Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 80


Anh ta không dám làm ngơ cô như lần trước, ánh mắt đầy cảnh giác mở miệng: "Cô lại tới đây làm gì?"

"Chú của anh kêu tôi tới." Tô Tái Tái cho dù tính tình có tốt mấy cũng tức giận trả lời: "Nghe nói anh xém chút đi đánh nhau với người ta, ông ấy đã tính tới việc cậu có thể bị đánh chết nên gọi tôi tới."

"... Đến giúp đỡ?" Tiền Nguyên Nguyên híp mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc lâu, nhớ tới tài nghệ trước đó của cô thì mở miệng hỏi.

"Chính xác mà nói..." Tô Tái Tái chăm chú nghĩ ngợi rồi gật đầu: "... Là tới cứu anh một mạng."

"?" Tiền Nguyên Nguyên không hiểu.

Đây không phải cùng một câu trả lời à? Khác biệt chỗ nào vậy?

"Đương nhiên là có khác rồi." Tô Tái Tái nhìn thấu suy nghĩ của Tiền Nguyên Nguyên, cô mỉm cười tủm tỉm giơ một ngón tay lên lắc lắc.

"Khác biệt chính là..."

"Cậu bị người ngoài đánh là bỏ mạng, nhưng bị tôi đánh..." Tay Tô Tái Tái khẽ thủ thế, tiếng khóa cửa "cạch" vang lên sau lưng đã khóa bên trong lại.

Khóe mắt Tiền Nguyên Nguyên giật một cái, đột nhiên cảm thấy tay chân của mình mới lành chưa được bao lâu ... Lại có cảm giác đau đớn râm ran.

Anh ta mím chặt môi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chỉ thấy cô cười tủm tỉm tiếp tục nói.

... "Chỉ là tạm thời hoạt động bất tiện mà thôi."

"..." Đệt mợ nó.

"Yên tâm, tôi nhận tiền rồi. Rất có chừng mực." Tô Tái Tái nhìn thấy khuôn mặt Tiền Nguyên Nguyên căng cứng lại bổ sung thêm một câu.

... Tôi còn phải khen cô phục vụ chu đáo, khéo léo, hiểu lòng người à?!

Tiền Nguyên Nguyên cho rằng người nhà của anh ta nhất định đã cảm thấy tuyệt đường hương hỏa của nhà họ Tiền chưa đủ nhanh mà.

-------

Ngay khi Tô Tái Tái đang cố gắng "trợ giúp" độc đinh của nhà họ Tiền, buổi tiệc ở nhà họ Bạch đã bắt đầu.

Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có tiếng ở thành phố C. Có thể nói, bữa tiệc của nhà họ Bạch quy tụ hầu hết những người đứng đầu thành phố C.

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt hết sức.

Bởi vì tạm thời bà nội Bạch còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, cho nên ông Hứa cũng tạm thay bà ấy đảm đương thân phận của trưởng bối, cùng Hứa Tần Hán giúp đỡ đón tiếp mọi người.

Còn về phần nhà họ Trình, họ đã đến rất sớm, giờ phút này Bạch Ngữ Dung đứng chung một chỗ với Trình Ngạn Xương, ai lại không nói Kim Đồng Ngọc Nữ do tạo hóa tạo ra?

Những vị khách tới chúc mừng ngày hôm nay đều biết rất rõ chủ đề của buổi tiệc là gì, ngoại trừ chúc mừng Bạch Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô, cũng là lễ đính hôn giữa nhà họ Trình và nhà họ Bạch.

Đương nhiên là cũng có bổ sung thêm một vấn đề phụ... Chính là giới thiệu vị thiên kim thật mới tìm về được - Tô Tái Tái với người ngoài.

Chỉ là... Tại sao lâu như thế còn không thấy người đâu?

Trên mặt các vị quan khách đang mỉm cười, trò chuyện vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng họ lại ngầm quan sát xung quanh, rất tò mò đối với cô thiên kim thật đến từ nông thôn kia.

Nhất là nhóm các cô thiên kim danh viện tuổi tác gần bằng nhau, họ cũng đã sớm tụ tập một chỗ, tìm được vị trí không nói, thậm chí còn chuẩn bị xong những lời đùa cợt.

"Không phải bảo hôm nay sẽ được gặp sao? Sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện nữa?" Một cô gái hơi không kiên nhẫn, dừng một chút lại mở miệng, giọng điệu mỉa mai: "Đừng bảo phải đợi mời mọc hết nước hết cái mới xuất hiện nhé?"

Lời này vừa thốt ra đễ khiến ho những cô thiên kim khác che miệng cười khẽ.

"Nói không chừng người ta nghĩ như vậy thật." Một cô thiên kim khác ở một bên nói chen vào: "Đoán chừng... Còn muốn chiếm lấy danh tiếng của Ngữ Dung nữa."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 81


"Chao ôi, tôi chỉ cần nghĩ nếu có người như vậy, không biết khi nào sẽ nhảy ra làm hỏng buổi tiệc của tôi thì trong lòng phiền muộn không thôi rồi. Vẫn là cô Bạch giỏi giang, cực kì ung dung." Câu nói này rõ ràng là đang thầm chê bai, lời nói phía dưới còn có chút chua chát.

Những người khác đương nhiên nghe thấy nhưng họ cũng chỉ cười mà không nói, không tiếp lời nhưng cũng không phản đối. Họ cầm ly sâm panh, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Cô ta đang khoát tay vị hôn phu Trình Ngạn Xương, gật đầu mỉm cười với mọi người xung quanh, rất là khéo léo.

Một người xinh đẹp dịu dàng, y như là chim non nép vào người. Một người cao ráo đẹp trai, khôi ngô mạnh mẽ. Quả thật rất xứng đôi.

Khuyết điểm duy nhất… Chắc hẳn là Bạch Ngữ Dung không phải là cô chủ chân chính của nhà họ Bạch nhỉ?

Nhưng vì điều này mà nhà họ Trình vẫn sẵn lòng thừa nhận cô ta là con dâu tương lai, càng khiến người ta hâm mộ, đố kị hơn.

