Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 370


Đại Vi đang nói nửa chừng quay lại nhìn Tô Tái Tái đang đứng yên tại chỗ. Cô ấy không hiểu tại sao cô lại đột ngột dừng bước.

“Đàn chị Đại. Chị nói… cô ấy bị người nhà họ Đồng gây rắc rối là vì cô ấy ở cùng phòng với Đồng Nhược Thiến sao?” Tô Tái Tái chậm rãi hỏi.

“Đúng vậy, đây đúng là tai bay vạ gió. Tin đồn đã lan truyền khắp học viện rồi, viện trưởng Ngô cũng vì chuyện này mà gọi điện cho nhà họ Đồng, cố gắng hòa giải hết mấy lần, nhưng người của nhà họ Đồng nhất quyết không nhận nên cũng bó tay.”

Khi nói đến đây thì Đại Vi lại thở dài: “Chị nghe nói viện trưởng Ngô thậm chí còn vì chuyện này mà bay tới thành phố C.”

Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái quay người đi về hướng ngược lại.

Đại Vi sửng sốt khi thấy vậy, nhưng sau khi định thần lại thì cô ấy lập tức đuổi theo Tô Tái Tái, khi lại đi bên nhau thì cô ấy hỏi: “Tiểu Tái, em đi đâu vậy?”

“Chúng ta đi nghe xem tên quản lý cửa hàng đó muốn nói gì.” Tô Tái Tái nói.

“Hả?” Đại Vi muốn đi, nhưng lại do dự vì sợ mình sẽ manh động: “Nhưng mà… lỡ như chị manh động nhảy ra cãi với anh ta, rồi khiến cho Viên Tuế sau này bị làm khó thì sao?”

“Không sao đâu.” Tô Tái Tái quay lại nhìn Đại Vi, cười nói: “Không phải em xử anh ta đến mức không dám làm khó Viên Tuế là được rồi sao?”

Đại Vi lại ngây người sau khi nghe thấy điều này.

Cô ấy im lặng một hồi rồi lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Nghe em nói vậy… chị hứa sẽ không manh động nhảy ra cãi với anh ta đâu.”

Với dáng vẻ vô dụng của tên quản lý cửa hàng đó thì đoán chắc rằng Tô Tái Tái có thể đánh chết anh ta.

Để không xảy ra án mạng, cô ấy sẽ kiềm chế bản thân!

Đại Vi nghiêm túc nắm chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết định.

Ở phía bên kia, Viên Tuế vừa đẩy cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy quản lý cửa hàng đang đứng ở hẻm nhỏ, vừa hay nhìn thấy anh ta đang quay lưng về phía mình để châm điếu thuốc, cô ấy lập tức khẽ cau mày lại.

—— Cô ấy không thích mùi thuốc lá lắm.

“Quản lý cửa hàng, anh gọi tôi ạ.” Viên Tuế đứng ở chỗ cách quản lý cửa hàng hai bước, lên tiếng hỏi.

Quản lý cửa hàng giật mình, quay lại nhìn Viên Tuế rồi mắng: “Cô là ma à?! Đi chả có tiếng động gì cả sao?!”

Viên Tuế không lên tiếng mà chỉ khẽ rũ mắt xuống.

Quản lý cửa hàng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, anh ta lại khinh thường mắng: “Suốt ngày cứ trưng cái mặt thảm hại, thảo nào lại chọc tới đám côn đồ đó.”

Viên Tuế cúi đầu xuống thấp hơn nữa, đôi tay buông thõng ở hai bên khẽ siết chặt lại.

“Sao? Không cam tâm hả?” Thấy cô ấy như vậy, quản lý cửa hàng cười khẩy nói: “Bộ tôi nói sai gì sao?!”

Anh ta im lặng một hồi thì lại hút một ngụm thuốc, phà vào mặt Viên Tuế rồi xua tay nói: “Cô không cần đến làm nữa đâu.”

“Quản lý cửa hàng?!” Viên Tuế lập tức ngẩng đầu lên nhìn quản lý cửa hàng, cô ấy muốn cầu xin nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Quản lý cửa hàng mặc kệ cô ấy, anh ta lại hút một ngụm thuốc rồi nói: “Ngoài ra, đám côn đồ do cô rước đến đã phá hoại công việc làm ăn của cửa hàng nên tôi chỉ có thể trả cho cô một phần ba số lương của mấy ngày nay thôi! Phần còn lại thì dùng để bù đắp cho sự thâm hụt của cửa hàng.”

“À, cô cũng phải trả luôn tiền kem mà vừa nãy cô mời hai con nhóc đó nữa.”

Đại Vi đang trốn ở một bên nghe lén lập tức trợn tròn mắt, nhìn hộp kem trong tay mình, cô ấy lập tức muốn giơ lên rồi lao ra đổ vào đầu tên quản lý cửa hàng đó.

Bây giờ cô ấy muốn đánh người rồi!

Nhưng trước khi cô ấy kịp hành động thì Tô Tái Tái đã kéo cô ấy lại.

“Tiểu Tái?!” Đại Vi quay lại nhìn Tô Tái Tái và nói với giọng kinh ngạc.

Cô ấy như thể đang thắc mắc rằng tại sao Tô Tái Tái lại ngăn mình lại.

“Đàn chị Viên Tuế vẫn chưa nhận được tiền lương đấy.” Tô Tái Tái thấp giọng nói.

... Được thôi. Đại Vi cảm thấy lý do này tạm chấp nhận được nên cô ấy tạm thời bình tĩnh lại, tiếp tục cùng Tô Tái Tái đứng ở một bên nghe lén.

Nhưng cô ấy không để ý đến việc Tô Tái Tái lặng lẽ lấy một lá bùa trắng ra, dùng hai ngón tay kẹp lại rồi ném ra phía sau.

Sau khi nhào lộn hai vòng theo luồng không khí thì lá bùa trắng lập tức biến thành một con quạ đen, vỗ cánh bay lên trời, đi tìm kiếm mùi của đám côn đồ.

Tô Tái Tái lặng lẽ rời mắt sang chỗ khác, tiếp tục cùng Đại Vi núp ở một góc để nghe lén.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 371


“Hửm?”

Tô Hồng Bảo vốn đang ngồi xổm trong ruộng như thể cảm nhận được điều gì, thế là cậu ấy quay lại nhìn về nơi nào đó.

Chu Phổ và Thẩm An vốn đang thảo luận về một số hạng mục cần lưu ý trong việc chăm sóc mầm thảo dược thì nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hồng Bảo, thế là họ lập tức tạm dừng cuộc trò chuyện và nhìn sang Tô Hồng Bảo.

Họ hỏi với dáng vẻ khá trìu mến: “Bé ngỗng, có chuyện gì vậy?”

Họ vừa hỏi vừa nhìn theo hướng Tô Hồng Bảo đang nhìn, nhưng lại không thấy gì cả.

Tô Hồng Bảo quay lại mỉm cười với hai người rồi lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không có chuyện gì cả.”

Chu Phổ gật đầu, nghĩ rằng có lẽ cậu bé không có hứng thú với những kiến thức khô khan này nên ông ấy nói với cậu ấy: “Bé ngỗng, hay là cháu qua bên kia chọn một trái dưa hấu đi, khi cháu chọn xong thì bên bác cũng sắp xong rồi. Đến lúc đó thì chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi nhé.”

