Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 510


Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu các thành viên trong đội, họ đột nhiên rơm rớm nước mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, giơ cốc nước trái cây trong tay lên và hét lớn: “Huấn luyện viên! Mùa giải tới, bọn em nhất định sẽ cố gắng thành công!”

Nói xong, họ ngửa đầu uống ‘ừng ực’ hết cốc nước trái cây.

Điều này khiến cho mấy người Đại Khôn Hào cũng muốn bật khóc, sôi nổi bê nước trái cây lên cạn ly.

Đại Vi và Khúc Nhiên ở bên cạnh chứng kiến mà há hốc mồm.

… Không phải chứ, mấy đứa nhiệt huyết đến vậy sao?

Nếu không phải thứ họ đang uống là nước trái cây, e rằng người ta còn đang tưởng họ uống ‘rượu”!

Đại Vi thầm phàn nàn trong lòng, cô ấy và Khúc Nhiên cùng quay sang nhìn về phía Tô Tái Tái.

Phát hiện cô cũng nghệt mặt ra như hai người, lúc này mới thấy yên lòng.

… Trông thế này thì có vẻ không phải các cô có vấn đề, mà là mạch não của đám người Đại Khôn Hào có vấn đề!

Đang yên đang lành nhiệt huyết thế làm cái gì?!

“Ồ…” Động tác gắp đồ ăn của Tô Tái Tái khựng lại hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đặt đũa xuống, hơi do dự bê nước trái cây lên, tượng trưng uống một ngụm rồi mới nói: “Các cậu làm tôi cũng ngại nếu không uống đấy.”

Hay là thực chất các cậu chỉ đột nhiên phát hiện nước trái cây này rất ngon, nên mới dùng cách này để cướp nước trái cây của cô?

“Không phải, bọn họ chỉ đang cảm động trước sự tin tưởng của cô với bọn em.” Đại Khôn Hào hai mắt tỏa sáng bảo đảm với Tô Tái Tái: “Cô cứ yên tâm, lần sau bọn em sẽ cố gắng.”

Các đồng đội lần lượt gật đầu.

“?” Tô Tái Tái.

“Không cần phải chờ đến lần sau, mấy ngày nữa các cậu tiếp tục cố gắng là được.” Tô Tái Tái nói rất nhẹ nhàng.

“Hả? Nhưng mà… Tiểu Tái, đám Tiểu Hào bị loại rồi mà.” Không đợi Đại Khôn Hào mở miệng, Đại Vi đã cướp lời trước.

Tô Tái Tái nghe xong thì cười, nhìn bọn họ một cái: “Hai ngày nữa mọi người sẽ biết.”

“?! Tiểu Tái, ý của em là… Em tính ra được mấy đứa này có thể tiếp tục thi đấu sao?” Khúc Nhiên là người đầu tiên hồi phục tinh thần, thận trọng hỏi lại Tô Tái Tái.

Đại Khôn Hào nghe vậy cũng hiểu ra, cùng mọi người nhìn sang cô, vừa xoa tay vừa cười hì hì nói: “Cô ơi… cô có chắc không?”

“Có chắc hay không cũng không quan trọng, dù sao các cậu sẽ đấu trận bán kết.” Tô Tái Tái tùy ý vẫy tay, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó nhớ thể hiện cho tốt vào.”

Đại Khôn Hào liên tục gật đầu, lớn tiếng bảo đảm cùng với các đồng đội của mình: “Cô cứ yên tâm ạ!”

Lời còn chưa dứt, Đại Vi đã đánh Đại Khôn Hào, nhắc nhở: “Em còn thần người ra đấy làm gì? Còn không mau đi mua lì xì đỏ đưa cho Tiểu Tái.”

“Ồ ồ ồ…” Đại Khôn Hào bừng tỉnh, vừa gật đầu vừa định đứng dậy.

Nhưng còn chưa đứng lên thì Tô Tái Tái đã gọi lại.

“Không cần đâu.” Tô Tái Tái nhìn về phía họ, chỉ vào bàn đồ ăn trước mặt và cười nói: “Cái này là được rồi, chỉ là quà cảm ơn thôi, không cần đặc biệt chuẩn bị lì xì đâu. Hơn nữa…”

Tô Tái Tái dừng lại một chút, trong sự tò mò của đám người Đại Vi, cô bổ sung thêm một câu: “Thật ra lúc tôi vừa chuẩn bị bỏ phiếu, vô tình nhìn thấy khí sắc của vị đội trưởng đội kia… không được tốt cho lắm.”

Không được tốt cho lắm? Sao lại không tốt, boss nói rõ ràng kỹ càng tỉ mỉ hơn đi!

Những thứ như Huyền học vốn đã rất bí ẩn đối với người ngoài, mà bây giờ Tô Tái Tái chỉ nói một nửa càng khiến người ta tò mò hơn.

Nhưng khi đám người Đại Vi quấn đấy Tô Tái Tái bảo cô có thể nói chi tiết hơn trong phạm vi có thể nói được, nguyên nhân tại sao Tô Tái Tái lại kiên trì muốn bỏ phiếu cho chiến đội Đại Khôn Hào thì trên mạng giờ đang náo loạn hết cả lên.

Mà người khơi mào những việc này chính là Thủy Quân do Phụng Hồng Bác bảo Nhị quản gia sắp xếp!

Vốn dĩ hội đánh giá đan dược bắt đầu sớm đã làm cho đám Thủy Quân này lần lượt nổi dậy, các loại móc mỉa gì cũng có.

Nhưng vẫn chưa có hiệu quả gì, lần nào mới thò đầu ra đã bị đoàn fan nhà Tô Tái Tái khịa lại.

Tới tận bây giờ bọn họ mới nhìn thấy hy vọng.

Bài đăng “nghiêm túc hài hước” của Tô Tái Tái trên blog chính thức của trò chơi khiến một số người thấy thú vị, nhưng lại khiến fan của năm đội đứng đầu cảm thấy khó chịu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 511


[... Không phải chứ, cho dù là đùa thôi cũng đừng có quá đáng như vậy chứ? Tôi là fan của chiến đội ‘hai sáu’, có cảm giác như đang bị xúc phạm.]

[Thật không dám giấu gì, thực chất tôi cũng…]

[Đúng vậy, Tô Tái Tái có ý gì? Không phải là thấy chiến đội mình huấn luyện thua cuộc thì lên đây nói kháy chiến đội ‘hai sáu’ chứ?]

Fans của chiến đội ‘hai sáu’ càng nói càng cảm thấy đúng, càng nghĩ càng tức giận, cộng thêm Thủy Quân ở bên trong châm ngòi thổi gió gây sự, rất nhanh đã quấy đục bãi nước này.

Người phụ trách Thủy Quân thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức sắp xếp hot search.

Không lâu sau, đề tài #Tô Tái Tái cảm thấy chiến đội ‘hai sáu’ thắng không đáng# đã lên hot search.

Khiến người qua đường cũng phải tò mò nhấn vào, vừa hóng hớt vừa bày tỏ ngứa mắt Tô Tái Tái lòng dạ hẹp hòi.

Thậm chí có những fan cực đoan của chiến đội ‘hai sáu’ đã nhảy đến bài đăng của Tô Tái Tái và lăng mạ cô.

[Tô Tái Tái! Cô bị điên hả?! Đám Đại Khôn Hào thua là vì kỹ năng kém hơn người ta, không chịu thua được thì đừng chơi thể thao điện tử nữa! A, phụ nữ thật nhỏ mọn.]

