Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 380: Chương 380



Sau khi sống chung nửa tháng, cả phòng ký túc xá đều nhìn ra được bản tính của Thôi Diệu Diệu là như thế nào.

Nhưng cũng từ từ, mọi người không còn chấp nhặt với cô ta nữa, ngay cả Mai Thư đối với cách xử sự của cô ta cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Thôi Diệu Diệu đã không còn là trẻ con, mười mấy hai mươi năm trước cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ đến Đại học Kinh Thị rồi, vài người bạn cùng phòng lại phải liên thủ dạy cô ta cách sống lại từ đầu? Là những sinh viên ưu tú, mỗi người trong họ đều có lượng bài vở rất nặng, nỗ lực và phấn đấu thâu đêm trước kỳ thi đại học không phải để tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh, đôi co miệng lưỡi là việc lãng phí thời gian nhất, điều này, Mai Thư học được từ Ninh Kiều.

Lễ khai giảng đầu tiên sau khi Đại học Kinh Thị khôi phục kỳ thi đại học đã kết thúc viên mãn.

Lúc này, Thôi Diệu Diệu tự tin cao ngạo, hưởng thụ cảm giác ưu việt vì Mã Hồng Tảo cảm thấy sợ cha cô ta, rồi quay đầu lại, cười như không cười nhìn chằm chằm Ninh Kiều.

Chu Nan Muội thích quan sát mỗi người.

Mai Thư cũng giống như cô ta, từ nhỏ gia cảnh không tốt, bữa trước lo bữa sau. Mai Thư nghèo nhưng xinh đẹp, lại không vì ngoại hình xinh đẹp mà kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của cô ta chủ yếu ở chỗ khác, thỉnh thoảng lại dựng hết gai lên, nhưng không có ác ý.

Ninh Kiều và Thôi Diệu Diệu đều có anh trai hoặc em trai, may mắn là cha mẹ họ không nghĩ con gái là của nợ, cho bọn họ ăn mặc dùng đều là tốt nhất. Tuy nhiên, Ninh Kiều lớn lên trong sự nuông chiều, dịu dàng và thuần khiết, còn Thôi Diệu Diệu thì bị nuông chiều quá mức.

Do hoàn cảnh thời thơ ấu, Chu Nan Muội thích nhìn sắc mặt người khác đoán ý, cô ta không như Mai Thư tính toán chi li, cũng không biết tự bảo vệ mình như Ninh Kiều, thỉnh thoảng bị thiệt thòi, nhưng chỉ có thể tự an ủi rằng thiệt thòi là phúc.

Khi Chu Nan Muội chung sống với Thôi Diệu Diệu thì tránh né, nhưng vẫn có chút ghen tị với tính cách đặc biệt cởi mở của cô ta, những cô gái được nuôi dưỡng cẩn thận chính là có sự tự tin như vậy.

Thôi Diệu Diệu hưởng thụ lời tâng bốc của Mã Hồng Tảo, cười tự mãn với Ninh Kiều.

Ninh Kiều đứng dậy, quan tâm hỏi: “Thôi Diệu Diệu, trưa nay cô ăn rau xanh à?”

Nói xong câu này, Ninh Kiều gọi Chu Nan Muội về ký túc xá.

Mai Thư cũng đứng dậy: “Tôi đi về cùng các người.”

Mai Thư bắt kịp bước chân của Ninh Kiều, nhỏ giọng nói: “Tại sao phải nhắc nhở? Cứ để cô ta mất mặt đi.”

Ninh Kiều mím môi cười: “Nhanh đi thôi.”

Mà Thôi Diệu Diệu vẫn ngồi tại chỗ, mặt đỏ bừng, chặt miệng lại, cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại.

Mã Hồng Tảo nói: “Diệu Diệu, trên răng cậu không có đồ ăn đâu.”

“Tại sao cậu lại vậy? Là bạn học bao nhiêu năm rồi mà chuyện mất mặt như thế cũng không nói với mình.” Thôi Diệu Diệu che miệng, hạ giọng nói.

“Thật sự không có.” Mã Hồng Tảo giải thích, “Mình luôn nói chuyện với cậu, căn bản không nhìn thấy.”

“Lòng dạ cậu sao lại đen tối như vậy?” Thôi Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi, lại sợ người khác nghe thấy, trong đầu luôn nghĩ lại vừa rồi đã nói chuyện với ai, đã mất mặt trước ai.

Các bạn học lục tục ra về, Thôi Diệu Diệu hồn bay phách lạc cúi đầu, chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng như vậy, thực sự muốn khóc.

Mã Hồng Tảo như cái đuôi, đi theo sau từ xa, cũng muốn khóc.

Răng cô ta hoàn toàn không có rau, Ninh Kiều lừa cô ta!

———————————————

Ninh Kiều và hai bạn cùng phòng cùng ra khỏi hội trường Đại học Kinh Thị.

Chu Nan Muội không ngờ khi ở trên sân khấu cô lại không có chút sợ hãi, cô ta liên tục hỏi cô lúc đó cảm thấy thế nào.

“Nếu là tôi, thấy dưới sân khấu là một biển người đen ngòm, chắc chắn sẽ bắt đầu run rẩy.” Chu Nan Muội nói.

“Thật ra tôi từng đi làm vài năm trên đảo, lúc đầu làm hậu cần ở trường tiểu học quân khu, sau đó đến nhà trẻ quân khu, trở thành giáo viên ở nhà trẻ. Dù sao cũng là giáo viên, luyện ra được sự can đảm, đương nhiên không sợ hãi.” Ninh Kiều cười nói.

Mai Thư yên lặng lắng nghe Ninh Kiều nói.

Thực ra mấy ngày trước khi ra khỏi nhà hàng, Đường Hồng Cẩm đưa cô ta về một đoạn đường, cũng nói về kinh nghiệm của Ninh Kiều khi tuỳ quân ở đảo. Chị gái của Đường Hồng Cẩm cùng cháu trai, cháu gái có liên lạc thư từ với Ninh Kiều, nghe nói sau khi hai đứa trẻ rời đảo, Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng nhà trẻ quân khu.

Nhưng lúc này, rõ ràng là cơ hội có thể nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, cô lại không chủ động nhắc đến điều này, chỉ nói mình là giáo viên của bọn trẻ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 381: Chương 381



“Cô mới hai mươi ba tuổi, đã làm nhiều công việc như vậy, mấy năm nay, cái gì cũng không bỏ lỡ.” Chu Nan Muội cười nói, “Nhưng tôi vẫn thấy cô rất lợi hại, ở quân khu thì phía dưới nghe giảng là bọn trẻ, đương nhiên không lo lắng. Nhưng vừa rồi, cô đối diện với sinh viên đại học và các lãnh đạo trường! Rất nhiều giáo sư đều nhìn cô, khi cô diễn thuyết lại không lắp bắp.”

Chu Nan Muội nói đầy hứng thú, cho đến khi đột nhiên có người chắn trước mặt bọn họ, không nhận ra điều khác thường, còn tưởng chỉ là người đi cùng đường với họ, tự nhiên kéo cánh tay Ninh Kiều, lùi sang một bước.

Còn Ninh Kiều, cô nhận ra người bạn học khoa triết học đã từng gặp mặt một lần này, và nhận ra rằng anh ta đang tiến về phía mình.

Trần Cao Nghĩa có làn da rất trắng, lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt vuông.

Anh ta mỉm cười, một tay đưa một lá thư: "Ninh Kiều, đây là thư của cô."

Sau khi bước vào khuôn viên trường đại học, nhiều nam nữ sinh bắt đầu tìm bạn đời trong trường.

Bên bờ sông ở cổng sau Đại học Kinh Thị, thường xuyên có những đôi trai gái vai kề vai, đầu chạm đầu cùng học tập, trò chuyện.

Ninh Kiều hai mươi ba tuổi, đã không còn ngây thơ như khi mười tám tuổi, nhìn thấy ánh mắt của Trần Cao Nghĩa, cô đã hiểu rõ ý định của anh ta.

Trần Cao Nghĩa nhìn vào ánh mắt trong veo như nước của cô, trong lòng bỗng động, lại nhấn mạnh: "Bạn học, đây là thư của cô."

Chu Nan Muội đứng bên cạnh chưa từng trải qua tình huống này, chớp chớp mắt.

