Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 490


Lời này khiến phía Huyền Học Viện ồn ào hẳn lên, mọi người tới tấp nhìn xung quanh.

Lúc trước, mọi người đều có nghe nói tới chuyện chẳng mấy khi mới thấy Chu Phổ nổi giận nhưng không biết rõ rốt cuộc là sao. Hiện giờ, nghe Tô Tái Tái nói...

Lẽ nào là Bạch Ngữ Dung trộm Ôn Phục Tử của giáo sư Chu?!

“Cô...” Phó viện trưởng Tôn hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức run người.

Sống lưng lạnh toát.

Nếu như chuyện của Bạch Ngữ Dung bị vỡ lỡ trong phạm vi Huyền Học Viện thì mặc dù cũng có ảnh hưởng nhưng phạm vi cũng chỉ ở trong nội bộ Huyền Học Viện thôi.

Còn hiện tại, Tô Tái Tái lại lựa chọn vạch trần chuyện này ở Phẩm Đan Hội, nó liên quan tới danh dự của Huyền Học Viện, chắc hẳn Phẩm Đan Hội còn chưa kết thúc, Huyền Học Viện đã có hành động rồi.

Đến lúc đó ông ta...

Nghĩ vậy, phó viện trưởng Tôn vừa cảm thấy Tô Tái Tái thật sự ác độc, vừa lập tức phủi sạch quan hệ: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hy vọng sinh viên Tô chớ ăn nói lung tung.”

Ông ta dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện này lần đầu. Nếu như sự thực đúng như sinh viên Tô nói thì tôi là phó viện trưởng của Luyện Đan Viện sẽ là người đầu tiên không khoan nhượng! Lập tức đuổi học Bạch Ngữ Dung!”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung quay ngoắt đầu nhìn ông ta, không tin nổi hô lên: “Phó viện trưởng Tôn?!”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì đã phải tắt tiếng vì một câu quát “im ngay!” của phó viện trưởng Tôn.

Thậm chí ông ta còn đường hoàng trứng mắt, to tiếng với cô ta: “Bạch Ngữ Dung, nếu như cô thực sự làm ra chuyện tồi tệ như vậy thì… Cho dù cô là học trò của giáo sư Tần – học trò của tôi, tôi cũng sẽ không tha cho cô!”

“Ồ!” Tô Tái Tái nghe vậy cố ý ngân dài giọng, lạnh nhạt vỗ tay rồi nhìn Tần Trác Thắng đang ngồi ở đằng kia, cười hì hì nói: “Giáo sư Tần, giờ thì phó viện trưởng Tôn mới nhớ ra Bạch Ngữ Dung mới là học trò của ông rồi kìa.”

Mức độ trào phúng cao đến mức ngay cả bọn Khúc Nhiên ngồi bên cạnh Tô Tái Tái cũng không nhịn được xấu hổ giùm phó viện trưởng Tôn.

Tần Trác Thắng đột nhiên bị nêu tên vẫn thản nhiên, lặng lẽ nhìn phó viện trưởng Tôn, nói: “Chuyện này tôi cũng không nắm rõ tình hình, dù sao thì…”

Ông ta dừng lại một chút, trước ánh mắt nài nỉ của phó viện trưởng Tôn, ông ta nói tiếp: “Ngay cả học trò của tôi cũng cảm ơn phó viện trưởng Tôn mà.”

Vừa rồi trước khi phó viện trưởng Tôn lên sân khấu, ông ta vừa vỗ người Tần Trác Thắng vừa ghé vào tai Tần Trác Thắng nói nhỏ một câu “Trác Thắng à, đây là lúc trò báo đáp ân sư đấy, thầy tin rằng trò sẽ không ngại đúng không? Dù sao... Trò cũng là người học trò thân thiết nhất của thầy.”

Giờ thì sao?

Sao Tần Trác Thắng lại không hiểu nếu phó viện trưởng Tôn ngã ngựa thì ông ta ít nhiều gì cũng sẽ bị liên lụy?

Nhưng hiện tại, nhìn hai người kia ở trên sân khấu, Trần Trác Thắng lại cảm thấy sảng khoái.

Thế nào hả thầy? Em nghe lời thầy đó, em đang đền ơn cho thầy mà!

Ngài có hài lòng với sự báo đáp của học trò không?

Tần Trác Thắng nhìn vẻ mặt ủ dột của phó viện trưởng Tôn, chỉ hận không thể ngửa đầu cười to.

Ngoại trừ viện trưởng và giảng viên ra, người của Huyền Học Viện tới đây hôm nay toàn là các sinh viên hàng đầu của các học viện hoặc là hoặc môn sinh đắc ý của trường.

Trong đó, người của Luyện Đan Viện cực kỳ nhiều.

Nhưng lúc này, không một ai đứng ra nói đỡ cho phó viện trưởng Tôn, có thể thấy mức độ được yêu mến của ông ta thấp cỡ nào.

Còn Bạch Ngữ Dung... Luyện Đan Viện lại càng chẳng có mấy ai thích cô ta.

Thế nhưng đúng lúc này Tô Tái Tái dường như còn không hài lòng vì mọi người không để ý đến Bạch Ngữ Dung, “ôi chao” một tiếng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cầm điện thoại lên, nhe răng cười với Bạch Ngữ Dung, ấn nút “Phát”.

… [Bạch Ngữ Dung tôi xin thề, nếu tôi ăn trộm Ôn Phục Tử của thầy Chu thì nhà họ Bạch, trong đó có tôi, đều sẽ không được chết tử tế!]

Giọng nói trong đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một khiến mọi người sững sờ, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung.

Còn Tô Tái Tái thì lại nhìn về phía Bạch Văn Liên, cười híp mắt nói: “Ông Bạch, ông có cảm tưởng gì về lời thề của Bạch Ngữ Dung không?”

Bạch Văn Liên chép miệng, không nói gì.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 491


Tô Tái Tái cũng không mong ông ta sẽ nói gì, chuyển qua nhìn Hứa Tần Nhã, lắc đầu thở dài: “Tôi thấy muốn nhà họ Hứa tránh được kiếp nạn này… Thì chắc chỉ có thể ly hôn, vạch rõ giới hạn mới được nhỉ?”

Hứa Tần Nhã ngẩng phắt đầu lên trừng mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, bờ mi đỏ hoe, cảm xúc kích động tới mức phần tròng trắng có chút tơ máu đỏ đen nho nhỏ.

Tô Tái Tái thấy vậy bèn tập trung quan sát nhưng khi cố gắng phân biệt cho thật rõ ràng thì sợi tơ máu đỏ đen đó lại nhanh chóng biến mất!

Sau đó, Hứa Tần Nhã nổi giận quát mắng cô.

“Mày cho rằng mày không phải là người nhà họ Bạch à? Tô Tái Tái! Mày đừng quên, mày mới là máu mủ của nhà họ Bạch! Hiện tại nhà họ Bạch thân bại danh liệt thì có lợi gì cho mày chứ?”

Mọi người giật mình, tới tấp nhìn quanh.

Cuối cùng tất cả lại đồng loạt tập trung nhìn Tô Tái Tái, không ít người khẽ nhíu mày như thể đang chỉ trích cô ra tay quá ác với người thân, không để ý tới tình thân.

Thấy vậy, bọn Chu Phổ nhíu mày, không khỏi không cam lòng thay cho Tô Tái Tái.

