Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 90


Sau cùng mới chuyển tầm mắt, một lần nữa nhìn Tô Tái Tái mà nói: “Chị đã có rất nhiều hạnh phúc.”

Còn em chỉ là con nhỏ đáng thương không có cái gì cả.

Chị đây thương tình nên cho em chọn trước đấy.

Bộ dáng trách trời thương dân lại không giấu đi được tư thái cao cao tại thượng này làm cho sắc mặt bà nội Bạch trầm xuống.

Đến cả Bạch Văn Liên cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bỗng thấy lời nói, hành động của cô ta lúc này… hơi khác với thường ngày.

Bạch Ngữ Dung nói thế xong cũng hoàn hồn lại ngay, khẽ c*n m** d*** tự ảo não.

Bình thường chắc chắn cô ta sẽ không hành động không đúng mực như thế này… Tất cả là vì người của Lục Bộ xuất hiện ở bữa tiệc làm xao động tâm trạng của cô ta.

“Mẹ, không thì để cho Văn Liên chọn đi ạ.” Hứa Tần Nhã đứng đó thấy Bạch Ngữ Dung cắn môi vô cùng đáng thương, đau lòng lên tiếng hòa giải cho cô ta.

Bà ta dừng lại một chút rồi quay qua nhìn Bạch Văn Liên, cười nói với bà nội Bạch: “Nếu như anh ấy sắp xếp không ổn thỏa thì mẹ sửa lại là được mà.”

Nói rồi bà ta liếc mắt ra hiệu với Bạch Văn Liên.

Bạch Văn Liên ngầm hiểu: “Đúng thế, mẹ à, hai đứa nhỏ đã khiêm tốn, nhún nhường đến thế rồi thì chi bằng để con làm cho. Này… Vẫn còn khách khứa ở đây, người làm chủ nhà như mình lại tụ tập mãi ở đây cũng không hay đúng không ạ?”

“Được.” Bà nội Bạch gật gật đầu, nhìn con trai rồi nói: “Vãn Liên, con nói đi.”

Bạch Văn Liên gật đầu, ông ta và Hứa Tần Nhã là vợ chồng lâu năm, tất nhiên biết trong lòng bà ta nghĩ gì.

Ông ta giả vờ trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Tiểu Tái, lúc nãy con không tới cho nên có thể không biết chuyện này. Giá cả của hai căn phòng này bà nội con đều đã đánh giá qua, cả hai có giá trị như nhau. Nếu nói tới sự khác biệt, thì là… Đại khái là có khác biệt về không gian nhỉ? Nhà cũ của ông hai ước chừng lớn gấp đôi căn nhà chung cư nhỏ kia.”

Bạch Văn Liên ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Ba nghĩ… Ông hai con cả đời không có con cái, đây là tòa nhà duy nhất mà ông hai để lại, con lại là huyết thống của nhà họ Bạch, nên nhận được phần thừa kế của nhà họ Bạch mới đúng. Nếu thế chi bằng để lại tòa nhà của ông hai cho con. Đương nhiên…”

Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng nếu con muốn căn chung cư nhỏ kia thì cũng không sao cả, tất cả ba đều nghe theo ý của con.”

Nói xong Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cùng nhìn Tô Tái Tái, chờ đợi kết quả.

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh, ngoan ngoãn cúi đầu, trông như thể “Ba nói thế nào con nghe thế đấy”, cả đám người ông Hứa cũng không lên tiếng nói chuyện.

Thật giống như cho dù cô quyết định thế nào cũng chẳng sao cả.

Nhưng mà…

Cũng chỉ là bên ngoài trông có vẻ như không có vấn đề gì mà thôi.

Chu Phổ đứng bên cạnh không khỏi cau mày. Sau đó ông ấy nhìn thoáng qua chỗ bà nội Bạch thì thấy bà cụ cụp mắt nhìn xuống, chẳng nói tiếng nào.

Khi còn trẻ ông ấy từng tới nhà của ông Bạch ở thủ đô, cũng biết khu vực đó thật ra không thể nói là tốt được. Hơn nữa nó còn là nhà cũ lâu năm, nói thật, một căn nhà đã nhiều năm không có ai ở, cho dù thường xuyên sửa chữa cũng không thể đuổi kịp tốc độ hư hại.

Cho nên, cái gọi là nhà cũ của nhà họ Bạch ở thủ đô, người ngoài nghe qua sẽ nghĩ nó tốt hơn căn nhà chung cư nhỏ kia không biết bao nhiêu lần, nhưng tình hình thực tế… Cũng chỉ tự mình biết mà thôi.

Hôm nay bà cụ lấy hai căn bất động sản này ra, đoán chừng không chỉ đơn giản là tặng quà không thôi đâu?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 91


Có điều…

Chu Phổ khựng lại một chút, thầm than nhẹ trong lòng.

Kết quả cũng không như ý muốn.

“Mẹ, mẹ thấy con sắp xếp như thế có được không?” Bạch Văn Liên quay qua nhìn bà nội Bạch, cung kính hỏi.

Bà nội Bạch chẳng nói gì, một lúc lâu sau mới hơi nhướng mày nhìn Tô Tái Tái, nhẹ nhàng nói: “Con hỏi mẹ làm gì? Tái Tái, cháu cứ nói đi!”

Tô Tái Tái nhanh nhẹn gật đầu: “Thế nào cũng được ạ.”

Cô dừng lại một chút rồi nói với bà nội Bạch: “Bà nội, mấy đồ này bà nhận giúp cháu đi.”

“…Được.” Bà nội Bạch nhìn Tô Tái Tái, thấy cháu gái ruột không có chút bất mãn hay tủi thân nào, bà ấy gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Trong ánh mắt bà nội Bạch ngược lại chứa nhiều sự áy náy với Tô Tái Tái.

Bạch Văn Liên và mấy người ở bên cạnh cũng gật đầu, nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con lấy căn còn lại vậy.”

“Vâng, ba làm chủ là được rồi.” Bạch Ngữ Dung đồng ý, ngoan ngoãn gật đầu.

