Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 420


Ôn Liễu ngồi bên cạnh che miệng cười, trêu đùa chồng với tâm trạng vui vẻ: "Kim châm của ông dùng đều là do Tiểu Tái luyện chế thay, ông tính cảm ơn con bé thế nào đây?”

"Chuyện này...” Nghiêm Thanh thoáng ngẩng ngơ, vỗ gáy thốt lên: "Đúng rồi! Tiểu Tái thích ăn bánh bao ngọt, vậy tôi sẽ làm bánh cho con bé!"

Câu nói này lập tức đổi lấy sự chế giễu của Chu Phổ: "Ôi sư huynh ơi, chẳng phải Tiểu Tái đã nói con bé không thích ăn bánh bao ngọt mà muốn ăn thịt sao? Sư huynh vui quá nên quên tuột rồi à?”

Nghiêm Thanh lập tức bừng tình, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, suýt chút nữa thì quên mất."

Dừng một chút, ông ấy vỗ tay một cái bốp: "Vậy thì làm bánh bao nhân thịt đi!"

Tuyệt cà nà vời luôn!

Chu Phổ nghe xong lại muốn cà khịa tiếp, nhưng đã bị Thẩm An cười ngăn lại: "Thầy à, thầy để cho sư bá vui vẻ một chút đi ạ."

Được thôi.

Chu Phổ nghe học sinh mình nói vậy thì lại nhìn sang bộ dạng vui mừng đến mức ngây ngốc vì Ôn Liễu đã hồi phục của Nghiêm Thanh, ông ấy cũng chỉ đành mỉm cười lắc đầu, coi như là đồng ý với đề nghị của Thẩm An.

“Thầy Nghiêm, nếu thầy muốn làm cho Tiểu Tái ăn thì chắc phải đợi hơi lâu rồi.” Đại Vi mỉm cười, bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà em không ngại đợi thầy làm cho tụi em ăn đâu ạ.”

"Không thành vấn đề!" Nghiêm Thanh khẳng khái xua tay: "Một lát nữa hai em về trường thì đưa bánh cho con bé giùm thầy là được."

Nghiêm Thanh vẫn nghĩ là Tô Tái Tái đang ở Đại học Đế Đô chứ không đến khu biệt thự.

Khúc Nhiên nghe vậy mới lên tiếng giải thích: "Thầy Nghiêm, Tiểu Tái cảm nhẹ nên đã quay về rồi, mấy ngày nay hình như không đến trường ạ.”

“Quay về? Về đâu chứ?" Nghiêm Thanh cuối cùng cũng nắm được mấu chốt trong câu nói, ông ấy ngạc nhiên nhìn.

“Thì... về nhà ạ?" Khúc Nhiên thoáng do dự đáp, vừa nói vừa nhìn về phía Tô Hồng Bảo.

Thật ra thì cô ấy cũng thấy khó hiểu như mọi người.

Không hiểu tại sao chỉ bị cảm một chút thôi mà Tô Tái Tái lại trực tiếp xin nghỉ phép lên học viện, nói là về quê để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Tô Hồng Bảo thấy mọi người đều đang nhìn mình thì gật đầu khẳng định: "Đúng là như vậy, tiểu sư thúc về lại trên núi rồi ạ."

"Về lại trên núi ư? Sao lại phải về đấy?" Nghiêm Thanh cau mày, quay đầu nhìn Chu Phổ hỏi: "Sư đệ này, cậu vẫn chưa bắt mạch cho Tiểu Tái đúng không?"

Chỉ cảm có chút thôi mà, đừng nói là cần đến Chu Phổ, ngay cả Thẩm An cũng thừa sức xem bệnh luôn ấy chứ.

“Ngay cả mặt Tiểu Tái tôi còn chưa được gặp nữa đây.” Chu Phổ nhún nhún vai nhìn Thẩm An.

Lúc trước, Thẩm An là người đã đưa Tô Tái Tái và Đại Vi về.

Thẩm An lắc đầu: "Đàn em bảo là em có bắt mạch cho cũng vô dụng thôi, cho nên em...”

Em cũng không bắt luôn.

Từ nãy đến giờ Tô Hồng Bảo ngồi nhìn mọi người nói chuyện với vẻ mặt khó hiểu, lúc này cậu ấy mới lên tiếng giải thích: "Ờmmm... Tình huống của tiểu sư thúc hơi đặc thù ấy ạ, tóm lại là về trên núi sẽ mau hồi phục hơn."

Dừng một chút, cậu ấy lại nói thêm: "Hơn nữa, thuốc trên núi cũng đầy đủ lắm ạ."

Được rồi.

Nghiêm Thanh gật đầu, ngưng khoảng hai giây rồi hỏi tiếp: "Vậy khi nào con bé về lại đây vậy? Sắp tới hội đánh giá đan dược rồi, bác đã nói là sẽ đưa con bé đi xem cùng để mở mang kiến thức mà.”

Mở mang kiến thức...

Mà có lẽ cũng chẳng có kiến thức bổ ích nào...

Tô Hồng Bảo sờ mũi, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ tiểu sư thúc không mấy hứng thú với những thứ này đâu ạ, hơn nữa, lúc sư thúc quay về thì hẳn là hội đánh giá đan dược đã kết thúc rồi."

"Thế à...” Nghiêm Thanh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ông ấy nhìn Tô Hồng Bảo: "Không sao, vậy thì hôm đấy Bé Ngỗng đi cùng bác là được rồi. Chúng ta cùng đi mở mang kiến thức thôi!"

À, chuyện này...

Làm thế nào để khéo léo biểu thị là, thật ra cậu ấy cũng... chẳng mấy hứng thú với hội đánh giá đan dược đó đây ta?

Tô Hồng Bảo chớp chớp mắt, nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của Nghiêm Thanh và những người khác, cậu ấy vô cùng hiểu ý mà gật đầu đồng ý.

“... Thôi vậy cũng được. Cháu sẽ đi cùng với mọi người, nhân tiện cổ vũ cho bác Chu và anh Tiểu An luôn một thể ạ."

“?”

Ôi ta nói chứ cậu bạn nhỏ à, cháu có thể đừng nói một cách miễn cưỡng như vậy được không hả?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 421


Đây dù gì cũng là hội đánh giá đan dược đấy!

Đỉnh lắm à nha!

... Mà thôi bỏ đi, dù sao cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, không hiểu mấy thứ này cũng là hiển nhiên, thôi tha cho cháu đấy.

Tô Hồng Bảo: ???

Tô - hiểu rất rất nhiều thứ - Hồng Bảo nặn ra một nụ cười khôn khéo, lòng thầm tha thứ cho hội người lớn "nông cạn" kia.

---

Sau khi tài xế nhà họ Phụng đưa Bạch Ngữ Dung trở lại Đại học Đế Đô, ông ta bước xuống xe mở cửa, cung kính nói với Bạch Ngữ Dung: "Cô Ngữ Dung, đi thong thả.”

Lúc nãy Phụng Hồng Bác đã căn dặn, từ nay về sau ông ta sẽ là tài xế riêng của Bạch Ngữ Dung.

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung vui như mở cờ trong bụng.