“Dạ.” Tô Hồng Bảo gật đầu, đứng dậy đi về phía ruộng dưa hấu.

Tô Hồng Bảo trông có vẻ đang tập trung, nhưng thực ra khi người đang lén nhìn từ trong góc ở đằng xa tưởng rằng mình đã an toàn lại chuyển ánh nhìn vào Chu Phổ và người còn lại thì tai của Tô Hồng Bảo khẽ chuyển động

Sau khi Tô Hồng Bảo chọn xong dưa hấu mang về thì Thẩm An rửa sạch sẽ cắt thành từng miếng, thế là ba người ngồi bên bờ ruộng vừa ăn dưa hấu vừa tán gẫu.

“Thầy ơi, thuốc bên đó đã trưởng thành rồi, hay là ngày mai em kêu người đến thu hoạch nhé?” Thẩm An chỉ vào nơi nào đó nói.

Chu Phổ nghe vậy thì lắc đầu: “Không được, trong nhà kính còn có đồ, đợi thêm hai ngày nữa đi.” Ông ấy cắn miệng dưa hấu, nuốt xuống rồi nói tiếp: “Đợi thu hoạch xong cỏ Vọng Bắc Đông rồi tính tiếp.”

Thẩm An gật đầu.

Mặc dù có lắp thiết bị giám sát, nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn những tên trộm cắp bình thường mà thôi.

Cũng may cỏ Vọng Bắc Đông sắp thu hoạch được rồi nên cũng xem như là bớt đi một chuyện phải lo lắng.

Chu Phổ nhìn cánh đồng trước mắt, thở dài một cách chậm chạp nhận ra: “Ôi, thầy nhớ lúc mới bắt đầu, thầy chỉ định trồng một vườn dược liệu nhỏ thôi.”

Sao bây giờ lại nhiều đến thế?

Thẩm An?

Thẩm An nghe xong, lặng lẽ liếc nhìn Chu Phổ, im lặng một hồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Thầy ơi, ‘lúc mới bắt đầu’ mà thầy nói có phải là chỉ năm năm trước không?”

Đó chẳng phải quá sớm rồi sao?

Chu Phổ đương nhiên nghe ra ý trêu ghẹo của học trò, ông ấy cười và “xùy” một tiếng với anh ấy, sau đó lại nhìn cánh đồng ở trước mặt, ông ấy vừa tự hào vừa buồn rầu.

Ông ấy tự hào vì mình đúng là một cao thủ trồng gì cũng tươi tốt cả.

Nhưng điều ông ấy buồn rầu là khi nhìn cảnh tượng này... đây thực sự như là tiến độ muốn biến khu biệt thự thành một vườn quê rộng lớn…

Ừm. Ông ấy phải kiềm chế bản thân lại, nếu không nói không chừng hàng xóm sẽ đến tố cáo hành vi “hạ thấp giá phòng” của mình vào một lúc nào đó.

Nhưng Tô Hồng Bảo đang ngồi xổm ở một bên đã nghe hiểu được cuộc trò chuyện của hai người họ.

Cậu ấy quay qua nhìn Chu Phổ, hỏi: “Bác Chu, có phải bây giờ bác không tiện thuê người đến giúp thu dọn những thứ này không?”

“Đúng vậy.” Chu Phổ quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, mỉm cười đưa tay vuốt tóc của cậu ấy rồi nói: “Trong nhà kính đang trồng thứ rất quý giá nên không thể bị người khác phát hiện được.”

“?”

Rất quý giá sao?

Tô Hồng Bảo không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn ông ấy và Thẩm An.

Sau một hồi im lặng thì cậu ấy mới lên tiếng: “Vậy, để cháu giúp cho nhé.”

Cậu ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế thì bác với anh không cần phải thuê người khác rồi.”

Chu Phổ và Thẩm An sửng sốt, nhìn nhau rồi không khỏi bật cười.

Họ cảm thấy Tô Hồng Bảo quả thật rất ngoan, ông ấy lại vuốt tóc của cậu ấy và nói: “Được! Có bé ngỗng giúp đỡ, bác và anh Tiểu An của cháu sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”

“Được rồi, bây giờ cháu sẽ đi chuẩn bị ít đồ, nói không chừng ngày mai là có thể làm xong.” Tô Hồng Bảo nghe thấy vậy thì lập tức lên tiếng, sau khi ăn nốt miếng dưa hấu trên tay thì cậu ấy vẫy tay tạm biệt Chu Phổ và người còn lại, rồi chạy ra xa dọc theo bờ ruộng, cũng không biết cậu ấy định chuẩn bị thứ gì.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 372


Thẩm An dõi theo bóng lưng của cậu ấy và kêu lên “Chạy chậm lại”, sau đó anh ấy mỉm cười lắc đầu, lại nhìn sang Chu Phổ và nói: “Thầy ơi, bé ngỗng giống hệt em lúc đầu vậy, suy nghĩ quá đơn giản về chuyện này rồi.”

Khi mới bắt đầu làm trợ lý cho Chu Phổ, anh ấy cũng tưởng rằng chỉ là thu hoạch dược liệu mà thôi, chuyện này có thể khó đến mức nào chứ. Hơn nữa, Huyền Học Viện của họ luôn chú trọng đến thể lực nên sức khỏe của mọi người đều rất tốt, thậm chí còn có thể so vài chiêu.

Nhưng đến khi thực sự bắt tay vào làm, anh ấy mệt mỏi đến mức không thể rời khỏi giường vào ngày hôm sau, lúc đó anh ấy mới biết rằng mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hồng Bảo, lập tức khiến Thẩm An nhớ đến khi xưa.

Chu Phổ nghe vậy thì mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, ai cũng phải trải qua một lần thì mới có thể hiểu được. Để cậu ấy làm đi.”

Thẩm An gật đầu, sau đó vừa ăn dưa hấu vừa tiếp tục thảo luận công việc với Chu Phổ.

Chỉ là không biết nếu hai người họ biết được chuyện mà Tô Hồng Bảo định làm là gì thì liệu họ có còn bình tĩnh ngồi ở đây hay không.

Quả nhiên có người lén la lén lút ở xung quanh, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

Tô Hồng Bảo vừa chạy vừa cau mày, nhưng vào giây tiếp theo thì trong mắt cậu ấy lại có thêm vài phần đắc chí.

Chờ đi, tối nay sẽ cho các người biết mùi.

Vừa nghĩ đến điều này thì ngôi nhà của Trình Hồng Huy đã ở ngay trước mặt rồi.

Tô Hồng Bảo bấm chuông, chị Thịnh ra mở cửa vừa nhìn thấy là Tô Hồng Bảo thì chị ấy lập tức rạng rỡ chào đón cậu ấy đi vào: “Tiểu sư phụ tới rồi à? Mau vào đi.”

Tô Hồng Bảo lắc đầu: “Cô Thịnh, cháu không vào đâu mà cháu chỉ muốn hỏi cô một chuyện.”

“Chuyện gì, tiểu sư phụ nói đi?” Thái độ hiện giờ của chị Thịnh đối với cậu ấy đã khác hoàn toàn với trước kia.

“Cháu muốn hỏi cô rằng gần đây có tiệm vàng mã không ạ.” Tô Hồng Bảo hỏi.