Rõ ràng cô ta lấy được món hời, nhưng lại làm ra vẻ với người ngoài, giống như thể mình mới là người bị tủi thân.

Trong lòng bà nội Bạch phiền muộn, lạnh giọng nói: “Được rồi, mọi người cứ chơi đi. Ở đây nhiều người quá, rất buồn bực. Mẹ về bệnh viện trước đây.”

“Mẹ?” Bạch Văn Liên sửng sốt, nhanh chóng giữ bà ấy lại: “Thế này… Ngữ Dung và Tiểu Xương còn chưa cắt bánh kem, hay là mẹ ở lại chờ một chút, được không?”

“Không đợi nữa.” Bà nội Bạch lắc đầu: “Đầu mẹ choáng váng rồi.”

“Vậy… Được rồi ạ.” Bạch Văn Liên thấy bà nội Bạch kiên trì nên chỉ đành phải gật đầu. Ông ta quay qua nhìn Chu Phổ, gật đầu với ông ấy một cái rồi nói: “Bác sĩ Chu, làm phiền bác sĩ rồi.”

Từ đầu tới giờ Chu Phổ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, còn chẳng thèm nói với đám Bạch Văn Liên một câu, ông ấy chỉ gật gật đầu rồi tính đẩy bà nội Bạch rời đi.

Nhưng ông ấy còn chưa làm gì thì Tô Tái Tái đã nói: “Bà nội, cháu đi với bà.”

“Tái Tái!” Bà nội Bạch chưa kịp lên tiếng, Bạch Văn Liên đã hơi cao giọng gọi cô, vẻ mặt không đồng ý: “Buổi tiệc hôm nay cũng có phần của con, sao con lại làm loạn thế hả?”

Ông ta nói xong, nhìn cô mặc đồ bình thường, thì hàng lông mày nhíu chặt lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Con nhanh đi thay lễ phục đi, sau đó xuống dưới, ba sẽ giới thiệu con cho các chú các bác, để con làm quen một chút.”

“Đúng vậy đó, Tái Tái.” Hứa Tần Nhã mỉm cười đệm theo: “Để mẹ đi lên lầu với con, tiện thể giúp con trang điểm.”

Bà ta vừa nói xong đã muốn kéo tay Tô Tái Tái.

Vốn dĩ Hứa Tần Nhã cho rằng cô con gái này chẳng được tích sự gì, không ngờ lại có thể thi đậu Đại học Đế Đô, hơn nữa lại còn là tuyển sinh nội bộ.

Mặc dù bà ta không biết trong đó có chuyện gì xảy ra, nhưng ít ra, lúc này, trong mắt Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, Tô Tái Tái đã không vô dụng giống như trước đó nữa.

Ngữ Dung vẫn là cô con gái bọn họ thương nhất, nhưng Tô Tái Tái… Sau này nói không chừng cũng có thể dựa vào đó mà tìm một nhà thông gia môn đăng hậu đối, trợ giúp tiền đồ cả hai nhà thì sao?

Ngô Hạo lúc nãy trông cũng không tệ. Cho dù không được… Vậy sau này cũng có thể từ từ coi thử những người con cháu khác của nhà họ Ngô.

Kiểu gì cũng có thể tìm trong đó người có thể “giúp đỡ.”

Hứa Tần Nhã vừa nghĩ tới việc này thì nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Nhưng khi tay Hứa Tần Nhã sắp đụng tới tay Tô Tái Tái thì cô lại tránh đi, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại.

“Tôi đi với bà nội.” Tô Tái Tái lạnh mặt nhìn Hứa Tần Nhã, lặp lại lời nói của mình một lần nữa, tầm mắt đảo qua người Bạch Ngữ Dung rồi nói thêm: “Hơn nữa, nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay… Cũng không cần nhiều đến thế đâu.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 92


“Con…” Hàng lông mày của Bạch Văn Liên dựng thẳng lên, ông ta đang tính nói thì bị bà nội Bạch cắt ngang.

“Được, vậy Tái Tái đi với bà đi.” Bà nội Bạch dừng lại, nhìn con trai và con dâu rồi nói: “Không có ý kiến gì chứ?”

“… Không có ạ.” Bạch Văn Liên nhỏ giọng nói.

Bà cụ đã lên tiếng, ông ta làm con trai, cho dù có ý kiến gì cũng phải nhịn xuống.

Có điều, sau khi trả lời xong, ông ta vẫn nhịn không được mà nhìn Tô Tái Tái đầy bất mãn.

Tô Tái Tái sao?

Cô làm như không nhìn thấy.

Tô Tái Tái quay qua nói với bà nội Bạch: “Bà nội, bà chờ cháu một chút, cháu đi nhà vệ sinh một lát.”

“Được.” bà nội Bạch cười gật đầu.

Tô Tái Tái xoay người rời đi, cũng chẳng thèm nhìn đám người Hứa Tần Nhã chút nào. Còn ông Hứa sao?

Ông ta không quan trọng.

Tô Tái Tái chỉ tính đi lau sạch giày của mình mà thôi.

Lúc nãy cô “giữ gìn” hương hỏa của nhà họ Tiền, không cẩn thận để máu của đối phương dính một ít lên giày, bây giờ cô phải đi lau sạch mới được.

Tô Tái Tái vừa đi tới cửa, hơi nhướng mắt lên đã trông thấy một vật nhỏ ngồi chồm hổm trước cửa. Cô “Hả?” một tiếng rồi tiếp tục đi tới gần, còn chưa kịp hỏi vì sao nó ngồi chồm hổm ở đây thì đã nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

“Thứ này thật sự có hiệu quả sao?”

Người phụ nữ kinh ngạc hỏi, trong giọng nói còn có chút sợ sệt.

“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Một giọng nữ khác trả lời, còn hơi đắc ý nói tiếp: “Cô có biết trên weibo có một người tên “Tataro” không? Chính cô ấy nói cho tôi biết cách này đấy.”

