Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 355


Nghe vậy, Tô Tái Tái đưa tay ra vò đầu của cậu ấy, sau khi vò đến đầu tóc của cậu ấy biến thành ổ gà thì cô mới hả hê dừng lại.

Đến khi Tô Hồng Bảo bực bội vuốt lại tóc tai thì cô mới chậm rãi lên tiếng: “Bé ngỗng à, lẽ nào sư phụ không có nói gì với con trước khi con xuống núi? Tông môn của chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ việc, một lá bùa mà thôi, con muốn tặng thì tặng đi, không sao cả.”

“Con chỉ lo rằng…” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói tiếp: “Lo rằng sẽ gây chuyện.”

Giọng nói của Tô Hồng Bảo dần nhỏ lại khi nói đến khúc sau, đầu cũng cúi thấp xuống. Điều này khiến Tô Tái Tái lại đưa tay ra vò đầu của cậu ấy.

Tuy cô cười nhưng trong lòng lại không khỏi thở dài.

Hồi đó, khi sư phụ nhặt Tô Hồng Bảo đã đứt hết kinh mạch ở tứ chi về thì cậu ấy đã trong độ tuổi có thể nhớ chuyện. Mặc dù cậu ấy không nói gì về lý do mình bị vứt bỏ, nhưng Tô Tái Tái và ông cụ Tô cũng có thể đoán được đại khái.

Cô vốn tưởng rằng mấy năm này đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng Tô Hồng Bảo, nào ngờ trong lần xuống núi này, cô mới phát hiện rằng thật ra nút thắt kia là đổi hình thức tồn tại mà thôi.

Có lẽ do dã bị bỏ rơi một lần, nên Tô Hồng Bảo rất cẩn thận và cố gắng hết sức không gây “rắc rối” sau khi xuống núi.

Cho dù chỉ là muốn tặng một lá bùa cho Thẩm An, nhưng cậu ấy cũng lo lắng rằng sẽ vì vậy mà mang rắc rối đến cho Tô Tái Tái, thậm chí là tông môn trên núi.

Tô Tái Tái ít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm trạng sợ hãi bị chán ghét rồi vứt bỏ đó.

Vì vậy, sau khi Tô Hồng Bảo vừa mới vuốt tóc lại thì cô lập tức cười nói rằng: “Đứa ngốc này”, rồi cô lại đặt tay lên vò đầu của cậu ấy thành ổ gà.

Điều này khiến cậu ấy khó chịu kêu lên “Tiểu sư thúc à!”, lúc này cô mới buông tay.

“Nhìn kìa, như vậy mới là bé ngỗng mà sư thúc biết chứ.” Tô Tái Tái cười hì hì nhìn Tô Hồng Bảo.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai trẻ, cô ôm lấy vai của cậu ấy như anh em tốt rồi nói: “Bé ngỗng yên tâm đi, cho dù con có gây ra rắc rối gì thì cũng có tiểu sư thúc đỡ cho con.”

“Với lại, trên đời này, hiếm khi có chuyện gì mà tiểu sư thúc của con không đỡ được. Cho nên đừng sợ, nếu con muốn đi ngang kể từ ngày hôm nay cũng được luôn!”

Tô Hồng Bảo cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu ấy “phì” cười một tiếng rồi nhìn Tô Tái Tái, sợi dây vốn hơi căng cứng kể từ khi xuống núi đang dần dần buông lỏng: “Vậy... nếu tiểu sư thúc cũng không đỡ được thì làm sao đây?”

“Sợ gì chứ.” Tô Tái Tái lẽ thẳng khí hùng: “Còn có sư tổ của con mà!”

“Vậy lỡ như sư tổ cũng không đỡ được thì sao?” Tô Hồng Bảo cười.

Tô Tái Tái sững sờ, nhìn Tô Hồng Bảo rồi từ từ nheo mắt lại: “Bé ngỗng, con đây là muốn làm bé thích lý sự à?”

Hay là để tiểu sư thúc đánh chết con trước khi con biến thành đứa thích cãi cọ nhé?

Thế thì trong tương lai cũng không cần người ngoài phải ra tay rồi.

