Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 60


“À, thấy khó chịu trong người nên xin phép ở ngoài nghỉ ngơi chút rồi.” Tô Tái Tái hờ hững đáp.

Nhưng Bạch Ngữ Dung nghe xong lại để lộ vẻ mặt quan tâm: “Quản gia thấy không khỏe hả? Để chị ra ngoài xem sao.”

Dứt lời, cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.

Hứa Tần Nhã thấy vậy, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: “Ngữ Dung, con đi xem thử đi.”

Ngữ Dung rời đi cũng tiện cho hai người họ thăm dò Tô Tái Tái. Hứa Tần Nhã vừa nghĩa, vừa đánh mắt ra hiệu cho Bạch Văn Liên.

Bạch Văn Liên ngay lập tức hiểu ý vợ, lặng lẽ gật nhẹ đầu, sau đó quay sang dặn Bạch Ngữ Dung một câu: “Nhớ cẩn thận.”

Rồi quay người bước sang một bên, lấy ba nén nhang ra, trong lúc quay lưng về phía Tô Tái Tái, ông ta nhanh tay lôi từ trong túi ra một lá bùa màu vàng được gấp lại thành hình tam giác, lén lút đổ bột phấn được gói bên trong ra, bôi lên cây nhang, xong xuôi mới xoay người lại, hiền từ đưa nhang cho Tô Tái Tái, lại nói: “Tiểu Tái, tới thắp nhang cho ông bà tổ tiên đi con.”

Tô Tái Tái đưa mắt nhìn thoáng qua chút tro tàn còn sót lại trên ngón tay Bạch Văn Liên, rồi mới chịu nhận lấy cây nhang.

Sau đó cô tiến lại gần ngọn nến đặt kế bên, đốt nhang lên, c*m v** trong lư hương.

Trong lúc cô thắp nhang, cả Hứa Tần Nhã lẫn Bạch Văn Liên vẫn luôn dán chặt mắt vào người cô, đặc biệt là khi Tô Tái Tái cắm nhang xong, lui về sau vài bước, họ lập tức nhìn chằm chằm ba nén nhang vừa cắm, tập trung tinh thần chú ý hướng khói bốc lên.

Thứ bột phấn kia là do cha Hứa đưa cho Hứa Tần Nhã, chỉ cần bôi lên nhang thì có thể dựa vào hướng khói bốc lên để đoán xem người thắp nhang có năng lực đặc biệt gì không.

Tiếc thay làn khói tỏa ra từ nén nhang Tô Tái Tái vừa thắp vốn đang lượn lờ bay thẳng lên cao thì lại như bị gió thổi lung lay, tức khắc gấp khúc ngả nghiêng không ra hình ra dạng gì nữa.

Thấy vậy, mặt mày Bạch Văn Liên không kiềm được mà dúm díu lại, nhưng xen lẫn lại là biểu cảm “quả nhiên là vậy”.

Khi ông ta quay lại nhìn Tô Tái Tái lần nữa, vẻ hiền từ ban nãy đã biến mất, trở thành lạnh như băng giống Hứa Tần Nhã.

“Được rồi, đã thắp nhang xong, chúng ta về đi thôi.” Sau khi nhìn thấy kết quả, Hứa Tần Nhã xoay lưng, đi thẳng một nước ra ngoài, không thèm nhìn mặt Tô Tái Tái lấy một lần mà chỉ quay sang nói với chồng mình một câu: “Sau đó còn bận tổ chức yến hội cho Ngữ Dung nữa đấy, không thể chậm trễ được đâu.”

Bạch Văn Liên gật đầu lia lịa, thoáng dừng vài giây mới đưa mắt nhìn Tô Tái Tái, cất giọng bình thản: “Tiểu Tái, họ của con…”

“Như bây giờ cũng rất tốt.” Không đợi Bạch Văn Liên nói hết câu, Tô Tái Tái đã cắt ngang lời ông ta, sau đó im lặng một chốc rồi nói tiếp: “Để con nói với bà nội.”

“Thế cũng tốt.“ Bạch Văn Liên lại gật đầu, không nói thêm gì với cô nữa mà nhìn sang Hứa Tần Nhã: “Anh còn chuyện gấp ở công ty, đi trước đây.”

Trước khi tới đây, hai vợ chồng đã ngầm bàn bạc xong rồi. Nếu Tô Tái Tái có năng lực thật thì sẽ đồng ý để cô đổi lại thành họ “Bạch”.

Ngược lại… tránh để Ngữ Dung nghĩ quẩn, họ sẽ bảo Tô Tái Tái giữ nguyên họ hiện tại.

Cùng lắm thì tìm đại một lý do nào đó như là “Đây là họ của người đã nuôi lớn con, con hãy giữ lại để không bao giờ quên ơn dưỡng dục của họ.” Cho qua chuyện là xong.

Nhưng thật không ngờ họ còn chưa tìm được cớ thì Tô Tái Tái đã giành trước một bước, xin giữ nguyên họ, trái lại khiến Bạch Văn Liên bỗng cảm thấy không vui.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 61


Rõ ràng từ đầu ông ta đã có suy nghĩ này rồi.

Hứa Tần Nhã nghe thấy Bạch Văn Liên nói muốn đi trước, đầu lập tức nghĩ tới nếu vậy thì lát nữa sẽ phải về chung một xe với Tô Tái Tái, thế là không vui cau mày.

Nhưng sau vài giây suy nghĩ, bà ta vẫn gật đầu, nói với chồng: “Em biết rồi, anh đi trước đi.”

Lúc này, Bạch Văn Liên mới nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua người Tô Tái Tái cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần.

Sau khi mọi người rời đi hết, Hứa Tần Nhã mới “hạ mình” để mắt tới Tô Tái Tái. Bà ta ung dung bỏ lại một câu “Đi thôi”, sau đó không đợi cô trả lời đã dẫn đầu bước ra ngoài trước.