Có thể nói nhà họ Trình đứng đầu ở thành phố C. Trình Ngạn Xương lại tài giỏi như thế, gần như hầu hết những cô thiên kim danh viện ở thành phố C đều nhìn anh ta với con mắt khác.

Vốn dĩ khi chuyện nhà họ Bạch lộ ra ngoài, có không ít các cô gái còn mừng trộm trong lòng một chút, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, niềm hạnh phúc của họ đã biến thành một điều gì đó chua chát hơn.

"Tôi thật sự muốn xem thử thiên kim thật của nhà họ Bạch có dáng vẻ như thế nào mà lại có thể khiến nhà họ Trình tình nguyện chọn cô Bạch chứ không chọn cô ta." Một cô gái nói nửa đùa nửa thật.

Vẻ mặt cô ta thoải mái và vui vẻ như thể cô ta thực sự chỉ đang nói đùa chứ không hề cố tình đánh giá thấp Tô Tái Tái vậy.

Những người khác đương nhiên hiểu ý tứ này, cười cười chẳng nói lời nào.

Chỉ có một người không hề tinh ý nói một câu: "Cũng được mà? Xét ở phương diện nào đó mà nói, cô Bạch và cậu Trình vẫn rất xứng đôi vừa lứa."

Dù sao hai người họ đều là sinh viên của đại học Đế Đô.

Cô gái đó được bạn dẫn tới tham dự buổi tiệc, dựa vào bản thân cô ta thì chưa đủ tư cách.

Vốn cô ta muốn biểu đạt hai người kia đều ưu tú giống nhau, lại không ngờ rằng lời nói vừa thốt ra đã khiến mọi người sững sờ, lập tức im lặng.

Sau khi dừng lại, tất cả đều đồng loạt nhìn qua những người bên cạnh và chuyển chủ đề thảo luận sang thương hiệu của túi xách hoặc là lễ phục họ mặc được đặt nhà thiết kế danh tiếng nào làm ra.

... Tất cả mọi người đều xem như không nghe thấy lời của cô gái kia.

Chuyện này khiến cô gái bối rối, nhìn hai bên một chút thấy không có ai tiếp lời của mình, tưởng rằng do cô ấy nói quá nhỏ nên không nghe rõ, lúc đang định nhắc lại một lần nữa thì bị người bạn đã dẫn cô ta tới đây tìm một lý do qua loa kéo đi.

Đợi đến chỗ hẻo lánh, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, rồi cau mày nhìn cô gái và phàn nàn: "Sao cậu lại nói thế."

"Hả?" Cô gái kia nghi hoặc, nhỏ giọng ấp úng: "Chuyện này không thể nhắc đến à?"

Chính là... Một trong những lý do mọi người đến dự buổi tiệc là để chúc mừng Bạch Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô mà.

"Cậu..." Người bạn nghe như vậy mới biết lời cô gái nói và lý giải của bọn họ là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, lại mở miệng nói: "Cậu không biết?"

"Biết cái gì chứ?" Cô gái ngu ngơ hỏi lại.

Người bạn nghe thế thì không còn gì để nói, đột nhiên hối hận không nên dẫn cô gái này đi tham gia buổi tiệc chung mới phải.

Nhưng lại sợ chút nữa cô gái lại nói sai gì tiếp, làm liên lụy đến mình nên người bạn mới quan sát hai bên một chút, kéo cô ta đến nơi vắng vẻ hơn, hạ giọng mở miệng nói: "Cậu có biết bà Trình và ông Trình kết hôn với nhau bao lâu không?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 82


"Tớ biết" Cô gái gật đầu: "Năm ngoái, ba của tớ vì việc này mà chọn rượu vang đỏ suốt cả một tháng đấy. Nói là chúc mừng kỷ niệm kết hôn mười hai năm của ông Trình... Á?!"

Cô gái nói đến chỗ này, rốt cuộc mới bất giác nhận ra vấn đề. Đôi mắt lập tức trợn to nhìn bạn mình, ấp úng: "Cậu Trình... Năm nay hình như hai mươi nhỉ?"

"Đúng." Người bạn tức giận lên tiếng, lại không nhịn được trừng mắt nhìn cô ta.

Sau khi nhìn trái nhìn phải một cái mới nhỏ giọng tóm lược sơ sơ về nhà họ Trình.

Nhà họ Trình ngoại trừ có Trình Ngạn Xương thì còn có thêm một cậu cả nữa.

Lúc đang còn trong độ tuổi thiếu niên, anh ấy đã bộc lộ tài năng và tỏa sáng, nhiều người cho rằng tương lai của anh ấy là vô hạn..

Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu cả Trình lại dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không chút tin tức. Cho nên cũng khó trách cô gái chỉ biết Trình Ngạn Xương nhưng lại không biết phía trên anh ta còn một người anh trai.

Dù sao thì bà Trình hiện tại cũng là người vợ thứ hai mà ông Trình cưới về.

Trình Ngạn Xương là do ông Trình và người vợ này sinh ra.

"Trách không được tất cả mọi người đều gọi bà ấy là bà Trình nhỏ, thì ra là có nguyên nhân này..." Cô gái ấp úng, vẻ mặt "cuối cùng đã ngộ ra".

Cô ta vừa mới nói xong lại bị người bạn tức giận trừng mắt tiếp: "Tất cả mọi người đều gọi bà ấy là bà Trình, cậu coi thử có ai ngoài cậu gọi bà ấy là bà Trình nhỏ chứ?!"

Cô gái nghe thế thì le lưỡi, nhìn người bạn rồi nói lấy lòng: "Cũng may là cậu nói cho tớ biết, nếu không thì tớ gặp rắc rối rồi."

"Cậu tưởng rằng nãy giờ cậu không gặp rắc rối à?" Người bạn rất buồn bực.

Nãy giờ?

Nãy giờ cô ta cũng có nói gì đâu…

Cô gái vuốt vuốt mái tóc, nhìn bạn mình bằng ánh mắt vừa vô tội vừa có chút oan ức.

Người bạn thấy thế lại tức giận mà nói: "Bà Trình lớn đã qua đời từ mười lăm năm trước."

Hả!

Cô gái thấy bạn mình nhắc nhở như vậy, đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ.

