Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 430


Anh ấy là bác sĩ, nhọc lòng để cứu sống bệnh nhân là điều phải làm, nhưng...

Nhọc lòng thì có thể, còn muốn mạng sống của anh ấy thì không được đâu!

Nếu còn tiếp diễn như vậy... Anh ấy cũng không dám đến phòng bệnh của bà nội Bạch nữa!

Bác sĩ Lâm nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở đằng trước chính là phòng bệnh VIP của bà nội Bach, sau khi rùng mình một cái thì vội vàng cúi đầu nhanh chóng đi qua.

Đến cả liếc mắt nhìn nhiều hơn một lần cũng không dám.

Mà Bạch Văn Liên - người đang đi thang máy xuống dưới cũng chau mày suy ngẫm lời bác sĩ Lâm vừa nói.

Ông ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu.

Lúc bước ra khỏi thang máy không nhịn được mà thở dài, khiến những người lướt thoáng qua cũng không khỏi liếc nhìn đầy thông cảm với ông ta.

Những người với vẻ mặt u sầu, thở dài thở ngắn ở bệnh viện cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

Đương nhiên Bạch Văn Liên không hề biết suy nghĩ của những người qua đường, nếu không thì ông ta thà rằng sự lo âu của mình là điều mà mấy người qua đường tưởng tượng.

Vốn dĩ Bạch Văn Liên cho rằng sau khi Phụng Hồng Bác đến nhà, chí ít có thể có một khoảng thời gian rỗi rảnh, để ông ta có thể từ từ kiếm tiền trả lại.

Nhưng ông ta không ngờ rằng hôm nay mấy kẻ của ngân hàng đen lại đến hối thúc thành toán.

Đã thế ông ta lại còn nhờ Hứa Tần Nhã xin tiền nhà họ Hứa vài lần rồi, bây giờ cũng không thể mở miệng với Hứa Tần Nhã thêm nữa.

Hiện tại mẹ lại hôn mê bất tỉnh, thậm chí đến cả người mà ông ta có thể cùng bàn bạc cũng không có ai.

Thật sự là...

Trái lại, Phụng Hồng Bác vô cùng tuân thủ những cam kết kia, vừa trở về đã làm trung gian giới thiệu thay cho Bạch Văn Liên, giành được một hợp đồng ở nước ngoài.

Đối phương cũng rất rộng rãi, nể mặt ông ba Phụng mà không làm khó dễ Bạch Văn Liên chút nào, nhanh chóng ký kết hợp đồng.

Chỉ là sau khi hợp đồng được ký, Bạch Văn Liên không biết tìm đâu ra tiền để trang trải chi phí sản xuất hàng hóa trong thời gian ngắn như thế.

Không thể trông chờ vào nhà họ Hứa, những đối tác kinh doanh thường ngày kia cũng từ chối đủ kiểu, lời hay nói dễ nghe, nhưng thật ra bọn họ đều đang quan sát xem tập đoàn của nhà họ Bạch có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không.

Nếu không thể, những người đầu tiên nhào lên cắn xé đoán chừng là những vị được coi là “đối tác kinh doanh” này đi.

Ngay cả nhà họ Trình...

Hừ. Nghĩ đến nhà họ Trình, Bạch Văn Liên lập tức nổi cơn giận.

Mà Ngữ Dung... Con bé cũng chỉ là một học sinh, cũng không làm gì được, nhất là bây giờ còn đang bận rội cho hội đánh giá đan dược . . . chờ một chút!

Bạch Văn Liên đột nhiên dừng bước lại, giống như bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó mà mở to mắt, ngẩng đầu lên.

…[Hội đánh giá đan dược ngoài bán đan dược và các món đồ có liên quan đến Huyền học thì còn có trò may rủi.]

Trò may rủi! Đánh cược ở hội đánh giá đan dược!

Bạch Văn Liên lộ vẻ mừng rỡ trên mặt, giống như đã tìm được sợi rơm cứu mạng cuối cùng.

Chỉ cần ông ta lợi dụng được năng lực tiềm ẩn của Bạch Ngữ Dung, đánh cược một trận, tiền hợp tác kỳ trước chẳng phải sẽ thuận lợi vào túi hay sao?!

Quá tốt rồi!

Bạch Văn Liên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, định lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Tần Nhã, bảo bà ta mời Chu Phổ đến xem bệnh giúp mẹ.

Nhà họ Bạch có ơn với Chu Phổ, nên ông ta tin chắc rằng Chu Phổ nhất định sẽ không từ chối.

Có điều ngay lúc ông ta chuẩn bị gọi điện thoại thì sực nhớ ra hiện giờ Chu Phổ và Tô Tái Tái có quan hệ rất tốt, còn Hứa Tần Nhã với Tô Tái Tái thì lại...

Nghĩ đến đây, Bạch Văn Liên lập tức cúp máy, chuyển sang gọi số khác.

Sau vài hồi chuông, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Bạch Ngữ Dung: [Ba.]

“Ngữ Dung à, ba... người già trong nhà của bạn ba xảy ra chút chuyện kỳ quái. Con xem có thể mời vị giáo sư nào ở Huyền Học Viện đến thành phố C một chuyến hay không?”

Bạch Văn Liên vốn muốn nói sự thật, nhưng nghĩ đến Bạch Ngữ Dung hiện đang tập trung chuẩn bị cho hội đánh giá đan dược, nên đã đổi ý không nói ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 431


[Dạ được, vừa lúc thầy của con đang đi công tác ở thành phố C. Hay để con nói với thầy ấy một tiếng, rồi ba liên lạc với thầy ấy?]

Lời nói của Bạch Ngữ Dung khiến Bạch Văn Liên vui mừng khôn xiết: “Người mà con nói là giáo sư Tần Trác Thắng sao?! Vậy thì tốt quá, Ngữ Dung, con mau hỏi ông ấy giúp ba đi.”

[Dạ.] Bạch Ngữ Dung đáp.

Ngay sau đó thì nhận được tin Tần Trác Thắng đồng ý “lời mời” này.

Sự việc không thể chần chừ, Bạch Văn Liên nhanh chóng đưa Tần Trác Thắng đến bệnh viện.

“Giáo sư Tần, mẹ tôi nằm ở phòng bệnh này.” Bạch Văn Liên đứng trước cửa phòng bệnh nói với Tần Trác Thắng.

Bác sĩ Lâm đi theo bên cạnh ông ta không ngừng gật đầu phụ hoạ.

“Ừm, vậy chúng ta...” Tần Trác Thắng vốn định nói là cùng nhau vào đi, nhưng khi quay sang nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và không tình nguyện của hai người họ thì khựng lại rồi đổi thành: “Tôi vào trong, hai người ở bên ngoài đợi đi.”

Tuy giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại có chút khinh thường.

Bác sĩ Lâm là người lạ thì không nói đi, nhưng Bạch Văn Liên là con trai ruột của bà nội Bạch, vậy mà còn sợ đến mức không dám bước vào cửa. Đúng thật là...

