Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 70


Nó không còn là bé cưng đáng yêu nhất của cô nữa rồi đúng không?

Mười chín viên ngọc đen còn đang nằm trên tay của Tô Tái Tái: …

Nếu bà nội Bạch mà không có ở đây thì bọn nó đã biến trở lại nguyên hình, rồi đánh cho viên ngọc đen đang giả vờ dễ thương này một trận tơi bời lâu rồi.

Không nghe thấy tất cả chúng nó đều không đáng giá như nhau sao?!

Đám lệ quỷ trong động lệ quỷ vạn ác: Ôm nhau khóc ròng.

Tô Tái Tái cảm thấy có chút buồn cười, cô vươn tay nhéo viên ngọc đen trên tay bà nội Bạch thêm một cái, sau đó rụt tay về sờ chuỗi hạt trên tay mình.

Rõ ràng chỉ cần tùy ý vứt một con ra thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu, thế mà cứ phải cố tình giả vờ bất lực, đáng thương cho bằng được.

Thật sự là…

Tô Tái Tái âm thầm lắc đầu.

Cô ngước mắt nhìn sang đám oán khí đang run rẩy trốn trong góc tường kể từ khi cô bước vào phòng bệnh cho đến nay, sau đó lại nhìn về phía bà nội Bạch, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi cất lời.

“Bà nội ơi, vừa rồi khi cháu mới bước vào cửa, thấy bà có vẻ không được vui lắm, chẳng lẽ là do hôm nay cháu đã đến muộn sao?” Tô Tái Tái nói tiếp: “Thế lần sau cháu sẽ tới sớm hơn ạ.”

“Sao có thể chứ!” Bà nội Bạch mỉm cười vỗ vào tay cô, thở dài một tiếng, đáp: “Cháu đến lúc nào bà cũng vui cả.”

Bà ấy im lặng trong giây lát, như là suy nghĩ đến điều gì, nụ cười trên gương mặt dần dần vụt tắt, sau đó bà ấy nói: “Cho dù bà có không vui đi nữa thì cũng là bởi vì người khác thôi.”

Tô Tái Tái nhìn bà nội Bạch một cái, không vòng vo tam quốc mà thẳng thắn nói: “Là vì đám người Bạch Ngữ Dung đúng không bà?”

Thấy Tô Tái Tái chủ động nhắc tới những người đó, bà nội Bạch cũng không cảm thấy việc cô gọi thẳng tên của Bạch Ngữ Dung là có vấn đề gì, mà chỉ vỗ nhẹ vào tay cô rồi gật đầu: “Đúng là có liên quan thật đấy.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu bày tỏ mình đã biết, rồi vớ tay cầm lấy trái cây ở bên cạnh, để cho bà nội Bạch nắm lấy cánh tay còn lại của mình.

Cô cứ như vậy mà thản nhiên ngồi bên giường bệnh, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bà ấy.

Thái độ và cách cư xử vô cùng tự nhiên của Tô Tái Tái khiến bà nội Bạch vui mừng không thôi.

Điều đó chứng tỏ rằng Tái Tái không hề cảm thấy bị gò bó khi ở bên cạnh bà ấy.

“Đúng rồi bà nội, về chuyện trường học, cháu đã tự mình lo liệu xong xuôi rồi.” Tô Tái Tái vừa ăn trái cây vừa nói với bà nội Bạch: “Bà không cần phải bận tâm nữa đâu.”

“Cháu đã tự mình lo liệu xong rồi sao?” Bà nội Bạch có hơi ngạc nhiên, vẻ mặt giống y hệt như khi Hứa Tần Nhã nghe thấy tin này vậy.

Có điều giây tiếp theo, xuất hiện trên khuôn mặt của bà nội Bạch không phải là vẻ giễu cợt, mà là niềm hạnh phúc và sự tự hào.

Bà ấy nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa gật đầu vừa liên tục vỗ nhẹ vào tay cô, không tiếc lời khen ngợi: “Xét về năng lực thì cháu giống y chang như ông nội của cháu vậy đó! Có thể tự mình tìm được trường học cho mình. Tốt, rất tốt!”

Bà nội Bạch khen ngợi không dứt lời, sau đó ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Mà này Tái Tái à, ngôi trường mà cháu kiếm được… không phải bà không tin cháu, chỉ là trong lòng bà, cháu xứng đáng được học ở ngôi trường tốt nhất.”

Ngôi trường tốt nhất ư?

Tô Tái Tái nghe xong thì ngừng nhai đồ ăn trong miệng, quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Bà nội ơi, ngôi trường tốt nhất là trường nào thế ạ?”

Chẳng lẽ không phải là trường Đại học Đế Đô mà Ngô đại sư đã nói sao? Nếu thật là vậy thì cô sẽ nhắn tin cho Tiền Tam - người luôn lẽo đẽo đi theo tiểu sư điệt và gọi cô là “tiểu sư thúc”, nhờ cậu ấy sắp xếp lại cho cô là được.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 71


Tô Tái Tái thầm nghĩ không có gì đáng lo ngại cả.

Vừa mới suy nghĩ xong thì bà nội Bạch đã mỉm cười sờ mặt cô, cưng chiều nói: “Đứa ngốc này, không phải lần trước bà nội đã nói với cháu rồi sao? Là trường Đại học Đế Đô đó.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu đáp: “Thì cháu sắp vào học ở Đại học Đế Đô mà nội.”

“Cháu đừng lo, bà nội đã... hả?!” Bà nội Bạch vừa nói được nửa câu thì khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt “Vừa rồi bà không nghe rõ lắm!”

“... Tái Tái à, cháu vừa mới nói cái gì?”

“Cháu nói là ngôi trường mà cháu sắp vào học là trường Đại học Đế Đô đó ạ.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn lặp lại lần nữa.

Cô dừng vài giây rồi bổ sung thêm: “Hình như là đã chính thức được nhận vào rồi thì phải? Chắc là trong hai ngày tới sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển đó nội.”

Trên đường đến bệnh viện, Ngô Lục Lục mới nói chuyện điện thoại với cô xong.