Tuy cậu ấy hỏi rất nghiêm túc, nhưng chị Thịnh lại nghe đến ngỡ ngàng. Chị ấy thậm chí còn lộ ra vẻ “Cô không có nghe nhầm chứ”, nụ cười trên mặt khẽ cứng đờ vài giây rồi mới hơi do dự gật đầu: “Có thì có. Nhưng mà… tiểu sư phụ, cậu định làm gì vậy?”

“À, không có gì. Cháu chỉ định mua vài con hình nhân bằng giấy thôi.” Tô Hồng Bảo nói một cách tự nhiên hợp lý, dừng lại một chút thì nói tiếp: “Cô Thịnh, cô nói cho cháu biết tiệm vàng mã đó nằm ở đâu để cháu tự đi mua.”

“? ? ?”

... Không, tiểu sư phụ muốn mua gì vậy?

Cậu có thể đừng nói như kiểu cậu đi mua hai múi tỏi về được không??

-----

Trong lúc Tô Hồng Bảo đang tích cực “san sẻ nỗi lo” cho Chu Phổ thì Tô Tái Tái đang cùng Đại Vi trở về Đại học Đế Đô.

Mà Đại Vi đã tức giận mắng tên quản lý cửa hàng suốt cả chặng đường.

“Tiểu Tái, đáng lý ra lúc nãy em không nên ngăn chị lại.” Sau khi mắng xong, Đại Vi quay qua nhìn Tô Tái Tái nói.

“Hả?” Tô Tái Tái không biết đang nghĩ gì chợt định thần lại, quay qua nhìn Đại Vi. Sau khi ngừng một chút thì cô mới mỉm cười nói: “Đàn chị Đại à, em không phải muốn ngăn chị, mà trong lúc em đang định cùng chị lao ra thì em chợt nhớ đến ngày mai chị phải đi làm trợ lý cho thầy Nghiêm.”

“Lỡ như việc chính bị trì hoãn do vấn đề này thì không hay đâu.”

… Cô nói có lý.

Đại Vi gật đầu, nhưng một lúc sau vẫn không nhịn được giậm chân: “Nhưng chị vẫn rất giận! Cái tên quản lý cửa hàng đó khi đối mặt với đám côn đồ thì vâng vâng dạ dạ, nhưng vừa nãy khi đuổi việc Viên Tuế thì lại ra vẻ ta đây.”

“Hừ, đúng là một kẻ tiểu nhân.” Đại Vi tức giận nói: “Chị thực sự rất muốn trùm bao bố anh ta.”

Tô Tái Tái nghe vậy thì cười tủm tỉm khuyên bảo ở bên cạnh: “Đàn chị Đại à, như vậy không được đâu. Chúng ta đều là học sinh, không thể làm loại chuyện này được.”

“...” Sau khi nghe vậy, Đại Vi quay lại lặng lẽ nhìn Tô Tái Tái.

Khi cô ấy đang định phàn nàn điều gì đó thì Tô Tái Tái liếc mắt nhìn thấy ai kia, cô khẽ nâng cằm chào hỏi với người đó rồi quay qua nhìn Đại Vi nói: “Đàn chị Đại,chị về trước đi. Em muốn nói với bạn vài câu.”

Đại Vi đang định hỏi người đó là ai, thế là cô ấy nhìn về hướng Tô Tái Tái vừa chào, sau khi nhìn thấy Ngô Lục Lục thì cô ấy gật đầu: “Được thôi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 373


Đại Vi chào giáo sư Ngô - vị giáo viên danh dự mới của Phù Lục Viện từ đằng xa rồi cô ấy trở về Luyện Khí Viện trước.

“Tiểu hữu, có chuyện gì mà cô tìm tôi gấp vậy?” Ngô Lục Lục đợi Tô Tái Tái đến gần rồi mới mỉm cười nói.

Tô Tái Tái cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Đại sư Ngô, ông có muốn nhận một đứa học trò và tiện thể có thêm một người cô không?”

“Hả?” Ngô Lục Lục sửng sốt, ông ấy không hiểu ý của Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái thở dài: “Tôi sẽ dạy ông bùa chú, có hứng thú không đại sư Ngô?”

“? ? ? !” Ngô Lục Lục ngây người.

Đây không phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, mà là ông ấy đã bị chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập đến ngây người sững sờ.

“Chuyện này… Sao, sao lại đột ngột đến vậy.” Một lúc sau, Ngô Lục Lục mới tìm lại được giọng của mình, ông ấy xoa tay trơ mắt nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt “thật ngại ghê”.

“Ông không muốn à, vậy thôi…”

Cô còn chưa dứt lời thì Ngô Lục Lục lập tức chắp hai tay lại, cung kính cúi đầu hành lễ với Tô Tái Tái.

—— “Học sinh đây xin chào cô!”

Chuyện tốt như vậy, còn không nhanh chóng quỳ xuống mà đứng ngây ra đó làm gì?!

“Ôi dào… Đừng có cái gì mà học sinh hay cô gì cả.” Tô Tái Tái giơ tay đỡ lấy Ngô Lục Lục để ông ấy đứng lên lại rồi nói: “Ông vẫn cứ gọi tôi là tiểu hữu, và tôi vẫn gọi ông là đại sư Ngô, giống như trước kia vậy.”

“Được.” Ngô Lục Lục thành thật trả lời, dừng một chút thì ông ấy háo hức nhìn Tô Tái Tái, hỏi: “Vậy tiểu hữu à, chúng ta bắt đầu học ngay bây giờ sao?”

“Khoan hãy nóng vội.” Tô Tái Tái nói: “Ông đi nhận một học sinh tên là Viên Tuế.”

Sau khi dừng một hồi, Tô Tái Tái giải thích ngắn gọn về lý do làm vậy.

Ngô Lục Lục nghe xong lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói: “Tiểu hữu yên tâm đi, dù gì tôi cũng được xem là hưởng lợi từ sinh viên Viên Tuế nên mới có thể học hỏi từ cô. Tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ học sinh này thật tốt.”

Tô Tái Tái lắc đầu: “So với việc dạy bùa chú cho chị ấy thì tôi lại muốn ông dạy chị ấy làm cách nào để trở nên can đảm hơn trước đã.”

Ngô Lục Lục - người đã vào nam ra bắc bao năm nay, có thể nói là thấy người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, ông ấy là người rất thích hợp với Viên Tuế.

À ~~~ Tôi hiểu rồi.

Ngô Lục Lục đã hiểu, thế là ông ấy giơ ngón cái lên hứa với Tô Tái Tái rằng: “Yên tâm đi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”

Tô Tái Tái gật đầu, vừa mới nói đến đây thì có tiếng cánh vỗ vang lên, khiến hai người ngẩng đầu lên nhìn về phía tán cây.

Vừa hay nhìn thấy một con quạ đen đang đậu trên cành cây, nghiêng đầu qua lại nhìn Tô Tái Tái.

“Đây là...?” Ngô Lục Lục nhìn thấy con quạ có đôi mắt màu xanh da trời, ngây người một hồi thì lập tức hiểu ra đây không phải là con quạ bình thường, ông ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt dò hỏi.

“Nó đến tìm tôi đấy.” Tô Tái Tái nói: “Vậy chuyện của Viên Tuế thì làm phiền ông nhé.”

“Được, tôi sẽ đi làm ngay.” Ngô Lục Lục gật đầu, dừng một hồi rồi hỏi: “Cô có đi cùng không?”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Tôi phải đi giải quyết chút việc… À, đúng rồi.”

Cô dừng lại và cười tủm tỉm hỏi trước ánh mắt thắc mắc của Ngô Lục Lục.