Tần Trác Thắng cười chế giễu trong lòng.

Bạch Văn Liên chỉ đợi câu này của Tần Trác Thắng thôi, ông ta liên tục gật đầu, cùng với Bác sĩ Lâm nhìn Tần Trác Thắng đi vào trong, đến khi cửa phòng đóng lại, lúc này hai người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Họ đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau.

Có lẽ là vì đứng ngây ngốc ở đây không được hay lắm, hoặc cũng có thể là do sợ hãi, nhưng tóm lại sau khi bác sĩ Lâm và Bạch Văn Liên nhìn nhau một cái thì cười mỉa nói: “Ông Bạch à, tôi còn phải thăm khám những phòng bệnh khác, nên... không làm phiền ông nữa.”

“Hả?! Bác sĩ Lâm?!”

Bạch Văn Liên hoảng hốt nhìn theo bóng lưng chạy như bay của bác sĩ Lâm, đến khi người đã đi xa, ông ta mới "hừ" một tiếng rồi lẩm bẩm “Vậy mà cũng làm bác sĩ được à?!”, tiếp đó quay đầu nhìn về phía cửa đang đóng chặt.

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt rồi từ từ di chuyển chân, đứng cách xa phòng bệnh một chút.

... Vậy mà là con ruột à.

----

Tần Trác Thắng đi vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, vừa quay người thì bị con mèo trắng ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm khiến ông ta giật mình.

Gần như cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo ùn ùn ập về phía Tần Trác Thắng.

Thậm chí quỷ khí màu đen còn tích tụ thành một làn sương mù dày đặc, xen lẫn những tia sấm sét nhắm vào Tần Trác Thắng gầm rú.

Ông ta bị luồng khí lạnh lẽo này làm hú hồn, không khỏi lùi về phía sau một bước, cả người đập mạnh vào ván cửa, lưng áp sát lên trên đó.

Nhưng ngay lúc luồng quỷ khí lạnh lẽo ấy tiến đến gần Tần Trác Thắng và chỉ còn cách ông ta một tấc thì đột nhiên dừng lại.

Trong sự thù địch lại mang theo sự nghi ngờ, do dự không biết có nên lập tức tấn công người trước mặt hay không.

Ngay cả tai của bé mèo trắng cũng hơi quặp xuống, như thể không chắc chắn lắm.

Nhưng Tần Trác Thắng lại không biết những cảm xúc phức tạp của quỷ khí, vào giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy bản thân như đang bị một thanh kiếm chĩa vào cổ họng, chỉ cần tiến lên một bước thì ông ta sẽ bị thứ đó đâm xuyên qua cổ họng ngay.

Có điều…

Tần Trác Thắng giữ nguyên tư thế không động đậy, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thì thấy ngay ngực của mình đang phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.

—Đó là lá bùa mà ông ta vẫn luôn mang theo bên người!

Giây tiếp theo, dường như quỷ khí trước mặt đã đưa ra quyết định, không ngừng lùi vào trong, rút về cuối hành lang ngay sau bé mèo trắng, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Trác Thắng.

Sau khi luồng quỷ khí đáng sợ này rút lui, ông ta mới cúi người xuống, ôm cổ th* d*c.

—Vừa rồi ông ta đã nín thở suốt, nếu luồng quỷ khí này còn không rời đi thì ông ta thật sự sẽ không nhịn nổi nữa.

Nhưng... đây rốt cuộc là thứ gì?!

Sao nó lại có thể mạnh đến mức đó?!

Tần Trác Thắng vừa suy nghĩ, vừa nhìn cánh tay mà mình ôm cổ họng, sau khi xác định không có máu, ông ta mới đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn dựa vào ván cửa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 432


Chỉ trong chốc lát mà lưng của ông ta đã đẫm mồ hôi.

Quá mạnh rồi, đừng nói là giờ chỉ có một mình ông ta, cho dù có thêm mười người như ông ta thì cũng không phải là đối thủ của nó.

Cơ mà hình như con lệ quỷ này có hơi kiêng kị lá bùa đó nên cuối cùng mới không tấn công ông ta, nhưng... muốn tiến lên phía trước thì không được chắc rồi.

Tần Trác Thắng nhìn đám quỷ khí màu đen tụ tập ở cuối hành lang và bé mèo trắng đang ngồi xổm ở đó thì không dám bước đến gần nữa.

Ông ta nhìn chằm chằm bé mèo trắng, đưa tay ra sau lưng tìm kiếm tay nắm cửa, sau đó mở cửa rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Mãi đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, ông ta mới nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tần Trác Thắng ra nhanh như vậy, Bạch Văn Liên vội vàng chạy tới, vừa định mở miệng hỏi thì chợt thấy toàn thân của Tần Trác Thắng đổ đầy mồ hôi khiến ông ta giật cả mình.

Lúc này Tần Trác Thắng đã chú ý đến biểu cảm của Bạch Văn Liên, vừa lau mồ hôi trên đầu, vừa làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao.”

“Vậy... giáo sư Tần, mẹ tôi...” Bạch Văn Liên thận trọng mở lời.

“Ở đây không thấy có gì bất thường cả.” Tần Trác Thắng lắc đầu, dừng một chút rồi lại nhìn Bạch Văn Liên, nói: “Ông Bạch à, bây giờ ông dẫn tôi đến nhà ông một chuyến đi, biết đâu nguyên nhân nằm ở đó.”

“Được, được, mời thầy đi theo tôi.” Bạch Văn Liên lập tức gật đầu, làm ra động tác “Mời” rồi nhanh chóng đi về phía thang máy.

Tần Trác Thắng khẽ gật đầu, bước theo sau rồi lại nhìn thoáng qua phòng bệnh một cái, sau đó mới quay đi chỗ khác nhưng trong lòng vẫn phát sợ.

Ông ta vừa đi theo Bạch Văn Liên, vừa lấy tay sờ lá bùa vàng do vị “đạo trưởng trong núi” vẽ, tặc lưỡi một cái, cảm thấy tự tin hơn hẳn.

-----

Nhà họ Bạch.

Ngay lúc Hứa Tần Nhã đã ăn mặc tươm tất, vừa mới cầm tay vịn bước xuống cầu thang để chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Bạch Văn Liên đi vào nhà.

Bà ta có hơi thắc mắc tại sao chồng mình lại về vào giờ này, đang tính mở miệng hỏi thì thấy Bạch Văn Liên quay đầu nhìn về phía cửa chính, đưa tay làm động tác “mời”: “Giáo sư Tần, mời vào.”

Giáo sư Tần?

Hứa Tần Nhã có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Tần Trác Thắng cầm theo la bàn bước vào nhà thì tim của bà ta bỗng chốc đập thình thịch.

Hứa Tần Nhã không biết rằng lúc mà cảm xúc của bà ta dao động, nhịp tim đập nhanh thì hai hàng lỗ hõm ẩn sau tai của bà ta đã bất thình lình xuất hiện trong giây lát, rồi ngay sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi.