Trình Ngạn Xương năm nay hai mươi tuổi. Nhưng bà Trình lại qua đời từ mười lăm năm trước, vậy... Trình Ngạn Xương thật ra được coi như con riêng? Bà Trình nhỏ là kẻ thứ ba…

Cô gái vội vàng che miệng, không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ mở to mắt nhìn xem bạn mình: "Thì ra là như thế..."

"Hiểu chưa?" Người bạn thấy dáng vẻ này của cô ta, lắc đầu xong lại giận mà nói: "Vừa nãy cậu lại còn nói "Xét ở phương diện nào đó mà nói, hai người họ vẫn rất xứng đôi vừa lứa" ?"

Phương diện nào nữa?

Một người là con riêng, một người là thiên kim giả, "xứng đôi" ở phương diện này sao?!

Hành động này thật chẳng khác nào nhấc chân dẫm chết cùng lúc hai nhà Trình, Bạch.

Cô gái rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, vội vàng khua tay: "Không phải, thật ra ý tớ là hai người họ đều thi đậu đại học Đế Đô nên rất xứng đôi, vốn dĩ tớ không biết việc kia nên không có ý tứ đó."

"Được rồi, lát nữa cậu đừng nói gì nữa là được." Người bạn giận dữ ngắt lời cô gái đang giải thích, sau khi vén tóc mai ra sau tai, tức giận nhìn cô ta rồi lại lẩm bẩm một câu: "Sớm biết thế đã không dắt cậu theo làm gì, thật sự là..."

Nói xong người bạn liếc nhìn cô gái rồi xoay người bỏ đi, để lại cô ta đứng đó một mình không biết nên làm thế nào.

Đương nhiên những điều này Bạch Ngữ Dung không hề biết.

Cô ta đang cùng Trình Ngạn Xương sánh vai quay lại chỗ mấy người Bạch Văn Liên, gọi bọn họ một cách ngọt ngào.

Hứa Tần Nhã yêu thương vu.ốt ve khuôn mặt cô ta, trừng mắt yêu với cô ta: "Qua một khoảng thời gian nữa sẽ đến thủ đô đi học rồi, sao lại còn nhõng nhẽo như thế vậy."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 83


Ông Trình ở một bên mỉm cười, quay đầu nhìn về phía con trai Trình Ngạn Xương nói: "Tiểu Xương, về sau con và Ngữ Dung đi học đại học chung nơi rồi, nhớ chăm sóc con bé thật tốt nhé."

Bà Trình nhỏ ở một bên cười gật đầu, mặt mày đầy kiêu ngạo nhìn con trai mình.

"Ba, chú, dì, mọi người cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc Ngữ Dung thật tốt." Trình Ngạn Xương vừa cười vừa cam đoan.

Cũng chọc cho mấy người lớn cười ha hả, vui vẻ, cực kỳ hòa thuận.

Ngay khi tiếng cười vừa dứt trong giây lát, ông Hứa đang định mở miệng nói gì đó thì một âm thanh già nua từ một bên truyền đến, ngắt lời ông ta…

... "Có chuyện gì vui vẻ thế."

Vừa dứt lời, mấy người Bạch Ngữ Dung cùng nhau quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, khách mời rối rít di chuyển để nhường đường đi, tiếp đó họ nhìn thấy bà nội Bạch ngồi trên xe lăn được Chu Phổ đẩy, mỉm cười xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Mẹ?! Sao mẹ lại về rồi ạ." Vẻ mặt Bạch Văn Liên ngạc nhiên mừng rỡ, ông ta bước nhanh về phía bà nội Bạch, cũng không để ý đến sự hơi thay đổi sắc mặt của Hứa Tần Nhã, cũng như ánh nhìn thoáng qua ngoài cửa.

"Sao nào? Nhà của mẹ mà mẹ không thể quay về à?" Bà nội Bạch nhìn nhìn đứa con trai của mình, làm bộ trách cứ.

"Con đâu có ý này đâu, còn không phải do con lo lắng đến sức khỏe của mẹ ư." Bạch Văn Liên vừa cười vừa trả lời: "Nhà đông người, con sợ mẹ mệt."

"Cho nên mẹ đã dẫn bác sĩ theo cùng này." Bà nội Bạch mỉm cười mà nói, dừng một chút quay đầu nhìn về phía Chu Phổ đang đẩy xe lăn giúp mình, giới thiệu hai người với nhau: "Bác sĩ Chu, đây là đứa con trai kém cỏi của tôi - Văn Liên, vị này là bác sĩ Chu."

"Chào bác sĩ Chu." Bạch Văn Liên đứng dậy cúi người chào Chu Phổ: "Kẻ hèn tôi bình thường hay bận rộn công việc, may mà có anh chăm lo."

"Đây là chuyện tôi phải làm. Ngài Bạch khách sáo quá." Chu Phổ khẽ gật đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Khi hai người họ đang nói chuyện thì nhóm người Bạch Ngữ Dung cũng đứng tụ lại chỗ bà nội Bạch, sau khi họ nhao nhao chào hỏi xong, Hứa Tần Nhã mới cười nói: "Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có rất nhiều khách tới, có một vài người là những người bạn đã lâu mẹ không gặp, chi bằng con cho Ngữ Dung theo mẹ đi gặp rồi hàn huyên đôi chút với họ ạ?"

"Không vội." Bà nội Bạch giơ tay lên, sau khi cắt ngang tính toán của Hứa Tần Nhã, nhìn hết trong đám người một lượt, chắc chắn không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu thì mới nhìn về phía Bạch Văn Liên lần nữa, mở miệng nói với giọng hơi trầm xuống: "Văn Liên, Tái Tái đâu?"

"Dạ..." Bạch Văn Liên nghẹn lời, nhìn về phía Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã lập tức tươi cười tiếp lời: "Tiểu Tái đã ra ngoài từ sáng sớm hôm nay rồi, đến bây giờ con bé còn chưa về nữa ạ. Mẹ, nếu không thì con dẫn mẹ đi gặp bạn bè trước rồi sau đó để người trong nhà gọi điện thoại cho Tiểu Tái, bảo con bé mau chóng quay về?"

Bà nội Bạch nghe thế thì hờ hững liếc nhìn Hứa Tần Nhã sau đó mới mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Ồ? Buổi tiệc trong nhà bắt đầu lâu như vậy, mà mấy đứa vẫn chưa gọi điện cho con bé à?"

Nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã vụt tắt, suýt chút nữa không nở nụ cười lại.

Ông Hứa đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của con gái thì lập tức cười ha hả mở miệng nói chen vào: "Bà thông gia, hôm nay trong buổi tiệc bận rộn quá, khách khứa tới cũng đông, khó tránh được điều sơ suất. Bà coi, trong nhà có nhiều người như thế, không khí cũng không thông thoáng lắm, không bằng tôi đi hít thở một chút không khí mới mẻ với bà nhé, vừa ăn đồ ăn vừa đợi Tần Nhã gọi điện cho cháu ngoại của tôi có được không?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 84


Ông Hứa dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong lòng tôi cũng rất nhớ con bé, còn bảo khi nào gặp mặt phải tặng nó một món quà gặp mặt mới được."

"Ồ? Vậy sao?" Bà nội Bạch cười cười, gật đầu còn nói: "Vừa khéo, tôi cũng có quà muốn đưa cho Tái Tái."

Bà nội Bạch vẫn phải chừa thể diện cho ông Hứa, cho nên sắc mặt cũng dịu bớt đi.

Nhưng chỉ có Hứa Tần Nhã ở bên cạnh nghe bà nội Bạch chỉ nhắc tới Tô Tái Tái, lại không đoái hoài gì đến Bạch Ngữ Dung, lập tức nói nửa đùa nửa thật: "Mẹ, mẹ cũng đừng bên nặng bên nhẹ chứ, lần này Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô đấy ạ."

Bà nội Bạch nghe thế thì thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã, còn chưa kịp nói gì thì ông Hứa đã gọi "Tần Nhã" với giọng điệu nặng nề, ngừng một chút lại nhìn rồi nói với con gái: "Tiểu Tái mới về thôi."

Nói xong lại cụp mắt đi, mang theo ẩn ý.

Hứa Tần Nhã thấy thế mới không tình nguyện mà im lặng.

Bạch Ngữ Dung lập tức kéo tay Hứa Tần Nhã, cười dịu dàng mở miệng nói: "Ông ngoại nói đúng đó mẹ ơi, Tiểu Tái mới về thôi."

Cô ta ngừng một chút lại nhìn về phía bà nội Bạch, điềm đạm mở miệng: "Với con mà nói, không có gì có thể làm con vui bằng việc bà nội có thể về nhà tham dự buổi tiệc của con. Bất kỳ món quà nào cũng không thể sánh bằng đâu."

Ông Hứa nghe thì cười ha hả gật đầu lia lịa: "Vẫn là Ngữ Dung hiểu chuyện."

Mà nét mặt của bà nội Bạch cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, sau khi gật đầu thì đưa mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, ra vẻ kiêu ngạo: "Tất nhiên mẹ có chuẩn bị cho Ngữ Dung một phần chứ."

Ngừng một chút, bà ấy lại nhìn về phía ông Hứa, thẳng thừng nói rõ với mấy người Hứa Tần Nhã: "Một cái là chỗ ở thủ đô năm đó của chú hai, một cái khác là một căn chung cư nhỏ đứng tên của mẹ."

"Khu vực chỗ căn hộ nhỏ tuy không lớn, nhưng mẹ đã nhờ người ta định giá thử rồi, giá cả của hai nơi đều không khác nhau mấy."

Hứa Tần Nhã nghe thế thì lập tức tính toán trong lòng, gửi cho Bạch Ngữ Dung một cái nhìn.

Chỗ ở của ông hai Bạch ở thủ đô thì bà ta có biết, đợt trước lúc bà ta đi thăm mẹ chồng ở bệnh viện cũng đã muốn nói mẹ chồng cho Ngữ Dung chỗ đó.

Nhưng sau này, bà ta nhờ người đến thủ đô để xem trước xong thì lại đổi ý, vị trí xa xôi không nói, căn nhà cũng rất cũ kỹ. Ngoài ra còn một nguyên nhân mấu chốt nhất khiến cho căn nhà này dù ở thủ đô tấc đất tấc vàng có bán cũng không được giá.

Cách đó không xa chính là đất nghĩa địa. Nói dễ nghe thì giá gần bằng như nhau, nhưng trên thực tế thì khác nhau không chỉ một chút.

Đợi lát nữa nhất định bà ta phải phải lén nhắc Ngữ Dung một tiếng.

"Ôi chao, đây đều là việc nhỏ, so với cái này..." Ông Hứa cười ha hả còn nói: "Bà thông gia, tôi nghe nói trường học của Tiểu Tái còn chưa tìm được?"

Lúc câu nói này được thốt ra, bà Trình nhỏ ở bên cạnh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cánh mũi, nương theo động tác này để che miệng, giấu đi vẻ khinh thường.

Trong lòng bà ta cũng thầm cảm thấy may mắn bản thân không vì Tô Tái Tái là thiên kim thật sự của nhà họ Bạch mà hủy bỏ hôn ước giữa Tiểu Xương và Ngữ Dung.

Coi như Ngữ Dung không phải là con ruột của nhà họ Bạch thì có làm sao? Tự con bé có khả năng thi đậu vào Huyền Học Viện của đại học Đế Đô, tương lai sẽ mang lại không ít lợi ích cho nhà họ Trình.

Về phần gia nghiệp của nhà họ Bạch... Có thì xem như là việc tốt, dệt hoa trên gấm*, nhưng không có... Với tiền đồ tương lai rộng mở thênh thang của Ngữ Dung, những thứ này có đáng là gì chứ?

Dệt hoa trên gấm*: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 85


Bà Trình nhỏ lại nhìn Bạch Ngữ Dung, càng nhìn lại càng hài lòng với mắt nhìn người của mình.

Đang nghĩ đến đây, bà ta lại nghe ông Hứa nói: "Không bằng để cậu của con bé nghĩ cách một chút? Chị cảm thấy như thế nào?"

Khi nói lời này, ông ta nói với giọng điệu hơi khinh miệt Tô Tái Tái, giống như đang ban ơn cho cô vậy.

Lúc mới đến, ông ta đã nghe con gái kể vì để giữ thể diện mà Tô Tái Tái lại nói mình đã tìm được trường học, hơn nữa còn là đại học Đế Đô.

