Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 440


“Đúng đó, cậu xem, hơi nước ngưng tụ trên vách tường luôn nè.” Người bạn gật đầu, sau đó chỉ vào lớp sương mỏng do hơi nước ngưng tụ trên vách thang máy.

“Oa, nếu vậy chắc mình phải nói cho nhân viên quản lý biết mới được.”

Người bạn gật đầu, hai người cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cười nói đi ra khỏi thang máy.

“Mà nè, cậu có cảm thấy người ban nãy có gì đó kỳ quái không?”

“Xời, Huyền Học Viện của tụi mình có bao giờ thiếu người kỳ lạ đâu?” Người bạn kia khoát tay, tỏ vẻ “cậu đừng sợ, chỉ là chuyện nhỏ thôi”: “Nhiều khi người ta làm cú đêm nhiều quá nên thế ấy mà.”

Có lý.

Người còn lại gật đầu, sau đó quyết định vứt chuyện của Hoàng Trầm Giai ra khỏi đầu mình.

Nhưng hai người họ không biết là, chờ Hoàng Trầm Giai cúi đầu trở về ký túc xá và đóng cửa lại xong, cô ta lập tức quỳ rạp xuống đất phát ra tiếng nôn ọe.

Sau vài đợt nôn khan, một ít nước bọt bị cô ta phun ra ngoài, trong lúc đó có một thứ nhìn như chóp đuôi rắn cũng theo quán tính trượt ra ngoài.

Có điều thứ đó rụt về rất nhanh, như thể chưa từng xuất hiện trong miệng của Hoàng Trầm Giai vậy.

Một hồi lâu sau, Hoàng Trầm Giai mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thấp thoáng phía sau phần tóc mái của cô ta được phủ thêm một lớp màng nửa trong suốt từ bao giờ, nhìn qua khá giống với mắt kép của bọn côn trùng.

Hoàng Trầm Giai mở miệng, một thứ như đuôi rắn chễm chệ ngay vị trí của chiếc lưỡi, nó rung rung, phát ra tiếng vang như đuôi của rắn đuôi chuông.

Mễ! Nhã!

-----

Thành phố C.

Tô Tái Tái mới vừa xuống xe, còn chưa bước vào nhà họ Bạch thì đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Mãi đến khi người giấy nhỏ lén chọt chọt Tô Tái Tái từ trong mũ choàng, cô mới bừng tỉnh biết cảm giác kỳ quái này đến từ đâu.

Trong nhà họ Bạch thiếu mất hơi thở của nữ quỷ Đồ Ăn Vặt.

“Ấy? Cô Tô đó à? Cô về rồi sao ạ?!” Chị Liên đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Tô Tái Tái, trên mặt bà ấy lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới muốn mời cô vào nhà.

“Chắc cô cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Mau ngồi xuống đây, để tôi đi rót ly nước cho cô.” Chị Liên nói không ngớt miệng: “Tôi còn đang nghĩ bà cụ thích cô như vậy, giờ bà cụ bị như thế thì cô nhất định sẽ về thăm bà ấy. Đấy, tôi nói có sai đâu, quả nhiên cô đã trở lại rồi nè.”

Chị Liên nói đến đây mới nhận ra từ nãy tới giờ phía sau lưng mình im phăng phắc, thế là không khỏi hoang mang quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện Tô Tái Tái vẫn đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích: “Cô sao vậy cô Tô?”

“Thím Liên ơi.” Tô Tái Tái đứng im ở đó nhìn chị Liên: “Thím nói bà nội bị làm sao cơ?”

“Hả?” Chị Liên kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái: “Ông chủ và bà chủ không nói gì với cô sao ạ? Bà cụ đã hôn mê mấy ngày rồi!”

Tô Tái Tái chờ chị Liên nói sơ mọi chuyện xong thì xoay người đi tới bệnh viện ngay.

Chị Liên thấy thế thì ngẩn người trong chốc lát, sau đó cũng vội vàng theo kịp.

Chờ cả hai tới bệnh viện, chị Liên phải chạy chậm mới đuổi kịp được bước chân của Tô Tái Tái.

Trên đường đi còn gặp được bác sĩ Lâm, bà ấy lập tức niềm nở bắt chuyện: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm ơi.”

Bác sĩ Lâm đứng yên rồi quay đầu lại nhìn. tuy không nhận ra chị Liên nhưng anh ấy lại nhận ra Tô Tái Tái ngay lập tức.

“À, cô là cô gái hay gọi video cho bà Bạch đúng không. Tôi biết cô đấy.” Bác sĩ Lâm cười nói: “Tôi còn đang suy nghĩ sao đến tận bây giờ mà vẫn chưa thấy cô...”

Bác sĩ Lâm còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã lướt qua người anh ấy, sau đó sải bước đi nhanh đến phòng bệnh của bà nội Bạch.

Bác sĩ Lâm sửng sốt nhìn theo bóng lưng của cô rồi “ơ” một tiếng, kế đó mới quay đầu lại đỡ chị Liên - người đang thở hổn hển vì mệt.

Anh ấy vừa giúp bà ấy đuổi theo Tô Tái Tái vừa nói thầm: “Mấy ngay nay không thấy mặt mũi đâu, đến bây giờ mới biết sốt ruột thì có phải hơi bị muộn rồi không?”

“Nào nào, bác sĩ Lâm đừng trách nhầm cô Tô.” Chị Liên vừa đi vừa giải thích thay cho Tô Tái Tái: “Tại ông chủ và bà chủ giấu không nói cho cô Tô nghe về chuyện của bà cụ đó chứ.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 441


“Ơ?” Bác sĩ Lâm sửng sốt, sau khi lắc đầu thì không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đỡ chị Liên đuổi theo Tô Tái Tái.

Cái gia đình này thật đúng là lắm chuyện mà.

Lúc Tô Tái Tái mới vừa đẩy cửa ra, mèo trắng còn tưởng là có người xấu tới nữa, thế là nó ngồi xổm trong góc hành lang nối với phòng bệnh rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Chờ đến khi thấy rõ người tới là Tô Tái Tái, ánh mắt sắc lẹm đến mức muốn giết người của bé mèo con lập tức thay đổi ngay, nó cụp tai nhìn cô, sau đó “meo” một tiếng nghe siêu tội nghiệp, như thể đang nói “sao bây giờ chị mới tới”.

Cùng lúc đó, lá chắn vô hình được tạo thành từ quỷ khí sau lưng của bé mèo trắng lập tức biến mất, hành lang tối tăm chợt sáng sủa hơn lúc trước một ít.

Tô Tái Tái bước nhanh vào phòng bệnh, một lá bùa trắng lao vút ra từ giữa hai ngón tay của cô, nó xoay hai vòng giữa không trung sau đó bay thẳng về phía bà nội Bạch.

Lá bùa ngừng lại và không ngừng xoay tròn trên mắt của bà ấy, cuối cùng biến thành một con chim ruồi. Nó hót hai tiếng, vỗ cánh nghiêng đầu nhìn bà nội Bạch đang ngủ say.

