Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 480


Hai người nhìn trái, nhìn phải, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời sững sờ vì cùng có chung một suy đoán.

Bọn họ hơi kinh hãi nhưng lại không muốn tin, trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, cuối cùng mới dời mắt, cùng nhìn về phía Chu Phổ.

Khi nhìn thấy Nghiêm Thanh kích động đỏ hoe bờ mi, túm vai Chu Phổ, không nói nên lời, sắc mặt bọn Tần Trác Thắng đều tái mét.

... Xong rồi.

Tần Trác Thắng trừng mắt nhìn bọn Chu Phổ kích động, trái tim không ngừng chìm xuống.

Vị trí chủ nhiệm Luyện Đan Viện không thể nào là của ông ta rồi.

...

“Chư vị.” Tiền Tam cười to, lên tiếng, gọi các giám phẩm sư đang châu đầu lại xem viên đan thất phẩm kia lại, chỉ vào chiếc hộp gỗ cuối cùng đã được mang ra: “Trước tiên, chúng ta hãy đánh giá nốt viên cuối cùng này đã.”

Bốn giám phẩm sư lưu luyến không rời, dời mắt khỏi viên đan thất phẩm, nhìn về phía chiếc hộp gỗ cuối cùng, sắc mặt không còn mấy hào hứng nữa.

Dù sao có ngọc trai xếp đằng trước thì những gì xếp sau nó đều trở thành mắt cá.

“Được thôi, chúng ta hoàn thành công việc nào.” Một giám phẩm sư nói như vậy.

Vừa nói, người này vừa hững hờ mở chiếc hộp gỗ trông rất bình thường này ra.

Giám phẩm sư đang muốn mở miệng nói gì đó, biểu cảm lập tức cứng đờ.

Mọi người thấy thế đang thắc mắc thì chợt loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng quanh chóp mũi.

Phụng Hồng Bác vốn luôn lạnh nhạt, ngay cả khi đan thất phẩm xuất hiện mắt cũng chỉ sáng lên lấp lóe, ngồi thẳng người nhìn cẩn thận, lúc này bỗng đứng bật dậy.

Trong Hội đánh giá đan dược, chất lượng của đan dược sẽ được phân thành chín cấp.

Ba cấp đứng đầu lần lượt là Tử Kim, Hồng Kim và Đan Hồng, năm cấp kế tiếp sẽ được đánh số từ bốn cho đến tám, và đứng cuối cùng là “đan dược sơ cấp”.

Suốt mấy năm qua, chưa lần nào trong hội đánh giá đan dược xuất hiện đan dược từ cấp bảy trở lên, vốn tưởng viên đan dược kia của Chu Phổ sẽ giành lấy vị trí đứng đầu của hội đánh giá, ai ngờ đâu át chủ bài đã chờ sẵn ở đây từ trước.

Mùi dược thoang thoảng lan tỏa khắp sảnh đánh giá đan dược, không nồng, nhưng hễ ai ngửi thấy lại có cảm giác đầu óc tỉnh táo lạ thường.

Thế nên dù chưa nhìn thấy hình dạng đan dược thế nào, nhưng ai cũng biết chắc chắn là thứ tốt.

Thậm chí, Phụng Hồng Bác còn bất chấp việc các giám định viên chưa bắt đầu đánh giá mà vội vàng lên tiếng: “Đạo trưởng, các vị giám định viên, chủ nhân viên đan dược này là ai? Nhà họ Phụng tôi đồng ý trả giá cao để mua.”

Ông ta còn chưa dứt lời, những người khác cũng đã hoàn hồn, lúc này chẳng ai thèm kiêng dè thế lực của nhà họ Phụng nữa mà nhao nhao lên tiếng: “Bọn tôi cũng đồng ý trả giá cao để mua.”

“Đúng vậy đó, không biết luyện đan sư ấy là ai? Nhà họ Vương tình nguyện trả tiền đặt cọc trước luôn.”

“Nhà họ Trần…”

“Nhà họ Phương…”

Nhất thời, trong sảnh đánh giá đan dược ầm ĩ hết cả lên, ai cũng cuống cuồng gào to, mong luyện đan sư kia sẽ nghe thấy mà để ý tới mình.

Chưa biết chừng có thể lọt vào mắt xanh của người ta thì sao?

Người dẫn chương trình vội lên tiếng hòa giải, mong mọi người hãy bình tĩnh, đừng vội, chờ Đạo Trưởng Trong Núi và các giám định viên đánh giá xong tất cả đan dược rồi tính tiếp.

Về chuyện có bán hay không… vậy phải xem ý của luyện đan sư thế nào.

Dưới sự trấn an của người dẫn chương trình, mọi người mới bình tâm ngồi trở lại ghế.

Trong số đó có cả Phụng Hồng Bác.

Chỉ là dù đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn dán chặt lên hộp gỗ kia không rời, con ngươi lóe lên tia sáng, trông chẳng khác nào sói đói thấy mồi.

Tới cả Bạch Ngữ Dung ngồi bên cạnh nhỏ giọng gọi một tiếng “Ông nội?” cũng bị ông ta ngó lơ, không để ý tới.

Thấy vậy, Bạch Ngữ Dung không kiềm được mà cắn môi, lòng cứ thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng lại vô thức liếc nhìn Tô Tái Tái.

… Chẳng hiểu tại sao mà khoảnh khắc viên đan dược kia xuất hiện, một dự cảm không hay dần nảy sinh trong lòng cô ta.

Nhưng khi Bạch Ngữ Dung đánh mắt nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại phát hiện cô đang chống tay lên trán, nhắm mắt thoải mái nghỉ ngơi!

Bạch Ngữ Dung nghiến răng, cuối cùng chỉ đành bất an dời mắt về, chuyển sang quan sát hai người Hứa Tần Nhã.

Thấy bà ta và Bạch Văn Liên cũng đang ngạc nhiên thảo luận sôi nổi về viên đan dược đang được các giám định viên đánh giá kia, tay cô ta vô thức siết chặt.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 481


“Đạo trưởng, ông xem thử viên đan dược này đi, rốt cuộc nên xếp vào Đan Hồng, hay là cấp bốn đây…?” Bốn giám định viên tranh luận một hồi vẫn không thể thống nhất được ý kiến về cấp bậc của viên đan dược này, cuối cùng đành quay sang cầu cứu Tiền Tam, mong ông ấy có thể đưa ra quyết định sau cùng giúp họ.

Bất luận là tỉ lệ, đặc tính hay tác dụng của thuốc… tất cả đều đạt tiêu chí của Đan Hồng, nhưng chất lượng thì có hơi kém chút đỉnh.

“Chuyện này…” Tiền Tam cười khổ, dưới ánh nhìn chăm chú của các giám định viên, ông ấy lặng lẽ sờ mũi, sau đó lúng túng đáp: “Bốn người các vị phân loại viên đan dược đó là được rồi chứ lần này tôi không tiện tham dự đâu.”

Dứt lời, Tiền Tam khẽ liếc nhìn Tô Tái Tái đang chống tay chợp mắt, rồi nhanh chóng dời mắt, sau đó nhoẻn miệng cười trừ với bốn người kia.

… Bớt giỡn, đây là đan dược do tiểu sư thúc luyện chế đấy, ông ấy là vãn bối, sao có thể nhúng tay vào chuyện đánh giá chứ?

Thế nên Mấy người làm đi, nhờ cả vào mọi người đấy.

???

