Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 130


Câu nói này của cô làm Thẩm An sửng sốt không thôi, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy vẻ mặt chân thành của cô thì không nhịn được cười gật đầu: “Được thôi, sau này mà tôi có việc cần thì nhất định sẽ nhờ em giúp đỡ, cảm ơn đàn em nha.”

“Vâng, không có chi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Việc nhỏ thôi mà.”

Lời này của cô lại làm Thẩm An phì cười, anh ấy cảm thấy Tô Tái Tái thú vị phết, không biết thầy kiếm đâu ra cô gái dễ thương như thế này nữa.

Bởi vì bất ngờ bị gợi lên cảm giác hứng thú, Thẩm An quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái và hỏi: “Đàn em nè, em có ý định chuyển tới Luyện Đan Viện không? Tôi cảm thấy mình thiếu một sư muội như em đó.”

Nếu bị người khác nghe được câu nói này thì nhất định họ sẽ lộ ra biểu cảm kiểu “anh bị ma nhập hay gì”.

Trừ thầy của mình là Chu Phổ cũng như một vài sư huynh đệ cùng thầy ra, Thẩm An nổi tiếng là rất khó gần.

Thế mà một người như thế lại nói ra câu nói ban nãy với Tô Tái Tái - cô gái mà anh ấy chỉ mới gặp, không phải bị ma nhập thì còn lý do gì giải thích được chuyện này nữa?

Nếu đổi thành người khác thì nói không chừng người ta đã gật đầu lia lịa rồi, nhưng Tô Tái Tái nghe xong chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm An, nghiêm túc trả lời: “Không được đâu, tôi có sư môn rồi.”

Không sai! Tái Tái nhà bọn tôi có sư môn rồi nhé!

Người giấy nhỏ núp trong mũ choàng nãy giờ dùng sức gật đầu.

Mấy người đừng hòng cướp Tái Tái của nhà bọn tôi, nếu không bọn tôi sẽ đánh mấy người đấy, nhiều khi ông cụ Tô trên núi còn sẽ lái xe motor xuống núi, vặn ga “brừm brừm” dí theo mấy người cũng không chừng.

Ông ấy sẽ cho tất cả các người một bài học.

Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lỡ như chọc tới đại đệ tử cũ, thì người đứng thứ hai hiện giờ sẽ ra tay.

Đến khi đó thì các người đừng hòng muốn bỏ chạy!

Người giấy nhỏ nhảy nhót tung tăng trong chiếc mũ của Tô Tái Tái, nó vừa nhảy nhót vừa vung kiếm.

Nó làm ra vẻ như “đã sẵn sàng để tổng tấn công bất cứ lúc nào”.

Sư môn cưng chiều cô ấy đến mức nào ư?

Có lẽ cưng chiều đến mức ông cụ Tô trực tiếp nhường vị trí đại đệ tử của Tống Khanh cho Tái Tái nhỉ?

Thẩm An đương nhiên không biết lời nói này của mình đã khiến người giấy nhỏ muốn rút kiếm và “úm ba la xì bùa biến hình” từ một viên ngọc đen.

Sau khi nghe câu trả lời của Tô Tái Tái, anh ấy cười “ha ha” rồi cong mắt nói: “Đàn em à, em thật hài hước.”

Dừng lại một hồi, anh ấy hơi tiếc nuối nhưng cũng hiểu ý gật đầu nói: “Không sao, chúng ta không thể làm sư huynh muội đồng môn thì vẫn có thể làm đàn anh đàn em mà.”

Tô Tái Tái nắm chặt chuỗi hạt ngo ngoe rục rịch trong tay, rồi tiện thể chỉnh lại chiếc mũ.

Sau khi trấn an đám đông đang bồn chồn thì cô ấy mới gật đầu trả lời: “Được thôi đàn anh Thẩm.”

Thẩm An gật đầu.

Khi đang nói chuyện thì hai người đã đến phòng nghỉ, Thẩm An đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa đi vào vừa nói với Chu Phổ đang quay lưng về phía họ: “Thầy ơi, em đã đưa đàn em đến rồi ạ.”

“Ồ? Tiểu Tái đến rồi à?” Chu Phổ đang bận rộn xử lý tài liệu, nhưng dù bận đến vậy thì ông ấy vẫn quay lại nhìn Tô Tái Tái, chỉ vào hướng nào đó và nói với cô: “Buổi tọa đàm lát nữa sẽ kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, cháu có muốn ăn gì trước không?”

Nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn về hướng Chu Phổ chỉ và phát hiện chỗ đó lại có một bữa buffet đủ cho mười người ăn.

Ở đó có đủ các loại đồ ăn nhẹ, thậm chí có cả món chính được bảo quản trong đồ giữ nhiệt.

“Cháu không đói.” Tô Tái Tái lắc đầu, khi quay đầu lại thì thấy Thẩm An đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Phổ, giúp ông ấy sắp xếp những tài liệu còn lại, thế là cô ấy lại nói: “Có cần cháu giúp không ạ?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 131


“Không sao, để Tiểu An làm là được rồi.” Chu Phổ nói, dừng một chút, sau đó ông ấy lại lên tiếng như sợ Tô Tái Tái hiểu lầm gì đó vậy: “Đây đều là đồ của Luyện Đan Viện, có lẽ cháu sẽ không thể phân rõ được nên sắp xếp chúng như thế nào.”

Ông ấy dừng lại rồi nhìn xung quanh, sau đó thì nhìn thấy thứ mình cần tìm trong một đống tài liệu, ông ấy đưa tay ra cầm lên đưa cho Tô Tái Tái, cười nói: “Đây là của Luyện Đan Viện, cháu xem nó để giết thời gian đi.”

À đây là…

Tô Tái Tái nhìn do Chu Phổ đưa cho mình với sắc mặt kỳ lạ, cô ngập ngừng một hồi rồi mới nhận lấy: “Vâng, … cảm ơn thầy Chu.”

Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, khiến anh ấy không khỏi bật cười.

Sau đó anh ấy quay lại nhìn Chu Phổ và phàn nàn: “Thầy ơi, giờ vẫn đang là ngày nghỉ, thế mà thầy lại cho đàn em xem sách giáo khoa rồi?”

Hơn nữa, nó còn là sách giáo khoa của một chuyên ngành khác.

Đúng là đáng sợ mà.

“Ơ?” Chu Phổ dường như đã phản ứng lại sau khi được học trò của mình nhắc nhở.

