Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 360: Chương 360



Giang Quả Quả tỉnh táo lại, ôm giấy báo nhập học: "Em cũng sẽ đỗ Đại học Kinh Thị, đi tìm chị dâu nhỏ."

Giang Hành không nói với Giang Quả Quả, cho dù một ngày nào đó em đỗ vào Đại học Kinh Thị, thì chị dâu nhỏ của em cũng đã tốt nghiệp rồi.

Trẻ con từ nhỏ mang theo ước mơ là một điều tốt, giống như Giang Nguyên, trước đây không ai tin rằng với thành tích của cậu ấy có thể đỗ vào trường trung cấp, nhưng chính vì mang trong lòng khát vọng trở thành công an, cậu ấy đã tạo ra kỳ tích của riêng mình.

Các gia đình trong khu người nhà lẩm bẩm, nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra, nói chuyện với gia đình này, giống như ông nói gà bà nói vịt vậy.

Bọn họ lo lắng hai vợ chồng cách xa nhau, cho rằng Ninh Kiều quá độc lập, cô là một người phụ nữ đã có gia đình, làm sao có thể không chăm lo cho gia đình?

Nhưng gia đình này đã bắt đầu nghiên cứu xem sau Tết cô nên mang bao nhiêu quần áo đi học.

"Kinh Thị rất lạnh, phải mang quần áo dày một chút."

"Chăn cũng nên mang thêm vài cái!"

"Một mình chị dâu nhỏ làm sao mang nổi nhiều hành lý như thế? Đến lúc đó chưa xuống thuyền ra ga tàu hỏa đã mệt rồi!"

Giang Hành dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ đưa cô ấy đi."

Mắt Giang Quả Quả sáng lên: "Em cũng nghĩ vậy!"

——————————————

Sau khi nhận được giấy báo nhập học, Ninh Kiều vào phòng sách viết thư.

Cha mẹ, anh chị và cháu trai ở nhà đang chờ tin vui này.

Cô mỉm cười, chậm rãi viết thư, muốn kể cho bọn họ niềm vui lúc này của mình, nhưng nhận ra rằng từ ngữ không thể hoàn toàn diễn tả được cảm xúc của cô.

Cô viết rồi lại dừng, suy nghĩ về từ ngữ.

Cửa phòng sách mở ra, Giang Hành mang một ly sữa đến đặt lên bàn. Khi đến bên cô, tay Giang Hành đặt nhẹ lên cạnh bàn, hơi cúi người nhìn xem vợ đang viết gì.

Chớp mắt, chiếc bút mực màu đỏ tía này đã dùng được năm năm rồi, không phải như mới nhưng không bị tróc sơn một chút nào. Vợ anh đùa rằng năm năm trước, doanh trưởng Giang rất hào phóng, chọn bút mực đắt nhất cửa hàng cho cô.

Giang Hành bật cười, dẫu sao đó là món quà đầu tiên anh tặng vợ, sao có thể không cẩn thận?

Ngòi bút của Ninh Kiều dừng lại trên giấy.

Thực ra, anh tặng cô không chỉ món quà này. Những năm qua, sự chăm sóc và tôn trọng của anh từ mọi mặt cuộc sống, nhẹ nhàng mà sâu sắc, khiến tình cảm mà Ninh Kiều đã giấu kín từ lâu dần quay trở lại. Từ một đôi vợ chồng kính trọng nhau, họ trở thành những người hiểu và yêu thương nhau, tình yêu không phải sinh ra trong chốc lát mà lặng lẽ trở nên ngày càng nồng nhiệt và mãnh liệt.

Giang Hành nhìn cô viết thư cho cha mẹ ở An Thành.

Trong thư, cô như một cô bé, khoe với cha mẹ mình đã đạt được bao nhiêu điểm cao. Mặc dù điểm số chưa được công bố, nhưng cô đã đỗ Đại học Kinh Thị, là Đại học Kinh Thị!

Anh vui mừng vì chưa bao giờ do dự để cô theo đuổi ước mơ của mình. Niềm vui khi ước mơ thành hiện thực, sự ngạc nhiên này là do chính cô đấu tranh để có được, không có món quà nào anh chuẩn bị có thể mang lại.

Giang Hành im lặng nhìn.

Cho đến khi cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm anh.

Ninh Kiều vòng tay quanh eo thon của Giang Hành.

Cô dựa má vào n.g.ự.c anh, khẽ hỏi: "Đến lúc khai giảng, ít nhất nửa năm chúng ta không được gặp nhau đúng không?"

Giang Hành chưa bao giờ chủ động nhắc đến nỗi không muốn xa cách. Một là phó đoàn trưởng Giang có chút tự trọng, không muốn mình trông quá nhạy cảm. Hai là anh biết, càng thể hiện sự buồn bã, Ninh Kiều càng không yên tâm rời nhà.

"Nửa năm trôi qua rất nhanh." Giang Hành dịu dàng an ủi.

"Anh cũng không nói sẽ cố gắng xin nghỉ phép sớm để đến thăm em." Ninh Kiều nói nhỏ.

Giang Hành mỉm cười: "Anh sẽ cố gắng hơn, nhận nhiều nhiệm vụ. Hoàn thành nhiệm vụ rồi xin nghỉ phép, đến thăm vợ ở Đại học Kinh Thị."

"Như thế cũng không được." Ninh Kiều nghiêm túc nói, "Không được chủ động xin tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm."

Nhưng bọn họ đều biết, lời cô nói không có tác dụng.

Từ trước đến nay, phó đoàn trưởng Giang không bao giờ né tránh bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào, càng khó khăn anh càng muốn đối mặt, nếu không làm sao có thể lãnh đạo tốt những cấp dưới trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm?

Cái ôm này kéo dài rất lâu.

Phó đoàn trưởng Giang chưa bao giờ chủ động nhắc đến sự không muốn xa cách, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi, trong hai tháng rưỡi trước khi khai giảng, mong vợ có thể ở bên anh nhiều hơn.

Ninh Kiều cười khẽ, cầm bút lên: "Để em viết xong thư cho cha mẹ và anh chị, rồi viết thư cho ông nội, thì——"

"Thư của ông nội để Quả Quả viết." Giang Hành nghiêm túc nói, "Từ giờ từng phút từng giây đều rất quý giá."

Tiếp theo, Ninh Kiều viết thư nhanh hơn hẳn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 361: Chương 361



Bởi vì đồng chí Giang Hành đang đứng cạnh bàn, cảm giác gấp gáp khiến cô tăng tốc.

Cô viết dấu chấm cuối cùng, cho vào phong bì, dán tem.

Ngước lên thấy phó đoàn trưởng Giang đang thúc giục, cô mỉm cười, đứng lên: "Lần trước em có mua cho Nam Nam một quả bóng, để đâu rồi nhỉ?"

Anh cũng đi tới, cùng cô tìm kiếm.

Trong quá trình đó, Giang Hành phát hiện những biểu cảm nhỏ trên mặt vợ, vừa sống động vừa cố ý.

"Thật kỳ lạ."

"Có khi nào ở trong phòng chứa đồ không?"

"Để em đi xem——"

Ánh đèn trong phòng sách mờ ảo, cô chưa kịp nói xong, bỗng bị anh ôm ngang eo bế lên.

Ninh Kiều đưa tay đẩy anh, đôi chân nhỏ nhắn của cô đung đưa trong không trung: "Em còn chưa tìm thấy quả bóng mà!"

"Về phòng tìm." Giang Hành nói khẽ, "Trong phòng chúng ta."

