Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 110


“Sư đệ, cậu có thấy sư phụ quá đáng với chị không?” Tô Tái Tái lại tiếp tục ca thán.

Cô dừng lại, chun mũi rồi mới nói tiếp: “Ông ấy còn bảo tôi là thích làm loạn cơ. Chẳng biết ông lão nào đã làm loạn lúc phùng cửu, nếu mà không có cậu ra mặt ngăn cơn sóng dữ thì có khi giờ ông ấy đã nằm luôn ra đó, muốn đi đâu cũng phải nhờ đám thú cưng nuôi sau núi cõng đi rồi á.”

Tô Tái Tái lắc đầu, ra vẻ “Sư phụ nhà mình đúng là làm cho người ta không hết lo mà.”

Sau khi cô đau lòng ôm đầu cảm thương các thứ xong thì như nghĩ ra cái gì đấy, hơi dừng lại rồi quay sang liếc nhìn cửa đá.

Tiếp đó kéo cái tọa bồ đoàn ngồi sát gần cửa đá, ra vẻ “Chị em mình thân thiết nhất” thò lại gần, cong ngón tay gõ lên cửa đá nặng trịch.

“Sư đệ này, nhỡ mà lúc đó xảy ra vấn đề gì… Cậu nhớ ra mặt đúng lúc nha.” Cô có thuận lợi vượt qua được phùng cửu lần thứ hai hay không thì phải dựa hết vào sư đệ này rồi!

Lải nhải một hồi, Tô Tái Tái đã ăn xong, uống cũng uống đủ rồi, cô vỗ bụng chậm rì rì đứng dậy nhìn dãy núi liên miên tầng tầng lớp lớp đằng xa, híp mắt lại rồi hít sâu một hơi, rồi mới quay đầu nhìn về phía cửa đá.

“Sư đệ, tôi úp mặt vào tường hối lỗi xong rồi nha. Sư đệ cứ bế quan cho tốt, tranh thủ sớm ngày ra ngoài nhé.”

Tô Tái Tái dừng lại một lát rồi lại chép miệng, cười khổ bảo: “Kiếm tiền nuôi gia đình khổ ghê ấy.”

Nói rồi trộm liếc mắt sang nhìn cửa đá, thở dài một hơi.

Xong việc rồi thì cô phủi tay, rung đùi đắc ý đi xuống.

Còn đống xương vụn với tọa bồ đoàn bị vứt lại đó thì lát sau mới có một bóng đen yên lặng xuất hiện từ trong chỗ tối, im lặng quét tước sạch sẽ trước cửa đá, cung kính khom lưng trước cửa đá rồi mới biến mất tại chỗ trong nháy mắt.

Đằng sau cánh cửa đá dày, nặng trịch, kéo dài sau vách đá, thẳng tới một chỗ nào đó.

Một người đàn ông có dung mạo lạnh lùng đang ngồi xếp bằng trên cục đá được điêu khắc thành tọa bồ đoàn.

Cho tới khi Tô Tái Tái ở ngoài cửa đá đi thật rồi, người bên trong mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lóe lên ý cười.

Dừng lại khoảng chừng đôi chút rồi lại thong thả khép mắt lại, tiếp tục nhập định bế quan.

----

Chờ tới khi Tô Tái Tái quay lại tông môn, đi dạo một vòng không thấy ông cụ Tô đâu thì chậm rì rì mà đi tới phòng đọc sách, lần mò qua mười mấy kệ sách mới tìm thấy tiểu sư điệt.

Cô tựa người vào kệ sách, cất tiếng hỏi: “Tiểu sư điệt, sư phụ đâu rồi?”

“Chắc là ông ấy đến đạo quán chơi cờ rồi ạ.” Tô Hồng Bảo đứng trên cầu thang, quay đầu ho khan, phủi bớt đống bụi bặm trước mắt rồi mới quay sang trả lời Tô Tái Tái.

“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, lúc quay người toan rời đi thì lại ngừng chân, quay đầu nhìn cậu thiếu niên hỏi: “Chẳng phải mấy cuốn sách ở đó con đọc hết rồi hay sao?”

Trong phòng đọc sách này cất chứa cả đống thư tịch có liên quan tới các bộ môn như võ, đan, khí, phù.

Từ giản dị nhất tới cao thâm nhất, có ở đây hết.

Tất nhiên, căn phòng này chỉ có một phần thôi, còn lại thì ở sâu trong lòng núi.

Vị trí hiện tại của Tô Hồng Bảo vừa hay lại là chỗ để những cuốn sách cơ bản nhất.

Năm đầu tiên cậu ấy vào trong tông môn, Tô Tái Tái đã dẫn cậu ấy đi đọc hết đống sách này rồi.

Sao đột nhiên hôm nay lại tới đây đọc lại thế này?

“À, con tính đọc lại cách rèn Tiểu Kiếm ạ. Tại con tính rèn thêm hai cây nữa.” Tô Hồng Bảo ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng nói: “Lần trước ra bãi tha ma con làm gãy mất rồi ạ.”

Tiểu Kiếm là loại phải rèn, tạo hình giống với đao kiếm thời cổ đại, nhưng dù to hay bé thì chỉ dài đúng bằng một ngón tay, dễ dàng mang đi, là thứ tốt nhất để tiêu diệt đám lệ quỷ, yêu tà.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 111


Nhưng nếu muốn rèn được loại tốt thì nguyên liệu vừa khó kiếm lại còn đắt đỏ.

Cũng may Tô Tái Tái có thiên phú trong bùa chú, có thể tạo ra bùa nâng cấp nên cho dù là thứ đồ sắt bình thường nhất thì chỉ cần luyện hóa chung với bùa chú của Tô Tái Tái là có thể gia tăng uy lực tương ứng của nó.

Nhưng bùa của Tô Tái Tái chỉ có tác dụng tăng thương tổn thôi chứ nếu bản thân chất liệu của luyện khí chỉ ở mức bình thường thì cũng uổng.

Nhiều lắm thì có thể kiên trì thêm chút thời gian dưới tác dụng của bùa nâng cấp.

Giống như của Tô Hồng Bảo vậy, không cẩn thận cái là gãy ngay.

Giờ tiểu sư thúc đã ở đây, còn không mau nhân dịp cô còn đang ở trên núi đòi ít bùa chú để mà luyện mấy thứ?

Hơn nữa, chẳng mấy chốc mà cậu ấy sẽ phải học sang luyện đan, đến lúc đó cũng cần đến bùa chú của tiểu sư thúc mà!