Sau khi xuống xe, cô liếc mắt nhìn tài xế một cái rồi mới đi về phía cổng Đại học Đế Đô.

Vừa đi, khóe miệng cô ta không nhịn được mà nhếch lên, khóe mắt đuôi mày tràn đều không giấu được vẻ đắc ý.

Cô ta thậm chí còn không nhịn được mà muốn cười thành tiếng, lớn tiếng nói với mọi người rằng bây giờ mình là cháu gái nuôi của Phụng Hồng Bác, nóng lòng muốn nhìn thấy khuôn mặt nịnh bợ, lấy lòng mình của người khác.

Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà cũng đủ khiến Bạch Ngữ Dung cảm thấy sung sướng lạ thường.

Nhưng tiếc là... Nghe ý trong câu nói của Phụng Hồng Bác thì có lẽ ông ta định đợi đến sau hội đánh giá đan dược mới trịnh trọng tuyên bố thân phận của mình.

Mà như vậy cũng tốt rồi, đến lúc đó, cô ta luyện ra được đan dược sơ phẩm, lại có địa vị cấp "F", cộng thêm danh xưng cháu gái nuôi của ông ba nhà họ Phụng nữa.

Không biết lúc đó... Mấy người kia sẽ bày ra vẻ mặt gì mà nhìn cô ta nhỉ?

Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng thấy vui.

Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài cho đến khi cô ta về đến Luyện Đan Viện, một giây sau đã lập tức tắt ngúm.

"Weiii… Là con nhỏ đó phải không?"

"Suỵt, nhỏ tiếng chút đi."

"Sợ cái gì chứ, bản thân làm ăn trộm thì đã vô liêm sỉ từ đầu rồi, chẳng lẽ còn sợ người khác nói gì sao?" Người đó lại tiếp tục oán trách: "Thầy Chu mềm lòng quá đi, nếu tôi mà là thầy Chu nhá, tôi nhất định sẽ khiến con nhỏ đó bẽ mặt cho mà xem.”

"Thôi thôi đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi. Nhây một chút nữa là trễ giờ đấy.” Người kia kéo bạn mình đi, vừa kéo vừa nói: "Người ta mới có năm nhất thôi đó."

"Ái chà~ Vậy thì chẳng phải càng tốt sao?"

Vừa dứt câu cà khịa, hai người lại phá lên cười không chút che giấu.

Bạch Ngữ Dung đi thẳng không quay đầu cho đến khi tiếng cười kia càng lúc càng xa, sau đó cô ta mới chầm chậm buông lòng bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm.

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

... Cứ chờ đó đi, tới lúc hội đánh giá đan dược diễn ra xong, cô ta nhất định sẽ khiến cho Chu Phổ và Nghiêm Thanh đẹp mặt!

Còn bây giờ thì… Bạch Ngữ Dung nghĩ đến viễn cảnh kia, cô ta cười lạnh một tieng rồi bước nhanh về phía ký túc xá.

Tạm thời cô ta đối phó không lại đám người Chu Phổ, chẳng lẽ còn không đì được Tô Tái Tái sao?

Khoảng mười mấy phút sau, tổng biên tập hậu đài của Weibo vốn đang sầu não vì hôm nay chưa nghĩ được tin giật gân gì hot, thì bỗng nhận được một tin nhắn.

Đừng có nói lại là mấy cái tin minh tinh lưu lượng, tiểu tam phú hào đồ á nha?

Mấy cái tin này đừng nói chi dân cư mạng, ngay cả anh ta cũng ngấy đến tận cổ rồi đây, có tin nào mới mẻ hơn chút kh…

Tổng biên tập vừa nói thầm trong lòng, tay vừa mở tin nhắn ra.

Nhưng lúc đọc được nội dung tin nhắn đến là gì, trạng thái lười biếng lúc đầu của anh ta bỗng dần trở nên nghiêm túc.

Sau khi đọc kỹ hết từ đầu đến cuối, anh ta hưng phấn vỗ bàn một cái bốp, cầm điện thoại đứng bật dậy, kích động la lớn: “Thế này chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?”

Nói xong, anh ta lập tức cầm điện thoại phóng ra khỏi phòng làm việc, kích động vỗ tay với cấp dưới cũng đang uể oải: "Có rồi, có rồi! Mau lấy lại tinh thần đi! Chúng ta sẽ mở cuộc họp ngay bây giờ!"

Cấp dưới thấy anh ta như vậy thì nghi hoặc nhìn nhau, sau đó mới lục tục đứng dậy đi về phía phòng họp.

Nửa tiếng sau.

Từ khóa #Kim chủ của Tô Tái Tái# đã nằm chễm chệ trên hot search.

Điều này khiến cho cư dân mạng thích hóng chuyện cảm thấy phấn khích.

Họ đã ngán những drama gần đây rồi, bây giờ cuối cùng cũng có một drama gì đó khác biệt!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 422


Cư dân mạng vừa nghĩ vừa hào hứng bấm vào hot search, lập tức nhìn thấy bài văn ngắn gọn súc tích của phóng viên giải trí.

Bài văn đó đại khái là theo người biết chuyện cho hay về lý do thực sự khiến Tô Tái Tái lần nào cũng được xuất hiện trên hot search, một người không phải trong làng giải trí lại có thể dễ dàng gây ra sự ảnh hưởng, chính là vì người ta có người chống lưng.

Hơn nữa, Tô Tái Tái rất khéo chọn, lại chọn ra người hào phóng nhất, cứ một lần là hai triệu!

Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi thẳng Tô Tái Tái rằng có phải đã nhận được hai triệu hay không, hơn nữa còn là một tấm séc.

Có căn cứ hẳn hoi, cộng thêm câu cuối cùng này, mơ hồ mang theo chút cảm giác “nếu không tin thì cứ hỏi trực tiếp”, khiến độ khả tin lập tức tăng cao.

Ngay cả một số non-fan của Tô Tái Tái cũng nửa tin nửa ngờ.

Ngay lập tức, trên mạng lại nổ ra cuộc khẩu chiến giữa người hâm mộ và “non-fan”.

[Lúc trước tôi đã thắc mắc tại sao cứ hễ có chuyện gì đó liên quan đến cô ta là có thể lên thẳng hot search. Tôi không ngờ là vì có người chống lưng đấy, mà thế thì cũng không còn gì khó hiểu nữa.]

[Thật ra tôi cũng từng thấy quái lạ, nhưng bạn của tôi là người hâm mộ của cô ta, nên tôi không dám nói… (biểu tượng khó xử), tôi chỉ là một người qua đường tiện thể nhận xét một câu thôi, hy vọng những người hâm mộ của chính chủ đừng tranh cãi với tôi, nếu cãi thì bạn là người đúng. Làm ơn nhé (sợ sợ)]

[Bây giờ thịnh hành kiểu “hèn mọn đê tiện” này sao? Nếu những gì tôi nói là tôi đúng thì bạn nên im miệng ngay từ đầu đi. Thảo mai giả tạo.]

[Liệu mọi người có thể đổi người khác để tạo scandal không?! Chị Tái Tái nhà tôi chỉ đơn giản là một nhân viên làm công ăn lương thôi!]

[Bế chị Tái Tái đi!]