“Đại sư Ngô, ông có bao bố không?”

“?”

“Loại có thể trùm đầu đấy.”

“?!”

Chín giờ tối.

Đám vệ sĩ nhà họ Mễ giả bộ làm người qua đường đi qua đi lại. Người đó dắt theo con chó mặt xệ chậm rì rì mà đi trông không khác gì người trong khu biệt thự nhân lúc ít người thì dẫn chó đi dạo.

Chẳng qua đôi mắt thì nương theo bóng đêm mà nhìn qua nhà kính của Chu Phổ.

Sau khi xác địng không có vấn đề gì thì lại giương mắt nhìn theo phương hướng đối phương đang nhìn.

Rồi sau đó mới chuyển tầm mắt, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về đằng trước.

Ông chủ chỉ bảo đi giám thị nên đám bọn họ không định tới gần quá mức. Chỉ cần đảo bảo trong khoảng thời gian này người nhà họ Phụng không tìm được Nghiêm Thanh là tốt rồi.

Vệ sĩ nghĩ thế đang tính dắt chó đi về thì đột nhiên con chó mặt xệ kia r*n r* ỉ ôi không chịu bước tiếp.

Thậm chí nó còn sợ đến mức bắt đầu chạy trốn, nếu không phải do hắn nắm chặt lấy dây thừng thì chắc con chó mặt xệ này đã chạy mất rồi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 374


“Sao thế hả?” Vệ sĩ ngạc nhiên nhìn con chó mặt xệ không biết đang e sợ cái gì, cố kéo dây thừng muốn kéo nó lại gần thì nhận ra là không thể kéo được.

Lúc này tên vệ sĩ mới cảnh giác, bất giác nhìn hai bên tối mù.

Con chó mặt xệ này không phải pet thường mà là chó được huấn luyện đặc biệt để làm nhiệm vụ. Nó đã được huấn luyện từ nhỏ, có thể nói hiếm có khó tìm, căn bản là mấy thứ tầm thường kia không thể dọa được nó.

Nhưng nhìn nó như thế này thì rõ ràng đã bị dọa sợ không nhẹ.

Giờ nó đã bắt đầu mất khống chế cắn xé dây thừng muốn trốn đi.

Nó như thế làm cho tay vệ sĩ cũng dần bất an ơn. Ngoài mặt to tiếng quát tháo con chó mặt xệ kia, một mặt bắt đầu quan sát xung quanh.

Cho đến lúc này, vệ sĩ mới phát hiện chỗ đèn đường đằng kia… hình như tối tăm hơn những chỗ khác?

Đến cả rừng cây nhỏ đằng xa kia cũng bắt đầu trở nên sâu thẳm một cách quỷ mị.

Ngay lúc bản thân gã tràn đầy thấp thỏm thì có cơn gió lạnh thổi qua cổ làm cho gã vô cùng sửng sốt. Con chó mặt xệ kia cũng tru tréo cả lên.

Chắc là có lẽ nó bị dọa sợ quá, bộc phát lực lượng, cứ thế cắn đứt dây thừng, như hóa điên mà kêu thảm thiết chạy thục mạng.

Vệ sĩ muốn đuổi theo nhưng lông tơ quanh người dựng ngược cả lên, da đầu tê dại, như thể cơ thể còn phản ứng với nguy hiểm trước cả gã.

Có thứ gì đó… ở đằng sau.

Gã vệ sĩ liếc mắt nhìn ra đằng sau, đang định quay hẳn đầu nhìn ra đằng sau nhưng toàn thân bị sự sợ hãi bao phủ. Gã đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không dám nhìn hẳn ra đằng sau.

Đầu gã cứ hơi nghiêng nghiêng, hô hấp dồn dập. Mặt hơi hé nghiêng trên bả vai, đột nhiên hình dáng đối phương phóng đại trong mắt “Ken két, ken két”, nghiêng đầu dối diện với gã vệ sĩ.

“A…” Gã vệ sĩ run rẩy hết cả người, trợn to mắt quay người, hét toáng lên “Quỷ á!” xong chạy thục mạng.

Để lại mỗi người giấy nhỏ đứng ở đó, mở to mắt nhìn gã chạy đi thật xa.

Nếu ban nãy gã vệ sĩ kia dám quay đầu nhìn thì sẽ thấy người giấy kia còn cầm theo một cái rổ, tay còn lại… cầm thảo dược mới nhổ ra.

“...Ơ?” Chu Phổ buông chén trà, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Lát sau quay đầu nhìn về phía Ôn Liễu, nghi ngờ mở miệng hỏi: “Chị dâu, chị có nghe thấy có tiếng ai gọi gì không ạ?”

Ôn Liễu gật đầu nói: “Hình như có người kêu thật… có quỷ hả?”

“Á? Có quỷ á hả?” Nghiêm Thanh bước ra khỏi phòng, vừa hay nghe thấy hai người họ nói chuyện, dừng một chút rồi cười hề hề bảo: “Chỗ này của chúng ta mà cũng có người dám làm loạn cơ à? Phỏng chừng không có quỷ, có khi lại có người đến đây quấy nhiễu cơ.”

Chu Phổ nghe xong thì nhíu mày đứng dậy: “Không được… Em nghe thấy tiếng ở chỗ nhà kính, để em đi xem.”

“Vậy chúng ta đi chung với nhau đi.” Ôn Liễu nghe xong thì đứng dậy luôn.

Nhưng mà chưa kịp làm gì đã bị Nghiêm Thanh ấn nhẹ ngồi xuống ghế: “Tiểu Liễu đừng vội. Tiểu An với bé ngỗng ra ngoài mua đồ rồi. Bà ngồi đây chờ tụi nhỏ quay về rồi nói cho tụi nó biết.”

Dừng lại một chút, ông ấy nhìn về phía Chu Phổ bảo: “Để tôi với sư đệ qua đó là được.”

“Đúng thế sư tẩu à. Chị cứ yên tâm đi.” Chu Phổ cũng vội hùa theo.

Ông ấy đứng một lúc nhìn trái nhìn phải thấy đống gậy gỗ được Nghiêm Thanh đặt ở góc phòng thì lấy mình một cái, đưa cho Nghiêm Thanh một cái.

Ông ấy vẽ một đường kiếm hoa ghì gậy gỗ vào sau lưng, lúc này mới mở miệng: “Nói như thế nào cũng là người của Huyền Học Viện, kiến thức cơ bản không thể nào quên đi được.’

Nghiêm Thanh nhận lấy gậy gỗ mà Chu Phổ ném qua, vắt qua vai, trông rất có khí thế mà gật đầu với vợ mình.

Hai người họ xách theo gậy trúc, đứng ở đó cũng có vẻ tông sư môn phái lắm.

Đáng tiếc là Ôn Liễu nhìn thế chỉ yên lặng lắc đầu, dịu dàng mà chọc dao: “Hai người gộp lại còn không đánh lại em.”

Nhưng mà hai người này sức chiến đấu mỏng như bún cộng lại có bằng năm, đối phương chỉ cần có nhiều người hơn đôi chút là hai ông già này chạy vắt chân lên cổ luôn.

Nghiêm Thanh và Chu Phổ: “...”

… Không phải, bên Cổ Võ Viện đánh nhau với bên này giống như đang chơi đùa nhau thôi á?

Không thể so như thế được!

