Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 370: Chương 370



Ông cụ viết trên mảnh giấy rằng, Cung Tiêu Xã ở Kinh Thị lớn hơn so với Tây Thành và An Thành, hàng hóa cũng phong phú, khi không bận học có thể cùng bạn bè đi dạo. Kết bạn không cần phải chịu thiệt thòi, nhưng cũng không nên quá keo kiệt, nếu đối phương xứng đáng, có thể mời bạn học ăn kẹo, phiếu đường đủ dùng. Phiếu thịt là để cháu dâu có thể đủ ăn no bụng, không biết thức ăn ở nhà ăn có hợp khẩu vị như đồ ăn Giang Kỳ nấu không, thỉnh thoảng chán cơm nhà ăn có thể thay đổi khẩu vị, đừng để đói gầy. Còn về phiếu vải, quần áo ở Kinh Thị có nhiều kiểu dáng, rất thời trang, nếu không biết nên mua cái gì có thể mua hết, dù sao ông cụ cũng già rồi, tích trữ nhiều phiếu vải cũng không dùng hết. Tiền giấy thì càng không cần nói, ra ngoài mang nhiều tiền có cảm giác an toàn, đừng tiết kiệm, cần chi tiêu thì phải chi tiêu.

Đã từ lâu ông cụ coi cháu dâu là người nhà, không biết cô có mang đủ phiếu và tiền khi ra ngoài không, cứ thế nhét vào phong bì.

Ninh Kiều cảm thấy mũi hơi cay, đột nhiên nhận thấy trong phong bì còn có vật gì nặng.

Cô nhìn vào trong phong bì, thấy hai chiếc chìa khóa.

Trên chìa khóa có dán mảnh giấy nhỏ, ghi địa chỉ của hai căn tứ hợp viện ở Kinh Thị mà Ninh Kiều đã từng đến, cô có ấn tượng về địa chỉ này.

Ông cụ đưa chìa khóa cho cô, vì sợ cô ở một mình bên ngoài sẽ cảm thấy bị ấm ức mà không có chỗ nào để đi.

Ông cụ muốn nói với Ninh Kiều rằng, ở Kinh Thị, cô cũng có nhà.

Hai căn tứ hợp viện, còn có Càn Hưu Sở, cô có ba ngôi nhà, muốn đi đâu thì đi!

——————————————————

Giang Nguyên đã mua vé tàu sáng mai, dự định sáng mai sẽ đưa hai em về Tây Thành.

“Đây chính là lợi ích của việc trưởng thành.” Giang Nguyên nói, “Anh cả, chị dâu nhỏ và ông nội đều biết anh sẽ một mình đưa các em về, nhưng không ai lo lắng cả.”

“Anh, có khả năng là——” Giang Kỳ nghiêm túc nói, “Họ nghĩ rằng em và Quả Quả cũng đã lớn, sẽ không bị lạc?”

Giang Nguyên:?

Thằng nhóc con này thật mạnh miệng.

Ngày cuối cùng ở Kinh Thị, ông cụ Giang còn đưa ba đứa trẻ đến thăm tứ hợp viện của gia đình.

Hai căn nhà này, lâu không có người ở, phủ đầy bụi.

Giang Nguyên và Giang Kỳ bước vào sân, nhìn ngôi nhà cũ của bọn họ.

Thực ra, hai người không có ấn tượng nhiều về ngôi nhà này. Anh cả sống ở đây nhiều hơn, thời thơ ấu đều ở đây, sau đó anh cả và mẹ đi theo cha tuỳ quân, còn Giang Nguyên và Giang Kỳ sinh ra trong khu người nhà quân khu. Sau đó, mỗi năm chỉ về đây vào dịp Tết, nhưng quá lâu rồi, bọn họ đã quên.

Khi cha mất, mẹ rời đi, ông cụ Giang sợ gợi nhớ lại kỷ niệm đau buồn, càng không muốn ở lại đây, khóa cửa, đưa các cháu đi thật xa.

Ngay cả anh hai và anh ba không có ấn tượng về ngôi nhà này, huống chi là Giang Quả Quả.

Cô bé chưa từng đến ngôi nhà này, nên rất mới mẻ, nhìn khắp nơi, sờ vào tủ và ngăn kéo, tay đầy bụi.

Mở một cái tủ, bên trong có đồ chơi thời thơ ấu của anh cả, Giang Quả Quả cầm lên chơi một lúc, đột nhiên nhìn thấy một quyển sổ.

Cô bé với tay muốn lấy, nhưng ông cụ Giang nhanh hơn một bước, lấy cuốn nhật ký đi.

Năm tháng đã qua, ngay cả ông cụ cũng gần như quên mất, trong nhà con trai và con dâu còn có cuốn nhật ký này.

Ngày đó ông cụ ở ngay bên cạnh, mỗi khi đến nhà con trai, thường thấy Thẩm Hoa Lâm ngồi ở bàn viết nhật ký, bà ta nói, mỗi ngày đều ghi lại sự trưởng thành và thay đổi của Giang Hành, sau này lớn lên cho con xem.

“Ông nội, đó là gì?”

“Không có gì, thứ không cần thiết.”

Giang Quả Quả tò mò: “Cuốn sổ này đẹp quá, cho cháu xem với.”

Sắc mặt ông cụ Giang trầm xuống.

Giang Nguyên không biết tại sao ông cụ lại như vậy, nhưng vẫn kéo em gái đi.

Ông cụ Giang kiểm tra lại dấu vết Thẩm Hoa Lâm để lại trong ngăn kéo.

Các cháu đã khó khăn lắm mới quên được vết thương mà mẹ mang lại, ông cụ không muốn chúng chạm vào những điều liên quan đến bà ta.

Ông cụ cất cuốn nhật ký, định mang về Càn Hưu Sở.

Những gì ghi trong cuốn nhật ký này, bây giờ nhìn lại, chắc chắn là đầy ý nghĩa mỉa mai. Ông cụ sẽ không mở ra xem, cũng sẽ không để các cháu xem.

Sự chú ý của Giang Quả Quả đã bị phân tán, cô bé chạy quanh sân một lúc.

Sau khi tham quan xong từng phòng, cô bé nói: “Chúng ta về Càn Hưu Sở thôi.”

“Đưa các cháu đến đây là có nhiệm vụ đấy.” Ông cụ Giang nói.

“Giang Nguyên đi mua giẻ lau và xô nước, xô phải mua cái lớn.”

“Giang Kỳ sang nhà bên mượn chổi.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 371: Chương 371



“Quả Quả đi quanh quẩn, gom nhặt rác thải, rác quá nặng thì đừng nhấc, lát nữa để anh hai và anh ba mang đi vứt.”

Ba anh em nghe mà ngơ ngác.

Ông cụ Giang lại nói: “Hai căn nhà này, phải dọn dẹp rồi.”

“Ông nội, còn ông?”

“Ông? Giám sát.”

Các cháu: ...

Cứ tưởng ông nội dẫn các cháu đi chơi, ai ngờ lại dẫn các cháu đi làm công việc dọn dẹp!

———————————————

Ninh Kiều về ký túc xá, vừa mở cửa ra, liền thấy ánh mắt của Chu Nan Muội sáng lên.

Chu Nan Muội ở chung với Mai Thư như ngồi trên đống lửa, lúc này thấy Ninh Kiều, lập tức cười tươi như hoa.

Khi ăn tối, nhờ có Ninh Kiều ở bên, Chu Nan Muội cũng không còn cười gượng nữa.

Ninh Kiều giữ nguyên tắc giữ khoảng cách với nhân vật nữ chính, rất ít khi chủ động nói chuyện với Mai Thư.

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, trong bốn năm tới, bọn họ phải sống chung với nhau, đã mâu thuẫn với một người rồi, tốt nhất đừng gây mâu thuẫn thêm với người còn lại.

Rõ ràng, Mai Thư cũng nghĩ như vậy.

Bữa tối rất vui vẻ, trở về ký túc xá, mọi người dọn dẹp giường và bàn tủ của mình, sau đó bắt đầu quét dọn.

Thôi Diệu Diệu và bạn trai ăn tối xong đi dạo quanh khuôn viên trường, mãi mới về, vừa về đã bị nhét cho một cái giẻ lau, bảo cô ta đi lau cửa sổ.