“Tataro sao?” Người phụ nữ kia lại kêu lên: “Chính là cô gái am hiểu xem bài Tarot đấy hả?”

“Chính là cô ấy.” Cô gái đắc ý xoa xoa món đồ trên tay mình: “Tôi bỏ rất nhiều công sức mới chuẩn bị xong đấy. Quan trọng là… Nó… Vô cùng. Có. Tác. Dụng.”

Lúc nói tới phần sau, cô gái xích lại gần đối phương, nhỏ giọng nói từng chữ một.

Nói xong, cô ta che miệng cười trộm: “Gần đây tôi đi đánh bài cũng có vận may tốt hơn rất nhiều, đề nghị cô cũng làm một cái.”

“Hả? Tôi sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi vội vàng xua tay nói: “Không được, không được đâu… Tôi nhát gan lắm, thật sự không dám đeo cái này.”

Nói xong cô ấy lại liếc nhìn tay cô gái một cái, mới vừa nhìn thấy hạt pha lê đó là vội vàng dời mắt đi.

Người phụ nữ không tự chủ mà rùng mình một cái.

Vì sao may mắn, thế mà... Thế mà lại ngược đãi rồi g**t ch*t một con mèo còn đang sống sờ sờ, chặt chân nó, đốt thành tro rồi bỏ vào trong hạt pha lên, thật sự là…

Người phụ nữ ngẫm lại chỉ cảm thấy rất đáng sợ.

“Hừ, lá gan của cô đúng là nhỏ thật mà.” Cô gái kia nhìn bộ dáng của đối phương, cũng không xem trọng mà phất phất tay, rồi cô ta đi tới trước gương, vừa kiểm trang lớp trang điểm của mình vừa thờ ơ nói: “Việc đó cũng đâu có bảo cô tự mình làm.”

“Cô đó nha…” Cô ta dừng lại một chút, lấy cây son môi ra, lúc vặn mở son môi, cô ta lườm người phụ nữ kia một chút, rồi nói: “Chỉ cần cô chọn một con mèo, sau đó nói lại thứ tự cho đối phương biết, rồi chỉ cần đợi thành phẩm đưa tới trước mặt cô thôi.”

Nói xong, cô ta mím mím môi, nhìn bản thân trong gương rồi cười cười, lại bỏ thỏi son môi vào trong túi xách, đứng thẳng người nhìn người phụ nữ: “Mắt không thấy, đương nhiên lòng sẽ không sợ.”

“Ha hả… Vẫn nên thôi đi.” Người phụ nữ xua tay, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng, vội vàng lắc tay từ chối.

“Thật nhát gan.” Cô gái hờn dỗi hơi trừng mắt nhìn người phụ nữ một chút, phong tình vạn chủng cùng cô ấy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, được rồi. Lần sau để tôi coi có thể hỏi chỗ Tataro xem còn cách nào ôn hòa hơn không, để cô cũng có vận may tốt giống như tôi vậy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 93


“Được, vậy thì chờ… A!” Người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa nói xong đã bị Tô Tái Tái đứng ngay cửa làm cho giật mình.

Tô Tái Tái chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về người phụ nữ giàu có mặt mũi đầy kinh hãi kia, rồi lướt qua cô ấy mà nhìn cô gái đứng phía sau. Một lúc sau cô mới hơi nghiêng người nhường đường, cũng cười nói xin lỗi với hai người họ.

“Thật xin lỗi, đã dọa hai cô rồi.”

“Hả… À, không sao đâu.” Người phụ nữ giàu có lắp bắp, cười lớn gật gật đầu với Tô Tái Tái, rồi cùng bạn cô ấy đi ra ngoài.

Tô Tái Tái đứng tại chỗ, cụp mắt nhìn.

“Cô ta là ai?”

“Chắc là cô chủ nhà họ Bạch.”

“À ~~” Giọng nữ kéo dài ra, trong giọng nói còn mang theo vẻ miệt thị: “Hóa ra là cô ta à?”

Tô Tái Tái chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía một người trong số họ.

Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, cười nói: “Vận may của em tốt đó, chưa gì đã tìm được người rồi.”

[Meo…]

“Đi đi.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại rồi thản nhiên bổ sung: “Có chị chống lưng đừng sợ.”

Cô vừa dứt lời, một cái bóng ở sát mặt đất nhanh chóng đuổi theo cô gái, hòa làm một thể với bóng dáng của cô ta.

Cô gái đang tiếp tục nói với bạn rằng vòng tay của cô ta tốt tới cỡ nào thì đột nhiên dừng lại, rùng mình một cái.

Cô ta hoàn hồn dưới sự hỏi thăm ân cần của bạn mình, lắc đầu không sao cả: “Không sao đâu, chúng ta qua bên kia đi.”

Nói xong cô ta chỉ về một hướng, tới khi hai người bọn họ rời đi về hướng khác, một cái đuôi mèo ung dung chậm rãi chuyển động trong cái bóng của cô ta.

Một giây sau đã không thấy tăm hơi của nó đâu.

“Ngữ Dung, nó đi đâu rồi con?” Sau khi đi trò chuyện xã giao với những người xung quanh cùng Bạch Văn Liên xong, Hứa Tần Nhã đến gần Bạch Ngữ Dung và hỏi.

Khi nói chuyện, nụ cười trên mặt bà ta đã nhạt hẳn đi.

“Đã ra ngoài chung với bà nội rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung dịu dàng trả lời.

Hứa Tần Nhã gật đầu, sau khi dừng một chút thì lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi an ủi cô ta: “Con đừng lo lắng, chờ nó về đây thì mình sẽ tìm thời gian gặng hỏi nó, hỏi xem làm sao mà nó lấy được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô. Hôm nay con là nhân vật chính trong bữa tiệc đấy, mau xốc lại tinh thần đi, đừng để người ta chê cười mình chứ.”