Dù chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đủ để người ta thấy rõ hai hàng lỗ hõm vốn chỉ có khoảng hai mươi cái, giờ đây đã lan tràn ra thành năm sáu nhóm.

Có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm, hoặc cảm ứng được điều gì đó từ cơ thể mà chúng ký sinh, tóm lại khi Hứa Tần Nhã đã điều chỉnh lại tâm trạng, cố giữ bình tĩnh mỉm cười bước xuống cầu thang thì hơn hai, ba mươi sinh vật có độ dài khác nhau nằm dưới làn da sau tai của bà ta đang cùng nhau bò xuống dưới lớp quần áo để trốn.

Từng đàn bò lúc nhúc dưới da khiến người ta nhìn thấy mà sởn gai ốc.

Nhưng đến khi Hứa Tần Nhã bước xuống bậc thang thì mọi thứ lại trở lại bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Giáo sư Tần?! Sao ông lại có thời gian đến nhà chơi vậy?”

Hứa Tần Nhã mỉm cười chào hỏi ông ta, dừng một lát rồi nhìn về phía chồng mình, hờn dỗi nói: “Anh cũng thật là, giáo sư Tần đến nhà mà anh lại không nói trước cho em biết một tiếng, để em còn kêu người quét dọn sạch sẽ nữa, anh xem trong nhà bừa bộn chưa kìa, xấu hổ quá đi mất.”

“Giáo sư Tần, ông có muốn uống trà không? Chị Liên! Bưng trà lại đây!” Hứa Tần Nhã không đợi Tần Trác Thắng trả lời mà trực tiếp quay sang một bên gọi.

Tần Trác Thắng vẫn đang tập trung nhìn la bàn, không ngẩng đầu lên mà chỉ cau mày nói: “Không cần, làm phiền bà giữ im lặng là được.”

Lời nói của ông ta khiến Hứa Tần Nhã có hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Văn Liên đã lập tức kéo bà ta sang bên cạnh mình “ây dà” một tiếng rồi nói: “Hôm nay giáo sư Tần tới nhà là có việc quan trọng, em đừng làm ồn nữa.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 433


“Chính, chính sự á?” Hứa Tần Nhã cười gượng, hết nhìn Tần Trác Thắng lại nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Chính sự gì cơ?”

Chắc không phải là chuyện… bà ta lấy trộm đồ của bà nội Bạch đấy chứ…

“Tất nhiên là chuyện của mẹ rồi.” Bạch Văn Liên cười nói: “Vừa hay giáo sư Tần có chuyến công tác tại thành phố C nên anh mời ông ấy tới xem mẹ thế nào?”

“?” Ô đúng là vì bà già đáng chết kia thật!

Sắc mặt Hứa Tần Nhã thay đổi nhưng lại sợ bị chồng nhìn ra nên cố gắng không nhíu mày, gào lên với Bạch Văn Liên: “Em đã nói với anh rồi, mẹ chỉ là lớn tuổi rồi nên tinh thần không còn minh mẫn thôi, sao mà anh…”

Dừng lại một chút, bà ta quay sang cười nói với Tần Trác Thắng: “Giáo sư Tần này, ông đừng nghe chồng tôi nói linh tinh, ông nhà tôi đâu có biết cái gì đâu nên mới làm phiền tới ông.

Đúng rồi, chẳng phải mai là ngày tổ chức đại hội đánh giá rồi hay sao. Ngài đừng làm chậm trễ chuyện của mình, nhà chúng tôi…”

Hứa Tần Nhã còn chưa dứt lời, đột nhiên Tần Trác Thắng nhíu mày nhìn chằm chằm vào la bàn, ra dấu bảo Hứa Tần Nhã đừng nói gì nữa.

Bạch Văn Liên thấy thế thì vội đi tới giữ chặt Hứa Tần Nhã lại để bà ta ngậm miệng.

Kim chỉ trong la bàn khẽ chuyển động, chậm rãi di chuyển về hướng Hứa Tần Nhã, cho tới khi chỉ thẳng vào bà ta thì mới dừng lại.

Kết quả này Hứa Tần Nhã cũng được nhìn thấy tận mắt.

Bà ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào la bàn. Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng và Bạch Văn Liên, nhìn qua nhìn lại xong cười gằn: “Hai người… sẽ không cho rằng…”

Cụm từ “là tôi đúng không” còn chưa nói thành câu thì đột nhiên Tần Trác Thắng đập hoành phù đã giấu trong ông tay từ lâu đập vào sau lưng Hứa Tần Nhã!

Trong không trung, bùa vàng biến thành xiềng xích, lướt qua Hứa Tần Nhã mà đánh thẳng vào vách tường đằng sau bà ta.

Ai ngờ, xiềng xích không những không rơi xuống mặt đất mà còn như bắt được cái gì đó, kéo căng cả ra!

Một con nữ quỷ tóc tai bù xù cứ thế bị kéo ra ngoài trước mặt Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đang sốc tới há hốc mồm.

Tần Trác Thắng ngay lập tức bắt lấy một đầu khác của xiềng xích trói nữ quỷ kia lại.

Sau đó nữ quỷ kia bị trói gô dưới mặt đất, nó gào thét nhưng bị bùa vàng khống chế, bị thu tạm vào trong lá bùa không thấy đâu nữa.

Hai mắt Tần Trác Thắng sáng như sao, như nhặt được của quý mà vội nhặt bùa vàng rơi trên mặt đất.

Ông ta vội vã mở túi vải đen ra, cẩn thận thu lại rồi quay qua nhìn hai người Bạch Văn Liên đang đờ hết cả ra.

Ông ta khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Ông Bạch, bà Bạch, đã xử lý xong rồi.”

Ông ta dứt lời thì hai người Bạch Văn Liên mới tỉnh ra.

Hai người họ ôm ghì lấy nhau, hoảng sợ nhìn Tần Trác Thắng, giọng điệu run rẩy: “Giáo sư, giáo sư Tần, cái thứ vừa rồi là…”

“Là nữ quỷ đó.” Tần Trác Thắng giải thích, hơi nhíu mày nói tiếp: “Cơ mà lạ thật đấy, nữ quỷ kiểu này thường sẽ không xuất hiện ở đây. Trừ khi…”

Ông ta ngừng lại một chút như suy ngẫm rồi mới nói: “Trừ khi có người cố tình dẫn nó về đây.”

“Cố tình… Mang về nhà?” Bạch Văn Liên nghe xong thì quay qua nhìn Hứa Tần Nhã rồi lại nhìn về phía Tần Trác Thắng: “Không thể nào! Tôi… Tôi chưa chọc phải kẻ thù nào như thế cả!”

Hứa Tần Nhã chuyển tầm mắt, hét toáng lên “A” rồi lắc chồng mình: “Anh quên mất dạo này nhà mình có ai vào ở hay sao?”