Lời này vừa ra khiến nhiều người không còn giữ ý nữa, cuộc đấu khẩu đã nổ ra như vậy.

Thậm chí, có không ít người bắt đầu công kích Tô Tái Tái.

[Chơi game biết Huyền học thì có ích gì? Với cái nhân phẩm như này mà cứ suốt ngày la ó Tái Tái là thần tượng của mình, tao nghe xong còn thấy ngại dùm! Nếu tao là bọn mày, chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân từng là fan của loại người này.]

[Đúng vậy, tao đang muốn nói cô ta thích khoe khoang từ lâu rồi. Lần nào có điểm gì hơn người ta cũng mang ra khoe.

Nhưng mà có một chuyện tao thấy rất lạ là loại người thích khoe khoang như cô ta sao lại chưa từng đăng thành tích và trường học của mình lên?]

[Này tao biết! Nghe nói Tô Tái Tái chưa từng đi học, là một đứa con gái quê mùa từ trên núi xuống.]

[Ồ, chẳng trách, trước kia tưởng là người ta khiêm tốn, bây giờ hóa ra… là bởi vì không lấy ra được, không khoe được. Đã hiểu đã hiểu (vỗ tay vỗ tay)]

Đương nhiên, kiểu chế nhạo trình độ học vấn này ngay lập tức khiến nhiều người qua đường ngứa mắt, tất cả đều nói thay Tô Tái Tái.

Mãi đến lúc này, Đại Khôn Hào mới nhận được cuộc gọi, cùng với giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại, vẻ mặt cậu ấy dần trở nên nghiêm túc hơn so với vẻ mặt thoải mái lúc trước.

“... Tôi biết rồi.”

“Đội trưởng, làm sao vậy?” Thành viên trong đội nhìn Đại Khôn Hào, mãi đến khi cậu ấy cúp máy mới mở miệng hỏi.

Đại Khôn Hào không trả lời câu hỏi của cậu ấy mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nhíu mày mở miệng: “Cô ơi, không tốt rồi.”

Tô Tái Tái khó hiểu, cùng hai người Đại Vi nhìn cậu ấy.

Có chuyện gì không tốt? Cô cảm thấy mình khá tốt mà.

Nhưng sau khi Đại Khôn Hào kể lại khái quát chuyện vừa nói, cô lại nhíu mày, cầm điện thoại di động lên.

“... Cô ơi?!” Đại Khôn Hào thấy cô như vậy liền đoán được có điều không ổn.

Quả nhiên, hai phút sau, Tô Tái Tái đã tag fan của chiến đội ‘hai sáu’ tới lăng mạ mình trong bài đăng của cô.

[Không biết người thua không chịu nổi là ai, hai ngày sau xem ai bị vả mặt.]

Đăng xong, cô lại chụp màn hình những bình luận nói cô từ trên núi xuống, không có văn hóa, lại đăng thêm một bài nữa.

[Tôi quả thật không có văn hóa, nhưng mà cũng tốt hơn đại đa số những người ngồi ở đây một chút ít thôi.]

Đăng xong, cô ném điện thoại vào trong mũ choàng, còn về phần hai bài đăng của cô trên mạng đã tạo ra gió tanh mưa máu như thế nào…

Tô Tái Tái tỏ vẻ mình không quan tâm.

Chỉ cần cô không xem, cô có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mấy người tự mình dậm chân chơi đi nhá.

╮(╯▽╰)╭

----

Nhà họ Phụng.

“Ông ba.”

Phụng Hồng Bác và Bạch Ngữ Dung đang nói chuyện với nhau đồng thời quay đầu nhìn về phía Nhị quản gia, khi ông ta đến gần, tầm mắt rơi vào hộp gấm trong tay ông ta.

Nhị quản gia khom người cười nói, sau đó đưa hộp gấm qua: “Đây là đan dược của cô Ngữ Dung, hội đánh giá đan dược tự mình phái người đưa tới. Nói là mời cô Ngữ Dung kiểm tra qua, nếu không có vấn đề gì thì ký nhận hàng, bọn họ cũng trở về để báo cáo kết quả.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì quay sang nhìn Phụng Hồng bác trước, khi thấy ông ta gật đầu mới đứng dậy nhận lấy hộp gấm, mở ra quan sát rồi gật đầu với quản gia: “Quản gia, không có vấn đề gì.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 512


“Vậy tôi ra ngoài tiễn bọn họ đi nhé?”

Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Sau khi nhìn theo bóng lưng Nhị quản gia rời đi, Bạch Ngữ Dung mới đóng hộp gấm lại.

Trong khi cô ta vẫn đang suy nghĩ phải làm gì với viên đan dược này, Phụng Hồng Bác ngồi cạnh cô ta gọi một tiếng: “Ngữ Dung.”

Bạch Ngữ Dung lập tức quay sang nhìn ông ta: “Ông nội.”

“Ngữ Dung này, viên đan dược của con… có thể đưa cho ông nội không?”

Phụng Hồng Bác cười mỉm chỉ vào hộp gấm trong tay cô ta: “Ông thấy hơi tò mò.”

Bạch Ngữ Dung sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là không vui.

Mặc dù cô ta vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với thứ này, nhưng… dù thế nào đây cũng là đồ vất vả lắm cô ta mới làm ra được mà, đúng không?

Có điều, Bạch Ngữ Dung hiểu rõ lúc này nên lấy lúc nào nên bỏ, bây giờ nhà họ Bạch đã phá sản, chỗ dựa của cô ta cũng chỉ có Phụng Hồng Bác.

Cho nên, cô ta lập tức cười gật đầu và đưa hộp gấm cho Phụng Hồng Bác, thoải mái hào phóng nói: “Ông ơi, con vốn định tặng thứ này cho ông mà.”

“Vừa rồi con đang do dự, sợ rằng ông không thích thứ này, bây giờ thấy ông không chê thì con an tâm rồi.”

“Thật sao?” Phụng Hồng Bác cười ha ha nhận lấy, chờ Bạch Ngữ Dung gật đầu mới vui mừng nói: “Không hổ là cháu gái của ông, ngoan quá.”

Bạch Ngữ Dung lập tức mím môi cười, dáng vẻ ngượng ngùng.

Phụng Hồng Bác thầm cười khẩy trong lòng. Chút tâm tư trong lòng Bạch Ngữ Dung tuy không thể nói là như một tờ giấy trắng trước mặt ông ta, nhưng ông ta chỉ vừa nhìn là có thể thấy rõ tính toán trong lòng cô ta.

Mà ông ta cũng không định chỉ rõ ra làm gì.

Dừng một chút, ông ta lại dịu dàng gọi một tiếng: “Ngữ Dung.” Đến khi đối phương ngẩng đầu nhìn sang, ông ta hỏi: “Bây giờ cháu không thể học tiếp ở đại học Đế Đô, cháu có ý định gì không?”

“Cháu…” Bạch Ngữ Dung hơi mờ mịt.

Từ trước đến giờ, đường đi của cô ta đều được Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã trải sẵn.

Thi vào Huyền Học Viện, sau đó làm rạng rỡ hai nhà họ Bạch và Hứa.

Nhưng giờ đây… Nhà họ Bạch đã phá sản, nhà họ Hứa cũng như ngọn đuốc lung lay trong gió, Hứa Tần Nhã trước đó đã cầu xin cô ta vài lần, nhưng bây giờ đã không còn như trước kia nữa.

Bạch Ngữ Dung cảm thấy mình vẫn gọi bà ta một tiếng mẹ, không mặc kệ bà ta đã là có lòng lắm rồi.