Tô Hồng Bảo cười không nhặt được mồm, khi thấy Tô Tái Tái lại định đưa tay vò đầu mình thì cậu ấy nhanh chóng dùng hai tay ôm đầu bỏ chạy.

Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước thì cậu ấy đã bị Tô Tái Tái xách cổ áo kéo về rồi vò thành ổ gà lần nữa.

Sau khi để cậu ấy tiếp tục bực bội vuốt tóc lại ở một bên thì cô mới chậm rãi nói: “Nếu sư tổ của con không đỡ được… thì có lẽ chính là lúc sư phụ của con ra tay rồi.”

“Hả?” Tô Hồng Bảo dừng việc vuốt tóc lại sau khi nghe vậy, cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt sáng lên đầy bối rối.

Kể từ khi được sư tổ nhặt về, Tô Hồng Bảo chưa từng gặp qua Tống Khanh, nhưng ngặt nỗi tiểu sư thúc nhà mình cứ thỉnh thoảng là phải khoe “nhị sư đệ toàn năng” của mình.

Điều này khiến cho Tô Hồng Bảo dù chưa từng thấy qua người thật nhưng cậu ấy cũng đã hâm mộ vô cùng.

Bây giờ nghe Tô Tái Tái nói vậy, trong lúc nhất thời cậu ấy cũng không biết đây sẽ là việc tốt hay xấu nếu mình gây ra chuyện đến sư tổ cũng không thể đỡ nổi.

... Đây đúng là một vấn đề nan giải.

Trong lúc Tô Hồng Bảo nghĩ đến đây thì hai người lại đi ngang qua nhà họ Trình.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 356


Điều này khiến Tô Hồng Bảo nhớ đến người đàn ông ngồi xe lăn hôm qua. Nếu không phải mình may mắn thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ biến thành như vậy chăng?

“Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo dừng lại và nói.

“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, quay lại nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu nhưng trong mắt lại ẩn giấu chút ý cười.

“Con... con muốn ở lại đây một thời gian.” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói, sau khi xóa đi nỗi khúc mắc thì ánh mắt của cậu ấy đã trở lại giống hệt như lúc ở trên núi.

Cậu ấy im lặng một hồi rồi nói: “Con muốn giúp người đó.”

Nghe vậy, Tô Tái Tái gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi.”

Tô Hồng Bảo cười, bước nhanh đến gần Tô Tái Tái, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tiểu sư thúc.”

Tô Tái Tái “haiz” một tiếng rồi đặt tay lên đầu Tô Hồng Bảo, nhưng đã bị cậu ấy nhanh nhẹn cúi xuống tránh né, cậu ấy nhướng mày cười đùa và khoa tay múa chân vài chiêu trên đường.

Thế là họ cứ như vậy trên suốt đoạn đường đến nhà kính của Chu Phổ.

Khi Tô Hồng Bảo nhìn thấy cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc ra hai phiến lá, rồi nhìn “Tiêu Mễ” phát triển mạnh ở bên cạnh, vẻ mặt trợn mắt hốc mồm này giống hệt với Tô Tái Tái lúc đó.

Khi cậu ấy nhìn sang Chu Phổ thì vẻ mặt hơi khang khác.

Sau khi định thần lại, cậu ấy nhanh chóng đến gần Tô Tái Tái, nhìn bóng lưng đang xới đất trồng mầm thuốc của Chu Phổ, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc.”

“Chuyện gì?” Tô Tái Tái cũng nhỏ giọng giống như cậu ấy vậy.

“Sư tổ đã nhiều lần phàn nàn về vườn dược liệu trên núi phát triển không tốt.”

“Cho nên?”

“Sư thúc nói xem…” Tô Hồng Bảo ngại ngùng cọ mũi chân, quay sang nhìn Tô Tái Tái, hai mắt sáng lên rồi tiếp tục nhỏ tiếng hỏi: “Nếu con lén đánh ngất bác Chu rồi bảo lệ quỷ đưa lên núi ngay trong đêm thì liệu sư tổ có phải sẽ rất vui không?”

“???!” Nghe vậy, Tô Tái Tái kinh ngạc ngã ngửa ra sau.