Ông ấy hơi ngại ngùng nhìn Tô Tái Tái và nói: “Thế… Hay là Tiểu Tái ngồi lướt điện thoại đi?”

Thế thì thật tuyệt!

Tô Tái Tái lập tức gật đầu.

Cô giơ tay lên lấy chiếc điện thoại màu cam từ trong mũ ra dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người.

Thấy vậy, Thẩm An không nhịn được cười: “Đàn em, chỗ em cất điện thoại cũng khá đặc biệt đấy.”

Cô làm sao cũng không thể nói rằng trong mũ có bé cưng đáng yêu nghiện Internet chứ nhỉ?

Do đó, Tô Tái Tái nhìn Thẩm An mỉm cười, lấy bừa một cái cớ để nói: “Em thấy tiện tay khi để ở đây.”

Tiện tay ư?

Thẩm An nhướng mày, không hiểu tiện tay ở chỗ nào.

Nhưng mà… Có lẽ đây là nét độc đáo của giới trẻ hiện nay chăng?

Cho nên Thẩm An không nói thêm gì nữa. Anh ấy chỉ nhún vai.

Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, anh ấy đã bị dáng vẻ ngây ngô của Tô Tái Tái thu hút, Chu Phổ cũng nhìn thấy điều đó, ông ấy không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tái Tái chậm rãi đưa màn hình điện thoại về phía hai người, dung lượng pin ở góc trên bên phải màn hình bỗng chốc chỉ còn lại 1%.

“Hết pin rồi.” Tô Tái Tái ngơ ngác nói.

Chu Phổ và Thẩm An đều không nhịn được cười khi thấy vậy.

Sau một hồi vất vả lắm mới nhịn được cười thì Chu Phổ lắc đầu: “Thế thì hết cách rồi, cháu vẫn là xem đi.”

Dừng lại một chút, ông ấy nói tiếp: “Trong đó ngoài chữ ra thì còn có rất nhiều tranh minh hoạ đấy.”

???

Nghĩa là sao?

Bảo đàn em đọc nó như một cuốn truyện tranh liên hoàn sao? Nếu chuyện này để những đàn em khác khao khát cuốn sách này bấy lâu nay biết được thì đoán chừng họ sẽ ngay lập tức khóc cho thầy xem đấy.

Thẩm An âm thầm than phiền thầy và lặng lẽ liếc nhìn ông ấy.

Nhưng tiếc thay Tô Tái Tái không hề biết đến mức độ quý giá của cuốn sách này, cô đành phải gật đầu chấp nhận hiện thực, nhận lấy cuốn sách rồi ngồi vào một góc.

Sau khi ngồi xuống tùy ý giở ra và làm ra vẻ “nghiêm túc đọc sách” thì cô nói nhỏ: “Em tự qua đây hay là chị cầm qua cho em?”

Ơ? Phải làm sao? Bọn nó rất sẵn lòng để làm điều đó đấy~

Nghe vậy, đám lệ quỷ cải trang thành chuỗi hạt bằng ngọc đều trở nên hưng phấn và nóng lòng muốn thử.

Ngay cả hình dạng viên ngọc đen cũng biến thành hạt nước có hình dạng không đều.

… Hừ! Người ta đang qua đây này!

Thủ phạm người giấy nhỏ hì hục bò ra khỏi mũ, bay đến dừng lại ở , làm ra dáng vẻ “đã đuối lý mà còn ra vẻ”.

“Vừa nãy em đã lén chơi game đúng không?” Tô Tái Tái đưa tay chọc vào mặt nó.

Em chỉ chơi có một ván à! Tại điện thoại vô dụng thôi!

Người giấy nhỏ lẽ thẳng khí hùng chỉ trích điện thoại.

… Được rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Tô Tái Tái vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 132


Khi cô đang định nói gì đó thì Thẩm An mang một ly nước chanh đi về phía cô.

Viên ngọc đen ngay lập tức trở về hình dạng ban đầu, người giấy nhỏ cũng “bụp!” một tiếng dán mình vào cuốn .

Tô Tái Tái nhân lúc cúi đầu xuống, dời mắt đi chỗ khác mới miễn cưỡng nhịn được cười khi nhìn thấy điều này.

Sau khi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua người giấy nhỏ, cô mới nhìn Thẩm An: “Đàn anh.”

“Này, thầy bảo tôi đưa cho em.” Thẩm An gật đầu, sau khi đặt ly nước xuống bàn trà nhỏ bên cạnh thì anh ấy đưa một cục sạc dự phòng cho cô.

“Mau sạc điện thoại đi.”

“À, cảm ơn đàn anh.” Tô Tái Tái cảm ơn và nhận lấy nó.

Dừng lại một hồi, cô hỏi tiếp: “Đàn anh à, này là cuốn sách rất quan trọng sao?”

Khi nãy Chu Phổ đưa cuốn sách này cho Tô Tái Tái, cô đã nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm An.

Cho nên bây giờ cô mới hỏi như vậy.

“Đúng vậy.” Thẩm An gật đầu, nhìn quyển “Thiên Thảo Tập” với những trang giấy đã hơi ngả vàng nhưng nội dung vẫn còn nguyên vẹn trên tay Tô Tái Tái, mỉm cười nói: “Phải làm học trò của thầy rất nhiều năm thì tôi mới được phép mượn xem đấy.”

“Nên cơ hội lần này khó có được lắm, em tranh thủ đọc kỹ vào, ghi nhớ càng nhiều càng tốt.” Thẩm An nháy mắt với cô, lại nói thêm: “Tôi không thấy ngại đâu.”

Sau đó xoay người về phòng, tiếp tục sửa sang lại số tài liệu còn dư giúp Chu Phổ.

Anh ấy vừa rời đi, người giấy nhỏ đang dán chặt người vào cuốn sách lập tức thả lỏng, trượt xuống.

Nó vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, hệt như đang nói “Dọa bé sợ chết khiếp”.

Sau đó, nó nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái, lại quay sang ngó “Thiên Thảo Tập”, gật đầu đắc ý một lát rồi lại đưa mắt về phía cô.

Trong cái đầu nho nhỏ của nó hiện vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Nếu nó nhớ không sai thì… quyển sách vỡ lòng của Tái Tái chính là quyển này mà…

À, nhớ lộn một chữ rồi.

Quyển sách hồi trước Tái Tái đọc là “Vạn Thảo Tập” cơ.

Trong đầu người giấy nhỏ chợt lóe lên tia sáng, lặng lẽ gật gù.

Nghĩa là hiện tại cô muốn đọc lại lần nữa hả ta?

