Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 350: Chương 350



Nhưng mà căn bản không ai phản ứng cậu ấy, hô cũng phí công, Giang Kỳ phát hiện kêu như vậy căn bản là vô dụng, liền trực tiếp dùng sức chen vào bên trong, chen đến đầu choáng váng.

Ninh Kiều và Giang Quả Quả cũng không kéo chân sau, chị dâu em chồng dùng hết sức lực, nhưng chờ đến khi vào được cửa nhà sách Tân Hoa, tài liệu mới vừa lên kệ đã bị lấy sách.

“Như thể miễn phí vậy.” Giang Quả Quả nhỏ giọng oán giận.

Một thím cười nói: “Cô nhóc, tiền có thể mua được tri thức sao?”

Ba người khi tới hưng phấn, mà khi về hai tay trống trơn.

Ninh Kiều có chút thất vọng, còn không quên thúc giục hai người bọn họ nhanh lên để kịp thuyền, giờ này lên thuyền trở về còn kịp tiết học chiều.

“Anh cả! Em lấy được!” Một âm thanh to lớn vang dội vang lên.

Ninh Kiều và Giang Quả Quả đồng thời nhìn về phía Giang Kỳ.

Giang Kỳ mờ mịt nói: “Không phải em, em đâu có nói chuyện.”

Ba người ở nhà sách Tân Hoa tìm kiếm giọng nói quen thuộc này.

Cho đến khi nhìn quá chỗ quầy tính tiền, Giang Nguyên mặc bộ đồng phục công an đang kích động mà cầm một quyển tài liệu ôn luyện đại học chờ tính tiền.

Ninh Kiều xem ngây người, theo tầm mắt của Giang Nguyên thấy được Giang Hành vừa tính tiền xong.

Giang Hành càng giỏi hơn, trong tay cầm ba quyển tài liệu khác nhau, khác luôn cả khoa.

Hai anh em chú ý tới Ninh Kiều, vừa muốn tiến lên, lại bị một người cản lại.

Có người hạ giọng, thần bí hề hề mà nói với Giang Hành, bằng lòng ra giá cao mua để bọn họ nhượng lại một quyển.

Giang Nguyên nghiêm mặt nói: “Tăng giá hàng lên cao ngất ngưỡng, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, đây là hành vi đầu cơ trục lợi.”

Vừa rồi, người qua đường kia vì tình thế cấp bách mà nhất thời sơ sót không chú ý tới đồng phục trên người Giang Nguyên, lúc này tập trung nhìn vào liền bị doạ ra mồ hôi lạnh, vội giải thích không có ý đó.

Đầu cơ trục lời đến trước mặt đồng chí công an, công nhân nhà sách Tân Hoa che miệng cười trộm.

Người qua đường bên cạnh không mua được sách đều hâm mộ mà nhìn hai anh em.

Rồi sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn, hai anh em này giao toàn bộ tài liệu trong tay cho một đồng chí nữ xinh đẹp.

Lúc này, đối tượng được mọi người hâm mộ lại biến thành Ninh Kiều.

Trong tay Ninh Kiều ôm bốn quyển sách, nặng trĩu.

Cô cực kỳ vui mừng, cũng rất quý trọng.

“Sao hai người lại tới hiệu sách?” Ninh Kiều hỏi.

Giang Nguyên nói: “Nửa đêm anh cả liền tới ký túc xá của đơn vị tìm em, trời còn chưa sáng, hai anh em liền chạy đến cửa hiệu sách xếp hàng.”

Giang Nguyên ngáp một cái: “May mắn mua được, bằng không phí công xếp hàng lâu như vậy.”

Giang Kỳ kinh ngạc nói: “Nửa đêm hôm qua anh cả vào thành phố? Chị dâu nhỏ, chị không biết sao?”

“Đây là ngủ sâu bao nhiêu nha!”

Giang Hành bật cười, dắt tay vợ, liếc qua các em trai em gái một cái.