"Không có… phòng chúng ta không có!"

—————————————————

Tháng hai năm 1978, lại đến Tết nữa rồi.

Cây ăn quả trong sân phát triển rất tốt, cây nhãn và xoài trồng cách đây vài năm đã chín vào mùa hè, sau đó Lư Thành Phúc dạy Ninh Kiều trồng cây sơn trà, cây sơn trà chín vào mùa đông, thế là quanh năm đều có trái cây tươi ăn. Ninh Kiều mang cây giống về, bản thân cô chưa hoàn toàn biết cách chăm sóc, nhưng đồng chí Giang Hành lại trở thành chuyên gia trồng cây ăn quả. Những năm trước, khi đến thăm vào dịp Tết, người nhà của Ninh Kiều đã biết qua thư từ rằng bọn họ trồng cây ăn quả trong sân nhỏ của mình, nên đặc biệt nhờ người mang đến một vài cây giống táo. Phó đoàn trưởng Giang có kinh nghiệm, khẳng định rằng với khí hậu của đảo Thanh Bình, chắc chắn không thể trồng táo. Ninh Kiều không tin, cho đến khi sự thật chứng minh rằng táo không thể ra hoa kết quả trong thành phố ấm áp này.

Từ đó, Ninh Kiều và Giang Quả Quả đặt cho Giang Hành một biệt danh —— ông chủ vườn trái cây.

Phó đoàn trưởng Giang có vẻ thích biệt danh này, càng chăm chỉ hơn, dọn dẹp sân nhỏ gọn gàng ngăn nắp, vui vẻ với công việc này.

Sân nhà bọn họ gần như trở thành vườn quả, thỉnh thoảng lại thu hút một vài đứa trẻ thèm thuồng, đứng nhìn ngoài sân. Có những đứa trẻ nghịch ngợm còn lén vào hái trộm, cây trái nhà họ vốn đã ăn không hết, Giang Hành và Ninh Kiều không bận tâm, nhưng đồng chí Giang Quả Quả là một cô bé keo kiệt, hợp tác với Đại Mao, Như Như và Tiểu Nha ở nhà bên cạnh, cùng bảo vệ vườn trái cây.

Ba đứa con nhà họ Uông rất nhiệt tình với việc này, bởi vì vườn trái cây cũng có phần của chúng, dù nhà họ Uông không đóng góp nhiều công sức, nhưng ít nhất cũng đã nhường đất.

Giang Kỳ đã coi mình là người lớn hai phần ba, hoàn toàn không tham gia vào những trò trẻ con của bọn nhóc. Giang Quả Quả và ba đứa con nhà họ Uông thay phiên nhau bảo vệ vườn trái cây.

Nhiều lần thấy ba đứa con nhà họ Uông đoàn kết yêu thương nhau, Giang Quả Quả cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ngày xưa Đại Mao và Như Như rất thích bắt nạt người khác, bây giờ sao lại thay đổi? Cô bé đi hỏi chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ nói với cô bé rằng những năm qua, vợ chồng nhà họ Uông và ba đứa con đã dần dần hiểu nhau, không còn giống như xưa suốt ngày gây gổ nữa.

Vài ngày trước, Khâu Tuệ Tâm còn đến hỏi Ninh Kiều, nếu mình và Uông Cương Nghị sinh thêm một đứa con, liệu có làm tổn thương tâm lý các con không.

Ninh Kiều không biết tại sao, cô lại trở thành quân sư của Khâu Tuệ Tâm.

Nhưng dù đối phương gặp khó khăn gì, cô đều trả lời nghiêm túc, còn quyết định cuối cùng, cô không can thiệp quá nhiều.

Tết này, gia đình năm người nhà bọn họ cùng nhau đón Tết.

Trước đây Giang Nguyên là đứa trẻ chín chắn nhất trong ba anh em, nay tham gia công tác, trông càng chững chạc hơn. Cậu ấy mặc đồng phục công an về nhà, vào trong sân, khi đi qua các gia đình quân nhân, cậu ấy dịu dàng chào hỏi.

Mọi người không nói là đã chứng kiến Giang Nguyên lớn lên, nhưng hình ảnh cậu bé nghịch ngợm khi mười hai mười ba tuổi vẫn còn rõ mồn một. Không ngờ vài năm trôi qua, cậu bé ấy đã trở thành một công an, một công an ưu tú!

Giang Kỳ đã ra khỏi nhà đón anh hai.

Cậu ấy ngẩng cao đầu, tự hào khoe anh hai mình giỏi thế nào, vừa tham gia công tác không lâu đã phá được một vụ án lớn.

Những người trong khu người nhà nghe mà giơ ngón cái lên.

Đồng thời, bọn họ cảm thán ở trong lòng, Giang Kỳ và anh hai Giang Nguyên chỉ cách nhau một tuổi, sao anh hai đã trưởng thành, còn cậu ấy vẫn như trẻ con?

Tính cách của Giang Kỳ vốn rất năng động, nhảy nhót không ngừng.

Chỉ là cậu ấy cũng sợ một người, đó là anh cả, hoặc bây giờ——

Giang Kỳ thấy anh hai đang đi tới.

Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh hai, cậu ấy có chút bối rối. Trước đây chị dâu nhỏ và em gái nói anh hai và anh cả có chút giống nhau, giờ nhìn lại, quả thật là vậy.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 362: Chương 362



Với tính cách của anh cả, sẽ không cho phép mình khoe khoang thành tích của anh ấy bên ngoài.

Anh hai có như vậy không?

Giang Kỳ hơi lo lắng.

Nhưng không ngờ, khi Giang Nguyên bước đến, cùng cậu ấy về nhà, liền giọng hạ thấp nói: "Sao em không nói thêm?"

"Nói thêm gì?"

"Sau khi phá được vụ án lớn, lãnh đạo đã đặc biệt khen ngợi anh. Còn nói anh là một công an có tiềm năng, vài năm nữa có thể dẫn đội. Anh đã nói với em như vậy, sao em không cho mọi người biết?"

Giang Kỳ: ?

Khi bọn họ nói chuyện này thì cũng vừa vào nhà, Ninh Kiều nghe thấy, liền nói: "Giang Nguyên, đừng kiêu ngạo như vậy."

Giang Nguyên ngồi trên ghế, cười nói: "Chị dâu nhỏ, em là người lớn rồi."

Ninh Kiều nhướng mày.

Lớn rồi thì không nói được à?

Năm nay đón Tết, mọi người đều rất trân trọng.

Dù biết Ninh Kiều đi học không phải không về nữa, nhưng các em cảm nhận rõ ràng mình đang lớn lên không ngừng, dần dần nhớ lại thời thơ ấu.

Hồi nhỏ, bọn chúng là cái đuôi của chị dâu nhỏ.

Mỗi dịp Tết đến, là thời gian chúng vui nhất, mặc đồ mới, dán câu đối và tranh vào cửa sổ trong nhà, chuẩn bị một bàn đầy món ngon, nhìn các bạn nhỏ trong sân chơi pháo, chúng lại chạy ra xem, còn nghe thấy lời dặn dò của chị dâu nhỏ, bảo chúng cẩn thận.

Giang Quả Quả đã thành cô gái nhỏ, thỉnh thoảng lại có những cảm xúc mơ mộng: "Anh hai lớn rồi, tiếp theo là anh ba."

Cô bé chống cằm: "Thật mong mọi người đừng lớn lên."