Hai vị giảng viên của Luyện Đan Viện coi sức chiến đấu như cọng bún của mình bằng 5, tỏ vẻ vô cùng đúng tình hợp lý.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 375


Cũng may, Ôn Liễu chỉ coi đó là đùa vui, hơn nữa khu biệt thự trước nay khá là an toàn nên mới dặn hai người họ cẩn thận một chút chờ Thẩm An với Tô Hồng Bảo về đã.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh đi tới nơi cần tới, xách theo gậy trúc cứ thế đi tới nhà kính.

“Sao thế? Thiếu gì hả?” Nghiêm Thanh đứng bên cạnh Chu Phổ, nôn nóng hỏi.

Chu Phổ quan sát kỹ một lát xong thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn ổn, chưa thiếu gì.”

Nghiêm Thanh nghe thấy ông ấy nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi. Thôi, đi về đi nào.”

Chu Phổ gật đầu, ra ngoài cùng với Nghiêm Thanh.

Ngay lúc họ bước ra đến cửa, Nghiêm Thanh đi sau hai bước thì lại lơ đãng liếc mắt nhìn sang một bên, thấy đống thảo dược được xếp ngay ngắn bên đó thì mở miệng hỏi: “Sư đệ, chẳng phải em bảo hai ngày nữa mới lấy thảo dược hay sao?”

Dừng lại một chút rồi ông ấy nói tiếp: “Nếu thế chi bằng em nói sớm chút, tôi giúp cho có phải hơn không?”

“Ơ?” Chu Phổ ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh nói: “Em đã lấy thảo dược đâu.”

“?” Nghiêm Thanh cũng sửng sốt, duỗi tay chỉ về phía kệ hàng ở bên kia hỏi: “Thế kia là thế nào?”

Chu Phổ nhìn theo hướng Nghiêm Thanh chỉ, lúc này mới phát hiện thảo dược đã bị hái hơn phân nửa, rồi được bày chỉnh tề ở đằng kia.

Ban nãy, lúc bước vào nhà kính, đầu óc ông ấy chỉ toàn nghĩ tới cỏ Vọng Bắc Đông, không quá để tâm đến những việc này, giờ nhìn lại mới mặt mày biến sắc.

Từ biểu cảm trên mặt ông ấy, Nghiêm Thanh lập tức đoán được chắc hẳn đằng sau chuyện này có vấn đề gì đó.

Bàn tay vốn đang nắm hờ gậy trúc của Nghiêm Thanh lại một một lần nữa siết chặt, hai mắt cảnh giác quan sát bốn phía.

Chu Phổ tiến lại gần, bốc chút bùn đất gần rễ cây thảo dược, dùng đầu ngón tay chà xát một lúc, sau đó quay sang nói với Nghiêm Thanh: “Đất vẫn còn ẩm.”

… Chứng tỏ số thảo dược này mới được hái xuống thôi!

Đương lúc Nghiêm Thanh hé miệng, tính nói gì đó, bên ngoài nhà kính bỗng truyền tới tiếng động lạ, tuy rất nhỏ nhưng đủ khiến hai người họ phải chú ý tới.

Cả hai siết chặt gậy trúc, cùng ngoái đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Ánh sáng bên trong nhà kính ảm đạm hơn bên ngoài, nên nếu có người tiến lại gần, bóng của họ sẽ hắt rõ lên vách lều.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng… Lúc hai người Chu Phổ nhìn thấy cái bóng hắt trên vách lều thì không kiềm được mà trợn trừng mắt ngạc nhiên. Sau đó cả hai không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, khi thấy đối phương cũng bàng hoàng như mình thì mới hướng mắt trở lại lều.

Cái bóng in trên lều… đúng là có hình người, chỉ là… không hiểu sao lại mang tới cảm giác là lạ. Quái gở nhất là bóng người đó không bước đi một cách bình thường như bao người, mà cứ… kiễng chân nhích từng chút!

Thoạt nhìn… chẳng khác nào cương thi cả.

Có thể thấy Chu Phổ và Nghiêm Thanh đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, cả hai trợn mắt nhìn “bóng người” đã nhảy tới trước cửa, bàn tay cầm gậy trúc khẽ siết chặt hơn.

Mắt họ dán chặt lên bóng người kia, lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương ló đầu vào là lập tức bất chấp tất cả mà vung gậy đánh trước đã rồi tính sau.

Chẳng biết là vì đã nhận ra nguy hiểm đang rình rập hay có nguyên nhân gì khác mà “bóng người” sắp bước vào kia lại đột ngột dừng lại ngay trước cửa, sau đó bất động như núi.

Nó không nhúc nhích thêm một bước nào, tới cả sự chuyển động lên xuống của lồng ngực khi hô hấp cũng không thấy, hoàn toàn không có chút cảm giác “còn sống” nào.

Ngay lúc hai người đang khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu của “cái bóng” kia bỗng quay ngược một trăm tám chục độ, gió lạnh bất chợt nổi lên quanh người nó, cuốn bụi đất bên ngoài bay tứ tung, vách lều cũng phồng lên theo.

Nghiêm Thanh đang muốn mở miệng dặn dò Chu Phổ nhớ cẩn thận thì chợt cảm thấy đằng sau có gì đó là lạ, ông ấy vội quay đầu nhìn lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên vách lều hai bên trái, phải cũng như phía sau cũng xuất hiện thêm ba “bóng người” đứng yên bất động.

Xem ra cái con đứng ngoài cửa đã dùng cách riêng của nó để gọi đồng bạn tới!

Hiện tại, ông ấy và Chu Phổ đã bị chúng bao vây trong nhà kính này rồi.

“Sư huynh à, có lẽ hai ta phải liều một phen đấy.” Chu Phổ thấy Nghiêm Thanh xoay người thì cùng làm theo, sau khi phát hiện ba con còn lại, ông ấy cười khổ, nói với Nghiêm Thanh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 376


Nghiêm Thanh và Chu Phổ lưng tựa lưng, vừa đề phòng “bóng người” bốn phía, vừa bình tĩnh nói nhỏ với sư đệ đứng phía sau: “Liều mạng gì chứ, không chừng chỉ là phô trương thanh thế để dọa hai ta mà thôi.”

Nói vậy, nhưng trong lòng ông ấy lại thấy vẫn còn may khi không bảo vợ tới cùng mình.

Chu Phổ nghe Nghiêm Thanh nói xong, khẽ cười trừ: “Thật không?”

Dù cách một lớp màng, nhưng ông ấy vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt âm u, lạnh lùng của bốn thứ có hình người bên ngoài đang nhìn mình chằm chằm.

Rõ ràng đang là đêm hè nóng nực, nhưng giờ phút này, ông ấy lại cảm thấy nhiệt độ bên trong nhà kính thấp vô cùng.

Tới cả những giọt nước nhỏ ngưng đọng trên kệ sắt đặt kế bên cũng dần hòa lại thành một giọt nước lớn, tụ lại trên thanh sắt chứ không nhỏ xuống.

Trong tình huống hai bên giằng co thế này, khi giọt nước không chịu nổi sự lôi kéo của trọng lực nữa mà rơi từ trên cao xuống, nhỏ trúng chậu hoa bên cạnh, phát ra một tiếng “tách” nhẹ nhàng thì…

Bốn thứ hình người đứng bên ngoài đồng loạt quay đầu một trăm tám chục độ, dọa hai người Chu Phổ sởn cả gai ốc!

… Tới rồi!

