Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 370: Chương 370



Đường Mẫn cười nói: “Ôi chao, cháu gái yêu quý của bà muốn ăn sao? Vậy thì bà nội nhất định phải chiều theo rồi. Lát nữa bà sẽ gọi điện cho Đinh Xuyên, bảo nó mang một ít đồ ăn cay về, trong nhà ngoài kim chi cay con bảo muối trước đó ra thì không còn gì khác.”

“Mẹ, hay là tối nay chúng ta ăn thịt nướng đi, gần đây ngày nào cũng ăn canh, con ngán quá rồi.”

“Vừa hay tối nay gọi ba con sang, bảo Hổ Tử dẫn em gái nó sang đây luôn, từ hồi xuất viện đến giờ em vẫn chưa gặp lại con bé, cũng không biết sức khỏe thế nào rồi.”

Đường Mẫn đáp: “Được, lát nữa về nhà mẹ sẽ gọi điện cho bọn họ, bảo Hổ Tử đón ba con sang luôn.”

Đứa nhỏ Tần Dã kia rất hiểu chuyện, lại còn xinh xắn đáng yêu, cho nên Đường Mẫn cũng rất yêu quý.

Hai người đi dạo trong sân một vòng, Tần Sương cũng không muốn đi nữa.

Trở về nhà, Đường Mẫn bảo người giúp việc đi chợ mua thức ăn, loại nào cũng mua nhiều một chút.

Nhà bọn họ đông người, nếu mua ít quá sẽ không đủ ăn.

Thấy mẹ chồng tất bật như vậy, Tần Sương lên mạng tìm mua một số loại gia vị và sốt ướp thịt nướng.

Nhưng chợt nhớ ra trong nhà chưa có bếp nướng điện, cô lên lầu, trở về phòng, lập tức đặt mua một chiếc bếp nướng điện loại lớn.

Với thân phận hiện tại của cô, cho dù lấy ra thứ gì thì mọi người cũng sẽ không quá ngạc nhiên.

Dù sao rất nhiều thiết bị điện trong nhà đều do cô cải tiến hoặc sản xuất ra.

Bên kia, sau mấy ngày suy nghĩ thông suốt, Hoắc Đinh Xuyên cuối cùng cũng xác định mối quan hệ yêu đương với Hoa Đóa Đóa.

“Đóa Đóa, em chắc chắn là không hối hận khi ở bên anh chứ? Anh nói cho em biết, nếu em hối hận thì anh sẽ không buông tha cho em đâu.”

Hoa Đóa Đóa nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, hơn nữa em cũng đã đóng dấu xác nhận rồi, em không lấy anh thì lấy ai?”

“Em nói cho anh biết, nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ bảo ba anh trai của em đánh anh.”

Hoắc Đinh Xuyên thở dài: “Hoa Đóa Đóa, rõ ràng là em trêu chọc anh trước, sau này em chính là người phụ nữ của anh rồi. Tình hình nhà anh thế nào thì anh không nói nữa, nếu em đã suy nghĩ kỹ muốn bước chân vào nhà họ Hoắc chúng anh, vậy thì sau này phải cùng anh tôn trọng chị dâu, nếu em ghen tuông vô cớ, đến lúc đó đừng trách anh không giúp em.”

“Trong nhà chúng anh, địa vị của chị dâu là không ai có thể lay chuyển được, dù sao thì chúng anh cũng không có bản lĩnh lớn như chị dâu, nếu em mà cảm thấy mẹ anh thiên vị chị dâu, nếu không chấp nhận được điều này thì em phải suy nghĩ cho kỹ, hôn nhân là chuyện cả đời, anh không muốn ép buộc bất kỳ ai.”

Người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là chị dâu Tần Sương.

Anh cả quanh năm suốt tháng ở trong quân đội, chắc chắn là không quản lý được chuyện nhà, còn anh thì không có đầu óc kinh doanh như chị dâu, nếu thật sự để cậu ấy tiếp quản Hoắc gia, ước chừng không bao lâu nữa Hoắc gia sẽ xuống dốc.

Hơn nữa, hiện tại ngay cả bản thân cậu ấy cũng phải đi theo chị dâu học làm ăn kiếm tiền.

Thêm vào đó, mẹ cậu ấy đặc biệt yêu quý chị dâu, cho nên đến lượt con dâu của mình, rất có thể mẹ cậu ấy sẽ có chỗ nào đó không chu toàn, nếu không nói trước, đến lúc đó tranh giành tình cảm vì những chuyện nhỏ nhặt này thì thật là mất nhiều hơn được.

Nghe Hoắc Đinh Xuyên nói xong, Hoa Đóa Đóa mỉm cười nói: “Dì Đường thích chị Tần, em không có ý kiến gì, sau này em gả cho anh, em cũng sẽ rất yêu quý chị ấy, đến lúc đó anh đừng có mà ghen đấy nhé!”

Lúc đầu cô ấy theo đuổi Hoắc Đinh Xuyên chính là vì muốn tiếp cận chị Tần, sau đó mới dần dần thích người đàn ông này.

Bây giờ coi như là hai người có tình cảm với nhau, trừ khi đầu óc có vấn đề mới đi tranh giành tình cảm với chị dâu.

Một người phụ nữ ưu tú như vậy, cô ấy còn chưa kịp ôm đùi thì sao có thể làm vậy được, cho nên những điều Hoắc Đinh Xuyên nói đối với cô mà nói, không có vấn đề gì cả.

“Được rồi, những vấn đề anh nói đều không phải là vấn đề, anh chỉ cần biết em không phải là người thiển cận, cho dù sau này nhà họ Hoắc có phân chia tài sản, ba mẹ cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, em sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”

“Dù sao chúng ta đều có tay có chân, muốn gì cũng có thể tự mình cố gắng, anh nói có đúng không?”

Tuy rằng cô ấy được nuông chiều từ nhỏ, nhưng ba mẹ cô ấy đã dạy cô cách làm người từ nhỏ.

Hơn nữa cô ấy cũng không phải là người quá coi trọng tiền bạc, chỉ cần đủ tiêu là được.

Thấy Hoa Đóa Đóa hiểu chuyện như vậy, Hoắc Đinh Xuyên thầm nghĩ, đây có được coi là chị dâu giúp cậu ấy chiêu dụ vợ về không?

Ban đầu cậu ấy còn nghĩ trước khi tốt nghiệp sẽ không nghĩ đến chuyện của bản thân, kết quả duyên phận đến rồi thì thật sự là không thể nào cản nổi.

“Đi, bây giờ anh đưa em về nhà nói chuyện với mẹ anh, vừa hay chiều nay không có tiết học, em thấy thế nào?”

Hoa Đóa Đóa suy nghĩ một chút: “Cũng được, nhưng mà anh phải đi mua quà cùng em đã, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em đến nhà anh với tư cách là bạn gái của anh, đi tay không thì không hay lắm.”

Hoắc Đinh Xuyên vui vẻ đáp: “Được, em nói gì là nấy, sau này trừ những chuyện quá lớn ra, những chuyện khác em cứ tự mình quyết định, anh cả cũng nói với chị dâu như vậy, em ở bên anh cũng thế, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu.”

Hoa Đóa Đóa đỏ mặt: “Đinh Xuyên, cảm ơn anh, sau này em sẽ không đuổi đánh anh nữa.”

Nghĩ đến việc trước đây mình đã đuổi đánh Hoắc Đinh Xuyên khắp trường, cô ấy cảm thấy ngại ngùng không thôi, sớm biết vậy lúc trước đã không làm quá như vậy rồi, quả nhiên trước kia càng kiêu ngạo thì bây giờ càng xấu hổ.

Cặp đôi mới yêu nhau tay trong tay đi dạo trong khuôn viên trường, các bạn học xung quanh nhìn thấy hai người trai tài gái sắc đều vô cùng ngưỡng mộ.

Những sinh viên quen biết hai người, thấy cuối cùng hai người cũng đến với nhau, cũng xì xào bàn tán, dù sao trước đây hai người này cãi nhau cũng khá là kinh thiên động địa.

Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người chúc phúc cho hai người.

Tần Sương còn chưa biết hai người kia đã chính thức ở bên nhau, lúc này cô đang nghiên cứu đồ đạc bên phòng thí nghiệm.

Do gần đây cơ thể không được khỏe, tiến độ bên phòng thí nghiệm cũng chậm đi không ít.

Dù sao rất nhiều nguyên vật liệu bên kia đều là những thứ mà người khác không thể nào kiếm được, nếu không phải cô có hệ thống, thì cho dù cô có giỏi đến đâu cũng không thể nào kiếm được nhiều thứ như vậy.

Vừa nghĩ đến bản vẽ thiết kế của phòng thí nghiệm, Tần Sương vừa viết viết vẽ vẽ trên bàn, nghĩ đến kế hoạch sau này, xem ra việc tuyển dụng nhân viên cũng nên bắt đầu rồi.

Phòng thí nghiệm của cô khác với của người khác, sau này rất nhiều thứ sản xuất ra từ đây đều phải thông qua quốc gia mới có thể bán ra ngoài.

Nhân tài là một chuyện, thiết bị thí nghiệm cũng là một vấn đề vô cùng quan trọng.

Tuy rằng trước đây cô đã thu thập được rất nhiều thiết bị ở nước ngoài, nhưng theo yêu cầu lý tưởng của cô, những thiết bị đó đều không đạt tiêu chuẩn.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 371: Chương 371



Đang mải mê viết, đột nhiên Tần Sương cảm thấy đau nhói ở ngực, cô hít vào một hơi, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy.

Cô đặt bút xuống, day huyệt thái dương, nhìn đồng hồ, quyết định đi ngủ một lát rồi dậy viết tiếp.

Mà ở bên kia biên giới, lúc này Hoắc Đình Châu hai tay bê bết máu, nếu không phải mặc áo chống đạn mà vợ anh đưa cho, thì lúc này chắc anh đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Bọn họ không ngờ rằng đối phương lại điên cuồng như vậy, tự mình còn có nhiều người chưa rút lui mà đã cho nổ bom.

Nhìn thấy hơn chục người thuộc hạ hy sinh trong nháy mắt, Hoắc Đình Châu cũng đỏ hoe mắt.

Võ Bằng lắc cái đầu cho đỡ ù tai, thấy lão đại cả người đầy vết thương, cố gắng đứng dậy, đi tới nói: “Lão đại, chúng ta rút lui nhanh đi, anh mà không băng bó kịp thời sẽ bị mất m.á.u quá nhiều đấy, chúng ta quay lại xử lý lũ khốn kiếp đó sau.”

Hoắc Đình Châu nhìn khung cảnh tan hoang trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, tất cả rút lui, nhanh!”

Lần này là anh sơ suất, không ngờ đối phương lại không quan tâm đến tính mạng của chính mình, nói cho nổ b.o.m là cho nổ bom, thật sự là loài cầm thú.

Võ Bằng cũng không khá hơn là bao, nếu như vừa rồi lão đại không đẩy anh ấy ra, thì giờ phút này anh ấy đã bị nô thành trăm mảnh rồi.

May mà sau khi cho nổ bom, đám người kia đã bỏ chạy hết, nếu không, bây giờ mà giao tranh thêm lần nữa, chắc chắn sẽ có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh.

Hoắc Đình Châu dùng băng gạc băng bó qua loa vết thương, sau đó uống một viên thuốc “bảo mệnh” mà vợ anh đưa cho, lúc này mới đứng dậy, dẫn theo những người lính còn lại rút lui.

Lúc mới nhận nhiệm vụ, anh đã biết lần này rất khó khăn, chỉ là không ngờ lại khó đối phó đến vậy.

Sau khi tên trộm tài liệu kia chạy vào địa bàn của đối phương thì không thấy ra nữa, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cũng không biết anh ta còn sống hay không.

Giờ đến cả một góc áo của anh ta bọn họ cũng chưa chạm vào, hai bên đã thương vong vô số, đám người này thật sự là ngoan cố đến đáng sợ.

Sau khi Hoắc Đình Châu rút lui an toàn về doanh trại, Lê Hạo dẫn theo hai người lính đến.

“Đoàn trưởng Hoắc, chẳng phải mọi người nói là không có vấn đề gì sao? Sao thương vong lại nặng nề như vậy?”