Mai Thư từng bị bạn cùng khoa theo đuổi, nhưng cách cô ta xử lý rất sắc sảo, làm tổn thương người ta, sau đó đối phương tức giận, đôi bên trở thành kẻ thù. Cô ta không sai, nhưng việc cãi vã kéo dài làm cho mất nhiều thời gian, thực sự không đáng.

Lúc này, Mai Thư lại thầm quan sát Ninh Kiều.

Cô sẽ nhận lá thư tình này chứ? Rồi sẽ nhẹ nhàng hồi âm, ám chỉ rằng mình đã kết hôn. Đó là phong cách của Ninh Kiều, nhưng Mai Thư nghĩ, thật là phiền phức.

"Anh lấy thư giúp tôi à?" Ninh Kiều hỏi.

Trần Cao Nghĩa sững sờ: "Cái gì?"

"Tôi đang định đi lấy thư, xem có phải là thư trong nhà gửi tới không." Ninh Kiều nói.

"Không, đây là——" Trần Cao Nghĩa vừa định giải thích, nhưng bị ngắt lời.

"Không phải à?" Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, "Tôi cứ tưởng là thư của chồng tôi gửi."

Trần Cao Nghĩa sững người.

Cô đã kết hôn rồi sao? Kỳ thi đại học năm nay không hạn chế thí sinh có kết hôn hay không, nhưng sau khi vào trường, hầu như Trần Cao Nghĩa có thể phân biệt ngay những nữ sinh đã kết hôn. Ninh Kiều trông trẻ trung và thuần khiết, anh ta tưởng cô vừa mới tốt nghiệp trường cấp ba, không nghĩ đến điều này.

Ninh Kiều lại nhìn phong thư: "Nếu không phải là thư của chồng và gia đình tôi, thì chắc anh đưa nhầm người rồi."

Biểu cảm của Trần Cao Nghĩa thay đổi liên tục.

Vốn là người thông minh đỗ vào Đại học Kinh Thị, nhưng lúc này lại không biết phải xoay sở ra sao, bối rối nói theo lời Ninh Kiều: "Đúng vậy, tôi đưa nhầm rồi, không phải thư của cô."

Mai Thư ngước nhìn Ninh Kiều.

Lời của cô nhẹ nhàng đơn giản, chỉ dùng vài ba câu đã từ chối người ta, lại còn giữ thể diện cho đối phương.

"Đi thôi." Ninh Kiều nói với Chu Nan Muội và Mai Thư.

Khi đi xa rồi, Mai Thư quay đầu lại, nhìn Trần Cao Nghĩa vẫn đứng ngây ra đó.

Anh ta cúi đầu chán nản, thở dài một hơi.

——————————————————

Kinh Thị cách Tây Thành quá xa, hơn nữa Ninh Kiều thường giữ thư một tuần mới gửi ra đảo, vì vậy Giang Hành nhận được thư của cô vào ngày hôm sau, khi trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Tính ra, cô đã nhập học được nửa tháng rồi.

Cả khu người nhà đều biết tình cảm giữa phó đoàn trưởng Giang và vợ rất ngọt ngào, nhưng anh không biểu lộ cảm xúc, ngay cả khi nhớ vợ, chắc cũng không thể hiện quá nhiều.

Nhưng nhanh chóng, những người nhà của các quân nhân trong khu người nhà nhận ra rằng bọn họ đã đánh giá quá cao phó đoàn trưởng Giang.

Vừa nãy, khi phó đoàn trưởng Giang ra khỏi cổng khu người nhà, anh vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này quay trở về, tay cầm một bức thư trông có vẻ rất dày, khóe miệng anh càng ngày càng cong lên, ngay cả bước đi cũng nhanh hơn.

"Phó đoàn trưởng Giang, vợ cậu gửi thư đến à?"

Giang Hành nhẹ nhàng mỉm cười, giơ phong bì lên.

Hạ Vĩnh Ngôn đang phơi chăn trong sân, nói với La Cầm: "Chậc chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng không đáng giá tiền của cậu ta kìa!"

La Cầm thắc mắc: "Anh làm thế nào mà phát ra chuỗi âm thanh 'chậc chậc' đó vậy?"

"Em cũng ngưỡng mộ phải không?" Hạ Vĩnh Ngôn ưỡn ngực, "Giang Hành cũng từng hỏi anh về điều này, nhưng anh không nói cho cậu ta biết."

La Cầm: ...

"Nhưng em là vợ anh, tất nhiên anh sẵn lòng dạy em." Hạ Vĩnh Ngôn bổ sung.

La Cầm: ...

Ngoài im lặng, vẫn là im lặng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 382: Chương 382



Khi Giang Hành cầm thư về nhà, Giang Quả Quả và Giang Kỳ đang ngồi trước bàn ăn làm bài tập.

Trước đây khi chị dâu nhỏ ở nhà, ba đứa trẻ lớn thường ngồi ở bàn bát tiên làm bài tập, không khí rất tốt. Thời gian lâu dần, thói quen trở thành tự nhiên, dù chị dâu nhỏ đã rời nhà đi học đại học, hai anh em vẫn không có ý định mỗi người về phòng riêng.

Giang Quả Quả vì không muốn gây phiền toái trước mặt anh cả, ban đầu cũng từng do dự, nhưng sau khi quan sát, nhận ra anh cả cũng không phải là người không có lý. Cô bé đang làm bài tập nghiêm túc, chẳng lẽ anh cả sẽ đến mắng cô bé một trận? Không đến mức thay đổi thất thường như thế!

Còn Giang Kỳ thì không hề có suy nghĩ như vậy, chủ yếu vì em gái ở bên cạnh có thể giúp cậu ấy giải bài tập. Cũng không biết đầu óc em gái làm sao mà thông minh thế, chỉ là học sinh trung học thôi mà đã có thể hiểu được bài tập của học sinh cấp ba. Nhiều lần khi em gái khoe khoang, Giang Kỳ luôn nói, chắc chắn là do trước đây ở cùng phòng với chị dâu nhỏ, trong lúc ngủ bị "đầu óc thông minh" của sinh viên Đại học Kinh Thị lây qua. Mỗi lần đến lúc này, Giang Quả Quả lại nhìn cậu ấy với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Giang Kỳ có chút bực mình, nhưng cũng không làm gì được.

Tiệm cơm quốc doanh không tuyển người nữa, trong khi cậy ấy tạm thời không nghĩ ra con đường khác, chỉ có thể không có định hướng mà tiếp tục học hành.

May là trong những năm qua, dưới sự đôn đốc của chị dâu nhỏ, cậu ấy đã dần theo kịp tiến độ học tập, không phải là không có nền tảng gì, giáo viên chủ nhiệm còn động viên cậu ấy, nếu có thể nỗ lực hết mình, biết đâu có thể thi đậu đại học.

"Quả Quả, bài này làm thế nào vậy?"

Dù Giang Quả Quả khoe khoang nhưng vẫn rất chân thành khi giải bài cho anh ba.

Cô bé cầm bút, vươn cổ nhìn bài của anh ba, dẫn dắt quá trình giải bài.

"Cuối cùng ra đáp án gì?"

"Tự mà tính!"

"Vậy em nói lại lần nữa đi."

Dù sao cũng là anh ba ruột, Giang Quả Quả cũng hy vọng anh ba có thể thi đậu đại học.

Cô bé kiên nhẫn nhắc lại quá trình giải bài, ngước mắt lên, phát hiện anh cả đang ngồi cười trên ghế sofa.

Giang Quả Quả đặt bút xuống, lập tức chạy đến bên anh: "Có phải thư của chị dâu nhỏ không?"

"Thư gửi cho anh." Giang Hành cảnh giác.

"Dày như thế này!" Giang Quả Quả nói, "Chắc chắn trong đó cũng có viết cho em!"

Cô bé quấn lấy anh, khó khăn lắm mới tranh được cơ hội, lật qua lật lại đống thư.

Cuối cùng, cô bé nhìn thấy một lá thư có ghi tên mình, liền vui mừng nói: "Em đã nói mà!"

Nói xong, cô bé lại rút ra một lá thư khác: "Cả anh ba cũng có."

Anh ba và em tư nhà họ Giang cầm thư của mình, ngồi xuống bàn xem.

Giang Hành đếm lại số thư còn lại.

Còn lại năm tờ.

Chỉ còn năm tờ thôi!

Giang Kỳ đọc xong thư, vào phòng lấy giấy viết thư mới, muốn viết thư trả lời chị dâu nhỏ.