Trái lại, Tô Tái Tái chẳng hề quan tâm ánh mắt của người khác, nhìn Hứa Tần Nhã, cười hời hợt nói: “Tôi đâu mơ nhận được gì từ hai nhà họ Bạch và họ Hứa chứ. Cho dù các người có thân bại danh liệt thì cũng có liên quan gì tới tôi? Hơn nữa…”

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Hứa Tần Nhã, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Người khác không nhìn ra không có nghĩa là tôi không nhìn ra vì sao bà nội lại hôn mê.”

Nghe vậy, Hứa Tần Nhã cứng người, ánh mắt lấp lóe. Còn Bạch Văn Liên thì kinh ngạc ra mặt, thốt lên: “Gì cơ?”

Sau đó, ông ta lập tức nhìn Hứa Tần Nhã, chất vấn bà ta: “Tần Nhã, Tiểu Tái nói có phải là thật không?”

Sao Hứa Tần Nhã có thể thừa nhận được, bà ta lập tức nhìn lại chồng, lớn tiếng phản bác: “Sao lại là em được! Anh quên dạo trước giáo sư Tần có tới nhà mình, bắt được con nữ quỷ kia hay sao? Giáo sư Tần cũng đã nói nữ quỷ đó là do có người cố ý dẫn nó vào nhà mình rồi! Mẹ bị hôn mê… Tất cả là do lỗi của ngôi sao chổi kia!”

Nói đến đây, bà ta lại trừng mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, chỉ tay vào cô, giận dữ nói: “Tất cả là tại nó! Nếu không phải tại nó… Tại sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay! Văn Liên! Anh phải tin tưởng em! Tin tưởng em!”

Hứa Tần Nhã nói xong nhìn về phía Bạch Văn Liên, bật khóc, quỳ gối lết mấy bước về phía ông ta, muốn túm ống quần tây của ông ta nhưng bị ông ta lùi lại hai bước, né tránh.

Vồ hụt.

“Văn Liên?!” Hứa Tần Nhã ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Văn Liên, mặt mũi giàn giụa nước mắt.

Bạch Văn Liên nhìn Hứa Tần Nhã như thể mới biết bà ta lần đầu vậy. Ông ta trừng mắt một lúc lâu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Hồi lâu sau, ông ta chợt xoay người, nhanh chân chạy ra ngoài cửa.

“Văn Liên?” Hứa Tần Nhã nhìn theo bóng lưng Bạch Văn Liên, trừng to mắt không tin nổi hét lên với ông ta: “Bạch Văn Liên, anh quay lại đây! Anh đi… Nhà họ Hứa... Nhà họ Hứa làm sao bây giờ?! Anh quay lại đây!”

Tiếc là cho tới khi Bạch Văn Liên biến mất ở cửa ra vào, ông ta cũng không hề quay đầu lại lấy một lần.

Cho dù Bạch Văn Liên không nói câu nào nhưng nhìn phản ứng của ông ta, mọi người đều hiểu sơ sơ, đua nhau chỉ trỏ Hứa Tần Nhã, lắc đầu thở dài.

Sau đó, đám đông lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy hai vợ chồng bảo vệ Bạch Ngữ Dung, ánh mắt nhìn về phía Tô Tái Tái lập tức pha lẫn đôi phần thương hại.

... Đáng thương ghê!

Tô Tái Tái chẳng quan tâm người khác, cô nhìn Hứa Tần Nhã nằm rạp dưới đất bật khóc, chuyển qua nhìn Bạch Ngữ Dung, cười nói: “Bạch Ngữ Dung, giải thích chuyện Ôn Phục Tử đi chứ nhỉ?”

“Tôi...” Bạch Ngữ Dung nói quanh co.

Cho dù cô ta chưa nói gì hết nhưng dáng vẻ chân tay luống cuống, biểu cảm thấp thỏm này rõ ràng là đang cố gắng nghĩ cớ, mọi người nhìn là biết ngay.

Các giáo sư Luyện Đan Viện tới tấp lắc đầu thở dài, còn các sinh viên thì chán ghét, ngoảnh mặt đi, tỏ ý “chả thèm nhìn cô ta”.

Đúng lúc chuyện Bạch Ngữ Dung ăn cắp sắp thành chuyện ván đã đóng thuyền thì Phụng Hồng Bác im lặng nãy giờ chợt cười to, thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 492


Ông ta cười xong, không ngừng lắc đầu, nói “Sai sai.”

Giám phẩm sư cau mày, nhìn ông ta, hỏi: “Ông ba Phụng, xin hỏi chuyện gì sai?”

“Đương nhiên là chuyện Ôn Phục Tử rồi.” Vừa mới cười xong, Phụng Hồng Bác nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Tô Tái Tái, chỉ tay vào Bạch Ngữ Dung rồi thong dong mở miệng: “Ngữ Dung là người được tôi nhận làm cháu gái, tôi biết con bé muốn tham gia Phẩm Đan Hội nên đã lấy Ôn Phục Tử trong kho Luyện Khí của nhà họ Phụng tặng cho con bé.”

“Chỉ mong con bé có thể giành được thành tích tốt tại Phẩm Đan Hội. Không ngờ…” Phụng Hồng Bác thở dài lắc đầu: “Thế mà lại thành ra thế này.”

Ông ta nói xong lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Này cô gái trẻ, tuy Ôn Phục Tử không dễ kiếm nhưng chẳng lẽ cô cho rằng chỉ có thầy của cô mới có chúng hay sao? Nhà họ Phụng của tôi không có gì giỏi giang nhưng vẫn có một chút Ôn Phục Tử. Tôi nghĩ đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi.”

Lời này có lý.

Chưa biết chừng lại đúng là hiểu lầm thì sao?

Dù sao Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung vốn đã có gút mắc ân oán, dưới sự ảnh hưởng của thành kiến mù quáng, đương nhiên cô sẽ cho rằng Bạch Ngữ Dung có vấn đề.

“Ồ, lời giải thích này cũng không tệ lắm.” Tô Tái Tái nhíu mày, nhìn Phụng Hồng Bác cười giả dối: “Không hổ là sống… Rất nhiều năm… Ông ba Phụng?”

Người khác nghe câu này thì chỉ cho rằng đó là một câu trào phúng đơn thuần.

Nhưng với Phụng Hồng Bác, ông ta cảm thấy Tô Tái Tái có ẩn ý khác.

Ông ta giật mình, hừ lạnh một tiếng, không muốn ở lại đây đôi co nữa, bèn nói với người dẫn chương trình và giám phẩm sư: “Nhà họ Phụng xin phép được cáo từ các vị sớm. Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, còn về chuyện đánh giá sai khiến cháu tôi chịu nhục…”

Phụng Hồng Bác hơi ngân dài giọng, quay lại nhìn Tô Tái Tái, lạnh lùng nói: “Đương nhiên nhà họ Phụng biết nên tính nợ với ai.”

Nói rồi, ông ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, lạnh lùng mở miệng: “Ngữ Dung, dìu mẹ cháu dậy, chúng ta về thôi.”

Bạch Ngữ Dung hoàn hồn, vội vàng “dạ” một tiếng, nhanh chân đi xuống, dìu Hứa Tần Nhã dưới đất dậy.

Cô ta đang định đi theo Phụng Hồng Bác thì…

… “Khoan đã.”

Ánh mắt Phụng Hồng Bác lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái: “Không biết cô Tô còn muốn chỉ giáo gì nữa?”