Nghe thấy giọng điệu hả hê của đối phương, Hoắc Đình Châu vừa cho bác sĩ xử lý vết thương vừa lạnh nhạt đáp: “Đoàn trưởng Lê lợi hại như vậy, sao lúc đó không đi? Đáng lẽ ra lần này là do trung đoàn các người đi, tôi nói câu khó nghe, lần này là chúng tôi làm vật thế mạng cho các người đấy. Đối phương gài nhiều b.o.m như vậy, đây là tin tức mà các người cung cấp, anh còn mặt mũi đến chất vấn nhiệm vụ tôi làm thất bại?”

Thật sự coi Hoắc Đình Châu này là quả hồng mềm dễ bóp sao? Lúc đầu không nên tin tưởng tin tức của bọn họ, làm hại c.h.ế.t nhiều chiến sĩ như vậy, nghĩ đến là trong lòng anh lại đau nhói.

Lê Hạo thấy anh nói như vậy, ánh mắt cũng tối sầm lại, thầm nghĩ: Chẳng phải anh rất lợi hại sao? Lần này thất bại thảm hại như vậy, xem anh báo cáo với cấp trên thế nào.

Võ Bằng thấy Lê Hạo giả vờ giả vịt như vậy, cười lạnh một tiếng: “Chuyện của chúng tôi không cần đoàn trưởng Lê phải bận tâm, bây giờ anh nên lo mà kiểm tra lại nhân viên truyền tin của mình đi, sai lầm lớn như vậy, trung đoàn của anh cũng đừng hòng chạy thoát.”

Thật sự coi bọn họ dễ bắt nạt sao? Loại người như vậy không biết cấp trên làm sao mà để cho tham gia nhiệm vụ.

Ban đầu nói rõ là hợp tác cùng nhau, kết quả lần này là do trung đoàn của bọn họ sơ suất, quả nhiên không thể tin tưởng đám người này.

Hoắc Đình Châu băng bó xong vết thương, ngẩng đầu nhìn Lê Hạo: “Mấy người về trước đi, chuyện này tôi sẽ báo cáo rõ ràng với cấp trên, xem ra không cần phiền đến các người nhiệm vụ tiếp theo nữa.”

Vợ anh nói đúng là không sai, những người xa lạ xung quanh còn biết đ.â.m sau lưng hơn cả kẻ thù, thật sự là nực cười.

Lê Hạo thấy ở đây cũng không nhận được kết quả gì tốt đẹp, trừng mắt nhìn Võ Bằng một cái rồi dẫn người rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Hoắc Đình Châu mới lên tiếng: “Võ Bằng, anh nói với anh em bên dưới, bảo bọn họ cẩn thận một chút, Lê Hạo kia không có mục đích tốt đẹp gì đâu, nhất định đừng trúng kế của hắn ta.”

“Vâng, tôi sẽ nhắc nhở mọi người cẩn thận, chỉ tiếc cho các anh em đã hy sinh.”

“Đừng nghĩ nữa, sau khi trở về, tôi sẽ lấy tiền túi ra bồi thường thêm cho gia đình bọn họ.”

Lần này cũng có một phần sai lầm của anh, nhiều người hy sinh như vậy, món nợ này anh sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Bên kia, Tần Sương ngủ một giấc dậy, trời cũng đã tối dần.

Nhìn đồng hồ đã hơn 5 giờ chiều, cô nhớ tối nay phải ăn thịt nướng, rửa mặt qua loa rồi xách bếp nướng điện đi ra phòng ăn.

Đường Mẫn đang cùng người giúp việc sơ chế nguyên liệu, thấy con dâu xuống thì cười nói: “Có phải là đói bụng rồi không? Sắp xong rồi, chờ bọn họ về là ăn cơm được rồi, nếu con đói thì ăn tạm ít bánh ngọt đi, đừng để bụng đói.”

Tần Sương cười đáp: “Con không sao, không đói lắm. Đây là bếp nướng điện, lát nữa chúng ta dùng cái này nướng thịt, à mẹ giúp con cắt ít khoai tây và bí đỏ thành lát mỏng, con muốn ăn.”

“Được được được, để mẹ làm cho con ngay, con ra phòng khách ngồi đợi đi.”

Tần Sương đặt bếp nướng điện xuống, ra phòng khách bật tivi, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 6 giờ tối, mọi người trong nhà cũng lần lượt trở về.

Nhìn thấy Hoắc Đinh Xuyên dẫn Hoa Đóa Đóa tay xách nách mang quà cáp về nhà, Tần Sương lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Hoắc Nam Hi cũng dẫn bạn trai Hạ Bắc Mặc về nhà.

“Ồ, hai người hôm nay hẹn nhau cùng về ra mắt à?”

Bị chị dâu trêu chọc, Hoắc Đinh Xuyên và Hoắc Nam Hi đều ngại ngùng cười.

Nói thật, lần này thật sự chỉ là trùng hợp, ngay cả Hạ Bắc Mặc cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Chỉ có Hoa Đóa Đóa là tự nhiên như ruồi, cười nói: “Chị Tần, em và Đinh Xuyên đang hẹn hò, hôm nay đến đây để ra mắt chú dì và chị.”

Tần Sương xoa bụng cười nói: “Đều là người một nhà cả, để đồ xuống rồi qua đây ngồi đi, đừng câu nệ như vậy.”

Hạ Bắc Mặc đặt đồ xuống, đi tới trước mặt Tần Sương, hỏi: “Gần đây chị họ có khỏe không?”

“Rất tốt, chỉ ăn với ngủ, sống cuộc sống như cá mặn vậy, em không thấy gần đây chị béo lên nhiều rồi sao?” Tần Sương mỉm cười đáp.

“Chị khỏe là tốt rồi, bà nội dạo trước còn hỏi thăm chị đấy, nói là đến lúc chị sinh con, bà sẽ qua chăm. À, còn chuyện của em với Nam Hi, em đã nói với ba mẹ em rồi, bọn họ đều rất hài lòng, còn nói có chị họ ở đây, chị cứ quyết định là được.”

Trước đó cậu ấy gọi điện thoại về nhà, nói là đang hẹn hò với em chồng của chị họ, cả nhà đều rất vừa lòng.

Họ còn nói hôn sự của cậu ấy, chỉ cần chị họ không có ý kiến gì thì bọn họ cũng không có ý kiến gì, có thể thấy ba mẹ cậu ấy rất thích người chị họ này, khiến cậu ấy cũng phải hoài nghi xem mình có phải là con ruột hay không.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 372: Chương 372



Tần Sương mỉm cười: “Chuyện kết hôn của các em thì tự mình quyết định đi, chị chỉ có một yêu cầu, nếu dám gieo rắc hy vọng rồi bỏ rơi đối phương thì đừng trách chị trở mặt, không chỉ riêng gì em, Đinh Xuyên cũng vậy, hai người nghe rõ chưa?”

“Còn Nam Hi và Đóa Đóa, tuy rằng hai đứa đều được nuông chiều từ nhỏ, nhưng chị hy vọng hai đứa có thể hiểu chuyện một chút, đừng có lúc nào cũng ghen tuông mù quáng, đều là người trưởng thành rồi, có hiểu lầm gì thì nói rõ ràng. Các em đều là người có sự nghiệp, bạn bè khác giới xung quanh chắc chắn là không ít, cho nên đừng có suy đoán lung tung, tình cảm muốn lâu dài thì phải dựa trên lòng tin, nhớ kỹ chưa?”

Bốn người đồng thanh đáp: “Dạ, nhớ rồi ạ!”

“Được rồi, những lời thừa thãi chị cũng không nói nhiều nữa, đã đến nước này rồi, chắc hẳn các em đều đã suy nghĩ chín chắn rồi.”

“Còn mấy năm nữa mới tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này, các em cứ từ từ tìm hiểu nhau, nếu sau khi tốt nghiệp mà tình cảm vẫn như bây giờ, đến lúc đó chị sẽ đích thân tổ chức hôn lễ cho các em, đảm bảo sẽ khiến các em nhớ đời!” Tần Sương cam đoan.

“Cảm ơn chị dâu, em và Đóa Đóa sẽ cố gắng.” Hoắc Đinh Xuyên cười đáp.

“Ôi chao, hôm nay nhà mình đông vui thật đấy!”

Nghe thấy giọng nói của ba chồng, Tần Sương cười đáp: “Ba về rồi ạ.”

Hoắc Viễn Quân cởi áo khoác ngoài, cười nói: “Ừm, xong việc là ba về ngay. Mà hôm nay có hoạt động gì à? Sao Đóa Đóa và Tiểu Mặc đều đến đây vậy?”

Thấy Hoa Đóa Đóa và Hạ Bắc Mặc đều có chút ngại ngùng, Tần Sương cười nói: “Ba, Đóa Đóa và Đinh Xuyên đang hẹn hò, em họ Bắc Mặc và Nam Hi cũng vậy, cho nên hôm nay đến đây là để ra mắt ba mẹ, ba có vui không?”

Nghe vậy, Hoắc Viễn Quân ngẩn người: “Đóa Đóa, cháu nhìn trúng thằng con trai thứ hai nhà bác rồi sao? Mắt cháu không bị mù chứ?”

Hoa Đóa Đóa ngượng ngùng đáp: “Chú, chúng cháu yêu thích lẫn nhau, chú có đồng ý cho cháu và Đinh Xuyên ở bên nhau không ạ?”

Hoắc Viễn Quân cười ha hả: “Đồng ý chứ, cháu gái ngoan như vậy, sao chú lại không đồng ý được. Không ngờ có ngày chú lại trở thành người một nhà với nhà họ Hoa, ba cháu biết chuyện này chưa?”

“Hì hì, chú yên tâm, ba cháu nói rồi, chỉ cần cháu thích là được, ông ấy không có ý kiến gì, dù sao cũng phải gả đi thôi, ba cháu còn nói nhà chú tốt, biết rõ lại gần nhà, cho nên rất yên tâm, chú cứ yên tâm!” Hoa Đóa Đóa thẳng thắn nói.

“Ồ, nếu ba cháu đã không có ý kiến gì thì tốt rồi, hoan nghênh cháu đến với nhà họ Hoắc.” Nói xong, ông ấy quay sang nhìn Hạ Bắc Mặc: “Thằng nhóc này, khi nào thì cháu hái được “bắp cải” nhà bác vậy?”

Thấy ba vợ tương lai đen mặt, Hạ Bắc Mặc chỉ có thể gượng gạo nói: “Cháu và Nam Hi quen nhau cũng được một thời gian rồi, là Nam Hi nói cháu đạt yêu cầu mới dẫn cháu về ra mắt chú dì ạ.”

Hoắc Viễn Quân nhướng mày: “Ồ, đã được kiểm tra rồi sao? Nếu đã như vậy thì hai đứa bên nhau vui vẻ, nếu để cho chú biết cháu dám bắt nạt con gái chú, cẩn thận roi da của chú đấy!”

Tuy rằng trong lòng ông ấy không muốn con gái bị “hái” đi như vậy, nhưng con gái đã lớn, giữ cũng không được, dù sao cũng phải gả đi, đã là người nhà của con dâu, ông ấy cũng yên tâm hơn không ít.

Một người đàn ông có lý lịch rõ ràng, tổng thể vẫn hơn những tên đàn ông không biết từ đâu chui ra.

Hơn nữa, con dâu cũng ở đây, ông cũng phải nể mặt cô một chút.

Hạ Bắc Mặc vốn đã chuẩn bị tâm lý bị mắng hoặc bị giáo huấn một trận, kết quả chỉ nhận được một câu nhẹ như lông hồng, khiến cậu ấg có chút không chân thật.

Tần Sương thấy vậy cười nói: “Mọi người đều đã lớn cả rồi, yêu đương là chuyện bình thường, nhìn mọi người căng thẳng kìa.”

“Lúc trước chị và Đình Châu ở bên nhau, ba chị còn nghiêm nghị hơn nhiều, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng đồng ý sao? Dù sao thì chị cũng không thể cả đời không kết hôn được.”

“Cho nên chỉ cần các em sống tốt là được, bọn chị sẽ không có ý kiến gì đâu, đúng không ba?” Tần Sương cười nói.