Cậu ấy cúi đầu viết: “Em nói với chị dâu nhỏ, chúng ta sắp chuyển đến Kinh Thị rồi!"

"Giữ bí mật!" Giang Quả Quả phấn khích nói, "Anh cả còn chưa làm xong thủ tục, đến lúc đó chúng ta còn phải dọn dẹp nhiều đồ đạc như vậy, không biết bao giờ mới đến Kinh Thị, đừng nói với chị dâu nhỏ sớm thế!"

Giang Kỳ gạch đi dòng chữ đã viết, tiếp tục: "Vậy thì nói với chị ấy, anh cả được thăng chức đoàn trưởng rồi."

"Cái này cũng không thể nói." Giang Quả Quả lại phấn khích nói, "Đợi chúng ta đến Kinh Thị, sẽ tạo cho chị dâu nhỏ một bất ngờ lớn!"

Giang Kỳ chỉ còn cách gạch đi dòng chữ này.

Giang Hành bảo cậu ấy: "Lấy tờ giấy viết thư mới đi."

Lần này Giang Kỳ rút kinh nghiệm, suy nghĩ kỹ càng trước khi viết.

"Anh cứ nói với chị dâu nhỏ rằng, anh sẽ học hành chăm chỉ." Giang Quả Quả nói.

"Anh lớn rồi, còn cần em dạy viết thư à?" Giang Kỳ đặt bút xuống bàn, "Thôi, hai người tự viết thư trả lời chị dâu nhỏ đi."

Giang Quả Quả và anh cả rất hiếm khi đồng lòng, đồng thanh nói: "Được thôi."

Giang Kỳ: ?

———————————————

Hôm đó sau khi về ký túc xá, Thôi Diệu Diệu soi gương và phát hiện răng mình thực sự không bị dính rau xanh.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, vừa mỉm cười thì bỗng nhận ra, hóa ra Ninh Kiều đã trêu chọc cô ta! Cô ta tức giận đi tìm Ninh Kiều đối chất, nhưng Ninh Kiều lại tỏ vẻ vô tội.

Thôi Diệu Diệu nhớ lại những lời Ninh Kiều đã nói, chỉ là hỏi cô có ăn rau xanh vào buổi trưa không, nghe có vẻ đúng là một cuộc trò chuyện bình thường.

Nhưng vấn đề là, quan hệ giữa cô ta và Ninh Kiều đã đủ thân để nói chuyện phiếm như vậy sao? Thôi Diệu Diệu cảm thấy bị lừa, vô cùng bực tức, chỉ đợi đến chủ nhật để dẫn Ninh Kiều về nhà, để cho cô gái quê mùa này mở mang tầm mắt, thấy được thế giới.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 383: Chương 383



Cuối cùng cũng đến chủ nhật, Thôi Diệu Diệu đã về nhà trước, để lại một mảnh giấy cho Ninh Kiều và Chu Nan Muội, ghi địa chỉ nhà cô ta.

"Mai Thư, cô thật sự không đi sao?" Trước khi ra khỏi cửa, Chu Nan Muội hỏi.

"Không đi." Mai Thư thu xếp sách vở, "Tôi phải đi thư viện."

Chu Nan Muội và Ninh Kiều cầm địa chỉ đi ra ngoài, ở trong hành lang ký túc xá gặp Mã Hồng Tảo.

Mã Hồng Tảo tự đề nghị: "Các cô không phải người địa phương, chưa quen thuộc đường sá, để tôi dẫn đường cho."

Mấy người đều không có xe đạp, đến nhà Thôi Diệu Diệu khá xa, phải đi xe buýt.

Mã Hồng Tảo dẫn họ qua hai con hẻm, bảo bọn họ rẽ qua hẻm này là có thể đi xe buýt.

Chu Nan Muội vẫn cầm địa chỉ Thôi Diệu Diệu để lại.

Mã Hồng Tảo nói: "Cất đi, tôi không dẫn các cô đi lạc đâu. Nhà Thôi Diệu Diệu ở vị trí đắc địa, nằm trên phố Điền Tỉnh, nghe nói bây giờ có thể mua bán nhà riêng rồi, nhà Thôi Diệu Diệu rất đắt, thuộc hàng đắt nhất ở Kinh Thị đấy!"

Mã Hồng Tảo khoe nhà Thôi Diệu Diệu như thể đó là nhà của mình.

Với sự tự hào của một người địa phương, cô ta giảng giải rất hăng say: "Ai là người Kinh Thị cũng biết, nhà ở phố Điền Tỉnh không rẻ, phải tốn ngần này tiền."

Cô ta dùng ngón tay ám chỉ một con số bí ẩn.

Chu Nan Muội ngạc nhiên.

Mã Hồng Tảo rất hài lòng với phản ứng đó, lại nói: "Nhưng ở Kinh Thị chúng tôi còn có những ngôi nhà đắt hơn, như ở khu Cổ Lầu, hai căn nhà là giá này."

"Một nghìn đồng tiền?" Chu Nan Muội nói, "Vậy không đắt hơn nhà ở phố Điền Tỉnh mà!"

"Là mười nghìn đồng tiền." Ninh Kiều nói.

Trong tình tiết của cốt truyện gốc, sau này giá nhà vượt xa vài nghìn hay vài chục nghìn ở hiện tại, đối với cô, đó gần như là con số trên trời, khiến cô khó tin.

Nếu thực sự cần đến vài chục triệu, vài trăm triệu hoặc thậm chí một tỷ để mua nhà, thì phải chuẩn bị bao nhiêu tiền? Có lẽ mười cái vali cũng không đủ chứa.

Mã Hồng Tảo ngẩng đầu lên: "Cô biết à? Đúng vậy, là mười nghìn đồng tiền! Đó là loại nhà chỉ có hộ gia đình giàu có mới mua nổi!"

Nhưng thực ra những lời này chỉ là những gì người lớn trong nhà nói vu vơ, hiện tại nhà ai cũng có, không ai bỏ ra vài nghìn đồng tiền để mua một căn tứ hợp viện mà không ở.

Tuy nhiên, Mã Hồng Tảo vẫn nói, không vì gì khác, chỉ muốn làm cho Ninh Kiều và Chu Nan Muội kinh ngạc mà thôi.

Chu Nan Muội kinh ngạc, quay sang hỏi Ninh Kiều: "Đúng rồi, Kiều Kiều, nhà cậu ở đâu?"

"Không phải cô ấy ở Tây Thành à?" Mã Hồng Tảo nói, "Đi tuỳ quân đến Tây Thành, nhà ở An Thành, tôi nghe Diệu Diệu nói rồi."

"Không, Ninh Kiều và chồng cô ấy cũng có nhà ở Kinh Thị, lần trước cô ấy còn đến đó nữa." Chu Nan Muội nói xong, lại hỏi lần nữa, "Ninh Kiều, nhà cô ở đâu? Lần tới về nhà, cô có thể cho tôi mượn những cuốn sách tái bản của nước ngoài mà cô mua ở hiệu sách Tân Hoa được không?"

"Ngay đây." Ninh Kiều nói, "Cô muốn mượn cuốn nào?"

Không lâu trước đây, hiệu sách Tân Hoa ở Kinh Thị vừa nhập một lô sách tái bản từ nước ngoài.

Ninh Kiều nhớ trong cốt truyện gốc có nhắc đến một lần, cô ghi nhớ, nên trước khi hiệu sách Tân Hoa đông nghịt người xếp hàng, cô đã mua được năm cuốn.

Hiệu sách Tân Hoa gần nhà ông nội cho, hôm đó cũng không có tiết học, cô liền mang sách về nhà, đọc đến tối mới về trường.

"Tôi ngại hỏi mượn." Chu Nan Muội nói, "Nhiều người không mua được."

Ninh Kiều đùa: "Có gì đâu, sách vốn dĩ là để mượn đọc, càng nhiều người đọc, càng thể hiện giá trị của nó."

Ánh mắt Chu Nan Muội sáng lên: "Vậy thì tốt quá, cho tôi mượn hai cuốn, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận, đọc xong sẽ trả lại cô!"

Mã Hồng Tảo ngắt lời bọn họ: "Đợi đã, Ninh Kiều vừa nói, nhà cô ngay đây sao?"

"Sao thế?" Ninh Kiều hỏi.

"Đây là khu Cổ Lầu." Mã Hồng Tảo cười nhạo.