Nghiêm khắc mà nói, hiện tại Giang Nguyên cùng Giang Kỳ đều đã không còn nhỏ.

Nhưng mà từ nhỏ bọn họ đã bị anh cả quản giáo nghiêm khắc, đừng nói bây giờ hai người bọn họ mười sáu mười bảy mười tám tuổi, liền tính hai mươi mấy tuổi, thấy anh cả, nên sợ thì cũng phải sợ.

Bởi vậy chỉ một ánh mắt của anh cả liếc qua, các em trai em gái lập tức im miệng.

Anh cả lại bắt đầu bảo vệ chị dâu nhỏ, không thể nói, không nói được!

——————————————————

Có được bốn quyển tài liệu ôn luyện đại học trong tay, Ninh Kiều quả thực là thành nhân vật nổi tiếng trong khu người nhà.

Rất nhiều thí sinh chuẩn bị thi đại học không mua được tài liệu, đều thèm mấy quyển sách này của cô, nhưng mọi người cũng đều thức thời, không tiện tới cửa mượn.

Mượn sách thì rất ngượng ngùng, nhưng tới cửa sao chép lại, không đến mức bị cự tuyệt.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả biết tầm quan trọng của thi đại học, tuyệt đối không để người ta quấy rầy chị dâu nhỏ ôn tập, nhưng mọi người đều ở cùng một khu, vẫn nên nể mặt, đối với một vài gia đình thường lui tới chặt chẽ với nhà bọn họ, hai anh em bằng lòng mở cửa sau.

Chẳng qua một ngày, nhiều nhất chỉ có một người có thể vào nhà sao chép tài liệu, hơn nữa không thể lắc lư trước mặt chị dâu nhỏ của bọn họ, nếu không chị dâu nhỏ sẽ phân tâm.

Sau khi Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng nghe nói việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.

Cũng chỉ là vào nhà sao chép tài liệu ôn thi đại học mà thôi, còn phải nịnh bợ Giang Kỳ và Giang Quả Quả?

Nhưng mấy thím trong khu người nhà nói, tài liệu ôn tập này, là phó đoàn trưởng Giang cùng Giang Nguyên vất vả mới mua được cho Ninh Kiều, Ninh Kiều bằng lòng chia sẻ là tình cảm, không muốn là bổn phận.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 351: Chương 351



Phương Kỳ Thắng hỏi: “Em nói mấy thím trong khu người nhà này, tại sao lại có giác ngộ cao như vậy?”

Đinh Lệ Quyên trừng Phương Kỳ Thắng: “Trong khu người nhà này, giác ngộ thấp nhất chính là anh, chỉ có anh không muốn để vợ anh đi tham gia kỳ thi đại học.”

“Còn có phó doanh trưởng Hạ đâu!” Phương Kỳ Thắng nói.

Đinh Lệ Quyên trợn trắng mắt: “Ngày đó em có hỏi thăm qua rồi, là tự La Cầm không muốn đi, phó doanh trưởng Hạ biết La Cầm không muốn đi thi đại học, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi đâu.”

Phương Kỳ Thắng nghe Đinh Lệ Quyên nói, như lâm đại địch.

Giọng điệu này của vợ anh ta, sao giống như là có quan hệ không tồi với La Cầm?

Phương Kỳ Thắng cảm thấy, vợ anh ta không thể thân thiết với cặp chị em thân thiết Ninh Kiều và La Cầm được.

Nếu không, rất có khả năng sẽ bị hai người kia dạy hư.

Thời gian càng thêm gấp gáp, Ninh Kiều một lòng học tập, lại không để tâm vào bất kì chuyện dư thừa nào khác.

Mỗi ngày, trong nhà đều an tĩnh, Giang Hành cùng hai đứa em, khi đi đường đều cố gắng hết sức không gây ra tiếng động, cung cấp hoàn cảnh học tập thanh tịnh nhất có thể cho cô.

Mỗi ngày Ninh Kiều đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Nhanh đến nỗi Ninh Kiều còn chưa chuẩn bị đầy đủ thì đã đến ngày thi.