Người giấy nhỏ nghiêng đầu Tô Tái Tái, chớp chớp mắt.

Tô Tái Tái ơi?

Tô Tái Tái ngơ ngác cầm “Thiên Thảo Tập” quý báu trong lời đồn của Luyện Đan Viện, khẽ thở dài thườn thượt.

Ban nãy cô đã lật vài trang đọc sơ, sau đó phát hiện bên trong có rất nhiều thảo dược mà tên không hề khớp với hình ảnh minh họa.

Ngoài ra thì hầu hết đặc tính của mỗi một loại thảo dược đều không được liệt kê đầy đủ.

Thật đúng là…

Tô Tái Tái lắc đầu ngao ngán.

Tuy trong quá trình truyền lại cho đời sau sẽ khó tránh khỏi tình trạng thất lạc, nhưng… số lượng cũng nhiều quá rồi đó!

Khó trách sư tôn lại xem thường bốn viện của hiện tại đến vậy, thậm chí còn lười không muốn ra mặt giải quyết bọn họ.

Tô Tái Tái liếc nhìn “Thiên Thảo Tập” trên tay lần nữa, rồi ngước mắt nhìn theo bóng lưng bộn bề của Chu Phổ.

Cô vươn tay sờ cằm, nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cầm tờ giấy ghi chú của khách sạn được đặt dưới bàn trà, dùng “Thiên Thảo Tập” để lót, rồi viết viết vẽ vẽ gì đó lên tờ giấy một cách lười nhác.

Người giấy nhỏ thấy Tái Tái không rảnh mắng mình thì lập tức ngoái đầu làm mặt hề với đám lệ quỷ, như đang nói “Có thế thôi hả” với chúng vậy.

Sau đó nó hếch cằm, dùng tư thế vô cùng cao ngạo hì hà hì hục bò lại vào trong mũ trùm, thành thật ngồi đợi.

Chừng mười phút sau, khi gần tới giờ buổi tọa đàm bắt đầu, Thẩm An liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói nhỏ với Chu Phổ vài câu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, vừa hay phát hiện cô đang cúi người bỏ lại thứ gì đó vào trong chiếc giỏ có thiết kế đơn giản trên bàn trà.

Còn quyển sách “Thiên Thảo Tập” đã được gấp lại, để ngay ngắn trên đầu gối của cô.

“Đàn em à, sắp đến giờ rồi đó, hay là em qua giảng đường trước đi ha?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 133


“Được.” Tô Tái Tái bước tới gần, trả “Thiên Thảo Tập” lại cho anh ấy.

Thẩm An vừa nhận lấy quyển sách, vừa nói: “Hàng đầu tiên nhé, muốn ngồi đâu thì ngồi, không sao hết.”

“… Vâng.” Lần này, cô im lặng vài giây mới trả lời.

Có điều vì đang bận cẩn thận nhét quyển “Thiên Thảo Tập” vào lại túi của Chu Phổ nên Thẩm An không hề để ý tới chi tiết này.

Đợi tới khi anh ấy thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu lên thì Tô Tái Tái đã ra cửa đi tới giảng đường rồi.

Phòng nghỉ của họ nối liền với cửa trước của giảng đường, bình thường chỉ có giáo sư phụ trách giảng dạy tiết hôm ấy, hoặc là trợ giảng thì mới đi vào từ cánh cửa đó.

Thế nên, lúc Tô Tái Tái thong dong bước vào từ cánh cửa đó, mọi người trong giảng đường đang nói chuyện rôm rả với nhau lập tức đồng loạt hướng mắt về phía cô.

Một trong số đó có Bạch Ngữ Dung.

Nhưng khác với ánh nhìn tò mò và thắc mắc của mọi người khi nhìn Tô Tái Tái thì đôi mắt của cô ta đã bị sự chán ghét và… đôi chút ghen tị chiếm trọn.

Thậm chí, cô ta còn vô thức siết chặt hai tay thành nắm đấm mà không hề hay biết.

Thấy vậy, Tô Tái Tái dừng bước, dù bản thân đang là trung tâm của sự chú ý, cô lại không hề sợ hãi chút nào.

Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ tay về phía sau, nói: “Thầy Chu ra ngay bây giờ đấy.”

Nói xong, cô không thèm để ý tới phản ứng của mọi người mà liếc nhìn mấy chỗ còn trống, tính tìm một vị trí không quá gần bục giảng để ngồi.

Lần này cô chỉ tới dự thính thôi, không thể chiếm đoạt cơ hội của những người vì khát khao tiến bộ mà nghiêm túc học tập được.

Đương lúc Tô Tái Tái đang hết nhìn trái lại ngó phải, bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy thân thiện: “Bạn học, hay là bạn ngồi chỗ này đi, mình nhường cho bạn, mình qua bên cạnh ngồi.”

Tô Tái Tái ngoái đầu nhìn, người vừa nói là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Thấy cô quay sang nhìn mình, nụ cười trên môi nam sinh càng thêm rạng rỡ, vội vàng mở miệng tự giới thiệu: “Bạn cũng là sinh viên của Huyền Học Viện nhỉ? Xin chào, mình là sinh viên năm hai của Cổ Võ Viện, mình tên là…”

“Mình cũng học ở Huyền Học Viện nè, năm hai Luyện Đan Viện đó.”

“Mình cũng vậy.”

“Mình cũng thế…”

Có người mở đầu, những kẻ muốn làm quen với Tô Tái Tái cũng vội vàng xúm lại, mỉm cười rõ tươi, cố gắng bày ra dáng vẻ thân thiện nhất có thể.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Tái Tái đã bị mọi người vây quanh, như vầng trăng ở giữa các vì sao vậy.

Trong số những người chạy tới xum xoe còn có cả những anh chị khóa trên mà Trình Ngạn Xương vừa dẫn Bạch Ngữ Dung đi làm quen nữa.

Lúc này, Bạch Ngữ Dung đứng lẻ loi ở một bên, bàn tay siết chặt đến nỗi móng ghim vào cả da thịt.

Nếu ban nãy, Thẩm An tới bảo Tô Tái Tái vào trước đã khiến cô ta mất hết mặt mũi thì khung cảnh trước mắt lại cho cô ta cảm giác như bị quăng cho một cái bạt tai thật kêu ngay trước mặt mọi người vậy.

Người mà cô ta và Trình Ngạn Xương đã tới làm quen, còn trao đổi phương thức liên lạc, giờ lại thay đổi một trăm tám chục độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như khi nói chuyện với mình, trái lại vội vàng chạy tới trước mặt Tô Tái Tái mà xun xoe, xu nịnh.