[Tôi nghĩ có vài người, hiện giờ vết thương đã lành thì vội quên đi nỗi đau trong quá khứ rồi, lẽ nào lại muốn bị tát vào mặt nữa sao?]

Trên mạng mọi người tranh cãi xôn xao, đủ mọi ý kiến.

Câu chuyện này cũng không biết bắt đầu từ ai, nhưng có một cư dân mạng nhảy ra làm ầm ĩ: [Các người bảo sếp của mình tịch thu tiền à!]

[Đúng vậy! Nếu không chứng minh được thì đó chính là cô ta đã nhận tiền!]

Các người hâm mộ có tính cách hơi ngây thơ và ngay thẳng của Tái Tái giận đến mức muốn tự chứng minh điều đó ngay lập tức.

Bạch Ngữ Dung lướt điện thoại, vô cùng vui vẻ khi xem trò hề mà mình đã gây ra.

Một lúc sau, cô ta mới hài lòng ném điện thoại sang một bên, bắt đầu đọc và nghiên cứu nội dung của sách chế đan.

Cô ta càng đọc thì hai mắt càng sáng lên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hân hoan.

Cô ta “phù!” một tiếng đứng dậy, vui sướng đến mức có phần th* d*c.

Nói không chừng… cô ta có thể sử dụng “đan dược” của mình kết hợp với các bước trong sách chế đan để tạo ra thành phẩm!

Đúng rồi! Ôn Phục Tử đã lấy từ chỗ Chu Phổ có lẽ sẽ có ích sau khi cắt nhỏ.

Khi nghĩ đến đây, Bạch Ngữ Dung lập tức lại nhìn vào cuốn sách, lặng lẽ ghi nhớ những dược liệu cần dùng rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đi tìm phó viện trưởng Tôn để xin phép mở kho luyện đan.

Còn trò hề về Tô Tái Tái ở trên mạng thì…

Hừ, cô ta đã không cần phải làm gì nữa rồi, bọn ngốc đó tự có thể đấu đá với nhau.

Bạch Ngữ Dung cười khẩy.

Ở bên khác, Tô Tái Tái đang ngồi trên bồ đoàn mềm mại, vừa uống canh tuyết lê ngân nhĩ vừa nhìn biển mây đằng xa.

Sau khi thở dài, cô đặt bát xuống và nói: “Chắc bây giờ ở dưới núi đang mưa nhỉ?”

Chớ có cho rằng trên núi ánh nắng chói chang, biển mây đằng xa quấn quanh dãy núi, đẹp đến mức không giống trần gian. Nhưng ở dưới núi hiện giờ lại là mây đen mịt mù, mưa phùn không ngớt.

Vừa dứt lời, Tô Tái Tái định đưa cái bát cho hình nhân giấy đang đứng ngây ngốc bên cạnh, nhưng tiếc thay, khi cô vừa vươn tay ra thì một viên đá b*n r* từ bên trong lập tức gõ nhẹ vào tường trong của cửa đá.

Tiếng động không lớn, nhưng đủ để Tô Tái Tái ở bên ngoài nghe rõ.

“...” Hành động đang đưa bát của Tô Tái Tái khựng lại, bất động liếc nhìn tựa như hình nhân giấy đang ngây người vậy, sau đó mới thở dài, chậm rãi thu tay về.

Cô tiếp tục cầm bát, kiên trì cố chấp đến cùng: “Tôi đã uống hết canh và ăn cả ngân nhĩ rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 423


Cô vừa dứt lời, một viên đá khác lại bắn vào cửa đá.

Lần này, tiếng vang lớn hơn vừa nãy một chút.

Tô Tái Tái rầu rĩ nhìn số lê còn dư lại trong bát, định ăn gian qua cánh cửa đá: “Tôi không thích ăn trái cây nấu chín.”

Nó có cảm giác rất kỳ lạ.

Một viên đá khác lại gõ vào cửa đá, âm thanh có chút nặng nề.

Âm thanh này khiến cho Tô Tái Tái thở dài, luôn miệng nói “được rồi, được rồi”, sau đó cô nhắm mắt lại ngửa đầu lên, tống hết số lê mà cô đã lén chừa lại, cho rằng sẽ không bị Tống Khanh phát hiện vào miệng.

Cô nhai thật mạnh rồi nuốt xuống.

Sau khi ăn xong, cô không quên cau mày nói thêm: “Tôi thật sự không thích trái cây nấu chín.”

Viên đá lại đập vào cửa đá một cách nhẹ nhàng. Nó gần như là vừa chạm vào cửa đá là đã rớt xuống ngay.

Nghe vậy, Tô Tái Tái cười, cảm thấy cho dù Tống Khanh không nói lời nào nhưng mình cũng có thể nghe ra được cảm xúc mà anh đã truyền đạt qua những âm thanh khác nhau của viên đá.

Hừ ~ Đây chính là sự ăn ý của đồng môn.

Tô Tái Tái tự hào chống nạnh.

Sau khi chống nạnh, cô như thể đột nhiên nhớ đến điều gì đó nên nói tiếp: “Đúng rồi sư đệ, tôi vẫn chưa kể cho cậu nghe về những chuyện thú vị mà tôi đã gặp phải, đúng không? Tôi nói cho cậu…”

Lời còn chưa dứt mà tiếng viên đá đập vào cửa lại vang lên. Âm thanh này lập tức khiến Tô Tái Tái ngượng ngùng sờ vào chóp mũi: “Được rồi, được rồi, bớt nói lại thì bớt nói lại. Biển mây hôm nay rất đẹp, tôi chụp lại vài tấm để cậu có thể xem sau khi ra ngoài.”

Tô Tái Tái vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau khi “tách tách” vài tiếng chụp xong thì cô định cất điện thoại đi, thế là phát hiện weibo của mình hiển thị 99+ thông báo.

“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Tái Tái thắc mắc, bấm mở weibo.

Sau vài phút tìm hiểu rõ ngọn ngành thì cô không khỏi cười hừ một tiếng.

Cảm xúc có vẻ hơi tức giận đã rõ ràng truyền vào trong hang, khiến cho người vốn đang nhắm mắt lại phải từ từ mở mắt ra.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ cử động, kiếm khí lại đánh chính xác vào viên đá, khiến nó lao nhanh về phía cửa đá.

Một cái gõ nhẹ mang theo sự thắc mắc.

“Không có chuyện gì cả. Chỉ là mấy tên hề trên weibo mà thôi.” Tô Tái Tái nghe thấy tiếng, cất điện thoại đi rồi quay lại nhìn cửa đá: “Sư đệ, tôi đi đuổi ruồi trước đây, lát về nói chuyện với cậu tiếp.”

Dứt lời, cô vẫy tay và rời đi dọc theo con đường.

Hình nhân giấy bị bỏ lại đứng lẻ loi ở đó, chậm rãi bắt đầu thu dọn bát muỗng và bồ đoàn.

Tống Khanh khẽ nhướng mắt lên, nhớ tới vừa nãy Tô Tái Tái đã nhắc tới weibo.

Sau khi suy nghĩ một hồi thì anh lại nhắm mắt.

Xem ra điện thoại của anh cần phải sạc pin rồi.