“Em… Ý em là…” Bạch Văn Liên nhìn về phía Hứa Tần Nhã, hiểu ý bà ta ngay lập tức: “Tiểu Tái?”

“Ngoại trừ Tô Tái Tái thì còn ai vào đây nữa? Chắc chắn là nó rồi!” Hứa Tần Nhã vội nói: “Anh nghĩ mà xem. Anh và em thì chắc chắn không động tới thứ này rồi. Nếu do Ngữ Dung thì nữ quỷ này không thể nào giờ mới gây họa. Cho nên chỉ có thể là do nó thôi! Chắc chắn là do nó làm!”

“Không thể nào…” Bạch Văn Liên vẫn có chút không tin.

Tần Trác Thắng đứng ở một bên nghe thấy họ nhắc tới Tô Tái Tái thì nhíu mày ra vẻ không kiên nhẫn.

Hứa Tần Nhã vừa hay lại nhìn thấy, bà ta khẽ lay chồng nói: “Nếu không thì anh hỏi thử giáo sư Tần xem! Giáo sư Tần, chắc chắn ông từng gặp cả Ngữ Dung lẫn Tái Tái ở trong trường học đúng không? Vậy xin hỏi ấn tượng của ngài về Tô Tái Tái như thế nào?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 434


Tần Trác Thắng nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Bạch Văn Liên xong mới mở miệng nói: “Đây là chuyện của nhà họ Bạch các người, vốn tôi cũng không nên nhiều lời. Nhưng mà…”

Ông ta hơi ngừng lại, nhíu mày rồi mới nói: “Tôi thấy thật may mắn khi đệ tử của tôi là Ngữ Dung chứ không phải là Tô Tái Tái.”

Ông ta vừa mới dứt lời, hai mắt Hứa Tần Nhã sáng ngời nhìn về phía Bạch Văn Liên hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Đến cả giáo sư Tần còn nói như thế thì có thể thấy nó là kiểu người như thế nào rồi đó! Còn nữa, chẳng lẽ anh đã quên rồi hay sao?”

Hứa Tần Nhã khẽ cắn môi, nói tiếp: “Mẹ bị nó dỗ dành đến mức sửa hết lại di chúc. Miệng nó nói cái gì mà không cần một đồng một cắc nhà họ Bạch. Nhưng giờ mẹ mà có chuyện gì thì người hưởng lợi cuối cùng là ai cơ chứ? Văn Liên, anh nghĩ lại mà xem là ai?”

Bạch Văn Liên bị bà ta hét vào mặt như thế, hơn nữa “chứng cứ” là nữ quỷ mới nãy còn lù lù trước mặt, mặt khác, Tần Trác Thắng hoàn toàn không có chút quan hệ lợi ích gì còn thốt lên lời như thế thì Bạch Văn Liên cũng ngộ ra.

Ông ta nhíu mày nghiến răng: “Tô Tái Tái… quá đáng lắm rồi đấy!”

“Đúng thế!” Hứa Tần Nhã mừng thầm trong lòng, thầm thở phào an ủi Bạch Văn Liên: “Nhưng mà Văn Liên à, anh đừng tức giận quá làm gì. Cũng may là anh đã mời giáo sư Tần tới đây, bằng không thì cái âm mưu này đến chết chúng ta cũng không hay. Nói không chừng…”

Bà ta ngừng lại, liếc mắt quan sát Bạch Văn Liên rồi mới nói tiếp: “Nó hại chết mẹ rồi quay sang hại chúng ta!”

“Thật là quá đáng!” Bạch Văn Liên nghe Hứa Tần Nhã nói có khi đến ông ta là người tiếp theo thì giận tím mặt, cười lạnh nói tiếp: “Nếu mà nó muốn tài sản nhà họ Bạch này thì tôi sẽ cho người đăng báo, công bố đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, không để cho nó chiếm được một đồng một cắc nào của nhà này!”

Hứa Tần Nhã đứng ở một bên gật đầu, rất là vui mừng mà nói: “Cuối cùng thì anh cũng nghĩ thông suốt rồi.”

Đến lúc này Tần Trác Thắng mới có cơ hội mà chen mồm: “Đây là chuyện gia đình của nhà họ Bạch, tôi ở đây thì không tiện cho lắm. Ông Bạch, bà Bạch, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây ạ.”

Bạch Văn Liên vừa định gật đầu thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại vội nói: “Giáo sư Tần, bên phía mẹ chồng tôi…”

“Yên tâm đi, ngọn nguồn đã được xử lý nên chuyện bà cụ Bạch tỉnh dậy cũng là chuyện sớm muộn thôi. Đến khi đó chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khôi phục dần dần.” Ánh mắt Tần Trác Thắng hơi lập lòe, trả lời.

“Vậy là tốt rồi…” Bạch Văn Liên thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá rồi, thế thì chúng ta cứ chuẩn bị đi đại hội đánh giá thôi.” Hứa Tần Nhã đứng bên cạnh xen ngang luôn, cười thầm nhìn về phía Tần Trác Thắng: “Giáo sư Tần, đến lúc đó ông cũng đi chứ?”

Tần Trác Thắng gật gật đầu, rất là rụt rè: “Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo cả bạn học Ngữ Dung đi cùng.”

“Con bé Ngữ Dung nhà tôi phiền ông để tâm đôi chút ạ.” Hứa Tần Nhã che miệng cười.

Ba người họ hàn huyên một lúc sau, hai vợ chồng Bạch Văn Liên liền dẫn Tần Trác Thắng rời đi.

Cho đến khi ngồi lên trên xe, rời khỏi tầm mắt của Bạch Văn Liên cùng với Hứa Tần Nhã xong thì Tần Trác Thắng mới khó nén vui sướng mà sờ túi vải đen.

Mình thế mà lại… bắt được nữ quỷ bằng lá bùa mà đạo trưởng trong núi đưa cho. Nếu mà có thể chế ra được hạt ngọc quỷ thì cái chức viện trưởng Luyện Đan Viện là của ông ta luôn rồi!

Còn bà cụ Bạch ở trong phòng bệnh…

Không phải là do ông ta không giúp mà vì cái thứ kia quá đáng sợ. Bản thân ông ta cũng không thể nào xử lý được.

Tần Trác Thắng nhìn ra ngoài cửa xe, hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong bệnh viện.

Tuy Tần Trác Thắng không thể xác định được cái thứ ở chỗ bà cụ Bạch là cái gì nhưng ông ta có thể cảm nhận được đó là thứ chỉ biết đi theo bà cụ Bạch thôi.

Ngoại trừ bà cụ Bạch ra thì nó cũng sẽ không hại ai khác. Nếu như thế thì tại sao mình phải trêu chọc nó làm gì.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 435


Còn những gì ông ta nói với Bạch Văn Liên… chẳng qua là lời nói dối đầy thiện ý để bảo vệ bọn họ mà thôi.

Ông ta tin là nếu trong tương lai, hai người họ biết chân tướng câu chuyện như thế nào thì chắc chắn sẽ thông cảm cho ông ta.