Cô ta không muốn lau, định đưa giẻ lại cho Mai Thư, thì chợt nhớ đến chuyện đôi tất buổi sáng, cô ta sợ Mai Thư sẽ ném giẻ vào mặt mình, cô ta đành cau mặt, không cam tâm mà đi ra cửa sổ.

Đêm đó là đêm đầu tiên Ninh Kiều qua đêm ở ký túc xá đại học Kinh Thị.

Ký túc xá tắt đèn, giường hẹp, cô đã ngủ quen rồi, nhưng bên cạnh thiếu một người, khiến cô không quen.

Trong đầu cô hiện lên những kỷ niệm với Giang Hành trong những năm qua.

Lần gặp lại tiếp theo, phải là kỳ nghỉ hè.

Ninh Kiều tính ngày.

Còn lâu lắm!

——————————————

Cuộc sống trong ký túc xá không hẳn là yên bình, đôi khi cũng nổi sóng, mà sóng này chủ yếu do Thôi Diệu Diệu gây ra.

Tính cách cô ta ngang ngược kiêu ngạo, muốn mọi người phải nghe theo mình, nhưng Ninh Kiều và Mai Thư không nể mặt cô ta, chỉ có Chu Nan Muội vì tình đoàn kết của bạn cùng phòng mà rất khoan dung.

Thôi Diệu Diệu cũng có bạn, đó là Mã Hồng Tảo ở phòng kế bên. Mã Hồng Tảo là bạn học cấp ba của Thôi Diệu Diệu, lúc nào cũng khen Thôi Diệu Diệu học giỏi, gia cảnh tốt, bạn trai cô ta đẹp trai.

Đến giờ Chu Nan Muội chưa gặp bạn trai của Thôi Diệu Diệu, có chút tò mò. Cô ta cũng tò mò về Mai Thư.

Cô ta hỏi Mai Thư có bạn trai chưa, vừa nói ra liền muốn cắn lưỡi, liệu có phải quá tò mò không?

Quả nhiên Mai Thư không trả lời.

Ninh Kiều nhớ lại nội dung cốt truyện gốc, biết rằng lúc này Mai Thư đã quen biết Đường Hồng Cẩm.

Theo cốt truyện gốc, sau khi Đường Hồng Cẩm rời quân đội, trong một cơ hội tình cờ đã gặp Mai Thư. Tính cách của cô ta hơi giống Tô Thanh Thời, nhưng không hoàn toàn giống, anh ta bị cô ta thu hút, ban đầu chỉ coi cô ta là hình bóng của Tô Thanh Thời, nhưng dần dần bắt đầu rung động. Tình yêu của bọn họ cũng trải qua nhiều sóng gió, cốt truyện gốc không nói rõ cuối cùng Đường Hồng Cẩm đến với Mai Thư là vì cô ta hay vì mối tình đầu trong đầu anh ta, nhưng dù sao cũng là một kết thúc tốt đẹp.

Ninh Kiều nhớ rất rõ, Mai Thư quen biết Đường Hồng Cẩm.

Bọn họ quen nhau ở công xã nơi cô ta đi lao động, khi đó cô ta là thanh niên trí thức, Đường Hồng Cẩm là công nhân ở một nhà máy quốc doanh trong thành phố, anh ta có nhiều ý tưởng mới lạ, trong công việc mua sắm, anh ta đề xuất hợp tác với công xã nông thôn, từ đó gặp Mai Thư.

Trước khi kỳ thi đại học được khôi phục, Mai Thư muốn có cơ hội về thành phố, cô ta tích cực thể hiện ở đại đội, rất quen thuộc với cán bộ thôn và công xã, có tiếng nói trước bọn họ. Đề xuất hợp tác của Đường Hồng Cẩm, cô ta đã nghiên cứu qua, có lợi cho sự phát triển của thôn, nên cô ta đã nói giúp vài lời, được Đường Hồng Cẩm thưởng thức.

Sự thưởng thức này, sau khi biết Mai Thư thi đỗ đại học Kinh Thị, càng sâu sắc hơn.

Anh ta chủ động đến đại học Kinh Thị, dự định mời Mai Thư ăn một bữa cơm để cảm ơn cô ta trước đây đã giúp đỡ mình.

Mai Thư và Chu Nan Muội là bạn học cùng ngành, vừa tan học, trên đường đến nhà ăn gặp Thôi Diệu Diệu.

Quan hệ giữa Chu Nan Muội và Thôi Diệu Diệu không căng thẳng, nên mời cô ta cùng đi ăn.

Ba người đến cửa nhà ăn, thì thấy Đường Hồng Cẩm.

Đường Hồng Cẩm nhìn Mai Thư, cười như ánh nắng mùa xuân, giải thích lý do đến đây.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 372: Chương 372



Cô ta do dự một chút.

Đường Hồng Cẩm hỏi: “Hai người này là ——”

“Chúng tôi là bạn cùng phòng của Mai Thư.” Chu Nan Muội nói, “Tôi tên là Chu Nan Muội, cô ấy là Thôi Diệu Diệu.”

Đường Hồng Cẩm cười ôn hòa, lịch sự nói: “Nếu cô không tiện đi một mình, có thể dẫn các bạn đi cùng.”

Thôi Diệu Diệu nói: “Được thôi, vậy chúng tôi không khách sáo. Tôi là người địa phương, tôi biết quán nào ngon.”

Đường Hồng Cẩm rất lịch sự làm một động tác "mời".

Lúc này, Mai Thư nói: “Ninh Kiều đâu? Cũng gọi cô ấy luôn.”

Đường Hồng Cẩm ngẩn ra một chút: “Ninh Kiều? Cô ấy đến từ Tây Thành à?”

“Cô ấy tuỳ quân sống trên đảo ở Tây Thành.” Mai Thư nói.

Mấy tháng trước, khi Đường Hồng Cẩm đến công xã để bàn chuyện hợp tác, anh ta đã giao lưu một ít với Mai Thư.

Mai Thư biết anh ta từng là một quân nhân, lúc này liền hỏi: “Các người quen nhau à?”

“Trên đảo Tây Thành…” Đường Hồng Cẩm trầm ngâm một lát, “Có lẽ là đồng chí Ninh Kiều ở khu người nhà quân khu trước đây, chồng cô ấy là doanh trưởng Giang, sống ngay cạnh nhà tôi.”

Mắt Thôi Diệu Diệu sáng lên, quả nhiên, chồng của Ninh Kiều không phải là phó đoàn trưởng.

Chuyện như thế này, có thể đem ra khoe khoang sao?

Cô ta lập tức nói: “Chúng ta đi ăn cùng nhau mà không gọi Ninh Kiều sao? Cô ấy chắc đang ở ký túc xá, để tôi đi tìm cô ấy.”

Thôi Diệu Diệu hấp tấp chạy về phía tòa nhà ký túc xá, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của Đường Hồng Cẩm.

“Chị tôi thường xuyên trao đổi thư từ với đồng chí Ninh Kiều, nghe nói chồng cô ấy bây giờ đã được thăng chức phó đoàn trưởng Giang.”

Đường Hồng Cẩm nói đến đây, nét mặt có chút buồn bã, suy nghĩ m.ô.n.g lung.

Mai Thư nhìn theo bóng lưng Thôi Diệu Diệu, lạnh nhạt nói: “Thật là tích cực.”

Chu Nan Muội lại cười một cách hòa nhã: “Đây là lần đầu tiên ký túc xá chúng ta đi ăn ngoài, chắc chắn phải tích cực chứ.”

Những ký ức cũ quay cuồng trong đầu, Đường Hồng Cẩm ngước mắt lên, nhìn Mai Thư.

Dáng vẻ và khí chất của cô ta, thực sự rất giống Tô Thanh Thời.

———————————————

Cùng lúc đó ở tỉnh Tô, phó đoàn trưởng Giang làm việc không ngừng nghỉ, bận rộn suốt mấy ngày.

Cuối cùng, nhiệm vụ tạm thời kết thúc, anh cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Hạ Vĩnh Ngôn cùng anh đến đón tân binh, lúc này từ túi áo quân phục lấy ra một tấm ảnh cỡ nhỏ.