Cũng chỉ có đứa con gái ở vùng quê chưa trải sự đời mới có thể nói chuyện nực cười như vậy nhỉ?

Nếu con bé biết đại học Đế Đô là kiểu gì thì chắc hẳn cũng không nói như thế đâu.

Ông Hứa cảm thấy bây giờ mình nói với bà nội Bạch những thứ này, hoàn toàn là muốn tốt cho Tô Tái Tái, chừa đường lui cho cô. Để tránh cho đến khi người ngoài biết về lời nói dối buồn cười của cô, khiến hai nhà Bạch, Hứa cũng trở thành trò cười của thiên hạ.

"À, không cần đâu." Bà nội Bạch nhàn nhạt mở miệng: "Hơn nữa, Tái Tái nói con bé đã liên hệ trường xong xuôi rồi."

"Mẹ, Tiểu Tái nói năng lung tung, sao mẹ lại tin lời con bé vậy ạ." Bạch Văn Liên đã nghe Hứa Tần Nhã nói về việc này từ trước rồi, vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng bà nội Bạch không biết, đâu có ngờ bà ấy đã biết, thậm chí còn mù quáng tin tưởng chuyện quái quỷ của Tô Tái Tái.

Ông ta lập tức nóng vội, cũng không để ý xung quanh còn có khách khứa, giọng nói cũng to hơn một chút, khiến cho những người gần đó đều rối rít quay lại nhìn đầy tò mò.

"Cái gì mà nói năng lung tung" Bà nội Bạch nhíu mày khẽ quát Bạch Văn Liên: "Tái Tái là cháu gái ruột của mẹ, mẹ đương nhiên phải tin tưởng con bé rồi. Trái lại người làm ba như con sao lại không tin con bé vậy?"

Bạch Văn Liên nghe lời nói của bà nội Bạch, chỉ thấy bà ấy đã già cả nên hồ đố giống như những người khác.

Chỉ có Bạch Ngữ Dung, lanh lợi dịu dàng ngoan ngoãn đứng ở một bên, thể hiện dáng vẻ "người lớn nói chuyện, trẻ con không dám xen vào". Nhưng dưới đáy mắt được hàng lông mi che phủ chính là sự khoái chí.

... Cô ta ước gì Tô Tái Tái đi tới đâu cũng rêu rao mình có thể vào học đại học Đế Đô tới đó.

Càng mất mặt càng tốt.

Chỉ cần nó càng mất mặt, ba và mẹ sẽ càng không thể nào thích nó nổi.

"Ông Hứa, ngài Bạch." Thấy có vẻ như sẽ có tranh chấp xảy ra, Chu Phổ nãy giờ luôn đứng sau lưng bà nội Bạch không nói gì nãy giờ bỗng lên tiếng: "Bà cụ nói thật đấy. Nếu không tin... Chi bằng chờ cô Tô quay về mọi người hỏi cô ấy kỹ càng xem sao."

"Bác sĩ Chu, chắc là anh không hiểu rõ tình hình gia đình tôi lắm, chuyện này có chút phức tạp, bây giờ tôi cũng không tiện giải thích với anh nữa." Bạch Văn Liên cũng giống như những người khác, hôm nay là lần đầu tiên gặp Chu Phổ.

Ông ta chỉ nghĩ đơn giản rằng ông ấy chỉ là bác sĩ chữa trị chính của bà nội Bạch mà thôi, không hề biết ông ấy có quen biết với ông hai Bạch, càng không biết ông ấy là giáo sư danh giá của Huyền Học Viện.

Chu Phổ nghe thế thì nhíu đôi lông mày lại. Nếu không phải vì mối quan hệ của bà nội Bạch và ông hai Bạch, với địa vị của nhà họ Bạch cũng chẳng mời ông ấy đích thân khám bệnh được đâu.

Càng đừng nói mời được ông ấy làm bác sĩ chữa trị chính.

Bây giờ bị nói như thế thì thản nhiên gật đầu không hề lên tiếng, tiếp tục đứng ở bên cạnh bà nội Bạch.

Trái lại, trước đó Trình Ngạn Xương không hề để ý đến Chu Phổ, cho đến khi ông ấy nói chuyện mới quay sang nhìn ông ấy, chợt cảm thấy có hơi quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng mãi cũng không nhớ đã gặp ở đâu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 86


Bà nội Bạch vỗ vào xe lăn một cái, nhíu mày nhìn con trai, quát lớn: "Sao con ăn nói như vậy với bác sĩ Chu?!" Ngừng một chút, bà ấy lại nhìn về phía Chu Phổ nói: "Bác sĩ Chu, cậu đừng quan tâm đến bọn nó."

Chu Phổ gật đầu, giọng điệu nhã nhặn: "Không có việc gì đâu bà."

Ông ấy chỉ đi theo bà nội Bạch nên mới xuất hiện ở đây.

Đang lúc bầu không khí có chút sượng sùng, người làm đột nhiên chạy vội tới, sau khi vừa thở hồng hộc vừa cúi đầu vội vàng mở miệng: "Dạ cụ, bà chủ, ở ngoài có người đưa thư thông báo trúng tuyển đến, bảo là Huyền Học Viên của đại học Đế Đô."

Không chỉ vẻ mặt mấy người Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe nói thế mà ngay cả khách mời xung quanh nghe xong cũng xôn xao.

"Ôi, mau mời người ta vào đi." Bạch Văn Liên vui vẻ đến mức không ngậm được miệng.

Người làm sau khi gật đầu lập tức chạy ra bên ngoài. Mà những vị khách cũng nhường đường theo, nhao nhao nhìn về hướng cửa chính.

Lúc một nhóm mười mấy người, mặc trên người bộ đồng phục màu đen, trên vai phải có thêu những hoa văn bằng chỉ bạc đi vào, không ít người suýt soa.

"Lục, Lục Bộ?!" Trình Ngạn Xương trợn tròn hai mắt, há hốc mồm.

Anh ta là sinh viên năm thứ hai của Huyền Học Viện nên đương nhiên biết Lục Bộ là gì.

