Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 100: Chương 100



Sau đó nói: “Anh cả, anh ở đây xử lý giúp em, em đi lên núi khiêng nốt con dã thú còn lại về, đúng lúc mọi người trong thôn còn đang đi làm.”

Dương Minh Thần nghe thấy còn dã thú thì lập tức nói: “Để anh đi với em, một cô gái như em, đừng động tay làm mấy việc nặng nhọc.”

“Không cần đâu anh cả, em sẽ nhanh chóng quay về, ở đây vẫn còn việc cần anh làm, chờ Hoắc Đình Xuyên trở về thì bảo cậu ấy xử lý lòng lợn là được.”

Sau khi nói xong thì cô trực tiếp đi ra ngoài.

Dương Minh Thần thấy thế thì không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở nhà cắt thịt lợn ra.

Mà Tần Sương đi đến phía sau núi, thấy không có người thì lập tức lấy con hổ ở trong không gian ra

Nhìn thấy vết m.á.u trên người của nó còn chưa khô thì nghĩ thầm không gian có thể giữ tươi, đúng là thuận tiện muốn chết.

Nếu như kiếp trước có vật như vậy thì cô đã mua mấy tỉ vật dự trữ.

Nhưng mà đến khi cô khiêng con hổ trở về thì Dương Minh Thần bị hù gần chết.

Ngay cả mí mắt Tần Phong cũng giật một cái.

Chớ nói chi đến em gái mềm mại Vu Viên Viên.

“Sương Sương, em lấy được ở đâu thế? Không phải là em cố ý vào trong núi sâu bắt chứ?”

Dương Minh Thần có chút bận tâm hỏi.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin tưởng một cô gái như Tần Sương lại có thể đánh c.h.ế.t một con hổ.

“Anh cả, lúc em gặp con hổ này thì nó đã thoi thóp, có lẽ là bị thương nặng sau khi đánh nhau với động vật khác.”

“Cho nên em liền bổ mấy đao cho nó c.h.ế.t hẳn.”

“Vốn là em muốn buổi tối mang đến chợ đen đổi lấy ít tiền, đây không phải vừa vặn thấy ông bà cần bồi bổ thân thể cho nên em mới không bán, giữ lại cho nhà mình dùng sao.”

“Toàn thân con hổ này đều là bảo bối, chờ ngày mai anh rời đi thì mang một ít về, chờ đến khi em nhờ người xử lý xong da hổ thì sẽ chuyển thẳng đến chỗ ông bà.”

“Dù sao thì, em bảo anh làm cái gì thì anh cứ làm cái đó là được.”

Dương Minh Thần nghe thấy lời của em gái thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Dù sao, nếu bán con hổ này đi thì ít nhất cũng có thể kiếm được 1000 tệ, kết quả nói không bán là không bán ngay.

Nếu như ông bà biết thì chắc chắn là sẽ đau lòng chết.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng sẽ rất vui vẻ, đây là quà của cháu gái tặng, nếu đổi lại là anh ấy thì anh ấy cũng sẽ cười chết. Tiếp đó hỏi: “Em gái, có phải là em cũng muốn tự mình lột da con dã thú này không?”

“Hừ hừ, em đã chuẩn bị d.a.o xong, bây giờ liền bắt đầu, đúng lúc, tối nay cũng có thể ăn thịt hổ, còn chuyện có ngon hay không thì em cũng không biết.”

Đây cũng là lần đầu tiên cô ăn loại dã thú này, dù sao thì đây cũng là động vật cần được bảo vệ trong kiếp trước, cô cũng không có dũng khí tìm đường chết.

Cho nên nếu muốn biết thịt hổ có ngon hay không thì cũng phải đợi đến khi ăn xong mới biết được.

Kết quả Hoắc Đình Xuyên trở về, vừa vào trong sân đã nhìn thấy dáng vẻ vô cùng m.á.u tanh của chị Sương, sợ đến mức thiếu chút qua đời tại chỗ.

“Cái này... Cái này.. Đây là hổ sao?”

“Chị Sương, chị vào núi sâu lúc nào thế?”

Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Hoắc Đình Xuyên thì Tần Sương ghét bỏ nói: “Không phải chỉ là con hổ thôi sao, có cái gì ngạc nhiên, không kế thừa được chút gen nào của anh cả cậu.”

“Không phải, không phải là em nên kế thừa gen của ba mẹ mình sao? Liên quan gì đến anh trai em, dù sao thì em cũng không phải con của anh ấy.” Hoắc Đình Xuyên bất đắc dĩ nói.

“Dừng, vậy hai người cũng đều do ba mẹ sinh ra, tại sao mà anh trai cậu ưu tú như thế, còn cậu lại kém như thế?”

“Nếu cậu không phải em trai của anh ấy thì tôi đã đánh cậu một trận.”

Cô không thích loại đàn ông không có chút vị đàn ông nào.

Đều là đàn ông lớn lên trong khu nhà, làm sao lại rác rưởi như vậy.

Cũng may còn có thể cứu vớt được. Tiếp đó cô hỏi: “Đã đưa người lên xe chưa?”

Nói đến Mục Nghiệp Kiêu, Hoắc Đình Xuyên mới trả lời: “Cô ấy may mắn, mặc dù không có xe khách đi vào thành phố nhưng mà lại gặp được một chiếc xe chở hàng đi vào thành phố, em đưa mười tệ thì người ta mới chịu cho cô ấy đi nhờ.”

“Hẳn là bây giờ đã đi được một nửa đường.”

Biết Mục Nghiệp Kiêu lên xe, trong lòng Tần Sương mới thả lỏng.

Còn về vấn đề an toàn, chỉ cần bản thân cô ấy không ngu xuẩn thì sẽ không sao.

Bọn buôn người cũng chê cơ thể hình vuông của cô ấy.

Tiếp đó liền chỉ huy Hoắc Đình Xuyên giúp mình làm việc.

Bận làm việc đến giờ tan làm thì Tần Sương mới bỏ d.a.o trong tay xuống.

Nhìn mấy chậu gỗ thịt heo cùng thịt hổ lớn, đây là lần đầu tiên Tần Sương cảm thấy hơi nhiều.

Cũng may là bây giờ khí trời mát mẻ, cho dù có xử lý muộn thì cũng không sao.

Tiếp đó, buổi tối Lục Thần và Vu Viên Viên liền đại triển thân thủ, làm một bữa cơm tối vô cùng phong phú.

Nhìn hai chậu thịt lớn, Tần Sương đột nhiên cảm thấy có chút ngấy. Sau đó nói: “Viên Viên, cậu đi xào chút rau xanh và cải trắng, nếu ăn nhiều thịt như vậy thì sẽ rất ngấy.”

“Được chị Sương, bây giờ tớ đi ngay, dù sao thì bây giờ cũng chưa dập tắt lửa.”

“Ừ, vất vả cho Viên Viên rồi.”

“Không có việc gì, dù sao thì chính tớ cũng muốn ăn.”

Vu Viên Viên nói xong thì cũng đi vào bếp cắt củ cải trắng vào nồi.

Chờ đến khi xào cải trắng xong thì Tần Sương mới gọi mọi người ăn cơm.

Tần Phong còn lấy rượu đế lúc trước chưa uống hết ra rót cho cháu trai lớn, vừa ăn vừa uống.

“Anh cả, anh mau ăn đi, đều là người nhà mình, không nên khách sáo.” Tần Sương nói.

“Đúng vậy, anh cả ăn nhiều chút, chỗ em gái ở đây không hề thiếu thịt, sau khi em xuống thôn thì còn được ăn ngon hơn cả ở nhà.”

Nghe em trai nói như vậy, Dương Minh Thần cũng nói: “Em nhìn em xem, bảo em xuống nông thôn để chiếu cố em gái, kết quả thì sao, em còn nằm ngửa ở chỗ em gái, thế thì cần em làm gì.”

Dương Minh Trạch lúng túng sờ mũi một cái: “Không phải là do em gái quá lợi hại, em không có đất dụng võ sao.”

“Hừ, phế vật chính là phế vật, không nên giải thích, anh không nghe, thanh niên tri thức Hoắc người ta còn biết học bản lĩnh, chỉ có em là không làm được gì, duy chỉ có chuyện đi ngủ là đứng thứ nhất.”

Nghe hai người nói chuyện, Tần Sương không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh cả, anh đừng nói anh tư nữa, ai cũng có thế mạnh của mình, không thể nói là vô dụng được.”

“Ít nhất thì anh tư cũng có thể làm bạn với em ở đây.”

Lời này còn chưa dứt thì sắc mặt của Dương Minh Trạch đã đỏ hơn.

Cuối cùng vẫn là Tần Phong nói: “Ăn cơm ăn cơm, có lời gì thì để ăn xong lại nói, thịt ngon như vậy, nếu để nguội thì sẽ không ngon nữa.”

“Ai, chú ba, cháu mời chú một chén, đã vất vả nhiều năm như vậy.”

“Không khổ, chú ba đã sống rất tốt, cạn ly.”

Sau đó Dương Minh Trạch không nói em trai nữa mà chỉ lo ăn thịt, nói chuyện với chú ba.

Sau khi qua ba lần rượu, mọi người đều đã ăn no, uống rượu choáng váng.

Chờ đến khi giải tán thì sắc trời cũng hoàn toàn tối đen.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 101: Chương 101



Tần Phong đỡ cháu trai lớn lắc lư đi về phòng rồi trực tiếp nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Khi mặt trăng treo lên thật cao thì bỗng có một chiếc xe hơi nhỏ từ từ đi qua cửa thôn lái vào trong thôn.

Hoắc Đình Châu vừa đến cửa thôn thì lập tức dừng xe, anh không muốn để người khác biết buổi tối có người vào thôn.

Tiếp đó chờ đến khi đi đến cửa nhà Tần Sương.

Anh không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp leo tường nhảy thẳng vào.

Anh cẩn thận từng li từng tí, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút rồi mới chuẩn bị cạy cửa để cho Sương Sương một bất ngờ.

Kết quả, ngay khi Tần Sương mở mắt, phát giác thấy có người tới thì không đợi cô đứng dậy ra ngoài xem xét, chỉ nghe thấy từ sát vách truyền đến tiếng…

“Cmn!”

“Kẻ trộm lớn mật, vậy mà còn đến trộm đồ của lão tử, để xem lão tử có đánh c.h.ế.t mày không!”

“Ai?”

Dương Minh Thần nghe thấy chú ba hét lớn thì cũng tỉnh giấc ngay lập tức.

“Các người là ai? Sương Sương của tôi đâu? Các người đưa Sương Sương của tôi đi đâu rồi, mau thả người.”

Hoắc Đình Châu vốn định cho cô vợ nhỏ một bất ngờ, kết quả bây giờ lại hú hồn hú vía.

Thiếu chút dọa cho anh bay mất hồn.

“Tôi nhổ vào, cậu là ai? Hơn nửa đêm cạy cửa nhà người khác, xem xét cũng không phải là thứ gì tốt.” Tần Phong vừa gầm rú, vừa ra tay với Hoắc Đình Châu.

Mà Hoắc Đình Châu cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“Tôi còn chưa hỏi các người là ai? Tại sao lại ở trong phòng đối tượng của ta?”

Nghe hai người nói chuyện, Dương Minh Thần như biết người này là ai.

Nhưng mà cho dù có biết thì anh cũng không tránh được trận đánh này.

Tiếp đó, anh ấy cũng đi xuống giường lao vào trận chiến.