Đây là tấm ảnh anh ta khó khăn lắm mới xin được từ La Cầm, vợ anh ta ngại nhưng khi đưa ảnh cho anh ta, vẫn cười không ngừng. Hạ Vĩnh Ngôn nhớ lại nụ cười rực rỡ lúc đó của cô ta, anh ta cũng cười tươi, đưa tấm ảnh nhỏ cho Giang Hành xem.

Giang Hành liếc nhìn anh ta một cái, từ hành lý mang theo, lấy ra một tấm ảnh gia đình.

Ảnh gia đình tất nhiên không thể là cỡ nhỏ, lớn hơn ảnh của anh ta mấy lần, khóe miệng Hạ Vĩnh Ngôn co rút, thu lại tấm ảnh của mình.

“Chẳng mấy chốc sẽ về đảo rồi, mấy ngày không gặp vợ, thật sự có chút nhớ nhung.” Hạ Vĩnh Ngôn nói, “Còn cậu thì thảm rồi, về nhà cũng không gặp được vợ, haizz.”

Nói xong câu này, trong lòng Hà Vĩnh Ngôn có chút sung sướng khó tả.

Phải biết rằng khi Giang Hành mới kết hôn, cũng khoe khoang trước mặt anh ta, nói là lâu lắm không gặp vợ, Hạ Vĩnh Ngôn tốt bụng hỏi, kết quả “lâu lắm” mà người ta nói, thực ra chỉ là vài tiếng đồng hồ mà thôi.

“Cậu thì sao? Có nhớ vợ không?”

“Nhớ.” Giang Hành nói thẳng.

Hạ Vĩnh Ngôn cười hì hì: “Không sao, đợi đến khi vợ cậu nghỉ hè, sẽ về thôi. Nghỉ hè có hẳn hai tháng, đợi cô ấy nghỉ hè xong, cậu lại đợi năm sáu tháng nữa, chẳng phải lại đến kỳ nghỉ đông sao?”

Giang Hành lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Hạ Vĩnh Ngôn thẳng lưng, không chút sợ hãi.

Vì anh ta nhận ra sự chính xác của một câu nói ngày xưa.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!

Nhưng còn một câu khác, đó là, biết điều thì dừng lại đúng lúc.

Hạ Vĩnh Ngôn biết điều dừng lại, đổi chủ đề: “Danh sách thăng chức đã gửi lên chưa?”

Phó đoàn trưởng Giang sắp trở thành đoàn trưởng Giang, trong toàn bộ đội ngũ, hầu như không ai không phục.

Dù có, cũng chỉ có một người — phó đoàn trưởng Tiền.

Hạ Vĩnh Ngôn vỗ vai Giang Hành: “Đợi đến khi công bố, cậu sẽ là đoàn trưởng Giang, trẻ như vậy làm đoàn trưởng, thật là oai phong.”

Nhưng anh ta thật sự trẻ con, lại vô tình chọc vào chỗ đau của người ta: “Ông trời rất công bằng, để cậu chịu đựng nỗi đau tương tư, sẽ bù đắp cho cậu ở mặt khác. Mau thu dọn đi, sớm trở về thôi, vợ tôi đang đợi ở nhà!”

“Tôi đã nộp đơn xin chuyển công tác.”

“Cái gì?”

“Đoàn trưởng Tiết ở khu quân sự Bắc Thành, Kinh Thị bị thương.”

“Cậu muốn chuyển đến Kinh Thị à?” Giọng Hạ Vĩnh Ngôn đột nhiên cao vút.

Giang Hành không đổi sắc mặt: “Có hy vọng.”

Im lặng kéo dài.

Hạ Vĩnh Ngôn: ...

Được được, cậu giỏi lắm.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 373: Chương 373



Ninh Kiều và các bạn cùng phòng ký túc xá không học cùng ngành, môn học cũng khác nhau, nên thời gian ra vào của mọi người thường không trùng khớp. Mấy ngày nay, cô lại cãi nhau với Thôi Diệu Diệu, nguyên nhân là do cô dậy sớm, còn Thôi Diệu Diệu không có tiết học, bị tiếng động của cô làm tỉnh giấc, tức giận ngồi dậy muốn chửi người.

Tất nhiên, thật sự chửi ra thì không thể nào. Dù sao cũng là sinh viên của Đại học Kinh Thị, đầu óc Thôi Diệu Diệu không đến mức hồ đồ như vậy, chuyện này cô ta không có lý, nếu truyền ra ngoài, thiệt thòi vẫn là bản thân mình. Thôi Diệu Diệu muốn ngủ thêm một lát, phát ra vài tiếng không vui, quay đầu nhìn hai bạn cùng phòng khác, đều đã dậy sớm ngồi học bài trên bàn.

Thôi Diệu Diệu không phải là không học, nhưng khó khăn lắm mới thi đỗ đại học, chẳng lẽ không nên nghỉ ngơi một thời gian sao?

Sự việc này lặng lẽ trôi qua, chỉ có Thôi Diệu Diệu và Ninh Kiều biết rõ. Hôm đó, Thôi Diệu Diệu nhìn Ninh Kiều bằng ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện sự bất mãn, còn Ninh Kiều thì tiếp tục làm việc của mình, dùng hành động để tỏ rõ rằng mình đã làm việc nhẹ nhàng nhất có thể. Ký túc xá không có chỗ rửa mặt, cô chỉ thay quần áo và lấy sách, có thể ồn ào đến mức nào?

Sự mâu thuẫn của bọn họ tiếp tục kéo dài, trong ký túc xá không ai nói chuyện với ai, nhưng cũng khá yên ổn.

Nhưng ai mà biết được, lúc này Ninh Kiều đang ngồi ôn bài trên bàn, bỗng thấy Thôi Diệu Diệu vội vàng trở về.

Thôi Diệu Diệu lớn tiếng nói: “Mau đi thôi, đi ăn cơm.”

“Không đi.” Ninh Kiều cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thôi Diệu Diệu nghiến răng: “Là bạn trai của Mai Thư đến tìm cô ấy, muốn mời tất cả chúng ta đi ăn. Cô không nể mặt tôi, ít nhất cũng phải nể mặt Mai Thư chứ?”

Nói xong, Thôi Diệu Diệu lại cảm thấy lý do này không đủ thuyết phục.

Ninh Kiều không hợp với cô ta, nhưng quan hệ với Mai Thư dường như cũng không tốt lắm.

Thôi Diệu Diệu nói đủ điều.

“Chúng ta là bạn cùng phòng, sống chung với nhau suốt bốn năm, bây giờ ký túc xá có hoạt động, chắc chắn phải tích cực tham gia.”

“Vừa nãy Chu Nan Muội định chạy về gọi cô, nhưng tôi tiện đường nên giúp cô ấy một chuyến. Nếu cô không đi, Chu Nan Muội sẽ thất vọng biết bao?”

“Bây giờ bọn họ đang đợi cô đấy.”

Cuối cùng, Ninh Kiều cũng đồng ý.

Thôi Diệu Diệu cảm thấy bực bội.

Nếu không phải vì muốn chế giễu chuyện Ninh Kiều khoe chồng mình là phó đoàn trưởng, cô ta đã chẳng thèm hạ mình mời cô ra ngoài.

Chốc nữa sẽ cho cô biết tay!

Trong khi đó, trước cổng nhà ăn của Đại học Kinh Thị, Đường Hồng Cẩm đứng bên cạnh Mai Thư.

Chu Nan Muội lén lút quan sát anh ta.

Vị đồng chí nam này từng là quân nhân, rất phong độ, trong lời nói toát ra một vẻ ấm áp, hơn hẳn các nam sinh trong trường về sự chín chắn.

Hơn nữa, anh ta còn rất lịch sự, không chỉ đối xử dịu dàng với Mai Thư mà còn rất hào phóng với các bạn cùng phòng của cô ta.

Để Mai Thư không cảm thấy ngượng ngùng khi chỉ có hai người, anh ta thậm chí đồng ý mời cả ba người bọn họ cùng đi ăn nhà hàng.

Trong lòng Chu Nan Muội đánh giá cao bạn nam của Mai Thư, thường xuyên lên tiếng khi bọn họ nói chuyện để tạo không khí vui vẻ.

Một lát sau, Thôi Diệu Diệu và Ninh Kiều đến.