Vừa ra khỏi cửa, chưa đi được hai bước, Hứa Tần Nhã đã thấy Bạch Ngữ Dung đưa lưng về phía mình, có vẻ đang nói gì đó với quản gia.

Bà ta cũng không nghĩ nhiều, thong thả tiến lại gần, ngay lúc tính mở miệng gọi, hai mắt chợt nhìn thấy quản gia đang ngồi trong góc, sau khi nhìn rõ tình trạng của ông ta thì giật mình thon thót, hỏi: “Quản gia, sao ông lại…?!”

Vừa nãy, rõ ràng quản gia còn tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, giờ gặp lại đã biến thành cả người uể oải, sắc mặt tái nhợt, hệt như già thêm mười tuổi.

Chẳng trách Hứa Tần Nhã lại kinh ngạc tới vậy.

“Bà… bà chủ…” Quản gia run rẩy khom lưng với Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã nhìn dáng vẻ đứng không vững của quản gia, nhanh chóng xua tay, nhíu mày nói: “Ông đã như thế rồi không cần giữ lễ nghĩa làm gì, ông bị sao thế?”

Bị quỷ ám sao? Hứa Tần Nhã muốn nói câu này nhưng lại nuốt trở về.

Hôm nay bọn họ tới đây tế tổ, có một vài lời không thể nói bậy được.

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Mẹ, con vừa đi ra ngoài đã thấy quản gia như thế này rồi. Cũng không biết… Có phải là có nguyên nhân nào đó… Đã chọc tức, khiến các vị Tổ tiên ở trên kia không vui không?”

Khi cô ta nói tới chỗ “nguyên nhân nào đó” còn làm như vô tình nhìn thoáng qua hướng của Tô Tái Tái.

Ngầm có ý ám chỉ.

Tất nhiên Hứa Tần Nhã hiểu được ý của Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt bà ta vốn dĩ đang không tốt lắm, bây giờ khi nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt càng tối hơn.

“Con đừng nói bậy.” Bà ta lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có ý nào là trách cứ Bạch Ngữ Dung cả.

Bà ta im lặng một chút, sau đó quay qua nhìn quản gia rồi nói: “Có thể là bị gió núi thổi làm cảm lạnh, đưa quản gia tới bệnh viện trước đi.”

Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu, đỡ quản gia đi theo sau Hứa Tần Nhã, mọi người cùng ra về.

Còn Tô Tái Tái, người bị ngầm chỉ là “nguyên nhân nào đó” thì ngược lại, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi tới khi Bạch Ngữ Dung đang đi quay đầu lại nhìn thấy thế, mới dừng lại gọi cô: “Tiểu Tái, đi thôi.”

Hứa Tần Nhã nghe thế thì dừng bước, bà ta quay đầu nhìn Tô Tái Tái đứng yên không nhúc nhích, hơi nhíu mày một chút.

Tô Tái Tái chẳng thèm nhìn đám người Bạch Ngữ Dung lấy một cái, chỉ tùy tiện vẫy vẫy tay nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ tự về sau.”

“Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói hết câu đã bị Hứa Tần Nhã ngắt ngang.

“Được rồi, không cần quan tâm tới nó.” Hứa Tần Nhã không nhìn nữa, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Ngữ Dung tiếp tục đỡ quản gia đi theo Hứa Tần Nhã, trên đường đi, cô ta thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lại hướng của Tô Tái Tái, một chút đắc ý nhanh chóng hiện lên rõ nét trên mặt cô ta.

Tô Tái Tái chẳng thèm nhìn đám người Hứa Tần Nhã đã rời đi, cô xoay người, đi vào rừng cây nhỏ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 62


Càng đi tới gần chỗ thi thể hư thối thì mùi càng nặng, khí đen nhẹ nhàng chui ra từ sau lùm cây, chọc cho người giấy nhỏ lập tức bò ra khỏi mũ áo hoodie của Tô Tái Tái, ngồi trên đầu vai cô, hít một hơi thật sâu, giống như thể mùi hương này vô cùng dễ ngửi vậy.

Thuận theo việc nó hút khí, oán khí màu đen trôi lơ lửng trong bóng tối giữa những lùm cây lập tức hợp lại thành một sợi dây đen mảnh dài rồi bị người giấy nhỏ hút vào trong bụng.

“Thứ bậy bạ gì cũng dám hút vào.” Tô Tái Tái cười mắng, giống như thể cô đang rầy la đứa nhỏ trong nhà không chịu nghe lời, cái gì cũng cảm thấy tò mò mà bỏ vào trong miệng.

Người giấy nhỏ nghe thế thì ngẩn ngơ, nó lập tức dừng lại, không hút khí đen nữa, “Bẹp!” một cái ôm lấy gương mặt của Tô Tái Tái, làm nũng cọ cọ lên mặt cô.

Nó định làm nũng cho qua ải.

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, cô đưa một ngón tay ra đỡ lấy nó, cô cười nói “Đừng quậy”, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Cô còn chưa đến gần nhưng chuỗi ngọc trên tay cô đã sinh ra khí đen tách lùm cây đang cản đường ở phía trước ra, giúp Tô Tái Tái thuận tiện đi qua mà không hề gặp chướng ngại gì.

Tô Tái Tái cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân đang liên tục có khí đen bốc lên, cô tùy ý đá hai cái vào lớp đất khô vốn mới được lấp lại, làm lộ ra bề mặt mục nát đã sinh giòi.

“Ồ… Đúng là một “chỗ tốt” để chôn cất.” Tô Tái Tái cúi đầu nhìn, cười nói.

***

Sau khi hai mẹ con Hứa Tần Nhã đưa quản gia tới bệnh viện thì thuận tiện tới phòng bệnh VIP thăm hỏi bà nội Bạch.

“Mẹ, con và Ngữ Dung tới thăm mẹ.” Hứa Tần Nhã vừa vào phòng đã cười nói với bà nội Bạch, giống hệt một cô con dâu tốt.

Bạch Ngữ Dung cũng ngoan ngoãn gọi bà nội Bạch một tiếng “bà nội.”