Chu Nan Muội ngạc nhiên: "Đây là khu Cổ Lầu à? Ninh Kiều, lần trước tôi thấy cô có hai chiếc chìa khóa, Mã Hồng Tảo nói nhà ở khu Cổ Lầu hai căn phải——"

"Bốc phét không cần soạn thảo." Mã Hồng Tảo càng cười to hơn, chỉ muốn gặp Thôi Diệu Diệu ngay để kể cho cô ta nghe Ninh Kiều tự đánh giá mình cao thế nào.

“Cô không định lấy sách nước ngoài cho Chu Nan Muội sao? Đi đi."

"Vậy tôi đi đây." Ninh Kiều nói xong, bước tới vài bước, đứng trước một căn tứ hợp viện, lấy chìa khóa ra.

Động tác này liền mạch, Mã Hồng Tảo gần như cười nghẹn, cho đến khi chìa khóa của cô thực sự khớp với ổ khóa.

Trên mặt Mã Hồng Tảo hiện lên vẻ không thể tin được.

Chu Nan Muội vui vẻ đi theo sau: "Ninh Kiều, tôi có thể tự chọn mượn hai cuốn không?"

"Tôi cho cô mượn cả năm cuốn." Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, "Mang về ký túc xá, chúng ta cùng đọc."

Mã Hồng Tảo không cười nổi nữa.

——————————————
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 384: Chương 384



Chu Nan Muội vừa lên xe buýt, liền lập tức không thể chờ đợi mà mở sách ra, chăm chú đọc.

Mã Hồng Tảo im lặng suốt cả chuyến đi.

Cuối cùng, tai của Ninh Kiều không còn phải nghe tiếng líu lo của Mã Hồng Tảo nữa.

Biết sớm rằng mở cửa sẽ khiến Mã Hồng Tảo im lặng, thì cô đã bước nhanh hơn và mở cửa sớm hơn.

Thật là yên tĩnh.

Xe buýt đến bến, ba người xuống xe đi về hướng hẻm Điền Tỉnh.

Thôi Diệu Diệu đã tính toán thời gian, đứng chờ trước cửa nhà, mong đợi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của bọn họ khi nhìn thấy ngôi nhà của mình, cùng với lời tán thưởng của Mã Hồng Tảo.

Tuy nhiên, thực tế là Ninh Kiều và Chu Nan Muội vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Ngay cả Mã Hồng Tảo cũng không biết làm gì, lặng lẽ theo sau bọn họ vào nhà.

Thôi Diệu Diệu nhíu mày, mặt tối sầm lại.

Không có một tiếng cảm thán nào luôn à?

Vậy tại sao mình lại mời bọn họ đến nhà mình làm khách?

Ba người bạn vừa bước vào cửa, đã thấy mẹ của Thôi Diệu Diệu bước ra chào đón.

Mẹ Thôi mặc tạp dề, dù vừa từ bếp ra với đầy mùi khói bếp, nhưng vẫn rất thanh lịch.

Bà ta mỉm cười mời các bạn ngồi xuống, rồi quay lại lấy trái cây đã cắt sẵn.

Em trai Thôi Diệu Diệu là Thôi Phối lập tức chạy vào bếp: "Mẹ, con giúp mẹ lấy."

Mẹ Thôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta: "Con thật ngoan, còn biết giúp đỡ mẹ."

Thôi Diệu Diệu vẫn không nản lòng, muốn dẫn các bạn tham quan toàn bộ ngôi nhà.

Cô ta dẫn bọn họ đi từng phòng, cuối cùng đến cửa phòng của em trai thì bị Mã Hồng Tảo kéo sang một bên, thì thầm vài câu.

Sắc mặt của Thôi Diệu Diệu thay đổi: "Sao cậu không nói sớm?"

"Không có cơ hội mà..." Mã Hồng Tảo nhẹ giọng nói.

Lúc này, Ninh Kiều và Chu Nan Muội đứng trong phòng của Thôi Phối, lịch sự không chạm vào bất cứ thứ gì.

Chỉ nhìn vào một bức ảnh trên đầu giường, Chu Nan Muội thốt lên: "Diệu Diệu, hồi trẻ mẹ cô thật đẹp, còn đẹp hơn bây giờ!"

Đó là một bức ảnh trắng đen.

Trong ảnh, mẹ Thôi đang bế Thôi Phối, mỉm cười nhẹ nhàng, trông mảnh mai hơn bây giờ, nhưng có chút mệt mỏi.

"Đây là khi em trai tôi vừa tròn một tuổi." Thôi Diệu Diệu nói, "Đã là chuyện của mười bốn năm trước rồi."

"Mẹ cô thật đẹp, nhưng tại sao cô không giống mẹ?" Chu Nan Muội nói xong, lại cảm thấy hối hận, vội giải thích: "Tôi không có ý nói cô không đẹp."

Thôi Diệu Diệu lườm cô ta một cái: "Tôi giống cha."

Chu Nan Muội cúi đầu, cảm thấy rất ân hận.

Khi quay lại phòng khách ăn trái cây, Chu Nan Muội vẫn còn chút buồn bã.

Ninh Kiều hỏi: "Sao thế?"

Chu Nan Muội cười tự giễu: "Ninh Kiều, thực ra tôi luôn cảm thấy mình rất giống Mã Hồng Tảo, muốn mềm mỏng hơn, gặp người nói lời hay, gặp quỷ nói lời khéo. Nhưng những gì tôi nói lại không hay như vậy, thường xuyên làm mất lòng người khác."

Điều này liên quan đến quá trình trưởng thành của Chu Nan Muội.

Hồi nhỏ, cô ta đối mặt với một loạt những lời như là “đồ vô dụng” của cha và bà nội, cô ta bị họ chèn ép bằng lời nói, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô gái nhỏ ngây thơ không hiểu gì cố làm những việc để làm hài lòng người lớn. Khi lớn lên, cô ta vẫn sợ xung đột và mâu thuẫn, luôn muốn làm dịu mọi chuyện, nói năng và hành động thận trọng, cô ta không thích bản thân mình như vậy, nhưng không thể thay đổi.

"Tôi kém cỏi lắm, Ninh Kiều, tôi cũng muốn trở thành một người như cô." Chu Nan Muội nói, "Hoặc như Mai Thư, cũng là người mà tôi ngưỡng mộ."

"Mỗi người đều là phiên bản duy nhất." Ninh Kiều cười nói, "Cô không kém cỏi chút nào, chỉ có một vấn đề cần thay đổi."

Chu Nan Muội chăm chú nhìn Ninh Kiều.

"Đừng luôn vì người khác mà bỏ qua cảm xúc của chính mình."

Chu Nan Muội sững sờ. Chưa từng có ai nói với cô ta như vậy, nhưng cô ta không nên trách người khác.

Vì không chỉ người khác xem sự hy sinh của cô ta là đương nhiên, mà chính cô ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng giờ đây, Ninh Kiều nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng với cô ta, đừng luôn bỏ qua cảm xúc của bản thân.

Chu Nan Muội không hiểu sao, tự dưng trở nên cảm động, mũi cay cay.

Tiếng cửa phòng sách mở ra.

Cha của Thôi Diệu Diệu bước ra.

Mã Hồng Tảo thực sự sợ ông ta, ngay lập tức đứng thẳng lưng.

Thôi Diệu Diệu đứng bên cạnh cha, làm nũng: "Cha, cha phải nói chuyện tử tế, đừng làm bạn con sợ."

Thôi Diệu Diệu quay đầu nhìn Ninh Kiều.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bạn học gặp cha cô ta đều sẽ có chút e ngại. Cô ta chờ Ninh Kiều lộ ra vẻ sợ hãi giống như bọn họ.

Thôi Diệu Diệu ngẩng cao đầu, như một con công kiêu hãnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng cô ta chờ rất lâu, vẫn không thấy Ninh Kiều có chút gì sợ hãi.

Ninh Kiều lễ phép chào một tiếng "Chú", sau đó chỉ có cuộc đối thoại giữa cha Thôi và cô.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 385: Chương 385



Cha Thôi hỏi về việc học và cuộc sống ở trường, cô trả lời chân thành, hết mực khiêm tốn.

Thôi Diệu Diệu muốn cha mình làm khó Ninh Kiều, nhưng rõ ràng, cha cô ta không để ý đến những ý đồ nhỏ nhặt của con gái.

Cô ta tức tối, quay mặt đi.

Ninh Kiều phải thừa nhận, khí thế của cha Thôi mang lại cảm giác áp lực.