Khi nhìn thấy Ninh Kiều, Đường Hồng Cẩm khẽ gật đầu.

Không biết vì sao, anh ta bước lại gần Mai Thư hơn một chút, như đang ám chỉ mối quan hệ của bọn họ với Ninh Kiều.

Ninh Kiều không biểu lộ cảm xúc, đi đến bên cạnh Chu Nan Muội.

Lúc này, Đường Hồng Cẩm mới giới thiệu về mình.

Khác với cốt truyện gốc, trong cốt truyện gốc, Đường Hồng Cẩm chuyển nghề, chuyển đến đơn vị trở thành nhân viên chính thức, sau đó mới mạo hiểm ra ngoài kinh doanh. Lần này, vì cảm thấy áy náy về chuyện Tô Thanh Thời, anh ta cho rằng mình không xứng với bộ quân phục, trực tiếp xuất ngũ, nhưng anh ta vẫn có hào quang của nam chính, dù tự mình mày mò, cũng vào được một đơn vị không tồi, dù là nhân viên tạm thời nhưng xem cách anh ta nói chuyện, dường như cũng khá thành công.

Thôi Diệu Diệu và Chu Nan Muội gọi Đường Hồng Cẩm là “đồng chí Đường”, sau đó tự giới thiệu bản thân, rồi nhìn về phía Ninh Kiều.

Đường Hồng Cẩm cười ấm áp: “Chúng tôi không cần giới thiệu, là hàng xóm cũ.”

Đã gần năm năm bọn họ không gặp nhau.

Đường Hồng Cẩm nhìn Ninh Kiều, phát hiện khuôn mặt cô không còn vẻ non nớt như xưa, trong ánh mắt thêm vài phần trầm tĩnh. Lúc trước, Tô Thanh Thời ghét nhất là sự điềm tĩnh của cô, luôn nói đó chỉ là giả tạo, nhưng sau này Đường Hồng Cẩm nghe chị mình kể về tình hình hiện tại của Ninh Kiều, mới nhận ra rằng đó không phải là giả tạo, cô thực sự có năng lực.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 374: Chương 374



Thôi Diệu Diệu là người địa phương, dẫn bọn họ đến một nhà hàng.

Cô ta chọn nhà hàng tốt nhất ở Kinh Thị, khi đứng trước cửa, Mai Thư hơi ngập ngừng.

Đường Hồng Cẩm dịu dàng nói: “Không sao đâu, vào đây đi.”

Sau khi ngồi xuống, Đường Hồng Cẩm nói với Thôi Diệu Diệu: “Cô quen chỗ này hơn tôi, cô giới thiệu vài món đi.”

Thôi Diệu Diệu lập tức gọi những món đắt nhất, đặc biệt khi thấy ánh mắt lo lắng của Mai Thư dành cho Đường Hồng Cẩm, cô ta càng thêm hăng hái, còn giả bộ ngại ngùng hỏi: “Có phải gọi nhiều quá không?”

Chu Nan Muội vội ngăn lại: “Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta chỉ có năm người, ăn không hết đâu.”

Các món ăn lần lượt được mang lên, phải công nhận rằng thức ăn ở nhà hàng này rất hợp khẩu vị của Ninh Kiều.

Cô từ tốn ăn, còn Chu Nan Muội hỏi về quá trình Mai Thư quen Đường Hồng Cẩm.

Sau khi Thôi Diệu Diệu biết Đường Hồng Cẩm không phải bạn trai của Mai Thư, liền mất hứng thú với anh ta, sau đó nghe nói anh ta chỉ là công nhân tạm thời, cô ta càng khinh thường.

Cô ta đến đây chủ yếu vì Ninh Kiều.

Lúc này, Thôi Diệu Diệu nói: “Ninh Kiều, cô và đồng chí Đường là hàng xóm cũ, sao trông không thân thiết lắm?”

Cô ta vừa mở miệng, chưa kịp để Ninh Kiều trả lời, đã cười nham nhở nói tiếp: “Có phải lo đồng chí Đường nói ra quân hàm của chồng cô không?”

“Lo gì chứ?” Ninh Kiều ngẩng lên hỏi lại.

Thôi Diệu Diệu cười khẩy, nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu.

Cô ta muốn thấy Ninh Kiều bối rối và lúng túng, nhưng không có.

“Mỗi đồng chí quân nhân đều đáng kính trọng, thật ra không nên phân biệt quân hàm lớn nhỏ.”

“Dù chồng cô chỉ là doanh trưởng, nhưng ở độ tuổi này mà làm doanh trưởng cũng đã tốt rồi, thật sự không cần phải vì khoe khoang mà nói dối.”

“Cô nói chồng cô là phó đoàn trưởng, chuyện này nếu đến tai lãnh đạo đơn vị của chồng cô, có thể sẽ bị phê bình.”

Thôi Diệu Diệu vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Ninh Kiều.

Nhưng biểu cảm của Ninh Kiều không thay đổi, ngược lại cô ta bất ngờ nghe Đường Hồng Cẩm giải thích.

“Chồng của đồng chí Ninh Kiều là doanh trưởng, nhưng đó là chuyện năm năm trước. Giờ cậu ấy đã thăng lên phó đoàn trưởng quân khu Thanh An.”

Thôi Diệu Diệu sững sờ.

“Nhưng có một điều, cô nói đúng.” Ninh Kiều bình thản nói, “Mỗi đồng chí quân nhân đều đáng kính trọng, việc phân biệt và chế giễu quân hàm là không nên.”

Một lúc lâu cô ta không tìm lại được giọng nói của mình, khi nhìn thấy biểu cảm của Mai Thư, dường như đang chế giễu cô ta. Còn Chu Nan Muội thì nhếch môi, cảm thấy xấu hổ thay cô ta.

“Đúng là kẻ tiểu nhân.” Mai Thư liếc nhìn Thôi Diệu Diệu, nói, “Cô ăn nhiều một chút, ít nói lại đi.”

——————————————

Ở trong nhà hàng Thôi Diệu Diệu không ăn được bao nhiêu, tức đến no cả bụng.

Ra khỏi nhà hàng, cô ta không muốn về ký túc xá cùng các bạn cùng phòng, dù sao buổi chiều cũng không có tiết, nên cô ta về nhà.

Về đến nhà, cô ta ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đen như than.

Cha Thôi đi công tác, ở nhà chỉ có bà nội và mẹ của Thôi Diệu Diệu.

Bà nội bước tới hỏi: “Ai làm Diệu Diệu chúng ta tức giận vậy?”

“Chẳng phải mấy đứa bạn cùng phòng sao? Lúc nào cũng là chúng nó.” Thôi Diệu Diệu tức giận nói.

Bà nội hiền từ xoa đầu cháu gái: “Toàn là mấy đứa nhà quê, mình không thể chịu thiệt. Nếu không vui, thì báo cáo lên trường, xin về nhà ở, dù sao nhà mình ở Kinh Thị cũng có nhà.”

Thôi Diệu Diệu nghe bà nội nói vậy, cảm giác ưu việt trong lòng trở lại.

Nhà bọn họ là dân địa phương, có nhà ở Kinh Thị, điều này những bạn cùng phòng tự cao của cô ta có thể so được sao?

“Cháu không thèm dọn đi.” Thôi Diệu Diệu nói, “Ba người bọn họ hợp sức đuổi cháu đi? Mơ đi!”

“Không dọn thì không dọn, mọi việc nghe theo cháu. Trưa nay mẹ cháu nấu nước lê, để cháu giải nhiệt.” Bà nội đứng lên, chống gậy đi vào bếp.

Trong bếp, mẹ Thôi Diệu Diệu đang bận rộn.

Bà nội đối mặt với mẹ Thôi, không còn vẻ hiền từ nữa, giọng nói lạnh lùng: “Nấu ăn bao năm rồi mà vẫn vụng về, đợi ăn cơm trưa của cô phải đợi tới khi mặt trời lặn.”

Mẹ Thôi vội mở nắp nồi, múc canh ra: “Mẹ, sắp xong rồi, mẹ đừng gấp.”

“Nước lê đâu?” Bà nội nhíu mày, nhìn thấy nắp nồi bên cạnh còn đậy, không vui nói: “Diệu Diệu thích uống lạnh, lát nữa cô để nó vào tủ lạnh, chiều tối con bé còn phải đến trường.”

