Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 350


“Còn đẹp hay không… thì chưa chắc. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?” Tô Tái Tái nói tiếp lời của Chung Tử Ngang.

“Trừ khi chị dẫn tôi đi gặp người đó.”

Tô Tái Tái cười xinh, vẻ mặt “chị đây biết thừa chú sẽ nói như thế”. Cô phất tay, nói: “Thôi được rồi, giờ bé ngỗng nhà tôi đang bận, chờ nó có chút thời gian thì dẫn đến gặp cậu, nói chuyện đó sau.”

Tô Tái Tái quay người đi đến ghế sô pha đơn kia ngồi xuống, một tay chống lên má nói: “Chẳng phải cậu bảo cậu gặp thức ăn cho tôi sao? Gắp đi chứ.”

“Dạ!” Cậu chủ nhỏ bị sai bảo lại vô cùng vui vẻ.

“À đúng rồi, rót chút tôi chút nước sôi nguội đi, tôi đang hơi khát.” Tô Tái Tái sai vô cùng tự nhiên.

“Không thành vấn đề!” Cậu chủ nhỏ bị sai cứ thế buông đĩa nhỏ xuống, chạy “lộc cộc” đi rót nước cho Tô Tái Tái, cung kính đưa cho Tô Tái Tái.

Cậu ấy đứng một bên nhìn Tô Tái Tái nhấp ngụm nước, cười “hề hề hề” nhìn cô.

“Sao thế?” Tô Tái Tái giương mắt nhìn sang chỗ cậu ta, bỏ cái ly xuống hỏi: “Có việc gì thì nói đi.”

“Hê hê hê…” Chung Tử Ngang xoa tay: “Cái kia… Chị Tái Tái ơi… Lát nữa chị chơi game với tôi được không?”

“Không được.” Chung Tử Ngang vừa mới dứt lời thì Tô Tái Tái đã lắc đầu từ chối ngay.

Dứt lời cô còn nhìn về phía Chung Tử Ngang, nghiêm túc bổ sung: “Vì giờ tôi không còn là người chơi giỏi nữa, quay về làm gà mờ rồi.”

“Hả? Chị lại giỡn nữa rồi đấy.” Chung Tử Ngang không hề tin chút nào, hừ giọng nói: “Lần trước livestream chị đã đánh đám người kia lăn ra khóc mà còn là tay mơ hả? Chị mà còn là tay mơ á thế đám “Hào Đại” kia thì tính là cái gì?”

“Ừm… Chắc là bông cải hả?” Tô Tái Tái nghiêm túc nghĩ suy, nghiêm túc nói.

“Chị lại nói đùa rồi đó.” Chung Tử Ngang nhíu mũi, vẻ mặt chán ghét.

“Tôi nghiêm túc mà.” Tô Tái Tái nghiêm túc nói.

“Ơ thế, rõ ràng mới nãy chị livestream…” Chung Tử Ngang thấy cô nghiêm túc như thế thì chớp mắt, bán tín bán nghi mà hỏi lại.

“Trên thế giới này có thứ gọi là “đánh hộ” á.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.

“Nhưng mà lúc đó trong phòng chị ngoài chị ra thì cũng nào còn ai khác đâu.” Chung Tử Ngang cao giọng.

“Cái đó hả…” Tô Tái Tái ngừng một chút rồi cố tình híp mắt tỏ vẻ thần bí mà nói: “Cậu đoán xem?”

“???”

Không có người thì có khi nào… là quỷ hả?

Chung Tử Ngang nghĩ tới khả năng kia thì rùng mình, nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái cũng trở nên kinh dị thì có hơi sợ hãi.

Tô Tái Tái thấy cậu ta như thế thì nhịn không được mà cười thành tiếng, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cậu: “Lừa cậu thôi.”

Lúc này Chung Tử Ngang mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức giận mở miệng: “Tôi biết ngay chị Tái Tái này rất là thích nói giỡn nhé.”

Khựng lại đôi chút rồi cậu ta lại phấn chấn tinh thần hỏi: “Thế lát nữa chơi game được không ạ?”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Đánh hộ là lừa cậu thôi, nhưng giờ tôi không chơi được thật.”

“Ơ?” Chung Tử Ngang sắp bị Tô Tái Tái dẫn vòng đến mức hôn mê.

“Tóm lại cậu chỉ cần nhớ bản thân tôi đây rất giỏi, lên mạng cũng giỏi luôn.” Tô Tái Tái nói xong, dừng lại một chút rồi hơi nghiêng đầu.

Im lặng được tầm hai giây xong lại nhìn cậu ấy rồi cười: “Cơ mà cậu muốn đánh cũng được thôi. Hôm nay từ bảy giờ tới tám rưỡi cũng khá rảnh, có thể chơi cùng cậu được.”

Dừng lại đôi chút rồi nói: “Đến khi nào online rồi liên hệ tiếp.”

“Được ạ!” Chỉ cần có thể chơi cùng với chị Tái Tái thì có cậu chủ nhỏ cũng chỉ tạm chấp nhận, vui vẻ đồng ý.

“Thôi được rồi, phiền toái cậu chủ nhỏ tiếp tục chọn điểm tâm cho tôi.” Tô Tái Tái cười nói, tiếp tục sai sử Chung Tử Ngang.

Cậu chủ nhỏ vô cùng cao hứng, gật đầu liên tục, cầm đĩa đồ ăn lên đi tới chỗ bàn buffet đủ cho hơn hai mươi ngàn người.

Mới quay lại đã thấy Hứa Tần Nhã đã ân cần đi tới, giọng nói còn có chút hờn dỗi.

“Ai nha, Tiểu Tái, cái con bé này thật là, sao con có thể sai bảo Tử Ngang như thế cơ chứ?” Hứa Tần Nhã cười mỉm, dừng lại một chút rồi quay đầu nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con đến giúp cậu chủ nhỏ đi. Con ở chung với Tiểu Tái lâu rồi chắc cũng biết con bé thích ăn gì đúng không nào.”

Lời này nói ra không những làm cho Chung Tử Ngang sửng sốt mà cả người đứng bên Bạch Văn Liên - quản gia Chung - người đưa cả nhà họ Bạch tới cũng sửng sốt.

“Sao thế?” Quản gia Chung nhìn Tô Tái Tái còn chẳng thèm thay đổi dáng người, lại quay qua nhìn đám người Hứa Tần Nhã, cuối cùng quay sang hỏi Bạch Văn Liên: “Ông Bạch… Ông có quen cô Tô sao ạ?”

Bạch Văn Liên nghe xong nở nụ cười, chưa kịp mở miệng thì Hứa Tần Nhã đã giành lời nói.

“Cái gì mà có quen hay không quen. Tiểu Tái ấy hả, là con gái nhà chúng tôi đó!” Hứa Tần Nhã cười mỉm nói, dừng lại một chút rồi nhìn về phái Tô Tái Tái, vẻ mặt từ ái như đang nhìn đứa con gái yêu vậy, mở miệng nói với quản gia nhà họ Chung.

“Vốn dĩ sáng nay nhà tôi cũng tính dẫn Tiểu Tái đi, nhưng con bé bảo là có việc nên không sang được. Ai ngờ… Lại trùng hợp thế này. Ai, chúng tôi cũng không nhờ Tiểu Tái lại là khách mời đặc biệt của cậu chủ nhỏ. Nếu không thì đã đi chung với nhau rồi.”

Dứt lời bà ta quay về phía Tô Tái Tái, hờn dỗi mở miệng: “Tiểu Tái, con cũng hay lắm. Sao lại không kể gì cho mẹ về chuyện này hả? Nào, Ngữ Dung, con mau qua đó chọn điểm tâm giúp cậu chủ nhỏ đi.”

Hứa Tần Nhã cười mỉm, thấy Bạch Ngữ Dung được mình chỉ mặt điểm tên vẫn không nhúc nhích gì thì duỗi tay vụng trộm đẩy sau lưng cô ta.