Tần Trác Thắng vừa nghĩ vừa duỗi tay chạm vào “thứ đồ tốt” mà mình mới có được, nhịn không được mà cười đắc ý.

Tô Tái Tái trò chuyện với Tiền Tam, lúc về núi nhớ đến chiếc vòng cô đã trông thấy trên tay Chu Phổ, mũi chân lập tức di chuyển lên tầng hai của Tàng Thư Các.

Tìm một hồi lâu, mới tìm thấy một cuốn sách nguyên vẹn ở trong góc.

Tô Tái Tái trầm ngâm, nghĩ mãi không tìm ra manh mối nào nên dứt khoát đi tìm sư phụ hỏi rõ.

Vừa mới đi vòng qua nhà chính đã thấy ông cụ Tô đang ngồi trên hè, một chân co lại, một chân kia thì thả tùy ý một bên, ông ấy lấy miếng vải lau chùi thứ gì đó một cách nâng niu.

Mà hình nhân bằng giấy đã bày bát đũa ra sẵn rồi.

"Sư phụ." Tô Tái Tái mở miệng gọi rồi đi đến chỗ ông cụ Tô.

Ông cụ Tô tạm dừng động tác trên tay lại, sau khi ngước mắt lên nhìn rồi cười với cô thì lại cụp mắt, tiếp tục lau món đồ trên tay, thản nhiên lên tiếng hỏi: "Đã ăn hết tuyết lê chưng đường phèn chưa?"

Nói đến đây, Tô Tái Tái không nhịn được mà nhăn mũi lại.

Cô ngồi xuống bên cạnh ông ấy, hai tay chống bên ngoài mép hè, vừa đong đưa chân vừa nói: "Con thật sự không thích ăn trái cây đã được nấu qua."

Ông cụ Tô nhẹ nhàng lau món đồ trên tay, nghe cô nói như vậy cũng không ngẩng đầu lên chỉ bật cười.

Sau khi chắc chắn món đồ trên tay đã được chùi sạch sẽ, ông ấy mới đặt nó vào hộp gấm đặt ở một bên, lại lấy thêm một cái nữa ra từ hộp sắt khác, tiếp tục vừa chà vừa nói: "Cũng may còn có Tiểu Khanh có thể quản lý được con."

Tô Tái Tái nghe thế thì thở dài, gật gù đắc ý: "Thật sự không thể nhận người được gọi là sư đệ này rồi."

Lại có thể quản thúc được người sư tỷ như cô, quả thật đại nghịch bất đạo!

Ông cụ Tô nghe cô nói như vậy thì bật cười, trêu tức: "Nếu sư phụ nhớ không lầm thì cái chức sư tỷ này của con là do Tiểu Khanh thấy con khóc ghê gớm quá, vì để dỗ con nên mới nhường con đấy."

"???!" Tô Tái Tái tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía ông cụ Tô: "Sư phụ, chẳng lẽ không phải sự phụ gặp con, thấy con ngoan ngoãn lại đáng yêu nên chủ động cho con làm đại đệ tử của sư phụ sao?!"

"???!" Ông cụ Tô nghe xong cũng ngơ ngác nhìn lại Tô Tái Tái.

Biểu cảm đó như đang nói "Đồ đệ, mấy lời này không nên nói lung tung".

"... Được rồi, dù sao hiện tại con cũng là sư tỷ." Sau khi trận chiến trừng mắt của Tô Tái Tái và ông cụ Tô diễn ra một hồi không có kết quả gì thì cô mới dứt khoát phất tay tùy ý, tỏ vẻ "việc nhỏ thôi mà".

Ông cụ Tô thấy thế lại cười, vừa cười vừa lắc đầu, tay vẫn dùng tấm vải mềm lau món đồ nhỏ trên tay.

Tô Tái Tái trông thấy thế, vừa thò tay vào vừa hỏi: "Sư phụ, những thứ này được lôi ra từ xó xỉnh nào vậy."

Cô cầm đại một cái lên, lật trước lật sau để quan sát rồi lại đổi sang cái khác.

Rực rỡ đủ loại, tất cả đều là đồ tốt.

Nhưng mà những thứ đồ tốt này trước đó đều bị cô nhét vào một cái hộp sắt, bảo là muốn vẽ bản đồ kho báu rồi chơi truy tìm kho báu nhưng được một nửa lại quên béng mất.

Nếu không phải hôm nay ông cụ Tô lấy ra, cô cũng đã sớm quên mất mình có một hộp đồ như thế rồi.

Ông cụ Tô nghe cô nói thế thì tức giận khẽ trừng mắt với cô, vừa tiếp tục xoa kim ngọc trên tay, vừa mở miệng: "Hai ngày trước, sư phụ định thay cái chậu cho cây sơn trà ở ngoài sân sau thì tìm thấy ở dưới đất."

"À ~~" Tô Tái Tái giật mình, bị nhắc nhở mới nhớ ra mình đã giấu ở đâu.

Ông cụ Tô thấy thế, không nhịn được lại khẽ lắc đầu.

Sau khi chùi chiếc cài tóc kim cương trên tay sạch sẽ, ông ấy đưa cho Tô Tái Tái nói: "Được rồi, bây giờ những thứ này thích hợp để cài rồi."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 436


Thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi vừa khéo đã đến tuổi có thể đeo một ít đồ trang sức nhỏ.

"A, hay là vẫn để bọn nó chất thành đống tiếp đi."Tô Tái Tái nhận lấy, cầm trên tay săm soi một hồi mới ném cái tóc về lại trong hộp gấm.

Cô hài lòng gật đầu: "Con vẫn thích hình ảnh bọn chúng chất chồng lên nhau hơn."

Ngay lúc Tô Tái Tái ngồi xuống, người giấy nhỏ cũng nhảy xuống từ trên bả vai của cô, "lộc cộc" chạy đến bên hộp sắt ở phía bên trái ông cụ Tô, ghé vào xem bên trong.

Bây giờ đang trên núi, nó không cần phải trốn trong mũ trùm đầu của cô giống như ở dưới núi nữa.

… Mặc dù trong phần lớn thời gian nó đều thích ở đó nhất, khoan nói đến chuyện có thể được Tái Tái đưa đi theo khắp mọi nơi mà ngồi ở bên trong đó vẫn có thể chơi game, ăn uống, lướt video.

Nhưng tự nguyện và bắt buộc là hai loại cảm giác khác nhau.

Bấy giờ nó thấy ông cụ Tô đưa tay về phía hộp sắt, muốn lấy món đồ khác ra chùi thì lập tức nhảy vào bên trong, tìm kiếm thứ đồ mình thích rồi ôm bằng hai tay đưa cho ông ấy.

Lau cái này!

Ông cụ Tô thấy hành động tác của nó thì nở nụ cười, xoa đầu người giấy nhỏ, nhận lấy đồ vật mà nó đưa tới.