Bạch Ngữ Dung nghe được mấy chữ “nhân vật chính trong bữa tiệc” thì nắm tay không khỏi siết chặt hơn vài phần, nhưng chỉ trong chốc lát là cô ta đã thả lỏng tay rồi gật đầu nói: “Vâng, con hiểu rồi ạ. Mẹ cứ yên tâm đi.”

“Ừ, thế thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu: “Đi tìm Tiểu Xương đi con.”

Bạch Ngữ Dung “vâng” một tiếng rồi mới xoay người đi về phía vị hôn phu Trình Ngạn Xương của mình.

Lúc quay người cô ta lại siết chặt nắm tay, làm móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.

Từ khi biết mình không phải là cô chủ thật sự của nhà họ Bạch, cô ta luôn cảm thấy tình cảnh của mình như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ bản thân lỡ làm sai gì đó xong sẽ bị Hứa Tần Nhã và những người khác ghét bỏ.

Cho nên chỉ cần Tô Tái Tái càng vô dụng thì giá trị của cô ta sẽ càng cao, nhưng bây giờ... Không ngờ Tô Tái Tái cũng được tuyển vào Đại học Đế Đô?!

Mặc kệ nguyên nhân thật sự đằng sau chuyện này là gì, nhưng cán cân giữa bọn họ đã không còn cân bằng nữa.

Ban nãy cô ta còn thấy trong mắt của ông ngoại và ông Trình toát ra vẻ trầm tư nữa chứ.

Điều này làm Bạch Ngữ Dung cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Tô Tái Tái... Sao cô không ngoan ngoãn nằm yên trong vũng bùn đi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 94


Bạch Ngữ Dung thầm hận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng “anh Ngạn Xương” rồi dịu dàng khoác tay của Trình Ngạn Xương, đứng ở đó nhận lấy sự khát khao và những lời chúc phúc của mọi người.

Chờ hai người trò chuyện với khách khứa xong xuôi và chuẩn bị dắt tay nhau sang một bên, Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu định nói gì đó với Trình Ngạn Xương thì lại thấy anh ta đang đăm chiêu suy nghĩ.

Cô ta giật thót, sau đó cố gắng cười gượng: “Anh Ngạn Xương, anh đang nghĩ gì thế?”

“À, không có gì đâu.” Trình Ngạn Xương lấy lại tinh thần, anh ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Anh chỉ thấy...”

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy bác sĩ Chu cứ quen quen thế nào ấy.”

Thì ra là vậy...

Bạch Ngữ Dung âm thầm thở phào một hơi, sau đó vui vẻ nói với Trình Ngạn Xương: “Nếu có thể chữa trị cho bà nội thì bác sĩ Chu nhất định là bác sĩ có tiếng ở thành phố C rồi. Anh thấy ông ấy quen mắt cũng là chuyện bình thường.”

“Cũng phải.” Trình Ngạn Xương gật đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa mà nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Thôi không nói chuyện này nữa. Ngữ Dung à, hai ngày nữa anh tính đi thủ đô, lúc đó sẽ có một cuộc đấu giá dành cho người trong nghề, nói không chừng chúng ta có thể mua được một ít đồ phù hợp với mình đấy.”

“Vâng. Chờ bữa tiệc kết thúc thì em sẽ nói cho ba mẹ biết.” Bạch Ngữ Dung nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thầy Tần cũng muốn em tới trường sớm một chút, như vậy thì ông ấy mới có thể tranh thủ củng cố cơ sở cho em trước khi khai giảng.”

“Thế thì tốt quá.” Trình Ngạn Xương cười, dường như sực nhớ ra chuyện gì, anh ta hơi khựng lại: “À phải rồi, em vào Luyện Đan Viện nhỉ, vừa hay cuối tháng này có một buổi tọa đàm, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em nhé, nhân tiện làm quen thêm với một ít giáo viên và giáo sư của Luyện Đan Viện luôn.”

“Vâng!” Bạch Ngữ Dung đáp lời, sau đó thân mật dựa vào người của Trình Ngạn Xương: “Anh Ngạn Xương, anh tốt với em quá. Em còn tưởng là...”

Cô ta dừng một chút, giọng nói đầy tủi hờn: “Lúc biết mình không phải con ruột của ba mẹ, em còn tưởng rằng anh cũng sẽ bỏ rơi em chứ.”

Trình Ngạn Xương hơi chớp mắt, anh ta giơ tay vu.ốt ve mái tóc của Bạch Ngữ Dung rồi dịu dàng bảo: "Cô gái ngốc này, người anh thích là em chứ không liên quan gì tới gia thế của em cả."

Bạch Ngữ Dung vô cùng cảm động, sau khi đứng thẳng dậy, cô ta nhìn anh với ánh mắt sáng rỡ, trong lòng cũng âm thầm đắc ý.

Cô ta cảm thấy khá tiếc nuối vì Tô Tái Tái đã đi theo bà nội, bởi vậy không nghe được những lời mà anh Ngạn Xương nói với mình.

Nhưng đừng nói là không nghe được, cho dù có nghe thì đoán chừng Tô Tái Tái cũng chỉ thờ ơ nhìn cảnh này mà thôi.

Lúc này cô đang ngồi trên xe, vừa được bà nội Bạch thân mật nắm tay vừa nghe bà ấy nói đủ thứ trên trời dưới đất.

Tuy rằng chỉ toàn là những việc nhỏ nhặt thường ngày nhưng lại mang tới cảm giác ấm áp vô cùng.

“Cháu tới Đại học Đế Đô học như vậy, khi nào rảnh thì nhớ phải về thăm bà nội đó, biết không?” Bà nội Bạch nói, sau khi dừng một chút thì lại nhíu mày lắc đầu: “Không được không được, thôi để bà nội ngồi máy bay tới thăm cháu đi. Cháu chỉ cần chăm chỉ học hành cho tốt là được.”

Học hành cho tốt...

Tô Tái Tái nhẩm lại những chữ này trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.