Nhà họ Hứa đã vậy rồi mà còn muốn cô ta hỗ trợ?

Đó là điều không bao giờ.

Nói đến cùng, cô ta không phải là con ruột của Hứa Tần Nhã, hoàn toàn không có cái nghĩa vụ đấy.

Muốn cứu nhà họ Hứa?

Được, vậy đi tìm Tô Tái Tái đi.

Bây giờ người ta chính là luyện đan sư, muốn chỉnh đốn lại nhà họ Hứa thì phải dựa vào cô ta mới đúng.

Bạch Ngữ Dung nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được cơn ghen.

“Ông ơi, tạm thời con vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì.” Bạch Ngữ Dung nhíu mày lắc đầu.

“Không sao.” Phụng Hồng Bác vỗ mu bàn tay cô ta, an ủi: “Dù sao ông cũng muốn giữ con bên mình nhiều hơn. Bây giờ chưa nghĩ ra, vậy cứ từ từ mà nghĩ, chúng ta không vội.”

Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì cảm động không thôi, đôi mắt tỏa sáng nhìn Phụng Hồng Bác gật đầu: “Vâng!”

Phụng Hồng Bác lại vỗ mu bàn tay cô ta, nói: “Được rồi, đừng cứ ở đây với ông già thối này, mấy cô gái các cháu không phải thích đi dạo phố lắm sao? Đi đi, dẫn người theo dạo phố và mua mấy thứ đi.”

“Vậy… được rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung chỉ hơi do dự một chút rồi gật đầu, đứng dậy tạm biệt Phụng Hồng Bác.

Sau khi nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, nụ cười trên mặt Phụng Hồng Bác dần biến mất, ông ta cúi đầu nhìn hộp gấm trên tay, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, vào thư phòng tìm kiếm.

Chưa đi được hai bước đã nghe thấy Nhị quản gia hạ giọng lạnh lùng nói chuyện điện thoại ở trong góc.

“Không giải quyết được chuyện nhỏ mà ông ba đã giao, vậy cần các người có ích gì!”

Phụng Hồng Bác dừng lại, gọi tiếng ‘Phụng Nhị’ làm Nhị quản gia cả kinh, vội quay đầu nhìn ông ta gọi: “Ông ba.”

Lúc này Phụng Hồng Bác mới nói tiếp: “Chuyện tôi đã giao? Là chuyện gì?”

“Thì là…” Nhị quản gia ậm ừ một lát, lập tức đứng nghiêm khom lưng với Phụng Hồng Bác: “Thành thật xin lỗi ông ba, chuyện về minh tinh nhỏ mà lần trước ngài căn dặn… chúng tôi vẫn chưa xử lý xong.”

Phụng Hồng Bác thoạt đầu nghi hoặc nhíu mày, sau đó mới nhớ ra khoảng thời gian trước Bạch Ngữ Dung gây chuyện trên mạng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 513


Không chỉ vậy, Phụng Hồng Bác đột nhiên còn nhớ tới tên Weibo của minh tinh nhỏ đó, lập tức trừng mắt nhìn Nhị quản gia: “... Từ từ! Tên của minh tinh nhỏ kia là…?!”

“Là Tô Tái Tái.” Nhị quản gia trả lời đúng sự thật, vừa dứt lời liền thấy sắc mặt Phụng Hồng Bác trầm xuống, trái tim cũng đập ‘thịch’ một cái, ngữ khí lập tức trở lên cung kính hơn: “Có chuyện gì vậy ông ba?”

Dừng một chút lại tưởng rằng mình đã làm sai, lại nói: “Tôi sẽ gọi cho bọn họ ngay…”

—— “Không cần.”

Nhị quản gia sửng sốt nhìn Phụng Hồng Bác: “Ông ba?”

Phụng Hồng Bác trầm mặt nói tiếp: “Cho người rút về hết. Tô Tái Tái này… tạm thời đừng chọc vào.”

Chọc ư?

Nhị quản gia cả kinh trong lòng, nhưng khi Phụng Hồng Bác lại quay sang nhìn mình, ông ta rũ mắt khom lưng xuống trước, cung kính nói: “Vâng.”

Chỉ là đôi mắt vẫn đang chăm chăm nhìn gạch vuông dưới chân mình, nỗi lòng quay vòng.

Ông ba… vậy mà lại dùng hai chữ ‘chọc vào’ ư, lẽ nào minh tinh nhỏ này… không phải là minh tinh bình thường?

Kiểu này có vẻ ông ta phải hỏi thăm một chút.

Nhị quản gia lại lần nữa đứng thẳng sau khi Phụng Hồng Bác lại lần nữa bước lên bậc thang, vừa nhìn theo bóng lưng Phụng Hồng Bác rời đi vừa chửi thầm trong lòng.

----

Phụng Hồng Bác vào thư phòng, lập tức khóa trái cửa lại, cầm hộp gấm đi thẳng vào mật thất.

Nếu lúc này có người đi theo Phụng Hồng Bác vào mật thất, ngay khi tiến vào không chừng sẽ tưởng nhầm mình vừa bước vào căn phòng phẫu thuật của một bệnh viện nào đó.

… Không, đúng hơn là vừa bước vào phòng giải phẫu pháp y mới đúng.

Đặc biệt là trên bàn giải phẫu trong mật thất còn đang nằm một người máu thịt lẫn lộn.

Người kia vẫn luôn trong trạng thái run rẩy, không biết là đang sợ hay vì nguyên nhân nào khác.

Toàn thân máu thịt lẫn lộn, thậm chí khiến người ta không thể phân biệt giới tính nếu chỉ nhìn ngoại hình.

Mặc dù không nhìn ra người đó là nam hay nữ, nhưng từ trạng thái tinh thần của người đó thì vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.

Nói cách khác, khi một người chịu tra tấn dã man, phản ứng của họ khi gặp thủ phạm là sợ hãi hoặc khuất nhục.

Nhưng ánh mắt của người này lại chết lặng.

Như thể tinh thần đã tan vỡ.

Mật thất rất sạch sẽ, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi, nhưng mùi máu tanh vẫn vương vấn trong không khí mãi không tan.

Môi trường sạch sẽ, xen lẫn mùi máu tanh khiến người ta có cảm giác rùng rợn khó tả.

Nhưng Phụng Hồng Bác sau khi tiến vào liền không thèm nhìn người đó, như thể trong mắt ông ta đó đã không còn là người mà chỉ là một khối thịt coi như vẫn còn tươi.

Ông ta đi đến bàn thí nghiệm ở một bên, nóng lòng muốn lấy đan dược ra, muốn cạo một ít bột để nghiên cứu, nhưng vừa lấy ra ông ta đã nhíu mày, nói: “Hả?”

Ông ta cẩn thận quan sát viên đan dược trên tay.

… Trọng lượng của viên đan dược này cầm trên tay không đúng lắm.

Quá nhẹ.

Như để xác nhận những gì Phụng Hồng Bác nghĩ, viên đan dược đó đã nứt và vỡ tan ngay giây tiếp theo.

Vốn dĩ Phụng Hồng Bác cho rằng chỉ còn lại một ít thôi cũng được, nhưng ông ta không ngờ rằng khoảnh khắc trước khi mảnh nhỏ hơi mỏng rơi xuống bàn, nó đã tan biến theo làn khói và biến mất trong gió, không để lại một chút dấu vết nào.

…… Ảo thuật!

Phụng Hồng Bác ngồi đó, sửng sốt một lúc, sau đó nắm tay thành nắm đấm và đập vào mặt bàn.

Tiếng động lớn vang lên khiến người nằm trên bàn giải phẫu đang run rẩy lập tức giật bắn người.