Hoắc Viễn Quân gật đầu: “Sương Sương nói đúng, các con đều đã lớn cả rồi, nếu như hòa hợp thì sau khi tốt nghiệp kết hôn luôn đi, ba cũng không còn trẻ nữa, có thể tận mắt chứng kiến các con thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, coi như cũng là hoàn thành tâm nguyện của ba.”

“Bên phía Đóa Đóa, tìm ngày lành tháng tốt rồi làm lễ đính hôn, mang sính lễ sang trước.”

“Còn Tiểu Mặc, xem ý kiến của ba mẹ cháu thế nào, nếu được thì cũng ấn định ngày cưới luôn đi, tránh để người ngoài nhìn vào dị nghị.”

Thân phận của ông ấy vốn đã nhạy cảm, con cháu trong nhà đương nhiên cũng sẽ bị người khác dòm ngó.

Bây giờ có thể ổn định như vậy, phần lớn là nhờ công lao của con dâu.

Dù sao địa vị một nhà khoa học được quốc gia coi trọng như vậy không phải người thường có thể lay chuyển được.

Chưa kể đến việc, chỉ riêng quỹ từ thiện của con dâu đã là một điểm sáng lớn trong nước, cộng thêm việc quyên góp không đếm xuể hàng năm, cấp trên đã vui đến mức không thể vui hơn được nữa.

Một người vừa có năng lực, vừa có tấm lòng nhân ái, yêu nước như vậy, trừ khi lãnh đạo cấp trên bị nước vào não thì mới chèn ép nhân tài như vậy.

Không phải ông ấy nói quá, chỉ cần con dâu muốn, rất nhiều quốc gia trên thế giới đều có thể mời cô về cung phụng như “bảo bối”, cho nên chỉ cần con cháu trong nhà không phạm pháp, thì không ai có thể động vào nhà họ Hoắc bọn họ được.

Tần Sương thấy ba chồng nói vậy, cười nói: “Chuyện bên phía Tiểu Mặc, con sẽ bàn bạc với cậu, sẽ không để Nam Hi phải chịu ấm ức. Còn về phía Đóa Đóa, em về hỏi ba mẹ xem có yêu cầu gì về sính lễ không?”

“Nếu không có yêu cầu gì đặc biệt, đợi đến kỳ nghỉ đông, nhà mình sẽ sang nhà em nói chuyện, lúc đó chắc chị cũng sinh con xong rồi, có thể giúp các em thu xếp.”

Là con dâu trưởng nhà họ Hoắc, nếu em chồng đính hôn mà cô không tham gia, bị người khác biết được sẽ xuất hiện ra lời ra tiếng vào.

Cho nên cô sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người khác.

Đúng lúc Tần Sương đang nói chuyện, Tần Phong dẫn theo Tần Dã và Tần Tuyết trùng sinh sống lại đã đổi tên bước vào.

“Ôi chao, hôm nay náo nhiệt thật đấy, có phải chúng ta đến muộn rồi không?” Tần Phong cười ha hả nói.

Thấy tân gia đến, Hoắc Viễn Quân cười nói: “Không muộn, mọi người đang đợi ông đến ăn cơm đấy. Cô con gái nhỏ này là con gái nuôi mới của ông à?”

Tần Phong xoa đầu Tuyết Nhi: “Ừm, đây là con gái nhỏ của tôi, em gái ruột của Hổ Tử, sau này là con của tôi.”

“Tuyết Nhi, đây là bác Hoắc, chào bác đi con!”

Tần Tuyết ngước nhìn ba nuôi, e lệ lên tiếng: “Cháu chào bác Hoắc, chào anh chị! Cháu tên là Tần Tuyết, là tên mới mà ba đặt cho ạ.”

Tần Sương mỉm cười, vẫy tay với cô bé: “Lại đây nào, để chị xem nào. Dạo này sức khỏe em thế nào rồi, còn khó chịu gì không?”

Nghe chị gái gọi, Tần Tuyết rụt rè tiến đến: “Chị, sức khỏe em đã tốt hơn nhiều rồi ạ. Chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ không bị bệnh nữa. Cảm ơn chị đã cưu mang em và anh trai.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 373: Chương 373



Tần Sương xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Ừm, nhìn em béo lên trông thấy đấy. Sau này đừng suy nghĩ lung tung nữa, nơi này chính là nhà của em và anh trai, có chuyện gì thì cứ nói với chị. Chờ khi nào sức khỏe tốt hơn thì cùng anh trai đi học.”

“Còn nữa, bảo mẫu ở nhà có đối xử tốt với em không? Nếu có hành vi gì không phải phép thì phải nói cho chị biết, được không?”

Cô không ở nhà, ba lại bận rộn công việc, vì vậy để chăm sóc hai anh em, Tần Sương đã đặc biệt nhờ ba tìm một bảo mẫu chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hai đứa nhỏ.

Chỉ là cô không biết người ta chăm sóc thế nào, cũng không có thời gian về nhà xem xét.

“Chị, dì Lý rất tốt. Bình thường lúc chỉ có hai anh em ở nhà, dì Lý còn dạy em học chữ. Em rất thích dì ấy.”

“Ồ? Tuyết Nhi nhà chúng ta đã bắt đầu học chữ rồi sao?” Tần Sương mỉm cười nói.

“Dạ, mỗi ngày em đều học vài chữ ạ.”

“Tốt lắm, chỉ cần em vui là được rồi. Giờ thì mọi người ra phòng ăn chuẩn bị ăn cơm thôi. Tối nay chúng ta ăn thịt nướng, coi như là một bữa cơm gia đình!”

Tuy nhiên, nói đến đây, Tần Sương lại nhớ đến chồng mình, không biết anh bên đó thế nào rồi.

Thấy con gái cau mày, Hoắc Viễn Quân khẽ kéo tay áo vợ, ra hiệu cho bà ấy đừng nhắc đến chuyện này.

Tần Phong thấy vậy lên tiếng: “Con gái, dạo này ba muốn uống rượu vang đỏ, con còn không?”

Nghe ba hỏi, Tần Sương ngẩng đầu đáp: “Dạ còn ạ, để con lấy cho ba.”

“Tốt quá, vậy con nhớ lấy nhiều một chút, nhà có nhiều người mà. Đúng không?”

Tần Sương lườm ông ấy: “Kiếp trước chắc chắn con nợ ba rồi. Con đi lấy đây.”

Thấy chị gái đứng dậy, Tần Dã nói: “Chị, em giúp chị!”

Tần Sương mỉm cười: “Ừm, đi theo chị.”

Trong phòng cô có những gì, số lượng bao nhiêu, ngoài hai vợ chồng cô ra thì không ai biết.

Dù sao trước đây Tần Sương thường xuyên khuân về nhà rất nhiều thứ, cho nên đồ đạc nhiều vô số kể, người khác căn bản không biết cụ thể có những gì.

Vì vậy, cho dù Tần Sương đặt hàng trên mạng thì cũng không ai biết.

Lần này, Tần Sương không cần phải mua rượu vang đỏ, bởi vì trước đây khi ra nước ngoài, cô đã “tích trữ” không ít các loại rượu rồi.

Vì vậy, sau khi lên lầu, cô lấy từ trong tủ ra bốn chai rượu vang đỏ có bao bì khác nhau, đưa cho Hổ Tử hai chai, còn mình cầm hai chai đi xuống nhà ăn.

Trước đó, Đường Mẫn đã nghe con dâu nói, con gái ruột và cháu trai họ của con bé đã ở bên nhau, cho nên hôm nay khi thấy hai cặp đôi cùng đến nhà, bà ấy không hề ngạc nhiên chút nào.

Nhìn thấy con trai út cuối cùng cũng đã “thông suốt”, ở bên Hoa Đóa Đóa, trong lòng bà ấy vui như mở cờ trong bụng.

Hạ Bắc Mặc thì càng khỏi phải nói, chàng trai này chỗ nào cũng tốt, ba mẹ lại hiểu chuyện, ngoài một cô em gái ra thì chỉ có một mình cậu ấy là con trai, không cần phải lo lắng đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu sau này.

Còn về phần những người chị em dâu bên nhà họ Hoắc đều không phải là vấn đề.

Cả nhà mười người vây quanh bàn ăn tròn. Nhìn thấy chiếc vỉ nướng đặt trên bàn, Tần Phong biết ngay đây là đồ điện gia dụng mới mà con gái mua.

Hổ Tử mở nắp chai rượu vang đỏ, sau đó nói với Tần Phong: “Ba, lát nữa nếu ba lái xe về thì đừng uống rượu. Chị con nói, uống rượu bia thì không được lái xe, rất nguy hiểm!”

Tần Phong bất đắc dĩ nhướng mày: “Tối nay ba ngủ lại đây, con cũng vậy. Đã lâu rồi ba không uống rượu, con đừng có mách với chị con, được không?”

Trước kia có con gái quản, bây giờ con gái không ở nhà, lại đến lượt con trai quản, thật không biết kiếp trước ông ấy đã gây ra tội nghiệt gì nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của ba, Tần Sương bật cười nói: “Hổ Tử cũng là vì ba thôi. Con không có ở nhà thì phải có người để ý đến ba chứ. Đã quyết định tối nay không về rồi thì cứ uống đi. Dù sao thì rượu vang đỏ cũng tốt, không giống như rượu trắng, uống vào là say.”

“Hắc hắc, vẫn là con gái ruột thương ba. Ba uống hết số rượu con cất trước đó rồi, khi nào rảnh con lại mang cho ba một thùng nhé. Không hút thuốc, không uống rượu, cuộc sống của ba thật nhàm chán.”

Tần Sương cười đáp: “Dạ được, vài hôm nữa con sẽ mang cho ba. Tuy rượu vang đỏ có tác dụng làm đẹp da, nhưng ba cũng phải uống ít thôi, uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.”

“Rồi rồi, biết rồi, mau nướng thịt đi, ba thèm thịt nướng lắm rồi. Khi nào rảnh con mua cho ba một cái vỉ nướng như thế này nhé, thỉnh thoảng ba và Hổ Tử, còn có mấy đứa nhỏ ở nhà có thể tự nướng mà ăn.”

Tần Sương gật đầu: “Dạ được. Bắt đầu nướng thôi!”

Nhìn chiếc vỉ nướng điện, Hoắc Viễn Quân thầm nghĩ, đầu óc con dâu ông ấy rốt cuộc được cấu tạo như thế nào mà có thể nghĩ ra cách dùng điện để nướng thịt, thật là lợi hại.

Đương nhiên, không chỉ riêng ông ấy, ngoại trừ Tần Phong không lấy làm lạ, những người khác đều vô cùng tò mò.

Chỉ cần cắm điện là có thể làm nóng vỉ nướng, thật thần kỳ!

Đương nhiên, thứ này là do Tần Sương làm ra, cho nên mọi người cũng không cảm thấy khó tiếp nhận. Người nhà họ Hoắc đã được chứng kiến quá nhiều thứ kỳ lạ rồi, một chiếc vỉ nướng điện chẳng là gì cả.

Tần Sương đang mang thai, không tiện nướng thịt cho mọi người, vì vậy Tần Phong dẫn mọi người cách nướng và cách ăn thay con gái hướng.

Nhìn thấy rau xà lách trên bàn, Tần Phong tò mò hỏi: “Sớm như vậy mà trong nhà kính đã trồng rau rồi sao?”

Đường Mẫn mỉm cười đáp: “Đúng vậy. Mảnh đất trống phía sau nhà đã được Sương Sương cải tạo thành vườn rau từ lâu rồi. Như vậy, mùa đông năm nay chúng ta sẽ không phải ăn đi ăn lại mấy món rau cũ nữa. Giá mà năm xưa biết cách này, chúng ta đã không phải ăn củ cải, bắp cải, khoai tây suốt mấy năm trời rồi.”

Con dâu nhà bà ấy thật sự rất giỏi, ngay cả cách này mà cũng nghĩ ra được. Chỉ là rau trồng trong nhà kính cũng phải phân loại, cà chua là loại cây cần thụ phấn thì không trồng được, chỉ có thể trồng một số loại rau không cần thụ phấn thôi.

