Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 55: Không biết sống chết!


Lại hàn huyên một lát, khi mọi người hỏi đến Hồng Kim Châu Quả từ đâu mà có, Trương Huyền thuận miệng nói hắn ngẫu nhiên tìm được ở cửa hàng, làm cho đám người Lục Trầm đại sư hô to may mắn.

- Đúng rồi, Trương Huyền huynh đệ, không biết ngươi là người ở đây hay là. . . - Lục Trầm hỏi.

- Ta là lão sư ở học viện Hồng Thiên! - Trương Huyền nói.

- Thì ra là vậy, khó trách thực lực của ngươi lại tốt như thế, đối với thư hoạ lại có những lý giải cao thâm như vậy! - Lục Trầm đại sư tán dương một tiếng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đang ngồi bên cạnh:

- Thư hoạ có thể hun đúc tình cảm sâu đậm của một người, tôi luyện tâm tính, đừng suốt ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện đánh đánh giết giết nữa! Nếu Trương Huyền huynh đệ là lão sư ở học viện, các ngươi cũng phải thường đi lĩnh giáo một chút, ai học được bản lĩnh thật sự, ta tự nhiên sẽ cân nhắc cho người đó thông qua kỳ khảo hạch, cho người đó đồ vật mà họ mong muốn!

- Dạ! - Vẻ mặt Hoàng Ngữ đầy đau khổ, Bạch Tốn thì hoàn toàn ngược lại, ánh mắt hưng phấn lập lóe.

Thông qua giao thủ, hắn đã biết thực lực của Trương Huyền vượt xa hắn, có thể lĩnh giáo với cường giả cấp cao hơn như vậy, so với việc chỉ nhìn những hình ảnh khô khan trong sách có thể giúp hắn tiến bộ vượt bậc hơn rất nhiều!

Chí ít lĩnh giáo hắn cũng thoải mái hơn so với học về thư hoạ của Lục Trầm đại sư một chút.

- Hôm nay đã quấy rầy mọi người nhiều rồi, cũng không còn sớm nữa, cáo từ đại sư, hôm nào rảnh ta sẽ lại tới thăm! - Việc cần phải làm cũng đã làm xong, Trương Huyền cũng sẽ không tốn nhiều thời gian nữa, đứng dậy ôm quyền nói.

- Ngươi lần này muốn tới đây tìm công pháp võ giả cấp sáu, ở đây ta không có, qua mấy ngày nữa ta nói với Trầm Truy một chút, sẽ có người dẫn ngươi đến Tàng Thư Các của Vương quốc tìm thử xem sao! Hình như mấy ngày nay hắn đã ra ngoài săn thú, không có ở trong cung! - Lục Trầm đại sư nói.

- Vậy thì cám ơn đại sư! - Nghe Lục Trầm đại sư nói như thế, ánh mắt của Trương Huyền liền sáng lên.

Công pháp võ giả tầng sáu ở các thư các bình thường đúng thật là tìm không ra mấy quyển, nhưng nếu như là Tàng Thư Các của Vương quốc này, nơi được mệnh danh là thư viện lưu trữ toàn bộ tất cả các thư tịch củaThiên Huyền Vương quốc, nhất định có thể tìm thấy không ít sách rồi!

Nếu quả thật có thể vào đó một chuyến, công pháp võ giả cấp sáu, có lẽ sẽ có thể hình thành Thiên Đạo Thần Công ngay lập tức, để tu vi tăng đột phá!

- Đừng khách sáo. . . - Lục Trầm cười gật đầu.

Sau khi rời khỏi phủ đệ của Lục Trầm đại sư, Trương Huyền liền đi về phía học viện.

Lúc ăn cơm với Trầm Bích Như, trời đã tối, bây giờ mặt trăng treo ở giữa không trung, chiếu trên mặt đất như một màn sương mỏng bàn bạc, nếu như so sánh với thời gian ở kiếp trước, chắc lúc này cũng đã là mười hai giờ khuya!

Mặc dù trễ như vậy, nhưng hắn cũng không có chút mệt mỏi rã rời nào, ngược lại hai mắt còn hưng phấn tỏa sáng.

Không thể không nói, chuyến đi tới phủ đệ của Lục Trầm đại sư này thật giá trị!

Công pháp ngưng tụ ra Thiên Đạo này, giúp cho hắn công lực của hắn tăng nhanh, thực lực tăng đột phá, dựa vào tu vi hiện tại, cho dù có gặp được cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, cũng không cần phải e dè gì nữa!

Hơn nữa hắn còn tìm được mười mấy bản công pháp võ giả cấp sáu, cho dù không thể hình thành Thiên Đạo Thần Công hoàn chỉnh, nhưng đối với tu luyện của mình cũng phải có tác dụngnhất định.

- Nhục thân có thể đạt tới công lực hơn chín mươi đỉnh, nếu như tìm được phương pháp tu luyện cấp bậc nhục thân càng cao, có phải sẽ càng lợi hại hơn hay không ?

Mặc dù bí kỹ tu luyện thân thể trong thư phòng của Lục Trầm đại sư khá nhiều, nhưng đều là những quyển đơn giản nhất, là pháp quyết tu luyện cơ bản nhất, loại sách này dù có dùng Thiên Đạo thư viện sửa sang lại, cũng chỉ có thể có công hiệu như vậy, về sau chỉnh sửa ra pháp quyết tu luyện nhục thân cao thâm hơn, há không phải sẽ càng thêm lợi hại sao ?

Hình như là vậy, chỉ sợ nhục thân cũng sẽ biến hắn trở thành một người lúc nào cũng muốn chiến đấu!

Đang lúc âm thầm cao hứng, đột nhiên lỗ tai Trương Huyền nghe thấy tiếng động rất khẽ.

Sức mạnh thân thể tăng nhiều, tai và mắt cũng trở nên linh hoạt hơn, hắn phát hiện sau lưng hình như có người theo dõi!

Bước chân nhoáng một cái, ngừng lại:

- Người bằng hữu đang theo dõi, ra đi!

- Hắc hắc, không ngờ ngươi vẫn rất cảnh giác!

- Ta cảnh giác thì có tác dụng gì! Tiểu tử, ngươi làm hại chúng ta tiền lừa không thành, hôm nay cũng đừng hòng đi. . .

Rầm rầm!

Người đó vừa nói xong, vài bóng người từ trong bóng tối chui ra, vây chung quanh Trương Huyền, lạnh lùng nhìn về phía hắn, giống như là nhìn một người chết.