“Chỉ giáo thì không nhưng có rất nhiều nghi vấn.’ Tô Tái Tái uể oải trả lời, chẳng buồn coi sự uy h**p của Phụng Hồng Bác ra gì.

Cô chuyển qua nhìn Bạch Ngữ Dung, mở miệng cười: “Tôi nghe nói cô Bạch ngoài đan sơ phẩm ra còn đã kiểm tra năng lực?”

Cô dừng lại một chút, ngước nhìn Phụng Hồng Bác, trước ánh mắt lạnh lùng, độc ác của ông ta, cô khiêu khích nói: “Nếu như đan dược là giả thì chưa biết chừng năng lực cũng là giả cũng nên?”

“Cô?!” Bạch Ngữ Dung nóng ruột, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chột dạ nói: “Tô Tái Tái! Cô đừng khinh người quá đáng!”

Thế nhưng nghe vậy, Tô Tái Tái lại “xùy” cười khe khẽ, mỉa mai nói với Bạch Ngữ Dung: “Bạch Ngữ Dung, cô chưa có đủ tư cách để được tôi ức h**p đâu, chẳng qua là…”

Tô Tái Tái đưa tay ra, Tô Hồng Bảo lập tức lấy ra một đồng phỉnh bằng đồng, để Bạch Ngữ Dung và Hứa Tần Nhã nhìn cho rõ.

Tô Tái Tái nói tiếp: “Tôi đã đánh cược sinh tử rồi, cô không thể đánh cược xong, chưa mở xúc xắc đã chuồn được đúng không?”

Cô thưởng thức khuôn mặt tái mét của hai người rồi thong thả nói:“Tôi vẫn đang chờ các người khuynh gia bại sản đây.”

“Cược, cược sinh tử?” Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, mờ mịt lại hoảng hốt: “Cược sinh tử gì cơ?”

“Ồ? Bà không biết à?” Tô Tái Tái cầm đồng phỉnh bằng đồng kia, xoay quanh kẽ ngón tay: “Các người tới ngõ ngầm đặt cược tương đương với việc đã bắt đầu một ván cược. Vừa khéo tôi nhàm chán nên đã chọn các người để đánh cược sinh tử mà thôi. Cho nên…”

Tô Tái Tái nói đến đây, dừng lại một chút rồi cười với Hứa Tần Nhã: “Ngoại trừ mất cả chì lẫn chài ra, các người còn phải đền tiền cho tôi theo quy định.”

Hứa Tần Nhã lảo đảo, nếu không phải có Bạch Ngữ Dung đỡ bà ta thì hiện giờ bà ta đã ngã ra đất rồi.

“Mẹ?!” Bạch Ngữ Dung hô lên một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nước mắt lưng tròng, như thể phải chịu đựng mọi nỗi khuất nhục, thực sự không thể nhịn được nữa: “Tô Tái Tái! Cô đừng quá đáng! Bà ấy là mẹ ruột cô!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 493


“Nói thẳng ra thì từ lúc tôi quay lại nhà họ Bạch, quen biết các người cho tới khi tôi rời khỏi, tổng cộng tôi chỉ ở chung với các người tối đa 60 ngày.” Tô Tái Tái ngẫm nghĩ rồi nhìn Bạch Ngữ Dung, tính toán kĩ lưỡng cho cô ta nghe: “Đúng là bà ta đẻ ra tôi nhưng chúng tôi không thân quen gì nhau cũng là sự thật. Hơn nữa…”

Tô Tái Tái cười: “Ngay cả trong khoảng thời gian tôi ở nhà họ Bạch, tiền ăn, tiền ở tôi đều trả đầy đủ. Trái lại là cô đó, Bạch Ngữ Dung.”

“Nhà họ Bạch nuôi cô như hòn ngọc quý trong lòng bàn tay tới ngày hôm nay, chẳng phải vào lúc như thế này, cô nên báo đáp công ơn nuôi dưỡng hay sao?”

Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung, cười: “Nào, nể tình biểu cảm vừa rồi của cô khiến tôi vui, tôi bớt cho cô, chỉ lấy 99% thôi.”

“Ngữ Dung...” Hứa Tần Nhã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bất lực cầu xin cô ta giúp đỡ.

Lúc này, bà ta chỉ còn biết dựa vào Bạch Ngữ Dung.

“Con...” Ánh mắt Bạch Ngữ Dung lấp lóe, né tránh cái nhìn của Hứa Tần Nhã, cô ta nói: “Con, con không có tiền...”

“Nếu vậy… Thì khó xử lý rồi đây.” Tô Tái Tái cười, ấn ngón tay lên cánh môi: “Có điều cứ tạm gác chuyện này qua một bên đã, mau mau đi kiểm tra lại năng lực đi, tôi muốn xem xem sự việc có khéo tới vậy không, đan dược là giả, năng lực cũng có thể là giả.”

“Cô...!” Bạch Ngữ Dung bị dồn vào đường cùng nhưng bất kể cô ta giương nanh múa vuốt thế nào cũng chỉ là hổ giấy trước mặt Tô Tái Tái.

Không hề có chút lực uy h**p nào.

… “Chỉ là một vụ đánh cược thôi, chẳng thấm vào đâu so với nhà họ Phụng. Tiền này tôi sẽ trả thay cho Ngữ Dung!”

Ông ta còn chưa nói dứt lời, Bạch Ngữ Dung đã nhìn về phía Phụng Hồng Bác, cảm động kêu lên “Ông!”

Ngay cả Hứa Tần Nhã cũng tỏ ra như đã “được cứu rồi”.

Phụng Hồng Bác cười trấn an Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Ngữ Dung đừng sợ, có ông ở đây, không ai dám ức h**p cháu đâu!”

Lúc nói vế sau cùng, ông ta quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

Mọi người thấy vậy là hiểu ngay.

Phụng Hồng Bác thoáng dừng lời rồi cười gằn một tiếng, mở miệng: “Tiền sẽ do nhà họ Phụng trả.”

Nói xong, ông ta đưa tay ra bên cạnh, lập tức có người nhà họ Phụng mang sổ chi phiếu và bút tới.

Đúng lúc Phụng Hồng Bác đang viết một dãy số định ký tên…

… “Ồ, thật là lợi hại.” Tô Tái Tái lành lạnh mở miệng: “Chẳng hay là ông tiêu tiền của nhà họ Phụng hay là của chính ông nhỉ? Tôi nhớ là…”

Tô Tái Tái ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác đã ngừng bút, ngước lên, trừng mắt nhìn cô, mặt xanh xám.

Cô cười híp mắt: “Gia chủ của nhà họ Phụng là một người khác mà phải không? Hay là… Ông tạm thay lâu nên cho rằng mình đã là gia chủ rồi, cho nên mới mở miệng ra là “nhà họ Phụng” một cách đương nhiên như vậy, còn ngang nhiên tiêu số tiền không thuộc về ông nữa chứ?”

Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn Phụng Hồng Bác lập tức hơi thay đổi một chút. Mặc dù không ai nói gì nhưng ánh mắt lén lút trao đổi với bạn bè lại như đang muốn nói điều gì đó.

Bàn tay Phụng Hồng Bác cầm bút khẽ run lên khó có thể nhận ra, sau đó ông ta hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, u ám nhìn chằm chằm Tô Tái Tái, lạnh lùng mở miệng: “... Đương nhiên tôi sẽ không động tới tiền của nhà họ Phụng.”