“Mẹ, dạ dày của Diệu Diệu không tốt, uống đồ lạnh lại bị đau bụng.”

Bà nội liếc nhìn bà ta: “Cô cũng còn biết quan tâm cơ đấy.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 375: Chương 375



“Tôi vào phòng nghỉ trước, khi nào cơm chín thì gọi tôi.” Bà cụ chống gậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đẻ bốn đứa con rồi mà vẫn như tiểu thư nhà giàu, nấu một bữa cơm mà cứ lề mà lề mề, không biết có phải cố ý muốn bỏ đói mình không nữa.”

Khi bà nội ra khỏi bếp, Thôi Diệu Diệu tiến lên hỏi: “Bà nội, bà nói đẻ bốn đứa con là sao ạ?”

“Không có gì, cháu nghe nhầm rồi.” Bà nội đổi giọng, nói.

Đợi khi bước chân của bà nội dần xa, mẹ Thôi mới nới lỏng tay cầm muôi.

Bà ta cúi đầu, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, nghe thấy Thôi Diệu Diệu vào bếp, bà ta lại cố gắng lấy lại tinh thần, quay lại dịu dàng nói: “Diệu Diệu, con chờ một chút nữa, sắp xong rồi.”

“Mẹ, con ăn rồi.” Thôi Diệu Diệu nói, “Không cần nấu phần của con đâu.”

Mẹ Thôi gật đầu, hỏi về câu chuyện vừa rồi với bà nội.

“Chẳng phải vì Ninh Kiều sao? Chồng cô ta là phó đoàn trưởng thì đã sao? Có gì mà phải phô trương như vậy.”

Mẹ Thôi nhớ đến Ninh Kiều, cười hỏi: “Là cô bé xinh đẹp đó phải không?”

Thôi Diệu Diệu không thích nghe câu đó, cười khẩy: “Con nghĩ cô ta cố ý. Chồng cô ta có hai em trai, một em gái, hồi đầu năm học, cả ba người cùng đưa cô ta đến ký túc xá, con và Chu Nan Muội đều nghĩ chồng cô ta phải một mình nuôi ba đứa em lớn khôn, chắc chắn phải lớn tuổi. Cô ta đợi con mở miệng cười nhạo, rồi mới đặt ảnh gia đình lên bàn.”

“Chu Nan Muội cũng ngốc, cứ như vai phụ, hỏi chồng cô ta năm nay bao nhiêu tuổi.” Thôi Diệu Diệu cười khẩy, “Cô ta nói hai mươi chín, nếu trẻ vậy sao lúc trước không giải thích? Phải chờ đến khi chúng ta thấy chồng cô ta đẹp trai thì mới thoải mái.”

“Bốp” một tiếng, mẹ Thôi run tay, làm đổ bát canh lên bàn. May là bà ta định đặt bát xuống bàn, nên không làm vỡ bát, chỉ có nước canh vô tình b.ắ.n lên tay bà ta.

Bàn tay mẹ Thôi bị bỏng đỏ.

Thôi Diệu Diệu không thèm chớp mắt, tiếp tục nói: “Lúc nãy ăn cơm, có hiểu lầm một chút, con tưởng cô ta khoác lác, chồng cô ta không phải là phó đoàn trưởng, không ngờ lại là sự thật.”

“Đúng rồi——” Thôi Diệu Diệu nhíu mày, “Mẹ, mấy ngày trước con nghe lỏm thấy cô ta và Chu Nan Muội nói chuyện, Chu Nan Muội hỏi về gia đình cô ta. Thì ra cha chồng cô ta là liệt sĩ, mẹ nói xem, con của liệt sĩ trong quân đội có dễ thăng tiến hơn không? Nếu vì thế mà thăng tiến thì cũng chẳng có gì đáng tự hào.”

Sắc mặt mẹ Thôi có chút khác thường, cầm tay bị bỏng, đi vào bếp: “Để mẹ xối nước lạnh trước đã.”

Thôi Diệu Diệu nhìn bóng lưng mẹ quay đi, bĩu môi: “Con nghĩ mẹ cũng không hiểu, để cha về rồi hỏi ông ấy.”

—————————————————

Do đây là khóa học sinh đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, nên công tác chuẩn bị và tiếp nhận của các giảng viên Đại học Kinh Thị chưa đầy đủ, buổi lễ khai giảng phải lùi lại hai tuần.

Trong lễ khai giảng, cần chọn một đại diện tân sinh viên lên phát biểu.

Mã Hồng Tảo ở phòng bên cạnh, công việc của cha cô ta là do bố Thôi giúp đỡ sắp xếp, chuyện từ mười mấy năm trước rồi. Sau đó bọn họ trở thành bạn học cấp hai, Mã Hồng Tảo tình nguyện làm người hầu cho Thôi Diệu Diệu, khi đến chơi, cô ta hay nịnh nọt: “Thầy cô phòng giáo vụ chắc chắn sẽ chọn cậu làm đại diện tân sinh viên.”

Thôi Diệu Diệu cười: “Chưa chắc.”

“Sao lại không chắc chứ? Tớ nghĩ nhất định là cậu.” Mã Hồng Tảo nghiêm túc nói, “Đại diện tân sinh viên khối xã hội là cậu, đại diện tân sinh viên khối khoa học tự nhiên là bạn trai cậu, lúc đó hai người lên sân khấu, đẹp đôi, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ.”

Thôi Diệu Diệu thích nghe những lời này nhất, khóe miệng không tự giác nhếch lên, giả vờ trách móc nhìn cô ta một cái.

Mã Hồng Tảo che miệng cười: “Không nói nữa.”

Chu Nan Muội thực sự không thể nghe nổi, kéo Ninh Kiều ra khỏi ký túc xá, nói đi dạo sân trường.

Thời tiết tháng ba, không lạnh không nóng, bọn họ đi dạo trong khuôn viên trường, Chu Nan Muội nói: “Không vào đại học thì không biết, bây giờ thực sự trở thành sinh viên rồi, mới nhận ra vì sao khi xuống nông thôn, các cán bộ thôn đều khuyến khích mình học tập chăm chỉ.”

Chu Nan Muội và Mai Thư cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Cô ta tốt nghiệp cấp ba liền xuống nông thôn, thật ra cũng không làm lâu, thì nghe tin khôi phục kỳ thi đại học.

“Tôi cũng không thấy xuống nông thôn có gì khổ, ở nhà làm việc, xuống nông thôn cũng làm việc.” Chu Nan Muội cười nói.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 376: Chương 376



Ninh Kiều cũng thẳng thắn, kể lại chuyện mình từng suýt chút nữa phải xuống nông thôn.

Nhưng hồi đó sức khỏe của cô không tốt, gia đình lo cô không chịu nổi, nên sắp xếp cô lấy chồng xa ở hòn đảo.

Chu Nan Muội trố mắt nhìn: “Mỗi ngày cô đều viết thư cho chồng của cô, như thể cô có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy. Tôi tưởng hai người là tự do yêu nhau.”

“Không phải.” Ninh Kiều mỉm cười nói, “Là gia đình giới thiệu.”

“Là mai mối sao?” Chu Nan Muội hỏi.

Ninh Kiều gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Là hứa hôn từ bé... đây là một bí mật!”

Chu Nan Muội cười lớn: “Hứa hôn từ bé mà lại tìm được đối tượng đẹp trai như vậy, thật là nhặt được báu vật.”

“Anh ấy cũng nhặt được báu vật.” Ninh Kiều nghiêm túc nói.

Sau khi nói chuyện về gia đình, mối quan hệ của bọn họ dường như càng gần gũi hơn.

Chu Nan Muội nói: “Tôi cũng nói cho cô một bí mật.”

“Cô có biết tại sao tôi được gọi là Chu Nan Muội không?”

Cái tên Chu Nan Muội này, thực sự có chút kỳ lạ.

Trước đây Ninh Kiều đã nghe mẹ nói rằng, nhiều người khi đăng ký hộ khẩu cho con, do trình độ văn hóa của nhân viên hành chính không cao, sẽ viết sai chữ, sau đó gia đình không quan tâm, đổi tên tại đồn công an cũng phiền phức, nên đành dùng cả đời.