“Tên trộm lớn mật, ăn một quyền của lão tử đi.”

Theo tiếng ‘bùm bụp’ không ngừng, 3 người đánh thành một đoàn.

Cho dù chân của Tần Phong có bị thương thì ông ấy cũng có thể dùng nạng để hổ sinh phong.

Bởi vì gian phòng nhỏ cho nên Hoắc Đình Châu cứng ngắc ăn phải mấy gậy của bọn họ.

Ngay cả bàn đọc sách của Tần Sương cũng rơi lả tả dưới mặt đất.

Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Vu Viên Viên cũng bị đánh thức.

“Sương Sương, có trộm đến à?”

“Không có việc gì, cậu cứ ngủ đi, đều là người nhà mình.”

Tần Sương nói xong thì lập tức mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, tiếp đó hét lớn một tiếng: “Hoắc Đình Châu dừng tay!”

Nếu tiếp tục đánh nữa thì căn nhà này cũng sẽ bị ba người bọn họ phá hủy.

Đây là chuyện gì chứ.

Nghe thấy tiếng của Tần Sương, Hoắc Đình Châu lập tức rời khỏi gian phòng.

Trông thấy cô gái mình nhớ nhung thì anh trực tiếp ôm chặt lấy đối phương nói: “Sương Sương em không có việc gì là tốt, làm anh sợ muốn chết. Hai người đàn ông trong phòng của em là ai? Em tìm chó sau lưng anh đúng không?”

Tần Sương liếc mắt: “Nhìn anh mới giống chó, buông em ta, em cũng sắp bị anh ghìm c.h.ế.t rồi.”

“Sương Sương, anh rất nhớ em, để anh ôm một chút đi.”

Hoắc Đình Châu vừa mới dứt lời thì chỉ thấy Tần Phong đi tới quát: “Tên trộm, thả con gái tôi ra, mẹ nó, tôi đánh c.h.ế.t tên chó c.h.ế.t này.”

“Thả em gái tôi ra, cái tên không biết xấu hổ này.”

Nghe hai người gầm thét, lúc này Hoắc Đình Châu mới buông Tần Sương ra, đứng ở sau lưng cô hỏi: “Bọn họ là ai? Sao người nhà em tới mà không nói cho anh biết.”

Tần Sương nhìn thấy gương mặt tức giận của ba và anh trai thì cũng bất đắc dĩ nói: “Bây giờ mọi người đừng đánh nữa, đều là người nhà mình, nhìn chuyện tốt mọi người làm xem, căn phòng này của con cũng sắp bị mọi người phá hủy rồi.”

“Còn nữa, Hoắc Đình Châu, đêm hôm khuya khoắt anh tới mà không biết gõ cửa sao? Đây là có chuyện gì chứ!”

“Anh cũng không ngờ là như vậy, không phải vì anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em sao, ai biết lại như vậy.” Hoắc Đình Châu có chút lúng túng trả lời.

Nếu như anh biết Sương Sương không ở trong phòng thì anh cũng sẽ không hành động trực tiếp như thế.

Mà anh còn chưa dứt lời thì Tần Phong càng tức giận nói: “Cậu chính là đối tượng của con gái tôi? Đêm hôm khuya khoắt mà dám xông vào khuê phòng, cậu muốn c.h.ế.t sao?”

Lúc này an tĩnh lại, nghe thấy hai chữ con gái, Hoắc Đình Châu lập tức cảm thấy không lành. Lập tức hỏi: “Sương Sương, đây không phải là ba chứ? Sao ông ấy lại ở đây? Đến đây lúc nào? Tại sao anh lại không biết gì cả?”

“Ba cái đầu nhà cậu, ông đây không có con trai, bớt lôi kéo làm quen ở chỗ này đi, tôi nói cho cậu biết, chuyện này còn chưa xong đâu!”

Tần Phong chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy, biết rõ mình đang tức giận, vậy mà còn gọi ba.

Đến cùng thì con gái đã tìm được thứ gì về mà lại mặt dày như thế!

Ngay cả Dương Minh Thần cũng nói: “Em gái, nhìn người đàn ông này cũng không phải người đứng đắn, anh thấy hay là hai người chia tay đi, sau này anh sẽ giới thiệu người tốt hơn cho em.”

Nghe thấy hai từ chia tay, Tần Sương còn chưa lên tiếng thì Hoắc Đình Châu đã đen mặt nói: “Anh cả, tình cảm của em và Sương Sương rất tốt, anh không nên làm chuyện thất đức như vậy.”

“Phá hủy nhân duyên của người khác cũng không phải chuyện anh cả nên làm!”

“...”

Dương Minh Thần rất muốn đánh c.h.ế.t cẩu vật này.

Tại sao da mặt của anh lại dày như thế.

Cái này còn chưa kết hôn mà đã dám nói những lời này, hoàn toàn không để người anh vợ là anh ấy vào mắt mà!

Cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Mọi người đi ra sân cho tỉnh táo chút, em đi dọn phòng trước rồi chúng ta nói chuyện sau.”

Cô cũng mặc kệ ba người bọn họ mà tự cầm đèn pin đi vào gian phòng của mình.

Nhìn gian phòng hỗn độn. Tần Sương bỗng cảm thấy đau đầu.

Bàn và ghế đang lành lặn, bây giờ đã hoàn toàn biến thành xác chết, còn cụt hết chân.

Cô để chiếc đèn pin qua một bên rồi bắt đầu xử lý số rác rưởi này.

Nếu bây giờ không dọn thì chắc chắn là buổi tối ba của cô sẽ bị trượt chân.

Cơ thể vốn đã nửa tàn phế, nếu bây giờ còn ngã nữa thì có lẽ sẽ tàn phế toàn bộ.

Mà ba người đang ngồi ngoài sân lúc này lại đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói lời nào.

Bây giờ bọn họ rất cần chút thông tin về tình trạng trước mắt.

Nhất là Hoắc Đình Châu, bây giờ sau khi tỉnh táo lại, anh lúng túng đến mức có để đào ra một mẫu đất.

Nghĩ thầm, lần đầu tiên gặp phụ huynh mà đã làm ra chuyện như vậy, nếu như truyền đi thì chẳng phải là anh sẽ bị người ta cười c.h.ế.t sao.

Nhất là thái độ vừa rồi của ba vợ, anh luôn cảm thấy ông ấy có chút lạnh lùng với mình.

Biện pháp duy nhất để anh vãn hồi lại cục diện lúc này chính là nũng nịu giả sợ, để vợ nhỏ mềm lòng, nói chuyện giúp anh.

Còn về anh cả vợ thì anh hoàn toàn không sợ, dù sao thì mấy kiểu anh vợ gì đó cũng đều là giống loài đáng ghét.

Chỉ cần không tìm anh gây sự thì anh sẽ coi như không nhìn thấy.

Đến khi cả ba người đều đã tỉnh táo thì Tần Sương cũng mang theo rác rưởi đi ra.

Cũng may là Vu Viên Viên biết ai đến tìm cho nên không đi ra.

Nếu không thì chút chuyện này sẽ khiến nhà bọn họ rất mất mặt.

Cô nhìn lướt qua 3 người, lạnh nhạt nói: “Ba người, ngày mai, cho dù là ai bỏ tiền ra thì cũng phải mua lại một bộ bàn ghế mới cho con.”

“Phòng ốc hỏng hóc cũng cần được sửa lại.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 102: Chương 102



“Đêm hôm khuya khoắt lại bị giày vò như thế, con cũng không ngủ được nữa.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ nhỏ tức giận thì lập tức nói: “Sương Sương à, anh sai rồi, anh không ngờ lại xảy ra chuyện này, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, cũng là anh không tốt, em tha thứ cho anh đi, anh thực sự không cố ý.”

Tần Sương nhíu mày, thấy cẩu nam nhân này nhận sai thật nhanh.

Xem ra đây là biết mình đã gây họa cho nên muốn bù đắp rồi.

Nhưng mà thói quen cạy cửa nửa đêm đúng là không tốt.

“Anh nhìn mình xem, đêm hôm khuya khoắt đến thăm em mà còn không thể gõ cửa tử tế đi vào, nhìn xem ba với anh cả của em bị hù đến mức nào rồi, nếu không phải là bọn họ đủ can đảm thì cũng đã bị anh dọa cho đau tim.”

“Xin lỗi, anh sai rồi, lần sau sẽ không làm vậy nữa.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, lần sau cần phải xác nhận chính xác mục tiêu mới được ra tay, lần này có chút bất cẩn.

Nhưng mà cho dù anh có nhận sai thì Tần Phong vẫn thấy nét mặt của anh vô cùng sảng khoái.

“Cậu nhóc, hành vi hôm nay của cậu khiến tôi rất hoài nghi về nhân phẩm của cậu, tôi thấy hai đứa cũng không nên ở bên nhau nữa.”

Hoắc Đình Châu nghe thấy vậy thì trong lòng lập tức trở nên lo lắng.

Anh tội nghiệp nhìn về phía Tần Sương giống như một con ch.ó lớn bị vứt bỏ. Muốn đáng thương bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu đáng thương...

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của người yêu thì Tần Sương cũng có chút buồn cười.

Nhưng mà đối với người đàn ông mình thích thì phải làm sao, cũng chỉ có thể sủng ái. Tiếp đó mở miệng nói: “Ba à, ba cũng đừng chuyện bé xé ra to, Đình Châu cũng đã nói không phải cố ý, ba cũng không nên kéo mãi không buông.”

“Hơn nữa, người ta đến làm con bất ngờ mà con còn chưa nhận được, con còn chưa nói gì thì hai người cũng không nên thượng cương thượng tuyến.”

“Nếu như trong lòng ba tức giận, chờ đến khi chân ba khỏe lại thì cứ đánh cho anh ấy một trận, dù sao thì việc giáo dục con trai cũng không sai, ba thấy có đúng không?”

Thấy con gái thiên vị người ngoài thì Tần Phong tức giận mà cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bây giờ chiếc áo bông nhỏ này đã rách nghiêm trọng, còn là cái loại muốn vá cũng không vá được.

Đến cùng là đời trước ông ấy đã tạo ra nghiệt gì, vậy mà lại có một thứ đồ chơi như thế.

Cả ngày ngoại trừ làm ông ấy tức thì cũng chỉ biết làm ông ấy tức.

Làm ông ấy tức cả một đời còn chưa đủ, thậm chí là sau khi xuyên qua, bọn họ vẫn bị buộc chung.

Thực sự là nghiệp chướng mà!

(;′??Д??`)

Ông ấy có thể là người duy nhất bị tức c.h.ế.t sau khi xuyên qua mà không có người thứ hai!

Nhưng mà đây là người con gái mình thích, còn có thể làm sao được?

Chuyển phá vỡ uyên ương này thực sự không tốt đẹp cho lắm. Sau đó ông ấy nói: “Cậu nhóc, sáng mai đi chặt củi về đây thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

Vừa nghe thấy lời của ba vợ, Hoắc Đình Châu lập tức cười trả lời: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Khóe miệng Tần Phong giật giật một cái, nghĩ thầm, có lẽ nếu mình còn nói thêm gì nữa, nếu không bị áo bông nhỏ làm tức c.h.ế.t thì cũng sẽ bị thằng nhóc này làm tức chết.

Ông ấy lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói với Dương Minh Thần: “Về ngủ, người ta làm quen mà cháu còn không đi, chẳng lẽ là muốn làm bóng đèn sao?”