Nói xong, ông ta cúi đầu ký tên mình như phượng múa rồng bay, xé chi phiếu, đưa cho thuộc hạ của nhà họ Phụng rồi mới lạnh lùng nói: “Giờ được rồi chứ?”

“Được hay không ông đừng hỏi tôi. Phải đưa chi phiếu cho ngõ ngầm mới được tính là giữ lời.” Khóe môi Tô Tái Tái vẫn nở nụ cười khinh miệt như cũ: “Dù sao tôi cũng chỉ lấy tiền từ ngõ ngầm. Cho nên...”

Cô lắc đầu: “Cho dù ông tiêu tiền của nhà họ Phụng hay ký chi phiếu của bản thân, sau khi ra khỏi cửa lại xé đi, lấy tiền của nhà họ Phụng đưa cho ngõ ngầm thì tôi cũng chẳng những không muốn biết mà còn chẳng hề quan tâm chút nào. Chỉ có điều…”

“Mọi người tự thấy không thẹn với lòng là được rồi.” Tô Tái Tái cười híp mắt nhìn Phụng Hồng Bác.

Liệu ông có thể giơ cao tấm chi phiếu lên cho mọi người nhìn thấy ông không động tới tiền của cháu ông được không? Ông không thể.

Bởi vì ông là người của nhà họ Phụng cao quý.

Cho nên dù không muốn thì ông vẫn phải nhận cái ô danh này thôi!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 494


“Cô...!” Đương nhiên Phụng Hồng Bác cũng hiểu ý của Tô Tái Tái, ông ta tức run người nhưng không làm gì được.

Đúng như Tô Tái Tái nói, ông ta có thể giải thích điều này với một, hai người. Thế nhưng trong sảnh phẩm đan có tới hơn trăm người, lẽ nào ông ta có thể đi giải thích với từng người một được ư?

Quan trọng nhất là, bất kể ông ta giải thích hay im lặng thì ở trong mắt một số người hữu tâm của nhà họ Phụng, ông ta đều có vấn đề.

Tô Tái Tái đúng là một con cáo!

Phụng Hồng Bác có nói gì cũng vẫn sai, ông ta nhìn Tô Tái Tái, cười gằn hai tiếng, sau đó vừa gật đầu vừa nói: “Bội phục bội phục, hôm nay xem như tôi đã được lĩnh giáo rồi.”

Ông ta dừng lại một chút rồi ôm quyền với Tô Tái Tái, hung dữ nói “cáo từ!” rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Bạch Ngữ Dung thấy thế, lập tức đỡ Hứa Tần Nhã, chuẩn bị đuổi theo Phụng Hồng Bác rời khỏi đây.

Tô Tái Tái gọi Hứa Tần Nhã lại, hỏi bà ta: “Tôi chỉ hỏi một lần thôi, bà đi với cô ta hay ở lại?”

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào Bạch Ngữ Dung.

“Ngữ Dung là cô con gái duy nhất mà tao thừa nhận, tao không đi với con bé, chẳng lẽ lại đi với mày hay sao?” Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hận nghiến răng: “Tô Tái Tái, mày chờ đó, nhà họ Hứa sẽ không từ bỏ như vậy đâu!”

Nói xong, bà ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, dịu dàng nói: “Ngữ Dung chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, nhìn Tô Tái Tái vừa đắc ý lại vừa pha lẫn đôi chút khiêu khích, không cam lòng, nói: “Tô Tái Tái, tôi sẽ nhớ kỹ tất cả mọi chuyện hôm nay.”

“Ồ.” Tô Tái Tái nghe vậy nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, nhướng cong hàng mày: “Vậy tôi đợi.”

“Bạch Ngữ Dung, không phải cô cho rằng mình đu bám được theo một con gà ác đóng giả phượng hoàng thì cho rằng mình cũng có thể bay đấy chứ?” Lúc Tô Tái Tái nói lời này, Phụng Hồng Bác đang đi ra cửa chợt khựng bước, bóng lưng cứng đờ.

Ông ta quay ngoắt lại nhìn Tô Tái Tái, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, giật mình nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cảm xúc lan tràn khiến khóe mắt hơi giần giật.

Cho tới khi không thể nhìn ra bất kỳ điều gì mà ông ta coi là dấu hiệu từ mặt Tô Tái Tái, ông ta mới hơi yên lòng dù vẫn hoài nghi.

Lẽ nào... Chỉ là do ông ta suy nghĩ nhiều?

Bạch Ngữ Dung không phát hiện ra cảm xúc của Phụng Hồng Bác thay đổi, cô ta chỉ nhìn Tô Tái Tái một cái rồi dìu Hứa Tần Nhã đi khỏi đây.

Còn Hứa Tần Nhã thì thậm chí chẳng buồn nhìn Tô Tái Tái lấy một lần.

Tô Tái Tái thấy thế khẽ lắc đầu.

... Tự tìm đường chết như vậy thì chịu.

Chỉ có điều dáng vẻ này của cô ở trong mắt bọn Đại Vi lại là cô đau lòng vì cuối cùng Hứa Tần Nhã vẫn chọn Bạch Ngữ Dung.

Bọn họ vội vàng an ủi.

“Tiểu Tái, đừng đau lòng, người như vậy không đáng để em đau lòng.” Đại Vi nổi giận nói.

Khúc Nhiên và Viên Tuế ngồi bên cũng gật đầu phụ họa.

Thậm chí ngay cả Ngô Lục Lục ở bên cạnh cũng nói: “Tiểu hữu, chưa biết chừng đây lại là chuyện tốt đối với cô, dù sao hôm nay cũng có nhiều người làm chứng cho cô. Coi như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Sau này nếu bọn họ có xảy ra chuyện gì thì đấy cũng là việc của Bạch Ngữ Dung, không phải việc của cô.”

“Đúng.” Chu Phổ hùa theo, nhìn về phía Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghe mọi người an ủi mình như vậy, bối rối nhìn quanh rồi bật cười: “Tôi không hề đau lòng…”

“Ừm! Chúng tôi hiểu!” Nghiêm Thanh gật đầu: “Em không đau lòng.”

“...” Tô Tái Tái.

... Không phải vậy, cô thật sự không đau lòng mà.

Tô Tái Tái dở khóc dở cười, đột nhiên cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ không thể giải thích rõ ràng của Phụng Hồng Bác ban nãy.

Ban đầu, vì Phụng Hồng Bác nên cô không để ý tới sự kỳ lạ của Hứa Tần Nhã, mãi tới vừa rồi khi tâm trạng bà ta kích động, chỗ tròng trắng mắt có chút gì đó kỳ lạ thì cô mới nhận ra.

Nhưng không quan trọng, đường là do Hứa Tần Nhã tự chọn. Vậy thì bà ta phải tự gánh chịu hậu quả thôi.

Tô Tái Tái nhìn về phía cửa lớn của sảnh phẩm đan, như có điều suy nghĩ.

“Đúng rồi, người dẫn chương trình. Có thể bán viên đan dược của Bạch Ngữ Dung cho tôi không?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía người dẫn chương trình, dừng một chút lại bổ sung một câu: “Nể mặt tôi nhận được giấy chứng nhận, có thể giảm giá không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 495


Ồ chuyện này…

Người dẫn chương trình sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Tô Tái Tái, ngây người xong mới hiểu cô vừa hỏi gì, dở khóc dở cười khom người xin lỗi: “Xin lỗi cô Tô, mặc dù cô Bạch đã ra về nhưng đan dược này vẫn là của cô ấy.