Giang Nguyên lấy từ túi ra tiền lì xì đã chuẩn bị cho các em: "Anh hai đi làm rồi, một tháng có hơn hai mươi đồng tiền tiền lương, lì xì cho các em."

Giang Quả Quả chớp mắt, quay đầu nhìn Giang Kỳ: "Anh ba, anh cũng mau lớn lên nhé!"

———————————

Đến mùng tám, Ninh Cảo nhận được ảnh gia đình từ nhà mẹ đẻ gửi tới.

Mỗi dịp Tết, bọn họ đều đến tiệm chụp một tấm ảnh gia đình, gửi cho Ninh Kiều ở xa, dường như đã trở thành thói quen của cha mẹ và anh chị, thành truyền thống gia đình.

Trong ảnh, tóc cha mẹ đã bạc đi vài sợi, ánh mắt anh trai kiên định hơn, chị dâu càng sành điệu, cách ăn mặc rất chỉnh chu. Nam Nam đã bốn tuổi, răng mọc đủ, còn biết nhìn vào ống kính, cười tươi, để lộ hàm răng xinh xắn, khuôn mặt tròn trĩnh, rất dễ thương.

Khi Ninh Kiều đang mải mê nhìn ảnh, bỗng nghe thấy Giang Hành lên tiếng.

"Chúng ta cũng đi chụp một tấm ảnh gia đình nhé."

Cả nhà đều là người hành động, nói chụp ảnh gia đình, liền lập tức chuẩn bị ra ngoài.

Trên đảo có một tiệm chụp ảnh, chụp ảnh không rẻ, cửa hàng cũng không có nhiều người, không cần phải xếp hàng.

Nhiếp ảnh gia để bọn họ chọn phông nền.

Giang Quả Quả nhìn những bức tranh vẽ tay màu nước đủ màu sắc, thích đến nỗi không thể rời mắt, nhưng Giang Hành và Ninh Kiều lại thiên về chọn phông nền đơn sắc. Rốt cuộc, nếu hậu kỳ không chỉnh màuỳ, cho dù phông nền có nhiều màu sắc đến đâu, khi in ra vẫn chỉ là đen trắng, hiệu ứng sẽ không tốt.

Giang Quả Quả buồn bã.

Giang Nguyên trêu cô bé: "Hay là em lấy tiền lì xì ra, mời anh chị chụp ảnh, anh chị sẽ nghe theo em."

Giang Quả Quả: ……

Mọi người đều là người lớn, chỉ bắt nạt mỗi một đứa trẻ như cô bé.

Nhưng cô bé đã mười bốn tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa!

Cô bé mười bốn tuổi, đã có khái niệm về tiền bạc, rất tiết kiệm, không nỡ lấy tiền lì xì ra mời khách.

Cô bé không ý kiến gì thêm, đứng cạnh chị dâu nhỏ, chờ chụp ảnh.

Nhiếp ảnh gia giơ tay chỉ vị trí, nói: "Hai vợ chồng ngồi phía trước, em gái và hai anh đứng phía sau, như vậy chụp lên mới đẹp."

Giang Hạnh đi đến bên cạnh vợ.

Giang Quả Quả không vui, bị đẩy ra phía sau.

"Em thật là…." Giang Nguyên nói thẳng, "Anh cả muốn chụp ảnh với chị dâu nhỏ, ba chúng ta chỉ là tiện thể thôi."

Giang Kỳ và Giang Quả Quả bừng tỉnh, thì ra là vậy.

Không trách được, trước đây anh cả không thích chụp ảnh, lúc ở đơn vị, lãnh đạo muốn giới thiệu anh ấy cho người ta, hỏi anh ấy muốn chụp ảnh không, anh ấy chỉ trả lời một chữ—— không!

Lần này anh đồng ý đến tiệm chụp ảnh là vì chị dâu nhỏ sắp đi học đại học.

Anh muốn lưu lại ảnh để khi nhớ đến cô có thể lấy ảnh ra xem.

Hiểu được điều này, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả trở nên rất hiểu chuyện.

Phông nền bức ảnh là đơn sắc, còn ba người họ giống như lớp phông nền thứ hai, không hề làm giảm bớt vẻ đẹp.

Nhiếp ảnh gia bảo bọn họ cười, bọn họ liền cười, cười đến miệng đều nhếch lên, giống như mới nghe tin chị dâu nhỏ vào cửa vậy.

Chỉ có điều, ba người bọn họ không làm giảm bớt vẻ đẹp, nhưng vẫn có người làm giảm bớt.

Nhiếp ảnh gia nhìn vị sĩ quan quân đội đứng bên cạnh người vợ nhỏ xinh đẹp, có chút không dám lên tiếng.

Anh ta ấp úng một lúc lâu mới nói: "Ừm—— đồng chí quân nhân, có thể cười một chút không?"

Ninh Kiều nhìn về phía Giang Hành.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 363: Chương 363



Khóe miệng cô cười đến mỏi, nhưng ảnh vẫn chưa chụp xong, thì ra là vì biểu cảm của chồng cô không phù hợp!

"Anh cười lên đi."

"Anh, không cười được..."

"Nghĩ đến chuyện vui đi!"

"Chuyện gì?"

Giang Hành không quen chụp ảnh, càng không quen cười ngu ngơ trước ống kính.

Nhưng khi anh đang định nói với nhiếp ảnh gia rằng, biểu cảm của anh không quan trọng, chỉ cần vợ và các em đẹp là được, thì Ninh Kiều đột nhiên ghé vào tai anh, nói nhỏ một câu.

Giang Hành ngây người một chút, khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười.

"Rắc" một tiếng, nhiếp ảnh gia chụp lại bức ảnh gia đình đầu tiên của họ.

Phải đợi rất lâu mới có được ảnh.

Giang Quả Quả rất tò mò, hỏi Ninh Kiều: "Chị dâu nhỏ, vừa rồi chị nói gì với anh cả em vậy?"

Giang Hành không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt đã lướt qua.

Ninh Kiều mím môi: "Bí mật."

Phó đoàn trưởng Giang thu lại ánh mắt.

Khi lấy ảnh, cả gia đình háo hức nhận lấy.

Giang Hành bảo nhiếp ảnh gia rửa bảy bản, ai cũng có thể có một tấm, trong đó hai tấm là để gửi đến nhà họ Ninh ở An Thành và Càn Hưu Sở ở Kinh Thị.

Các em đều rất cẩn thận, lấy túi giấy đựng ảnh, sợ không may làm gập góc ảnh.

Giang Hành nhìn cô trong tấm hình.

Cô nghiêng đầu dựa vào, cười rất ngọt ngào.

Ninh Kiều cầm tấm ảnh, đứng bên cạnh nhìn chăm chú.

Trong bức ảnh, Giang Hành ngồi thẳng người, nắm tay cô, nở nụ cười ấm áp.

"Lời em nói vừa rồi là thật sao?" Giang Hành hỏi.

"Nói gì cơ?" Ninh Kiều ngẩng đầu lên.

"Em nói sẽ nhớ anh, thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi."

Giang Quả Quả dựng tai lên, nghe rõ ràng từng chữ.

Cuối cùng cô bé cũng biết bí mật giữa chị dâu nhỏ và anh cả là gì rồi!

——————————————

Trước ngày khai giảng tại Đại học Kinh Thị, Ninh Kiều chính thức nộp đơn xin nghỉ việc với viện trưởng Nhiếp.

