Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 120


“Con gái của cô nói là, lần này cho cô ăn hết phần kem này đó, bảo cô đừng buồn nữa.”

Giọng nói của Tô Tái Tái vô cùng bình thản, nhưng nội dung lời nói lại làm cho người phụ nữ mặc đồ đen như bị điện giật toàn thân, cô ấy cứng đờ người nhìn chăm chăm về phía cô.

Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới lắp bắp nói: “Cô… Cô vừa nói cái gì?!”

Tô Tái Tái liếc nhìn về phía tay phải của mình, bất đắc dĩ nói tiếp: “Cô bé nói là sau này cô phải ngủ thật ngoan, nếu như không ngủ được thì hãy ôm con thỏ búp bê mà cô bé thích nhất để ngủ. Bảo cô cứ xem con thỏ búp bê đó là cô bé cũng được.”

“Cô bé nói, cô phải thật khỏe mạnh thì sau này cô bé mới có thể tiếp tục làm bé con của cô được. Nếu như cô không ngoan, không chịu nghe lời thì cô bé sẽ không thèm để ý tới cô nữa. Giống như lần trước cô bé không thèm để ý tới cô vì cô đã không ở với cô bé vào ngày sinh nhật của cô bé vậy.”

Người phụ nữ mặc đồ đen trợn to mắt nhìn Tô Tái Tái, nước mắt tràn ra trong vô thức. Đôi môi cô ấy run lẩy bẩy nhưng lại chẳng thể nói ra được một lời nào.

Nghĩ tới vừa rồi Tô Tái Tái mấy lần nhìn về phía khoảng không bên tay phải của cô, người phụ nữ mặc đồ đen dường như nhận ra điều gì đó, cô ấy đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, sau đó cũng nhìn về phía đó.

Muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến mức chẳng thể nói ra được một từ nào.

Tô Tái Tái thở dài, chỉ nhẹ nhàng trở tay một cái là đã có thể tránh thoát khỏi tay của người phụ nữ áo đen, thậm chí còn nắm ngược lấy cổ tay của cô ấy và kéo nó chạm vào không khí phía trước.

“Hầy, tôi chỉ phá lệ một lần này thôi đấy, không có lần sau đâu nhé.”

Người phụ nữ áo đen không hiểu ý của cô là gì, nhưng khi cảm nhận được cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay, cô ấy đột nhiên trợn to mắt nhìn về khoảng không trước mặt.

Rõ ràng... Rõ ràng không có gì cả, nhưng... Cô ấy thật sự cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc truyền đến từ đó.

Tay cô ấy run rẩy, có phần tham lam tiếp tục m.ơn tr.ớn, từ đôi mắt quen thuộc cho tới chóp mũi, còn có... gò má mũm mĩm mà khi trước cô ấy thích x** n*n nhất.

Người phụ nữ áo đen nhìn về phía Tô Tái Tái, há miệng th* d*c như muốn dò hỏi gì đó.

Chờ Tô Tái Tái nhẹ nhàng gật đầu xong, người phụ nữ áo đen không thể nhịn được ngồi xổm xuống đất, sau đó che miệng bật khóc trong im lặng.

Nhưng không qua bao lâu, cô ấy lại vội vàng lau nước mắt, tiếp theo nhìn về phía khoảng không trước mặt và cố gắng nhoẻn miệng cười, tầm mắt của cô ấy không ngừng di chuyển, lại không thể tìm được nơi cần nhìn.

Cô ấy chỉ có thể dựa vào bàn tay đang được Tô Tái Tái nắm lấy để vu.ốt ve con gái, mường tượng lại bộ dáng ngây thơ đáng yêu của cô bé.

“Cô bé bảo cô phải ngoan thì cô bé mới có thể mau về được.” Tô Tái Tái nắm tay người phụ nữ áo đen và bình tĩnh thuật lại lời của cô bé.

Người phụ nữ áo đen nghe xong lập tức gật đầu liên hồi: "Ừ ừ, tôi sẽ ngoan, sẽ ngoan mà. Cô... cô nói cho con bé hãy mau...”

Nửa câu còn lại không thể thốt ra được vì người phụ nữ áo đen đã nghẹn ngào không nói nên lời, cô ấy chỉ có thể ngồi xổm ở đó xin Tô Tái Tái giúp đỡ, hy vọng cô có thể chuyển lời thay mình.

Tô Tái Tái đương nhiên cũng hiểu ý của người phụ nữ áo đen: "Cô cứ nói thẳng đi, cô bé nghe được.”

Lúc này người phụ nữ áo đen mới quay đầu nhìn khoảng không trước mặt, tầm mắt cô ấy dừng ở độ cao tương đương với chiều cao của con gái mình, dù đang nức nở nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng: "Bé con à, con... con nhớ về tìm mẹ nhanh một chút... nha con.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 121


Sau khi nói xong hai chữ “nha con”, nước mắt của cô ấy đã không kìm được nữa mà lăn dài trên gò má.

Tô Tái Tái lại nói: "Cô bé phải đi rồi.”

Người phụ nữ nghe thế thì hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt van nài.

Cô ấy vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, bây giờ còn bị Tô Tái Tái nắm tay như thế quả thực rất giống đang quỳ xuống cầu xin cô.

Cô ấy chỉ hy vọng cô có thể thương xót cho mình, để con gái được ở lại bên mình thêm một lát nữa.

Thật sự đấy, chỉ trong chốc lát thôi.

Bộ dáng của cô ấy vô cùng đáng thương, nhưng Tô Tái Tái lại chỉ bình tĩnh giải thích cho cô ấy hiểu: "Nếu bây giờ mà cô bé không đi thì sau này sẽ không về được nữa đâu đấy.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chỉ là tạm biệt thôi mà, hai người còn sẽ gặp lại nhau.”

“Thật… thật sao?” Bây giờ người phụ nữ áo đen đã tin Tô Tái Tái sái cổ, cô ấy dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.

“Ừ.” Tô Tái Tái gật đầu rồi bảo: "Hai người nói lời tạm biệt đi.”

Người phụ nữ áo đen nghe vậy thì chậm rãi nhìn về phía khoảng không phía trước, vừa khóc vừa cười nói: "Bé con à... Tạm biệt con nhé.”

[Tạm biệt mẹ, mẹ nhớ chờ bé con nha.]

