Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 400: Chương 400



Ông cụ Giang yêu cầu Giang Hành cùng ông cụ đến đồn công an.

Hiện tại, cục trưởng cục công an là thuộc hạ cũ của ông cụ Giang khi ông cụ chuyển ngành. Vừa thấy ông cụ, lập tức mời ông cụ vào phòng làm việc ngồi uống nước.

Cục trưởng Liêu nghe ông cụ hỏi về chuyện của Thôi Kinh Vũ, liền hiểu ngay.

Hèn chi ông ta thấy Thẩm Hoa Lâm đến đồn công an nhiều lần trong ngày kia, lại quen thuộc đến vậy, hóa ra hơn hai mươi năm trước, ông ta đã từng gặp bà ta vài lần trong quân khu.

Ông cụ Giang không đến để giúp đỡ nói tốt.

Ông cụ chỉ muốn hiểu biết tình hình, nghe xem chuyện này đã phát triển đến đâu.

“Hãm hại cán bộ lão thành, lối sống tha hóa, lợi dụng chức vụ để trục lợi, e rằng ngoài việc cách chức và khai trừ khỏi đảng, còn phải vào tù cải tạo.” Cục trưởng Liêu chậm rãi nói, “Nhưng tổ điều tra hiện đang gặp một vấn đề khó khăn, ông ta tuyên bố mình luôn tìm cách minh oan cho những đồng chí bị hãm hại và đàn áp.”

“Nhưng ngoài ông ta, chúng tôi còn đưa về một phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng. Qua điều tra, một số đồng chí không bị liên lụy cho biết, phó chủ nhiệm xử lý công bằng, đối đãi với mọi người và mọi việc như nhau. Một số vụ án xử sai được giải quyết lại là nhờ công lao của ông ta.”

Giang Hành hỏi: “Vậy có nghĩa là Thôi Kinh Vũ đã chiếm công lao của phó chủ nhiệm?”

“Chưa xác định được, nhưng ông ta rất xảo quyệt.” Cục trưởng Liêu nói, “Thôi Kinh Vũ khéo léo đến mức các đồng chí công an trẻ của chúng tôi suýt bị lừa, trong khi phó chủ nhiệm Lư Thành Nhân lại im lặng, như chấp nhận số phận chờ đợi phán quyết.”

“Đồng chí Lư Thành Nhân…” Ông cụ Giang trầm ngâm, “Tôi biết cậu ta, có thể để tôi gặp cậu ta một lần không?”

Ông cụ Giang đã biết đồng chí Lư Thành Nhân từ lâu, lúc đó chị gái ông ta cũng là người nhà của quân nhân, thỉnh thoảng Lư Thành Nhân đến khu người nhà giúp chị gái quét dọn sân hay sửa chữa cửa sổ, hàng rào,...

Hồi đó, ông ta là một trong số ít sinh viên đại học, vào nhà máy làm thợ học việc, rất chăm chỉ và chịu khó. Nghe nói sau đó ông ta tích lũy kinh nghiệm, chuyển sang vị trí kỹ thuật, trở thành kỹ thuật viên của nhà máy. Khi mới hơn ba mươi tuổi, ông ta đã được chuyển sang làm quản lý trong nhà máy.

Đó là chuyện gần hai mươi năm trước, ông cụ Giang rất khâm phục sự cần cù của Lư Thành Nhân, ấn tượng rất sâu sắc.

Trong mắt ông cụ, đồng chí Lư Thành Nhân chính trực và chân thành, hoàn toàn không liên quan đến những hành vi bức hại người khác và trục lợi cá nhân.

Nhưng quyền lực và lợi ích có thể thay đổi một người chính trực, ông cụ Giang vẫn chưa thể khẳng định, phải gặp trực tiếp mới có thể đưa ra kết luận.

———————————————

Chiều nay, Ninh Kiều có ít tiết học, khi ra ngoài, Giang Hành đã đợi ở cổng trường.

Bọn họ cùng đi bộ về nhà, trên đường, cô mới biết ông cụ Giang không chỉ đến đồn công an tìm hiểu chuyện nhà họ Thôi, mà còn giúp đỡ các đồng chí công an một việc lớn.

Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng Lư Thành Nhân mới thực sự là cán bộ minh oan cho các đồng chí bị hãm hại.

Nhưng từ vài ngày trước, Thôi Kinh Vũ đã nghe được tin tức, gọi ông ta đến văn phòng nói chuyện. Ý của Thôi Kinh Vũ là hy vọng ông ta nhận hết tội lỗi, còn mình có quan hệ rộng, ở lại đơn vị để đi lại, đảm bảo ông ta có thể an toàn ra khỏi đồn công an.

Thôi Kinh Vũ dùng cả biện pháp mềm dẻo lẫn cưỡng ép, Lư Thành Nhân bị đe dọa, đang do dự thì ông cụ Giang xuất hiện trước mặt ông ta.

Sự quở trách của ông cụ Giang làm Lư Thành Nhân bừng tỉnh, quyết định nói ra sự thật.

Nghe Giang Hành kể lại, Ninh Kiểu cảm thấy rất hả dạ.

Tên xảo quyệt Thôi Kinh Vũ, đến phút cuối vẫn hy vọng có người gánh tội thay, may mà lưới trời lồng lộng, ông ta không thể an toàn ra khỏi đồn công an như dự tính.

Còn Thẩm Hoa Lâm, vì gia đình hạnh phúc của mình, không ngại làm phiền ông cụ Giang già yếu.

Bà ta tưởng ông cụ Giang sẽ mềm lòng, nhưng không ngờ ông cụ xuất hiện trong phòng giam, ngược lại làm phó chủ nhiệm không còn do dự, quyết định nói ra sự thật.

Dù làm con dâu nhà họ Giang hơn mười năm, Thẩm Hoa Lâm thực ra không hiểu ông cụ Giang.

Ông cụ Giang ghét cái ác như kẻ thù, dù lần này người gặp biến cố là con trai, cháu trai, cháu gái ruột của ông cụ, ông cụ cũng không nương tay. Lợi ích của quốc gia luôn đặt trên lợi ích cá nhân.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 401: Chương 401



“Ông nội nói, gặp phó chủ nhiệm Lư chỉ là ngẫu nhiên. Giúp đỡ tổ điều tra cũng là vô tình.” Giang Hành nói, “Ông đến đồn công an, chủ yếu là——”

Ninh Kiều nhướng mày: “Chủ yếu là gì?”

“Nhìn người họ Thôi gặp đại họa.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều bật cười thành tiếng.

Nghe đến đây, cô thậm chí có thể nhớ lại vẻ mặt như một đứa trẻ già đang xem kịch của ông nội. Năm đó ông cụ giận Thẩm Hoa Lâm, cũng giận Thôi Kinh Vũ, giờ nhìn thấy người họ Thôi sắp bị pháp luật trừng trị, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ninh Kiều cảm thán: "Bây giờ dì Thẩm chắc vẫn đang chờ câu trả lời của em, chắc không ngờ rằng chuyện này không có hi vọng."

"Ông lão trả thù, mười bốn năm không muộn." Giang Hành cười khẽ.

"Tốt lắm, anh dám nói ông nội là ông lão!" Ninh Kiều nheo mắt, "Em sẽ nói với ông nội!"

"Oan quá." Giang Hành nghiêm túc nói, "Đó là lời của ông nội."

Ninh Kiều bật cười, chợt nhớ ra một chuyện.

"Vẫn nên để các em biết về sự tồn tại của mẹ chúng." Cô dịu dàng nói, "Giờ Thôi Kinh Vũ đã bị giam, bà ấy không còn lo lắng gì nữa, sẽ không sợ anh làm phiền gia đình bà ấy. Lần này có thể tìm anh và ông nội, sau này cũng có thể tìm Giang Kỳ và Quả Quả."

———————————————

Buổi chiều, đến giờ tan học của Giang Kỳ và Quả Quả, Giang Hành đi đón bọn họ về nhà.

Ninh Kiều không ra ngoài, ở nhà chờ đợi.

Vì trên đường về, Giang Hành có điều muốn nói với bọn họ.