“Ồ…” Tô Tái Tái ngân giọng, ra vẻ “Sư thúc còn tưởng là có chuyện gì”.

“Lát nữa con qua chỗ sư thúc lấy bùa chú nhé, lần này xuống núi nên sư thúc làm nhiều chút, chắc là đủ cho con dùng đấy.” Tô Tái Tái quen miệng nói.

Như thể đống bùa chú kia chỉ là thứ đồ gì đó tầm thường mà thôi.

“Cảm ơn tiểu sư thúc!” Tô Hồng Bảo vui vẻ cảm ơn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái tùy ý phất tay, như thể đột nhiên nhớ ra cái gì mà nhìn về phía tiểu sư điệt mà hỏi: “À đúng rồi, cái kiếm gãy của con đâu đưa cho sư thúc xem sao?”

“Dạ.” Tô Hồng Bảo nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bậc thang, lấy tiểu kiếm ra khỏi ống tay áo, mở miệng nói: “Con nghĩ là sư thúc sẽ cần nên không vứt nó đi.”

Tô Tái tái nhìn tiểu kiếm chỉ dài hơn, thô hơn cái tăm có chút xíu, quan sát chỗ bị gãy xong thì gật đầu nói: “Để sư thúc cầm cho.”

“Dạ vâng.” Tô Hồng Bảo gật đầu, cũng chẳng hỏi Tô Tái Tái cầm làm gì.

Dù sao thì trong tông môn, tiểu kiếm bị gãy chỉ coi như là phế phẩm, bị vứt bỏ không khác gì rác.

Chẳng qua trước đó Tô Tái Tái có dặn Tô Hồng Bảo giữ lại nên cậu ấy mới không vứt đi.

Tô Tái Tái vừa đi vừa rút ra một tờ giấy trắng, chẳng thấy cô niệm khẩu quyết gì mà chỉ đơn giản là kẹp vào giữa hai ngón tay, tiếp đó là khẽ chuyển động cổ tay, tờ giấy trắng cứ thế bay phất lên, Tô Tái Tái buông tay thì nó quay vòng vòng xung quanh tiểu kiếm đã bị gãy kia.

Cuối cùng nó lóe sáng, cứ thế hòa vào thân kiếm. Sau khi ánh sáng biến mất thì tiểu kiếm đã gãy kia trở lại bình thường, rơi vào lòng bàn tay của Tô Tái Tái.

“À há… Vẫn còn dùng được này.” Ngón tay của Tô Tái Tái khẽ chuyển động, nhìn qua nhìn lại rồi gật đầu, tiện tay thả tiểu kiếm vào sau mũ hoodie, nói với người giấy nhỏ: “Bảo quản hộ chị xíu nha.”

Người giấy nhỏ gật đầu, nhảy cái “bẹp” một cái, đôi tay ôm chầm lấy tiểu kiếm khá vừa với cơ thể nó rồi ngồi xuống vai Tô Tái Tái, lắc lư chân nhìn tiểu kiếm trong tay.

Sờ tới sờ lui, ra vẻ khá là thích thú.

“Cái thứ kim loại thấp kém này cầm cũng chẳng có ích gì, nếu em thích thì hôm nào chị làm cho em cái khác.” Tô Tái Tái thấy nó thích thú không ngơi tay thì cười nói.

????

Có thật không đó?

Nó có thanh kiếm của riêng nó á?

Người giấy nhỏ nghe xong thì vui như bay lên, mắt sáng quắc nhìn Tô Tái Tái vô cùng kích động.

Tô Tái Tái trông nó thấy đáng yêu vô cùng nên đưa tay xoa đầu nó, cười cười: “Chi bằng giờ em qua chỗ ngỗng con chọn xem thích kiểu kiếm như thế nào, chị làm cho em.”

Người giấy nhỏ vui vẻ nhảy nhót, vui sướng quay vòng vòng trên vai Tô Tái Tái mấy vòng rồi sán tới thơm cái bẹp lên má Tô Tái Tái, định tùy tiện cắm tiểu kiếm lên đầu Tô Tái Tái rồi mới đi.

Cũng may trước khi người giấy nhỏ kịp làm thế thì Tô Tái Tái đã kịp né khỏi “một kiếm vào đầu”, cười bảo: “Dừng dừng dừng, đầu chị không phải là vỏ kiếm đâu. Thiếu hiệp cứ thả vào tay chị đây này.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 112


Người giấy nhỏ vội gật đầu, thả tiểu kiếm vào trong tay Tô Tái Tái rồi lại thơm cô cái “bẹp” rồi vui vẻ bay về chỗ Tô Hồng Bảo.

Nó sắp thành người giấy nhỏ có kiếm rồi!

Vui ghê!

Chờ người giấy nhỏ bay đi rồi thì Tô Tái Tái mới lắc đầu, chuyển tầm mắt. Lúc xuống núi để đến đạo quán có đi qua dược phố thế là cô lại lượn trong đó một vòng.

Lúc cô đi ra khỏi đó thì phủi tay, đi xuống chân núi.

Cho tới khi Tô Tái Tái chậm rì rì đi tới gần đạo quán, chẳng chờ cô bước vào trong thì có một người đạo sĩ đạo cốt tiên phong vọt ra với vẻ lo lắng.

Người đó vừa thấy cô thì vui vẻ ra mặt, chẳng thèm để tâm hình tượng của mình trong mắt du khách xung quanh đã tổn hại tới mức nào, nhanh chân chạy ra đón Tô Tái Tái.

Người đó chạy gần tới trước mặt cô rồi thì như chợt nhớ ra cái gì thì vội vã đứng lại, chỉnh trang lại trang phục của mình rồi hành lễ với Tô Tái Tái.

Dưới ánh nhìn chăm chú của du khách xung quanh, Tiền Tam ngẩng đầu cười hì hì với Tô Tái Tái.

“Tiểu sư thúc đến rồi đó hả?”

*****

Bây giờ đã chạng vạng tối, theo quy tắc của đạo quán, khách du lịch đã lục tục ra về.

Vài người lẻ tẻ còn đang ở đây là nam nữ trẻ tuổi nhân lúc ngày nghỉ hẹn nhau ra đó chơi.

Mọi người đứng ở đạo quán cách đó không xa, trơ mắt nhìn Tiền Tam cười hì hì đi theo sau một cô gái trẻ vào trong, vừa đi vừa xoa xoa tay.

Ông ấy đang kích động nói gì đó với cô gái nhỏ.

Dáng vẻ đó… Trông không khác gì khi người hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình cả.

