Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 450


Dù sao thì Bạch Văn Liên đã làm vợ chồng với bà ta được hai mươi năm, đương nhiên có thể nhìn ra được.

Vì thế ông ta tiếp tục nói những lời hay ý đẹp, cuối cùng cũng dỗ được Hứa Tần Nhã trước khi Bạch Ngữ Dung đến tìm bọn họ.

Có điều trên mặt của bà ta vẫn có chút không vui.

“Ba mẹ.” Bạch Ngữ Dung cũng nhận thấy điều đó, nên sau khi chào hỏi hai người họ xong, cô ta lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Hứa Tần Nhã, nửa giải thích nửa tán dóc: “Lúc ở trên máy bay cậu Cảnh kia ồn ào quá, nó quậy con đến mức gần như không còn sức để nói chuyện luôn.”

Em thấy rồi chứ.

Bạch Văn Liên nghe thế lập tức nhìn Hứa Tần Nhã một cái. Tiếp đó ông ta lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, cười hỏi: “Con vẫn ổn chứ, Ngữ Dung?”

Bạch Ngữ Dung thở dài, trông rất mệt mỏi, cố gắng gượng cười lắc đầu, nhìn hai người, nói: “Đáng ra không ổn lắm, nhưng sau khi gặp ba mẹ thì cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”

Lời này cuối cùng cũng khiến Hứa Tần Nhã bớt đi vẻ lo lắng, bà ta đưa tay sờ vào mặt của Bạch Ngữ Dung, đồng ý với lời của cô ta: “Đúng vậy, khi Phụng Cảnh lần đầu đến nhà chúng ta, nếu không phải ông ba Phụng dẫn vào và nói đó là cháu của ông ta thì mẹ cũng tưởng là đứa con hoang từ đâu đến đấy.”

Dừng một chút, bà ta lại phàn nàn: “Nhà họ Phụng như chưa bao giờ dạy dỗ thằng bé đó vậy.”

“Ôi dào, được rồi, được rồi, đó cũng là chuyện của nhà họ, không liên quan gì đến chúng ta cả.” Bạch Văn Liên cười nói: “Chỉ cần Ngữ Dung nhà chúng ta ngoan ngoãn hiếu thảo là được.”

Hứa Tần Nhã im lặng gật đầu, đồng ý với lời chồng nói.

Bạch Ngữ Dung cười.

Một lúc sau, cô ta như nhớ ra điều gì, cô ta đưa thư mời cho Bạch Văn Liên: “Ba mẹ, đây là thư mời của hội đánh giá đan dược.”

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn nhau rồi nhận lấy thư mời, xúm lại vui vẻ mở thư mời ra.

Bà ta vừa mở thư mời ra vừa nói: “Đúng là chỉ có con gái của mình chu đáo, trông cậy vào người khác à? Hừ, không trông cậy được ai cả.”

Sau khi nghe Hứa Tần Nhã nói vậy thì Bạch Ngữ Dung biết đã có chuyện gì đó xảy ra, cô ta lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói vậy là sao?”

Hứa Tần Nhã hừ lạnh một tiếng: “Nhà họ Trình chứ còn ai nữa?”

Dừng một chút, bà ta lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Ngữ Dung nghe.

Hóa ra, trước khi Bạch Văn Liên đến thủ đô tìm nhà họ Chung thì bà Trình nhỏ đã nói gia đình họ có thể đến hội đánh giá đan dược trong lúc uống trà chiều với Hứa Tần Nhã.

Sau khi nghe vậy, Hứa Tần Nhã muốn nhờ bà Trình nhỏ đưa hai vợ chồng bà ta đi cùng. Nào ngờ bà Trình nhỏ lại ấp úng cho qua chuyện.

Rõ ràng bà Trình nhỏ không muốn làm điều đó.

Sau đó, Hứa Tần Nhã lại mặt dày ra hiệu thêm lần nữa, nào ngờ bà ta mới bắt đầu câu chuyện thì lập tức bị bà Trình nhỏ lái sang chủ đề khác.

Vì vậy, Hứa Tần Nhã luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.

“Nhìn đây, cho dù chúng ta không nhờ nhà họ Trình thì bây giờ chúng ta cũng có thể vào được.” Dứt lời, Hứa Tần Nhã cảm thấy khá nở mặt nở mày.

“Nhà họ Trình?” Bạch Ngữ Dung cau mày, thấy không vui lắm.

“Đúng vậy, trước kia ba còn cảm thấy nhà họ Trình là một lựa chọn tốt, chàng trai Trình Ngạn Xương này cũng không tệ. Nhưng bây giờ xem ra…” Bạch Văn Liên thở dài nói: “Ngữ Dung à, con với Trình Ngạn Xương…”

“Tụi con đã lâu không liên lạc với nhau rồi.” Bạch Ngữ Dung lập tức lên tiếng trước khi Bạch Văn Liên dứt lời.

Dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Ba, mẹ, trước kia con tưởng rằng con thích Trình Ngạn Xương, nhưng bây giờ con mới nhận ra rằng con chỉ coi anh ta như anh trai mà thôi. Cho nên…”

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã hiểu ý của Bạch Ngữ Dung, họ gật đầu lia lịa.

“Ngữ Dung à, con yên tâm đi, ông ba Phụng muốn nhận con làm cháu nuôi, còn nhà họ Trình… con thích thì không có gì. Còn nếu con không thích thì ba mẹ sẽ đi nói rõ ràng sau hội đánh giá đan dược.”

Bạch Văn Liên cười, trên mặt có vài phần đắc chí: “Ba tin đến lúc đó, họ sẽ nể mặt nhà họ Phụng và đồng ý hủy bỏ hôn ước của hai đứa.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 451


Vậy thì tốt.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, nhìn hai người họ và cười nũng nịu: “Vẫn là ba mẹ tốt với con nhất.”

“Đương nhiên rồi, con là con gái cưng của ba mẹ mà.” Hứa Tần Nhã vuốt tóc cô ta và nói. Dừng một chút, bà ta nói thêm: “Ủa? Ngữ Dung, con dấu trên thư mời này có nghĩa là gì vậy?”

Thư mời mà Bạch Ngữ Dung cho họ có phong bì màu bạc, con dấu của Hội Huyền học trong đó cũng là màu bạc.

“À, đây là cấp bậc của thư mời. Chúng được chia thành năm màu gồm màu vàng tím, vàng kim, bạc, xanh lam và xanh lá.”

Bạch Ngữ Dung nói: “Ông nội là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học, cho nên sẽ là màu vàng kim nhạt, sau đó những người như bốn gia tộc lớn ở thủ đô sẽ là màu bạc.”

Khi nói đến đây thì cô ta khẽ dừng lại: “Ngay cả thầy của con cùng lắm cũng chỉ là màu bạc.”

“Ồ!” Hứa Tần Nhã nghe xong thì hai mắt sáng ngời, bà ta với chồng nhìn nhau rồi nói: “Vậy chúng ta có phải là xếp trước nhà họ Trình không?”