Phẩm Đan Hội chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm đánh giá, trừ phi chủ nhân của viên đan dược ủy quyền cho chúng tôi hoặc Huyền Học Hội đấu giá thì chúng tôi mới có thể bán chúng.”

Thái độ của anh ta tốt hơn ban nãy nhiều.

Dù sao sau khi xác định Tô Tái Tái là chủ nhân của Đan Hồng Nhị phẩm, cô chính là Luyện Đan Sư đích thực. Đừng nói là anh ta, ngay cả giám phẩm sư cũng phải cung kính gọi cô là “cô”.

“Vậy à… Vậy không sao.” Tô Tái Tái cười híp mắt nói: “Tôi không phải người làm khó dễ người khác, cảm ơn anh.”

Ồ? Tiểu sư thúc ngài không phải người làm khó dễ người khác ư?

Tô Hồng Bảo không nhịn được liếc trộm Tô Tái Tái một cái.

Đúng lúc này, hộ vệ của Huyền Học Hội vừa khéo bê chiếc hộp gấm đựng viên đan dược của Bạch Ngữ Dung xuống.

Tô Tái Tái động đậy tay, một vệt màu trắng lướt qua khe hở dưới mặt ghế, nhanh chóng đuổi theo.

Cô hành động rất nhanh, ngoài Tô Hồng Bảo ra, không ai phát giác mảy may.

Tô Hồng Bảo thôi không nhìn nữa, âm thầm liếc Tô Tái Tái như thể đang nói “Tiểu sư thúc ngài thật là xấu” vậy.

Tô Tái Tái: ???

Trước cái nhìn của Tô Hồng Bảo, Tô Tái Tái cười híp mắt xoa đầu cậu rồi xoay mặt cậu nhìn về phía trước, không được nhìn cô nữa.

Còn người dẫn chương trình nghe cô nói vậy thì sung sướng nói: “Không có gì, không có gì.”

Dừng lại một chút, mắt anh ta lóe sáng nhìn Tô Tái Tái, nói thêm: “Có điều nếu cô Tô muốn bán thì Đan Hồng Nhị phẩm của ngài có thể cân nhắc đến Huyền Học Hội chúng tôi...”

Anh ta còn chưa nói xong, giám phẩm sư đã cướp lời: “Phẩm Đan Hội của chúng tôi cũng vậy, nếu cô Tô muốn bán thì cũng có thể tìm chúng tôi.”

“...” Không phải chứ giám phẩm sư, tôi mới là người nói đầu tiên mà…

Người dẫn chương trình nhăn nhó.

Anh ta còn chưa kịp nói thêm gì, đám đông trong sảnh phẩm đan cũng không thể ngồi yên:

“Sao lại tìm Phẩm Đan Hội hay Huyền Học Hội chứ? Nếu cô Tô muốn thì hiện tại tôi có thể trả tiền ngay!” Một người đứng dậy nhìn Tô Tái Tái, kích động nói to, chỉ sợ mình nói chậm.

Đợi Tô Tái Tái nhìn về phía người nói, anh ta bổ sung thêm: “Tôi là người của nhà họ Giả ở thành phố S, nếu cô Tô đồng ý bán Đan Hồng Nhị phẩm cho tôi, nhà họ Giả xin được cung phụng cô Tô!”

“Nhà họ Lưu ở Thanh Thành cũng sẵn sàng!”

“Nhà họ Trình…”

Nhất thời, mọi người nhô đầu lên như nấm khiến Phẩm Đan Hội lại một lần nữa huyên náo tiếng người. Ngay cả người dẫn chương trình và hộ vệ Huyền Học Hội cũng không thể làm đám đông trật tự lại.

Vừa mới dẹp loạn được chỗ này thì chỗ kia lại ồ lên.

Thật sự khiến bọn họ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Đúng lúc này, Mễ Ông Thành dẫn người của nhà họ Mễ mở phăng cửa ra, đi vào đây.

Cửa bị đẩy mạnh ra, đập mạnh vào tường, kêu “rầm” một tiếng. Mọi người tới tấp quay đầu lại nhìn.

Mễ Ông Thành vừa đi vào trong vừa nói to: “Đan Hồng Nhị phẩm của Tô Tái Tái phải chắp hai tay dâng lên đền bù cho nhà họ Mễ chúng tôi mới phải!”

Còn Mễ Nghĩa Văn đẩy xe lăn, mím chặt môi đi theo đằng sau.

Người ngồi trên xe lặn đội mũ có màn che, che kín nửa người trên, khiến người ta không nhìn thấy được dáng vẻ của người đội mũ.

Nhưng lúc này cũng không có nhiều người quan tâm người ngồi trên xe lăn.

Mọi người chỉ nhìn cô ta một cái rồi quay lại nhìn Mễ Ông Thành.

Câu mà ông ta tuyên bố khi vừa bước vào đây khiến toàn bộ Phẩm Đan Hội im lặng, tới tấp nhìn về phía Mễ Ông Thành.

Biểu cảm của mọi người đều đồng loạt là “Nằm mơ!”

“Ông Mễ?” Người dẫn chương trình nhìn Mễ Ông Thành đang nhanh chân đi vào trong, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đã ngồi xuống, không hiểu lại có chuyện gì nữa, quay lại nhìn Mễ Ông Thành, hỏi: “Ông Mễ, ông nói vậy là sao?”

Mễ Ông Thành cười gằn, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái nói: “Câu này phải hỏi Tô Tái Tái!”

“Ông Mễ chạy tới đây nổi điên gì thế?” Nghiêm Thanh nhíu mày, nhìn Mễ Ông Thành, nói với Chu Phổ.

Ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Lần trước tới lều lớn của cậu làm ầm lên đã đành, không ngờ Mễ Nghĩa Văn còn định động thủ với bé ngỗng, nếu không phải Tiểu Liễu nhanh tay cản được thì bây giờ làm gì có chuyện của ông ta nữa?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 496


Chu Phổ yên lặng gật đầu, cũng chau mày ghét bỏ.

Ông ấy đang định thì thầm nói gì đó với Nghiêm Thanh thì giọng nói ôn tồn của Tô Tái Tái lại vang lên ở bên cạnh: “Hai thầy, các thầy nói ai định động tay với bé ngỗng nhà em ạ?”

Chu Phổ và Nghiêm Thanh sững sờ nhìn nhau rồi từ từ quay đầu nhìn Tô Tái Tái.

Trông thấy Tô Tài Tài cười đầy lương thiện.

“...” Hai người mấp máy môi, lập tức không nói nên lời.

Rõ ràng Tô Tái Tái đang cười nhưng hai người bọn Chu Phổ lại rùng mình.

“Thôi, để em hỏi người khác.” Tô Tái Tái thấy vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo đang hơi rụt cổ lại, lộ vẻ “sợ sệt”, “bộp” một tiếng, đặt tay lên đầu cậu, ngón tay khum lại thành hình móng vuốt, túm đầu Tô Hồng Bảo như diều hâu vồ gà con.

Vừa hỏi vừa lắc qua lắc lại: “Bé ngỗng, sao con không nói chuyện này với sư thúc?”