Giang Kỳ và Quả Quả đều đã lớn, sự thật có thể tàn nhẫn, nhưng nghe từ miệng anh cả ít nhất có thể giúp bọn họ chuẩn bị tâm lý.

Trường trung học phổ thông quân khu xa hơn so với trường cấp hai của Giang Quả Quả, nên Giang Hành đón Giang Kỳ trước.

Từ nhỏ đến lớn, Giang Kỳ luôn giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết ngày ngày cười vui cái gì. Thực ra Giang Hành quen làm anh cả quyết đoán, luôn nghĩ mình có thể bảo vệ tốt em trai, em gái, chuyện này cũng vậy, không muốn để bọn họ bị cuốn vào.

Nhưng đồng thời, anh cũng là người nghe lời vợ.

Vợ nói vậy, đoàn trưởng Giang liền làm theo, lần này anh nhắc nhở Giang Kỳ.

"Mẹ em ở Kinh Thị." Giang Hành nói.

Giang Kỳ ngớ người, rồi mặt lập tức biến sắc.

Giang Hành nhìn sâu vào mắt cậu ấy, nói: "Không sao, có anh ở đây."

Nhưng Giang Kỳ chỉ nhìn anh một cách đau đớn: "Anh, mẹ em và mẹ anh không phải là một mẹ sao?"

"Em đã mười bảy tuổi rồi, anh định cho em nhận mẹ sao?"

"Hồi nhỏ em được nhận nuôi phải không?"

"Hoặc em là con của chiến hữu liệt sĩ nào của cha chúng ta à?"

Giang Hành: ...

Thực sự muốn mở đầu cậu ấy ra xem bên trong cấu tạo như thế nào.

"Thẩm Hoa Lâm đã quay lại." Giang Hành nói.

Giang Kỳ nghe xong, mày giãn ra: "Em tưởng chuyện gì lớn."

"Bà ấy quay lại thì quay lại, ai thích quan tâm bà ấy chứ?" Một lát sau, cậu ấy lại nói một cách hờ hững.

Giang Hành không ngờ Giang Kỳ lại dễ dàng chấp nhận sự thật rằng Thẩm Hoa Lâm đã tái hôn.

Nhưng nói thật, vấn đề không nằm ở đây, vấn đề là ở Giang Quả Quả.

"Đừng nói với Quả Quả." Giang Hành nhắc nhở Giang Kỳ, "Tối nay anh sẽ nói chuyện với em ấy."

Cô bé luôn khao khát mẹ, hơn cả các anh trai của mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô bé chưa từng gặp Thẩm Hoa Lâm, trong tưởng tượng đã hình thành sự lưu luyến với mẹ, như Ninh Kiều nói, trở thành một chấp niệm.

Ninh Kiều luôn nói rằng anh nói chuyện với Giang Quả Quả rất cứng rắn, giờ cô bé đã mười bốn tuổi, đối mặt với vấn đề nghiêm trọng như vậy, khi nói phải chú ý đến cảm xúc của cô bé.

Vì vậy, khi đón Giang Quả Quả, Giang Hành không nhắc đến chuyện này, mà đợi về nhà, thảo luận với vợ.

Hai vợ chồng ở trong phòng.

Ninh Kiều còn lấy một tờ giấy để viết nháp.

"Trước tiên nói rõ ngọn ngành."

"Không để Quả Quả buồn, nhưng phải để em ấy nhận thức được——"

"Chờ đã." Giang Hành chỉ ra ngoài, "Em nghe đi."

Ninh Kiều lờ mờ nghe thấy giọng của Giang Kỳ.

Cô cau mày, cùng chồng nhẹ nhàng mở cửa bước ra.

"Gì cơ?" Giang Quả Quả chớp mắt, biểu cảm tinh nghịch thường ngày trở nên ngờ nghệch, nhìn chằm chằm Giang Kỳ, "Anh ba, anh nói mẹ chúng ta đã quay lại?"

"Anh cả nói với anh, anh cả không nói với em sao?" Giang Kỳ hỏi, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, khóe miệng cứng lại.

Cậu ấy chậm rãi quay đầu, nhìn thấy mặt anh cả không có cảm xúc.

Giang Kỳ bắt đầu cười lấy lòng.

Có phải anh cả bảo cậu ấy đừng nói với em gái trước không nhỉ?

Giang Quả Quả từ ánh mắt ngờ nghệch trở thành ánh mắt khó hiểu khi nhìn thấy kẻ ngốc.

Cuối cùng cô bé chạy đến bên chị dâu nhỏ, vẫn không tin.

"Anh cả cũng không nói với anh." Giang Kỳ bắt đầu chữa cháy.

Đoàn trưởng Giang: ...

Lớn tướng rồi mà còn không biết giữ bí mật!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 402: Chương 402



Có đôi khi Giang Hành cảm thấy hai đứa em trai của anh giống như kẻ ngốc.

Bản thân Giang Kỳ cũng thấy vậy, cậu ấy biết rõ đã nói sai, vâng theo nguyên tắc duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười nên lập tức cong môi, lặng yên không một tiếng động mà chuồn vào phòng bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng cùng Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả không phải là trẻ con, dăm ba câu là có thể bị người ta lừa gạt, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm anh cả cùng chị dâu nhỏ, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng hỏi: “Những gì anh ba nói đều là sự thật sao?”

Khi Ninh Kiều vừa gả vào nhà họ Giang, Giang Quả Quả mới chín tuổi. Cô bé nhỏ tuổi hơn Giang Nguyên cùng Giang Kỳ rất nhiều, là một bạn nhỏ chân chính, bởi vậy khi đối đãi với cô bé, Ninh Kiều đều dỗ dành, chơi đùa với cô bé, thường xuyên bật cười vì mấy lời ngây thơ non nớt. Tuy rằng sau đó Giang Quả Quả càng lúc càng lớn, nhưng trong lòng Ninh Kiều, Giang Quả Quả luôn là trẻ con cần bảo vệ.

Bọn họ thương lượng với nhau, cố gắng dùng ngôn ngữ càng nhẹ nhàng càng tốt để cô bé tiếp nhận sự thật này.

Nhưng mà bây giờ, Giang Quả Quả chưa hề chuẩn bị tâm lý đã nghe nói mẹ cô bé đã trở lại.

Đầu óc của Giang Quả Quả ong ong, rất nhanh liền ý thức được, có lẽ đối với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là một cái tin tức tốt.

Giang Quả Quả hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Kiều ngồi xuống sô pha, bảo Giang Quả Quả ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô bé ngày xưa, mấy năm nay đã cao hơn rất nhanh, đã sắp bằng Ninh Kiều.

Ninh Kiều nhìn vào mắt Giang Quả Quả, nhẹ nhàng nói: “Quả Quả, mẹ của em đã trở lại. Anh cả sợ em thương tâm, cho nên không biết nên nói với em thế nào.”

“Em không thương tâm.” Giang Quả Quả nghiêm túc nhìn chằm chằm chị dâu nhỏ, qua một lúc, mới chậm rãi nói, “Mọi người cứ nói đi.”

Bọn họ là người một nhà, giữa người một nhà với nhau thì không nên giấu giếm.

Hai vợ chồng nói chân tướng cho Giang Quả Quả nghe, chân tướng quá mức tàn nhẫn, nhưng bọn họ cũng không có trau chuốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi vụ án của Thôi Kinh Vũ chấm dứt, Thẩm Hoa Lâm sẽ tìm đến bọn họ. Vụ việc năm đó, thân là một trong những đương sự, Giang Quả Quả không nên không biết gì cả, cô bé có quyền lợi biết tất cả mọi chuyện.

Giang Quả Quả rất bình tĩnh.

Như là một câu chuyện xưa, mà bọn họ đều là người ngoài cuộc, anh cả cùng chị dâu nhỏ phụ trách nói, Giang Quả Quả phụ trách nghe, sau khi nghe xong, sinh hoạt như thường.

“Bà ấy có con?” Giang Quả Quả hỏi.

“Là con của người chồng thứ hai.” Ninh Kiều nói.

“Bọn họ lớn chưa?”