Cô đã làm việc tại đơn vị suốt bốn năm, trong suốt thời gian đó, được viện trưởng Nhiếp chăm sóc và nhanh chóng trưởng thành, lúc này rời đi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Viện trưởng Nhiếp rất hy vọng Ninh Kiều có thể ở lại, thậm chí ở nhà còn nói với chồng mình rằng, vài năm nữa khi bà ta nghỉ hưu, vị trí viện trưởng nhà trẻ quân khu sẽ không ai xứng đáng hơn cô. Lúc này nhận đơn xin nghỉ việc của Ninh Kiều, viện trưởng Nhiếp cảm thấy rất cảm động, vừa tiếc nuối lại vừa mừng rỡ, tiếc nuối vì nhà trẻ quân khu mất đi một giáo viên giỏi, mừng rỡ vì tương lai của Ninh Kiều rất sáng lạn.

Viện trưởng Nhiếp nhìn lại những năm tháng đã qua, nói với Ninh Kiều rằng, hy vọng sau này, bất kể cô vào ngành nghề nào, cũng có thể phát huy được tài năng của mình.

Khi bà ta nói xong, ngẩng đầu lên thấy mắt Ninh Kiều đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào: "Sao lại khóc thế này? Đi học đại học là chuyện tốt, đừng khóc, phải cười chứ!"

Ninh Kiều lau khóe mắt.

Trước khi rời khỏi nhà trẻ, Ninh Kiều còn vào lớp học để chào tạm biệt các bé.

Hiện nay số lớp học trong nhà trẻ càng ngày càng nhiều, nhưng cô vẫn nhớ tên từng đứa trẻ.

Cô giáo Lục và cô giáo Ông đã dạy trước cho bọn trẻ hát một bài hát về chia tay tặng cho phó Viện trưởng Ninh.

Ninh Kiều vỗ nhịp theo bọn trẻ, nghe chúng nói lời tạm biệt, mắt cô lại không nhịn được đỏ lên.

Lục Từ Từ nói: "Kiều Kiều, cô đừng khóc, cô khóc tôi cũng muốn khóc theo."

"Cô đã khóc rồi." Ông Đồng cười, xoa xoa mũi đỏ hoe của mình.

Ninh Kiều quay đầu lại, không thể nhịn được nữa.

Cô khóc nức nở.

——————————————

Đầu tháng Ba năm 1978, Giang Hành sử dụng trước kỳ nghỉ năm nay, đưa vợ đi học đại học.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả cũng đi cùng bọn họ, vì tình huống đặc biệt, từng người đều xin nghỉ phép. Bọn họ muốn tiễn chị dâu nhỏ vào cổng trường, cũng muốn đi thăm ông nội.

Đại học Kinh Thị khai giảng vào ngày 7 tháng Ba, Giang Hành phải đến tỉnh Tô vào ngày 6 tháng Ba để tiếp nhận tân binh, vì vậy đã đồng ý cho các em xin nghỉ phép. Rốt cuộc, lúc đó Ninh Kiều có một đống hành lý, không thể để ông nội mang, ba anh em nhà Giang sẽ giúp ích rất nhiều.

Giang Nguyên đi thẳng từ đơn vị ra, đến ga xe lửa Tây Thành đợi bọn họ.

Đợi một lúc, cậu ấy không khỏi ngạc nhiên.

Thật là kỳ lạ, cậu ấy đã đi làm rồi, xin nghỉ chỉ cần lãnh đạo đồng ý là được, sao lại còn ngớ ngẩn chạy đi hỏi ý kiến anh cả có được không?

Lần đầu tiên cả nhà cùng nhau đi xa.

Dù đường đi xa xôi, bọn họ vẫn nói cười vui vẻ, mệt mỏi nhưng tinh thần lại tràn đầy sự hài lòng.

Cả gia đình đến Kinh Thị, thẳng tiến đến Càn Hưu Sở.

Bọn họ đã nói sẽ tạo bất ngờ cho ông nội, khi đăng ký tại cổng gác còn nhìn quanh, sợ rằng ông nội đang đi dạo trong sân.

"Chúng tôi là——" Giang Nguyên vừa mở miệng, đột nhiên bị ngắt lời.

"Tôi biết các người là ai." Người gác cổng cười nói.

Cả gia đình ngạc nhiên.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 364: Chương 364



Khi vào đến Càn Hưu Sở, cứ đi vài bước lại có người già nhận ra bọn họ.

"Đây chẳng phải là bọn trẻ nhà ông Giang sao?"

"Bọn trẻ lớn thế này rồi à, nhưng tôi nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên."

"Ai mà không nhận ra chứ? Cả Càn Hưu Sở này, ông già bà già nào cũng nhận ra chúng nó!"

Giang Quả Quả nghi hoặc hỏi: "Anh cả, sao các ông bà đều nhận ra chúng ta?"

"Anh và chị dâu nhỏ từng đến Càn Hưu Sở, tất nhiên bọn họ nhận ra." Giang Kỳ nói, "Ba người chúng ta đi theo họ, các ông bà không ngốc, dĩ nhiên biết chúng ta là em trai em gái."

Bọn họ vừa nói chuyện, Ninh Kiều liếc thấy bóng dáng ông Tôn.

Ông Tôn này và ông nội Giang thường hay đùa nhau, là hai người nổi tiếng như trẻ con ở Càn Hưu Sở.

Ông Tôn nói: "Chúng tôi không chỉ nhận ra cháu lớn và cháu dâu của ông Giang, mà còn nhớ mặt từng đứa trong các cháu."

"Tại sao?" Giang Hành hỏi.

"Ông nội các cháu ngày nào cũng cầm bức ảnh gia đình đi khắp nơi, sao có thể không nhận ra?"

"Ông Giang, ông Giang!" Ông Tôn lớn tiếng gọi vào một căn phòng, "Cháu trai, cháu gái và cháu dâu của ông đến thăm ông này!"

Cả nhà thầm thở dài.

Kế hoạch tạo bất ngờ dường như không suôn sẻ lắm!

Gừng càng già càng cay.

Dù bọn trẻ không báo trước, nhưng ông cụ Giang đã đoán trước rằng lần này chắc chắn cả nhà sẽ đến Kinh Thị cùng nhau. Ông cụ đã nhờ người phụ trách quản lý Càn Hưu Sở dọn sẵn một căn phòng lớn để ở tạm một thời gian.

Bọn trẻ lớn rồi, cần không gian, ông nội vui vẻ dẫn bọn họ vào nhà.

Ngoài cửa thường có các ông bà khác đi qua, ông Giang mở toang cửa, rất phấn khởi nói: "Kiều Kiều, lấy thư thông báo trúng tuyển ra, để ông bà xem nào!"

"Ôi, cái trí nhớ này, suýt quên mất." Ông cụ Giang nhấn mạnh, "Là thư trúng tuyển của Đại học Kinh Thị, trường đại học Kinh Thị!"

Các ông bà già: ...

Bốn chữ "Đại học Kinh Thị", mấy tháng nay họ nghe đến phát chán, còn suýt quên mất, trí nhớ của ông cụ Giang thật tốt!

——————————————————

Ông cụ Giang nhận thấy các cháu đã trưởng thành hơn nhiều.

Thỉnh thoảng ông cụ ra ngoài đi dạo, bọn trẻ tranh nhau đỡ tay ông cụ, nói là làm gậy cho ông cụ.

Ông cụ vừa bực vừa buồn cười, nói: "Ông chưa già đến mức đó đâu."

Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, ông nội vẫn còn trẻ mà."

Thế là ông cụ Giang hài lòng.