Dương Minh Thần nghe thấy chú ba nói vậy thì không thể làm gì khác hơn là không phục đứng dậy, đỡ chú ba trở về phòng.

Đương nhiên, lúc rời đi, anh ấy cũng hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Đình Châu một cái.

“Cậu thành thật một chút cho tôi, hừ!”

Cuối cùng thì người chướng mắt cũng đã rời đi, Hoắc Đình Châu cũng có thể thở phào.

Xem ra là ba vợ vẫn còn chưa hết tức giận, chỉ có thể đợi ngày mai mua chút rượu ngon trà ngon hiếu kính một chút.

Lúc này Tần Sương nhìn Hoắc Đình Châu nói: “Em viết thư cho anh mà sao anh không trả lời? Không phải là mới đi nhiệm vụ trở về chứ?”

Nghe thấy lời của Sương Sương thì Hoắc Đình Châu ôm người lên trên đùi của mình rồi mới lên tiếng: “Tạm thời anh có nhận nhiệm vụ, lúc đó nhìn địa điểm thấy cách chỗ này của em không xa, anh cảm thấy sẽ thuận tiện đi gặp em cho nên đã nhanh chóng lên đường.”

“Còn về lá thư của em, có lẽ là anh đã bỏ lỡ nó.”

“Đêm nay vốn là anh muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho em, không ngờ là ba trở lại, sao em lại không nói sớm cho anh một tiếng, khiến anh không kịp chuẩn bị gì cả.”

“Nếu không phải là mặt anh da dày thì có khi đã không còn vợ tương lai nữa.”

Nghe thấy người yêu nói thì Tần Sương cũng cười.

“Anh nhìn anh xem, niềm vui bất ngờ thì chưa thấy, ngược lại là khiến cho mấy người ba em kinh hãi một hồi, anh nói xem có cái gì tốt.”

“Hơn nữa cũng không phải là bọn em không thông báo cho anh, em trai của anh đã gọi điện thoại nhưng không thấy người, như vậy thì có thể trách ai?”

“Cho nên, anh đáng bị ba em đánh cho một trận.”

“Sương Sương...”

Hoắc Đình Châu rất ai oán nói.

Sớm biết vậy thì anh đã đến sớm.

Nhưng mà, không phải người ba vợ này đang đi làm nhiệm vụ sao?

Tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Chẳng lẽ ở đây xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?

Ngay khi anh đang suy nghĩ lung tung thì Tần Sương mới giải thích: “Trong lúc vô tình em cứu được ba, không thấy ông ấy đang bị thương sao?”

“Nếu không phải là em đi vào núi sâu để săn thì có lẽ cỏ trên mộ phần của ba em đã cao rồi.”

“Lúc đó khi nhìn thấy ông ấy thì em cũng sợ hết hồn, cũng may mà chỉ bị thương ngoài ra, tịnh dưỡng chút là tốt.”

“Nhưng mà ba em nói, đúng là ông ấy có mang theo đồ quay về, bây giờ còn chưa liên hệ với với bên trên.”

“Nếu anh đã tới đây thì ngày mai liền hỏi một chút xem ông ấy có cần anh hỗ trợ truyền đạt với cấp trên không, tránh để ông ấy phải tự mình lên trấn gọi điện thoại.”

“Hiện tại ông ấy không có giấy tờ tùy thân, em cũng không dám để ông ấy ra ngoài, lỡ như bị người khác hỏi đến thì cũng khó giải thích.”

“Cũng may là sổ hộ khẩu của ông ấy còn ở chỗ em, nếu không thì đã thành người vô danh.”

Nghe Sương Sương giải thích xong thì Hoắc Đình Châu mới hiểu được, hóa ra tất cả đều là trùng hợp. Tiếp đó lại hỏi tiếp: “Người anh cả kia của em là sao? Anh cảm thấy trong khoảng thời gian anh rời đi, có vẻ như quanh em có rất nhiều chuyện xảy ra mà anh không biết.”

“Anh nói anh ấy sao, đây đúng là câu chuyện dài dòng.”

Tiếp đó Tần Sương nhanh chóng nói toàn bộ chuyện đã xảy ra, cuối cùng thì Hoắc Đình Châu cũng biết anh cả kia từ đâu ra.

Nhất là lúc biết hôm nay người ta tới đây thăm người thân thì liền bắt gặp anh, cũng rất trùng hợp.

Chỉ có thể nói, chính mình quá xui xẻo.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới trong thôn còn có một anh tư thì anh lập tức cảm thấy đau đầu.

Không phải đã nói thiết lập nhân vật là cô nhi sao?

Tại sao thoáng một cái mà đã có nhiều người thân như thế, thật đúng là khiến anh không kịp chuẩn bị.

Cũng may là trên xe có đủ quà, sẽ không quá thất lễ.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 103: Chương 103



Tiếp đó hai người đều nói đến chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, sau đó Tần Sương liền trở về ngủ.

Hoắc Đình Châu thấy cô phải đi về thì cũng có chút tiếc nuối nói: “Em cứ đi như thế sao?”

Chẳng lẽ không bày tỏ một chút?

Nhìn ánh mắt mong đợi của anh, sao Tần Sương có thể không biết được.

Kéo cổ áo của đối phương qua, cô liền cúi đầu hôn một cái.

Nếu đã là người đàn ông mình thích thì cũng phải chủ động một chút.

Mà Hoắc Đình Châu thấy cô chủ động như vậy thì cũng dùng tay phải chế trụ cổ của đối phương, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn.

Mãi đến khi hai người hít thở khó khăn thì mới thả ra.

Tần Sương đỏ mặt, thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Sao có thể như vậy được? Trong nhà còn có người, qua một chút là được rồi, cẩn thận ba em mang theo nạng đi ra.”

“Được, nghe lời em, em đưa anh ra ngoài đi, như vậy thì anh cũng không cần phải leo tường.”

Anh đã thu được lợi lộc cho nên cũng không đòi hỏi nữa.

Lỡ như để ba vợ trông thấy thì đúng là anh sẽ phải giải thích một hồi.

Sau khi Tần Sương đưa người ra khỏi sân thì quay người trở về phòng ngủ tiếp.

Mà Hoắc Đình Châu bên kia, sau khi thấy Tần Sương rời đi thì liền lấy t.h.u.ố.c lá ra hút một cây ở bên cạnh xe rồi một đi đến nhà em trai ngủ lại.

Anh muốn hỏi em trai rõ ràng một chút, bên này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao anh lại không biết bất cứ chuyện gì.

Nếu không phải là không nhận được tình báo thì đêm nay anh cũng sẽ không lúng túng như thế.

Sau đó, người nào đó đang trong mộng đẹp lại bị anh trai nhà mình giáo dục một phen vào lúc hơn nửa đêm.

Nếu không phải là Hoắc Đình Xuyên phát hiện người đến là anh cả nhà mình thì cái miệng to của cậu ấy đã đánh thức tất cả mọi người trong thôn.

Cũng may, vì là em trai ruột cho nên Hoắc Đình Châu cũng không ra tay nặng, nhiều nhất là chỉ đau da thịt hai ngày là khỏi.

Chờ đến khi anh bớt giận thì trực tiếp lên giường, lấy chăn mền lần trước ra đi ngủ.

Chỉ để lại Hoắc Đình Xuyên đứng ở trong phòng, ngơ ngác trong gió... Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình là em trai ruột sao? Hơn nửa đêm tới đây chỉ vì đánh cho mình một trận?

┭┮﹏┭┮

Bắp cải ơi, mặt đất màu vàng ơi...

Vào ngày hôm sau khi sắc trời vừa sáng, Hoắc Đình Châu liền mở hai mắt ra.

Nhìn em trai nằm ở bên cạnh có tướng ngủ hết sức khó coi, anh thật muốn ném người ra bên ngoài.

Nhìn nước miếng chảy khắp nơi, cũng không biết là đang mơ thấy món ngon gì.

Mắt nhìn đồng hồ, vừa 4 giờ rưỡi sáng sớm, anh mặc quần áo tử tế rồi xuống giường rửa mặt.

Anh cũng không quên lời ba vợ nói hôm qua, anh phải đi đốn củi.

Đương nhiên là sức lao động miễn phí trong phòng cũng phải đi cùng.

Sau đó Hoắc Đình Xuyên còn đang nằm trong giấc mộng liền bị đánh một cái cho tỉnh.

“Ai? Ai đánh lão tử?” Hoắc Đình Xuyên giật mình một cái rồi lập tức đứng dậy.

Cậu ấy vốn không ngủ ngon, lúc này lại bị người khác đánh thức cho nên có chút mê mang.

Khi nhìn thấy anh cả đang đứng trước giường nhìn mình thì cậu ấy lập tức tỉnh táo lại.

“Anh cả? Anh gọi em làm gì?”

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của em trai, Hoắc Đình Châu nói: “Có phải em nên rời giường luyện tập rồi không? Đúng lúc có thể cho anh xem gần đây em luyện tập như thế nào.”

Nghe thấy anh cả nói muốn kiểm tra mình, Hoắc Đình Xuyên lập tức xuống giường: “Anh cả, em không đánh lại anh, anh tha cho em đi, chị Sương còn đang chờ em, cho nên em sẽ so tài với anh.”

Cậu ấy mặc quần áo tử tế, thậm chí còn chưa rửa mặt mà đã chạy ra ngoài.

Chỉ sợ bị anh cả kéo về giáo dục.

Bây giờ nghĩ tới tối hôm qua, cậu ấy lập tức cảm thấy toàn thân đều là yêu thương.

Anh cả mình thực sự không phải là người, hơn nửa đêm tập kích thì thôi đi, còn chưa nói gì mà đã ra tay đánh người.

Nhưng mà bây giờ đầu óc vận chuyển, tám phần là đã ăn hành ở chỗ chị Sương cho nên mới đến chỗ cậu ấy trút giận.

Nhưng mà vừa nghĩ tới gương mặt của chú Tần thì cậu ấy lại có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác.

Nếu anh đã đánh em, thế thì hôm nay em sẽ không nói câu nào giúp anh. Tự anh nhận lấy lửa giận của chú Tần đi.

Mà bên này, Tần Sương vẫn đang bền lòng vững dạ luyện công buổi sáng ở dưới chân núi.

Cô nhìn một chút, có lẽ là bạn trai mình cũng sắp tới.

Kết quả xa xa chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên chạy tới trước.

“Chị Sương, cứu mạng, chị mau quản anh cả, có phải là anh ấy bị bệnh không, còn chưa nói gì mà đã đánh em, em còn hoài nghi không biết mình có phải em trai ruột của anh ấy không.”

Nghe cậu ấy chửi bậy, Tần Sương cũng nghĩ đến chuyện gì đó. Có chút buồn cười nói: “Anh cả cậu không nói chuyện tối hôm qua với cậu sao?”

“Không có, tối hôm qua anh ấy vừa về thì đã đánh em một trận, đến bây giờ mà em vẫn còn ngơ ngác, chị nói xem, có phải anh ấy dục cầu bất mãn không?”

Cậu ấy vừa mới nói xong thì đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ.

“Hoắc Đình Xuyên, có phải là em ngứa da không!”

“A! Cứu mạng, chị Sương mau cứu em!”

Tần Sương nhìn Hoắc Đình Xuyên nhảy lên nhảy xuống thì cũng có chút đau đầu.

Cái từ dục cầu bất mãn này là từ mà cậu có thể nói sao?

Anh cả cậu không cần mặt mũi sao?