“Người chị xấp xỉ tuổi của anh hai em, đứa em trai thì mười lăm tuổi.”

Giang Quả Quả hơi nghiêng đầu: “Người em còn lớn hơn em một tuổi.”

Ninh Kiều có chút chua xót.

Lúc ấy ở nhà họ Thôi, Ninh Kiều nhìn thấy ảnh Thẩm Hoa Lâm bế Thôi Phối khi vừa mới gả vào nhà họ Thôi, khi đó Thôi Phối mới một tuổi, bé nhỏ mềm mại, Thẩm Hoa Lâm mỏi mệt tiều tụy, khóe môi lại treo ý cười nhợt nhạt.

Lúc Thẩm Hoa Lâm ôm Thôi Phối vừa tròn một tuổi, có nhớ tới bản thân còn có một đứa con gái không? Con gái ruột của bà ta, còn chưa biết đi, biết chạy, biết nhảy, lúc cô bé cần được chăm sóc cùng bảo vệ nhất thì cũng đã không còn mẹ.

“Quả Quả.” Giang Hành thấp giọng kêu.

“Em không sao.” Giang Quả Quả ngẩng đầu, “Em muốn đi làm bài tập!”

——————————————

Chuyện của Thôi Kinh Vũ khiến toàn bộ nhà họ Thôi rối loạn.

Sức khoẻ của bà cụ vốn không tốt, ồn ào lần này trực tiếp khiến bà cụ đổ bệnh, Thẩm Hoa Lâm muốn mời bác sĩ tốt nhất ở Kinh Thị tới nhà chữa bệnh, nhưng bà cụ nói hiện tại nhà bọn họ ở nơi đầu sóng ngọn gió, người nhà sửa lại án xử sai tố cáo Thôi Kinh Vũ tội dùng chức quyền mưu lợi, bọn họ còn cao điệu mà mời bác sĩ tới nhà, nếu bị truyền ra ngoài, không phải càng thêm chứng thực nhà họ Thôi có tiền tiêu không hết sao?

Thời trẻ bà cụ từng chịu khổ, nên sức khoẻ kém, nhưng trên người đều là bệnh cũ, khăng khăng muốn ở nhà tịnh dưỡng, Thẩm Hoa Lâm chỉ có thể nghe bà cụ.

Chẳng qua cứ như vậy, mỗi ngày Thẩm Hoa Lâm đều vội đến chân không chạm đất, chăm sóc người bệnh là chuyện tốn sức lực, có vài lần Thẩm Hoa Lâm mới vừa ngồi xuống nghỉ một lát, trong phòng lại truyền tiếng mẹ chồng sai sử, chỉ có thể gian nan mà thẳng eo, vào nhà hầu hạ.

Thôi Diệu Diệu nghe nói về chuyện của cha, cũng chạy về nhà.

Thẩm Hoa Lâm đối mặt với con của chồng dò hỏi tiến triển vụ án của Thôi Kinh Vũ thì một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, chỉ biết yên lặng khóc lóc.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 403: Chương 403



Thôi Diệu Diệu chịu sự ảnh hưởng của bà nội, vốn dĩ không tính là thân với mẹ kế này, đặc biệt là thấy dáng vẻ Thẩm Hoa Lâm như mất linh hồn này, càng thêm bực bội, ở nhà cho Thẩm Hoa Lâm xem sắc mặt là chuyện thường ngày.

Bà cụ bảo Thẩm Hoa Lâm tìm người chuẩn bị quan hệ, nhưng Thẩm Hoa Lâm nào tìm được người, đặc biệt là sau khi phó chủ nhiệm uỷ ban cách mạng Lư Thành Nhân chuẩn xác chỉ ra Thôi Kinh Vũ hãm hại cán bộ cũ, cũng như giao tài liệu mà ông ta lén giữ lại để bảo vệ bản thân cho đồng chí công an, tin tức truyền ra, càng không có người đồng ý giúp đỡ Thôi Kinh Vũ.

Thôi Kinh Vũ ngồi tù đã là ván đã đóng thuyền, lúc trước nhà họ Thôi vẻ vang bao nhiêu, bây giờ ngã xuống liền nghèo túng bấy nhiêu, Thẩm Hoa Lâm nghe nói ngay cả căn nhà bọn họ ở, đều có khả năng bị tịch thu, mỗi ngày trong lòng đều bồn chồn, ngay cả ngủ cũng ngủ không yên phận.

Không phải Thẩm Hoa Lâm không có đến tìm Ninh Kiều, hy vọng Ninh Kiều nói ông cụ Giang và Giang Hành ra mặt, giúp nhà đỡ nhà bọn họ.

Nhưng Ninh Kiều từ chối gọn gàng dứt khoát, kêu bà ta không cần lại vọng tưởng.

Tìm người nhà họ Giang ra mặt, là khi rơi vào đường cùng mới quyết định. Thẩm Hoa Lâm cũng muốn thể diện, sau khi bị từ chối, hoàn toàn mất tin tưởng, cuối cùng tiếp thu hiện thực, chờ đợi vụ án được tuyên án.

Mười bốn năm trước, Thẩm Hoa Lâm mất đi người chồng thứ nhất.

Hôm nay, mười bốn năm sau người chồng thứ hai của bà ta sắp đi tù tiếp nhận cải tạo, đồng nghĩa với việc bà ta sắp mất đi người chồng thứ hai.

Thẩm Hoa Lâm không dám tưởng tượng một người phụ nữ như bà ta, nên một mình đối mặt với cuộc sống như thế nào.

Cái gì Thẩm Hoa Lâm cũng không hiểu, tương lai còn muốn chịu áp lực ở chung cùng mẹ chồng khó chiều và con chồng, hơi suy nghĩ một chút, liền cảm thấy sợ hãi.

—————————————————

Hơn mười ngày trôi qua, cuối cùng vụ án của Thôi Kinh Vũ cũng được tuyên án.

Thôi Kinh Vũ phạm nhiều tội danh, trực tiếp bị huỷ bỏ chức vị, khai trừ khỏi đảng, bị phán ngồi tù mười chín năm.

Tin tức này, là do Mã Hồng Tảo truyền ra.

Cô ta đi vào ký túc xá của Thôi Diệu Diệu, thêm mắm dặm muối nói ra tội danh ác liệt của Thôi Kinh Vũ, cửa ký túc xá còn mở, mấy người khác trong ký túc xá cũng tới xem náo nhiệt, biết được chủ nhiệm uỷ ban cách mạng thế nhưng cũng sẽ bị rơi đài, đều kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn Mã Hồng Tảo đều là người hầu của Thôi Diệu Diệu, có khi cũng không cam lòng. Lúc đi học cô ta đều đạt thành tích ưu tú, sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cô ta đậu vào đại học tốt nhất Kinh Thị, dựa vào cái gì mà vẫn luôn đi theo nịnh bợ Thôi Diệu Diệu, sống dưới cái bóng của Thôi Diệu Diệu chứ?

Hiện tại Mã Hồng Tảo đã không sợ Thôi Diệu Diệu.

Mã Hồng Tảo nâng cằm, lần đầu tiên lấy tư thái cao cao tại thượng mà nhìn Thôi Diệu Diệu.

Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này tạo thành đả kích rất lớn đối với Thôi Diệu Diệu. Thôi Diệu Diệu vẫn luôn biết cha mình đảm nhiệm chức vị quan trọng ở đơn vị, cô ta cũng luôn tự hào vì mình có một người cha như vậy, lại chưa từng nghe nói, sau lưng cha mình lại làm nhiều chuyện xấu xa như vậy.

Sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Thôi Diệu Diệu đã vì những người này chỉ chỉ trỏ trỏ mà vỡ nát, mắt Thôi Diệu Diệu đỏ lên nói với Mã Hồng Tảo: “Sau này chúng ta không còn là bạn nữa.”

Mã Hồng Tảo cười: “Trước nay tôi chưa từng xem cô là bạn.”

Thôi Diệu Diệu cắn môi, không để nước mắt rơi xuống: “Cô giả bộ tốt với tôi, là vì cha của cô? Để cha tôi sắp xếp công việc cho cha cô.”