Giáo uỷ suy xét đến các thí sinh đảo Thanh Bình nếu rời đảo đi thi, cũng không phải mỗi người đều có điều kiện vào ở nhà nghỉ cạnh điểm thi, mà ra đảo thì cần phải lên thuyền, tinh thần hay sức khoẻ đều chịu không nổi, bởi vậy xin sắp xếp điểm thi ngay tại trên đảo.

Trường trung học phổ thông quân khu trở thành điểm thi đại học, toàn bộ học sinh đều được nghỉ hai ngày, Giang Kỳ vui mừng vô cùng, sáng sớm liền khoe khoang với Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả nói: “Anh đừng vui vẻ quá sớm, sang năm sẽ đến lượt anh.”

Lời này căn bản không đả kích Giang Kỳ được.

Có mấy người có thể thi đậu đại học chứ? Đa số mọi người đều là làm nền.

Làm nền cho chị dâu nhỏ của cậu ấy!

Lời này, Giang Kỳ không thể nói trước mặt Ninh Kiều, bởi vì anh cả từng nhắc nhở, chị dâu nhỏ đã rất áp lực rồi, không thể lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Buổi diễn tập của bộ đội vừa lúc trùng với ngày thi đại học, Giang Hành đã ra ngoài từ rất sớm.

Khi ra ngoài, Ninh Kiều đã ngồi trên bàn học, Giang Hành liền không quấy rầy, sợ ảnh hưởng đến trạng thái của cô.

Thi đại học là chuyện lớn của mỗi một thí sinh, tuy nói Ninh Kiều đã sớm quen với con đường đến trường trung học phổ thông quân khu, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác, trước khi thi mấy ngày cô có đến cửa trường thi để làm quen địa hình, tính luôn thời gian đạp xe, không thể đến quá sát giờ, phải trừ hao một ít, nếu không thì quá gấp gáp.

Trước đó anh cả từng dặn dò, bởi vậy khi chị dâu nhỏ chuẩn bị xuất phát, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều rất an tĩnh.

Hai người bọn họ ở trong phòng không ra ngoài, chờ đến khi nghe thấy tiếng mở cửa của chị dâu nhỏ, mới lặng lẽ dò đầu ra khỏi phòng.

Giang Kỳ đã trưởng thành, đã không còn quá ỷ lại vào chị dâu nhỏ, sang năm sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, có lẽ cũng sẽ tham gia công tác, đến lúc đó cũng phải rời nhà.

Giang Quả Quả nhìn theo bóng dáng Ninh Kiều, lại có chút mất mát.

Từ năm cô bé chín tuổi, từ lúc chị dâu nhỏ gả vào nhà này, ngày nào hai chị em cũng ăn cơm cùng nhau. Dù là đến chỗ nào, cô bé cũng là cái đuôi nhỏ theo sát chị dâu nhỏ. Nhưng bây giờ, chị dâu nhỏ thi đậu đại học, sẽ đi xa nhà, mà còn đi rất lâu nữa.

Giang Quả Quả căn bản là không có hoài nghi chị dâu nhỏ không thi đậu đại học, từ lúc còn bé Giang Quả Quả đã biết, chị dâu nhỏ rất giỏi, làm bất cứ chuyện gì cũng thành công. Nếu chị dâu nhỏ không đậu đại học, vậy còn ai có thể thi đậu?

“Đừng buồn.” Giang Kỳ nói, “Nếu chị dâu nhỏ vào đại học, chúng ta nên mừng cho chị ấy.”

“Đương nhiên là em mừng cho chị dâu nhỏ!” Giang Quả Quả nói tới đây, ngẩng đầu nhìn trời, phiền muộn nói, “Nhưng ai buồn cho em đây?”

“Em bị sao vậy?”

“Chị dâu nhỏ vào đại học, anh với anh hai cũng tham gia công tác, trong nhà cũng chỉ có em với anh cả.”