Bốn giám định viên vô cùng hoang mang trước câu trả lời này của Tiền Tam, nhưng ngay giây sau lại như thông suốt mọi chuyện, hai mắt loé lên tia sáng, ngạc nhiên hỏi Tiền Tam: “Đạo trưởng, chẳng lẽ… ông quen luyện đan sư làm ra viên đan dược này sao?”

“Chuyện này thì…” Giữa sự tra hỏi dồn dập của bốn người, Tiền Tam chỉ còn nước nói mơ hồ cho qua chuyện, sau đó gượng cười đổi đề tài: “Hay là chúng ta đánh giá đan dược trước rồi nói sau ha?”

Thấy Tiền Tam kiên quyết giữ im lặng, các giám định viên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành quay đầu tiếp tục đánh giá.

Sau một hồi bàn bạc kỹ lưỡng, họ quyết định xếp viên đan dược này vào loại vi Đan Hồng cấp hai.

Kết quả vừa được thông báo, cả sảnh đánh giá lập tức nổ tung.

Những người ngồi hàng sau lũ lượt bật dậy, muốn xem thử Đan Hồng cấp hai trông như thế nào.

Người dẫn chương trình rất thông minh, ngay từ lúc nãy đã dặn nhân viên công tác chuẩn bị sẵn camera và màn hình lớn.

Hiện tại, họ chỉ cần quay chiếu viên đan dược Hồng Kim cấp hai lên màn hình là mọi người có thể dễ dàng nhìn rõ viên đan dược kia rồi.

Nhóm Chu Phổ vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình, qua hồi lâu mới giật mình nghĩ tới chuyện gì, vội quay đầu ngó Tô Tái Tái, run rẩy mở miệng: “Tiểu Tái, viên đan dược đó có phải của em không…?”

“Hả?” Tô Tái Tái lặng lẽ mở mắt, ngẩng mặt nhìn lên sân khấu, rồi gật đầu: “Dạ.”

Sau khi trả lời xong, cô chẳng để ý thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc miệng của họ, vẫn vô tư duỗi người, nói tiếp: “Lát nữa phải bảo họ trả cái hộp lại cho em, vừa ra khỏi phòng luyện đan là chạy tới đây ngay nên không kịp mua đồ đựng, chiếc hộp đó là em mượn tạm của người ta đấy.”

Cái hộp này cô mượn của người giấy nhỏ, nếu không trả kiểu gì nó cũng nổi giận cho xem.

“...”

… Không đúng, vấn đề bây giờ là cái hộp kia hả? Nếu muốn thầy có thể lập tức chạy ra ngoài mua về cho em một núi hộp luôn đó!

Cô hai à, chuyện cần chú ý là cô hai vừa luyện thành Đan Hồng cấp hai kia kìa!

Thế mà em chỉ quan tâm tới cái hộp thôi sao?!

Em là mèo tinh hoá hình hay gì?!

Ngay lúc Chu Phổ còn đang ngây ra như phỗng, Nghiêm Thanh đã hoàn hồn, không nhịn được mà nhắc một câu: “Tiểu Tái à, là Đan Hồng cấp hai đó em!”

Em để ý vào trọng tâm câu chuyện một chút được không vậy?

Ai ngờ đâu vừa mới nhắc nhở xong, ông ấy lại thấy Tô Tái Tái liếc nhìn lên sân khấu, chun mũi nói bằng giọng không mấy hài lòng: “Dạ, hôm qua lúc luyện đan em buồn ngủ quá nên chất lượng của đan dược không được tốt, chọn tới chọn lui nửa ngày cũng chỉ có mỗi viên này là đủ tiêu chuẩn đem đi gặp người thôi.”

Nói đoạn, cô bổ sung thêm một câu, xem như lời tổng kết cho lần luyện đan thất bại này của mình: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”

Không đúng, có câu nào của thầy là đang trách em luyện đan cẩu thả hả?

… Tự nhiên cảm thấy bị sỉ nhục là sao thế này?

Nhóm Chu Phổ đồng loạt im lặng là vàng, đầu óc lập tức bị cảm giác bi phẫn xâm chiếm.

Nhưng nỗi bi phẫn kéo dài không bao lâu, bởi Tô Tái Tái như chợt nhớ ra điều gì, “à” một tiếng rồi lôi từ trong túi ra hai, ba viên đan dược, mặc dù màu sắc và dược tính không bằng viên trên sân khấu, nhưng đều là cấp sáu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 482


Nhóm Chu Phổ lại trơ mắt nhìn Tô Tái Tái như một cô gái nhà quê lôi ra một nắm đậu tằm rang muối, hớn hở tặng cho ông ấy: “Thầy Chu, cái này cho thầy.”

Nói đoạn, cô xấu hổ bảo: “Chất lượng không ổn lắm, thầy đừng chê ha.”

Chê? Em nói chê?!

Hu hu hu, em là đang sỉ nhục lão già hao hết tâm sức mới luyện ra được đan dược cấp bảy như thầy đúng không?!

Chu Phổ vừa vui vừa chua xót nhận lấy đan dược cấp sáu của Tô Tái Tái.

Nghiêm Thanh ngồi bên cạnh thấy vậy thì ghen tị đỏ cả mắt, vội ghé sát lại gần, chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh sao, hỏi: “Tiểu Tái, phần của thầy đâu?”

Không chỉ ông ấy, mà tới cả Ngô Lục Lục ngồi sau lưng cô cũng vươn tay, chọc nhẹ vai cô hai cái, rụt rè mở miệng: “Tiểu hữu à…”

Ai cũng có phần mà!

Thấy vậy, Tô Tái Tái lập tức dốc hết mười viên còn lại trong túi ra, đưa cho Tô Hồng Bảo, bảo cậu ấy chia cho mọi người.

Nhất thời, thoạt nhìn giống như thể mọi người đang “ngồi thành hàng chia đồ ăn vặt cho nhau” trong nhà trẻ vậy đó.

Sự ồn ào náo nhiệt của bên này đã thu hút ánh mắt của mọi người, tuy không biết lý do nhóm Chu Phổ trở nên phấn khích như vậy là gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ ôm khư khư món đồ vừa nhận được từ tay một thiếu niên đi, hệt như vừa nhặt được bảo vật cũng biết chắc chắn đó là thứ tốt rồi.

Lúc này, họ chợt liên tưởng tới Đan Hồng cấp hai trên sân khấu, ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Hồng Bảo tức khắc sáng rực cả lên.

Chẳng lẽ… cậu thiếu niên này chính là vị luyện đan sư đó?

Trái ngược với sự phấn khích của những người xung quanh, tâm trạng của Phụng Hồng Bác hiện tại có thể nói là khác biệt hoàn toàn.

Ông ta nhìn chằm chằm Tô Hồng Bảo, trong lòng chỉ thấy kinh hồn bạt vía.

Nếu Tô Hồng Bảo thật sự là luyện đan sư kia, vậy mình, còn có nhà họ Phụng…

Phụng Hồng Bác không dám nghĩ tiếp nữa, khát vọng phải giành lấy viên đan dược Đan Hồng cấp hai trên sân khấu cũng bỗng dưng biến mất.

“Ngữ Dung, ông nội cảm thấy rất vui khi cháu đã giành được một kết quả tốt, đó là luyện ra “đan dược sơ cấp”, hay là chúng ta về trước để mở tiệc chúc mừng, cháu thấy sao?” Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, mỉm cười đầy hiền từ.