- Là các ngươi ? -Trương Huyền nhận ra được.

Chính là Mặc Dương đại sư và tên chủ quán thông đồng với nhau bị mình vạch trần lừa đảo và thân phận của hắntại cửa hàng tới.

Về phần mấy người còn lại hẳn là những được được sắp xếp lẫn trong đám đông.

- Bắt lại.

Lúc này,sắc mặt của "Mặc Dương đại sư" sưng đỏ, vành mắt đen nhánh, quần áo cũng bị xé toang mấy mảnh, không còn bộ dáng vân đạm phong, khinh phiêu phiêu dục tiên trước đó, ném hắn ở trên đường nói hắn là ăn mày, chắc cũng có người tin.

Xem ra sau khi bị vạch trần thân phận, những "Người bị hại" kia không có để hắn yên thân.

Chuyện này cũng đúng, có thể chi một số tiền lớn như vậy cho những món bảo vật, chắc chắn là người có quyền thế không ít rồi.

Biết mình bị người lừa gạt, không đánh chết kẻ lừa đảo này cũng đã là may mắn cho hắn lắm rồi.

Chủ quán thoạt nhìn cũng thê thảm không kém, hai cái mắt đen thui, trên miệng giống như là ngậm cái gì trong đó, sưng đến nỗi lời nói cũng nghe không rõ ràng.

Hai người họ nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt lộ ra hận ý không che dấu.

Bọn hắn hao tốn một số tiền rất lớn mới có thể thiết lập ra một cục diện tốt như vậy, kết quả bị tên thiếu niên này phá hư, không tính mỡ tới miệng mèo không ăn được phải phun ra ngoài, còn bị đánh đến thừa sống thiếu chết, tất nhiên hận ý trong lòng lúc này đã dâng lên đến đỉnh điểm.

- Tiểu súc sinh này, ngươi chạy rất nhanh a, ta xem bây giờ ngươi còn có thể trốn đằng nào! - Trong mắt chủ quán lóe lên một tia hưng phấn và dữ tợn.

- Các ngươi muốn giết ta ? - Cảm nhận được âm hàn khí tức từ bốn phía, Trương Huyền nhướng mày.

- Có trách thì trách bản thân ngươi nhiều chuyện, lời không nên nói đều nói hết ra, kiếp sau lúc đầu thai nhớ giữ mồm giữ miệng của mình cho kỹ! - Mặc Dương đại sư c*̃ng nhe răng cười một tiếng, nắm bóp bàn tay, tạo ra thanh âm kèn kẹt.

Tất cả những lừa gạt của bọn họ đều vì tên nhóc này mà thất bại, từ nãy đến giờ tìm rất lâu mới có thể tìm được hắn, tất nhiên không thể bỏ qua!

- Xin lỗi, ta tạm thời chưa muốn chết, cũng không muốn tự bịt miệng của mình! - Trương Huyền nói.

- Không muốn chết ? -Trong mắt Mặc Dương đại sư lóe lên một tia tàn nhẫn:

- Cái này không phải do ngươi nói là được, các huynh đệ, giết hắn, băm thành thịt nát cho chó ăn!

- Được! - Một tiếng hưng phấn mà hừ lạnh, một tiếng ‘giết’ vang lên. Cánh tay giơ lên, một chưởng liền tiến thẳng về phía người Trương Huyền.

Vừa ra tay, tu vi của đối phương liền hiện ra, võ giả đỉnh phong cấp năm!

Khó trách hắn đang bị Lưu Chu vương quốc truy nã, mà vẫn còn có thể chạy đến Vương quốc Thiên Huyền lừa gạt người khác, quả nhiên có chút thực lực.

Nếu là tối qua, Trương Huyền muốn thắng qua tên lừa đảo này, chắc chắn cần phải mượn Thiên Đạo thư viện, thẩm tra khuyết điểm, nhưng bây giờ sức mạnh nhục thân đã tăng nhanh, có gần một trăm đỉnh cự lực, một cái Đỉnh Lực đỉnh phong cấp năm không nhằm nhò gì với hắn cả.

. . .

Thấy tên nhóc này không có chút tránh né nào trực tiếp nghênh chiến, tất cả đám người của Mặc Dương đại sư đều cười nhạo.

Cái "Nắm tay" này mặc dù không thu hút, nhưng chắc chắn không phải là bình hoa để trang trí, nhất là đôi bàn tay đều có thể đập nát sắt thép, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, tay không tấc sắt nghênh đón, đây không phải muốn chết thì là gì ?

Lúc bọn chúng nhìn thấy Trương Huyền chắc chắn sẽ bị một chưởng này đánh cho tàn phế thì lập tức nhìn thấy thiết chưởng của "Lão tứ" bọn hắn giống như đậu hũ yếu ớt đã bị người ta ngậm vào miệng, không kịp ngăn cản, liền bị quất một cái vỡ vụn ra, xương ngực bị chèn ép xuống, sau đó bay ngược ra, một đầu cắm trên mặt đất.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 56: Xuất thủ!


- Hóa ra thực lực của ngươi cũng không yếu, thảo nào kiểu ngạo như vậy! – Thấy “lão Tứ” bị một tát quất bay, Mặc Dương đại sư sau khi sững sờ liền trở nên càng dữ tợn. Hắn vung tay lên mang theo khí thế toàn thân:

- Tuy nhiên, vận may của ngươi đến đây là kết thúc!

Nói xong, hắn quay về phía chủ quán:

- Tốc chiến tốc thắng! Mau đem hắn giải quyết, chúng ta còn có chuyện cần làm!

Chủ quán gật gật đầu, tiến về phía trước một bước.

Ầm…ầm…

Còn chưa xuất thủ, lão ta đã phóng xuất khí thế như núi cao biển sâu. Nếu nhắm mắt cảm ngộ sẽ thấy mười mấy huyệt đạo trên người đối phương phun ra nuốt vào linh khí sáng mù mắt.

- Ích Huyệt cảnh cường giả? – Trương Huyền sững sờ.

Võ giả tầng sáu Ích Huyệt cảnh, khai thông huyệt đạo thân thể, chủ động hấp thu linh khí thiên địa, rèn luyện để bản thân sử dụng. Kẻ đạt đến tu vi này, bất luận lực lượng hay phản ứng đều tăng nhiều. Tại Hồng Thiên học viện, họ đều thuộc tầng lớp trưởng lão!