Sau một hồi im lặng, cô lại khoác vai Tô Hồng Bảo, nhỏ giọng khuyên bảo chàng trai trẻ sắp lầm đường lạc lối: “Tiểu sư điệt à, mặc dù sư thúc đây cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nhưng mà... sư thúc bảo con đừng gây chuyện, đừng sợ việc, chứ không phải bảo con đi kiếm chuyện.”

“Hưm... Không tốt sao?” Tô Hồng Bảo nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

“Sư điệt, sư thúc bắt đầu tò mò về gia đình ban đầu của con rồi.” Tô Tái Tái gật đầu và rất nghiêm túc nói.

“Ôi…” Bé ngỗng lộ ra vẻ “Không tốt… thế thì buộc phải từ bỏ ý định đó thôi.”

Lúc này, Chu Phổ cuối cùng cũng làm xong, ông ấy vừa phủi đất trộn xơ dừa trên tay vừa đứng dậy nói: “Xong rồi! Chúng ta về ăn cơm thôi. …Ơ? Hai đứa đang lẩm bầm chuyện gì ở đằng đó vậy?”

“Không có gì, không có gì. Chỉ là thảo luận chút chuyện vặt mà thôi.” Sau khi nghe hỏi vậy thì Tô Tái Tái cười đùa nói.

“Ồ.” Thầy Chu cao thủ trồng trọt ngây ngô gật đầu.

Tại sân bay.

Bạch Ngữ Dung tiễn Bạch Văn Liên và người còn lại đi về, đi cùng còn có Trình Ngạn Xương - vị hôn phu của cô ta.

Nhân lúc Bạch Văn Liên đang nói chuyện với Trình Ngạn Xương thì Hứa Tần Nhã kéo Bạch Ngữ Dung sang một bên rồi nhỏ tiếng nói: “Ngữ Dung à, ông ngoại nhờ mẹ hỏi con xem con đã học được bao nhiêu trong cuốn sách đó rồi? Không…”

Bà ta dừng lại, nhìn về phía Trình Ngạn Xương rồi nói tiếp: “Không bị người khác nhìn thấy chứ?”

Bạch Ngữ Dung đương nhiên hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nên cô ta lập tức mỉm cười an ủi bà ta: “Mẹ yên tâm đi, đó là báu vật của ông ngoại nên con luôn cất giữ rất cẩn thận.”

“Vậy thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta im lặng một hồi rồi khẽ nhíu mày, thở dài nói tiếp: “Chỉ tiếc lần này không thể bàn được việc làm ăn với nhà họ Chung, nếu không thì…”

Khi nói đến đây thì Hứa Tần Nhã lập tức không khỏi ngứa răng nói: “Cũng tại con nhỏ đó, rõ ràng chỉ là một câu nói thôi mà lại làm ra nông nỗi này.”

Bà ta hừ một tiếng, sau đó thay đổi sắc mặt quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vui mừng nói: “Cũng may có Ngữ Dung quen biết với cô cả của nhà họ Mễ, nếu không phải công ty có việc, ba con phải gấp rút trở về thì nói không chừng còn có thể gặp nhau một lần.”

Bạch Ngữ Dung cười: “Không sao đâu mẹ, chẳng phải vẫn còn cơ hội đến khi hội đánh giá đan dược sao?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 357


“Đúng đúng đúng.” Hứa Tần Nhã cười nói vui vẻ, sau đó lại nói tiếp: “Ngữ Dung à, đan dược mà con đưa cho mẹ, mẹ làm nó thành nước có được không?”

Bạch Ngữ Dung ngây người rồi thắc mắc: “Tại sao phải làm thành nước?”

“À, đây là vì trong khoảng thời gian này, những người đàn bà kia đều thấy mẹ trẻ ra rất nhiều, ai nấy cũng muốn tìm mẹ để mua, cho nên mẹ định… lấy đan dược làm thành nước, rồi đổi thành nước dưỡng da khác để bán cho họ, coi như kiếm chút tiền.”

“Chỉ là không biết có ảnh hưởng gì không. Mẹ đột nhiên nghĩ đến nên chi bằng hỏi con thử.”

Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Chắc không sao đâu.”