Người giấy nhỏ được đồng ý mới cảm thấy hài lòng rồi "lộc cộc" chạy về bên cạnh Tô Tái Tái, ngồi trên bờ vai của cô, đung đưa chân đợi ông cụ Tô vệ sinh món đồ kia sạch bóng.

"À, con vẫn còn nhớ mang máng về cái này." Tô Tái Tái nhìn món đồ được ông cụ Tô lau sạch rồi đưa cho người giấy nhỏ ngồi trên bờ vai của cô, nói chuyện một cách tùy ý.

Đó là một cái huy chương làm bằng vàng ròng, rộng và dài chừng 14 cm.

Ở giữa được khảm một dải vàng trắng, phần đầu khảm một viên kim cương màu đỏ được điêu khắc thành hình ngôi sao sáu cánh.

Đây là thứ Tống Khanh đưa cho cô, bảo là rất đặc biệt, chỉ có một cái.

Tô Tái Tái nhìn nhìn người giấy nhỏ ôm huy chương, nom có vẻ rất vui thì chọt vào gương mặt của nó rồi nói: "Vậy em cầm cái này đi chơi đi."

Dừng một chút cô lại bổ sung thêm: "Đừng làm rơi là được rồi."

Yên tâm! Nó tuyệt đối sẽ không làm rơi!

Người giấy nhỏ ôm lấy cái huy chương và cam đoan, sau đó "hự" một tiếng muốn thảy huy chương vào trong mũ trùm của Tô Tái Tái.

Nó giống như Hamster nhỏ muốn giấu những món đồ mà bản thân trân quý nhất đến nơi mà nó tự cho là an toàn nhất, đáng tin cậy nhất.

Thật không may độ chính xác không cao lắm, huy chương rơi vào phần mấp mé của cái mũ trùm, lúc sắp sửa rơi xuống đất thì may mắn được đám lệ quỷ đang ngụy trang dưới hình dạng viên ngọc đen kịp thời biến hóa ra chiếc vòi nhỏ đỡ lấy giữa không trung thay người giấy nhỏ, rồi lại giúp nó bỏ đồ vào trong mũ trùm luôn.

Tô Tái Tái thấy thế thì nhướng hàng lông mày nhìn người giấy nhỏ, mặc dù cô không nói gì nhưng ánh mắt đã truyền đạt hết các ý.

… Đây được gọi là không làm rơi?

À cái này. . .

Người giấy nhỏ nhìn Tô Tái Tái, chớp mắt vài cái rồi lại ngoẹo đầu sang một bên làm bộ đáng yêu.

Người ta chỉ là vô tình sẩy tay thôi mà!

Ông cụ Tô ngồi ở một bê quan sát, không nhịn được mà bật cười.

Ông ấy quay đầu về phía Tô Tái Tái, giậu đổ bìm leo không một chút nể nang gì.

"Con cũng đừng trách người giấy nhỏ, à, không phải con cũng đánh rơi hộp đồ này rồi sao." Ông cụ Tô vừa nói, vừa chỉ vào hộp sắt đặt bên cạnh mình.

Ừm chuyện này. . .

Tô Tái Tái nhìn sư phụ mình, chớp mắt vài cái rồi lại ngoẹo đầu sang một bên, cười tủm tỉm: "Chỉ là con vô tình quên mất nó mà thôi."

Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này không khác một tí gì với người giấy nhỏ cả, cũng chọc cho ông cụ Tô cười rồi thở dài lắc đầu.

... Không phải y một khuôn sao?

----

Sáu giờ chiều, ở thủ đô.

Bạch Ngữ Dung đang soi người trước gương, lúc cô ta chắc chắn đã chỉnh trang kỹ càng, chuẩn bị đi đến nhà họ Phụng ăn cơm tối thì cửa phòng ký túc xá lại được gõ.

"Đàn em Ngữ Dung có ở đây không?"

Giọng nói có chút quen tai nhưng cô ta không nhớ ra là ai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 437


Bạch Ngữ Dung không kiên nhẫn nhíu mày lại, hỏi một câu "Ai vậy?" rồi mới đi đến bên cạnh cánh cửa.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng của cô ta thì kích động một cách kỳ lạ, vội vã mở miệng: "Đàn em Ngữ Dung, là chị nè, Hoàng Trầm Giai của Luyện Khí Viện."

Ồ.

Bạch Ngữ Dung nhớ ra rồi.

Chính là người đem theo một bình đan dược cấp thấp, bên trong đó còn trộn lẫn hai viên đan dược thí nghiệm, là một trong những người đi theo Mễ Nhã.

Nghe nói hai ngày trước cô ta đã bị Mễ Nhã đạp một đạp ngã vào bồn hoa, thậm chí mặt cũng bị thương. Không ngờ cô ta lại không dưỡng thương cho kỹ mà lại chạy đến chỗ mình.

Cũng không biết muốn làm gì nữa.

Bạch Ngữ Dung vừa suy nghĩ vừa mở cửa, lúc đang định mở miệng nói chuyện, vừa thấy Hoàng Trầm Giai vẫn nguyên vẹn, thậm chí làn da còn trở nên mịn màng căng bóng hơn rất nhiều thì cô ta hơi sững sốt.

"Đàn chị, có chuyện gì sao?" Sau khi Bạch Ngữ Dung hoàn hồn trở lại thì nhìn cô ta: "Bây giờ em sắp đi ra ngoài."

"Đàn, đàn em Ngữ Dung, chị có thể vào trong nói với em vài câu được không?"

Hoàng Trầm Giai nở nụ cười với Bạch Ngữ Dung. Cô ta vừa nói vừa cau mày, lại ấn chặt vào tai mình, như đang chịu đựng thứ gì đó, ngập ngừng một lát rồi lại nói thêm vào: "Chỉ vài câu thôi, nói xong chị sẽ đi ngay."

... Được thôi, đúng lúc cô ta cũng có thể hỏi tình hình hai viên đan dược thí nghiệm kia một chút.

Bạch Ngữ Dung nghĩ thế nên mới gật đầu, đẩy cửa ra rồi nghiêng người cho Hoàng Trầm Giai đi vào.

"Đàn chị, chị nói đi." Bạch Ngữ Dung kéo ghế ngồi xuống, cũng không chào hỏi đàng hoàng với Hoàng Trầm Giai.

Hiện tại, cô ta đã khác xưa, không cần phải lấy lòng tất cả mọi người giống như trước đây nữa.

Tất nhiên lúc này Hoàng Trầm Giai cũng chẳng rảnh mà so đo với Bạch Ngữ Dung.

Cô ta đứng ở đó đang tính mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại đưa tay ấn lỗ tai, đợi cảm giác khó chịu kia trôi đi rồi mới hỏi Bạch Ngữ Dung: “Đàn em này, thứ thuốc kia của em… có tác dụng phụ làm ù tai hả?”