Tiếng nói non nớt truyền đến từ trong hư không làm người phụ nữ không biết đó là sự thật hay mình lại bị ảo giác, đến khi trên má truyền đến xúc cảm từ nụ hôn thơm mùi sữa, cô ấy mới biết tất cả đều là sự thật.

Rõ ràng không có một tiếng động nào, nhưng cô ấy biết con gái của mình đã biến mất rồi, thế là cả người nhũn ra ngồi bệt trên mặt đất bụm mặt khóc nấc thành tiếng.

Tô Tái Tái rút tay về, nhìn mấy người vệ sĩ còn ngồi chết trân ở chỗ đó, cô có chút tức giận mở miệng: "Mấy người không biết qua đây giúp đỡ à?”

Câu nói này làm những người đó bừng tỉnh, các vệ sĩ đang há hốc mồm vì kinh ngạc lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy tới muốn đỡ người phụ nữ dậy.

Tô Tái Tái thấy thế lập tức xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua người phục vụ đang đần mặt kiểu “Ủa vụ gì đang xảy ra vậy”, cô còn cười với người ta một cái rồi mới ra khỏi nhà ăn.

Ơ kìa quý khách ơi, quý khách không uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa thì thôi đi, đằng này còn chọc khách hàng khác khóc là sao?!

Người phục vụ lấy lại tinh thần, mặt mũi méo xệch chạy tới xem có thể nào an ủi vị khách đang khóc không thành tiếng, thậm chí còn không đứng dậy nổi kia không.

Một bên khác, Tô Tái Tái đang đi xuống lầu.

Mới ra khỏi cửa khách sạn, cô đã thấy Chu Phổ vừa dừng xe lại.

“Tiểu Tái, bên này bên này.” Chu Phổ thấy Tô Tái Tái thì lập tức nở nụ cười và vẫy tay với cô.

--------

“Thế nào? Tới thủ đô rồi cháu thấy sao?” Chu Phổ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Tô Tái Tái ngồi ở ghế phụ.

“Ừm... Cháu thấy cũng bình thường ạ.” Tô Tái Tái nghe thế thì không nhìn ra ngoài cửa sổ xe nữa, cô nghĩ một lát rồi trả lời: "Đồ ăn trong tiệc buffet ngon lắm ạ, thái độ phục vụ cũng tốt nữa.”

Chu Phổ nghe xong thì cười lắc đầu, cảm thấy mình hỏi Tô Tái Tái chuyện này có hơi vô ích.

Mười tám năm nay đứa nhỏ này chỉ sống ở nông thôn thì nào có cơ hội trải nghiệm cái gì.

Nghĩ vậy, ông ấy đột nhiên có chút thương hại, thế là lại mở miệng nói: "Bây giờ cháu đã tạm trú ở thủ đô, sau này bác mà có rảnh thì sẽ dẫn cháu đi ăn ngon. Trải nghiệm nhiều một chút thì sau này cháu sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, sẽ biết so sánh cái hay cái dở với những nơi khác.”

Chu Phổ dừng một chút rồi nói tiếp: "À phải rồi, chút nữa bác chỉ có thể đưa cháu tới Đại học Đế Đô thôi, cháu phải tự đến ký túc xá nhé. Nói vậy chứ cháu không cần phải lo lắng đâu, cháu là sinh viên chiêu sinh nội bộ cho nên chắc chắn đã được xếp ký túc xá xong hết rồi, đến lúc đó cháu cứ đưa huy hiệu trường cho họ xem là được. Chiều nay bác có buổi toạ đàm cho nên cần đến văn phòng lấy một ít tài liệu.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 122


Chu Phổ nói đến đây, nhân lúc đang dừng đèn xanh đèn đỏ thì quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái: "Nếu được thì chiều nay cháu cũng tới nghe đi, tuy rằng thứ mà bác giảng không giống với chuyên ngành mà cháu học, nhưng biết thêm kiến thức mới cũng không có gì là xấu cả.”

“Vâng, cháu cảm ơn thầy Chu.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó lấy di động ra.

“Ừ, có gì bác sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại cho cháu, khi nào cháu tới thì cứ gọi điện thoại cho bác, bác sẽ bảo học trò ra đón.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái vừa đáp vừa cúi đầu gửi tin nhắn, cũng không biết là đang tám với ai nữa.

Chu Phổ thấy thế thì cười cười, bọn trẻ giờ toàn thế cho nên ông ấy cũng không phản cảm hay gì cả.

Chu Phổ quay đầu nhìn phía trước và nghiêm túc lái xe, cũng không bắt chuyện nữa mà để lại không gian riêng cho Tô Tái Tái.

Lúc này, Tô Tái Tái đang gửi tin nhắn cho tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo của mình.

[Ngỗng con, chút nữa sư thúc sẽ gửi một địa chỉ cho con, con lấy mấy thứ mà sư thúc đã đóng gói xong trước khi đi đưa cho lão sư đệ của con đi, để ông ấy mang lại đó giúp sư thúc.]

[Biết rồi tiểu sư thúc.] Tô Hồng Bảo trả lời ngay tắp lự.

Một lát sau, cậu ấy còn bổ sung thêm một câu: [Sư thúc đừng kêu con là ngỗng con nữa!]

[Rồi rồi, sư thúc biết rồi bé ngỗng ơi.] Tô Tái Tái tích cực nhận sai, lập tức sửa miệng ngay.

Chờ nhắn xong câu này, cô nhanh tay cất điện thoại đi, vờ như không thấy tin nhắn [...] đầy ẩn ý của tiểu sư điệt.

Xe chạy thêm chừng mười phút, cả hai đã đến trước cổng Đại học Đế Đô.

Chờ lái xe vào trường cũng như đưa Tô Tái Tái đến ký túc xá xong, Chu Phổ lại dặn dò cô vài câu rồi mới rời đi.

Nhưng không ngờ ngay sau khi Tô Tái Tái vừa tạm biệt Chu Phổ xong thì lại trùng hợp đến mức gặp phải Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương.

“Là Tiểu Tái hả? Sao em đến báo danh sớm vậy?” Bạch Ngữ Dung rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tái Tái, ánh mắt chợt lóe lên rồi vô thức nhìn thoáng qua Trình Ngạn Xương đang đứng bên cạnh mình một cái, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Chị tưởng đâu... em đợi đến ngày khai giảng mới tới chứ.”