“Vậy thì được.” Hứa Tần Nhã lập tức vui vẻ ra mặt sau khi nghe vậy.

Khi hai người nói đến đây thì Bạch Văn Liên và Trình Ngạn Xương ở bên kia đã nói xong, ông ta vỗ vai anh ta rồi quay sang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Bốn người tụ tập lại với nhau, sau khi dặn dò thêm vài câu thì Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã mới rời đi.

Sau khi không còn thấy bóng dáng của hai người thì Trình Ngạn Xương mới quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vừa cùng cô ta đi ra ngoài vừa hơi cau mày nói: “Ngữ Dung, sao bác và dì đến mà em không nói với anh một tiếng.”

Bạch Ngữ Dung có chút bực mình trong lòng.

Trước kia, khi ở thành phố C, Trình Ngạn Xương rõ ràng là người xuất sắc nhất trong những người mà cô ta biết. Nhưng giờ đây sau khi đến thủ đô và vào Huyền Học Viện, Bạch Ngữ Dung mới dần dần phát hiện thật ra Trình Ngạn Xương cũng chỉ là một học sinh khóa trên bình thường trong Huyền Học Viện mà thôi.

Tuy anh ta là “cấp thấp” của Cổ Võ Viện, nhưng bây giờ mình cũng đã thăng cấp đến “F” rồi mà anh ta vẫn là “cấp thấp”.

Cho nên Bạch Ngữ Dung hiếm khi gặp Trình Ngạn Xương trong khoảng thời gian này.

Lần trước Hứa Tần Nhã len lén đến thủ đô, Hứa Tần Nhã vẫn sẽ căn dặn cô ta đừng nói cho Trình Ngạn Xương biết, mà lần này, cho dù Hứa Tần Nhã không nói, đến bản thân Bạch Ngữ Dung cũng suýt quên mất còn có một người như Trình Ngạn Xương.

Tuy nói là bực mình, nhưng cô ta vẫn mỉm cười và đưa tay ra khoác lấy tay của Trình Ngạn Xương, lắc nhẹ rồi làm nũng với anh ta: “Anh Ngạn ~ lần này ba mẹ đến để bàn chuyện làm ăn, với lại, chẳng phải gần đây anh đang tập huấn sao? Cho nên em không dám làm phiền anh.”

“Hơn nữa, anh nhìn xem, không phải em cũng kêu anh khi họ đi về sao?”

... Cũng đúng.

Trình Ngạn Xương vốn không giận lắm, chẳng qua vì gần đây không gặp Bạch Ngữ Dung nhiều nên trong lòng có chút không vui mà thôi.

Gần đây cũng không biết tại sao, mỗi khi anh ta nghĩ đến Bạch Ngữ Dung có lẽ đang mỉm cười với chàng trai nào đó lúc anh ta không nhìn thấy thì anh ta lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dù cho anh ta biết rất rõ đó chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường.

“Vậy chuyện làm ăn lần này của bác và dì thuận lợi chứ?” Trình Ngạn Xương đè nén nỗi bực bội trong lòng xuống, đổi một chủ đề khác để mình không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Ngay khi lời này vừa nói ra thì thấy Bạch Ngữ Dung khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Không thuận lợi lắm.”

“Có chuyện gì vậy?” Thấy vậy, Trình Ngạn Xương lập tức quan tâm Bạch Ngữ Dung.

“Còn không phải là do Tiểu Tái…” Bạch Ngữ Dung buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói đến đây thì cô ta dường như mới định thần lại mình đã lỡ lời, cô ta nhìn Trình Ngạn Xương rồi lắc đầu: “Quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, anh Ngạn, chúng ta về thôi.”

Trình Ngạn Xương cau mày lại khi nghe thấy tên của Tô Tái Tái, bây giờ anh ta sao có thể thực sự làm theo những gì Bạch Ngữ Dung nói, cái gì cũng không hỏi mà rời đi.

Anh ta lập tức dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói với giọng điệu không tốt: “Cô ta còn đến gây rắc rối cho em sao?”

Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị diễn vai “hiền lành rộng lượng” giống như thường lệ, cô ta chưa kịp nói gì thì Trình Ngạn Xương đã nói.