Trên mặt tuy nở nụ cười nhưng ánh mắt bà ta sáng quắc, sắc bén tựa như có thể làm người khác bị thương.

Điều này làm cho lời từ chối đã đến bên miệng cũng bị Bạch Ngữ Dung nuốt ngược vào trong, không dám quay qua nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái lúc này là như thế nào.

Cô ta cười tươi rói bước tới bên cạnh Chung Tử Ngang. Khuôn miệng nhỏ nhắn nở nụ cười xinh xắn, giọng dịu dàng: “Cậu chủ nhỏ, để tôi giúp cậu nhé.”

Bạch Ngữ Dung duỗi tay về phía Chung Tử Ngang, nhưng Chung Tử Ngang lại không đưa đĩa cho cô ta ngay.

Ngược lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua cô ta, Hứa Tần Nhã và những người khác, cuối cùng mới dừng lại trên người Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, bọn họ nói là thật sao?”

Tô Tái Tái ngồi trên ghế sô pha đơn, vừa lúc đưa lưng về phía quản gia Chung. Cho nên ban nãy quản gia Chung không có chú ý tới, đến tận bây giờ ông ấy mới phát hiện ra.

Nụ cười trên mặt của ông ấy không hề thay đổi chút nào, thậm chí khi một lần nữa nhìn về phía Bạch Văn Liên và chạm phải ánh mắt của đối phương, ông ấy còn tươi cười gật đầu với Bạch Văn Liên nữa.

Không nhìn ra có chỗ nào không ổn cả, chỉ là sau khi dời tầm mắt đi nơi khác, ánh mắt của quản gia Chung bỗng chốc trở nên lạnh lùng, im lặng chờ đợi câu trả lời của Tô Tái Tái giống như cậu chủ nhỏ.

Hứa Tần Nhã nhìn sang trái rồi lại nhìn phải, trong lòng thấp thỏm lo sợ, nhịn không được mà siết chặt nắm tay.

Thấy tình hình không ổn, bà ta nhanh chóng bước đến gần Chung Tử Ngang, ngồi xổm trước mặt cậu ấy, cố bày ra vẻ hiền từ, cười gượng nói: “Đương nhiên là thật rồi, cậu chủ nhỏ à, loại chuyện như thế này sao tôi dám gạt cậu chứ. Cậu thấy có đúng không? Được rồi, cậu đưa đĩa cho chị Ngữ Dung, sau đó đi chơi với chị Tiểu Tái đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Hứa Tần Nhã vừa cười, vừa định duỗi tay lấy đĩa nhỏ trong tay của Chung Tử Ngang.

Nhưng Chung Tử Ngang lại nhìn Tô Tái Tái một cái rồi đổi sang ôm đĩa nhỏ bằng hai tay, nhíu mày lùi về sau một bước, khiến tay của Hứa Tần Nhã với vào khoảng không, mất thăng bằng làm bà ta vốn đang ngồi xổm lập tức “quỳ gối” trước mặt của Chung Tử Ngang.

"y da!" Hứa Tần Nhã vươn tay ra chống lên mặt đất, thấp giọng r.ên rỉ.

Tiếng kêu của Hứa Tần Nhã khiến Bạch Ngữ Dung hoàn hồn, vội hô một tiếng “Mẹ?”, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta đứng dậy.

Cùng lúc đó, Bạch Văn Liên cũng bước tới: “Tần Nhã, em có sao không?”

“… Không sao cả.” Hứa Tần Nhã lắc đầu, không dám trừng mắt với Chung Tử Ngang, chỉ có thể quay sang lườm Tô Tái Tái một cái.

Bạch Văn Liên tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của vợ, theo đó mà nhìn về phía Tô Tái Tái, kìm nén cơn giận nói: “Tiểu Tái, sao con không qua đây giúp một tay hả?”

—May mà ông ta nhớ rõ Chung Tử Ngang còn ở một bên nhìn, không dám lên mặt với Tô Tái Tái.

Nhưng dù là vậy, Tô Tái Tái vẫn lập tức duỗi người đứng dậy, chẳng buồn nhìn đám người Bạch Văn Liên, mà nhìn về phía Chung Tử Ngang nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi trước đây.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 351


“Hả?!” Chung Tử Ngang trở nên nôn nóng, nhanh chóng để đĩa nhỏ sang một bên, vội vàng đi qua giữ chặt tay của Tô Tái Tái, có hơi không vui hỏi: “Đừng mà chị Tái Tái, chị mới tới mà sao lại muốn đi rồi?”

“Bởi vì tự dưng xuất hiện một đám người mắc bệnh tâm thần muốn nhận tôi là người một nhà đó.” Tô Tái Tái cong ngón tay, búng nhẹ vào trán Chung Tử Ngang một cái.

Nghe xong lời này, sắc mặt của ba người Bạch Văn Liên lập tức trở nên khó coi.

Mà từ đầu tới cuối Tô Tái Tái cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Chung Tử Ngang nghe thế, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hứa Tần Nhã, trừng mắt nhìn bà ta mắng: “Thì ra những lời bà già phù thủy này vừa nói đều là giả!”

Dừng một chút, cậu ta lại chỉ vào ba người nói: “Nhà họ Chung chúng tôi không chào đón những người nói dối! Cũng không làm ăn với loại người như mấy người! Cút ra ngoài cho tôi!”

Bà già…?

Hứa Tần Nhã nhịn không được mà trừng mắt nhìn Chung Tử Ngang, lộ ra vẻ không dám tin.

Hiện giờ bà ta đang uống viên thuốc Ngữ Dung cho mình, ai gặp cũng phải khen một câu "Trẻ ra mười tuổi” hết! Bà ta già chỗ nào chứ?

Thằng nhóc chết tiệt này...

Quản gia Chung đứng một bên chú ý thấy ánh mắt mà Hứa Tần Nhã nhìn về phía Chung Tử Ngang, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bước đến che trước người Chung Tử Ngang, ngăn chặn tầm mắt của bà ta, sau đó trên mặt không còn ý cười nữa mà nhàn nhạt lên tiếng: “Ba vị, xin mời rời đi.”

Đến bây giờ Hứa Tần Nhã mới kinh ngạc nhận ra trong lúc vô thức bản thân đã lộ ra biểu cảm hung ác nhìn Chung Tử Ngang.

Bà ta vội vàng xua tay muốn giải thích, nhưng đáng tiếc là quản gia Chung rõ ràng không muốn để ý đến bà ta.

Thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.

Hứa Tần Nhã không còn cách nào khác, đành phải quay đầu nhìn về phía chồng mình, hy vọng ông ta có thể nói gì đó.

“Quản gia Chung, ông hiểu lầm rồi, vợ tôi…” Bạch Văn Liên vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong thì quản gia Chung đã lắc đầu.

Quay người nhìn về phía người làm đang đứng bên cạnh: “A Thịnh, đưa bọn họ ra ngoài.”

“Vâng.” Người tên A Thịnh lập tức tiến lên, làm động tác “mời” với ba người Bạch Văn Liên, so với sự cung kính lúc trước, giờ phút này lại có vẻ lạnh nhạt và tùy ý hơn rất nhiều: “Ba vị.”

Hứa Tần Nhã còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Bạch Văn Liên ngầm túm lại, thế mới chịu ngậm miệng.

Bà ta rất không cam lòng, muốn lườm Tô Tái Tái một cái, nhưng ngặt nỗi quản gia Chung vẫn còn đứng che ở đó. Cho nên bà ta chỉ có thể ngượng ngùng cụp mắt đứng tại chỗ, mắng thầm ở trong lòng.

“Vậy… chúng tôi xin phép về trước.” Bạch Văn Liên cố nặn ra một nụ cười, im lặng vài giây lại bổ sung: “Có điều vẫn mong ông Chung có thể xem xét về phương án hợp tác kia…”

“Ông Bạch.” Bạch Văn Liên còn chưa nói hết thì quản gia Chung đã lên tiếng ngắt ngang, đứng thẳng người ở chỗ đó mở miệng nói: “Thật ra tôi gọi cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đến sảnh phụ này không phải chỉ là để chào hỏi thôi đâu, mà là…”

Ông ấy ngập ngừng một lát, tầm mắt đảo qua ba người trước mặt rồi lại nói tiếp: “Việc hợp tác với nhà họ Bạch lần này, không cần phiền tới ông chủ của chúng tôi, chỉ cần một cái gật đầu của cậu chủ nhỏ là đủ rồi.”