Giây tiếp theo, nó chợt hót vang rồi cúi người chui vào trong mắt của bà ấy, tiếp theo hình như là do đã bắt được gì đó, nó không ngừng vỗ cánh lùi lại, cuối cùng kéo ra một cụm khí đen.

Chim ruồi chọn một góc độ thích hợp rồi hất văng cụm khí đen không ngừng vặn vẹo kia lên không trung, sau đó há mỏ đớp lấy nó rồi nuốt vào trong bụng.

Đến lúc này, bác sĩ Lâm và chị Liên mới tới ngoài cửa.

Chim ruồi thấy có người sống tới gần thì hót vang một tiếng rồi lượn một vòng quanh phòng, cuối cùng mới biến thành lá bùa trắng ngoan ngoãn núp vào, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Ủa?” Bác sĩ Lâm đi theo chị Liên vào phòng rồi buông bà ấy ra, anh ấy nhìn chung quanh phòng bệnh một lần, sau đó không nhịn được nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ đang đóng chặt, vẻ mặt lấy làm lạ.

Kỳ quái… Rõ ràng anh ấy mới vừa nghe được tiếng chim hót mà ta?

Lúc này hô hấp của chị Liên mới dịu lại, bà ấy ngẩng đầu lên muốn nói gì đó với Tô Tái Tái - người đang đứng ở mép giường nhìn trân trân vào bà nội Bạch, nhưng nào ngờ chị Liên chỉ mới vừa hé miệng thì lại thấy ngón tay của bà nội Bạch hơi nhúc nhích.

“Trời đất ơi!” Chị Liên lập tức vỗ lên người của bác sĩ Lâm đang đứng bên cạnh, vui mừng nói: “Bác sĩ Lâm! Tay… tay của bà cụ nhúc nhích kìa!”

“Cái gì?!” Bác sĩ Lâm nghe xong lập tức chạy sang nhìn bà nội Bạch, khi phát hiện tay bà ấy có cử động thật thì vội vàng bắt đầu thăm khám.

Tô Tái Tái lùi về sau hai bước nhường đường cho anh ấy, sau đó tiếp tục suy tư.

Nếu cô không nhìn nhầm, con sâu từ khí đen ban nãy chính là oán trùng - thứ được hình thành do oán khi tích tụ lâu ngày.

Có thể tới phòng bệnh của bà nội Bạch, lại có oán khí lớn như vậy, nói thật ngoài Hứa Tần Nhã ra thì cô không nghĩ ra được người nào khác.

Nhưng oán trùng khác với oán khí, nó rất khó ngưng tụ thành hình.

Tô Tái Tái dời tầm mắt sang chỗ khác, cô nhìn chằm chằm con lệ quỷ ngoan ngoãn đứng trong góc nãy giờ, sau khi nói với chị Liên một câu “tôi đi vệ sinh một xíu” xong thì ôm bé mèo trắng xoay người đi ra ngoài.

Không đợi chị Liên kịp gật đầu, một cơn gió lạnh buốt đột nhiên thổi ngang qua làm bà ấy giật nảy mình.

Chị Liên sững sờ trong giây lát, nhìn hành lang trống rỗng không một bóng người, bà ấy ấp úng nói: “...Trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh mà.”

Vừa hay lúc này bác sĩ Lâm cũng quay đầu nhìn về phía chị Liên, bà ấy thấy thế thì vội tập trung lực chú ý, cẩn thận nghe bác sĩ Lâm dặn dò.

Ước chừng hơn mười phút sau, chờ Tô Tái Tái trở về, bà nội Bạch đã dần tỉnh táo lại, mà chị Liên thì ngồi ở bên giường bệnh cẩn thận đút bà ấy uống nước.

Về phần bác sĩ Lâm, lúc này anh ấy đang mỉm cười đứng một bên nhìn cảnh này.

Thấy người bệnh có chuyển biến tốt đẹp thì người làm bác sĩ như anh ấy đương nhiên sẽ vui rồi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 442


Bà nội Bạch thoạt nhìn đã thấy Tô Tái Tái, sau đó vẫy tay ra hiệu chị Liên không cần đút nước cho mình nữa, rồi bà ấy mỉm cười với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái…”

“Bà ơi.” Tô Tái Tái nhanh chân bước tới nhận lấy bát muỗng từ tay chị Liên, thay bà ấy đút cho bà nội Bạch uống nốt chỗ nước còn lại: “Bà mới tỉnh dậy, bà uống thêm chút nữa đi.”

Bà nội Bạch nghe xong thì mỉm cười gật đầu, rồi ngoan ngoãn để Tô Tái Tái đút nước cho mình.

Lúc này, mèo trắng nhảy lên giường bệnh, vừa kêu “meo meo” vừa chạy dọc theo mép giường đi về phía bà nội Bạch, giọng kêu nũng nịu, sau cùng thì rúc vào cổ của bà ấy rồi mới im lặng.

Nhưng nó thỉnh thoảng cũng l**m bà nội Bạch vài cái, rồi tiếp tục dựa vào bà ấy.

“Ôi, nếu cô Tô biết sớm hơn và có thể đến thăm cụ sớm hơn thì tốt rồi.” Bác sĩ Lâm ở một bên mỉm cười, vừa nhìn vừa nói: “Nói không chừng cụ có thể tỉnh lại sớm hơn.”

Chị Liên ở bên cạnh nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa đồng ý với lời bác sĩ Lâm nói.

Bà nội Bạch mới tỉnh lại, tuy người còn hơi yếu và hơi chóng mặt, nhưng không có nghĩa là bà ấy mất đi sự tinh tường của trước đây.

Bà ấy gần như ngay lập tức hiểu ra ý gì đó trong lời nói của bác sĩ Lâm.

Bà ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái, không nói gì nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào tay cô từ phía sau: “Cháu đã vất vả rồi.”

Tô Tái Tái cười: “Người đã vất vả là bà mới phải.” Dừng một chút, cô khẽ nắm lấy cổ tay của bà nội Bạch, vừa quan sát cẩn thận sắc mặt của bà ấy, vừa hỏi: “Bà ơi, bây giờ bà cảm thấy thế nào?”

“Vẫn ổn đấy nhỉ?” Bà nội Bạch nói: “Bà giống như đã có một giấc mơ rất dài vậy, ngoài cảm giác toàn thân mệt mỏi và đầu óc choáng váng ra thì hình như không còn vấn đề gì cả.”

Bác sĩ Lâm gật đầu, cười nói: “Cô Tô, cô hãy yên tâm. Vừa nãy cô đi ra ngoài, tôi đã kiểm tra hết cho cụ rồi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Đúng là như vậy.

Tô Tái Tái buông tay ra rồi gật đầu.

Cô dừng lại, nhìn bà nội Bạch, dường như cô đang nghĩ xem mình có nên mở lời hay không.

Bà nội Bạch đương nhiên hiểu rõ dáng vẻ này của cô, bà ấy mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của Tô Tái Tái và nói: “Tiểu Tái, cháu muốn nói gì thì cứ nói đi. Cháu còn khách sáo gì với bà nữa?”