“Từ từ.”

Giọng nói đột ngột xuất hiện đó chẳng khác nào lưỡi dao cắt ngang bầu không khí ngưng đọng, tạo lỗ hổng để luồng không khí tươi mới tràn vào, cho Chu Phổ và Nghiêm Thanh cơ hội thở d.ốc.

Nhưng khi hai người nhận ra đó là giọng của Tô Hồng Bảo thì trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng.

“Bé ngỗng, chạy mau.” Nghiêm Thanh hét lớn, đồng thời giơ cao gậy trúc xông ra ngoài, lao về phía “bóng người” đang ngoái đầu nhìn Tô Hồng Bảo vì bị cậu ấy thu hút, rồi ra sức đập mạnh xuống.

“Ôi chao, bác Nghiêm ơi, nhầm rồi, nhầm to rồi ạ!”

Theo sau tiếng la kinh hoảng của Tô Hồng Bảo là âm thanh gậy trúc đâm trúng giấy.

Nghiêm Thanh ngẩn người, giờ mới hoàn hồn ngoái đầu nhìn, đợi tới khi thấy rõ thứ mình vừa đánh xong thì sợ tới lùi về sau, vô tình đạp trúng chân Chu Phổ đang cuống cuồng chạy tới.

Chu Phổ cố nén cơn đau dưới chân, cùng Nghiêm Thanh ngơ ngác nhìn hình nhân giấy mới dọa mình sợ chết khiếp kia, lại quay sang ngó ba người Tô Hồng Bảo vừa ba chân bốn cẳng chạy tới đây.

Hai người sững sờ một hồi lâu mới quay sang hỏi Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng, thứ này là gì?”

“Hình nhân giấy con làm đấy, chuyên giúp bác Chu thu hoạch thảo dược.” Tô Hồng Bảo chạy vội tới trước, đau lòng nhìn hình nhân bị đánh bẹp cả đầu, còn bị đâm rách vài chỗ, miệng hấp tấp giải thích cho hai người kia nghe.

Nói đoạn, cậu ấy lại bổ sung: “Tiện dụng lắm đó.”

“...” Không chỉ tiện dụng mà còn rất đáng sợ nữa, biết không hả?

Nghiêm Thanh thu gậy trúc về, quay đầu liếc nhìn Chu Phổ vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc này, hình nhân giấy bị đánh bẹp đầu đang cảm thấy rất uất ức, nó xoay đầu cái “két” về phía Tô Hồng Bảo, giơ tay chỉ vào Nghiêm Thanh, im lặng méc: Ông ấy đánh tui!

Có điều khi thấy hình nhân giấy cử động, không chỉ Nghiêm Thanh và Chu Phổ sợ tới mức suýt ôm chầm lấy nhau, mà ngay cả Thẩm An cũng vội nhảy vọt ra sau.

Ôn Liễu thấy vậy thì vừa giữ nguyên tư thế Tây Thi ôm ngực, vừa hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh né Thẩm An, khiến anh ấy “thuận lợi” ngã vào trong ruộng.

Cũng may kiến thức nền tảng của sinh viên Huyền Học Viện rất vững chắc, thế nên ngoại trừ bị bẩn vớ ra thì Thẩm An không bị thương chỗ nào cả.

Ôn Liễu thấy Thẩm An không sao, bèn quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, lại nhìn hình nhân bằng giấy, rồi mở miệng hỏi: “Bé ngỗng à, rốt cuộc… là chuyện gì thế này?”

Tô Hồng Bảo gãi đầu, sau đó mồm năm miệng mười kể lại toàn bộ sự việc, xong xuôi mới xấu hổ nói: “Dì à, cháu thật sự chỉ muốn giúp bác một tay thôi, ai ngờ đâu…”

Ai ngờ đâu lại gây ra chuyện xúi quẩy thế này.

“Thì ra là vậy.” Nghe xong, Chu Phổ khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhoẻn miệng cười trừ: “Bác nói bé ngỗng này, sau này muốn giúp gì thì nhớ nói trước với bác một tiếng nhé, được không?”

Mặc dù cô Tấm trong truyện cổ tích rất siêng năng, hiền lạnh, lại xinh đẹp, ngày ngày đều bước ra khỏi quả Thị giúp bà lão nấu cơm, dọn dẹp, nhưng nếu đặt trong bối cảnh hiện đại… thật sự đáng sợ lắm đó!

Có điều… hình nhân giấy biết cử động… lá bùa này cũng lợi hại ghê!

Điều này gợi cho mọi người nhớ tới món quà gặp mặt mà Tô Hồng Bảo tặng cho họ mấy hôm trước, thế là quyết định khi nào về sẽ cất thật cẩn thận.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 377


Là bảo bối cả đấy!

“Dạ, cháu biết rồi.” Tô Hồng Bảo lại gãi đầu, mỉm cười đầy ngại ngùng: “Cháu quên mất dưới núi không có mấy thứ này, chứ trên núi bọn cháu dùng quen rồi.”

Trên núi… dùng quen rồi?

Nghe đến đây, bốn người không kiềm được mà thả bay trí tưởng tượng.

Trong màn đêm tăm tối, gió lạnh thổi vi vu, len qua tán cây, ngọn cỏ, tạo thành tiếng xào xạc êm dịu, phía xa thấp thoáng hình nhân giấy đang nhảy chầm chậm từng chút một…

Khi thấy đã bị bạn phát hiện, nó sẽ quay ngoắt đầu lại một trăm tám mươi độ, “hù!” một phát.



Cho dù là người của Huyền Học Viện cũng thấy đáng sợ lắm, biết không hả?!

“Ha ha, bé ngỗng này, quanh nhà em trên núi… chắc là không có bao nhiêu người qua lại đúng không?” Thẩm An trèo lên bờ ruộng, cười trừ hỏi.

Vừa dứt lời, Tô Hồng Bảo lập tức quay đầu nhìn anh ấy, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Hả? Anh Tiểu An nè, sao anh biết hay quá vậy?” Sau đó cậu ấy gật đầu, đáp: “Đúng là quanh nhà em trên núi không có mấy ai lui tới hết á.”

Thẩm An không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cười trừ.

Đừng nói là người khác, tới cả họ cũng không dám lên nữa kìa.

Không cần nói cũng biết nơi đó chắc chắn chẳng khác nào trường quay Huyền Linh Sư cả.

“Bé ngỗng này… nó thành ra thế này… phải làm sao bây giờ đây?” Sau khi biết mình tất cả đều là hiểu lầm, Nghiêm Thanh cảm thấy hơi xấu hổ.

Ông ấy khom người, muốn chạm vào hình nhân giấy bị mình đánh bẹp đầu kia.

Ai ngờ còn chưa kịp đụng thì hình nhân giấy đã vội vàng nhảy về phía Tô Hướng Bảo, né khỏi tay Nghiêm Thanh, chưa hết, nó còn “Phù” một cái, làm gió dưới chân nổi lên, cuốn bụi đất hất thẳng vào mặt Nghiêm Thanh, hệt như đang nói “Đừng đụng vào tui” vậy!

Chà, cũng cá tính ghê ha?

Nghiêm Thanh rụt tay về, bỗng cảm thấy hình nhân giấy không hề đang sợ chút nào, trái lại còn rất… đáng yêu?

“Không sao đâu ạ, lát nữa cháu sửa lại cho nó là được.” Tô Hồng Bảo nói.