Dù có mấy người trong sân nói rằng cháu dâu lớn của ông cụ đang nói dối, nhưng ông cụ không thèm nghe.

Sinh viên Đại học Kinh Thị, sao có thể nói dối được?

Gần một tuần đồng hành, mỗi ngày ông cụ Giang đều sống trong niềm vui.

Nghĩ đến việc sắp tới cháu dâu sẽ ở lại Kinh Thị, thường xuyên đến Càn Hưu Sở ăn cơm, ông cụ cảm thấy cuộc sống càng thêm có hy vọng.

Ngày 6 tháng Ba, Giang Hành phải rời đi sớm, đến tỉnh Tô để tiếp nhận tân binh.

Ninh Kiều tiễn Giang Hành đến cổng Càn Hưu Sở, mắt cô ướt đẫm.

Lần này chia tay, thực sự phải rất lâu mới gặp lại.

Ông cụ Giang không làm phiền đôi vợ chồng trẻ, quay lại nói với ông Tôn: "Cháu trai lớn của tôi bây giờ là——"

"Phó đoàn trưởng Giang." Ông Tôn lườm một cái, "Biết từ lâu rồi."

Ông cụ Giang cười hớn hở: "Không đúng, nó lại được xem xét thăng chức, còn phải thăng chức nữa. Nhưng việc này phải giữ bí mật, nó không cho tôi nói."

"Nó không cho ông nói, sao ông lại kể với tôi?" Ông Tôn ngán ngẩm.

"Nó không cho tôi kể với Kiều Kiều, đợi khi quyết định rồi mới nói!" Ông cụ Giang không vui nói, "Đâu phải không cho tôi kể với ông."

Ông Tôn: ...

Thà không kể còn hơn, nghe chỉ thêm bực mình.

Ngày hôm sau khi Giang Hành rời Kinh Thị, Ninh Kiều cũng phải đến Đại học Kinh Thị.

Một nhóm đông người tiễn cô đến trường, thật là hoành tráng, nhưng nếu từ chối ai cũng sẽ buồn, Ninh Kiều đành cắn răng đồng ý.

Khi Giang Nguyên đi học trung cấp, cô và Giang Hành tiễn cậu ấy đến trường, Giang Hành còn nói lớn như vậy mà cần người tiễn, thật xấu hổ.

Bây giờ, cô đã hai mươi ba tuổi rồi.

Còn xấu hổ hơn!

Cổng Đại học Kinh Thị chật kín người.

Mặc dù đây là khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, độ tuổi của sinh viên khá đa dạng, từ mười mấy tuổi đến ba mươi tuổi đều có, nhưng ai là sinh viên, ai là người nhà, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được ngay.

Khi đến trường, trước tiên phải làm thủ tục nhập học theo chỉ dẫn, sau đó nhận chìa khóa ký túc xá.

Ninh Kiều và mỗi sinh viên của Đại học Kinh Thị đều giữ thư thông báo trúng tuyển rất cẩn thận, không có một nếp gấp nào.

"Ninh Kiều, Khoa Ngữ văn." Thầy giáo làm thủ tục đánh dấu trên danh sách, khi đưa chìa khóa ký túc xá cho cô, mỉm cười nói, "Đây là ngành có điểm chuẩn cao nhất của khối Văn ở Đại học Kinh Thị, xem ra em thi rất tốt."

"Còn Khoa Lịch sử thì sao?" Một nữ sinh bên cạnh hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 365: Chương 365



Nữ sinh này có mái tóc ngắn ngang tai, mắt phượng dài và hẹp, hơi xếch lên, khí chất hơi lạnh lùng.

"Điểm chuẩn của Khoa Lịch sử cũng cao, xếp thứ hai." Thầy giáo nhận lấy thư thông báo trúng tuyển của cô ta, lấy chìa khóa ký túc xá đã được đánh số ra đưa, "Em và bạn vừa nãy ở cùng một phòng."

Ninh Kiều nhìn nữ sinh đó.

"Chào cô, tôi tên Ninh Kiều." Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, "Sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi."

"Mai Thư." Cô ta nói khẽ.

Ninh Kiều không hiểu: "Không có thua?"

"Tôi họ Mai, là Mai trong từ hoa mai, tên là Thư." Mai Thư cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh, "Nhưng tôi thật sự không thua, lúc chọn Khoa Lịch sử, là vì tôi thích ngành này, có lẽ nếu chọn, điểm của tôi cũng đủ đậu."

Ninh Kiều nhất thời không chú ý Mai Thư nói gì.

Vì toàn bộ sự chú ý của cô bị cái tên này thu hút.

Năm đó Ninh Kiều biết tin khôi phục kỳ thi đại học từ những tình tiết tiếp theo của cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, khi Tô Thanh Thời offline, tác giả dùng phương pháp thời gian để đẩy nhanh tiến độ. Nhiều năm sau, một đồng chí nữ biết tin khôi phục kỳ thi đại học vào tháng Mười, nhanh chóng ôn tập và thi đậu vào trường mà rất nhiều người ao ước.

Sau này đồng chí nữ này cùng với Đường Hồng Cẩm sống bên nhau suốt đời.

Cô ta có một cái tên rất đặc biệt, gọi là Mai Thư.

Ninh Kiều:...

Thật là trùng hợp đến bất ngờ.

——————————————

Ninh Kiều và Mai Thư cùng đến ký túc xá.

Ông cụ Giang không đi theo sau, muốn đi dạo một vòng ở Đại học Kinh Thị.

Chắc chắn phải dạo một vòng, nếu không về Càn Hưu Sở biết nói chuyện gì với mấy người bạn già?

Tâm trạng ông cụ rất vui vẻ, thưởng thức cảnh đẹp trong khuôn viên.

Còn Giang Nguyên và Giang Kỳ thì phụ trách xách hành lý cho chị dâu nhỏ.

Giang Quả Quả theo sau chị dâu nhỏ, tò mò nhìn xung quanh, trong lòng thầm quyết tâm, nhiều năm sau, cô bé cũng sẽ thi đậu vào trường đại học này.

Cùng làm bạn học với chị dâu nhỏ.

Trên đường đi, Mai Thư rất ít nói chuyện.

Ninh Kiều đoán, Tô Thanh Thời là nữ chính giả, vậy Mai Thư, người cuối cùng cùng Đường Hồng Cẩm sống bên nhau suốt đời, chắc là nữ chính thật rồi.

Dựa trên kinh nghiệm trước đây, cô quyết định giữ khoảng cách với nữ chính để an toàn.

Ký túc xá của Đại học Kinh Thị là phòng bốn người, khi Ninh Kiều và Mai Thư đến, một bạn học khác đang trải giường.

Thấy hai người, cô ta lập tức đứng dậy, bối rối hỏi: "Tôi có thể ngủ giường này không?"

"Giường đã trải xong rồi, còn hỏi gì nữa." Mai Thư nói.

"Được mà." Ninh Kiều cười nói, "Tôi tên Ninh Kiều, cô tên gì?"

"Tôi là Chu Nan Muội." Cô ta nói xong, nhìn sang Mai Thư, "Còn cô?"

"Mai Thư."

Chu Nan Muội mới đến, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nhìn kỹ hai bạn cùng phòng của mình.

Hai người thật sự rất xinh đẹp, mỗi người một vẻ đẹp.

Giang Nguyên và Giang Kỳ đặt hành lý xuống, kéo em gái cùng đi tìm ông nội trong trường.

Giang Quả Quả vẫn không muốn đi, muốn ở lại với Ninh Kiều lâu hơn.