Nhưng bà nội Bạch trông có vẻ không hăng hái lắm, chỉ nhàn nhạt đáp lại hai người vừa vào phòng.

Một lúc sau bà ấy mới chỉ vào một bên rồi nói: “Ngồi đi.”

Hứa Tần Nhã mới ngồi xuống, bà nội Bạch không để bà ta cười nói gì đã hỏi trước: “Hôm nay con dẫn Tái Tái đi tế tổ nhỉ? Tái Tái đâu rồi? Sao lại không cùng tới với hai đứa?”

Lời bà ấy nói giống như dội một gáo nước lã, khiến gương mặt tươi cười của Hứa Tần Nhã héo đi một nửa.

Một lúc sau, bà ta mới tiếp tục tươi cười nói: “Vốn dĩ bọn con đi với nhau, nhưng Tiểu Tái nói con bé có việc khác, thế nên mới không tới bệnh viện chung với hai mẹ con con.”

“… Thật không?” Bà nội Bạch im lặng nhìn Hứa Tần Nhã một lúc rồi mới lên tiếng hỏi lại.

“Vâng, đúng mà.” Hứa Tần Nhã bị bà nội Bạch nhìn như thế, trong lòng có hơi lo lắng.

Đúng lúc này, Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh dịu dàng nói: “Bà nội, mẹ nói là thật ạ, với lại… Lúc nãy trên đường đi tế tổ về, quản gia cảm thấy hơi không thoải mái nên cháu và mẹ thuận đường đưa ông ấy tới bệnh viện khám luôn.”

“Quản gia thấy không thoải mái sao?” Bà nội Bạch nghe xong thì nhíu mày, nhìn Bạch Ngữ Dung hỏi thăm: “Ông ấy sao rồi? Bị cảm nắng à?”

Quản gia cũng đã làm ở nhà họ Bạch hơn hai mươi năm, cho nên bà nội Bạch nghe Bạch Ngữ Dung nói thế lập tức ngồi thẳng người lên một chút, trên mặt lộ vẻ quan tâm.

Hứa Tần Nhã ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nhìn thoáng qua đứa con gái bảo bối của bà ta.

Hứa Tần Nhã cảm thấy không uổng công bà ta yêu thương đứa con gái này mười mấy năm, biết giúp bà ta chia sẻ khó khăn. Còn về phần Tô Tái Tái…

Nếu ở tình huống như này có khi cô chỉ biết thật thà đứng một bên nhìn cũng nên?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 63


Hứa Tần Nhã nghĩ như thế, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

“Chắc là… Đúng vậy ạ.” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, lời nói có chút ấp úng. Cô ta nói xong lại nhìn bà nội Bạch một chút, rồi nói: “Trên đường tới bệnh viện quản gia cứ run cầm cập cháu sờ tay ông ấy thấy khá lạnh.”

Lạnh á? Thời tiết này mà lạnh cái gì chứ?

Cô y tá Tiểu Thái vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này rót cho bà nội Bạch một ly nước, đưa tới trước mặt bà ấy. Cô ấy nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời đang treo cao bên ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt cô ấy đầy nghi ngờ.

“Đúng vậy ạ.” Hứa Tần Nhã âm thầm tính toán, Bạch Ngữ Dung lại tiếp tục nói chuyện, cô ta nhíu mày, vẻ mặt trông như thể không rõ mọi chuyện, nói: “Nói tới cũng kỳ lạ, lúc đầu quản gia vẫn khá tốt. Cháu nói ông ấy đi gọi Tiểu Tái tới dâng hương cho tổ tiên, nhưng lúc bọn cháu đi ra thì sắc mặt ông ấy đã khác hẳn.”

Cô ta dừng lại một chút, thở dài nói: “Có thể là tuổi lớn rồi nên khí lạnh vào người cũng nên.”

Hứa Tần Nhã nói xong câu này, còn chưa kịp lén lút nhìn bà nội Bạch đã nghe thấy tiếng “Cạch”.

Trong lòng Hứa Tần Nhã nhảy dựng, bà ta và Bạch Ngữ Dung cùng nhau nhìn bà nội Bạch, vừa đúng lúc thấy bà ấy lại lần nữa để ly nước lên bàn trà.

Tiếng động không nhẹ đó là do ly nước phát ra.

“Ừm, cao tuổi chính là như thế.” Bà nội Bạch gật gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Lần sau đừng để quản gia cùng lên núi nữa, gió trên núi rất lớn đấy.”

Hứa Tần Nhã ngạc nhiên, không cam tâm, đang muốn nói thêm gì đó thì bị Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh chen lời.

“Vâng, thưa bà nội.”

Hứa Tần Nhã quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, mím môi, lại lần nữa đem những lời bà ta định nói xấu về Tô Tái Tái nuốt lại vào bụng.

Bà nội Bạch ừ một tiếng, rồi như đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà quay qua nhìn Hứa Tần Nhã: “Đúng rồi, chuyện để Tái Tái cùng đi học các con xử lý thế nào rồi? Danh sách đã trình lên hết rồi chứ?”

Bà ấy vừa nói xong thì vẻ mặt Hứa Tần Nhã hơi thay đổi, bà ta nhanh chóng cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, chúng con đang làm rồi. Nhưng vì Tái Tái chưa từng đi học nên xử lý việc đi học cùng này có hơi phiền phức, còn cần thêm một ít thời gian.”

“Thật sao?” Bà nội Bạch lại lẳng lặng nhìn Hứa Tần Nhã một lát, sau đó bà ấy gật gật đầu, cụp mắt xuống, nói: “Có cần mẹ ra mặt nói giúp vài tiếng không? Nói không chừng có thể xử lý thân phận của Tái Tái nhanh hơn một chút?”

Hứa Tần Nhã giật thót, liên tục từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ.”. Sau khi bà ta nói xong, nhìn thấy bà nội Bạch đang nhìn bà ta chằm chằm thì mới nhận ra bà đã trông khá vội vàng từ chối lời đề nghị của mẹ chồng.