Việc đầu tiên mà Ngô Hạo - cháu trai của Ngô Lục Lục làm sau khi đến thành phố C là chạy đi tìm ông ấy, nhìn thấy ông ấy sống ở một nơi như vậy, làm sao mà anh ấy có thể nhịn được.

Thêm nữa là Ngô Thẩm Văn đã hơn mười năm chưa gặp đứa em trai này rồi, vì thế sau khi nhận được cuộc gọi từ con trai, Ngô Thẩm Văn đã lập tức đập bàn và yêu cầu anh ấy phải “hộ tống” chú của mình trở về thủ đô.

Cho nên đây là cuộc điện thoại mà Ngô Lục Lục đã gọi cho Tô Tái Tái ở tại sân bay trước khi ông ấy bị người của Lục Bộ “áp giải”... à nhầm “hộ tống” trở về thủ đô.

Sau khi bỏ lại một câu “Hẹn gặp lại ở thủ đô nhé, tiểu hữu!”, ông ấy đã bị lôi lên máy bay.

“Đại học… Đế Đô?” Bà nội Bạch có chút ngỡ ngàng, thấy cháu gái vẫn bình tĩnh ngồi gặm trái cây, đầu óc của bà ấy bỗng chốc rối bời.

Im lặng một hồi lâu, bà ấy lại lên tiếng: “Chính thức... được nhận vào học rồi ư?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là do hôm nay đi cúng bái tổ tiên nên được tổ tiên nhà họ Bạch phù hộ rồi sao?

Đến khi Tô Tái Tái cùng bà nội Bạch trò chuyện thêm một lúc rồi rời đi thì Chu Phổ mới tới.

“Bà Bạch, việc mà bà nhờ tôi... có lẽ tôi không thể giúp được rồi.” Chu Phổ dở khóc dở cười đứng ở một bên.

“Ừm.” Bà nội Bạch gật đầu một cách thản nhiên: “Là vì Tái Tái đã chính thức được nhận vào rồi chứ gì?”

“Ủa?” Chu Phổ thoáng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì sực nhớ ra ban nãy Tô Tái Tái có ghé qua đây: “Bà đã biết hết rồi sao?”

“Phải, vừa rồi lúc Tái Tái đến thăm tôi, có nói chuyện này cho tôi nghe rồi.” Lúc nãy bà ấy còn bị lời nói của Tô Tái Tái làm cho sửng sốt một hồi lâu, hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt của Chu Phổ cũng ngỡ ngàng y chang mình, tâm trạng của bà ấy lập tức tốt lên rất nhiều.

“Thật sự là...” Tuy Chu Phổ đến tìm bà nội Bạch là để nói chuyện này, nhưng trên thực tế, ông ấy cũng muốn tự mình xác nhận thêm một lần nữa.

Ngay lúc Chu Phổ khựng lại vài giây như muốn nói điều gì đó thì vô tình nhìn thấy viên ngọc đen trên tay bà nội Bạch.

Sáng hôm nay, khi ông ấy đến phòng bệnh thăm khám còn chưa thấy bà ấy đeo nó, nhưng giờ lại có, ông ấy đoán có lẽ là Tô Tái Tái đã đưa nó cho bà ấy.

Chu Phổ vốn đã vô cùng tò mò về cô bé này, vậy nên tự nhiên cũng cảm thấy thứ mà cô tặng cho bà nội Bạch khá là thần bí.

Nhưng khi nói ra thì tự động đổi thành: “Bà Bạch, món đồ này là do cô Tô tặng bà sao? Có thể cho tôi xem thử không?”

“Được.” Bà nội Bạch cười híp mắt giơ tay ra, lúc Chu Phổ cúi người xuống để quan sát rõ hơn thì bà ấy vừa tự hào vừa đắc ý nói : “Cái này là do chính tay Tái Tái thắt đấy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 72


Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một chiếc vòng tay bình thường mà thôi.

Sau khi Chu Phổ đã cẩn thận quan sát và không phát hiện có chỗ nào khác thường, ông ấy đứng thẳng dậy, gật đầu mỉm cười với bà nội Bạch: “Cô Tô không những thông minh lanh lợi mà còn khéo tay nữa.”

“Đương nhiên rồi, cháu gái của tôi mà.” Bà nội Bạch rất vui khi có người khen ngợi Tô Tái Tái.

... Dù chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Bà Bạch, sao cô Tô đột nhiên lại...”

Tuy Chu Phổ còn chưa nói hết câu, nhưng bà nội Bạch đã ngầm hiểu ý của ông ấy, bà ấy cũng không định giấu giếm mà mỉm cười giải thích: “Dường như cách đây không lâu Tái Tái đã gặp được người nào đó, hơn nữa hai người họ còn nói chuyện vô cùng ăn ý. Chắc cũng vì thế mà người đó đã giúp Tái Tái có được tư cách nhập học chính thức tại trường Đại học Đế Đô.”

Quả thật đúng như những gì Chu Phổ dự đoán.

Thắc mắc trong lòng đã được giải đáp, ông ấy cười cảm ơn bà nội Bạch: “Vậy phải chúc mừng bà rồi, đây có thể xem là một cơ duyên của cô Tô.”

“Đúng vậy.” Bà nội Bạch cũng rất vui vẻ, gật đầu rồi lại thở dài: “Chỉ đáng tiếc bây giờ sức khỏe của tôi không được tốt như trước, nếu không thì tôi phải đích thân đến gặp và cảm ơn người đó mới được.”

“Ngày tháng còn dài, có lẽ sau này sẽ có cơ hội thôi.” Chu Phổ cười đáp.

“Đúng thế, chắc chắn sẽ có cơ hội thôi.” Bà nội Bạch cười ha hả nói.

Chuyện của Tái Tái đã được giải quyết xong nên gương mặt của bà ấy trông cũng tươi tắn hơn rất nhiều.

Mà Hứa Tần Nhã và những người khác tạm thời chưa biết chuyện này.

Nếu bọn họ mà biết thì vẻ mặt sẽ như thế nào đây?

Ngày tổ chức buổi tiệc, Tô Tái Tái vừa thức dậy đã nhận cuộc gọi của Tiền Tam gọi tới.