“Anh rõ ràng đã đưa tiền cho cô ta và bảo cô ta đừng đến làm phiền em rồi. Thế mà bây giờ cô ta đã nhận tiền rồi còn làm ra chuyện như vậy sao?”

“Khoan đã.” Bạch Ngữ Dung sửng sốt cắt lời của Trình Ngạn Xương, cô ta nhìn anh ta rồi nói: “Ý anh nói là… anh đã cho tiền Tô Tái Tái và em ấy cũng đã nhận số tiền đó, đúng không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 358


“Đúng vậy.” Trình Ngạn Xương cau mày: “Không được, anh sẽ đi tìm cô ta sau khi về trường.”

Anh ta đang định cất bước, nhưng lần này lại đến lượt Bạch Ngữ Dung không nhúc nhích, và đưa tay kéo lấy Trình Ngạn Xương: “Khoan đã anh Ngạn.”

Sau khi Trình Ngạn Xương dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung thì cô ta mới nói: “Anh Ngạn, chuyện này anh có thể khoan đến tìm Tiểu Tái được không?”

“Tại sao?” Trình Ngạn Xương cau mày.

“Không có gì, chỉ là…” Bạch Ngữ Dung cúi đầu xuống vén tóc ra sau tai, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngạn Xương, lộ ra vẻ mặt hiền lành: “Em chỉ muốn tìm cơ hội khác để nói chuyện riêng với em ấy. Hơn nữa anh Ngạn à, hội đánh giá đan dược sắp đến rồi, anh cũng đang tập huấn, hay là đợi những chuyện này qua rồi chúng ta tính sau nhé?”

“Được thôi.” Trình Ngạn Xương suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Ở bên kia, sau khi ăn tối xong, Tô Hồng Bảo cùng Thẩm An dọn dẹp đồ đạc vào phòng bếp, rồi lấy đĩa hoa quả đã cắt sẵn ra.

Trong lúc đó, bé mèo con cứ đi loanh quanh Tô Hồng Bảo mà không hề sợ mình nhỏ con sẽ bị vô tình đạp phải.

“Bé ngỗng thật siêng năng.” Chu Phổ ngồi một bên vỗ bụng nhìn Tô Hồng Bảo đi theo sau học trò của mình, không ngừng lăng xăng chạy tới chạy lui, ông ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Xem ra cậu ấy ở nhà cũng làm không ít việc đấy.”

Ở trên núi sao?

Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn sang Tô Hồng Bảo, cô suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nhìn Chu Phổ nói: “Chỉ là... nhất thời nổi hứng thôi.”

Lúc ở trên núi, mọi việc lặt vặt trong tông môn đều do người giấy nhỏ lo liệu hết.

Ba người họ mới không thèm làm mấy việc này.

Cho nên bây giờ Tô Hồng Bảo siêng năng như vậy... chỉ có Tô Tái Tái biết cậu ấy không hề siêng thật, mà là vì chưa bao giờ làm việc nhà cho nên nhất thời cảm thấy hứng thú thôi.

Cũng giống như việc người lớn dắt trẻ con đi xới đất trồng rau vào cuối tuần vậy, đó gọi là gần gũi với thiên nhiên, là sở thích cũng như là để thư giãn.

Nếu mỗi ngày đều làm thì... lại là một chuyện khác.

Có điều Chu Phổ không tin: “Sao có thể là hứng thú nhất thời được chứ? Bác thấy bé ngỗng siêng năng lắm.”

Nói xong, ông ấy hài lòng nhìn Tô Hồng Bảo đang cầm trái cây đi đến gần họ, gật đầu bảo: “Hồi còn nhỏ bác cũng thường hay ngồi ở ngoài ruộng của nhà mình suốt cả ngày, bác hiểu rất rõ loại sở thích thuộc dạng bẩm sinh này mà.”

Tô Tái Tái?

Tô Tái Tái nghe thế chỉ có thể cười gượng vài tiếng.

Cô cầm tách trà lên nhấp một ngụm để né tránh chủ đề này.

Đợi vài ngày nữa, bé ngỗng nhà cô chán rồi, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó cũng nên.