Chu Nan Muội nhìn không được nữa, nói với Thôi Diệu Diệu: “Thôi.”

Ninh Kiều nhàn nhạt nói: “Tiểu nhân.”

Mã Hồng Tảo ý thức được Ninh Kiều đang nói chuyện với mình, cô ta sửng sốt một chút: “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Chủ nhiệm uỷ ban cách mạng sắp xếp công việc cho cha cô, bây giờ ông ấy rơi đài bị bỏ tù, cô cho rằng cha cô còn giữ được công việc sao?” Ninh Kiều hỏi lại.

Cả người Mã Hồng Tảo chợt lạnh, tim đập thình thịch.

Điều kiện sinh hoạt của nhà bọn họ càng ngày càng cao là vì cha Mã Hồng Tảo thay đổi công việc. Nếu lần này, cha Mã Hồng Tảo mất công việc, nhà bọn họ nên làm sao bây giờ?

“Ồn muốn chết.” Mai Thư không kiên nhẫn mà khép sách vở, đứng dậy đuổi Mã Hồng Tảo đi ra ngoài.

Mã Hồng Tảo còn đứng bất động tại chỗ.

Ninh Kiều và Mai Thư nhìn về phía cái chổi nằm nghiêng bên cạnh cửa ký túc xá.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 404: Chương 404



Hai người đồng thời duỗi tay, nhưng Mai Thư lại trước một bước, cầm cái chổi đuổi người, ngay sau đó đóng sầm cửa ký túc xá lại.

Khi buông cái chổi quay đầu lại, Mai Thư và Ninh Kiều nhìn nhau, cô ta thấy nụ cười tủm tỉm trên môi cô, cũng không khỏi cười ra tiếng.

Trong ký túc xá yên tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc nức nở của Thôi Diệu Diệu thỉnh thoảng vang lên quanh quẩn bên tai.

Chu Nan Muội đột nhiên hỏi Thôi Diệu Diệu: “Có phải cô còn một đứa em trai hay không?”

Thôi Diệu Diệu mờ mịt ngẩng đầu.

“Bên phía em trai cô, có lẽ là cũng không quá dễ chịu.” Chu Nan Muội nói, “Cô nhớ quan tâm đến cậu ấy.”

Ninh Kiều nhớ rõ, tình tiết kế tiếp trong cốt truyện gốc, em trai của Thôi Diệu Diệu Thôi Phối, sau khi bị các bạn học khinh nhục, xa lánh, liền nhảy từ sân thượng xuống.

Không có gì đáng quý hơn sinh mệnh, cũng may có Chu Nan Muội nhắc nhở Thôi Diệu Diệu.

——————————————

Giang Hành dẫn em trai em gái vào khu người nhà quân khu Bắc Thành.

Lúc này là ngôi nhà ba tầng mái ngói gạch xanh, cái sân rất lớn, bọn họ thương lượng lại đi tìm vài hạt giống cây ăn quả trồng xung quanh sân nhà mình.

“Muốn trồng cây ăn quả thì mấy đứa tự mình xử lý.” Giang Hành nói.

“Không được.” Giang Quả Quả nghiêm túc nói, “Anh cả, anh là ông chủ vườn trái cây!”

“Lần này có phải chúng ta có thể trồng cây táo rồi không? Khí hậu ở hải đảo không thích hợp để trồng táo, nhưng khí hậu ở Kinh Thị chắc chắn thích hợp.” Giang Kỳ chờ mong nói.

Bọn họ dọn vào khu người nhà quân khu Bắc Thành, nhưng Ninh Kiều vẫn luôn không có thời gian trở về.

Vốn là định chủ nhật trở về một chuyến, nhìn xem nhà mới của bọn họ, nhưng trường học đột nhiên sắp xếp, giáo viên văn học dẫn mấy học sinh bọn họ đến xưởng điện ảnh viết đại khái về điện ảnh bị đọng lại, này việc không thể kéo dài.

Khu người nhà quân khu Bắc Thành cách trường học không gần, qua lại bằng xe buýt, bởi vậy Ninh Kiều không thể lại như trước kia thường xuyên về nhà ăn cơm.

Giang Hành vừa đến bộ đội báo danh, cũng cực kỳ bận rộn, hai vợ chồng lại trở nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, may mắn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều lần này, chỉ là tạm thời.

Ninh Kiều đến xưởng điện ảnh xong trở về, ngồi xuống bàn làm việc viết thư.

“Lại viết thư cho cha mẹ cô sao?” Chu Nan Muội hỏi.

Chu Nan Muội vẫn luôn rất hâm mộ Ninh Kiều, sau khi nhập học, cha mẹ thường xuyên viết thư quan tâm tình huống. Mà cha mẹ của Chu Nan Muội, không biết nhiều chữ, phần lớn là nhờ con cái trong nhà viết giúp, giữa những hàng chữ không hỏi Chu Nan Muội có quen với cuộc sống hiện giờ hay không, lại vẫn luôn để ý chờ sau khi tốt nghiệp đại học trường học có sắp xếp công việc cho hay không, đến lúc đó một tháng sinh viên có thể lãnh được bao nhiêu tiền lương.

“Không phải.” Ninh Kiều cười nói, “Viết cho chồng tôi.”

“Không phải chồng cô cũng ở Kinh Thị à?” Chu Nan Muội kinh ngạc.

“Nhưng anh ấy không có kỳ nghỉ, tôi cũng không có thời gian trở về.” Ninh Kiều nghiêm túc nói, “Kế tiếp chỉ sợ là có mười ngày nửa tháng không được gặp nhau!”

Chu Nan Muội:……

Mới mười ngày nửa tháng, mười ngày nửa tháng mà thôi!

———————————————

Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này khiến Thôi Diệu Diệu trưởng thành hơn, cha cô ta phạm pháp thì phải bị xử phạt, mà căn nhà mà bọn họ ở là do cha Thôi Diệu Diệu vi phạm pháp luật mà có được, vốn đã không thuộc về bọn họ, nay bị tịch thu là lẽ đương nhiên.

Quan hệ giữa Thôi Diệu Diệu với mẹ kế không tốt cũng không xấu, nhưng lại vô cùng yêu thương đứa em trai của mình.

Các bạn học trong trường đã bắt đầu bắt nạt Thôi Phối, nhưng tất cả chỉ là bước đầu, Thôi Diệu Diệu liền yêu cầu Thẩm Hoa Lâm xử lý thủ tục chuyển trường cho Thôi Phối.

Thẩm Hoa Lâm chưa từng làm những việc này.

Khi xử lý thủ tục chuyển trường, có vài lần Thẩm Hoa Lâm đều vì không mang theo đủ giấy tờ mà phí công, thật vất vả mới hoàn thành thủ tục, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Thôi Phối trời sinh hiếu động, sau khi chuyển khỏi trường học ban đầu, dần dần cũng điều chỉnh lại tâm trạng, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.

Thẩm Hoa Lâm cảm thấy vui mừng.

Đứa nhỏ này ưu tú, hiểu chuyện, hơn nữa vô cùng tri kỷ với bà ta, bà ta chỉ ngóng trông Thôi Phối mau lớn lên để trở thành chỗ dựa cho bà ta.

Căn nhà lớn của nhà họ Thôi cuối cùng vẫn bị tịch thu.

Nhưng bà cụ vẫn còn chút của cải tích luỹ, thời trẻ bà cụ có một căn nhà hai gian vẫn luôn để trống, cả nhà liền dọn qua đó.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 405: Chương 405



Thôi Diệu Diệu ở không quen, thỉnh thoảng làm ầm làm ĩ, nhưng cô ta thương em trai với bà nội nên chỉ phát giận với Thẩm Hoa Lâm.

Mỗi khi như vậy, Thôi Phối sẽ đứng về phía Thẩm Hoa Lâm: “Chị, chị đừng nói chuyện với mẹ như vậy, trong lòng mẹ cũng không chịu nổi.”

“Mẹ cái gì ——”

“Diệu Diệu!” Sắc mặt bà cụ trầm xuống.

Thẩm Hoa Lâm nhẫn nhục chịu đựng mà cúi đầu: “Con đi mua đồ ăn.”