“Bà ơi, bà có muốn xuất viện và đến sống ở chỗ cháu không?” Tô Tái Tái nhìn bà ấy và hỏi: “Nếu bà đồng ý thì cháu sẽ nhờ sư phụ đến đón bà.”

Bà nội Bạch sửng sốt, nhìn Tô Tái Tái hồi lâu rồi im lặng, sau đó thở dài gật đầu: “Được, bà sẽ sống ở chỗ của Tiểu Tái.”

Dừng một chút, bà ấy lại không khỏi cười khổ nói: “Bản thân bà đấy, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại thì cảm thấy… những chuyện mà bà đã từng đau đầu trước đây, dường như không còn quan trọng nữa.”

Dứt lời, bà nội Bạch lại nhìn sang Tô Tái Tái, đưa tay sờ mặt cô, cười nói: “… May thay bà còn có cháu, Tiểu Tái à.”

Lời này rõ ràng rất bình thường, nhưng lại mang theo chút thê lương không thể diễn tả được.

Ngay cả bác sĩ Lâm và chị Liên rõ ràng không hiểu được ẩn ý sau những lời nói đó, cũng không khỏi thấy lòng nặng trĩu.

Ngược lại, Tô Tái Tái mỉm cười nắm lấy tay của bà nội Bạch, an ủi bà ấy: “Bà ơi, ngoài cháu ra thì bà còn có Meo Meo nữa đấy.”

Dứt lời, cô chỉ vào con mèo trắng.

Khi bà nội Bạch quay sang nhìn con mèo trắng, con mèo trắng vốn đang dựa vào cổ bà ấy nghe thấy vậy thì lập tức bò dậy, ngồi xổm ở đó kêu lên “meo~” với bà nội Bạch.

Chiếc đuôi dài đang ve vẩy ở sau lưng.

Nó dường như đang tán thành với lời của Tô Tái Tái vậy.

Đúng vậy! Bà còn có một bé đáng yêu là con đây mà ~

Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, bà nội Bạch xóa đi vẻ buồn bã chán nản, đưa tay sờ vào đầu mèo trắng, cười nói: “Đúng vậy, bà còn có Meo Meo.”

Một lúc sau, ánh mắt của bà nội Bạch mất đi vẻ bối rối và bi thương vừa rồi, trở lại vẻ đầy tinh thần và kiên định.

Bà ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái, nói: “Tiểu Tái, cháu đừng để sư phụ của cháu chạy đến đây, bà thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ dẫn Meo Meo đến thẳng nơi tìm ông ấy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 443


Dứt lời, bà ấy lại cười và nói rằng: “Dù gì thì bà cũng biết đại khái được địa chỉ ở đâu mà.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn bà nội Bạch và cười: “Như vậy thì cháu cũng có thể rảnh tay để làm một chuyện.”

Nửa tiếng sau, Tô Tái Tái ra khỏi bệnh viện rồi đi thẳng đến sân bay. Trên đường đi, sau khi gọi cho ông Tô báo về chuyện của bà nội Bạch thì cô lại gọi cho Tiền Tam.

Trong vòng đổ chuông chưa được hai tiếng thì đầu dây bên kia đã nhấc máy.

[Tiểu sư thúc.]

“Ừm, tôi đã đổi ý rồi.” Tô Tái Tái nói với Tiền Tam ở đầu dây bên kia.

[Hả?] Tiền Tam sững sờ rồi ngay lập tức định thần hiểu ra, ông ấy rất ngạc nhiên: [Tiểu sư thúc, người định đến hội đánh giá đan dược sao?!]

“Đúng vậy.”

[Vậy tôi giữ lại huy chương giám đan sư cho người nhé?]

“Không cần.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút rồi cười: “Tôi có những thứ khác có thể dùng.”

----

Sau khi nói thêm vài câu với Tô Tái Tái thì Tiền Tam mới kết thúc cuộc gọi với cô.

Sau khi cúp máy, Tiền Tam cầm điện thoại, đứng yên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mà cũng không biết được rốt cuộc Tô Tái Tái có những thứ gì khác có thể dùng.

Nhưng dù sao đi nữa, ngày mai ông ấy sẽ tự mình đi đón cô khi cô đến hội đánh giá đan dược, đến lúc đó sẽ biết ý của tiểu sư thúc là gì.

Khi nghĩ đến đây, Tiền Tam nhún vai rồi xoay người đi.

Ông ấy vừa quay lại thì nhìn thấy Tiền Nguyên Nguyên - đứa cháu đã lâu không gặp của mình.

Tiền Tam vui mừng khôn xiết, lập tức vẫy tay với anh ta.

Khi Tiền Nguyên Nguyên đi tới, Tiền Tam vừa quan sát anh ta từ trên xuống dưới, vừa gật đầu khen ngợi: “Không tệ, không tệ, chú cảm thấy... cháu lại tiến bộ hơn rất nhiều so với lần trước chú gặp cháu.”

Dừng một chút, ông ấy lại nhìn Tiền Nguyên Nguyên và nói: “Thế nào? Chú đã nói tiểu sư thúc có thể giúp cháu lên một tầm cao mới mà đúng không?”

“...”

Tiền Nguyên Nguyên?

Tiền Nguyên Nguyên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Một lúc sau, anh ta mới thốt ra một câu: “Chú, nếu chú một ngày bị đánh ba lần thì chú cũng sẽ tiến bộ thôi.”

Ngay khi anh ta vừa dứt lời thì ngay lập tức bị phản bác.

“Tầm bậy.” Tiền Tam nghiêm túc nói: “Một người già cả như chú đây, tiểu sư thúc sẽ không đánh chú đâu.”

Ông ấy là một người già đấy!

Dừng một chút, Tiền Tam lại không khỏi thở dài, bất lực lắc đầu: “Nếu đám người tiểu sư thúc có thể ra tay với chú sớm hơn thì hay rồi, như thế thì chú có thể nằm xuống đất ngay lập tức, nói không chừng… chú còn có thể kế tục sớm hơn vài năm.”

“...” Hóa ra chú vẫn thấy tiếc, đúng không?

Tiền Nguyên Nguyên không biết nói gì mới phải, chỉ đành đưa tay về phía Tiền Tam, nói: “Chú, để cháu giúp chú xách hành lý.”

“Ngoan quá.” Tiền Tam gật đầu, đưa thanh kéo hành lý cho Tiền Nguyên Nguyên rồi tiếp tục nhìn về phía cửa, như thể đang tìm người vậy.

Tiền Nguyên Nguyên thấy vậy, đợi một lát rồi mới nói: “Chú, chúng ta đang đợi ai à?”

“À, đợi tiểu sư huynh bé ngỗng của chú. Trước khi lên máy bay, chú đã gửi tin nhắn wechat cho cậu ấy, hình như cậu ấy với chú là người đến trước, người đến sau.”

