Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 350


“Còn đẹp hay không… thì chưa chắc. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?” Tô Tái Tái nói tiếp lời của Chung Tử Ngang.

“Trừ khi chị dẫn tôi đi gặp người đó.”

Tô Tái Tái cười xinh, vẻ mặt “chị đây biết thừa chú sẽ nói như thế”. Cô phất tay, nói: “Thôi được rồi, giờ bé ngỗng nhà tôi đang bận, chờ nó có chút thời gian thì dẫn đến gặp cậu, nói chuyện đó sau.”

Tô Tái Tái quay người đi đến ghế sô pha đơn kia ngồi xuống, một tay chống lên má nói: “Chẳng phải cậu bảo cậu gặp thức ăn cho tôi sao? Gắp đi chứ.”

“Dạ!” Cậu chủ nhỏ bị sai bảo lại vô cùng vui vẻ.

“À đúng rồi, rót chút tôi chút nước sôi nguội đi, tôi đang hơi khát.” Tô Tái Tái sai vô cùng tự nhiên.

“Không thành vấn đề!” Cậu chủ nhỏ bị sai cứ thế buông đĩa nhỏ xuống, chạy “lộc cộc” đi rót nước cho Tô Tái Tái, cung kính đưa cho Tô Tái Tái.

Cậu ấy đứng một bên nhìn Tô Tái Tái nhấp ngụm nước, cười “hề hề hề” nhìn cô.

“Sao thế?” Tô Tái Tái giương mắt nhìn sang chỗ cậu ta, bỏ cái ly xuống hỏi: “Có việc gì thì nói đi.”

“Hê hê hê…” Chung Tử Ngang xoa tay: “Cái kia… Chị Tái Tái ơi… Lát nữa chị chơi game với tôi được không?”

“Không được.” Chung Tử Ngang vừa mới dứt lời thì Tô Tái Tái đã lắc đầu từ chối ngay.

Dứt lời cô còn nhìn về phía Chung Tử Ngang, nghiêm túc bổ sung: “Vì giờ tôi không còn là người chơi giỏi nữa, quay về làm gà mờ rồi.”

“Hả? Chị lại giỡn nữa rồi đấy.” Chung Tử Ngang không hề tin chút nào, hừ giọng nói: “Lần trước livestream chị đã đánh đám người kia lăn ra khóc mà còn là tay mơ hả? Chị mà còn là tay mơ á thế đám “Hào Đại” kia thì tính là cái gì?”

“Ừm… Chắc là bông cải hả?” Tô Tái Tái nghiêm túc nghĩ suy, nghiêm túc nói.

“Chị lại nói đùa rồi đó.” Chung Tử Ngang nhíu mũi, vẻ mặt chán ghét.

“Tôi nghiêm túc mà.” Tô Tái Tái nghiêm túc nói.

“Ơ thế, rõ ràng mới nãy chị livestream…” Chung Tử Ngang thấy cô nghiêm túc như thế thì chớp mắt, bán tín bán nghi mà hỏi lại.

“Trên thế giới này có thứ gọi là “đánh hộ” á.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.

“Nhưng mà lúc đó trong phòng chị ngoài chị ra thì cũng nào còn ai khác đâu.” Chung Tử Ngang cao giọng.

“Cái đó hả…” Tô Tái Tái ngừng một chút rồi cố tình híp mắt tỏ vẻ thần bí mà nói: “Cậu đoán xem?”

“???”

Không có người thì có khi nào… là quỷ hả?

Chung Tử Ngang nghĩ tới khả năng kia thì rùng mình, nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái cũng trở nên kinh dị thì có hơi sợ hãi.

Tô Tái Tái thấy cậu ta như thế thì nhịn không được mà cười thành tiếng, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cậu: “Lừa cậu thôi.”

Lúc này Chung Tử Ngang mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức giận mở miệng: “Tôi biết ngay chị Tái Tái này rất là thích nói giỡn nhé.”

Khựng lại đôi chút rồi cậu ta lại phấn chấn tinh thần hỏi: “Thế lát nữa chơi game được không ạ?”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Đánh hộ là lừa cậu thôi, nhưng giờ tôi không chơi được thật.”

“Ơ?” Chung Tử Ngang sắp bị Tô Tái Tái dẫn vòng đến mức hôn mê.

“Tóm lại cậu chỉ cần nhớ bản thân tôi đây rất giỏi, lên mạng cũng giỏi luôn.” Tô Tái Tái nói xong, dừng lại một chút rồi hơi nghiêng đầu.