Cô ta vừa nói, vừa vươn tay nắm lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, thể hiện sự thân mật giữa cô ta và anh ta ở trước mặt Tô Tái Tái một cách vô cùng tự nhiên.

“Muốn đến sớm thì đến thôi.” Tô Tái Tái nhìn cô ta một cái, tùy ý vẫy tay chuẩn bị rời đi.

Có điều còn chưa kịp cất bước thì Bạch Ngữ Dung đã mỉm cười và nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy: “Tiểu Tái à, chị thành thật xin lỗi em! Đáng lẽ ra lần đầu tiên em đến thủ đô, chưa từng đi đâu cả, chị nên đi cùng em mới phải. Nhưng mà lát nữa chị phải đi tham gia một buổi tọa đàm chung với anh Ngạn rồi, vì thế không thể đi cùng em được.”

Tô Tái Tái nghe xong, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, bình tĩnh đáp: “Ừm.”

... ???

Một tiếng “Ừm” của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Ngữ Dung vô cùng khó chịu, thậm chí nhịn không được mà trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt kiểu “Cô chỉ có phản ứng như vậy thôi á?!”

Giây tiếp theo suy xét đến việc Trình Ngạn Xương vẫn còn đứng ở bên cạnh, Bạch Ngữ Dung lập tức che giấu đi biểu cảm không nên xuất hiện trên mặt mình.

Cô ta nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Đây là một buổi tọa đàm cực kỳ quan trọng, không thể vắng mặt được. Thầy của chị khó khăn lắm mới soạn được hai trang, cho nên...”

Bạch Ngữ Dung nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt đầy áy náy.

“Tôi biết rồi, tạm biệt!” Tô Tái Tái gật đầu trả lời, cũng không thèm quan tâm tới việc Bạch Ngữ Dung sau khi nghe xong những lời này thì ngỡ ngàng nhìn mình, mà phất tay rồi thẳng thừng rời đi.

Đừng nói là quay đầu, ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 123


Chỉ bỏ lại Bạch Ngữ Dung đứng ở nơi đó, trong lòng đầy bức xúc và bực bội.

Trình Ngạn Xương khinh thường rời mắt khỏi người Tô Tái Tái, nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Ngữ Dung à, em giải thích mấy chuyện này với cô ta làm gì chứ? Dù sao thì cô ta cũng nghe không hiểu đâu. Hơn nữa, lỡ như cô ta bám theo em, đòi em dẫn đi chung thì phải làm sao?”

Dừng lại một chút, Trình Ngạn Xương khẽ nâng cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo cất lời: “Đến lúc đó, nói không chừng cô ta còn hại hai chúng ta mất hết mặt mũi nữa đấy.”

Có điều…

Trình Ngạn Xương lại nhìn về hướng Tô Tái Tái rời đi, hài lòng gật đầu nói: “Nhưng may là cô ta vẫn còn có chút tự giác, không có làm ầm lên đòi đi cùng chúng ta.”

Bạch Ngữ Dung vốn đang bực dọc trong lòng, nhưng sau khi nghe những lời miệt thị của Trình Ngạn Xương thì nỗi bực tức ấy bỗng được giải toả phần nào.

Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng “Anh Ngạn!”, rồi khẽ cau mày nói: “Mặc dù Tiểu Tái có rất nhiều tật xấu, nhưng... dù gì em ấy cũng là một thành viên của gia đình, là em gái của em mà.”

Trình Ngạn Xương nghe Bạch Ngữ Dung nói thế, đau lòng ôm lấy cô ta, lên tiếng thở dài: “Ngữ Dung à, em thật sự quá tốt bụng rồi!”

Bạch Ngữ Dung nép vào trong lòng của anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu rồi ngọt ngào đáp: “Không phải là do em tốt bụng đâu, mà là vì từ nhỏ em đã không thiếu thứ gì rồi.”

Cô ta khựng lại vài giây, khẽ cau mày, có chút lo lắng nói tiếp: “Tuy rằng Tiểu Tái là nhờ may mắn mà có được tư cách vào học tại Đại học Đế Đô, nhưng… với em ấy mà nói thì đó cũng là cơ hội rồi. Chỉ mong rằng em ấy có thể trân trọng cơ hội quý báu này trong những năm sắp tới.”

“Cô ta sao?” Trình Ngạn Xương cười mỉa mai, lắc đầu lên tiếng: “Ngữ Dung này, anh cũng không muốn phản bác lại lời nói của em đâu, nhưng em nói cô ta ư? Không chừng còn chưa trụ ở Đại học Đế Đô được một tháng thì đã bị đuổi cổ ra khỏi trường rồi cũng nên.”

“Vì thế Ngữ Dung à, tốt nhất là khi ở trong trường em nên giữ khoảng cách với cô ta thì hơn, để sau này đỡ phải bị cô ta làm cho liên lụy.” Trình Ngạn Xương gõ nhẹ vào chóp mũi Bạch Ngữ Dung rồi tiếp tục nói: “Em đó... hiện tại chính là học sinh được coi trọng nhất trong cả cái Huyền Học Viện này đấy.”

“ y da, anh Ngạn, anh đừng chọc em nữa mà.” Bạch Ngữ Dung có hơi ngượng ngùng, tỏ ra hờn dỗi rồi nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của Trình Ngạn Xương vài cái.

Nhưng ở một góc độ mà anh ta không nhìn thấy, cô ta lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý.

“Được rồi, được rồi, anh không trêu chọc em nữa được chưa?!” Trình Ngạn Xương dỗ dành Bạch Ngữ Dung: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đợi đến trưa rồi đi đến địa điểm tổ chức tọa đàm, chờ đàn anh của em đưa vé tới.”

“Dạ được.” Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng gật đầu, khoác lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, vừa nói cười vui vẻ vừa đi ra ngoài.

Nhưng trong lòng không nhịn được mà cười giễu cợt.

Tô Tái Tái à Tô Tái Tái, cho dù cô vào Đại học Đế Đô với tư cách là sinh viên chiêu sinh nội bộ thì đã sao chứ?

Cố gắng chen chân vào ngôi trường này cũng không thể khiến cô trở thành một người giỏi giang như tôi được đâu, trái lại chỉ làm cho sự vô dụng của cô trở nên nổi bật hơn thôi.

Mau chóng nhận ra sự thật bản thân là một đứa vô dụng đi nào.