... Ừm, một lát cô phải nhắc bé ngỗng không được tùy tiện gấp hình nhân giấy rồi sai chúng làm việc nhà, bằng không thì cô cũng dự đoán trước được tin đồn sau này sẽ là “căn biệt thự bị ma ám”.

“Bác Chu, dì Ôn ăn trái cây ạ.” Tô Hồng Bảo vừa đặt đĩa trái cây xuống vừa nói với mọi người.

Chu Phổ và Ôn Liễu nghe vậy cười ha hả, liên tục khen ngợi “Ngoan lắm”.

Tô Hồng Bảo mỉm cười, dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, thấy cô khẽ gật đầu, cậu ấy mới lấy vài lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác ra, đưa cho đám người Chu Phổ mỗi người một cái.

Cậu ấy có hơi ngại ngùng nói: “Đây là bùa bình an mà cháu cố tình vẽ cho bác Chu và mọi người, tuy không phải là đồ tốt gì, nhưng nó là tấm lòng của cháu đấy ạ.”

“Cái này mà không tốt sao?” Ôn Liễu mỉm cười đặt tách trà đang cầm xuống, duỗi tay nhận lấy lá bùa màu vàng của Tô Hồng Bảo, cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ cầm lá bùa đã được gấp thành hình tam giác nhìn về phía Tô Tái Tái, nói: “Với dì mà nói, đây đã là một món quà rất tuyệt vời rồi.”

Sau một lúc, bà ấy lại nhìn sang Tô Hồng Bảo, lên tiếng cảm ơn: “Bé ngỗng, cảm ơn cháu nhé.”

——Bây giờ mọi người đều học theo Tô Tái Tái, gọi Tô Hồng Bảo là “bé ngỗng”.

Tô Hồng Bảo lắc đầu cười, cầm lấy lá bùa cuối cùng chạy vào trong: “Cháu đi đưa cho chú Nghiêm ạ.”

Như thường lệ, Nghiêm Thanh phụ trách rửa chén.

Ngay lúc Chu Phổ đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng có người gọi cho Thẩm An, sau khi đối phương nói được vài câu thì anh ấy khẽ cau mày.

Chú ý đến biểu cảm của anh ấy, ba người Tô Tái Tái tạm thời không nói cười nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 359


Bên này Thẩm An lạnh lùng cất lời: “Mấy vết thương nhỏ như vậy chỉ cần kiếm đại một bác sĩ là được rồi, cần gì gọi cho cháu?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thẩm An lại lên tiếng: “Vậy để cháu gọi điện hỏi thầy thử, gần đây mọi người đều đang bận việc của hội đánh giá đan dược, không chắc là sẽ có thời gian... Dạ, vậy lát nữa cháu sẽ gọi lại cho bác sau.”

Nói xong, Thẩm An lập tức tắt máy.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu An?” Chu Phổ đợi anh ấy cúp điện thoại rồi mới lên tiếng hỏi.

“Là bác gái của em.” Thẩm An lạnh nhạt lên tiếng: “Bác ấy nói có một người bạn vô tình cắt trúng mu bàn tay, muốn nhờ thầy xem giúp.”

Khựng lại vài giây, anh ấy lại nói tiếp: “Thầy, đợi lát nữa em sẽ gọi điện từ chối giúp thầy ạ.”

“Cắt trúng tay?” Chu Phổ ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Là vết thương cực kỳ khó xử lý sao? Có độc tố? Hay là ký sinh trùng?”

Thẩm An ngây người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Chu Phổ, như muốn nói “Trong phút chốc em cũng không biết nên trả lời thầy như thế nào nữa.”

Vẫn là Ôn Liễu hiểu ý, mỉm cười nhìn Thẩm An một cái rồi quay đầu nói với Chu Phổ: “Chị đoán rằng bà ấy cắt trúng tay, không muốn để lại sẹo nên mới muốn tìm cậu đó.”

Chu Phổ nghe thế, vẻ mặt kiểu “Vậy thôi à?”, sau đó ông ấy vẫy tay với Thẩm An, nói: “Bây giờ tay của bà ấy đang bị thương, không thể dùng thuốc mỡ trị sẹo ngay được. Đợi lát nữa em qua chỗ thầy lấy hai lọ thuốc làm mờ sẹo mang về đưa cho bác gái của em, chờ vết thương của bạn bà ấy lành rồi bôi là được.”