Im lặng được tầm hai giây xong lại nhìn cậu ấy rồi cười: “Cơ mà cậu muốn đánh cũng được thôi. Hôm nay từ bảy giờ tới tám rưỡi cũng khá rảnh, có thể chơi cùng cậu được.”

Dừng lại đôi chút rồi nói: “Đến khi nào online rồi liên hệ tiếp.”

“Được ạ!” Chỉ cần có thể chơi cùng với chị Tái Tái thì có cậu chủ nhỏ cũng chỉ tạm chấp nhận, vui vẻ đồng ý.

“Thôi được rồi, phiền toái cậu chủ nhỏ tiếp tục chọn điểm tâm cho tôi.” Tô Tái Tái cười nói, tiếp tục sai sử Chung Tử Ngang.

Cậu chủ nhỏ vô cùng cao hứng, gật đầu liên tục, cầm đĩa đồ ăn lên đi tới chỗ bàn buffet đủ cho hơn hai mươi ngàn người.

Mới quay lại đã thấy Hứa Tần Nhã đã ân cần đi tới, giọng nói còn có chút hờn dỗi.

“Ai nha, Tiểu Tái, cái con bé này thật là, sao con có thể sai bảo Tử Ngang như thế cơ chứ?” Hứa Tần Nhã cười mỉm, dừng lại một chút rồi quay đầu nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con đến giúp cậu chủ nhỏ đi. Con ở chung với Tiểu Tái lâu rồi chắc cũng biết con bé thích ăn gì đúng không nào.”

Lời này nói ra không những làm cho Chung Tử Ngang sửng sốt mà cả người đứng bên Bạch Văn Liên - quản gia Chung - người đưa cả nhà họ Bạch tới cũng sửng sốt.

“Sao thế?” Quản gia Chung nhìn Tô Tái Tái còn chẳng thèm thay đổi dáng người, lại quay qua nhìn đám người Hứa Tần Nhã, cuối cùng quay sang hỏi Bạch Văn Liên: “Ông Bạch… Ông có quen cô Tô sao ạ?”

Bạch Văn Liên nghe xong nở nụ cười, chưa kịp mở miệng thì Hứa Tần Nhã đã giành lời nói.

“Cái gì mà có quen hay không quen. Tiểu Tái ấy hả, là con gái nhà chúng tôi đó!” Hứa Tần Nhã cười mỉm nói, dừng lại một chút rồi nhìn về phái Tô Tái Tái, vẻ mặt từ ái như đang nhìn đứa con gái yêu vậy, mở miệng nói với quản gia nhà họ Chung.

“Vốn dĩ sáng nay nhà tôi cũng tính dẫn Tiểu Tái đi, nhưng con bé bảo là có việc nên không sang được. Ai ngờ… Lại trùng hợp thế này. Ai, chúng tôi cũng không nhờ Tiểu Tái lại là khách mời đặc biệt của cậu chủ nhỏ. Nếu không thì đã đi chung với nhau rồi.”

Dứt lời bà ta quay về phía Tô Tái Tái, hờn dỗi mở miệng: “Tiểu Tái, con cũng hay lắm. Sao lại không kể gì cho mẹ về chuyện này hả? Nào, Ngữ Dung, con mau qua đó chọn điểm tâm giúp cậu chủ nhỏ đi.”

Hứa Tần Nhã cười mỉm, thấy Bạch Ngữ Dung được mình chỉ mặt điểm tên vẫn không nhúc nhích gì thì duỗi tay vụng trộm đẩy sau lưng cô ta.

Trên mặt tuy nở nụ cười nhưng ánh mắt bà ta sáng quắc, sắc bén tựa như có thể làm người khác bị thương.

Điều này làm cho lời từ chối đã đến bên miệng cũng bị Bạch Ngữ Dung nuốt ngược vào trong, không dám quay qua nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái lúc này là như thế nào.

Cô ta cười tươi rói bước tới bên cạnh Chung Tử Ngang. Khuôn miệng nhỏ nhắn nở nụ cười xinh xắn, giọng dịu dàng: “Cậu chủ nhỏ, để tôi giúp cậu nhé.”

Bạch Ngữ Dung duỗi tay về phía Chung Tử Ngang, nhưng Chung Tử Ngang lại không đưa đĩa cho cô ta ngay.

Ngược lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua cô ta, Hứa Tần Nhã và những người khác, cuối cùng mới dừng lại trên người Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, bọn họ nói là thật sao?”