“Con gái, sang năm con cũng làm cho nhà ba một cái nhà kính như vậy nhé. Năm nay ba không tiện đi lại thì thôi. Căn tin của ba mỗi khi đến mùa đông là chỉ có bắp cải với khoai tây. Gần đây, cũng nhờ có nhiều người bán rau hơn, nếu không thì ba ngán đến tận cổ rồi. Anh Viễn Quân, anh nói có đúng không?”

Hoắc Viễn Quân mỉm cười: “Giống nhau cả thôi, chỉ cần có cái bỏ bụng là tốt rồi. Tuy nhiên, phương pháp trồng trọt này của Sương Sương có thể áp dụng cho quân đội chúng ta đấy. Nhà tân gia, anh thấy sao?”

“Được đấy. Nguyên lý cơ bản của nhà kính thì tôi biết. Chỉ cần Sương Sương cung cấp bản thiết kế cụ thể và số liệu tham số thì tôi có thể cho người ta làm được.”

Nghe vậy, Tần Sương nói: “Chuyện này đơn giản thôi, nếu hai người muốn làm ở trong quân đội, sáng mai con sẽ đưa bản thiết kế cho hai người. Nếu làm thành công, mùa đông năm nay, bữa ăn của các chú bộ đội cũng được cải thiện hơn một chút. Quả thực là một ý kiến hay.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 374: Chương 374



Hiện nay, kỹ thuật trồng trọt trong nhà kính vẫn chưa hoàn thiện, nếu có thể cải thiện được bữa ăn cho các chiến sĩ ở miền Bắc vào mùa đông vì cô, đó cũng là một việc tốt.

Thật ra, rất nhiều gia đình vào mùa đông cũng tự trồng rau trong nhà, chỉ là không đủ cho cả nhà ăn mà thôi.

“Haiz, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Trước đây muốn ăn thịt như thế này cũng không dám nghĩ tới.” Hoắc Viễn Quân cảm thán nói.

Đừng nhìn ông ấy là cán bộ cấp cao, nhưng có rất nhiều lúc, ông ấy cũng giống như mọi người, phải ăn uống kham khổ.

Đặc biệt là trong những năm tháng kháng chiến, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.

Nào được như bây giờ, muốn ăn thịt, muốn uống rượu đều được.

Nghe thấy bạn già cảm thán, Tần Phong mỉm cười nói: “Ngày tháng gian khổ đã qua rồi, sau này chúng ta có thể an hưởng tuổi già. Chờ khi nào chúng ta nghỉ hưu, chúng ta sẽ tìm một căn nhà rộng rãi, ngày ngày vui vầy bên con cháu, thỉnh thoảng đi câu cá, chơi cờ, đó mới là cuộc sống an nhàn.”

Hoắc Viễn Quân nuốt miếng rượu vang đỏ xuống, cười nói: “Chuyện đó còn phải chờ thêm vài năm nữa. Chức vụ của tôi cũng phải tìm được người kế nhiệm thích hợp. Không biết đến lúc đó, thằng cả nhà tôi có đảm đương được không.”

Ông ấy không yên tâm giao phó cho ai khác, chỉ có cậu con trai cả này là ông ấy hài lòng nhất.

Chờ thêm vài năm nữa, khi nào con trai ông ấy đủ lông đủ cánh, ông ấy sẽ giao lại mọi việc cho nó.

Hơn nữa, tình hình hiện tại của gia đình bọn họ, nhất định phải có người ở vị trí cao, nếu không sẽ rất khó khăn trong việc giải quyết một số việc.

Đặc biệt là con dâu ông ấy, gánh nặng trên vai con bé không hề nhẹ hơn con trai ông ấy chút nào. Những vũ khí mà con bé nghiên cứu ra khiến cho nước ngoài phải thèm muốn.

Mặc dù vẫn có người muốn ra tay với con dâu ông ấy, nhưng sau sự việc lần trước, rất nhiều người không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Không nói đâu xa, chỉ cần một mình con dâu ông ấy có thể đánh bại một đám đặc vụ, đã khiến cho bọn chúng phải kiêng dè.

Ai có thể ngờ được một người chuyên nghiên cứu khoa học, vậy mà võ công lại cao cường như vậy, khiến cho đối phương không thể nào ra tay được.

Lúc này, nghe thấy ba chồng nhắc đến Hoắc Đình Châu, Tần Sương không khỏi lo lắng, không biết tình hình bên đó thế nào rồi.

Trước đây, khi chồng đi làm nhiệm vụ cô chưa từng lo lắng như vậy, có lẽ là gần đây ở nhà quá nhàn rỗi, nên cô mới suy nghĩ lung tung.

“Nào nào nào, mọi người ăn nhiều một chút đi, hôm nay chuẩn bị rất nhiều thịt. Nhân tiện, chào mừng Đóa Đóa và Bắc Mặc đến nhà chơi. Hai đứa đã là người yêu của nhau rồi, sau này phải yêu thương nhau thật lòng nhé. Chúng tôi đều đã già rồi, cuộc sống sau này là do hai đứa tự mình vun vén. Hiện tại, tôi chỉ mong hai đứa sớm kết hôn, sinh con đẻ cái. Còn nữa, chào mừng con gái, Tần Tuyết. Sau này cháu và anh trai nhớ thường xuyên đến nhà dì chơi nhé.”

Thấy mọi người có vẻ hơi gượng gạo, Đường Mẫn lên tiếng khuấy động không khí.

Hoa Đóa Đóa cười nói: “Dì Đường, dì cứ ăn đi ạ, chúng cháu tự biết chăm sóc bản thân. Dì cũng ăn nhiều một chút, thịt nướng ngon như vậy, chắc chắn cháu phải ăn thật nhiều mới được.”

Đường Mẫn mỉm cười: “Haiz, con bé này ngoan quá! Sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm dì, sau này nếu Đình Xuyên dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, xem dì có đánh gãy chân nó không.”

Hoắc Đinh Xuyên: “...” Hình như cậu ấy không phải con ruột của mẹ!

“Đúng rồi, Bắc Mặc, cháu cũng ăn nhiều một chút. Nói thế nào thì nơi này cũng là nhà của chị họ cháu, khi nào ba mẹ cháu rảnh rỗi thì đến đây chúng ta bàn chuyện đám cưới cho hai đứa. Sau này nếu Nam Hi có chỗ nào không phải thì cứ nói với dì và chị dâu, con bé ấy cũng giống như Đóa Đóa, đều được nuông chiều từ bé, tính cách có thể hơi trẻ con một chút, cho nên cháu là đàn ông phải bao dung hơn.” Đường Mẫn cười nói.

“Dì yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Nam Hi. Con gái là để yêu thương, sau này những việc nhà như nấu ăn, dọn dẹp,... cháu sẽ cùng làm với Nam Hi, sẽ không để cô ấy phải chịu khổ.”

Hạ Bắc Mặc hiểu ý của dì Đường, dù sao thì con gái nhà người ta chưa từng phải chịu khổ, đương nhiên không thể nào gả cho cậu ấy rồi lại phải cùng cậu ấy chịu khổ, như vậy thì cậu ấy là người đàn ông bất tài.

“Được rồi được rồi, con cái tự có phúc phần của mình, thịt nướng thơm như vậy, mọi người mau ăn đi.” Hoắc Viễn Quân lên tiếng.

Sau khi cả nhà ăn uống no nê, Tần Sương đặt đũa xuống, trở về phòng trước.

Hoắc Nam Hi tiễn Hạ Bắc Mặc ra cổng đại viện, còn Hoắc Đinh Xuyên thì tự mình đưa Hoa Đóa Đóa về tận nhà.

Tần Phong bảo Tần Dã đưa em gái về phòng nghỉ ngơi, sau đó ba người mới ngồi xuống ghế sofa.

“Tân gia, dạo này tâm trạng của Sương Sương thế nào? Tôi thấy con bé có vẻ không được vui.” Tần Phong hỏi.

“Haiz, trước đó còn tốt, nhưng từ sau khi thằng cả nhà tôi đi công tác, tôi phát hiện ra tâm trạng của con bé lúc nắng lúc mưa, có lúc còn rất cáu kỉnh. Ông xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?” Đường Mẫn buồn bã nói.

Đừng nhìn hôm nay có vẻ tâm trạng của con dâu tốt, đó là do mọi người đã phân tán sự chú ý của con bé.

Một khi trong nhà không có ai trò chuyện, giải khuây cho con bé, nó sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Nghe Đường Mẫn nói vậy, Tần Phong nhíu mày: “Chẳng lẽ là dấu hiệu của chứng trầm cảm trước sinh?”

Đường Mẫn ngẩn người: “Trầm cảm trước sinh là gì?”

“Nói thế nào nhỉ? Đây là một loại bệnh tâm lý, chia làm hai loại là trước và sau khi sinh. Trường hợp nặng có thể dẫn đến ý định tự tử, không phải là một dấu hiệu tốt.”

“Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao? Vậy chẳng lẽ con dâu tôi thật sự bị bệnh sao?” Đường Mẫn có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên bà ấy nghe nói đến căn bệnh này.

“Hai người yên tâm, có lẽ là do Đình Châu không có ở nhà, con bé lo lắng cho tình hình của Đình Châu bên đó, thời gian dài không được giải tỏa, cho nên mới tạo thành áp lực tâm lý. Ngày mai tôi sẽ trò chuyện với con bé, dù sao thì tôi vẫn hiểu con gái mình nhất.”

Nghe vậy, Đường Mẫn vội nói: “Vậy thì làm phiền tân gia rồi. Con bé này có chuyện gì cũng không chịu nói với chúng tôi. Ông là người thân thiết nhất với con bé, chắc chắn sau khi trò chuyện với ông, tâm trạng của con bé sẽ tốt hơn.”

“Chủ yếu là bây giờ cái thai đã được 7 tháng rồi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng không biết ăn nói với Đình Châu như thế nào.”

“Hay là chúng ta dẫn con bé ra ngoài dạo phố một chút? Mang theo nhiều vệ sĩ một chút, chỉ cần con bé vui là được.”

“Hơn nữa, suốt ngày ở nhà, chắc chắn con bé sẽ cảm thấy buồn chán. Hay là để Tần Dã và Tần Tuyết đến đây ở một thời gian? Ít nhất cũng có người trò chuyện, phân tán sự chú ý cho con bé, chờ khi nào Đình Châu hoàn thành nhiệm vụ trở về thì thôi.”

Tần Phong thở dài: “Cũng được, vậy để hai đứa nhỏ đến đây ở với Sương Sương một thời gian. Chỉ là làm phiền anh chị rồi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 375: Chương 375



Đường Mẫn xua tay: “Không phiền, không phiền, đều là trẻ con cả, có gì mà phiền. Hơn nữa, ông cũng biết Hổ Tử là đứa trẻ hiểu chuyện mà.”

“Chỉ là cái thai của Sương Sương, đến tháng thứ 8 là phải cẩn thận, đa thai thường không thể sinh đủ tháng. Đến lúc đó, hai người phải sắp xếp người của mình ở bệnh viện quân khu trước, nhỡ đâu có kẻ gian trà trộn vào thì nguy hiểm.”

Hoắc Viễn Quân gật đầu: “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ không để cháu nội của tôi xảy ra chuyện. Đến lúc đó, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, dù sao thân phận của con dâu tôi đặc biệt, các vị lãnh đạo cấp cao cũng không muốn con bé xảy ra chuyện, nếu không sự tổn thất sẽ không nhỏ.”

Hiện tại, đất nước đã được hưởng lợi từ những sản phẩm và đồ điện mà Tần Sương thiết kế ra, mang về rất nhiều ngoại tệ cho đất nước. Một nhà khoa học quốc bảo như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc thì đều biết phải làm như thế nào.

Hơn nữa, phòng thí nghiệm của con dâu ông ấy sắp hoàn thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều sản phẩm mới ra đời, cho nên việc bao trọn một tầng bệnh viện cũng không phải là vấn đề lớn.

Sau đó, ba người lại trò chuyện thêm một lúc nữa rồi ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Còn Tần Sương, đêm nay cô ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, cứ mơ màng cho đến khi mặt trời ló dạng, cô cũng không tài nào ngủ được nữa.

Tần Sương mặc áo ngủ xuống lầu, tự pha cho mình một cốc sữa bò. Cô vừa mới uống được một nửa thì Tần Phong cũng đã thức dậy.