Cô ta đã nóng lòng muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ Tô Tái Tái quỳ xuống trước mặt mình, khóc lóc thảm thiết lắm rồi đây.

Đáy mắt của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc trở nên âm u và lạnh lẽo.

Ở bên này, Tô Tái Tái đang cầm chìa khóa đứng trước cửa phòng ký túc xá sau này của mình.

Sinh viên tại bốn viện của Huyền môn đều có đãi ngộ rất tốt. Người khác đều là bốn người ở một phòng, chỉ có sinh viên của Huyền Học Viện là được hai người một phòng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 124


Còn loại đãi ngộ tốt hơn nữa là có hẳn một phòng riêng cho bản thân.

Bởi vì Tô Tái Tái được liệt vào danh sách “chiêu sinh nội bộ”, thuộc vào trường hợp khá hiếm có, nên đương nhiên được hưởng đãi ngộ một người một phòng.

Ngay lúc Tô Tái Tái cắm chìa khóa vào thì một tiếng “Ủa?” đầy ngạc nhiên từ bên cạnh vang lên.

Cô quay đầu lại thì bắt gặp một cô gái tóc ngắn, trên cổ khoác một chiếc khăn lau mồ hôi đang đứng ở đó, trông dáng vẻ chắc hẳn là vừa mới đi tập thể dục về.

Thấy Tô Tái Tái nhìn về phía mình, cô ấy cũng mỉm cười nhìn cô: “Em là tân sinh viên của năm nay phải không?”

Sau khi Tô Tái Tái gật đầu, cô ấy giơ ngón tay cái lên chỉ vào phòng ở sau lưng, nhiệt tình nói: “Chào đàn em, chị tên là Khúc Nhiên, chị ở phòng đó á, nếu sau này em có chuyện gì cần thì có thể đến tìm chị nha.”

“Chào chị, em là Tô Tái Tái.”

“Được rồi, vậy em dọn dẹp đồ đạc trước đi, đợi rảnh rỗi rồi chị lại qua chơi với em nhé.” Khúc Nhiên gật đầu, giơ tay ra chào hỏi Tô Tái Tái, sau đó đi về phòng của mình.

Một cô gái vừa xinh đẹp lại phóng khoáng như cô ấy đúng là hiếm gặp thật đấy.

Tô Tái Tái nhìn sang nơi khác rồi mở cửa đi vào phòng của mình.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, người giấy nhỏ trốn ở trong chiếc mũ trùm đầu của Tô Tái Tái sớm đã hết chịu đựng nổi, trong nháy mắt ôm lấy kiếm của nó bay ra ngoài, tò mò nhìn ngóng xung quanh.

Sau cùng người giấy nhỏ tìm một chỗ mà mình thích nhất rồi chậm rãi ngồi xuống giữa không trung, vỗ vỗ chỗ đó nhìn về phía Tô Tái Tái, ý của nó là từ nay về sau nó sẽ ngủ ở đấy!

“Được rồi, được rồi. Đến lúc đó chị sẽ mua cho em một căn biệt thự nhỏ đặt ở đó nhé.” Tô Tái Tái gật đầu cười.

Không chịu đâu! Lần này nó muốn một căn nhà có mô hình tứ hợp viện cơ!

Người giấy nhỏ hất cằm lên, bày ra dáng vẻ “kiêu ngạo”.

“Không thành vấn đề, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài xem thử đi.” Tô Tái Tái gật đầu nói: “Tới cửa hàng vàng mã chọn một bộ mà em thích nhất ha?!”

Người giấy nhỏ lập tức gật đầu lia lịa, trông dáng vẻ cực kỳ thích thú.

Đám lệ quỷ ngụy trang thành viên ngọc đen nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng biến thành những chiếc vòi màu đen ngắn ngủn dễ thương, nhẹ nhàng chọc vào tay của Tô Tái Tái.

Đợi khi cô cúi đầu nhìn chúng nó thì chúng nó lại lập tức lắc lư những chiếc vòi của mình.

Trông vô cùng đáng yêu!

“Biết rồi, chị hiểu rồi mà, bọn em cũng có phần.” Tô Tái Tái dở khóc dở cười, vừa đi ra ngoài vừa không ngừng hứa hẹn.

Còn chiếc chìa khóa phòng cứ như thế mà bị cô tùy tiện ném ở trên bàn.

Dù sao thì... cô cũng có thể mở cửa mà không cần dùng đến thứ đó. ╮(╯▽╰)╭



Cho tới khi Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạc Xương đi tới thì đã có kha khá người tụ tập dưới phòng chờ.

Ở đây có không ít học sinh, sinh viên khóa trên của Huyền Học Viện, Trình Ngạn Xương thấy thế thì kéo Bạch Ngữ Dung đi giới thiệu với vài người, nhẹ nhàng bâng quơ mà cường điệu rằng Bạch Ngữ Dung chính là cô học sinh cho đích thân giáo sư Tần chỉ dẫn.

Quả nhiên, đối phương nghe thấy thế thì thái độ đối với Bạch Ngữ Dung cũng trở nên thân thiện hơn hẳn.

Thậm chí sau khi nói chuyện xong, người ra còn xin số của Bạch Ngữ Dung.

Điều này làm cho Bạch Ngữ Dung vô cùng vui vẻ, cô ta kéo tay Trình Ngạn Xương sang bên khu nghỉ ngơi chuẩn bị chút đồ ăn, đồ uống, thuận tiện chờ trợ lý của Tần Trác Thắng đưa số vé cho bọn họ.

“Anh Ngạn Xương, các anh các chị tốt thật đấy.” Bạch Ngữ Dung ra vẻ ngây thơ nói với Trình Ngạn Xương.

Trình Ngạn Xương nghe thấy Bạch Ngữ Dung nói như thế thì khẽ chạm lên mũi cô ta, cười nói: “Không phải là bọn họ tốt mà là do em ưu tú, Ngữ Dung ạ.”

Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì vui lắm, ra vẻ nũng nịu mà đánh nhẹ lên người Trình Ngạn Xương.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 125


Trình Ngạn Xương đang định cười nói tiếp, lơ đãng liếc mắt thì thấy Tô Tái Tái nói chuyện điện thoại xong thì bước vào, sắc mặt trở nên lạnh lùng ngay tức khắc.