Mà Hoắc Đình Châu căn bản không quan tâm em trai đang cầu xin tha thứ, mà cứ thế kéo lấy cậu ấy giáo dục một trận.

Mới sáng sớm, cả sau núi đều là tiếng quỷ khóc sói gào của Hoắc Đình Xuyên.

Nếu như người nào không biết thì còn tưởng là đang g.i.ế.c heo.

Thẳng đến khi Hoắc Đình Châu xả hết giận thì mới buông cổ áo Hoắc Đình Xuyên ra nói: “Thân thủ này của em còn quá kém, còn phải tiếp tục cố gắng, lần sau anh lại đến, nếu em còn không tiến bộ thì sẽ giảm một nửa tiền tiêu vặt!”

Nghe thấy ma âm của anh cả, Hoắc Đình Xuyên cảm thấy thế giới trở nên hắc ám trong nháy mắt.

Tại sao lúc nào người bị thương cũng là cậu ấy!

/( ㄒ o ㄒ )/~~

Mà bên này, sau khi Tần Sương làm nóng người thì nói với Hoắc Đình Châu: “A Châu, luyện tập một chút với em nhé?”

Đã lâu rồi cô không tìm được đối thủ, phải luyện một lần thật giỏi mới được.

Muốn nói tay không ngứa, là chuyện không thể nào.

Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy Tần Sương gọi mình là A Châu thì sửng sốt một chút.

Đây là lần đầu tiên anh nghe người khác gọi mình như thế. Vừa mới mẻ, còn có chút êm tai.

“Sương Sương, A Châu là tên thân mật của anh sao? Anh rất thích thì phải làm sao bây giờ? Sau này em cứ gọi anh như thế được không?”

Nhìn dáng vẻ dễ thương của người yêu, Tần Sương cũng cưng chiều nói: “Được thôi, sau này em sẽ gọi anh là A Châu.”

“Hắc hắc, Sương Sương thật tốt.”

“Được rồi, qua luyện tập với em, không cho phép nhường, nếu không thì em sẽ tức giận không để ý đến anh.”

Nghe được yêu cầu này, Hoắc Đình Châu cũng có chút lo lắng nói: “Nếu anh không thu lực rồi làm em bị thương thì phải làm sao? Anh thấy chỉ cần luyện một chút là được.”

“Không được, không đánh một trận thống khoái thì cả người em sẽ không thoải mái, mà em không thoải mái thì sẽ rất tức giận, nếu em mà tức giận thì các anh sẽ gặp xui xẻo, cho nên không cho phép cò kè mặc cả.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 104: Chương 104



“Haiz, được rồi, thực sự phục em luôn.”

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ nói.

Tiếp đó hai người đi đến một chỗ tương đối trống trải, Tần Sương liền ra tay trước, công kích đến.

Hoắc Đình Xuyên thấy đại lão sắp đánh nhau thì lập tức quên đi cảm giác đau đớn mà đi tìm một chỗ có tầm mắt cao nhất để quan sát.

Chiêu thức của hai người đều rất nhanh, chiêu thức nào cũng vô cùng tiêu chuẩn, hoàn toàn không có chút chủ nghĩa hình thức nào.

Tần Sương ra tay càng ngoan độc hơn.

Nếu không phải là Hoắc Đình Châu trải qua bách luyện thì bây giờ đã sớm rơi vào thế hạ phong.

Anh vừa đỡ vừa tìm nhược điểm của đối phương, sau khi đánh một lúc thì liền phát hiện, hình như công phu của vợ nhỏ đã giỏi hơn trước đây. Ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn không ít, cộng với sức mạnh trên người cô, nếu nắm đ.ấ.m này đ.ấ.m trúng tay thì nhất định sẽ đau gần chết.

Đương nhiên, Tần Sương cũng đã thu lại không ít sức.

Nếu dựa vào Đại Lực Hoàn thì cô có thể hất bay đối phương trong một đấm.

Đang lúc hai người đánh sôi m.á.u thì Tần Phong chống gậy dẫn theo hai cháu trai đi tới.

Khi nhìn thấy em gái đối đầu với Hoắc Đình Châu mà không rơi vào thế hạ phong thì Dương Minh Thần mới hiểu ra tại sao chú ba bảo bọn họ là gà yếu.

Dựa vào thân thủ này của hai người, cho dù có mười bọn họ thì cũng chưa chắc đánh lại.

Mà Tần Phong thì lại nhìn chằm chằm vào động tác của Hoắc Đình Châu.

Nếu muốn làm con rể của ông ấy thì không chỉ cần có dáng dấp dễ nhìn, nếu thân thủ không tốt thì ông ấy cũng coi thường.

Dù sao thì ông ấy cũng hi vọng nửa còn lại của con gái có thể bảo vệ con gái.

Nếu như không có đầy đủ năng lực thì ông ấy sẽ không yên tâm giao con gái cho nhà người khác.

Thực ra tối hôm qua ông ấy rất muốn nói, nếu muốn qua cửa của ông ấy thì còn phải làm được mấy yêu cầu nữa.

Nếu không phải bị áo bông nhỏ chọc giận thì ông ấy đã không quên chuyện này.

Lúc này, Tần Sương đột nhiên chào hỏi huyết mạch của đối thủ.

Hoắc Đình Châu thấy thế thì cũng nhanh chóng ra tay công kích lại.

“Sương Sương, có phải là em muốn mưu sát chồng không? Có thể đừng hạ tử thủ không.”

Hoắc Đình Châu sợ nếu mình còn không mở miệng thì vợ nhỏ sẽ ra sát chiêu.

Cũng không biết đến cùng là ba vợ đã dạy cô cái gì mà một cô gái đang thật tốt như thế, thiếu chút nữa là đã bị huấn luyện thành sát thủ.

Mà Tần Sương nghe thấy lời của anh thì trả lời: “Trên chiến trường, chẳng phải đều ra sát chiêu sao?”

“Chẳng lẽ binh sĩ các anh cũng chỉ học theo chủ nghĩa hình thức?”

Hoắc Đình Châu im lặng, có một người vợ chiến đấu tốt, cũng không đây có phải chuyện tốt không.

Thật sợ sau này kết hôn theo quân, những quân tẩu kia sẽ bị cô đánh ngã chỉ vì một lời không hợp.

Chỉ vừa nghĩ tới cảnh tượng các quân tẩu xếp hàng tới cáo trạng thì anh liền cảm thấy có chút đau đầu.

Xem ra, sau khi kết hôn, biện pháp có thể để vợ yên tĩnh duy nhất chính là mau chóng để cô mang thai.

Có lẽ chỉ có như vậy thì cô mới có thể yên tĩnh làm bé ngoan...

Hoắc Đình Châu vừa luyện, vừa suy nghĩ đủ loại biện pháp để ứng phó với vợ trong đầu.

Nếu như Tần Sương biết suy nghĩ lúc này của anh thì có lẽ là sẽ thưởng cho anh một chân đoạn tử tuyệt tôn!

Mãi đến khi hai người đánh tới toàn thân là mồ hôi, không đánh nổi thì mới ngừng tay, há mồm th* d*c.

Tần Sương vừa lau mồ hôi, vừa nói với đám người đang xem trò vui: “Xem đủ chưa? Có muốn tham gia một chút không? Em giúp mấy người nới lỏng gân cốt?”

Dương Minh Trạch nghe thấy lời của em gái thì lắc đầu: “Không được, anh không đánh lại, vẫn là tha cho anh đi!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 105: Chương 105



Ngay cả Dương Minh Thần cũng nói: “Công phu của em gái thực sự khiến anh phải lau mắt mà nhìn, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, nhân trung long phi, bội phục.”

Chỉ có Tần Phong bĩu môi một cái nói: “Bỏ đi, nếu mà ba không bị thương thì con cũng không thể phách lối như thế, ngay cả một người đàn ông mà cũng không đánh được, vậy mà còn không ngại mất mặt!”

Tần Sương thấy cha già bắt đầu cắm d.a.o thì cũng nhíu mày, không khách sáo nói: “Vâng vâng vâng, ba con ợi hại nhất, lợi hại nhưng chỉ có thể gậy chống trượng, cũng không biết là nhân vật nào lợi hại có cơ hội, vậy mà có thể đánh được ba, thực sự là bội phục.”

Tần Phong: ...

Cái áo bông rách nào còn có thể rách thêm không?

Ông ấy lập tức gầm thét lên: “Con nhỏ này, lão tử muốn đoạn tuyệt với con một ngày!”

Nhìn hai cha con đấu võ mồm, những người khác cũng là không nhịn được cười.

Nhưng mà cũng không có ai dám cười.

Cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Đã đến giờ về nhà ăn cơm, chờ lát nữa, không phải là anh cả còn phải đi sao? Đúng lúc có thể mang vài thứ về cho ông bà nội.”

Dương Minh Thần: “Được, em gái.”

Sau khi mấy người trở về, Hoắc Đình Châu và em trai đều chạy đi tắm, sau khi thay quần áo xong thì mới đến chỗ Tần Sương ăn cơm.

Kể từ lúc có Lục Thần, Vu Viên Viên cũng coi như có thể thả lỏng hơn không ít.

Hai người vừa đi vừa về, thay ca nấu cơm, như vậy cũng có thể có chút thời gian rảnh đi làm cái khác.

Chỉ có Hoắc Đình Châu tới, lúc trông thấy Lục Thần thì mới biết tại sao em trai lại nói như thế.

Vẻ ngoài của người này quả thật không tệ, hơn nữa còn có kỹ thuật nấu nướng tốt, đúng là một tình địch tiềm tàng.

Nếu không phải biết người yêu không thích loại tiểu bạch kiểm này thì anh đã nghĩ cách đẩy người này đi.

Nếu ngày nào cũng lúc ẩn lúc hiện trước mặt người yêu mình thì đúng là có chút chướng mắt.

Mà lúc Lục Thần nhìn thấy Hoắc Đình Châu thì cũng sửng sốt một chút.

Bởi vì anh ấy chưa từng gặp người này, không biết.

Nếu không phải là cảm nhận được ánh mắt của đối phương thì anh ấy sẽ tưởng rằng đây là người quen.

Vẫn là Hoắc Đình Xuyên mở miệng giới thiệu nói: “Lục Thần, đây là anh cả của tôi Hoắc Đình Châu, cũng là đối tượng của chị Sương.”

Lục Thần: “Xin chào, rất hân hạnh quen biết anh.”

Hoắc Đình Châu: “Xin chào.”

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của đối phương, Lục Thần cũng lúng túng nở nụ cười.

Nghĩ thầm, tại sao thanh niên tri thức Tần lại thích loại khối băng lớn này, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh sao?

Lúc này Dương Minh Trạch cũng đi tới nói: “Hoắc Đình Châu, Diêm vương mặt lạnh, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, thật là lạnh!”

Hoắc Đình Châu nhìn người anh vợ tư này, không ngờ là anh ấy biết mình. Lập tức nói: “Nghe đồn mà thôi, không thể coi là thật, nhưng mà nếu như anh biết biệt hiệu này thì hẳn là có người quen trong khu nhà.”

“Ừ, có hai bạn học cao trung sống trong đại viện, lúc nào cũng nghe bọn họ nói công tích của cậu vĩ đại.”

“Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy công phu của cậu thì cũng hiểu tại sao những người kia đi vòng, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ cách xa cậu.”

Bá chủ một phương khu nhà này, quả nhiên không phải là hư danh, anh ấy chịu phục.

Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy lời của anh ấy thì có chút buồn cười.

