Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 60: Ngươi là ai ?


Trương Huyền là người xuyên không, sao lại biết sáng chế công pháp chấn động đến như vậy được, c*̃ng không thể nào hiểu được ý tứ trong biểu cảm của đám người đó, Trương Huyền đành lạnh nhạt lấy ra một quyển sách lần nữa:

- Lưu Dương, phương pháp ta căn cứ vào tình hình của mình mà viết ra, ngươi cứ tu luyện theo phương pháp này, tay của ngươi sẽ có thể được chữa khỏi trong vòng chưa đầy nửa tháng!

Trương Huyền không đợi đám người tỉnh táo lại, lại lấy ra mấy quyển liên tiếp, đưa tới cho bọn họ.

- Viên Đào, lực phòng ngự của ngươi vô cùng tốt, lần trước cho rằng đó là công pháp cơ bản của ngươi, đây là phương pháp gia tăng lực phòng ngự của ngươi, còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, ta c*̃ng kết hợp đặc điểm chuyên môn của các ngươi viết cho mỗi người một bản, các ngươi cứ tu luyện theo phương pháp này, biết đâu tu vi của các ngươi sẽ tăng được không ít!

Nếu đều là học sinh của hắn, tất nhiên hắn không thể thiên vị, ai ai cũng sẽ có phần.

Những công pháp này, đều là Thiên Đạo thư viện kết hợp từ rất nhiều bí tịch trong Tàng Thư Các, tổng hợp riêng cho Vương Dĩnh, Lưu Dương, tuy vẫn còn khuyết điểm, nhưng vẫn còn ít hơn các loại bí tịch trong thư viện.

- Những bí tịch này. . .

- Công pháp thật là lợi hại. . .

. . .

Cho dù là Vương Dĩnh, Lưu Dương hay là Trịnh Dương cũng đều là người biết hàng, những thư tịch này mặc dù không có tên, nhưng chỉ cần đọc một hồi, tất cả đều kích động toàn thân muốn loạn chiến.

Có thể nói là cực kỳ phù hợp với tình trạng của bọn hắn, cấp bậc thì khỏi phải bàn, so với những tu luyện trước đó, chắc chắn chỉ có thể nói là rác rưởi bên trong rác rưởi, không thể đem hai cái ra để so sánh được!

- Lão sư… những sách này. . . Chúng ta đều có thể đặt tên cho nó sao ?

Vương Dĩnh nhịn không được nói.

- Ừ, các ngươi cứ đặt tên theo ý mình đi! - Trương Huyền khoát tay.

- A. . . - Đám người đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được xiết chặt nắm tay.

Viết ra một bộ công pháp cũng rất trâu bò rồi, hắn lại phải viết ra năm bộ, hơn nữa còn phải nhằm vào năm người bọn họ, Trương Huyền thậm chí còn muốn để tên của bọn họ luôn cho rồi. . .

Phần năng lực này, phần khí độ này!

Toàn bộ Hồng Thiên học viện, còn chưa từng nghe nói có lão sư nào như hắn!

Quan trọng nhất là, Trương Huyền vì bọn họ mà sáng chế công pháp. . .

Coi như tri thức của hắn uyên bác, hiểu rõ việc tu luyện đi nữa, chắc chắn c*̃ng đã hao tốn vô số tinh lực, thậm chí tối qua là một đêm không ngủ!

Vì bọn họ mà thức trắng đêm không ngủ ngồi sáng tạo công pháp, sao bọn họ có thể hoài nghi vị lão sư này có không có năng lực dạy bọn họ. . .

Đơn giản. . .

Hốc mắt của mọi người đỏ lên lần nữa.

Phần tình nghĩa này, có thể so với đấng tái sinh!

- Đa tạ lão sư!

Năm người cùng nhau quỳ xuống, nhìn về phía Trương Huyền trước mắt, ánh mắt lộ ra kiên định khó mà chống lại:

- Trương lão sư yên tâm, những công pháp này, chúng ta bảo đảm sẽ không biết truyền ra ngoài, ai truyền cho người khác, sẵn sàng chấp nhận bất kỳ trừng phạt nào!

- Không truyền ra ngoài ? Cũng tốt!

Những công pháp này đều là Thiên Đạo thư viện tùy tiện tập hợp thành, so với Thiên Đạo Thần Công thì còn kém quá xa, lúc đầu Trương Huyền cũng không quá quan tâm, giờ phút này nghe được học sinh của mình nói như vậy, cũng đồng ý.

- Đây mới thật sự là cao nhân trong các cao nhân!

Nhìn thấy Trương lão sư có cũng được mà không có cũng không sao, không có chút biểu tình đắc ý nào, bọn học sinh tất nhiên rất vui lòng phục tùng.

Cái gì gọi là đại sư ?

Đây mới gọi là đại sư!

Cái gì là người vĩ đại nhất?

Đây mới là người vĩ đại nhất!

Năng lực hơn người mà không kiêu căng, bị người hiểu lầm mà không phẫn hận, thốt nhiên lâm chi mà không kinh, vô lý hơn nữa mà không giận. . .

Có thể có kiểu lão sư như vậy, thực sự là tam sinh hữu hạnh a!

Trương Huyền cũng không biết chỉ trong một thời gian ngắn, hình tượng của hắn trong lòng các học sinh này đã từ phàm nhân thăng tiến lên thành thần linh, sau khi đưa bí tịch cho đám người mau chóng tu luyện, Trương Huyền lại rảnh rỗi thư thả.

Lão sư không phải là người lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào học sinh không rời, mà là để học viên tự chủ động trong việc tu luyện và học tập, lão sư chỉ phụ trách chỉ điểm những sai lầm, chỉ phương hướng tu luyện chính xác trong tu đạo là đủ.

Hiện tại tất cả mọi người có công pháp thích hợp của riêng mình, cứ theo đó mà tu luyện từng bước, khẳng định sẽ có kết quả không tệ.

... ...

Trên dung nhan không tỳ vết của Trầm Bích Như lại có chút do dự, bất quá nghĩ tới tất cả những chuyện thần kỳ hôm qua thiếu niên đã cho nàng thấy, lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, thúc giục nàng đi tới bên này.

Nàng là nữ thần, là thần tượng của tất cả các nam lão sư, nam học sinh trong học viện, mỗi ngày họ đều tặng hoa, tặng quà nhiều vô số kể, nhưng nàng từ trước tới giờ đều không để ý tới, cũng chưa từng chủ động muốn đi tìm vị lão sư khác phái nào, có thể. . . Tối hôm qua thiếu niên này, lại giống như mê hồn hương hấp dẫn nàng, khiến nàng không thể không đi về phía lớp của hắn muốn gặp hắn, thậm chí sáng nay đi dạy nàng thậm chí hoàn toàn không để tâm vào tiết học.

- Ta chỉ muốn đi qua vạch trần hắn. . . Hoàn toàn không có ý gì khác!

Trầm Bích Như tìm cho mình một lý do rất nhanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân tiến lên.