Tất cả chỉ vì cô quen biết Chu Phổ!

… quá đáng thật sự, rõ ràng cô ta cũng đi thăm bà nội, rõ ràng cô ta mới là người đường đường chính chính thi đậu đại học Đế Đô cơ mà.

Chẳng lẽ chỉ vì cô là máu mủ ruột rà với bà ấy nên được thiên vị như thế sao?!

Giờ phút này, Bạch Ngữ Dung đã mất hết lý trí, sinh lòng oán hận với cả bà nội Bạch đang ở thành phố C xa xôi.

Oán khí dần ngưng tụ, biến thành một con dã thú kh*ng b* nào đó.

Dù với cô, nỗi oán hận đó vô cùng nhỏ, nhưng vì nhắm về phía mình nên cô đã lập tức phát hiện ra ngay, đồng thời nhanh chóng liếc mắt về phía Bạch Ngữ Dung.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 134


Lúc này, sự căm hờn đã khiến mặt mũi cô ta trở nên méo mó, chẳng còn đẹp đẽ gì nữa cả.

Bạch Ngữ Dung không nghĩ tới Tô Tái Tái sẽ thình lình ngoái đầu lại nhìn mình như vậy, thế nên khoảnh khắc nhìn thấy sự trào phúng nhàn nhạt trong mắt cô, cô ta thoáng sững sờ, trong lòng bỗng thấy hơi chột dạ.

Cô ta vội vàng né tránh ánh mắt của cô, sau đó xoay lưng, hốt hoảng lao ra ngoài.

Mãi đến khi chân đã bước khỏi giảng đường, bị Trình Ngạn Xương tình cờ bắt gặp, sau đó vui mừng chào một tiếng: “Ngữ Dung?”

Thì cô ta mới giật mình hoàn hồn, đưa mắt nhìn anh ta.

“Anh Ngạn…”

“Em sao thế?” Trình Ngạn Xương nhìn chằm chằm mặt Bạch Ngữ Dung một lúc, sau đó mới nói nốt vế còn lại: “Sao lại ra ngoài?”

“Em…” Bạch Ngữ Dung đâu thể nói là mình bất ngờ bị Tô Tái Tái dọa sợ nên vội chạy trối chết ra ngoài được?

… Mà lạ thật đấy, tại sao trong khoảnh khắc đó, cô ta lại cảm thấy Tô Tái Tái rất kh*ng b* nhỉ?

Bạch Ngữ Dung nghĩ không thông.

Nhưng đối diện với câu hỏi của Trình Ngạn Xương, cô ta chỉ có thế cười gượng, ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, làm nũng: “Đơn giản là muốn ra ngoài với anh thôi mà, với lại…”

Cô ta dừng lại một giây, mỉm cười với Trình Ngạn Xương, rồi chuyển giọng khinh bỉ, nói: “Anh Ngạn cũng từng nói rồi mà, thầy Tần mới là giáo sư giỏi nhất Luyện Đan Viện, còn người bên trong… nhất định không thể sánh bằng thầy Tần.”

“Nếu đã vậy thì em cần gì phải học tiết của ông ta chứ.” Bạch Ngữ Dung nhấp môi, siết chặt cánh tay Trình Ngạn Xương thêm một chút, rồi nói tiếp: “Với cả anh cũng đâu có muốn vào, thế thì càng không có lý do để em ngồi lại nghe giảng, đúng không anh?”

Nghe đến đây, Trình Ngạn Xương bỗng hiểu ra Bạch Ngữ Dung là vì quan tâm mình mới đi ra ngoài.

Lòng bỗng thấy hơi cảm động.

Thế là anh ta không kiềm được mà véo nhẹ mũi cô ta, than một câu: “Em đó…” Đồng thời khẽ lắc đầu thở dài.

Lát sau, anh ta hướng mắt về phía Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Thật sự không vào lại hả?”

“Không vào ạ.” Bạch Ngữ Dung lắc đầu, cô ta biết nhất định là Trình Ngạn Xương muốn trộm làm biếng, nhưng không vạch trần, thậm chí còn nói thêm một câu như đang ngấm ngầm đồng ý: “Anh cũng đâu có học.”

Bằng cách này, cô ta đã thành công xác nhận suy nghĩ trong lòng Trình Ngạn Xương.

“Được rồi, thế anh dẫn em đi dạo phố nhé?” Trình Ngạn Xương đắc ý lắm, lòng hư vinh đã được thỏa mãn nên cũng chịu thưởng chút gì đó về mặt vật chất cho vợ sắp cưới của mình.

“Vâng!” Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung vui mừng khôn xiết, hai người vui vẻ nắm tay nhau bỏ đi, dường như thật sự không hề quan tâm đến buổi tọa đàm đã bị quẳng ra sau đầu kia.

… Đấy là trong trường hợp Bạch Ngữ Dung không lén lút ngoái đầu lại nhìn.

***

Dáng vẻ chạy trối chết của Bạch Ngữ Dung đã bị Tô Tái Tái nhìn thấy từ đầu tới cuối.

Cô hờ hững dời mắt, vừa tán gẫu câu có câu không với mọi người xung quanh, vừa lấy tay sờ nhẹ viên ngọc đen, ra hiệu cho bọn nó yên tĩnh lại, đừng gây chuyện.

Đám lệ quỷ hầm hừ vài tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoan ngồi yên, không làm loạn.

Đúng lúc này, Chu Phổ và Thẩm An bước vào, những người không phận sự mới nãy còn túm tụm quanh người Tô Tái Tái vội tản ra, tự tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nghiêm túc nghe tọa đàm.

Về phần Tô Tái Tái, cô định nhân lúc hỗn loạn mà lẻn ra phía sau ngồi, nhưng thật không may kế hoạch đã thất bại.

Nguyên nhân là Thẩm An vừa bước vào đã lập tức vẫy tay với cô, vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau đó…?

Sau đó Tô Tái Tái chỉ đành lê từng bước mỏi mệt tới bên cạnh Thẩm An trước ánh mắt hâm mộ của bao người thôi chứ sao nữa.

Đây đúng là sự trừng phạt với người không thích học mà!

Phía bên kia, trợ lý Trịnh mới lái xe đi được nửa đường thì đã nhận được cuộc gọi từ Tần Trác Thắng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 135


Anh ta vội bắt máy, gọi một tiếng “thầy”, rồi nói: “Tầm hai mươi phút nữa em sẽ đến nơi ạ.”