Tiền Tam vừa ngóng trông vừa giải thích với Tiền Nguyên Nguyên mà không hề quay đầu lại.

Một lúc sau, ông ấy như thể chợt nhớ đến điều gì vậy, lại nhìn sang cháu của mình rồi nói: “Chú nói trước với cháu nha, tiểu sư huynh của chú còn khá nhỏ tuổi. Khi người ta đến, cháu đừng coi thường vì người ta nhỏ tuổi đấy, biết không?”

“Chú à, cô giáo nhỏ cũng nhỏ tuổi hơn cháu mà.” Tiền Nguyên Nguyên lặng lẽ nói: “Chú yên tâm đi, cháu hiểu mà.”

Điều này cũng như nhau cả.

Tiền Tam hài lòng gật đầu, nhưng khi định quay đầu đi thì ông ấy lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Ơ… ? “ một tiếng rồi lại nhìn Tiền Nguyên Nguyên.

Ông ấy thắc mắc cau mày: “… Đợi đã, cháu kêu tiểu sư thúc là cô giáo nhỏ, vậy… chẳng phải là bằng vai với chú sao?!”

Như vậy thì ra thể thống gì chứ?

Tiền Nguyên Nguyên nghe vậy, quay qua nhìn Tiền Tam rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu không ngại việc được gọi là người theo vai vế bên cô giáo nhỏ đâu.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 444


“Cút xéo.” Tiền Tam cười mắng sau khi nghe vậy.

Khi đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng “Tiền Tam!” từ đằng xa truyền tới.

Tiền Tam quay đầu lại nhìn, người đó không phải là Tô Hồng Bảo thì còn là ai nữa?!

Ông ấy lập tức vẫy tay với cậu: “Tiểu sư huynh! Đây này, ở đây này!”

Tiền Nguyên Nguyên nhìn qua theo tầm mắt của Tiền Tam, đến khi thấy rõ Tô Hồng Bảo đang chạy về phía họ, tuy anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không khỏi sửng sốt.

… Không phải chứ chú ơi, cháu chỉ biết tiểu sư huynh của chú nhỏ hơn chú, nhưng làm sao cháu cũng không ngờ được lại nhỏ hơn như vậy đấy!

“Tiểu sư huynh, lại đây, để tôi giới thiệu với người, đây là Tiền Nguyên Nguyên, cháu của tôi.” Sau khi Tô Hồng Bảo đến gần thì Tiền Tam cười ha hả giới thiệu.

Ông ấy dừng lại, nhìn Tiền Nguyên Nguyên nói: “Này? Nguyên Nguyên, mau chào hỏi người ta đi chứ?”

“...” Anh ta ghét cái tên này!

Tiền Nguyên Nguyên im lặng, cúi đầu xuống nhìn Tô Hồng Bảo một hồi, anh ta thực sự không thể gọi được, lập tức quay qua nhìn Tiền Tam, lại nghiêm túc nói: “Chú à, cháu thật sự không ngại xưng hô vai vế theo bên cô giáo nhỏ đâu.”

Anh ta vừa dứt lời thì Tiền Tam lập tức đá anh ta, nhưng Tiền Nguyên Nguyên đã dễ dàng né được.

Chết tiệt.

Nhưng ông ấy quan tâm đến điều đó đấy!

Chuyện vai vế đúng là quá lộn xộn.

Cuối cùng, Tô Hồng Bảo nhỏ tuổi nhất lại ra dáng “trưởng thành” hơn, bảo Tiền Nguyên Nguyên cứ gọi mình bằng tên, còn cậu sẽ gọi anh ta bằng anh là được.

Tiền Nguyên Nguyên gật đầu rồi không khỏi liếc mắt nhìn Tiền Tam.

Chú ơi, chú nhìn kìa, tiểu sư huynh của chú ra dáng người lớn hơn chú nhiều đấy.

Tiền Tam thấy vậy thì lại trừng mắt nhìn cháu của mình, khi ông ấy chuẩn bị giơ chân lên đá anh ta thì đám người Chu Phổ đã đến nơi.

“Ơ?! Đàn anh Tiền!” Đại Vi là người đầu tiên nhìn thấy Tiền Nguyên Nguyên nên cô ấy rất vui.

Tiền Nguyên Nguyên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khúc Nhiên, Đại Vi, Nghiêm Thanh và cả Thẩm An đang đi bên cạnh Chu Phổ.

Tuy anh ta chưa gặp qua người đứng bên cạnh Nghiêm Thanh, nhưng lờ mờ có thể đoán được người đó là Ôn Liễu, vợ của giáo sư Nghiêm.

Người còn lại… thì anh ta thật sự chưa từng thấy qua.

Tiền Nguyên Nguyên nhìn Trình Hồng Huy, không khỏi để ý đến anh ấy.

“Thầy Nghiêm, thầy Chu.” Sau khi gật đầu với Đại Vi thì Tiền Nguyên Nguyên nhìn sang chào hỏi với Nghiêm Thanh và Chu Phổ.

“Sinh viên Tiền, em cũng đến à.” Chu Phổ mỉm cười gật đầu chào Tiền Nguyên Nguyên.

Sau đó, ông ấy nhìn sang Tiền Tam đang đứng bên cạnh anh ta: “Đây là… ?”

“À. Chào thầy, chào thầy, tôi là chú của Nguyên Nguyên, tôi tên là Tiền Tam. Nguyên Nguyên nhà tôi thật may khi có được sự quan tâm chăm sóc của các thầy cô trong trường.” Tiền Tam vừa cười vừa bắt tay với Chu Phổ và Nghiêm Thanh.

Chỉ hai từ Nguyên Nguyên thôi mà đã khiến Tiền Nguyên Nguyên ở bên cạnh nghe đến không khỏi tối sầm mặt lại.

Ngay cả Đại Vi cũng không nhịn được muốn cười.

Cái tên Nguyên Nguyên này… đột nhiên khiến thần tượng trở nên đáng yêu ghê!

“Chào anh Tiền.” Chu Phổ dừng lại sau khi chào hỏi vài câu rồi nhìn sang Tô Hồng Bảo, ông ấy nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi nói: “Anh Tiền với bé ngỗng… ?”

“Chúng tôi quen biết nhau.” Tiền Tam không chút kiêng kỵ: “Đây là tiểu sư huynh của tôi đấy.”

Ơ? Vậy chẳng phải là người phe mình sao?

Ngay khi lời này vừa nói ra thì lập tức khiến Chu Phổ với Nghiêm Thanh nhìn nhau và cảm thấy thân thiện hơn nhiều với Tiền Tam.

Ôn Liễu thậm chí còn cười nói: “Anh Tiền ở khách sạn nào vậy? Nếu chưa đặt thì hay là chúng ta ở chung một khách sạn đi?”

Tiền Tam đương nhiên muốn như vậy rồi, ông ấy nhìn Tô Hồng Bảo rồi đồng ý ngay.