“Nhà họ Trình ư?” Bạch Ngữ Dung cười, hời hợt nói: “Họ có lẽ là màu xanh lam hay màu xanh lá chăng ? Họ phải từ từ xếp hàng chờ đợi, còn ba mẹ thì không cần.”

“Vậy thì tốt.” Sau khi nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy thì Hứa Tần Nhã vui mừng khôn xiết.

Dừng một chút, bà ta lại khó nén được vẻ mừng rỡ nói: “Mẹ thực sự rất muốn mau tới ngày mai.”

Bạch Ngữ Dung cười theo, dừng một chút thì cô ta như nghĩ đến điều gì đó nói: “Nhưng mà ba mẹ ơi, ngày mai con sẽ đi theo ông nội nên không thể ở bên cạnh ba mẹ được.”

Cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Như vậy thì con có thể quen biết nhiều người hơn, sau khi ba mẹ đi vào thì con có thể giới thiệu với ba mẹ.”

Đúng vậy. Nếu đi theo Phụng Hồng Bác thì chắc chắn có thể quen biết được những người lợi hại.

Vì vậy, hai vợ chồng Bạch Văn Liên lập tức nuốt sự nghi ngờ xuống, gật đầu lia lịa.

“Ồ? Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta lại đi dạo và sắm thêm một ít quần áo đi?” Hứa Tần Nhã nói.

Bạch Văn Liên cũng đang vui nên đồng ý ngay: “Được, ba sẽ mua đồ cho hai mẹ con.”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức vui mừng khoác lấy tay của ông ta, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ba”.

Còn tấm thẻ đen mà Phụng Hồng Bác đã đưa, Bạch Ngữ Dung từ đầu đến cuối đều không định lấy ra.

-----

Ngày hôm sau. Hội đánh giá đan dược.

Khi Trình Ngạn Xương đang cùng ba mẹ đứng xếp hàng để đi vào thì nghe thấy những lời thì thầm không ngớt ở xung quanh mình.

Trong đó có nhắc tới vị đạo trưởng trong núi, khiến anh ta vốn đang lơ đãng cũng liếc nhìn qua đó.

Bà Trình nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức nhìn về phía con trai: “Tiểu Ngạn, vị đạo trưởng trong núi này là người rất lợi hại sao?”

Trình Ngạn Xương gật đầu: “Ngay cả viện trưởng của Hội Huyền học cũng muốn được làm quen với ông ấy.”

“Vậy con cũng thử đi.” Bà Trình nhỏ hai mắt sáng ngời nói.

“Con sao?” Trình Ngạn Xương cười khổ lắc đầu: “Mẹ à, con cũng muốn, nhưng chúng ta thậm chí không biết mặt mũi của vị đạo trưởng trong núi là như thế nào, thì sao có thể nói làm quen là làm quen được.”

“Thế thì tiếc quá.” Bà Trình nhỏ thở dài: “Cho dù không thể làm quen được với đạo trưởng, thì làm quen với những người xung quanh ông ấy cũng được mà.”

Bằng cách này thì có thể được giới thiệu gặp mặt.

Ông Trình ở bên cạnh cũng gật đầu.

Khi ông ta đang định nói gì đó thì một giọng nói giả vờ ngạc nhiên từ bên cạnh vang lên.

—— “Ai da, ông Trình, bà Trình, không ngờ lại có thể gặp được mọi người ở đây đấy? Thật trùng hợp.”

Trình Ngạn Xương và hai người còn lại đồng loạt nhìn sang, không phải là Hứa Tần Nhã với Bạch Văn Liên thì còn là ai nữa.

“Bà Bạch?! Sao các người…” Bà Trình nhỏ giật mình, chần chờ nhìn hai người với vẻ có chút đề phòng.

Bà ta như thể đang đề phòng hai người mặt dày sẽ làm phiền họ, yêu cầu họ đưa vào cùng.

Trình Ngạn Xương đứng bên cạnh có chút lúng túng, ngượng ngùng gọi “bác trai, bác gái” rồi không nói thêm gì nữa.

—— Anh ta biết Hứa Tần Nhã đã hai lần cầu xin gia đình mình vì hội đánh giá đan dược.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 452


Cũng vì vậy nên anh ta không đến tìm Bạch Ngữ Dung trong khoảng thời gian này, sợ cô ta cũng sẽ nhắc đến chuyện này.

Hơn nữa…

Khi Trình Ngạn Xương nhớ tới việc từng nhìn thấy Bạch Ngữ Dung lên một chiếc xe hơi sang trọng kỳ lạ thì ánh mắt của anh ta tối sầm lại.

“À, chúng tôi cũng đến tham gia hội đánh giá đan dược như bà Trình các người đấy.” Hứa Tần Nhã tao nhã nói.

Nhưng lại khiến bà Trình nhỏ lộ ra vẻ mặt lạnh như tiền, nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Bà Bạch, chẳng phải trước đó tôi đã nói rất rõ rồi sao? Thật sự là…”

Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã đột ngột dừng lại khi Hứa Tần Nhã thản nhiên cầm lấy tấm thư mời màu bạc.

Bà ta há hốc miệng nhìn tấm thư mời, nhất thời không thể rời mắt đi.

“Ơ?” Hứa Tần Nhã khó hiểu nhìn bà Trình nhỏ hỏi: “Bà Trình, vừa nãy bà định nói gì? Bà nói đi?”

“Bà, sao bà lại…” Bà Trình nhỏ lắp bắp, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm thư mời màu bạc.

Hứa Tần Nhã cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của bà ta, lộ ra vẻ hiểu chuyện rồi nói: “Ý của bà là tấm thư mời này? À, đây là do ông cụ Phụng tặng cho đấy.”

Cái… ?!

Trình Ngạn Xương và hai người còn lại trợn to mắt, nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Ông… ông cụ Phụng sao?” Lúc này ông Trình mới lên tiếng, nhìn Bạch Văn Liên nói: “Cậu Bạch, sao chưa từng nghe cậu nói về chuyện này vậy?”

“Chỉ là mối quan hệ cá nhân mà thôi nên tôi không có nói.” Bạch Văn Liên cười và khiêm tốn trả lời.

Nhưng lại khiến cho ba người nhà họ Trình không nói nên lời.

Hứa Tần Nhã lần lượt liếc nhìn sắc mặt của ba người, cười đắc chí rồi nói: “Được rồi, không nói nữa.”

Sau đó, bà ta dùng thư mời làm quạt để quạt, giơ lên để che nắng, nhìn bầu trời rồi nói tiếp: “Thời tiết nóng nực như vậy, cứ ở đây phơi nắng đúng là khó chịu mà. Văn Liên, chúng ta mau vào trong nha?”

Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Văn Liên nói câu sau cùng.

“Được.” Bạch Văn Liên gật đầu, sau đó gật đầu chào ông Trình rồi cùng Hứa Tần Nhã đi vào trong.

Không chỉ vậy, Hứa Tần Nhã còn không quên giơ tấm thư mời với bà Trình nhỏ và nói: “Bà Trình nhỏ à, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Ba người nhà họ Trình nhìn hai người họ rời đi, nghênh ngang đi tới lối vào màu bạc ở cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã thuận lợi đi vào.