Vì thế, Hứa Tần Nhã mỉm cười, chậm rãi nói: “Mẹ, bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi cho tốt, những việc này cứ giao cho con làm là được, đừng mệt nhọc làm gì.”

Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã trong chốc lát rồi mới cụp mắt nói: “Được rồi.”

Nói rồi bà ấy có vẻ như không còn hứng thú nói chuyện nữa, vẫy tay với hai người, mở miệng nói: “Thôi, mẹ có hơi mệt rồi, các người về trước đi nhé.”

“Vâng, mẹ đi nghỉ đi ạ. Con với Ngữ Dung đi trước đây ạ.” Hứa Tần Nhã bị mẹ chồng làm lơ đã quen nên không còn hứng đâu đi lấy lòng bà ấy nữa.

Hơn nữa, giờ còn đang có chuyện yến hội cần phải giải quyết gấp nên cũng thuận thế mà đứng dậy chào tạm biệt bà nội Bạch.

Cho tới khi vào trong thang máy, chỉ còn có mỗi bà ta cùng với Bạch Ngữ Dung, nụ cười vốn hiện hữu trên gương mặt lập tức biến mất, khẽ hừ nhẹ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 64


Bạch Ngữ Dung thấy thế thì đưa tay nắm lấy cánh tay bà ta, vẻ mặt quan tâm khẽ gọi: “Mẹ ơi.”

“Mẹ không sao.” Hứa Tần Nhã vỗ cánh tay Bạch Ngữ Dung, dừng một lát rồi lại mở miệng nói: “Ngữ Dung, chúng ta đi xem lễ phục của con được chuẩn bị đến đâu rồi nhé.”

Bạch Ngữ Dung gật đầu, lúc này lại như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói: “À đúng rồi mẹ ơi, hình như Tiểu Tái vẫn chưa quyết định được là em ấy muốn mặc bộ lễ phục nào mẹ ạ.”

“Nó á?” Bây giờ nhắc tới Tô Tái Tái khiến Hứa Tần Nhã không nhịn được mà nhíu mày.

Có câu ngạn ngữ này nói đúng lắm. Đời trước của hai mẹ con có thể là người thân, cũng có thể là kẻ thù.

Hiện tại Hứa Tần Nhã cảm thấy chắc hẳn đời trước bà ta với Tô Tái Tái là kẻ thù. Bởi vì là bà ta không thể nào thích nổi đứa con gái này.

“Mẹ à, hôm đó có rất nhiều người tới.” Từ lúc nhắc tới tên của Tô Tái Tái, Bạch Ngữ Dung luôn thầm quan sát sắc mặt của Hứa Tần Nhã, thấy vẻ mặt chán ghét không hề che giấu của bà ta thì trong mắt cô ta ngập tràn đắc ý.

Sau đó lại quay về bộ dáng dịu dàng như thường ngày, thậm chí còn chủ động mở miệng khuyên Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã vỗ tay Bạch Ngữ Dung, thấy cô ta nói cũng đúng nên nghĩ một lát rồi mới nói: “Vậy thì thế này đi, đợi chút nữa con đi thử lễ phục rồi thuận tiện chọn luôn cho nó một bộ cũng được.”

Buổi lễ sắp tới đây tụ tập rất nhiều khách khứa, cũng không thể nào ném thể diện của hai nhà họ Bạch, họ Hứa đi được.

“Dạ, vâng.” Bạch Ngữ Dung dịu dàng gật đầu, cười mỉm.

Ở bên kia, người có sắc mặt không tốt còn có bà nội Bạch.

Hứa Tần Nhã cùng với Bạch Ngữ Dung vừa rời đi, sắc mặt bà ấy đã hơi trầm xuống.

Nếu không phải hôm nay bà ấy vô tình gặp được người quen, lúc nói chuyện phiếm lại nghe được chuyện Bạch Ngữ Dung lại đưa cô con gái nhà họ Đồng vào danh sách sinh viên trao đổi thì bà ấy đã chẳng hay biết gì về chuyện này cả.

Tuy ở thành phố C, nhà họ Đồng không theo kịp hai nhà họ Bạch, nhà họ Hứa, nhưng cũng không thể coi thường.

Đồng Nhược Thiến và Bạch Ngữ Dung lại còn là bạn học, quan hệ cá nhân cũng không tệ.

Vừa có thể trợ giúp lại có thể có chút quan hệ với đối phương. Bà nội Bạch vẫn luôn biết là cô con dâu này của mình có dã tâm lớn, nên bà ấy biết rất rõ các kế hoạch của con dâu mình.

Nếu việc này, cô con dâu này có thương lượng với bà ấy từ trước thì bà ấy đã không tức giận tới mức này.

Nhưng hiện tại, Hứa Tần Nhã lại lừa dối bà ấy.

Thậm chí, ban nãy bà nội Bạch đã cho Hứa Tần Nhã cơ hội giải thích nhưng bà ta vẫn không nói ra sự thật, điều này làm cho trái tim bà nội Bạch lạnh băng.

Con bé đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, đã chịu không ít khổ cực, bà nội Bạch muốn chăm sóc cũng là vì thấy áy náy muốn đền bù.

Mặt khác, con bé lại hiếu thuận ngoan ngoãn nên mới thiện vị hơn đôi chút.

Lúc này mới bảo Bạch Ngữ Dung thêm Tái Tái vào danh sách sinh viên trao đổi ấy.

Ai ngờ…

Bà nội Bạch nghĩ tới đây thì thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía cô y tá Tiểu Thái: “Tiểu Thái, cô gọi giúp tôi bác sĩ Chu với, cứ bảo là tôi có chuyện cần tìm ông ấy.”

“Dạ vâng.” Tiểu Thái không biết nguyên nhân là gì nhưng cũng bỏ dở công việc của mình, gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.

Vì Tái Tái, coi như là bản thân bà ấy nợ bác sĩ Chu một ân tình đi.