Nói đến cái tên Trương Huyền lão sư này, nàng đã sớm quen, bởi vì không có gặp hắn quá nhiều, cũng không hiểu rõ, nhưng theo những lời giới thiệu từ người khác, chỉ có ba chữ, thứ nhất kém, thứ hai kém, thứ ba vẫn là kém!

Có thể nói là lão sư kém nhất học viện.

Trước kia nàng c*̃ng một mực cho là như thế, nhưng sau tối hôm qua, loại ý nghĩ này đã triệt để bị lật đổ.

Tiện tay đọc qua thư tịch, lại có thể nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong; giáo viên khảo hạch rõ ràng được không điểm, vấn đề trong đó lại có thể dùng nhiều phương pháp giải quyết; tùy tiện ăn một bữa cơm, lại phát hiện là đồ giả rượu giả; còn có thể khiến Bạo Thiên Sư nghe lời. . .

Lão sư kém nhất trong mắt mọi người, sao bây giờ lại giống như một kẻ bí ẩn, khiến cho nàng nghĩ mãi cũng không thông.

- Không thèm nghĩ nữa, hôm nay ta phải đi hỏi cho ra lẽ mới được. . .

Lạnh rên một tiếng, nàng vừa ngước mặt lên, phát hiện đã đi tới trước lớp học của Trương Huyền, đang muốn đi vào, liền thấy một người như xác ướp, đang đứng trước cửa.

Kỳ thật Diêu Hàn c*̃ng rất xoắn xuýt.

Hôm qua hắn ra tay đánh nhau, công khai gào thét lớp học, trở về tự nhiên lại bị tiểu thư mắng một trận.

Tối về càng nghĩ càng giận.

Người làm ra tất cả mọi chuyện tất nhiên chính là tên lão sư phế vật Trương Huyền kia.

Nếu như không phải hắn biết được chuyện không thể đồn ra ngoài của tiểu thư, tiểu thư sao có thể đỏ mặt nhất định phải làm học sinh của hắn ? Bản thân nửa đêm tới đánh lén hắn, kết quả lại bị đánh thành dạng này ?

Hiện tại hắn có khuyên tiểu thư như thế nào cũng khuyên không được, hắn vốn định trở về báo với thành chủ một chút, để thành chủ tự mình ra mặt, nhưng từ đây muốn đến Bạch Ngọc thành, có đi ngựa đến nửa tháng cũng chưa thể về đến nơi, hắn thật muốn đi. . . Nhưng lỡ như trên đường hắn đi, tên lão sư cầm thú kia thực làm ra cái gì chuyện thất đức thất đức gì đó với tiểu thư, mình coi như chết chắc, tội lỗi không thể nào tha thứ a!

- Làm sao bây giờ ? Bây giờ xông vào, chắc chắn tiểu thư sẽ không hài lòng, không tiến vào lại sợ nàng chịu ủy khuất và tổn thương. . .

Diêu Hàn đứng ở cửa cả buổi, cũng không biết nên làm thế nào.

Chỉ là một cô gái mà thôi, ta là chủ quản gia của Bạch Ngọc thành, cần phải bẩm báo với ngươi sao?

Hơn nữa. . . Quan trọng nhất là, ta bị đánh thành dạng này, cũng phải có ý muốn nói nhiều a. . .

- Không nói ? Vậy ngươi che mặt ở trong này muốn làm gì ? - Mỹ nữ nhướng mày, trong lòng đột nhiên "lộp bộp" Một chút, toát ra một cái ý nghĩ:

- Tên này sẽ không. . . Không phải là Thượng Bân mời tới, muốn giáo huấn Trương Huyền chứ!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 61: Do dự nữa thì còn là nam nhân sao!


Ngày hôm qua mời Trương Huyền ăn cơm, kết quả gặp Thượng Bân.

Đường đường cháu trai của trưởng lão, học viện cao cấp giáo sư, bị chỉnh đốn thảm như vậy, không trả thù mới là lạ!

Bất quá, bên trong học viện cấm giáo sư một mình tranh đấu, cái tên này chẳng lẽ lại phái một người khác cố ý che mặt trốn ở chỗ này đánh lén Trương Huyền?

Cũng khó trách Trầm Bích Như nghĩ như vậy, Diêu Hàn hoá trang thực sự quá quái lạ, đem vải trắng bọc kín mặt, chỉ lộ ra con mắt, vừa nhìn cũng khiến người ta cho rằng là không muốn lộ ra khuôn mặt thật để người nhận ra.

Mấu chốt nhất là, hỏi hắn còn không nói!

Kết hợp với tối ngày hôm qua Trương Huyền không muốn để cho mình đi theo, khẳng định là Thượng Bân tức giận tìm người trả thù!

Híp mắt lại, Trầm Bích Như lộ ra một đạo hàn mang, chuyện này bởi vì nàng mà lên, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn:

- Ngươi cũng đã biết, ở trong học viện ra tay với lão sư, là tội danh gì không?

- Động thủ với lão sư?

Diêu Hàn không nghĩ đến mỹ nữ này sẽ hỏi như vậy, đầu tiên là sững sờ, lập tức nhớ tới ngày hôm qua mình ra tay đối với Thượng Bân, một hồi bừng tỉnh: - Ngươi lẽ nào chính là Trầm Bích Như kia?

Bởi vì Thượng Bân cùng Trương Huyền tranh đoạt Trầm Bích Như, mới đánh mình một trận tàn nhẫn, chuyện này hắn đánh chết cũng không thể quên được, giờ khắc này đột nhiên bốc lên một mỹ nữ, còn nói mình đánh lão sư là có tội, không phải nàng sẽ là ai?

Xem ra là ngày hôm qua mình đánh Thượng Bân, nàng lại đây thay người theo đuổi báo thù!

- Không sai!

Trầm Bích Như một mặt cảnh giác, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại, một luồng khí thế bốc lên:

- Thức thời thì lập tức rời đi, bằng không, đừng trách ta không khách khí!

Bản thân nàng là võ giả năm tầng đỉnh cao, giờ khắc này sức mạnh toàn bộ phóng thích, khiến cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ đến cực điểm.

- Không khách khí, ngươi không phải tới tìm ta để gây phiền phức sao? Tìm cớ gì!

Thấy nàng nói không đủ hai câu, đã chuẩn bị ra tay, Diêu Hàn sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hắn đường đường là Đại quản gia của Triệu gia, ở Bạch Ngọc Thành Hô Phong Hoán Vũ, ai thấy đều sợ hãi ba phần, kết quả đến nơi này, trước tiên bị người đánh cho một trận phải băng bó toàn thân như xác ướp thế này, sau đó còn bị một cái phổ thông lão sư nho nhỏ cũng đều không để hắn vào trong mắt, đã sớm lên cơn giận dữ.

Nghe Trầm Bích Như nói như thế, sao còn có thể nhịn được, sầm mặt lại, nắm đấm lập tức xiết chặt, không phí lời, vọt tới.