Cái gì…?!

Lúc này không riêng gì Bạch Văn Liên, mà ngay cả Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung cũng phải mở to hai mắt.

Quản gia Chung thu hết biểu cảm của ba người vào trong mắt, khẽ thở dài rồi lắc đầu: “Đáng tiếc…”

“Không phải, chờ, chờ đã…” Bạch Văn Liên gấp rồi, rướn cổ lên nhìn về phía Chung Tử Ngang - người đang bị quản gia Chung che chắn ở sau lưng, muốn nói thêm điều gì.

Nhưng còn chưa mở lời, đã nghe thấy giọng nói của Tô Tái Tái truyền đến.

“Quào, cậu chủ nhỏ. Không ngờ cậu lại giỏi giang vậy á!” Tô Tái Tái nghiêng người ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn Chung Tử Ngang.

“Đương nhiên rồi.” Chung Tử Ngang được Tô Tái Tái khen ngợi, vui vẻ không thôi, kiêu ngạo hất cằm lên.

Dừng một chút lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị có thích bọn họ không? Nếu như chị thích bọn họ thì tôi sẽ lập tức đồng ý.”

Lời này khiến cả ba người đồng loạt sửng sốt.

Đặc biệt là Bạch Văn Liên, vội vàng buông cánh tay đang ôm Hứa Tần Nhã ra, tránh khỏi quản gia Chung rồi nhìn về phía Tô Tái Tái, nôn nóng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Tái à…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 352


Dáng vẻ gấp gáp ấy, có nghĩa gì không cần nói cũng biết.

Ngay cả Chung Tử Ngang cũng phải nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.

Mà Tô Tái Tái lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ dùng một tay chống cằm rồi mở miệng nói với Chung Tử Ngang: “Đây là chuyện của nhà cậu, không liên quan gì đến tôi cả.”

Như vậy…

“Thế…” Chung Tử Ngang nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế chị Tái Tái có thích bọn họ không?”

Cậu ta còn chưa hỏi xong, Tô Tái Tái đã dứt khoát, lưu loát trả lời—

—“Là cực kỳ chán ghét mới đúng.”

Đã hiểu.

Chung Tử Ngang nghe thế, lập tức quay đầu nhìn về phía quản gia Chung: “Quản gia, tiễn bọn họ đi đi. Sau này không cần tới nữa.”

“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ.” Quản gia Chung cung kính đáp, một lần nữa đứng thẳng dậy bước tới chỗ Bạch Văn Liên, lần này không thèm nói bất cứ câu nào, mà chỉ làm động tác “Mời”.

Ba người nhà họ Bạch có thể nói là bị nhà họ Chung đuổi ra ngoài.

Cho tới khi ba người họ lên xe, đi được một khoảng cách xa rồi thì Hứa Tần Nhã mới có thể hoàn hồn khỏi sự sợ hãi.

Bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, hung hăng đấm xuống chỗ ngồi: “Con nhỏ Tô Tái Tái này thật là quá đáng!”

Giọng bà ta vừa cao vừa bén, trong không gian nhỏ hẹp lại càng trở nên bén nhọn chói tai hơn cả làm cho Bạch Văn Liên ngồi ở ghế phụ đau đầu, nhắm mắt nhéo mũi, không kiên nhẫn mà nhíu mày.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vội nắm lấy tay Hứa Tần Nhã, mở miệng cất lời quan tâm: “Mẹ đừng thế. Nhà họ Chung không được thì mình tìm cách khác. Đâu phải chỉ có mỗi nhà họ Chung đâu ạ.”

Nói tới đây, Bạch Ngữ Dung tinh mắt nhận ra móng tay được Hứa Tần Nhã chăm sóc tỉ mỉ chưa gì đã bị gãy mất hai ngón. Cô ta vội nói: “Mẹ ơi, móng tay của mẹ…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì Hứa Tần Nhã đã “Ai nha” vẻ mặt không kiên nhẫn rút tay về. Hành động thô bạo của bà ta làm cho Bạch Ngữ Dung vô cùng sững sốt.

Nhưng giờ Hứa Tần Nhã đang nổi nóng, đâu có rảnh mà để tâm tới sắc mặt của cô ta như thế nào.

Bà ta nhíu mày nhìn móng tay của mình, “chậc” một tiếng rồi quay sang trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng vô cùng bất mãn: “Ngữ Dung, sao con lại không biết chuyện con bé đó thân với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung hả?”

“Con…” Bạch Ngữ Dung nghẹn lời, tủi thân nói: “Mẹ, con vẫn luôn chăm chỉ đi học tại Huyền Học Viện để làm quen với các anh các chị, thật sự không còn nhiều thời gian mà để ý tới Tô Tái Tái đâu. Hơn nữa…”

Cô ta khẽ dừng lại, trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã rồi mới nói tiếp: “Con nghe nói… Tiểu Tái rất hay ra ngoài chứ không chăm chỉ đi học. Trước đó chẳng phải con từng nói với ba mẹ là em ấy với thầy Chu rất thân nhau đó sao?

Cũng chẳng biết em ấy làm cách nào mà có tên bên trong danh sách học sinh bồi dưỡng của Luyện Đan Viện nữa. Lúc đó con còn nghĩ chắc là do Tiểu Tái cũng có lên làm trợ giảng.

Cơ mà chẳng lần nào con thấy em ấy cả. Cuối cùng con không nhịn được nữa mà đi kiếm các thầy cô khác để hỏi thì mới biết em ấy có tên trong danh sách, cơ mà chưa từng lên lớp lần nào.

Các thầy cô khác cũng có ý kiến với em ấy. Có khi… em ấy không đi học nhưng lại nhân cơ hội mà làm quen với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung đó ạ!”

Bạch Ngữ Dung vừa nói vừa trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã.

Khi thấy sắc mặt Hứa Tần Nhã có vẻ hòa hoãn, đã đỡ tức giận hơn thì mới cẩn thận mà duỗi tay, nắm lấy tay bà ta rồi mở miệng: “Mẹ à, hay như thế này đi ạ. Tuy con cũng không chắc lắm nhưng con có quen một chị khóa trên, quan hệ cũng được. Nói không chừng… Nhà bọn họ có thể giúp chúng ta?”

“Đàn chị ư? Ai thế Ngữ Dung ?” Bạch Văn Liên nghe tới đây thì ngay lập tức hỏi lại, cùng với Hứa Tần Nhã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

“Chị ấy là Mễ Nhã, là cô cả của nhà họ Mễ.”

Bạch Ngữ Dung vừa mới dứt lời, không chỉ có mỗi Hứa Tần Nhã “ai nha” mà cả Bạch Văn Liên cũng giật mình.

Hứa Tần Nhã hoàn hồn xong thì vội nắm lấy tay Bạch Ngữ Dung, giọng thân mật lại từ ái: “Ngữ Dung à, là nhà họ Mễ à? Là nhà họ Mễ trong tứ đại thế gia đó sao?”

Bạch Ngữ Dung tươi cười gật đầu, im lặng một lát rồi bổ sung: “Nhưng… con không biết có thành công hay không, cho nên…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 353


“Không sao, không sao!” Bạch Văn Liên cười ha hả nói: “Thành công hay không không là vấn đề. Ngữ Dung, con chứ giữ vững quan hệ với cô cả nhà họ Mễ này, sau này tất nước chảy thành sông.”