Mình lớn lên ở trong khu nhà, sống từ nhỏ đến lớn.

Chỉ cần là con trai trong khu nhà, không ai là không bị anh ấy đánh qua.

Cho nên bản thân mình có thể nổi tiếng là chuyện không hề ngoài ý muốn.

Lúc này Tần Sương lấy một chút quà tới, nói: “Anh cả, trên đường đi thì đừng mở hộp này ra, về đến nhà thì hãng mở, bên trong có chút nhiều đồ.”

Nhìn một thùng da chứa đầy đồ, Dương Minh Thần cũng sững sờ.

Không nghĩ tới em gái lại chuẩn bị nhiều như vậy.

“Cái đó, em gái, có phải là quá nhiều rồi không?”

“Không nhiều, đợi chút nữa còn có một cái túi cho anh, bên trong chứa mấy loại đồ tốt của hổ.”

“Thời tiết hôm nay cũng mát mẻ, cho dù có chậm trễ trên đường mấy ngày thì cũng sẽ không sợ hỏng.”

“Nhưng mà sau khi tới nơi thì phải lập tức lấy ra xử lý một chút, nếu không thì sẽ hỏng thật.”

Nghe em gái dặn dò, Dương Minh Thần cảm thấy, đây đúng là bảo bối của nhà bọn họ.

Con gái ở nhà khác cũng chỉ thích đi mua sắm. Vậy mà em gái nhà bọn họ kiếm được cái gì là sẽ mang hết cho mấy người trưởng bối.

Sau khi nhận đồ thì anh ấy liền để đồ sang một bên, chờ ô tô tới, trực tiếp mang đi.

Lúc này Tần Phong cũng cầm một chiếc khăn tay chứa gì đó đưa cho Dương Minh Thần: “Đây là tóc của chú, chú muốn các cháu xét nghiệm lại cho chú, nếu như kết quả lần này vẫn giống như cũ, chờ chú trở lại kinh đô, chú chắc chắn sẽ tự mình đến bái kiến ba mẹ.”

Nhìn đồ chú ba đưa tới, Dương Minh Thần quả thực có chút bất đắc dĩ.

Nghĩ thầm, sao chú ba lại cố chấp như thế.

Chẳng lẽ những người nhà như bọn họ lại khiến ông ấy mâu thuẫn như thế sao?

Thực ra cũng không phải là Tần Phong mâu thuẫn, chỉ là ông ấy quen làm việc cẩn thận.

Huống chi ông ấy vốn là một linh hồn ngoại lai, nếu như xảy ra sai sót, đến lúc đó mọi người đều sẽ không vui.

Ông ấy còn lo nghĩ nhiều hơn con gái.

Bên trên nguyên chủ còn hai người anh trai, một khi xác nhận, như vậy thì chắc chắn là ba mẹ sẽ đền bù cho ông ấy vài thứ sau khi trở về.

Nếu như anh cả để ý thì ông ấy cũng đồng ý không quay về.

Dù sao thì con gái cũng có ngón tay vàng, cũng không sợ bản thân c.h.ế.t đói.

Đương nhiên nếu như người nhà họ Dương đều biểu thị hoan nghênh, vậy thì ông ấy cũng có thể trải nghiệm cảm giác có người thân.

Sau khi ăn sáng xong thì người đón Dương Minh Thần cũng đến.

Lúc này ở cửa ra vào, ngoại trừ xe quân dụng của Hoắc Đình Châu thì còn có một chiếc xe con khác.

Nếu không phải là chỗ ở của bọn họ cách xa trung tâm người dân thì có lẽ là lúc này đã có rất nhiều quần chúng vây quanh.

Lúc này người tài xế xuống xe nói: “Dương tiên sinh, người bên kia đang chờ anh, bây giờ chúng ta nên đi thôi.”

Dương Minh Thần: “Được, tôi biết rồi, bây giờ lập tức đi.”

Sau khi chào tạm biệt mấy người chú ba, sắp xếp gọn đồ vật thì liền rời khỏi nơi này.

Mấy người vừa rời đi, Hoắc Đình Châu đã rất hiểu chuyện mà cầm rìu lên núi.

Lần này anh chỉ có thể ở lại đây hai ngày, chiều mai liền phải trở về.

Cho nên nhân lúc này, anh muốn khiến ba vợ bớt giận.

Mà Tần Phong thấy anh nghe lời như vậy thì cũng không quấn lấy con gái đi ra ruộng, mà ý kiến cũng bớt đi không ít.

Đàn ông phải có dáng vẻ của đàn ông, làm nhiều nói ít mạnh hơn tất cả mọi chuyện.

Đương nhiên, nếu nhìn chỉnh thể thì có thể thấy tiểu tử này tương đối ưu tú.

Còn về việc sau này có thể trở thành người một nhà hay không thì ông ấy vẫn cần phải từ từ khảo sát thì mới có thể đánh nhịp xác nhận.

Dù sao thì trước mắt, anh có thể được coi là lốp xe dự phòng của con gái...

Hôm nay Tần Sương vừa đến chỗ làm việc. Một thím làm việc với cô lại hỏi: “Thanh niên tri thức Tần, không phải họ hàng nhà cháu đến sao? Nghe nói sáng sớm có hai chiếc ô tô đấy.”

Tần Sương cầm theo cuốc, nhìn thím nói: “Là đối tượng và anh cả cháu đến đây, nhưng mà anh cả cháu đã rời đi từ sáng sớm rồi.”

“Ôi, thím đã nói rồi, những người kia đều nói có đại lãnh đạo đến nhà cháu, còn nói giữa trưa sẽ tới xem một chút, thím cũng không biết nói gì cho tốt.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 106: Chương 106



Tần Sương có chút im lặng, có thể có lãnh đạo gì đến nhà cô chứ.

Những thôn dân này chỉ thích nói chuyện bát quái.

“Thanh niên tri thức Tần, bác hỏi một câu nữa, người em rể kia của cháu có đối tượng chưa?”

“Em rể?”

Tần Sương phản ứng nửa ngày thì mới biết đây là nhắc tới Hoắc Đình Xuyên.

“Thím, có phải là thím nghe thấy ai đó nói gì không?”

“Ai u, cháu không biết đâu, không phải bây giờ đang sắp vào đông rồi sao, mấy bà mối đều bắt đầu hưng phấn, cả ngày đều đi nghe ngóng đủ loại chuyện nam nữ chưa đính hôn.”

“Hôm qua, thím nghe nói hình như có cô gái nhà nào đó hỏi thăm đến tình huống của thanh niên tri thức Hoắc, cho nên thím liền hỏi như vậy.”

Tần Sương nghe xong lời của thím thì cũng nhăn mày.

Nghĩ thầm, bây giờ người trong thôn cũng yêu cầu cao như vậy sao?

Không nói đến bối cảnh, chỉ nói trình độ văn hóa không giống nhau thì hai người có thể có đề tài chung gì?

Những người kia không thể tìm người địa phương sống thật tốt sao?

Trong lịch sử, chờ đến khi kỳ thi đại học vừa khôi phục thì những người bỏ rơi vợ con và người bỏ chồng vứt con đều nhiều vô số kể.

Cho nên, nếu là cô thì cô sẽ tìm một người đàn ông ngang hàng rồi gả đi, đó mới là lựa chọn chính xác.

Đương nhiên, gà mái không muốn làm phượng hoàng thì cũng không phải gà mái tốt.

Người ta muốn nhất phi trùng thiên cũng không sai!

Lập tức nói: “Thím, nếu có người nào hỏi thăm tình huống của nhà cháu thì cứ nói anh tư và em trai Hoắc Đình Xuyên đều đã có hôn thê ở nhà, chỉ chờ trong nhà tìm được việc làm thì sẽ sắp xếp cho bọn họ về thành cho nên đừng mong nhớ.”

Thím nghe xong thì còn có thể nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Được được được, thím hiểu rồi, lát nữa thím sẽ nói với bọn họ một chút, làm việc thôi.”

“Được, vậy thì cám ơn thím.”

Tần Sương quay đầu vừa làm việc, vừa nghĩ chuyện này.

Dựa vào phong tục của nông thôn thì trên cơ bản là sẽ kết hôn vào năm sau, mà cũng chỉ có thời điểm này là lúc được nhàn hạ nhất của nông thôn.

Chỉ là, đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức đi tìm Hoắc Đình Xuyên.

Kết quả, lúc đi đến bên này thì mới phát hiện vậy mà thằng nhóc này lại không có ở đây.

“Có ai trông thấy Hoắc Đình Xuyên không?”

Nghe thấy thanh niên tri thức Tần hỏi, vẫn là Ôn Tuyền mở miệng nói: “Vừa rồi có người trong thôn, nói là có việc cần thanh niên tri thức Hoắc hỗ trợ cho nên đưa người đi rồi.”

“Khi nào thì đi, đi bao lâu? Chỉ một mình cậu ấy đi thôi sao?” Tần Sương gấp gáp hỏi.

Chẳng biết tại sao, cô luôn cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Ôn Tuyền thấy thanh niên tri thức Tần gấp gáp như vậy thì lập tức nói: “Đã đi mười mấy phút, còn đi về phía Đông.”

“Cảm ơn, tôi đi xem một chút.”

Tần Sương dứt lời, lập tức nhanh chóng đi về phía đông.

Ngay cả cuốc cũng không kịp trả mà hùng hổ rời đi.

Vừa đi vừa nói lầm bầm: “Hoắc Đình Xuyên, tốt nhất là cậu có chút mắt, nếu bị người khác làm hại thì cũng đáng đời.”

Mà giờ khắc nà, Hoắc Đình Xuyên được người khác đưa đi, cũng là đi được một nửa đường thì mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cũng là do tối hôm qua cậu ấy ngủ không ngon, nếu không thì cũng sẽ không trì độn như thế.

Nhìn người đàn ông dẫn đường, cuối cùng Hoắc Đình Xuyên nói: “Người anh em, đại đội trưởng muốn làm gì thế, muốn vào núi sâu hả? Hơn nữa còn có nhiều thanh niên tri thức như thế, sao lại chỉ gọi một mình tôi?”

Người đàn ông đi phía trước nghe Hoắc Đình Xuyên nói như vậy thì cũng dừng bước lại, cười ha hả trả lời: “Thanh niên tri thức Hoắc, vì sao đại đội trưởng tìm anh thì tôi cũng không biết rõ, tôi cũng chỉ là chân chạy, cậu cứ đến đó rồi sẽ biết.”

Thấy anh ta không nói, Hoắc Đình Xuyên lập tức cảng giác trong nháy mắt.

Nghĩ đến lời chị Sương đã từng nói, cậu ấy nhanh chóng cầm lấy dược hoàn trong tay.

Cậu ấy không sợ mấy chuyện quang minh chính đại, chỉ sợ mấy người này hạ thuốc mê.

Nhưng mà, cũng không biết có phải hôm nay vận khí may mắn không.

Hoắc Đình Châu lại làm việc ở gần đó, hơn nữa Hoắc Đình Châu cũng phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ khi nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Nhất là nghe khi nghe thấy tiếng của em trai, anh liền bỏ cành khô trong tay xuống, mang theo lưỡi búa, lặng lẽ đi tới.

Anh cũng không phải người ngu, thời gian này khi em trai làm việc ở nông thôn, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

Tiếp đó chỉ trong chốc lát, chỉ thấy cô gái mình yêu thương cũng đi tới.

Lúc Tần Sương nhìn thấy Hoắc Đình Châu thì cũng sửng sốt một chút.