“Người đó… Là quán chủ mà chúng ta vừa mới gặp sao?” Sau khi bóng dáng hai người khuất tầm mắt, một cậu trai trẻ trong đó không nhìn theo nữa, quay qua hỏi bạn mình.

Giọng điệu ngốc nghếch như thể vẫn còn chưa phục hồi tinh thần được.

“Hình như… Đúng đấy.” Một cậu trai khác xoa xoa cái ót, trả lời không hề chắc chắn.

Cậu trai trẻ vừa nói xong thì nhận được cái liếc mắt của hai cô gái trẻ: “Rõ ràng là đúng rồi! Sao hai cậu lại ra vẻ như không xác định được thế.”

“Có lẽ là vì…” Cậu trai trẻ đầu tiên đặt câu hỏi nghe xong, nghĩ nghĩ một lát rồi mới trả lời bạn mình: “Là vì dáng vẻ nịnh nọt của quán chủ… Trông rất chân thành?”

Cậu trai trẻ nói xong, bạn bè đi chung cũng đồng thời im lặng.

Rõ ràng, quán chủ mà lúc nãy bọn họ thấy có bộ dáng vô cùng tiên phong đạo cốt, còn hơi có chút thế ngoại cao nhân nữa!

Bây giờ bọn họ nhìn bộ dáng ông ấy như ruồi bọ vây quanh cô gái trẻ kia… Có chút giống như ảo ảnh tan vỡ.

“Được rồi, chúng ta về thôi.” Cậu trai trẻ thôi không xoắn xuýt vấn đề này nữa, quay qua nói với bạn mình.

Ba người kia nghe xong thì gật đầu, cùng nhau đi xuống chân núi.

Đi một đoạn xa rồi, vẫn còn có thể nghe thấy có một cậu trai trẻ trong số đó hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy các cậu có nghe thấy quán chủ gọi cô gái kia là gì không?”

Thật kỳ lạ, cũng chỉ cách nhau có vài bước chân thôi, thế nhưng cậu ấy chỉ có thể nghe được ba chữ: “… Cô tới rồi.”

Trước đó hai người kia nói gì ngược lại bọn họ không biết.

Vẻ mặt ba người còn lại cũng hoang mang y hệt, đồng thời lắc đầu.

“Hình như quán chủ đó chỉ nói ba chữ cô tới rồi thôi thì phải.” Một người trong số đó nói.

“Phải không đó?” Cậu trai trẻ nghi hoặc gãi đầu, một lát sau gật nhẹ đầu nói: “Chắc là thế nhỉ…?”

Chắc là… Là trí nhớ lúc nãy của cậu ấy có vấn đề gì sao?

Nhưng mà… Vì sao quán chủ lại làm lễ khá nghiêm trang với cô gái kia?

Bốn người trẻ tuổi rời đi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Đương nhiên, Tiền Tam cũng chẳng biết mấy chuyện đó, ông ấy cười hì hì đi bên cạnh Tô Tái Tái, vừa đi vừa nói: “Tổ sư đang đánh cờ ở bên trong.”

Tô Tái Tái vừa nghe đã hiểu rõ, cô quay qua hỏi Tiền Tam: “Tiểu Lục về rồi à?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 113


Cô vừa hỏi xong thì thấy Tiền Tam cười “hì hì”, sau đó gật gật đầu.

“Thảo nào.” Tô Tái Tái làm ra vẻ “Tôi biết ngay mà”.

Trước kia sư phụ cũng thích chạy qua đạo quán bày một sạp cờ tướng, sau khi ngồi xuống ghế gấp, mắt híp lại một nửa, tay chống đầu, ngồi đó dưỡng thần.

Giống như một con mèo không có hứng thú gì với các du khách đi tới đi lui, chỉ một lòng một dạ muốn phơi nắng.

Làm gì có người nào lại chạy tới đạo quán bày cờ tướng chứ?

Cho nên du khách vẫn khá tò mò về ông cụ Tô, nhưng nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ đứng một bên, lén lút chụp ảnh, quay phim, hoàn toàn thờ ơ với tờ giấy ông ấy viết: “Dùng cờ để kết bạn, người có duyên sẽ được tặng một vòng tay bình an.”

Nhìn cái vòng tay bình an kia đi.

Đó là một sợi dây thừng màu đỏ xuyên qua một quả óc chó nhỏ đập dẹp, tuy rằng nó được sơn dầu nên hơi sáng bóng, nhưng món này… Cùng lắm cũng chỉ được năm mao tiền mà thôi, không nhiều hơn được.

Vì thế các du khách tới đạo quán đều nhất trí cho rằng đây chỉ là một ông cụ người bản địa tới đây làm trò vặt để lừa ít tiền mà thôi.

Hầy, quả nhiên là nông thôn nhỏ bé, ngay cả cách thức lừa người cũng vụng về như thế. Không biết ông ấy một năm có thể lừa được mười người hay không nữa.

Thời đại internet bùng nổ, những khách du lịch đã sớm thấy nhiều việc đời sôi nổi lắc đầu cười than.

Bọn họ không biết Tiền Tam muốn có cái vòng tay bình an giá rẻ của “ông cụ lừa người” này bao nhiêu.

Nếu không phải ông ấy cần duy trì dáng vẻ của quán chủ đạo quán, duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt trước mặt người ngoài thì Tiền Tam đã muốn vừa ôm cột vừa biểu diễn “Nôn nóng tới cào trụ” ở hiện trường cho mọi người xem.

Bọn họ không biết nhìn hàng, quá là không biết nhìn hàng mà!

Sau đó, Tiền Tam thật sự vì quá thèm muốn có nó, có khi ông ấy sẽ nhân lúc có ít người mà meo meo đi tới trước mặt ông cụ Tô, gương mặt tươi cười nói muốn chơi cờ với sư tổ.

Đáng tiếc là không dưới một lần ông ấy bị ông cụ Tô không chút lưu tình mà đuổi đi, chỉ đành phải đứng qua một góc, tiếp tục tránh sau cây cột, ánh mắt trông mong nhìn về phía ông cụ Tô.

Ông ấy vừa âm thầm quan sát, vừa vì khách du lịch làm như không thấy ông cụ Tô mà tiếp tục cắn răng cào trụ.

Đây là khó khăn của nhân gian đó!

Mấy người bình thường này thật là… Tức chết ông ấy rồi.

Sau này, Tiền Tam nhặt tiểu đồ đệ Tiểu Lục về, bé trai dơ dáy bẩn thỉu, sau khi được tắm rửa sạch sẽ lại bất ngờ trở nên xinh đẹp.