“Ai nói không phải đâu.” Hứa Tần Nhã tiêu hóa xong câu chuyện thì cười ha hả kéo Bạch Ngữ Dung lại gần, thân mật vuốt tóc cô ta, vô cùng yêu thương: “Ngữ Dung của nhà chúng ta đúng là có bản lĩnh hơn người nào đó. Không những chăm chỉ việc học mà còn làm quen được với cô cả nhà họ Mễ. Không tồi, quả nhiên là mẹ không nhìn nhầm con.”

Bạch Ngữ Dung rũ mắt cười nhạt, ra vẻ ngượng ngùng các thứ.

Bọn họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Tần Nhã với Bạch Văn Liên thì đang thương lượng với nhau nên đi đâu ăn cơm, tuy bàn chuyện làm ăn không thành nhưng Bạch Ngữ Dung lại có thể kết bạn với người nhà họ Mễ. Đây cũng là chuyện xứng đáng để ăn mừng.

Bọn họ không để tâm tới biểu cảm của Bạch Ngữ Dung.



Hoặc là nói trong thâm tâm bọn họ không quá coi trọng cảm xúc Bạch Ngữ Dung.

——

Tô Tái Tái nhớ là còn phải đi đón bé ngỗng nhà mình nên cho dù Chung Tử Ngang dặt dẹo làm nũng thế nào thì vừa đến giờ là cô tạm biệt đi về luôn.

Làm cho cậu chủ nhỏ càng dỗi cái người tên là “bé ngỗng” này hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải xem xem kẻ đó có bao nhiêu ngoan ngoãn.

Hừm!

Tô Tái Tái đến nơi rồi còn phải chờ một lúc mới thấy Tô Hồng Bảo bước ra.

Đang tính mở miệng gọi thì thấy có mấy bé gái vây quanh, cô thức thời mà ngậm miệng lại.

“Bạn học Tô này, tụi mình sắp đi liên hoan á, cậu có đi chung với tụi mình không?”

“Đúng đó, đúng đó, mọi người có thể làm bạn cùng lớp cũng là cái duyên, hai ngày nữa là phải chia tay nhau rồi, thôi thì đi ăn với nhau một bữa đi nhé?”

“Bạn học Tô ơi, mình có thể xin số điện thoại của cậu không? Sau này tớ mắc cái gì có thể gọi điện hỏi cậu được không? Nếu gọi điện không tiện thì tớ nhắn tin cũng được nè.”

Tô Hồng Bảo: ?

Tô Hồng Bảo lạnh lùng, trả lời lễ phép mà ngắn gọn.

“Tớ có hẹn trước đó rồi.”

“Hợp tan là duyên, không cần cưỡng cầu.”

“Tớ thấy gửi tin nhắn cũng không tiện cho lắm.”

Tô Tái Tái nghe được thì không nhịn được mà cười thành tiếng, siết tay thành quyền, đưa lên sát bên môi giả đò “khụ khụ” rồi mới cất giọng nói: “Hồng Bảo.”

Tô Hồng Bảo nghe tiếng quay lại. Bộ dáng vốn dĩ cao lãnh lạnh lùng nhìn thấy Tô Tái Tái cái là mỉm cười liền.

Ngay sau đó nhớ ra quanh mình còn có cả đám các bạn nữ, quay đầu nói: “Người nhà tớ tới đón rồi, tạm biệt mọi người nhé.” rồi vui vẻ chạy về hướng Tô Tái Tái.

Ngay lúc cậu ấy đến trước mặt Tô Tái Tái thì ngẩng đầu oán giận mà cất lời: “Tiểu sư thúc đến đón muộn.”

“Ơ? Chẳng phải con mới bước ra đó sao?” Tô Tái Tái ngạc nhiên.

“Con làm xong lâu rồi.” Tô Hồng Bảo cãi lại ngay, ngừng một chút rồi mới ngượng ngùng mím môi dưới: “Thấy tiểu sư thúc vẫn chưa tới nên mới đi WC đợi tiểu sư thúc tới thì con đi ra.”

“Ồ.” Tô Tái Tái kéo dài giọng, mắt sáng ánh lên nét vui vẻ, vạch trần tiểu sư điệt nhà mình: “Ô thế là con trốn trong WC tới tận bây giờ luôn à?”

Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía các bé gái mới nãy còn vây quanh người Tô Hồng Bảo, giờ thì mắt sáng bừng bừng nhìn về phía cậu ấy đầy chờ mong rồi lại quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, lắc đâu thở dài: “Bé ngỗng này… Tiểu sư thúc nhớ rõ là hồi trước lúc con tu kiếm, tiểu sư thúc đâu có lấy nhầm kiếm phổ cho con đâu nhỉ?”

Mà sao giờ lại có cảm giác giống tuyệt tình kiếm thế này?

Tô Tái Tái nghiêm túc “nghiêng đầu tự hỏi” trong chốc lát, đột nhiên kinh hãi nhìn về phía Tô Bảo Bảo, đôi tay đặt lên bờ vai cậu ấy hỏi: “Bé ngỗng này, ngàn lần vạn lần con đừng có học theo sư tôn của con đó nhé.

Lần trước sư tổ của con nhặt con về là vì sợ nhị sư đệ không có nơi nương tựa. Giờ con mà cũng thế thì… Nói trước nhé, sau này tiểu sư thúc không có thu đồ đệ giùm con đâu.”

Nhặt người về nuôi là niềm yêu thích của sư tôn nhà cô, chứ không phải của cô.

“Tiểu sư thúc!” Tô Hồng Bảo nghe mà tức dậm chân: “Tiểu sư thúc nói cái gì vậy ạ?”

“Ủa?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo hai tai hồng hồng thì lại càng trêu tợn: “Tiểu sư điệt, đây chẳng phải là tiểu sư thúc đang lo lắng cho chuyện con không yêu sớm đó sao?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 354


“Tiểu sư thúc…” Tô Hồng Bảo tức tối dậm chân. Nửa ngày sau mới nghẹn nói ra được mỗi câu: “Con về sẽ mách với sư tổ!”

Tiểu sư thúc hư lắm, sư tổ phải giáo huấn lại thôi!

“À há, mách sư tổ con thì cùng lắm ông ấy cũng chỉ bảo tiểu sư thúc bê đệm hương bồ đến ngồi cạnh cửa đá chỗ sư tôn của con, úp mặt vào tường mà đọc khẩu hiểu, tâm sự các kiểu để tránh cho đệ tử của ông ấy bế quan xong thì quên mất cách nói chuyện như thế nào.”

Tô Tái Tái phất tay, ra vẻ “Cái chuyện úp mặt vào tường kia tiểu sư thúc còn quen hơn con nhiều.”

Làm cho Tô Hồng Bảo tức đến mức cho Tô Tái Tái xem thế nào gọi là “Đại ngỗng giương cánh.”

Nhưng cánh thì chưa kịp giơ ra, mà mỏ thì đã gào: “Tiểu sư thúc!” chân dậm xuống nền đá không để ý lực độ, không cẩn thận dẫm chân mạnh quá làm cho sàn nhà bằng gạch bị nứt vỡ.

Sàn nhà bị nứt vỡ làm cho cả sư thúc sư điệt ngây hết cả ra, hai mặt nhìn nhau không biết có nên chạy trốn không thì nghe thấy có người qua đường sợ hãi mà chỉ xuống chân Tô Hồng Bảo, thét lên: “Ối dồi ôi! Sao tự dưng lại nứt gạch ra thế này?”

Người đó vừa dứt lời thì có không ít người qua đường khác đồng loạt nhìn xuống dưới chân Tô Hồng Bảo mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

“... Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo đứng ngây ngốc ở đó, không dám nhúc nhích nhìn Tô Tái Tái, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Nếu bây giờ chúng ta chạy, liệu có còn kịp không?”

“Ưm…” Tô Tái Tái sờ cằm rồi nhìn những người qua đường càng lúc càng nhiều ở hai bên trái phải, cô thậm chí còn để ý thấy nhân viên bảo vệ đã chạy đến bên này, cô thở dài: “Có lẽ là không kịp rồi.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?” Tô Hồng Bảo nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Sáng nay con... mới chuyển hết số tiền đã kiếm được hôm qua cho sư tổ rồi…”

“Hay là…” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi nói với vẻ mặt “Sư thúc có ý hay”: “Chúng ta ở đây mở tiệm bói vài quẻ?”