Đến khi Tô Tái Tái trở lại tông môn thì cuộc tranh cãi trên mạng đã trở nên gay gắt hơn.

[Đừng cãi nữa, tranh cãi nãy giờ mà sếp của các người cũng không xuất hiện, chẳng lẽ điều này vẫn chưa thể chứng minh được điều gì sao?]

[Đúng vậy, các người cứ mãi gào thét dữ dội cho sếp của mình, nhưng biết đâu được bây giờ người ta đang nằm trong vòng tay của kim chủ và cười nhạo các người là một khẩu súng tốt đấy.]

[Mấy người ở trên đang nói vớ nói vẩn gì vậy?!]

[Thật ra… tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ về chuyện này rồi. Lúc đầu tôi thực sự rất tức, nhưng từ khi cãi nhau đến bây giờ mà chị Tái Tái cũng không nói lời nào, điều này khiến tôi cảm thấy... rốt cuộc cô ấy có phải là không thấy nên không biết, hay là không thể nói ra không?]

Ngày càng có nhiều người thừa nước đục thả câu, cũng không thể phân biệt được đâu là người hâm mộ thực sự hay là antifan đội lốt “người hâm mộ”.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận là sau một hồi giải thích hùng biện này, quả thật đã khiến một số người cảm thấy nghi ngờ bản thân, thậm chí cảm thấy… lẽ nào Tô Tái Tái thực sự có người chống lưng và được kim chủ bao nuôi?

Giống như ai đó đã nói trước đây, rõ ràng cô không phải là người trong làng giải trí, nhưng tại sao lần nào cô cũng có thể có được độ ảnh hưởng khủng khiếp?

Lúc này, một antifan khác nói thẳng: [Tô Tái Tái chắc chắn không dám lên tiếng rồi, hai triệu một lần, chậc chậc chậc, nếu là tôi thì tôi cũng chịu đấy! Nếu bây giờ cô ta dám xuất hiện nói một câu không có nhận tiền, thậm chí còn cho tôi xem hình cô ta xé tấm séc thì tôi sẽ ăn cứt xin lỗi cô ta ngay lập tức! Nhưng tiếc thay ~ cho dù tôi có thề độc đến như vậy thì cô ta cũng không dám xuất hiện đâu ~]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 424


Tổng biên tập tạp chí giải trí gõ xong câu này thì lập tức đăng lên.

Anh ta đặt điện thoại xuống, đắc chí nhấp một ngụm cà phê, nhìn cấp dưới cũng đang dùng nick clone, liên tục gõ bình luận tạo nên phong trào để trò hề trên mạng này càng thêm sôi nổi, anh ta lên tiếng hướng dẫn: “Thấy chưa? Phải đăng bình luận như tôi mới được. Lời lẽ mạnh mẽ mới có sức tranh cãi và có thể thu hút cư dân mạng đến bình luận.”

Cấp dưới gật đầu và nhìn anh ta với vẻ mặt “không hổ danh là tổng biên tập”.

Điều này khiến cho lòng hư vinh của tổng biên tập tạp chí giải trí lại được thỏa mãn, anh ta cầm ly cà phê của mình rồi đứng dậy nói: “Tôi đi rót cà phê, mọi người bắt chước giọng điệu của tôi rồi đăng bình luận đi.”

“Vâng, tổng biên tập.”

Mọi người đáp lại mà không ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ lạch cạch để đăng bình luận.

Tổng biên tập gật đầu rồi mới xoay người rời đi.

Tuy nhiên… độ ảnh hưởng của Tô Tái Tái cũng dữ dội quá nhỉ? Theo tình hình này thì độ hot còn có thể kéo dài thêm ba tiếng nữa.

Chà… xem ra anh ta không cần phải lo lắng về tiền ăn trong thời gian tới nữa. Tổng biên tập bưng cà phê trở về với nụ cười đắc chí.

Anh ta quyết định sẽ sắp xếp thêm Bách Trúc vào câu chuyện này sau khi quay lại phòng họp.

Đã có kẻ chống lưng, thế thì cũng có thể cung cấp thêm một số ví dụ tham khảo về thân phận của “kim chủ”, để cư dân mạng tranh nhau đoán thử.

Mình đúng là thông minh mà.

Tổng biên tập vừa nghĩ vừa đẩy cửa phòng họp ra. Anh ta mới đi vào còn chưa ngồi xuống thì nhìn thấy mọi người vốn đang gõ lạch cạch lại đồng loạt dừng tay và trợn to mắt nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Anh ta lập tức nhận thấy sự tĩnh lặng giữa tiếng ồn ào này.

“Có chuyện gì vậy?” Tổng biên tập ngồi xuống, nhìn quanh rồi hỏi.

“Tổng, tổng biên tập.” Một cấp dưới trong đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta, do dự một hồi mới lên tiếng, chỉ vào chiếc điện thoại để trên bàn mà tổng biên tập không có mang theo: “Anh tự xem đi…”

Tổng biên tập sững sờ, đặt ly cà phê xuống và lập tức cầm điện thoại lên.

Ngay khi màn hình vừa sáng lên thì anh ta phát hiện nick clone weibo của mình lại có đến 99+ thông báo!

Mặc dù vừa nãy anh ta nói rằng: “Lời lẽ mạnh mẽ có thể khơi dậy cơn h.am m.uốn bình luận của cư dân mạng”, nhưng… thông báo lên đến 99+ trong thời gian ngắn như vậy, … cũng hơi quá rồi đúng không?!

Không biết tại sao mà anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này, mọi người trong phòng họp đều dừng “công việc” trên tay và đồng loạt quay sang nhìn tổng biên tập.

Dưới ánh nhìn của mọi người, anh ta chỉ có thể hắng giọng, giả vờ bình tĩnh bấm vào weibo.

Điều đầu tiên lọt vào mắt chính là tài khoản weibo “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” đã đăng lại câu bình luận kia của mình, bên cạnh đó còn kèm thêm một tấm hình và câu trả lời ——

—— [Anh đang nói về cái này sao?]

Hình ảnh đính kèm: Một tấm séc bị xé rách, con số được ghi ở trên đó vừa đúng là hai triệu.

Còn ngày… là một tháng trước?!

Cư dân mạng: [Rồi xong.]

----

“...” Tổng biên tập nhìn chằm chằm vào tấm hình, hồi lâu không nói nên lời.

Anh ta chỉ là… nói bừa thôi, không ngờ lại có thật…

Ngay khi tổng biên tập đang ngây người trố mắt thì “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” lại tag anh ta: [Bây giờ anh có thể ăn rồi. Hãy ăn khi nó còn nóng.]

Điều khiến người ta tim đập mạnh nhất là… Tô Tái Tái không chỉ tag nick clone của anh ta, mà còn tag cả tài khoản giải trí Vip của anh ta?!

Lẽ nào… cô ta đã phát hiện rồi sao?!!

Không, không thể nào. Sao cô ta có thể phát hiện ra được chứ!

Tổng biên tập toát mồ hôi lạnh, đầu óc rối bời.

Trước khi anh ta kịp hiểu ra thì một loạt bình luận và tin nhắn riêng đã ập vào phía sau.

[Đến xem có người ăn cứt kìa.]