Hắn vừa ra tay, Trầm Bích Như còn muốn quát lớn cũng là bị nghẹn lại ở trong miệng, không thể làm gì khác hơn là tiến lên nghênh tiếp.

Bành bành bành!

Hai người nhất thời giao thủ cùng nhau.

Trầm Bích Như mặc dù chỉ là võ giả năm tầng đỉnh cao, nhưng khí lực dài lâu, chiêu số tinh diệu, Diêu Hàn thực lực tuy rằng vượt qua đối phương nhưng bởi vì bị thương, trong lúc nhất thời nhưng cũng không thể làm gì được Trầm Bích Như.

...

- Thượng thiếu, thượng trưởng lão bên kia nói thế nào?

Trên đường đi trong học viện, Tào Hùng không nhịn được, liền hướng về phía thiếu niên đang đi đằng trước, hỏi

- Yên tâm, chỉ cần người học sinh kia của ngươi không phải cam tâm tình nguyện trở thành học viên của đối phương, lần này Trương Huyền chết chắc rồi!

Thượng Bân cười lạnh.

Sáng sớm hôm nay, Thượng Thần trưởng lão liền chạy tới giáo sư công hội tìm được Mạc trưởng lão, cũng mời hắn lại đây.

Chỉ cần hiện tại đem Trương Huyền cùng người học sinh kia đồng thời mang tới Học Tâm Tháp, liền nhất định có thể để hắn thân bại danh liệt, từ Hồng Thiên học viện cút ra ngoài!

- Vậy thì tốt, Trương Huyền một khi bị học viện khai trừ, Trầm lão sư nhất định sẽ bị thủ đoạn của công tử thuyết phục! Tình cảm đối với ngươi khó có thể dứt bỏ...

Tào Hùng hợp ý cười nói.

- Ừm! Bích Như ngày hôm qua khẳng định là bị tiểu tử kia lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, mới cùng hắn ăn cơm, chỉ cần tiểu tử này cút khỏi học viện, còn không tin ta không theo đuổi được nàng!

Nghĩ đến Trầm Bích Như, Thượng Bân lần thứ hai lộ ra tự tin.

Hắn là cháu trai của trưởng lão, lại là cao cấp giáo sư, dáng dấp càng là đẹp trai ngời ngời , bất luận so sánh từ phương diện nào, đều lợi hại hơn Trương Huyền vô số lần!

Mỹ nữ như Trầm Bích Như, trong trường học cũng chỉ có mình mới xứng đôi.

Chỉ cần theo đuổi tới cùng, không thích mình thì thích ai?

- Vậy thì chúc phúc Thượng thiếu, sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà!

Tào Hùng liên thanh khen tặng.

- Yên tâm đi, sau đó Trầm lão sư cùng ta như hình với bóng, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của ngươi...

Thượng Bân đang muốn cất tiếng cười to, lập tức cảm thấy bắp thịt bị thương như bị xé rách, đau đớn kịch liệt:

- Sau khi diệt trừ Trương Huyền, tiếp theo sẽ đến cái tên Diêu Hàn kia. Ngày hôm qua hắn đánh ta thành thế này, nên cũng không thể bỏ qua! Bạch Ngọc Thành Phủ Thành chủ quản gia thì thế nào? Nơi này là Thiên Huyền Vương Thành, còn chưa tới phiên hắn ngang ngược!

Tên kia ở trước mặt mọi người đánh mặt hắn, đánh hắn tới hoàn toàn thay đổi, làm sao có thể bỏ qua!

- Đó là tự nhiên!

Tào Hùng gật gù, đột nhiên sững sờ, vội vàng hướng về phía trước chỉ tay:

- Thượng thiếu, mau nhìn...

- Thế nào? - Thượng Bân sững sờ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt, con ngươi co rụt lại:

• Đây không phải là Trầm lão sư sao? Nàng làm sao tại cùng người khác chiến đấu? Cái kia là... Diêu Hàn!

Ngay phía trước, bên ngoài lớp học của Trương Huyền, hai người đang chiến đấu, khí thế hừng hực.

Một cái đúng là nữ thần mà trong mộng hắn đều nghĩ đến, Trầm Bích Như, một cái khác thì là Diêu Hàn, gia hỏa hắn vừa nói xong, nghiến răng nghiến lợi cực kỳ căm hận .

Hai người kia vốn không che mặt, căn bản chưa từng thấy nhau, làm sao lại đánh nhau rồi?

- Thượng thiếu, có phải hay không là... Trầm lão sư biết ngươi bị cái tên này đánh, trong lòng giận giữ, muốn báo thù cho ngươi?

Chần chờ một chút, Tào Hùng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không nhịn được nói.

- Ừm? Thật sự? - Thượng Bân sững sờ.

- Đúng vậy a, không phải vậy hai người bọn họ không có lý do chiến đấu a! Trầm lão sư tính tình dịu ngoan, luôn luôn cùng người thân mật, cực kỳ ít khi cùng người ta động thủ, điểm ấy ngươi cũng biết, ngươi vừa bị đối phương đánh, nàng liền cùng người này chiến đấu, không phải là vì Thượng thiếu ngươi... Ta thực sự không nghĩ ra lý do khác. Có thể vì ngươi mà làm nhiều như vậy, ta dám khẳng định, Trầm lão sư khẳng định rất thích ngươi, thậm chí... Yêu ngươi!

Tào Hùng nói.

- Nàng yêu ta?

Thượng Bân toàn thân cứng đờ, nhất thời cảm thấy hạnh phúc nồng đậm xông lên đầu.

Đúng vậy a, ngoại trừ lý do đó, hắn cũng thực sự không nghĩ ra được, Trầm Bích Như tại sao lại cùng người này chiến đấu.

Không nghĩ đến nữ nhân này chưa bao giờ đáp ứng cùng hắn ăn cơm, cũng đối với hắn cứ như gần như xa, kỳ thực... Trong lòng yêu hắn, quan tâm hắn như thế!

Thậm chí vì hắn... Lấy võ giả năm tầng đỉnh cao, mạnh mẽ chống đỡ võ giả sáu tầng cường giả!

- Không được, ta không thể để cho nàng vì ta bị thương!

Trong lòng trở nên kích động, Thượng Bân như là được bơm đầy máu, cả người tràn đầy đấu chí.

Khó tiêu nhất là nợ ân tình của mỹ nhân.

Đối phương đã làm như vậy, mình còn do dự cái gì?

Do dự nữa thì còn là nam nhân sao!

- Trầm lão sư, ta tới giúp ngươi...

Gầm lên giận dữ, Thượng Bân vừa vặn vọt tới.

Diêu Hàn đang cùng Trầm Bích Như chiến đấu, trải qua hơn mười chiêu thăm dò, đã hoàn toàn hiểu rõ phương thức công kích của đối phương, tin tưởng chỉ cần dùng lực, mấy chiêu về sau liền có thể đánh bại nàng, đang định dùng tới tuyệt chiêu, liền nghe đến một tiếng la lên, Thượng Bân đi tới trước mặt.