“Cậu khỏi lái xe tới đây, tôi sẽ tự bắt xe về.” Tần Trác Thắng cau mày, bước nhanh ra khỏi biệt thự, giọng có vẻ rất khó chịu.

Nghe thấy ông ta có vẻ không vui, trợ lý Trịnh cũng không dám hỏi nguyên do, chỉ bình tĩnh trả lời, tỏ ý đã biết.

Tần Trác Thắng cúp mắt, đứng trước cổng nhìn trái ngó phải, đúng lúc này, quản gia của biệt thự chạy tới: “Giáo sư Tần, chỗ này không tiện đón xe đâu, để tôi gọi tài xế chở giáo sư về nhé.”

“Thôi khỏi.” Quản gia còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Trác Thắng lạnh lùng cắt ngang, ông ta còn lườm quản gia một cái, cười khẩy bảo: “Sau này dù bà Trác có gặp chuyện gì khó khăn, tôi cũng sẽ không tới nữa đâu.”

“Về sự việc xảy ra hôm nay, sau khi về tôi sẽ báo cáo lại chi tiết cho thầy biết, còn ông ấy muốn giải quyết thế nào thì là chuyện của ông ấy, không liên quan gì đến tôi hết.”

Nghe thế, quản gia sững sờ vài giây, sau đó vội mở miệng giải thích: “Giáo sư Tần hiểu lầm rồi. Không phải chúng tôi không hiểu quy củ mà mời người khác đâu, là do bà… giáo sư Tần? Giáo sư Tần?!”

Đáng tiếc, với cái thói kiêu căng của mình thì Tần Trác Thắng làm gì có đủ kiên nhẫn mà nghe người khác biện bạch.

Ông ta dứt khoát không đứng đợi trước cổng nữa mà đi thẳng một mạch ra đường lớn, đồng thời lôi điện thoại ra gọi lại cho trợ lý.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng thì ông ta đã hét lớn một câu: “Mau lái xe tới đây ngay!”

Quát xong thì lập tức cúp máy.

Khoảnh khắc tiếng cúp mắt vang lên, trợ lý Trịnh lập tức nhăn mặt cười khổ, sau đó vội tìm chỗ thích hợp để quay đầu xe, rồi vừa thở dài vừa lái xe đi đón Tần Trác Thắng.

Hầy, lát nữa thể nào cũng bị giận cá chém thớt,

Nghĩ tới đây, trợ lý lại thấy đau hết cả đầu.

Quay lại cổng biệt thự nhà họ Trác, quản gia dõi mắt nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng đang dần đi xa của Tần Trác Thắng, lắc đầu ngao ngán một chốc rồi quay vào trong, lòng nghĩ thầm tính tình của giáo sư Tần đúng là quá kiêu ngạo.

Kiểu người này, nói dễ nghe thì là người ta thuận buồm xuôi gió quá nên có vốn để tự cao, nhưng nói khó nghe thì ngày nào đó, khi rơi vào đường cùng, không chỉ không có ai vươn tay cứu trợ mà thậm chí còn sẽ nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng nữa kìa.

Tới cả đạo lý “Làm chuyện gì cũng cần chừa đường lui cho bản thân” mà cũng không biết.

Quản gia lắc đầu, xoay người quay về biệt thự.

Nhưng… so với chuyện vặt vãnh của Tần Trác Thắng thì quản gia thật sự rất vui khi thấy cuối cùng bà chủ cũng vượt qua được nỗi đau mất đi con gái.

Tiếc là cô gái kia rời đi nhanh quá, bằng không… nhất định ông ấy sẽ đích thân nói lời cảm ơn với cô.

Nghĩ đến đây, hốc mắt quản gia Trác hơi ửng đỏ, ông ấy đứng lặng tại chỗ một lúc, tới khi cảm xúc ổn định lại thì mới bước vào trong nhà.

Cuối cùng mây đen che phủ nhà họ Trác đã tan đi, ánh mặt trời lại chiếu tỏa rồi.

***

“… Hắt xì!”

Tô Tái Tái đang bê hai thùng giấy lớn về ký túc xá, mới đặt chân tới cửa đã đột ngột nhảy mũi một cái.

Đúng lúc Khúc Nhiên tính ra cửa kiếm gì đó bỏ bụng, vừa nghe thấy tiếng động, cô ấy vội quay đầu lại, thế là tình cờ bắt gặp Tô Tái Tái đang bê hai thùng giấy lớn, bèn vừa chạy tới vừa hỏi: “Cần chị giúp một tay không?”

“Chị Khúc đó ạ.”

“Em bê nhiều đồ như vậy sao mở cửa được? Để chị ôm phụ em, còn em lấy chìa khóa mở cửa…” đi?

Khúc Nhiên vừa bước lại gần, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt bỗng chầm chậm hé mở.

???

Khúc Nhiên nhìn cửa phòng ký túc xá, trên mặt lộ vẻ hoang mang.

“À, thật ra lúc ra cửa em không có khóa lại.” Tô Tái Tái bình tĩnh trả lời.

???
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 136


Đàn em, em đang lừa chị phải không?

Khúc Nhiên dời mắt, quay sang nhìn Tô Tái Tái lần nữa.

… Cô ấy dám chắc lúc nãy, khi bước tới đây, cửa phòng vẫn còn khép kín.

Tô Tái Tái à?

Tô Tái Tái mỉm cười với cô ấy, im lặng vài giây lại mở miệng: “Hay là… chị em ta đi ăn với nhau một bữa nhé?”

Người xưa có câu ăn xôi chùa thì phải quét lá đa, nếu một bữa cơm không giải quyết được vấn đề, vậy mời hai bữa.

******

“Đã nói là em mời đàn chị đi ăn cơm rồi mà cuối cùng lại để chị phải trả tiền như vậy, thật ngại quá.” Tô Tái Tái xoa bụng, vừa sánh vai về chung với Khúc Nhiên vừa nhìn cô ấy cười.

Biểu cảm như thể đang nói “chị tốt quá à, nhưng em không có gì để báo đáp chị hết, hay là để em cười cho chị xem nha”.

Khúc Nhiên thấy thế thì không nhịn được phì cười, cô ấy gật đầu nói: "Ừ. Coi như là chị tranh thủ nịnh bợ đàn em được chiêu sinh nội bộ của Luyện Khí Viện chúng ta đi.”