Còn mình thì vẫn đứng xếp hàng ở đây.

“Đây, đây đúng là…” Bà Trình nhỏ vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào khác.

Ông Trình thấy vậy thì nhanh chóng an ủi vợ mình: “Kệ đi, kệ đi, chúng ta cũng sắp được vào rồi. Đừng nóng vội.”

Trình Ngạn Xương mãi mím môi đứng đó cũng cảm thấy uể oải chán chường.

Bà Trình nhỏ cũng đành chịu, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, bà ta định mắt không thấy thì lòng không phiền.

Nhưng vừa quay lại thì nhìn thấy Tô Tái Tái vừa gọi điện thoại vừa đi tới.

“Ơ? Đứa con gái hoang của nhà họ Bạch cũng tới đây à?” Bà Trình nhỏ nhanh chóng ra hiệu bảo chồng và con trai nhìn xem.

Trình Ngạn Xương nhìn theo hướng tay mẹ Trình chỉ, lập tức cau mày lại: “Sao cô ta lại tới đây? Cô ta có thư mời sao?”

Bà Trình nhỏ thấy vậy thì lập tức nhìn Tô Tái Tái.

Cô thậm chí không mang theo túi, ngoài chiếc điện thoại đang cầm trong tay ra thì không mang theo gì cả.

Chứ đừng nói là thư mời.

Ngay khi nghĩ đến việc vừa nãy bị Hứa Tần Nhã giễu cợt trước mặt thì bà Trình nhỏ lập tức cười khẩy nói: “Con nhìn kìa, cô ta chả có gì cả, lẽ nào lại có thư mời gì đó sao?”

Dứt lời, bà ta khoanh tay trước ngực đứng yên ở đó, chờ đến khi Tô Tái Tái đến gần thì bà ta sẽ trút hết cơn giận đã nhận được từ Hứa Tần Nhã lên người Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái vừa kết thúc cuộc gọi với Tiền Tam không hay biết gì cả.

Tuy nhiên, cô vừa mới cúp máy thì nghe thấy bên kia có người gọi mình.

—— “Tiểu Tái!”

Tô Tái Tái nghe tiếng nhìn theo, tìm kiếm trong đám người một hồi thì phát hiện Miêu Đại Yên đang vẫy tay với mình.

Ngoài chú ấy ra thì bên cạnh còn có Vệ Cát.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 453


Tô Tái Tái không ngờ sẽ gặp được hai người họ ở đây, cô đi tới mỉm cười với họ: “Cụ, cậu Vệ, hai người cũng đến tham gia hội đánh giá đan dược à?”

“Tất nhiên rồi.” Miêu Đại Yên vẫy tấm thư mời màu xanh lá của mình, nhìn Vệ Cát cũng có thư mời rồi cười khổ: “Tụi tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn nhờ mối quan hệ của bác gái mới có thể mua được hai tấm thư mời ở chợ đen đấy.”

Bác gái là Mã Tú, một khách mời thường xuyên khác trong nhóm chương trình Huyền Linh Sư.

Cho nên Miêu Đại Yên vừa nói thì Tô Tái Tái đã hiểu rõ gật đầu, cô không nhìn thấy Mã Tú nên hỏi: “Vậy bác gái đâu? Không đi chung với mọi người à?”

“Gia đình bác ấy kinh doanh dược liệu nên đã vào đó trước rồi.” Miêu Đại Yên chỉ vào bên trong hội đánh giá đan dược, dừng một chút rồi nói thêm: “Chắc có thể tìm thấy bác ấy ở khu C.”

Các gian hàng trong hội đánh giá đan dược cũng được chia thành ba cấp gồm A, B và C.

Gian hàng C có lẽ nằm ở phía ngoài cùng.

Tô Tái Tái gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Sau khi giải thích xong, Miêu Đại Yên lại nhìn Tô Tái Tái và thấy cô đi tay không, ngoài chiếc điện thoại ra thì không có mang theo túi xách nào cả, thế là chú ấy tò mò hỏi: “Tiểu Tái, hôm nay cô đến đây không phải là muốn thử vận may, trả tiền cho người nào đó để đưa cô vào chứ?”

Ngay khi Miêu Đại Yên vừa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn chú ấy rồi “ơ?” một tiếng, sau đó nói: “Cụ ơi, sao anh biết tôi sẽ làm vậy?”

“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Miêu Đại Yên kêu lên, nhìn Vệ Cát rồi nhanh chóng khuyên can Tô Tái Tái.

“Tiểu Tái, cách này của cô không khả thi đâu, hội đánh giá đan dược không phải là một nơi bình thường. Bằng cách này, cô không chỉ không vào được, nếu bị Hội Huyền học phát hiện ra thì cô thậm chí sẽ bị họ đuổi đi ngay đấy.”

“Nghiêm đến thế cơ à.” Tô Tái Tái nói.

“Đương nhiên là nghiêm rồi, đây là hội đánh giá đan dược, chuyện trọng đại của giới Huyền học đó!” Miêu Đại Yên nói câu này với giọng điệu có phần tự hào.

Ngay cả Vệ Cát ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Tô Tái Tái nhìn đến không nhịn được muốn cười, còn người giấy nhỏ nằm trong mũ áo hoodie lại muốn trợn mắt đủ kiểu.

Sau khi thấy tự hào xong, Miêu Đại Yên đổi chủ đề, thay đổi vẻ mặt rồi lại nhìn Tô Tái Tái nói: “Tiểu Tái, cô muốn đến đây thì cô phải nói trước với tôi chứ, để tôi và cậu Vệ tìm thêm một tấm thư mời cho cô. Bây giờ…”

Miêu Đại Yên khó xử gãi đầu, thở dài: “Thư mời của tụi tôi đều không thể đưa người vào cùng, phải là thư mời màu bạc mới có thể dẫn người theo, hơn nữa… lại chỉ có thể mang một người vào. Đây…”

Tô Tái Tái nhìn vẻ mặt khó xử của hai người, cô mỉm cười an ủi họ: “Không sao đâu Cụ, tôi có thể tự vào được. Yên tâm đi.”

Dừng một chút, cô nhìn hai người đang xếp hàng, rồi lại quay đi nhìn số người đang xếp hàng ở phía trước, sau đó cô lại nhìn hai người họ nói: “Hay là... Nếu hai người không muốn xếp hàng thì tôi đưa cả hai vào cùng nhé?”

“? ?”

... Không phải chứ, cô Tiểu Tái, hội đánh giá đan dược thực sự không đơn giản như cô nghĩ đâu.

Ngay khi Miêu Đại Yên muốn giải thích với Tô Tái Tái rằng đây là nơi “thiêng liêng, trang nghiêm, cao cả đến mức không thể xúc phạm” thì tiếng chê cười ở bên cạnh đã ngắt lời của chú ấy.

—— “Đúng là không biết trời cao đất rộng, tưởng hội đánh giá đan dược là nơi các cô gái trẻ theo đuổi ngôi sao để xem biểu diễn sao? Trả bừa một số tiền lớn là có thể mua được vé à? Không biết tự lượng sức mình.”