Cậu bé rõ ràng đã chín tuổi, nhưng lại nhỏ gầy giống như đứa nhỏ mới sáu tuổi.

Sau khi dò hỏi mới biết được từ khi Tiểu Lục sinh ra đã không thể nói chuyện, ba mẹ ruột cảm thấy cậu bé là đứa ngốc nên ném vào trong đống tuyết, muốn để cậu bé chết cóng.

Bà nội cậu bé không đành lòng lại nhặt cậu bé về, từng chút một nuôi lớn cậu bé.

Tiếc là mấy năm trước bà nội vì lớn tuổi mà một đi không trở lại, Tiểu Lục không thể không quay lại bên cạnh ba mẹ ruột.

Tiểu Lục bị đánh bị đói đều là chuyện thường ngày, nhưng đứa nhỏ này cũng kỳ lạ, cho dù thế nào cũng không hề mở miệng ra nói một tiếng.

Cậu bé chỉ ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt trong suốt của một đứa ngốc.

Khi đó ba mẹ Tiểu Lục lại sinh được một đứa con trai khác, so với em trai hoạt bát lanh lẹ, cậu bé lại càng không được yêu thương.

Cho dù cậu bé không làm gì cả, chỉ yên tĩnh đứng ở một chỗ, vẫn là sai lầm như cũ.

Khi ba mẹ Tiểu Lục lại lần nữa vứt bỏ cậu bé, Tiền Tam đi ngang qua liền nhặt cậu bé về.

Đừng thấy Tiểu Lục ngây ngốc không nói lời nào, nhưng trong lòng đứa nhỏ này hiểu được ai thật sự đối xử tốt với mình. Cho nên sau khi tới đạo quán, cậu bé đều đi theo Tiền Tam.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 114


Cậu bé nắm vạt áo Tiền Tam, ông ấy đi đâu thì cậu bé đi theo đó, yên tĩnh và ngoan ngoãn.

Nếu Tiền Tam có việc bận, vậy Tiểu Lục sẽ đổi qua nắm chặt vạt áo của một, hai, ba, bốn, năm sư huynh.

Rất ngoan ngoãn.

Sau đó có một lần, Tiểu Lục ngồi xổm nhìn con kiến khiêng đồ.

Cậu bé cứ ngồi xổm như thế, trùng hợp thế nào lại ngồi xổm bên cạnh ông cụ Tô đang chống cằm nhìn bàn cờ tướng.

Ông cụ Tô vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lại chậm rãi trợn to mắt, liếc nhìn Tiểu Lục một cái.

Một lần liếc mắt này, ông cụ Tô đã có thêm một bạn chơi cờ nhỏ mới.

Tới khi Tiền Tam phát hiện không thấy tiểu đồ đệ của mình đâu, đang vô cùng lo lắng tính chạy đi tìm thì đã thấy ông cụ Tô đang vui mừng dạy Tiểu Lục chơi cờ.

Không những thế, ông ấy còn tặng cho Tiểu Lục một cái vòng tay bình an.

Tiền Tam thì… Lúc đó Tiền Tam thì há hốc mồm, lại lần nữa cảm nhận được cuộc đời này sao mà bất công quá.

Chẳng lẽ đây chính là câu “Người ngốc có ngốc phúc.” mà ông bà ngày xưa hay nói sao?

Thế gian này… quả nhiên là chẳng bao giờ công bằng cả.

Mặc dù ngoài miệng Tiền Tam nói như thế nhưng ông ấy lại cảm thấy rất vui khi thấy Tiểu Lục gặp được kỳ ngộ như thế.

Tiền Tam biết rất rõ sư tổ là người như thế nào. Bình thường thì ông ấy chỉ là một ông cụ Tô chẳng thèm quan tâm tới ai cả, nhưng nếu người nào đó được ông ấy xếp vào nhóm ‘người một nhà’ thì ông ấy sẽ rất yêu thương bảo vệ người đó.

Chuyện sau đó hoàn toàn đúng như những gì mà Tiền Tam đã nghĩ.

Tài đánh cờ của Tiểu Lục là do ông cụ Tô dạy dỗ từng chút một. Dần dần, cậu bé cũng chịu nói chuyện với Tô Tái Tái, mặc dù trình độ học tập của cậu bé đều chỉ vừa đủ điểm trung bình, không phải là một đứa trẻ thông minh lanh lợi gì, nhưng được cái rất hiền lành ngoan ngoãn, vì thế nên rất được các bạn bè yêu mến, được giáo viên bảo vệ.

Sau đó, có một lần trường học tổ chức thi đấu cờ tướng, Tiểu Lục chỉ bị kéo đi cho đủ doanh số thôi, nhưng cũng nhờ lần đó mà giáo viên đã phát hiện được tài chơi cờ của cậu bé, bây giờ cậu bé đã trở thành một kỳ thủ trẻ của quốc gia.

Tiểu Lục còn thường bị các bậc tiền bối trêu là gương mặt đại diện cho giới cờ tướng của nước nhà.

Tiểu Lục bây giờ ngoại trừ có hơi ngơ ngơ, không thích nói chuyện với người khác ra thì không khác gì một người bình thường cả.

Lúc Tô Tái Tái bị bà cụ Bạch nhận về nhà họ Bạch thì Tiểu Lục đang đi thi đấu giải quốc tế ở nước ngoài.

Thảo nào mấy bữa nay sư phụ toàn chạy về đạo quán để chơi cờ.

Thì ra là Tiểu Lục đã trở về sau khi thi đấu xong.

“Đúng thế, thằng bé đó lại mang huy chương về cho tôi. y da, thằng bé này cũng thiệt là…” Tiền Tam lải nhải, làm ra vẻ “Tôi đã bảo là không cần nhưng mà đồ đệ của tôi lại hiếu thuận quá.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông ấy làm cho Tô Tái Tái không nhịn được mà muốn trêu ghẹo ông ấy.

Tô Tái Tái nghiêm mặt gật gật đầu rồi nói: “Ừ, Tiểu Lục trông đáng tin hơn cháu đích tôn nhà họ Tiền của ông nhiều.”

Tiền Tam nghe Tô Tái Tái nói xong thì nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

Sau đó vẫn tiếp tục giữ nụ cười đó mà quay đầu nhìn Tô Tái Tái, rồi lại lập tức mếu máo.

“Tiểu sư thúc, sao tự nhiên người lại nhắc tới chuyện đó làm gì chứ.”