Anh ta cười lạnh, nói với giọng châm chọc: “Có vẻ như anh nhầm rồi, trông cô ta thế kia không có vẻ gì là tự nhận thức đâu.”

“Sao cơ ạ?” Bạch Ngữ Dung vừa hỏi vừa nhìn theo hướng anh ta nhìn, khi nhìn thấy Tô Tái Tái thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

“Để anh ra nói cô ta.” Trình Ngạn Xương đứng dậy.

Nhưng anh ta vừa mới cử động đã bị Bạch Ngữ Dung giữ lại.

“Anh Ngạn Xương, cứ để em làm cho.” Bạch Ngữ Dung nói: “Dù gì tụi em cũng là người cùng một nhà, vẫn dễ nói chuyện hơn một chút.”

Sắc mặt Trình Ngạn Xương không vui vẻ gì mà gật đầu, dừng lại đôi chút rồi bổ sung: “Anh qua đó với em.”

“Thế…”

“Như thế thì cô ta không dám bắt nạt em.” Trình Ngạn Xương nói.

“Cũng được a.” Bạch Ngữ Dung cười tươi. Cô ta buông tay không cản Trình Ngạn Xương nữa mà thân mật kéo anh ta, chủ động đi tới chỗ Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái mới cúp điện thoại, đang tính chờ ở chỗ cũ đợi người tới đón.

Ai ngờ học sinh của Chu Phổ thì chưa thấy đâu lại thấy Bạch Ngữ Dung với Trình Ngạn Xương chẳng biết thời biết thế mà xông qua đây.

“Tiểu Tái, sao em lại ở đây thế này?” Bạch Ngữ Dung nhíu mày, khó xử nhìn Tô Tái Tái: “Chẳng phải trước đó chị đã bảo hôm nay là buổi thuyết giảng vô cùng quan trọng hay sao? Không phải ai đi vào cũng được đâu nhé.”

“?”

Tô Tái Tái nhìn hai người họ, buồn cười mở miệng: “Chắc hai người không cho là tôi theo chân hai người tới đây đâu nhỉ?”

“Chẳng phải là như thế hay sao?” Trình Ngạn Xương không chờ cho Bạch Ngữ Dung mở miệng đã không nhịn được mà chen ngang. Anh ta nổi cáu với Tô Tái Tái: “Chẳng lẽ cô đến đây để chơi à?”

Dừng lại một chút rồi anh ta nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “ Tôi khuyên cô nên mau cuốn gói đi đi. Ở đây có không ít học sinh, sinh viên khóa trên, cô đừng có làm trò hề liên lụy tới chúng tôi nữa.”

“Tiểu Tái à, em cứ về trước đi.” Bạch Ngữ Dung tiếp lời, cô ta dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Việc này mà để cho ba mẹ biết thì không hay đâu.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn chạm vào Tô Tái Tái tỏ vẻ thân cận.

Nhưng tay mới đưa đến được lưng chừng thì nghe thấy Tô Tái Tái chậm rì rì nói: “Cút đi.”

Rõ ràng là cô đang cười nhưng lại mang vẻ lạnh lùng khó tả làm cho cả Trình Ngạn Xương lẫn Bạch Ngữ Dung cùng rùng mình.

“Em, em nói cái gì đấy?” Bạch Ngữ Dung há hốc miệng nhìn Tô Tái Tái, ra vẻ nghe không rõ ràng.

“Tôi bảo là cút đi.” Tô Tái Tái lặp lại.

Chậm rãi nhắc từng chữ một vô cùng rõ ràng.

Cuối cùng thì Trình Ngạn Xươg cũng phục hồi tinh thần, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt, sắc mặt biến thành màu gan heo. Anh ta nói lớn: “Cô…”

Nửa câu sau đã bị chặn lại trong cổ họng.

“A! Đàn em Tô, hóa ra là em ở đây.”

Giọng nói đó vừa vang lên thì xung quanh trở nên xôn xao hơn hẳn.

Có không ít người đứng đó nhìn thấy người kia thì sôi nổi chào hỏi người đó.

Bạch Ngữ Dung và Trịnh Ngạn Xương đều sửng sốt, hai người họ cùng quay đầu nhìn người đang bước tới, khi nhìn rõ người tới là ai thì cứng đờ cả người.

Thẩm An còn chẳng thèm nhìn hai người Bạch Ngữ Dung đang đứng đó, anh ta đi thẳng tới trước mặt Tô Tái Tái, gật đầu, cười nói với cô: “Xin lỗi em nhé, nãy tôi hơi bận sửa giáo trình cho thầy nên khiến em phải đợi đôi phút, sau này rảnh tôi mời em đi ăn cơm nhé.”

“Không sao đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu: “Em cũng mới tới đây thôi.”

“Đàn em đúng là hiểu chuyện thật đấy.” Thẩm An cười tủm tỉm khen Tô Tái Tái, dừng lại một chút rồi nói: “Đi thôi, để tôi dẫn em đi vào.”

Tô Tái Tái gật đầu, đang tính rời đi cùng với Thẩm An thì Trình Ngạn Xương lại hồi phục tinh thần, kích động tới mức nói lắp: “Sư huynh, sư huynh Thẩm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 126


Đến lúc này Thẩm An mới quay đầu nhìn về phía anh ta: “Cậu là…”

“Tôi, tôi là học sinh của Cổ Võ Viện - Trình Ngạn Xương. À! Đây là vị hôn thê của tôi - Bạch Ngữ Dung, tương lai cũng là sư muội của anh, sau nay mong được anh để tâm chăm sóc. Ngữ Dung, mau đến chào anh Thẩm đi này.”

Trình Ngạn Xương vô cùng kích động, đẩy Bạch Ngữ Dung bảo cô ta mau chào người ta đi.

“Em chào anh Thẩm ạ.” Bạch Ngữ Dung thấy dáng vẻ này của Trịnh Ngạn Xương cũng đủ hiểu là cái người tên Thẩm An này có lai lịch không nhỏ, thế là cô ta cười ngọt ngào ngoan ngoãn chào.

Nhưng thật ra Thẩm An khá là bình đạm, chỉ đơn giản là gật đầu chào hai người họ.

“À. Xin chào hai em nhé.” Thẩm An chào xong dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn hai người họ, mở miệng hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm: “Mọi người… Có quen nhau hả?”

Vẻ mặt Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương trở nên cứng đờ.