“Ban đầu không phải chữ 'nan' này, khi đăng ký hộ khẩu đã viết sai à?” Ninh Kiều hỏi.

“Không phải.” Chu Nan Muội cười nói, “Cha mẹ tôi đặt tên như vậy, ý nghĩa của 'Nan Muội' là, rất khó để có em gái nữa.”

Dù ở thành thị hay nông thôn, hiện tượng trọng nam khinh nữ đều không hiếm thấy.

Nhưng nhà họ Chu tương đối không khắt khe với con gái, thậm chí để cô ta đi học, thậm chí tốt nghiệp cấp ba.

Chu Nan Muội không thấy lời này khó nói, nghiêm túc nói: “Không cần thông cảm cho tôi, nên thông cảm cho cha mẹ tôi.”

“Bởi vì...” Chu Nan Muội chớp mắt với Ninh Kiều, nở một nụ cười chân chất, “Bởi vì sau tôi, bọn họ lại sinh cho tôi một đống em gái, sinh đến lúc tuổi cao, hai ông bà không thể ngẩng đầu lên trước mặt hàng xóm và họ hàng. Sau đó, dì hai của tôi không thể nhìn nổi, nói sinh con gái cũng tốt, mới làm bọn họ từ bỏ ý định, nếu không dù phải cố hết sức bọn họ cũng phải sinh cho tôi một em trai.”

Chu Nan Muội và Ninh Kiều dạo quanh sân thể dục không có mục đích, mãi sau khi đoán rằng Mã Hồng Tảo đã về ký túc xá, mới quay về tòa nhà ký túc xá.

Nhưng khi đến tòa nhà ký túc xá, bọn họ gặp hai nam sinh.

Nam sinh đang nói lời hay với cô quản lý ký túc xá.

“Cô ơi, chúng em thật sự có việc cần gặp bạn Ninh Kiều.”

“Đi một lát rồi về, chắc chắn không ở lại ký túc xá nữ.”

Ninh Kiều đi qua bọn họ, rồi dừng bước.

Một nam sinh nhìn cô một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Cô quản lý ký túc xá nói: “Không phải người đó đang đứng trước mặt các cậu sao? Có chuyện gì?”

Nam sinh nhìn mặt Ninh Kiều, một lát sau, mới bị bạn học bên cạnh đẩy khuỷu tay: “Trần Cao Nghĩa!”

Anh ta sững sờ, tỉnh táo lại: “Bạn học Ninh Kiều, thầy ở phòng giáo vụ muốn gặp cô, nói là để cô đại diện tân sinh viên đi lên phát biểu trong lễ khai giảng.”

Cô quản lý ký túc xá nhướng mắt: “Là việc của thầy giáo, sao không nói trước? Tôi tưởng các cậu đến đưa thư tình.”

Nam sinh tên Trần Cao Nghĩa nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều.

Anh ta chỉ cho cô đường đến phòng giáo vụ, rồi nói: “Để tôi đưa cô đi.”

“Không cần, tôi biết đường.”

Ninh Kiều nói cảm ơn, rồi lập tức đi đến phòng giáo vụ.

Khi cô đi xa, Trần Cao Nghĩa và bạn mình cũng rời khỏi tòa nhà ký túc xá nữ.

“Người đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa?”

Trần Cao Nghĩa thu lại ánh nhìn, nói: “Thường thì cô quản lý ký túc xá cũng không nghiêm như vậy, chắc là biết chúng ta tìm bạn học nữ này, mới làm khó chúng ta.”

“Cũng không phải không có lý.” Người bạn nói, “Cậu nhìn cô ấy xinh đẹp thế nào, chắc chắn thu hút không ít sự chú ý.”

“Cậu nói, nếu tôi thật sự viết thư tình cho cô ấy, cô ấy có nhận không?”

“Chắc chắn nhận, ngay cả giáo sư Ngô cũng nói cậu là tài tử của khoa chúng ta, cậu ra tay, làm sao cô ấy có lý do từ chối?”

Trần Cao Nghĩa cười gật đầu.

—————————————————

Nhà trường sẽ giao nhiệm vụ vinh dự đại diện cho tân sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng cho Ninh Kiều.

Tất nhiên Ninh Kiều coi trọng việc này, mỗi ngày ngoài viết thư cho Giang Hành, cô còn phải nghiên cứu bài phát biểu.

Bài phát biểu do cô tự viết, Thôi Diệu Diệu ở riêng tư nói móc rằng tài văn của cô thì một chuyện, nhưng đến lúc lên sân khấu dám phát biểu hay không lại là chuyện khác.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 377: Chương 377



Mã Hồng Tảo đứng về phía cô ta: “Diệu Diệu, không phải cha cậu quen hiệu trưởng của trường sao? Bảo ông ấy nói với hiệu trưởng loại Ninh Kiều ra đi.”

“Chuyện nhỏ này, không cần phiền cha mình.” Thôi Diệu Diệu nói.

Mỗi ngày Ninh Kiều đều viết một bức thư, nhưng không phải ngày nào cũng gửi thư ra đảo.

Mỗi ngày trong thư cô như một người nói nhiều, nói là viết thư, thực ra giống như viết nhật ký, đợi tích lũy cả tuần rồi mới cho vào phong bì gửi đi, còn tiết kiệm được vài con tem.

Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cần tiêu thì tiêu!

Từ khi khai giảng đến nay, Ninh Kiều vẫn chưa nhận được thư hồi âm từ Giang Hành.

Mỗi lần anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đều không biết ngày về, may mà lần này là đi đón tân binh, không có nguy hiểm, cô cũng không cần lo lắng.

Nhiều lần Ninh Kiều viết thư, cúi đầu nhìn cây bút máy màu đỏ tía của mình, khóe miệng không khỏi cong lên.

Khoảng cách xa xôi khiến nỗi nhớ càng trở nên đậm đà.

Trong ký túc xá, Ninh Kiều có quan hệ tốt nhất với Chu Nan Muội.

Thỉnh thoảng Mai Thư sẽ cùng bọn họ ăn cơm, nhưng phần lớn thời gian, cô ta quen ở một mình. Tuy nhiên, Mai Thư và Chu Nan Muội cùng khoa Lịch sử, khi đi học sẽ cùng nhau ra ngoài, Chu Nan Muội quen với tính cách hay mỉa mai của Mai Thư, phần lớn đều khoan dung, nhường nhịn, đôi khi sẽ xị mặt, ôm sách đi trước một mình, về ký túc xá cũng không nói gì.

Mai Thư đi theo sau, biểu cảm không hẳn là không quan tâm.

Đặc biệt khi đối diện với Ninh Kiều, ánh mắt có chút lúng túng.

Nhưng sau khi lúng túng, cô ta lại tự mình ngồi vào bàn học.

Mai Thư luôn là người mạnh mẽ, từ khi khai giảng nói mình “không thua” đã có thể thấy.

Cũng chính vì sự kiêu hãnh và mạnh mẽ này, khiến cô ta ở trong cốt truyện gốc nhiều lần chia tay và quay lại với Đường Hồng Cẩm.

Dù sao, ai cũng không muốn làm cái bóng của người khác.

Bài phát biểu đã chuẩn bị xong, Ninh Kiều ngồi trước bàn học thuộc lòng.

Chẳng bao lâu, có tiếng gõ cửa.

Cô ở gần cửa nhất, nên đứng dậy mở cửa.

Thấy là mẹ Thôi, Ninh Kiều nói: “Dì, Thôi Diệu Diệu đi học rồi.”

“Dì mang cơm cho Diệu Diệu.” Mẹ Thôi nói, “Mang nhiều lắm, các bạn cùng phòng có thể ăn cùng.”

Tính cách của Thôi Diệu Diệu không giống mẹ.

Mẹ Thôi rất dịu dàng, nói chuyện và làm việc đều toát lên sự thanh lịch, bà ta nói muốn vào phòng chờ, Ninh Kiều liền chỉ giường của Thôi Diệu Diệu.

Mẹ Thôi đến chào hỏi Mai Thư và Chu Nan Muội, rồi lấy ghế của Thôi Diệu Diệu, ngồi bên cạnh Ninh Kiều: “ Cháu đang bận làm gì vậy?”