Điện thoại vừa được kết nối, người đối với bên ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ thâm sâu khó dò, rất có phong thái của người tu tiên, giờ đây lại truyền tới tiếng kêu khóc om sòm: [Tiểu sư thúc ơi! Cứu mạng với!]

Tô Tái Tái nghiêng đầu giống như muốn trút bỏ những âm thanh này ra khỏi lỗ tai của mình: “Ông lại làm sao thế?”

Cũng khó trách Tô Tái Tái chẳng thèm để tâm, ai bảo Tiền Tam cứ mười ngày nửa tháng lại gào khóc với cô một lần cơ chứ?

Nhiều năm như thế rồi, đừng nói là cô nghe quen luôn, mà ngay cả gia đình của tiểu sư điệt cũng chết lặng từ lâu rồi.

[Việc lần này thật sự vô cùng khẩn cấp ạ!] Tiền Tam không k** r*n nữa, mà đổi qua dáng vẻ chững chạc nghiêm túc, có điều ông ấy chẳng nghiêm túc được mấy giây thì lại bắt đầu “gào” lên: [Tóm lại giờ chỉ có tiểu sư thúc mới có thể giúp nhà họ Tiền được thôi! Nếu không thì hương hỏa duy nhất của nhà họ Tiền sẽ không còn nữa đâu! Cứu mạng nha!]

“Dừng, dừng lại. Ông im lặng cái đã.” Tô Tái Tái nhanh chóng để điện thoại ra xa một chút, đồng thời ngăn cản Tiền Tam tiếp tục nói.

Chờ khi ông ấy yên lặng rồi cô mới nhanh nhẹn nói: “Nói chuyện chính, nếu không tôi sẽ tắt điện thoại để nhà ông không còn hương hỏa gì được nữa.”

Chỗ tốt duy nhất của chiếc điện thoại cũ này là thanh âm vang dội, một khi Tiền Tam ồn ào lên thì tiếng loa ngoài của nó có uy lực lớn hơn hẳn so với điện thoại thông thường.

[… À.] Tiền Tam nghe lời, giả vờ hít hít mũi vài cái rồi một năm một mười kể rõ ràng câu chuyện cho cô nghe.

Sau khi nói xong, ông ấy lại bắt đầu khóc than: [Cho nên tiểu sư thúc phải cứu mạng đấy!]

“Được rồi, được rồi, tôi đã biết.” Tô Tái Tái đau đầu, chờ sau khi đầu dây bên kia không còn giả bộ khóc thút tha thút thít nữa, cô mới nhịn không được mà khinh bỉ: “Người lớn nhà ông làm cái gì đấy hả? Người nào người nấy cũng không nói chuyện võ đức thế kia.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 73


Mấy chuyện khóc lóc om sòm, đùa giỡn, lười biếng đều đã làm hết rồi, giờ bảo trẻ vị thành niên như cô phải làm sao bây giờ?

Thật là quá đáng mà.

[Hì hì hì…] Tiền Tam không cần mặt mũi mà cười hì, chỉ cần nghe tiếng cười là có thể tưởng tượng được dáng vẻ xoa tay nịnh nọt như ruồi nhặng của ông ấy lúc này: [Tiểu sư thúc, phí cực khổ sẽ ghi vào tài khoản của sư thúc, hay là sư điệt đưa thẳng lên núi đây?]

Lời này còn nghe được.

Tô Tái Tái ngay lập tức không còn cảm thấy mấy người lớn đó không nói võ đức nữa.

“Ông đổi thẳng thành thịt đi, hàng tuần đưa hai xe thịt lên núi cho tôi.” Tô Tái Tái nghĩ rồi nói.

Im lặng một chút, cô bổ sung thêm: “Nhớ nói trước với tiểu sư điệt một tiếng, tới đó có thể đi đường núi, đỡ phải đi đường vòng.”

Thế này thì không cần lo lắng chuyện ăn uống của đám lệ quỷ trong động trong khoảng hai tháng tới rồi.

[Hả? Sao lại mua nhiều thịt như vậy?] Tiền Tam ngây người, thật sự không nhịn được hỏi lại.

Trước đây rất lâu ông ấy đã vô cùng tò mò chuyện này rồi, nhưng mãi vẫn không biết nguyên nhân là gì. Chỉ biết là nhà của tiểu sư thúc ở phía sau núi có một bí mật gì đó vẫn luôn được che giấu.

[Tiểu sư thúc, nhà ở phía sau núi… Tiểu sư thúc nuôi sói hay là nuôi hổ thế?] Tiền Tam nhịn không được hỏi ra.

Sau khi ông ấy nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nói của Tô Tái Tái chậm rãi truyền tới: [Không có việc gì thì ít xem thế giới động vật thôi, tìm hiểu kiến thức về luật pháp một chút đi, cá nhân tự ý nuôi những con con thú đó thì sẽ xảy ra chuyện đấy.]

“Vậy… Không phải là những con đó thì là…?” Tiền Tam vô cùng tò mò, ông ấy thấy mình hỏi tới Tô Tái Tái cũng không tức giận, nên lại tiến thêm một bước, thăm dò thêm một chút.

[Chỉ là một vài thú cưng nhỏ mà thôi, ông đừng có suy nghĩ nhiều.] Tô Tái Tái nói rất tùy ý, khiến Tiền Tam nghe xong thì dấu chấm hỏi bay đầy đầu.

Tiểu sư thúc à, cô nói nghe một chút xem, có thú cưng nhà nào mỗi một tuần tiêu tốn hết hai xe thịt không hả?

Cô đừng bởi vì số tuổi ông ấy nhỏ mà tính lừa gạt cho qua thế chứ!

[Được rồi, tôi đi giải cứu hương hỏa nhà ông đây. Cúp mày nhé.] Tiền Tam còn chưa kịp nói gì thì Tô Tái Tái ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.

Tiền Tam cầm điện thoại, ngây ngốc một lát, chớp chớp mắt mấy cái sau đó mới nhét điện thoại vào trong áo đạo sĩ, hơi vung phất trần trong tay lên, để nó nằm vắt lên cánh tay mình rồi mới chậm rãi ung dung đi về phía tiền điện.