Vừa nghĩ tới thằng cháu ruột Tiền Nguyên Nguyên của mình, Tiền Tam chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Tiền Tam dừng một chút rồi lại nhớ tới chuyện lần trước có nhờ Tô Tái Tái dạy dỗ cho Tiền Nguyên Nguyên một bài học, ông ấy nói: “Đúng rồi, tiểu sư thúc, anh cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới người đó. Anh ấy nói đánh đúng lắm, nếu như còn có lần sau thì người cứ đánh tiếp đi, không cần phải nể mặt anh ấy làm gì.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 115


“Ồ.” Tô Tái Tái nghe xong thì hơi liếc mắt ra phía sau mình, nói nửa đùa nửa thật: “… Ba ruột có khác.”

“Ôi dào.” Tiền Tam thở dài vẫy vẫy tay, vừa đi ở sau lưng Tô Tái Tái vừa tiếp tục nói: “Hết cách rồi, từ sau khi anh cả ly hôn với chị dâu thì cũng chẳng có ai dạy bảo thằng bé gì cả. Chờ tới lúc nhận ra, muốn dạy dỗ thì đã muộn rồi,”

“Anh ấy thấy có lỗi với thằng bé, thành ra có muốn dạy cũng không dám nặng tay.”

“Không sao, người nhà không quản được thì sau này ra đời là có người quản ngay ấy mà.” Tô Tái Tái gật đầu, an ủi Tiền Tam.

Tiếc là Tiền Tam nghe xong câu này không những không cảm thấy được an ủi mà còn ôm lấy ngực, đứng im tự nghĩ một lúc lâu rồi mới nhăn nhó nói: “Tiểu sư thúc, người… người có chắc là người đang an ủi tôi không thế?”

Hay là đang xát muối châm chọc ông ấy đấy hả?

Dù gì thì tôi đây cũng đã là đàn ông tuổi trung niên rồi, dù cho mỗi ngày có rèn luyện tập võ, cố gắng nâng cao và bảo vệ sức khỏe thì trái tim cũng không thể so với người trẻ được.

Sư thúc ơi, người cũng nên nể tình sư điệt tôi là người đã có tuổi rồi chứ…

“?” Tô Tái Tái cảm thẩy khó hiểu, cô quay đầu lại nhìn Tiền Tam một lúc rồi nói: “Nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”

Dù sao thì ông chủ ngài đây cũng đã trả hai lần tiền cho công đánh cháu đích tôn của dòng tộc còn gì.

“…” Sư điệt lớn tuổi không còn gì để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn tiểu sư thúc.

“… Thế giờ cho ông cái này thì ông có vui lên được chút nào không?” Tô Tái Tái nhìn thấy Tiền Tam mếu máo như thế thì làm bộ nghĩ ngợi một chút rồi đưa cây kiếm nhỏ lúc nãy cho ông ấy.

“Cái gì?” Tiền Tam khó hiểu nhìn về phía cây kiếm nhỏ.

Chờ tới lúc ông ấy nhìn rõ đó là cái gì thì đôi mắt trừng to ra.

Mà Tô Tái Tái thì trả lời vô cùng đàng hoàng: “Cây tăm xỉa răng.”

Hở…

Bây giờ Tiền Tam không có thời gian để càm ràm Tô Tái Tái, bởi vì ông ấy đã bị cây kiếm nhỏ hút hết sự chú ý rồi, hai mắt ông ấy sáng rực, ông ấy chà lau hai bàn tay lên áo đạo sĩ mấy lần rồi mới cung kính đưa hay tay lên nhận.

Vừa kích động nhận lấy cây kiếm nhỏ, vừa cười nói: “Ôi chao… Cái này, cái này quý quá tiểu sư thúc ơi.”

… Tôi thấy ông có ngại miếng nào đâu ha.

Tô Tái Tái liếc xéo Tiền Tam một cái, lông mày nhướng lên, cười như không cười nhìn ông ấy.

Tiền Tam cầm cây kiếm nhỏ chỉ bằng cây tăm xỉa răng mà vui vẻ không thôi, bộ dáng vui mừng của ông ấy bây giờ y như người giấy nhỏ.

Tiền Tam vừa ngắm nghía cây kiếm nhỏ, đầu cũng không có ngẩng lên nhìn Tô Tái Tái mà lại cười nói với cô: “Tiểu sư thúc, có một cây tăm à, hình như… không có đủ dùng á.”

Tiền Tam nói xong câu này thì mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái thấy thế thì yên lặng lùi về sau một bước nhỏ.

… Thật đáng sợ.

“Ông không muốn thì trả lại cho tôi cũng được.”

Tô Tái Tái vừa mới nói xong, từ cuối cùng nói ra còn chưa hết âm, tay còn chưa kịp đưa ra thì Tiền Tam đã vội vàng cất cây kiếm nhỏ vào trong áo đạo sĩ của mình.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tô Tái Tái cũng giật mình.

“Hì hì hì… Tiểu sư thúc đã cho thì đương nhiên là tôi phải quý giá trân trọng nó rồi.” Tiền Tam xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt nhìn Tô Tái Tái, làm gì còn cái vẻ tiên phong đạo cốt nữa chứ.

Tô Tái Tái thấy Tiền Tam như thế thì cũng có chút ngượng ngùng, cô gãi gãi sóng mũi rồi nói: “Trước khi tôi đi thủ đô thì sẽ làm thêm một cái cho ông.”

Lần nào cũng chỉ có thể cho Tiền Tam mấy thứ đồng nát khiến cho Tô Tái Tái cảm thấy hơi xấu hổ.

“Thiệt… thiệt hả tiểu sư thúc? Cảm ơn tiểu sư thúc nha.” Tiền Tam ngơ ra một giây rồi lập tức vui vẻ, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 116


Ông trời ơi! Chẳng lẽ cuối cùng thì ông cũng đã bắt đầu biết thương xót cho người tuổi trung niên rồi sao?

Tiền Tam cảm động muốn khóc, còn định chạy về tiền điện để dâng hương cho tổ sư Tam Thanh nữa cơ.

“Ừ, có điều đến lúc đó ông phải giúp tôi một việc.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Chờ sau khi tôi thu xếp ổn định chỗ ở ở thủ đô xong thì ông giúp tôi gửi một thứ. Đến lúc đó ngỗng con sẽ giao cho ông.”

“Chuyện nhỏ.” Tiền Tam gật đầu lia lịa nói: “Cứ nói tiểu sư đệ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự qua đó lấy.”

Chờ tới khi hai người đi tới phía sau điện thì Tiền Tam mới nhớ tới lúc nãy hình như Tô Tái Tái nói là ở thủ đô.