Nhìn thấy con gái ngồi ngẩn người ở phòng khách, Tần Phong hỏi: “Sao con dậy sớm vậy? Có phải cảm thấy trong người khó chịu hay không?”

Thấy là ba, Tần Sương cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: “Đêm qua con ngủ không ngon, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Ba, ba nói xem có phải Đình Châu bên đó xảy ra chuyện rồi không?”

“Haiz, con đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Trước đây, Đình Châu thường xuyên đi làm nhiệm vụ, cũng đâu phải lần nào cũng bình an vô sự trở về. Ba thấy là do con mang thai nên đầu óc mới có vấn đề đấy. Nếu con rảnh rỗi quá thì ba tìm việc gì đó cho con làm, khỏi phải suy nghĩ lung tung nữa.”

Tần Sương lườm ông ấy: “Con không muốn đi làm đâu, con còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống nhàn nhã này. Chỉ là con lo lắng cho tình hình của anh ấy bên đó, nếu không phải con đang mang thai, không tiện đi lại, thì con đã sớm đi tìm anh ấy rồi.”

“Con đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Bây giờ cái thai ngày càng lớn, nếu con cứ bị trầm cảm như vậy thì phải làm sao? Mẹ con năm xưa cũng vì chuyện của ông bà ngoại mà trong lòng luôn chất chứa tâm sự, cho nên lúc mang thai con, do ba sơ ý không chú ý đến cảm xúc của mẹ con, để mẹ con suy nghĩ nhiều, lúc đó mới dẫn đến tâm lý có vấn đề.”

“Bây giờ con cũng sắp làm mẹ rồi, không vì bản thân thì cũng phải vì con cái chứ. Ba biết con lo lắng cho Đình Châu, nhưng đó là công việc của nó, ba tin nó nhất định sẽ bình an trở về vì mẹ con con. Cho nên, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, biết chưa?”

Tần Sương “dạ” một tiếng: “Con sẽ cố gắng.”

“Thôi, ba đi làm bữa sáng cho con. Đã lâu rồi con không được ăn cơm ba nấu, hôm nay ba làm món bánh rán con thích ăn nhất, được không?”

“Dạ được ạ, vậy con cảm ơn ba.”

Tần Phong cưng chiều cười cười, sau đó đứng dậy đi vào bếp. Lúc này, dì Trương cũng đã dậy, bà ấy nhìn thấy có người đang nấu ăn trong bếp, nhận ra là ba của Tần Sương, dì Trương có chút ngại ngùng nói: “Ông thông gia, để tôi làm cho, sao ông lại phải động tay động chân chứ?”

“Không sao, con gái tôi thích ăn cơm tôi nấu. Hôm nay tôi được nghỉ, tôi làm cho con bé một bữa sáng. Bà đi làm việc khác đi, để đây cho tôi.”

Thấy Tần Phong đã nói vậy, dì Trương cũng không tiện nói gì thêm, dì đi nấu cháo cho mọi người.

Đợi mọi người trong nhà thức dậy, mùi thơm từ trong bếp đã lan tỏa khắp nơi.

Đường Mẫn nhìn thấy con dâu đã dậy, bà ấy quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của cô, thấy cô không sao, bà ấy mới yên tâm đi vào bếp phụ giúp.

Lúc này, Tần Phong đang mặc tạp dề, ông vừa bưng một đĩa bánh rán lớn ra khỏi bếp thì thấy Đường Mẫn đi tới. Bà ấy cười nói: “Ôi chao, anh Tần, sao anh lại vào bếp nấu nướng vậy?”

“Khụ, chuyện này có gì to tát đâu. Con gái tôi từ nhỏ đã thích ăn cơm tôi nấu, hôm nay tôi được nghỉ, tôi làm cho con bé một bữa sáng.”

“Vừa hay mọi người cũng đến nếm thử tay nghề của tôi xem sao.”

Đường Mẫn mỉm cười: “Vậy hôm nay chúng tôi được một bữa ngon rồi.”

Sau đó, cả nhà quây quần bên nhau ăn sáng. Hoắc Đinh Xuyên ăn đến mức không thèm ngẩng đầu lên.

Tần Dã thường xuyên được ăn cơm ba nấu, cho nên cũng không giống như Hoắc Đinh Xuyên, vừa ăn vừa hít hà, thỉnh thoảng cậu ấy còn quay sang chăm sóc em gái.

Tần Tuyết cắn miếng bánh rán, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Từ khi có anh trai, cô bé không bao giờ phải chịu đói nữa. Mặc dù bình thường vẫn phải uống thuốc, nhưng tâm trạng tốt hơn, sức khỏe cũng theo đó mà được cải thiện, không còn bị bệnh nữa.

Sau khi ăn sáng xong, người đi làm, người đi học, trong nhà lại trở nên vắng vẻ.

Còn ở một nơi khác, trên chiếc máy bay đang bay về nước, một nhóm người bê bết máu, nhìn người đội trưởng đang hôn mê bất tỉnh, Võ Bằng không khỏi thẫn thờ.

Bây giờ anh ta không biết phải đối mặt với chị dâu như thế nào nữa. Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tổn thất lần này rất nặng nề.

Hơn nữa, tất cả đều là do Lê Hạo, nếu không phải vì anh ta, đội trưởng cũng sẽ không bị phân tâm mà để đối phương thừa cơ gây thương tích.

Lưu Dương cũng đỏ hoe đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Lê Hạo c.h.ế.t tiệt, tôi sẽ không tha cho anh ta. Nếu đội trưởng có mệnh hệ gì, cho dù phải cởi bỏ bộ quân phục này, tôi cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta!”

“Đội trưởng sẽ không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ là bị tụ m.á.u não, chờ khi nào cục m.á.u tan hết thì sẽ không sao nữa. May mà đội trưởng mặc áo chống đạn, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Nghĩ đến Lê Hạo, Võ Bằng nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta muốn “làm màu” như vậy thì sao không tự mình c.h.ế.t quách đi cho rồi!

Chiếc máy bay đáp xuống bệnh viện quân khu. Sau khi Viện trưởng nhận được tin, Hoắc Đình Châu vừa xuống máy bay đã được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để kiểm tra lại.

Hoắc Viễn Quân sau khi nhận được tin, lập tức dẫn theo vệ sĩ đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng phẫu thuật, ông ấy đã lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Đình Châu lại hôn mê bất tỉnh?”

Võ Bằng đỏ hoe đôi mắt, đáp: “Báo cáo Tư lệnh, lần này đều là do Lê Hạo, anh ta thấy chúng tôi lập công thì ghen ghét, cố tình gây sự. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, đội trưởng vừa phải chỉ huy vừa phải lo cho sự an toàn của chúng tôi, tên Lê Hạo vì muốn tranh công lao nên đã xen vào. Đội trưởng không đề phòng, bị b.o.m của đối phương tấn công, đầu đập vào đá, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.”

“Còn nữa, chuyện này tạm thời đừng nói cho chị dâu biết, tôi sợ chị ấy biết được sẽ kích động, ảnh hưởng đến thai nhi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 376: Chương 376



Hoắc Viễn Quân gật đầu: “Chuyện này tôi sẽ phong tỏa tin tức, còn về phần Lê Hạo, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu thật sự là do anh ta cố ý gây chuyện, tôi sẽ không tha cho anh ta!”

Nghĩ đến con trai hôn mê bất tỉnh, Hoắc Viễn Quân cảm thấy lo lắng cho con dâu.

Người khác không biết tính cách của Tần Sương, nhưng bọn họ tiếp xúc với cô lâu như vậy, sao có thể không biết cô là người phụ nữ mạnh mẽ.

Nếu để cô biết Hoắc Đình Châu hôn mê bất tỉnh, nhất định cô sẽ không ngồi yên mà ra tay dạy dỗ Lê Hạo.

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng hiện tại, con dâu ông ấy đang mang thai, không thể chịu bất kỳ k*ch th*ch nào.

Đúng lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Vị bác sĩ phẫu thuật chính bước ra, không vòng vo, ông ấy trực tiếp nói: “Bệnh nhân không sao rồi. Đúng là có một cục m.á.u tụ ở sau đầu, chúng tôi đã xử lý rồi. Hai xương sườn của bệnh nhân bị gãy, những chỗ khác đều không sao. Bệnh nhân có thể cần một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại, mọi người yên tâm.”

Nghe vậy, Hoắc Viễn Quân thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi, chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, chỉ cần người không sao là được.

“Cảm ơn bác sĩ, vất vả cho mọi người rồi. Nếu có gì cần chú ý, cứ dặn dò tôi, tôi sẽ cho người chăm sóc con trai tôi thật tốt.”

Vị bác sĩ gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng bệnh, sau đó sẽ nói rõ hơn với ông.”

Hoắc Viễn Quân: “Được.”

Chuyện Hoắc Đình Châu hôn mê, người nhà họ Hoắc đều giấu nhẹm, không cho Tần Sương biết, nhất là Đường Mẫn, sợ con dâu kích động sẽ sinh non.

Mà gần đây Tần Sương cũng thường xuyên ngủ không ngon giấc, trong mơ luôn thấy cả người ông xã đầy máu, chìa tay về phía cô cầu cứu.

Nhìn con dâu ngày càng gầy đi, chỉ còn mỗi cái bụng là ngày càng lớn, Đường Mẫn lo lắng không thôi.

Mãi cho đến khi Hoắc Đình Châu hôn mê nửa tháng vẫn chưa tỉnh lại, khi đang đi dạo trong sân Tần Sương mới tình cờ nghe được chuyện này.

Đường Mẫn tưởng con dâu nghe nhầm, vội vàng đỡ cô, thấy sắc mặt con dâu tái nhợt, bà ấy lo lắng nói: “Sương Sương, con phải bình tĩnh, chắc chắn là bọn họ cố tình chọc tức con, muốn con sinh non đấy, con đừng để bọn họ đạt được mục đích.”

“Đình Châu lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao đâu, chúng ta về nhà gọi điện thoại hỏi ba con cho rõ ràng, được không?”

Tần Sương cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu mấy lần, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Mẹ, chúng ta về nhà ngay bây giờ, nếu Đình Châu thật sự xảy ra chuyện, con phải đi gặp anh ấy!”

Dù sao thì chỉ cần còn sống, còn thở, đồ trong không gian của cô nhất định có thể cứu được anh.

Sau đó, hai người vội vàng trở về nhà, Đường Mẫn lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Viễn Quân.

Hoắc Viễn Quân nghe nói có kẻ cố tình để lộ chuyện của Đình Châu cho con dâu biết, ông ấy hiểu ngay là có người giở trò, hơn nữa còn là người bên cạnh cố tình tung tin.

“Sức khỏe con dâu thế nào rồi? Bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể để con bé động thai khí được.”

“Ông đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa, tôi chỉ muốn hỏi con trai ông có sao không thôi? Còn nữa, nó đang ở đâu, Sương Sương muốn đi gặp nó.” Đường Mẫn cũng có chút tức giận.

“Hai người ở nhà đợi đi, tôi cho người lái xe đến đón, bây giờ có kẻ dám tung tin đồn nhảm, sự an toàn của Sương Sương không thể qua loa được. Bà hãy dỗ dành con bé, bảo nó đừng lo lắng, Đình Châu không sao đâu.”

Đường Mẫn đáp: “Được rồi, tôi biết rồi, chúng tôi ở nhà đợi.”

Cúp điện thoại, Đường Mẫn nói với Tần Sương: “Ba con cho người đến đón chúng ta, bây giờ con nhất định phải bình tĩnh, biết chưa hả? Nếu động thai khí, không những tổn hại đến sức khỏe của con, mà mấy đứa nhỏ cũng có thể bị sinh non, con không thể để kẻ thù đạt được mục đích.”

Tần Sương xoa bụng, bây giờ cô đã mang thai gần bảy tháng, nếu như bất cẩn một chút, rất có thể sẽ một xác hai mạng.

“Mẹ, con không sao, con đã suy nghĩ thông suốt rồi, bọn họ muốn chúng ta chết, con sẽ không để bọn họ được như ý đâu.”