Giang Quả Quả cường điệu: “Chỉ có em với anh cả!”

Mỗi ngày Giang Quả Quả đều phải đối mặt với anh cả.

Hơn nữa đến lúc đó, anh cả nhớ chị dâu nhỏ, phỏng chừng là không có sắc mặt tốt.

Trong mắt Giang Kỳ toát ra một tia thương hại.

Em gái đúng là quá đáng thương.

Đáng để đồng tình!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 352: Chương 352



Ninh Kiều đã mong chờ ngày này suốt nhiều năm.

Chỉ trong hơn một tháng ôn thi, các điểm chính của kỳ thi đại học tràn ngập trong đầu cô. Ngoại trừ khi ngủ, hầu hết thời gian cô đều tập trung vào việc học, không thể nghĩ đến những chuyện khác. Những thứ như có đỗ đại học hay không, đỗ đại học nào, xa nhà bao nhiêu, tất cả đều tạm thời bị bỏ qua, mọi chuyện đành đợi sau kỳ thi mới tính.

Trường trung học phổ thông quân khu quá xa, đi xe đạp mất hơn bốn mươi phút, nên Ninh Kiều đi sớm hơn một chút.

Tuy nhiên, khi đến nhà để xe, cô thấy mặt Phó Thiến Nhiên trắng bệch.

Phó Thiến Nhiên cũng đăng ký thi đại học giống như Ninh Kiều. Trong thời gian ôn thi, Phó Thiến Nhiên nhờ mẹ mang sổ ghi chép ôn thi của mình đưa cho Ninh Kiều, Lạc Thư Lan lén lút đến, rồi lại lén lút đi. Trước khi đi còn nhỏ giọng dặn dò, bảo Ninh Kiều đừng để người khác biết, nếu không ai cũng sẽ đến mượn sổ, Phó Thiến Nhiên sẽ không vui. Sau đó, Ninh Kiều bảo Lạc Thư Lan đợi một chút, về phòng lấy một bộ tài liệu mà mình đã chuẩn bị đưa cho bà ta. Ninh Kiều xem sổ ghi chép của Phó Thiến Nhiên, thấy rất logic và có ích cho mình, còn Phó Thiến Nhiên cũng vậy. Trong hơn một tháng này, họ dường như trở thành chiến hữu, cùng hướng tới một mục tiêu.

Lúc này, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Thiến Nhiên, bỗng nhiên Ninh Kiều có dự cảm không lành.

Cô lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Dây xích xe đạp bị ai đó tháo ra rồi."

Ninh Kiều biến sắc, lập tức đi tìm xe đạp của mình.

Nhưng Phó Thiến Nhiên lại nói: "Cả hai xe đạp của chúng ta đều bị tháo dây xích."

Các thí sinh thi đại học trong khu người nhà, có người nhà không có xe đạp, đã ra khỏi nhà sớm đi đến điểm thi.

Những người còn lại có xe đạp, cũng giống như Ninh Kiều, đến nhà để xe vào lúc này.

Xe đạp là vật hiếm, trong nhà để xe không nhiều, nhưng những chiếc xe có ở đây, đều bị tháo dây xích, không thể đi được.

Bọn họ tìm một vòng, không thấy dây xích, trong lòng nặng trĩu, mồ hôi lạnh rịn ra.

"Ai làm chuyện này?"

"Ai lại thiếu đức như vậy, biết chúng ta đi thi đại học mà cố tình tháo dây xích?"

Mấy ngày trước, Ninh Kiều đã đến trường trung học phổ thông quân khu để kiểm tra, tối qua trước khi đi ngủ, còn đặc biệt kiểm tra lốp xe đạp. Nhưng không ai ngờ rằng, chiếc xe đạp để trong nhà để xe lại bị người ta động tay động chân.

Mọi người lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, có hai người gần như bật khóc, Ninh Kiều nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng hai mươi phút nữa là đến kỳ thi đại học. Thời gian dự trữ vốn dĩ đủ, nhưng nếu đi bộ đến trường trung học phổ thông quân khu, rất có thể sẽ không kịp.