- Quả nhiên là cùng một bọn, đáng ghét, đáng ghét!

Nhìn thấy hắn, Diêu Hàn lửa giận lần thứ hai xông lên.

Thượng Bân giống như được hít th**c l*c, thế tới rất nhanh, trong nháy mắt đã cùng Diêu Hàn giao thủ, Trầm Bích Như đều không có phản ứng lại.

Khi thấy hai người lúc chiến đấu, không nhịn được sững sờ.

- Lẽ nào ta đoán sai, người này không phải hắn phái tới?

Ý nghĩ này vừa nhô ra, lập tức nhớ tới cái gì, mặt cười chìm xuống: - Hóa ra là Song Hoàng, khó trách ta vừa nãy kỳ quái, cái tên này nếu muốn tìm Trương Huyền gây phiền phức, làm sao lại không vọt thẳng vào để động thủ, nhất định phải trốn ở cửa, hóa ra là muốn chờ hắn lại đây, đến anh hùng cứu mỹ nhân, hấp dẫn sự chú ý của ta, Hừ!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 62: Không có gì!


Mỹ nữ đi tới chỗ nào đều sẽ khiến nam nhân chú ý, không ít người luôn làm những thủ đoạn khác nhau mong có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chẳng hạn như những trò anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng rất nhanh đều bị nàng vạch trần!

Cũng có vài người cố ý thi triển thần uy hoặc là cố tình chịu ăn đòn một trận, muốn dùng khổ nhục kế để nàng thương hại họ, từ thương hại cuồng vọng muốn trở thành thương yêu.

Dù sao, bất kể thế nào đi chăng nữa thì những màn kịch đều là làm bộ làm tịch, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Hiểu rõ âm mưu ấy, Trầm Bích Như rời khỏi vòng chiến.

Nếu là cố ý vây đánh, vậy ta liền mặc kệ ngươi, muốn chơi thế nào thì cứ tự mình chơi như thế đó. . .

Bành bành bành bành!

Nhìn thấy kẻ địch tức đến đỏ mắt, giờ phút này Diêu Hàn dốc toàn lực ứng phó, hoàn toàn không có lưu tình chút nào, qua một lát, Thượng Bân dũng mãnh và quả cảm lần nữa bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong, mặt đầy máu tươi.

Diêu Hàn cũng không khá hơn chút nào, trên mặt cũng giống Thượng Bân vậy, máu me đầm đìa.

- Giả vờ cũng rất giống đó. . . Tiếp đi. . . - Trầm Bích Như ôm hai tay trước ngực bình luận.

- Trầm lão sư, mau đến trợ giúp Thượng thiếu, hắn sắp không chịu được nữa. . . - Nhìn thấy Thượng Bân bị đánh đến chết đi sống lại, Tào Hùng cũng nhịn không được nữa vội vàng tiến lên.

Hắn chỉ là võ giả Bì Cốt cảnh tầng bốn, so với hai người đó chênh lệch quá lớn, xông lên chắc chắn cũng chỉ có thể chịu chung cảnh ngộ, nên lúc này cũng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của Trầm lão sư trước mặt.

- Ta trợ giúp là được sao? - Thấy đối phương cầu xin thảm thiết, Trầm Bích Như cười lạnh.

- Đúng vậy a, ngươi không cứu hắn, Thượng thiếu nhất định sẽ bị đánh chết. . . - Không nhận ra sự lạnh lùng của nàng, Tào Hùng vội nói.

- Vậy thì tốt, ta sẽ lên! - Trầm Bích Như tiến về phía trước một bước.

Hô!

Thấy nàng tiến tới lần nữa, Diêu Hàn song chưởng đẩy Thượng Bân đẩy lui hai bước, nhảy ra vòng chiến:

- Được lắm, mối thù hôm nay ta sẽ ghi nhớ, núi cao sông dài, những ân tình hôm nay các người cho ta, về sau ta nhất định sẽ báo!

Bây giờ hắn đang bị thương, nếu Trầm Bích Như cố đánh hết sức, hai người cộng lại, coi như có thể thắng trận này, nhưng ở đây là Hồng Thiên học viện, đánh càng lâu càng có nhiều phiền phức, lỡ như đối phương có âm mưu gì, một lát nữa hắn có muốn chạy trốn c*̃ng trốn không thoát.

Cho nên, do dự một chút, hắn vẫn nhất quyết rời đi.

Mặc dù còn chưa báo được thù, nhưng dù sao đối phương cũng đã bị bản thân đánh vô cùng thê thảm, nhưng mối thù này kết thúc, về sau sớm muộn gì cũng sẽ có người quay lại tìm hắn báo thù. . .

Nói xong, Diêu Hàn xoay người rời đi, qua một lát liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Võ giả Ích Huyệt cấp sáu muốn chạy trốn, cho dù Trầm Bích Như có muốn đuổi theo cũng sẽ không đuổi kịp.

Hơn nữa, nàng cũng vốn không muốn đuổi theo, trên mặt càng tỏ rõ sự lạnh lùng.

Bản thân vừa lên, đối phương liền chạy, chẳng phải là đã quá rõ ràng rồi sao ? Rất đơn giản a, trình diễn xong, đương nhiên phải đóng màn. . .

- Trầm lão sư, không ngờ ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy, ta đã hiểu rõ tâm ý của ngươi. . . - Nhìn thấy Trầm Bích Như xông lên lần nữa giúp hắn giải vây, lòng Thượng Bân tràn đầy vui mừng, mỉm cười, nghĩ rằng như vậy là rất soái:

- Kỳ thật, ta cũng yêu ngươi. .

Trầm Bích Như đang tức giận, nàng muốn nhìn xem tên tiểu tử này có thủ đoạn gì muốn dành lấy sự chú ý của nàng, nhưng lại nghe thấy như vậy, suýt chút nữa là tức điên lên.

Tâm ý của ta ?

Tâm ý cái đầu của ngươi a!

- Lưu manh! - Trầm Bích Như nghiến răng nghiến lợi.

Ba!

Một cái tát quất tới.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- A ? – Sau khi Thượng Bân lấy hết dũng khí thổ lộ xong, đang nghĩ rằng mỹ nữ sẽ kìm lòng không đặng mà bổ nhào vào trong ngực hắn, nhưng hắn lại cảm thấy trên mặt bị đánh một cái tát đau điếng, thân thể nhịn không được lảo đảo một cái, đụng đầu vào cửa sắt, hai mắt Thượng Bân choáng váng, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.

Tại sao nàng lại tát ta ?

Không phải nàng vì ta nên mới đánh nhau với bọn chúng hay sao ?

Hắn sắp điên rồi.

Cái này mẹ nó cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy ? Khi thì tốt, khi lại không tốt, lúc thì mùa xuân, lát nữa lại là mùa đông. . . Ta lưu manh ở chỗ nào đâu chứ. . .

Kẹt kẹt!