Lời nói này khiến Miêu Đại Yên và Vệ Cát đồng loạt cau mày và nhìn sang chỗ người nói.

Khi họ còn chưa lên tiếng, Tô Tái Tái liếc nhìn đối phương một cái. Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến người đó giật mình và im miệng ngay.

“Đối với mấy người mà nói, nơi này đúng là khó như lên trời, nhưng đối với tôi mà nói.” Tô Tái Tái cười.

“Đúng là có thể ra vào tự do.”

Cùng lúc đó, Tiền Tam đang đi tới cửa để đón tiểu sư thúc nhà mình.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 454


Theo sau ông ấy là hai nhóm người của Hội Huyền học, trông có vẻ hơi hoành tráng.

“Ôi, tôi đã bảo các người đừng đi theo mà. Tôi chỉ ra ngoài đón người thôi.” Tiền Tam sầu não.

“Đạo trưởng, chúng ta phải bảo vệ sự an toàn của người.” Người của Hội Huyền học cung kính trả lời.

Tiền Tam nghe vậy, chẳng muốn nói thêm gì nữa. Ông ấy chỉ đành trợn mắt rồi thản nhiên xua tay.

“Tùy các người vậy.”

Khi Tiền Tam bước ra ngoài cũng là lúc Phụng Hồng Bác dẫn theo Bạch Ngữ Dung và Phụng Cảnh tiến vào cửa.

Người đứng xung quanh lập tức tiến lên chào hỏi Phụng Hồng Bác một cách nhiệt tình, từng tiếng “Chào ông ba Phụng”, “Chào cậu Cảnh” đua nhau vang lên làm Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh nghe mà thấy vinh quang thay.

Cô ta ôm lấy tay Phụng Hồng Bác, học theo dáng vẻ ngạo nghễ của ông ta, kiêu căng gật nhẹ đầu, mỉm cười chào hỏi mọi người.

Tái hiện vô cùng hoàn mỹ phong thái của một thiên kim cành vàng lá ngọc.

Nhà họ Bạch vốn cũng thuộc dạng giàu có, thế nên điệu bộ này của Bạch Ngữ Dung cũng xem như chuẩn mực, cộng thêm cô ta còn đang đứng bên cạnh Phụng Hồng Bác, dẫn tới có không ít người đoán già đoán non thân phận của cô ta.

“Ông ba Phụng à, cô gái này là…” Một ông cụ vừa cười tủm tỉm, vừa hướng mắt về phía Bạch Ngữ Dung, hỏi dò.

“Ồ, cô ấy là…”

Bạch Ngữ Dung đã bày sẵn tư thế, chỉ còn đợi Phụng Hồng Bác giới thiệu mình với mọi người nữa thôi, ai ngờ đâu mới nói được một nửa, Phụng Hồng Bác bỗng ngậm miệng, quay phắt đầu sang hướng khác như phát hiện ra gì đó.

“Ông nội ơi?” Bạch Ngữ Dung khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Phụng Hồng Bác, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng sau khi hoàn hồn, Phụng Hồng Bác lại quay qua nói với đám đông đang vây quanh mình rằng: “Thật ngại quá, tạm thời không tiện nói chuyện với mọi người rồi.”

Sau đó lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung, nói một câu: “Ngữ Dung, cháu trông chừng Tiểu Cảnh nhé.” Rồi dứt khoát kéo cánh tay đang ôm lấy tay mình của cô ta xuống, nhanh chân bước vội ra ngoài để đuổi theo Tiền Tam.

Để lại Bạch Ngữ Dung đứng trân trân tại chỗ, sửng sốt nhìn ông ta đi xa, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Cô ta… cô ta đâu thể tự đứng ra giới thiệu bản thân là cháu gái mà Phụng Hồng Bác mới nhận nuôi chứ?

Bạch Ngữ Dung dám chắc, chỉ cần cô ta vừa thốt ra những lời này, Phụng Cảnh sẽ ỷ vào việc hiện tại Phụng Hồng Bác không có mặt tại đây mà lập tức lớn tiếng phản bác cô ta. Chưa biết chừng cậu bé còn châm chọc mấy câu khiến cô ta xấu mặt nữa.

Đó tuyệt đối không phải cách lộ diện mà Bạch Ngữ Dung mong muốn.

Cảnh tượng mà cô ta hằng mong mỏi là bản thân sẽ trở thành tâm điểm chú ý, được hàng nghìn người ngưỡng mộ kìa, nhưng bây giờ…

Bạch Ngữ Dung đang nghĩ gì, Phụng Hồng Bác chẳng thèm quan tâm.

Với ông ta mà nói, Bạch Ngữ Dung cùng lắm chỉ là một công cụ quan trọng thôi, mà đã là công cụ… có cần thiết phải để ý đến tâm trạng của nó không?

Câu trả lời là không.

“Đạo trưởng? Là Đạo Trưởng Trong Núi phải không?!” Phụng Hồng Bác đã thấy bóng lưng Tiền Tam, thế là vừa bước nhanh hơn vừa gọi.

Lúc cất tiếng, ông ta không quên hạ nhỏ giọng, sợ sẽ bị nhiều người nghe thấy.

Tiền Tam vốn không mấy để tâm đến tiếng gọi của Phụng Hồng Bác, mãi tới khi ông ta lao đến, đứng chắn ngay trước mặt, còn ngước đôi mắt sáng trưng như đèn pha nhìn mình chằm chằm, đồng thời kêu liền mấy tiếng “Đạo trưởng!” thì Tiền Tam mới hoàn hồn, nhận ra ông ta đang gọi mình.

Bảo vệ của Hội Huyền học lập tức giơ tay ngăn cản Phụng Hồng Bác, đến khi nhìn thấy huy chương bằng bạc trên ngực ông ta mới rụt tay về.

Bảo vệ gật nhẹ đầu, lịch sự bảo: “Ông Phụng, cảm phiền ông nhường đường cho chúng tôi qua.”

Giọng điệu của bảo vệ rất bình thản, biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi, tuyệt đối không có chuyện vì ông ta là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học mà nhận được đãi ngộ khác người thường.

Nghe thấy vậy, Phụng Hồng Bác nghiêng mặt, lườm bảo vệ một cái, tỏ vẻ bất mãn, sau đó tính nhấc chân tiến lên thì lại bị bảo vệ ngăn cản, khiến ông ta không tài nào lại gần Tiền Tam được.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 455


Hết cách, ông ta đành nhìn ngang ngó dọc rồi tự giới thiệu bản thân: “Đạo trưởng, tôi là Phụng Hồng Bác của nhà họ Phụng, hôm nay được nhìn thấy đạo trưởng đúng là niềm vinh hạnh của tôi.”

“Xin chào ông Phụng.” Tiền Tam đứng cách ông ta một khoảng, khẽ gật đầu chào, sau đó cụp mắt liếc nhìn màn hình, rồi ngẩng lên nói với Phụng Hồng Bác: “Xin lỗi nhưng giờ tôi có chút chuyện cần làm, có lẽ không tiếp đãi ông được, mong ông hiểu cho.”