Mấy năm nay, Thẩm Hoa Lâm cũng tích cóp chút tiền cùng phiếu, nhưng với tình hình chi tiêu như vậy thì không lâu nữa sẽ không đủ dùng.

Ra cửa, Thẩm Hoa Lâm đứng ở cuối hẻm, lau nước mắt nơi khoé mắt.

Thẩm Hoa Lâm không biết vì sao bản thân lại lưu lạc đến nông nổi này, càng không biết cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mới có thể chịu đựng đến ngày Thôi Phối lớn lên.

Ngay lúc Thẩm Hoa Lâm nản lòng thoái chí, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

“Mẹ.”

Bả vai của Thẩm Hoa Lâm bị chụp một cái.

Thẩm Hoa Lâm quay đầu lại, thấy một cô bé xinh đẹp cột tóc hai bím, đeo cặp sách trên lưng.

Là con gái của bà ta, con gái ruột của bà ta.

“Con, con là Quả Quả.” Thẩm Hoa Lâm lại đỏ hốc mắt, thật cẩn thận hỏi, “Con tới tìm mẹ sao?”

“Con có nghe được địa chỉ trước kia của mẹ, chỉ là hàng xóm nói, mọi người đã dọn đến bên này.” Giang Quả Quả nói.

Đây là lần thứ ba Thẩm Hoa Lâm nhìn thấy Giang Quả Quả.

Lần đầu tiên là ở ký túc xá đại học Kinh Thị, cảm thấy như đã từng gặp đứa nhỏ này ở đâu đó. Lần thứ hai, ở dưới ký túc xá đại học Kinh Thị, bà ta thấy đứa nhỏ này đi cùng Giang Hành, tham lam mà nhìn vài lần.

Hiện tại là lần thứ ba, lần thứ ba gặp mặt, con gái bà ta thân thiết gọi bà ta một tiếng “mẹ”.

Tất cả ấm ức cùng nhớ nhung tức khắc hoá thành nước mắt, Thẩm Hoa Lâm ôm chặt Giang Quả Quả vào lòng.

Bà ta duỗi tay, v**t v* khuôn mặt cô bé: “Quả quả, mẹ rất nhớ con.”

Giang Quả Quả cười ngây ngô nói: “Mẹ, mẹ có thể đi dạo cùng con không?”

Lúc này, Thẩm Hoa Lâm ra ngoài để đi mua đồ ăn, rồi vội vã trở về nấu cơm cho người nhà họ Thôi.

Nhưng lúc này, con gái ruột dùng ánh mắt mong đợi nhìn bà ta.

Thẩm Hoa Lâm cắn môi, sau đó giãn mày ra, dịu dàng nói: “Được.”

Thẩm Hoa Lâm dẫn Giang Quả Quả đi rất nhiều nơi.

Bọn họ đi ăn bánh hành vừa thơm vừa giòn, kẹo hồ lô ngọt ngào, còn đi dạo Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hoá.

Thẩm Hoa Lâm có thói quen mang túi tiền trước khi ra ngoài, mấy năm qua bà ta không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, trong túi tiền vẫn luôn chứa đầy tiền và phiếu, đến bây giờ bà ta vẫn chưa sửa thói quen này, nhưng lúc này, sau khi biết giá của mấy vật phẩm mới lạ trong cửa hàng bách hoá và Cung Tiêu Xã, bà ta lại chùn bước.

“Mẹ, không cần mua cái kẹp tóc này cho con đâu.” Giang Quả Quả nói, “Cái này quá đắt, cuộc sống bây giờ của mẹ không dễ, phải hạn chế tiêu tiền.”

Thẩm Hoa Lâm đau lòng con gái, lắc đầu nói: “Mẹ đã thua thiệt con quá nhiều, con thích thì chúng ta mua.”

Ngày này, Thẩm Hoa Lâm mua cho Giang Quả Quả một cái kẹp tóc, một đôi giày da ở cửa hàng bách hóa, còn có một hộp bánh quy.

Lúc rời đi, Giang Quả Quả lưu luyến không rời, quay đầu lại nhìn Thẩm Hoa Lâm vài lần.

“Lần sau con lại đến tìm mẹ, được không?”

Giang Quả Quả kinh ngạc nói: “Có thể chứ?”

———————————————

Giang Quả Quả thường xuyên gặp Thẩm Hoa Lâm.

Cô bé ngồi xe buýt từ khu người nhà quân khu tới cửa nhà Thẩm Hoa Lâm, biết sự tồn tại của mình có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng cùng bối rối cho Thẩm Hoa Lâm nên cô bé chỉ yên tĩnh ngồi ở ngoài cửa chờ.

Trái tim Thẩm Hoa Lâm bị khuôn mặt ấm áp đáng yêu của con gái nhỏ hoà tan.

Nhìn khuôn mặt tương tự bà ta cùng nụ cười không lo nghĩ, ý cười nơi đáy mắt của Thẩm Hoa Lâm càng ngày càng đậm. Từ sau khi Thôi Kinh Vũ vào tù đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Hoa Lâm cười thiệt tình như vậy.

Cuộc sống của Thẩm Hoa Lâm vẫn không dễ dàng.

Lúc trẻ chưa từng chịu khổ, cho đến bây giờ gần 50 tuổi mới phải chịu khổ, Thẩm Hoa Lâm thường xuyên cảm thấy rất gian nan, nhưng nhớ đến con gái ruột, trong lòng lại đầy trở lại.

Hai người ở chung, là vì đền bù những tiếc nuối trong lòng cho nhau.

Bỏ lỡ mười bốn năm, là khúc mắt trong lòng Thẩm Hoa Lâm, bà ta sợ Giang Quả Quả oán hận mình, nhưng cô bé chỉ lắc đầu.

“Mẹ, con biết mẹ có nỗi khổ.” Giang Quả Quả nói.

Thẩm Hoa Lâm ngồi ngay ngắn trước mặt Giang Quả Quả, sự ưu nhã khắc vào trong xương cốt, khiến bà ta không có cách nào thất thố mà đau lòng khóc thành tiếng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 406: Chương 406



Thẩm Hoa Lâm nghẹn ngào nói: “Quả Quả, tóc con bị rối rồi.”

Giang Quả Quả nghịch ngợm cười: “Con vội vã ra ngoài tìm mẹ, nên quên chải.”

“Để mẹ giúp con thắt lại b.í.m tóc.”

Tay của Thẩm Hoa Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả yên tĩnh chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn, lúc này sẽ trông thấy đôi mắt đầy ý cười dịu dàng của mẹ.

Thẩm Hoa Lâm nắm b.í.m tóc, dùng sợi tóc cào vào cổ cô bé: “Đừng lộn xộn.”

Giang Quả Quả cũng ngoan ngoãn cười, co rụt cổ: “Mẹ, ngứa quá!”

Khi mặt trời sắp xuống núi, Giang Quả Quả đi cùng Thẩm Hoa Lâm về nhà.

Trước cửa nhà, cô bé nghe thấy tiếng oán giận của bà cụ truyền ra.

Bà cụ nói với Thôi Diệu Diệu: “Bà biết ngay cô ta là người không an phận, mỗi ngày đều không thấy tăm hơi, phỏng chừng là lại tìm được chỗ dựa. Cha con mới đi tù không bao lâu? Thật đúng là một chút cũng không chậm trễ.”

Sắc mặt của Thẩm Hoa Lâm trắng bệch, giục Giang Quả Quả mau về nhà.

Giang Quả Quả ngưỡng mặt: “Mẹ, mẹ sẽ tìm chỗ dựa sao?”

Thẩm Hoa Lâm cảm thấy quẫn bách và nan kham: “Quả Quả, đừng nghĩ về mẹ như vậy. Mẹ từng tuổi này rồi, nào còn nghĩ đến mấy vấn đề này……”

“Mẹ, con không có ý này.” Giang Quả Quả lắc đầu, “Nếu mẹ muốn, tụi con sẽ là chỗ dựa của mẹ.”

Thẩm Hoa Lâm ngơ ngẩn.

Bà ta không dám tin mà nhìn Giang Quả Quả, dùng giọng run rẩy hỏi: “Con nói cái gì?”