Ông ấy đi ở bên cạnh cô, hỏi: “Tiểu sư thúc, nhà họ Bạch ở thành phố C mà nhỉ?”

Đi thủ đô làm gì vậy?

“À, tôi đi học.” Tô Tái Tái trả lời ngắn gọn.

“Đi, đi học?” sách trong tông môn còn chưa đủ để cô xem hả?

Tiền Tam giật mình, sau đó ông ấy nhớ tới lần trước Tô Tái Tái có hỏi mình về Đại học Đế Đô, ông ấy quay đầu nhìn cô hỏi: “Người định đi Đại học Đế Đô sao?”

“Ừ, đúng rồi.” Tô Tái Tái gật đầu.

“… Viện nào có được vinh dự đó vậy?” Tiền Tam không nhịn được ghen tị hỏi.

Có thể ở cùng một Viện với Tô Tái Tái, đến lúc đó, dù chỉ là nhặt rác của cô thì cũng là đồ quý hiếm đó.

… Giờ mà ông ấy đi đăng ký làm học sinh dự thính thì không biết Đại học Đế Đô có chịu nhận không nhỉ?

Tiền Tam thầm nghĩ như thế.

“Viện nào ư?” Tô Tái Tái nghiêng đầu nghĩ một lát mới trả lời Tiền Tam: "Hinh như là Luyện Khí Viện đó.”

Lúc Ngô Hạo đưa hộp tới, cô chỉ mở ra nhìn thoáng qua một cái rồi vứt trong xó chẳng buồn ngó lần hai, cho nên thật sự không rõ ràng lắm.

Luyện khí ư?

Tiền Tam lẳng lặng sờ cây kiếm nhỏ vừa cất vào bên người, cảm thấy đáng lẽ mình nên đồng ý lời mời của Đại học Đế Đô và trở về làm giáo sư danh dự mới đúng.

Như vậy thì ông ấy đã có lý do chính đáng để chạy tới thủ đô, còn sẵn tiện nhặt luôn mấy món “đồ bỏ” mà tiểu sư thúc vứt đi nữa.

Ừm ừm, ông ấy đúng là một “đứa bé già đầu lanh lợi” mà.

Tiền Tam yên lặng gật đầu, trong lòng thầm khen ý tưởng của mình.

Ở thủ đô.

“Ồ, năm nay bên Luyện Khí Viện có chiêu sinh nội bộ à?” Sau khi nhận được danh sách sinh viên nhập học của Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng nhìn thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” được in đậm là đã kinh ngạc rồi, đến khi nhìn đến tên của viện chiêu sinh thì càng sửng sốt hơn.

Ông ta dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phó viện trưởng của Luyện Đan Viện, cũng là người thầy từng dạy dỗ mình, kinh ngạc hỏi: "Thầy ơi, chẳng lẽ viện trưởng Lý đã nhặt được hạt giống tốt nào sao ạ?”

Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện nghe thế thì chẳng buồn ngẩng đầu mà chỉ cười khẩy một tiếng, sau khi dùng nắp gạt vụn trà và hớp một ngụm xong thì mới đặt tách trà xuống rồi trả lời Tần Trác Thắng.

“Hạt giống tốt đâu mà hạt giống tốt, phó viện trưởng Ngô làm vậy là muốn thay em trai mình trả nợ ân tình cho người ta mà thôi.” Phó viện trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng: "Trò cũng biết tình hình của Phù Lục Viện rồi đó, mà Cổ Võ Viện thì lại quá bảo thủ, hơn nữa yêu cầu xét tuyển cũng khắt khe vô cùng, ông ta thì lại có xích mích với Luyện Đan Viện của chúng ta, cho nên chỉ có thể nhét người nọ vào Luyện Khí Viện thôi.”

“Dù sao thì... Đứa con trai và con gái chẳng có tài cán gì của ông ta cũng vào Luyện Khí Viện đó thôi, nếu không thì sao mà vào Lục Bộ được.”

Nói tới đây, phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.

Thì ra là thế.

Tần Trác Thắng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Lúc trước ông ta cũng có nghe chuyện Ngô Lục Lục đã trở về nhà họ Ngô.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 117


Tần Trác Thắng nhỏ hơn Ngô Lục Lục chừng bảy tám tuổi, thuở còn trẻ cũng từng nghe không ít người khen ngợi Ngô Lục Lục.

Tuy bản thân ông ta cũng có thiên phú, nhưng so với Ngô Lục Lục của lúc ấy thì chút tài năng này quả thật chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng nào có ai ngờ đến, cuối cùng Ngô Lục Lục chẳng những không thể đột phá mà còn mất luôn tài năng mà mình đang có.

Một người đang ở trên tầng mây cao vời vợi lại đột nhiên ngã xuống vũng bùn dưới mặt đất, cảm giác đó nhất định không dễ chịu chút nào.

Cứ thế, trong sự cười nhạo của mọi người, Ngô Lục Lục đã biến mất ở thủ đô, còn ông ta thì thành người thắng cuối cùng.

Có lẽ người được “nhét” vào Luyện Khí Viện có liên quan gì đó với Ngô Lục Lục.

Chậc, thật đúng là càng sống càng thụt lùi, càng sống càng hèn nhát mà.

Tần Trác Thắng thầm tắc lưỡi trong lòng, trên mặt thì lại bày ra vẻ thong dong và kiêu ngạo như bình thường.

Phó viện trưởng Tôn không cảm thấy Tần Trác Thắng như vậy có gì là sai cả, giờ trong bốn viện thì người học trò tâm đắc này của ông ta là người trẻ tuổi xuất sắc nhất, mà người giỏi thì kiêu ngạo một chút có sao đâu, dù sao người ta cũng có tư cách để kiêu ngạo mà.

“Tóm lại trò không cần để ý người này, nhưng trò nhớ là phải bồi dưỡng học sinh của mình cho tốt đấy nhé, Trác Thắng.” Phó viện trưởng Tôn nói, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Bạch Ngữ Dung là cô học sinh mà thầy đã dùng mọi cách giành lấy cho trò từ trong tay của phó viện trưởng Vạn đấy, trò không được làm thầy mất mặt có biết không?”

Trong bốn viện của Huyền môn, trừ Phù Lục Viện nghèo nàn chỉ có một viện trưởng và một phó viện trưởng ra thì ba viện còn lại đều là một viện trưởng và ba phó viện trưởng.