[Người đâu? Đi vệ sinh rồi sao?]

[Bạn yêu à, hay là bạn cho phát sóng trực tiếp đi? Tôi sẽ kìm nén cơn buồn nôn xem hết màn biểu diễn của bạn rồi mới đi ói sau.]

[Ha ha ha! Đây sẽ là một hot search đầy mùi vị!]

Thật... thật thê thảm.

Các phóng viên giải trí nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của tổng biên tập, họ vừa thương cảm cho anh ta mà cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm.

—— Cũng may họ không bắt chước anh ta nói ăn cứt.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 425


Nếu không thì bây giờ sẽ có thêm người thấy xấu hổ là mình.

Tổng biên tập mặt đầy khó xử cầm điện thoại ngây người một hồi, sau đó mới chợt nhớ đến hai từ “hot search” mà vừa nãy có một cư dân mạng nhắc đến, anh ta lập tức tay chân luống cuống bấm vào hot search.

Ngay lập tức nhìn thấy # Không ngờ còn có người có nhu cầu như vậy # đang đứng đầu bảng hot search.

Anh ta bấm vào xem, đây không phải là ảnh chụp màn hình nick clone của mình thì còn là gì nữa?

… chết tiệt.

Bây giờ phải xử lý xong chuyện như thế nào đây?

Tổng biên tập tạp chí giải trí hỗn loạn.

Anh ta từng tạo nên rất nhiều xu hướng và tung ra không ít scandal. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tự đặt mình lên kệ nướng.

Cảm giác dính chiêu này.

Cuối cùng anh ta cũng có thể tự mình cảm nhận sâu sắc một phen.

Lúc này, vẫn còn vô số cư dân mạng hóng chuyện đổ xô vào nick clone của tổng biên tập.

Ngoài việc đến hóng chuyện ra, còn có những người thừa cơ hãm hại, và cả những người hoan hô cổ vũ cho Tô Tái Tái.

[Chị Tái Tái ngầu quá! Em biết ngay là mình không hâm mộ sai người mà!]

[Tôi đã nói từ trước rồi mà. Có một số người chính là lâu không bị đánh nên đã quên đi cảm giác đau đớn khi bị vả vào mặt rồi. Bây giờ đã nhớ lại chưa? Vui không?]

[Các antifan ơi, hãy mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ đi! Bé Giấy Tái Tái nhà tôi là một người làm công ngay thẳng! Tôi tuyên bố từ nay về sau, Bé Giấy Tái Tái chính là người mà tôi yêu thích nhất!]

Ngay khi những người hâm mộ đang nhao nhao bày tỏ cảm xúc và vô cùng phấn khích thì vẫn còn một số cư dân mạng phát hiện ra điểm mù.

[Chờ chút, Bé Giấy Tái Tái tag cư dân mạng này là được rồi, tại sao còn phải tag cả tài khoản giải trí Vip đã tung chuyện này ra?! Chẳng lẽ…]

Bên dưới tài khoản là cùng một người sao??!

Ngay khi cư dân mạng đang hoang mang thì Bách Trúc đã cập nhật weibo của mình.

Giọng điệu khá nghiêm túc.

[Chuyện này một lần nữa cho chúng ta biết rằng bạn chọc đến ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng chọc tới người biết Huyền Học. Khi họ có tâm trạng tốt thì không tính toán với bạn, nhưng khi tâm trạng không tốt... thì bạn sẽ không biết mình phải chết như thế nào đâu.]

[...] Cư dân mạng.

“...” Các phóng viên giải trí.

Đạo diễn Bách, lần này tôi thấy những gì anh nói thật có lý, hơn nữa còn cảm thấy hơi… lạnh sống lưng?

Chuyện đó…

Các phóng viên giải trí cầm điện thoại của mình, lặng lẽ liếc nhìn tổng biên tập vẫn còn ngây ngốc ở đó. Họ thấy hồi hộp trong lòng.

—— Bây giờ họ đang âm thầm xóa đi những bình luận mà mình đã đăng, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra… mà không biết làm vậy có tác dụng gì không?

Ban đầu chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng khi một người bắt đầu làm nhiều như vậy thì những người khác cũng chột dạ làm theo.

Trong phút chốc, những cư dân mạng thực sự đã tận mắt chứng kiến một “cảnh tượng quy mô” không hề hẹn trước, nhưng lại đồng loạt khiếp sợ mà xóa đi bình luận weibo!

Nhiều người thậm chí còn phấn khích hét lên “Sống lâu mới có thể thấy được nhiều thứ.”

Và trên hot search lại lặng lẽ có thêm một từ khóa mới: #Các ngôi sao: Huấn luyện viên! Tôi muốn học chiêu này!#

Điều này khiến cư dân mạng bật cười ha ha và cũng không khỏi thổn thức.

Nửa tiếng sau, lượng người hâm mộ Tái Tái hùng hậu bắt đầu đánh trả.

Điều này không chỉ khiến tài khoản giải trí Vip phải xin lỗi và thừa nhận mình đã tạo nhiều tài khoản khác, mà còn yêu cầu anh ta nói ra là ai đã đưa ra tin giả này.

Họ yêu cầu người này nhất định phải đứng ra xin lỗi! Nếu không thì chuyện này sẽ không xong đâu!

Lần này, đến lượt tổng biên tập và các phóng viên giải trí tay chân luống cuống, xoay vòng vòng giống như kiến trên nồi nóng vậy.

Và bây giờ người hóng chuyện đã đổi thành những ngôi sao nổi tiếng từng bị hãm hại sâu sắc.

… Đáng đời!

Sức mạnh của người hâm mộ không chỉ mạnh, mà ai nấy đều là nhân tài ẩn dật.

Nếu tài khoản giải trí Vip không chịu nói ra đối phương là ai thì họ sẽ tự đi điều tra!

Tuy chuyện này đã bắt đầu một cách rất vô duyên vô cớ, nhưng xét từ bức hình tấm séc bị xé rách mà Bé Giấy Tái Tái có thể lấy ra được, chứng tỏ đúng là có ai đó đã đưa tiền cho Bé Giấy Tái Tái, nhưng đã thất bại.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 426


Mà người biết chuyện này cố tình cắt câu lấy nghĩa chỉ nói ra một nửa sự thật, chứng tỏ… người này đang ở bên cạnh Bé Giấy Tái Tái!

Cùng lúc đó, # bên cạnh có kẻ gian # được đăng lên hot search.

Ồ ~~

Không chỉ có vô số cư dân mạng vỗ tay tán thưởng cho bài phân tích này, mà đến cả Tô Tái Tái đang theo dõi sự việc cũng lộ ra vẻ hiểu chuyện.

Cô trông có vẻ ung dung, như thể những gì mọi người đang nói hiện giờ không liên quan đến mình và cô chỉ đang xem câu chuyện của người khác vậy.

Nhưng mà…

Nhờ có phân tích này, khiến cô có thể xác định chính xác hơn người đó là ai.

Bạch. Ngữ. Dung.

Tô Tái Tái lắc lư đôi chân, mỉm cười từ trên cây nhảy xuống.

Khi cô đang định nói gì đó thì phát hiện hot search # bên cạnh có kẻ gian # đã biến mất không thấy đâu.