Tô Tái Tái ngồi trên ghế sô pha đơn, vừa lúc đưa lưng về phía quản gia Chung. Cho nên ban nãy quản gia Chung không có chú ý tới, đến tận bây giờ ông ấy mới phát hiện ra.

Nụ cười trên mặt của ông ấy không hề thay đổi chút nào, thậm chí khi một lần nữa nhìn về phía Bạch Văn Liên và chạm phải ánh mắt của đối phương, ông ấy còn tươi cười gật đầu với Bạch Văn Liên nữa.

Không nhìn ra có chỗ nào không ổn cả, chỉ là sau khi dời tầm mắt đi nơi khác, ánh mắt của quản gia Chung bỗng chốc trở nên lạnh lùng, im lặng chờ đợi câu trả lời của Tô Tái Tái giống như cậu chủ nhỏ.

Hứa Tần Nhã nhìn sang trái rồi lại nhìn phải, trong lòng thấp thỏm lo sợ, nhịn không được mà siết chặt nắm tay.

Thấy tình hình không ổn, bà ta nhanh chóng bước đến gần Chung Tử Ngang, ngồi xổm trước mặt cậu ấy, cố bày ra vẻ hiền từ, cười gượng nói: “Đương nhiên là thật rồi, cậu chủ nhỏ à, loại chuyện như thế này sao tôi dám gạt cậu chứ. Cậu thấy có đúng không? Được rồi, cậu đưa đĩa cho chị Ngữ Dung, sau đó đi chơi với chị Tiểu Tái đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Hứa Tần Nhã vừa cười, vừa định duỗi tay lấy đĩa nhỏ trong tay của Chung Tử Ngang.

Nhưng Chung Tử Ngang lại nhìn Tô Tái Tái một cái rồi đổi sang ôm đĩa nhỏ bằng hai tay, nhíu mày lùi về sau một bước, khiến tay của Hứa Tần Nhã với vào khoảng không, mất thăng bằng làm bà ta vốn đang ngồi xổm lập tức “quỳ gối” trước mặt của Chung Tử Ngang.

"y da!" Hứa Tần Nhã vươn tay ra chống lên mặt đất, thấp giọng r.ên rỉ.

Tiếng kêu của Hứa Tần Nhã khiến Bạch Ngữ Dung hoàn hồn, vội hô một tiếng “Mẹ?”, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta đứng dậy.

Cùng lúc đó, Bạch Văn Liên cũng bước tới: “Tần Nhã, em có sao không?”

“… Không sao cả.” Hứa Tần Nhã lắc đầu, không dám trừng mắt với Chung Tử Ngang, chỉ có thể quay sang lườm Tô Tái Tái một cái.

Bạch Văn Liên tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của vợ, theo đó mà nhìn về phía Tô Tái Tái, kìm nén cơn giận nói: “Tiểu Tái, sao con không qua đây giúp một tay hả?”

—May mà ông ta nhớ rõ Chung Tử Ngang còn ở một bên nhìn, không dám lên mặt với Tô Tái Tái.

Nhưng dù là vậy, Tô Tái Tái vẫn lập tức duỗi người đứng dậy, chẳng buồn nhìn đám người Bạch Văn Liên, mà nhìn về phía Chung Tử Ngang nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi trước đây.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 351


“Hả?!” Chung Tử Ngang trở nên nôn nóng, nhanh chóng để đĩa nhỏ sang một bên, vội vàng đi qua giữ chặt tay của Tô Tái Tái, có hơi không vui hỏi: “Đừng mà chị Tái Tái, chị mới tới mà sao lại muốn đi rồi?”

“Bởi vì tự dưng xuất hiện một đám người mắc bệnh tâm thần muốn nhận tôi là người một nhà đó.” Tô Tái Tái cong ngón tay, búng nhẹ vào trán Chung Tử Ngang một cái.

Nghe xong lời này, sắc mặt của ba người Bạch Văn Liên lập tức trở nên khó coi.

Mà từ đầu tới cuối Tô Tái Tái cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Chung Tử Ngang nghe thế, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hứa Tần Nhã, trừng mắt nhìn bà ta mắng: “Thì ra những lời bà già phù thủy này vừa nói đều là giả!”

Dừng một chút, cậu ta lại chỉ vào ba người nói: “Nhà họ Chung chúng tôi không chào đón những người nói dối! Cũng không làm ăn với loại người như mấy người! Cút ra ngoài cho tôi!”