“Ù tai sao ạ?” Bạch Ngữ Dung nghe thấy mà vô cùng ngạc nhiên: “Không đâu ạ. Không chỉ em mà cả mẹ em cũng uống thuốc đó thường xuyên luôn mà không thấy có vẫn đề gì cả ạ.”

“Không có sao? Thế sao chị lại…” Biểu cảm trên gương mặt Hoàng Trầm Giai mang vẻ hoảng loạn, tầm mắt di chuyển loạn hết cả lên như thể không biết nên nhìn về phía nào.

Nửa ngày sau, Hoàng Trầm Giai mới có thể tỉnh táo nhìn về phía Bạch Ngữ Dung mà nói: “Chị lại bị ù tai. Đặc biệt là tối nay, ngủ thì không ngủ được, lúc nào cũng mơ mơ màng màng… lại còn nghe thấy tiếng động kỳ lạ nữa cơ.”

Có thể đây là tác dụng phụ của việc thử thuốc.

Bạch Ngữ Dung thầm nghĩ trong lòng như thế nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng mờ mịt.

Cô ta lắc đầu, mở miệng nói: “Em không sao cả. Hơn nữa mẹ em cũng đã uống được một thời gian rồi mà không xảy ra tình trạng như chị nói đâu. Đàn chị, chị…”

Cô ta ngập ngừng nói tiếp: “Chị uống mấy viên thế ạ?”

“Chị…” Ánh mắt Hoàng Trầm Giai lập lòe, cuối cùng chuyển tầm mắt không nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung nữa: “Cũng… cũng không nhiều lắm. Mỗi ngày một viên thôi mà…”

Làm sao cô ta có thể nói thẳng vào mặt Bạch Ngữ Dung là mình nuốt hết cả lọ được?

Giờ nghĩ lại thì đến bản thân Hoàng Trầm Giai cũng lạ kỳ. Lúc đấy cô ta chỉ thấy phẫn nộ tới mức không còn lý trí. Đây là trường hợp trước nay chưa từng xảy ra.

“Thế thì…” Bạch Ngữ Dung nhìn Hoàng Trầm Giai, tròng mắt chuyển động, mở miệng: “Không thì để em cho chị loại đan dược khác nhé, nói không chừng lại có hiệu quả đấy.”

Hoàng Trầm Giai lộ vẻ vui mừng, giương mắt nhìn Bạch Ngữ Dung: “Thật thế sao?”

Bạch Ngữ Dung gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ để một đống chai lọ thuốc, cầm lên một chai. Nhưng bên trong chỉ có đúng 2 viên thuốc.

Màu sắc màu đỏ tươi sáng, trông vô cùng đẹp mắt.

Bạch Ngữ Dung đổ cả hai viên thuốc kia ra, nghĩ gì đó rồi nhét ngược viên thuốc to hơn vào bên trong, lấy dao nhỏ cắt viên nhỏ hơn thành hai nửa, chỉ lấy giấy bao lại một nửa của viên thuốc nhỏ kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 438


Lúc cô ta đưa cho Hoàng Trầm Giai còn tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi chị nhé, loại thuốc này em mới luyện được có hai viên. Cho nên… Chỉ có thể đưa chị nửa viên. Chị uống thử xem có gì không. Nếu mà có tác dụng thì chờ em tham dự xong cái đại hội đánh giá đan dược thì sẽ đưa cho chị nửa viên còn lại.”

“Được.” Hoàng Trầm Giai nghe thấy Bạch Ngữ Dung nói như thế thì vội đưa tay nhận lấy đan dược kia, quý trọng che chở trong lòng bàn tay, luôn mồm cảm ơn Bạch Ngữ Dung: “Cảm ơn đàn em nhé… Em tốt quá.”

“Không có gì đâu ạ, chuyện này là chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua…” Bạch Ngữ Dung dừng lại, nhìn Hoàng Trầm Giai, khẽ thở dài rồi châm ngòi: “Chuyện của chị với chị Mễ Nhã hai ngày trước,… em cũng đã nghe qua rồi.”

Cô ta vừa mới dứt lời, sắc mặt Hoàng Trầm Giai trở nên khó coi vô cùng.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ “quan tâm”, nhỏ giọng khuyên nhủ Hoàng Trầm Giai: “Chắc là chị Mễ Nhã giận dỗi gì thôi đúng không ạ? Thế nên mới… Ai, cũng do em, nếu lúc đó em có thể giữ lại đôi chút thì tốt rồi, tiếc là…”

Nói tới đây, Bạch Ngữ Dung lại thở dài, nhân cơ hội trộm liếc mắt nhìn Hoàng Trầm Giai xong mới nói: “Lại còn làm hại chị…”

“Em Ngữ Dung này.” Bạch Ngữ Dung còn chưa nói xong đã bị Hoàng Trầm Giai cắt ngang.

Sắc mặt cô ta khó coi nhưng lại không thể không cười giả lả: “Cảm ơn em nhé. Nhưng em cũng không cần phải khuyên chị làm gì. Tính cách Mễ Nhã như thế nào thì chắc là chị hiểu hơn em đấy.”

Hoàng Trầm Giai im lặng, hận ý tràn lên trong mắt, cô ta cố đè xuống rồi mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Tóm lại đã làm phiền em rồi, sau này có cần chị giúp cái gì thì cứ nói nhé.”

“Đàn chị đừng có khách khí thế chứ, chuyện này nhỏ xíu không tốn sức gì đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung cười nói.

Nói thêm được dăm ba câu nữa thì Hoàng Trầm Giai mới nhớ ra Bạch Ngữ Dung có chuyện cần ra ngoài nên mới rời đi.

Đám người đi rồi thì Bạch Ngữ Dung mới thong thả ung dung mà đi trang điểm, xách túi xách khác đi ra ngoài.

Nếu nói thẳng ra thì Mễ Nhã cũng không làm gì quá đáng đến mức phải xin lỗi Bạch Ngữ Dung. Nhưng… bộ dáng cao cao tại thượng kia của cô ta làm cho Bạch Ngữ Dung thấy ghét.

Chẳng qua cùng mọi người cười chê cô ta thôi mà chứ mình có làm gì đâu?

Chẳng phải thế hay sao?

Bạch Ngữ Dung cười, bỏ chuyện qua sau đầu, ấn thang máy đi về.

Bên kia. Hoàng Trầm Giai cầm lấy đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa cho đi tới Luyện Khí Viện, cô ta vừa mới đi ra khỏi ký túc xá thì gặp đám người Mễ Nhã.

Đám người vây quanh Mễ Nhã đang nói nói cười cười nhìn thấy Hoàng Trầm Giai xong thì liếc mắt nhìn nhau như xem kịch vui, quay qua nhìn sắc mặt Mễ Nhã đang không hề ổn áp thì đề cao giọng, nói với vẻ âm dương quái khí.

“Ôi… Có vẻ như chúng mình ra ngoài không chọn giờ rồi.”

“Ơ sao lại nói thế?” Một ả tùy tùng khác tất nhiên đã hiểu ý của đồng bọn là gì, cười hi hi phụ họa.