“...” Tiểu sư thúc, tuy con còn nhỏ, nhưng con cũng biết làm vậy là không được.

Tô Hồng Bảo chẳng thèm đáp lời, mà chỉ im lặng liếc mắt nhìn Tô Tái Tái.

Cuối cùng, ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị đưa Tô Tái Tái và người còn lại đến phòng giám đốc để bàn việc bồi thường thì Ôn Liễu gọi điện đến.

Hóa ra bà ấy muốn hỏi xem khi nào bé ngỗng sẽ về ăn tối và cậu ấy có món gì đặc biệt muốn ăn hay không để Nghiêm sư bá nấu ngay bây giờ.

Sau khi Ôn Liễu biết hai người đã “gây chuyện” và hỏi rõ họ đang ở đâu thì bà ấy cười nói không sao cả, chỉ dặn hai người cứ chờ ở đó, bây giờ Tiểu An sẽ đi đón họ, đừng có chạy lung tung, sau đó bà ấy cúp máy.

Một phút sau, nhân viên bảo vệ nhận được cuộc gọi, cũng không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng nhân viên bảo vệ vốn tỏ vẻ khó chịu lập tức đáp lời liên tục.

Sau khi cúp máy, nhân viên bảo vệ lập tức xin lỗi Tô Tái Tái và người còn lại rồi mới rời đi.

Chẳng mấy chốc Thẩm An đã đến và bảo hai người lên xe. Anh ấy vừa khởi động xe vừa thản nhiên hỏi chuyện vừa nãy: “Tiểu Tái, bé ngỗng, hai người không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu, im lặng một lát rồi hỏi: “Đàn anh Thẩm, anh đã giúp chúng tôi xử lý chuyện vừa nãy đúng không? Cảm ơn nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Thẩm An cười nói, sau đó nhàn nhạt nói: “Doanh nghiệp của gia đình nên dễ nói chuyện.”

“Thế thì vẫn phải cảm ơn anh Tiểu An.” Tô Hồng Bảo ngồi ở ghế sau, trịnh trọng cảm ơn Thẩm An, sau đó lại nhìn sang Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhận ra điều đó, nhưng cô không lên tiếng ngay.

Mãi đến khi ba người đến nhà họ Nghiêm, Tô Tái Tái không thấy Chu Phổ ở đây và biết rằng ông ấy vẫn đang ở nhà kính, thế là cô xung phong đi gọi ông ấy, tiện thể dẫn Tô Hồng Bảo đi xem mầm thảo dược do thầy Chu trồng, lúc này hai sư thúc sư điệt mới tạm thời có không gian riêng.

Bé mèo con của nhà họ Nghiêm cũng “meo meo” chạy ra, đi bên cạnh chân của Tô Hồng Bảo.

“Vừa nãy con định hỏi gì? Nói đi nào?” Sau khi đi ra xa, Tô Tái Tái mới mỉm cười nhìn Tô Hồng Bảo.

“Tiểu sư thúc, vừa nãy con muốn nói là anh Tiểu An đã giúp con, liệu con có thể tặng một lá bùa cho anh ấy xem như quà cảm ơn không?” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái và hỏi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 355


Nghe vậy, Tô Tái Tái đưa tay ra vò đầu của cậu ấy, sau khi vò đến đầu tóc của cậu ấy biến thành ổ gà thì cô mới hả hê dừng lại.

Đến khi Tô Hồng Bảo bực bội vuốt lại tóc tai thì cô mới chậm rãi lên tiếng: “Bé ngỗng à, lẽ nào sư phụ không có nói gì với con trước khi con xuống núi? Tông môn của chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ việc, một lá bùa mà thôi, con muốn tặng thì tặng đi, không sao cả.”

“Con chỉ lo rằng…” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói tiếp: “Lo rằng sẽ gây chuyện.”

Giọng nói của Tô Hồng Bảo dần nhỏ lại khi nói đến khúc sau, đầu cũng cúi thấp xuống. Điều này khiến Tô Tái Tái lại đưa tay ra vò đầu của cậu ấy.

Tuy cô cười nhưng trong lòng lại không khỏi thở dài.

Hồi đó, khi sư phụ nhặt Tô Hồng Bảo đã đứt hết kinh mạch ở tứ chi về thì cậu ấy đã trong độ tuổi có thể nhớ chuyện. Mặc dù cậu ấy không nói gì về lý do mình bị vứt bỏ, nhưng Tô Tái Tái và ông cụ Tô cũng có thể đoán được đại khái.

Cô vốn tưởng rằng mấy năm này đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng Tô Hồng Bảo, nào ngờ trong lần xuống núi này, cô mới phát hiện rằng thật ra nút thắt kia là đổi hình thức tồn tại mà thôi.

Có lẽ do dã bị bỏ rơi một lần, nên Tô Hồng Bảo rất cẩn thận và cố gắng hết sức không gây “rắc rối” sau khi xuống núi.

Cho dù chỉ là muốn tặng một lá bùa cho Thẩm An, nhưng cậu ấy cũng lo lắng rằng sẽ vì vậy mà mang rắc rối đến cho Tô Tái Tái, thậm chí là tông môn trên núi.

Tô Tái Tái ít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm trạng sợ hãi bị chán ghét rồi vứt bỏ đó.

Vì vậy, sau khi Tô Hồng Bảo vừa mới vuốt tóc lại thì cô lập tức cười nói rằng: “Đứa ngốc này”, rồi cô lại đặt tay lên vò đầu của cậu ấy thành ổ gà.

Điều này khiến cậu ấy khó chịu kêu lên “Tiểu sư thúc à!”, lúc này cô mới buông tay.

“Nhìn kìa, như vậy mới là bé ngỗng mà sư thúc biết chứ.” Tô Tái Tái cười hì hì nhìn Tô Hồng Bảo.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai trẻ, cô ôm lấy vai của cậu ấy như anh em tốt rồi nói: “Bé ngỗng yên tâm đi, cho dù con có gây ra rắc rối gì thì cũng có tiểu sư thúc đỡ cho con.”

“Với lại, trên đời này, hiếm khi có chuyện gì mà tiểu sư thúc của con không đỡ được. Cho nên đừng sợ, nếu con muốn đi ngang kể từ ngày hôm nay cũng được luôn!”

Tô Hồng Bảo cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu ấy “phì” cười một tiếng rồi nhìn Tô Tái Tái, sợi dây vốn hơi căng cứng kể từ khi xuống núi đang dần dần buông lỏng: “Vậy... nếu tiểu sư thúc cũng không đỡ được thì làm sao đây?”

“Sợ gì chứ.” Tô Tái Tái lẽ thẳng khí hùng: “Còn có sư tổ của con mà!”

“Vậy lỡ như sư tổ cũng không đỡ được thì sao?” Tô Hồng Bảo cười.

Tô Tái Tái sững sờ, nhìn Tô Hồng Bảo rồi từ từ nheo mắt lại: “Bé ngỗng, con đây là muốn làm bé thích lý sự à?”

Hay là để tiểu sư thúc đánh chết con trước khi con biến thành đứa thích cãi cọ nhé?

Thế thì trong tương lai cũng không cần người ngoài phải ra tay rồi.

Tô Hồng Bảo cười không nhặt được mồm, khi thấy Tô Tái Tái lại định đưa tay vò đầu mình thì cậu ấy nhanh chóng dùng hai tay ôm đầu bỏ chạy.

Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước thì cậu ấy đã bị Tô Tái Tái xách cổ áo kéo về rồi vò thành ổ gà lần nữa.

Sau khi để cậu ấy tiếp tục bực bội vuốt tóc lại ở một bên thì cô mới chậm rãi nói: “Nếu sư tổ của con không đỡ được… thì có lẽ chính là lúc sư phụ của con ra tay rồi.”