Trong lúc Thượng Bân không biết rõ cuối cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng tràn đầy thất vọng, cửa lớp học từ từ được mở ra, Trương Huyền đi ra, nhìn thấy đám người liền nhướng mày:

- Ta đang dạy, các người ở đây làm ồn như vậy còn ra thể thống gì ?

- Trương Huyền, ngươi tới thật đúng lúc!

Lúc trong lòng tràn đầy sụp đổ, Thượng Bân nhìn thấy Trương Huyền đi ra, bao nhiêu phẫn nộ đều bốc lên ngay lập tức:

- Tào Hùng lão sư đã khiếu nại với học viện, cho rằng ngươi sử dụng hành vi lừa gạt, bức bách học viên của hắn là Lưu Dương trở thành học sinh của ngươi! Bây giờ học viện đã phê chuẩn tiến hành học tâm khảo vấn, ta khuyên ngươi mau dẫn Lưu Dương đi đi!

- Học tâm khảo vấn ?

Trương Huyền sững sờ, kết hợp trí nhớ của người đời trước, lập tức hiểu được cụm từ này có nghĩa là gì, nhướng mày.

- Không sai, ta hiện tại đại diện phòng giáo vụ đến báo cho ngươi biết, nếu ngươi còn không đi nữa, chính là vi phạm quy củ của học viện, sẽ bị khai trừ! - Thượng Bân cười lạnh liên tục.

Hắn đánh Diêu Hàn không lại, đối với Trầm nữ thần hắn lại không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể trút hết tức giận lên người tên lão sư phế vật này.

- Trương Huyền lão sư, đừng đi. . . - Đôi mi thanh tú của Trầm Bích Như nhăn lại.

Mặc dù không biết Thượng Bân có nắm chắc phần thắng hay không, nhưng nhất định là hắn đang âm mưu gì đó nhằm vào Trương Huyền, một khi Trương Huyền đồng ý đi theo, học tâm khảo vấn xảy ra vấn đề, không cẩn thận mất đi tư cách lão sư chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là Trương Huyền sẽ còn bị khai trừ khỏi học viện!

Bất quá lời còn chưa nói hết của nàng, nàng liền bị Trương Huyền khoát tay cắt ngang:

- Vậy thì tốt, ta đi!

Trước kia, đúng thật là Lưu Dương cảm thấy nếu bản thân phải là học sinh của vị lão sư Trương Huyền này thật sự có chút thiệt thòi, nhưng mà bây giờ, Lưu Dương đã sớm tin tưởng và nể phục kiến thức của Trương Huyền, bây giờ cho dù hắn có phải nhảy lầu để được học Trương Huyền, hắn cũng sẽ sẵn lòng đồng ý không chút do dự!

Trương Huyền đã có được loại tín nhiệm này thì sao hắn còn sợ gì học tâm khảo vấn ?

Nhìn tên nhóc này lòng tin tràn đầy, đến lúc đó ai mất mặt còn chưa biết!

- Ngươi dám không đi, ta sẽ liên lạc với đội bảo vệ của học viện ngay bây giờ, để họ đến đưa ngươi đi. . . - Còn tưởng rằng Trương Huyền sẽ từ chối, Thượng Bân đang căm phẫn hùng hồn hét lớn, đột nhiên kịp phản ứng:

- A? Ngươi nói cái gì ? Ngươi muốn đi ?

Trương Huyền không trả lời, cười nhạt một tiếng, quay người đi tới cửa trước:

- Lưu Dương, đi theo ta!

- Dạ! - Lưu Dương từ gian phòng đi ra.

- Chuyện này. . .

Không nghĩ tới đối phương lại hợp tác như thế, khuôn mặt tràn đầy tự tin lúc đầu của Thượng Bân lúc này lại có chút do dự.

- Thượng thiếu yên tâm đi, Lưu Dương này là học sinh lúc trước đi theo ta bị hắn giành, chắc chắn muốn hắn vẫn muốn quay lại lớp của ta học, ta bảo đảm! - Tào Hùng hạ giọng nói.

- Vậy là tốt rồi! - Nghe Tào Hùng cam đoan như thế, lúc này Thượng Bân mới nhẹ gật đầu, nhanh chân đi về phía trước:

- Đi thôi!

- Ngươi. . .

Thiếu niên lại dễ dàng đồng ý như vậy, Trầm Bích Như tràn đầy lo lắng.

Học tâm khảo vấn, đây là lúc các lão sư vạch mặt lẫn nhau, nếu Trương Huyền không xử lý tốt chuyện này, khi thất bại, bị Tào Hùng vạch mặt trò gian lận để giành học sinh, chắc chắn hắn sẽ bị trừng phạt rất nặng!

Chuyện như vậy sao hắn có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ, dù sao đi nữa cũng phải hòa hoãn một chút, dùng phương thức tốt nhất, nhu hòa nhất để giải quyết, nếu không. . . Sẽ gặp họa lớn!

- Không có gì!

Phải biết ông nội của Thượng Bân là chủ nhiệm phòng giáo dục, hắn dám làm như vậy, nhất định là đã đặt sẵn bẫy chờ ngươi nhảy vào rồi. . .

- Tự mình tìm rắc rối, đáng đời!

Trầm Bích Như tức giận giậm chân một cái, bất quá, do dự một lát, Trầm Bích Như vẫn nhấc chân đi theo sát bọn họ.

Đối với Trương Huyền, nàng chỉ là có chút hiếu kỳ, nói đúng hơn là không ưa gì hắn, nhưng Thượng Bân đối đãi như vậy hắn, chắc chắn là bởi vì nàng mới xảy ra chuyện này, bất kể nói thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 63: Một trăm Sát Thần Côn?


Học tâm tháp nguy nga cao ngất.

- Mạc trưởng lão, lần này làm phiền ngươi rồi! – Thượng Thần trưởng lão nhìn về phía ông lão đang ngồi một bên.

Trưởng lão Lão sư công hội, Mạc Tường!

- Thượng trưởng lão đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn cũ!

Mạc Tường trưởng lão khoảng năm mươi tuổi, trên mặt lưa thưa vài sợi râu xám:

- Ngươi yên tâm! Nếu như vị lão sư này thực sự uy h**p, ép buộc học viên, ta nhất định sẽ báo cáo công hội, khai trừ tư cách lão sư của hắn!

- Aiz… là sơ suất của ta! – Thượng Thần trưởng lão lắc đầu, bộ dáng trách trời thương dân:

- Vị lão sư này lần trước thi kiểm tra được không điểm, ta từng gửi thông điệp cho hắn, nếu không thu được học viên nào sẽ trực tiếp bị khai trừ… Có lẽ vì quá áp lực nên hắn mới ra hạ sách này… Trách ta, trách ta! – Lão vừa nói vừa thở dài.

- Thượng trưởng lão nói gì vậy? Ngươi có lòng tốt cho hắn ta một cơ hội, vậy mà hắn đã không biết ơn, còn hành động hèn hạ vô sỉ như vậy. Thật không biết xấu hổ, tội ác tày trời!