Mà một lời của anh ta vừa thốt ra, đã lập tức khiến những ánh mắt của nhóm người Bạch Ngữ Dung đổ dồn về phía anh ta.

Bà Trình nhỏ càng vội vàng truy hỏi: "Tiểu Xương, là Lục Bộ mà con từng nhắc tới?!"

Trình Ngạn Xương gật đầu, vẫn đang còn khiếp sợ.

Những lời thì thầm ngạc nhiên tương tự cũng phát ra từ các vị khách, một số người hỏi những người khác để phổ cập thông tin, ngày càng nhiều người biết rằng người đến không hề bình thường.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Chu Phổ cũng rất kinh ngạc, sao lại là đích thân Lục Bộ đến.

Nhưng lúc ông ấy trông thấy Ngô Hạo, càng trợn to mắt hơn, nhìn đối phương rồi thốt ra: "Đội trưởng Ngô?!"

Sao cậu ấy lại tự mình đến đây.

Chu Phổ cực kỳ kinh ngạc.

Mà Ngô Hạo cũng không chú ý đến Chu Phổ, sau khi anh ấy đi đến mới lướt mắt nhìn mặt đám người Bạch Văn Liên một lượt, cũng không quan tâm đến sự kích động vô cùng của bọn họ.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở gương mặt Bạch Ngữ Dung, nghĩ rằng người trước mắt chính là tiểu hữu của chú út, nét mặt cũng mềm mỏng hơn, anh ấy cười với cô ta một cái rồi lại nói với người lớn ở phía sau cô ta.

"Xin chào, tôi thay mặt cho Huyền Học Viện của đại học Đế Đô tới đưa thư thông báo trúng tuyển.

Ngô Hạo vừa nói, vừa nghiêng người lấy một chiếc hộp gỗ từ tay cấp dưới, lần nữa nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Hứa Tần Nhã kích động đến mức run nhè nhẹ, sau khi bà ta và Bạch Văn Liên đan hai tay vào nhau, mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung nói: "Con gái, mau nhanh chóng nhận lấy thư trúng tuyển của con đi."

"Dạ!" Bạch Ngữ Dung cũng rất phấn khích.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta khẽ nâng cằm lên, trịnh trọng đứng trước mặt Ngô Hạo, kính cẩn duỗi hai tay ra, chờ đợi Ngô Hạo đặt hộp gỗ lên tay mình.

Ngô Hạo cười cười, lúc sắp đặt hộp gỗ lên tay cô ta, đồng thời gần thốt ra hai chữ "Chúc mừng"...

"Anh à, lát nữa nhớ chụp ảnh cho Ngữ Dung để đóng khung nha."

"Ừ!" Bạch Văn Liên kích động gật đầu.

Ngô Hạo dừng lại, rụt tay đang cầm hộp gỗ về.

Trong sự ngơ ngác của mọi người, anh ấy mở miệng: "Xin lỗi,... Ngữ Dung?"

"Vâng! Con bé chính là Bạch Ngữ Dung!" Hứa Tần Nhã kích động nói với Ngô Hạo: "Không phải cậu đưa thư thông báo cho con bé sao?"

... "Không phải."

Nụ cười Hứa Tần Nhã vẫn còn trên mặt, ngừng lại một vài giây, bà ta vẫn tươi cười, nhìn Ngô Hạo đầy mông lung rồi lên tiếng: "... À?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 87


“Tôi không phải đến đưa thư trúng tuyển cho cô ấy." Ngô Hạo liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung đang đứng cứng đờ ở đó, dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi đặc biệt đến đây vì cô Tô."

"Tô, cô Tô..." Bạch Văn Liên lắp bắp: "Xin hỏi là, là cái nào..."

"Tô Tái Tái." Ngô Hạo trả lời: "Là cô Tô - Tô Tái Tái."

Anh ấy dừng lại, có lẽ là nhìn thấy nhóm người trước mặt cứ đứng đó như khúc gỗ, anh ấy khẽ cau mày lại hỏi: "Xin hỏi cô Tô Tái Tái có ở nhà không?"

Vừa dứt lời…

... "Tìm tôi à?"

Một giọng nói lười biếng từ ngoài cửa truyền đến, mọi người cùng nhau quay đâu thì thấy Tô Tái Tái cả người nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở đằng kia.

Mà Bạch Ngữ Dung vẫn đứng cứng ngắc như cũ, như một con rối không ai để ý đến sau khi tất cả sự chú ý của cô ta đã bị chiếm lấy.

“Cô Tô?” Ngô Hạo nhìn thấy Tô Tái Tái tới gần thì cười đưa hộp gỗ cho cô nói: “Chúc mừng cô.”

Tô Tái Tái gật đầu, nhận lấy hộp gỗ, nhìn nó với vẻ vô cùng tò mò. Sau đó cô mới quay qua nhìn về phía Ngô Hạo nói: “Cái này… Thư thông báo trúng tuyển trông rất đặc biệt.”

Ngô Hạo nghe thấy Tô Tái Tái nói như thế thì ôn tồn giải thích: “Thư thông báo trúng tuyển của đại học Đế Đô cho các sinh viên bình thường cũng theo cách bình thường thôi. Chỉ riêng những sinh viên được chiêu mộ nội bộ thì mới được các thành viên của Lục Bộ đưa thư thông báo. Còn tôi thì…”

Anh ấy dừng lại một chút rồi mới mở miệng nói tiếp: “Vì chuyện riêng mà thôi…”

Nếu không phải do Ngô Lục Lục còn nhớ tới ân tình của Tô Tái Tái thì nói không chừng đến giờ cũng không liên hệ với nhà họ Ngô nữa.

Chỉ dựa vào nhiêu đây thôi cũng đáng để cho Ngô Hạo tự mình đưa thư thông báo trúng tuyển cho Tô Tái Tái.

Nghĩ tới đây thì Ngô Hạo lại cười gật đầu nói với Tô Tái Tái: “Chờ cô Tô tới thủ đô nhất định phải tới thăm nhà họ Ngô nhé. Tôi có việc đi trước đây.”

“Ừm, cảm ơn anh.” Tô Tái Tái gật đầu, lúc nói cảm ơn còn giơ hộp gỗ lên mà lắc lắc.