“Hả?” Tô Hồng Bảo dừng việc vuốt tóc lại sau khi nghe vậy, cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt sáng lên đầy bối rối.

Kể từ khi được sư tổ nhặt về, Tô Hồng Bảo chưa từng gặp qua Tống Khanh, nhưng ngặt nỗi tiểu sư thúc nhà mình cứ thỉnh thoảng là phải khoe “nhị sư đệ toàn năng” của mình.

Điều này khiến cho Tô Hồng Bảo dù chưa từng thấy qua người thật nhưng cậu ấy cũng đã hâm mộ vô cùng.

Bây giờ nghe Tô Tái Tái nói vậy, trong lúc nhất thời cậu ấy cũng không biết đây sẽ là việc tốt hay xấu nếu mình gây ra chuyện đến sư tổ cũng không thể đỡ nổi.

... Đây đúng là một vấn đề nan giải.

Trong lúc Tô Hồng Bảo nghĩ đến đây thì hai người lại đi ngang qua nhà họ Trình.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 356


Điều này khiến Tô Hồng Bảo nhớ đến người đàn ông ngồi xe lăn hôm qua. Nếu không phải mình may mắn thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ biến thành như vậy chăng?

“Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo dừng lại và nói.

“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, quay lại nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu nhưng trong mắt lại ẩn giấu chút ý cười.

“Con... con muốn ở lại đây một thời gian.” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói, sau khi xóa đi nỗi khúc mắc thì ánh mắt của cậu ấy đã trở lại giống hệt như lúc ở trên núi.

Cậu ấy im lặng một hồi rồi nói: “Con muốn giúp người đó.”

Nghe vậy, Tô Tái Tái gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi.”

Tô Hồng Bảo cười, bước nhanh đến gần Tô Tái Tái, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tiểu sư thúc.”

Tô Tái Tái “haiz” một tiếng rồi đặt tay lên đầu Tô Hồng Bảo, nhưng đã bị cậu ấy nhanh nhẹn cúi xuống tránh né, cậu ấy nhướng mày cười đùa và khoa tay múa chân vài chiêu trên đường.

Thế là họ cứ như vậy trên suốt đoạn đường đến nhà kính của Chu Phổ.

Khi Tô Hồng Bảo nhìn thấy cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc ra hai phiến lá, rồi nhìn “Tiêu Mễ” phát triển mạnh ở bên cạnh, vẻ mặt trợn mắt hốc mồm này giống hệt với Tô Tái Tái lúc đó.

Khi cậu ấy nhìn sang Chu Phổ thì vẻ mặt hơi khang khác.

Sau khi định thần lại, cậu ấy nhanh chóng đến gần Tô Tái Tái, nhìn bóng lưng đang xới đất trồng mầm thuốc của Chu Phổ, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc.”

“Chuyện gì?” Tô Tái Tái cũng nhỏ giọng giống như cậu ấy vậy.

“Sư tổ đã nhiều lần phàn nàn về vườn dược liệu trên núi phát triển không tốt.”

“Cho nên?”

“Sư thúc nói xem…” Tô Hồng Bảo ngại ngùng cọ mũi chân, quay sang nhìn Tô Tái Tái, hai mắt sáng lên rồi tiếp tục nhỏ tiếng hỏi: “Nếu con lén đánh ngất bác Chu rồi bảo lệ quỷ đưa lên núi ngay trong đêm thì liệu sư tổ có phải sẽ rất vui không?”

“???!” Nghe vậy, Tô Tái Tái kinh ngạc ngã ngửa ra sau.

Sau một hồi im lặng, cô lại khoác vai Tô Hồng Bảo, nhỏ giọng khuyên bảo chàng trai trẻ sắp lầm đường lạc lối: “Tiểu sư điệt à, mặc dù sư thúc đây cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nhưng mà... sư thúc bảo con đừng gây chuyện, đừng sợ việc, chứ không phải bảo con đi kiếm chuyện.”

“Hưm... Không tốt sao?” Tô Hồng Bảo nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

“Sư điệt, sư thúc bắt đầu tò mò về gia đình ban đầu của con rồi.” Tô Tái Tái gật đầu và rất nghiêm túc nói.

“Ôi…” Bé ngỗng lộ ra vẻ “Không tốt… thế thì buộc phải từ bỏ ý định đó thôi.”

Lúc này, Chu Phổ cuối cùng cũng làm xong, ông ấy vừa phủi đất trộn xơ dừa trên tay vừa đứng dậy nói: “Xong rồi! Chúng ta về ăn cơm thôi. …Ơ? Hai đứa đang lẩm bầm chuyện gì ở đằng đó vậy?”

“Không có gì, không có gì. Chỉ là thảo luận chút chuyện vặt mà thôi.” Sau khi nghe hỏi vậy thì Tô Tái Tái cười đùa nói.

“Ồ.” Thầy Chu cao thủ trồng trọt ngây ngô gật đầu.

Tại sân bay.

Bạch Ngữ Dung tiễn Bạch Văn Liên và người còn lại đi về, đi cùng còn có Trình Ngạn Xương - vị hôn phu của cô ta.

Nhân lúc Bạch Văn Liên đang nói chuyện với Trình Ngạn Xương thì Hứa Tần Nhã kéo Bạch Ngữ Dung sang một bên rồi nhỏ tiếng nói: “Ngữ Dung à, ông ngoại nhờ mẹ hỏi con xem con đã học được bao nhiêu trong cuốn sách đó rồi? Không…”

Bà ta dừng lại, nhìn về phía Trình Ngạn Xương rồi nói tiếp: “Không bị người khác nhìn thấy chứ?”

Bạch Ngữ Dung đương nhiên hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nên cô ta lập tức mỉm cười an ủi bà ta: “Mẹ yên tâm đi, đó là báu vật của ông ngoại nên con luôn cất giữ rất cẩn thận.”

“Vậy thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta im lặng một hồi rồi khẽ nhíu mày, thở dài nói tiếp: “Chỉ tiếc lần này không thể bàn được việc làm ăn với nhà họ Chung, nếu không thì…”

Khi nói đến đây thì Hứa Tần Nhã lập tức không khỏi ngứa răng nói: “Cũng tại con nhỏ đó, rõ ràng chỉ là một câu nói thôi mà lại làm ra nông nỗi này.”

Bà ta hừ một tiếng, sau đó thay đổi sắc mặt quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vui mừng nói: “Cũng may có Ngữ Dung quen biết với cô cả của nhà họ Mễ, nếu không phải công ty có việc, ba con phải gấp rút trở về thì nói không chừng còn có thể gặp nhau một lần.”

Bạch Ngữ Dung cười: “Không sao đâu mẹ, chẳng phải vẫn còn cơ hội đến khi hội đánh giá đan dược sao?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 357


“Đúng đúng đúng.” Hứa Tần Nhã cười nói vui vẻ, sau đó lại nói tiếp: “Ngữ Dung à, đan dược mà con đưa cho mẹ, mẹ làm nó thành nước có được không?”

Bạch Ngữ Dung ngây người rồi thắc mắc: “Tại sao phải làm thành nước?”

“À, đây là vì trong khoảng thời gian này, những người đàn bà kia đều thấy mẹ trẻ ra rất nhiều, ai nấy cũng muốn tìm mẹ để mua, cho nên mẹ định… lấy đan dược làm thành nước, rồi đổi thành nước dưỡng da khác để bán cho họ, coi như kiếm chút tiền.”

“Chỉ là không biết có ảnh hưởng gì không. Mẹ đột nhiên nghĩ đến nên chi bằng hỏi con thử.”

Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Chắc không sao đâu.”

“Vậy thì được.” Hứa Tần Nhã lập tức vui vẻ ra mặt sau khi nghe vậy.

Khi hai người nói đến đây thì Bạch Văn Liên và Trình Ngạn Xương ở bên kia đã nói xong, ông ta vỗ vai anh ta rồi quay sang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Bốn người tụ tập lại với nhau, sau khi dặn dò thêm vài câu thì Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã mới rời đi.