Chỉ là ở trong quân khu, nhiều lãnh đạo có khí thế còn mạnh mẽ hơn ông ta, nhưng trong cuộc sống thường ngày lại rất dễ gần, nhìn nhiều rồi cũng thấy bình thường.

Lúc này, Ninh Kiều nhìn thẳng vào mắt cha Thôi, nhớ lại cốt truyện gốc.

Lúc đó, đầu óc của Ninh Kiều chứa đầy những tình tiết tiếp theo, nhưng vì mọi thứ phát triển xung quanh Đường Hồng Cẩm, và cô cùng nhà họ Giang sớm đã trở thành pháo hôi, cô nhìn những tình tiết đó, khá khó để nhập tâm. Nhưng trong buổi lễ khai giảng hôm đó, biết được thân phận của cha Thôi đã khiến cô tỉnh ngộ.

Phần sau của cốt truyện gốc, ngoài việc xoay quanh sự nghiệp của Đường Hồng Cẩm, còn miêu tả về nữ chính thực sự là Mai Thư. Trong cốt truyện, cha của bạn cùng phòng của Mai Thư là lãnh đạo của uỷ ban cách mạng, sau khi bị phế truất, tài sản của ông ta bị tịch thu và ông ta bị tống vào tù. Không lâu sau khi ông ta vào tù, người yêu của Thôi Diệu Diệu cũng gặp rắc rối, cô ta không nơi nương tựa, không chịu nổi những lời bàn tán của bạn học nên quyết định bỏ học. Không lâu sau khi cô ta bỏ học, lại có một tin buồn khác, em trai của cô ta cũng bị bắt nạt ở trường, khi không chịu nổi nữa, cậu ta đã dùng d.a.o để gọt bút làm người khác bị thương. Khi mẹ cậu ta đến trường, thì cậu ta đã chạy lên sân thượng, đứng ở mép sân thượng, quay lại nhìn mẹ, dang rộng tay và nhảy xuống.

Sau đó, mẹ Thôi mất tích một thời gian, khi trở về Kinh Thị, bà ta đã trở nên điên loạn. Không ai biết bà ta đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, chỉ biết con gái bà ta, Thôi Diệu Diệu rất ghét mẹ mình, nhưng vẫn phải chăm sóc bà ta.

"Kinh Vũ, đừng hỏi nữa, để bọn trẻ tự chơi." Mẹ Thôi đi tới, mỉm cười nói.

Cha Thôi gật đầu: "Được, anh vào phòng sách, lát nữa các em cứ ăn trước."

Khi cha Thôi vào phòng sách, Mã Hồng Tảo và Chu Nan Muội mới thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn mẹ Thôi.

Mẹ Thôi tỏ vẻ thấu hiểu, dịu dàng nói: "Ngồi thêm một chút, đồ ăn sắp xong rồi."

—————————————————

Trong bữa ăn, cha Thôi không ra ngoài. Mẹ Thôi bới cơm thức ăn vào đĩa, mang vào phòng sách cho ông ta. Thôi Phối có hẹn với bạn ra ngoài chơi bóng, chào mẹ xong rồi ôm bóng rời đi, khi đi bước chân còn rất vui vẻ, bị mẹ nhắc nhở, lại quay đầu vẫy tay chào các chị, cười tươi như ánh mặt trời.

Bà cụ thì từ trong phòng đi ra ăn cùng.

Bà cụ rất hiền từ, không ngớt lời khen ngợi mấy đứa trẻ. Dù sao, từng đứa đều có thể thi đỗ vào Đại học Kinh Thị, thành tích học tập rất xuất sắc.

Bữa cơm này, không ai cảm thấy không thoải mái.

Bà cụ ăn không nhiều, hơn nữa do lớn tuổi, ngồi lâu bị đau lưng, ăn gần xong rồi thì chống gậy quay về phòng.

Mẹ Thôi múc canh cho khách, hỏi thăm tình hình gia đình họ. Mã Hồng Tảo là bạn học cấp hai của Thôi Diệu Diệu, ngay cả công việc của cha cô ta cũng do cha Thôi sắp xếp, nên mẹ Thôi và bà cụ rất hiểu rõ về cô ta.

Chu Nan Muội nói về gia cảnh, không giấu diếm: "Nhà cháu tuy ở thành phố, nhưng sau khi cháu xuống nông thôn, mới phát hiện ra rằng thời thơ ấu của cháu thực ra không tốt hơn những đứa trẻ ở nông thôn là bao. Cha tôi là nhân viên tạm thời đánh chuông ở trường tiểu học, mẹ không có việc làm, nhà còn nhiều con cái nữa."

Giọng mẹ Thôi lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Cháu đỗ Đại học Kinh Thị, cha con chắc chắn rất tự hào."

Thôi Diệu Diệu ngẩng đầu.

Nhân viên tạm thời đánh chuông? Bảo sao mà Chu Nan Muội trông lúc nào cũng rụt rè, thì ra là đứa trẻ từ gia đình khó khăn.

"Điều đó là đúng." Chu Nan Muội nói, "Lãnh đạo trong trường còn hỏi cha cháu làm thế nào để nuôi dạy được một sinh viên đại học."

Nói xong, mẹ Thôi nhìn sang Ninh Kiều: "Còn Ninh Kiều thì sao?"

Ninh Kiều cười nói: "Cháu là người An Thành, cha là chủ nhiệm xưởng luyện kim, mẹ ở nhà chăm sóc cháu và anh trai."

"Anh trai hơn cháu năm tuổi, chị dâu là bạn học cấp ba của anh ấy." Ninh Kiều tiếp tục nói, "Cháu còn có một cháu trai nhỏ, rất đáng yêu."

Vẻ mặt của Thôi Diệu Diệu khó hiểu, bình thường cũng không thấy cô nói nhiều thế này.

Chuyện về cháu trai nhỏ, Ninh Kiều đã nói rất lâu, tuy nghe không thấy phiền nhưng lại hơi bất thường.

"Thì ra là vậy." Mẹ Thôi tìm cơ hội ngắt lời, lại hỏi, "Nghe nói cháu đã kết hôn."

Ninh Kiều "ừm" một tiếng: "Cháu kết hôn rồi."

Mẹ Thôi đợi một lát, lại hỏi: "Sau khi kết hôn cả nhà sống chung hòa thuận chứ?"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 386: Chương 386



Ở Tây Thành, tại khu quân sự đảo Thanh Bình, Giang Hành đã bắt đầu dẫn em trai và em gái thu dọn hành lý.

Thủ tục bàn giao suôn sẻ, thậm chí có thể hoàn thành trước vài ngày, không có gì bất ngờ thì ngày mai hoặc ngày kia bọn họ có thể mua vé xe đi Kinh Thị.

Biết chuyện này, Giang Nguyên cũng quay lại đảo, giúp đỡ thu dọn.

Anh cả điều chuyển tới khu quân sự, em trai em gái vẫn đang đi học, làm thủ tục chuyển trường cũng rất thuận tiện, chỉ có cậu ấy là phải ở lại Tây Thành làm việc.

Lần đầu Giang Quả Quả nhận ra cuộc sống thật khó khăn.

Mắt cô bé đỏ hoe: "Gặp được anh hai thì không gặp được chị dâu nhỏ, gặp được chị dâu nhỏ thì không gặp được anh hai. Sau này nhà chúng ta có phải cũng giống như hiện tại, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều?"

Khi chia ly trở thành điều bình thường, càng phải trân trọng thời gian đoàn tụ.

Giang Nguyên thu dọn phòng, đứng trong căn phòng hồi nhỏ của mình, nhìn ra ngoài.

Như nhìn thấy năm đó khi mười ba tuổi, chị dâu nhỏ mới đến đảo không lâu, anh cả đi ra ngoài làm nhiệm vụ hơn mười ngày, khi trở về liền dành cho chị dâu một cái ôm thật lớn.

Chị dâu nhỏ xấu hổ đỏ mặt, Giang Nguyên thì ngốc nghếch đòi một cái ôm, bị anh cả lạnh lùng liếc một cái.

"Đến Tết năm nay, em cũng sẽ đi Kinh Thị." Giang Nguyên nói, "Chúng ta cùng đón Tết ở Kinh Thị."

Giang Hành vỗ vào cánh tay ngày càng rắn chắc của em trai.

Lần này, không giống như trước đây khi em trai còn nhỏ phải dỗ dành và dọa nạt để cậu ấy nghe lời.