Tô Tái Tái nhướng mày, thử tìm kiếm vài từ khóa nhưng phát hiện bài phân tích vừa nãy với hình ảnh tung tin về nhân vật bí ẩn đã biến mất.

Xem tình hình...

Người thực sự có kẻ chống lưng chính là Bạch Ngữ Dung…

Tô Tái Tái sờ cằm mỉm cười.

“Cháu thật có lỗi, đã gây thêm nhiều phiền phức cho ông nội.” Vẻ mặt Bạch Ngữ Dung vô cùng áy náy ngồi ở kia, cúi đầu xin lỗi Phụng Hồng Bác.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng việc đó chỉ là tiện tay tạo thêm rào cản cho Tô Tái Tái thôi, ai ngờ sau cùng mọi chuyện lại phát triển theo hướng không thể khống chế được.

Cũng may có Phụng Hồng Bác ra tay, nếu không có thể giờ đây lửa đã đốt tới người cô ta rồi.

“Chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Phụng Hồng Bác không xem việc này có gì lớn, ông ta cười nói, chậm rãi đẩy tách trà tới trước mặt Bạch Ngữ Dung, giọng nói hòa ái và thân thiết: “Nếm thử tay nghề pha trà của ông đi.”

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về phía Phụng Hồng Bác: “Trà này uống rất ngon ạ. Tay nghề của ông thật tuyệt.”

Phụng Hồng Bác cười, ông ta cụp mắt, cũng rót cho bản thân một tách, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra không phải tay nghề, đó là do loại trà này cao cấp này mà thôi. Cho dù có sử dụng nước bình thường để ngâm thì vẫn có thể pha ra trà ngon.”

Phụng Hồng Bác nói tới đây thì dừng lại, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, đồng thời nở nụ cười.

Khi ông ta bắt gặp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Bạch Ngữ Dung nhìn mình thì lắc đầu trả lời: “Không có gì đâu. Tóm lại, Ngữ Dung, cháu phải nhớ kỹ, đừng nói là việc nhỏ như vậy, cho dù sau này cháu gặp phải truyện nghiêm trọng hơn, ông cũng có thể chịu trách nhiệm thay cháu, hiểu chưa?”

Bạch Ngữ Dung rất cảm động, cô ta nhìn Phụng Hồng Bác, lại gọi một tiếng: “Ông nội…”

Cô ta im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông… Sao ông lại đối tốt với cháu như thế?”

“Đứa nhỏ ngốc này, đường nhiên là vì ông và cháu có duyên, cho nên mới yêu quý cháu.” Phụng Hồng Bác cười ha hả, vỗ vỗ vai cô ta.

Hôm nay Bạch Ngữ Dung mặc chiếc váy liền thân không có tay áo, lúc Phụng Hồng Bác vỗ lên bả vai cô ta, khó tránh khỏi chạm vào phần da thịt hở ra ngoài.

Tới giờ cô ta đã thay mấy lần da, làn da tinh tế, nhẵn nhụi, đừng nói tới người ngoài, có đôi khi tới chính bản thân Bạch Ngữ Dung cũng cảm thấy kinh diễm.

Cô ta đặt tay lên người giống như thể sắp trượt xuống.

Làn da nhẵn mịn này, cho dù chỉ vô tình chạm vào cũng sẽ khiến người ta nhịn không được muốn dừng lại thêm một lát.

Nhưng Phụng Hồng Bác lại chẳng có chút cảm giác nào, ông ta vỗ nhẹ vai cô ta rồi nhanh chóng rời đi.

Không có bất kỳ sự do dự nào.

“Vâng!” Bạch Ngữ Dung gật đầu, không hiểu sao cô ta lại tín nhiệm Phụng Hồng Bác, không có chút nghi ngờ nào.

Hai người họ lại nói chuyện thêm một lát thì Bạch Ngữ Dung đứng dậy rời khỏi nhà họ Phụng.

Sau khi cô ta rời đi, nụ cười trên mặt Phụng Hồng Bác biến mất.

Ông ta xoay người đi lên lầu, vừa vào phòng làm việc thì quản gia cũng đi theo vào, khoanh tay cung kính đứng ở một bên, cúi thấp người chào hỏi ông ta: “Ông ba.”

“Ừ.” Phụng Hồng Bác lạnh nhạt đạp lời, nhìn ông ta một chút rồi nói: “Chuyện lần này ông làm tốt lắm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 427


Quản gia nghe vậy lại lần nữa cúi thấp người, giống như đang khiêm tốn.

Phụng Hồng Bác cụp mắt, tay gõ nhẹ trên mặt bàn hai lần, trên mặt là nụ cười không rõ ý nghĩa, ông ta nói với quản gia: “Còn bốn tháng nữa. Khoảng thời gian này ông nhớ phải cẩn thận bảo vệ cậu chủ Cảnh và Bạch Ngữ Dung, có biết chưa?”

“Vâng.”

Phụng Hồng Bác gật đầu, ánh mắt nhìn vào hư không, lần này ông ta như đang nói một mình: “Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã bảy mươi chín rồi.”

Ông ta im lìm một lúc rồi cười nói: “Nhưng cũng may tôi nhận được một đứa cháu tốt, có điều… Lần này đành phải để Tiểu Cảnh chịu uất ức rồi.”

Nói xong Phụng Hồng Bác cười ha hả, rất đắc ý.

Quản gia hơi cúi đầu, lẳng lặng đứng một bên không xen vào.

“Được rồi, chuyện này nhỏ đã giải quyết xong, tiếp theo…” Phụng Hồng Bác còn chưa nói xong thì điện thoại của quản gia đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của ông ta.

Quản gia nhìn điện thoại, không lập tức bắt máy mà ngược lại quay qua nhìn Phụng Hồng Bác: “Là người xử lý việc nhỏ kia.”

“Ông nhận đi.”

Phụng Hồng Bác nói xong quản gia mới bắt máy, đồng thời bật loa ngoài.

“Ông chủ.”

“Ừ, mọi chuyện xử lý xong chưa?” quản gia hỏi.

Lúc hai người họ nói chuyện, Phụng Hồng Bác đứng dậy, đi tới chỗ giá sách, rút một quyển từ trong đó xuống, lật ra…

“Chuyện này…”

Người ở đầu bên kia nói vòng quanh, động tác cúi đầu đọc sách của Phụng Hồng Bác thay đổi, ông ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn quản gia.

Quản gia nhạy bén hiểu được Phụng Hồng Bác không hài lòng, vội vàng nhíu mày, nhỏ giọng quát người ở đầu dây bên kia: “Ấp úng cái gì nữa, nói nhanh đi!”

“Được, được.” Người ở đầu dây bên kia hoảng hốt, nhanh chóng báo lại chi tiết việc khiến người đó do dự.

Phụng Hồng Bác nghe xong, hàng lông mày chậm rãi nhíu chặt lại, sau đó “Ba!” một tiếng, khép quyển sách lại.

Quản gia biết lúc này Phụng Hồng Bác không vui, ông ấy lập tức nói với người ở đầu dây bên kia: “Vậy cậu còn lo lắng gì nữa? Nhanh chóng giải quyết đi!”