Nhưng ngay sau đó lại khôi phục trạng thái dại ra như lúc đầu.

-----

Bên kia, đoàn Thủy Quân lặng lẽ rút lui khỏi cuộc đấu khẩu trên mạng, fans của Tái Tái dần lần át fans của chiến đội ‘hai sáu’.

Đến cuối cùng không thể nói được gì nữa chỉ đành bỏ lại một câu, giả vờ như mình ‘không thèm chấp nhặt với bọn họ’, chuẩn bị rời đi.

[... Hừ! Thôi, tao không thèm nói với bọn mày nữa, dù sao chính nghĩa trong lòng người, chủ của bọn mày chính là không chịu nổi thua cuộc!]

[Đúng vậy, loại người không có văn hóa đều như vậy hết á.]

Cư dân mạng vừa nói xong lời này đã bị người nào đó chuyển tiếp, trực tiếp mắng một câu: [Tao thấy mày đang đánh rắm đấy!]

“?” A, lại có fan của Tô Tái Tái ra trận sao?

Hắn ta phải nhìn xem là cái loại người gì.

Cư dân mạng cười khẩy nhấn vào Weibo của người đó, thế nhưng sau khi nhìn rõ tên và xác thực của người kia, hắn ta đơ người vài giây.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 514


Sau khi hoàn hồn ngay lập tức nhắm mắt lại, sau đó mở ra.

Thấy mình không nhìn nhầm, hắn ta lại thoát ra rồi vào lại, click vào xác thực của đối phương nhìn đi nhìn lại mãi một lúc lâu, mới tiếp tục đơ người nhìn chằm chằm tên Weibo của người đó.

“Viện Bác Cổ Võ Viện”.

Mẹ nó… hắn ta ngoài yêu thích thể thao điện tử ra, còn tình cờ là fan của Cổ Võ Viện!!!

Là người theo dõi và báo danh mỗi ngày!

Đang lúc cư dân mạng bàng hoàng thì lại thấy “Viện Bác Cổ Võ Viện” lại đăng một bài mới.

Chỉ một chữ đơn giản: [A.]

Hình ảnh đi kèm là ảnh chụp màn hình của giao diện [có xóa fan không?]

Sau đó thì sao?

Cư dân mạng này không còn biết đến sau đó nữa.

Hắn ta… bị Cổ Võ Viện xóa fans!

… Khoan đã, hắn ta chưa làm gì mà, chỉ đang đối đầu với fan của Tô Tái Tái thôi mà!!!

Ngay sau đó, đề tài #chiến đội ‘hai sáu’ thừa nhận đã thay đổi đội thi đấu và xin lỗi vì muốn rút lui khỏi cuộc thi. Chiến đội Đại Khôn Hào tiến và top năm!# xuất hiện trên Weibo.

A này……

Tin tức vừa ra, fans hai bên còn đang tranh cãi đều choáng váng.

Đồng thời, “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” nhấn like phát biểu xin lỗi của chiến đội ‘hai sáu’ và tag công ty trò chơi.

[Bây giờ tôi có thể bầu chiến đội Đại Khôn Hào không?]

[……] Công ty trò chơi.

[……] Các cư dân mạng.

----

Đại Boss, ngài muốn chọn thì thì chọn.

Mọi người: Hèn mọn.

Đồng thời, Weibo có tên “Bút Lông Và Nghiên Mực” online và ấn like “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”.

Tiền Tam nhận được tin thông báo, miệng phun ra ngụm trà.

Cùng lúc đó, giới Huyền môn lại được phen chấn động: “Vị kia đã trở lại!” Tin tức được lan truyền nhanh chóng.

Chị có Tô Tái Tái sau khi nhìn thấy cái like này đã quay đầu nhìn về phía người giấy nhỏ, cười nói với nó: “Nhìn đi, tên của hai người rất hợp nhau đó.”

Cùng là bút, mực và giấy.

Người giấy nhỏ gật đầu, vẻ mặt giống như Tô Tái Tái: “Thật là thần kỳ!”

Đúng lúc khi giới Huyền môn cảm thấy vô cùng kinh ngạc bởi “Bút Lông Và Nghiên Mực” ấn live cho Tô Tái Tái.

Một cư dân mạng nhận ra thân phận của “Viện Bác Cổ Võ Viện” càng kinh ngạc hơn nữa.

[...Không phải, tại sao Viện Bác lại đứng ra nói giúp Tô Tái Tái chứ?! Chuyện gì thế này!] Vẻ mặt của cư dân mạng “túm tóc, đầu heo nghĩ không ra điên cuồng lắc”.

[Báo!! Cư dân mạng vừa nãy mắng người, bây giờ đã khóc lóc cầu xin tha thứ ở dưới Weibo của Bé Giấy Tái Tái rồi!]

[???!]

Thế giới này thay đổi quá nhanh cũng không cần nhanh như vậy chứ?!

Tại sao cái “Viện Bác Cổ Võ Viện” vừa xuất hiện, cư dân mạng đã lập tức xin lỗi chứ?

Kỳ lạ quá rồi nhé, có ai phổ cập kiến thức không? Các bé yêu quanh năm chơi thể thao điện tử cũng muốn ăn dưa hóng chuyện với mọi người.

Người hâm mộ của Tô Tái Tái đều bắt đầu theo dõi cô từ chương trình Huyền Linh Sư, bản thân cũng là người yêu thích Huyền học, thậm chí non-fan của Huyền Linh Sư còn có không ít người của Huyền Học Viện.

Sau khi nhìn thấy có cư dân mạng hỏi như vậy, bèn trả lời đôi câu.

[Tôi nói thế này nhé, mọi người trào phúng chuyện quá trình học hành của Tô Tái Tái, bản thân chuyện này đã là hành vi ăn vạ rồi. Đừng hỏi tại sao, dù sao mọi người chỉ cần biết mọi người trêu sai người rồi, thế là được.]

….Không phải chứ anh trai, anh nói vậy có khác nào chưa nói đâu hả!

Quay lại nói cho rõ đi, không được sao?!

Đang lúc mọi người niềm nở kêu gào, Weibo Official của Huyền Linh Sư đăng Weibo—

[Xin chào các vị Huyền hữu! Tập mới của chương trình sắp phát sóng rồi, chủ đề lần này sẽ để mọi người nhìn thấy câu chuyện ngày thường của các vị khách mời thường xuyên á~

Với lại tiến về phương hướng nào đó, hoàn thành một chút nhiệm vụ nho nhỏ.

Tóm lại! Một lần nữa đặc biệt cảm ơn cô Tô! @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi (cúi người, hoa tươi)]

[???]

Lần này không chỉ người hâm mộ của giới thể thao điện tử ngơ ngác rồi, đến những người hâm mộ của giới Huyền học cũng ngơ luôn.

…Không phải, hôm nay mọi người hẹn trước với nhau rồi hả, cùng nhau chơi trò thần bí chứ gì?!

Tức chết người ta rồi nhé!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Thời đại tin tức, mỗi ngày đều có dưa mới xuất hiện trình làng.

Mà theo sau thông báo từ Weibo Official của tổ chương trình Huyền Linh Sư, mọi người đã nhanh chóng ném đội tuyển “hai sáu” ra sau đầu, bắt đầu mong đợi chương trình livestream ngày mai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 515


Chỉ có số ít anti-fans của Tô Tái Tái vẫn kiên trì bôi đen cô không ngừng nghỉ, nói cô [Con nhóc quê mùa từ trên núi xuống, không biết được mấy chữ, chẳng trách lại thích gặm màn thầu].