Chu Nan Muội lại lặng lẽ nghĩ, hóa ra bạn cùng phòng xinh đẹp này cũng là chị cả trong gia đình.

Giống như cô ta.

Bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa đến, ba giường còn lại, Ninh Kiều và Mai Thư muốn đợi người cuối cùng đến rồi cùng chọn, nên không vội dọn giường.

Ba người đơn giản giới thiệu về mình, rồi nói về nhà ăn trong khuôn viên trường.

“Vừa nãy tôi nghe người ta nói đồ ăn ở nhà ăn trường mình rất ngon.” Chu Nan Muội nói.

“Sao người đó biết được? Kỳ thi đại học bị hủy bỏ đã mười một năm rồi.” Mai Thư đáp lại.

Ninh Kiều xoa xoa thái dương.

Đau đầu.

Giang Quả Quả nghe vậy, liền háo hức mong chờ đồ ăn ở nhà ăn.

Cô bé đứng dậy nói: “Chị dâu nhỏ, em đi tìm anh hai, anh ba và ông nội, xem có thể vào nhà ăn mua gì ăn không.”

“Được, em đi đi.” Ninh Kiều nói, “Em có nhớ đường không?”

Giang Quả Quả gật đầu, chạy ra ngoài.

Nhưng vì tính tình hiếu động, cô bé chạy thẳng tắp ra cửa, suýt nữa đ.â.m vào khung cửa, liền kêu lên: “Ây da!”

Có người đỡ cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”

Ninh Kiều nhìn ra ngoài, thấy bạn cùng phòng cuối cùng của bọn họ đã đến.

Nhìn từ phía sau và cách ăn mặc của người đỡ Giang Quả Quả, có vẻ là mẹ của bạn cùng phòng này.

“Không sao, cảm ơn dì.” Giang Quả Quả nói xong, tiếp tục chạy ra ngoài.

Người phụ nữ nhìn theo bóng dáng Giang Quả Quả, rồi do dự bước vài bước về phía trước.

Ninh Kiều và Mai Thư cùng lúc nhìn vào bạn cùng phòng mới.

Còn Chu Nan Muội thì kinh ngạc: “Ninh Kiều, vừa nãy đó không phải em gái cô sao?”

“Đó là em chồng tôi.”

“Gì! Cô đã kết hôn rồi à! Hai chàng trai kia là em chồng cô sao? Tình cảm tốt vậy, tôi cứ tưởng là em trai cô!”

“Đúng vậy, mấy đứa nhỏ này đều là do chúng mình nuôi lớn.” Ninh Kiều mỉm cười nói.

Chu Nan Muội không tin nổi.

Ninh Kiều trông còn trẻ thế này, chắc câu chuyện có phần tô vẽ cho đẹp, thực ra là chồng cô nuôi mấy đứa nhỏ lớn.

Vì lịch sự, Chu Nan Muội im lặng, không nói gì thêm.

Nhưng hình ảnh một người anh cả hiện lên rõ ràng trong đầu cô ta.

Bạn cùng phòng mới đến sau cùng cất tiếng hỏi với giọng lười biếng: “Chồng cô đâu? Sao không để anh ta đến đây?”

Ninh Kiều: ...

Có người đang muốn gây chuyện!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 366: Chương 366



Nguồn không có chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 367: Chương 367



Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất trong bức ảnh là chồng của Ninh Kiều.

Anh mặc quân phục, ngồi thẳng thớm, khuôn mặt góc cạnh, vô cùng đẹp trai.

Có thể thấy anh có đôi mắt sắc sảo, nhưng nhờ vào nụ cười nơi khóe miệng, điều này làm dịu đi nét lạnh lùng của anh.

Hai vợ chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Chu Nan Muội kêu lên: “Ninh Kiều, đây là chồng cô à?”

Câu trả lời rất rõ ràng, Chu Nan Muội lại hỏi: “Chồng cô là quân nhân à?”

Ban đầu Thôi Diệu Diệu vẫn đang đứng chà xát môi, lúc này cũng bước tới nhìn, nhíu mày: “Quân hàm gì?”

Ninh Kiều không thèm để ý đến cô ta, đến khi Chu Nan Muội hỏi lại lần nữa, cô mới trả lời.

Không cần phải hỏi thêm tuổi của chồng Ninh Kiều, dù là từ tuổi tác hay ngoại hình, cả hai đều rất xứng đôi.

Mặt Thôi Diệu Diệu khó coi: “Lúc nãy tôi hỏi tại sao cô không giải thích? Cố tình chờ lúc này để làm mất mặt tôi đúng không?”

Ninh Kiều thấy để khung ảnh ở giữa bàn không đẹp, cô dùng hai tay chỉnh lại vị trí, cuối cùng đặt ở góc trên bên phải, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao tôi phải giải thích với cô?”

Thôi Diệu Diệu lại bị chặn họng, tức giận đến nghẹn ngào, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt như cười như không của Mai Thư.

Cô ta không biết bây giờ mình đang tức giận với Mai Thư hơn hay là cảm thấy không ưa Ninh Kiều hơn. Lại nhìn chồng Ninh Kiều trong ảnh một lần nữa, cô ta khẽ cười nhạo: “Trẻ như vậy, đã là phó đoàn trưởng, ai tin?”

Ninh Kiều cũng không giải thích.

Không khí trong ký túc xá căng thẳng, cho đến khi mẹ của Thôi Diệu Diệu trở lại.

Vừa vào ký túc xá, Mai Thư đã bị bộ váy của bà ta thu hút, chiếc váy liền áo này cô ta vừa nhìn thấy hôm qua ở cửa hàng bách hóa khi mới đến Kinh Thị, lúc đó đã bị hoa văn và kiểu dáng của nó làm mê mẩn. Chỉ là chiếc váy không hợp tuổi của cô ta và quá đắt đỏ, cô ta không thể mua được.

Chiếc váy rất đẹp, lúc này Mai Thư liền nhìn thêm vài lần, ánh mắt lại bị chiếc túi xách nhỏ và đôi giày da sáng bóng của bà ta thu hút. Trong lòng Mai Thư hiểu ra, không trách Thôi Diệu Diệu lại kiêu ngạo như vậy, chắc là do gia đình quá giàu có, bình thường đi đâu cũng được chiều chuộng, nên mới kiêu ngạo đến mức đáng ghét.

Tính cách của mẹ Thôi khác với Thôi Diệu Diệu, bà ta rất lịch sự và nhã nhặn, tìm hiểu tình hình của từng sinh viên trong ký túc xá và nhẹ nhàng nói hy vọng sau này các cô hãy chiếu cố con gái mình một chút.

Cuối cùng bà ta mới đến trước mặt Ninh Kiều, mắt cười dịu dàng: “Bạn học, cháu tên là gì?”

Ninh Kiều chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn mẹ Thôi.

Khuôn mặt và thần thái của bà ta, có chút quen thuộc.

“Bạn học?” Mẹ Thôi nhẹ giọng hỏi, “Cháu đến từ đâu?”

“Tây Thành.”

Mẹ Thôi mỉm cười: “Chắc là cháu mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, hành lý có thể sắp xếp sau, không vội.”

Mẹ Thôi rất biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, nghĩ rằng Ninh Kiều có lẽ quá mệt, nên không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.

Bà ta quay sang nói vài câu với Chu Nan Muội, rồi trở lại giúp con gái sắp xếp giường chiếu.

Ninh Kiều luôn nhìn mẹ Thôi.