“… Chờ một chút đã.” Quản gia còn chưa nói hết câu thì Phụng Hồng Bác đã cắt ngang.

Sau khi ra dấu, quản gia nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu chờ điện thoại của tôi.” Sau đó ông ta nhanh chóng cúp máy, nhìn qua Phụng Hồng Bác, vẻ mặt cung kính chờ đợi.

“Mở weibo kia cho tôi xem một chút.” Phụng Hồng Bác căn dặn.

Lúc nãy, người ở đầu dây bên kia điện thoại báo lại, những bình luận không tốt về Bạch Ngữ Dung đã được xóa gần hết, mọi chuyện cũng dần dần khôi phục bình thường.

Nhưng có thể giải quyết nhanh như thế ngoại trừ nhờ nhà họ Phụng nhanh chóng ra tay, còn có một nguyên nhân khác.

Đó chính là Tô Tái Tái đăng một bài viết trên weibo.

Đây cũng là nguyên nhân khiến người kia nói quanh co.

Quản gia lập tức làm theo mệnh lệnh, ấn mở tài khoản “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”, đồng thời lướt tới bài viết được người kia đề cập, ông ta sững sờ.

Tay quản gia đang giơ ra tính đưa điện thoại cho Phụng Hồng Bác cũng theo đó mà dừng lại.

Phản ứng nay của quản gia đương nhiên bị Phụng Hồng Bác phát hiện, ông ta nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Quản gia ngẩng đầu nhìn ông ta, do dự một lát rồi nói: “Ông ba, hay là tôi lập tức cho người đi xử lý chuyện này? Về phần nội dung… Thật ra ông ba không nhất định phải xem.”

Phụng Hồng Bác đi thẳng tới chỗ quản gia, nói: “Đưa đây.”

Quản gia mấp máy môi muốn nói thêm gì đó, nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì va phải ánh mắt của Phụng Hồng Bác, thế là nhanh chóng ngậm miệng mà đưa điện thoại ra.

Phụng Hồng Bác nhận lấy, cúi đầu đọc, bài đăng mới nhất trên weibo của “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” đập vào mắt ông ta.

[Tô Tái Tái Dưới Chân Núi @Tất cả mọi người dừng lại. Chuyện này dừng lại ở đây. Tôi biết việc này do ai ở sau lưng giở trò cho nên muốn tự mình xử lý người đó, cho dù mọi người có tìm ra cũng vô dụng thôi.

Mặt khác, tôi cũng nói thẳng ở đây. Người nào đó nghĩ rằng cứ tìm được người để bám vào thì có thể bay lên sao?

Cẩn thận không chỉ có bản thân ngã xuống, mà còn thuận tiện bẻ gãy tay chân già nua của người bao nuôi đấy.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 428


Ở phần bình luận bên dưới, rất nhiều cư dân mạng nhộn nhịp bấm thích, bình luận hưởng ứng.

Phụng Hồng Bác nheo mắt lại, ông ta đưa trả điện thoại lại cho quản gia, im lặng một lúc rồi cười lạnh nói: “Tôi vốn muốn chuyện nhỏ hóa không. Nhưng thế này xem ra…”

Phụng Hồng Bác hừ lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày, vậy thì phải té ngã vài lần mới được.”

Nói xong, Phụng Hồng Bác nhìn quản gia rồi nói: “Cô ta là ngôi sao nhỏ trong làng giải trí đúng không? Chuyện còn lại ông biết xử lý thế nào rồi chứ?”

“Đã hiểu, ông chủ.” Quản gia cúi thấp người, do dự một lát rồi hỏi Phụng Hồng Bác: “Vậy sau này…”

Phụng Hồng Bác hiểu suy nghĩ của quản gia, ông ta tùy ý xua tay nói: “Chuyện nhỏ nhặt này ông tự xử lý là được, mấy chuyện sau đó không cần bẩm báo với tôi.”

Phụng Hồng Bác kéo chủ đề quay lại việc chính: “Hội đánh giá đan dược đã tới rất gần rồi, nghe nói lần này vị đạo trưởng trong núi cũng sẽ tham gia. Không ít người muốn xây dựng quan hệ với ông ấy, chúng ta tất nhiên cần phải sắp xếp trước mọi chuyện.”

Quản gia gật đầu, thấy Phụng Hồng Bác không còn căn dặn gì thêm, ông ta mới rời khỏi phòng làm việc.

Ông ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi nhanh chóng đi xử lý ngôi sao nhỏ này.

Tô Tái Tái phải không? Từ hôm nay trở đi, cái tên này phải biến mất hoàn toàn trong giới giải trí!

Nhưng Phụng Hồng Bác và quản gia nhất định không nghĩ ra.

Lúc này, vị đạo trưởng trong núi mà không ít người xoa tay hằm hè, chuẩn bị thật chu đáo để kéo gần quan hệ - Tiền Tam đang rót trà, lấy lòng Tô Tái Tái.

Ông ấy đau khổ khuyên nhủ tiểu sư thúc cùng mình tham gia hội đánh giá đan dược.

“Không có hứng thú.” Tô Tái Tái từ chối, uống một ngụm trà.

Tới khi cô cảm thấy cổ họng không thoải mái lắm mới lại lần nữa bỏ ly trà xuống bàn.

“Sao thế? Không phải tiểu sư thúc có mấy ngày nghỉ lận sao? Sư thúc cứ coi như buồn tẻ đi dạo đi?” Tiền Tam cay đắng nói.

Tô Tái Tái lại lắc đầu, chỉ tay vào yết hầu, nói: “Bị cảm rồi.”

“…”

Tiểu sư thúc này, lý do cô đứa ra có phải hơi… Qua loa rồi không?

Tiền Tam im lặng liếc xéo Tô Tái Tái.

Có lẽ là vì cái người đã mấy mươi năm tuổi đời rồi mà còn có ánh mắt ai oán như thế nảy rất lạ lùng, cho nên Tô Tái Tái bèn mở miệng giải thích thêm một câu: "Hai ngày nữa tôi định đến thành phố C để thăm bà nội rồi, ở với bà ấy khoảng ba ngày rồi lại lập tức quay về thủ đô thế nên mới không kịp."

Ừ, vậy thì đúng lúc bị nhỡ mất hội đánh gái đan dược rồi.

Thôi được rồi, lý do này hợp tình hợp lý.

Tiền Tam gật đầu, thở dài nói: "Được thôi, vốn dĩ tôi còn định nói... Giới thiệu cho tiểu sư thúc một công việc tốt để kiếm thêm thu nhập đấy."

Kiếm thêm thu nhập?

Nếu ông nói điều này thì cổ họng của tôi không còn đau nữa.

Tô Tái Tái lại nhìn về phía Tiền Tam một lần nữa, cũng chẳng buồn nói chuyện, chỉ khẽ nâng cằm ra hiệu để ông ấy trình bày rõ ràng.

"Hội đánh giá đan dược lần này mời tôi đến để hỗ trợ giám định đan dược, nhưng tôi thấy trình độ của mình như vậy, ở đó lại có nhiều người đã từng được chiêm nghiệm qua nhiều đồ tốt, tôi sợ tới lúc đó nhìn nhầm thì lại khiến sư môn hổ thẹn, vậy nên mới muốn bảo người cùng đi chung." Tiền Tam ái ngại nói.