Khi cả nhóm chuẩn bị đi ra ngoài thì Chu Phổ như chợt nghĩ đến điều gì vậy, ông ấy quay lại nói với Thẩm An: “Đến lúc đó, em nhớ đặt thêm vài phòng, trong đó có một phòng sẽ ở cạnh Khúc Nhiên và Đại Vi.”

Thẩm An nghe vậy thì thắc mắc hỏi: “Đàn em định tới sao?”

“Viện trưởng Ngô và những người khác sẽ tới, lão Ngô nói mới nhận được học sinh mới nên tiện thể dẫn cô ấy đến học hỏi.” Chu Phổ cười nói.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 445


Thẩm An hiểu rõ gật đầu.

Dù sao khách sạn mà họ trú lại cũng là khách sạn của nhà họ Thẩm nên dễ thu xếp.

Tiền Tam vốn đang nói chuyện với Nghiêm Thanh nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn hai người, nói: “À? Hay là sắp xếp thêm một căn phòng nữa được không?”

Tiền Tam cười, dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc đó tiểu sư thúc sẽ đến.”

“Hả?! Tiểu sư thúc sẽ tới sao?!” Lời nói của Tiền Tam ngay lập tức khiến mọi người sửng sốt, mãi đến khi Tô Hồng Bảo lên tiếng thì mọi người mới định thần lại, biết được tiểu sư thúc mà Tiền Tam nói chính là Tô Tái Tái.

Tiền Tam mỉm cười gật đầu, trả lời Tô Hồng Bảo: “Vừa nãy tiểu sư thúc mới gọi điện cho tôi, có lẽ… mai sẽ đến.”

Ngày mai là ngày tổ chức hội đánh giá đan dược, mọi người vốn đã ngập tràn mong đợi nay lại càng vui hơn khi biết Tô Tái Tái sắp đến.

Thế là mọi người vừa cười nói với nhau vừa đi ra ngoài.

Tại thủ đô, Luyện Khí Viện.

Khi Mễ Nhã vừa thu dọn đồ đạc xong thì nhận được cuộc gọi của Mễ Nghĩa Văn, ba mình: “Alo, con nghe nè ba.”

[Mễ Nhã, con thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta phải khởi hành rồi.] Giọng nói của Mễ Nghĩa Văn vang lên từ đầu dây bên kia.

“Đã thu dọn xong rồi ạ, bây giờ con sẽ ra ngay.” Dứt lời, Mễ Nghĩa Văn cúp máy, Mễ Nhã nhanh chóng kéo vali đi ra.

Trước đó Mễ Nghĩa Văn đã nói rằng lần này họ sẽ cùng nhà họ Phụng đến hội đánh giá đan dược, nên không thể đến trễ.

Nghe nói Phụng Cảnh cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó cô ta phải cố gắng lấy lòng của cậu chủ nhỏ này mới được.

Mễ Nhã vừa nghĩ vừa ra khỏi thang máy, trên đường gặp phải những sinh viên đang trở về ký túc xá.

Họ không khỏi liếc nhìn cô ta với ánh mắt đầy ghen tị, cho dù cô ta đã đi rất xa nhưng họ vẫn không khỏi dõi theo suốt chặng đường.

Người bạn thấy vậy thì không khỏi trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn tiếp đi nữa thì người đi cũng sẽ không phải là chúng ta đâu.”

“Nhìn thôi mà.” Cô gái nói, dừng một chút lại nhìn về phía Mễ Nhã, nói: “Thật mong rằng sau này chúng ta có thể có cơ hội đến hội đánh giá đan dược.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta cứ tiếp tục cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội mà.

Đi thôi.” Người bạn khoác lấy tay cô gái, cười nói bước vào thang máy.

Sau khi nhấn nút thì người bạn lập tức lấy khăn lau tay, khiến cho cô gái thấy rất kỳ lạ: “Tại sao gần đây cậu cứ nhấn nút thang máy xong là phải lau tay ngay vậy?”

Người bạn nghe thấy vậy thì dừng tay lại, đến gần cô gái rồi nhỏ giọng nói: “Không phải là tớ muốn lau đâu, mà là không biết ai đã tởm lợm như thế. Hôm qua tớ nhìn thấy có thứ gì đó nhớp nháp dính trên nút thang máy, giống như nước mũi vậy, nên tớ không lau tay không được.”

Không chỉ phải lau tay mà người bạn này còn phải sát khuẩn tay thật kỹ sau khi trở về ký túc xá.

Sau khi nghe người bạn nói vậy thì trên mặt cô gái lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.

Ngay cả ánh mắt nhìn vào nút thang máy cũng thay đổi.

Dừng một chút, cô gái nói với người bạn: “Hay là về sau mình nhấn nút bằng chân đi.”

Người bạn suy nghĩ một hồi thì gật đầu và cảm thấy đây là một ý kiến hay.

Mễ Nhã đã kéo vali đi ra ngoài từ sớm đương nhiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người trong thang máy.

Nhưng cô ta biết rõ sự ghen tị của họ đối với mình khi đứng ở cửa.

Đối với chuyện này, cô ta chỉ khẽ hừ một tiếng với giọng điệu có phần khinh thường.

Với năng lực của họ mà cũng muốn đến hội đánh giá đan dược sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Mễ Nhã ổn định lại tâm trạng, sau khi giơ tay lên xem thời gian thì lập tức đổi hướng không đi đường lớn nữa, cô ta định đi thẳng qua con đường nhỏ trong khu vườn nhỏ, như vậy thì có thể tiết kiệm được chút thời gian.

Cây xanh của Huyền Học Viện được chăm sóc rất tốt, cho nên lúc này đi qua con đường nhỏ, cho dù bên cạnh có đèn gắn dưới đất chiếu sáng thì nó cũng tối mù.

Đúng lúc này, một giọng nói theo gió truyền tới “… Nhã…”, khiến Mễ Nhã giật mình dừng bước, quát lên “Ai vậy?!”, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 446


Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn gắn dưới đất chiếu rọi đến những ngọn cây trông mờ mờ ảo ảo, như thể có vô số ma quỷ đang trốn trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Mễ Nhã, trực chờ cơ hội để hành động vậy.

Bây giờ không có gió, nhưng Mễ Nhã lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, lạnh lẽo quỷ dị.

Thật kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức dường như bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu đông đặc lại như keo dán, khiến Mễ Nhã dần cảm thấy khó thở.

Cô ta từ từ buông cái tay đang nắm lấy thanh kéo vali ra, di chuyển chậm rãi và bình tĩnh nhất có thể, như thể không muốn kích động đến thứ gì đó do hành động quá mạnh mẽ của mình.

Nhưng đôi mắt của cô ta lại không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Mễ Nhã giật mình, cùng lúc đó, âm khí từ dưới đất ập tới, lao về phía Mễ Nhã.

Mễ Nhã mặc kệ mọi thứ, xoay người nhấc chân chạy đi.

Cô ta vừa chạy vừa chuẩn bị bắt máy.

Tuy nhiên.

Một bóng người tự dưng “vụt” một cái xuất hiện trước mặt Mễ Nhã, đầu cúi thấp, tóc tai bù xù không thấy rõ được mặt mũi, lưng hơi khom, hai tay buông thõng, mười móng tay nhọn hoắt có màu xanh đen.