Trên đường đi có không ít người mặc áo đạo sĩ, bọn họ trông thấy Tiền Tam thì đều dừng bước, cung kính lui qua một bên, sau đó gọi một tiếng “Đạo trưởng” rồi cung kính tiễn ông ấy rời đi, xong hết tất cả, bọn họ mới quay lại làm tiếp việc của mình.

Trên mặt Tiền Tam vẫn là vẻ thanh cao thoát tục, hơi gật gật đầu với mọi người, nhưng trong lòng lại không ngừng suy đoán muốn biết sau núi có gì.

Rốt cuộc đó là thứ gì chứ?

Không phải sói hay hổ báo thì còn loài động vật nào có thể ăn nhiều thịt như vậy được hả?

Tiền Tam lắc đầu, mắt thấy tiền điện đang ở trước mặt, lúc ông ấy thu hồi tâm tình chuẩn bị đi vào trong thì ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua lò luyện đan cao tầm ba người để ở bên ngoài.

Đỉnh lò luyện đan chỉ lộ ra một chút là thần tiên và Phật tử ẩn trong mây mù. Ở giữa lò luyện đan là thế gian muôn màu, từ bậc vua chúa cho tới gia đình giàu có, rồi sang tới bách tính nghèo khổ, sau đó là súc sinh. Ở dưới cùng, miêu tả ba chân của lò luyện đan là ác quỷ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 74


Ác quỷ… Hả?!

Trong đầu Tiền Tam có cái gì đó lóe lên, bước chân đang dừng lại đột nhiên lại lần quay người nhìn về phía lò luyện đan.

“Quỷ không phải là người. Nó hút hồn phách đã được tinh luyện để trở thành ác, ác sống trăm năm trở thành lệ, lại sống thêm trăm năm thì trở thành lệ quỷ vạn ác. Nó ăn máu thịt và hồn phách đã được tinh luyện, vô cùng tàn độc. Gặp quỷ thì nên hàng, gặp ác thì nên đấu, nhưng nếu gặp phải lệ quỷ vạn ác… Chỉ nên chạy.”

Tiền Tam đứng đó, đột nhiên nhớ lại một đoạn văn mà bản thân đã từng đọc qua.

Ông ấy ngây người một lát rồi mới thì thào lẩm bẩm nói: “Không phải chứ…”

Tiểu sư thúc à, rốt cuộc người nuôi bao nhiêu cái đồ chơi này thế?

Tiền Tam nhớ lại hồi trước ông ấy còn muốn tìm hiểu cho rõ rốt cuộc là gì, tự trách sự dốt nát của bản thân, bất tri bất giác mà rùng mình một cái.

*****

Ở chỗ khác, Tô Tái Tái thu dọn đồ đạc một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài, “cứu vớt” hương hỏa duy nhất của nhà họ Tiền.

Theo lời Tiền Tam nói, hôm nay anh cả ông ấy gọi điện thoại tới, nói là Tiền Nguyên Nguyên nhận được chiến thư của người ta, muốn đánh với người ta một trận đấu đen, bất kể sống chết.

Tiền Tam tranh thủ bốc một quẻ, không ngờ lại là quẻ đại hung.

Ba Tiền và Tiền Tam đều không có cách nào quản chế Tiền Nguyên Nguyên, không quản được thằng nhãi ranh này. Không còn cách nào khác, chỉ đành phải mời Tô Tái Tái giúp đỡ.

“Đây đều là vì khi còn nhỏ quá cưng nhiều, không dạy dỗ cho tốt, nên bây giờ không quản được, chỉ có thể nhờ người ngoài tới quản con mình.” Tô Tái Tái lắc đầu thở dài, cô vừa kéo cửa phòng ngủ ra, giọng điệu mỉa mai nói với người giấy nhỏ và chuỗi hạt bằng ngọc.

Cô vừa mở cửa ra thì dường như đã cảm nhận được gì đó, nên “Hả?” một tiếng.

Một giây sau, một cái bóng đen xông vào phòng ngủ của Tô Tái Tái, giống như thể sau lưng có thứ gì đó đáng sợ đang truy đuổi bóng đen đó vậy.

Tốc độ của bóng đen rất nhanh, nhanh tới nỗi nếu người bình thường đụng trúng thì sẽ chỉ cho rằng bản thân đang hoa mắt thôi.

Nhưng đó là đồ Tô Tái Tái mang về, tất nhiên cô nhận biết nó. Điều khiến cô nghi ngờ là đột nhiên lại có thêm những đồ vật khác.

Bóng đen vừa chạy trốn tới chỗ phòng ngủ của Tô Tái Tái, trên hành lang lập tức có một vật khác nhanh chóng vọt tới, dường như đuổi theo ngay sau lưng, nó chẳng thèm nhìn Tô Tái Tái mà muốn chạy qua khỏi người cô, xông vào trong phòng.

Đáng tiếc, nó mới vừa tới chỗ cửa đã đụng phải kết giới vô hình, cả người bị bắn ngược ra hành lang.

Đúng lúc này có hai người giúp việc đi lên lầu, nhìn thấy Tô Tái Tái đứng ở ngoài cửa thì mở miệng muốn gọi, rồi đột nhiên bọn họ đồng thời cảm thấy đau nhức, cùng nhau vươn tay ra che lỗ tai đang đau nhói lại.

Nhưng cơn đau nhói này rất ngắn, gần như chỉ một giây sau đã giảm đi.

Việc này khiến người giúp việc hơi mờ mịt, chậm rãi thả tay xuống. Bọn họ phát hiện người bên cạnh cũng có hành động giống như mình thì nghi ngờ nhìn đối phương, hai mặt nhìn nhau.

Mãi tới khi có tiếng đóng cửa vang lên, hai người họ mới hoàn toàn hồi hồn, lại một lần nữa nhìn về phía phòng ngủ của Tô Tái Tái đã được đóng cửa.

“Xin chào.” Tô Tái Tái mỉm cười chào hỏi hai người họ.