À ~~~

Tô Tái Tái giật mình gật đầu, ngập ngừng một chút mới vỗ vai ông ấy để an ủi: "Yên tâm, tôi nghĩ hội đánh giá đan dược cũng không có đồ cao cấp gì đâu. Nhiều lắm là..."

Cô suy nghĩ rồi mở miệng: "Đến lúc đó ông đến tìm tiểu sư điệt, chắc hẳn nó có thể giúp ông đấy."

"Hả?! Tiểu sư huynh bé ngỗng?" Tiền Tam hơi kinh ngạc: "Tôi tưởng cậu ấy vẫn còn ở trên núi mà."

Tiền Tam mới từ nước ngoài về, chân trước vừa mới đến đạo quán thì chân sau Tô Tái Tái đã quay lại rồi.

Cho nên vẫn chưa biết chuyện của Tô Hồng Bảo trong khoảng thời gian này.

Tô Tái Tái lắc đầu: "Đến Thủ đô được một khoảng thời gian rồi, lúc tôi xuống núi nó còn gọi điện cho tôi, bảo là muốn cùng với thầy của bọn nó đến hội đánh giá đan dược... À đúng rồi, thầy và đàn anh của tôi cũng sẽ tham gia lần này, ông có gặp thì nhớ quan tâm một chút nhé."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 429


"Tiểu sư thúc cứ yên tâm đi." Tiền Tam vỗ ngực.

Tô Tái Tái gật đầu, nhớ tới ở trên núi vẫn còn chút đồ ngổn ngang lâu không dùng tới bèn nói với Tiền Tam: "Ngày mai tôi sẽ đưa vài thứ cho ông, đến lúc ở hội đánh giá đan dược thì bán mấy món đó giúp tôi."

Nghe cô nói như vậy, mắt Tiền Tam sáng rực.

Cười hì hì, hai tay xoa vào nhau, gương mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Tiểu sư thúc, tội gì phải để người ngoài được hời? Bán cho tôi đi?"

Có bao nhiêu lấy bao nhiêu! Tuyệt đối không nói hai lời!

"Ông?" Tô Tái Tái nhìn ông đầy khó hiểu rồi mới trả lời lại: "Ông muốn mấy thứ này để làm gì, tôi cho ông mấy món tốt hơn không được sao?"

"???!" Tiền Tam mở to mắt, kinh ngạc ngã ngửa ra sau, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Trên mặt viết rõ mấy chữ "Cô là ai?!"

Cái nhìn này Tô Tái Tái cảm thấy ngượng ngùng, sau khi yên lặng sờ mũi lại tức giận mở miệng: "Ánh mắt đó của ông là sao thế."

"... Hả, chỉ là do được sư thúc người bất ngờ quan tâm nên cảm thấy không quen mà thôi." Tiền Tam ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái, ngập ngừng một lát rồi rồi mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu sư thúc, người không bị bệnh chứ? Có muốn tôi đưa ngài đến bệnh viện châm cứu không?”

"..."

Tô Tái Tái thở dài, lẩm bẩm: "Được rồi, vẫn nên tiếp tục cho ông đồng nát sắt vụn thôi."

"?!!" Không muốn đâu tiểu sư thúc, ông ấy vừa chỉ đùa giỡn một chút thôi mà!

Tiền Tam không biết ngượng mà diễn vẻ mặt "Mắt rưng rưng, cắn tay áo" cho Tô Tái Tái xem.

------

Thành phố C.

"Ông Bạch, về tình hình của bà nội Bạch chúng tôi thực sự không tìm thấy nguyên nhân." Bác sĩ chữa trị chính và Bạch Văn Liên cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, vừa tiễn ông ta đến thang máy vừa nói xin lỗi, mặt mày đầy áy náy: "Thật sự rất xin lỗi."

Bạch Văn Liên thở dài, đứng trước thang máy xoay người nhìn về phía bác sĩ, gật đầu rồi lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, đừng nói như thế, tôi cũng biết là mọi người đã cố gắng hết sức rồi."

"Chỉ là..." Bạch Văn Liên nhíu mày, rất khổ não: "Hiện tại tôi cũng không biết phải làm cái gì nữa."

Bác sĩ Lâm nghe thế thì nhìn ngó xung quanh một lát rồi thực hiện động tác “mời” với Bạch Văn Liên: "Ông Bạch, tới chỗ ít người nói chuyện nhé."

Bạch Văn Liên không rõ nội tình, nhưng vẫn gật đầu đi cùng với bác sĩ Lâm qua một bên.

"Ông Bạch, đây không phải là lời mà một người bác sĩ như tôi nên nói, nhưng..." Bác sĩ Lâm dừng một chút, chần chừ một lát nói, trong mắt còn xen lẫn sự sợ hãi: "Buổi tối, lúc tôi tới kiểm tra phòng... Hình như trông thấy trong phòng bà nội Bạch có hơi..."

Anh ấy nói đến đây thì nuốt khan rồi mới dè dặt nói tiếp: "Có một cái bóng khác."

"Cái bóng... khác?" Bạch Văn Liên sững sờ, vừa định hỏi "Đêm hôm khuya khoát ai lại ở trong phòng bệnh chứ", lại đối diện với ánh mắt của bác sĩ Lâm, đột nhiên đầu óc đã nghĩ thông suốt đó là cái gì.

Lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên, đồng thời cũng "À?!" một tiếng.

"Cậu nói là... ?"

Bác sĩ Lâm liên tục gật đầu.

Có trời mới biết, từ sau lần đó, mỗi lần anh ấy đi đến phòng bệnh của bà nội Bạch đều cảm giác căng thẳng.

Hình như có thứ gì đó, vẫn luôn đứng đằng sau lưng anh ấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh ấy vậy.

Bác sĩ Lâm không còn dám nghĩ nữa, vội vàng xua đuổi ý nghĩ này, lại nhìn về phía Bạch Văn Liên nói thêm: "Ông Bạch, bà nội Bạch ... Không phải rất thân quen với bác sĩ Chu sao? Chi bằng..."

Tuy chưa nói hết câu nhưng Bạch Văn Liên cũng đã hiểu ý.

Ngay đúng lúc này, cửa thang máy phát ra một tiếng kêu "Đinh…!" rồi mở ra, ông ta gật đầu với bác sĩ Lâm một cái đáp: "Tôi biết rồi bác sĩ Lâm."

Dừng lại, thoáng nhìn qua thang máy rồi vội vàng nói: "Tôi đi trước đây, việc này đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi bàn tiếp. Làm phiền bác sĩ phải nhọc lòng rồi."

"Ôi?! Ông Bạch, ông nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ mau lên nhé!" Bác sĩ Lâm nhìn Bạch Văn Liên, ngay trước khi cửa thang máy đóng lại thì dặn đi dặn lại mấy lần, dáng vẻ có chút mong ngóng.

Các loại cửa thang máy đóng lại hướng xuống đi về sau, vậy mới thở dài, chậm rãi lắc đầu đi trở về.
 
Back
Top