Không chỉ vậy, trên lưng nó còn không ngừng phát ra tiếng nhớp nháp của vô số con sên đang bò.

Quỷ sao?!

Mễ Nhã trợn tròn mắt, còn chưa kịp hét lên thì “nữ quỷ” đột nhiên ngẩng đầu lên, quỷ dị vặn cổ “rắc” một tiếng, nở ra nụ cười dữ tợn với Mễ Nhã, giơ tay phải lên rồi vung mạnh xuống!

----

Mễ Nghĩa Văn cầm điện thoại, chờ một hồi lâu nhưng Mễ Nhã cũng không nghe điện thoại.

Mãi tới khi cuộc gọi quá thời gian chờ rồi tự động tắt máy, ông ta mới nhìn điện thoại, hơi nhíu mày.

… Thật kỳ lạ!

“Sao thế?” Mễ Ông Thành ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi thăm: “Mễ Nhã không nghe điện thoại à?”

“Lúc nãy con bé nói đã tới, theo lý mà nói giờ đã tới cửa trường rồi mới đúng.” Mễ Nghĩa Văn nghi ngờ.

Mễ Ông Thành hừ khẽ một tiếng không rõ chủ ý, có hơi không vui vì cháu gái lề mề.

Mễ Nghĩa Văn thấy vậy nhanh chóng nói: “Ba, ba chờ một lát, con xuống xe đón nó.”

“Đi đi.” Mễ Ông Thành nói. Ông ta im lặng một chút rồi nhíu mày nói: “Con đi nhanh lên, không thể để Phụng Hồng Bác chờ chúng ta được.”

“Con hiểu rồi.”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, cùng xuống xe đi đón Mễ Nhã với bảo vệ ngồi ở ghế lái phụ.

Nhưng thời gian dần trôi, khi Mễ Nghĩa Văn tìm hoài không thấy người, lúc này ông ta mới dần dần phát hiện ra có chuyện không ổn rồi bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Ông ta vừa đi vừa lấy điện thoại ra, chờ đợi người ở đầu bên kia nghe máy đồng thời nhìn quanh.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong bụi cỏ gần đó.

Mễ Nghĩa Văn theo tiếng động nhìn lại, khi ông ta thấy trong bụi cỏ có ánh sáng, trong lòng thấp thỏm lo âu. Ông ta từ từ đi qua, mở to mắt nhìn điện thoại một lúc rồi mới xoay người nhặt lên.

Trên màn hình điện thoại đã bể nát là rất nhiều vết máu chưa khô.

---

“Ồ? Thế à… Được, tôi đã biết, ông Mễ không cần gấp. Chuyện quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm người, có gì cần thì gọi điện thoại liên lạc là được rồi. Nếu có chỗ nào nhà họ Phụng có thể giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ giúp… Được, vậy tôi không tốn thời gian của ông nữa.”

Bạch Ngữ Dung vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, mãi tới khi Phụng Hồng Bác cúp điện thoại, cô ta đưa trà tới trước mặt Phụng Hồng Bác, đồng thời hỏi: “Ông nội, có chuyện gì thế?”

Phụng Hồng Bác nhíu mày, ông ta vừa gật đầu vừa nói: “Con bé nhà họ Mễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khuôn viên Huyền Học Viện.” Ông ta trầm ngâm một lúc rồi quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Mất tích.”

“Mất tích á?” Bạch Ngữ Dung giật mình, đôi môi mím lại: “Sao có thể như vậy? Không phải nói trong khuôn viên Huyền Học Viện… Những thứ bình thường không thể lọt vào sao?”

“Cho nên việc này… Chắc chắn không đơn giản.” Phụng Hồng Bác trầm ngâm một lúc, nhưng không suy nghĩ ra kết quả gì, ông ta đành gác qua một bên, quay qua nói với Bạch Ngữ Dung: “Được rồi, chúng ta nói chuyện này sau đi, tới giờ lên máy bay rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 447


“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cô ta nhìn quanh một chút rồi quay qua cười nói với Phụng Hồng Bác: “Ông nội, cháu đi gọi Tiểu Cảnh.”

“Ừ.” Phụng Hồng Bác cười ha hả gật đầu.

Lúc Bạch Ngữ Dung xoay người đi lên phòng Phụng Cảnh, nụ cười trên mặt cô ta nhạt đi, vẻ mặt có chút nuối tiếc.

Thật đáng tiếc!

Vốn dĩ cô ta còn đang chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Mễ Nhã khi nhìn thấy mình, không ngờ…

Hầy, sao không đợi tới khi Mễ Nhã dùng đủ mọi cách lấy lòng cô ta rồi mới xảy ra chuyện chứ?

Khiến cô ta mừng hụt một phen.

Khi Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây, đôi mắt xoay chuyển, nhìn về phía Phụng Cảnh, nụ cười trên mặt lại trở nên tươi tắn, cô ta gọi một tiếng: “Tiểu Cảnh.”

Đáng tiếc Phụng Cảnh nhìn thấy mặt Bạch Ngữ Dung không tức giận, thậm chí chỉ hơi mở to mắt nhìn cô ta một cái, hừ lạnh rồi quay đầu đi.

Bạch Ngữ Dung giả vờ như không nhận ra thằng bé không vui, vẫn như cũ mỉm cười nói với Phụng Cảnh: “Chúng ta cần phải lên máy bay rồi, đi nhanh thôi nào.”

Nói xong cô ta vươn tay ra muốn kéo cánh tay Phụng Cảnh.

Nhưng cô ta còn chưa chạm tới đã bị thằng bé né đi, giọng nói chói tai vang dội vọng tới: “Đừng đụng vào tôi!” Thằng bé cầm cái bánh kem nhỏ quăng về phía Bạch Ngữ Dung.

Tuy rằng Bạch Ngữ Dung né rất nhanh nhưng vẫn bị bánh kem đập trúng bả vai, có một ít bơ dính lên quần áo.

“Cậu!” Bạch Ngữ Dung cẩn thận nhìn quần áo bản thân bị làm bẩn, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, trừng mắt nhìn thằng bé.

Còn lâu Phụng Cảnh mới sợ cô ta, thằng bé hung dữ trợn mắt nhìn lại, sau đó chạy xuống chỗ Phụng Hồng Bác.

Để lại một mình Bạch Ngữ Dung đứng tại đó.

Cô ta cau mày lấy khăn tay ẩm lau vết bơ trên vai, sau khi ra sức lau sạch sẽ cô ta mới xoay người đi về.

Cô ta vừa đi vừa chửi thầm trong lòng.

… Đồ tạp chủng, mày chờ đó cho tao.

Quãng đường đi đủ để Bạch Ngữ Dung quản lý tốt biểu hiện trên mặt của mình, khi cô ta lần nữa đứng trước mặt Phụng Hồng Bác, vẻ mặt đã giống như bình thường: “Ông nội, chúng ta đi thôi.”