“Bà nội, bà phải giữ sức khỏe chứ, chờ khi nào cháu có rảnh thì sẽ về thăm bà ngay.” Cô cười với bà nội Bạch: “À phải rồi, hai bà cháu mình cũng có thể gọi video cho nhau thường xuyên được mà ạ, như thế thì bà có thể gặp cháu bất cứ lúc nào rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 95


“Đành thế.” Bà nội Bạch nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy yêu thương, sau đó mới gật đầu đồng ý, bà ấy im lặng một lát rồi thở dài, vỗ nhẹ lên tay Tô Tái Tái và nói: “Cháu mới về làm bạn với bà không bao lâu là phải đi nữa rồi... Bà không nỡ để cháu đi chút nào. Cháu sống một mình nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy, vấn đề ăn mặc không cần tiết kiệm thay cho bà nội đâu, nghe không? Mỗi tháng bà nội đều sẽ gửi tiền tiêu vặt cho cháu, không đủ thì nhớ nói với bà.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Tô Tái Tái gật đầu.

Chu Phổ ngồi trên ghế phụ nghe bà nội Bạch luôn miệng dặn dò Tô Tái Tái suốt dọc đường, nụ cười trên mặt ông ấy chưa từng biến mất.

Đến lúc này, Chu Phổ mới quay đầu nhìn về phía sau, trong giọng nói mang theo ý cười: “Bà Bạch à, bà cứ yên tâm đi, chỉ cần cô Tô có yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ hỗ trợ hết mình.”

Nghe ông ấy nói như thế thì bà nội Bạch mới như vừa nhớ tới chuyện này, bà ấy “ồ” một tiếng, cười nói: “Suýt nữa thì tôi quên mất là bác sĩ Chu cũng ở tại thủ đô đấy.”

Bà ấy dừng một lát rồi quay sang nói với Tô Tái Tái: “Tái Tái à, cháu mau cảm ơn bác sĩ Chu đi.”

“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ Chu ạ.” Tô Tái Tái rất nghe lời, cô gật đầu nói tiếng cám ơn với Chu Phổ.

“Không có gì.” Chu Phổ cười trả lời, hiện giờ ông ấy có ấn tượng rất tốt với Tô Tái Tái cho nên sau khi sực nhớ ra một chuyện, ông ấy vội nói với cô: “À đúng rồi, cô Tô à, sau khi tới thủ đô nếu cô có thời gian thì có thể tới nghe buổi tọa đàm của tôi, lúc nào cũng được hết.”

Bà nội Bạch nghe thế thì hai mắt lập tức sáng rỡ, bà ấy cười ha hả nói: “Bác sĩ Chu à, ông cứ gọi con bé là Tiểu Tái đi, đối với ông thì Tái Tái cũng là phận con cháu mà.”

“Ừ… thế cũng được.” Chu Phổ gật đầu và nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, tóm lại sau khi cháu tới thủ đô mà có chuyện gì cần thì có thể tìm tới bác.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái đáp lời, sau khi gật đầu thì nghiêm túc nói: “Bác sĩ Chu ơi, bác đúng là người tốt.”

Cô vừa nói như thế, bà nội Bạch và Chu Phổ lập tức cười ra tiếng.

Họ đều cảm thấy phương pháp khen ngợi người khác này của Tô Tái Tái thật đúng là... quá “thật thà”.

--------

Bữa tiệc của Bạch Ngữ Dung rất thành công, tuy giữa chừng có sự xuất hiện ngoài dự đoán của Lục Bộ nhưng điều đó lại khiến bữa tiệc càng xuất sắc hơn.

Những người ôm tâm lý xem kịch vui, cho rằng thiên kim thật của nhà họ Bạch là trò cười vô cùng thất vọng, thậm chí còn nảy lòng ghen ghét với cô.

Hẳn là sau khi trở về, sẽ có không ít người phải đánh giá lại tầm quan trọng của Tô Tái Tái - “thiên kim thật dưới quê mới lên” này.

Tuy đa phần họ cũng có suy nghĩ giống Hứa Tần Nhã, cho rằng Tô Tái Tái không phải dựa vào sức mình mới có được thư báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô, nhưng dù như thế nào thì bây giờ cô cũng đã là sinh viên của trường đó.

Vì vậy, dù biết đã trễ nhưng đám người Hứa Tần Nhã vẫn ráng xốc lại tinh thần ngồi chờ trong phòng khách sau khi thay lễ phục xong.

“Đã sắp chín giờ rồi sao nó còn chưa trở về nữa.” Hứa Tần Nhã nhíu mày nhìn đồng hồ và nói với chất giọng bực bội, bà ta dừng một lát rồi nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Sau khi nó về thì anh nhớ nói chuyện đàng hoàng với nó về quy củ trong nhà nhé!”

“Ôi... Có lẽ nó vui vì nhận được giấy báo trúng tuyển cho nên đi chơi về muộn tí thôi mà, có gì đâu em.” Bạch Văn Liên mỏi mệt mát xa phần sống mũi, ông ta ngẩng đầu nhìn vợ mình một cái rồi nói tiếp: “Chuyện công ty bận rộn như vậy còn quy củ cái gì nữa… Em tự nói với nó là được rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 96


“Em nói?” Hứa Tần Nhã cười lạnh một tiếng, giở giọng châm biếm: “Nhưng quan trọng là người ta phải chịu nghe mới được chứ.”

Bạch Ngữ Dung ngồi ở một bên thấy vậy vội ra tiếng cắt ngang cuộc tranh chấp của ba mẹ mình: “Mẹ à, hay mình để ba đi nghỉ ngơi trước đi. Hai người đã mệt mỏi cả một ngày rồi, để mình con ngồi chờ Tiểu Tái là được.”

Lời nói của cô ta làm sắc mặt của Hứa Tần Nhã dịu đi hẳn, bà ta vỗ lên mu bàn tay của Bạch Ngữ Dung, nhỏ nhẹ bảo: “Con bé ngốc này, con cũng mệt suốt một ngày giống ba mẹ còn gì?”

Bạch Ngữ Dung nghe thế thì yên lặng cúi đầu, thoạt nhìn khá là ngoan ngoãn.