Bà nội Bạch thấy người đi rồi mới cụp mắt thầm nghĩ.



Lúc Tô Tái Tái quay lại nhà họ Bạch thì Hứa Tần Nhã còn đang chiêu đãi bà Trình nhỏ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 65


Hứa Tần Nhã vừa ngẩng đầu đã thấy trên người cô dính chút bùng đất cùng với cọng cỏ thì nhíu mày buông chén hồng trà xuống, lạnh lùng cất lời: “Sao lại thế này hả?”

Như thế này? Tô Tái Tái khó hiểu, xuôi theo tầm mắt của bà ta mà nhìn lại chính mình rồi nói: “À, tôi dính chút bụi bặm thôi mà.”

Hứa Tần Nhã nhìn bộ dáng chẳng có làm sao này của Tô Lại Lại thì lại càng ghét hơn nữa nhưng nghĩ tới có thông gia tương lai đang ở đây thì cố đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng cất lời: “Có khách tới chơi mà không biết chào hay sao?”

Dừng lại một chút, bà ta liếc mắt nhìn sang bà Trình nhỏ rồi mới nói tiếp: “Mau qua đây chào hỏi bà Trình nào.”

Về phần bà Trình nhỏ, từ lúc Tô Tái Tái bước vào thì chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hơi rũ mắt chậm rãi phẩm trà.

Lúc này nghe thấy Hứa Tần Nhã nói xong mới đặt tách trà xuống bàn trà, chẳng quay lại nhìn Tô Tái Tái mà quay qua khẽ cười với Hứa Tần Nhã: “Tần Nhã này, chắc Ngạn Xương với Ngữ Dung cũng đã thử xong lễ phục rồi đấy, hay chúng ta đi qua thử xem hai đứa bé sao rồi?”

Bà ta hoàn toàn coi Tô Tái Tái như không khí.

Hứa Tần Nhã nghe thấy bà Trình nhỏ nói thế thì cũng chẳng thèm để tâm tới Tô Tái Tái nữa, quay qua mỉm cười gật đầu với bà Trình nhỏ mà nói: “Đúng rồi, giờ chúng ta xuất phát đi thôi.”

“Không cần phải vội như thế đâu.” Bà Trình nhỏ khẽ cười, ưu nhã đứng dậy, cười nói với Hứa Tần Nhã: “Hẳn là bà có chút chuyện cần nói, tôi lên xe chờ bà trước nhé.”

Nói rồi bà ta khẽ gật đầu với Hứa Tần Nhã rồi quay người đi ra ngoài.

Còn Tô Tái Tái… bà ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Hứa Tần Nhã đứng dậy nhìn theo bà Trình nhỏ, chờ bà ta bước ra ngoài cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nụ cười trên mặt cũng đã biết mất từ lúc nào, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Tô Tái Tái đang đi lên trên tầng thì tức muốn hộc máu, lông mày dựng ngược mà quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Tô Tái Tái dừng chân, đặt tay lên thanh vịn cầu thang chậm rãi quay người nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhìn bà ta từ trên cao nhìn xuống, hơi nhướn mày, lúc này cô mới mở miệng: “Bà đang nói chuyện với ai đấy?”

Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt bễ nghễ làm cho Hứa Tần Nhã ngẩn ngơ cả ra.

Một giây sau bà ta mới hoàn hồn, bên trong sợ hãi bên ngoài tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cất lời: “Cô dám nói chuyện với tôi như thế à?”

“Ô…” Tô Tái Tái ngâm dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã rồi mới nói: “Có qua có lại” là ưu điểm lớn nhất của tôi đấy.”

Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô đối xử với họ như thế.

Cách xử sự đơn giản như thế cũng không biết à?

Hứa Tần Nhã không ngờ trong tình huống này mà Tô Tái Tái lại có thể nói chuyện cùng mình với ngữ điệu cợt nhả như thế.

Bà ta tức giận đến mức hít sâu một hơi mới có thể giữ được trạng thái ưu nhã của quý bà hào môn, căng mặt tiếp tục nói với Tô Tái Tái.

“Không thêm cô vào danh sách sinh viên trao đổi của trường đại học Đế Đô của Ngữ Dung quả nhiên là đúng.” Hứa Tần Nhã nhìn Tô Tái Tái, hơi nần cằm, kiêu căng mở miệng.

“Thôi thì để hôm nay tôi nói cho cô rõ. Chỗ trống trong danh sách sinh viên trao đổi đi cùng Ngữ Dung tôi đã để lại cho người có thể giúp đỡ cho con bé rồi. Còn về phía bên bà nội, nếu cô là người biết điều hiểu chuyện thì cô tự biết nên làm như thế nào.”

Tô Tái Tái nghe xong gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 66


Hừa Tần Nhã thấy thế thì giọng điệu cũng hòa hoãn hơn hẳn: “Tất nhiên là cô cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ tìm cho cô một trường đại học không tồi. Chỉ cần cô biểu hiện cho tốt, khuyên bà nội cô cho cẩn thận, đến lúc đó tôi lại cho cô thêm mấy chục nghìn tệ, coi như là khen thưởng vì cô hiểu chuyện.”

Mấy chục nghìn tệ đối với con nhà nông thôn mà nói thì đừng bảo là mấy năm, có khi mười mấy năm mới có thể kiếm được.

Cho nên Hứa Tần Nhã không nghĩ người chưa hiểu việc đời như Tô Tái tái sẽ từ chối điều kiện của mình.

“Còn nữa, hai ngày nữa nhà này sẽ có yến tiệc. Lễ phục của cô đã được chuẩn bị cả rồi, tự cô dành chút thời gian đến tiệm thử lại đồ. Hôm đó ở nhà đông khách lắm, tốt nhất là cô nên nghe lời và thành thật một chút, đừng có gây phiền nhiễu biết chưa hả?”