“Ấy, tôi…” Phụng Hồng Bác còn tính nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì Tiền Tam đã vội vàng bước ra khỏi cửa.

Còn ông ta thì bị bảo vệ chặn lại, mãi tới khi Tiền Tam đã đi được một khoảng xa dưới sự hộ tống của một người bạn mới hơi xoay người, cúi đầu xin lỗi Phụng Hồng Bác, rồi lại quay lưng bước tiếp về phía trước.

Nhưng làm sao Phụng Hồng Bác có thể dễ dàng buông tha cho ông ấy như vậy được, có điều ngay lúc ông ta tính nhấc chân đuổi theo ra khỏi cửa thì Bạch Ngữ Dung lại dẫn Phụng Cảnh tới.

“Ông nội.” Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của ông ta, Bạch Ngữ Dung cau mày liếc về phía cửa, xong lại quay sang ngó Phụng Hồng Bác, đặng hỏi: “Ông nội, người ban nãy là ai thế ạ?”

Không có Phụng Hồng Bác ở đó, Bạch Ngữ Dung cũng chẳng thể nói chuyện được với ai một cách tự nhiên, thế là sau khi hàn huyên đôi ba câu, cô ta lập tức đánh bài chuồn, chạy vội đi tìm Phụng Hồng Bác, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kia.

Chỉ là kế bên Tiền Tam có rất nhiều người vây quanh, hơn nữa họ đi rất nhanh, cô ta còn đứng cách một khoảng xa nên không nhìn thấy rõ người đó là ai.

“Ồ, đó là Đạo Trưởng Trong Núi mà ông từng kể cho cháu nghe đấy.” Phụng Hồng Bác vẫn dõi mắt nhìn về hướng Tiền Tam rời đi chứ không quay đầu lại xem Bạch Ngữ Dung.

Còn chưa dứt câu, Bạch Ngữ Dung đã vội che miệng, hít một hơi tỏ vẻ bất ngờ, hỏi lại: “Núi… Đạo Trưởng Trong Núi ư?!”

Cái tên đó đâu chỉ đơn giản như là sét đánh bên tai, tới cả giáo sư lẫn viện trưởng của Huyền Học Viện mà ngày nào cũng chạy tới weibo của Đạo Trưởng Trong Núi để điểm danh và nhấn like cho ông ấy.

Thậm chí hồi mới vào Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng từng dẫn cô ta tham dự buổi đấu giá, và món át chủ bài trong buổi đấu giá đó chính là bùa chú của Đạo Trưởng Trong Núi.

Từ các chi tiết trên, sao Bạch Ngữ Dung có thể không nhận ra tầm quan trọng của Đạo Trưởng Trong Núi cơ chứ?

… Khó trách Phụng Hồng Bác lại bỏ mọi người mà chạy tới đây.

Giờ Bạch Ngữ Dung đã hiểu dụng ý của ông ta rồi.

“Thế ông nội ơi, chúng ta mau chạy ra ngoài đuổi theo đi.” Lần này đổi thành Bạch Ngữ Dung thúc giục Phụng Hồng Bác.

“Thôi khỏi, đứng đây chờ là được rồi.” Phụng Hồng Bác đáp, nghĩ vài giây lại bổ sung: “Từ thái độ gấp gáp của đạo trưởng, nhất định là đang đi đón nhân vật quan trọng nào đó rồi, chúng ta chỉ cần đứng đây chờ, kiểu gì cũng sẽ đợi được người quay lại.”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung gật đầu, sau đó đứng chờ với Phụng Hồng Bác.

Lúc này, Phụng Cảnh bị cô ta nắm tay nãy giờ cuối cùng cũng chịu hết nổi, thình lình giãy ra khỏi tay cô ta, hất văng nó đi, còn trừng cô ta một cái, sau đó chạy qua ôm lấy tay Phụng Hồng Bác.

Nhưng lúc này Bạch Ngữ Dung đâu còn tâm trạng để ý đến cậu bé, cô ta chỉ liếc Phụng Cảnh một lần rồi lại dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm ra phía cửa.

Về phần Phụng Hồng Bác, ông ta cũng chỉ bình tĩnh vỗ nhẹ đầu Phụng Cảnh chứ không quá để tâm tới cậu.

Dáng vẻ này của hai người khiến Phụng Cảnh cảm thấy như bị bỏ rơi, vội kéo tay Phụng Hồng Bác làm nũng một hồi, nhưng tới khi đã chán chê rồi mà vẫn thấy ông ta chẳng thèm để ý tới mình thì bực bộc hất tay ông ta ra, bĩu môi chạy mất dạng.

Hiện tại tâm trí của Phụng Hồng Bác đã đổ hết lên người Tiền Tam, chẳng hơi đâu mà quan tâm Phụng Cảnh.

Ngay cả khi nhìn thấy cậu bé vùng khỏi tay mình, ông ta vẫn đinh ninh cậu bé sẽ qua chỗ Bạch Ngữ Dung, chứ hoàn toàn không biết Phụng Cảnh đã chạy đi mất.

Trở lại với Phụng Cảnh, sau khi rời khỏi hai người kia, cậu bé chạy loạn cả lên, chẳng thèm nể nang gì mà đụng hết người này tới người kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 456


Cái tính nghịch như quỷ này của cậu bé khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu, họ cau mày nhìn Phụng Cảnh, hệt như muốn nói: “Đây là con cái nhà ai vậy, sao chẳng có gia giáo gì hết?”

Phụng Cảnh mới không thèm quan tâm, gây chuyện xong, cậu bé lập tức xoay người bỏ chạy sang chỗ khác, có điều mới rẽ vào khúc cua thì bất ngờ đụng trúng một người, đối phương chẳng hề hấn gì, còn cậu lại bị dội ngược, ngã ngồi ra đất.

Người bị cậu bé đụng trúng chính là nhóm Tiền Nguyên Nguyên.

“Thằng nhóc này, sao chạy tứ lung tung hết cả lên vậy hả?” Đại Vi quát khẽ Phụng Cảnh.

Phụng Cảnh ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên nhóm người Tiền Nguyên Nguyên, khi thấy Tô Hồng Bảo đứng bên cạnh họ, cậu bé thoáng sững sờ, rồi hừ nhẹ một tiếng, nghiêng mặt qua một bên.

Tô Hồng Bảo mím môi, thờ ơ nhìn sang chỗ khác.

Dáng vẻ này của cậu vô tình lọt vào mắt Trình Hồng Huy đứng kế bên cạnh.

Anh ấy hướng mắt nhìn Phụng Cảnh, lại quay sang ngó nửa bên mặt Tô Hồng Bảo, nhìn tới nhìn lui vài lần rồi híp mắt như đang nghĩ ngợi gì đó.

Có điều vì mọi người đang chú ý tới Phụng Cảnh nên không ai phát hiện vẻ mặt trầm ngâm này của Trình Hồng Huy cả.

“Hừ…” Đại Vi thấy thái độ bất cần của cậu bé thì chẳng thèm khách khí nữa, chống nạnh nói: “Nè, là nhóc chạy nhảy lung tung nên mới đụng trúng tụi này, không thèm xin lỗi thì thôi, còn hừ? Nhóc hừ cái gì đấy hả?”