Hứa Tần Nhã quay qua nhìn Bạch Văn Liên, thấy ông ta đang rệu rã ngồi trên sô pha thì tức giận mở miệng: “Thôi anh lên phòng nghỉ ngơi trước đi, để em và Ngữ Dung chờ nó là được rồi.”

Bạch Văn Liên gật đầu, bởi vì đã mệt tới mức không muốn mở miệng cho nên ông ta chỉ đứng dậy vẫy vẫy tay rồi đi lên lầu luôn.

Chờ khi bóng lưng của chồng mình khuất sau chỗ ngoặt của thang lầu, Hứa Tần Nhã mới quay qua oán giận với Bạch Ngữ Dung: “Chờ nó về mẹ nhất định sẽ dạy dỗ quy củ cho nó!”

“Cứ từ từ thôi mẹ à, nhiều khi đối với Tiểu Tái mà nói thì bây giờ vẫn còn sớm thì sao ạ?” Bạch Ngữ Dung an ủi Hứa Tần Nhã: “Có mấy người bạn của con, nhà họ dễ dãi lắm nên họ toàn đi tới mười một, mười hai giờ mới về không đó.”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì nhíu mày hừ lạnh, thái độ vô cùng khinh thường: “Nhà họ Bạch của chúng ta không phải là hạng gia đình bình dân không có quy củ đó.”

Cả hai nói đến đây thì Tô Tái Tái đã trở về, trong ngực còn ôm một bé con mềm mụp.

Hứa Tần Nhã thấy cô về thì định nhíu mày quát lớn, nhưng khi phát hiện con vật nhỏ trong ngực cô thì giọng nói của bà ta chợt cất cao đến mức chói tai: “Cô nhặt cái quỷ quái gì về đấy hả?!”

Bạch Ngữ Dung cũng nhìn qua, con vật bé nhỏ kia vốn đang ngủ say sưa, nghe được tiếng quát của Hứa Tần Nhã thì nó hơi giật mình.

Nhìn sơ qua cũng không biết đấy là mèo hay chó nữa.

Tô Tái Tái lại rất kiên nhẫn, cô nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó rồi sửa sang chiếc áo khoác đang bọc lấy nó, làm xong hết những chuyện này cô mới nhìn về phía Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung: “Hai người còn chưa nghỉ ngơi à? Tôi lên trước nhé.”

Nói xong cô gật đầu với họ một cái rồi chuẩn bị lên lầu.

Hứa Tần Nhã giận đến mức quên hết chữ nghĩa, chỉ có thể đứng chết trân ở đó chứ không nói được câu nào.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì hơi nhíu mày, cô ta nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý: “Tiểu Tái, em mau vứt… vứt cái thứ trong lòng em đi đi. Mẹ bị dị ứng với lông động vật đấy.”

“Dị ứng?” Tô Tái Tái nghe xong thì hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tần Nhã, sau đó lại chuyển tầm mắt lên cái áo choàng chống lạnh làm từ lông cáo trắng mà bà ta đang khoác trên người.

Cô nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và nở nụ cười châm biếm: “Yên tâm đi, nó chỉ ở trong nhà một buổi tối thôi, tôi sẽ nhốt nó trong phòng mình, không để nó chạy lung tung đâu.”

Bạch Ngữ Dung cũng biết ánh mắt đó của Tô Tái Tái là có ý gì, cô ta nghẹn họng nhìn sang Hứa Tần Nhã, có vẻ như là đang xin bà ta giúp đỡ.

Hứa Tần Nhã thấy thế thì đương nhiên sẽ đứng về phe của Bạch Ngữ Dung rồi, bà ta nhíu mày nhìn Tô Tái Tái, giọng nói có phần hung tợn: “Ngữ Dung nói không sai, tôi bị dị ứng với lông động vật. Còn nữa, cô nhặt được nó từ đâu đấy, lỡ như nó lây bọ chó cho căn nhà này thì phải làm sao bây giờ? Mau vứt nó đi cho tôi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 97


“Thôi được.” Tô Tái Tái nhún vai, cô cúi đầu trêu đùa với bé cưng đáng yêu trong lòng rồi mới nói: “Để tôi lên lầu thu dọn mấy thứ đã.”

“Thu dọn mấy thứ?” Hứa Tần Nhã nhíu mày: “Ý cô là sao.”

“Sao trăng gì.” Tô Tái Tái nói: “Dọn ra ngoài ở chứ sao.”

“Cô!” Hứa Tần Nhã trợn mắt nhìn Tô Tái Tái.

Bạch Ngữ Dung nghe thế thì mừng thầm trong lòng, có điều ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ khó xử, cô ta nhìn Hứa Tần Nhã rồi lại nhìn sang Tô Tái Tái: “Tiểu Tái à, em đừng chọc mẹ giận chứ, hôm nay mẹ đã mệt mỏi cả một ngày để tổ chức bữa tiệc rồi, giờ còn phải chờ em đến tận bây giờ, mẹ mệt lắm rồi đó.”

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía con vật nhỏ trong ngực của Tô Tái Tái, lại nhớ tới vấn đề bọ chó mà Hứa Tần Nhã nói ban nãy, thế là ghét bỏ lùi về sau một bước rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Hay là như vậy đi, em cứ mang nó tới một cửa hàng thú cưng nào đó gần đây là được. Nếu có ai thích thì mình đưa nó cho người ta luôn, chứ trước giờ nhà mình chưa từng nuôi mấy con vật này.”

“Thì bởi, cho nên tôi mới nói là lên lầu thu dọn đồ đạc đây.” Tô Tái Tái gật đầu một cái, sau đó ung dung bổ sung: “Yên tâm đi, nhanh lắm.”

Nói xong, cô nhanh chóng lên lầu, không buồn để ý xem Bạch Ngữ Dung còn muốn nói cái gì nữa.

Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng lưng của cô, đang tính nói gì đó thì bị Hứa Tần Nhã tức giận cản lại.