Giọng điệu hòa ái, dễ gần khiến Tô Hồng Bảo rụt cổ lại, nhăn nhó ngước mắt nhìn Tô Tái Tái, nhỏ giọng giải thích: “Tiểu sư thúc, Mễ Nghĩa Văn không hề đụng vào con, dì Ôn Liễu đã ngăn ông ta lại giùm con rồi.”

“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, thu tay lại, sau đó nhìn về phía Mễ Ông Thành: “Nếu sư thúc nhớ không lầm... Mễ Nghĩa Văn là ông ta phải không?”

Tô Tái Tái chỉ tay về phía Mễ Nghĩa Văn đẩy xe lăn, đi theo sau lưng Mễ Ông Thành vào đây.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh ngơ ngác gật đầu nhưng vừa gật xong thì bọn họ lập tức hoàn hồn, kinh hồn táng đảm nhìn về phía Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em muốn làm gì?”

“Em ư? Em chỉ là một cô gái trẻ, sao lại làm gì chứ?” Tô Tái Tái cười, cực kỳ vô hại: “Các thầy nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, cô còn nhìn về phía Mễ Nghĩa Văn, nói đầy lương thiện, vô tội: “Em là người tốt, ân oán rạch ròi.”

Khi cô chuyển mắt nhìn Mễ Nghĩa Văn, Mễ Ông Thành mới hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Sao vậy? Chột dạ không dám nói tiếp nữa à?”

“Nói vớ nói vẩn.” Tô Tái Tái nhìn Mễ Ông Thành, ngồi khoanh hai tay, ghếch chân bắt chéo, không mấy kiên nhẫn: “Này ông, muốn nói gì thì nói rõ ra đi, hiện tại tôi không có kiên nhẫn chơi trò bí hiểm với ông.”

“Cô...!” Mễ Ông Thành cứng lại, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc lâu, thấy cô vẫn nhìn thẳng vào mình, không hề né tránh mảy may, ông tức bực mình, bật cười, gật đầu liên tục: “Tốt tốt tốt, vậy hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng để mọi người ở đây làm chứng!”

Ông ta còn chưa nói dứt lời đã vén màn mũ của người ngồi trên xe lăn lên.

Mọi người vừa trông thấy khuôn mặt kia lập tức có không ít người sợ hãi la lên.

“Ôi! Là..?!” Khúc Nhiên hít sâu một hơi, nhận ra Mễ Nhã.

Nhưng Mễ Nhã hiện tại khác hẳn trước đây.

Khuôn mặt vốn xinh đẹp bị băng gạc quấn kín quá nửa, máu thoáng thấm ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ.

Ngoại trừ mặt ra, tay phải của cô ta cũng bị quấn băng.

Sau khi màn bị vén lên, Mễ Nhã ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái. Ánh mắt ngập tràn căm hận, trừng mắt, nghiến răn nói ba chữ “Tô… Tái… Tái...”

Còn Mễ Ông Thành thì chỉ vào Mễ Nhã, nhìn xung quanh rồi nói to: “Cháu gái tôi! Buổi tối trước khi tham gia Phẩm Đan Hội một ngày bị Huyền Học Viện tập kích. Hiện tại chẳng những hủy dung mà kinh mạch ở tay phải cũng bị gặm rỉa, mãi mãi không thể hồi phục.

“Con bé là người thừa kế của nhà họ Mễ chuyên về Luyện Khí, vậy mà cứ thế bị hủy hoại!”

Mễ Ông Thành nói đến đây, giữa tiếng xì xào xung quanh, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, lớn tiếng lên án: “Kẻ hại người đang ngồi ở ngay đây, lẽ nào như vậy còn chưa đủ để bắt cô ta phải đền Đan Hồng Nhị phẩm cho nhà họ Mễ chúng tôi hay sao?”

“Nói bậy!” Mễ Ông Thành vừa mới nói xong, phó viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện vỗ bàn đứng dậy, chống nạnh trừng mắt to tiếng nói với Mễ Ông Thành: “Lúc Mễ Nhã bị tấn công, sinh viên Tô đã xin phép nghỉ, rời trường được mấy hôm! Sao có thể là sinh viên Tô được?”

“Mễ Ông Thành, ông có muốn vu oan giá họa thì cũng phải kiếm ai đó đang ở học viện chứ?”

Mễ Ông Thành cười gằn: “Phó viện trưởng Lý, ông nói đúng rồi đó.” Ông ta chỉ tay vào Khúc Nhiên, quát to: “Tô Tái Tái đã đi nhưng chẳng phải Khúc Nhiên vẫn còn ở trường hay sao? Chẳng lẽ Luyện Khí Viện không biết hai người họ chơi thân với nhau?”

“Hơn nữa, phó viện trưởng Lý, sinh viên Huyền Học Viện một khi làm một chuyện gì đó mà lại dễ dàng để lộ sơ hở như vậy thì có là sinh viên Huyền Học Viện nữa không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 497


“Ông… Ông cưỡng từ đoạt lý!” Phó viện trưởng Lý tức không chịu nổi.

Vừa rồi lúc Tô Tái Tái và Phụng Hồng Bác nói chuyện, Bạch Ngữ Dung và Hứa Tần Nhã cũng đang ở đó, chuyện ấy ít nhiều cũng là việc nhà của người ta cho nên ông ấy không tiện nói gì.

Ông ấy vẫn luôn kìm nén tới tận bây giờ, cứ tưởng chuyện tới đây là hết, không ngờ lại nhảy ra một gã Mễ Ông Thành, thực sự là...

Thật sự là có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.

“Tôi cưỡng từ đoạt lý?” Mễ Ông Thành cười khẩy, quay qua nhìn Mễ Nhã, nói to: “Vậy hãy để cháu gái đáng thương của tôi nói! Nó là người bị hại, ông sẽ không nói nó cưỡng từ đoạt lý chứ?”

Đám đông đồng loạt nhìn Mễ Nhã nhưng có một vài người nhát gan, vừa nhìn là lập tức chuyển mắt nhìn đi chỗ khác ngay, sợ buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.

Cho dù hiện tại Mễ Nhã chỉ còn lại một con mắt nhưng vẫn nhìn thấy hết biểu cảm của mọi người, nỗi căm hận Tô Tái Tái lại càng sâu đậm hơn.

“Đúng vậy!” Cô ta trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như một kẻ điên, hét lên chói tai: “Chính là Tô Tái Tái và Khúc Nhiên, chắc chắn là hai bọn họ làm!”

Đám đông xôn xao. Mễ Ông Thành lại nhìn về phía phó viện trưởng Lý, biểu cảm như nói “Chuyện đã tới nước này rồi ông còn muốn nói gì nữa không?”

Phó viện trưởng Lý quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nhíu mày. Một mặt là hoàn toàn tin tưởng cô và Khúc Nhiên nhưng mặt khác cũng không biết nên nói gì khi Mễ Nhã tuyên bố như vậy.

Tô Tái Tái thấy Mễ Ông Thành đắc ý ra mặt thì hờ hững nói: “Không thể nào là Khúc Nhiên, lại càng không thể là tôi.”

“Sinh viên Tô.” Tần Trác Thắng im lặng nãy giờ, lúc này nhìn về phía Tô Tái Tái, nhíu mày: “Hiện tại có trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện mình đã làm thì phải chịu trách nhiệm.”

Tô Tái Tái hờ hững liếc nhìn Tần Trác Thắng một cái, tùy ý phất tay: “Hiện tại còn chưa tới lượt ông đâu, đừng có tự nhảy ra làm gì.”