Bà già…?

Hứa Tần Nhã nhịn không được mà trừng mắt nhìn Chung Tử Ngang, lộ ra vẻ không dám tin.

Hiện giờ bà ta đang uống viên thuốc Ngữ Dung cho mình, ai gặp cũng phải khen một câu "Trẻ ra mười tuổi” hết! Bà ta già chỗ nào chứ?

Thằng nhóc chết tiệt này...

Quản gia Chung đứng một bên chú ý thấy ánh mắt mà Hứa Tần Nhã nhìn về phía Chung Tử Ngang, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bước đến che trước người Chung Tử Ngang, ngăn chặn tầm mắt của bà ta, sau đó trên mặt không còn ý cười nữa mà nhàn nhạt lên tiếng: “Ba vị, xin mời rời đi.”

Đến bây giờ Hứa Tần Nhã mới kinh ngạc nhận ra trong lúc vô thức bản thân đã lộ ra biểu cảm hung ác nhìn Chung Tử Ngang.

Bà ta vội vàng xua tay muốn giải thích, nhưng đáng tiếc là quản gia Chung rõ ràng không muốn để ý đến bà ta.

Thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.

Hứa Tần Nhã không còn cách nào khác, đành phải quay đầu nhìn về phía chồng mình, hy vọng ông ta có thể nói gì đó.

“Quản gia Chung, ông hiểu lầm rồi, vợ tôi…” Bạch Văn Liên vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong thì quản gia Chung đã lắc đầu.

Quay người nhìn về phía người làm đang đứng bên cạnh: “A Thịnh, đưa bọn họ ra ngoài.”

“Vâng.” Người tên A Thịnh lập tức tiến lên, làm động tác “mời” với ba người Bạch Văn Liên, so với sự cung kính lúc trước, giờ phút này lại có vẻ lạnh nhạt và tùy ý hơn rất nhiều: “Ba vị.”

Hứa Tần Nhã còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Bạch Văn Liên ngầm túm lại, thế mới chịu ngậm miệng.

Bà ta rất không cam lòng, muốn lườm Tô Tái Tái một cái, nhưng ngặt nỗi quản gia Chung vẫn còn đứng che ở đó. Cho nên bà ta chỉ có thể ngượng ngùng cụp mắt đứng tại chỗ, mắng thầm ở trong lòng.

“Vậy… chúng tôi xin phép về trước.” Bạch Văn Liên cố nặn ra một nụ cười, im lặng vài giây lại bổ sung: “Có điều vẫn mong ông Chung có thể xem xét về phương án hợp tác kia…”

“Ông Bạch.” Bạch Văn Liên còn chưa nói hết thì quản gia Chung đã lên tiếng ngắt ngang, đứng thẳng người ở chỗ đó mở miệng nói: “Thật ra tôi gọi cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đến sảnh phụ này không phải chỉ là để chào hỏi thôi đâu, mà là…”

Ông ấy ngập ngừng một lát, tầm mắt đảo qua ba người trước mặt rồi lại nói tiếp: “Việc hợp tác với nhà họ Bạch lần này, không cần phiền tới ông chủ của chúng tôi, chỉ cần một cái gật đầu của cậu chủ nhỏ là đủ rồi.”

Cái gì…?!

Lúc này không riêng gì Bạch Văn Liên, mà ngay cả Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung cũng phải mở to hai mắt.

Quản gia Chung thu hết biểu cảm của ba người vào trong mắt, khẽ thở dài rồi lắc đầu: “Đáng tiếc…”

“Không phải, chờ, chờ đã…” Bạch Văn Liên gấp rồi, rướn cổ lên nhìn về phía Chung Tử Ngang - người đang bị quản gia Chung che chắn ở sau lưng, muốn nói thêm điều gì.

Nhưng còn chưa mở lời, đã nghe thấy giọng nói của Tô Tái Tái truyền đến.

“Quào, cậu chủ nhỏ. Không ngờ cậu lại giỏi giang vậy á!” Tô Tái Tái nghiêng người ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn Chung Tử Ngang.

“Đương nhiên rồi.” Chung Tử Ngang được Tô Tái Tái khen ngợi, vui vẻ không thôi, kiêu ngạo hất cằm lên.

Dừng một chút lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị có thích bọn họ không? Nếu như chị thích bọn họ thì tôi sẽ lập tức đồng ý.”

Lời này khiến cả ba người đồng loạt sửng sốt.