Thẩm An thấy thế thì quay sang nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhàn nhạt trả lời: “Không quen.”

“Ồ…” Thẩm An gật đầu nhìn về phía hai người họ nói: “Thật ngại quá, tôi còn có chút việc.”

Nói rồi quay qua nói chuyện với Tô Tái Tái với sự nhiệt tình hoàn toàn khác biệt: “Đi thôi đàn em.”

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu.

Tô Tái Tái mới đi được vài bước, như là nghĩ tới cái gì thì quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, cười như không cười mà nói: “Chẳng phải đây là chỗ không phải ai cũng được bước vào hay sao?”

Bạch Ngữ Dung há hốc mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng đứng đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Tô Tái Tái lại liếc mắt nhìn sang Trình Ngạn Xương, khẽ gật đầu trước gương mặt xanh mét của anh ta.

“Tôi phải đi dạo phố rồi, xin lỗi, không tiếp được.”

Cho tới khi Tô Tái Tái và Thẩm An rời đi rồi thì Trình Ngạn Xương mới hậu tri hậu giác nhận ra tại sao lúc đó anh ta nhìn thấy Chu Phổ lại thấy quen như thế.

Bởi vì ông ấy chính là giáo sư mà anh ta nhìn thấy đằng xa xa trong một lần đại học Đế Đô xướng danh các giáo sư!

Đến tận bây giờ Trình Ngạn Xương vẫn vô cùng hối hận tại sao mình không nhanh chóng nhận ra người ra, nếu không thì… Hôm nay anh ta với Ngữ Dung sẽ được Thẩm An ra mặt đón tiếp, được vào sớm hơn.

*******

Thẩm An vừa mới dẫn Tô Tái Tái rời khỏi đây xong thì đã có người chạy lại chỗ của đám Bạch Ngữ Dung, trùng hợp ở chỗ mấy người này đều là những sinh viên khóa trên mà ban nãy Trình Ngạn Xương vừa mới dẫn Bạch Ngữ Dung tới lân la làm quen.

“Sư đệ Trình à, cô gái được sư huynh Thẩm tự mình ra đón là ai thế? Hai người có quen biết gì với người đó không?” Một sinh viên cũng thuộc Cổ Võ Viện như Trình Ngạn Xương tò mò mở miệng hỏi.

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, đứng ở một bên chờ Trình Ngạn Xương trả lời.

“Cô ta...” Trình Ngạn Xương thật sự không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ đến cảnh ban nãy mình còn nói cái gì mà “đừng làm mấy việc ngu xuẩn ảnh hưởng tới bọn tôi” là Trình Ngạn Xương thiếu điều muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống cho rồi.

Trong lúc anh ta đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì Bạch Ngữ Dung đột nhiên mở miệng chen ngang.

“Không quen!”

Bởi vì có hơi kích động cho nên giọng nói của Bạch Ngữ Dung trở nên the thé, những học sinh khóa trên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

Ngay cả Trình Ngạn Xương cũng khá bất ngờ, anh ta thắc mắc hỏi: “Ngữ Dung, sao thế em?”

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới nhận ra là phản ứng của mình có hơi thô lỗ, thế là cô ta lập tức cười gượng và bào chữa: "Người ban nãy... chỉ tới đây để hỏi đường thôi. Bọn tôi không quen người đó, đúng không anh Ngạn?”

Nói xong, cô ta quay qua nhìn về phía Trình Ngạn Xương.

Trình Ngạn Xương nghe xong thì ậm ừ một lúc rồi mới gật đầu: "Ừ, đúng vậy, bọn tôi không quen.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 127


Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười xin lỗi với những người đó.

“À, ra là hai người không quen hả? Không sao, thế thì bọn tôi không quấy rầy hai người nữa, bọn tôi đi trước đây.” Học sinh của Cổ Võ Viện nghe xong thì cười gật đầu, sau khi chỉ chỉ về một hướng thì bỏ đi luôn chứ không thèm chờ hai người chào lại.

Những người còn lại cũng bắt chước theo, sau khi gật đầu nói “tạm biệt” với hai người thì cũng nhanh chân đi mất.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bên cạnh hai người đã không còn một bóng người, xung quanh yên ắng, chỉ còn lại Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương đang kinh ngạc đứng chết trân ở chỗ cũ.

Về phần những người bỏ đi, trong lòng họ đều âm thầm cười lạnh.

Không quen? Đến hỏi đường?

Chỉ cần nhìn phản ứng của Bạch Ngữ Dung và sắc mặt của Trình Ngạn Xương là đủ hiểu sự thật rồi, hai người đó tưởng bọn họ là đồ ngu hay gì?

Xem thái độ của Thẩm An đối với cô gái kia cũng đủ biết cô không hề đơn giản.

Nói trắng ra là Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương muốn “giữ của”, hai người này sợ bọn họ thân thiết với cô gái kia xong ngó lơ mình cho nên mới giấu nhẹm đi thôi.

Đòi qua mặt ai đấy hả?

Xem ra cái cô Bạch Ngữ Dung này cũng mưu mô dữ lắm chứ không đùa.

Có điều... chỉ là khôn vặt thôi.

Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương còn không biết câu trả lời ban nãy của mình đã làm phật lòng mấy học sinh khóa trên mà mình muốn làm quen ban nãy.

Sau khi lấy lại tinh thần và nhìn nhau, Trình Ngạn Xương mới giải thích cho Bạch Ngữ Dung.

Chờ anh ta nói xong, Bạch Ngữ Dung không nhịn được trừng to mắt: "Cái gì?! Bác sĩ chữa trị chính cho bà nội lúc trước là...?!”

Trình Ngạn Xương gật đầu, có hơi rầu rĩ: "Giáo sư Chu là giáo sư danh dự của Luyện Đan Viện, anh cũng chỉ mới gặp qua ông ấy một lần thôi, bởi vậy lúc trước chỉ thấy quen mắt chứ không nhận ra được.”

Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: "Xin lỗi em nhé Ngữ Dung, nếu lúc đó anh nhận ra ông ấy thì tốt rồi, nếu vậy thì nói không chừng hôm nay...”

Nói không chừng hôm nay người được Thẩm An tự mình ra đón là bọn họ mới đúng.

Bạch Ngữ Dung không nói chuyện, cô ta cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt tối hẳn đi.