Cô cầm nó bằng một tay, lắc nhẹ như thể hộp gỗ đầy vinh dự này chỉ là một hộp gỗ tầm thường.

Ngô Hạo thấy thế thì ngạc nhiên lắm nhưng sau đó lại cười tươi. Đột nhiên anh ấy nhớ tới hai ngày trước, lúc gặp Ngô Lục Lục, chú út đã oán giận với anh ấy những gì.

Khi đó anh ấy còn tưởng rằng Ngô Lục Lục khuếch đại thôi mà giờ trông Tô Tái Tái như thế này…

Ừm, chú út của mình đúng là thực tế.

Chắc hẳn trước đây cô đã quen sống trong môi trường khá là đơn thuần nên không hiểu thủ đô có ý nghĩa gì thôi.

Ngô Hạo nghĩ như thế.

Anh ấy gật đầu với Tô Tái Tái, nghiêng người chào tạm biệt bà bội Bạch, tính rời đi ngay.

Nhưng anh ấy còn chưa nhấc chân rời đi thì Hứa Tần Nhã đã hồi phục tinh thần, vội hô lớn: “Cậu Ngô!”.

Trong lúc Tô Tái Tái nhướn mày tiếp tục quan sát thì bà ta đi tới trước mặt Ngô Hạo, cười nói: “Tiệc tối nay nhà tôi tổ chức để chúc mừng cho Ngữ Dung và… Tiểu Tái, nếu cậu không chê thì ở lại uống ly rượu nhé?”

Lúc Hứa Tần Nhã nhắc tới tên Tiểu Tái thì Bạch Ngữ Dung đứng ở đằng kia yên lặng siết chặt bàn tay.

Nhưng dáng vẻ này của cô ta thì đừng nói là Hứa Tần Nhã mà đến cả Bạch Văn Liên cũng không biết.

Hứa Tần Nhã vừa nói xong thì Bạch Văn Liên cũng ngay lập tức tiến lên hai bước, cười phụ họa: “Đúng thế, cậu Ngô à, không thì cứ ở lại một chút đi xem sao?”

Ông ta dừng lại một chút rồi nhìn về phía Tô Tái Tái, khuôn mặt từ ái trừng mắt liếc mắt nhìn cô: “Tiểu Tái, cái con bé này, hôm nay cậu Ngô tới đây vì chuyện lớn như thế mà con lại không báo tiếng nào cả, con không mau cụng một ly champagne xin lỗi cậu Ngô đi?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 88


Tuy trước đó đã nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Bạch Vân Liên cùng với Hứa Tần Nhã, nhưng hiện tại nhìn hai người họ như thế này thì Tô Tái Tái không nhịn được mà đè cảm giác ngạc nhiên xuống đáy lòng.

Tốc độ chuyển từ ngạo mạn sang cung kính đúng là còn nhanh hơn quỷ.

Tô Tái Tái không đáp lời mà chỉ đứng một bên cười như không cười nhìn Hứa Tần Nhã cùng với Bạch Văn Liên.

Cho tới khi nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của họ dần chuyển thành ngượng ngùng, ánh mắt có vẻ như không nhịn được nữa thì Tô Tái Tái mới quay đầu nói với Ngô Hạo, dáng vẻ “cô con gái ngoan ngoan” nói: “Vừa rồi anh nói có việc cần phải đi, vậy… uống xong một ly rồi đi có được không?”

Ngô Hạo cũng chẳng phải là người ngu ngốc gì, chỉ cần nhìn thấy Tô Tái Tái mặc bộ thường phục thoải mái rồi lại nhớ tới biểu cảm giật mình của đám người Hứa Tần Nhã kia thì có thể đoán được đại khái.

Thế là anh ấy lắc đầu nhìn đám người Hứa Tần Nhã, nhàn nhạt mở miệng: “Xin lỗi, tôi có việc cần phải giải quyết.”

“À, vậy hả…” Hứa Tần Nhã cười mỉa, thật sự không còn cách nào mới đành phải nói: “Thế… Cậu Ngô đi thong thả nhé.”

Ngô Hạo gật đầu, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái thì không còn vẻ lạnh lùng kia nữa, cười nói với cô: “Cô Ngô, đi tới thủ đô thì nhớ tới thăm nhà họ Ngô nhé.”

“Được rồi, tôi nhớ mà.” Tô Tái Tái gật đầu: “Vậy, tạm biệt nhé?”

“Tạm biệt.” Ngô Hạo gật đầu, lúc này mới quay người rời đi.

Thành viên của Lục Bộ vội đuổi theo làm cho nhóm khách mời sôi nổi tiễn đưa.

Thẳng cho tới khi người ta đã biến mất sau cánh cửa lớn, lúc này họ mới châu đầu ghé tai nói chuyện với người bên cạnh, thường thường nhìn về phía Tô Tái Tái, không biết là nói cái gì.

Tuy không nghe thấy họ thầm thì cái gì nhưng ánh mắt kinh ngạc kia lại liếc tới vô cùng rõ ràng.

Thậm chí Bạch Ngữ Dung còn cảm thấy Tô Tái Tái chỉ cần mặc mỗi bộ trang phục tầm thường thôi lại giành lấy hết hào quang đáng lẽ thuộc về cô ta.

Còn Tô Tái Tái lại chẳng thèm để tâm tới ai, đứng ở chỗ đó vẫy tay gọi người làm.

“Cô Tô.” Người kia ngờ ngợ trong lòng, tay chân cứng nhắc đi tới trước mặt Tô Tái Tái, nhỏ giọng gọi tên Tô Tái Tái với giọng điệu cung kính.

“Để cái hộp này vào trong phòng giúp tôi. Cảm ơn.” Tô Tái Tái nói rồi cứ thế đưa hộp gỗ cho người làm.

“Ơ? Tôi… Tôi á…” Người làm nhận lấy cái hộp trong sự hoảng loạn, ngạc nhiên.

Như thể cái hộp mà cô ta cầm không phải là một cái hộp gỗ bình thường mà là một thứ đồ gì đó rất quý giá vậy.

“Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phiền cô rồi.”

“Dạ không, không phiền ạ. Để tôi cất đi cho cô.” Người làm vô cùng cung kính, tay cầm lấy hộp gỗ vô cùng cẩn thận, khom lưng chào cô rồi mới quay người đi lên trên tầng.