Bạch Ngữ Dung lướt điện thoại, chỉ cần là Weibo mắng Tô Tái Tái, cô ta đều ấn like hết.

Cho đến khi nguôi giận bỏ điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phụng Hồng Bác bế Phụng Cảnh từ bên ngoài trở về.

Cô ta vội vàng nở nụ cười, đứng lên, nhanh chóng bước lên trước, đang lúc muốn gọi ông ta thì Phụng Hồng Bác đã làm một động tác “Đừng lên tiếng” với cô ta.

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới phát hiện Phụng Cảnh ngủ rồi.

Cho đến khi nhìn thấy nhóc con này, cô ta mới ngạc nhiên cảm thấy, hình như khoảng thời gian này ở nhà họ Phụng không hay nhìn thấy nhóc quỷ này.

Khi trong lòng đang cảm thấy kì lạ, Nhị quản gia đã đón lấy Phụng Cảnh từ trong tay Phụng Hồng Bác, hơi cúi người với hai người rồi bế Phụng Cảnh về phòng ngủ.

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới quay đầu lại nhìn Phụng Hồng Bác, nghi hoặc nói: “Ông nội, hình như khoảng thời gian này Tiểu Cảnh đều dễ buồn ngủ nhỉ?”

Phụng Hồng Bác nghe vậy cười gật đầu: “Trẻ con đều như vậy, đùa nghịch xong thì dễ buồn ngủ.”

Ngừng lại một lúc rồi ông ta lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Đang là lúc tuổi lớn, ngủ nhiều sau này mới cao được.”

…Vậy sao?

Trong lòng Bạch Ngữ Dung có nghi ngờ, không kìm được lại nhìn về hướng Phụng Cảnh được bế đi.

Dáng vẻ như có điều suy nghĩ này của cô ta, đã bị Phụng Hồng Bác nhìn thấy rồi, ông ta không nhịn được mà híp mắt lại.

Nhưng khi Bạch Ngữ Dung lại quay lại nhìn ông ta, ông ta lại bày ra dáng vẻ hòa ái khi nãy.

“Ông ơi, sao cháu cứ cảm thấy Tiểu Cảnh ngủ như… không giống chơi mệt rồi ngủ đơn giản như vậy.”

Cô ta dừng lại một lát, bổ sung: “Ông ngoại cháu… chính là nhà họ Hứa từng cho cháu một quyển sách hỏng, trên đó đại khái có nhắc tới tình trạng này, hay là cháu khám giúp Tiểu Cảnh nhé?”

Bạch Ngữ Dung đến nhà họ Phụng lâu như vậy rồi, đương nhiên là biết sự coi trọng của Phụng Hồng Bác đối với Phụng Cảnh.

Con người cô ta chỉ mong sao tốt nhất là Phụng Cảnh ngủ cả ngày, ngủ đến trời đất đều già đi càng tốt, tránh cho cô ta nhìn thấy nhóc quỷ này liền tức giận.

Nhưng… Phụng Hồng Bác chính là chỗ dựa duy nhất của cô ta hiện nay, vì để lấy lòng ông ta, vậy thì đối xử với Phụng Cảnh tốt hơn một chút cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời liền thấy mắt Phụng Hồng Bác sáng lên, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung.

Thấy dáng vẻ này của ông ta, Bạch Ngữ Dung đắc ý thầm cười trong lòng, quả nhiên Phụng Cảnh là…

“Ngữ Dung! Sách hỏng mà cháu nói là loại nào? Có thể cho ông xem không?”

Bạch Ngữ Dung ngẩn người, không ngờ tới ông ta lại hỏi chuyện này.

Cho đến khi nghe thấy tiếng gọi “Ngữ Dung?” nóng vội của Phụng Hồng Bác cô ta mới hoàn hồn, nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng… bây giờ cuốn sách củ kia không ở chỗ cháu, ở chỗ của mẹ cháu.”

“Chuyện không thể chậm trễ, ông cháu mình đi lấy về ngay bây giờ.” Phụng Hồng Bác nghe vậy lập tức muốn đi cùng với Bạch Ngữ Dung, ra ngoài tìm Hứa Tần Nhã.

Con ngươi của Bạch Ngữ Dung chuyển động, vội gọi Phụng Hồng Bác, “Ồi, ông ơi.”

Đợi Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn về phía mình, cô ta mới cười nói: “Ông ơi, cháu đi một mình là được rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ cháu không tốt lắm, cháu sợ làm phiền đến bà, hơn nữa…”

Bạch Ngữ Dung dừng lại một lát, hàng mi khẽ cụp xuống có hơi thương cảm: “Chuyện trên hội đánh giá đan dược khiến mẹ cháu chịu đả kích rất lớn, cả người đều hoảng loạn, lúc ở bên cháu còn tạm ổn được một chút, nếu như có người ngoài…có lẽ sẽ không nhớ ra được bà cất cuốn sách củ kia ở đâu.”

Phụng Hồng Bác nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung, nhìn thẳng đến lúc trái tim cô ta hơi run rẩy, lòng như trống gõ, khi tưởng rằng ông ta đã nhìn ra được mánh khóe của mình, thì Phụng Hồng Bác lại cười ha ha gật đầu, giống như ánh mắt khi nãy chỉ là ảo giác của Bạch Ngữ Dung vậy.

“Được rồi, vậy Ngữ Dung, cháu đi đi.”

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa.

Phụng Hồng Bác đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cô ta, cho đến khi Bạch Ngữ Dung biến mất trong tầm mắt, ông ta mới lạnh mặt, vẫy tay một cái với người bên cạnh, vệ sĩ của nhà họ Phụng lập tức tiếng lên trước, thấp giọng gọi một tiếng “ông ba.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 516


“Ừm.” Phụng Hồng Bác không chút để ý trả lời một tiếng: “Sau khi Bạch Ngữ Dung đi, dẫn người về.”

“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, sau đó rút lui.

Để lại Phụng Hồng Bác đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn về hướng Bạch Ngữ Dung rời đi, hồi lâu sau cười lạnh một tiếng, rồi mới xoay người lên tầng.

Chơi trò tâm cơ với ông ta?

Chuyện cười.

Sau khi Bạch Ngữ Dung đi ra khỏi nhà họ Phụng, lập tức đi về phía khu biệt thự nhỏ.

Đây là chỗ ở Phụng Hồng Bác sắp xếp cho Hứa Tần Nhã, đẹp đẽ sang trọng, không hề kém hơn nhà họ Bạch khi trước một chút nào.

Nhưng mà… cho dù có đẹp đẽ, sang trọng tới đâu, thì cũng mang theo một sự lạnh lẽo, uể oải.

Bạch Ngũ Dung vừa mở cửa bước vào liền không nhịn được mà che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn xung quanh.

…Trong biệt thự nhỏ này có mùi lạ.

Hơn nữa…

Bạch Ngữ Dung vừa đi lên trên tầng, vừa nhìn bóng đèn một cái.

Cứ cảm thấy ánh sáng trong phòng âm u.

Đặc biệt là từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng nức nở như quỷ kêu gào, càng khiến cho căn biệt thự này có thêm một chút quỷ dị.

Người bị khóa trái trong phòng ngủ, chắc là luôn ngồi quỳ trước cửa phòng, ghé tai lên cánh cửa. Thế nên Bạch Ngữ Dung vừa đi lên tầng đã có tiếng móng tay cào cửa truyền tới, mơ hồ hét gọi: “Ngữ Dung! Ngữ Dung!”