Đây là cuộc nói chuyện giữa người lớn với người lớn.

Giang Hành bảo cậu ấy nhất định phải giữ gìn sức khỏe.

Giang Nguyên cũng rất đáng tin cậy, vỗ n.g.ự.c nói: "Lần sau gặp lại anh và ông nội, em nhất định đã là tổ trưởng của tổ mình!"

———————————

Sau bữa tối, Mã Hồng Tảo còn muốn ở lại nhà Thôi Diệu Diệu chơi.

Chu Nan Muội và Ninh Kiều thì rời đi trước.

Mẹ Thôi tiễn hai cô ra cửa, lại đưa hai túi giấy: "Đây là mận nhà hàng xóm trồng, rất ngọt, các cháu mang về ăn, nhớ chia cho bạn Mai Thư vài quả nhé."

Bà ta nói, rồi nhìn Ninh Kiều một cái, lại hỏi: "Biết đi xe buýt thế nào không?"

"Cháu biết, dì Thẩm." Ninh Kiều nói.

"Thế thì tốt ——" Mẹ Thôi nở nụ cười, nói được một nửa, lại đột nhiên biến sắc, ngạc nhiên nhìn cô.

Ngày hôm đó, mẹ Thôi mang sườn xào chua ngọt đến ký túc xá. Bà ta ngồi bên bàn học của Ninh Kiều, nhìn bức ảnh gia đình.

Không hỏi gì, chỉ nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, điều này rất bất thường.

Tuy rất có thể là nghĩ nhiều, nhưng Ninh Kiều vẫn quyết định nhận lời mời, đến nhà họ Thôi làm khách.

Khi đến nhà họ Thôi, trong phòng Thôi Phối, cô nhìn thấy bức ảnh đó.

Mười bốn năm trước, mẹ Thôi ôm Thôi Phối chụp ảnh, khi còn trẻ, ngũ quan và thần thái càng khiến Ninh Kiều cảm thấy quen thuộc.

"Cháu gọi dì là gì?" Biểu cảm mẹ Thôi trở nên khác lạ, giống như bị bắt quả tang, lúng túng không biết làm gì.

"Dì Thẩm." Giọng nói Ninh Kiều càng chắc chắn.

"Dì từng nói dì họ Thẩm à?" Chu Nan Muội ngạc nhiên hỏi.

Mẹ Thôi thất thần.

Cuối cùng bà ta cũng hiểu tại sao trong bữa ăn vừa rồi, Ninh Kiều chỉ nói về chuyện của nhà mẹ ruột mà không hề nhắc đến chuyện của nhà họ Giang.

Ninh Kiều tinh tế và thông minh, đã sớm nhìn ra manh mối, đợi bà ta chủ động hỏi.

Chờ để quan sát biểu hiện của bà ta.

Ninh Kiều biết bà ta họ Thẩm, chắc chắn đã nghe các em và ông cụ nói về quá khứ của bà ta.

Chu Nan Muội ngượng ngùng nói: "Thì ra dì họ Thẩm, cháu không để ý."

"Không sao, gọi dì là dì cũng được." Thẩm Hoa Lâm nhẹ nhàng nói, lại nhìn Ninh Kiều một cái.

Cuối cùng Ninh Kiều cũng có thể xác nhận được suy đoán của mình.

Cho đến giờ, cô vẫn không hiểu tại sao Thôi Phối lại hơn Giang Quả Quả một tuổi và tình cảm mẹ con lại rất tốt.

Nhưng cô cũng phần nào đoán ra được trong phần sau của cốt truyện gốc, tại sao Thẩm Hoa Lâm lại mất hồn mất vía và cuối cùng dẫn đến tinh thần thất thường.

Người phụ nữ yếu đuối này, sau khi chịu đựng cú sốc chồng là Thôi Kinh Vũ vào tù và con trai Thôi Phối tự tử chết, đã quyết định quay về tìm ba đứa con mà bà ta đã bỏ rơi.

Ai ngờ, bọn trẻ đứa thì chết, đứa thì bị thương, đứa thì tàn tật, kết cục thê thảm.

Trong cú sốc này, cuối cùng bà ta không chịu nổi đòn giáng.

Ninh Kiều ghép các chi tiết lại với nhau, dần dần đến gần sự thật, thật khó tưởng tượng người phụ nữ duyên dáng và xinh đẹp này từng gây ra tổn thương sâu sắc cho Giang Hành và các em của anh.

Nhưng nếu năm đó bà ta đã ra đi tàn nhẫn như vậy, hiện tại nhà họ Thôi lại chưa gặp chuyện gì, tại sao phải lòng vòng dò hỏi chuyện của nhà họ Giang từ cô?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 387: Chương 387



Trên đường về trường, Chu Nan Muội ôm chặt mấy cuốn sách mượn từ Ninh Kiều, tâm trạng vui vẻ.

Cô ta cứ nói mãi về chuyện nhà họ Thôi.

Người cha nghiêm nghị nhưng lại rất yêu chiều con gái, bà nội hiểu biết, cậu em trai ngoan ngoãn, vui vẻ, và người mẹ dịu dàng, tuyệt vời.

"Thôi Diệu Diệu lớn lên trong một gia đình như thế, điều kiện thật sự quá tốt, vì vậy cô ấy mới nghĩ rằng mọi người đều thua kém cô ấy một bậc."

"Thực ra, người tôi thích nhất là mẹ cô ấy, vừa nhìn là biết dì Thẩm là người có học thức, hiểu biết. Biết tôi hơi lúng túng trước mặt chú Thôi, dì ấy liền thúc giục chú vào phòng, thật sự rất tinh tế."

"Còn nữa, dì nấu ăn rất ngon, món sườn xào chua ngọt, tôi ăn còn chưa đã thèm nữa!"

"Thật ghen tị với Thôi Diệu Diệu và em trai cô ấy, có một người mẹ tuyệt vời như thế..."

Ninh Kiều lơ đễnh đáp lời Chu Nan Muội, nhớ lại từng khoảnh khắc khi tiếp xúc với Thẩm Hoa Lâm.

Khác với sự kiêu ngạo cố gắng che giấu của cha Thôi và bà cụ, ngay cả khi lần đầu gặp mặt, khi chưa biết thân phận của cô, Thẩm Hoa Lâm cũng đã rất chân thành. Cô từng đọc nhật ký mà Thẩm Hoa Lâm viết cho Giang Hành khi còn nhỏ, từng dòng chữ trong nhật ký chứa đựng tình yêu và hy vọng của Thẩm Hoa Lâm dành cho con.

Thẩm Hoa Lâm từng cùng cha Giang đưa Giang Hành đi công viên chơi, làm cối xay gió và trống lắc tay cho anh, thậm chí còn nhặt những bông hoa rụng bên đường kẹp vào một trang trong nhật ký, ghi chú rằng đó là lần đầu tiên Giang Hành phát âm được từ "hoa" khi mới hơn một tuổi.

Đối với Giang Hành, bà ta từng là một người mẹ tốt.

Nhưng cũng chính vì quá phụ thuộc vào mẹ khi còn nhỏ, Giang Hành mới không thể chấp nhận được sự ra đi không lời từ biệt của bà ta, từ đó không còn thể hiện sự nhung nhớ.

Ninh Kiều đã có thể xác định, mẹ của Thôi Diệu Diệu chính là Thẩm Hoa Lâm, chính xác hơn, bà ta là mẹ kế.

Nhưng Thôi Phối là chuyện gì đây?

Xe buýt đến trạm, Ninh Kiều ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật thay đổi ở bên ngoài.

Trời đã tối, Chu Nan Muội mượn ánh sáng yếu ớt trong xe để đọc cuốn sách khó khăn lắm mới mượn được, dụi dụi mắt, cảm thấy hơi mỏi.

Cũng không biết đã bao lâu, cô hỏi: "Cô có nhớ đường về không?"

"Nhớ chứ." Chu Nan Muội ngạc nhiên đáp, "Sao thế?"

"Cô về trước đi." Ninh Kiều nói, "Tôi muốn đi thăm ông nội."

——————————————————

Ông cụ Giang đã nghe nói Giang Hành được thăng lên cấp đoàn trưởng và rất có thể sẽ điều chuyển đến quân khu Bắc Thành ở Kinh Thị.

Quân khu Thanh An xa xôi, tin tức không truyền đến đây được, nhưng chuyện trong đơn vị ở Kinh Thị, các cán bộ nghỉ hưu ở Càn Hưu Sở ít nhiều cũng nghe được ít nhiều, chỉ là chưa xác nhận.