Hứa Tần Nhã nói xong cũng chẳng thèm đợi Tô Tái Tái đáp lời đã phất tay nói: “Tạm thời có như thế thôi. Tôi có chuyện cần phải ra ngoài. Cô tự thu xếp lại cho bản thân mình đi.”

Nói rồi bà ta quay người gọi người làm tới dọn dẹp.

Để cái cơ thể đầy bụi bẩn đó của Tô Tái Tái đừng làm bẩn nhà mình.

Nhưng bà ta vừa mới quay người đi chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã vang lên tiếng của Tô Tái Tái —

— “Về chuyện trường học, bà không cần phải liên hệ đâu.”

“Cô nói gì?” Nghe vậy, Hứa Tần Nhã lập tức quay người lại nhìn Tô Tái Tái: “Tôi không cần liên hệ giúp cô? Nếu tôi không liên hệ giúp cô thì lẽ nào cô tự có cách giải quyết chuyện này sao?”

Nếu không phải mẹ chồng đã căn dặn thì bà ta cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.

Sau khi Hứa Tần Nhã vừa nói xong thì bà ta thấy Tô Tái Tái gật đầu: “Đúng vậy, tôi có cách của riêng mình.”

Dừng lại một chút, cô mỉm cười với Hứa Tần Nhã, nói: “Cho nên bà đừng liên hệ. Đỡ phải gây rắc rối cho tôi.”

“Cô…?!” Hứa Tần Nhã lại bị chọc tức bởi lời nói của Tô Tái Tái.

Sau khi cười khẩy một tiếng, bà ta chỉ ra ngoài cửa và nói với Tô Tái Tái: “Bà Trình là người mà tôi đã đặc biệt tìm đến để lo liệu việc học của cô, tôi hỏi lại lần nữa, cô có phải không cần tôi lo cho không? Nếu vậy thì lát nữa tôi sẽ đi ra từ chối cho cô.”

“Nhưng về phía bà nội thì cô tự đi mà giải thích nhé.”

“Được thôi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Bà đi từ chối được rồi đấy.”

Dừng lại một hồi, cô quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã và hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Nếu không có gì thì lui xuống đi.

Hứa Tần Nhã lại cứng họng bởi giọng điệu trịch thượng của Tô Tái Tái, cuối cùng bà ta không nhịn được “Hừ!” một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Tô Tái Tái chả quan tâm đến điều đó, cô nhún vai rồi quay người chuẩn bị đi lên lầu.

Nhưng không ngờ, Hứa Tần Nhã vừa đi ra ngoài vài bước thì bà ta đi chậm lại, kìm nén một hồi nhưng vẫn không nhịn được, bà ta lại quay đầu nhìn Tô Tái Tái và hỏi: “Trường mà cô nói, … rốt cuộc có đáng tin không vậy?”

Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái thở dài, kiên nhẫn quay lại nhìn Hứa Tần Nhã rồi lên tiếng: “Tôi nghĩ là đáng tin cậy.”

Câu trả lời này của cô khiến Hứa Tần Nhã cau chặt mày hơn, bà ta không khỏi hỏi tiếp: “Đó là trường nào vậy? Ở thành phố C sao?”

“Không phải.”

“Không phải?” Hứa Tần Nhã thắc mắc: “Vậy trường đó ở đâu?”

“Hình như là…” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: “Đại học Đế Đô thì phải?”

“Đại học Đế Đô ư?” Hứa Tần Nhã phì cười sau khi nghe xong, bà ta nhìn Tô Tái Tái rồi châm chọc: “Cô sao?”

Dứt lời, bà ta lắc đầu và cảm thấy mình đúng là đã lãng phí mấy phút cuộc đời với Tô Tái Tái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 67


Bà ta vẫy tay với cô, làm ra vẻ mặt “Tôi không rảnh để nghe cô nói hươu nói vượn”, sau đó bà ta quay người đi ra ngoài.

Nhưng bà ta lại dừng lại rồi quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy cô nói không cần tôi liên hệ trường học cho cô, đúng không?”

Tô Tái Tái lộ vẻ mặt kỳ lạ nhìn bà ta, cuối cùng cô cũng không nhịn được hỏi: “Bà có chắc trí nhớ và thính giác của bà không có vấn đề gì không?”

Đi qua đi lại mấy lần liền, bà ta hỏi không mệt chứ mình trả lời cũng thấy mệt nữa.

Hứa Tần Nhã lại bị Tô Tái Tái đâm chọt, thế là lần này bà ta hất mặt bỏ đi, không muốn nói thêm lời nào với cô nữa.

“Cuối cùng cũng đi rồi.” Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của bà ta, cô lắc đầu rồi quay người tiếp tục đi lên lầu, cô lẩm bẩm: “… Phiền phức.”



Khi Hứa Tần Nhã lên xe, bà ta đã thay đổi biểu cảm trên mặt.

Sau khi lên xe, bà ta còn mỉm cười trìu mến với bà Trình nhỏ và bày tỏ xin lỗi: “Xin lỗi đã khiến bà đợi lâu rồi.”

“Không sao.” Bà Trình nhỏ gật đầu.

Sau khi chiếc xe lăn bánh, hai người trò chuyện cười nói với nhau.

Khi nói chuyện một hồi, Hứa Tần Nhã như thể đột nhiên nhớ đến chuyện vặt vãnh gì đó, sau đó bà ta lại lên tiếng: “Đúng rồi, không phải trước đó tôi đã nhờ bà tìm một trường đại học ở thành phố C để chứa Tô Tái Tái sao? Bây giờ không cần nữa đâu.”

“Không cần sao?” Bà Trình nhỏ nhìn Hứa Tần Nhã: “Sao vậy? Bà có sắp xếp khác cho cô ta sao?… Du học à?”

Bà Trình nhỏ suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

Tuy nhiên, sau khi vừa dứt lời thì bà Trình nhỏ thấy Hứa Tần Nhã cười khẩy lắc đầu: “Giữ nó trong phạm vi quan sát của mình còn sợ nó không hiểu chuyện làm mất mặt gia đình, cho nên đâu dám đưa nó ra nước ngoài chứ.”