“Em biết rồi ạ.” Thẩm An gật đầu, đứng dậy đi qua một bên gọi điện cho bác gái.

Mà ở bên này, trong sân vườn nhà họ Thẩm.

“Ồ, là vậy à.” Bà hai Thẩm khẽ cười trả lời điện thoại, không biết đầu dây bên kia lại nói gì đó, chỉ thấy bà ta vội vàng lên tiếng: “Không sao, không sao! Ôi chao, đều do bác lẩm cẩm, quên mất hội đánh giá đan dược. Vậy Tiểu An à, cháu cảm ơn thầy của cháu giúp bác nhé. Ờ ừm, vậy bác cúp máy đây, cháu cứ đi làm việc của mình đi.”

Bà hai Thẩm nói xong, khuôn mặt lập tức xụ xuống, trực tiếp ném điện thoại vào góc ghế sô pha, đồng thời khinh thường "hừ" một tiếng.

Thẩm Thụ Phan ngồi khoanh chân đọc sách bên cạnh nghe thấy tiếng động, chẳng buồn nhướng mắt lên nhìn mà chỉ hỏi: “Sao rồi?”

“Sao là sao? Cháu ngoan của ông không đồng ý.” Bà hai Thẩm bực dọc trả lời, dừng một lát, bà ta lại trừng mắt nhìn chồng mình một cái: “Này? Ông nghe mà không tức giận chút nào sao? Hả? Tôi chỉ nhờ nó giúp có một việc nhỏ thôi mà nó cũng không đồng ý, rõ ràng là không xem dòng thứ của chúng ta ra gì đây mà.”

Nghe xong, Thẩm Thụ Phan đánh dấu trang sách đang đọc lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vợ, nói: “Trước khi gọi tôi đã nói với bà rồi, một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao mà có thể khiến giáo sư của Huyền Học Viện ra mặt giúp được chứ?”

Im lặng vài giây, Thẩm Thụ Phan lại "hừ" một tiếng: “Bà cũng coi thường Huyền Học Viện quá rồi đấy.”

“Ông nói cứ như là lỗi của tôi vậy.” Bà hai Thẩm ngây người một lúc, tiếp đó nhìn về phía chồng mình, nhướng mày phản bác: “Đúng là chuyện nhỏ thiệt, nhưng sao ông không nhìn xem ai là người bị thương. Là nhà họ Phụng, là bà chủ của nhà họ Phụng đó!”

“Tôi gọi điện cho Thẩm An, muốn mời thầy của nó tới, là cho nó và cái ông Chu Phổ kia tạo ân tình với nhà họ Phụng đấy. Nếu đổi lại là người khác thì không biết đã vui mừng đến cỡ nào, chẳng biết chừng còn cảm thấy nợ tôi một ân tình nữa kìa.”

Bà hai Thẩm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Đứa cháu của ông thì tốt rồi, từ chối thẳng luôn.”

“Tôi lại cảm thấy Tiểu An từ chối là đúng mà.” Thẩm Thụ Phan một lần nữa cầm sách lên, cất lời: “Tuy nhà họ Thẩm không bằng nhà họ Phụng, nhưng cũng là một trong bốn gia tộc lớn. Bà cần gì phải hạ mình đi lấy lòng bà Phụng kia chứ.”

“Mặc dù nhà họ Phụng hiển hách, nhưng nhà họ Thẩm của chúng ta cũng không phải là kẻ chuyên chạy theo nịnh nọt những người có quyền thế hơn mình.”

Thẩm Thụ Phan nói đến đây thì khựng lại một chút, sau đó mới nhắc nhở vợ: “Tôi khuyên bà về sau đừng có bày ra mấy cái trò như vậy nữa. Nếu như bà thật sự nói chuyện hợp gu với bà Phụng kia thì cứ coi như bạn bè mà qua lại. Còn nếu bà có tâm tư gì khác... thì hãy mau chóng từ bỏ ý định đó đi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back