Mạc trưởng lão sầm mặt lại, toát ra khí tức hùng hồn:

- Bản thân là lão sư, không nghĩ đến dạy dỗ học sinh, hắn lại làm mấy trò bàng môn tà đạo. Ta muốn nhìn xem ai cho hắn lá gan lớn dám làm như vậy!

Mạc Tường trưởng lão nổi tiếng ghét ác như cừu, giờ phút này nghe được lão sư vậy mà ép buộc học sinh, liền như bom hẹn giờ sắp bùng nổ.

- Nếu không phải Tào Hùng lão sư công bình báo cáo việc học sinh hắn bị bắt ép, quyết tâm xin học tâm khảo vấn, có lẽ ta cũng không biết!

Thượng Thần trưởng lão chắp tay sau lưng, không ngừng lắc đầu, mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt thâm trầm, giống như nhìn thấy lỗi lầm không thể tha thứ.

Nếu Trương Huyền nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc. Khả năng giả bộ của lão còn cao minh hơn hắn nhiều.

- Học tâm khảo vấn mặc dù sẽ làm sứt mẻ tình cảm và sự đoàn kết giữa các lão sư, nhưng nhờ vậy mà bắt được con sâu làm rầu nồi canh thì cũng đáng! Ngươi không cần tự trách!

Thấy bộ dáng của lão, Mạc Tường âm thầm bội phục.

Trong học viện thường xuyên xảy ra chuyện các lão sư cùng ưa thích một vị học viên ưu tú. Bình thường, mọi người đểu tự mình giải quyết để không làm tổn thương hòa khí, lại có thể duy trì trật tự dạy học. Chỉ khi nào thực sự không thể giải quyết được vấn đề, họ mới xin thực hiện phương thức này.

Học tâm khảo vấn, tên như ý nghĩa, chính là tra hỏi nội tâm của học sinh. Từ đó, học sinh có thể lựa chọn lão sư mà bản thân thực sự mong muốn. Tuy nhiên, làm như vậy là đánh mặt lão sư, sẽ triệt để làm rạn nứt tình đoàn kết.

Chính vì vậy, Hồng Thiên học viện thành lập hàng trăm năm nhưng chỉ diễn ra hơn mười lần học tâm tra hỏi mà thôi. Không nghĩ tới bọn hắn lại có thể tham gia.

Triệt để khiến đối phương nổi giận, Thượng Thần trưởng lão trong lòng cười thâm một tiếng, ra lệnh:

- Để bọn hắn vào đi!

Kẹt…kẹt…

Lời nói vừa dứt, cửa lớn mở ra, Trương Huyền, Tào Hùng, Thượng Bân, Trầm Bích Như, Lưu Dương đám người kéo nhau vào.

- Tào Hùng lão sư, là ngươi xin học tâm khảo vấn?

Đám người đứng nghiêm, Thượng Thần trưởng lão nhướn lông mày, hỏi.

- Xin trưởng lão làm chủ giúp ta! – Tào Hùng hô to:

- Chình Trương Huyền đã ép học viên Lưu Dương của ta bái hắn làm thầy, vi phạm sự cạnh tranh công bằng giữa các lão sư. Vì vậy, ta xin được dùng học tâm khảo vấn, trả lại Lưu Dương sự công bằng, cũng hi vọng học viên xử phạt gia hỏa vi sỉ này!

- Công bằng?

Lưu Dương theo lão sư đến đây cũng không biết sẽ phải làm gì. Vừa nghe đối phương nói vậy, hắn mới hiểu được Tào Hùng muốn đối phó ân sư, vội vàng nhìn về phía Trương Huyền:

- Lão sư…

Hắn chưa nói hết câu, đã thấy Trương lão sư vừa nãy giảng bài còn rất bình tĩnh, bộ dáng cao thâm mặt trắc, trở nên bối rối, lắp bắp nói:

- Tào lão sư, ngươi nói bậy… Lưu Dương là… cam tâm tình nguyện làm học trò của ta! Ta…ta… chưa bao giờ ép buộc hắn!

Hắn tỏ ra bối rối và không tự tin, giống như đang cố gắng chống chế.

- Ách? – Lưu Dương nháy mắt.

Thông qua hai buổi học, hắn đã sớm phục Trương Huyền sát đất, cho rằng hắn không gì không làm được. Bản thân trở thành học sinh của Trương lão sư là do cạnh tranh công bình, rất dễ dàng giải thích. Tạo sao lão sư lại có bộ dạng này?

Nhất là vẻ sợ hãi, run rẩy như người bị bắt gian tại giường, khiến hắn như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc… Trương lão sư đột nhiên teo não sao?

- Lão sư…

Hắn nhịn không được nhìn sang Trương lão sư, nghi vấn chưa được giải đáp đã bị Trương Huyền hắng giọng cắt ngang, thanh âm sắc bén:

- Lưu Dương, tốt nhất ngươi hãy nói là ta không bức ép ngươi!

Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ nháy mắt.

- A… vâng, vâng! – Lưu Dương liên tục gật đầu.

Lúc này dù hắn có ngốc cũng biết vị Trương lão sư này đang muốn gài bẫy đối phương một trận!

Phối hợp với hắn là tốt rồi!

Hai người ngầm hiểu ý nhau, nhưng trong mắt người khác lại thành Trương Huyền đang uy h**p Lưu Dương nói ra lời trái lương tâm. Nếu không, tại sao hắn lại do dự như vậy?

Quả nhiên, Mạc trưởng lão thấy một màn này, sắc mặt liền khó coi.

- Ngươi là Trương Huyền phải không? Ta cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn hủy bỏ chương trình học của Lưu Dương, để hắn trở lại bái Tào lão sư làm thầy. Như vậy chúng ta sẽ không phải tiến hành học tâm khảo vấn!

- Hủy bỏ chương trình học? – Trương Huyền gãi gãi đầu:

- Lưu Dương là chân tâm thật ý bái ta làm thầy. Các ngươi bắt hắn hủy chương trình học là không công bằng…!

- Không công bằng? Còn chân tâm thật ý? – Khóe miệng Mạc trưởng lão giật một cái.

- Ngươi nói câu đó có đỏ mặt không?

- Một gia hỏa thi khảo hạch được không điểm, để hắn rút khỏi khóa của ngươi, cao hứng còn không kịp, lại còn không công bằng…

- Ngươi lấy đâu ra tự tin đó?

Đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng Tào Hùng, Thượng Bân đồng thời hô lên:

- Mạc trưởng lão, không thể!

- Sao vậy?

Học tâm khảo vấn vô cùng phiền phức. Một khi đã bắt đầu, nhất định phải có người bị trừng phạt, nếu không, mọi người đều tiến hành quy trình này, học viện sẽ không đủ sức!

Mạc trưởng lão vốn nghĩ có thể giải quyết hòa bình, nghe thấy hai người ngăn cản liền nhìn qua.

- Mạc trưởng lão, Tào lão sư đã xin học tâm khảo vấn, học viện cũng đã đồng ý. Nếu lúc này đột nhiên đình chỉ, chẳng phải biểu thị… biểu thị quy củ của học viện chỉ là trò đùa? – Thượng Bân vội nói.