Im lặng một lát, Bạch Ngữ Dung lại nhoẻn miệng cười nhìn Trình Ngạn Xương: "Anh Ngạn thật là, em có trách gì anh đâu mà. Không nhận ra thì thôi vậy, dù sao bây giờ giáo viên hướng dẫn của em cũng là thầy Tần mà, chúng ta đâu cần phải để ý tới chuyện này, đúng không anh?”

Bạch Ngữ Dung nói đến đây còn nháy mắt với Trình Ngạn Xương một cái, ra vẻ đáng yêu với anh ta.

Câu nói này của cô ta làm Trình Ngạn Xương vô cùng cảm động, anh ta nhìn cô ta, nhẹ giọng thốt lên: “Ngữ Dung...”

Thấy Bạch Ngữ Dung nói cũng có lý, anh ta lập tức cười gật đầu: "Em nói phải.”

Hai người nói đến đây thì trợ lý của Tần Trác Thắng cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, vừa thấy được Bạch Ngữ Dung, còn chưa tới gần là anh ta đã nhiệt tình cất tiếng gọi lớn: “Sư muội Bạch ơi.”

Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương không khỏi quay đầu lại nhìn anh ta.

“Em chào sư huynh Trịnh.” Bạch Ngữ Dung thấy người tới là anh ta thì thỏ thẻ chào hỏi.

Trình Ngạn Xương cũng chào theo.

Trợ lý Trịnh gật đầu, anh ta vừa đưa hai tấm vé tham dự buổi tọa đàm cho họ vừa cười xin lỗi: "Xin lỗi hai người nhé, ban nãy kẹt xe quá nên tôi tới trễ.”

“Không sao đâu ạ, buổi tọa đàm còn chưa bắt đầu mà, sư huynh tới rất kịp lúc đó.” Bạch Ngữ Dung ra vẻ như mình rất biết cảm thông cho người khác, trợ lý Trịnh nghe xong cũng cảm thấy mát lòng mát dạ hẳn.

Anh ta cảm thấy tính tình của cô sư muội này không tồi chút nào, rõ ràng là hạt giống tốt rất được viện trưởng và các giáo sư khác để ý nhưng lại không hề kiêu ngạo chút nào.

“Sư huynh Trịnh ơi, sao giáo sư Tần...?” Trình Ngạn Xương nhìn về phía sau của anh ta mấy lần, khi chắc chắn Tần Trác Thắng không tới thì mới mở miệng dò hỏi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 128


“À, hôm nay phó viện trưởng nhận được lời “mời”, nhưng ngặt nỗi phó viện trưởng cần mở họp đột xuất, hơn nữa không từ chối được cho nên đã nhờ thầy Tần đi thay mình.” Trợ lý Trịnh cười tủm tỉm đáp: "Tôi vừa đưa thầy tới nơi đó xong là vội vàng chạy qua đây đưa vé cho hai người nè, chút nữa tôi còn phải đi đón thầy Tần nữa đấy.”

Có lẽ là vì thái độ tốt đẹp của Bạch Ngữ Dung ban nãy cho nên anh ta cũng không ngại trò chuyện với Trình Ngạn Xương trong chốc lát.

Trình Ngạn Xương nghe xong thì vô cùng khâm phục: "Phó viện trưởng Tôn đúng là rất coi trọng giáo sư Tần nhỉ?”

Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, dặn dò cô ta: "Ngữ Dung nè, sau này em đi theo giáo sư Tần thì nhớ phải chăm chỉ học hành nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Trợ lý Trịnh - trợ lý kiêm học sinh của Tần Trác Thắng - ở bên cạnh thấy hai người kính trọng và sùng bái ông ta như vậy thì cũng cảm giác tự hào lây, bởi vậy lập tức cười ha ha vô cùng vui vẻ.

Cười xong, anh ta nhìn hai người và nói: "Thôi, giờ tôi phải về đón thầy rồi, không thể trò chuyện với hai người nữa đâu, khi nào có rảnh thì mình đi uống ly trà với nhau nhé?”

“Vâng, sư huynh Trịnh đi thong thả.” Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương gật đầu với đối phương, chờ bóng lưng trợ lý xa dần, Bạch Ngữ Dung mới quay qua dò hỏi Trình Ngạn Xương: "Anh Ngạn, “mời” là sao vậy ạ?”

Trình Ngạn Xương thấy vẫn chưa tới giờ vào nghe giảng thì dẫn Bạch Ngữ Dung qua một bên, sau khi cả hai ngồi xuống thì anh ta cẩn thận giảng giải cho cô ta nghe.

Một số người nhà giàu rất coi trọng vấn đề phong thuỷ, cho nên dù là khai trương hay những chuyện khác - bất kể là lớn hay nhỏ - thì họ cũng sẽ tìm đại sư tới xem giúp, xem như bỏ tiền mua cảm giác an tâm cho bản thân.

Đương nhiên, những gia đình tuy giàu nhưng không có “mối” thì chỉ có thể mời mấy “đại sư” ở bên ngoài thôi, về phần những người đó có tài năng thật hay không thì phải dựa vào vận may của họ rồi.

Chỉ có những gia đình có lịch sử lâu đời cũng như mối quan hệ rộng rãi thì mới mời được các thầy cô hoặc giáo sư trong Huyền Học Viện thôi.

Nói dễ hiểu hơn là hiện tại có người mời phó viện trưởng Tôn đến nhà mình để “làm việc”.

Đương nhiên, đạo sĩ trong Huyền Học Viện không hề giống với đám đạo sĩ tầm thường hay đại sư rởm ở bên ngoài, cho nên nếu bên ngoài hay dùng từ “làm pháp sự” thì người của Huyền Học Viện sẽ dùng từ “mời”.

“Thì ra là thế.” Bạch Ngữ Dung tỉnh ngộ: “Nếu thế... Có phải là người nào trong Huyền Học Viện cũng có thể nhận lời mời không anh? Học sinh cũng được chứ?”

Cô ta đột nhiên nghĩ tới Đồng Nhược Thiến.

Tài bói bài Tarot của Đồng Nhược Thiến rất nổi tiếng trên Weibo, hơn nữa nhan sắc cũng không tồi, gia đình cũng giàu có, cho nên fan của cô ta đều biết “Tataro” là gái nhà giàu trắng trẻo xinh đẹp.

Thậm chí cô ta còn có danh hiệu là “nữ thần bài Tarot” nữa đấy.