"Bây giờ đừng nói mấy chuyện này nữa." Ninh Kiều nói, "Không biết dây xích xe ở đâu, đẩy xe đến chỗ bác sửa xe chắc chắn không kịp. Chúng ta mau xuất phát đến điểm thi, trên đường đừng chậm trễ, có lẽ sẽ không muộn."

Nhưng rõ ràng, đây là biện pháp bất đắc dĩ. Khổ luyện hơn một tháng, dù không đỗ cũng không thấy hối tiếc, nhưng nếu vì bị người ta động tay động chân vào xe mà không kịp giờ thi, bị loại bỏ không lý do, ai cũng không cam lòng.

Đi bộ đến trường trung học phổ thông quân khu, thực sự quá mất thời gian. Đi chuyến này, mọi người đều không còn sức để nói, làm sao còn tâm trí mà thi?

Các thí sinh bị đả kích như vậy, có người đỏ mắt, có người thì đang than thở.

Ninh Kiều nghiêm túc nói: "Đừng nói những lời bi quan nữa, ai cũng sẽ không kịp."

"Đúng." Phó Thiến Nhiên tiếp lời, "Mau đi thôi, không thử làm sao biết kết quả."

Ninh Kiều đi phía trước, Phó Thiến Nhiên theo sau.

Lác đác có vài người cũng đi theo, nhưng bước chân không nhanh như Ninh Kiều.

Lúc này, một giọng nói nhẹ vang lên.

"Chị Ninh Kiều!"

Ninh Kiều quay đầu lại.

Không xa, từ nhà phó đoàn trưởng Tiền và Lưu Lệ Vi, một cô bé thò đầu ra.

Cô bé vẫy tay gọi Ninh Kiều.

Những người trong khu người nhà cũng lo lắng cho Ninh Kiều, bảo con gái Lưu Lệ Vi đừng làm phiền, đã đến lúc này rồi, thí sinh không thể chậm trễ.

Nhưng con gái Lưu Lệ Vi trông có chút rụt rè, ánh mắt lại chân thành, Ninh Kiều bước vài bước đến gần: "Có chuyện gì vậy?”

"Nhà em có xe đạp." Cô bé nói nhỏ.

Năm nay cô bé cũng lên cấp ba, phó đoàn trưởng Tiền mua một chiếc xe đạp, để vợ hàng ngày đưa cô bé đi học. Xe đạp nhà ai cũng quý, mới mua không lâu, còn không nỡ đi, càng không muốn để trong nhà để xe, sợ gió mưa làm hỏng xe mới.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 353: Chương 353



Nhiều năm qua, con gái Lưu Lệ Vi đã thân thiết với Giang Quả Quả, thường xuyên nghe cô bé kể về chị dâu nhỏ của mình. Cô bé vẫn nhớ vài năm trước, có lần Ninh Kiều đưa cho Giang Quả Quả một viên kẹo trái cây, thấy cô bé ở bên cạnh cũng nhét cho cô bé một viên, dặn không được kể cho mẹ biết.

Giờ đây Ninh Kiều gặp khó khăn, con gái Lưu Lệ Vi không nghĩ ngợi gì, liền nhét cho cô một chùm chìa khóa xe đạp, nói nhỏ: "Xe đạp ở trong nhà, chị vào nhẹ nhàng thôi, đừng để mẹ em nghe thấy."

Trong mắt Ninh Kiều lóe lên niềm vui bất ngờ, vội vàng cảm ơn, nhận chìa khóa xe đạp rồi vào nhà.

Xe đạp nhà họ Tiền đặt ở góc phòng khách, trên đó phủ một tấm vải, cô bé kéo tấm vải ra, nhìn vào trong, thấy mẹ không có động tĩnh gì, liền thúc giục Ninh Kiều đi mau đi.

Khi Ninh Kiều đẩy xe ra ngoài, cô bé thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ bước ra ngoài phòng mẹ, áp tai vào cửa.