“Được!” Phụng Hồng Bác cười gật đầu, cúi đầu vỗ vỗ Phụng Cảnh đang nhào vào trong lòng mình, nói: “Tiểu Cảnh, chúng ta đi nào!”

Lúc này Phụng Cảnh nghe lời đứng dậy, đắc ý liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó dẫn đầu chạy ra ngoài trước tiên.

Phụng Hồng Bác nhìn theo Phụng Cảnh, nhắc nhở thằng bé: “Chạy chậm một chút”, sau đó mới quay qua nhìn vệ sĩ, ra hiệu cho anh ta đuổi theo, đừng để thằng bé mải chơi vô ý té ngã.

Lúc này ông ta mới đứng dậy sóng vai đi cùng Bạch Ngữ Dung.

Trên đường đi, ông ta còn nhìn thoáng qua bả vai Bạch Ngữ Dung, cười ha hả nói: “Tiểu Cảnh làm à?”

Bạch Ngữ Dung không nói chuyện, ngược lại ngượng ngùng cúi đầu vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Không có gì ạ, Tiểu Cảnh không quá thích cháu, chắc chắn là lỗi của cháu.”

Nói xong cô ta lén lút nhìn Phụng Hồng Bác một chút, cách thức nói chuyện lấy lùi làm tiến, hy vọng vẫn có thể đạt được hiệu quả giống như trước kia.

Đáng tiếc Phụng Hồng Bác không phải Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.

Sau khi ông ta nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy, gương mặt từ ái, khẽ gật đầu một cái, nói: “Cháu có thể nghĩ được như vậy thì tốt lắm. Bây giờ hai đứa vẫn chưa quen thân, chờ cháu ở với Tiểu Cảnh một thời gian ngắn nữa, ông tin hai đứa sẽ ở chung hòa thuận.”

Bạch Ngữ Dung cảm thấy thất vọng, trên mặt vẫn cười, gật đầu đáp: “Vâng, cháu biết rồi, ông nội.”

Xem ra vị trí của cô ta trong lòng Phụng Hồng Bác vẫn không sánh bằng Phụng Cảnh.

Cũng đúng, nói thế nào đó cũng là người đứa cháu độc nhất, là người nối dõi nhà họ Phụng mà!

Khi Bạch Ngữ Dung đang cảm thấy thất vọng thì Phụng Hồng Bác lại lấy một cái thẻ màu đen ra, đưa tới trước mặt cô ta: “Cháu cầm đi.”

“Ông nội?” Bạch Ngữ Dung ngạc nhiên nhìn Phụng Hồng Bác, không dám nhận.

“Cầm đi.” Phụng Hồng Bác cười ha hả nhét cái thẻ đen vào tay Bạch Ngữ Dung, vỗ vỗ vai cô ta rồi nói: “Khi nào máy bay hạ cánh thì cháu đi dạo phố, mua quần áo.”

Ông ta dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nhớ kỹ dẫn theo vệ sĩ, bảo vệ an toàn cho cháu.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 448


“Ông nội…” Bạch Ngữ Dung cầm thẻ đen, vẻ mặt vô cùng cảm động nhìn Phụng Hồng Bác.

Dáng vẻ như kiểu cô ta không biết nói gì mới được.

Phụng Hồng Bác thấy thế lại cười ha hả, vỗ vỗ vai cô ta nói: “Đi thôi, lên máy bay.”

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung đáp lời, cô ta đi sau lưng Phụng Hồng Bác, cẩn thận cất kỹ cái thẻ đen.

---

“Ông ba Phụng! Ngữ Dung!”

Lúc Bạch Ngữ Dung đỡ Phụng Hồng Bác xuống xe, theo giọng nói nhìn qua, liền thấy hai người Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã từ trong khách sạn Phụng Thị ra đón bọ họ.

Nụ cười trên mặt bọn họ ngoại trừ mừng rỡ thì còn có vài phần nịnh nọt.

Bạch Ngữ Dung thấy thế, nụ cười trên mặt không khỏi hơi cứng lại.

Trước kia cô ta không phát hiện ra, nhưng bây giờ lại cảm thấy… Có hơi mất mặt!

Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây thì nhanh chóng liếc nhìn Phụng Hồng Bác một cái, thấy sắc mặt ông ta không có gì thay đổi, lúc này cô ta mới cười chào hỏi: “Ba, mẹ.”

Nhưng cô ta vẫn đứng bên cạnh Phụng Hồng Bác, đỡ lấy ông ta.

Trông hệt như một cô cháu gái ngoan.

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đều không nhận thấy Bạch Ngữ Dung có gì lạ cả, bởi hai người họ đều đang bận nói chuyện với Phụng Hồng Bác.

Không chỉ thế, ngay cả Phụng Cảnh cũng trở thành đối tượng mà bọn họ muốn lấy lòng.

“Ôi chao, cậu chủ Cảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Hứa Tần Nhã hơi khuỵu gối, cúi người nhìn Phụng Cảnh, cười híp mắt hỏi han: “Hình như cậu thích uống nước cam phải không? Tôi đã sai người ép cho cậu một ly rồi này, giờ cậu có muốn uống một chút không?”

Phụng Cảnh nắm lấy tay của Phụng Hồng Bác, bày ra vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, hất cằm kiêu ngạo nói: “Đây là khách sạn của nhà chúng tôi, ép một ly nước trái cây thôi, lẽ nào tôi còn cần một người ngoài như bà lên tiếng hộ à?”

Còn chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã cứ có cảm giác như bị tát thẳng vào mặt, nụ cười trên môi thoáng chốc trở nên cứng đờ.

Bạch Ngữ Dung đứng ở một bên nhịn không được quay mặt đi.

Cô ta cảm thấy rất mất mặt, thậm chí còn muốn giả vờ như không quen biết Hứa Tần Nhã cho rồi.

Nhưng càng nghĩ như vậy thì sự việc lại càng không như mong muốn.

“Bà là mẹ của chị ta à?” Phụng Cảnh không thèm quan tâm Hứa Tần Nhã có xấu hổ hay không, chỉ vào Bạch Ngữ Dung rồi hỏi bà ta.

Hứa Tần Nhã gượng cười đáp: “Đúng, đúng thế.”

“Vậy thì tốt.” Phụng Cảnh gật đầu rồi lại nói: “Bà bảo con gái của bà đừng có đến nhà họ Phụng của tôi giùm một cái. Chị ta là người ngoài mà suốt ngày cứ chạy đến nhà của chúng tôi. Người không biết còn tưởng rằng chị ta không muốn mang họ Bạch nữa, mà muốn đổi thành họ Phụng luôn đấy.”

“Chuyện này...” Hứa Tần Nhã cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, bị một đứa trẻ làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

Vào lúc này Phụng Hồng Bác mới lên tiếng.

“Tiểu Cảnh, sao cháu lại nói chuyện với dì kiểu đó hả?!” Ông ta nhìn Phụng Cảnh, trầm giọng nói.