Đặc biệt là Bạch Văn Liên, vội vàng buông cánh tay đang ôm Hứa Tần Nhã ra, tránh khỏi quản gia Chung rồi nhìn về phía Tô Tái Tái, nôn nóng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Tái à…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 352


Dáng vẻ gấp gáp ấy, có nghĩa gì không cần nói cũng biết.

Ngay cả Chung Tử Ngang cũng phải nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.

Mà Tô Tái Tái lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ dùng một tay chống cằm rồi mở miệng nói với Chung Tử Ngang: “Đây là chuyện của nhà cậu, không liên quan gì đến tôi cả.”

Như vậy…

“Thế…” Chung Tử Ngang nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế chị Tái Tái có thích bọn họ không?”

Cậu ta còn chưa hỏi xong, Tô Tái Tái đã dứt khoát, lưu loát trả lời—

—“Là cực kỳ chán ghét mới đúng.”

Đã hiểu.

Chung Tử Ngang nghe thế, lập tức quay đầu nhìn về phía quản gia Chung: “Quản gia, tiễn bọn họ đi đi. Sau này không cần tới nữa.”

“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ.” Quản gia Chung cung kính đáp, một lần nữa đứng thẳng dậy bước tới chỗ Bạch Văn Liên, lần này không thèm nói bất cứ câu nào, mà chỉ làm động tác “Mời”.

Ba người nhà họ Bạch có thể nói là bị nhà họ Chung đuổi ra ngoài.

Cho tới khi ba người họ lên xe, đi được một khoảng cách xa rồi thì Hứa Tần Nhã mới có thể hoàn hồn khỏi sự sợ hãi.

Bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, hung hăng đấm xuống chỗ ngồi: “Con nhỏ Tô Tái Tái này thật là quá đáng!”

Giọng bà ta vừa cao vừa bén, trong không gian nhỏ hẹp lại càng trở nên bén nhọn chói tai hơn cả làm cho Bạch Văn Liên ngồi ở ghế phụ đau đầu, nhắm mắt nhéo mũi, không kiên nhẫn mà nhíu mày.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vội nắm lấy tay Hứa Tần Nhã, mở miệng cất lời quan tâm: “Mẹ đừng thế. Nhà họ Chung không được thì mình tìm cách khác. Đâu phải chỉ có mỗi nhà họ Chung đâu ạ.”

Nói tới đây, Bạch Ngữ Dung tinh mắt nhận ra móng tay được Hứa Tần Nhã chăm sóc tỉ mỉ chưa gì đã bị gãy mất hai ngón. Cô ta vội nói: “Mẹ ơi, móng tay của mẹ…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì Hứa Tần Nhã đã “Ai nha” vẻ mặt không kiên nhẫn rút tay về. Hành động thô bạo của bà ta làm cho Bạch Ngữ Dung vô cùng sững sốt.

Nhưng giờ Hứa Tần Nhã đang nổi nóng, đâu có rảnh mà để tâm tới sắc mặt của cô ta như thế nào.

Bà ta nhíu mày nhìn móng tay của mình, “chậc” một tiếng rồi quay sang trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng vô cùng bất mãn: “Ngữ Dung, sao con lại không biết chuyện con bé đó thân với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung hả?”

“Con…” Bạch Ngữ Dung nghẹn lời, tủi thân nói: “Mẹ, con vẫn luôn chăm chỉ đi học tại Huyền Học Viện để làm quen với các anh các chị, thật sự không còn nhiều thời gian mà để ý tới Tô Tái Tái đâu. Hơn nữa…”

Cô ta khẽ dừng lại, trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã rồi mới nói tiếp: “Con nghe nói… Tiểu Tái rất hay ra ngoài chứ không chăm chỉ đi học. Trước đó chẳng phải con từng nói với ba mẹ là em ấy với thầy Chu rất thân nhau đó sao?

Cũng chẳng biết em ấy làm cách nào mà có tên bên trong danh sách học sinh bồi dưỡng của Luyện Đan Viện nữa. Lúc đó con còn nghĩ chắc là do Tiểu Tái cũng có lên làm trợ giảng.

Cơ mà chẳng lần nào con thấy em ấy cả. Cuối cùng con không nhịn được nữa mà đi kiếm các thầy cô khác để hỏi thì mới biết em ấy có tên trong danh sách, cơ mà chưa từng lên lớp lần nào.

Các thầy cô khác cũng có ý kiến với em ấy. Có khi… em ấy không đi học nhưng lại nhân cơ hội mà làm quen với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung đó ạ!”