Nghe thấy những lời này, không chỉ Bạch Ngữ Dung mà ngay cả hai người Hứa Tần Nhã cũng lấy làm kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng sau khi đan dược cấp bảy và Đan Hồng cấp hai lần lượt xuất hiện, “đan dược sơ cấp” của Bạch Ngữ Dung đã không còn cơ hội lọt nổi mắt xanh của Phụng Hồng Bác, ai mà ngờ lại Phụng Hồng Bác chủ động đề nghị mở tiệc ăn mừng cho Bạch Ngữ Dung chứ.

Xem chừng… ông ta nhìn trúng Ngữ Dung thật rồi.

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên khẽ thở phào, sau đó quay qua nhìn nhau.

Có điều… hiện tại còn chưa xác định được năng lực của Ngữ Dung có phải cấp “F” không, mà họ đã đánh cược rồi, chuyện này…

“Chú ba Phụng này, hay chờ thêm một lát nữa nhé?” Trước khi Bạch Ngữ Dung gật đầu, Hứa Tần Nhã đã mở miệng cười nói với Phụng Hồng Bác cười: “Đợi có kết quả đánh giá năng lực của Ngữ Dung rồi hẵng về, được không?”

Phụng Hồng Bác không mấy quan tâm tới kết quả đánh giá năng lực của Bạch Ngữ Dung, nhưng ông ta còn chưa mở miệng, Bạch Ngữ Dung đã giành trước một bước, giúp Hứa Tần Nhã khuyên nhủ Phụng Hồng Bác: “Đúng đó ông nội, hay là chờ thêm chút nữa đi ông.”

Nói đoạn, cô ta lại liếc nhìn về phía Tô Tái Tái, đáy mắt hiện rõ vẻ không cam tâm. Sau đó cô ta dời mắt, nhìn thẳng vào mặt Phụng Hồng Bác, nói.

Phụng Hồng Bác nào biết Bạch Ngữ Dung nghĩ gì trong đầu.

Lát nữa, chủ nhân của những viên đan dược đã được giám định viên đánh giá sẽ có cơ hội lên sân khấu trình diện.

Đương nhiên, quyết định cuối cùng thuộc về bản thân luyện đan sư, nếu không thích cũng có thể từ chối.

Thầy của Bạch Ngữ Dung… Hình như là Tần Trác Thắng?

Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác đánh mắt nhìn sang phía Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn, loáng thoáng đoán được gì đó, bèn gật đầu: “Thôi được.”

Bạch Ngữ Dung lập tức nở nụ cười tươi rói với Phụng Hồng Bác, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông nội!”

Dứt lời, cô ta quay mặt đi, rồi lại không kiềm được mà hướng mắt về phía Tô Tái Tái, cười khẩy.

Tô Tái Tái, tôi sẽ không để cô lấn át tôi nữa đâu!

Cùng lúc này, Nghiêm Thanh ghé sát vào tai Chu Phổ, hỏi: “Sư đệ, lát nữa chú có lên sân khấu không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 483


Chu Phổ không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em có tính lên đó không?”

“Không ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu.

“Thế tôi cũng không lên đâu.” Nghe vậy, Chu Phổ quay qua trả lời Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh sửng sốt, vội mở miệng khuyên nhủ Chu Phổ: “Sư đệ à, ngoại trừ Tiểu Tái ra thì trong hội đánh giá đan dược lần này, em chính nổi bật nhất, thật sự không muốn lên lãnh thưởng hả? Đã nhiều năm rồi không có ai luyện thành đan dược cấp bảy trong Hội đánh giá đan dược hết.”

Nghe xong, Chu Phổ vẫn chẳng nói chẳng rằng, nghiêm túc lấy viên đan dược cấp sau mà Tô Tái Tái vừa phân cho họ như phân đậu tằm rang.

Sau đó, ông ấy cầm viên đan dược lên, đong đưa trước mặt Nghiêm Thanh, rồi cẩn thận cất vào túi, lúc này mới quay sang quan sát mặt Nghiêm Thanh.

Rõ ràng ông ấy không nói lời nào, nhưng biểu cảm lại như đang chất vấn Nghiêm Thanh: “Sư huynh à, anh dám nói lại những lời ban nãy trước mặt viên đan dược cấp sáu này không?”

… Được, ông ấy hiểu rồi.

Nghiêm Thanh yên lặng sờ mũi, xấu hổ gật đầu.

Không bàn tới viên Đan Hồng cấp hai kia, chỉ lấy mỗi mấy viên đan dược cấp sáu mà Tô Tái Tái tiện tay chia cho bọn họ kia…

Nếu luyện đan sư cấp bảy như Chu Phổ mà bước lên sân khấu… Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ vậy đó.

Mà thôi, cũng mấy chục tuổi đầu rồi, làm gì so nổi với người trẻ.

Trong lúc hai người nói chuyện, hội đánh giá đan dược đã bắt đầu mời các luyện đan sư lên đài nhận giấy chứng nhận cũng như tiền thưởng mà hội đánh giá trao tặng.

Nhưng rất nhiều khán giả bên dưới nôn nao trong lòng, không nhịn được mà vừa vỗ tay, vừa tiếp tục nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.

Chủ đề của câu chuyện không gì khác ngoài viên đan dược Đan Hồng cấp hai kia.

Về phần Tô Tái Tái, đến tận lúc này cô mới nghe thấy “trọng tâm” câu chuyện.

“Gì cơ?” Tô Tái Tái lập tức tỉnh như sao, quay đầu nhìn quanh một lượt, hỏi: “Tiền thưởng? Có tiền thưởng nữa hả?”

“Tất nhiên.” Đại Vi là người đầu tiên trả lời, còn tốt bụng giải thích cho Tô Tái Tái: “Đan dược sơ cấp sẽ được thưởng hai trăm ngàn, sau đó cứ lên một cấp thì tiền thưởng sẽ nhiều thêm một trăm ngàn, để chị tính thử nhé, Đan Hồng là cấp ba, nhưng viên của em lại là cấp hai… Tiểu Tái nè, em có thể nhận được khoảng chín trăm nghìn đấy.”

Tô Tái Tái ngây người.

Qua hồi lâu, Tô Hồng Bảo ngồi bên cạnh khẽ gọi một tiếng “Tiểu sư thúc?”, lay tỉnh Tô Tái Tái dậy.

“Bé ngỗng à…” Tô Tái Tái ngơ ngác nói: “... Nếu hôm qua lúc sư thúc luyện đan không ngủ gà ngủ gật thì tốt quá rồi.”

Đau lòng quá, khi không lại tốn mất hai trăm nghìn!

Mọi người: “...”

Đại Vi muốn kéo Tô Tái Tái về lại trọng tâm câu chuyện: “... Tiểu Tái à, điều quan trọng ở đây là em đã có giấy chứng nhận rồi, sau này sẽ là luyện đan sư hàng thật giá thật đấy.”

Hơn nữa còn là luyện đan sư cấp cao nữa!

“Ồ?” Nghe vậy, Tô Tái Tái quay sang nhìn Đại Vi, sau đó tội nghiệp hỏi: “Thứ đấy đổi được mấy lạng thịt thế?”

Thú cưng trong nhà cũng toàn động vật ăn thịt nên phí sinh hoạt có hơi nhiều một tẹo.

Đại Vi kiểu: “...”