“Hơn nữa…” Hứa Tần Nhã dừng lại, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nó biết tiếng nước ngoài sao?”

Bà Trình nhỏ cười và không nói gì.

Nhưng đôi khi im lặng chính là đồng ý.

“Thế… bà định tự mình xử lý sao?” Bà Trình nhỏ dừng một chút rồi nói.

“Tôi ư?” Hứa Tần Nhã cười nói: “Tôi còn phải chăm sóc Ngữ Dung, làm gì có thời gian mà lo cho nó chứ.”

Dừng lại một hồi, bà ta lại nói với vẻ mỉa mai: “Vừa nãy người ta đã nói không cần tôi giúp rồi, nó có thể tự liên hệ với nhà trường.”

“Tự liên hệ sao?” Bà Trình nhỏ hơi ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt của Hứa Tần Nhã không hề giả trân, thế là bà Trình nhỏ không khỏi tò mò hỏi tiếp: “Thế cô ta đã tìm được trường nào vậy?”

Hứa Tần Nhã vừa định trả lời, nhưng nói ra bốn từ Đại học Đế Đô sẽ chỉ khiến mọi người cười hơn mà thôi.

Thế là bà ta im lặng khẽ lắc đầu, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nhàn nhạt nói: “Chỉ là những lời vớ vẩn vô nghĩa thôi.”

Đại học Đế Đô ư?

Nó cũng xứng sao?

Hứa Tần Nhã cười mỉa trong lòng.

Mặt khác, ở bệnh viện.

Chu Phổ đang ngồi trong văn phòng nghiên cứu hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thì nhận được cuộc gọi, sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong thì ông ấy khẽ nhíu mày: “Cái gì? Không nhận ư? Tại sao?”

Ông ấy suy nghĩ một hồi rồi nói với sư đệ ở đầu dây bên kia: “Có phải vì trình độ học vấn quá thấp không? Chỉ là một vị trí người đi học cùng mà thôi, nếu thật sự không được thì cậu ghi vị trí đó vào tên tôi là được.”

Khi Chu Phổ còn trẻ, ông ấy từng gặp phải nguy hiểm, nếu không phải ông hai Bạch kịp thời ra tay cứu giúp thì đoán chừng ông ấy đã chết gần hai mươi năm rồi.

Cho nên ngay khi bà nội Bạch lên tiếng, ông ấy đã đồng ý ngay lập tức.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 68


Ông ấy vốn tưởng rằng đây hẳn là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được, nhưng sao nó lại khó khăn đến vậy chứ?

[Đó không phải vấn đề về trình độ học vấn quá thấp.] Ở đầu dây bên kia, giáo sư của bệnh viện Đông y Huyền Học Viện khổ sở nhìn máy tính và trả lời.

“Vậy đó là vấn đề gì?” Chu Phổ cau mày, có chút không vui nói: “Chẳng lẽ một giáo sư danh dự như tôi lại không đủ giá trị sao?”

[Sư huynh nói gì vậy chứ.] Sư đệ ở đầu dây bên kia khổ sở nói.

“Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

[Bởi vì Tô Tái Tái đã có tên trong danh sách trúng tuyển của Huyền Học Viện rồi.]

“Đã có tên trong danh sách ư?… Khoan đã, cậu nói gì?” Chu Phổ cầm điện thoại đứng dậy khỏi bàn làm việc, cuối cùng ông ấy cũng chậm chạp nhận ra có gì đó không đúng: “Cậu nói đã trúng tuyển rồi sao?!”

[Đúng vậy.] Sư đệ nhìn máy tính, di chuột, sau nhiều lần xác định lại tất cả thông tin do Chu Phổ gửi đến đều hoàn toàn trùng khớp thì sư đệ lại lên tiếng: [Không phải đi học cùng, mà là được nhận vào chính thức theo nội bộ.]

Nội bộ ư?!

Chu Phổ kinh ngạc.

Ông ấy chỉ là giáo sư danh dự của Huyền Học Viện, ông ấy vẫn còn khác xa so với các giáo sư chính thức của Huyền Học Viện.

Ý nghĩa của việc nội bộ nhận vào… chẳng phải chính là giáo sư của Huyền Học Viện đã tự mình tiến cử Tô Tái Tái và cho con bé một vị trí nhập học chính thức sao?!

“… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mời cậu một bữa sau khi tôi về thủ đô.” Chu Phổ bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với sư đệ, Chu Phổ đứng trước bàn làm việc, chống hai tay lên bàn và cau mày suy nghĩ.

Bà nội Bạch nói rằng đứa cháu gái này của bà ấy mới được đón về nhà, trước đó con bé luôn sống ở nông thôn, nên con bé chắc chắn không thể nào quen biết với các giáo sư Huyền Học ở thủ đô được.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chu Phổ đã từng gặp Tô Tái Tái khi ở trong phòng bệnh của bà nội Bạch, trừ phi đối phương cao siêu hơn mình rất nhiều, nếu không, chỉ cần đối phương có năng lực thì ông ấy chắc chắn có thể cảm nhận được.

Mà cuộc gặp gỡ lần đó tuy ngắn ngủi, nhưng Chu Phổ có thể khẳng định Tô Tái Tái chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Lẽ nào… con bé này đã tình cờ quen biết được người có liên quan đến Huyền Học Viện ở thủ đô ư?

Chu Phổ bối rối, nghĩ mãi cũng không thể hiểu được.

*********

Khi Tô Tái Tái đã tắm rửa sạch sẽ và thong thả đi xuống lầu, lúc này người giúp việc đang quét dọn ở tầng dưới nhìn thấy cô thì dừng việc trong tay lại, hỏi: “Cô Tô, có cần tôi đưa cô đi thử lễ phục không?”

“Lễ phục sao?” Tô Tái Tái dừng lại nhìn về phía người giúp việc, bấy giờ cô mới nhớ tới lời mà Hứa Tần Nhã đã nói trước khi đi, cô lắc đầu đáp: “Không cần đâu.”