Ông cụ Giang nghe mà lòng vui mừng, tối còn ăn thêm một bát cơm.

Ông Tôn chua chát nói: "Có câu nói rất đúng, con cái lớn lên, sợ nhất là cưới vợ rồi quên mẹ. Nhìn những đứa trẻ này xem, ngay cả mẹ ruột cũng quên được, chứ đừng nói gì đến ông nội. Ông đã sống một mình tại Càn Hưu Sở ở Kinh Thị này bao năm rồi, cũng không thấy cháu trai ông xin điều về Kinh Thị, vậy mà vợ nó vừa mới vào đại học Kinh Thị, nó liền lập tức nộp đơn xin điều chuyển."

Ông cụ Giang liếc nhìn ông ta một cái: "Ông đang châm ngòi ly gián à?"

"Sao ông lại nói thế!" Ông Tôn gân cổ lên, tức giận nói.

Tuy ông cụ Giang đã già nhưng tai mắt vẫn tinh tường, không dễ bị châm ngòi như vậy.

Năm đó muốn ở Càn Hưu Sở là ý của ông cụ. Giang Hành làm việc quyết đoán, lời đã nói không nhắc lại, nhưng lại gọi điện nhiều lần, hy vọng ông cụ và mấy đứa nhỏ cùng chuyển đến đảo. Ông cụ không muốn đi, vì nghĩ rằng các cháu đã trở thành gánh nặng cho Giang Hành, nếu thêm ông cụ nữa, thì cháu lớn thật sự không thể cưới được vợ.

Mấy năm sau, Giang Hành và Ninh Kiều có thời gian đều đến Càn Hưu Sở thăm ông cụ, ông cụ cũng thường đến đảo vào các dịp lễ tết, thêm vào đó là thư từ qua lại chưa từng đứt đoạn, ngoài thành tích chiến đấu hiển hách năm đó, điều khiến ông cụ tự hào nhất chính là con cháu trong nhà đều hiếu thảo.

Muốn gây chia rẽ ông cụ với cháu trai, cháu gái, cháu dâu của ông cụ, thật là suy nghĩ viển vông.

"Cuộc sống là của cháu lớn và cháu dâu lớn, hai đứa nó đã kết hôn, phải sống với nhau cả đời. Cháu tôi không vì vợ mà điều chuyển đơn vị, chẳng lẽ lại vì tôi mà điều chuyển đến Càn Hưu Sở, sống với tôi cả đời?" Vẻ mặt ông cụ Giang khó hiểu nói, "Tôi khuyên ông một câu, nếu lúc nào ông cũng nghĩ như thế, chen tay vào chuyện của bọn trẻ, thì con trai con dâu ông phải ly hôn, con gái con rể phải ly hôn, cháu gái cháu rể phải ly hôn, cháu trai cháu dâu cũng phải ly hôn."

"Còn có chắt gái và cháu rể, chắt trai và cháu dâu!" Ông cụ nghiêm nghị nhấn mạnh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 388: Chương 388



Ông Tôn bị ông cụ Giang làm tức đến suýt bật khỏi ghế.

Nhưng các đồng chí khác trong Càn Hưu Sở lên tiếng bênh vực, nói qua nói lại khiến ông ta gần như không thể đáp lại.

Ông cụ Giang lùi sang một bên, xem trò vui.

Đang vui vẻ thì ông cụ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần, ông cụ nhìn kỹ hơn và càng vui vẻ hơn.

“Còn nói con cháu nhà người ta không hiếu thuận, nhìn xem ai đến đây này?”

“Cháu dâu của ông Giang lại đến rồi!”

“Mới khai giảng được nửa tháng mà cô bé này đã đến mấy lần rồi, không chỉ cùng ông Giang ăn cơm, mà ăn xong còn cùng đi dạo trong sân cho tiêu cơm.”

“Ông Tôn, suốt ngày ông nói con cháu nhà người ta không hiếu thuận, con cháu nhà ông tốt biết bao, sao không thấy chúng thường xuyên đến thăm ông?”

“Cũng không thấy chúng viết thư cho ông nữa!”

Các cụ ông cụ bà như thể nói ra hết những điều ông cụ Giang nghĩ trong lòng.

Lúc này ông cụ thực sự mãn nguyện, bước nhanh vài bước, tràn đầy sinh lực: “Ông ở đây này!”

Ninh Kiều chạy chậm đến, dìu ông cụ vào nhà.

Ông cụ Giang giơ tay ra: “Đừng dìu, tay chân ông còn nhanh nhẹn hơn cả cháu.”

Ông cụ Giang biết bọn trẻ đều thích đồ ăn vặt ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bán đồ ăn vặt, nên thường có thói quen để sẵn một ít ở nhà.

Ông cụ hớn hở lấy hộp bánh từ tủ ra, mở ra đưa cho Ninh Kiều.

Ông cụ nghĩ, chắc Ninh Kiều đến để nói chuyện Giang Hành sắp điều chuyển về Kinh Thị.

Nhưng chờ một lúc lâu, không thấy cô mở miệng.

Ông cụ Giang rất tinh tường, đoán rằng cháu trai mình vẫn chưa nói cho cháu dâu biết, nên cũng không chủ động đề cập.

Nói chuyện tiếp, cảm thấy cháu dâu như có điều muốn nói, còn nhắc đến cuốn nhật ký của mẹ Giang để lại ở nhà cũ, sắc mặt ông cụ đột nhiên thay đổi.

“Cháu gặp Thẩm Hoa Lâm rồi à?” Ông cụ Giang bình tĩnh hỏi.

Ninh Kiều ngẩn ra: “Ông nôi, ông biết bà ấy ở Kinh Thị à?”

Ông cụ Giang im lặng một lúc lâu.

Thực ra trong lòng ông cụ, bọn trẻ vẫn chỉ là những đứa trẻ.

Ninh Kiều hiểu ông cụ không muốn nhắc đến quá khứ, nên dịu dàng nói: “Không sao đâu, ông cảm thấy khó chịu thì đừng nhắc nữa.”

“Kinh Thị rất lớn, bao nhiêu năm qua, ông còn tưởng các cháu sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Hoa Lâm nữa.” Ông cụ Giang thở dài, “Khi Thẩm Hoa Lâm vừa đi, bọn trẻ còn nhỏ. Chúng suốt ngày hỏi ông mẹ đi đâu, ông biết nói sao? Nói mẹ chúng không nói lời từ biệt, mấy ngày sau đã đi lấy chồng khác ư?”

Mười bốn năm trước, sau khi Thẩm Hoa Lâm rời đi, ông cụ Giang đã cho người tìm hiểu tin tức của bà ta.

Dù đoán rằng bà ta không chịu nổi áp lực tinh thần mà bỏ đi, nhưng với hiểu biết của ông cụ về con dâu, ông cụ không nghĩ bà ta là người nhẫn tâm như vậy, lo lắng bà ta gặp chuyện không hay.

Nhưng sự thật mà ông cụ điều tra được là, Thẩm Hoa Lâm không đi xa, bà ta ở ngay Kinh Thị, tái hôn, làm mẹ kế cho con người khác.

“Người đàn ông đó họ Thôi, nhà có một cậu con trai một tuổi, và một cô con gái lớn hơn vài tuổi, chắc cũng tầm tuổi Giang Nguyên và Giang Kỳ.”

“Năm đó ông lo bọn trẻ gặp mẹ chúng và con của cô ta trên phố, nên mới đưa chúng rời khỏi Kinh Thị, đến thành phố khác sinh sống.”

“Sau đó, tầm sáu, bảy năm trước, nghe nói người họ Thôi đó thăng chức làm chủ nhiệm ủy ban cách mạng. Mười mấy năm nay, cũng coi như phát đạt.”

Ninh Kiều cảm thấy chua xót.

Tái hôn là sự lựa chọn của Thẩm Hoa Lâm, nhưng khi đó cha của Giang Hành vẫn còn chưa chôn cất, bà ta lập tức bỏ lại cả gia đình, thậm chí là Giang Quả Quả còn nằm trong tã lót, đi làm mẹ kế cho người khác, không trách ông cụ Giang oán hận bà ta đến vậy.