Vấn đề là trong lúc Đại Vi còn đang cạn lời, Tô Hồng Bảo đã bày ra dáng vẻ của một ông cụ non, vỗ nhẹ tay Tô Tái Tái, lắc đầu thở dài, nói: “Tiểu sư thúc à, không sao đâu, năm sau cứ để con lo.”

Cậu ấy sẽ cố gắng hết sức!

“Ừm, nhờ cả vào con đấy, bé ngỗng.” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, quyết định giao lại trọng trách “Nuôi sống cả gia đình” vào tay tiểu sư điệt.

“...” Cái quái gì vậy, vẫn chưa xong nữa hả?

Đại Vi trừng mắt, không muốn nói chuyện với hai kẻ kia nữa.

Trong lúc hai người còn đang than thở vì sự nghèo khổ của nhà mình, Bạch Ngữ Dung đứng ở vị trí cuối cùng bước lên sân khấu.

Vừa nhìn thấy cô ta lên sân khấu, Tô Tái Tái lập tức tỉnh táo hẳn lên. Cô ngước mắt, mỉm cười một cách hờ hững nhìn Bạch Ngữ Dung đang phát biểu.

“Cảm ơn hội đánh giá đan dược đã cho tôi một cơ hội thử thách bản thân, hôm nay, tôi có thể thuận lợi làm ra đan dược sơ cấp, ngoài trừ sự cổ vũ của ông ba Phụng, tôi còn muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới…”

Bạch Ngữ Dung tạm dừng, hướng mắt nhìn về phía Tần Trác Thắng, đồng thời vươn tay bày ra tư thế “mời”, khán giả cũng theo đó mà dồn mắt về phía ông ta.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 484


Tần Trác Thắng thấy vậy, mặt mày tươi tỉnh hẳn, còn nhếch miệng cười, ngay lúc ông ta đang sửa soạn lại quần áo, tính đứng dậy thì…

“Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện chúng tôi.”

Gì cơ…

Tần Trác Thắng đang định đứng dậy thoáng sững sờ, ngước mắt nhìn Bạch Ngữ Dùng, đầu óc rối tung hết cả lên.

Đúng lúc này, người ngồi bên cạnh ông ta bất ngờ đứng dậy, trong tiếng vỗ tay rần rần của mọi người, phó viện trưởng Tôn lịch sự, khéo léo cúi thấp người cảm ơn.

Lúc này, mắt Tần Trác Thắng đã trợn trắng. Ông ta chầm chậm quay sang phó viện trưởng Tôn, nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.

Phó viện trưởng Tôn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, quay sang nhìn học trò của mình, vỗ vai ông ta mấy cái, lại khom người ôm ông ta chúc mừng, đồng thời mở miệng nói: “Trác Thắng à, cảm ơn em, khoảng thời gian qua em cực khổ nhiều rồi.”

Vừa nói hết câu, Tần Trác Thắng còn chưa kịp trả lời, bên tai đã vang lên giọng của Bạch Ngữ Dung đứng trên sân khấu: “Xin hỏi, tôi có thể mời phó viện trưởng Tôn lên nhận thưởng cùng tôi không?”

“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Người dẫn chương trình mỉm cười trả lời, rồi quay sang nhìn phó viện trưởng Tôn, làm ra tư thế “mời”, đặng nói: “Phó viện trưởng Tôn, mời.”

Nghe tới đây, phó viện trưởng Tôn khẽ gật đầu, vỗ vai Tần Trác Thắng mấy cái, sau đó ung dung bước lên sân khấu.

Để lại một mình Tần Trác Thắng ngồi ngây ngốc một góc, cả người cứng đờ, lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Qua hồi lâu, ông ta mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn phó viện trưởng Tôn đang chạy tới bên cạnh Bạch Ngữ Dung, cười tủm tỉm, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Thế này nghĩa là… Sau khi phó viện trưởng Tôn lợi dụng ông ta xong thì thẳng thừng đá văng ông ta sang một bên ư?

Vậy còn cái ghế chủ nhiệm từng hứa hẹn để lại cho ông ta thì sao đây?!

Tần Trác Thắng nhìn chằm chằm vào phó viện trưởng Tôn và Bạch Ngữ Dung trên sân khấu, ông ta siết chặt hai tay, vừa tức giận vừa khó chịu.

Đám người Chu Phổ ngồi bên cạnh đều nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta.

Cho dù không biết sự việc bên trong, nhưng nhìn vào sắc mặt của ba người lúc này thì cũng có thể đoán được đại khái.

Điều này không khỏi khiến cho Ngô Lục Lục thở dài: “Ôi, em nhớ Tần Trác Thắng trước đây không phải như vậy, tại sao lại…”

“Con người sẽ thay đổi mà.” Ngô Thẩm Văn an ủi Ngô Lục Lục, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhất là khi tốc độ phát triển năng lực không thể theo kịp sự tăng trưởng của lòng tham thì con người rất dễ lạc lối.”

Khi nói đến đây, ông ấy lại nhìn sang Tần Trác Thắng, sau đó mới rời mắt đi: “Kệ ông ta đi.”

Sau khi nghe thấy vậy, Ngô Lục Lục mới nghe lời nhìn sang chỗ khác.

Trên sân khấu, Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị nhận lấy giấy chứng nhận do giám định viên trao cho dưới ánh nhìn trìu mến của phó viện trưởng Tôn, ánh mắt phấn khích của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã ——

—— “Khoan đã. Viên đan dược cấp thấp của cô ta có vấn đề.”

Âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng lại đủ khiến cho mọi người ở hội trường đánh giá đan dược có thể nghe thấy rõ ràng.

Trong lúc đang xôn xao thì mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Đó không phải là Tô Tái Tái thì còn là ai nữa?

Người dẫn chương trình sửng sốt một lúc rồi mới định thần lại, cau mày nhìn Tô Tái Tái và nói: “Bạn học à, cô có bằng chứng gì không? Nếu không có bằng chứng thì không được ăn nói bậy bạ đấy.”

Dừng một chút, người dẫn chương trình nhìn sang bốn vị giám định viên đã có vẻ mặt hơi khó coi, sau đó nói với Tô Tái Tái: “Viên thuốc này đã được giám định bởi vị Đạo Trưởng Trong Núi và bốn vị giám định viên đấy.”

“Đúng vậy.” Một giám định viên trong đó nhìn Tô Tái Tái và nói: “Cho dù cô có nghi ngờ bốn người chúng tôi thì cô cũng không nên nghi ngờ sự giám định của vị Đạo Trưởng Trong Núi chứ?”

Ông ta vừa nói vừa làm động tác “mời” với Tiền Tam.

Sau đó ông ta nói tiếp: “Đạo trưởng nói xem có phải vậy không?”

Ông ta vừa nói vừa quay đầu lại, ngay lập tức phát hiện Tiền Tam đang trừng mắt nhìn mình, khiến ông ta không khỏi sững sờ, bối rối kêu lên: “… Đạo trưởng?”

Ông ta đã nói sai cái gì sao?

“...” Liệu có thể đừng tự tiện bẻ lái sang người ta được không?!

Tiền Tam rất tức giận, lại trừng mắt nhìn giám định viên kia rồi mới nhìn sang Tô Tái Tái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 485


Dưới ánh nhìn chăm chú cười trừ khi cô khẽ nhướng mày lên, ông ấy ho khan một tiếng rồi nhìn bốn giám định viên, nói: “Bốn vị giám định viên, hay là chúng ta giám định lại lần nữa đi?”