Bạch Ngữ Dung vừa nói vừa trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã.

Khi thấy sắc mặt Hứa Tần Nhã có vẻ hòa hoãn, đã đỡ tức giận hơn thì mới cẩn thận mà duỗi tay, nắm lấy tay bà ta rồi mở miệng: “Mẹ à, hay như thế này đi ạ. Tuy con cũng không chắc lắm nhưng con có quen một chị khóa trên, quan hệ cũng được. Nói không chừng… Nhà bọn họ có thể giúp chúng ta?”

“Đàn chị ư? Ai thế Ngữ Dung ?” Bạch Văn Liên nghe tới đây thì ngay lập tức hỏi lại, cùng với Hứa Tần Nhã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

“Chị ấy là Mễ Nhã, là cô cả của nhà họ Mễ.”

Bạch Ngữ Dung vừa mới dứt lời, không chỉ có mỗi Hứa Tần Nhã “ai nha” mà cả Bạch Văn Liên cũng giật mình.

Hứa Tần Nhã hoàn hồn xong thì vội nắm lấy tay Bạch Ngữ Dung, giọng thân mật lại từ ái: “Ngữ Dung à, là nhà họ Mễ à? Là nhà họ Mễ trong tứ đại thế gia đó sao?”

Bạch Ngữ Dung tươi cười gật đầu, im lặng một lát rồi bổ sung: “Nhưng… con không biết có thành công hay không, cho nên…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 353


“Không sao, không sao!” Bạch Văn Liên cười ha hả nói: “Thành công hay không không là vấn đề. Ngữ Dung, con chứ giữ vững quan hệ với cô cả nhà họ Mễ này, sau này tất nước chảy thành sông.”

“Ai nói không phải đâu.” Hứa Tần Nhã tiêu hóa xong câu chuyện thì cười ha hả kéo Bạch Ngữ Dung lại gần, thân mật vuốt tóc cô ta, vô cùng yêu thương: “Ngữ Dung của nhà chúng ta đúng là có bản lĩnh hơn người nào đó. Không những chăm chỉ việc học mà còn làm quen được với cô cả nhà họ Mễ. Không tồi, quả nhiên là mẹ không nhìn nhầm con.”

Bạch Ngữ Dung rũ mắt cười nhạt, ra vẻ ngượng ngùng các thứ.

Bọn họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Tần Nhã với Bạch Văn Liên thì đang thương lượng với nhau nên đi đâu ăn cơm, tuy bàn chuyện làm ăn không thành nhưng Bạch Ngữ Dung lại có thể kết bạn với người nhà họ Mễ. Đây cũng là chuyện xứng đáng để ăn mừng.

Bọn họ không để tâm tới biểu cảm của Bạch Ngữ Dung.



Hoặc là nói trong thâm tâm bọn họ không quá coi trọng cảm xúc Bạch Ngữ Dung.

——

Tô Tái Tái nhớ là còn phải đi đón bé ngỗng nhà mình nên cho dù Chung Tử Ngang dặt dẹo làm nũng thế nào thì vừa đến giờ là cô tạm biệt đi về luôn.

Làm cho cậu chủ nhỏ càng dỗi cái người tên là “bé ngỗng” này hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải xem xem kẻ đó có bao nhiêu ngoan ngoãn.

Hừm!

Tô Tái Tái đến nơi rồi còn phải chờ một lúc mới thấy Tô Hồng Bảo bước ra.

Đang tính mở miệng gọi thì thấy có mấy bé gái vây quanh, cô thức thời mà ngậm miệng lại.

“Bạn học Tô này, tụi mình sắp đi liên hoan á, cậu có đi chung với tụi mình không?”

“Đúng đó, đúng đó, mọi người có thể làm bạn cùng lớp cũng là cái duyên, hai ngày nữa là phải chia tay nhau rồi, thôi thì đi ăn với nhau một bữa đi nhé?”

“Bạn học Tô ơi, mình có thể xin số điện thoại của cậu không? Sau này tớ mắc cái gì có thể gọi điện hỏi cậu được không? Nếu gọi điện không tiện thì tớ nhắn tin cũng được nè.”

Tô Hồng Bảo: ?

Tô Hồng Bảo lạnh lùng, trả lời lễ phép mà ngắn gọn.

“Tớ có hẹn trước đó rồi.”

“Hợp tan là duyên, không cần cưỡng cầu.”