“A Châu, trông thấy em trai của anh không?”

“Xuỵt, bọn họ ở phía trước, xem có chuyện gì xảy ra trước rồi đi ra.”

“Được, cũng có thể kiểm tra năng lực phản ứng của em trai anh.”

Hai người đạt được nhận thức chung, liền đi theo sau bọn họ không gần không xa.

Thẳng đến khi người dẫn đường phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu tung bột phấn về phía Hoắc Đình Xuyên.

Hoắc Đình Xuyên thấy thế thì trực tiếp đưa tay nhét dược vật vào trong miệng.

Khoảng cách gần như thế, Hoắc Đình Xuyên không kịp trốn tránh, chỉ có thể hy vọng thuốc giải của chị Sương sẽ không như xe bị tuột xích.

Tiếp đó, lập tức nhắm hai mắt lại rồi ngã xuống.

Thấy người hôn mê bất tỉnh, người đàn ông dẫn đường huýt sáo một cái.

Chờ tiếng còi thổi lên một lát thì thấy một nam một nữ đi ra từ bên trong.

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Chu Đình Đình và nhân tình cô ta mới quen.

“Anh Mãnh, chị Chu, đã đưa người tới cho các người, có phải là nên đưa tôi chỗ tốt rồi không, dù sao thì tôi cũng đã làm việc này, gần đây phải ra ngoài tránh một chút”

Người đàn ông được gọi là anh Mãnh nhìn Lý Ngọc, không có ý tốt, cười nói: “Người anh em, đừng gấp gáp như thế, chờ chuyện này kết thúc, chắc chắn sẽ đưa cậu không thiếu một xu nào.”

“Nhưng mà...”

“Ai u, nhưng mà cái gì, đều nói làm việc phải chung thủy, cho nên đừng có gấp gáp.”

Chu Đình Đình cũng khuyên.

Lý Ngọc nghe xong lời này thì nhìn Hoắc Đình Xuyên té xỉu, nghĩ thầm được rồi, chỉ cần không g.i.ế.c người là dễ nói.

“Vậy các người mau lên.”

Chu Đình Đình đi đến trước mặt Hoắc Đình Xuyên, ngồi xổm người xuống.

Nhìn mình người đàn ông mình đã từng yêu nhất ở trước mắt, hận không thể thiên đao vạn quả cậu ấy.

Tất cả những gì cô ta trải qua là do cậu ấy ban tặng.

Nhưng mà, nếu g.i.ế.c cậu ấy thì sao có thể hả giận bằng để cậu ấy làm tội phạm g.i.ế.c người được.

Dù sao thì cô ta cũng muốn nhìn xem, chờ đến khi cậu ấy biết mình đã tự tay g.i.ế.c Lý Ngọc thì cậu ấy sẽ giãy dụa giải thích như thế nào.

Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ bất lực tuyệt vọng của cậu ấy là cô ta đã vô cùng vui vẻ. Tiếp đó sờ lấy gương mặt Hoắc Đình Xuyên, một mặt điên phê lẩm bẩm nói: “Nếu đã là thứ tôi không lấy được thì người khác cũng đừng hòng lấy được, dù là tự tay tôi phải phá hủy thì người khác cũng đừng hòng nhúng chàm.”

“Nếu anh đã chán ghét tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ để anh phải sống trong địa ngục tại kiếp sau, ha ha ha ha....”

Nghe thấy tiếng cười của Chu Đình Đình, Lý Ngọc luôn cảm thấy sống lưng phát lạnh...

Ttheo Chu Đình Đình nhìn về phía anh Mãnh, anh ta hiểu ý, lập tức lấy ra con d.a.o găm mình đã chuẩn bị, liền đ.â.m về phía Lý Ngọc đang sững sờ.

Ngay vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tần Sương trực tiếp ném một viên đá vào mu bàn tay anh Mãnh.

Trong nháy mắt khi con d.a.o găm rơi xuống, Lý Ngọc tỉnh táo lại.

Anh Mãnh hét lớn một tiếng: “Ai đang làm trò quỷ, đi ra!”

Đúng lúc này, Hoắc Đình Xuyên vốn còn hôn mê đã đứng dậy trong nháy mắt.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 107: Chương 107



“Chu Đình Đình, không ngờ các người ác độc như vậy, lại muốn g.i.ế.c Lý Ngọc để tôi cõng nồi, đúng là các người đủ ác độc.”

“Hoắc Đình Xuyên tôi bị cô để mắt tới, đúng là xui xẻo tám đời!”

“Thế mà anh không ngất?” Chu Đình Đình thấy Hoắc Đình Xuyên đứng dậy thì cũng bị dọa lùi về sau mấy bước.

Lúc này Tần Sương và Hoắc Đình Châu đi ra từ trong rừng.

Nhìn hai người làm ác, Tần Sương giễu cợt nói: “Ban ngày ban mặt, thế mà dám g.i.ế.c người giá họa, xem ra các người đã từng làm ra không ít loại chuyện này?”

“A Châu, hẳn là nên đưa hai người này vào tù để người ta điều tra kỹ một chút, nhất là người đàn ông này.”

Nói xong còn chỉ chỉ vào người đàn ông được gọi là anh Mãnh.

Có thể nói người nói g.i.ế.c người liền g.i.ế.c người, vừa nhìn là biết đã dính mạng người vào tay.

Nếu còn là người mới thì không thể nào bình tĩnh như thế.

Mà Chu Đình Đình thấy mọi chuyện bị bại lộ thì lập tức quay người chạy trốn.

Sao Tần Sương có thể để cục u ác tính này tiếp tục tiêu dao, cô ném một cục đá đi, Chu Đình Đình lập tức đau đầu gối, trực tiếp quỳ xuống.

Anh Mãnh thấy thế, vừa xoay người muốn chạy trốn thì lại bị Hoắc Đình Châu gạt ngã khiến anh ta nằm sấp không dậy nổi.

Lúc này Lý Ngọc phản ứng lại thì cũng hoảng sợ, chảy đầy mồ hôi lạnh.

Vừa rồi bản thân mình suýt chút nữa là đã đi chầu Diêm Vương.

Bảo sao hai người này lại bảo anh ta đừng gấp, hóa ra là muốn anh ta trở thành kẻ c.h.ế.t thay.

“Thanh niên tri thức Tần, chuyện này tôi sai rồi, không nên lừa gạt thanh niên tri thức Hoắc tới đây, tôi không muốn g.i.ế.c người, cầu xin các người tha cho tôi có được không?”

Anh ta thật sự hối hận, nếu sớm biết thì anh ta đã không làm chuyện thất đức chỉ vì ba mươi tệ.

Nhất là bởi vì việc này mà thiếu chút mình cũng mất mạng, bây giờ anh ta hối hận đến mức ruột gan gần như xanh mét.

Mà Tần Sương nhìn Lý Ngọc một cái, cong môi nói: “Đợi lát nữa đi làm nhân chứng, lên án hai người bọn họ g.i.ế.c người, còn về anh, giáo dục 7 ngày thì sẽ được thả ra, dù sao thì bản thân cũng phải có trách nhiệm với việc mình từ làm ra.”

Nghe thấy lời của Tần Sương thì Lý Ngọc có thở phào một hơi.

Nghĩ thầm 7 ngày thì 7 ngày, dù sao thì cũng tốt hơn bị đưa đến trại cải tạo.

Còn về chuyện lên án, anh ta rất sẵn sàng, dù sao thiếu chút nữa thì mình đã chết, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho loại người ác độc này.

Nếu như không trực tiếp đè c.h.ế.t bọn họ mà để mấy người này đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bọn họ sẽ tìm anh ta gây phiền phức.

Anh ta cũng không phải người ngu, trong lòng rất hiểu.

Lúc này Chu Đình Đình đột nhiên mắng: “Hoắc Đình Xuyên, tên đàn ông chó này, anh c.h.ế.t không yên lành, cho dù Chu Đình Đình tôi làm quỷ thì cũng sẽ không tha cho anh!”

“Muốn tôi ngoan ngoãn đến cục cảnh sát, các người nằm mơ giữa ban ngày!”

Cô ta vừa dứt lời thì lập tức giơ cây s.ú.n.g ngắn từ trong tay ra.

Tần Sương thấy thế thì không kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”

“Phanh!”

“Sương Sương!”

“Chị Sương!”

“Thanh niên tri thức Tần!”

Tần Sương nghe thấy tiếng hét sợ hãi của đám người thì đột nhiên phát hiện thắt lưng mình có chút đau.

Khi có mùi m.á.u tươi nhàn nhạt tỏa ra thì Tần Sương mới chửi mắng một tiếng: “Thật là sơ suất, bỏ đi!”

Vậy mà cô lại không tránh thoát, bản thân trở nên rác rưởi như vậy từ lúc nào!

Hoắc Đình Châu nghe thấy tiếng s.ú.n.g thì cũng bị dọa đến mất hồn.

Anh run rẩy đi đến trước mặt Tần Sương: “Sương Sương, bị thương ở đâu? Bây giờ anh sẽ đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, có anh ở đây!”

Tần Sương che lấy vị trí vết thương bên cạnh eo: “Không có việc gì, chỉ có một viên đạn mà thôi, không c.h.ế.t được.”

“Anh mau thu khẩu s.ú.n.g lại, bây giờ đưa hai người này đi đến cục cảnh sát, lập tức lập tức!”

“Nhất định phải điều tra nghiêm ngặt người đàn ông này, Chu Đình Đình không thể nào có s.ú.n.g ngắn.”

“Được được được, bây giờ sẽ đưa đi, bây giờ chúng ta liền xuống núi!” Hoắc Đình Châu thấy em trai còn đứng sững sờ ở nơi đó thì cũng có chút tức giận: “Hoắc Đình Xuyên, mau trói người lại, đừng để người tự sát!”

Nghe anh cả gầm thét, Hoắc Đình Xuyên lập tức tỉnh táo lại.

“Anh cả, bây giờ em sẽ làm ngay, chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.”

Bây giờ cậu ấy nhìn thấy ánh mắt g.i.ế.c người của anh cả thì trái tim cũng bị dọa cho nhảy ra.

Bởi vì chuyện của cậu ấy mà chị Sương bị thương, cũng không trách anh cả muốn g.i.ế.c người!

Lý Ngọc càng vì mạng sống mà giúp đỡ Hoắc Đình Xuyên trói hai người.

Vì không để hai người bọn họ tự sát, Hoắc Đình Xuyên còn cởi bít tất cả mình nhét vào miệng của hai người.

Anh Mãnh thấy thế thì dùng sức giãy giụa.

Bây giờ anh ta cũng hối hận muốn chết, vốn cho rằng là chuyện nhỏ, kết quả lại biến thành thế này, nếu như bị đưa vào tù thì chắc chắn là anh ta không có khả năng ra ngoài.

Quả nhiên hồng nhan họa thủy, thật mẹ nó không nói sai mà.

Bây giờ anh ta thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Đình Đình.

Nhất là người đàn bà này còn lấy s.ú.n.g lục của anh ta, cho dù bây giờ có giải thích như thế nào thì cũng không rõ được.

Theo Hoắc Đình Châu ôm Tần Sương xuống núi nhanh chóng, đi đến ô tô của mình rồi đặt Tần Sương lên trên xe.

“Sương Sương, em cố gắng chịu chút, chúng ta sẽ nhanh chóng tới bệnh viện, em tuyệt đối đừng ngủ!”

“Ừ, em sẽ cố gắng, anh mau lên!”