“?!” Bốn vị giám định viên.

… Không phải chứ đạo trưởng, với tư cách là thần tượng của chúng tôi, có phải ông hơi quá dễ dãi rồi không?!

“Thật ra vừa nãy tôi cũng thấy hơi là lạ, viên đan dược cấp thấp đó có hơi khác với những viên tôi từng thấy trước đây, nhưng tôi tưởng rằng là do có thêm Ôn Phục Tử tương đối hiếm vào nên mới có chút thay đổi, vì vậy tôi mới không lên tiếng.” Tiền Tam nói.

Dừng một chút, ông ấy nhìn Tô Tái Tái và nói tiếp: “Vì bây giờ có người thứ hai đưa ra thắc mắc nên chúng ta cần phải kiểm tra lại.”

Chuyện này…

Nghe vậy, bốn người nhìn nhau rồi lên tiếng.

“Thật ra tôi cũng tưởng rằng sự khác biệt đó chỉ vì có thêm Ôn Phục Tử.”

Sau khi ba người còn lại lặng lẽ gật đầu rồi mới nhìn người dẫn chương trình nói: “Vậy được thôi, viên đan dược cấp thấp này sẽ được…”

—— “Khoan đã!”

Giám định viên còn chưa nói xong thì bên cạnh vang lên giọng nói của một ông lão, mọi người cùng nhìn sang thì thấy Phụng Hồng Bác chậm rãi đứng dậy.

Bạch Ngữ Dung vui mừng kêu lên: “Ông nội!”

Sau khi Phụng Hồng Bác nhìn cô ta bằng ánh mắt “chớ nóng vội” thì ông ta lại nhìn về phía đám người Tiền Tam, hơi cúi người nói: “Đạo trưởng, bốn vị giám định viên, một ông già tôi đây luôn rất tin tưởng vào hội đánh giá đan dược và Hội Huyền Học, nhưng mà… nếu chỉ vì sự nghi ngờ của một cô gái mà lật đổ đi kết quả giám định ban đầu của các người, như thế có phải…”

Ông ta dừng lại nhìn mọi người, sau đó lại nhìn sang Tiền Tam, mỉm cười nói rằng: “Có phải mất đi sự uy tín của hội đánh giá đan dược không? Có phải sau này chỉ cần một ai đó bước ra cũng có thể nghi ngờ về kết quả giám định của giám định viên không?”

Phụng Hồng Bác vừa dứt lời thì mọi người đều gật đầu lia lịa và xì xào bàn tán.

“Đúng vậy… Nói rất có lý.”

“Đúng, chính là như vậy.”

Người dẫn chương trình thấy hội trường đánh giá đan dược rộn ràng không thôi, sau khi nói “Điều này…” một tiếng thì nhìn sang Tiền Tam: “Đạo trưởng, ông thấy…”

Không chỉ người dẫn chương trình, mà đến cả bốn vị giám định viên và những người khác đều nhìn sang Tiền Tam để xem ông ấy sẽ nói gì.

Tiền Tam nhìn xung quanh rồi quay qua nhìn Tô Tái Tái, khẽ cúi người hỏi: “Người nghĩ sao?”

Người?

Phụng Hồng Bác tim đập thình thịch.

Nhưng trước khi ông ta kịp nghĩ ra điều gì đó hoặc nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lên tiếng.

“Đương nhiên không phải ai bước ra cũng có thể đưa ra chất vấn được.” Cô dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung rồi từ từ nở ra nụ cười, dưới ánh mắt dần trở nên hoảng loạn của cô ta, cô nói: “Nhưng tôi thì được.”

“Cô, cô dựa vào cái gì mà được đưa ra chất vấn?!” Phó viện trưởng Tôn rất tức giận, ông ta cuối cùng cũng định thần lại rồi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Ông ta nghiêm giọng nói: “Cô là sinh viên của Luyện Khí Viện, còn những chuyện liên quan đến luyện đan thì không đến lượt cô bình luận!”

“Phó viện trưởng Tôn.”

Phó viện trưởng Tôn lời còn chưa dứt thì Chu Phổ đã trực tiếp đứng dậy, cau mày nhìn ông ta và nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi là chủ nhân của đan dược cấp bảy, tôi có thể đảm bảo rằng Tô Tái Tái tuyệt đối có khả năng đưa ra chất vấn.”

“Dựa vào cái gì?!” Phó viện trưởng Tôn trừng mắt nhìn Chu Phổ.

Ông ta vắt óc suy nghĩ để cướp công lao của Tần Trác Thắng cho Bạch Ngữ Dung, chính là vì vị trí viện trưởng của Luyện Đan Viện trong tương lai.

Bây giờ tự nhiên lại có người nhảy ra phá vỡ kế hoạch của ông ta!

Hỏi sao phó viện trưởng Tôn lại không tức chứ.

—— “Dựa vào Đan Hồng cấp hai do cô ấy luyện chế ra.”

Chu Phổ còn chưa dứt lời thì cả hội trường đánh giá đan dược đã náo động. Tất cả đều nhìn về phía Tô Tái Tái với vẻ kinh ngạc.

Khi Hứa Tần Nhã nghe thấy tin này thì bà ta đã ngồi phịch trên ghế. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái với vẻ mặt như thể hôm nay là ngày đầu tiên quen biết cô vậy.

“Là, là do nó luyện chế ra sao?!” Hứa Tần Nhã lẩm bẩm, sau khi đột nhiên định thần lại thì bà ta lập tức quay qua nắm lấy tay của Bạch Văn Liên, móng tay cắm thẳng vào da thịt của ông ta, bà ta lắc mạnh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 486


“Đây là chuyện gì vậy?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Văn Liên?! Vào ngày thờ cúng tổ tiên khi đó, chẳng phải chúng ta đã kiểm tra nó khi thờ cúng tổ tiên sao?!”

Bạch Văn Liên cũng đã ngây người hoàn toàn, ông ta ngây ngốc nhìn Tô Tái Tái, không nói được lời nào.

Mãi đến khi bị Hứa Tần Nhã lắc thêm vài lần thì ông ta mới lên tiếng như mới tỉnh lại khỏi cơn mơ vậy: “… Đúng vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tại sao phương pháp mà ông hai Bạch đưa lại thất bại? Họ nghĩ mãi cũng không thể hiểu được!

Lời nói của hai người đã truyền đến tai của Phụng Hồng Bác, khiến ông ta đứng ở đó mà cả người cứng đờ, chậm rãi quay qua nhìn hai vợ chồng Hứa Tần Nhã, thốt ra từng chữ một qua kẽ răng: “Hai người đang nói gì vậy?”

Hứa Tần Nhã lập tức im lặng.

Sau khi nhìn Phụng Hồng Bác mấp máy miệng vài lần, dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Phụng Hồng Bác, cuối cùng bà ta cũng nói ra sự thật với giọng nói run rẩy: “Con, con nhóc đó, người đã luyện chế ra Đan Hồng nhị phẩm, mới là… mới là con gái ruột của chúng tôi…”

Cái. Gì???!

Phụng Hồng Bác trợn tròn mắt.

“Vì sao trước đây không nghe các người đề cập tới chuyện này?”

Ánh mắt của Phụng Hồng Bác quá đáng sợ, tựa như ác ma bò từ dưới Địa ngục lên.

Không chỉ Hứa Tần Nhã sợ hãi không nói nên lời mà ngay cả Bạch Văn Liên cũng vậy.