Nghe vậy, Phụng Cảnh lại lần nữa trừng mắt với Đại Vi, mặt mày bặm trợn, tay siết chặt lấy mô hình khủng long cậu vẫn cầm chơi nãy giờ.

“Nhóc trừng mắt với ai đấy hả? Tưởng mình nhóc có mắt to sao? Chị đây cũng có đấy nhé.” Dứt lời, Đạu Vi lập tức trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Phụng Cảnh.

“Thôi bỏ đi, Đại Vi.” Tính cách Khúc Nhiên khá hiền lành, sau khi mỉm cười khuyên nhủ bạn thân một tiếng, cô ấy bèn tiến về phía trước, khom người tính đỡ Phụng Cảnh dậy, còn dịu dàng hỏi thăm: “Em có sao không, có thấy đau ở đâu không?”

Nhưng ngay lúc cô ấy cúi xuống, vô tình để lộ một phần cổ, Phụng Cảnh bỗng trợn trừng mắt, hung tợn giơ mô hình khủng long trong tay lên, đâm thẳng về phía cổ Khúc Nhiên!

“A! Khúc Nhiên cẩn thận!” Đại Vi sợ tới mức hét thất thanh.

Tiền Nguyên Nguyên và Trình Hồng Huy nghiêm mặt, ngay lúc hai người định xông lên ngăn cản thì…

Một bóng người vụt qua họ, nhoáng cái Tô Hồng Bảo đã đứng ngay trước mặt Phụng Cảnh, đồng thời tóm lấy tay cậu bé.

Bấy giờ, chỉ còn chút xíu nữa thôi là cái đuôi nhọn hoắt của mô hình khủng long bạo chúa sẽ chọc trúng cổ Khúc Nhiên.

Khúc Nhiên quay đầu, thấy cảnh này thì cũng sợ chết khiếp.

Nếu Tô Hồng Bảo không ngăn lại kịp thở, chẳng biết hiện tại mình sẽ thành ra thế nào nữa.

Thằng nhóc này, tuổi không lớn, tâm tư lại ác độc vô cùng.

Khúc Nhiên lập tức đứng phắt dậy, suy nghĩ đỡ cậu bé lên cũng tan thành mây khói ngay và luôn.

“A!” Tay của Phụng Cảnh bị Tô Hồng Bảo giữ chặt, giãy cỡ nào cũng không thoát nổi, bèn dứt khoát ngồi bệt xuống đất ăn vạ, chân đạp loạn xạ cả lên: “Thả ra, thả ra! Anh nắm tay tôi đau đau quá!”

Tiếng khóc la chói tai của cậu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, bao gồm cả bảo vệ của Huyền Học Viện, họ nhanh chóng chạy về phía này.

“Bé ngỗng mau buông tay, có người tới kìa.” Đại Vi tinh mắt phát hiện bảo vệ, vội nhắc nhở Tô Hồng Bảo thả tay ra.

Khúc Nhiên cũng quay đầu nhìn Tô Hồng Bảo, đương lúc tính mở miệng khuyên thì Tô Hồng Bảo đã buông tay, thả Phụng Cảnh.

Nhưng vừa được thả, Phương Cảnh lại tức tốc giơ tay, ném mạnh mô hình khủng long bạo chúa về phía Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo hơi nghiêng người, mô hình bay sượt qua mặt cậu ấy, va vào tường, rớt xuống đất, mẻ mất vài chỗ.

Phụng Cảnh còn chưa kịp làm gì tiếp thì Tô Hồng Bảo đã lạnh lùng giơ tay, cho cậu bé một cái bạt tai.

Không chỉ mặt bị đánh lệch sang một bên, mà tới một cái răng sữa đang lung lay cũng bị tát văng ra khỏi miệng, lăn dài trên đất, để lại một vệt máu nhỏ.

Phụng Cảnh bị một tát của Tô Hồng Bảo dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn chiếc răng còn vương tơ máu trên mặt đấy hồi lâu mới hoàn hồn, òa khóc nức nở.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 457


“...Tiêu rồi.” Đại Vi nhìn Phụng Cảnh ngồi dưới đất khóc lóc, đầu đau như búa bổ.

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn về phía Trình Hồng Huy lớn tuổi nhất trong đám, như đang hỏi phải làm sao bây giờ.

Đúng lúc này, Tô Hồng Bảo lại là người đầu tiên quay lại, vừa nhìn họ vừa dặn: “Mọi người không quen biết em, em chỉ là một người tốt, thấy chuyện bất bình thì không nhịn nổi thôi!”

“Hả?” Đại Vi sửng sốt, còn chưa kịp hỏi “Ý em là sao?” thì Tô Hồng Bảo đã co giò bỏ chạy mất dạng.

Hành động bỏ chạy của cậu ấy khiến bảo vệ Hội Huyền học đang đi về phía này sững sờ, vội vàng chia binh thành hai ngả, một người đuổi theo Tô Hồng Bảo, người còn lại thì bước nhanh tới, đỡ Phụng Cảnh dậy.

Sau khi vỗ sạch bụi bặm trên người cậu bé, bảo vệ quay sang nhìn nhóm Tiền Nguyên Nguyên, trong mắt thoáng lộ vẻ đề phòng: “Là cậu nhóc mấy người dẫn tới đánh hả?”

Đại Vi và Khúc Nhiên còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Trình Hồng Huy đã đi trước một bước, mỉm cười gật đầu chào hỏi bảo vệ, rồi nói: “Xin lỗi, bọn tôi không biết cậu trai kia là ai, còn đứa này…”

Nói đoạn, anh ta chỉ tay vào Phụng Cảnh đang gân cổ gào khóc: “Cũng không quen nốt.”

Dứt lời, anh ta để lại một câu “Không cản trở nấy anh làm việc nữa” sau đó đi vòng qua người Phụng Cảnh và bảo vệ, cách xa chốn phiền phức này.

Trước khi rời khỏi, Tiền Nguyên Nguyên không quên huých nhẹ vào vai Đại Vi và Khúc Nhiên một cái. Lúc này, hai cô gái mới hoàn hồn, vội bám sát theo anh ta.

Mặc dù bảo vệ vẫn còn nghi ngờ, nhưng Phụng Cảnh cứ khóc miết, hỏi cỡ nào cũng không chịu trả lời, cuối cùng không còn cách nào ngoài việc trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Bốn người đi thẳng một mạch, tới khe rẽ vào khúc cua, bỏ xa Phụng Cảnh lại phía sau, Đại Vi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ ngực vừa nói với ba người Trình Hồng Huy: “Cũng may bé ngỗng phản ứng mau lẹ, chứ lúc đó tớ còn đang đơ ra không biết phải làm gì.”

Khúc Nhiên gật đầu, nghĩ đến hành vi ban nãy của Phụng Cảnh thì lại không kiềm được mà cau mày: “Thằng bé đó ác thật sự.