Phụng Cảnh “hừ!” một tiếng, hất tay của Phụng Hồng Bác ra, bĩu môi nhìn ông ta: “Ông ba, ông không còn thương cháu nữa rồi! Cháu không thèm chơi với ông nữa! Hứ!”

Nói rồi cậu ấy một mình chạy vào khách sạn.

Quản lý khách sạn đã dẫn theo đoàn người đứng đợi ở sảnh chính từ lâu, đương nhiên nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình rồi, lúc cậu ấy chạy vào thì nhanh chóng cười lấy lòng.

Như muốn nói “Cậu chủ Cảnh có chuyện gì không vui sao? Nào, nào, chúng ta cùng xem xem đây là quà gì.”

Ông ta vừa nói vừa vẫy tay sang ra hiệu, cô gái đang bưng hai cái khay vội vàng bước đến gần, tươi cười ngồi xổm xuống, để Phụng Cảnh có thể nhìn thấy những viên kẹo và nhiều hộp quà nhỏ tinh xảo trên đó.

Đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với Phụng Cảnh. Cậu ấy giơ tay hất đổ cả hai khay, vượt qua đám người đang kinh ngạc la hét, chạy về phía thang máy.

Vệ sĩ thấy vậy nhanh chóng đi theo cậu ấy.

Phụng Hồng Bác đứng đằng xa chứng kiến hết toàn bộ sự việc, vừa thở dài vừa bất lực lắc đầu.

Sau một lúc ông ta mới quay đầu lại nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, áy náy cười nói: “Thật ngại quá, Tiểu Cảnh nhà chú đúng là nghịch ngợm thật.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 449


“Không sao, không sao.” Hứa Tần Nhã đứng thẳng dậy, vội vàng xua tay, cười đáp: “Tính cách của cậu Cảnh có hơi hoạt bát ấy mà.”

Bạch Văn Liên ở một bên liên tục gật đầu phụ hoạ: “Phải, phải đấy.”

Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua Bạch Ngữ Dung, nghĩ rằng ít nhất cô ta cũng phải nói gì đó. Nhưng không ngờ cô ta chỉ cúi đầu đứng đó, hình như đang ngẩn người.

Tuy Bạch Văn Liên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng hiện tại Phụng Hồng Bác mới là quan trọng nhất, cho nên cũng không để ý đến cô ta nhiều, mà lại một lần nữa nhìn về phía Phụng Hồng Bác.

Cười sáng lạn.

Phụng Hồng Bác thu dáng vẻ nịnh bợ của hai người vào trong mắt, gật đầu cười: “Văn Liên à, hai đứa có thể nghĩ như vậy, chú cũng yên tâm rồi.”

Dừng một chút, ông ta lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang đứng bên cạnh mình, vỗ vào tay cô ta nói: “Một nhà ba người cháu chắc có nhiều chuyện muốn tâm sự lắm có đúng không? Hay là mọi người cứ trò chuyện trước đi, còn về Tiểu Cảnh nhà ông, haiz... vẫn phải do ông già này tự mình đi dỗ mới được.”

Phụng Hồng Bác bất đắc dĩ lắc đầu, khựng một lúc lại dặn dò: “À, Ngữ Dung, cháu nhớ đưa thư mời cho Văn Liên nhé.”

Đúng là Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã có chuyện muốn nói với Bạch Ngữ Dung, đặc biệt là khi nghe Phụng Hồng Bác nhắc đến thư mời, hai mắt của bọn họ lập tức sáng hẳn lên.

Có điều ngoài mặt thì không quên giả vờ khiêm tốn, liên tục nói những lời như “Chúng cháu nói chuyện sau cũng được, phải đi cùng ông ba vào trong trước đã”.

Bạch Ngữ Dung nghe thế cũng lên tiếng: “Đúng đó ông nội, để cháu đưa ông về phòng trước rồi sẽ trò chuyện với ba mẹ sau ạ.”

“Vậy...” Phụng Hồng Bác mỉm cười, kéo dài âm điệu nhìn hai người Bạch Văn Liên.

Ông ta còn chưa mở miệng nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Vì thế hai người Bạch Văn Liên vội vàng lên tiếng: “Nên mà, nên mà.”, tiếp đó còn không quên căn dặn Bạch Ngữ Dung.

Sau khi thấy hai người rời đi, Bạch Văn Liên nhìn về phía vợ, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về phòng đợi Ngữ Dung tới tìm chúng ta.”

Nói xong, ông ta mới nhận ra Hứa Tần Nhã không được vui, vì thế thắc mắc hỏi: “Em sao thế?”

“Sao là sao?” Sắc mặt của Hứa Tần Nhã không tốt lắm, lườm chồng mình một cái rồi khẽ "hừ" nói: “Con gái ngoan của anh đó, vừa rồi nó chẳng thèm giúp chúng ta nói một lời nào luôn kìa.”

“Chuyện này...” Bạch Văn Liên cứng họng.

Thật ra ông ta cũng thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói điều này.

Vậy nên ông ta chỉ “ y dà” một tiếng, an ủi Hứa Tần Nhã: “Ngữ Dung vừa xuống máy bay, chắc là ngồi một chặng đường dài mệt mỏi quá nên không nghĩ tới đó mà.”

“Mệt mỏi ư?” Hứa Tần Nhã "hừ" một tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không mệt mỏi vì đi đường dài sao? Chúng ta còn xuống máy bay và đứng đợi ở đây lâu như vậy nữa là.”

Dừng một chút, Hứa Tần Nhã khoanh tay nhìn sang một bên, bất mãn nói: “Em thấy cần phải dạy dỗ lại đứa nhỏ này mới được.”

“Ôi trời, em nói cái gì vậy?” Bạch Văn Liên cau mày: “Em không thể vì chịu ấm ức từ chỗ cậu chủ Cảnh mà trút giận lên Ngữ Dung như vậy được.”

Những lời này chẳng khác nào xát muối vào nỗi đau của Hứa Tần Nhã.

Bà ta lập tức để tay xuống, trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên, cất cao giọng phản bác: “Cái gì gọi là em trút giận, hả? Bộ vừa rồi anh không bị sỉ nhục à?!”

Bạch Văn Liên có hơi đau đầu, vội vàng đè thấp giọng, không ngừng nói “Được rồi, được rồi”, đồng thời nhìn ngóng xung quanh: “Em nói nhỏ thôi, bị người khác nhìn thấy thì mặt mũi của chúng ta để ở đâu đây?!”

Hứa Tần Nhã nghe vậy khịt mũi kinh thường, tiếp tục quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nói gì.

Bạch Văn Liên lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em đừng quên là hiện tại chúng ta còn phải nương nhờ nhà họ Phụng. Ngữ Dung kính trọng Phụng Hồng Bác một chút thì đến lúc mở miệng nói giúp chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn. Em nói có đúng không?”

Hứa Tần Nhã tiếp tục quay đầu nhìn sang một bên, tuy trên mặt vẫn còn hơi tức giận nhưng rõ ràng đã đỡ hơn khi nãy.
 
Back
Top