Cô hoàn toàn không có ý định tham dự bữa tiệc đó.

“Tôi hiểu rồi.” Người giúp việc gật đầu, đến khi thấy Tô Tái Tái đã đi ra ngoài, cô ta mới làm tiếp công việc đang dang dở của mình.

Cô ta vừa quét dọn vừa càu nhàu.

Nói không chừng bà chủ còn mong Tô Tái Tái đừng đi thử lễ phục nữa kìa. Như vậy thì đợi đến ngày diễn ra bữa tiệc, nếu không có bộ lễ phục nào phù hợp thì sẽ có lý do chính đáng để khiến cô không thể đi dự tiệc được rồi.

Lúc đang lẩm bẩm đến đây, bỗng có một tiếng “lộc cộc” nhẹ nhàng vang lên, giống như có thứ gì đó bị đá vào dưới góc tủ.

Người giúp việc ngồi xổm xuống, thò tay vào trong lần mò một lúc lâu, đến khi đụng trúng thứ gì đó thì lấy ra xem, rồi lập tức nhíu mày lại: “Đây là cái gì thế?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 69


Chỉ thấy trên tay cô ta là một khúc xương nhỏ màu trắng, to cỡ ngón trỏ, không phân biệt được là xương của loài vật nào, nhưng... sao nhà họ Bạch lại có thứ đồ như vậy được nhỉ?

Người giúp việc lại nhìn nó một lát, rồi không hiểu tại sao lại cảm thấy ớn lạnh trong người.

Thấy vậy cô ta lập tức ném thứ đồ “phỏng tay” này vào trong túi rác ở bên cạnh.

Thảo nào bà chủ lại căn dặn cô ta phải dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Người giúp việc tiếp tục bận rộn thêm một lúc, cho đến khi quét dọn sạch sẽ toàn bộ khu vực xung quanh, cô ta mới gom hết rác vứt ra ngoài.

Có điều khúc xương trắng bị ném vào túi rác lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

Chờ đến lúc phòng khách đã trở nên yên tĩnh, không một bóng người, tiếng chuyển động của đồ vật lại “lộc cộc” vang lên.

Sau khi chuyển động một hồi, lại phát ra âm thanh giống hệt như tiếng viên bi nảy lên rồi rơi xuống nền đất, vang vọng từ phòng khách đến cầu thang, rồi đến hành lang tầng trên.

Cho đến khi cửa nhà bị mở ra và đóng lại, phát ra tiếng “kẽo kẹt” thì âm thanh vừa rồi mới hoàn toàn biến mất.

Giống như mọi tiếng động ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi.



Tô Tái Tái vừa tới, bà nội Bạch đã nở nụ cười rạng rỡ, vươn tay vỗ nhẹ mép giường, trìu mến nói: “Tái Tái à, mau lại đây ngồi đi.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn thoáng qua góc khuất của căn phòng một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà nội Bạch, để cho bà ấy nắm lấy tay mình.

“Bà nội, cháu có cái này muốn tặng cho bà ạ.”

“Ồ! Là cái gì vậy?” Bà nội Bạch nghe thế thì hớn hở ngồi thẳng dậy, dáng vẻ cực kỳ mong chờ.

Dưới cái nhìn tràn đầy mong đợi của bà nội Bạch, Tô Tái Tái lấy đồ từ trong túi ra, tiếp đó xòe tay ra cho bà ấy xem.

“Nó chỉ là một món đồ nho nhỏ thôi, không đáng bao nhiêu cả.”

Thật sự là một món đồ nhỏ mà.

Thứ nằm im trong lòng bàn tay của Tô Tái Tái là một viên ngọc đen giống y hệt như hạt ngọc trên chuỗi hạt mà cô đang đeo.

Tô Tái Tái đã dùng ba sợi chỉ màu đỏ tết lại làm một, xâu viên ngọc đen vào để tạo thành một chiếc vòng tay đơn giản.

Nếu là sạp hàng trên vỉa hè, hẳn chỉ cần tốn năm tệ thôi đã có thể mua được năm chiếc, nói không chừng còn được tặng thêm một món quà nữa.

Nhưng chính chiếc vòng dây chỉ rẻ tiền như thế này lại khiến bà nội Bạch cười tươi roi rói, thậm chí lúc nghe Tô Tái Tái nói “Không đáng bao nhiêu tiền”, bà ấy lập tức lườm cô một cái, nhưng không hề có ý trách móc mà vui vẻ nói: “Cái gì mà đáng giá hay không đáng giá chứ, quan trọng là tấm lòng của người tặng thôi.”

Bà nội Bạch dừng lại một lát rồi chủ động đưa tay ra, cười híp mắt thúc giục: “Nào, cháu đeo vào cho bà đi.”

Tô Tái Tái gật đầu, lấy vòng đeo vào cổ tay trái giúp bà nội Bạch, tiếp đó cô nhéo nhẹ viên ngọc đen một cái rồi mới rút tay lại, nhìn sang bà ấy: “Bà nội ơi, nếu sau này bà không muốn đeo nữa thì có thể bỏ nó vào giỏ xách ạ, miễn là bà luôn mang theo bên người là được.”

“Cháu đang nói cái gì vậy? Đồ mà cháu tặng cho bà, bà phải luôn đeo trên tay chứ.” Bà nội Bạch vui vẻ sờ chiếc vòng dây chỉ.

“Dạ, vậy... lần sau cháu sẽ mang những món đồ khác đến tặng bà nữa nhé.” Tô Tái Tái gật đầu, nói xong thì khựng lại vài giây rồi bổ sung thêm một câu: “Đều là mấy món đồ không đáng giá ạ.”

Lệ quỷ vạn ác đang ngụy trang thành viên ngọc đen, bị nói là không đáng giá, hơn nữa còn nói đến hai lần: ...

... Cho nên tình yêu sẽ biến mất có phải hay không?
 
Back
Top Bottom