Lúc trước khi ngẫu nhiên gặp được Tô Tái Tái, Khúc Nhiên còn chưa biết chuyện chiêu sinh nội bộ, phải đến khi bạn cùng phòng Đại Vi lo lắng gọi điện thoại cho Khúc Nhiên sau khi cô ấy về phòng thì cô ấy mới biết việc đó.

Nói thật, lúc biết tin cô ấy cũng hết cả hồn.

Đừng nói là Luyện Khí Viện, cho dù là ba viện khác thì cũng đã rất lâu rồi chưa từng có sinh viên nào được chiêu sinh nội bộ cả.

Chờ đến khi khai giảng, khi sinh viên của bốn viện mà biết được chuyện này thì Tô Tái Tái nhất định sẽ thành tâm điểm của sự chú ý cho mà xem.

Đương nhiên, lý do mà Khúc Nhiên mời Tô Tái Tái đi ăn cơm không phải là vì thế, cô ấy chỉ cảm thấy tính cách của cô khá hợp ý mình mà thôi.

Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi.

“Ơ?” Tô Tái Tái nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị nói vậy nghĩa là... sinh viên chiêu sinh nội bộ rất ít hả chị?”

“Đương nhiên rồi, trừ khi bốn viện phát hiện được hạt giống nào cực kỳ xuất chúng và đáng giá bồi dưỡng thì họ mới tặng suất chiêu sinh nội bộ cho sinh viên đó. Luyện Khí Viện của chúng ta ấy hả, để xem… Sinh viên chiêu sinh nội bộ gần đây nhất hình như là từ mười lăm năm trước thì phải?” Khúc Nhiên nghĩ nghĩ rồi nhún vai nói.

“Cổ Võ Viện và Luyện Đan Viện thì nhiều hơn một chút, còn Phù Lục Viện...” Khúc Nhiên dừng một chút: "Đã lâu rồi họ chưa có sinh viên chiêu sinh nội bộ nào, hay có thể nói là lâu đến mức làm mọi người suýt quên là có vụ “chiêu sinh nội bộ” luôn đấy.”

“Nghe chị nói thế thì... Hình như Phù Lục Viện hơi bị nghèo nhỉ?” Tô Tái Tái hỏi lại.

“Đành chịu thôi, muốn giành được suất chiêu sinh nội bộ thì không chỉ cần thiên phú mà còn cần năng lực có sẵn từ khi sinh ra nữa.” Khúc Nhiên tiếp tục nhún vai: "Chỉ tiếc người đủ điều kiện như vậy quá ít.”

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu nói: "Nếu thế thì số năm chưa có thêm sinh viên chiêu sinh nội bộ mới của Luyện Khí Viện phải còn tăng nữa chứ không dừng lại ở mười lăm năm đâu ạ.”

Khúc Nhiên nghe xong thì lấy làm khó hiểu.

“Nể tình chị mời em ăn cơm, em nói cho chị nghe một bí mật.” Tô Tái Tái mở miệng, chờ Khúc Nhiên tò mò ghé sát lại thì cô mới nhỏ giọng thì thầm: "Thật ra em đi cửa sau vào Luyện Khí Viện đó ạ.”

“Hả?!” Khúc Nhiên sũng sờ, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, có chút kinh ngạc thốt lên: "Em...?”

Dưới ánh mắt dò hỏi của Khúc Nhiên, Tô Tái Tái gật đầu xác nhận, cô nói: "Ngại quá, làm đàn chị tốn công nịnh bợ mất rồi. Hay là để hôm nào... em mời chị ăn cơm lại nha?”

Như thế thì mình huề nhau rồi, không ai thiếu nợ nhau nữa, được không?

Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái một lát rồi cười phì ra tiếng: "Đàn em à, em thật là. Người khác gặp phải chuyện này thì người ta chỉ hận không thể giấu cả đời không để cho ai phát hiện, thế mà em lại...”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 137


Nói ra tỉnh bơ vậy luôn á hả?!

Chẳng lẽ em không sợ những người khác trong trường sau khi biết sẽ bạo lực lạnh với em bởi vì họ không phục sao?

Khúc Nhiên nghĩ vậy xong thì không khỏi lắc đầu, cô ấy dừng một lát rồi mở miệng cảnh tỉnh Tô Tái Tái: "Sau này em đừng nói cho người khác nghe về chuyện này nhé.”

Nói xong, cô ấy lại không nhịn được bật cười: "Cho dù em không phải sinh viên chiêu sinh nội bộ thì chị cũng sẽ mời em ăn cơm. Bởi vì...” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái: "Em rất hợp tính chị.”

Tô Tái Tái nghe xong thì nghiêm túc nhìn Khúc Nhiên một hồi, cuối cùng mới từ tốn mở miệng: "Vâng. Chị cũng hợp tính em lắm, cho nên lần sau em sẽ mời chị ăn cơm.”

“Là vì muốn huề nhau hả?” Khúc Nhiên cười.

Tô Tái Tái lắc đầu: "Là vì chúng ta là bạn.”

Chờ Khúc Nhiên lại dặn dò Tô Tái Tái là “nếu có chuyện gì thì có thể tìm chị” xong, cả hai mới chia tay nhau, ai về ký túc xá của người nấy.

Trước khi vào cửa, Khúc Nhiên chợt nhớ tới chuyện lúc trước cho nên không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái.

Kết quả cô ấy lại thấy, cánh cửa đang đóng kín ban nãy lại chậm rãi mở ra một lần nữa.

“?!”

Khúc Nhiên sững sờ đứng ở kia, nghệt mặt ra nhìn cảnh này.

Tô Tái Tái thì đã quen với phương thức mở cửa này rồi, nhưng lúc vừa đẩy cửa chuẩn bị vào phòng thì cô hơi khựng lại, lúc này mới nhớ tới đây không phải là nhà mình.

Sững người trong giây lát, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, khi chạm phải ánh mắt khờ câm của đối phương thì cô cười với cô ấy một cái.

“À, ban nãy em cũng không có đóng cửa.”

“...” Em nhìn mặt chị có giống như là sẽ tin không?

Tô Tái Tái vờ như không thấy, cô gật đầu với Khúc Nhiên, nói một câu “hẹn gặp lại” xong thì nhanh nhẹn vào phòng và đóng cửa lại.

Khúc Nhiên cứ thế đứng trơ ra trước cửa ký túc xá hồi lâu, một lát sau cô ấy mới lắc đầu quay về phòng mình.

Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa thật khẽ, Tô Tái Tái mới quay qua nhìn người giấy nhỏ và nghiêm túc nói với nó: "Sau này em nhớ nhắc chị trước nhé.”