Lúc này sắc mặt của Tần Sương đã có chút tái nhợt, chủ yếu là do mất m.á.u hơi nhiều.

Nếu không phải là biết đạn chỉ đ.â.m vào trong thịt thì cô cũng hoài nghi có phải mình sắp ngỏm rồi không.

Vừa nghĩ tới bởi vì em rể Hoắc Đình Xuyên mà mình đã phải chịu s.ú.n.g b.ắ.n hai lần thì cô cũng có chút im lặng.

Hiện tại cô cũng có chút hoài nghi, có phải là cậu ấy khắc cô không!

Ô tô nhanh chóng lái ra khỏi thôn, Hoắc Đình Xuyên cũng dẫn theo hai tội phạm g.i.ế.c người xuống.

Nhìn thấy Vu Viên Viên đi cắt cỏ cho lợn về thì trực tiếp hô: “Viên Viên, giúp tôi đi tìm đại đội trưởng, đã bắt được hai tội phạm g.i.ế.c người, chị Sương trúng đạn còn đang đến bệnh viện.”

Nghe thấy mấy chữ trúng đạn, bị thương thì Vu Viên Viên cũng sững sờ.

“Cậu nói gì? Ai bị thương?”

“Chị Sương bị thương, anh cả tôi đã lái xe đến bệnh viện, cô mau đi tìm đại đội trưởng, thuận tiện đi báo công an giúp tôi, nhanh đi!”

Nghe xong lời của Hoắc Đình Xuyên, cuối cùng Vu Viên Viên cũng hiểu rõ ràng. Tiếp đó cũng không để ý đến chuyện khác mà vứt bỏ rổ trong tay chạy về phía đại bộ hộ.

Cô ấy vừa chạy, vừa lo lắng cho Sương Sương, cũng không biết bị thương như thế nào. Cho đến khi tìm được đại đội trưởng, cô ấy nhanh chóng nói xong rồi trực tiếp về nhà đi xe đạp đến huyện thành.

Tần Phong thayas đứa nhỏ này hùng hùng hổ hổ, cũng chưa kịp hỏi thì đã thấy Vu Viên Viên biến mất như một làn khói.

Mà lúc đại đội trưởng dẫn người tìm được Hoắc Đình Xuyên thì nhìn thấy có hai người bị trói, ông ấy có hơi cau mày nói: “Đây là có chuyện gì? Ai g.i.ế.c người?”

“Đại đội trưởng, không biết Chu Đình Đình lấy đâu ra s.ú.n.g ngắn muốn g.i.ế.c cháu, kết quả chị Sương cứu cháu cho nên đã bị thương, anh cháu đã lái xe đưa chị ấy đến bệnh viện.”

“Cho nên lần này, coi như Chu Đình Đình là người trong thôn thôn thì đại đội trưởng cũng không thể bao che cho cô ta.”

Mấy người đại đội trưởng nghe xong lời của Hoắc Đình Xuyên thì đều hít sâu một hơi.

Nghĩ thầm, từ lúc nào mà lòng can đảm của con búp bê nhà họ Chu trở nên can đảm như vậy?

Ngay khi đại đội trưởng định đáp lại thì không biết Tần Phong đã đến từ lúc nào...

Nhìn hai người bị trói dưới đất.

Tần Phong nghi ngờ nói: “Đây là có chuyện gì? Con gái chú và anh cả cháu đâu?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 108: Chương 108



Nhìn thấy Tần Phong tới, Hoắc Đình Xuyên lập tức cảm thấy lo lắng.

“Chú, anh cả và chị Sương đi vào trấn.”

Bây giờ cậu ấy thực sự là không dám nói chị Sương bị thương.

Nếu như chú Tần biết thì chắc chắn là bây giờ sẽ đi lên trấn.

Nếu không phải là không bị thương, chân thuận tiện thì còn dễ nói, mấu chốt là bây giờ chú Tần chống gậy, nếu như kích động làm vết thương rách ra lần hai thì sẽ rất phiền toái.

Kết quả là cậu ấy còn chưa nói thì cái chày gỗ Lý Ngọc đã mở miệng nói: “Thanh niên tri thức Tần vừa mới cứu chúng tôi bị Chu Đình Đình dùng s.ú.n.g bắn, hẳn là lúc này đang đi bệnh viện...”

Anh ta vừa mới nói xong thì Tần Phong lập tức la lên: “Cậu nói cái gì? Ai bị thương?”

Hoắc Đình Xuyên: “...”

Bây giờ cậu ấy chạy trốn còn kịp không?

“Hoắc Đình Xuyên, cháu nói xem, cậu ấy có nói thật không, Sương Sương của chú bị thương phải không?”

Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy ánh mắt g.i.ế.c người của chú Tần thì cậu ấy cũng có chút run rẩy nói: “Chú Tần, chú đừng gấp, chị Sương bị thương, nhưng mà có thể nói là bị thương ngoài ra với chị ấy, không cho chúng cháu nói cho chú, chú đừng gấp.”

“Công phu của chị Sương tốt như vậy, vừa rồi chỉ là có chút sơ xuất, hơn nữa còn có anh cả cháu ở đó, sẽ không sao đâu.”

“Đánh rắm! Anh cả cháu ở đó mà Sương Sương của chú còn bị thương, cậu ta làm ăn kiểu gì thế? Cậu ta là phế vật sao?”

Lúc này Tần Phong thực sự bị làm tức chết.

Có nhiều người như vậy, lại còn để cho con gái đi cứu người, quả thật đều là thùng cơm.

Vừa nghĩ tới chuyện con gái bị thương, ông ấy liền vô cùng gấp gáp, muốn lên trấn tìm người.

Vẫn là Hoắc Đình Xuyên nói tiếp: “Chú Tần, bây giờ chú không thể đi, không tiện, chú tin cháu, chị Sương thật sự không bị thương nặng, hơn nữa tội phạm g.i.ế.c người còn đang ở nơi này, chú phải giúp chị Sương trừng trị hai người này.”

Vừa nghe đến mấy chữ tội phạm g.i.ế.c người, Tần Phong liền dừng bước lại, nhìn về phía hai người.

“Tại sao cô ta lại muốn g.i.ế.c người? Có phải có chuyện gì mà chú không biết không?”

Mặc dù tính cách con gái ông ấy có chút lãnh đạm nhưng đây là đứa trẻ do một tay ông ấy nuôi lớn cho nên ông ấy hiểu rõ.

Con gái của ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ kết thù với người khác. Trừ phi là bởi vì người bên cạnh thì mới có thể xuất thủ cứu giúp.

Mặc dù loại nhân cách chính trực này rất tốt nhưng mà cũng sẽ có lúc khiến cho bản thân bị thương.

Cho nên, dù sao thì ông ấy cũng cảm thấy con gái mình không liên quan đến chuyện này.

Mà Hoắc Đình Xuyên nghe chú hỏi như vậy thì cũng có chút lúng túng không biết nên nói thế nào.

Dù sao thì cũng là vì cậu ấy nên chuyện mới thành ra như vậy.

Ngay khi Hoắc Đình Xuyên còn chưa mở miệng giải thích thì ba mẹ nhà họ Chu nghe tin đã chạy tới.

Nhìn thấy con gái bị trói gô trói trên mặt đất thì mẹ Chu lập tức khóc ròng nói: “Các người làm cái gì vậy, tại sao lại trói con gái tôi, con bé đã làm chuyện gì?”

“Tại sao các người có thể trói người như thế, mau thả con gái tôi ra.” Ba Chu cũng sốt ruột nói.

Mà lúc Chu Đình Đình trông thấy ba mẹ thì hết sức kích động đứng lên.

Cô ta hối hận, cô ta không muốn chết.

“Ô ô...”

Cứu con!

Hoắc Đình Xuyên thấy Chu Đình Đình bắt đầu không thành thật thì cũng có chút tức giận nói: “Không thể thả người này, cô ta dùng s.ú.n.g b.ắ.n chị Sương, bây giờ chị Sương còn đang cứu chữa trong bệnh viện, lần này cho dù các người có làm gì thì cũng không thể thả được.”

“Bản thân làm sai thì chắc chắn phải tự gánh hậu quả!”

Cậu ấy nói vô cùng cường ngạnh, nếu không giải quyết người phụ nữ này triệt để thì quỷ mới biết cô ta sẽ động kinh vào ngày nào.

Mà ba mẹ Chu Đình Đình nghe thấy con gái mình dùng s.ú.n.g b.ắ.n người khác thì nét mặt hoảng sợ.

“Cậu, cậu nói cái gì?”

Mẹ Chu thực sự không thể tin con gái nhà mình sẽ làm ra chuyện này.

“Có phải là các người nhìn lầm rồi không? Sao con gái tôi có thể có súng!”

Ngay cả nét mặt ba Chu cũng có vẻ chất vấn.

Hoắc Đình Xuyên thấy thế thì đá người đàn ông ở dưới đất một cái rồi nói: “Con gái của bác cấu kết với người đàn ông này, muốn g.i.ế.c Lý Ngọc giá họa cho tôi, kết quả ta chị Sương và anh tôi xuất hiện cho nên hai người này mới không thành công.”

“Cho nên, sao con gái các người lại có s.ú.n.g thì cứ chờ công an tới là sẽ tự biết.”

Nghe thấy lời của Hoắc Đình Xuyên thì không chỉ người nhà họ Chu nghĩ mãi mà không rõ.

Ngay cả Tần Phong cũng có vẻ mặt nghi hoặc.

Giết người giá họa, người thời này cũng biết chơi như thế sao?

Co dù ông ấy có từng làm lão đại thì cũng không làm loại chuyện thất đức như vậy.

Nhưng mà, sau một quá trình thì cuối cùng ông ấy cũng hiểu ra.

Đầu nguồn của chuyện này cũng là bắt nguồn từ thằng nhóc này.

Hai anh em nhà họ Hoắc này, thực sự là một kẻ tai họa, một người phế vật, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

Nếu như con gái có chuyện bất trắc thì ông ấy nhất định sẽ phá hủy nhà họ Hoắc.

Thẳng đến khi Vu Viên Viên dẫn theo công an trở về thì trong thôn mới được tính là ồn ào.

“Phạm nhân ở đâu? Chúng tôi vừa nhận được tin báo án của thủ trưởng và thanh niên tri thức nói là có người cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người.”

Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy người tới thì cũng không nói nhảm, nói thẳng: “Anh công an, hai người bọn họ đang ở chỗ này, người phụ nữ trộm s.ú.n.g của người đàn ông b.ắ.n thanh niên tri thức Tần trong thôn chúng tôi.”

“Hơn nữa, vừa rồi người đàn ông này còn muốn g.i.ế.c Lý Ngọc, giá họa cho tôi, cho nên các người nhất định phải dẫn hai tội phạm g.i.ế.c người này về điều tra kỹ!”

“Còn cả Lý Ngọc này nữa, lúc đầu còn nhận tiền của bọn họ lừa tôi lên núi, cũng là đồng phạm.”

“Cũng may, anh ta chỉ dẫn đường, đã biết mình sai, cũng coi như đã hối lỗi sửa sai, các người dẫn đi lấy khẩu cung đi!”

Lý Ngọc vừa nghe nói mình cũng phải đến cục công an thì có chút sợ: “Thanh niên tri thức Hoắc, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi cũng là người bị hại, nể tình chúng ta cùng là người cùng thôn, còn xin anh tha thứ cho tôi.”