“Mẹ, cùng còn về nhà đi.” Giang Quả Quả nghiêng đầu, cười mềm mại.

———————————————

Cuối cùng Ninh Kiều cũng làm xong nhiệm vụ giáo sư giao cho.

Trong khoảng thời gian viết báo cáo cho xưởng điện ảnh, Ninh Kiều xem không ít điện ảnh cũ, các loại phim nhựa, tình tiết lên xuống phập phồng, xúc động lòng người.

Các bạn học của Ninh Kiều thảo luận, hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể vào xưởng điện ảnh, hoặc là làm công việc liên quan. Ninh Kiều nghe bọn họ tưởng tượng đến tương lai, nhưng khi bọn họ hỏi cô tương lai muốn làm việc gì, cô nhất thời không trả lời được.

Ninh Kiều có chút mê mang.

Nhưng cũng may hiện giờ mới năm nhất, Ninh Kiều vẫn còn đủ thời gian từ từ quy hoạch tương lai.

Bận xong đợt này, vừa lúc là kỳ nghỉ Quốc Tế Lao Động.

Hiện giờ dù là trường học hay là đơn vị, mỗi tuần đều chỉ được nghỉ ngơi một ngày, ngày Quốc Tế Lao Động vừa đến, mọi người trong ký túc xá đều chờ mong.

Chu Nan Muội muốn hẹn Ninh Kiều ra cửa, nhưng Ninh Kiều không có thời gian, phải về khu người nhà.

Chu Nan Muội liền nhìn về phía Mai Thư.

Mai Thư nói: “Cô đừng nhìn tôi, đồng chí Đường hỏi tôi ngày Quốc Tế Lao Động có thời gian không, muốn hẹn tôi đi chèo thuyền.”

Thôi Diệu Diệu biết bản thân khó có thể dung nhập, không đợi Chu Nan Muội hỏi, cô ta trực tiếp xấu hổ nói: “Tôi có hẹn với Dư Vĩ Nhiên rồi.”

Ninh Kiều nhớ lại cốt truyện gốc.

Chuyện của Dư Vĩ Nhiên tại sao còn chưa bị vạch trần?

Trước ngày Quốc Tế Lao Động một ngày, Ninh Kiều chỉ có một tiết buổi chiều, sau khi tan học là có thể về nhà.

“Cô ngồi xe buýt về nhà không?” Mai Thư hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà hình như là phải đổi xe.” Ninh Kiều nói, “Để lát nữa tôi đi hỏi thăm một chút.”

Thôi Diệu Diệu đã chuẩn bị xong muốn đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi ký túc xá, Thôi Diệu Diệu nói một câu: “Tôi biết chỗ ngồi xe buýt không cần đổi xe mà có thể trực tiếp đến quân khu Bắc Thành, có viết trên tờ giấy đó.”

Trên bàn của Thôi Diệu Diệu có một tờ giấy.

Thôi Diệu Diệu là người địa phương, có cô ta nhắc nhở Ninh Kiều làm cô có thể tiết kiệm không ít thời gian.

————————————

Ngồi xe buýt đi quân khu Bắc Thành mất hết một tiếng đồng hồ.

Ninh Kiều không rành đường, sau khi xuống xe liền hỏi thăm khắp nơi, mới tìm được khu người nhà.

Cánh cổng khu người nhà quân khu Bắc Thành còn khí phái hơn khu người nhà trên đảo rất nhiều.

Bảo vệ cửa rất khách sáo, hỏi Ninh Kiều muốn tìm ai.

“Tôi là vợ của đồng chí Giang Hành.” Ninh Kiều nói, “Lúc tới tương đối vội vàng, không có báo trước với anh ấy, có phải không tiện để tôi vào không?”

Bảo vệ cửa lập tức cười nói: “Cô có mang theo thẻ học sinh sao?”

Ninh Kiều luôn mang theo thẻ học sinh bên người, giơ tay đưa cho bảo vệ cửa.

Bảo vệ cửa làm đăng ký cho Ninh Kiều, rồi nói: “Đoàn trưởng Giang có nói với tôi, nói là vợ cậu ấy có thể về nhà bất kì lúc nào.”

“Anh ấy còn nói gì nữa không?” Ninh Kiều cười hỏi.

“Đoàn trưởng Giang nói, tôi liếc mắt một cái nhìn thấy cô, chắc chắn có thể nhận ra liền, vợ cậu ấy rất đẹp.” Bảo vệ cửa lại nói, “Còn nữa, vợ cậu ấy là sinh viên đại học Kinh Thị, vô cùng ghê gớm!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 407: Chương 407



Ninh Kiều bật cười.

Đoàn trưởng Giang còn khoe khoang như vậy sao?

“Nhưng mà tôi có thể để cô vào khu người nhà, cô cũng không vào được cửa nhà.” Bảo vệ cửa giải thích, “Cô phải đến bộ đội trước, tìm đoàn trưởng Giang lấy chìa khoá.”

Ninh Kiều nghe nói gần đây Giang Hành rất bận, lúc này đi bộ đội, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, liền hỏi: “Trường cấp hai quân khu ở đâu? Có cách xa chỗ này lắm không?”

“Cô muốn đi tìm em gái phải không.” Bảo vệ cửa nhiệt tình chỉ đường, “Không xa, cô xem bên kia ——”

Ninh Kiều theo hướng dẫn của bảo vệ cửa đến trường cấp hai quân khu.

Tính toán thời gian, hẳn là Giang Quả Quả sắp tan học, bây giờ đi tìm Giang Quả Quả là vừa lúc.

Ninh Kiều đi tới cửa trường cấp hai quân khu, phát hiện ngay cả ở đây thẻ sinh viên của cô đều có tác dụng.

Ninh Kiều vừa vào trường học vừa nhớ lại xem Giang Quả Quả học lớp nào, đến cửa phòng học, xuyên thấu qua cửa sổ, lại không thấy người.

Chờ đến tan học, Ninh Kiều mới tiến lên hỏi: “Cô giáo, Giang Quả Quả là học sinh lớp này sao?”

“Giang Quả Quả? Cô bé đi về nhà từ sớm rồi.” Giáo viên buồn bực nói, “Gần đây đứa nhỏ này đều xin nghỉ buổi chiều, nói là trong nhà có việc gấp.”

Ninh Kiều sửng sốt: “Đã bao lâu rồi?”

“Bao lâu?” Giáo viên nhớ lại, “Ít nhất cũng khoảng nửa tháng.”

Cuộc thi đầu vào để phân lớp khi mới vừa chuyển trường, Giang Quả Quả thi được hạng nhất, nên Giang Quả Quả rất được giáo viên yêu thích. Bởi vậy, khi Giang Quả Quả muốn xin nghỉ mà giọng điệu còn rất gấp gáp, cô giáo không nói hai lời mà đồng ý ngay.

Không nghĩ tới, bây giờ người nhà cô bé lại tới trường học tìm.

Cô giáo sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”

———————————————

Khi Giang Hành trở về, Ninh Kiều cùng Giang Kỳ đều đã ở nhà.

Thấy Ninh Kiều, anh còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện sắc mặt của bọn họ vô cùng nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì à?” Giang Hành nghiêm túc hỏi.

“Không thấy Quả Quả đâu cả.” Ninh Kiều nói.

Sau khi Ninh Kiều phát hiện Giang Quả Quả không ở trường học, cô lập tức đến trường phổ thông quân khu tìm Giang Kỳ.

Bọn họ tìm khắp cả quân khu Bắc Thành cũng không thấy bóng dáng Quả Quả đâu, chỉ có thể chờ Giang Hành về, lại bàn bạc kỹ hơn.

Bây giờ không phải lúc để chỉ tội cho ai, có chỉ trích hai anh em họ thì cũng hoàn toàn chẳng giúp ích gì cho việc tìm Giang Quả Quả. Ninh Kiều để cho bọn họ nhớ lại xem trong khoảng thời gian này, Quả Quả có biểu hiện gì bất thường không.