Cô sống trên núi mười mấy năm, đã quen với hình thức “tự động” này rồi, bây giờ muốn sửa cũng chưa chắc sửa lại được.

Cho nên nhất định phải có người nhắc nhở cô mới được.

Vâng! Chị cứ yên tâm giao cho em!

Người giấy nhỏ đang ngồi trên vai của Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, nhưng mới vừa trịnh trọng hứa hẹn với cô xong, nó lập tức quay đầu nhìn về phía đám lệ quỷ đang khui thùng giấy và lấy biệt thự nhỏ cũng như là tứ hợp viện nhỏ ra, nghiêm túc nói với chúng: Bọn bây nhớ phải nhắc nhở tui nha.

Đám lệ quỷ đang cần cù chăm chỉ “dọn nhà” kiểu: ...?

“Thôi không sao…” Tô Tái Tái thấy thế thì đỡ trán thở dài.

Sao đứa nào đứa nấy đều không đáng tin cậy thế này.

Quả nhiên nhị sư đệ của cô vẫn là tốt nhất.

Ôi… Không biết bao giờ nhị sư đệ mới xuất quan nhỉ?

Một bên khác.

Khúc Nhiên vừa mới vào phòng thì máy tính đã vang lên âm báo nhắc nhở, lúc lại gần xem thì cô ấy phát hiện là cuộc gọi tới từ bạn cùng phòng Đại Vi của mình.

Sau khi nhấn nghe, Khúc Nhiên vừa tiếp tục chế tạo con nhện máy chưa hoàn thiện của mình vừa nói chuyện phiếm với Đại Vi: "Tớ thấy cậu rảnh rỗi quá nhỉ, không ấy cậu tới trường sớm làm bạn với tớ cho rồi.”

Đại Vi đang chuẩn bị tám với Khúc Nhiên về tin nóng mới nhất nghe thế thì sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối: [Mơ đi nhé, giờ tớ mà về thì nhất định sẽ bị cậu dụ đi làm việc vặt nữa cho mà xem!]

Nhớ lại khi trước mình còn trẻ chưa trải sự đời, thế là bị Khúc Nhiên dụ dỗ đi làm thêm, cô chủ Đại Vi lập tức nhăn mũi đầy ghét bỏ.

Khúc Nhiên nghe xong chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Chờ vặn chắc một con ốc nhỏ xong, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Đại Vi một cái: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ đúng không? Nói đi cô cả Đại, tớ đang nghe đây.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 138


[À à.] Đại Vi hoàn hồn, cô ấy chun mũi nhìn Khúc Nhiên rồi bảo: [Tại cậu ngắt lời làm tớ suýt quên mình tính nói cái gì luôn nè.]

Đại Vi dừng một chút rồi kề sát mặt vào máy tính, ra vẻ thần bí buôn dưa lê với bạn mình: [Cậu còn nhớ cô sinh viên Tô Tái Tái được chiêu sinh nội bộ mà ban nãy tớ nói với cậu không?]

“Ừ. Bộ có chuyện gì hả?” Khúc Nhiên nuốt ngược câu “không chỉ nhớ mà ban nãy hai người bọn tớ còn đi ăn cơm chung” xuống rồi hỏi ngược lại Đại Vi.

[Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa ăn nè, Tô Tái Tái đi cửa sau để vào viện của chúng ta đấy! Vì trả nợ ân tình thay cho em trai của mình mà phó viện trưởng Ngô đã tới tìm viện trưởng của chúng ta, nhờ viện trưởng giúp mình giữ một suất chiêu sinh nội bộ cho em ấy!]

Đại Vi nói đến đây thì có chút không cam lòng, cô ấy gối cằm lên cánh tay rồi nói: [Thiệt tình, tớ còn tưởng rằng cuối cùng Luyện Khí Viện của chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt trước mặt của đám người Cổ Võ Viện và Luyện Đan Viện chứ! Không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy... Xì, chán ghê.]

“Ừ.” Khúc Nhiên gật đầu, vẫn tập trung lực chú ý lên con nhện máy của mình, cô ấy dừng một chút rồi lại bâng quơ nói: “Tớ biết từ nãy rồi.”

[Cái gì...?! Cậu biết từ nãy rồi á?!] Thấy Khúc Nhiên có vẻ thờ ơ với mình, Đại Vi còn đang tính làm nũng với cô ấy, ai biết còn chưa bắt đầu thì đã nghe Khúc Nhiên nói như vậy, Đại Vi lập tức nghẹn họng luôn.

“Đúng vậy.” Lúc này Khúc Nhiên mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: “Ban nãy tớ có mời em ấy đi ăn cơm, lúc ăn uống xong xuôi trở về em ấy nói với tớ là em ấy đi cửa sau vào Luyện Khí Viện.”

[Hả?!] Đại Vi trừng mắt, khuôn mặt kiểu “tớ không nghe lầm đó chứ?”.

Khúc Nhiên thấy cô ấy phản ứng như thế thì thầm nghĩ nãy giờ mình diễn cũng tài phết: “Tiểu Tái thật thà quá.”

[Đây mà là thật thà hả? Rõ ràng là có hơi... khờ khạo mới đúng?] Đại Vi cố gắng bày tỏ cái nhìn của mình một cách nhẹ nhàng nhất, cô ấy dừng một chút rồi không nhịn được bổ sung thêm: [Ở trong mắt tớ, chỉ có những ai siêu giỏi mà nói như thế thì mới là thật thà thôi.]

Nhưng sự “thật thà” này thật ra cũng là một cách tự tin thể hiện năng lực bản thân của kẻ mạnh, cũng là một kiểu “kiêu ngạo”.

Đối với những người như thế thì bọn họ sẽ rất khinh thường việc nói dối.

Về phần những người khác... Khả năng cao là người ta khờ thiệt.

Đại Vi vừa nói như thế xong thì Khúc Nhiên lập tức phì cười: “Cậu nói bậy gì vậy chứ.”

Kế đó, cô ấy đột nhiên hơi nghiêm mặt: “Tớ coi em ấy là bạn bè hẳn hoi đấy.”

Cho nên tém tém cái mỏ lại đi nhé.

[À thì, tại ban nãy tớ đâu có biết đâu. Lỗi tớ lỗi tớ.] Đại Vi thè lưỡi xin lỗi, sau đó làm động tác tự vả miệng: [Đây đây, để tớ tự vả cái mỏ hỗn của mình.]

Khúc Nhiên nghe xong thì bật cười.