“Vâng… Xin, xin chào…” Người giúp việc hơi ngơ ra, cho tới tận khi Tô Tái Tái đi lướt qua bọn họ rồi, một người trong số đó mới đột ngột hoàn hồn, rồi giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô ta hỏi: “Cô Tô có cần chúng tôi chuẩn bị đồ ăn sáng không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 75


“À, không cần đâu.” Tô Tái Tái tùy tiện xua tay: “Hôm nay không phải các cô bận rộn nhiều việc sao? Cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý tới tôi.”

Nói xong cô lại vẫy vẫy tay rồi rời đi.

Sau khi cô đi rồi, người giúp việc mới ngơ ngác quay qua nhìn bạn mình vẫn còn đang sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy… Có có nghe được tiếng động gì không?”

“Tiếng động á?” Người đó nhìn đối phương rồi lắc đầu nói thêm: “Nhưng mà lỗ tai tôi có hơi đau một chút.”

Khựng lại một chút, vẻ mặt cô ta sốt sắng nói: “Không được, tôi phải tranh thủ đi bệnh viện khám xem thế nào.” Cô ta mới hơn hai mươi mà đã ù tai thì không ổn đâu!

Nhưng mà… Tai đúng là có hơi đau một chút.

Người giúp việc thấy vẻ mặt người bên cạnh không giống giả vờ, cô ta lập tức cảm thấy lúc nãy cô ta mang máng nghe thấy tiếng con nít khóc nỉ non, tiếng con nít thét lên… Dường như đều là nghe lầm cả?

… Thật kỳ lạ.

“Cô sao thế? Đi nhanh lên chứ. Cô chủ vẫn đang chờ chúng ta đó.” Cô ta thấy bạn mình cứ đứng im ở đó, bộ dáng suy nghĩ viển vông thì nghi ngờ hỏi lại.

“Hả, à, được rồi.” Lúc này đối phương mới giật mình hoàn hồn mà đuổi theo.

Hai người bọn họ tiếp tục đi lên lầu ba.

Lầu ba có một phòng khách nhỏ, đó là căn phòng ông chủ bà chủ đặc biệt đưa cho cô chủ dùng, thuận tiện cho cô ta tiếp đón chị em hoặc là bạn học.

Liệu có phải là?

Sáng sớm hôm nay, cô chủ nhà họ Đồng, Đồng Nhược Thiến tới chơi.

Sau khi bọn họ mang trà bánh lên, cô chủ nhà họ Đồng còn nói bọn họ mang tới một lon Cocacola.

“Cô chủ.” Người giúp việc vừa vào phòng đã thấy Đồng Nhược Thiến ngồi bên cạnh Bạch Ngữ Dung rất thân mật, không biết đang nói gì mà cười đùa vui vẻ.

Mãi tới khi bọn họ đi vào phòng hai người kia mới dừng câu chuyện lại, cụp mắt bưng tách hồng trà lên, nhấp môi một chút.

Thái độ hai người họ cao ngạo, giống như thể không muốn để người giúp việc nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.

“Các cô đi làm việc đi.” Bạch Ngữ Dung đợi một chút mới bỏ tách trà xuống rồi nói.

Sau khi người giúp việc rời đi, chỉ còn lại Bạch Ngữ Dung và Đồng Nhược Thiến, cô ta mới quay qua nhìn Đồng Nhược Thiến, hé miệng cười: “Nhanh nhanh để tớ xem thử có thật sự thần kỳ như lời cậu nói không.”

Đồng Nhược Thiến cũng không lãnh đạm giống như khi đối diện với người ngoài lúc nãy, cô ta cười, bỏ tách trà trong tay xuống, cầm lấy lon Cocacola trên tay rồi nói với Bạch Ngữ Dung: “Tớ mới mang vật nhỏ này từ Bangkok về, còn hơi nghịch ngợm, không biết quy tắc. Cậu tránh xa ra một chút, đừng để nó bắn Cocacola tung tóe lên người cậu.”

“Không sao đâu, dù sao lát nữa tớ cũng phải đổi trang phục khác mà.” Bạch Ngữ Dung cười dịu dàng nói: “Nhanh mở Cocacola đi.”

“Được.” Đồng Nhược Thiến gật gật đầu, có chút hàm ý khoe khoang mà bật mở Cocacola, sau đó lại lần nữa để lon nước lên bàn trà, rồi cho Bạch Ngữ Dung một ánh mắt ý bảo “Nhìn này.”

Đáng tiếc, lon Cocacola không giống như trước đó Đồng Nhược Thiến nói là sẽ không ngừng có bọt khí sủi lên.

Ngược lại, nó lặng yên tới không tin được.

“Cái này…” Đồng Nhược Thiến kinh ngạc, cô ta nhìn lon Cocacola không có bất kỳ phản ứng nào thì cười với Bạch Ngữ Dung một cái rồi nói: “Chắc là vì tớ chưa cắm ống hút đấy.”

Cô ta vừa nói vừa cắm ống hút vào lon.

Nhưng lon Cocacola trước mắt vẫn y hệt như cũ, như chưa hề được đụng tới, đồng thời nụ cười trên mặt Đồng Nhược Thiến cũng sắp không gắng gượng nổi rồi.

Bạch Ngữ Dung nhìn thấy thì cụp mắt xuống để che giấu thần sắc trong đáy mắt, cô ta cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi lại lần nữa đặt xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Đồng Nhược Thiến, vẫn là dáng vẻ tiểu thư khuê các thường ngày.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 76


“Có phải là vì lần đầu tiên tới đây nên nó hơi ngại ngùng không?” Cô ta giải vây giúp Đồng Nhược Thiến, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có khi cậu tới nhà tớ nhiều một chút là sẽ ổn thôi.”

Đồng Nhược Thiến nghe thế thì cười lớn, thuận theo bậc thang mà Bạch Ngữ Dung mang tới, nói: “Chắc là thế thật? Hừ, còn nói là Kuman Thong rất tài giỏi, xem ra… Cũng chỉ như thế mà thôi? Có khi là bị Ngữ Dung cậu dọa đấy.”

Nói tới đây, vẻ mặt Đồng Nhược Thiến giật mình như đang biểu thị “Đúng vậy! Chính là như thế”, cô ta vỗ tay một cái rồi quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt vô cùng hâm mộ nói: “Đúng là có khả năng này đấy. Ngữ Dung, trách không được cậu lại có thể trúng tuyển chính thức vào Huyền Học Viện.”