Cảm xúc của Phụng Hồng Bác bất ngờ dao động khiến quỷ khí tỏa ra từ cơ thể, âm lãnh, ác độc đến mức ngay cả lỗ hổng giấu sau tai của Hứa Tần Nhã cũng thoáng hiện ra.

Mặc dù bà ta nhanh chóng giấu đi nhưng vẫn bị Phụng Hồng Bác phát hiện ra, ông ta “hửm?” một tiếng, một lần nữa nhìn về phía Hứa Tần Nhã.

Sau khi cẩn thận quan sát, ông ta cười gằn một tiếng như thể đã hiểu ra chuyện gì đó, cảm xúc vừa rồi lộ ra ngoài cũng dịu lại, đầu óc một lần nữa động não tư duy.

... Cũng phải. Quẻ “Tiêu Thiều Cửu Thành, Phụng Hoàng Lai Nghi” sao có thể chỉ có chút trình độ như Bạch Ngữ Dung được.

Chẳng qua là lúc gặp Bạch Ngữ Dung lần đầu, cô ta đã là đỉnh lô thành hình, cho nên ông ta tưởng rằng quẻ tượng gián tiếp bị sửa đổi là do chịu ảnh hưởng của [Mị Đỉnh Tiểu Ký].

Nhưng hiện tại xem ra là ông ta phán đoán sai.

Xem ra nhà họ Bạch đã xảy ra một số chuyện ông ta không biết…

... Thôi, Bạch Ngữ Dung mới là kẻ hiện tại hữu ích với ông ta. Còn người kia…

Có thể để chờ đó.

Chưa biết chừng chuyện ngoắt ngoéo này lại là chuyện tốt.

Phụng Hồng Bác vừa nghĩ vừa thả lỏng cơ mặt, nhìn về phía Tô Tái Tái.

Một giây sau, ông ta lập tức chạm phải ánh nhìn của Tô Tái Tái, cứ như thể cô đã biết trước ông ta sẽ nhìn cô nên đã chờ sẵn ở đó.

Phụng Hồng Bác sững sờ, tim run rẩy, cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức trở nên cảnh giác.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ông ta có cảm giác… Dường như bị đối phương nhìn thấu.

Vừa rồi khi trên người Phụng Hồng Bác tỏa ra một chút quỷ khí, Tô Tái Tái đã nhận ra ngay lập tức.

Không chỉ mình cô mà Tô Hồng Bảo và Tiền Tam cũng lần lượt phát hiện ra, đồng loạt nhìn về phía Phụng Hồng Bác.

Chỉ có điều so với Tô Hồng Bảo, thái độ của Tiền Tam không mấy chắc chắn, ông ấy chỉ nheo mắt quan sát Phụng Hồng Bác như thể đang nghiên cứu đối phương.

“Tiểu sư thúc...” Tô Hồng Bảo nhìn về phía Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhìn Phụng Hồng Bác, không nhìn Tô Hồng Bảo, chỉ đưa tay xoa đầu cậu, hờ hững “ừ” một tiếng, sau đó thôi không nhìn về phía đó nữa, quay lại nhìn Tô Hồng Bảo.

Mở miệng cười: “... Việc nhỏ.”

“Ừm.” Tô Hồng Bảo gật đầu, lại nhìn Phụng Hồng Bác một cái rồi mới thôi.

Tô Tái Tái hướng tầm mắt nhìn lên trên sân khấu, lướt qua Bạch Ngữ Dung và phó viện trưởng Tôn mặt nhăn mày nhó, nhìn về phía giám phẩm sư, hỏi: “Giờ thì đã có thể chứng minh là tôi có tư cách rồi chứ?”

“Chuyện này...” Giám phẩm sư nhìn nhau, nhưng khi nhìn lại Tô Tái Tái, thái độ đã khác hẳn lúc trước: “Cô Tô, ngài thật sự chắc chắn chứ?”

“Thế này nhé.” Tô Tái Tái cong tay gõ nhẹ mặt bàn, cười nói: “Nếu tôi sai thì viên Đan Hồng Nhị phẩm kia sẽ tặng cho Phẩm Đan Hội làm quà xin lỗi. Hơn nữa…”

Cô dừng lại một chút, nhìn mọi người trong sảnh phẩm đan bên, nói thêm: “Mọi người có mặt ở đây cũng được tặng mỗi nhà một viên đan sơ phẩm. Thế nào?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 487


Sảnh phẩm đan lại xôn xao một lần nữa vì lời Tô Tái Tái nói, tiếng ồn lần này còn lớn hơn lúc trước, ngay cả lời khuyên can của người dẫn chương trình cũng không có hiệu quả.

Tiền Tam cũng bị tiếng ồn trong sảnh phẩm đan làm giật mình, không nhìn Phụng Hồng Bác nữa, quay qua nhìn Tô Tái Tái.

Thấy Tô Tái Tái lắc đầu với mình, ông ấy bèn làm theo ý cô, tạm gác chuyện Phụng Hồng Bác qua một bên, tay nắm thành quyền, giả vờ ho một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người thi nhau “suỵt” một tiếng, nhắc nhở người bên cạnh “đừng nói chuyện, nghe vị Đạo Trưởng Trong Núi nói gì kìa.”

Lúc này, tiếng ồn trong sảnh phẩm đan mới dần lắng xuống, mọi người lại im lặng, tập trung nhìn Tiền Tam.

“Chư vị.” Tiền Tam gật nhẹ đầu với mọi người rồi nói: “Nếu... chủ nhân của Đan Hồng Nhị phẩm đã nói đến mức này rồi thì chúng ta…” Ông ấy nhìn về phía giám phẩm sư nói: “Giám định lại một lần nữa nhé?”

Tiền Tam thoáng dừng lời rồi lại cười: “Còn về phần uy tín của Phẩm Đan Hội thì… Chọn phát hiện ra giám định sai làm mất uy tín hay kịp thời sửa chữa sai lầm lấy lại uy tín, tôi nghĩ… mọi người đều biết phải lựa chọn như thế nào.”

... Có lý.

Giám phẩm sư nhìn nhau, im lặng một lát rồi gật đầu, nói với Tiền Tam: “Đạo trưởng nói rất có lý, vậy chúng tôi sẽ giám định lại một lần nữa.”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh nãy giờ không chỉ tái mặt mà người còn run lên.

Phó viện trưởng Tôn cũng hốt hoảng, ông ta bắt đầu hối hận vì mình đã lên đây, vừa mở miệng nói “chờ một chút…”

Còn chưa có cơ hội nói câu tiếp theo thì đã bị giọng của chủ nhiệm át đi: “Nếu đạo trưởng và giám phẩm sư đã nói vậy rồi thì mời lấy đan dược của cô Bạch ra đây xem lại.”

Nghe vậy, sắc mặt phó viện trưởng Tôn lập tức đen sì.

Ông ta bất giác nhìn về phía Tần Trác Thắng, phát hiện ra Tần Trác Thắng ngồi khoanh tay tại chỗ, lặng lẽ nhìn ông ta.

Thậm chí khi ông ta nhìn về phía đó, Tần Trác Thắng không chỉ không nhìn lảng đi mà còn tỏ ý mỉa mai.

Lúc này, viên đan sơ phẩm của Bạch Ngữ Dung lại được bưng ra.

Phó viện trưởng Tôn lập tức thôi không nhìn đằng kia nữa, hướng tầm mắt về phía chiếc hộp gấm được đặt trước mặt giám phẩm sư rồi vội nghiêng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, lo lắng hỏi nhỏ: “Rốt cuộc viên đan dược này của cô có vấn đề gì không?”