Bạch Ngữ Dung nghe thấy mà ghét bỏ đầy mặt, sau khi bàn chân cẩn thận đá văng cái chén đựng cơm để bên cạnh cửa, mới cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ ra.

Cửa vừa mới mở, Hứa Tần Nhã bẩn thỉu giang hai tay ra nhào về phía Bạch Ngữ Dung, miệng gọi “Ngữ Dung! Ngữ Dung!”, muốn ôm lấy cô ta.

Nhưng mà xiềng xích ở trên cổ, và trên cánh tay, mắt cá chân đã sớm tính được khoảng cách, căn bản không để bà ta nhào tới.

Cho dù là vậy, Bạch Ngữ Dung vẫn không nhịn được mà che miệng, nhấc một chân lên đá vào người Hứa Tần Nhã.

Đá bà ta ngã ra phía sau, mới cẩn thận vòng qua người bà ta bước vào phòng ngủ.

Cô ta ghét bỏ nhìn Hứa Tần Nhã giãy giụa muốn bò dậy, rồi mới khinh bỉ mở miệng: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng lại gần con.”

Mỗi ngày Hứa Tần Nhã chỉ ăn một bữa cơm, thế nên sau khi bị Bạch Ngữ Dung đá vào dạ dày đã khiến bà ta khó chịu nôn ọe, cũng không nôn ra được gì.

Nhưng sau khi ổn định lại sự khó chịu khi nãy, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt cầu xin, hàm hồ xin lỗi: “Xin lỗi…Xin lỗi Ngữ Dung, thuốc… thuốc.”

Bà ta vừa nói vừa bò về phía Bạch Ngữ Dung, mới bò lại gần đã bị Bạch Ngữ Dung hung hăng dẫm lên tay, day đi day lại trong tiếng kêu thảm thiết của bà ta.

Cô ta cười gằn nhắc nhở bà ta: “Nói rồi đừng đụng vào con!”

Đợi Bạch Ngữ Dung bỏ chân ra, Hứa Tần Nhã lập tức bò vào trong góc, nắm chặt tay co rúm người ở góc đó, đau đến mức cả người khẽ run rẩy.

Cho dù là vậy bà ta cũng không dám phát ra tiếng, không ngừng hoảng sợ lại hèn mọn liếc nhìn Bạch Ngữ Dung, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.

Giống một con chó bị đánh cho sợ hãi.

Mà Bạch Ngữ Dung căn bản cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, chỉ cau mày nhìn giày của mình, oán hận nói: “Bản giới hạn con vừa mới mua.”

Đúng là phiền chết mà.

Bạch Ngữ Dung lại một lần nữa nhìn Hứa Tần Nhã, ánh mắt không vui vẻ khiến cả người Hứa Tần Nhã lại run lên, vội vàng gật đầu xin lỗi một cách mơ hồ không rõ: “Xin lỗi Ngữ Dung… xin lỗi…”

Khi nói được một nửa, trong khí quản của Hứa Tần Nhã có thứ gì đó lúc nhúc bò qua, làm cho giọng nói của bà ta nghẹn lại, bỗng bị sặc nước bọt ho khan mấy tiếng.

Động tác mạnh mẽ, khiến cho những thứ ẩn nấp ở dưới da giống như bị tỉnh giấc từ trong mơ, cùng nhau cựa người, hoặc là bò tới một vị trí an toàn khác, hoặc tiếp tục ẩn nấp.

Cho dù Bạch Ngữ Dung đã nhìn thấy cảnh này mấy lần rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy cả người tê dại như trước.

“...Bỏ đi.” Bạch Ngữ Dung căn bản không muốn ở nơi này quá lâu, cô ta lấy một bình “đan dược” từ trong túi ra, dưới ánh mắt khát vọng của Hứa Tần Nhã, lắc qua lắc lại: “Muốn ăn không?”

Cảm xúc của Hứa Tần Nhã càng thêm dao động.

Điên cuồng lắc đầu, lại điên cuồng gật đầu.

Khi muốn bò tới lấy lại nhìn thấy bàn tay chống dưới đất của mình, đúng lúc liếc thấy lỗ hổng trên mu bàn tay. Bà ta sợ hãi phát ra tiếng kêu, lại cuộn tròn vào trong góc, hai tay ôm đầu liều mạng đập đầu vào tường.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 517


Âm thanh “cục cục cục” giống như muốn đâm chết bản thân ở đây vậy.

Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì trợn mắt, cả mặt viết đầy sự vô vị “lại nữa rồi”.

Thậm chí cô ta còn khoanh tay trước ngực đứng ở đó, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Mỗi lần đều như vậy, cớ gì phải thế chứ, dù sao cuối cùng không phải vẫn ăn đó à? Nhanh lên, con còn có chuyện muốn hỏi mẹ.”

Hứa Tần Nhã tiếp tục đập đầu vào tường, sau cùng là tiếng khóc nức nở mơ hồ.

Nước mắt nước mũi chảy hết xuống, trong rất đáng thương.

Một lúc sau mới từ từ ngừng lại, nức nở xong quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, đón lấy đan dược trên tay cô ta, nhỏ giọng gọi: “Ngữ, Ngữ Dung…”

Bạch Ngữ Dung đã bưng ghế ra ngồi đó từ lâu, ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn Hứa Tần Nhã một cái: “Cuốn sách hỏng của nhà họ Hứa kia mẹ giấu ở đâu rồi? Nói ra thì cái này chính là của mẹ rồi.”

Cô ta vừa nói, vừa lắc bình đan dược trong tay.

“Mẹ, mẹ không nhớ nữa…” Hứa Tần Nhã như chó nhìn thấy xương, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bình đan dược lắc qua lắc lại trên tay Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung nghe vậy, vẻ mặt trầm xuống ném bình đan dược vào trong túi, đứng lên định đi: “Không nói thì thôi, dù sao con cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới nên đến hỏi một câu mà thôi.”

Nói xong cô ta muốn bước ra khỏi cửa.

Hứa Tần Nhã thấy vậy thì nóng vội, không màng đến những điều khác, nhào tới muốn ôm lấy chân Bạch Ngữ Dung, làm cho Bạch Ngữ Dung sợ giật nảy mình, cô ta giơ chân lên đá vào mặt Hứa Tần Nhã.

“Nói rồi, đừng động vào con.”

Hứa Tần Nhã thê thảm kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nôn ra cái răng vừa bị đá rụng.

Đến máu cũng không kịp lau đã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt cầu xin quỳ xuống nói: “Mẹ cho con, mẹ cho con!”

Vậy còn tạm được.

Sắc mặt Bạch Ngữ Dung hòa hoãn, giọng điệu vẫn mất kiên nhẫn như trước: “Nhanh lên.”

Đợi đến khi Hứa Tần Nhã tìm được sách hỏng của nhà họ Hứa, Bạch Ngữ Dung nhanh chóng cướp lấy, tùy tiện ném bình đan dược xuống đất.

Nhân lúc Hứa Tần Nhã bò đi lấy thuốc, cô ta nhanh chóng khóa cửa phòng ngủ từ bên ngoài, bước nhanh rời khỏi chỗ này.

Hứa Tần Nhã nhặt xong thuốc lại bò về phía cửa, vừa đập cửa vừa khóc, gào thét “Ngữ Dung”, tiếng cầu xin cực kỳ thê lương.

Nhưng đều giống như mọi lần, không gọi được Bạch Ngữ Dung quay đầu.

Sau cùng bà ta cuộn người bên cửa, hai tay nắm lấy viên đan dược kia, cả người run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhưng lại không khống chế được, đưa thuốc vào trong miệng.