Ánh mắt bà ta dừng lại ở bài phát biểu của Ninh Kiều: “Dì nhớ ra rồi, về nhà Diệu Diệu có nói, cháu được chọn làm đại diện tân sinh viên đi lên phát biểu, thật xuất sắc.”

Mẹ Thôi nói chuyện, ánh mắt quét qua bàn của Ninh Kiều.

Ninh Kiều dọn dẹp một chút, cười nói: “Có chút lộn xộn.”

“Người trẻ đều như vậy.” Mẹ Thôi nhẹ nhàng nói, ánh mắt quét qua tấm ảnh gia đình trên bàn của cô.

“Diệu Diệu ở nhà cũng bừa bộn khắp nơi, dì luôn theo sau dọn dẹp.”

Mẹ Thôi nhìn thoáng qua tấm ảnh gia đình trên bàn của cô, đối diện với ánh mắt của cô, rồi lại rời đi, cười hỏi cô có thích nghi được với khí hậu của Kinh Thị không.

Một lát sau, Thôi Diệu Diệu trở về.

Thấy mẹ mình, cô ta ngạc nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến vậy?”

“Lần trước con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt mẹ làm, nên mẹ mang đến cho con.” Mẹ Thôi đứng dậy, cười nói, “Mẹ làm sườn xào chua ngọt rất ngon, con đã nói với các bạn cùng phòng chưa?”

Thôi Diệu Diệu lườm mẹ một cái.

Cô ta và bọn họ có quan hệ gì đâu, làm sao có thể nói những chuyện gia đình này với bọn họ?

Mẹ Thôi không chỉ mang theo hộp cơm, mà còn có đủ bát đũa và chén nhỏ, tất cả đều đựng trong một túi.

Bà ta chia sườn xào chua ngọt và hai đĩa rau từ hộp cơm vào bát, đặt lên bàn các bạn cùng phòng của con gái.

Chu Nan Muội thử một miếng.

Ngay sau đó, cô ta liền nói: “Ngon quá.”

Ninh Kiều và Mai Thư cũng chưa ăn cơm, rất khó từ chối lòng tốt của mẹ Thôi, nên cũng ăn cùng.

“Ngon không?”

“Ngon lắm!”

Mẹ Thôi cười nói: “Lần sau đến nhà ăn cơm, dì sẽ nấu cho các cháu.”

“Diệu Diệu, khai giảng đã mười mấy ngày rồi, con cũng không mời các bạn đến nhà chơi.” Mẹ Thôi nói rất tự nhiên, quay lại giúp con gái gấp chăn, “Khi nào mọi người có thời gian, hãy đến nhà dì chơi một chút.”

Ban đầu Thôi Diệu Diệu không mấy hứng thú, nghe vậy mới nhướng mày.

Có phải cô ta nên mời các bạn cùng phòng đến để bọn họ xem nhà cô ta lớn và đẹp thế nào không?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 378: Chương 378



Thôi Diệu Diệu không còn phản cảm nữa, thuận theo lời mẹ: “Được thôi, chủ nhật này, các cô có muốn đến nhà tôi chơi không?”

Chu Nan Muội gật đầu, đồng ý ngay lập tức.

Mai Thư không hứng thú: “Tôi phải đến thư viện.”

Chu Nan Muội nhìn Ninh Kiều, đầu gục xuống.

Chắc chắn là không được rồi.

Lần trước ăn cơm cùng đồng chí Đường, Ninh Kiều còn không muốn tham gia.

Chứ đừng nói lần này, đến nhà Thôi Diệu Diệu.

Nhưng ai ngờ, Ninh Kiều không hề do dự.

“Được thôi.”

Chu Nan Muội vui vẻ nói: “Thật tốt quá, có thể ăn sườn xào chua ngọt của dì thêm lần nữa.”

“Nếu các cháu thích, dì có thể thường xuyên nấu cho các cháu.” Mẹ Thôi cười nói.

——————————————

Sau khi anh cả đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ở nhà chỉ còn lại Giang Kỳ và Giang Quả Quả.

Các thím trong khu người nhà nhìn hai anh em, không khỏi đùa giỡn.

Giang Kỳ đã lớn, trêu cậu ấy không còn vui nữa, nên bọn họ trêu Giang Quả Quả.

“Anh cả cháu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, chị dâu nhỏ học đại học ở Kinh Thị, anh hai đi làm, anh ba cũng sắp đi làm rồi.” Một thím nói, “Khi công việc của bọn họ ổn định, cũng là lúc cháu chuẩn bị lấy chồng. Quả Quả, sau này cháu định lấy người như thế nào?”

“Cháu không lấy chồng.” Giang Quả Quả nói, “Cháu muốn thi đại học.”

“Chí khí của cô bé thật cao.” Các thím cười, “Học xong đại học, chẳng phải vẫn phải lấy chồng sao?”

“Chị dâu nhỏ của cháu nói, học xong đại học còn có thể học thạc sĩ.”

Các thím lắc đầu: “Học nhiều năm như vậy, đến lúc đó bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự trở thành gái già, còn ai muốn nữa?”

“Chị dâu nhỏ của cháu nói, học nhiều năm như vậy, mới thực sự là người có học thức. Người có học thức không phải để người khác chọn lựa, mà là đến lúc đó xem cháu có muốn chọn người ta không.” Giang Quả Quả ngẩng cao đầu, khuôn mặt lớn toát ra vẻ cứng cỏi và kiên cường, giống như hồi nhỏ không sợ trời không sợ đất, không lo đắc tội với người lớn.

Các thím: …

Tại sao đồng chí Ninh Kiều lại dạy em chồng thế này?

Đây là tư tưởng gì, thật khó hiểu!

Đến lúc này, mọi người mới biết, không chỉ Giang Nguyên và Giang Kỳ không còn trêu được nữa.

Ngay cả Giang Quả Quả cũng đã trở thành một người lớn nhỏ, ngây thơ vẫn còn nhưng không còn ngây ngô nữa.

Giang Kỳ quyết tâm, không thi đại học.

Nhưng khi cậu ấy đến tiệm cơm quốc doanh trên đảo hỏi giám đốc xem có tuyển đầu bếp không, giám đốc nói rằng đơn vị không có kế hoạch tuyển dụng.

Giang Kỳ cũng rơi vào bế tắc.

Từ mười hai tuổi cậu ấy đã quyết tâm trở thành một đầu bếp, nhưng bây giờ tiệm cơm quốc doanh không tuyển người, cậu ấy nên làm gì đây?

Trước đây việc xé lịch là do Ninh Kiều làm.

Bây giờ Ninh Kiều đi học, việc này trở thành thói quen mới của Giang Quả Quả.

Cô bé lấy cuốn lịch treo trên tường xuống, xé một tờ, rồi đếm ngược.

Những ngày chị dâu nhỏ không ở nhà, thật vô vị, cô bá đếm từng tờ một, rồi thở dài.

“Đến khi nào chị dâu nhỏ mới về?”

“Ít nhất còn hơn ba tháng nữa.” Giang Kỳ nói, “Em thà mong anh cả về sớm thì có khả năng hơn.”

Giang Quả Quả trừng mắt nhìn anh ba: “Ai thèm mong anh cả về!”

Nhưng không lâu sau, Giang Quả Quả sẽ phải phủ nhận lời mình nói.

Bởi vì cô bé nghe từ Đại Mao nhà bên cạnh rằng, anh cả cô bé sẽ thăng chức đoàn trưởng, thậm chí có thể chuyển công tác rời khỏi hòn đảo này.

Đại Mao tôn sùng Giang Hành, điều này cả khu tập thể đều biết.

Cậu bé theo dõi toàn bộ con đường sự nghiệp của Giang Hành, dù sao, Giang Hành là hình mẫu của cậu bé.

Đại Mao buồn bã hỏi: “Chị Quả Quả, anh cả chị thật sự sẽ chuyển đi sao?”

“Chị không biết.” Giang Quả Quả ngơ ngác, “Sao chị lại không biết nha!”

Cuối cùng, Giang Quả Quả đếm từng ngày, mong anh cả trở về.

Ngày anh cả về, cô bé vừa tan học liền chạy nhanh đến đơn vị.