“Tớ thấy gửi tin nhắn cũng không tiện cho lắm.”

Tô Tái Tái nghe được thì không nhịn được mà cười thành tiếng, siết tay thành quyền, đưa lên sát bên môi giả đò “khụ khụ” rồi mới cất giọng nói: “Hồng Bảo.”

Tô Hồng Bảo nghe tiếng quay lại. Bộ dáng vốn dĩ cao lãnh lạnh lùng nhìn thấy Tô Tái Tái cái là mỉm cười liền.

Ngay sau đó nhớ ra quanh mình còn có cả đám các bạn nữ, quay đầu nói: “Người nhà tớ tới đón rồi, tạm biệt mọi người nhé.” rồi vui vẻ chạy về hướng Tô Tái Tái.

Ngay lúc cậu ấy đến trước mặt Tô Tái Tái thì ngẩng đầu oán giận mà cất lời: “Tiểu sư thúc đến đón muộn.”

“Ơ? Chẳng phải con mới bước ra đó sao?” Tô Tái Tái ngạc nhiên.

“Con làm xong lâu rồi.” Tô Hồng Bảo cãi lại ngay, ngừng một chút rồi mới ngượng ngùng mím môi dưới: “Thấy tiểu sư thúc vẫn chưa tới nên mới đi WC đợi tiểu sư thúc tới thì con đi ra.”

“Ồ.” Tô Tái Tái kéo dài giọng, mắt sáng ánh lên nét vui vẻ, vạch trần tiểu sư điệt nhà mình: “Ô thế là con trốn trong WC tới tận bây giờ luôn à?”

Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía các bé gái mới nãy còn vây quanh người Tô Hồng Bảo, giờ thì mắt sáng bừng bừng nhìn về phía cậu ấy đầy chờ mong rồi lại quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, lắc đâu thở dài: “Bé ngỗng này… Tiểu sư thúc nhớ rõ là hồi trước lúc con tu kiếm, tiểu sư thúc đâu có lấy nhầm kiếm phổ cho con đâu nhỉ?”

Mà sao giờ lại có cảm giác giống tuyệt tình kiếm thế này?

Tô Tái Tái nghiêm túc “nghiêng đầu tự hỏi” trong chốc lát, đột nhiên kinh hãi nhìn về phía Tô Bảo Bảo, đôi tay đặt lên bờ vai cậu ấy hỏi: “Bé ngỗng này, ngàn lần vạn lần con đừng có học theo sư tôn của con đó nhé.

Lần trước sư tổ của con nhặt con về là vì sợ nhị sư đệ không có nơi nương tựa. Giờ con mà cũng thế thì… Nói trước nhé, sau này tiểu sư thúc không có thu đồ đệ giùm con đâu.”

Nhặt người về nuôi là niềm yêu thích của sư tôn nhà cô, chứ không phải của cô.

“Tiểu sư thúc!” Tô Hồng Bảo nghe mà tức dậm chân: “Tiểu sư thúc nói cái gì vậy ạ?”

“Ủa?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo hai tai hồng hồng thì lại càng trêu tợn: “Tiểu sư điệt, đây chẳng phải là tiểu sư thúc đang lo lắng cho chuyện con không yêu sớm đó sao?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 354


“Tiểu sư thúc…” Tô Hồng Bảo tức tối dậm chân. Nửa ngày sau mới nghẹn nói ra được mỗi câu: “Con về sẽ mách với sư tổ!”

Tiểu sư thúc hư lắm, sư tổ phải giáo huấn lại thôi!

“À há, mách sư tổ con thì cùng lắm ông ấy cũng chỉ bảo tiểu sư thúc bê đệm hương bồ đến ngồi cạnh cửa đá chỗ sư tôn của con, úp mặt vào tường mà đọc khẩu hiểu, tâm sự các kiểu để tránh cho đệ tử của ông ấy bế quan xong thì quên mất cách nói chuyện như thế nào.”

Tô Tái Tái phất tay, ra vẻ “Cái chuyện úp mặt vào tường kia tiểu sư thúc còn quen hơn con nhiều.”

Làm cho Tô Hồng Bảo tức đến mức cho Tô Tái Tái xem thế nào gọi là “Đại ngỗng giương cánh.”

Nhưng cánh thì chưa kịp giơ ra, mà mỏ thì đã gào: “Tiểu sư thúc!” chân dậm xuống nền đá không để ý lực độ, không cẩn thận dẫm chân mạnh quá làm cho sàn nhà bằng gạch bị nứt vỡ.