“Con đừng khuyên nó nữa. Nó thích đi thì cứ cho nó đi.” Hứa Tần Nhã nói xong thì tức giận ngồi xuống sô pha lại, sau đó khoanh tay trước ngực chờ.

Bạch Ngữ Dung cố gắng che giấu ý cười trên môi, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chờ theo.

Không qua bao lâu là Tô Tái Tái đã đeo một cái ba lô đi xuống lầu, hành lý vô cùng nhẹ nhàng và đơn giản, giống y như lúc mà cô tới đây vậy.

Lúc đi ngang qua Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung, cô không thèm nhìn hai người cái nào, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tôi đi đây.”

Hứa Tần Nhã nghe thế thì tức muốn trào máu, bà ta đột nhiên đứng lên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái rồi trầm giọng quát lớn: “Đứng lại đó cho tôi!”

Chờ Tô Tái Tái dừng lại, bà ta không kiên nhẫn nhíu mày hỏi: “Tôi có chuyện cần hỏi cô, sao cô có được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô?”

Tô Tái Tái chậm rãi xoay người lại nhìn Hứa Tần Nhã một hồi lâu, bà ta bị nhìn chằm chằm đến mức có hơi chột dạ, vừa lùi về phía sau một bước nhỏ vừa cứng đờ hỏi: “Cô… cô nhìn cái gì đấy?”

Lúc này Tô Tái Tái mới mở miệng: “Chuyện này liên quan gì tới bà?”

“Cô!” Hứa Tần Nhã nổi trận lôi đình, thấy mềm không được mà cứng cũng không xong, bà ta cố nén giận nói: “Tôi hỏi thế là vì Ngữ Dung! Vì cái nhà này!”

“Sau này cô học chung một trường với con bé, cô mất mặt cũng không sao, nhưng nếu cô làm ra chuyện ngu xuẩn gì làm bẩn thanh danh của nhà họ Bạch, hoặc liên luỵ đến Ngữ Dung thì phải làm sao bây giờ? Bởi vậy tôi mới cần hỏi cho rõ ràng.”

“À, nếu vậy thì bà không cần phải lo lắng đâu.”

Tô Tái Tái gật đầu, lại cúi đầu vu.ốt ve con vật nhỏ trong lòng ngực.

“Là sao?” Hứa Tần Nhã nhíu mày đầy khó hiểu.

Tô Tái Tái lại nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, đến khi xoay người đi ra ngoài, cô mới mở miệng nói: “Đương nhiên là vì tôi không có quan hệ gì với các người rồi.”

Hứa Tần Nhã giận tới mức khó thở, bà ta siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái, lúc chuẩn bị rống lên thì bà ta mới nhớ tới một chuyện mà mình vẫn luôn không để ý tới.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 98


Mấy ngày nay, bà ta vẫn luôn dùng cách gọi “nó” để gọi Tô Tái Tái.

Và dường như... Tô Tái Tái cũng chưa hề gọi một tiếng “ba mẹ” lần nào cả.

Cô... chưa từng thừa nhận bọn họ là người nhà của mình!

Sau khi Hứa Tần Nhã phát hiện ra điều này thì không khỏi trợn tròn mắt.

Mà ở bên này, Tô Tái Tái ôm bé con mềm mại vào lòng rồi bước lên taxi.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế nhìn gương chiếu hậu và hỏi.

“Bác tài, bác đưa cháu đến khách sạn nào tốt một chút là được.” Tô Tái Tái trả lời.

“Ok.” Tài xế sảng khoái đáp lại, vừa khởi động xe vừa nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau nơi Tô Tái Tái đang ngồi, rồi lại nhìn sang thú cưng trong tay cô, cười nói: “Ôi chao! Đây là chú mèo con vừa mới sinh sao?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái vươn tay xoa đầu của bé mèo trắng vài cái, cười híp mắt nói: “Thật không dễ dàng mà, lại sinh nữa rồi.”

“Lại” là sao?

Tài xế có hơi khó hiểu, nhưng sau đó lại một lần nữa tập trung vào việc lái xe, nên đã quên mất thắc mắc vừa rồi.

Cùng lúc đó, Ngô Hạo vốn dĩ đã đi đến sân bay, chuẩn bị trở về thủ đô, nhưng giờ phút này lại xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự. Anh ấy đang cúi người bước xuống xe, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì thành viên Lục Bộ nhận được tin đã nhanh chóng từ bên trong chạy ra.

Họ cung kính cúi đầu chào Ngô Hạo, sau đó làm động tác “mời”, vừa đi theo sau anh ấy vào biệt thự, vừa xin lỗi: “Thành thật xin lỗi đội trưởng Ngô, nếu không phải vì chúng tôi thật sự không thể giải quyết được thì cũng sẽ không làm phiền đến cậu rồi.”

“Không sao.” Ngô Hạo vừa bước vào trong vừa đáp. Anh ấy liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của thành viên Lục Bộ một cái, rồi tiếp tục hỏi người phụ trách đi phía sau lưng mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này... cậu vào trong xem thì sẽ biết.” Người phụ trách không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành dẫn Ngô Hạo đi thẳng đến trước cửa phòng tắm trong phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà, tiếp đó lại làm động tác “mời”.

Khi Ngô Hạo đang từ từ đẩy cửa phòng tắm ra thì người phụ trách chợt lên tiếng: “Lúc người giúp việc vào thì đã thấy như vậy rồi.”

Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước đọng lại, có điều vào lúc này, bên trong không khí ngoài hơi nước ra thì phần lớn là mùi tanh của máu. Cộng với nhiệt độ vốn có trong phòng tắm, khiến cho mùi máu tanh ập vào mặt mang theo một loại cảm giác đáng sợ chưa từng có.

Ngô Hạo đứng trước cửa phòng tắm, cố gắng nhẫn nhịn một hồi rồi mới đi vào trong. Anh ấy dùng tay che mũi và miệng lại, cau mày bước qua khối thịt khả nghi trên nền đất.