Nói đùa cái gì!

Thật vất vả nghĩ cách hạ Trương Huyền, nếu giải quyết hòa bình, chẳng phải làm rỏ trúc múc nước, thành công dã tràng sao?

Thật như vậy, sự sỉ nhục mà hôm qua hắn phải chịu là vô ích sao?

- Đúng vậy a! Mạc trưởng lão, ta cũng là suy nghĩ cho học sinh, hi vọng có thể để hắn được lựa chọn lão sư theo tâm nguyện, không còn bị bức h**p!

Tào Hùng vội nói, đại nghĩa lăng thiên. Nếu không phải hôm qua hắn bị Thượng Bân in năm ngón tay trên mặt, có lẽ hiện tại đã khiến không ít người bội phục.

- Thôi được! – Thấy hai người nói vậy, Mạc trưởng lão gật đầu, không tiếp tục ngăn cản.

- Nếu các ngươi đã lựa chọn học tâm khảo vấn, ta sẽ nói rõ quy tắc. Sau khi khảo hạch Lưu Dương, cuối cùng hắn muốn bái ai là thầy, người đó sẽ thắng! Đương nhiên, người thua sẽ bị phạt. Đầu tiên cần nói rõ điểm này.

Thượng Thần trưởng lão vẫn không lên tiếng bỗng nhìn quanh:

- Lần này Tào Hùng lão sư lựa chọn trừng phạt lớn nhất, chính là bên thua sẽ bị đuổi khỏi học viện. Trương Huyền, ngươi còn thắc mắc gì không?

Nghe thấy hình phạt lớn nhất, Trương Huyền không thể tin được, nhìn qua, thành khẩn nói:

- Ta và Tào Hùng lão sư không có thâm cừu đại hận gì. Nếu đem hắn khai trừ như vậy… có phải quá ác độc hay không?

- Ách?

Nghe nói như vậy, đám người Thượng Thần trưởng lão choáng váng, nhìn hắn giống như nhìn thằng ngốc. Gia hỏa này đầu óc có vấn đề phải không? Người có thể bị khai trừ là ngươi đấy!

- Hủy bỏ tư cách lão sư? Một trăm Sát Thần Côn?

Đám người đồng thời nháy nháy mắt. Đưa mắt nhìn nhau, cả đám như phát điên.

Nghe có vẻ như kẻ thua cuộc có thể giữ vị trí, không đến mức thất nghiệp, trên thực tế, so với trực tiếp khai trừ còn ác hơn nhiều!

Ngươi chắc chắn không nói nhầm chứ?
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 64: Vượt trên cao cấp, mới là danh sư!


Đuổi ra học viện, chí ít vẫn là lão sư, không ở Hồng Thiên học viện, đi những trường học khác đồng dạng vẫn có thể giảng bài!

Nhưng hủy bỏ tư cách lão sư thì không giống , điều này tương đương với việc mất đi thân phận, bất luận đi tới nơi nào, đều sẽ trở thành nơi bị người ta chỉ chỏ, chế nhạo!

Chính vì như thế, Thượng Thần trưởng lão mới tìm giáo sư công hội Mạc trưởng lão đưa đến đây, dù sao coi như hắn là giáo đạo chủ nhiệm của Hồng Thiên học viện, cũng không có năng lực thủ tiêu tư cách lão sư, không nghĩ tới... Lời còn chưa nói, cái tên này lại nói ra trước!

Hơn nữa, còn muốn thêm một trăm sát thần côn...

Sát thần côn là đồ vật mà Thiên Huyền vương quốc chuyên môn luyện chế đặc thù, đánh thì đau đớn như da tróc thịt bong, nhưng không thương tổn căn bản, một trăm côn hạ xuống, cường giả dù có lợi hại đến đâu, đều muốn tổn thất nửa cái mạng...

Ngươi đây là cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn, hay vẫn là cảm thấy tự mình chết không đủ nhanh?

Tất cả mọi người đều nhìn thiếu niên giống như nhìn thằng ngốc.

- Trương Huyền lão sư, ngươi...

Sau lưng Trầm Bích Như lão sư kém chút nữa là ngất đi.

Đại ca, ngươi lẽ nào không nhìn ra, đây là Thượng Bân, Tào Hùng chuyên môn bố trí chụp mũ sao? Mục đích đúng là muốn cho ngươi chui vào, nguyên bản bị trục xuất học viện, coi như trừng phạt rất cao rồi, không những không cự tuyệt, còn muốn thêm tiền đánh bạc, là ngươi điên rồi hay là đang tính làm gì...

- Tự mình muốn chết, không trách được người khác!

Hừ lạnh một tiếng, Tào Hùng quay đầu nhìn về phía Thượng Thần ở trung gian:

- Thượng trưởng lão, ta cho rằng đề nghị của Trương lão sư không sai, mong rằng học viện tác thành!

Thấy hắn nhanh đáp ứng như vậy, một bên Lưu Dương vỗ vỗ cái trán, vẻ mặt đồng tình nhìn sang.

Trương lão sư thực sự quá xấu rồi!

Trước tiên giả bộ chột dạ, cho đối phương tăng cường tự tin, sau đó nhân cơ hội thêm tiền đánh bạc, phỏng chừng Tào Hùng lão sư bị Trương lão sư đùa chơi chết, cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.

- May mà thành học sinh của hắn, nếu không thì đời này xong rồi...

Nhớ tới chính mình kém chút là thành học sinh của vị Tào lão sư này, Lưu Dương không khỏi run run một hồi, rụt cổ một cái.

- Hừm, tốt, nếu song phương đã ước định được tiền đặt cược, vậy liền bắt đầu đi! Thượng Thần trưởng lão gật gù, hai cái Thủy Tinh Cầu bị đẩy tới, kích thước cỡ quả dưa hấu, đặt trên trụ đá, toàn thân trong suốt, tỏa ra ánh sáng ôn hoà.

- Đây là Thủy Tinh Cầu làm từ Vấn Tâm Thạch, Trương Huyền, Tào Hùng, các ngươi một người cầm một cái, nhỏ máu tươi lên phía trên thủy tinh cầu! Lưu Dương đi qua xoa xoa, Thủy Tinh Cầu liền sẽ lấy phương thức riêng để kiểm tra độ tín nhiệm đem ý nghĩ nội tâm của hắn, chân thực chiếu rọi đi ra! Ai có độ tín nhiệm cao hơn, sẽ là người thắng! Quy tắc rất đơn giản, còn có nghi vấn gì không?

Thượng Thần trưởng lão nói.

- Không có!

Trương Huyền, Tào Hùng đồng thời gật đầu.

Học tâm truy vấn[ kỳ thực rất đơn giản, chính là lợi dụng năng lực đặc thù của Vấn Tâm Thạch, tiến hành hỏi dò nội tâm của độ tín nhiệm của học sinh của lão sư, lão sư nào có độ tín nhiệm cao, lão sư đó tự nhiên cũng là người thắng.