Một kẻ lừa đảo mà đạt đến cấp bậc này, thật nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Ngươi đã nếm mùi sợ hãi chưa? Sợ rồi liền lập tức quỳ xuống xin lỗi, bồi thường hao tổn cho huynh đệ ta! Nếu không, chỉ có con đường chết!

Thấy hắn kinh ngạc, lão chủ quán còn tưởng là do thực lực của mình làm đối phương kinh sợ, bèn hú lên một tiếng, dậm chân tiến đến như thần chết quản lý sinh tử.

- Quỳ xuống xin lỗi? Bồi thường tổn thất? – Trương Huyền lắc đầu:

- Ta không rảnh đi xin lỗi một đám lừa đảo! Lại còn bồi thường? Ngược lại nếu các ngươi có hứng thú này, có thể quỳ xuống, đền bù tổn thất vì đã đánh lén ta. Như vậy, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho các ngươi!

- Ngươi nói gì?

- Tiểu tử này bị điên à?

Mặc Dương đại sư và đám người chủ quán đều cảm thấy tiểu tử này phát điên rồi.

Chúng ta nhiều người như vậy, lại có Ích Huyệt cảnh cường giả. Ngươi chỉ là một nhóc con lại muốn chúng ta quỳ?

Ra vẻ trâu bò cái gì?

Còn nữa, bồi thường tổn thất do bị đánh lén là cái quỷ gì? Ngươi tổn thất cái cọng lông ấy! Lão Tứ giờ vẫn đang cắm đầu trên đất không rút ra được. Nói đến tổn thất cũng là chúng ta bị thiệt được không?

- Đừng nghe hắn nói nhảm. Trực tiếp xông lên giết hắn! – Mặc Dương đại sư vẫy tay.

- Ừm! – Chủ quán gật đầu, không tiếp tục nói nhảm, dậm mạnh chân, mở ra năm ngón tay đánh tới Trương Huyền.

Vù…vù…

Người chưa tới gần, cuồng phong đã gào thét như hùng ưng vồ thỏ, khiến người ta cảm giác áp bức như thái sơn áp đỉnh.

- Là võ kỹ Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị!

- Bộ võ kỹ này được đánh giá lợi hại trong số Phàm cấp trung phẩm. Lão Nhị đối phó tiểu tử này như vậy có phải đang dùng dao mổ trâu giết gà rồi không?

- Hắc hắc! Tiểu tử này có thể một tát quất bay lão Tứ, chứng tỏ cũng có chút thực lực, không nên coi thường! Nhưng mà, hắn gặp phải Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị thì tàn đời rồi!



Nhìn thấy gã chủ quán trực tiếp dùng chiêu lợi hại, cả đám đều âm thầm gật đầu.

Hùng Ưng Vạn Lý đứng top đầu trong Phàm cấp trung phẩm. Một khi sử dụng sẽ uy phong tám phương, tựa như chim ưng vồ thỏ, khí thôn sơn hà, làm đối thủ có cảm giác không thể phản kích.

Coi như gã thủ lĩnh “Mặc Dương đại sư” gặp phải cũng phải tạm tránh mũi nhọn, không dám nghênh chiến chính diện.

- Hùng Ưng Vạn Lý?

Đối phương vừa thi triển võ kỹ, một quyền đột ngột xuất hiện trong đầu Trương Huyền, phía trên lít nha lít nhít chữ, ghi lại cuộc đời và khuyết điểm của gã chủ sạp.

Dùng tinh thần nhìn một lượt, khắc vào tâm trí, Trương Huyền tỏ ra cổ quái.

Hây!

Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, gã chủ quán đã tấn công đến trước mặt.

Võ kỹ giúp người ta phát huy lực lượng thân thể tốt hơn, đạt đến trình độ cao hơn.

Chủ quán là Ích Huyệt cảnh cường giả, đã mở ra mười mấy huyệt đạo nên bản thân hắn sẽ không yếu. Thêm vào đó, hắn lại thi triển Phàm cấp trung phẩm vũ kỹ, uy thế kinh người, áp bức.

- Chết cho ta…!

Trên mặt gã lộ ra nụ cười dữ tợn, rạng rỡ như hoa nở. Tuy nhiên, trước khi hoa hoàn toàn nở rộ, con ngươi gã co lại, kêu lên một tiếng thảm thiết:

- A…

Tiếng kêu thê lương phá vỡ bầu trời đêm, phảng phất như lỗ tai chó bị cối xay đá nghiền ép.

- Chuyện gì?

Lúc đầu, đám người Mặc Dương đại sư nghĩ rằng Trương Huyền sẽ bị lão Nhị một chiêm đánh chết tại chỗ, không nghĩ tới người sau lại kêu thảm như vậy, vội vàng nhìn sang. Tất cả đều trở nên run rẩy, suýt nữa hôn mê.

Chỉ thấy thiếu niên hoàn toàn phớt lờ sự uy mãnh của gã chủ quán, nhấc chân đá vào nơi tôn nghiêm của nam nhân.

Răng rắc!

Một tiếng trứng vỡ vang lên, khiến người nghe không nhịn được mà run rẩy.

Vèo!

Ngay sau đó, gã chủ quán liền như bóng da xì hơi, bay thẳng ra ngoài. Cả người gã bị dán lên tường cách đó không xa, biến thành chữ “大 ”. Vốn hắn có thể tạo thành chữ “太 ”, nhưng hiện tại xem ra sẽ không bao giờ có cơ hội nữa!

- Lợi hại! – Thấy một cước liền có thể đá bay chủ quán Ích Huyệt cảnh thi triển võ kỹ, Trương Huyền không nhịn được gật đầu.

Hắn dựa vào thân thể mặc dù mạnh mẽ hơn đối phương không ít, nhưng gã đó lại tinh thông võ kỹ, tốc độ nhanh. Nếu muốn đánh tàn phế, hắn cần vận dụng thủ đoạn ít nhất hơn mười chiêu. Tuy nhiên, hiện tại có Thiên Đạo thư viện, có thể nhìn rõ khuyết điểm và sơ hở của đối phương, lợi dụng điểm đó đơn giản vô cùng. Chỉ cần một cước… gà bay trứng vỡ. Đường đường Ích Huyệt cảnh cường giả, không chết cũng tàn phế.

- Tiểu tử này có điều quái lạ. Tất cả cùng lên!