“Cô...!” Tần Trác Thắng cứng lại.

Ông ta còn chưa kịp nói cho xong thì Mễ Nhã đã xen ngang.

“Cô còn dám giảo biện?!” Cô ta trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như thể muốn nuốt sống cô: “Ban đầu có phải chính cô đã cảnh cáo tôi nếu tôi còn nhìn cô nữa thì cô sẽ khoét mắt tôi giẫm như pháo không?”

Tô Tái Tái gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe vậy, mọi người xôn xao.

Còn giọng nói hưng phấn đến điên cuồng của Mễ Nhã thì lại cất lên một lần nữa giữa tiếng ồn ào: “Xem đi! Cô ta thừa nhận rồi! Cô ta thừa nhận cô ta từng nói như vậy! Cho nên hiện tại tôi thành ra thế này là do cô ta hại!”

Tô Tái Tái nhìn Mễ Nhã như đang nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.

Biểu cảm của Tô Tái Tái như muốn nói “tôi nể mặt cô là người bệnh nên mới nói chuyện tử tế với cô mấy câu”, sau khi khẽ thở dài, cô nói: “Tôi từng nói không có nghĩa cô như hiện tại là do tôi làm.”

Tô Tái Tái dừng một chút rồi phất tay: “Khoan không đề cập tới chuyện nhỏ này vội, trái lại…”

Cô ngân dài giọng, chuyển qua nhìn Mễ Nghĩa Văn, ôn tồn hỏi: “Ông Mễ Nghĩa Văn phải không?”

“Làm sao?” Mễ Nghĩa Văn lạnh nhạt đáp.

“À. Không sao.” Tô Tái Tái nói, vỗ người Tô Hồng Bảo rồi lại hỏi: “Tôi muốn hỏi ông một chuyện. Nghe nói lúc trước ông từng động thủ với bé ngỗng nhà tôi một lần, muốn đạp thằng bé phải không?”

Mễ Nghĩa Văn sửng sốt nhìn Tô Hồng Bảo rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, cười lạnh một tiếng, hừ nhẹ: “Chỉ tiếc có người cản quá nhanh, không cho tôi đạp văng thằng ch* đ* chỉ giỏi mắng người này… Á!”

Ánh sáng lạnh lóe lên, máu vẩy ra mặt Mễ Nhã khiến cô ta sợ hãi ra mặt, mắt trợn to.

Mễ Ông Thành quay đầu nhìn con trai mình k** r*n thảm thiết, khoảnh khắc nhìn thấy Mễ Nghĩa Văn, mắt ông ta trợn lên, kêu lên đầy bi thương: “Nghĩa Văn!!”

Còn hai chân Mễ Nghĩa Văn từ phần đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt chỉ bằng một nhát kiếm.

Lúc này, Mễ Nghĩa Văn nằm ngã dưới đất, ra sức lăn lộn, k** r*n đau đớn.

Máu tươi lênh láng trông rất đáng sợ.

Viện trưởng và giảng viên Cổ Võ Viện lúc này đều đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, nghẹn họng trân trối, không nói nên lời.

Nếu vừa rồi bọn họ cảm nhận đúng…

Đó là kiếm khí!

“Xem đi.” Tô Tái Tái thu tay lại, cụp mắt nhìn Mễ Nghĩa Văn, nhàn nhạt mở miệng: “Cho nên tôi mới nói không thể nào là tôi. Bởi vì...”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 498


Cô dừng lại một chút, quay qua nhìn mặt Mễ Nhã.

Khoảnh khắc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, toàn thân Mễ Nhã rùng mình.

… “Nếu như là tôi thì không đời nào có chuyện cô vẫn còn giữ được một con mắt.”

“Càng không có chuyện tôi cho cô cơ hội hồi sức để ngồi đây nói là tôi làm.”

Tô Tái Tái nói đầy bình tĩnh, giọng điệu hờ hững nhưng nội dung thì rất hung tàn.

Mọi người nghe vậy không khỏi sợ hãi: “Tính tôi làm gì từ trước đến nay không bao giờ đầu voi đuôi chuột, cho nên nếu như là tôi, nhất định tôi sẽ khiến cô biến mất không còn lại chút dấu vết nào.”

“Cho nên từ những ý này tổng hợp lại, cách làm này… Không phải là của tôi.” Tô Tái Tái nhìn dáng vẻ của Mễ Nhã, lắc đầu ghét bỏ, chỉ tay vào cô ta nói thêm:

… “Nói vậy là sỉ nhục tôi.”

Tô Tái Tái nói ra sự thật một cách bình tĩnh và tàn nhẫn, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết và màu máu kinh hoàng của Mễ Nghĩa Văn khiến mọi người sốc đến mức không biết phải phản ứng thế nào.

Vẫn là người Huyền Học Viện đã trả qua nhiều trận chiến, cộng thêm các giáo viên và học sinh của Luyện Đan Viện, ngoài thân phận là người Huyền Học Viện ra thì cũng coi như là một nửa bác sĩ.

Họ mau chóng tiến lên xử lý vết thương của Mễ Nghĩa Văn.

Hội Huyền Học và hội đánh giá đan dược nhìn thấy tình hình này cũng ngay lập tức hoàn hồn và mời tất cả những nhân viên không liên quan khác đi ra ngoài.

Ngay cả người ngồi ở hàng ghế sau lén lút quay video bằng điện thoại di động cũng bị bảo vệ của Hội Huyền Học nhìn thấy và giật lấy điện thoại của người kia khi tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên.

Đến giờ mới trả lại cho đối phương, cũng lạnh nhạt làm tư thế ‘mời’: “Thưa ngài, mời ngài rời đi cùng với mọi người.”

“Anh!” Việc đầu tiên người kia làm khi lấy lại điện thoại đó chính là kiểm tra xem đoạn video vừa quay được có còn hay không. Nhưng, đừng nói là video, bây giờ điện thoại của người này còn sạch sẽ hơn khi vừa mới ra lò.

Tất cả thông tin và ảnh đều không thấy đâu.

“Anh có quá đáng quá không?!” Người kia kiểm tra điện thoại xong, giận dữ lườm bảo vệ Hội Huyền Học, duỗi tay về phía anh ta: “Trả đồ lại cho tôi!”

Bảo vệ lạnh lùng liếc nhìn người đó: “Trước khi vào hội trường đánh giá đan dược, chúng tôi đã nhắc nhở mọi người cất thiết bị liên lạc vào tủ đựng độ tương ứng bên ngoài. Tại sao ngài không cất mà còn lén mang vào?”

Người kia bị cứng họng trước câu hỏi, nhưng ngay sau đó đã lấy lại trạng thái tự tin sau trạng thái chột dạ: “Không ai nhắc tôi cả, tôi đâu có biết. Anh mau chóng trả lại hết thứ trong điện thoại lại cho tôi! Nếu không tôi không đi đâu! Và tôi sẽ kiện các người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”

Bảo vệ nghe xong, lần này cũng mặc kệ người đó luôn, quay đầu ra hiệu, ngay sau đó có hai bảo vệ khác tới gần và nhấc người kia lên.

Người kia sợ hãi nhìn xung quanh, vội vàng hét to: “Ai?! Các người không thể làm thế được! Tôi muốn kiện… ách!”