Nhưng tai vừa áp vào cửa, cửa phòng liền mở ra.

Lưu Lệ Vi lườm con gái một cái.

Cô bé lập tức hoảng hốt, đẩy mẹ vào trong phòng.

"Mẹ biết rồi." Lưu Lệ Vi bực bội nói, "Mẹ con không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ."

Cô bé tròn xoe mắt, khi phản ứng lại mới nở nụ cười: "Con biết mà, mẹ là tuyệt nhất!"

Lưu Lệ Vi thở dài.

Xe đạp nhà cô bé còn mới, Ninh Kiều phải đi thật cẩn thận!

Các thí sinh trong khu người nhà thấy Ninh Kiều đi về phía nhà phó đoàn trưởng Tiền, đều thắc mắc trong lòng, chuyện gì không thể đợi thi xong rồi nói? Cô còn thúc bọn họ đi nhanh lên, bản thân không phải cũng lỡ việc sao?

Nhưng ai ngờ, chỉ sau một hai phút thắc mắc, liền thấy Ninh Kiều đẩy xe đạp ra, rồi cô leo lên xe.

Trong lòng các thí sinh trong khu người nhà đều nguội lạnh.

Khi thấy Ninh Kiều đạp xe ngang qua, mỗi người đều có tâm trạng phức tạp, có người ngưỡng mộ, có người mơ hồ, nhiều hơn là tự trách.

Phó Thiến Nhiên thở phào nhẹ nhõm cho Ninh Kiều, bước nhanh hơn: "Mọi người mau đi thôi, không thì muộn mất."

Ánh mắt Ninh Kiều lướt qua từng thí sinh, nhanh chóng nói: "Thiến Nhiên, mau lên xe."

Phó Thiến Nhiên ngỡ ngàng, thời gian gấp rút, không thể do dự từ chối, liền bước tới: "Để tôi đạp, tôi đạp nhanh."

Ninh Kiều xuống xe, ngồi lên yên sau, Phó Thiến Nhiên đạp xe, hai người không nói thêm gì.

Nhìn họ "vèo" một cái đi xa, rồi dần biến mất, ánh mắt của những thí sinh còn lại ảm đạm.

Dù hy vọng mong manh, cũng phải cố gắng, không thể từ bỏ dễ dàng.

Những người còn lại vực dậy tinh thần, nhanh chóng rời khỏi cổng khu người nhà.

Các gia đình quân nhân nhìn thấy cảnh này, đều lo lắng.

Có người có con đi thi, mẹ vội vàng đuổi theo, nếu con còn nhỏ, thật sự muốn cõng đi.

Bọn nhỏ và vợ của quân nhân trong khu người nhà quân khu hầu như không mấy khi chịu khổ, thể lực kém, bước chân chậm.

Nhìn đường đi xa xôi, có người nản lòng, ngay cả lòng quyết tâm cũng cạn kiệt.

Nhưng đây là kỳ thi đại học.

Giấc mơ đại học đẹp như vậy, bọn họ rất muốn thực hiện nó.

Các thí sinh động viên nhau.

Đột nhiên, nghe thấy tiếng xe chạy ầm ầm.

Mọi người ngẩn ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một chiếc xe quân đội chạy tới, dừng lại, người lái xe xác nhận một lượt, rồi nở nụ cười: "Tình huống đặc biệt, vợ phó đoàn trưởng Giang và con gái chính ủy Phó đặc biệt đạp xe đến đơn vị xin lính gác đi xin lãnh đạo điều xe quân đội, để tôi đến đón các người."

Tất cả mọi người như đang mơ.

Bọn họ đứng ngẩn ngơ, cho đến khi nghe thấy thúc giục: "Mau lên xe, còn kịp!"

Các thí sinh vẫn ngây ra.

Mấy người mẹ đi cùng con đỏ mắt.