“Thế nên tớ mới hành xử kiểu đó.” Đại Vi nhún vai, chỉ tay vào mình, đặng hỏi: “Cậu quên rồi hả? Nếu không có Tiểu Tái, chắc Tiểu Hào nhà tớ cũng chẳng khá khẩm hơn thằng c* ban nãy là bao đâu.”

Nói tới đây, Đại Vi cau mày.

Bởi vì trong nhà cũng từng có một “thằng giặc nhỏ”, thế nên cô ấy cực kỳ nhạy bén với sự xuất hiện của loài “sinh vật” này.

“Khúc Nhiên, sau này đừng thấy bọn nó còn nhỏ mà cảm thấy chúng đáng thương, có vài đứa ấy hả, bé mà… Hừ.” Đại Vi khẽ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.

“Tớ biết rồi.” Vừa nhớ tới chuyện ban nãy, Khúc Nhiên lại thoáng run rẩy, lát sau, như chợt nghĩ đến chuyện gì, cô hết cong môi lại xụ mặt, trông vô cùng kỳ lạ.

Đại Vi thấy cô ấy bày ra biểu cảm đó thì tò mò hỏi: “Cậu sao thế?”

Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên cũng vội quay qua nhìn Khúc Nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

“Không có chi, chỉ là…” Khúc Nhiên nhịn cười, qua vài giây mới mở miệng nói tiếp: “Chợt cảm thấy bé ngỗng giống đàn em ghê luôn.”

Vốn tưởng Tô Hồng Bảo là một cậu nhóc ngoan ngoãn lại thật thà, nhưng nhìn dáng vẻ đánh người bỏ chạy vô cùng lưu loát ban nãy… Chắc chắn là đã hấp thu tinh túy từ Tô Tái Tái rồi còn gì.

“Nghe cậu nói vậy… Tớ cũng thấy giống thật.” Đại Vi ngẫm ngợi, sau đó cười bảo.

Tới cả Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên cũng quay sang nhìn nhau, khẽ cong môi mỉm cười.

Mặt khác, Tô Tái Tái vừa mới cãi thắng một người qua đường. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Tô Tái Tái đã dọa tên đó sợ chết khiếp, cả người cứng còng, lòng thì hoảng hốt, miệng không nói nên lời, đúng lúc này, lại có thêm một người khác tự mò tới cửa.

“Cô Tô, lời này của cô có hơi quá đáng rồi đấy.”

Chờ hoài thấy không ai đến, bà Trình nhỏ quyết định tự mình ra trận. Bà tà yểu điệu tiến lại gần, ánh mắt khi nhìn Tô Tái Tái như đang nói “tôi chịu mở miệng là nể mặt cô lắm đấy.”

Thấy Tô Tái Tái nhìn về phía mình, bà ta mới nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Vốn tôi cũng không định xen vào chuyện này đâu, nhưng… nói thế nào tôi cũng xem như bề trên của cô, thấy cô làm sai, tôi ra mặt khuyên bảo hai câu cũng là chuyện nên làm thôi. Tôi nghĩ, dù ông bà Bạch ở đây hẳn cũng sẽ cảm ơn tôi…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 458


“Bà là ai vậy?”

Giọng điệu trang nhã và cử chỉ hạ mình lại đầy trịnh thượng của bà Trình nhỏ còn chưa được triển lãm xong thì đã bị một câu nói của Tô Tái Tái cắt ngang, cả người bà ta lập tức cứng còng, đơ ra ngay tại chỗ.

“Ha ha…”

Tiếng cười châm chọc chẳng biết phát ra từ đâu khiến bà Trình nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, vội ngoái đầu, nhìn ngang ngó dọc xem thử là ai cả gan tới vậy.

Nhưng người qua đường đã sớm quay đi chỗ khác, làm bộ không biết gì cả, đợi tới khi bà ta dời mắt đi mới xoay mặt trở về, hào hứng xem trò hay.

Nhưng Miêu Đại Yên và Vệ Cát lại cố tình giữ nguyên vẻ tươi cười cho bà Trình nhỏ nhìn.

Chờ tới khi bà ta quay qua, trợn mắt trừng họ, Miêu Đại Yên mới thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ “Ôi chao, xin lồi nhiều ha”, lịch sự giải thích với bà ta rằng: “Ngại quá, tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười nên nhất thời không kiềm nổi.”

“Bởi vì…” Miêu Đại Yên tạm dừng vài giây, liếc nhìn bà Trình nhỏ đầy ẩn ý, sau đó lại quay qua nói giỡn với Vệ Cát: “Rất ít khi thấy có người tự mò tới cửa thế này.”

Vệ Cát gật đầu lia lịa, vừa phụ họa Miêu Đại Yên, vừa lén lút nhìn thoáng qua bà Trình nhỏ.

Lúc này, vẻ mặt của cậu Vệ rất sống động, cậu ấy vừa quan sát bà Trình nhỏ với vẻ kinh ngạc, vừa trông có vẻ “chưa thấy qua điều này, chưa thấy qua điều này”.

Bà Trình nhỏ giận đến mức muốn tắt thở.

Tô Tái Tái có ơn với họ và là bạn của nhau. Họ không hướng về cô, chả lẽ lại hướng vào một người lạ đột nhiên xuất hiện và tự vả vào mặt như bà sao?

“Các người…” Bà Trình nhỏ định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt của bao người, bà ta buộc phải nhịn để giữ phẩm giá của mình.

Bà ta cười khẩy rồi nhìn Tô Tái Tái: “Cô Tô, đúng là gió tầng nào thì gặp mây tầng đó. Với thái độ này của cô… tôi cũng không ngạc nhiên khi cô có được bạn bè kiểu vậy.”

Khi nói đến nửa chừng thì bà Trình nhỏ lại nhìn Miêu Đại Yên và người còn lại, dừng một chút rồi nói tiếp.

“Nếu bà muốn xì hơi thì có thể tránh xa chúng tôi ra được không?” Tô Tái Tái còn chưa nói xong thì lại nhìn bà Trình nhỏ nói, cô khẽ nhíu mày với vẻ ghét bỏ: “Mùi thối của bà bay sang chỗ tôi đây này.”

Ngay khi lời này vừa thốt ra thì xung quanh lại thêm một trận nhịn cười, còn bà Trình nhỏ thì sửng sốt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cũng không nhịn được lớn tiếng nói: “Cô th* t*c quá đi!”

Tô Tái Tái cau mày, quan sát bà ta từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc hỏi: “Bà không xì hơi sao? Vậy bà phải chú ý đến sức khỏe đấy, sớm đi khám bác sĩ đi…”

Lúc này, xung quanh có người thực sự không thể nhịn được, bật cười “ha ha”, lây sang những người vốn đang cố nhịn cười, lúc này cũng không nhịn được mà cười theo.

Tiếng cười vang thậm chí đã lấn át đi giọng nói tức giận của bà Trình nhỏ.

Trình Ngạn Xương thấy vậy, vội vàng cùng ba Trình đi tới, nói với giọng chán ghét: “Tô Tái Tái! Cô đừng có quá đáng như thế!”