Đại đội trưởng nghe thấy lời của thanh niên tri thức Hoắc thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Trong thôn có một thủ phạm g.i.ế.c người, một đồng bọn, vậy là đại đội của bọn họ hoàn toàn đánh mất danh hiệu tiên tiến.

Nhưng mà, cho dù nói như thế nào thì đây cũng là người trong thôn mình, ông ấy cũng chỉ có thể cố gắng giảm tổn thất: “Thanh niên tri thức Hoắc, Chu Đình Đình g.i.ế.c người, tôi không còn gì để nói về chuyện này, nhưng mà đứa bé Lý Ngọc này, nếu không phải do gia đình nghèo quá thì cũng sẽ không nhận tiền làm chân chạy cho người ta.”

“Cho nên nể tình cậu ta vi phạm lần đầu và là người bị hại, có xử nhẹ một chút không.”

“Trong nhà cậu ta còn cha già, nếu như cậu ta thực sự xảy ra chuyện thì ba của cậu ta cũng chỉ có thể chờ chết.”

Người trong thôn đều biết tình huống nhà Lý Ngọc.

Đứa bé này cũng đáng thương, sau khi ba anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mẹ của anh ta liền trộm tiền rời đi.

Nếu không phải là đứa nhỏ hiếu thuận thì ba anh ta đã sớm c.h.ế.t trên giường.

Lần này nhận tiền của người ta, có lẽ cũng là vì muốn kiếm chút tiền sinh hoạt mà thôi.

Cho nên, xem như đại đội trưởng, ông ấy vẫn phải cố gắng tìm cho anh ta một đường thoát.

Mà Hoắc Đình Xuyên nghe thấy lời của đại đội trưởng thì nói: “Chú đội trưởng, mặc dù anh ta cũng vô tội trong chuyện này, nhưng mà cũng bởi vì sự l* m*ng của anh ta mà chị Sương bị thương.”

“Đương nhiên, chị Sương nói, có thể xử lý nhẹ, chỉ cần giáo dục một tuần là được, cho nên chú đội trưởng đừng nói nữa, cháu sẽ làm theo sắp xếp của chị Sương.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 109: Chương 109



Đại đội trưởng nghe thấy lời của Hoắc Đình Xuyên thì cảm thấy giáo dục bảy ngày đã là rất tốt.

Chỉ cần không bị đưa đến Tây Bắc, còn có thể trở về là được.

Tiếp đó dưới ánh mắt của người nhà họ Chu và toàn bộ thôn nhân, hai người liền bị công an mang đi.

Ba Chu mẹ Chu thấy con gái bị dẫn đi như vậy thì khóc vô cùng đau lòng.

Chỉ có các anh trai Chu Đình Đình biết em gái làm ra chuyện như thế thì cả kinh, chảy đầy mồ hôi lạnh.

Cũng may, bọn họ sớm chia nhà, nếu không gì nhà họ Chu thực sự bị hủy hoại.

Nhưng mà mấy năm gần đây, nhà họ Chu bọn họ cũng là đừng nghĩ đến chuyện gả cưới.

Tần Phong thấy mọi người đều đã đi thì mới gọi Hoắc Đình Xuyên lại: “Bây giờ cháu dẫn chú lên trấn, chú muốn đi thăm con gái, nếu còn nói nhảm nữa, lão tử sẽ đánh gãy chân chó của cháu!”

Hoắc Đình Xuyên thấy chú Tần nói như vậy thì không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Vậy thì cháu sẽ lái xe đạp chở chú đi.”



Mà một bên khác, Tần Sương được Hoắc Đình Châu đưa đến bệnh viện thì lập tức tìm bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho cô.

Mặc dù chỉ trúng đạn ngoài ra, nhưng nếu để đạn ở trong cơ thể lâu thì sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ cho cơ thể.

Chủ yếu nhất là, có vẻ như đạn đã làm tổn thương mạch máu, sắc mặt lúc này của Tần Sương trắng đến mức dọa người.

Nếu không phải là Tần Sương thường xuyên rèn luyện, tố chất thân thể tốt hơn thì có lẽ đã sớm ngất đi.

Nhìn cô gái mình yêu mến bị thương vì em trai mình lần thứ hai, anh thực sự muốn xách Hoắc Đình Xuyên về thành.

Thực sự là không làm được gì, nhưng mà gây chuyện lại là người đứng đầu.

Mà bác sĩ giải phẫu cho Tần Sương lần này, sau khi nhìn thấy bệnh nhân thì cũng trêu chọc nói: “Cô Tần, nhanh như vậy mà đã lại gặp mặt, cô nói xem có phải chúng ta có thù không, lần nào gặp nhau cũng là trúng đạn, không thể đổi sang bệnh khác sao?”

Tần Sương nghe thấy bác sĩ trêu chọc thì cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn, quỷ mới biết tại sao mấy người này luôn có s.ú.n.g đạn, thật không biết bây giờ quốc gia đang quản lý như thế nào.”

Bây giờ cô cũng buồn rười rượi, bị đạn b.ắ.n hai lần, tỉ lệ trúng thưởng đúng là cao thái quá.

Nếu như lúc này mà có xổ số thì cô nhất định sẽ đi mua.

Hoắc Đình Châu thấy Tần Sương còn có tinh thần nói chuyện phiếm thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không bị thương ở bộ phận quan trọng thì sau này bồi bổ một chút là được.

Nếu như thực sự có chuyện lớn xảy ra thì anh cũng không biết giải thích với ba vợ như thế nào.

Bản thân vốn đang ở thời kỳ khảo sát, vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, bây giờ lại quay về điểm xuất phát.

Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ba vợ biết chuyện thì anh đã vô cùng đau đầu.

Cũng may lần trước ba vợ còn không biết, nếu không thì em trai của anh chắc chắn sẽ bị ba vợ đuổi ra khỏi cửa, ăn P đi.

Chờ Tần Sương bên này vừa băng bó kỹ xong thì người của công an bên kia liền đến.

Nhìn thấy Hoắc Đình Châu thì trực tiếp chào một cái, nói: “Thủ trưởng, bây giờ có tiện lấy lời khai không?”

Bởi vì Hoắc Đình Châu báo công an cho nên anh phải đi làm thủ tục,

Hơn nữa chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Một người có s.ú.n.g ngắn, còn dám g.i.ế.c người giá họa, vừa nhìn là biết tái phạm. Lập tức trả lời: “Chúng ta đi ra bên ngoài nói.”

Sau đó quay đầu dặn dò Tần Sương: “Bây giờ em nghỉ ngơi trước, anh đi một chút rồi quay lại.”

“Ừ, đi đi, đúng lúc em có chút buồn ngủ.”

Cô mất m.á.u quá nhiều, đúng là lúc này mắt có chút không mở nổi.

Chờ mấy người Hoắc Đình Châu vừa đi, cô liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Kết quả, Hoắc Đình Châu còn không chưa khai khẩu cung xong thì đã thấy em trai dẫn ba vợ tới.

“Hoắc Đình Châu, con gái tôi đâu? Cậu bảo vệ con bé thế sao?”

“Có nhiều người như thế, đều ăn phân hết rồi à?”

“Ngay cả con gái tôi mà cũng không bảo vệ được, cần cậu làm cái gì!”

Nghe ba vợ giáo huấn, Hoắc Đình Châu không dám phóng chút P nào.

Dù sao, nếu như anh chú ý chút thì đã không có chuyện này xảy ra.

Tiếp đó cúi đầu trả lời: “Ba, Sương Sương không sao, bay giờ đã ngủ, nếu ba có tức giận thì đợi trở về rồi phát tác được không?”

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có con trai!”

Bây giờ Tần Phong thực sự bị làm tức chết.

Còn chưa kết hôn mà đã gọi ba liên tục, thật không biết sao da mặt người này lại dày như thế!

Tiếp đó hỏi: “Con gái tôi ở phòng nào, tôi đi thăm một chút.”

“Để cháu đưa chú đi.”

Hoắc Đình Châu biết bây giờ ba vợ đang tức giận, nói ít vẫn tốt hơn chút.

Chờ đến khi đưa người vào phòng bệnh, Hoắc Đình Châu quay lại chỗ công an ghi khẩu cung.

Mà mấy công an nhìn thấy Tần Phong giáo huấn thủ trưởng thì đều bị dọa sợ, cũng không dám thở mạnh.

Dù sao thì xem kịch cũng phải xem mình có được phép xem không.

Nếu làm không tốt thì sẽ rất dễ bị diệt khẩu.

Đương nhiên, Hoắc Đình Xuyên bị đám người coi là không khí, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn làm cửa thần ở trước cửa phòng.

Nhìn sắc mặt tồi tệ của con gái, Tần Phong đau lòng ghê gớm.

Giờ khắc này, ông ấy lập tức nhớ để cảnh tượng con gái trúng đạn vào kiếp trước.

Lúc đó cũng trắng bệch như vậy, về sau nuôi rất lâu thì mới có thể điều dưỡng khỏe lại.

Ông ấy sờ vào trán của con gái, thấy không nóng rần lên thì mới ngồi ở bên giường yên lặng chờ đợi.

Mà Hoắc Đình Châu bên này, sau khi mấy người công an rời đi thì mới nhớ tới khởi nguồn của tai họa.

Nhìn vẻ mặt chột dạ của em trai, anh thực sự là giận không có chỗ phát tiết.

Xách cái cổ của Hoắc Đình Xuyên xuống lầu.

Chờ đến khi đi đến địa phương không người, Hoắc Đình Châu hỏi: “Nói một chút, Chu Đình Đình này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có phải là đã có chuyện quan trọng gì chưa nói với anh không?”

Thấy mặt anh cả đen lại, Hoắc Đình Xuyên không thể làm gì khác hơn là nói ra hết những chuyện trước đây, không giấu diếm gì cả.

Bây giờ cậu ấy có chút hối hận, nếu biết người phụ nữ này trở về sẽ báo thù thì cậu ấy đã sớm ra tay.

Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy lời của em trai xong thì trên mặt cũng có tia hắc tuyến.

Anh thực sự không nghĩ tới, vậy mà lại là hoa đào nát vụn của em trai.

Hơn nữa bên trong chuyện này còn có vết tích của người yêu.

Thật không biết nên nói gì cho tốt.

Nhưng mà bởi vì em trai mà vợ bị thương lần hai, anh vẫn rất tức giận.

Tiếp đó không đợi Hoắc Đình Xuyên phản ứng lại, cậu ấy liền nghênh đón trận đánh tơi bời của anh cả.

Theo tiếng g.i.ế.c heo truyền ra, Hoắc Đình Xuyên chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Chờ đến khi Hoắc Đình Châu đánh đủ thì mới thu tay lại nói: “Chờ lát nữa xin lỗi chú Tần, nếu như chú Tần không tha thứ thì em c.h.ế.t chắc!”

Vừa nghĩ tới sắc mặt của chú Tần, Hoắc Đình Châu liền vô cùng bực bội.

Cũng may, không phải bị thương nặng cho nên còn có thể hòa dịu một chút.

Sau đó, Hoắc Đình Châu đi đến cung tiêu xã mua một chút thuốc bổ và hoa quả rồi mới dẫn em trai về phòng bệnh của Tần Sương.

Lúc Tần Phong trông thấy anh em nhà họ Hoắc tiến vào thì phải gọi là sắc mặt âm trầm.

“Hai người các cậu có thể đi về, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho con gái mình, ở đây không cần các câu, vừa nhìn thấy là đã thấy phiền!”
 
Back
Top Bottom