“Ừng ực” một tiếng, sau khi nuốt xuống, bỗng xoa dịu được cơn khó chịu khắp người.

Nhưng Hứa Tần Nhã của một giây sau khi hồi phục liền đau đớn khóc thành tiếng.

Bà ta không hiểu tại sao lại rơi vào bước đường này.

Bị Bạch Ngữ Dung nhốt ở đây, không bằng một con chó.

[Tôi chỉ hỏi một lần, bà đi theo cô ta, hay ở lại đây?]

[Ngữ Dung là đứa con gái duy nhất tao công nhận, tao không đi theo con bé, lẽ nào đi theo mày chắc?!]

[Tô Tái Tái, mày cứ đợi đấy, nhà họ Hứa sẽ không buông tha như vậy đâu!]

Hứa Tần Nhã khóc được một nửa lại nhớ đến cuộc nói chuyện của bà ta và Tô Tái Tái trong hội đánh giá đan dược khi đó.

Bà ta sững sờ một lát, sau đó vừa khóc vừa cười.

Đây chính là… đứa con gái duy nhất bà ta công nhận sao? Đây là hậu quả của bà ta khi đi theo Bạch Ngữ Dung sao?

“...Tạo nghiệp, là bản thân tự tạo nghiệp mà!” Hứa Tần Nhã gào thét, đánh chính mình, điên cuồng bứt tóc.

Bảo vệ nhà họ Phụng đi theo đến biệt thự, nhìn thấy Hứa Tần Nhã giống như bà điên.

Sững sờ một hồi rồi mới đập một cái khiến bà ta ngất xỉu.

Nhưng khi giơ tay vừa định xách bà ta đi lại vô tình phát hiện dưới da bà ta có vô số thứ đang lúc nhúc, anh ta đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ rụt rụt tay về, lại liên tục lùi ra sau mấy bước.

Hồi lâu sau mới lấy chăn bông quấn bà ta lại, nhẫn nhịn sự khó chịu khắp người, đưa Hứa Nhã Tần ra ngoài.



Hứa Tần Nhã từ từ tỉnh lại, vừa muốn mở mắt liền bị ánh sáng phía trên chiếu xuống dọa cho nhắm chặt mắt lại.

Bà ta vừa cử động liền phát hiện mình bị trói lại rồi, nhận thức này khiến Hứa Tần Nhã bỗng chốc tỉnh táo lại, đột ngột mở to mắt nhìn xung quanh.

Phát hiện ra vậy mà bản thân bà ta lại bị trói trên bàn phẫu thuật, cả người căn bản không thể chuyển động được.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 518


Một giọng nói thờ ơ từ bên cạnh truyền tới.

“Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc chú cũng đã nghiên cứu tương đối rồi, cháu đợi chút, sắp ổn rồi.”

“Ai? Ai?!” Âm thanh được truyền tới từ góc độ mà Hứa Tần Nhã không thể nhìn thấy, trông rất quen tai, nhưng lúc này cả người bà ta đều hoang mang muốn chết, vốn không thể nhận ra được.

Cho đến khi cái ghế dịch ra, tiếng bước chân vang lên, sau đó cúi xuống nhìn bà ta.

Hứa Tần Nhã mới nhìn rõ, vậy mà là Phụng Hồng Bác.

“Ông, ông ba Phụng?!Chú… chú!” Hứa Tần Nhã hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác, lại ra sức giãy dụa, sau khi xác định không thể thoát được, lúc này mới nhìn về phía ông ta, miễn cưỡng cười nói: “Ông, ông ba Phụng, chú đừng làm loạn, mau thả cháu ra, cháu, cháu là mẹ của Ngữ Dung…”

“Nói không chừng Ngữ Dung chỉ ước sao chú xử lý cháu giúp con bé kia kìa, cháu dâu~” Phụng Hồng Bác cười nói, vừa đeo găng tay lên.

“Sao, sao có thể chứ, Ngữ Dung nhà cháu…” Đợi đã.

Hứa Tần Nhã sững sờ chốc lát, sau đó chậm chạp nhớ đến xưng hô vừa nãy của Phụng Hồng Bác với mình.

Cháu… cháu dâu?

Bà ta từ từ quay đầu nhìn Phụng Hồng Bác, phảng phất như bắt được điểm gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén sự sợ hãi trong lòng, đôi môi run rẩy nói: “Ông… ông là ai?”

Phụng Hồng Bác cười cười, hai tay chống trước giường phẫu thuật, cúi đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, không ngừng run rẩy của Hứa Tần Nhã.

Dường như cảm thấy rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của bà ta, tâm trạng cực tốt nói: “Đúng là chú đó, cháu dâu.”

“Ông…ông là…” Hứa Tần Nhã trố mắt, “Chú, chú hai Bạch?”

Vừa nói thành lời, Phụng Hồng Bác đang cười lập tức biến sắc, giống như một con quỷ bóp lấy cổ Hứa Tần Nhã, vừa ra sức vừa căm hặn nói: “Đúng vậy! Chính là tôi! Không ngờ đến chứ gì? Tôi chưa chết!”

Hứa Tần Nhã bị bóp cổ, tay chân bị trói không thể cử động. Thoáng cái vẻ mặt đỏ rực lên.

Bà ta dùng sức muốn hít thở, nhưng lại vô ích.

Gót chân đập loạn, không khí ngày càng ít thì càng giãy giụa kịch liệt.

Đây là sức phản kháng của người sắp chết.

Nhưng Phụng Hồng Bác vẫn bóp cổ bà ta như trước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thế nào thì tôi cũng không thể ngờ được, kế hoạch tự xưng là hoàn mỹ của tôi vậy mà lại bị bà và tên ngu Bạch Văn Liên kia phá hỏng rồi!”

Hét xong câu này Phụng Hồng Bác mới buông tay, để Hứa Tần Nhã có thể hít thở, bà ta vừa hít một hơi thật sâu vừa ho kịch liệt.

Vừa ho, ánh mắt vừa tràn đầy sợ hãi nhìn Phụng Hồng Bác.

Ông ta muốn giết bà ta!

“Cũng may tôi là người tốt tự có trời giúp.” Phụng Hồng Bác ổn định lại cảm xúc như bình thường, liếc bà ta một cái, cầm dao phẫu thuật lên, vừa chậm rãi lau chùi vừa nói chuyện phiếm với bà ta. “Tuy rằng xoay một vòng, nhưng ít nhất hiện tại, cuối cùng cũng sắp thành công rồi. Chỉ là…”

Phụng Hồng Bác cầm dao phẫu thuật, cười cười với Hứa Tần Nhã, lại nói: “Bà và Bạch Văn Liên tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Ấy, chuyện này cũng trách chính bản thân bà.” Phụng Hồng Bác than thở, từ từ lắc đầu: “Vừa nãy tôi mới nghiên cứu thứ đồ kia trong người bà rồi, tuy rằng cũng không có một chút giá trị nghiên cứu. Nhưng mà…”

Ông ta dừng lại, chỉ vào bên cạnh, lại nói: “Tôi vẫn có thể đối xử với bà như với người kia, ít nhất cho bà một hơi để thở, để tôi nghiên cứu.”

Theo hướng chỉ tay của Phụng Hồng Bác, Hứa Tần Nhã nhìn qua, cho đến tận bây giờ bà ta mới phát hiện bên phía tay trái bà ta còn có một giường phẫu thuật.

Trên giường… là cơ thể của một người.

Cho dù như vậy rồi nhưng vẫn còn đang hít thở.