Từ xa cô bé đã thấy Giang Hành, cô bé vẫy tay gọi anh cả lại.

Giang Hành bước đến trước mặt Giang Quả Quả.

Trẻ con vẫn là trẻ con, dù đã mười bốn tuổi, nhưng em gái được bảo vệ quá kỹ, vẫn còn vẻ non nớt và trong sáng của trẻ con.

Nhà chỉ có hai người lớn, cô bé lo lắng cũng là bình thường.

"Anh cả, anh thật sự sẽ được thăng chức đoàn trưởng à?"

Chỉ nửa giờ trước, Giang Hành đã đến đơn vị báo cáo, được lãnh đạo gọi vào văn phòng.

Tin tức thăng chức đã xác nhận, anh được thăng cấp nhờ thành tích xuất sắc.

Giang Hành gật đầu: "Sao em biết được?"

Giang Quả Quả cau mày: "Anh sẽ bị điều ra khỏi đảo à?"

"Đúng vậy."

Trời đất của Giang Quả Quả như sụp đổ.

Trước đây cô bé chê bai anh cả, là do không biết quý trọng. Giờ anh cả sắp chuyển đi, cô bé mới hối hận.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 379: Chương 379



"Anh cả, anh đừng đi."

"Anh đi rồi, em phải làm sao?"

"Anh hai không ở nhà, anh ba sắp tốt nghiệp, em không muốn ở lại đây một mình. Nhà lớn thế này, một mình em sao sống được?"

Giang Hành:?

"Anh điều ra khỏi đảo rồi, em nghĩ em có thể sống một mình ở khu người nhà quân khu à?"

Giang Quả Quả ngớ người: "Em phải ở ký túc xá sao?"

Giang Hành tự nhủ phải kiên nhẫn.

Anh chậm rãi nói: "Anh sẽ đưa em và Giang Kỳ đi cùng."

"Không được!" Giang Quả Quả kêu lên, "Em còn phải đi học."

"Em nghĩ Kinh Thị không có trường cấp hai và cấp ba sao?" Giang Hành sắp mất kiên nhẫn.

Em gái anh không phải thông minh sao?

Sao bây giờ lại ngơ ngác thế này?

Giang Quả Quả ngơ ngác nhìn anh cả.

Kinh Thị... Kinh Thị... Kinh Thị...

Tên thành phố này quay cuồng trong đầu cô bé.

Cuối cùng, ánh mắt Giang Quả Quả như đèn điện, "bừng" sáng lên.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ!

————————————————

Trong lễ khai giảng bị hoãn lại hai tuần, Ninh Kiều ngồi dưới khán đài, là đại diện tân sinh viên, tay cầm bài diễn văn, lẩm nhẩm trong lòng.

Trần Cao Nghĩa nhìn sau đầu cô, mong chờ cô lên sân khấu.

Bạn học hỏi: "Cậu viết thư tình chưa?"

Trần Cao Nghĩa mở túi ra: "Mang theo rồi."

"Sao còn chưa đưa cho cô ấy? Vừa rồi hai người gặp nhau ở cửa hội trường mà?"

"Không vội, đợi cô ấy diễn thuyết xong, mình sẽ đến an ủi."

"An ủi?"

"Cậu xem cô ấy yên tĩnh thế này, lần đầu tiên lên sân khấu, chắc chắn không thể phát huy tốt. Lúc đó mình sẽ an ủi cô ấy vài câu, rồi đưa thư tình, chắc chắn sẽ có hiệu quả. Theo đuổi con gái cũng cần có chiến lược."

Vẻ mặt của bạn học Trần Cao Nghĩa đầy kinh ngạc.

Trần Cao Nghĩa hít thở sâu vài lần, tự tin vững chắc.

Anh ta là tài tử nổi tiếng của khoa, được giáo sư khen ngợi một lần, từ đó, ánh mắt của vài nữ sinh nhìn anh ta đã khác. Trần Cao Nghĩa biết mình có đôi mắt to, lông mày rậm, ngoại hình không tệ, thêm vào đó, nhiều nam sinh khác đều gầy gò, còn anh ta không gầy, có thịt, đứng cùng các nam sinh gầy, trông anh ta uy phong hơn nhiều.

Ninh Kiều xinh đẹp và xuất sắc, nhưng anh ta tin mình hoàn toàn xứng đôi với cô.

Đợi cô xuống sân khấu, vào lúc yếu đuối nhất, anh ta tiến lên, chắc chắn sẽ giành được cảm tình của cô.

Trần Cao Nghĩa kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi Ninh Kiều đại diện tân sinh viên, chậm rãi lên sân khấu, cầm micro, đứng ở trung tâm.

Anh ta nhếch môi cười.

Bỗng nhiên bên cạnh có người nói: "Cô ấy không cầm bài diễn văn, lại dám diễn thuyết không cần giấy? Trước mặt bao nhiêu bạn học và lãnh đạo trường, cô ấy không hề sợ hãi?"

Trần Cao Nghĩa nheo mắt lại.

Ninh Kiều lên trên sân khấu bắt đầu diễn thuyết, giọng nói êm dịu, ánh mắt kiên định.

Cô diễn thuyết không cần giấy, nói năng lưu loát, tinh thần phấn chấn, là vẻ đẹp tuổi trẻ rực rỡ, ánh mắt lấp lánh hy vọng và khát khao của sinh viên đại học.

Trần Cao Nghĩa sững sờ.

Bạn học bên cạnh nói: "Xem ra không có cơ hội an ủi rồi."

"Quả thật rất xuất sắc." Trần Cao Nghĩa nói, "Càng xứng với mình hơn."

Bạn học bên cạnh thật lòng ngưỡng mộ Trần Cao Nghĩa: "Cậu thật tự tin, giá như mình có được sự tự tin như cậu."

Sau khi Ninh Kiều kết thúc bài diễn thuyết, cô trực tiếp ngồi xuống hàng ghế sau cùng với các bạn cùng phòng.

Chu Nan Muội giữ chỗ cho cô, phấn khích nói: "Ninh Kiều, cô nói hay quá, đến chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng không ngừng vỗ tay!"

Mã Hồng Tảo trợn mắt: "Chủ nhiệm phòng giáo vụ thì có gì đặc biệt? Đâu phải hiệu trưởng vỗ tay."

Mai Thư nhìn về phía hiệu trưởng: "Hiệu trưởng cũng vỗ tay, cô không thấy sao?"

Mã Hồng Tảo im bặt.

Cô ta không thấy, cũng không biết Mai Thư có cố ý bênh vực Ninh Kiều không.

Thôi Diệu Diệu nhẹ giọng nói: "Hồng Tảo, ngày kia là chủ nhật rồi, các bạn cùng phòng của mình sẽ đến nhà mình ăn cơm, cậu muốn đi cùng không?"

"Được thôi!" Mã Hồng Tảo vui vẻ đáp, rồi hỏi, "Cha cậu có ở nhà không? Mình hơi sợ cha cậu."

"Ông ấy đi công tác, tối qua mới về." Thôi Diệu Diệu cười, "Sợ cha mình làm gì? Ông ấy đâu ăn thịt người."

"Cha cậu nghiêm túc lắm..." Mã Hồng Tảo tìm đề tài, nói với các bạn cùng phòng của Thôi Diệu Diệu, "Các cô biết cha cậu ấy là ai không?"

"Ai vậy?" Chu Nan Muội hỏi.

"Lãnh đạo ủy ban cách mạng!" Mã Hồng Tảo nói, "Là lãnh đạo lớn!"

Ninh Kiều ngẩng đầu.

Thôi Diệu Diệu bật cười: "Sao thế?"

Trong cốt truyện gốc, các gia đình sửa lại án xử sai rồi liên hợp với nhau tố cáo, các cán bộ ủy ban cách mạng lần lượt ngã ngựa.

Chắc là sắp rồi.

Ninh Kiều nhìn Thôi Diệu Diệu, cố gắng nhớ lại các tình tiết tiếp theo——

Về bạn cùng phòng của nữ chính, và người mẹ dịu dàng của cô ta.

Thôi Diệu Diệu nhướng mày: "Thật sự sợ à?"

Ninh Kiều: ...

Sợ, sợ cô khóc.
 
Back
Top Bottom