Ngũ quan của Giang Quả Quả, có chút giống với mẹ Thôi, đặc biệt là mấy năm gần đây.

Một số đồng chí cũ ở trong khu người nhà khi xưa quen biết với ông cụ Giang, bọn họ đã gặp Thẩm Hoa Lâm, từng nói rằng Giang Quả Quả càng lớn càng giống mẹ mình hồi trẻ.

Trong lòng Ninh Kiều tính toán tuổi hiện tại của Thẩm Hoa Lâm.

Mẹ Thôi bảo dưỡng tốt, nhưng khi cười khóe mắt vẫn có nếp nhăn của năm tháng.

Chắc cũng tầm tuổi với mẹ của Giang Hành.

Nhưng nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy không thể nào.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Ninh Kiều nhíu mày suy nghĩ, đến khi một thiếu niên bước vào.

“Mẹ.” Cậu ta gọi một tiếng, rồi quay sang Thôi Diệu Diệu nói: “Chị, vừa nãy em đi dạo quanh trường, thấy có học sinh trông cũng không lớn lắm, tầm tuổi em.”

“Nhỏ cỡ nào cũng không thể chỉ có mười lăm tuổi nhỉ?” Thôi Diệu Diệu cười.

“Chị không tin nổi đâu, em đã hỏi rồi, có một người chỉ mới mười lăm tuổi.” Thôi Phối nói, “Sớm biết vậy em cũng đi thi.”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, học sinh đang đi học không được tham gia kỳ thi đại học.” Thôi Diệu Diệu nói.

Thôi Phối liếc nhìn cô ta, quay đầu thấy mẹ đang giúp chị dọn giường, liền nói: “Mẹ, mẹ không công bằng, sao lại giúp chị dọn giường? Từ nhỏ đến giờ con toàn phải tự làm!”

Mẹ Thôi bật cười: “Lúc con còn nhỏ cũng là mẹ dọn giường cho, làm gì có chuyện từ nhỏ đã tự làm?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 368: Chương 368



“Lúc nhỏ? Nhỏ cỡ nào?” Thôi Phối nói, “Một tuổi à?”

“Lúc mới sinh.” Mẹ Thôi đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu ta, quay sang Thôi Diệu Diệu nói: “Mẹ giúp con dọn dẹp một chút, nhưng phải về sớm. Hôm nay cha con đi công tác, bà ở nhà một mình, đợi mẹ về nấu cơm.”

Ninh Kiều thu lại ánh nhìn của mình.

Quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều rồi.

Người giống nhau mà thôi.

————————————

Mẹ Thôi và Thôi Phối về trước bữa trưa, nói là phải vội về nhà để nấu cơm cho người già.

Đến giờ ăn trưa, Chu Nan Muội gọi các bạn cùng phòng đi ăn ở nhà ăn.

Ninh Kiều xin lỗi: "Quả Quả và ông nội vẫn đang đợi tôi dưới nhà."

"Không sao, đợi đến bữa tối tôi sẽ gọi cô." Chu Nan Muội mỉm cười.

Thôi Diệu Diệu nói: "Tôi có bạn trai ở khoa Toán, tôi sẽ đi ăn cùng anh ấy."

"Cô có bạn trai à!" Chu Nan Muội tiếp lời cô ta.

Thôi Diệu Diệu ngẩng cao đầu khoe: "Thành tích học tập của anh ấy rất giỏi, nghe nói anh ấy được nhận vào khoa Toán với thành tích đứng đầu."

Chu Nan Muội giơ ngón cái lên.

Thôi Diệu Diệu không có ý định ăn cùng cô ta, thật là tốt quá.

Cuối cùng cô ta nhìn sang Mai Thư.

Mai Thư vẫn chưa mở miệng, chắc là không hòa đồng. Vốn dĩ Chu Nan Muội không dám ở riêng với cô ta, sợ bị cô ta làm nghẹn c.h.ế.t bằng lời nói.

Lúc này Chu Nan Muội đứng dậy rời khỏi ký túc xá, đột nhiên thấy Mai Thư đứng dậy.

"Đợi đã, tôi sẽ đi cùng cô." Mai Thư nói.

Chu Nan Muội:!!!

Ah...

Nhà ăn đại học đã mở cửa, Ninh Kiều và Giang Nguyên cùng nhau đi lấy mấy đĩa thức ăn, Giang Kỳ và Giang Quả Quả dắt ông nội ngồi xuống.

"Đại học thật là tốt, nếu chị dâu nhỏ có thể mang theo em thì tốt biết mấy." Giang Quả Quả chống cằm nói.

Giang Kỳ nói: "Chị dâu nhỏ còn chưa mang theo anh cả của chúng ta, sao có thể mang theo em?"

"Anh cả là anh cả, em là em." Giang Quả Quả nghiêm túc nói, "Anh cả đã là người lớn rồi, làm sao chị dâu nhỏ muốn mang anh cả theo được?"

"Hôm đó chị dâu nhỏ tiễn anh cả ra khỏi Càn Hưu Sở, đã khóc đấy." Giang Kỳ nói, "Còn khi tiễn em, chị ấy có khóc không?"

Giang Quả Quả nhíu mày, nhìn về phía ông nội.

Ông cụ Giang gật đầu, hôm đó cháu dâu lớn thực sự đã khóc.

Trong lòng Giang Quả Quả lập tức lạnh toát.

Ninh Kiều và Giang Nguyên bưng thức ăn trở về, đúng lúc thấy Giang Quả Quả u sầu ngẩng đầu.

"Chị dâu nhỏ."

"Làm sao vậy?"

"Nếu có cơ hội mang một người đi học đại học, chị sẽ mang anh cả em hay mang em?"

Ninh Kiều:...

Đây là câu hỏi hóc búa!

"Anh em bận rộn ở trong đơn vị như vậy, chắc chắn sẽ mang em." Ninh Kiều nói.

Giang Quả Quả nở nụ cười hài lòng.

Quả nhiên, chị dâu nhỏ vẫn thương cô bé nhất.

Ông cụ Giang bị cháu trai, cháu gái và cháu dâu làm cho vui vẻ, cười sảng khoái.

Thời gian này, ông cụ thực sự cảm nhận được hạnh phúc của gia đình. Trước đây, các cháu ở bên ông cụ, ông cụ yêu thương nhưng cũng có lúc đau đầu. Nhưng lần này cả gia đình ở cùng nhau, lại rất khác biệt, trong lòng ông cụ càng rõ ràng, biết rằng tất cả đều nhờ công của cháu dâu lớn.

Năm năm trôi qua, như chỉ trong chớp mắt. Các cháu đã trở nên hiểu chuyện, tình cảm của cháu trai và cháu dâu lớn lại thắm thiết ngọt ngào. Điều duy nhất khiến ông cụ cảm thấy tiếc nuối là đến bây giờ, vẫn chưa được bế chắt trai và chắt gái.

Nhưng con người không thể quá tham lam, bây giờ ông cụ Giang chỉ cần chờ đợi, đợi Ninh Kiều tốt nghiệp đại học rồi nói sau.

Nghĩ như vậy, lúc tuổi già càng có thêm hi vọng.

Người già thường thích nhớ lại ngày xưa.

Ông cụ Giang bắt đầu kể từ năm mình nhập ngũ, nói về những trận chiến lớn mình đã tham gia. Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả nghe mà buồn ngủ, những chiến tích anh dũng của ông cụ, gần như bọn họ có thể đọc thuộc lòng.

Nhưng lần này, ông cụ còn kể thêm vài chuyện mới mẻ.