Ánh mắt cô lóe lên vẻ kiên định, cô không thể gục ngã, ông xã của cô vẫn đang chờ cô.

Sau đó, hai người đơn giản thu dọn một số vật dụng cần thiết, được lính của Hoắc Viễn Quân đón ra khỏi khu nhà.

Kết quả, khi xe đi được nửa đường, vì cú phanh gấp của tài xế bụng Tần Sương suýt chút nữa đã bị va vào ghế.

“Chuyện gì vậy?”

Tài xế nhíu mày: “Thiếu phu nhân, phía trước có mai phục, xe bị nổ lốp rồi.”

Nghe thấy có mai phục, Tần Sương tức giận ngút trời, Đường Mẫn cũng sợ hãi vô cùng.

Đám người này thật sự là giống như gián vậy, đánh mãi không chết, lần trước không thành công giở trò lần thứ hai. Trước đây bà ấy đã lo sợ bọn chúng sẽ ra tay với con dâu nên cơ bản không dám cho cô ra khỏi khu nhà.

Kết quả không biết bên phía con trai để lộ sơ hở thế nào, con dâu vừa ra khỏi khu nhà đã bị chặn g.i.ế.c giữa đường.

Mấy người lính đi theo thấy bị mai phục, sau khi xe dừng lại, đều trở nên vô cùng cảnh giác.

Dù sao thì kẻ địch vẫn chưa lộ diện, cũng không biết chúng đang ẩn nấp ở đâu.

Tần Sương vốn đã lo lắng cho tình hình của chồng, bây giờ lại thấy bọn chúng giở trò, tức giận đến mức mua một hộp 12 quả l.ự.u đ.ạ.n khói từ trong không gian ra.

Đường Mẫn thấy con dâu đột nhiên lấy ra một cái hộp, giật b.ắ.n mình, tưởng mình hoa mắt.

Tần Sương vội vàng giải thích: “Mẹ, yểm hộ cho con, về nhà con sẽ giải thích sau.”

Đường Mẫn hoàn hồn, gật đầu nói: “Yên tâm, có mẹ ở đây, con cứ yên tâm làm việc của con đi.”

Thấy mẹ chồng ủng hộ mình như vậy, Tần Sương mỉm cười nói: “Tiểu Chu, đưa hộp l.ự.u đ.ạ.n khói này cho người phía trước, bảo bọn họ giật kíp nổ rồi ném vào khu rừng xung quanh, ném phân tán ra, nếu phát hiện có kẻ nào lộ diện thì g.i.ế.c không tha!”

Lính canh Tiểu Chu nghe thấy lời của Thiếu phu nhân, nhìn hộp đồ trong tay, không nói hai lời, lập tức xuống xe, cẩn thận chạy lên phía trước.

Sau khi nhận được đồ, mấy người lính canh theo chỉ thị nhanh chóng ném hết số l.ự.u đ.ạ.n khói ra ngoài.

Nhìn thấy xung quanh khói mù dày đặc, Tần Sương nhếch mép cười lạnh: “Xem bọn mày nín thở được bao lâu.”

Nói xong, cô đưa cho Đường Mẫn một khẩu s.ú.n.g ngắn: “Mẹ, cầm lấy phòng thân, không cần khách sáo với bọn chúng!”

Đường Mẫn không nói hai lời, nhận lấy khẩu súng.

Là người từng xông pha chiến trường, bà ấy không xa lạ gì với s.ú.n.g ống.

Cho đến khi mọi người nhìn thấy bóng người lấp ló trong làn khói, Tần Sương hạ lệnh: “Bắn! Bắt sống một tên!”

“Á! Mắt của tao!”

“Cứu mạng!”

Mấy người lính nhìn thấy kẻ địch la hét thảm thiết, trong lòng không khỏi bội phục vị “đồng chí” Tần này.

Ban đầu bọn họ còn tưởng là bom, định cho nổ tung c.h.ế.t hết, kết quả chỉ cần một chút khói, đám người kia đã bị ép phải chui ra.

Quả nhiên, người làm nghiên cứu khoa học không thể chọc vào.

Theo tiếng s.ú.n.g không ngừng vang lên, rất nhanh, đối phương đã ngã rạp xuống, còn Tần Sương ngồi phía sau có người yểm hộ nên không bị thương.

Tiểu Chu thấy đối phương đến không ít người, vừa lo lắng vừa bội phục vị Thiếu phu nhân nhà mình.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 377: Chương 377



Cho đến một tiếng sau, cảnh sát nhận được báo cáo nhanh chóng đến hiện trường, trận khủng hoảng này mới coi như kết thúc.

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn thấy toàn là xe quân đội, biết những người này là kẻ địch, sau khi tìm hiểu sơ qua tình hình, Tần Sương để lại một người bàn giao, đoàn xe tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên, ba chiếc xe lúc đến lúc đi chỉ còn lại hai chiếc, một chiếc đã bị hỏng.

May mà trên đường đi không gặp phải kẻ địch nữa, nếu không Tần Sương thật sự sẽ nổi điên mất.

Bệnh nhân trong bệnh viện quân khu nhìn thấy hơn chục người vây quanh một người phụ nữ mang thai bụng to đi vào, ai nấy đều tò mò không thôi.

Tự hỏi phu nhân nhà ai mà lại có thể có mặt mũi lớn như vậy, được nhiều lính canh bảo vệ như thế.

Tiểu Chu dẫn đường phía trước, một đoàn người đi thẳng lên tầng 5, nơi có phòng bệnh của Hoắc Đình Châu.

Võ Bằng thấy chị dâu đến, giật mình suýt chút nữa hồn vía lên mây.

“Chị dâu... Sao chị lại đến đây?”

Tần Sương lạnh lùng, trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu chăm sóc Đình Châu kiểu gì vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho tôi biết ngay lập tức? Cậu nghĩ tôi yếu đuối đến mức không chịu nổi sao?”

“Còn nữa, lát nữa kể lại toàn bộ sự việc cho tôi, dám giấu giếm nửa lời, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”

Lời này của Tần Sương không phải là nói suông, những ai quen biết cô đều rùng mình một cái.

Vị này chính là huấn luyện viên trước đây của bọn họ, tính tình không phải là người dễ chọc, lần này lão đại bị thương, nếu để huấn luyện viên biết được ngọn ngành sự việc, không biết tên Lê Hạo kia có thể sống yên ổn được đến ngày nào nữa!

Dù sao thì cơn thịnh nộ của huấn luyện viên không phải người thường có thể chịu đựng nổi!

Võ Bằng biết mình không thể trốn tránh được, đành phải tránh đường, nhường cửa phòng bệnh cho Tần Sương.

“Chị dâu, chị vào trong xem lão đại đi, vết thương trên người anh ấy đã gần như khỏi hết rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, chúng em cũng lo lắng lắm.”

Tần Sương “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi, có tôi ở đây, anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Nói xong, cô cùng mẹ chồng bước vào phòng bệnh.

Nhìn thấy người đàn ông đang chìm sâu trong giấc ngủ trên giường bệnh, Tần Sương lập tức rơi nước mắt, nhất là khi nhìn thấy anh gầy yếu đi nhiều như vậy, cô càng không kìm được nước mắt, nắm lấy tay anh, nghẹn ngào nói: “Kẻ lừa đảo, anh đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, sao lại nuốt lời? Có phải anh muốn em tái giá không, anh nói đi!”

Hoắc Đình Châu trên giường bệnh như nghe thấy được giọng nói quen thuộc, ngón tay bất giác khẽ động đậy.

“Anh nói xem, anh đã ngủ bao lâu rồi mà vẫn chưa chịu tỉnh lại? Anh mà còn không tỉnh lại, em sinh con rồi đấy, chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt con sao?”

“Còn nữa, anh có biết bây giờ anh trông nhếch nhác thế nào không? Cứ ngủ như vậy nữa, em sẽ chán ghét anh mất.”

“Em nói cho anh biết, em là người dễ si tình lắm đấy, nếu anh mà xấu đi, em sẽ không cần anh nữa đâu.”

Nói nhiều như vậy mà ông xã vẫn không có phản ứng gì, Tần Sương đau lòng nói: “Võ Bằng, gọi viện trưởng đến đây cho tôi, tôi muốn biết tình hình cụ thể của anh ấy!”

Đường Mẫn nhìn con trai nằm đó, không chút phản ứng, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng bà không thể kích động, càng không thể thêm gánh nặng cho con dâu.

May là con trai bà ấy còn sống, còn có hy vọng tỉnh lại.

Sau khi tìm hiểu rõ tình hình của Hoắc Đình Châu từ bác sĩ, ngoại trừ mẹ chồng ở lại, những người còn lại đều bị Tần Sương đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Tần Sương sờ vết thương sau gáy của Hoắc Đình Châu, sau đó nhìn mẹ chồng: “Mẹ, con cho Đình Châu uống một viên thuốc, anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mẹ giữ bí mật nhé!”

Đường Mẫn gật đầu: “Ừm, con cứ yên tâm làm đi, mẹ ở đây trông chừng.”

Bà ấy biết con dâu mình không phải người thường, có thể lấy đồ từ trong không khí ra, thì chắc chắn không phải người bình thường có thể làm được.

Nhiệm vụ của bà ấy là âm thầm bảo vệ bọn họ.

Cho dù con dâu là người hay là yêu tinh gì đó, chỉ cần đối xử tốt với con trai bà ấy, có lợi cho Hoắc gia, bà ấy đều có thể chấp nhận.

Tần Sương mua một viên Đại Hoàn Đan trong truyền thuyết từ trong không gian ra, chắc là hàng hóa được bán ở thế giới tu tiên.

Sau khi mua xong, cô không nói hai lời, lập tức nhét vào miệng Hoắc Đình Châu.

Nhìn viên thuốc tan ra trong miệng anh, Tần Sương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ngủ đủ rồi đấy, em với mẹ đều lo lắng cho anh lắm, mau tỉnh lại đi. Anh xem chân em này, sưng vù lên như cái bánh bao rồi, anh còn không tỉnh lại xoa bóp cho em, anh không thương em sao?”

Hoắc Đình Châu đã ngủ rất lâu, trong mơ anh luôn tìm kiếm nhưng không tìm thấy lối ra, ngay khi anh định từ bỏ, đột nhiên ánh sáng chói lòa, anh tỉnh lại.

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, anh cố gắng mở mắt ra.

Nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh có phản ứng, mí mắt khẽ động, Tần Sương biết viên thuốc có tác dụng rồi.

Ngay cả Đường Mẫn nhìn thấy phản ứng của con trai cũng kinh ngạc không thôi.

Bà ấy thầm nghĩ không biết con dâu cho con trai bà ấy uống tiên đan gì mà lại hiệu quả nhanh như vậy!

Cho đến khi Hoắc Đình Châu mở to mắt, nhìn hai người phụ nữ trước mặt, anh mới xác định là mình không nghe nhầm.

Thấy anh rốt cuộc cũng tỉnh lại, Tần Sương lập tức trừng mắt nói: “Anh còn nhận ra chúng em không? Nếu dám giả vờ mất trí nhớ, anh cứ nằm liệt giường cả đời đi, đừng dậy nữa.”

Thấy vợ giận, Hoắc Đình Châu chỉ biết cười khổ: “Khát nước!”

Thấy con trai khát nước, Đường Mẫn không cần con dâu phải nhờ, bà ấy đỡ con trai dậy, đưa nước ấm cho anh.

“Nào, uống từ từ thôi, con vừa mới tỉnh, phải đợi bác sĩ kiểm tra xong mới được ăn uống.”

Hoắc Đình Châu khàn giọng đáp: “Cảm ơn mẹ, làm mẹ với vợ lo lắng rồi.”

“Cái thằng nhóc này, con làm chúng ta sợ muốn chết, may mà Sương Sương bình tĩnh, nếu không, lỡ như con bé bị kích động mà sinh non, con cứ chờ ba vợ lột da con ra đi!”

Ba vợ con bé cưng chiều con gái như vậy, ai cũng nhìn thấy, nếu như con bé xảy ra chuyện gì, chắc chắn ông ấy sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con trai bà ấy mất.