“Tôi...” Mắt Bạch Ngữ Dung lấp lóe, cô ta không biết phải trả lời thế nào.

Phó viện trưởng Tôn thấy vậy, trong lòng lạnh toát, trán rịn mồ hôi.

Lúc này, các giám phẩm sư đã bắt đầu nghiên cứu thảo luận.

“Tính chất của đan dược không có vấn đề gì, chỉ có điều…” Giám phẩm sư chần chừ, không biết phải miêu tả cảm giác lạ lùng trong lòng như thế nào.

Một giám phẩm sư khác thấy vậy vỗ người ông ta, nói: “Có lẽ là do tác dụng dung hợp của Ôn Phục Tử nên không dễ phân biệt phải không?”

Hai người còn lại cũng im lặng gật đầu đồng ý.

“Chờ một chút.” Tô Tái Tái lên tiếng, mọi người đổ dồn lại nhìn cô.

Nhưng Tô Tái Tái chỉ nhìn giám phẩm sư, hai tay chắp sau lưng, khẽ khom người hỏi: “Các vị giám phẩm sư, vừa rồi các ông nói đến… Ôn Phục Tử? Trong viên đan dược này có thêm Ôn Phục Tử à?”

“Đương nhiên.” Giám phẩm sư gật đầu.

“Chư vị không nhìn lầm?”

Giám phẩm sư nghe vậy khẽ nhíu mày, không được vui: “Cô Tô, tuy về viên đan dược này chúng tôi có đôi chút thiếu sót nhưng có thêm Ôn Phục Tử hay không thì chúng tôi biết rất rõ.”

Tiền Tam thấy thế vội giảng hòa: “Tôi tin tiểu... Không có ý này. Xin mời bốn vị tiếp tục đánh giá.”

Tô Tái Tái cũng áy náy khom lưng thay cho lời xin lỗi.

Giám phẩm sư thấy vậy mới không nhìn cô nữa, tiếp tục đánh giá.

Bạch Ngữ Dung đứng ở đằng kia, nghe thấy Tô Tái Tái cố ý nhắc tới Ôn Phục Tử, trái tim hẫng một nhịp.

Cô ta trừng mắt về phía Tô Tái Tái, nhưng đối phương đã cúi đầu xuống, cầm điện thoại, không biết đang tìm gì.

Đương nhiên Nghiêm Thanh biết vì sao Tô Tái Tái lại hỏi như vậy, ông ấy hơi nghiêng người xích lại gần Chu Phổ, thì thầm: “Sư đệ, tôi đã suýt quên mất rồi, không ngờ Tiểu Tái vẫn còn nhớ thay cậu.”

Chu Phổ gật nhẹ đầu, sự cảm kích dành cho Tô Tái Tái không lời nào có thể diễn tả hết được.

Chỉ có điều... Sao lúc này rồi mà đứa trẻ này vẫn còn tâm tư nghịch điện thoại chứ?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 488


Thực sự là...

Chu Phổ cười, lắc đầu, cũng xích lại gần thì thầm với Nghiêm Thanh: “Đợi xong chuyện ngày hôm nay, tôi muốn mời Tiểu Tái ăn một bữa.”

Nghiêm Thanh gật đầu, nghĩ đến câu mà Tô Tái Tái vừa nói, vừa tức giận trợn ngược mắt vừa trêu ghẹo bổ sung: “Nhớ là phải gọi món thịt hết nhé.”

Chu Phổ nghe vậy không nhịn được cười, chẳng dễ gì mới nín được, ra hiệu bằng tay với Nghiêm Thanh, nhắc ông ấy và bản thân phải chú ý chuyện hiện tại trước đã.

Bọn họ vừa hướng sự chú ý lên sân khấu thì bốn vị giám phẩm sư cũng đã có kết quả.

… Không phải đan sơ phẩm.

“Thật sự rất xin lỗi cô Bạch, phó viện trưởng Tôn, chuyện này là lỗi của chúng tôi.” Đánh giá sư thương lượng ra kết quả xong, khẽ khom người với hai người bọn họ.

Dừng một chút còn nói: “Phẩm Đan Hội năm sau, chúng tôi sẽ gửi thư mời riêng cho hai vị, nếu như hai vị có yêu cầu gì khác thì chúng ta cũng có thể bàn bạc kín đáo sau.”

Kết quả này khiến đám đông trong sảnh phẩm đan xôn xao, không ngừng xì xào bàn tán.

Nhưng nội dung mọi người bàn tán lại hầu như đều là hâm mộ Bạch Ngữ Dung.

Tuy Bạch Ngữ Dung không giành được giấy chứng nhận “Đan sơ phẩm” nhưng lại bắt được quan hệ với bốn vị giám phẩm sư.

Nếu như được bọn họ chỉ bảo cho đôi điều thì cho dù năm nay Bạch Ngữ Dung không giành được danh hiệu đan sơ phẩm, nhưng sang năm cũng chắc chắn có thể lọt vào hàng ngũ Luyện Đan Sư.

Có thể nói tiền đồ khó lòng đo đếm được!

... Nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Ngữ Dung thật sự có thể luyện đan.

Bạch Ngữ Dung nghe vậy, sắc mặt khó coi, gượng nở nụ cười.

Cô ta đang định nói gì đó thì tiếng cự tuyệt chói tai chợt vang lên từ một góc, khiến mọi người giật nảy mình.

… “Không được! Không thể hủy bỏ!!”

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên lao đến, bị vệ sĩ của Huyền Học Hội ngăn lại dưới sân khấu, không cho bọn họ có cơ hội đến gần.

Nhưng dù vậy, Hứa Tần Nhã cũng vẫn giương nanh múa vuốt, nhìn chằm chằm giám phẩm sư như ác ma có chấp niệm sâu đậm.

“Không thể hủy bỏ, không thể hủy bỏ được! Các người đã đánh giá là “đan sơ phẩm” rồi, tại sao lại sửa lại? Hơn nữa, cho đan dược của Ngữ Dung nhà tôi được danh hiệu đan sơ phẩm thì có làm sao?”

Lời này khiến đám đông xôn xao, Bạch Ngữ Dung đứng trên sân khấu cũng sốt ruột dậm chân, kêu lên “Mẹ?!”

Cô ta muốn ngăn mẹ mình đừng nói nữa nhưng dường như điều lại lại nhắc nhở Hứa Tần Nhã.

Bà ta chuyển mắt trông thấy Bạch Ngữ Dung, giống như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, vội vàng nói: “Ngữ Dung! Con và phó viện trưởng Tôn mau van nài giám phẩm sư và đạo trưởng đi! Xin bọn họ cho đan dược của con được nhận danh hiệu đan sơ phẩm đi mà! Mau lên!”

“Đúng vậy đó Ngữ Dung, chúng ta không thể thua được, không thể thua được!” Bạch Văn Liên cũng cầu xin, hùa theo Hứa Tần Nhã.

Nhưng lời nói của bọn họ không chỉ khiến mọi người càng bàn tán to hơn mà còn chọc giận giám phẩm sư.

“Hai người nói gì vậy?” Giám phẩm sư giận dữ trừng mắt nhìn hai người Hứa Tần Nhã, tức giận ra mặt: “Đây là Phẩm Đan Hội chứ có phải chợ thực phẩm đâu mà cò kè mặc cả? Các người để uy tín của Phẩm Đan Hội và Huyền Học Hội vào đâu?”