Sàn nhà bị nứt vỡ làm cho cả sư thúc sư điệt ngây hết cả ra, hai mặt nhìn nhau không biết có nên chạy trốn không thì nghe thấy có người qua đường sợ hãi mà chỉ xuống chân Tô Hồng Bảo, thét lên: “Ối dồi ôi! Sao tự dưng lại nứt gạch ra thế này?”

Người đó vừa dứt lời thì có không ít người qua đường khác đồng loạt nhìn xuống dưới chân Tô Hồng Bảo mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

“... Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo đứng ngây ngốc ở đó, không dám nhúc nhích nhìn Tô Tái Tái, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Nếu bây giờ chúng ta chạy, liệu có còn kịp không?”

“Ưm…” Tô Tái Tái sờ cằm rồi nhìn những người qua đường càng lúc càng nhiều ở hai bên trái phải, cô thậm chí còn để ý thấy nhân viên bảo vệ đã chạy đến bên này, cô thở dài: “Có lẽ là không kịp rồi.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?” Tô Hồng Bảo nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Sáng nay con... mới chuyển hết số tiền đã kiếm được hôm qua cho sư tổ rồi…”

“Hay là…” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi nói với vẻ mặt “Sư thúc có ý hay”: “Chúng ta ở đây mở tiệm bói vài quẻ?”

“...” Tiểu sư thúc, tuy con còn nhỏ, nhưng con cũng biết làm vậy là không được.

Tô Hồng Bảo chẳng thèm đáp lời, mà chỉ im lặng liếc mắt nhìn Tô Tái Tái.

Cuối cùng, ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị đưa Tô Tái Tái và người còn lại đến phòng giám đốc để bàn việc bồi thường thì Ôn Liễu gọi điện đến.

Hóa ra bà ấy muốn hỏi xem khi nào bé ngỗng sẽ về ăn tối và cậu ấy có món gì đặc biệt muốn ăn hay không để Nghiêm sư bá nấu ngay bây giờ.

Sau khi Ôn Liễu biết hai người đã “gây chuyện” và hỏi rõ họ đang ở đâu thì bà ấy cười nói không sao cả, chỉ dặn hai người cứ chờ ở đó, bây giờ Tiểu An sẽ đi đón họ, đừng có chạy lung tung, sau đó bà ấy cúp máy.

Một phút sau, nhân viên bảo vệ nhận được cuộc gọi, cũng không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng nhân viên bảo vệ vốn tỏ vẻ khó chịu lập tức đáp lời liên tục.

Sau khi cúp máy, nhân viên bảo vệ lập tức xin lỗi Tô Tái Tái và người còn lại rồi mới rời đi.

Chẳng mấy chốc Thẩm An đã đến và bảo hai người lên xe. Anh ấy vừa khởi động xe vừa thản nhiên hỏi chuyện vừa nãy: “Tiểu Tái, bé ngỗng, hai người không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu, im lặng một lát rồi hỏi: “Đàn anh Thẩm, anh đã giúp chúng tôi xử lý chuyện vừa nãy đúng không? Cảm ơn nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Thẩm An cười nói, sau đó nhàn nhạt nói: “Doanh nghiệp của gia đình nên dễ nói chuyện.”

“Thế thì vẫn phải cảm ơn anh Tiểu An.” Tô Hồng Bảo ngồi ở ghế sau, trịnh trọng cảm ơn Thẩm An, sau đó lại nhìn sang Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhận ra điều đó, nhưng cô không lên tiếng ngay.

Mãi đến khi ba người đến nhà họ Nghiêm, Tô Tái Tái không thấy Chu Phổ ở đây và biết rằng ông ấy vẫn đang ở nhà kính, thế là cô xung phong đi gọi ông ấy, tiện thể dẫn Tô Hồng Bảo đi xem mầm thảo dược do thầy Chu trồng, lúc này hai sư thúc sư điệt mới tạm thời có không gian riêng.

Bé mèo con của nhà họ Nghiêm cũng “meo meo” chạy ra, đi bên cạnh chân của Tô Hồng Bảo.

“Vừa nãy con định hỏi gì? Nói đi nào?” Sau khi đi ra xa, Tô Tái Tái mới mỉm cười nhìn Tô Hồng Bảo.

“Tiểu sư thúc, vừa nãy con muốn nói là anh Tiểu An đã giúp con, liệu con có thể tặng một lá bùa cho anh ấy xem như quà cảm ơn không?” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái và hỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back