Thấy Trương Huyền một tát bay lão Tứ, một đá phế tiểu đệ đệ của lão Nhị, “Mặc Dương đại sư” dù có ngốc cũng biết hắn không đơn giản, từ thái độ khinh thường chuyển thành ngưng trọng.

Rầm…rầm…

Mấy kẻ còn lại mặc dù cả người mồ hôi, dưới hông rã rời nhưng nghe thấy phân phó của hắn đều không dám vi phạm. Tất cả xông lên bao vây Trương Huyền.

- Xuất thủ!

Rít lên một tiếng, các loại công kích cường đại được phóng ra. Chân khí tràn ngập kinh mạch, khí kình b*n r* bốn phía.

Mấy kẻ này vậy mà giống như lão Tứ, đều là cường giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh. Mặc dù bọn hắn người đông thế mạnh nhưng đối với một người có thể tùy thời nhìn thấu khuyết điểm của người khác, lại có sức chiến đấu của cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong như Trương Huyền, thật không đáng nhắc đến.

- Không đúng! Tại sao chỉ có mấy người này công kích? – Ngăn trở mọi người công kích, Trương Huyền đột nhiên sững sờ.

Trong đám người, gã chủ quán chỉ là lão Nhị đạt Ích Huyệt cảnh. Kẻ giả mạo làm “Mặc Dương đại sư” này khẳng định phải mạnh hơn mới đúng, tại sao không công kích hắn cùng đám người?

Nghe thấy vậy, tất cả đám người đều vắt chân lên cổ.

Không cần đoán cũng biết, lão đại… nhìn tình huống không ổn đã bỏ lại bọn hắn chạy trước rồi…

- Vô sỉ! –Trương Huyền vô cùng kinh ngạc.

Một khắc trước gã còn chính khí lẫm liệt, một khắc sau đã xoay người bỏ chạy, cả thuộc hạ của mình cũng không quan tâm. Chẳng trách dù cho Lưu Chu vương quốc ra lệnh truy nã vẫn không bắt được gã. Quá vô cmn sỉ!
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 57: Làm sao mà biết được?


-Muốn chạy ư, không dễ như vậy đâu!

Cái tên này cho người vây chặt chính mình, còn muốn để cho mình quỳ xuống, bồi thường tiền, tất nhiên không thể dễ dàng buông tha được, tiện tay giải quyết đi mấy tên võ giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong. Thân thể loáng một cái, truy đuổi theo “Mặc Dương đại sư”.

Lực lượng thân thể bạo tăng, cả người Trương Huyền di chuyển giống như ếch vậy, mỗi một lần bàn chân chạm đất, đều sẽ nhảy ra khoảng cách mấy chục thuớc, mặc dù không có võ kỹ khinh công nào, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, giống như chim đại bàng vậy

-Mịa nó!

“Mặc Dương đại sư” chính đang nhanh chân đào tẩu, quay đầu lại nhìn, thấy đối phương như đang bay lượn đến, khác nào Tiên Nhân, sợ đến tức khí, trực tiếp chửi đổng.

Vốn tưởng rằng là cừu non, tiện tay có thể b*p ch*t, báo khuất nhục vừa chịu, nằm mơ đều không có nghĩ đến, đụng phải Hùng Sư.

Sớm biết đối phương mạnh như vậy, đánh chết hắn cũng không đến a!

Cái tên này trẻ tuổi như vậy, coi như tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không nhanh như vậy đi...

“Mặc Dương đại sư” nội thương vô hạn, đã nghĩ qua đến việc muốn đi tự tử.

Thời điểm ở thương trường gạt người, nếu như hắn không phải tiện mồm, tuyển chọn cái tên này, đối phương cũng sẽ không vạch trần cử động của hắn, có thể lừa tiền rồi còn được người cung kính đưa đi. Mà bây giờ, hắn không những bị vạch trần âm mưu, ảo não đào tẩu, cũng không có chuyện gì, nhất định phải báo thù, lần này tốt, thù không báo thành, mà còn bị người ta truy đuổi giống như cháu trai, chuyện này là sao...

Đúng là không tìm đường chết thì sẽ không không chết! Ôi! trái tim nhỏ bé của ta...

Trương Huyền bản thân tuổi tác chỉ có mười chín tuổi, tu luyện xong Thiên Đạo Thần Công, Thiên Đạo Kim Thân về sau, thân thể nhận được chân khí thoải mái, tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, có vẻ càng thêm trẻ tuổi,mới nhìn bất quá mười sáu, mười bảy tuổi.

Bằng chừng ấy tuổi, dựa theo thường thức, có thể là võ giả tầng một, tầng hai đã tốt lắm rồi, kết quả vừa ra tay, tất cả mọi người đều không phải là địch thủ, không chạy mới là lạ.

-Đứng lại cho ta đi!

Trong lòng ăn năn hối hận, chưa tới một hơi thở sau, liền nghe được một cái thanh âm nhàn nhạt vang lên tại phía sau.

Oành!

Còn chưa kịp xoay người công kích, hậu tâm tê rần, thân thể áp sát mặt đất bay ra ngoài, khuôn mặt thật giống cày ruộng, mạnh mẽ vẽ ra một đạo rãnh sâu.

-Mặt của ta... “Mặc Dương đại sư” khóc không ra nước mắt.

Không cần nhìn cũng biết, lần này, khuôn mặt xem như là triệt để phế bỏ.

Răng rắc!

Không có thời gian để hắn cảm thấy khổ sở, một cái bàn chân liền đạp ở trên đầu.

-Muốn giết ta, liền muốn nghĩ đến kết quả này đi...

Trương Huyền đạp ở trên đầu đối phương, vẻ mặt hờ hững.

Tuy rằng kiếp trước chỉ là cái nhân viên quản lý sách báo phổ thông, nhưng như là đã hòa vào thế giới này, liền biết nắm đấm lớn mới là đạo lý.

Ngày hôm nay nếu như không phải là thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh, không cẩn thận thì người bị ngược đãi sẽ là mình.

-Đừng giết ta, chỉ cần đại nhân không giết ta, ta đồng ý đem tất cả tích trữ của ta trong những năm này đều đưa cho đại nhân...

Cảm nhận được bàn chân đối phương ở trên đầu mình, tùy tiện một cước liền có thể giẫm chết, “Mặc Dương đại sư” sợ đến run cầm cập.

Tiền tài so cùng tính mạng, đương nhiên tính mạng càng quan trọng hơn.