Bạch Ngữ Dung mím môi cười một tiếng, ngại ngùng nói: “Sao có thể chứ, cậu quá khen rồi.”

“Sao lại không thể nào chứ? Chắc chắn là nguyên nhân này thôi.” Đồng Nhược Thiến thấy Bạch Ngữ Dung vui vẻ thì không ngừng cố gắng tiếp tục nịnh bợ.

Cô ta thở dài một cái rồi nói: “Bây giờ tớ có vẻ cũng hiểu được tại sao bản thân không trúng tuyển rồi, Ngữ Dung, sau này tới Đại học Đế Đô, tớ nhất định sẽ không cô phụ xuất đi học cùng mà cậu đưa cho, sẽ noi gương cậu học tập thật tốt.”

Bạch Ngữ Dung mỉm cười, khiêm tốn nói: “Không phải là noi gương tớ học tập, mà là chúng ta cùng nhau học tập.”

“Được, được, được mà ~ Tớ đều nghe Ngữ Dung cả.” Đồng Nhược Thiến thân mật đáp lời, còn nói thêm: “Ngữ Dung, hay là bây giờ chúng ta đi đổi lễ phục đi?”

“Ừ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, hai người họ cùng nhau đứng dậy.

Cũng cùng lúc này, Tô Tái Tái mới vừa ra tới cửa lớn của nhà họ Bạch, bước chân cô hơi dừng lại, nhìn vào chỗ cong lên ở trước cửa, rồi nhìn nữ quỷ ngoan ngoãn đứng ở đó, cô nhìn nó một chút, tầm mắt chuyển qua con quỷ nhỏ mà nữ quỷ xách trên tay.

Cô vừa xoay người đeo giày vừa nói: “Chạy vào nhà tôi thì thôi đi, còn dám đuổi theo thú cưng trong nhà nữa. Không có quy tắc gì cả.”

Cô nói xong thì cũng đã đeo giày xong, đứng dậy, đi ra ngoài, chẳng hề quay đầu lại nói: “Đồ Ăn Vặt, dạy cho con quỷ nhỏ này một vài quy tắc đi.”

Đã rõ!

Nữ quỷ bị gọi là Đồ Ăn Vặt gật gật đầu, đợi khi Tô Tái Tái đi xa rồi, nó mới quay qua nhìn Kumanthong đang bị nó xách trong tay.

Chậm rãi nhe răng ra cười.

Kumanthong:…???

*****

Sau khi ra ngoài thì Tô Tái Tái trực tiếp bắt xe đến nơi mình đã từng đi qua trước đó rồi đợi đến ga tàu bị bỏ hoang thì xuống xe, quen cửa quen nẻo tìm đến cửa hàng bán đồ ăn sáng cô từng mua bánh bao ở đó.

Cô vừa mới tìm chỗ để đứng, còn chưa kịp mở miệng đã bị ông chủ quán nhận ra.

"Ơ kìa? Cô là cô gái trước kia. Hôm nay cũng lấy cho cô hai mươi mốt cái bánh bao à?"

Trước đó, Tô Tái Tái đến chỗ của ông ta ăn sáng, cô thẳng thừng gọi hai mươi mốt cái bánh bao và một ly sữa đậu nành. Sau đó cô đã ngồi ở đằng kia, chậm rãi ăn hết tất cả trong sự trợn mắt, há hốc mồm của những người quan sát, cuối cùng cũng chỉ thừa lại có nửa cái để gói mang đi.

Cho nên dù việc này đã trôi qua một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho ông chủ về cô.

Chỉ cần liếc nhìn ông ta đã có thể nhận ra cô.

Ông chủ vừa dứt lời, những thực khách khác đang dùng bữa sáng trong quán của ông ta rối rít quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái. Họ đều tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc "À?! Chỉ là cô gái nhỏ nhắn như thế sao?!".

"Không, hôm nay bán tôi hai mươi cái bánh bao là được rồi. Cảm ơn ông chủ." Tô Tái Tái chậm rãi nói.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 77


"Chà, cô đừng khách sáo." Ông chủ cười ha hả, vừa trả lời vừa nhanh tay lấy bánh bao cho Tô Tái Tái, tràn đầy chờ mong hỏi: "Ăn ở đây hay là mang đi thế?"

Lần trước, lúc ông ta kể chuyện này cho người quen nghe thế mà họ lại cảm thấy như ông ta đang khoác lác vậy!

Hừ, lần này ông ta muốn lén lút quay video lại, để cho những người kia á khẩu không trả lời được!

Nhưng…

... "Mang đi đi." Tô Tái Tái trả lời.

"... À?" Ông chủ ngẩn ngơ: "Mang đi, mang đi à?"

Ngừng một chút, sau đó ông ta lại vội vàng mở miệng: "Nhưng nếu bây giờ ăn tại cửa hàng sẽ được tặng thêm một ly sữa đậu nành đấy."

Tô Tái Tái lắc đầu: "Hôm nay có chút vội." Là vội vàng đi đánh người đấy.

"Như vậy thì..." Ông chủ vô cùng thất vọng, nhưng một giây sau lại phất phất tay, quay đầu cầm một ly sữa đậu nành nóng đưa cho Tô Tái Tái, cười ha hả: "Không có việc gì, vậy lần sau có thời gian thì ở lại ăn trong cửa hàng nhé. Còn cái này thì cho cô."

"Được, cảm ơn ông chủ, chúc ông làm ăn phát đạt." Tô Tái Tái cũng không tiếp tục chối từ, gật đầu nhận lấy.

Sau khi quay người bước đi, ông chủ vẫn đứng ở cửa vẫy tay với "người kỳ lạ" - Tô Tái Tái: "Lần sau nhớ ghé lại ăn nha."

Điều này khiến cho Tô Tái Tái chuẩn bị rẽ ở góc đường cuối cùng phải phất tay với ông ta, đợi đến khi đi ra khỏi hẻm nhỏ, trên tay cô cũng chỉ còn lại một cái bánh bao.