“Trình Ngạn Xương, gia đình của anh đừng có không biết điều đến vậy.” Tô Tái Tái khoanh tay, lộ ra vẻ mặt bực bội: “Các người tuổi ruồi à? Đuổi không đi cũng kệ đi, ấy vậy mà còn tự bay tới.”

“À, không đúng. Hình như tôi đã vô tình tự mắng mình rồi.” Tô Tái Tái dừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm.

Chỉ là tiếng lẩm bẩm của cô hơi lớn, khiến mọi người xung quanh nghe thấy lại không nhịn được cười.

Mọi người cười đến vẻ mặt của ba người nhà họ Trình phải biến sắc.

Khi tiếng cười của mọi người tạm dừng lại thì Tô Tái Tái lại nặng nề lắc đầu rồi thở dài nói: “Làm ơn các người sau này đừng đến gần tôi nữa, tôi thực sự không muốn giống như lúc nãy, lại tự mắng mình nữa.”

“Cô…” Giọng nói giận dữ của bà Trình nhỏ lại bị tiếng cười lấn át.

Cuối cùng, bà ta xanh mặt hét lên một tiếng “Đủ rồi!”, khiến cho những người xung quanh giật mình, đột nhiên ngừng cười và hơi kinh ngạc nhìn bà ta.

Bà Trình nhỏ trừng mắt nhìn Tô Tái Tái: “Tôi thật sự rất vui vì người đính hôn với Ngạn Xương nhà chúng tôi lúc đó là Ngữ Dung, chứ không phải là cô! Cho dù không được dạy dỗ đàng hoàng thì ít nhất cô cũng nên biết kính trên nhường dưới chứ?!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 459


“Này! Bà bị gì vậy? Vừa nãy là bà tự chạy tới, làm ra vẻ tôi là người lớn, Tiểu Tái người ta có thừa nhận điều đó không? Đúng là chưa từng thấy qua loại người tự chạy tới chọc chửi như bà.” Miêu Đại Yên không nhịn được nữa, không hề trêu chọc mà lập tức tối sầm mặt lại, chán ghét nhìn bà Trình nhỏ.

Dừng một chút, chú ấy lại nhìn Trình Ngạn Xương và ba Trình nói: “Đây là người nhà của hai người đúng không? Đừng ở đây xếp hàng vào hội đánh giá đan dược nữa, mau đi bệnh viện đi, thăm khám sớm để điều trị sớm sẽ tốt hơn đó.”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều đồng ý và chỉ trỏ vào bà Trình nhỏ.

“Đúng vậy, đúng là vô duyên vô cớ mà.”

“Thì đó, tự sáp lại, bị người ta nói ngược lại thì thấy mất mặt, sau đó cậy già lên mặt. Thực sự tưởng mình rất quan trọng.”

Chỉ chỉ trỏ trỏ, nói đủ thứ.

Người đầu tiên thấy mất mặt là Trình Ngạn Xương và ba Trình.

Ba Trình lập tức đưa tay kéo bà Trình nhỏ lại, vừa định kéo bà ta đi, vừa thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, chúng ta về thôi.”

Vừa nãy bà Trình nhỏ bị Hứa Tần Nhã trêu chọc trước mặt, bà ta vốn đã tức trong lòng rồi, bây giờ nghe chồng nói như vậy thì bà ta lại càng giận hơn.

Bà ta không địch lại người già, chẳng lẽ cũng không thể đấu lại người trẻ hơn sao?!

Nghĩ tới đây, bà ta lập tức hất tay của ba Trình ra, cười khẩy trừng mắt với Tô Tái Tái: “Cô ngay cả thư mời cũng không có mà chạy đến đây, không phải là muốn trà trộn chui vào sao? Đầu cơ trục lợi, nghĩ đủ mọi cách để thừa cơ hội, đây chính là cách dạy dỗ của nhà họ Bạch à?”

Đúng lúc này ——

—— “Cách dạy dỗ của nhà họ Bạch thì liên quan gì đến tiểu sư thúc của tôi? Cô ấy họ Tô chứ không họ Bạch, nếu muốn tìm cách dạy dỗ của nhà họ Bạch thì tự đi mà tìm, bớt ở đây cậy mình là người lớn mà bắt nạt trẻ con.”

“Là ai!” Bà Trình nhỏ không thể nhịn được nữa, tức giận thét lên: “Bước ra đây!”

“Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?”

Lời còn chưa dứt thì hộ vệ của Hội Huyền học đã tách đám đông ra, mở một con đường để Tiền Tam đi qua mà không có trở ngại.

Sau khi mọi người nhìn thấy huy chương tượng trưng cho thân phận mà các hộ vệ đang đeo thì họ lập tức mở to mắt, vô cùng kích động: “Này này này, đây là hộ vệ của Hội Huyền học đó! Người đến là ai vậy?”

“Wow! Nhìn huy chương của ông ấy kìa! Nó gồm hai màu vàng kim và bạc đấy!”

Không biết là ai đã kinh ngạc thốt lên, khiến mọi người đều tập trung nhìn vào huy chương của Tiền Tam.

Sau khi nhìn rõ, không chỉ Miêu Đại Yên và Vệ Cát, mà đến bà Trình nhỏ cũng sững sờ.

Họ ngây người nhìn Tiền Tam đi ngang qua trước mặt mình mà không hề nhìn đến một cái, đi thẳng tới chỗ Tô Tái Tái rồi cung kính cúi người với cô: “Tiểu sư thúc.”

Tiểu, tiểu sư thúc?!

Đây là… đang gọi Tô Tái Tái sao?!

Ba người nhà họ Trình trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn Tô Tái Tái và không nói nên lời.

Miêu Đại Yên là người đầu tiên tìm lại giọng nói của mình, chú ấy nhìn Tiền Tam rồi lại nhìn Tô Tái Tái, sau đó lắp bắp nói: “Cô, cô Tiểu Tái, đây là… ?”

“À, đây là Cụ và cậu Vệ đúng không? Chào hai người.”

Trước khi Tô Tái Tái lên tiếng thì Tiền Tam đã nhận ra hai người trước, nhiệt tình đưa tay ra bắt tay với họ, vừa bắt tay vừa nói: “Đạo quán của chúng tôi thích xem chương trình của hai người nhất, diễn rất chân thật. Đúng rồi, có nhiều người còn là người hâm mộ của hai người đấy, lát hồi tôi có thể xin vài chữ ký của hai người được không?”

“Hả? À… không thành vấn đề.” Miêu Đại Yên ngây người, cùng Vệ Cát ngơ ngác nhìn Tiền Tam, mơ hồ không biết gì cả.

“Thế thì cảm ơn hai người rất nhiều.” Tiền Tam cười ha hả, dừng một chút, ông ấy vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy tấm thư mời màu xanh lá trong tay hai người họ, thế là ông ấy nói tiếp: “Vì đều là bạn của tiểu sư thúc, hay là cùng vào đi? Đừng đứng đây xếp hàng nữa.”

“...” Miêu Đại Yên và Vệ Cát đều im lặng.

Hội đánh giá đan dược là một chuyện trọng đại của giới Huyền học, không phải là một nơi bình thường và khá nghiêm khắc…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back