“Không có, em ấy đều trở về lúc chạng vạng, lúc về còn đeo cặp sách.” Giang Kỳ nôn nóng nói, “Trông tâm trạng khá tốt, lúc mới vừa dọn lại đây, còn ồn ào đòi tranh phòng lớn với em…… Mỗi buổi chiều Quả Quả đều không ở trường học, con bé có thể đi đâu chứ?”

Hai mắt Giang Hành trầm xuống, đột nhiên nhớ tới gì đó.

“Tìm mẹ của con bé?” Trong lòng Ninh Kiều giật mình.

Thẩm Hoa Lâm xuất hiện không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Giang Hành và Giang Kỳ.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều bận rộn việc học cũng như nhiệm vụ mà giáo sư giao cho, nhưng cô có nhắc nhở bọn họ nhớ quan tâm đến cảm xúc của Giang Quả Quả. Giang Hành có để tâm, nhưng đúng thật, thoạt nhìn em gái không có gì khác trước kia.

Nhưng thật ra, đây chỉ là vì Giang Quả Quả đã trưởng thành, giấu hết mọi cảm xúc dưới đáy lòng, không hề biểu hiện cho các anh biết.

Giang Hành biết Thẩm Hoa Lâm đang ở đâu, lúc này chuẩn bị ra quân khu đi tìm.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

“Đoàn trưởng Giang, ngoài cửa có người tìm, nói là em trai cậu.” Người thím ở cách vách nói, “Kỳ lạ, không phải em trai cậu đang ở nhà sao?”

“Là Giang Nguyên.” Giang Hành ra cửa.

Ninh Kiều cùng Giang Kỳ đuổi theo anh.

Ngoài cửa khu người nhà, Giang Nguyên sốt sắng giải thích với bảo vệ mình là em trai của Giang Hành.

Nhưng bảo vệ không quen biết Giang Nguyên, không cho cậu ấy qua.

Cho đến khi Giang Nguyên chợt nảy ra sáng ý, lấy thẻ công an từ trong túi ra.

Bảo vệ xem thẻ công an, mới nói: “Đúng thật, đồng chí công an, cậu có đơn vị chính thức sao cậu không nói sớm nha!”

Giang Nguyên lời qua tiếng lại với bảo vệ nửa ngày, giương mắt thấy anh cả, chị dâu nhỏ cùng Giang Kỳ.

Giang Kỳ hỏi: “Anh hai, sao anh lại về?”

“Lúc thư của chị dâu nhỏ gửi đến quân khu Thanh An, mọi người đã dọn đi rồi. Cách rất nhiều ngày, trùng hợp anh Vĩnh Ngôn dẫn chị La Cầm vào trong thành, tới đơn vị đưa phong thư này cho em. Ghi chú trên thư có nói đừng để cho Giang Kỳ và Quả Quả thấy, em thấy không có nói không cho em xem nên đã mở ra.” Giang Nguyên nói.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 408: Chương 408



Giang Nguyên cũng biết tin Thẩm Hoa Lâm ở Kinh Thị.

Giang Nguyên lo lắng cho em trai em gái, lo lắng Thẩm Hoa Lâm khó xử chị dâu nhỏ, vừa lúc đơn vị muốn phái người đến Kinh Thị đi công tác, liền nhận nhiệm vụ này.

Giang Kỳ giải thích một phen, kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay ở nhà họ Thôi cho Giang Nguyên nghe.

Trên chuyến xe lửa đến Kinh Thị, vô số lần Giang Nguyên nhớ lại tâm trạng của mình năm ấy, nhớ tới cảnh tượng mình làm ầm ĩ với ông nội, đòi ông nội tìm mẹ trở về, nhớ tới ông nội vỗ trán thở dài, nhớ tới bọn họ cùng anh cả luống cuống tay chân dỗ em gái nín khóc.

Hồi ức không vui vẫn luôn đọng lại ở chỗ sâu nhất trong ký ức.

Nỗi chật vật cùng sợ hãi lúc nhỏ lại lần nữa hiện ra trước mắt.

Giang Nguyên cũng không hy vọng Thẩm Hoa Lâm được sống hạnh phúc, lúc này nghe em trai nói xong, chỉ cảm thấy hả giận.

“Đi tìm Quả Quả trước.” Giang Hành nói.

Giang Nguyên nheo mắt: “Quả Quả làm sao?”

“Con bé đi tìm dì Thẩm.” Ninh Kiều nói, đột nhiên sắc mặt cô dừng lại, nhìn nơi xa, “Quả Quả?”

Anh em họ nhìn theo tầm mắt của Ninh Kiều.

Khoảng cách rất xa, thấy không rõ, nhưng dù có xa đến mấy, bọn họ vẫn có thể nhận ra em gái của mình.

Giang Quả Quả dẫn Thẩm Hoa Lâm tới.

————————————

Thẩm Hoa Lâm chần chờ nói: “Quả Quả, mẹ đi theo con trở về, có phải không tốt lắm không?”

“Có gì không tốt? Mẹ là mẹ của tụi con, vốn dĩ nên ở chung với tụi con mà.” Giang Quả Quả nói, “Vì sao lại ấm ức ở nhà của người khác chứ?”

Chóp mũi của Thẩm Hoa Lâm chua xót, bị ánh mắt chân thành của con gái đả động: “Nhưng mà phía anh con, có lẽ là sẽ không đồng ý?”

“Sao có thể nha?” Giang Quả Quả nói, “Các anh cũng rất nhớ mẹ, chỉ là bọn họ không có mặt mũi nói mà thôi.”

Thẩm Hoa Lâm hỏi lại: “Ý con là, hai anh của con thật sự đồng ý cho mẹ ở lại khu người nhà sao?”

Giang Quả Quả gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Thẩm Hoa Lâm nối bước con gái, đi về phía khu người nhà quân khu.

Thời trẻ, Thẩm Hoa Lâm cũng từng ở khu người nhà. Sau khi gả cho Thôi Kinh Vũ, thỉnh thoảng Thẩm Hoa Lâm cũng sẽ hoài niệm khoảng thời gian đó, hoài niệm người chồng đầu tiên của mình cũng như bọn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trước kia, cũng không thường xuyên tưởng niệm, cho đến khi chân chính nhận con gái, Thẩm Hoa Lâm mới bắt đầu hối hận. Nếu không phải lúc trước bà ta quá mềm yếu, bây giờ đã sống hạnh phúc vui vẻ bên cạnh bọn nhỏ rồi.

Cũng may cũng không tính là quá muộn, Giang Quả Quả nói, bọn họ muốn đón bà ta về nhà.

Cuối cùng bà ta cũng chờ được đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

Thẩm Hoa Lâm nắm tay Giang Quả Quả, khi đến gần khu người nhà liền thấy Giang Hành, Giang Kỳ và Ninh Kiều.

Rồi sau đó, Thẩm Hoa Lâm còn nhìn đến một người khác, là Giang Nguyên.

Khi còn nhỏ Giang Nguyên là một cậu bé mít ướt, ỷ lại vào Thẩm Hoa Lâm nhất, luôn dính lấy đòi bà ta kể chuyện xưa.

Thẩm Hoa Lâm lã chã khóc.

Các con của bà ta, biết bà ta chịu khổ ở nhà họ Thôi, buông bỏ tất cả khúc mắc, đón bà ta về nhà.

Thẩm Hoa Lâm bụm mặt, khóc không thành tiếng.

Nhưng nâng mắt lên, Thẩm Hoa Lâm thấy ba anh em đi tới, kéo Giang Quả Quả ra sau, thậm chí trong ánh mắt còn chứa lệ khí.

Thẩm Hoa Lâm đần ra.

Ninh Kiều đi lên: “Đừng doạ Quả Quả.”

Giang Quả Quả tươi cười nói: “Chị dâu nhỏ, gan em mới không có nhỏ vậy đâu.”

“Tôi đã nói rồi.” Giang Hành trầm giọng nói với Thẩm Hoa Lâm, “Bà quên rồi à?”

Đương nhiên là Thẩm Hoa Lâm nhớ rõ.