Đây là điểm mà cô ấy thích ở Đại Vi, tuy vẫn có sự kiêu căng của các cậu ấm cô chiêu nhưng sẽ không giở thói cô chủ nhà giàu với những người mà mình đã xem là bạn.

“Hơn nữa...” Khúc Nhiên nghĩ đến chuyện ban nãy, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, thay vào đó là vẻ trầm tư.

Đại Vi thấy vậy thì khó hiểu hỏi: [Sao thế?]

“Không biết vì sao, nhưng mà…” Khúc Nhiên lắc đầu nói: “Tớ cứ cảm thấy em ấy không phải là… kiểu người cần đi cửa sau.”

[Hả? Ý cậu là sao?] Đại Vi không hiểu mô tê gì.

“Thôi kệ đi, có lẽ là do tớ nghĩ quá nhiều thôi.” Khúc Nhiên tùy ý khoát tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Vi và hỏi: “Cô cả Đại nè, xin hỏi cậu còn chuyện gì cần sai bảo nữa không? Nếu không thì tớ còn phải tiếp tục công việc của mình nữa.”

Cô ấy vừa nói vừa giơ con nhện máy lên cho Đại Vi xem.

Đại Vi thấy thế thì trợn mắt lẩm bẩm: [Biết biết, tớ biết cậu đang muốn tranh thủ dùng thứ này để giành giải thưởng lúc khai giảng rồi, thôi tớ không làm phiền cậu nữa đâu, tớ cúp máy nha.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 139


Đại Vi nói đến đây thì giơ nắm tay và nháy mắt cổ vũ với Khúc Nhiên: [Cố lên nhé!]

“Ừ.” Khúc Nhiên cười gật đầu và cúp máy, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chăm chú chế tạo con nhện máy của mình.

Tình hình trong nhà của cô ấy có hơi đặc biệt, cho nên thay vì về nhà và phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống thì cô thà ở trong trường còn hơn, sau đó nhận một ít việc vặt để kiếm tiền học phí.

Trong bốn viện của Huyền môn thì học sinh của Luyện Khí Viện và Luyện Đan Viện có mức chi tiêu cao nhất, người nhà vì muốn ép cô ấy phải chịu thua cho nên kiên quyết không cho tiền, bởi vậy Khúc Nhiên chỉ có thể tự mình kiếm.

Thậm chí cô ấy còn mở một tài khoản Weibo chuyên bói toán có tính phí, tính ra cũng là một blogger về Huyền Học tương đối có tiếng trên mạng.

Cũng nhờ nổi tiếng trên Weibo nên nhân viên của chương trình giải trí đang hot nhất bây giờ mới tìm tới, muốn cô ấy đến làm thực tập sinh trong chương trình, nhờ có tiền công mà họ trả nên cô đã có thể trang trải được.

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại của Khúc Nhiên đột nhiên vang lên.

Cô ấy quay đầu lại nhìn, phát hiện thì ra là do tổ kế hoạch của chương trình gọi tới, thế là cô ấy kẹp điện thoại bằng bả vai rồi vừa trả lời vừa tiếp tục công việc trên tay: “Alô, chị Hà ạ?”

[Khúc Nhiên hả em, tối nay bên mình có hoạt động đó, em nhớ tranh thủ chuẩn bị nha, có gì nhớ tới tổ chương trình sớm một chút để còn trang điểm nữa.] Chị Hà ở đầu dây bên kia có vẻ khá bận, chị ấy vừa nói chuyện với Khúc Nhiên vừa lật xem cái gì đó, âm thanh nền xung quanh cũng khá ồn ào.

“Tối nay ấy ạ?” Khúc Nhiên sửng sốt, động tác trên tay cũng khựng lại: “Nhưng trước đó em có nghe chị nói gì đâu.”

[Ừ, hoạt động này được thêm vào đột xuất.] Tốc độ nói của chị Hà rất nhanh: [Chương trình lần này quay riêng về bốn người là em, “Cậu Vệ”, “Búp Bê Mặt Quỷ” và “Ông Lớn Diễm”, xem như là video ngắn để quảng bá cho chương trình.]

Chị ấy dừng một chút rồi lại bổ sung: [Hơn nữa bởi vì là hoạt động đột xuất lại còn là buổi tối cho nên tiền công sẽ gấp ba bình thường.]

Gấp ba?!

Khúc Nhiên chỉ do dự một lát là gật đầu ngay: “Vâng, thế để em chuẩn bị một chút rồi qua đó liền.”

“Ừ, chị chờ em đó.” Chị Hà nói xong thì cúp điện thoại, sau đó dựa lưng vào ghế rồi mệt mỏi dùng tay xoa xoa sống mũi.

Chị ấy thuộc tổ kế hoạch trong chương trình , chương trình này thuộc thể loại giải trí về mảng Huyền học kỳ dị, họ sẽ cho những nhà ngoại cảm hoặc những người trong Huyền môn tương đối nổi tiếng trên mạng đến những nơi kỳ quái để thám hiểm.

Không ai ngờ chủ đề kinh dị rùng rợn như thế lại giúp chương trình của họ nổi rần rần từ lúc phát sóng tới giờ.

Đến nay đã là kỳ thứ tư rồi.

Ngặt nỗi ba kỳ trước có bao nhiêu mánh lới thì họ đã dùng hết rồi, lá gan của người xem cũng dần trơ ra vì được rèn luyện, bởi vậy bắt đầu có những ý kiến trái chiều như “chỉ vậy thôi á hả?” hay “chất lượng chương trình dần đi xuống rồi thì phải?”.

Hơn nữa từ lúc phát sóng đến bây giờ, nó đã trở thành cục đá cản đường không biết bao nhiêu chương trình giải trí khác, bởi vậy không ít antifan đã ghim nó kể từ khi nó nổi tiếng.

Bây giờ có cơ hội trời cho như thế thì đám antifan đương nhiên phải tìm cách châm dầu vào lửa và khui chuyện ra cho to rồi.

Cũng vì thế nên trong ba ngày liền, chủ đề “Huyền Linh sư đã hết thời” chưa từng rớt khỏi hot search.

Trùng hợp là rating ở tuần trước của chương trình cũng khá thấp nên tổ đạo diễn đã lập tức mở cuộc họp khẩn, cuối cùng quyết định trực tiếp cắt bỏ nội dung đã dự định ban đầu trong tập tiếp theo của chương trình, soạn lại một bản thảo hoàn toàn mới.

Vì thế mà vừa rồi chị Hà mới gọi điện cho Khúc Nhiên.
 
Back
Top Bottom