-Ồ? Lấy tới để cho ta nhìn có thể đủ để mua lại mạng ngươi hay không!

Trương Huyền lạnh nhạt nói.

-Dạ, dạ!

Nghe được khẩu khí của đối phương hoà hoãn lại “Mặc Dương đại sư” vội vã run run từ trên tay gỡ xuống một chiếc nhẫn, đưa tới:

-Đồ vật đều ở bên trong, kính xin... Đại nhân xem qua!

-Bên trong? - Trương Huyền cau mày.

Một cái nhẫn có thể chứa cái gì?

Bất quá, tự mình là “Cao nhân” đương nhiên không thể hỏi dò đối phương, tinh thần hơi động, một quyển sách xuất hiện.

-Cấp thấp trữ vật giới chỉ, không gian bên trong có ba mét vuông, khuyết điểm: Thủ pháp luyện chế quá yếu...

Trên thư tịch ghi chép cặn kẽ tin tức về trữ vật giới chỉ.

-Trữ vật giới chỉ? Không nghĩ đến cái tên lừa gạt này, lại còn có thứ đồ tốt này, lần này xem như là kiếm bộn rồi!

Lúc quan sát thư tịch ở Tàng Thư Các của học viện, là hắn đã biết thế giới này cũng có loại pháp bảo giới tử nạp Tu Di này, vốn tưởng rằng cách hắn rất xa xôi, không nghĩ tới tên này liền có!

Mặc dù chỉ là cấp thấp trữ vật giới chỉ, dựa theo giá cả, e sợ ít nhất cũng phải năm mươi vạn kim tệ.

Học viện trưởng lão cũng chưa chắc có thể mua được.

Một bọn bịp bợm giang hồ, có thể có vật này, để hắn không nhịn được có chút bất ngờ.

Bất quá, ngẫm lại cũng là bừng tỉnh, nếu như không vật này, lừa gạt đến tiền tài, làm sao mang đi? Một mực cõng lấy, khẳng định sớm đã bị phát hiện, bắt được mà chém giết.

Xem ra vì mua vật này, cái tên này nhất định tiêu tốn không nhỏ.

Quả nhiên, nhìn đối phương đưa tới vật này, vẻ mặt đầy đau lòng.

Dựa theo ghi chép trong thư tịch liên quan với trữ vật giới chỉ, một giọt máu tươi nhỏ vào.

Vù!

Tinh thần hơi động, một cái không gian ba mét vuông xuất hiện ở trước mắt, bên trong chất đầy kim tệ, có tới mười mấy vạn.

Cái tên này người không ra sao, tích trữ cũng không ít.

-Đại nhân, đồ vật ngươi thu rồi, tạm tha ta một mạng... - Thấy thiếu niên đem trữ vật luyện hoá xong, “Mặc Dương đại sư” sốt ruột nói.

-Thả ngươi? Cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi đem những tấm kim phiếu ngươi lén lút giấu ở trên người giao ra đây, tha cho ngươi một mạng cũng không tính là gì!

Trương Huyền cười khanh khách nhìn sang.

-Ngươi... Ngươi...

Con ngươi co rụt lại, “Mặc Dương đại sư” như là gặp ma, trên mặt tỏ vẻ khó tin, sợ đến không nói được thành câu.

Thỏ khôn có ba hang, loại lừa đảo giống như hắn, nếu đi lừa gạt, khẳng định cũng sớm nghĩ kỹ tình cảnh khi bị tóm, vừa nãy lúc trốn đi, vì phòng ngừa bị bắt, từng lặng lẽ đem kim phiếu tích trữ những năm này giấu ở trên người, chính vì như thế, mới thật thoải mái đem trữ vật giới chỉ giao ra, mục đích đúng là vì đánh lạc hướng đối phương, không tiến hành soát người.

Chỉ cần lần này chạy đi, coi như đã mất đi trữ vật giới chỉ cùng một ít kim tệ, nhưng dựa vào kim phiếu ở trong tay, vẫn như cũ có thể làm một cái phú ông không buồn không lo, thậm chí có thể Đông Sơn tái khởi!

Vốn tưởng rằng làm rất bí ẩn, nằm mơ đều không có nghĩ đến, tên tiểu tử này sớm đã biết.

Hắn... Làm sao mà biết được?

Coi như thực lực mạnh, cũng không thể nhìn thấu y phục của hắn, phát hiện kim phiếu giấu ở trong đó đi!

-Rầm!

Chẳng muốn phí lời, bàn tay của Trương Huyền trảo một cái, liền đem quần áo của đối phương xé ra, quả nhiên từ bên trong lộ ra mười tấm kim phiếu, mỗi một trương đều có giá trị mười vạn kim tệ, gộp lại có tới trăm vạn kim tệ!

-Ha ha, Dương Mặc, giám bảo học đồ, Lưu Chu vương quốc lừa đảo, thường lấy Giám bảo sư làm tên, lừa tiền lừa sắc, tinh thông võ kỹ Hoặc Âm Thuật, lời nói có thể mê hoặc nhân tâm, để người ta tự nhiên tín phục...

Trương Huyền cũng không buông chân, cười khanh khách đem tin tức liên quan tới vị Đại sư này ghi trong Thiên đạo thư viện nói một lần.

-Ngươi... Ngươi... Làm sao biết, ngươi đến cùng là ai?

“Mặc Dương đại sư” Dương Mặc con ngươi co rụt lại, cả người run rẩy, mặt đầy sợ hãi.
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 58: Ngươi không cần phải để ý


Vừa rồi bị đòi kim phiếu, hắn c*̃ng kinh hoảng, nhưng vẫn còn có thể ngụy biện, còn bây giờ hắn là hoảng sợ thực sự, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ ót bay thẳng xuống, giống như hắn sắp đóng băng tới nơi vậy.

Có thể gọi tên của hắn không phải là chuyện hiếm lạ, dù sao hắn cũng là một tên tội phạm, bị người truy nã, những người lưu ý tin tức một chút là có thể nhận ra.

Nhưng mà người có thể biết hắn. . . tu luyện Hoặc Âm Thuật, thậm chí là lão nhị bọn hắn cũng không biết rõ, bản thân mình là ai cũng không dám nói, làm sao hắn có thể biết về mình rõ ràng đến như vậy ?