Ngặt nỗi hai năm trước phó viện trưởng Quách đã lỡ ăn nhầm đan dược cho nên biến thành người thực vật, bởi vậy Luyện Đan Viện chỉ còn lại có hai phó viện trưởng là phó viện trưởng Tôn và phó viện trưởng Vạn thôi.

Chờ thêm vài năm nữa là viện trưởng sẽ về hưu, đến lúc đó viện trưởng mới sẽ được chọn ra từ hai người bọn họ.

Nếu Tần Trác Thắng có thể giúp Bạch Ngữ Dung đột phá thì đây sẽ là một sự giúp đỡ lớn trong quá trình tranh cử cho vị trí viện trưởng của ông ta.

Cũng vì thế nên phó viện trưởng Tôn mới chấm Bạch Ngữ Dung.

Thấy thầy nhắc tới học sinh tương lai của mình, vẻ mặt lạnh tanh của Tần Trác Thắng chợt dịu đi hẳn, ông ta gật đầu đáp: "Vâng, em hiểu mà, thầy cứ yên tâm.”

“Ừ.” Phó viện trưởng Tôn vui mừng nói: "Giao cho trò làm gì thầy cũng yên tâm lắm.”

Ông ta dừng một chút rồi lại nói: "À phải rồi, qua một thời gian nữa giáo sư Chu có mở một buổi toạ đàm, trò tìm cách mua một tấm vé vào cửa cho Bạch Ngữ Dung đi, để con bé vào nghe một chút. Giáo sư Chu cũng rất có tài năng ở phương diện y học cổ truyền đấy.”

“Em hiểu rồi.” Tần Trác Thắng đáp lời, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ không tin tưởng.

Chu Phổ chỉ là một người còn không bước nổi vào cổng lớn của Huyền Học Viện, kinh nghiệm có được là nhờ ông ta đã lớn tuổi mà thôi, cũng vì thế nên mới kiếm được cái danh hiệu giáo sư danh dự trong Luyện Đan Viện.

Một người như thế thì giỏi được bao nhiêu?

Phó viện trưởng Tôn cũng nhận ra học sinh của mình đang coi thường đối phương, ông ta không nói cái gì mà chỉ bổ sung thêm: "Đối với Bạch Ngữ Dung của hiện tại mà nói thì đúng là con bé sẽ học được rất nhiều thứ.”

Cũng đúng, như vậy thì chờ sau khi khai giảng, mình sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian và công sức khi dạy dỗ Bạch Ngữ Dung.

“Vâng, vậy em ra ngoài trước nhé thầy.” Tần Trác Thắng mở miệng.

“Ừ, đi đi.” Phó viện trưởng Tôn khẽ gật đầu.

Tần Trác Thắng khom người gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng của phó viện trưởng, vừa ra khỏi cửa thì trợ lý đứng chờ ở cách đó không xa lập tức chạy tới, sau khi kính cẩn hô một tiếng “thưa thầy” xong thì giơ tay nhận lấy danh sách sinh viên nhập học mà ông ta đưa cho mình.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 118


Trợ lý cúi đầu nhìn, khi thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” được in đậm thì giật mình mở to mắt: "Chiêu sinh nội bộ ư?!”

“Không cần để ý tới người đó.” Tần Trác Thắng nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng không ngừng lại, ông ta ung dung mở miệng: "Cô ta không phải người quan trọng gì.”

“À vâng…” Trợ lý nghe thế tuy vẫn hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau khi giúp Tần Trác Thắng thu dọn đồ đạc xong, anh ta nhanh chân đuổi kịp ông ta và nói: "Thầy ơi, tiểu sư muội Bạch nói là ngày mai em ấy sẽ đến thủ đô.”

“Ừ, tốt lắm. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra sân bay đón con bé.”

“Vâng, em sẽ giúp thầy điều chỉnh lại lịch làm việc ngày mai.” Trợ lý nghe xong lập tức trả lời, trong lòng âm thầm tắc lưỡi.

Cô gái Bạch Ngữ Dung này cũng đáng nể thật đấy, được giáo sư Tần tự mình đi đón luôn kia mà.

Xem ra sau này mình phải tranh thủ lấy lòng sư muội cùng viện này mới được.

Về phần cô gái có tên trong mục “chiêu sinh nội bộ”... Tên gì ấy nhỉ?

Tô... Tái Tái đúng không?

Chậc chậc chậc, so sánh hai người này với nhau thì đúng là một người trên trời còn một người dưới đất mà.

Trợ lý thầm khinh bỉ, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Tần Trác Thắng - người đang có tương lai xán lạn nhất trong giới Huyền Học.

*****

Khi Tô Tái Tái đặt chân xuống mặt đất ở thủ đô thì đã là chuyện của mấy ngày sau rồi.

Lúc cô vừa hạ cánh xuống máy bay thì đã lập tức gọi điện thoại video với bà nội Bạch mấy chục phút liền, sắc mặt của bà ấy nhìn trông có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, trong ống kính còn có cả hình ảnh của bé mèo trắng kia.

So với bé mèo trắng lúc trước chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn thì bé mèo trắng bây giờ vừa hoạt bát vừa xinh đẹp.

Đôi mắt màu xanh da trời giống như chứa đựng cả dải ngân hà ở bên trong, nó nhìn hình ảnh Tô Tái Tái qua màn hình điện thoại mà kêu “meo meo”, còn rầm rì mấy tiếng sung sướng.

Vừa béo vừa mềm, nhìn là biết bà nội Bạch đã nuôi nó rất tốt.

Tô Tái Tái nói chuyện phiếm với bà nội Bạch một lúc rồi mới tắt máy.

Ngày hôm sau, vừa mới sắp xếp đồ đạc xong, đang định tự mình tới Đại học Đế Đô một lần cho biết đường, còn chưa kịp ra khỏi cửa phòng thì đã nhận được điện thoại của Chu Phổ.

“Chào thầy Chu ạ.”

[Tiểu Tái, cháu tới thủ đô rồi đúng không?] giọng nói của Chu Phổ vang lên từ đầu bên kia điện thoại, nghe tiếng vang hình như là đang ngồi trên xe.

“Vâng ạ, cháu mới tới ngày hôm qua.” Tô Tái Tái thành thật trả lời.

[Cháu đó nha, nếu như hôm qua bác không gọi điện thoại cho bà cụ Bạch thì đã không biết cháu đã đến đây rồi.] Chu Phổ không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu rồi nói: [Được rồi, giờ bác sẽ qua đó đón cháu đi Đại học Thủ Đô, được không?]

“Được ạ.” Tô Tái Tái nói: “Nhờ bác ạ.”