Ai cũng nghĩ, Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên không thèm để ý đến những người khác trong khu người nhà, không buồn quan tâm bọn họ, dù sao bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, ít đi một đối thủ, cơ hội vào đại học của mình cũng lớn hơn. Điều này là hợp lý, không đáng trách.

Nhưng không ngờ, đến phút nguy cấp nhất, bọn họ vẫn sẵn lòng đi vòng đến cổng quân khu.

Chỉ để tất cả thí sinh trong khu người nhà, đều có thể tham gia thi.

Khi xe quân đội đi xa, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, một người mẹ nói: "Sao chúng ta không nghĩ đến việc chạy đến đơn vị hỏi lãnh đạo xem có thể xin một chiếc xe quân đội không?"

"Đầu óc người trẻ, nhanh nhạy hơn chúng ta..."

"Không chỉ nhanh nhạy, mà còn rộng lượng!"

——————————————

Từ khi nghe tin kỳ thi đại học được khôi phục đến khi kỳ thi chính thức kết thúc, chỉ hơn một tháng thời gian.

Có người đi dò hỏi, nói là kết quả thi đại học sẽ có rất nhanh, nhiều nhất là trước Tết, việc tuyển sinh đại học sẽ hoàn tất.

Giang Quả Quả thở dài, tại sao đại học lại gấp gáp như vậy, không thể để chị dâu nhỏ ở nhà thêm một thời gian nữa sao?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 354: Chương 354



Anh cả của cô bé, có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng là người lớn, cảm xúc biểu lộ không phong phú như cô bé.

Giang Quả Quả là cô bé hiền lành, cô bé được sự đồng cảm của anh ba, giờ cô bé lại bắt đầu đồng cảm với anh cả.

"Chị dâu nhỏ không ở nhà, chúng ta phải sống thế nào đây..." Giang Quả Quả thở dài nói.

"Nên sống thế nào, thì cứ sống như vậy thôi." Giang Hành bình thản đáp.

"Thế sống như thế nào?" Giang Quả Quả hỏi.

Giang Hành: …

Không biết, chưa nghĩ ra.

Hạ Vĩnh Ngôn nói với Giang Hành, thực sự có rất ít người có thể đỗ đại học, nên anh yên tâm, có lẽ vợ anh căn bản không đỗ.

Nhưng thực ra Giang Hành hy vọng Ninh Kiều có thể đỗ.

Từ mấy năm trước, khi anh nghe cô nói về đại học, đã nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt trong trẻo của cô.

Mặc dù Ninh Kiều luôn nói mình đã quen và thích nghi với việc sống cùng các em, nhưng Giang Hành luôn cảm thấy mình nợ cô quá nhiều. Năm đó cô mới mười tám tuổi, còn ngây thơ, xa xứ đến hòn đảo này, buộc phải hòa nhập với anh và các em, đã từng có những lúc bơ vơ không biết làm gì, chỉ là cô không bao giờ nhắc đến.

Bây giờ, Ninh Kiều muốn rời khỏi nhà, như viện trưởng Nhiếp đã nói, khát khao một bầu trời rộng lớn hơn. Giang Hành có thể chấp nhận, cũng sẵn lòng để cô rời đảo, đi trải nghiệm những điều tươi đẹp chưa từng thử.

Chỉ là, anh muốn làm hết sức mình, để ở bên cô.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Ninh Kiều hoàn toàn thư giãn.

Cô trở lại nhà trẻ, tiếp tục công việc của mình. Về điểm thi, viện trưởng Nhiếp và các đồng nghiệp khác đều không nhắc đến, không ai cố ý tạo áp lực cho cô.

Chỉ có Lư Thành Phúc đến hỏi mấy lần, hỏi Ninh Kiều có thể đỗ đại học không.

Ninh Kiều lắc đầu: “Không biết.”

“Con gái tôi cũng đi thi đại học, nó nói nếu thực sự đỗ, tốt nhất là ở lại học ở Tây Thành, về đảo cũng tiện hơn.” Lư Thành Phúc nói, “Phó viện trưởng Ninh, cô có định đăng ký vào trường ở Tây Thành không?”