Đây chính là một bí tịch hắn vô tình tìm được, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giấu trong lòng, tự tin cho rằng không có người thứ hai trong thiên hạ biết, đối phương đột nhiên nói ra, tất nhiên liền khiến cho hắn cực kỳ ngạc nhiên và chấn động, dọa hắn suýt chút nữa là chết rồi .

Bí tịch có rất nhiều loại, có thân thể, võ kỹ, công pháp. .. Bất quá, những thứ này đều rất dễ dàng có thể tìm được, trong Vương quốc, chỉ có những bí thuật tinh thần mới được cho là quý giá nhất!

Hoặc Âm Thuật là một loại bí thuật Tinh Thần cấp cực kỳ thấp, dù là thấp cấp, nhưng dù sao cũng là tuyệt chiêu công kích tinh thần của đối phương, một khi thi triển, dù là người mạnh đến mức nào đi chăng nữa mà không có chút phòng bị nào nhất định sẽ trúng chiêu, lúc trước hắn từng bị một võ giả cường giả cấp bảy bắt, chính là nhờ ỷ vào tuyệt chiêu này, nói lời hay ý đẹp một hồi, đối phương mới tha cho hắn một mạng.

Vừa rồi hắn cố ý cầu xin tha thứ, thực tế là định dùng loại thủ đoạn này để làm tê liệt đối phương!

Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương không những không bị tê liệt, còn toàn trí toàn năng, biết tất cả những bí thuật của hắn, ở trước mặt đối phương, hắn như là bị tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang, toàn thân tr*n tr**, không thể che giấu, sao hắn lại không cảm thấy hoảng hốt cho được ?

Trước đó là giả vờ, hiện tại đã là sợ hãi thật sự.

- Ngươi không cần phải để ý làm sao mà ta biết được, ta không chỉ biết những thứ này của ngươi, ngươi tu luyện loại hình mệnh môn nào, ta c*̃ng biết rất rõ! Ta có thể không giết ngươi, bất quá, từ hôm nay trở đi, nếu như ta biết ngươi vẫn tiếp tục đi lừa gạt người khác, làm xằng làm bậy, ngươi ở đó chờ chết là vừa rồi! - Không nói nhảm thêm nữa, Trương Huyền đá vào người đối phương một cước.

Răng rắc!

Một tiếng trứng gà bị vỡ ra, khiến Dương Mặc liền cảm thấy đan điền của mình oanh một cái, công lực nhiều năm tu luyện lúc này hóa thành nước chảy.

Không có thực lực, cho dù muốn gạt người, hắn cũng không dám.

- Tu vi của ta. . . - Cảm nhận được thực lực biến mất, lòng Dương Mặc tràn đầy hận ý, cũng không dám nói gì thêm nữa.

Đối phương quá kinh khủng, hắn không phải là người, mà là yêu quái.

Yêu quái phá đan điền của hắn, phế đi tu vi của hắn, hắn sao dám phản kháng ?

- Cút đi! – Sau khi đã xử lý xong mấy tên lừa đảo, Trương Huyền liền nhanh chân đi về phía học viện.

Chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, còn không đáng phải chết.

Trở lại chỗ ở, đã gần một giờ đêm.

Bất quá, Trương Huyền không có chút bối rối nào.

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, thi nhau kéo tới, nếu không có Thần Khí Thiên Đạo thư viện giúp hắn gian lận, hắn thật sự không biết phải ứng phó như thế nào.

- Ở chỗ Lục Trầm đại sư đã nhìn thấy mười mấy bản công pháp võ giả tầng sáu, trước tiên phải thử nhìn xem có chỉnh sửa được gì hay không.

Trước khi tu luyện Thiên Đạo Kim Thân, hắn còn chưa nhìn kỹ công pháp võ giả tầng sáu, bây giờ có thời gian, đúng lúc hắn có thể nghiên cứu kỹ càng một chút.

Rất nhanh, mười mấy bản bí tịch chứa các phương thức tu luyện công chính xác được trích lục ra, bất quá nhìn thoáng qua, Trương Huyền liền đau cả đầu.

- Cái này cái kia cái kia đều không thể liên kết với nhau. . . Tu luyện theo những cái này nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết tươi!

Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.

Mặc dù có mười mấy bản bí tịch, nhưng vẫn có quá nhiều khuyết điểm, cho dù có cố trích lục ra những chỗ đúng, cũng không thể tạo thành một bộ công pháp, ngược lại càng lộ rõ trăm ngàn chỗ hở, hoàn toàn không có cách tu luyện.

- Được rồi, vẫn nên tìm được nhiều thư tịch hơn rồi tính sau!

Biết không thể sử dụng được, Trương Huyền cũng không sốt ruột, chỉnh lý công pháp tầng thứ ba trong thư viện xong lại tu luyện từ đầu một lần, xác định có thể dung hợp với tu vi bên trong một cách hoàn mỹ xong, lúc này mới từ từ thiếp đi.

...

Trương Huyền không biết, lúc hắn chạy đến cửa hàng mua đồ, trong học viện, Thượng Thần trưởng lão đã cực kỳ tức giận.

- Gia gia, người phải làm chủ cho con a! - Thượng Bân rơi nước mắt, khóc đến kinh thiên động địa.

Đường đường là cháu trai ruột của trưởng lão, từ nhỏ đã được nuông chiều, thêm việc hắn cũng có chút thiên phú không tồi, nên luôn được người người tôn trọng, hôm nay tất cả đều bị đảo lộn trong chớp mắt, hắn không phát điên tại chỗ đã là cao cường lắm rồi.

Hắn xung phong đi giải quyết vấn đề, kết quả suýt trở thành người điên, bị đánh thành đầu heo, ban đêm đi ăn cơm, kết quả nhìn thấy nữ thần ngồi ăn tối với tiểu tử kia, cười cười nói nói. . . Hãm hại không thành, ngược lại mất mặt xấu hổ cũng thôi đi, quan trọng nhất là. . .

- Gia gia, không phải người nói con Bạo Thiên Sư này rất nghe lời sao? Con muốn nó giáo huấn tên phế vật Trương Huyền kia, sao nó đứng bất động không đánh, ngược lại lại đánh cho con một trận a. . ."

Càng nghĩ càng giận, Thượng Bân chỉ cảm thấy trong lòng đều là nước mắt.

Con Bạo Thiên Sư trước mắt này, ăn của nhà mình, uống nước nhà mình, thời khắc mấu chốt không nghe lời thì thôi đi, lại đi giúp cho người ngoài đánh hắn. . . Ngẫm lại là cảm thấy sắp điên rồi.