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ cười: “Lần này là con sơ suất, không ngờ lại bị người mình đ.â.m sau lưng, chờ con khỏe lại, nhất định phải trả thù cho hả giận.” Dám hại anh suýt chút nữa không gặp được vợ con, thật sự coi anh là Hello Kitty sao?

Thấy sắc mặt anh đã tốt hơn nhiều, Tần Sương lại nói: “Mẹ, mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh ấy đi, hỏi xem khi nào thì có thể xuất viện.”

Đường Mẫn đáp: “Được, để mẹ đi gọi ngay.”

Mấy người bên ngoài nghe nói lão đại tỉnh lại, mừng rỡ như điên, thầm nghĩ chắc là lão đại nhớ vợ rồi? Hôn mê nhiều ngày như vậy không chịu tỉnh, kết quả vợ vừa đến là tỉnh ngay, biết vậy đã cho người đón chị dâu đến từ lâu rồi, hại bọn họ lo lắng nãy giờ.

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất chính là viện trưởng, rõ ràng lúc trước vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, kết quả vợ người ta vừa đến là tỉnh ngay, thật sự là không hiểu nổi.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra toàn diện cho Hoắc Đình Châu xong, viện trưởng mới lên tiếng: “Cơ thể đã hồi phục rất tốt, nhưng xương sườn bị gãy phải mất thêm vài tháng nữa mới có thể vận động mạnh, m.á.u tụ trong não cũng đã tiêu tan hết, sau khi về nhà ăn nhiều đồ bổ dưỡng một chút là được, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, Tần Sương mới yên tâm, chỉ cần không có gì bất thường thì không cần phải giải thích gì thêm.

Cô mỉm cười nói: “Làm phiền viện trưởng và các bác sĩ thời gian qua rồi, hôm nay quan sát thêm một ngày nữa, nếu không có gì bất thường thì ngày mai chúng tôi sẽ làm thủ tục xuất viện.”

Viện trưởng đáp: “Được, vậy mọi người ở lại đây với cậu ấy đi, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”

Đường Mẫn tiễn viện trưởng ra đến cửa, Võ Bằng thấy vậy vội vàng bước vào phòng bệnh.

“Đoàn trưởng, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, lần này anh làm chúng em sợ muốn chết. Nhiệm vụ chúng em đã hoàn thành, tên Lê Hạo kia không chiếm được chút lợi lộc nào, chúng em đang chờ đoàn trưởng trở về.”

Nghe thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Hoắc Đình Châu nói: “Hoàn thành là tốt rồi. Cậu thống kê danh sách những chiến sĩ hy sinh trong lần hành động này, sau này tôi sẽ lấy thêm một ít tiền, cùng với tiền trợ cấp gửi đến cho gia đình bọn họ.”

Võ Bằng gật đầu: “Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Hoắc Đình Châu phẩy tay: “Được rồi, để lại hai người ở đây trông chừng, những người khác về nghỉ ngơi đi, ở đây đông người cũng vô ích, cơ thể tôi cần thời gian để hồi phục.”

“Vâng, chúng em để lại hai người ở đây trực, đoàn trưởng cứ yên tâm dưỡng thương.”

Sau khi tiễn mọi người ra ngoài, Hoắc Đình Châu mới nói với Tần Sương: “Vợ à, lần này anh muốn trích một khoản tiền để bù đắp cho gia đình những liệt sĩ đã hy sinh, dù sao bọn họ hi sinh cũng có một phần trách nhiệm của anh, em thấy sao?”

Tần Sương trợn trắng mắt: “Anh đã nói như vậy rồi, em còn có thể không đồng ý sao? Hơn nữa, nhà chúng ta bây giờ chỉ còn mỗi tiền, anh muốn tiêu pha thế nào thì tiêu, chỉ cần đừng có tiêu hết là được.”

Ông xã đã nói vậy rồi, cô còn có thể làm gì khác, chỉ có thể chiều theo thôi, cùng lắm thì cô kiếm thêm là được, hơn nữa số tiền này là dành cho gia đình liệt sĩ, cô có thể có ý kiến gì chứ, dù sao ai cũng có nỗi khổ riêng, có thể giúp được gì thì giúp.

Sau một đêm theo dõi tại bệnh viện, đến sáng hôm sau, xác nhận Hoắc Đình Châu không có vấn đề gì, Tần Sương làm thủ tục xuất viện cho anh.

Còn những tên địch trà trộn vào bệnh viện trước đó đều bị cô tiêu diệt toàn bộ, tên duy nhất còn sống cũng đã cắn lưỡi tự sát.

Biết tin bọn chúng đã chết, Tần Sương cũng không quá bất ngờ, dù sao chắc chắn đám người này đều là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại thì trở về cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Đương nhiên, sau khi biết được quá trình chồng mình bị thương, Tần Sương đã ghi nhớ cái tên Lê Hạo kia.

Dám động đến người đàn ông của cô, món nợ này nhất định phải trả, nếu không cô không mang họ Tần.

Sau khi trở về nhà, Hoắc Đình Châu nghe nói vợ anh suýt nữa lại bị chặn g.i.ế.c trên đường đến bệnh viện, sắc mặt tối sầm lại, may mà đã có sự chuẩn bị từ trước nên mới không xảy ra chuyện gì đáng tiếc, nếu không, cho dù anh có c.h.ế.t trăm lần cũng không thể bù đắp nổi cho vợ mình.

“Ông xã à, anh nhìn xem, gần đây anh gầy đi nhiều quá, cơ bụng 8 múi cũng sắp biến mất rồi, thật xấu xí.”

Tần Sương nằm trên giường, nhìn người đàn ông bên cạnh, thầm nghĩ cuộc sống vẫn là phải có chồng ở bên cạnh, nếu không thật sự rất nhàm chán.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 378: Chương 378



Hoắc Đình Châu sờ sờ bụng mình, có chút chột dạ nói: “Chờ anh khỏe lại, anh sẽ tập luyện lại ngay, đảm bảo giống hệt như trước đây.”

Vợ anh thích nhất là khuôn mặt và vóc dáng của anh, lỡ như mất đi ưu thế này, ma mới biết được vợ anh có thay lòng đổi dạ hay không.

“Haizzz, nhìn anh tiều tụy quá, xoa bóp chân cho em đi, từ ngày anh đi, không có ai mát xa cho em, ban đêm ngủ cũng không ngon, lần này anh bị thương, chắc phải nghỉ ngơi đến lúc em sinh con mất.”

Nhìn thấy hai chân vợ sưng lên rõ ràng, Hoắc Đình Châu đau lòng nói: “Sao em không bảo mẹ xoa bóp cho?”

“Em ngại lắm, làm sao mà bảo mẹ chồng xoa bóp chân cho mình được!”

Tuy rằng mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, nhưng những chuyện này thật sự là khó mở lời.

“Ngoan nào, để ông xã xoa bóp cho, sau này ngày nào anh cũng xoa bóp cho em, nhưng mà báo cáo bên trên anh vẫn chưa viết, ngày mai phải tranh thủ viết nốt.”

“Anh nằm liệt giường nửa tháng rồi, bây giờ chỉ cần không vận động mạnh thì cơ bản là không có vấn đề gì.”

“Nhưng lần này đúng là anh sơ suất, trước đó đã bị một vố đau rồi, không ngờ tên đó vẫn không biết hối cải, hy vọng Võ Bằng bọn họ có thể tìm được chứng cứ, kéo anh ta xuống đài.”

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc bản thân suýt chút nữa không thể trở về, Hoắc Đình Châu lại thấy sợ hãi.

May mà mạng lớn, Diêm Vương không thèm đón anh.

“Thôi được rồi, chuyện của Lê Hạo cứ để em lo, cho dù anh ta có gia thế khủng đến đâu, dám ra tay làm anh bị thương, em sẽ không tha cho hắn ta. Mấy tháng này cứ để anh ta sống yên ổn thêm một thời gian nữa, đợi em sinh con xong, xem em có lột da anh ta không.”

Nhìn dáng vẻ hung dữ của vợ mình, Hoắc Đình Châu chỉ biết bất đắc dĩ cười.

“Chuyện này cứ để anh tự mình giải quyết, không đáng để em phải tức giận vì loại người đó.”

“Anh ta nhằm vào anh, chẳng qua là thấy anh chướng mắt, muốn cướp công lao thôi. Lần này người bên phía anh ta thương vong nặng nề nhất, chưa kể đến việc nhiệm vụ không hoàn thành, thương vong còn lớn như vậy, không cần chúng ta phải ra tay, cấp trên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta đâu.”

Lãnh đạo cấp trên có ngu ngốc đến đâu, thì những người có thể leo lên vị trí cao như vậy cũng không phải là hạng người ngu dốt.

Tuy rằng phía anh cũng có tổn thất, nhưng có thể bỏ qua không tính, so với Lê Hạo bọn họ, thật sự là thiệt hại nhỏ nhất.

Tần Sương vừa hưởng thụ dịch vụ xoa bóp chân của chồng, vừa cười nói: “Không nói đến chuyện bực tức đó nữa, chúng ta bàn chuyện đặt tên cho con đi, hiện tại em có thể chắc chắn là bốn đứa, tên chính thì để ông nội với ba đặt.”

“Còn tên ở nhà em muốn tự mình đặt, anh thấy Đoàn Đoàn, Viên Viên, Bình Bình, An An thế nào?”

“Hay là Tiểu Thang Viên, Tiểu Đậu Bao, Tiểu Đản Hoàng, Tiểu Nhu Mễ?”

“Hay là Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo?”

Nghe vợ nói ra một tràng dài tên gọi, Hoắc Đình Châu thầm nghĩ cũng may là không phải là Cẩu Đản, Nha Đản, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo gì đó.

“Anh thấy cái tên “ Thang Viên” rất dễ thương, hay là lấy cái đó đi, nhưng mà Tiểu Nhu Mễ có phải là dành cho con gái không?”

Tần Sương cười nói: “Đúng vậy, bốn đứa nhóc này nhất định sẽ có một bé gái, biết đâu lại được hai bé gái, cho nên phải nghĩ nhiều tên một chút, để sau này đỡ phải mất công suy nghĩ.”

“Đương nhiên, nếu như kiếp trước anh không có người yêu nào khác, thì kiếp này chắc chắn sẽ có bốn thằng con trai đấy, mệt c.h.ế.t anh!”

Hoắc Đình Châu thờ ơ cười: “Con gái thì cưng chiều một chút, nếu là con trai... thì sáu tuổi sẽ gửi hết vào quân đội, cho theo anh huấn luyện, con trai thì cứ để tự lập là được, không thể nuông chiều quá.”

Khóe miệng Tần Sương giật giật: “Quả nhiên con trai đều là “oan gia” mà, hy vọng trong bụng có một bé gái, nếu như toàn là con trai, thật uổng công mang nặng đẻ đau.” Dù sao cô cũng không có ý định sinh con thứ hai, lần này chỉ có thể nghe theo số phận.

Nhìn bụng vợ ngày càng lớn, Hoắc Đình Châu lo lắng nói: “Bụng to như vậy, em đi lại cũng khó khăn phải không? Hay là sau này ít ra ngoài đi, khoảng thời gian này anh không đi đâu hết, ở nhà cùng em, được không?”

“Được chứ, dù sao em cũng không định ra ngoài nữa, không biết lũ chó điên bên ngoài kia lúc nào xuất hiện, nhỡ đâu lại va phải bụng em, chắc em phát điên mất.”

Cô không phải nói đùa, đứa con này cô rất coi trọng, nếu không cũng sẽ không cẩn thận đến mức không dám đi đâu như vậy.

Cô biết rất rõ ràng hiện tại bên ngoài có rất nhiều người đang dòm ngó cô, mà cô cũng không phải kẻ ngốc, bây giờ chính là lúc cô yếu đuối nhất, có thể tránh được thì nên tránh, không nên tự tìm đường chết.

“Yên tâm đi, ba đã nói rồi, gần đây sẽ điều thêm một đội lính đến bảo vệ an toàn cho em, cho đến khi em ở cữ xong mới rút lính về.”

Tần Sương “ừm” một tiếng: “Ngủ thôi, em buồn ngủ quá, giữa trưa ăn no xong là muốn ngủ. Anh có chỗ nào không khỏe thì phải nói cho mọi người biết, biết chưa?”