Thế thì tốt quá.

Nghiêm Thanh gật đầu, rồi quay sang cười nói với Chu Phổ: “Sư đệ, có đám hình nhân này, nhà kính sẽ an toàn hơn trước kia nhiều, nghĩ tới đây, tôi thấy ban nãy bị dọa sợ nhảy dựng cũng đáng đó chứ.”

Thế à?

Chu Phổ cười khổ.

An toàn hơn, cũng đáng sợ hơn, này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà sư huynh ơi!

“Như vậy cũng tốt mà thầy, không chừng tới sáng mai là thảo dược trong vườn đã được thu hoạch xong xuôi rồi, thế thì chúng ta sẽ có thời gian chuyên tâm chuẩn bị cho hội đánh giá đan dược.”

Nếu tới đệ tử cũng nói vậy thì…

Chu Phổ gật đầu, rồi dặn dò Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng, có cách nào để bọn nó… bớt nổi bật xíu không?”

Đặc biệt là buổi tối, cái cảnh một đám “người” nhảy tới nhảy lui thật sự khủng khiếp lắm đó.

Tô Hồng Bảo ngẫm ngợi, đáp: “Được ạ, cháu sẽ thiết lập một màn chắn ở xung quanh, chỉ cần không tự tiện xông vào thì sẽ không nhìn thấy bọn nó.”

Vậy thì tốt quá.

Chu Phổ vừa mới thở phào, lại thấy Tô Hồng Bảo ngoắc tay như đang ra hiệu cho ai đó ở phía sau ông ấy và Nghiêm Thanh, đồng thời nói: “Ba đứa mày cũng tới đây đi.”

Cậu ấy vừa dứt lời, Nghiêm Thanh và Chu Phổ cùng đồng thời ngoái đầu, nhìn về phía sau.

Không thấy không sao, thấy rồi lập tức sợ chết khiếp.

Bấy giờ, trên vách lều đối diện với cửa chính nhà kính xuất hiện một lỗ hổng lớn, ba hình nhân giấy còn lại đang nghiêm chỉnh xếp một hàng từ cao xuống thấp, ghé sát một mắt lại gần để quan sát bên trong, vấn đề là mặt mày chúng lạnh tanh, mắt thì trợn trừng, đến là sợ.

Cảnh tượng đó thành công dọa hai sư huynh đệ từ suýt ôm thành ôm chặt lấy nhau vì sợ.

Mặt khác, ba hình nhân giấy cũng ríu rít chỉ tay về phía Nghiêm Thanh, đặng quay sang méc chủ nhân của mình.

… Cậu có chắc là ông ấy sẽ không đánh tụi này không? Dù chỉ là hình nhân nhưng tụi này vẫn thích làm một hình nhân xinh đẹp hơn, chứ méo mó rồi rách rưới thì khó coi lắm!

Hình nhân bị đánh bẹp đầu chợt lẳng lặng cúi gằm mặt xuống, ra chiều uất ức lắm, khiến Nghiêm Thanh bỗng thấy áy náy vô cùng.

Tới cả Chu Phổ cũng lườm ông ấy một cái, như đang trách ông ấy vậy.

Nghiêm Thanh thấy thế thì giận điên lên, quay sang mắng: “Thái độ gì đây? Cũng tại em cả đấy?”

Hả? Liên quan gì tới ông ấy chứ?

Chu Phổ chẳng hiểu gì hết.

Nghiêm Thanh không thèm quan tâm tới ông ấy nữa, quay qua nhìn hình nhân bị mình đánh bẹp đầu, xấu hổ hỏi: “Hay là… tôi gấp cho cậu một vòng hoa hồng để đội lên đầu nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 378


Hửm?

Hình nhân giấy nghe vậy, vội ngẩng mặt lên nhìn Nghiêm Thanh, đầu hơi nghiêng, mắt trợn tròn, hệt như đang hỏi: “... Thật không?”

“Thật.” Nghiêm Thanh ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhất định sẽ làm cho cậu mà.”

Hình nhân giấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, thật sự rất dễ dụ.

Ba hình nhân còn lại nghe vậy lập tức nổi gió, chớp mắt đã xuất hiện ngay phía sau Nghiêm Thanh, doạ Chu Phổ sợ tới nỗi nhảy dựng, vội ôm ngực, nhắm mắt, ổn định tinh thần.

Ba con hình nhân không thèm để ý tới Chu Phổ, chúng vươn tay, chọc chọc Nghiêm Thanh, chờ ông ấy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì đồng loạt nghiêng đầu.

Bọn tui cũng muốn có vòng hoa.

“...” Nghiêm Thanh.

… Nè, một đứa nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn đúng là rất đáng yêu, nhưng cả bốn cùng nghiêng đầu thì…

Thật sự rất kh*ng b* đó có biết không! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Có điều dù đáng sợ đến cỡ nào thì ngoại trừ đồng ý ra cũng còn cách nào khác nữa đâu?

Lỡ bây giờ không thoả mãn yêu cầu của bọn nó, tới tối đang ngủ mà mở mắt ra lại đột ngột thấy bọn nó lượn lờ bên cạnh giường thì thử hỏi sao mà ngủ yên cho nổi?!

Thế là Nghiêm Thanh đành bất lực mở miệng: “Được được được, ai cũng có phần.”

Nghe vậy, bốn hình nhân giấy mới hài lòng cầm rổ lên, nhảy tưng tưng đi thu hoạch thảo dược tiếp.

***

Tất nhiên, Tô Tái Tái tạm thời chưa biết gì về chuyện ở sân biệt thự.

Lúc này, cô đang ngồi trên cành cây, một tay cầm ly kem, tay còn lại tung hứng một chiếc ví căng phồng chứa đầy tiền.

Còn người giấy nhỏ thì ngồi ở mép của ly kem giấy, vui vẻ ôm lấy chiếc muỗng dùng một lần, vả lại trông còn lớn hơn bản thân, ăn kem một cách ngon lành.

Hiện tại đã là mười giờ tối, nhưng cuộc sống về đêm ở thủ đô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, đặc biệt là với những nơi như quán bar mà nói thì giờ này vẫn còn rất sớm.

Thậm chí nhiều người sành ăn chơi còn phải ghé ít nhất vài cái quán bar, vũ trường trong vòng một đêm.

Mà lúc bấy giờ, mấy tên côn đồ vừa mới đi kiếm chuyện với Viên Tuế đang khoác vai nhau cười nói vui vẻ đi ra khỏi quán bar.

Mỗi lần bọn họ làm khó dễ Viên Tuế thì ông chủ bên đó sẽ lập tức chuyển tiền qua ngay.

Chính vì thế mà những kẻ này mới có tiền chạy tới đây chơi.

“Anh đại, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?” Một tên trong đám côn đồ há cái miệng nồng nặc mùi rượu hỏi anh đại.

Anh đại nghĩ ngợi một lúc, hào hùng phất tay: “Chỗ kế tiếp!”

Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức hoan hô “vạn tuế”.

Dù sao thì bọn họ cũng là những người đã quen ăn chơi nên biết rất rõ tiếp theo sẽ đi đâu. Nơi đó cách chỗ này không xa, băng qua một con phố là đến.

Thế là một nhóm người khoác vai nhau đi đến vũ trường dưới lòng đất.

Tô Tái Tái ngồi trên cao nhìn xuống, mỉm cười vài tiếng rồi xoay cổ tay, trong phút chốc giữa ngón tay đã kẹp hai viên ngọc đen.