Dừng một chút, ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Cô Bạch! Tôi coi như là ba mẹ cô kỳ vọng quá cao về cô nên nhất thời không chấp nhận được thất bại nhưng nếu bọn họ còn tiếp tục như vậy…Vậy đừng trách tôi mời các người ra ngoài!”

“Chuyện này...” Bạch Ngữ Dung luống cuống, đang định nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lên tiếng.

“Trước khi đuổi đi, xin phiền cô Bạch giải thích về Ôn Phục Tử.”

Bạch Ngữ Dung mở to mắt, một lần nữa trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, giọng rít ra từ kẽ răng: “Tô Tái Tái!”

Cô thật sự muốn dồn cô ta vào chỗ chết!

“Ừm. Nghe thấy rồi. Cô không cần gọi to vậy đâu.”

Tô Tái Tái cười với cô ta, chuyển qua nhìn Tần Trác Thắng rồi lại nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, gọi phó viện trưởng Tôn đang định vụng trộm chuồn khỏi sân khấu, rời đi bằng cửa hông lại.

“Đừng đi chứ, phó viện trưởng Tôn, vừa khéo lúc thầy Chu bị mất trộm Ôn Phục Tử, thầy ấy có tới văn phòng của ông gặp ông. Chẳng phải ông và thầy Tần Trác Thắng còn đứng ra đảm bảo cho Bạch Ngữ Dung hay sao? Chi bằng nhân đây hãy nói rõ ra nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 489


Lời này khiến phía Huyền Học Viện ồn ào hẳn lên, mọi người tới tấp nhìn xung quanh.

Lúc trước, mọi người đều có nghe nói tới chuyện chẳng mấy khi mới thấy Chu Phổ nổi giận nhưng không biết rõ rốt cuộc là sao. Hiện giờ, nghe Tô Tái Tái nói...

Lẽ nào là Bạch Ngữ Dung trộm Ôn Phục Tử của giáo sư Chu?!

“Cô...” Phó viện trưởng Tôn hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức run người.

Sống lưng lạnh toát.

Nếu như chuyện của Bạch Ngữ Dung bị vỡ lỡ trong phạm vi Huyền Học Viện thì mặc dù cũng có ảnh hưởng nhưng phạm vi cũng chỉ ở trong nội bộ Huyền Học Viện thôi.

Còn hiện tại, Tô Tái Tái lại lựa chọn vạch trần chuyện này ở Phẩm Đan Hội, nó liên quan tới danh dự của Huyền Học Viện, chắc hẳn Phẩm Đan Hội còn chưa kết thúc, Huyền Học Viện đã có hành động rồi.

Đến lúc đó ông ta...

Nghĩ vậy, phó viện trưởng Tôn vừa cảm thấy Tô Tái Tái thật sự ác độc, vừa lập tức phủi sạch quan hệ: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hy vọng sinh viên Tô chớ ăn nói lung tung.”

Ông ta dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện này lần đầu. Nếu như sự thực đúng như sinh viên Tô nói thì tôi là phó viện trưởng của Luyện Đan Viện sẽ là người đầu tiên không khoan nhượng! Lập tức đuổi học Bạch Ngữ Dung!”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung quay ngoắt đầu nhìn ông ta, không tin nổi hô lên: “Phó viện trưởng Tôn?!”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì đã phải tắt tiếng vì một câu quát “im ngay!” của phó viện trưởng Tôn.

Thậm chí ông ta còn đường hoàng trứng mắt, to tiếng với cô ta: “Bạch Ngữ Dung, nếu như cô thực sự làm ra chuyện tồi tệ như vậy thì… Cho dù cô là học trò của giáo sư Tần – học trò của tôi, tôi cũng sẽ không tha cho cô!”

“Ồ!” Tô Tái Tái nghe vậy cố ý ngân dài giọng, lạnh nhạt vỗ tay rồi nhìn Tần Trác Thắng đang ngồi ở đằng kia, cười hì hì nói: “Giáo sư Tần, giờ thì phó viện trưởng Tôn mới nhớ ra Bạch Ngữ Dung mới là học trò của ông rồi kìa.”

Mức độ trào phúng cao đến mức ngay cả bọn Khúc Nhiên ngồi bên cạnh Tô Tái Tái cũng không nhịn được xấu hổ giùm phó viện trưởng Tôn.

Tần Trác Thắng đột nhiên bị nêu tên vẫn thản nhiên, lặng lẽ nhìn phó viện trưởng Tôn, nói: “Chuyện này tôi cũng không nắm rõ tình hình, dù sao thì…”

Ông ta dừng lại một chút, trước ánh mắt nài nỉ của phó viện trưởng Tôn, ông ta nói tiếp: “Ngay cả học trò của tôi cũng cảm ơn phó viện trưởng Tôn mà.”

Vừa rồi trước khi phó viện trưởng Tôn lên sân khấu, ông ta vừa vỗ người Tần Trác Thắng vừa ghé vào tai Tần Trác Thắng nói nhỏ một câu “Trác Thắng à, đây là lúc trò báo đáp ân sư đấy, thầy tin rằng trò sẽ không ngại đúng không? Dù sao... Trò cũng là người học trò thân thiết nhất của thầy.”

Giờ thì sao?

Sao Tần Trác Thắng lại không hiểu nếu phó viện trưởng Tôn ngã ngựa thì ông ta ít nhiều gì cũng sẽ bị liên lụy?

Nhưng hiện tại, nhìn hai người kia ở trên sân khấu, Trần Trác Thắng lại cảm thấy sảng khoái.

Thế nào hả thầy? Em nghe lời thầy đó, em đang đền ơn cho thầy mà!

Ngài có hài lòng với sự báo đáp của học trò không?

Tần Trác Thắng nhìn vẻ mặt ủ dột của phó viện trưởng Tôn, chỉ hận không thể ngửa đầu cười to.

Ngoại trừ viện trưởng và giảng viên ra, người của Huyền Học Viện tới đây hôm nay toàn là các sinh viên hàng đầu của các học viện hoặc là hoặc môn sinh đắc ý của trường.

Trong đó, người của Luyện Đan Viện cực kỳ nhiều.

Nhưng lúc này, không một ai đứng ra nói đỡ cho phó viện trưởng Tôn, có thể thấy mức độ được yêu mến của ông ta thấp cỡ nào.

Còn Bạch Ngữ Dung... Luyện Đan Viện lại càng chẳng có mấy ai thích cô ta.

Thế nhưng đúng lúc này Tô Tái Tái dường như còn không hài lòng vì mọi người không để ý đến Bạch Ngữ Dung, “ôi chao” một tiếng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cầm điện thoại lên, nhe răng cười với Bạch Ngữ Dung, ấn nút “Phát”.

… [Bạch Ngữ Dung tôi xin thề, nếu tôi ăn trộm Ôn Phục Tử của thầy Chu thì nhà họ Bạch, trong đó có tôi, đều sẽ không được chết tử tế!]

Giọng nói trong đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một khiến mọi người sững sờ, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung.

Còn Tô Tái Tái thì lại nhìn về phía Bạch Văn Liên, cười híp mắt nói: “Ông Bạch, ông có cảm tưởng gì về lời thề của Bạch Ngữ Dung không?”

Bạch Văn Liên chép miệng, không nói gì.
 
Back
Top Bottom