Chỉ thấy cô gái ngửa đầu nằm trong bồn tắm, miệng há to, trên gương mặt vẫn còn mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thông qua động tác của cô ta mà miễn cưỡng phân tích ra những cảm xúc còn sót lại đó.

Bởi vì... đôi mắt của cô ta đã biến mất, chỉ còn lại hai lỗ máu.

Trong cái miệng đang há to ấy cũng bê bết máu thịt, trông giống như có thứ gì đó chui vào miệng của cô ta, trực tiếp cắn nát cả chiếc lưỡi rồi nuốt chửng. Sau đó thứ kia tiếp tục bò xuống cổ họng và tiến thẳng vào trong bụng của cô ta, sau khi ăn gần hết nội tạng thì lại từ phía bên trong rạch bụng chui ra ngoài.

Sở dĩ Ngô Hạo nghĩ như vậy là bởi vì tất cả các mạch máu từ cần cổ cho đến cánh tay của cô gái đều phình lên những đường màu xanh đen.

—Đó là phản ứng mà khi cả người đau đớn dữ dội nhưng lại không thể cử động được gây ra.

Theo suy đoán, có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ đó chui ra khỏi bụng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, sau đó lại trơ mắt để thứ đó ăn mất cả hai mắt, cuối cùng do mất máu quá nhiều mà chết.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 99


Một cái chết bi thảm như thế này, mà không có một chút oán khí nào sót lại, chỉ có thể chứng tỏ một điều.

Trong lòng Ngô Hạo đã có tính toán, anh ấy bụm mũi và miệng lại, từ từ lùi ra ngoài. Anh ấy đứng trước cửa phòng tắm lau sạch vết máu dính trên đế giày xong, lại vô tình phát hiện có vài hạt ngọc rơi rớt ở góc của bồn tắm.

Chắc hẳn là... chiếc vòng tay của cô gái này.

Ngô Hạo nghĩ thầm.

“Đội, đội trưởng Ngô, cậu thấy sự việc này...?” Người phụ trách Lục Bộ ở thành phố C đứng một bên dè dặt hỏi: “Có cần gọi người ở thủ đô đến chi viện không?”

Một hiện trường bi thảm như thế, chỉ có thứ sở hữu sức mạnh to lớn mới có thể gây ra được thôi.

Ngay cả người làm trong ngành nhiều năm như ông ấy cũng chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ.

Có điều nếu thật sự có thứ sở hữu sức mạnh to lớn như vậy thì đúng thật không phải là việc mà ông ấy có thể xử lý được, thế nên ông ấy mới nhanh chóng mời Ngô Hạo đến đây.

“Không cần.”

Người phụ trách thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo rồi lắp bắp lặp lại: “Không, không cần ư?”

Ngô Hạo gật đầu, hàng lông mày hơi nhíu lại, tiếp đó lên tiếng giải thích: “Đây là một vụ án báo thù giải hận, sở dĩ sẽ thê thảm đến mức này… có lẽ là do thứ chết oan kia đã vô tình có được sự trợ giúp của một nguồn sức mạnh nào đó ở bên ngoài, cho nên hiện trường mới…” trở nên đẫm máu như thế.

Có một số người sau khi làm điều ác sẽ bị thứ chết oan tìm đến, chờ cơ hội để báo thù.

Cách trả thù thông thường đều là nhân lúc những người đó đi xuống cầu thang, hay khi mất tập trung thì ngáng chân khiến họ vấp té hoặc đẩy họ một cái. Để người ta nghĩ rằng những kẻ làm việc xấu này chết ngoài ý muốn.

Nhưng đó là do những oan hồn này quá yếu, chỉ có thể dùng những cách như vậy để báo thù cho bản thân.

Đôi khi vẫn có trường hợp ngoại lệ.

Ví dụ như nơi chôn xác có vị trí địa lý khá đặc biệt, hay lúc chết đã vô tình hấp thụ được thứ gì đó, hoặc cũng có thể là đúng vào lúc trời âm u, v.v... Những nhân tố trên đều có thể khiến oan hồn trở nên mạnh mẽ hơn.

“Có... có điều quá mức thê thảm rồi thì phải...” Ngô Hạo vừa nói xong thì người phụ trách đã hiểu. Mặc dù ông ấy đã từng chứng kiến biết bao nhiêu hiện trường vụ án, nhưng khi nhìn vào phòng tắm trước mắt, vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Ngô Hạo: ?

Ngô Hạo im lặng liếc nhìn người phụ trách một cái, nhưng không nói lời nào.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Ngô Hạo gặp phải trường hợp như thế. Cách thức trả thù này tàn khốc đến mức linh hồn của đối phương không dám sinh ra một chút oán khí nào, cứ như vậy mà tan biến.

Quả thật là... khiến người ta phải khiếp sợ.

“Được rồi, vụ việc này cứ kết án với lý do là chết ngoài ý muốn đi.” Ngô Hạo lấy lại tinh thần rồi nói với người phụ trách: “Sau khi oan hồn báo thù xong sẽ tự động biến mất thôi, nó sẽ không làm hại đến những người khác đâu.”

“Hả? Đã rõ...” Người phụ trách gật đầu, đợi đến khi tiễn Ngô Hạo đi xong, ông ấy ủ rũ quay lại hiện trường, nhìn chằm chằm căn phòng tắm đầy máu me với vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

Như thế này... rồi làm sao mà ghi trong báo cáo là tai nạn ngoài ý muốn đây…? Người phụ trách Lục Bộ ở thành phố C đau đầu không thôi.

Mà ở bên này, sau khi Tô Tái Tái đã đưa bé mèo trắng “vượt biên” vào phòng và đặt nó lên giường, lúc này cô mới gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của nó một cái rồi mỉm cười.

“Bé cưng đáng yêu, chào mừng em trở lại thế giới này một lần nữa~ Ngày mai chị sẽ dẫn em đi gặp một bà cụ cực kỳ tốt bụng, nhờ bà ấy nhận nuôi em có được không~?”
 
Back
Top Bottom