"Giang Nguyên à, cháu cũng không còn nhỏ nữa."

Giang Nguyên lập tức mở to mắt.

Câu nói này cậu ấy từng nghe, khi anh cả chưa kết hôn, ông nội thường nhắc đến chuyện này. Từ lúc anh cả mười tám tuổi, nói đến khi hai mươi tư tuổi, đến khi anh cả cuối cùng cũng kết hôn, ông nội mới dừng lại.

“Hôm đó ở Càn Hưu Sở, cháu có nghe thấy các ông bà cụ nói gì với anh cả cháu không?” Ông cụ Giang hỏi.

Giang Quả Quả bắt đầu tò mò: “Nói gì cơ?”

“Họ nói muốn Giang Hành giúp tìm một đối tượng cho Giang Nguyên.”

“Cháu thực sự nên nghĩ đến vấn đề cá nhân rồi đấy.”

Giang Nguyên nói: “Cháu nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe thấy anh cả nói gì nữa.”

“Nói gì cơ?” Ninh Kiều uống một ngụm canh, rất hứng thú hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 369: Chương 369



“Anh cả nói, cháu nuôi thằng bé lớn lên đã đủ mệt, còn phải tìm vợ cho thằng bé nữa à?” Giang Nguyên bắt chước vẻ mặt lạnh lùng của anh cả, nói theo giọng điệu đó.

Lúc đó cậu ấy còn cảm phục anh cả, sao có thể chặn miệng các cụ già chuẩn xác đến vậy.

Rồi, đồng chí Giang Nguyên mới tròn mười tám tuổi không lâu, không tránh khỏi cảm thán. Đến cả mình cũng đến tuổi bị thúc giục kết hôn, thật là năm tháng không tha người.

Ninh Kiều cười thành tiếng.

Nghe giống y như lời của Giang Hành.

“Làm sao anh cả có thể tìm được vợ cho anh hai, ngay cả vợ anh ấy cũng là do ông nội tìm cho.” Giang Kỳ nói.

Giang Nguyên nhìn Giang Kỳ với ánh mắt tán thưởng, hướng về ông cụ Giang nói: “Ông nội, sao cháu không có hôn ước từ nhỏ?”

Ông cụ Giang nhất thời im lặng.

Không phải vì nhà họ Ninh chỉ có một cô con gái thôi sao? Ninh Kiều đâu có em gái!

Sau khi Giang Nguyên đi làm, không còn ngốc nghếch như trước nữa.

Cậu ấy nhận thấy ông nội không trả lời được, liền đuổi theo hỏi về hôn ước từ nhỏ.

“Anh cả có hôn ước từ nhỏ, sao cháu và Giang Kỳ không có? Quả Quả cũng không có!”

“Ông nội, không thể thiên vị như vậy được!”

Ninh Kiều nhìn không được nữa.

Đâu có chuyện làm khó người già như vậy chứ!

Cô hỏi: “Giang Nguyên, em còn liên lạc với Hạ Nguyệt Minh không?”

“Hạ Nguyệt Minh là ai?” Ông cụ Giang nheo mắt.

“Là bạn cùng bàn của anh hai, năm đó anh hai cứu chị ấy, đưa chị ấy đến đồn công an báo cảnh sát.” Giang Quả Quả lập tức nói.

“Anh hai và Hạ Nguyệt Minh đang hẹn hò à?”

“Cháu rất thích chị Nguyệt Minh!”

“Anh hai, mau nói đi!”

Ông cụ Giang cũng gật đầu: “Nếu hợp thì dẫn về nhà xem.”

Giang Nguyên:...

Tại sao tự nhiên chị dâu nhỏ lại đào hố cho cậu ấy!

Giang Nguyên không biết nói sao cho rõ, gãi gãi đầu.

Ninh Kiều từ từ uống canh bằng thìa.

Thức ăn ở nhà ăn Đại học Kinh Thị quả nhiên rất ngon.

———————————————

Sau khi ông cụ ăn xong bữa trưa, liền đề nghị đưa các cháu về trước.

Lần này, các cháu đã ở Càn Hưu Sở gần một tuần. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng phải rời đi, một người đi làm, hai người còn lại thì phải đi học.

Giang Nguyên đã xin nghỉ phép, nên không bị ảnh hưởng gì, nhưng Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều là học sinh, mặc dù những ngày này cũng thường ôn bài ở Càn Hưu Sở, nhưng ông cụ vẫn lo lắng về sau bọn họ sẽ không theo kịp.

Đối với Ninh Kiều, lúc này lại phải đối mặt với việc chia tay.

Cô dặn Giang Nguyên chú ý an toàn khi làm việc, nhắc nhở Giang Kỳ và Giang Quả Quả học tập chăm chỉ. Nghĩ đến việc sau khi bọn họ về Tây Thành, mình thực sự phải bắt đầu cuộc sống mới, cô vừa lo lắng vừa mong đợi.

Giang Quả Quả tiến lên, ôm chặt chị dâu nhỏ.

Cô bé không còn là đứa trẻ chín tuổi nữa, nhưng vẫn luôn dựa dẫm vào chị dâu nhỏ, không khỏi đỏ mắt.

“Chị dâu nhỏ, em có thể xin phép để đến thăm chị không?”

“Không muốn thi vào Đại học Kinh Thị nữa à? Nếu không cố gắng, chắc chắn không đạt đủ điểm để vào Đại học Kinh Thị đâu.”

Giang Quả Quả cúi mặt xuống.

Ninh Kiều xoa đầu cô bé: “Đến kỳ nghỉ hè, chị sẽ về.”

Giang Kỳ nói: “Không biết anh cả đã về chưa.”

Giang Quả Quả như đối mặt với kẻ thù: “Em phải về nhà trước, giấu cây chổi lông gà của anh cả đi.”

“Giấu cái gì mà giấu? Anh cả có đánh em đâu.” Giang Kỳ liếc cô bé một cái, “Anh cả chỉ đánh anh thôi.”

“Ai mà biết được!” Giang Quả Quả nhỏ giọng nói, “Dạo này tâm trạng anh cả không tốt.”

Khóe môi Ninh Kiều nhếch lên.

Anh cả của bọn họ thực sự là quá oan uổng, vốn dĩ không có đánh đập em trai em gái, nhưng giờ lại bị nói thành người tính tình thất thường!

Ông cụ Giang không cần phải buồn như các cháu, vì sau này ông cụ sẽ thường xuyên được gặp cháu dâu.

Ông cụ thúc giục các cháu nhanh chóng rời đi, đừng ở đây quấy rầy cháu dâu, nhưng đi được vài bước, ông cụ lại quay lại.

Ông cụ Giang lấy từ trong túi ra một phong bì, phong bì nặng trĩu: “Cái này cháu giữ lấy.”

Ông cụ nhét phong bì vào tay Ninh Kiều, nói xong liền đi ngay.

Ông cụ Giang đi lại quá nhanh nhẹn, cứ như bay.

Giang Quả Quả suýt chút nữa không theo kịp, hô lớn: “Ông nội, chờ cháu với!”

———————————————

Bây giờ Ninh Kiều đang ở trong khuôn viên trường, rất an toàn, không chờ đến khi về ký túc xá, liền mở phong bì ra xem bên trong có gì.

Ông cụ đưa cho cô rất nhiều phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải và một xấp tiền giấy dày. Những phiếu này được gấp rất gọn gàng, còn có một mảnh giấy nhỏ đè lên.
 
Back
Top Bottom