Tiếc rằng chỉ vừa hét lên được một nửa đã khiến bảo vệ nói chuyện với anh ta mất kiên nhẫn, lập tức khóa cổ anh ta lại, khiến những lời nói sau của anh ta bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Anh ta hoảng sợ khi không phát ra được âm thanh nào, mắt mở to nhìn người trước mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi khi đối phương hơi ghé sát lại.

“Hội đánh giá đan dược không phải nơi ngài có thể giương oai.” Bảo vệ nhìn chằm chằm ngươi này: “Hội Huyền Học càng không phải… đã hiểu chưa?”

Người kia gật đầu lia lịa, phát ra âm thanh ‘ưm ưm’, dù mơ hồ nhưng vẫn có thể xác định được là đang xin tha từ trong ngữ điệu.

Bảo vệ thu tay lại, thay người kia đặt điện thoại di động vào trong túi, sau đó mới vỗ mặt người này, lạnh nhạt nói: “Sớm biết nên dùng thái độ này, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao?”

Người kia im như ve sầu mùa đông, không dám thốt lên một chữ. Sau đó dưới cái vung tay tùy ý của bảo vệ, anh ta bị nâng kéo ra ngoài.

Cảnh này tất nhiên được rất nhiều người xung quanh chứng kiến.

Vốn có một số người muốn ỷ vào danh tiếng của mình để kêu gào hai câu, hiện tại chỉ yên lặng sờ cái mũi, theo sau những người khác ngoan ngoãn rời đi.

Bảo vệ rời mắt khỏi đám người, thầm hừ một tiếng.

Có một số người ấy à, cảm thấy đối phương dễ nói chuyện là đang sợ mình, thế là cứ khinh khỉnh người ta.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 499


Chờ đến khi thật sự chọc giận đối phương rồi, đến khi tình thế không thể cứu vãn mới hiểu ra, người ta lúc đầu lùi một bước chỉ vì không muốn để ý đến mình mà thôi.

Cứ như nhà họ Mễ hiện tại.

Thành ngữ ‘gieo gió gặt bão’ quả không sai.

Bảo vệ vừa nghĩ vừa nhìn về hướng Mễ Nghĩa Văn. Khi thu tầm mắt lại nhìn Mễ Ông Thành nằm liệt một bên, sắc mặt xám xịt, biểu cảm dại ra thì khẽ lắc đầu một cái, sau đó lại thu mắt lại.

Vết thương của Mễ Nghĩa Văn do Nghiêm Thanh xử lý, dùng bộ châm mà Tô Tái Tái tạo ra, cộng thêm sự hỗ trợ của Chu Phổ và Thẩm An, đến lúc này mới dừng chảy máu lại.

Nhưng điều này chỉ làm trong lúc khẩn cấp, vừa cầm máu, Hội Huyền Học sẽ lập tức đưa người tới bệnh viện.

Bề mặt cắt của vết thương phẳng, có thể nối lại được. Chỉ là…

Nghiêm Thanh lau máu trên tay, vừa quay sang nhìn lướt qua Tô Tái Tái.

Kiếm khí vừa lúc cắt đứt sụn trên đầu gối Mễ Nghĩa Thành.

Cho dù Mễ Nghĩa Thành có nối lại được hai chân thì đến ngày mưa dầm mưa tã sẽ chịu tra tấn, hơn nữa ngày thường đi đường có lẽ cũng sẽ gặp những trở ngại trong việc co duỗi khớp gối.

… Thật đáng sợ.

“Cô… Cô!” Mễ Ông Thành được Luyện Đan Viện châm cho vài nhát, lúc này mới từ từ lấy lại bình tĩnh, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Tái Tái, không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Đừng có cô cô cô.” Tô Tái Tái liếc Mễ Ông Thành một cái, nói: “Bây giờ thấy rõ chưa? Tôi muốn ra tay thì sao có thể như mèo con gãi ngứa được.”

Nói xong, cô nhìn Tô Hồng Bảo và nói nhỏ một tiếng, sau đó Tô Hồng Bảo gật đầu, xoay người đi về hướng Tiền Tam.

Mễ Ông Thành nghe cô nói vậy mới như tỉnh dậy từ trong mơ, cực kỳ bi thương chỉ vào Tô Tái Tái mà nói: “Nhà họ Mễ bị hủy trong tay cô rồi!”

Nói xong, ông ta đấm mạnh vào ngực mình với vẻ mặt hối hận, nước mắt tuôn rơi, nào có chút tư thái ông cụ nhà họ Mễ?

Chỉ là không biết ông cụ Mễ hối hận hiện giờ có thầm hối hận trong mình vì đã chọc tới Tô Tái Tái không?

Nếu không…

Có lẽ nhà họ Mễ vẫn là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Mà hiện tại… qua chuyện này của nhà họ Mễ, e rằng bốn gia tộc lớn ở thủ đô sẽ biến đổi.

Những người ở lại hiện trường lúc này đều là người có quan hệ với Huyền Học Viện, không ít giáo viên đều âm thầm có bạn bè của mỗi người, mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi gió bão.

Tất cả đều tính toán sau khi chuyện trước mặt kết thúc thì sẽ rời khỏi đây gọi điện cho người quen.

Chỉ biết là nhà họ Mễ có biến cố, còn về phần đối phương có ý định gì không, vậy thì đó là chuyện của bọn họ.

“Ông ơi!” Mễ Nhã ngồi trên xe lăn thấy Mễ Ông Thành như vậy cũng không kìm được bật khóc.

Cô ta lập tức di chuyển xe lăn tới gần chỗ ông ta, lúc này mới nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt vừa buồn vừa tức giận.

“Tô Tái Tái, cô thật quá đáng!”

“Là do các người muốn vu oan cho tôi. Mà tôi chỉ làm theo lời các người nói, chứng minh bản thân mà thôi.” Tô Tái Tái bình tĩnh nói, không hề cảm thấy mình quá đáng quá mức.

Hơi dừng một chút, cô quay đầu thấy Tô Hồng Bảo đã quay lại, gọi một tiếng ‘tiểu sư thúc’ rồi lại lần nữa đứng bên cạnh mình, lúc này mới đặt tay lên đầu của cậu ấy, rồi nhìn Mễ Nhã tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là Mễ Nghĩa Văn vậy mà muốn ra tay với Bé Ngỗng nhà tôi. Tôi chỉ là muốn ra mặt cho nó, trả thù cho nó mà thôi.”

“Cô…!!” Mễ Nhã lườm Tô Tái Tái, tức đến run người.

“Đừng, đừng có cô nữa mà. Hôm nay tôi đã nghe từ này rất nhiều lần rồi đấy.” Tô Tái Tái cầm lấy hộp gầm trên tay Tô Hồng Bảo, đứng yên tùy tiện ném cho Mễ Nhã.

Cứ như thể thứ cô vứt chỉ là một viên kẹo hay là một quả táo.

Đến khi Mễ Nhã tiếp lấy theo bản năng, Tô Tái Tái mới hất cằm, chỉ vào hộp gấm và nói: “Bên trong đó là viên đan dược đỏ cấp hai, chân của ba cô do tôi chém đứt, tôi đã xả giận rồi, tất nhiên chữa chân cho ông ta cũng chẳng sao cả.”

“Có điều…” Cô dừng lại, tầm mắt lướt qua khuôn mặt Mễ Nhã một lượt: “Cái vết như bị mèo cào này của cô không liên quan gì đến tôi nên tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Nhà họ Mễ các cô tìm chính chủ để mà làm loạn ấy.”
 
Back
Top Bottom