“Tại vì chưa ra tới cửa đã gặp chó rồi.” Ả tùy tùng kia đáp lời, lúc nói chuyện còn cố tình liếc mắt nhìn sang phía Hoàng Trầm Giai, ý tứ thế nào đã rõ.

Vừa dứt lời thì cả đám cười ha hả.

Vốn dĩ sắc mặt Mễ Nhã đang khó coi cũng dần trở nên bình thường hơn chút, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên thành nụ cười.

Chỉ còn lại mỗi Hoàng Trầm Giai siết chặt tay, gắt gao mà bóp đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa cho, cúi đầu không nói một lời.

“Được rồi, đi thôi.” Mễ Nhã cười: “Hôm sau tôi còn phải đến hội đánh giá đan dược nữa, hôm nay sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Cô ta mới dứt lời thì mọi người hoan hô, sôi nổi nói: “Mễ Nhã đúng là hào phóng thật đó.”

Hoàng Trầm Giai đứng nguyên đó chờ bọn họ rời đi trước.

Có con ả tùy tùng trước kia không thích cô ta cố tình đi qua cô ta, lấy vai huých cho cái. Hoàng Trầm Giai không để ý nên lảo đảo lùi về sau hai bước.

Vừa mới ổn định lại đã trừng mắt nhìn người kia: “Cô!”

Nhưng Hoàng Trầm Giai còn chưa kịp nói gì thì kẻ kia đã cáo trạng trước: “Ôi kìa, chó ngoan không chắn đường người đi mà nhỉ?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 439


Câu nói này làm cho Mễ Nhã và đám người đi cùng dừng bước chân, lạnh mặt nhìn Hoàng Trầm Giai.

“Đừng nói thế chứ, chó ngoan thì đúng là thế thật. Nhưng cái loại chó ghẻ mặt dày mày dạn này thì không biết được nhé.” Một ả tùy tùng khác bỏ đá xuống giếng hùa theo.

Người đó vừa dứt lời thì đám người đi cùng đã cười ha hả hưởng ứng, làm cho Hoàng Trầm Giai cúi đầu càng sâu hơn.

Đám người này tụ tập xung quanh Mễ Nhã, nói trắng ra chỉ là quan hệ lợi ích, căn bản chẳng phải là bạn bè cái nỗi gì cả.

Thậm chí vì muốn giành lấy hảo cảm từ Mễ Nhã mà giữa bọn họ còn có tranh đấu ngầm.

Hiện tại Hoàng Trầm Giai vì vuốt mông ngựa mà lỡ vỗ mông ngựa, bị Mễ Nhã đá ra khỏi nhóm, bảo sao bị đám người này chê cười.

Ngoại trừ làm cho Mễ Nhã vui vẻ thì thực tế cũng mang theo chút tư tâm của bản thân mình, vì chút mâu thuẫn nho nhỏ khi trước với Hoàng Trầm Giai mà cất lời ác ý.

Hoàng Trầm Giai cúi đầu không dám nói cái gì, cho tới khi đám người kia thấy không còn gì thú vị nữa, cất bước đi theo Mễ Nhã.

Bọn họ đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy mơ rồ rằng: “Các cậu trông cô ta kìa, có khác gì con chó cụp đuôi đâu cơ chứ?”

Sau đó lại một trận cười vang.

Cho tới lúc này, vẻ mặt Hoàng Trầm Giai mới lộ ra vẻ hung ác, siết chặt tay mình.

Không biết là do ảnh hưởng từ cảm xúc hay như thế nào mà tai Hoàng Trầm Giai lại bắt đầu ù đi, cô ta vội che lỗ tai, đứng nguyên trong chốc lát xong mới chậm rãi đi tới chỗ thang máy.

Ấn nút thang máy đi xuống xong thì tay cô ta rũ xuống hai bên người, mặt không biểu cảm đứng nguyên đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào không trống dưới chân, không nhúc nhích gì y hệt một con rối gỗ.

Cho tới khi cửa thang máy sắp khép lại thì đột nhiên Hoàng Trầm Giai lại đưa tay, cứ như thế nhét cả nửa viên đan dược, bao gồm cả tờ giấy trắng bọc bên ngoài kia vào trong miệng.

Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm mặt đất, hung hăng mà nuốt xuống.

Sự tức giận như chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cổ trùng trong cơ thể Hoàng Trầm Giai, thôi hóa chúng mau chóng trưởng thành.

Chỗ ở sau cổ Hoàng Trầm Giai bỗng nổi mụn, mắt thường có thể nhìn thấy cục mụn đó sưng to dần, ngày càng lớn hơn, đồng thời còn có cái gì đó bên trong ngọ nguậy va chạm rất mạnh như là muốn tìm lối ra vậy.

Sau khi xoay vài vòng bên trong cục mụn đó, thứ đồ kia như tìm được điểm ưng ý, nhẹ nhành mà cắn phần dưới da của Hoàng Trầm Giai tạo thành một khe hở nho nhỏ.

Trong nháy mắt, khí đen ùa ra từ chỗ rách khiến nhiệt độ trong thang máy giảm xuống mấy độ, bầu không khí cũng trở nên rợn người hẳn.

Chờ khí đen dần tan đi, miệng vết rách vốn chỉ lớn chừng đầu kim nay đã mở rộng với đường kính gần năm centimet.

Điều kỳ lạ ở đây là miệng vết thương không hề chảy máu, thậm chí... còn có thể thấy được một con gì đó như sâu đang trườn dưới lỗ thủng, sau đó bò một vòng quanh phần đầu của Hoàng Trầm Giai.

Trong quá trình nó di chuyển, chúng ta có thể đoán được sinh vật này to chừng hai ngón tay và có bề ngoài sặc sỡ, màu đỏ và đen đan xen tạo thành hình mặt quỷ, nhìn sơ qua vừa giống con rết lại vừa giống con rắn, có điều do nó bò bên dưới lớp da của Hoàng Trầm Giai cho nên không thể nhìn rõ được.

Một tiếng “keng” vang lên, cửa thang máy mở ra ở tầng lầu mà Hoàng Trầm Giai chọn.

Mấy sinh viên đang đứng cười nói ngoài cửa thang máy thấy bộ dáng cúi đầu u ám của Hoàng Trầm Giai thì không khỏi giật mình vì sợ.

Họ cứ thế đứng tần ngần ngoài cửa, mãi đến khi Hoàng Trầm Giai cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài, hai người nhìn theo bóng lưng của cô ta cả buổi xong mới nhớ ra là mình chưa tiến vào thang máy, thế là vội vàng chạy vào bên trong cùng bạn mình.

Nhưng vừa bước vào, cả hai không khỏi rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo ở đây, chờ thang máy bắt đầu đi xuống, một người trong số đó mới nhỏ giọng thì thầm với bạn mình: “Kỳ lạ, sao tự nhiên trong thang máy lạnh dữ vậy ta?”
 
Back
Top