Làm xong, Tô Tái Tái nhìn về phía bà nội Bạch, nhìn mặt bà ấy cười gọi “Bà nội.”, dừng lại chút rồi quay qua nhìn Chu Phổ, gọi là “Bác sĩ Chu”.

“Chúc mừng cô Tô nhé.” Chu Phổ cười nhìn về phía Tô Tái Tái, gật đầu.

Ấn tượng ban đầu của Chu Phổ về Tô Tái Tái không có gì đặc biệt, chỉ nghĩ cô là một cô gái bình thường mà thôi. Nhưng mà chuyện người chuyện vật, không có so sánh thì không có đau thương.

Chu Phổ vừa được chứng kiến sự cao ngạo của những thành viên khác trong nhà họ Bạch, giờ quay sang nhìn Tô Tái Tái lại thấy cô gái này có vẻ khá là thân thiện đấy chứ.

Nên ấn tượng về cô cũng tốt hơn đôi chút.

“Tái Tái.” Bà nội Bạch cười ha hả kéo tay Tô Tái Tái, cầm tay cô trong tay mình, vỗ nhẹ nhàng, mở miệng hờn dỗi: “Cái con bé này, tự dưng lại có chuyện lớn như thế này, dọa bà nội rồi đấy nhé.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 89


Tô Tái Tái cười, đang định nói cái gì đó thì Bạch Ngữ Dung ở bên kia lại chen vào.

“Đúng nha Tiểu Tái, không những làm bà nội giật mình mà đến cả chị cũng giật mình đấy nhé.” Giọng điệu của Bạch Ngữ Dung dịu dàng, nụ cười tươi rói làm người khác không nhìn ra được là có sai ở đâu hay không.

Rất bình thường, thỏa đáng.

Dừng lại một lát rồi cô ta lại khoác tay Hứa Tần Nhã đầy thân mật, vẻ mặt tò mò: “À đúng rồi Tiểu Tái này, sao em… lại có thư thông báo trúng tuyển của nội bộ trường đại học Đế Đô thế? Trước đây không thấy em nói gì cả ấy.”

“Ồ, thế tức là chẳng ai đề cao em cả nên nghĩ là em nói dối chứ gì.” Tô Tái Tái mở miệng, lúc nói còn liếc mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã.

Bộ dáng cười như không cười này làm cho Hứa Tần Nhã đứng im ở đó không dám lên tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Trước mặt nhiều người như thế này mà Tô Tái Tái dám nói đểu bà ta, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt mà nói thôi.

Làm cho cả Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng ngẩn ngơ.

Cô ta không ngờ Tô Tái Tái lại dám đâm chọc Hứa Tần Nhã công khai như thế này, không lưu chút tình cảm nào cả.

Điều này khiến cho Bạch Ngữ Dung - người mà từ xưa tới nay luôn giỏi nói chuyện bỗng dưng không biết nên ứng đối như thế nào.

Sự im lặng càng làm cho không khí trở nên xấu hổ.

Cung may đúng lúc này ông Hứa lại cười ha hả, hòa tan bầu không khí đang căng thẳng.

Ông ta vui vẻ liên tục gật đầu nhìn Tô Tái Tái, liên mồm nói “giỏi quá, giỏi quá” rồi quay qua nói với bà nội Bạch: “Bà thông gia, hai đứa cháu gái nhà mình ngoan quá đi mất.”

Bộ dáng vui mừng quá mức kia làm cho Tô Tái Tái suýt chút nữa là quên mất thật ra hôm nay mới là lần đầu tiên mình gặp ông Hứa.

Bà nội Bạch cười gật đầu, dừng lại một chút, như là nhớ ra cái gì đó mà quay đầu nói với Tô Tái Tái: “À đúng rồi, Tiểu Tái, Ngữ Dung, hai đứa qua đây.”

Bà nội Bạch vẫy tay đầy thân mật. Chờ hai người họ cùng đi tới trước mặt mình thì lại quay đầu nhìn sang bên cạnh. Ngay lập tức có người làm cầm hộp gấm đi tới.

Chỉ thấy hai bên hộp gấm có đeo hai cái túi giấy nhỏ.

Bà nội Bạch duỗi tay chỉ vào hộp gấm, vừa chỉ vừa giải thích cho hai người nghe: “Đây là một ngôi nhà cũ mà ông hai của hai đứa để lại ở thủ đô, một cái khác là một chung cư nhỏ. Mỗi đứa chọn một cái, muốn cái nào thì lấy cái đó.”

Bà ấy vừa nói vừa liếc hai bên trái phải nhìn Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung.

“Cái này…” Bạch Ngữ Dung chần chừ, liếc mắt nhìn qua túi giấy chỉ chung cư nhỏ kia rồi lại ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch: “Bà nội, không thì bà để cho Tiểu Tái chọn trước đi ạ.”

Bà nội Bạch nghe rồi cũng không nói gì nhìn về phía Tô Tái Tái rồi nói: “Tiểu Tái, con chọn xem sao?”

“Con thế nào cũng được.” Tô Tái Tái nhún vai, dừng lại một lát rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Thật ra thì chị cầm luôn cả hai căn cũng không sao vì chắc là em cũng chẳng dùng tới.”

Bạch Ngữ Dung hơi ngẩn ra một chút, cười giả lả nói: “Tiểu Tái, đây là quà bà tặng cho chúng mình, em nói như thế…”

Cô ta dừng lại, quay qua nhìn bà nội Bạch rồi mới nói: “Em nói thế sẽ làm cho bà nội đau lòng đó.”

Tô Tái Tái nghe cô ta nói như thế thì nhìn về phía bà nội Bạch, thấy bà nội Bạch cười gật đầu thì mới mở miệng: “Thôi, chị cứ chọn trước đi ạ.”

Bạch Ngữ Dung khó xử cười nói: “Tiểu Tái, hay là em chọn trước đi. Dù sao thì…” Cô ta ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía đám người Hứa Tần Nhã, cuối cùng ánh mắt đong đầy tình ý dừng lại trên người Trình Ngạn Xương.
 
Back
Top Bottom