Cô nhẹ nhàng buông tay ra, viên ngọc đen lập tức rơi xuống đất. Khi chạm đất trông giống như giọt nước rơi tí tích xuống mặt hồ, tạo ra những cơn sóng nhè nhẹ rồi biến mất trên nền đất.

Nhưng giây tiếp theo lại như có thứ gì đó phát ra tiếng gió gầm rú từ dưới đất lướt qua đám côn đồ.

Lúc bay ngang qua bọn họ, bỗng nhiên có một cơn gió thổi ập tới khiến mấy người họ không nhịn được mà nheo mắt lại.

Trong phút chốc, tóc gáy dựng đứng cả lên, nhưng sau đó lập tức yên tĩnh trở lại, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Mấy người họ nửa say nửa tỉnh cười khà khà chửi một câu “Cơn gió quỷ từ đâu ra vậy trời?!”, rồi lại tiếp tục vừa ngâm nga câu hát vừa đi về phía trước.

Trên đường đi, khi gặp phải cô gái trẻ đẹp, bọn họ còn cố tình trêu chọc bằng cách huýt sáo với người ta và nói những câu tục tĩu như “Em gái à, chân của em đẹp thiệt đó nha~ Có muốn đi cùng với bọn anh không?”

Cô gái đi chung thấy vậy thì nhanh chóng tránh xa những kẻ này. Đợi sau khi đã đi xa, cô gái đó mới trao đổi với người bạn đi cùng mình một ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, thấp giọng mắng một câu “rác rưởi”.

May mà không bị đám người kia nghe thấy, bằng không thì cũng không biết sẽ gặp phải rắc rối gì nữa đây.

Người đàn ông được gọi là anh đại đi đến đầu hẻm thì dừng lại, châm một điếu thuốc cho mình, vừa đưa lên miệng hút thì trong hẻm chợt vang lên một giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 379


“Anh đẹp trai, cho mượn tí lửa được không?”

Âm thanh này khiến người nghe bỗng xuất hiện cảm giác như có một dòng điện nhè nhẹ chạy dọc theo sống lưng, không chỉ một mình anh đại ngây người, mà ngay cả mấy tên côn đồ đang lớn tiếng đùa giỡn ở sau lưng của anh ta cũng thoáng chốc im bặt.

Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ.

Trong con hẻm tối đen như mực ấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót chậm rãi bước từng bước uyển chuyển đi ra ngoài.

Trong lúc đó còn lờ mờ trông thấy những ánh kim tuyến màu đen lập loè.

Một tên côn đồ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía con hẻm nhỏ, lẩm bẩm: “Thơm quá…”

Rõ ràng vào giờ phút này ngay cả người cũng chưa nhìn thấy, nhưng chỉ riêng mùi hương thôi cũng đủ cho đám côn đồ đoán được rằng người đang đi về phía bọn họ chắc chắn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, khiến lòng người ta rạo rực.

Quả nhiên, thứ đầu tiên mà ánh đèn đường rọi chiếu xuống là một đôi chân dài từ bên trong duỗi ra.

Chiếc váy ngắn đính kim tuyến màu đen bao bọc lấy phần mông, kết hợp với đôi giày cao gót bảy tấc dưới chân, chỉ cần sơ suất một chút thôi thì có thể lộ ra toàn khung cảnh bên dưới.

Người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, trông quyến rũ và nóng bỏng vô cùng. Đợi khi mấy tên côn đồ nhìn thấy rõ dáng người của cô ấy, thậm chí có tên nhịn không được mà huýt sáo.

Lúc này anh đại mới tỉnh táo lại, cắn điếu thuốc cười nói: “Em gái muốn mượn lửa à, đương nhiên không thành vấn đề rồi.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng bật lửa lên, dùng tay còn lại chắn gió rồi đưa đến trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười, cắn một điếu thuốc đưa lại gần tay của anh đại, hút một ngụm thuốc rồi nhẹ nhàng thổi vào mặt của anh ta.

Anh đại không những không cảm thấy bị sỉ nhục mà còn nhắm mắt hưởng thụ.

Một vài tên côn đồ đứng phía sau nhìn thấy cảnh này thì ghen tị không thôi, thế là lập tức trao đổi ánh mắt với nhau.

“Cám ơn anh đẹp trai nhé.” Người phụ nữ vu.ốt ve khuôn mặt của anh đại, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi định xoay người đi vào trong hẻm.

Khi làn khói bay lượn lờ trong không khí, người ta mới phát hiện ra trong tròng trắng mắt bên phải của cô ấy có một nốt ruồi màu đỏ, khiến cô ấy càng thêm quyến rũ.

“Này, đợi đã.” Anh đại vội vàng lên tiếng, đến khi người phụ nữ dừng lại, anh ta mới cười nói: “Em gái, em đi một mình sao? Nếu thật là vậy thì đi đến quán bar phía trước với bọn anh không? Bọn anh mời.”

Anh đại vừa nói vừa quay đầu nhìn mấy tên côn đồ ở phía sau lưng mình.

Khiến bọn họ cũng phấn khích hò hét theo, thậm chí còn đưa tay lên miệng phát ra âm thanh như tiếng gầm rú.

Sau đó lại phát ra một tràng cười vang mà chỉ bọn họ mới hiểu được.

Nhìn bóng lưng của người phụ nữ với ánh mắt vừa tham lam vừa tục tĩu, như thể đang nhìn con mồi.

Người phụ nữ quay người lại, im lặng nhìn về phía mấy tên côn đồ, sau khi quan sát biểu cảm của bọn họ, cô ta mới lười biếng đáp: “Được thôi.”

Nhận được một câu trả lời thẳng thắn như vậy khiến mấy người bọn họ hưng phấn không thôi, anh đại lập tức chỉ về phía trước nói: “Vậy chúng ta đi thôi?”

“Ấy~” Người phụ nữ đứng yên ở đầu hẻm, chỉ vào con hẻm sâu nói: “Đi từ chỗ này vào sẽ gần hơn một chút, chúng ta đi vào đây đi, em dẫn đường.”

“Trong đó?” Không chỉ có anh đại sửng sốt, mà cả đám côn đồ cũng có hơi ngờ vực.

Trước đây... ở chỗ này có con hẻm hả ta?

Nhưng suy nghĩ này chỉ mới xuất hiện thoáng qua, thậm chí còn chưa kịp hoàn thiện thì người phụ nữ đã thổi một ngụm khói khác tới, mùi hương mê người đượm trong màn sương đã xua tan sự khó hiểu ban nãy, khiến họ trở về trạng thái say chuếnh choáng như lúc trước.

Cả đám chỉ biết liên tục gật đầu đồng ý.

“Đi theo tôi nào.” Người phụ nữ cười liếc bọn họ một cái, ánh mắt quyến rũ ấy như một cái móc câu cào vào trái tim họ, làm cả đám chỉ biết cười ngu ngơ đi theo cô ấy đến con hẻm nhỏ.

Một người trong số đó đột nhiên cảm thấy có hơi mắc vệ sinh, thế là vội vàng dừng ở ngay đầu hẻm rồi quay lưng lại, định bụng sẽ mau chóng giải quyết nỗi buồn rồi đi theo những người khác.

Sau khi “xả lũ” xong, người này xoay người muốn đuổi theo, nào biết lại đâm sầm vào một bức tường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back