Sau khi không còn thấy bóng dáng của hai người thì Trình Ngạn Xương mới quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vừa cùng cô ta đi ra ngoài vừa hơi cau mày nói: “Ngữ Dung, sao bác và dì đến mà em không nói với anh một tiếng.”

Bạch Ngữ Dung có chút bực mình trong lòng.

Trước kia, khi ở thành phố C, Trình Ngạn Xương rõ ràng là người xuất sắc nhất trong những người mà cô ta biết. Nhưng giờ đây sau khi đến thủ đô và vào Huyền Học Viện, Bạch Ngữ Dung mới dần dần phát hiện thật ra Trình Ngạn Xương cũng chỉ là một học sinh khóa trên bình thường trong Huyền Học Viện mà thôi.

Tuy anh ta là “cấp thấp” của Cổ Võ Viện, nhưng bây giờ mình cũng đã thăng cấp đến “F” rồi mà anh ta vẫn là “cấp thấp”.

Cho nên Bạch Ngữ Dung hiếm khi gặp Trình Ngạn Xương trong khoảng thời gian này.

Lần trước Hứa Tần Nhã len lén đến thủ đô, Hứa Tần Nhã vẫn sẽ căn dặn cô ta đừng nói cho Trình Ngạn Xương biết, mà lần này, cho dù Hứa Tần Nhã không nói, đến bản thân Bạch Ngữ Dung cũng suýt quên mất còn có một người như Trình Ngạn Xương.

Tuy nói là bực mình, nhưng cô ta vẫn mỉm cười và đưa tay ra khoác lấy tay của Trình Ngạn Xương, lắc nhẹ rồi làm nũng với anh ta: “Anh Ngạn ~ lần này ba mẹ đến để bàn chuyện làm ăn, với lại, chẳng phải gần đây anh đang tập huấn sao? Cho nên em không dám làm phiền anh.”

“Hơn nữa, anh nhìn xem, không phải em cũng kêu anh khi họ đi về sao?”

... Cũng đúng.

Trình Ngạn Xương vốn không giận lắm, chẳng qua vì gần đây không gặp Bạch Ngữ Dung nhiều nên trong lòng có chút không vui mà thôi.

Gần đây cũng không biết tại sao, mỗi khi anh ta nghĩ đến Bạch Ngữ Dung có lẽ đang mỉm cười với chàng trai nào đó lúc anh ta không nhìn thấy thì anh ta lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dù cho anh ta biết rất rõ đó chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường.

“Vậy chuyện làm ăn lần này của bác và dì thuận lợi chứ?” Trình Ngạn Xương đè nén nỗi bực bội trong lòng xuống, đổi một chủ đề khác để mình không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Ngay khi lời này vừa nói ra thì thấy Bạch Ngữ Dung khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Không thuận lợi lắm.”

“Có chuyện gì vậy?” Thấy vậy, Trình Ngạn Xương lập tức quan tâm Bạch Ngữ Dung.

“Còn không phải là do Tiểu Tái…” Bạch Ngữ Dung buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói đến đây thì cô ta dường như mới định thần lại mình đã lỡ lời, cô ta nhìn Trình Ngạn Xương rồi lắc đầu: “Quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, anh Ngạn, chúng ta về thôi.”

Trình Ngạn Xương cau mày lại khi nghe thấy tên của Tô Tái Tái, bây giờ anh ta sao có thể thực sự làm theo những gì Bạch Ngữ Dung nói, cái gì cũng không hỏi mà rời đi.

Anh ta lập tức dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói với giọng điệu không tốt: “Cô ta còn đến gây rắc rối cho em sao?”

Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị diễn vai “hiền lành rộng lượng” giống như thường lệ, cô ta chưa kịp nói gì thì Trình Ngạn Xương đã nói.

“Anh rõ ràng đã đưa tiền cho cô ta và bảo cô ta đừng đến làm phiền em rồi. Thế mà bây giờ cô ta đã nhận tiền rồi còn làm ra chuyện như vậy sao?”

“Khoan đã.” Bạch Ngữ Dung sửng sốt cắt lời của Trình Ngạn Xương, cô ta nhìn anh ta rồi nói: “Ý anh nói là… anh đã cho tiền Tô Tái Tái và em ấy cũng đã nhận số tiền đó, đúng không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 358


“Đúng vậy.” Trình Ngạn Xương cau mày: “Không được, anh sẽ đi tìm cô ta sau khi về trường.”

Anh ta đang định cất bước, nhưng lần này lại đến lượt Bạch Ngữ Dung không nhúc nhích, và đưa tay kéo lấy Trình Ngạn Xương: “Khoan đã anh Ngạn.”

Sau khi Trình Ngạn Xương dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung thì cô ta mới nói: “Anh Ngạn, chuyện này anh có thể khoan đến tìm Tiểu Tái được không?”

“Tại sao?” Trình Ngạn Xương cau mày.

“Không có gì, chỉ là…” Bạch Ngữ Dung cúi đầu xuống vén tóc ra sau tai, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngạn Xương, lộ ra vẻ mặt hiền lành: “Em chỉ muốn tìm cơ hội khác để nói chuyện riêng với em ấy. Hơn nữa anh Ngạn à, hội đánh giá đan dược sắp đến rồi, anh cũng đang tập huấn, hay là đợi những chuyện này qua rồi chúng ta tính sau nhé?”

“Được thôi.” Trình Ngạn Xương suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Ở bên kia, sau khi ăn tối xong, Tô Hồng Bảo cùng Thẩm An dọn dẹp đồ đạc vào phòng bếp, rồi lấy đĩa hoa quả đã cắt sẵn ra.

Trong lúc đó, bé mèo con cứ đi loanh quanh Tô Hồng Bảo mà không hề sợ mình nhỏ con sẽ bị vô tình đạp phải.

“Bé ngỗng thật siêng năng.” Chu Phổ ngồi một bên vỗ bụng nhìn Tô Hồng Bảo đi theo sau học trò của mình, không ngừng lăng xăng chạy tới chạy lui, ông ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Xem ra cậu ấy ở nhà cũng làm không ít việc đấy.”

Ở trên núi sao?

Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn sang Tô Hồng Bảo, cô suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nhìn Chu Phổ nói: “Chỉ là... nhất thời nổi hứng thôi.”

Lúc ở trên núi, mọi việc lặt vặt trong tông môn đều do người giấy nhỏ lo liệu hết.

Ba người họ mới không thèm làm mấy việc này.

Cho nên bây giờ Tô Hồng Bảo siêng năng như vậy... chỉ có Tô Tái Tái biết cậu ấy không hề siêng thật, mà là vì chưa bao giờ làm việc nhà cho nên nhất thời cảm thấy hứng thú thôi.

Cũng giống như việc người lớn dắt trẻ con đi xới đất trồng rau vào cuối tuần vậy, đó gọi là gần gũi với thiên nhiên, là sở thích cũng như là để thư giãn.

Nếu mỗi ngày đều làm thì... lại là một chuyện khác.

Có điều Chu Phổ không tin: “Sao có thể là hứng thú nhất thời được chứ? Bác thấy bé ngỗng siêng năng lắm.”

Nói xong, ông ấy hài lòng nhìn Tô Hồng Bảo đang cầm trái cây đi đến gần họ, gật đầu bảo: “Hồi còn nhỏ bác cũng thường hay ngồi ở ngoài ruộng của nhà mình suốt cả ngày, bác hiểu rất rõ loại sở thích thuộc dạng bẩm sinh này mà.”

Tô Tái Tái?

Tô Tái Tái nghe thế chỉ có thể cười gượng vài tiếng.

Cô cầm tách trà lên nhấp một ngụm để né tránh chủ đề này.

Đợi vài ngày nữa, bé ngỗng nhà cô chán rồi, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó cũng nên.

... Ừm, một lát cô phải nhắc bé ngỗng không được tùy tiện gấp hình nhân giấy rồi sai chúng làm việc nhà, bằng không thì cô cũng dự đoán trước được tin đồn sau này sẽ là “căn biệt thự bị ma ám”.