- Nó bình thường rất nghe lời. . . - Thượng Thần có chút xấu hổ, nhìn về phía Bạo Thiên Sư trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy đầy kỳ quái.

Trưởng lão cũng chỉ là Tuần Thú Sư thông thường, cấp bậc không tính quá cao, nhưng cũng coi như là có thể thu phục Man Thú, cũng đối đãi tốt với nó như con người chứ đâu phải hành hạ như súc vật!

Chính vì vậy, Bạo Thiên Sư muốn làm gì thì có thể chủ ý của mình , có thể không cần nhìn sắc mặt hay suy đoán ý nghĩ của mình.

Có thể. . . Bất kể nói thế nào, hai người đều là quan hệ khế ước, để nó bảo hộ cháu trai, tại sao. . . Ngược lại lại đi nghe lời người khác, ra tay đánh Thượng Bân?

- Rống! - Thấy đối phương khóc lóc thê thảm, Bạo Thiên Sư đầy kiêu ngạo, đầu ngẩng cao cao, không thèm để ý chút nào.

Nhìn thấy bộ dáng này của nó, Thượng Bân cảm thấy nội tâm lần nữa bị một vạn điểm thương tổn.

Lúc nó nhìn thấy Trương Huyền thì dùng lưỡi l**m tay của người ta, một mặt cung kính, y như chó ngoan, bây giờ lại cao ngạo như là Quốc vương. . . Mẹ nó, đến cùng hắn là chủ nhân của ngươi, hay gia gia của ta là chủ nhân của ngươi ?

- Khụ khụ, ta nhất định sẽ về nhà khuyên nhủ Bạo Thiên Sư! - Nhìn thấy bộ dạng này của con thú sủng của mình, rõ ràng nhất quyết không hợp tác, sắc mặt của Thượng Thần trưởng lão đỏ lên, khoát tay áo.

- Gia gia, lần này người nhất định phải thay con hảo hảo dạy dỗ cái tên Trương Huyền một chút, tốt nhất là hủy bỏ tư cách lão sư của hắn, đuổi ra khỏi học viện! - Biết gia gia và Bạo Thiên Sư là quan hệ bình đẳng, ông không có khả năng giáo huấn con thú nuôi đó, Thượng Bân cũng không tiếp tục dây dưa với con súc sinh đó nữa, cắn răng nói.

Một tên lão sư phế vật khảo hạch chỉ được không điểm, khiến hắn mất mặt hết lần này đến lần khác như vậy, mình còn đầy thương tích, kém chút phát điên, loại uất hận này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không hạ hỏa được!

Không phải tận mắt chứng kiến, thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí. . . Cho dù hắn đã nhìn thấy kết quả tổng hợp của phòng giáo dục, vẫn cảm thấy khó có thể tin.

Tên nhóc này. . . Cuối cùng là nhờ đâu mà làm được ?

Sao có thể làm được chuyện từ trước đến giờ chưa từng làm được ?
 
Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 59: Các ngươi sao vậy?


- Ta đã lấy cớ giúp gia gia rồi. Tào Hùng lão sư có một đệ tử tên là Lưu Dương. Vì Trương Huyền ép buộc mới trở thành học viên của hắn. Tào Hùng lão sư đã đăng ký “học tâm khảo vấn” vào ngày mai. Đến lúc đó, chỉ cần gia gia ra mặt, khai trừ tư cách của hắn, cực kỳ đơn giản! – Thượng Bân cắn răng nói.

Tào Hùng nói với hắn là “dụ dỗ”, nhưng hắn lại trực tiếp đổi thành “ép buộc”. Câu đó chỉ khác nhau hai chữ, nhưng lại là một trời một vực.

Từ “dụ dỗ” nói lên tính cách của vị lão sư này không tốt, nhưng biến thành từ “ép buộc” chính là liên quan đến vấn đề về đạo đức.

- Ép buộc? Ngươi chắc chắn chứ? – Thượng Thần trưởng lão sững sờ.

- Ta xác định! – Thượng Bân gật đầu.

- Nếu đúng vậy… Thế này đi, ngày mai ta sẽ mời giáo sư công hội Mạc trưởng lão đến làm chứng. Nếu học tâm khảo vấn có thể chỉ ra Lưu Dương thật tâm không muốn làm học sinh của hắn, chúng ta sẽ có thể khai trừ tư cách lão sư của hắn! – Do dự một hút, Thượng Thần trưởng lão nói.

- Đa tạ gia gia! – Thượng Bân hưng phấn.

Có lão sư chắc chắn sẽ có khảo hạch. Tổ chức bảo vệ thân phận của lão sư chính là Lão sư công hội. Nơi đây có thể xét duyệt hành vi của các lão sư, cũng có thể hủy bỏ tư cách của họ. Tổ chức này cũng tương tự Bộ Giáo dục trong thế giới trước đây của Trương Huyền.

Lão sư là những người gương mẫu, để truyền thụ tri thức cho học viên cần phải được đối phương cam tâm tình nguyện. Nếu họ bị ép buôc sinh ra bất mãn, lão sư có thể bị khai trừ tư cách.

Học tâm khảo vấn chính là phương pháp công chính phán định một học viên đó có phải thật tâm làm học sinh của vị lão sư đó không.

- Tiểu tử thúi! Hiên tại ngươi cứ đắc ý. Ngày mai sau khi ngươi mất đi tư cách dạ học rồi, ta xem ngươi làm thế nào tiếp tục phách lối!

Nghĩ đến ngày mai có thể báo thù, Thượng Bân xiết chặt nắm đấm, sảng khoái nói không nên lời.



Trương Huyền không biết đang có người tính kế mình. Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh lực dồi dào, hắn nhìn vào trong gương. Nhờ sự rèn luyện của Thiên Đạo Kim Thân mà làn da của hắn sáng bóng, trắng nõn như hài nhi, không lưu lại vết sẹo nào. Thoạt nhìn hắn như trẻ ra không ít. Người không biết còn tưởng hắn là học sinh.

- Không tệ! – Cảm khái một tiếng, hắn nhanh chân chạy đến lớp. Vừa đến nơi, liền thấy năm học viên đã đem cả trong lẫn ngoài gian phòng quét dọn sạch sẽ, thậm chí ngay cả nước uống cũng đã đun sôi.

Đám người Vương Dĩnh, Lưu Dương, Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào đều tinh thần vô cùng phấn chấn, sùng bái và hưng phấn nhìn về phía Trương Huyền.