[Chuyện nhỏ. Cháu ăn sáng trước đi, bác tính chắc cháu ăn sáng xong là bác cũng vừa tới nơi đấy.] Chu Phổ hơi dừng lại một chút rồi nói: [Giờ còn chưa vào mùa đi học nên kẹt xe hơi lâu.]

“Vâng ạ, cháu không gấp đâu ạ.” Tô Tái Tái trả lời.

Nói thêm vài câu với Chu Phổ rồi mới cúp điện thoại, Tô Tái Tái quay đầu nhìn người giấy nhỏ đang ngồi trên vai mình cười nói: “Thầy Chu là người tốt, nhỉ?”

Người giấy nhỏ gật đầu, nó đồng ý lời của Tô Tái Tái, sau đó lại tiếp tục ôm lấy cây kiếm của nó mà cà cà.

Vô cùng thỏa mãn.

Đây chính là kiếm mà Tái Tái tự tay làm cho nó đó nha.

Thích quá đi.

Tô Tái Tái thấy nó như thế thì cũng cười cười, bảo nó mau núp ở trong mũ áo, đừng để cho người khác phát hiện ra nó.

Sau đó Tô Tái Tái bước vào trong thang máy tới nhà hàng để ăn sáng.

Nhà hàng của khách sạn cao cấp phục vụ buffet sáng, có hơn chục thể loại món ăn.

Ngoại trừ đồ Trung, đồ Tây thì còn có đồ Nhật, Thái Lan, Pháp và các quốc gia khác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 119


Đa dạng và đặc sắc, làm cho người giấy nhỏ vốn đang nằm sung sướng ôm kiếm nhỏ trong mũ áo và viên ngọc đen đều bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Biết rồi, biết rồi, chúng ta nếm mỗi món một ít nhé?” Tô Tái Tái vừa đi vừa nhỏ giọng nói.

Lúc đi qua chỗ phục vụ các món kem thì Tô Tái Tái có liếc nhanh qua một góc nhỏ một cái, sau đó lại làm ra vẻ không có gì cả, tiếp tục đi về phía trước, để cho người giấy nhỏ và đám lệ quỷ lựa chọn món.

Sau đó thì sao?

Sau đó thì mọi người trong nhà hàng đã được tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là Dạ dày Vương.

Dù thế nhưng động tác của Tô Tái Tái lại vô cùng duyên dáng, thậm chí còn rất chậm.

Nhưng mà thức ăn được chất thành núi ở trên bàn thì lại dần dần biến mất dưới tốc độ vừa chậm vừa đều đó của cô.

Thiệt là…

Cuối cùng, một người phục vụ bàn không thể không đi tới chỗ Tô Tái Tái, cười với cô một cái rồi cúi thấp xuống nói nhỏ: “Thưa quý khách, cô… cô có cần dùng thuốc hỗ trợ tiêu hóa không?”

Giọng nói cẩn thận từng chút một, ánh mắt nể phục nhìn Tô Tái Tái.

Nếu còn tiếp tục ăn như vậy nữa thì sẽ không còn là chuyện có thể được giải quyết bằng một chai thuốc hỗ trợ tiêu hóa đâu đấy.

Bọn họ còn đang tính gọi xe cấp cứu tới chờ sẵn ở dưới lầu đây.

“Ồ. Xin lỗi, đồ ăn của nhà hàng ngon quá, bọn họ… tôi không kiềm được mà ăn hơi nhiều một chút.” Tô Tái Tái dừng lại một chút, sửa lại câu nói của mình.

Bọn họ?

Người phục vụ bàn có chút nghi hoặc một chút, nhưng lại nhanh chóng tập trung về chuyện chính, nhìn Tô Tái Tái cười một cái rồi nói: “Quý khách có cần…?” Thuốc hỗ trợ tiêu hóa không?

“À, đúng là tôi đang cần một phần kem đó.”

“???”

Không nha, tôi đang hỏi cô có cần thuốc hỗ trợ tiêu hóa không mà!

Lúc người phục vụ bàn tỉnh táo lại thì Tô Tái Tái đã đi tới nơi phục vụ các món bánh ngọt, sau đó chỉ đành phải trơ mắt ra nhìn cô lấy một phần kem xoài.

Còn đang định kinh ngạc như mọi người thì đã thấy Tô Tái Tái chuyển hướng, đi về một phía góc của nhà hàng.

Tô Tái Tái đi tới trước một cái bàn, đặt phần kem xuống rồi nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt một người phụ nữ trẻ tuổi.

Người phụ nữ này mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, đôi môi mím lại, vừa đẹp vừa sang.

Mắt đeo chiếc kính râm to che hơn nửa khuôn mặt, cả người phát ra cảm giác người không quen đừng tới làm phiền.

Nhiêu đó đủ để nhìn ra cô gái này không đơn giản, lúc Tô Tái Tái vừa mới bước tới gần thì có mấy người mặc đồ Tây, hình như là vệ sĩ đang ngồi ở phía đối diện xéo bàn của cô ấy lập tức đứng bật dậy.

Nhưng họ vừa mới đứng lên thì hình như đã nhận được lệnh gì đó, tay đưa lên chạm vào tai một cái rồi từ từ ngồi xuống.

“Đi chỗ khác đi, hiện giờ tôi không có tâm trạng để ký tên và chụp ảnh chung với cô.” Người phụ nữ nhìn ra phía cửa sổ, không thèm nhìn Tô Tái Tái lấy một cái mà lạnh lùng nói.

Tô Tái Tái nghe thấy cô ấy nói như vậy thì nhướng mày một cái, vốn đang định xoay người rời đi thì lại dừng lại liếc nhìn về phía tay phải của mình một cái.

Tô Tái Tái miễn cưỡng nhịn một chút, cô nhìn người phụ nữ trẻ kia rồi nói một cách chậm rãi: “À, tôi không có ý định tìm cô để xin mấy thứ đó đâu. Tôi chỉ…”

Người phụ nữ mặc đồ đen nhíu mày, cuối cùng mới chịu chuyển ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Tô Tái Tái.

Đang định mở miệng gọi vệ sĩ qua đây đuổi Tô Tái Tái đi thì ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đen nhìn về phía dĩa kem chẳng biết đã được cô để ở trước mặt mình từ lúc nào, lời nói chưa kịp thốt ra cũng dừng lại.

Đây là…?

Người phụ nữ mặc đồ đen đột nhiên run rẩy, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái, giống như một con thú mẹ tức giận đến mức không thể khống chế được bản thân khi thấy con mình bị người khác làm tổn thương.
 
Back
Top Bottom