“Bác Chu, dì Ôn ăn trái cây ạ.” Tô Hồng Bảo vừa đặt đĩa trái cây xuống vừa nói với mọi người.

Chu Phổ và Ôn Liễu nghe vậy cười ha hả, liên tục khen ngợi “Ngoan lắm”.

Tô Hồng Bảo mỉm cười, dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, thấy cô khẽ gật đầu, cậu ấy mới lấy vài lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác ra, đưa cho đám người Chu Phổ mỗi người một cái.

Cậu ấy có hơi ngại ngùng nói: “Đây là bùa bình an mà cháu cố tình vẽ cho bác Chu và mọi người, tuy không phải là đồ tốt gì, nhưng nó là tấm lòng của cháu đấy ạ.”

“Cái này mà không tốt sao?” Ôn Liễu mỉm cười đặt tách trà đang cầm xuống, duỗi tay nhận lấy lá bùa màu vàng của Tô Hồng Bảo, cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ cầm lá bùa đã được gấp thành hình tam giác nhìn về phía Tô Tái Tái, nói: “Với dì mà nói, đây đã là một món quà rất tuyệt vời rồi.”

Sau một lúc, bà ấy lại nhìn sang Tô Hồng Bảo, lên tiếng cảm ơn: “Bé ngỗng, cảm ơn cháu nhé.”

——Bây giờ mọi người đều học theo Tô Tái Tái, gọi Tô Hồng Bảo là “bé ngỗng”.

Tô Hồng Bảo lắc đầu cười, cầm lấy lá bùa cuối cùng chạy vào trong: “Cháu đi đưa cho chú Nghiêm ạ.”

Như thường lệ, Nghiêm Thanh phụ trách rửa chén.

Ngay lúc Chu Phổ đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng có người gọi cho Thẩm An, sau khi đối phương nói được vài câu thì anh ấy khẽ cau mày.

Chú ý đến biểu cảm của anh ấy, ba người Tô Tái Tái tạm thời không nói cười nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 359


Bên này Thẩm An lạnh lùng cất lời: “Mấy vết thương nhỏ như vậy chỉ cần kiếm đại một bác sĩ là được rồi, cần gì gọi cho cháu?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thẩm An lại lên tiếng: “Vậy để cháu gọi điện hỏi thầy thử, gần đây mọi người đều đang bận việc của hội đánh giá đan dược, không chắc là sẽ có thời gian... Dạ, vậy lát nữa cháu sẽ gọi lại cho bác sau.”

Nói xong, Thẩm An lập tức tắt máy.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu An?” Chu Phổ đợi anh ấy cúp điện thoại rồi mới lên tiếng hỏi.

“Là bác gái của em.” Thẩm An lạnh nhạt lên tiếng: “Bác ấy nói có một người bạn vô tình cắt trúng mu bàn tay, muốn nhờ thầy xem giúp.”

Khựng lại vài giây, anh ấy lại nói tiếp: “Thầy, đợi lát nữa em sẽ gọi điện từ chối giúp thầy ạ.”

“Cắt trúng tay?” Chu Phổ ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Là vết thương cực kỳ khó xử lý sao? Có độc tố? Hay là ký sinh trùng?”

Thẩm An ngây người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Chu Phổ, như muốn nói “Trong phút chốc em cũng không biết nên trả lời thầy như thế nào nữa.”

Vẫn là Ôn Liễu hiểu ý, mỉm cười nhìn Thẩm An một cái rồi quay đầu nói với Chu Phổ: “Chị đoán rằng bà ấy cắt trúng tay, không muốn để lại sẹo nên mới muốn tìm cậu đó.”

Chu Phổ nghe thế, vẻ mặt kiểu “Vậy thôi à?”, sau đó ông ấy vẫy tay với Thẩm An, nói: “Bây giờ tay của bà ấy đang bị thương, không thể dùng thuốc mỡ trị sẹo ngay được. Đợi lát nữa em qua chỗ thầy lấy hai lọ thuốc làm mờ sẹo mang về đưa cho bác gái của em, chờ vết thương của bạn bà ấy lành rồi bôi là được.”

“Em biết rồi ạ.” Thẩm An gật đầu, đứng dậy đi qua một bên gọi điện cho bác gái.

Mà ở bên này, trong sân vườn nhà họ Thẩm.

“Ồ, là vậy à.” Bà hai Thẩm khẽ cười trả lời điện thoại, không biết đầu dây bên kia lại nói gì đó, chỉ thấy bà ta vội vàng lên tiếng: “Không sao, không sao! Ôi chao, đều do bác lẩm cẩm, quên mất hội đánh giá đan dược. Vậy Tiểu An à, cháu cảm ơn thầy của cháu giúp bác nhé. Ờ ừm, vậy bác cúp máy đây, cháu cứ đi làm việc của mình đi.”

Bà hai Thẩm nói xong, khuôn mặt lập tức xụ xuống, trực tiếp ném điện thoại vào góc ghế sô pha, đồng thời khinh thường "hừ" một tiếng.

Thẩm Thụ Phan ngồi khoanh chân đọc sách bên cạnh nghe thấy tiếng động, chẳng buồn nhướng mắt lên nhìn mà chỉ hỏi: “Sao rồi?”

“Sao là sao? Cháu ngoan của ông không đồng ý.” Bà hai Thẩm bực dọc trả lời, dừng một lát, bà ta lại trừng mắt nhìn chồng mình một cái: “Này? Ông nghe mà không tức giận chút nào sao? Hả? Tôi chỉ nhờ nó giúp có một việc nhỏ thôi mà nó cũng không đồng ý, rõ ràng là không xem dòng thứ của chúng ta ra gì đây mà.”

Nghe xong, Thẩm Thụ Phan đánh dấu trang sách đang đọc lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vợ, nói: “Trước khi gọi tôi đã nói với bà rồi, một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao mà có thể khiến giáo sư của Huyền Học Viện ra mặt giúp được chứ?”

Im lặng vài giây, Thẩm Thụ Phan lại "hừ" một tiếng: “Bà cũng coi thường Huyền Học Viện quá rồi đấy.”

“Ông nói cứ như là lỗi của tôi vậy.” Bà hai Thẩm ngây người một lúc, tiếp đó nhìn về phía chồng mình, nhướng mày phản bác: “Đúng là chuyện nhỏ thiệt, nhưng sao ông không nhìn xem ai là người bị thương. Là nhà họ Phụng, là bà chủ của nhà họ Phụng đó!”

“Tôi gọi điện cho Thẩm An, muốn mời thầy của nó tới, là cho nó và cái ông Chu Phổ kia tạo ân tình với nhà họ Phụng đấy. Nếu đổi lại là người khác thì không biết đã vui mừng đến cỡ nào, chẳng biết chừng còn cảm thấy nợ tôi một ân tình nữa kìa.”

Bà hai Thẩm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Đứa cháu của ông thì tốt rồi, từ chối thẳng luôn.”

“Tôi lại cảm thấy Tiểu An từ chối là đúng mà.” Thẩm Thụ Phan một lần nữa cầm sách lên, cất lời: “Tuy nhà họ Thẩm không bằng nhà họ Phụng, nhưng cũng là một trong bốn gia tộc lớn. Bà cần gì phải hạ mình đi lấy lòng bà Phụng kia chứ.”

“Mặc dù nhà họ Phụng hiển hách, nhưng nhà họ Thẩm của chúng ta cũng không phải là kẻ chuyên chạy theo nịnh nọt những người có quyền thế hơn mình.”

Thẩm Thụ Phan nói đến đây thì khựng lại một chút, sau đó mới nhắc nhở vợ: “Tôi khuyên bà về sau đừng có bày ra mấy cái trò như vậy nữa. Nếu như bà thật sự nói chuyện hợp gu với bà Phụng kia thì cứ coi như bạn bè mà qua lại. Còn nếu bà có tâm tư gì khác... thì hãy mau chóng từ bỏ ý định đó đi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back