Mấy tên này ban đầu còn cảm thấy mình bị lừa gạt khi nhận một lão sư sát hạch thứ nhất đếm ngược. Nhưng hôm qua sau khi nghe hắn giảng bài, tất cả đều biết vị lão sư có danh tiếng không tốt này lại vô cùng lợi hại.

Nhất là Vương Dĩnh. Nàng kể lại một chút lý luận lão sư đã giảng cho phụ thân và trưởng lão trong gia tộc nghe, khiến bọn họ khen không dứt miệng, thậm chí có những chỗ không thể hiểu hết được. Họ còn khăng khăng để Vương Đào đến bái sư! Bởi vậy có thể thấy trình độ của Trương Huyền thâm sâu như nào!

Bái một vị sư phụ như vậy sao có thể không hưng phấn được!

- Ừm. Hôm nay các ngươi đến rất đúng giờ. Triệu Nhã, ngươi đem bụi dược liệu này nghiền thành bột, pha nước uống. Ngoài ra, đây là công pháp ta vừa viết. Ngươi dựa theo đó tu luyện, sau khoảng ba ngày có thể khỏi hẳn.

Nhìn ánh mắt của lũ trẻ, Trương Huyền sao không biết bọn chúng nghĩ gì. Hắn gật đầu, đem hàn Dương Mẫu Thảo tối qua mới mua cùng một quyển sách đưa tới.

Bệnh tình của Triệu Nhã là do tu luyện công pháp thuộc tính Thuần Âm gây nên. Hôm qua hắn đã đọc xong toàn bộ sách trong Tàng Thư Các, thông qua Thiên Đạo thư viện tìm ra phương pháp giải quyết. Bộ công pháp này mặc dù đem so với Thiên Đạo Thần Công của hắn thì kém xa, nhưng cũng do hắn sửa sang mấy chục bản bí tịch mà có được nên quý giá vô cùng.

Trong đó mặc dù vẫn có khuyết điểm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

- Vâng! – Triệu Nhã đem dược liệu cất vào ngực, tiện tay mở quyển sách, chỉ thấy trong đó mực bút còn mới, rõ ràng vừa được viết ra. Nàng nhìn một chút, con ngươi có rụt lại, vẻ mặt không thể tin được:

- Trương lão sư, mặc dù ta mới đến học viện nhưng những bản bí tịch nổi tiếng đều đã nghe qua. So với Bạch Ngọc Tố Nữ Công, quyển này… còn lợi hại hơn gấp bội. Tại sao… ta chưa từng nghe nói đến? Hơn nữa… Vì sao đến tên cũng không có?

Triệu Nhã là con gái thành chủ, trong nhà lưu giữ vô số sách, vì vậy nàng từng thấy qua không ít bí tịch, tầm nhìn không hề kém. Nàng thấy quyển sách này so với Bạch Ngọc Tố Nữ Công mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Vậy mà… bản thân chưa từng nghe nói đến.

Chỉ cần là công pháp, sao chép dưới bất kỳ hình thức nào đều phải viết tên người sáng tạo. Vậy mà quyển sách này lại trống trơn, cái gì cũng không có. Điều này khiến cho người ta vô cùng nghi hoặc.

- Há, hôm qua ta dựa theo thể chất của ngươi tổng kết một chút mà viết ra quyển sách này. Nó vốn dĩ không có tên. Ngươi thấy gọi thế nào hay thì tùy tiện đặt một cái tên đi! – Trương Huyền nói.

Thiên Đạo thư viện tổng kết phần chính xác của các bí tịch tạo thành một quyển sách mới. Hắn chỉ tiện tay lấy ra nên không bận tâm đến việc đặt tên. Hắn cũng không ngờ Triệu Nhã sẽ hỏi đến nên tùy ý giải thích.

- Cái gì? Lão sư… tự viết? Đây là… công pháp do lão sư sáng tạo?

Không riêng Triệu Nhã giật nảy mình, tất cả mọi người đều suýt nữa ngất đi, con ngươi co rút.

Người có thể sáng tạo công pháp, có ai không phải nhân vật cấp bậc đại sư, cường giả tuyệt thế lưu danh sử sách! Bản thân vị lão sư này không có danh tiếng gì, vậy mà có thể sáng chế một bộ công pháp… Hơn nữa còn cao cấp như vậy! Là thật hay giả?

- Có thể nói như vậy!

Chuyện về Thiên Đạo thư viện hắn không thể giải thích. Những quyển sách này xuất phát từ hư không, vì vậy Trương Huyền có thể nhận là do mình sáng tạo cũng không sai. Hắn chỉ tùy ý gật đầu.

- Thật lợi hại…!

- Bạch Ngọc Tố Nữ Công là do một vị cường giả tầng tám Tông Sư cảnh của gia tộc ta sáng tạo nên. Vậy mà lão sư có thể tiện tay sáng tạo công pháp còn cao cấp hơn, đến cùng hắn đã đạt thực lực gì?



Thấy hắn thừa nhận, năm học viên đều muốn điên rồi!

Hồng thiên học viên tồn tại hàng trăm năm qua nhưng người có thể sáng chế công pháp chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi vị đều là danh nhân. Vậy mà sư phụ mình có thể làm được đơn giản, khiến bọn họ sùng bái sắp ngất đi.

Hơn nữa… quan trọng nhất là, Trương lão sư vừa nói gì?

Hắn nói “Nếu ngươi thấy khó nghe có thể tự đặt tên”…

Cái quái gì!

Đại sư có thể sáng chế công pháp có ai không dộc hết tâm huyết, coi như bảo bối, không phải đệ tử thân truyền sẽ không truyện thụ!

Vị Trương lão sư này thì ngược lại. Sáng chế một bộ công pháp, không những tiện tay đưa tặng, đến tên cũng không đặt, để học viên tự ý lấy…

Phải biết rằng, rất có khả năng hậu thế chỉ nhớ kỹ người đặt tên chứ không phải người sáng tạo ra nó.

Nghĩ tới những điều này, hốc mắt năm học viên đỏ bừng, từng người cảm động phát khóc.

- Các ngươi sao vậy?

Nhìn thấy mấy học viên vừa rồi còn rất vui vẻ, hiện tại lại từng người khóc thút thít, Trương Huyền không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mấy học viên này của mình chẳng lẽ… đồng thời bị điên rồi?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back