“Được, anh ngủ cùng em.”

Thật ra, Tần Sương đã quên mất chuyện viên thuốc kia, không những giúp Hoắc Đình Châu tỉnh lại sớm hơn dự kiến, mà tốc độ hồi phục của anh cũng nhanh hơn rất nhiều, ngay cả những vết thương ẩn bên trong cũng đang dần dần khỏi hẳn.

Chỉ là Tần Sương không để ý đến chuyện đó nữa, chỉ cần người tỉnh lại là tốt rồi.

Hai người ngủ một mạch đến 4 giờ chiều, Hoắc Đình Châu gọi vợ dậy.

“Đừng ngủ nữa, ngủ nữa tối lại mất ngủ đấy. Bên dưới có người đến thăm em, em mau rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi.”

Bị Hoắc Đình Châu làm cho tỉnh giấc, Tần Sương khó chịu nói: “Em vẫn chưa ngủ đủ, anh có thể để em ngủ thêm một lát nữa không?”

“Vợ à, bốn người anh họ của em đều đến rồi, em chắc chắn là muốn tiếp tục ngủ sao?”

Tần Sương thở dài: “Bọn họ đến làm gì vậy? Em chưa ngủ đủ, không thể ngày mai đến sao?”

Thấy cô làm nũng, Hoắc Đình Châu chỉ biết bất đắc dĩ mặc quần áo giúp cô, rửa mặt. Đợi hai người xuống lầu, cũng vừa lúc đến giờ ăn tối.

Dương Minh Trạch nhìn em gái xuống lầu, cười nói: “Con mèo lười, cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao, nhìn xem chúng anh mang gì đến cho em này.”

Tần Sương dụi dụi đôi mắt đang lờ đờ vì cơn buồn ngủ, uể oải hỏi: “Mang gì đến thế?”

“Là một chú vẹt biết nói đó, xem có thích không? Bình thường ở nhà có thể nói chuyện cho khuây khỏa, tụi anh tốn kha khá tiền mới mua được đấy.”

“Đậu Đậu, đây là chủ nhân tương lai của mày nè, chào hỏi đi!” Dương Minh Trạch lên tiếng.

“Chúc chủ nhân vạn sự như ý, bình an khỏe mạnh!”

Nghe thấy giọng nói của chú vẹt, cơn buồn ngủ của Tần Sương như bay biến hết, cô hứng thú nói: “Đậu Đậu phải không? Nói ‘Chủ nhân là đẹp nhất’ đi nào.”

Đậu Đậu giơ một bên cánh lên: “Chủ nhân đẹp nhất, chủ nhân đẹp nhất!”

Tần Sương bật cười: “Tsk, đáng yêu thật. Theo chị, đảm bảo em sẽ được ăn ngon mặc đẹp!”

“Ăn ngon mặc đẹp, ăn ngon mặc đẹp!”

Mọi người nghe thấy vậy đều bật cười.

Nhâm Nhạc Nhạc lấy quần áo trẻ em ra, cười nói: “Lúc đi du lịch với anh cả em thấy mấy bộ quần áo trẻ con này đẹp quá nên mua tặng cháu, em xem có thích không?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 379: Chương 379



Nhìn thấy quà, Tần Sương cười đáp: “Cảm ơn chị dâu, em rất thích. Hai người cũng chuẩn bị đi là vừa, biết đâu chừng sắp có tin vui rồi đấy.”

Nhâm Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Bọn chị chưa vội, em đừng trêu chọc bọn chị nữa.”

Thấy chị dâu ngại ngùng, Tần Sương chuyển chủ đề: “Công việc kinh doanh của hai người dạo này thế nào? Có cần em giúp gì không?”

Dương Minh Huy đáp: “Mọi việc đều ổn, chỉ là tình hình kinh tế vừa mới khởi sắc, người có tiền nhiều như vậy, muốn kiếm được bộn tiền cũng không dễ dàng gì.”

Tần Sương gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng mà quy mô hoạt động của anh vẫn còn nhỏ quá. Theo em, bốn anh em nên thành lập một tập đoàn, như vậy có thể kết hợp các lĩnh vực của mọi người lại với nhau, chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.”

“Tuy công việc nhà nước ổn định, nhưng xu hướng sau này là kinh doanh, kiếm tiền nhanh hơn. Nếu có thể, hai anh có thể cân nhắc nghỉ việc.”

“Tất nhiên nếu không nỡ thì cứ coi như em chưa nói gì.”

Nghe vậy, Dương Minh Huy và Dương Minh Thần đều im lặng.

Tần Sương vừa trêu chọc Đậu Đậu vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc sau, Dương Minh Trạch lên tiếng: “Em thấy ổn, nhưng mà tiền của em cũng không nhiều, hơn nữa em còn đang đi học. Nếu anh cả hoặc anh hai làm chủ thì em chỉ cần 20% cổ phần tập đoàn là được.”

Dương Minh Diệu thấy em trai nói vậy tiếp lời: “Em cũng chỉ cần 20% cổ phần thôi, ai nắm quyền thì người đó nhận nhiều hơn, như vậy là hợp lý.”

Nghe hai em trai nói vậy, Dương Minh Huy nhìn anh trai mình: “Hay là để em làm? Công việc của anh ở cơ quan nhà nước cũng không dễ dàng gì, còn em thì không sao. Vừa hay em cũng thích kinh doanh, so với đi làm thì tốt hơn nhiều.”

Dương Minh Thần nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy được, để em làm. Anh với hai đứa nhỏ mỗi người 20% cổ phần, em giữ 40%, quyền quyết định cũng do em đảm nhiệm. Nếu được thì mấy anh em cùng thảo luận lập kế hoạch, sau đó đưa cho em gái xem qua, nếu không có vấn đề gì thì em sẽ nghỉ việc.”

Người khác muốn tìm con đường làm ăn cũng không có, bây giờ em gái đã dẫn dắt cả nhà cùng nhau kiếm tiền, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận cả đời.

Nhâm Nhạc Nhạc thấy chồng mình quyết định nhanh như vậy, cô ấy cũng muốn góp ý nhưng lại nghĩ đây là chuyện của bốn anh em, cô ấy không nên xen vào.

Thôi thì sau này cô ấy tự mình thành lập một công ty là được.

Hơn nữa, cô ấy vừa mới về nhà chồng, không nên đắc tội với ai cả.

Cô ấy biết rất rõ, gia đình họ Dương rất đoàn kết, lời nói của Tần Sương còn có trọng lượng hơn cả bậc ba chú trong nhà.

Dù sao thì người có bản lĩnh, ai mà không nể mặt chứ.

Thấy bọn họ quyết định nhanh như vậy, Tần Sương có chút bất đắc dĩ nói: “Mọi người quyết định vậy luôn sao? Không suy nghĩ kỹ lại à? Cổ phần là lợi nhuận sau này đấy. Nếu anh hai làm chủ tịch hội đồng quản trị, mỗi năm mọi người chỉ nhận được cổ tức của mình, ngoài quyền góp ý ra thì về cơ bản mọi việc đều do anh hai quyết định.”

“Tất nhiên, nếu có ý kiến khác nhau, ba người còn lại thống nhất ý kiến, anh hai cũng không thể tự ý quyết định, dù sao 60% cổ phần vẫn có trọng lượng hơn 40%.”

“Nói cách khác, ba người các anh cộng lại có quyền phủ quyết!”

Nghe vậy, mọi người đều ngẩn người ra.

Hóa ra còn có cách nói này sao?

“Ý của em là cách phân chia này không hợp lý sao?” Dương Minh Huy hỏi.

“Không phải là không hợp lý, mà là cổ phần của người nắm quyền không thể thấp hơn 51%. Làm như vậy để tránh những tranh cãi sau này.”

“Tuy là anh em ruột thịt, nhưng tiền tài dễ khiến con người ta mờ mắt, không ai dám đảm bảo sau này sẽ không hối hận.”

“Muốn làm người điều hành, nắm giữ 51% cổ phần thì đương nhiên phải đầu tư nhiều hơn những người khác, hơn nữa sau này khi đã có gia đình riêng, chắc chắn mọi người sẽ suy nghĩ vì con cái của mình. Cho nên, em đề nghị mọi người vẫn nên thảo luận kỹ càng hơn.”

“Chị dâu cũng là người thích kinh doanh, anh ba và anh tư góp ít một chút, mỗi người 15% cổ phần là được. Còn về phần ai làm chủ thì phải xem ai có nhiều tiền hơn.”

Nghe Tần Sương nói vậy, mọi người đều cảm thấy cô em gái này suy nghĩ thấu đáo hơn hẳn, còn bọn họ thì quá đơn giản.

Đúng như cô nói, nếu sau này công ty làm ăn phát đạt, người có ít cổ phần hối hận, làm tổn hại tình cảm anh em bởi vì tiền bạc thì thật là rắc rối.

Trước đây, bọn họ đều là trai tân, đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ ai nấy đều sắp lập gia đình, có gia đình riêng rồi, tự nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn cho gia đình mình.

Sau đó, Dương Minh Huy lên tiếng: “Anh cả, anh bàn bạc với chị dâu đi, xem hai người làm hay là để em làm. Theo như lời em gái nói, em út và Minh Trạch mỗi người 15% cổ phần, như vậy còn lại 70%, người nắm quyền 51%, còn lại 19% có thể phân chia.”

Dương Minh Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này để sau hẵng nói, tối nay anh sẽ về nhà bàn bạc kỹ lưỡng với vợ anh. Dù sao thì thành lập một tập đoàn không phải là chuyện nhỏ.”

Dương Minh Huy gật đầu: “Được, vậy ba ngày nữa anh em mình lại gặp nhau.”

Dương Minh Trạch thấy em gái chỉ cho mình nhận 15% cổ phần, anh ta có chút khó hiểu: “Em gái, tại sao bọn anh chỉ cần nhận 15% cổ phần?”

Tần Sương lườm anh ta một cái: “Chỉ cần bỏ vốn, không cần nhúng tay vào việc gì, cuối năm nhận cổ tức chẳng phải rất sung sướng sao? Hơn nữa, hai người là người nghèo nhất, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, chân thật một chút thì cuộc sống mới thoải mái.”

“Quan trọng nhất là, tính cách của anh và anh ba đều không thích hợp làm ông chủ lớn, chỉ riêng việc xã giao thôi cũng đủ khiến hai người bị người ta lừa cho không còn manh giáp!”

Nghe thấy Tần Sương nhận xét về hai người anh vợ, Hoắc Đình Châu không nhịn được cười: “Vợ à, em toàn nói lời thật lòng!”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Em làm vậy là vì muốn tốt cho bọn họ, tránh cho bọn họ lỗ vốn đầu tư!”

Nghe Tần Sương nói vậy, Dương Minh Diệu và Dương Minh Trạch đều đỏ mặt.

Chẳng lẽ chỉ số thông minh của hai người bọn họ thấp đến mức khiến người khác phải bó tay sao?

Dù sao thì hai người cũng là sinh viên đại học, tuy đầu óc không được như hai người anh trai, được tôi luyện trong môi trường thương trường, nhưng kiến thức thì chắc chắn hơn.

Nhưng mà, nghĩ đến những lão cáo già trên thương trường, thôi thì bỏ đi!

Lúc này, Đường Mẫn bước tới nói: “Cơm tối xong rồi, mọi người mau ra ăn cơm đi. Có chuyện gì thì để sau hẵng nói.”

Tần Sương gật đầu: “Mọi người ra phòng ăn thôi!”

Tuy nhiên, trước khi đi, cô không quên mang theo Đậu Đậu. Thấy vậy, Đường Mẫn tò mò hỏi: “Đây là quà mà anh con tặng cho con sao?”

“Dạ vâng, mẹ. Nó tên là Đậu Đậu, là vẹt biết nói, sau này khi nói chuyện trong nhà, mẹ nhớ chú ý một chút, đừng để nó nghe thấy những chuyện không nên nghe. Nếu không, nhỡ đâu nó học theo thì phiền phức.” Tuy con vẹt này tốt nhưng lại là chúa lắm chuyện.

Nghe vậy, Đường Mẫn cẩn thận hỏi: “Vậy nuôi nó ở đâu thì thích hợp?”
 
Back
Top Bottom