Quy tắc đơn giản, nhưng Vấn Tâm Thạch có giá trị không nhỏ, hơn nữa có tiền cũng không thể mua được, thuộc về hàng dùng một lần, dùng hết một lần, chẳng khác nào phế liệu, bởi vậy, không phải vạn bất đắc dĩ, coi như học viện, cũng không nguyện ý sử dụng phương thức này.

Cho tới tiêu tốn, bình thường đều từ người thất bại thanh toán.

Ở trong mắt đám người Tào Hùng, Trương Huyền chỉ là một lão sư rác rưởi, người sát hạch được không điểm đầu tiên trong lịch sử, cái gì cũng không biết, Lưu Dương đường đường là học viên trong tốp một trăm người đứng đầu của học viện, làm sao có khả năng cam tâm tình nguyện làm học sinh của hắn?

Một khi sát hạch, phải thua không thể nghi ngờ!

Đến thời điểm đó chẳng những có thể nhục nhã Trương Huyền, đem hắn đuổi ra khỏi học viện, còn có thể để cho hắn táng gia bại sản, danh dự mất sạch, một mũi tên trúng ba đích.

- Bắt đầu đi!

Thấy hai người không dị nghị, Thượng Thần trường Lão vung tay lên.

Trương Huyền, Tào Hùng hai người đi lên phía trước, từng người lần lượt nhỏ máu tươi trên Thủy tinh cầu tương ứng của mình.

Một đạo ánh sáng ôn hoà toả ra, trong vấn tâm thủy tinh cầu chiếu rọi ra khuôn mặt của hai người bọn họ.

- Đi thôi!

Tiếp đó Thượng Thần trưởng lão lên tiếng, Lưu Dương đi tới, tay trái tay phải phân biệt đặt lên hai cái Thủy Tinh Cầu.

Vù!

Thủy Tinh Cầu lập tức phát sinh hào quang màu trắng bao phủ Lưu Dương ở bên trong.

- Vấn Tâm Thạch có chứa sức mạnh để người bị thôi miên, một khi tiếp xúc chẳng mấy chốc sẽ rơi vào ảo cảnh, ở đây, tất cả cử động đều phát ra từ nội tâm, không lẫn lộn nửa điểm tình cảm, nếu như đúng là học viên bị c**ng b*c mới thu được, đối với lão sư chẳng những không có độ tín nhiệm, làm không cẩn thận còn phản cảm! Bởi vậy, học tâm tra hỏi có thể nói là phương pháp trực quan nhất, chuẩn xác nhất để kiểm tra xem học viên là có cam tâm tình nguyện bái sư hay không!

Mạc Tường trưởng lão nhìn về phía Lưu Dương, hắn đã nhắm mắt lại, rơi vào ảo cảnh, chậm rãi nói.

- Đúng vậy a, độ tín nhiệm có thể đại biểu đẳng cấp tín nhiệm, chia làm một trăm điểm, mỗi mười điểm là một đẳng cấp, không điểm đại biểu không có một chút tín nhiệm nào! Mười điểm vì là hơi hơi tín nhiệm, hai mươi là tương đối tín nhiệm... Quan hệ giữa học sinh cùng lão sư bình thường đều ở khoảng chừng ba mươi, có người nói lão sư lợi hại có thể làm cho học sinh tín nhiệm đạt đến năm mươi, đây coi như là con số phi thường kh*ng b*, coi như toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, đều rất khó xuất hiện! Dù sao, độ tín nhiệm học sinh đối với cha mẹ cũng chỉ ở khoảng chừng sáu mươi mà thôi!

Thượng Thần trưởng lão cũng vuốt vuốt chòm râu.

Hai người đối thoại, trên thực tế cũng là nói cho mọi người nguyên lý của học tâm truy vấn.

Người là động vật có tư duy, mỗi người có tư tưởng riêng của họ, muốn cho một cái nhân đối với một người khác sản sinh tín nhiệm, cũng là chuyện không hề dễ dàng chút nào.

Không nói cái khác, liền ngay cả cha mẹ, cùng sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, đều không làm được trăm phần trăm tín nhiệm!

Lão sư càng không cần phải nói.

Chỉ có chung đụng lâu, mới có thể để độ tín nhiệm tăng dần lên.

Bây giờ cách khai giảng cũng chỉ mới có hai ngày mà thôi, hơn nữa danh tiếng của Trương Huyền kém như vậy, có thể có độ tín nhiệm gì?

Dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra được. Không bị âm đã là may mắn lắm rồi.

- Đúng rồi, Mạc trưởng lão, ta nghe nói công hội có tiêu chuẩn bình luận, nhận xét danh sư, tựa hồ độ tín nhiệm của học sinh chính là một trong những chuẩn tắc cần xét đến, không biết có phải hay không?

Giải thích một câu, Thượng Thần trưởng lão nhớ tới chuyện gì, không nhịn được hỏi.

Lão sư chức danh chia làm sơ cấp , trung cấp, cao cấp ba cái cấp bậc, Trương Huyền là cấp thấp nhất sơ cấp, mà đám người Trầm Bích Như, Thượng Bân từ lâu đạt đến cao cấp.

Người bình thường đạt đến cao cấp, coi như là đã đi tới phần cuối.

Hồng Thiên học viện, Lục Tầm, Vương Siêu hai vị lão sư có tiếng tăm rất lớn cũng chỉ là cấp bậc này.

Vượt trên cao cấp, mới là danh sư!

Danh sư, không chỉ có danh, đối với chỉ điểm, tu luyện càng có hiểu biết chính xác, có thể làm học sinh của người như thế, sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng trở thành cường giả một phương.

Trầm Truy bệ hạ, vốn không phải trưởng tử, dựa theo đạo lý thì vương vị làm sao cũng không thể rơi ở trên người hắn, bất quá, có người nói hắn lúc còn trẻ, từng ở chỗ một vị danh sư học mấy ngày, sau đó tăng nhanh như gió, trở thành cường giả số một trong thế hệ trẻ của vương thất, sau đó càng trở thành cường giả số một của vương quốc, lúc này mới kế thừa đại vị, khai cương thác thổ (mở rộng biên giới của quốc gia)

Có thể bái vào danh sư môn hạ, là sự tình mà vô số người tha thiết ước mơ!

Chính vì như thế, chỉ cần là người tu luyện đều biết, đắc tội ai cũng có thể, chính là không thể đắc tội danh sư!

Ai biết được hắn có bao nhiêu học sinh? Trong đám học sinh đó lại có bao nhiêu người mạnh mẽ?

Đắc tội một người, chẳng khác nào chọc vào một tổ ong vò vẽ , không chết cũng muốn tàn!

Đương nhiên, danh hiệu danh sư này, không hề dễ dàng lấy được như vậy, cần rất nhiều điều kiện hạn chế, mà để nhanh chóng tăng cường độ tín nhiệm của học sinh với mình, chính là một cái trong số đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back