Sau khi bỏ túi đựng thực phẩm vào thùng rác ở một bên, cô chia gần một nửa cái bánh bao rồi đưa qua chỗ phần mũ trùm của lưng áo hoodie, người giấy nhỏ lập tức vụng trộm thò tay ra nhanh chóng nhận lấy, nằm ở trong mũ trùm giống như con mèo, giữ lấy cái bánh bao cắn "ngoàm" một miếng lớn.

"Ông chủ này vẫn rất thú vị." Tô Tái Tái cười, nói chuyện phiếm với nó.

Gương mặt người giấy nhỏ phình lên, vừa ăn vừa gật đầu.

------

Ở nhà họ Bạch, Hứa Tần Nhã đã ăn mặc nghiêm chỉnh đang đi xuống dưới lầu, thuận tiện kiểm tra cách sắp xếp của nhà họ Bạch.

Hai ngày trước đó, quản gia đột nhiên bị bệnh, đến bây giờ vẫn còn dáng vẻ ốm yếu xanh xao.

Buổi tiệc ngày hôm nay ngoại trừ để chúc mừng Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô, cũng là lễ đính hôn của hai nhà họ Bạch và họ Trình, thế nên không thể xảy ra chút sai sót nào.

Quản gia với vẻ mặt ốm yếu đứng ở đằng kia cũng khó coi, cho nên Hứa Tần Nhã đã để ông ta được nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chừng nào khỏe lại thì tính sau.

Đang lúc bận rộn thì được nghe báo lại ông Hứa tới rồi, Hứa Tần Nhã vội vàng bỏ việc đang làm lại, đi ra ngoài tiếp đón.

Bà ta vừa tới cửa ra vào thì đã gặp em trai của mình - Hứa Tần Hán đang đỡ ông cụ đi vào trong, lập tức nở một nụ cười trên mặt ra nghênh đón.

"Ba, em trai, mọi người tới rồi à?"

Bà ta vừa nói vừa phụ Hứa Tần Hán đỡ một bên, cũng bảo với người làm ở một bên: "Đi gọi cô chủ đi."

Ông Hứa cười ha hả, vỗ vỗ tay Hứa Tần Nhã nói: "Không cần phải thúc giục con bé, từ từ rồi nó đến cũng được mà."

Hứa Tần Nhã nghe thế thì cười gật đầu, đến khi ba người ngồi xuống trong phòng khách, ông Hứa mới lại nhìn về phía con gái mình rồi nói: "Văn Liên đâu? Nó còn ở công ty à?"

"Dạ, anh ấy bảo còn chút chuyện chưa giải quyết xong, chắc là buổi tối mới về được ạ." Hứa Tần Nhã cười gật đầu.

Ông Hứa gật đầu khen ngợi, ông ta rất hài lòng với người con rể Bạch Văn Liên này. Nhưng một giây sau cũng không biết ông ta nghĩ gì mà nụ cười trên mặt nhạt dần, hờ hững mở miệng: "Đứa nhỏ kia đâu?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 78


Lời này vừa được nói ra, Hứa Tần Nhã đã lập tức hiểu ông Hứa đang hỏi Tô Tái Tái, bà ta cũng cười ít tươi hơn, nhanh chóng trả lời: "Hẳn là còn ngủ ở trong phòng ạ."

Vừa dứt lời ông Hứa còn chưa trả lời, ngược lại là Hứa Tần Hán hơi nhíu mày: "Đều giờ này mà còn đang ngủ?"

Sau khi dừng một chút lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói: "Chẳng lẽ nó không muốn dậy sớm để phụ một tay à?"

"Phụ một tay? Nó không gây thêm rắc rối là chị đã cảm tạ trời đất lắm rồi." Hứa Tần Nhã cười khẽ một tiếng trả lời em trai, dừng một chút lại không nhịn được mà phàn nàn với ông Hứa và em trai: "Con không thể gần xíu nào với nó cả, mỗi lần suy nghĩ kĩ định nói với nó mấy câu thì luôn bực mình."

"Con thấy là vốn dĩ con và nó đã không hợp nhau rồi."

"Được rồi." Ông Hứa nghe vậy thì nhẹ nhàng cắt ngang lời Hứa Tần Nhã, vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta rồi mới mở miệng: "Nói riêng với chúng ta là được rồi."

Câu nói này cũng là lời nhắc nhở Hứa Tần Nhã, người làm nhà họ Bạch đang bận rộn vì buổi tiệc, nếu để người khác nghe thấy chính bà ta ở đây oán trách về Tô Tái Tái với ba và em trai mình thì có chút không ổn nên bà ta lập tức gật đầu, im lặng ngay.

"Nói đến đây, ba còn chưa từng gặp con bé." Ông Hứa ung dung mở miệng: "Nói cho cùng thì đó cũng là con của con, mọi người vẫn nên gặp con bé."

Hứa Tần Nhã nhấp môi dưới, nhưng vẫn gật đầu.

Đúng lúc người làm đưa đồ ăn nhẹ tới, bà ta lập tức quay đầu nói với cô ấy: "Đi gọi Tiểu Tái xuống đây, nói là... Ông ngoại và cậu của con bé đến rồi, con bé xuống gặp mọi người một chút."

"Hả?" Người làm ngẩng đầu, nét mặt hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Tần Nhã nói: "Bà chủ, cô Tô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ."

"Ra ngoài rồi?" Lời này vừa nói ra Hứa Tần Nhã lập tức nhăn mặt: "Nó không biết hôm nay trong nhà có tiệc tùng à? Còn đi ra ngoài như vậy?"

Người làm cúi đầu xuống, không dám nói câu nào.

Nhưng trong lòng lại không nhịn được lẩm bẩm: Làm mẹ mà không biết con gái mình đã đi ra ngoài, những người làm đang bận rộn như cô ấy làm sao biết được.

...Thật sự là.

"Đứa nhỏ này thật sự là..." Hứa Tần Nhã càng nói càng tức, đột nhiên lại mở miệng như vừa chợt nghĩ ra cái gì: "Đúng rồi, lúc các người đưa lễ phục của Ngữ Dung, cũng đã lấy của con bé về rồi đúng không? Nó không thử lễ phục à?"