Có thể hiểu tại sao năm đó ông cụ Giang phải đưa bọn trẻ rời khỏi Kinh Thị, những đứa trẻ đó, nếu thực sự gặp Thẩm Hoa Lâm trên đường, chắc chắn sẽ không hiểu nổi, tại sao bà ta thà làm mẹ kế cho người khác, chứ không ở lại nhà, làm mẹ của chúng...

“Kiều Kiều, cháu vừa nói Thẩm Hoa Lâm là mẹ của bạn cùng phòng của cháu?” Ông cụ Giang hỏi.

“Cháu vừa từ nhà bọn họ về.” Ninh Kiều giải thích, “Cha của Thôi Diệu Diệu thực sự là lãnh đạo ủy ban cách mạng, cô ta còn có một em trai, năm nay mười lăm tuổi.”

Giọng điệu ông cụ Giang đầy chế giễu: “Người họ Thôi đó đã để ý đến Thẩm Hoa Lâm từ lâu, nhưng Thẩm Hoa Lâm không để ý đến cậu ta, chọn cha của Giang Hành. Mười mấy năm sau, vợ người họ Thôi đó mất sớm, vội vàng tìm một đối tượng tái hôn để chăm sóc hai đứa con. Thẩm Hoa Lâm thì thật tốt bụng, bỏ mặc con gái mới sinh của mình, đi làm mẹ kế cho đứa trẻ một tuổi.”

“Thực ra tái hôn là điều bình thường, ông có thể hiểu, nhưng chuyện năm đó, cô ta thực sự làm không đúng, quá nhẫn tâm.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 389: Chương 389



“Cô ta đi khi Quả Quả chưa đầy một tháng tuổi. Cô ta đi trong đêm, để lại Quả Quả một mình, Giang Nguyên và Giang Kỳ ngủ ở phòng bên cạnh, ông nằm viện, Giang Hành thì đi chăm sóc ông. Sáng hôm sau Giang Hành trở về, nghe thấy Quả Quả khóc, mọi người mới biết Thẩm Hoa Lâm đã đi.”

“May mà lúc đó Quả Quả chưa biết lật, nếu biết lật, ngã xuống đất, đập đầu xuống, Giang Nguyên và Giang Kỳ phải làm sao bây giờ? Năm đó chúng cũng chỉ bốn, năm tuổi!”

“Ông nội, ông đừng tức giận.” Ninh Kiều an ủi, “Mọi chuyện đã qua rồi.”

“Loại người như thế không đáng để ông tức giận.” Ông cụ Giang nói, “Chỉ sợ cháu, đừng để bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc, cô ta rất giỏi lấy lòng người khác. Có lẽ là muốn lôi kéo cháu, để cháu giúp cô ta hàn gắn mối quan hệ với bọn trẻ.”

Ninh Kiều cười nói: “Ông nội, cháu thông minh lắm.”

Vốn dĩ ông cụ Giang đang rất tức giận, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của cháu dâu, ông cụ không kìm được mà bật cười.

"Nhưng chuyện này, cháu vẫn phải nói với Giang Hành." Ông cụ nói, "Còn mấy đứa nhỏ kia, thì đừng nhắc tới nữa, giấu được thì cứ giấu."

"Dạ, lát nữa cháu sẽ viết thư cho Giang Hành." Ninh Kiều nói, "Đã lâu rồi anh ấy không viết thư cho cháu, từ khi khai giảng tới giờ là hơn nửa tháng, cháu chưa nhận được lá thư nào!"

Ông cụ Giang biết Ninh Kiều cố ý chuyển hướng sự chú ý của mình.

Ông cụ đã lớn tuổi, chuyện gì cũng từng trải qua, không đến nỗi vì chuyện của Thẩm Hoa Lâm mà làm mất tâm trạng, khuôn mặt trở lại vẻ hiền từ.

Quả nhiên, đến giờ Giang Hành vẫn chưa nói cho vợ chuyện điều chuyển quân khu.

"Chưa viết cho cháu lá thư nào? Thằng nhóc này."

"Có lẽ là đang đi làm nhiệm vụ, chưa về?"

"Đón tân binh không cần nhiều ngày như vậy, ai chưa từng đón tân binh chứ, nó chỉ là lười, lười viết thôi."

"Ông nội, ông vừa nói ông Tôn châm ngòi ly gián, bây giờ đến lượt ông châm ngòi ly gián rồi..."

Ông cụ Giang cười lớn: "Đợi lần sau thằng nhóc này đến, ông sẽ giúp cháu dạy dỗ nó một trận."

Ninh Kiều ăn bánh quy, uống một ngụm nước, bất đắc dĩ nói: "Lần tới còn phải đợi lâu. Đầu tháng anh ấy đưa cháu đi Kinh Thị học, đã dùng hết kỳ nghỉ năm nay, chắc năm nay không thể đến nữa, đợi cháu nghỉ hè, ông và cháu cùng về Tây Thành còn nhanh hơn."

"Chuyện này chưa chắc." Ông cụ Giang vui vẻ nói, "Cháu cứ đợi đi."

Ninh Kiều ngẩng đầu: "Đợi gì ạ?"

Ông cụ Giang đứng dậy, lại đi về phía tủ: "Ông còn mua cho cháu bánh hạnh đào, suýt nữa thì quên mất."

——————————————

Sau buổi lễ khai giảng, Ninh Kiều trở thành người nổi tiếng ở Đại học Kinh Thị.

Phong thái của cô khiến nhiều sinh viên rất ấn tượng, cũng có nam sinh như Trần Cao Nghĩa, thử viết thư tình cho cô. Chỉ có điều, người thời đại này làm việc vẫn hơi bảo thủ, trước khi gửi thư tình, bọn họ đều tìm hiểu tình hình của cô.

Không phải hỏi xem cô đã kết hôn chưa, nhìn vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống của cô, đa số người nghĩ rằng cô nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi tuổi, không nghĩ đến chuyện đó. Các nam sinh tìm hiểu là muốn biết phong cách hành xử của cô, đừng giống như bạn cùng phòng khác của cô, Mai Thư, có thể xé thư tình trả lại, không cho mặt mũi.

Nhưng vừa tìm hiểu, mọi người đã nghe tin Ninh Kiều đã kết hôn. Tin này khiến nhiều người tiếc nuối, bạn học nữ xinh đẹp và tài giỏi như vậy tại sao đã lấy chồng rồi?

Những tình cảm vừa nhen nhóm liền bị dập tắt.

Hầu như Ninh Kiều không biết những chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nghe từ miệng Thôi Diệu Diệu.

Mà những tin tức của Thôi Diệu Diệu đều do bạn trai cô ta nói cho.

Bạn trai của Thôi Diệu Diệu là sinh viên khoa toán, là người nổi tiếng, đẹp trai, rất được hoan nghênh. Thôi Diệu Diệu rất hài lòng với bạn trai, nhưng bạn trai cô ta lại có nhiều suy nghĩ. Anh ta cho rằng gia thế của Thôi Diệu Diệu xứng với mình, nhưng lại chê bai vẻ ngoài của cô ta bình thường, không đủ đẹp.

"Cốc cốc cốc——"

Chu Nan Muội đi mở cửa, thấy Thôi Diệu Diệu trở về.

Thôi Diệu Diệu ngồi xuống giường, nhíu mày.

"Diệu Diệu, cô bị sao thế?" Chu Nan Muội hỏi.

Thôi Diệu Diệu không nói gì, trực tiếp cởi giày, nằm vào trong chăn.

Cô ta cũng không hiểu, tại sao Dư Vĩ Nhiên luôn thích giận dữ như vậy.

Cô ta vốn là người bướng bỉnh, đã nhiều lần cúi đầu vì anh ta, nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn trở nên rối tung.

Đêm khuya, trong chăn của Thôi Diệu Diệu phát ra tiếng khóc nức nở.

Chu Nan Muội mềm lòng, kéo kéo chăn của cô ta: "Đừng khóc nữa."

Thôi Diệu Diệu chôn đầu vào chăn, mãi sau mới nghẹn ngào nói: "Đừng quan tâm đến tôi."

"Cô ta bảo cô đừng quan tâm, thì đừng quan tâm." Mai Thư nói, "Ai thèm quan tâm cô ta."

"Cô ấy khóc rồi mà..."

"Khóc thì sao, ai mà không khóc."

Ninh Kiều đổi chủ đề, hỏi lịch học mấy ngày tới của bọn họ.

Cuối cùng Thôi Diệu Diệu cũng chui đầu ra khỏi chăn, thở hổn hển.

——————————————
 
Back
Top Bottom