Nếu Đồng Nhược Thiến cũng có thể, vậy... vì sao mình lại không thể?

Bạch Ngữ Dung trầm tư, cô ta nhớ là Đồng Nhược Thiến đã từng nhắc tới một gameshow với mình khi họ tám chuyện vào khoảng thời gian trước, còn nói là nếu mình muốn thì Đồng Nhược Thiến có thể giúp mình đi cửa sau.

“Được chứ, tuy trường học không cổ vũ nhưng cũng không phản đối chuyện này.” Trình Ngạn Xương nói.

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì lập tức xốc lại tinh thần rồi nhìn về phía Trình Ngạn Xương: “Vì sao ạ? Nếu chúng ta giúp đỡ người khác giải quyết một số việc thì vừa có thể giúp được họ vừa tuyên truyền được cho danh tiếng của trường mình mà?”

Trình Ngạn Xương lắc đầu: “Chúng ta là học sinh, có rất nhiều thứ vẫn còn cần thầy cô dạy dỗ, nếu là mấy việc lặt vặt có thể xử lý được thì không sao, nhưng nếu đụng phải những chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì rất phiền toái.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 129


“Hơn nữa mấy chuyện kiểu này… Chúng ta rất khó đoán chắc trình độ nguy hiểm của nó. Đừng nói là học sinh, ngay cả giáo sư hay viện trưởng cũng có lúc thất bại đấy.” Trình Ngạn Xương dừng một chút rồi lại bổ sung: “Phó viện trưởng Quách của Luyện Đan Viện bọn em cũng từng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí viện trưởng đời kế tiếp đó.”

“Ở phương diện đan dược, ông ấy mà xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, thế mà một người như thế lại biến thành người thực vật vì lỡ uống nhầm đan dược mà mình luyện ra.”

Thì ra là vậy.

Bạch Ngữ Dung chậm rãi gật đầu.

“Cho nên Ngữ Dung à, em tuyệt đối đừng tơ tưởng tới chuyện được “mời” này, tạm thời tập trung vào việc học trong viện trước đi. Em được giáo sư Tần tự mình dạy dỗ, hơn nữa bản thân em cũng có thiên phú rất cao, anh tin nhiều nhất chỉ cần một năm nữa là em sẽ được người ta “mời” thôi.” Trình Ngạn Xương thật lòng suy nghĩ thay cho Bạch Ngữ Dung.

Đáng tiếc Bạch Ngữ Dung lại không hề để bụng, có điều ngoài mặt thì cô ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu hùa theo: “Vâng ạ! Em sẽ nghe lời của anh mà, anh Ngạn.”

Trình Ngạn Xương nghe xong thì xoa mặt của cô ta.

Đúng lúc này, cánh cửa vào phòng nghe giảng vẫn luôn đóng chặt nãy giờ cuối cùng cũng mở ra trước mặt mọi người, đám người đã sốt ruột chờ nãy giờ lập tức đứng dậy, người này nối đuôi người kia xếp hàng xoát vé để vào trong.

Bạch Ngữ Dung quay đầu thấy thế thì nhanh chóng kéo Trình Ngạn Xương đứng dậy: “Anh Ngạn, chúng ta vào thôi.”

Nào biết Trình Ngạn Xương vẫn đứng như trời trồng, Bạch Ngữ Dung hoang mang nhìn về phía anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh Ngạn?”

“Ngữ Dung, à thì... Chắc anh không vào đâu.” Trình Ngạn Xương cười trừ, trông có vẻ rất là khó xử: “Dù gì anh cũng không phải là học sinh của Luyện Đan Viện, nghe giảng xong chắc cũng không tiếp thu được kiến thức gì.”

Anh ta dừng một chút rồi đổi đề tài, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hay là để anh đứng ngoài này chờ em nhé?”

Nụ cười trên mặt của Bạch Ngữ Dung hơi nhạt đi, cô ta vừa nhìn Trình Ngạn Xương một cái là hiểu ngay lý do, rõ ràng là người này chỉ không muốn đi vào và đối mặt với Tô Tái Tái lần nữa thôi.

Bạch Ngữ Dung cố gắng nén cơn giận trong lồng ngực, sau khi âm thầm hít sâu một hơi thì mới nở nụ cười tươi rói nhìn về phía Trình Ngạn Xương, bày ra bộ dáng ngây thơ không hiểu gì gật đầu với anh ta.

“Vâng! Vậy anh Ngạn ở bên ngoài chờ em nha.”

“Ừ, nhất định sẽ chờ em mà, em mau vào đi.” Trình Ngạn Xương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cười nói với Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, xoay người đi về phía cửa, lúc đi được nửa đường, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Trình Ngạn Xương, ra vẻ đáng yêu vẫy tay với anh ta, sau khi cũng được anh ta vẫy tay đáp trả thì cô ta mới tiếp tục đi vào trong.

Có điều khi vừa quay người lại, nụ cười ngọt ngào ban nãy của cô ta lập tức nhạt hẳn đi, chờ đến khi vào phòng nghe giảng thì trên mặt cô ta chỉ còn đọng lại nụ cười xã giao mà thôi.

Tô Tái Tái đang ở đâu nhỉ?

Bạch Ngữ Dung vừa nghĩ vừa đảo mắt tìm kiếm.

Năm phút trước.

Tô Tái Tái đi theo Thẩm An vào phòng bằng lối đi đặc biệt, cả hai đi thẳng tới căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nghe giảng.

Nơi này được dọn dẹp sẵn từ trước để làm nơi nghỉ tạm của giảng viên đến giảng bài.

“Thầy đã dặn đi dặn lại tôi rất nhiều lần rồi, một khi mà nhận được cuộc gọi đến của em là phải đến đón em ngay.” Thẩm An vừa dẫn đường vừa cười nói với Tô Tái Tái: “Cho nên tôi vừa thấy em gọi tới là tôi vội vàng ra liền.”

“Tuy rằng hai ta không học chung một viện nhưng nếu sau này em mà có chuyện gì khó giải quyết thì cứ tìm đến tôi nhé, tôi sẽ giúp hết sức mình.”

“Vâng, cảm ơn đàn anh Thẩm.” Tô Tái Tái gật đầu, nghĩ một lát rồi cũng đáp lại: “Sau này anh mà có việc gì cần thì cũng có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
 
Back
Top Bottom