Cái kiểu sống, cái kiểu sống này rõ ràng chính là sống không bằng chết!

Phụng Hồng Bác nhìn vẻ mặt trợn sắp rơi con mắt của Hứa Tần Nhã, thưởng thức đủ rồi mới nói tiếp: “Muốn trách, phải trách bản thân bà không có giá trị rồi.”

“Ông…ông!” Hứa Tần Nhã hoảng loạn, căn bản không biết vào lúc này rồi còn có thể tìm ra từ ngữ gì để cầu cứu.

Cuối cùng lại hét lên một câu với ông ta “Tô Tái Tái sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

Lời này không chỉ khiến Phụng Hồng Bác sững sờ, đến bản thân bà ta cũng sững sờ.

Phụng Hồng Bác bình tĩnh lại thì phát ra tiếng cười, giống như Hứa Tần Nhã đã nói ra chuyện nào đó cực kỳ buồn cười vậy, đợi đến khi ông ta cuối cùng cũng cười đủ rồi thì mới lại nhìn Hứa Tần Nhã, hỏi: “Bà cũng không thừa nhận đứa con gái này, chưa biết chừng… người ta còn thầm cảm ơn tôi đấy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 519


….Đúng đó, nói không chừng… Tô Tái Tài còn ước gì như vậy đâu.

Ánh mắt Hứa Tần Nhã đờ đẫn, nước mắt chầm chậm từ khóe mắt rơi xuống. Bà ta há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.

Phụng Hồng Bác trầm tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, giơ dao phẫu thuật trong tay lên, chuẩn bị giải phẫu.



Âm thanh thủy tinh vỡ khiến Khúc Nhiên và Đại Vi bỗng dừng động tác lại, cùng nhau nhìn về phía Tô Tái Tái.

Vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Tái Tái giữ nguyên động tác “cầm cốc”, lông mày nhíu lại đứng ở đó, không hề cử động.

“?” Khúc Nhiên thấy vậy, sau khi đưa mắt nhìn nhau với Đại Vi, rồi lại nhìn Tô Tái Tái một lần nữa, nghi hoặc gọi một tiếng: “Tiểu Tái?”

“Hả?” Tô Tái Tái kinh ngac hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hai người.

Sau khi thấy hai cô ấy lộ vẻ nghi hoặc và lo lắng, mới cúi thấp đầu nhìn xuống dưới chân, sau khi hiểu ra thì ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt mảnh thủy tinh lên.

Vừa giơ tay vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa thất thần một cái.”

Khúc Nhiên và Đại Vi thấy vậy “Ấy?!” một tiếng, “Cẩn thận coi chừng bị thương” mấy chữ này còn chưa kịp nói, Tô Tái Tái vừa đưa tay ra liền cau mày, nhanh chóng rụt tay về.

Cô cúi đầu nhìn, ngón trỏ trên bàn tay phải bị rạch một vết khoảng hai milimet.

Máu tươi bỗng tuôn ra, nhỏ lên đất mấy giọt.

“Ấy! Chảy máu rồi!” Thoáng cái Đại Vi nhảy lên, miệng lẩm bẩm: “Băng cá nhân! Băng cá nhân”, rồi đi khắp phòng tìm kiếm.

Còn Khúc Nhiên thì đứng lên, kéo Tô Tái Tái sang một bên, bảo cô đứng xa đống thủy tinh kia ra một chút.

Nhện Mặt Quỷ cũng nhảy từ trên đầu Khúc Nhiên xuống, ngoan ngoãn bắt đầu thu dọn đống thủy tinh vỡ.

Vốn định rút giấy ăn ấn lên cầm máu cho Tô Tái Tái trước.

Nhưng lại phát hiện làm thế nào máu cũng không ngừng chảy, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả tờ giấy.

Thấy vậy Khúc Nhiên cũng không nhịn được mà nhíu máy, người trước nay chưa từng nổi giận như cô ấy, khi quay đầu nhìn Đại Vi, ngữ khí cũng trở nên nóng vội hơn: “Tiểu Vi, tìm thấy chưa?”

“Đang tìm đang tìm!” Đại Vi đang tìm kiếm nên không quay đầu, vẻ mặt nóng vội: “Tớ nhớ là hòm thuốc để ở đây mà!”

“Ầy, không tìm thấy thì đừng lãng phí thời gian nữa.” Khúc Vi nhíu mày: “Bọn mình đến phòng ý tế, hoặc là tìm nhóm thầy Chu.”

Vừa dứt lời Đại Vi liền vui mừng vì tìm được hòm thuốc, vừa hét “tìm được rồi”, vừa quay đầu sang.

Đợi đến khi nhìn tờ giấy nhuốm máu trong tay Khúc Nhiên, cô ấy cũng giật cả mình, nhanh chóng bôi thuốc cho Tô Tái Tái.

Hai người làm một lúc lâu, mới miễn cường cầm được máu.

“Tiểu Tái, vừa nãy sao em lại thất thần thế?” Đại Vi thở phào nhẹ nhõm rồi mới nhìn Tô Tái Tái: “Bình thường em không phải người bất cẩn như vậy.”

“Hả?” Tô Tái Tái vốn đang dán mắt nhìn chằm chằm lên tay nghe thấy vậy, hoàn hồn nhìn cô ấy, trầm mặc một lát rồi mới cười phụ họa: “Đúng vậy.”

“Về sau em sẽ cẩn thận hơn.”

“Đúng vậy, đúng là em phải cẩn thận hơn.” Khúc Nhiên phụ họa.

Tô Tái Tái mỉm cười không nói gì.

Chỉ cau mày lại, cảm thấy trong lòng ngột ngạt, khiến người ta phiền não.

Ngày hôm sau, nhà họ Phụng.

Bạch Ngữ Dung chuẩn bị ra ngoài, đi được nửa đường liền gặp Phụng Hồng Bác cũng chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta lập tức đứng lại, ngọt ngào gọi một tiếng “ông nội”.

Phụng Hồng Bác đáp lời, nhìn qua.

Khi bốn mắt nhìn nhau, nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch Ngữ Dung lại bỗng nhiên đông cứng bên khóe miệng, thậm chí trong đáy mắt bất giác lộ ra một tia sợ hãi.

Sau khi ánh mắt của Phụng Hồng Bác lóe lên, vừa chớp mắt liền nở nụ cười yêu thương: “Ngữ Dung, chào buổi sáng. Sớm thế này cháu đã ra ngoài rồi à?’

“À… vâng.” Bạch Ngữ Dung vội cười một cái: “Tối qua cháu vừa quen một người bạn mới, hẹn hôm nay cùng ra ngoài uống trà…”

“Bạn mới à, đi đi, đi chơi vui nhé.” Phụng Hồng Bác cười ha ha gật đầu: “Công ty có chút việc, ông nội đi trước làm việc, không nói với cháu nữa nhé.”

“Vâng… ông nội đi thong thả ạ.”

Phụng Hồng Bác lại cười gật đầu, ý cười hơi thu lại rồi nhanh chân bước đi.

Khi đi ngang qua người Bạch Ngữ Dung còn mang theo một cơn gió nhẹ, khiến cho Bạch Ngữ Dung lén khịt khịt mũi.

Chờ đến khi Phụng Hồng Bác ngồi lên xe rời đi, cô ta mới thôi nhìn, rồi dần dần lộ ra vẻ mặt suy nghĩ xâu xa.

Nếu như cô ta ngửi không nhầm, vừa nãy trên người Phụng Hồng Bác tản ra mùi…máu tươi?!
 
Back
Top Bottom