Giang Hành nói, không được quầy rầy người nhà của anh. Nhưng làm sao Thẩm Hoa Lâm có thể từ chối Giang Quả Quả được? Càng không từ chối được dụ hoặc theo con gái về nhà, Thẩm Hoa Lâm hy vọng bọn họ có thể không so đo hiềm khích trước đây, một lần nữa đón nhận bà ta.

Trong trí nhớ của Thẩm Hoa Lâm, con trai cả vẫn luôn là cậu bé mềm mại dính người năm đó.

Thẩm Hoa Lâm dồn tâm tư tình cảm vào Giang Hành nhiều nhất, rất nhiều năm sau còn nhớ thương nhật ký viết trước kia.

Nhưng bây giờ, con trai cả của bà ta nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù.

Thẩm Hoa Lâm bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Giang Hành doạ sợ tới mức lùi về sau một bước, mới bất tri bất giác hỏi Giang Quả Quả: “Quả Quả, con còn chưa nói với các anh sao?”

Đã rất lâu rồi Giang Nguyên chưa được gặp mẹ.

Giờ phút này đứng ở trước mặt bà ta, Giang Nguyên mới phát hiện sự quyến luyến của cậu ấy với mẹ đã sớm biết mất.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 409: Chương 409



Giang Nguyên giống anh cả, chỉ có một ý nghĩ, hy vọng cuộc sống của cả nhà bọn họ một lần nữa được bình yên.

“Không phải con nói, các anh đều hoan nghênh mẹ về nhà sao?” Thẩm Hoa Lâm luống cuống.

Mặt Giang Hành không có cảm xúc mà nhìn bà ta: “Đang vọng tưởng sao?”

Đáy lòng Ninh Kiều hiện ra một ý tưởng, cô phản ứng lại, mặt không chút biến sắc.

Chỉ liếc Giang Quả Quả một cái.

Giang Quả Quả chớp chớp mắt: “Cái gì mà hoan nghênh bà về nhà?”

“Không phải con ——” Thẩm Hoa Lâm ngây người nói, “Không phải muốn đón mẹ về nhà sao?”

Giang Hành giương mắt, nhận ra dụng ý của Giang Quả Quả.

Trong lòng Giang Hành chấn động, dắt em gái sang bên cạnh, là bảo vệ cũng là không đành lòng.

“Bà mơ à.” Giang Quả Quả cười, “Tôi chỉ muốn để bà nếm thử cảm giác, đến cửa nhà chúng tôi rồi lại bị đuổi đi.”

“Thời gian gần đây, mỗi ngày con tới tìm mẹ, nói biết mẹ có nỗi khổ, thông cảm cho mẹ, tất cả đều là giả sao?” Thẩm Hoa Lâm hỏi.

“Ngày nào cũng ngồi xe buýt, mệt mỏi quá.” Giang Quả Quả lãnh đạm nói.

Giang Nguyên và Giang Kỳ mới biết, cũng không phải Thẩm Hoa Lâm lừa gạt em gái bọn họ.

Mà là ngược lại.

“Mẹ chải tóc thắt b.í.m cho con, mua kẹp tóc, mua giày da…”

“Bím tóc bà thắt khó coi quá, tôi vừa lên xe buýt liền cởi ra.” Giang Quả Quả nói, “Kẹp tóc cùng giày da, tôi cũng đã vứt từ lâu.”

Thẩm Hoa Lâm lui về sau hai bước, hai chân nhũn ra.

Trong khoảng thời gian này, bà ta cùng con gái ở chung vui vẻ như vậy, nhưng ai biết, đều là giả dối.

Không chỉ là kẹp tóc cùng giày da, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác, đều là Thẩm Hoa Lâm vì bồi thường mà khẽ cắn môi mua cho Giang Quả Quả. Vốn dĩ Thẩm Hoa Lâm đã không còn dư dả bao nhiêu, tưởng rằng mấy món quà nhỏ có thể khiến Giang Quả Quả vui mừng thì rất đáng giá, không nghĩ tới Giang Quả Quả không hề quyến luyến mà vứt.

Vứt hết tất cả.

Đều là những món xa xỉ quý giá, nói vứt là vứt, quá lãng phí.

“Lúc trẻ chỉ biết quan tâm đến bản thân, có tuổi rồi vẫn y như vậy, đúng là không thay đổi một chút nào.” Giang Nguyên nói.

“Vẫn ích kỷ như vậy.” Giang Kỳ cười nhạo.

Giang Quả Quả giương mắt: “Bà về nhà đi.”

Thẩm Hoa Lâm cố nén nước mắt.

Bọn họ đều sẽ không nhận người mẹ này.

Đột nhiên, Giang Quả Quả nhắc nhở nói: “Nhưng mà sau khi bà về nhà, nhớ dỗ dành Thôi Phối cho tốt.”

Thẩm Hoa Lâm không có sức lực, thậm chí cả đầu óc cũng không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hoa Lâm mới trì độn mà phản ứng lại, hỏi: “Thôi Phối làm sao?”

“Vừa rồi tôi ở trong hẻm nhà bà tìm bà, sau đó, bảo bà chờ ở đầu hẻm bởi vì tôi không tìm thấy chìa khoá nhà.” Giang Quả Quả nói, “Bà đoán xem tôi đi đâu?”

Trong lòng Thẩm Hoa Lâm chợt có dự cảm xấu.

Mỗi lần ra cửa gặp Giang Quả Quả, bà ta đều rất cẩn thận, nếu Thôi Phối ở nhà, bà ta sẽ bảo Quả Quả chờ ở đầu hẻm.

“Đoán đúng rồi, tôi đi tìm Thôi Phối.” Giang Quả Quả cười tủm tỉm nói, “Thuận tiện nói với Thôi Phối, mẹ cậu ta không phải mẹ ruột, mà là kẻ lừa đảo.”

Thẩm Hoa Lâm chưa bao giờ nói với Giang Quả Quả, toàn bộ nhà họ Thôi, đều lén gạt Thôi Phối chuyện bà ta không phải mẹ ruột của Thôi Phối.

Nhưng mà Giang Quả Quả cư nhiên lại nhìn ra.

Thôi Phối phân rõ trái phải, hận nhất là bị lừa gạt.

Giang Quả Quả chặt đứt đường lui của Thẩm Hoa Lâm, chờ trở lại nhà họ Thôi, cuộc sống của bà ta sẽ càng khổ sở hơn nữa.

Ba đứa con trai cùng một đứa con gái, cùng với con dâu đều không muốn nhận bà ta….

Bọn họ là người một nhà, cực kỳ đoàn kết, họng s.ú.n.g nhất trí đối ngoại, mà bà ta chính là người ngoài đó.

Ninh Kiều đau lòng Giang Quả Quả.

Cô bé trốn học, nói dối, nhưng mà lúc này, bọn họ làm sao nỡ trách cô bé.

Thẩm Hoa Lâm quên không được tâm trạng kích động lúc trên đường đi theo Giang Quả Quả đến khu người nhà.

Chưa bao giờ hy vọng thì không đáng sợ, chỉ có khi giơ tay là có thể với tới hạnh phúc thì lại bị thu hồi một cách tàn nhẫn mới là tuyệt vọng.

Làm sao Giang Quả Quả có thể tổn thương bà như thế? Đứa nhỏ này mới mười bốn tuổi, thế nhưng đã suy nghĩ cặn kẽ, gạt người lớn trong nhà, dùng suốt nửa tháng bày một ván cờ, chỉ vì trả thù bà ta.

Thẩm Hoa Lâm nhìn bọn nhỏ như nhìn người xa lạ.

Trên thực tế, giữa bọn họ cũng thật sự xa lạ.

Cả không khí cũng bắt đầu loãng đi.

Hạnh phúc ngắn ngủi qua đi, Thẩm Hoa Lâm như người c.h.ế.t đuối, gian nan hô hấp.

“Người mẹ mà đi vứt bỏ con mình thì cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ lại.” Ngây thơ, ngoan ngoãn dưới đáy mắt Giang Quả Quả hoàn toàn biến mất, giọng nói chưa hết tính trẻ con, lại lộ ra châm chọc, gằn từng chữ một nói, “Mẹ, đây là điều bà xứng đáng phải chịu.”
 
Back
Top Bottom