Người làm nghe thế vội vàng gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: "Chúng tôi đã đưa tới phòng của cô chủ rồi. Cô Tô... Hình như còn để ở cửa phòng?"

Càng nói về sau thì giọng nói của người làm ngày càng nhỏ dần: "Cô ấy không ở trong phòng nên chúng tôi cũng không thể tự tiện đi vào, chỉ có thể để ở bên ngoài."

"Được rồi, cô đi xuống đi." Hứa Tần Nhã không muốn nghe tiếp, thẳng thắn phất tay để người làm rời đi.

Đối phương nghe xong chỉ mong sao có thể mau chóng biến mất nên cúi người chào ba người rồi quay đi.

Đám người kia vừa đi, Hứa Tần Nhã đã quay đầu nhìn về phía ông Hứa, phàn nàn với ông ta: "Ba thấy đó, bình thường cứ ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào như vậy, chẳng có chút phép tắc nào hết. Ngay cả lễ phục nó cũng không thử, vốn con định lát nữa dành thời gian nói chuyện khuôn phép với nó."

"Đúng là không có phép tắc." Hứa Tần Hán nghe thế thì hùa theo chị mình, dừng một chút giống như nghĩ được chuyện gì, nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói: "Chị, không bằng khi nào hết bận chuyện của Ngữ Dung thì tìm cho con bé đó một trường học nội trú? Như thế cũng sẽ dễ quản lý hơn."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 79


Nói chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã vừa nghe không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Việc này chị còn chưa kịp nói với mọi người đây, đứa nhỏ này không có phép tắc đã đành, thế mà còn có thói sĩ diện nói láo."

Ông Hứa nghe đến đây thì hàng lông mày cau lại, sau khi nghe Hứa Tần Nhã thuật lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của bà ta với Tô Tái Tái, mặt cũng trầm xuống.

"Được rồi, không ở thì không thấy, cũng bớt việc." Ông Hứa bỗng nhiên lại liếc nhìn con gái nói: "Thật ra nó không có mặt, thậm chí bỏ lỡ buổi tiệc cũng tốt. Hôm nay là ngày lành của Ngữ Dung, nó có thể khiến cho Ngữ Dung cảm thấy khó chịu."

Hứa Tần Hán ở một bên gật đầu: "Chị, ba nói đúng đó. Không ở thì không ở thôi."

Ý kiến này không hẹn mà lại trùng với suy nghĩ trước đó của Hứa Tần Nhã, vẻ mặt bà ta cũng hòa hoãn hơn, ngay lúc đang định nói gì đó thì giọng nói của Bạch Ngữ Dung phát ra từ trên lầu…

"Ông ngoại, cậu, mọi người tới rồi."

Vốn dĩ đang nhắc đến Tô Tái Tái, nét mặt ba người không mấy vui vẻ. nhưng khi nghe thấy giọng nói của Bạch Ngữ Dung thì lập tức trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

Bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn cô ta, thấy Bạch Ngữ Dung đang xuống lầu cùng Đồng Nhược Thiến, vẫy tay vô cùng thân thiết.

"Ngữ Dung mau lại đây, để ông ngoại gặp con một chút."

Dáng vẻ thân thiết như thế, không khác gì con cháu ruột thịt cả.

Một bên khác, Tô Tái Tái nhìn những tên côn đồ vừa gặp ở khoảng thời gian trước, ôn tồn mở miệng: "Xin chào, tôi lại tới rồi."

"???"

Cô còn dám tới?!

-----------

Lần trước chính cô là con nhóc đánh anh Tiền nhà bọn họ một trận rồi bỏ chạy, lần này lại tự đến tận cửa rồi!

Các anh em sao thế, xông lên đi chứ!

Đương nhiên đây chỉ là giả tưởng của một số tên côn đồ.

Trên thực tế,Tô Tái Tái không chỉ đến đây một cách công khai mà còn rất lịch sự đợi bọn họ đi báo với anh Tiền, nói cô muốn gặp anh ta.

Điều khó hiểu nhất là anh Tiền thực sự đồng ý gặp cô gái này?!

… Thế giới của đại ca, bọn họ không thể hiểu được.

Tên côn đồ cắc ké dắt Tô Tái Tái đi gặp Tiền Nguyên Nguyên lần thứ hai, vừa đi vào trong vừa sờ ót mình.

Nhìn anh ta như có vấn đề nan giải gì đó của thế giới không giải quyết được.

Tô Tái Tái thì ngược lại, trên đường đi cô rất thản nhiên, nhanh nhẹ đi theo sau lưng bọn côn đồ, vẫn có thời gian để quan sát xung quanh.

Bộ dáng kia không giống như là chuẩn bị đi đánh quyền anh bất hợp pháp, mà giống như là đi dạo trong công viên hơn.

Đừng nói cô gái nhỏ, ở chỗ này của bọn họ, cho dù có là đàn ông thì lần đầu tiên tới đây trong lòng cũng có chút sợ hãi?

Như thế nào mà trên mặt con nhóc này lại không hề thấy chút sợ sệt nào thế?

Một đám đàn ông đứng tụm thành tốp năm tốp ba trên con đường Tô Tái Tái phải đi, quan sát cô từ xa, rất hiếu kỳ.

Đương nhiên bọn họ tuyệt đối không phải vì nghe cô gái từng đánh anh Tiền trước đó lại ghé thăm cho nên mới đứng ở đây. Chỉ là... đúng lúc đi ngang qua?

Tóm lại, Tô Tái Tái đi vào phòng nghỉ của Tiền Nguyên Nguyên trong cái nhìn chăm chú của mọi người.

Đến khi cửa đóng lại mới có thể cắt ngang những ánh mắt kia.

"Ồ? Phong cách trang trí ở đây của anh đổi rồi à?" Tô Tái Tái nhìn hai bên phòng nghỉ một chút, sau khi gật đầu tán thưởng còn nói: "Lần này trông đẹp hơn lần trước."

"..." Tại sao lại thay đổi phong cách trang trí chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?!

Tiền Nguyên Nguyên không nói gì, tức giận ngồi ở trên ghế sa lon nhíu mày nhìn Tô Tái Tái.
 
Back
Top Bottom