Đây lại là một vấn đề Ninh Kiều chưa thực sự cân nhắc.

Viện trưởng Nhiếp thấy vậy, liền cười cắt lời Lư Thành Phúc: “Phó viện trưởng Ninh khó khăn lắm mới được thư giãn mấy ngày, chuyện trường học, đợi có điểm rồi nói.”

——————————————

Kỳ thi đại học kết thúc, nhưng những chuyện liên quan đến kỳ thi chưa kết thúc.

Hôm đó các thí sinh quá vội vàng, không nghĩ xem ai đã tháo xích xe đạp của bọn họ, nhưng khi lãnh đạo đơn vị điều xe quân đội đưa người nhà quân nhân đi thi, nghe về việc này có ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, không thể không điều tra, càng không thể không quản lý.

Thực ra xích xe đạp đã được trả lại, có lẽ là đêm hôm đó, thần không biết quỷ không hay, người đàn ông khỏe mạnh trực tiếp gắn xích lại, ít nhất về kinh tế, không ai bị thiệt hại.

Nhưng khi sắp thi đại học, xảy ra chuyện như vậy, mỗi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng.

Lãnh đạo đơn vị mời mấy gia đình trong khu người nhà quân khu đi điều tra.

Lạc Thư Lan, Tưởng Bội Dung, chủ nhiệm Bạch và Đổng Tinh Mai đều tham gia.

Chỉ là, bắt đầu điều tra từ đâu?

Bốn người phụ nữ không tìm ra sự thật, nhưng lại bị mấy người trẻ tuổi làm sáng tỏ.

Hôm đó, Ninh Kiều và La Cầm gặp Lại Tiểu Sương trong sân khu người nhà.

Mắt Lại Tiểu Sương sưng húp, có dấu vết của việc khóc.

Và nhìn sưng như vậy, thì chắc là khóc rất dữ dội.

“Trước đây Lại Tiểu Sương ôn tập rất chăm chỉ, nhưng cuối cùng cũng không đi thi. Nói là đến phút cuối cùng sợ hãi, cảm thấy mình không đỗ.” La Cầm nói.

“Cô nghe ai nói?” Ninh Kiều hỏi.

“Chồng cô ta.” La Cầm nói, “Chồng cô ta nói với Hạ Vĩnh Ngôn, nói cô ta căn bản không phải là người học hành, chỉ là nói cho vui, cuối cùng không đi thi.”

Nói đến đây, La Cầm đối diện với nụ cười giễu cợt của Ninh Kiều, má cô ta hơi đỏ: “Cô cũng biết, miệng Hạ Vĩnh Ngôn rất to, đặc biệt thích nói những chuyện trong nhà, mỗi lần về đều kể một rổ chuyện trong đơn vị, không nghe thì không vui.”

Ninh Kiều cười: “Nhưng suốt hơn một tháng đó, cô ta luôn ôn tập, tại sao đến phút cuối lại bỏ cuộc?”

“Không biết.” La Cầm nhún vai.

“Các người đương nhiên không biết rồi.” Đinh Lệ Quyên đi từ xa tới, thần bí nói.

“Cô biết?” Ninh Kiều hỏi.

Đinh Lệ Quyên bắt đầu làm ra vẻ.

Nhưng Ninh Kiều và La Cầm không ép hỏi, nhìn chủ đề sắp chuyển sang hướng khác, cô ta mới vội vàng mở miệng.

“Dạo trước tôi đi khám ở bệnh viện quân khu, gặp ông chồng nhà họ Thi ở khoa sản.” Đinh Lệ Quyên nói.

Lúc này Ninh Kiều và La Cầm mới bừng tỉnh.

Thảo nào, Lại Tiểu Sương là vì có thai, nên không đi thi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 355: Chương 355



“Nhưng không đơn giản như vậy đâu.” Đinh Lệ Quyên ngừng lại một chút, rồi nói, “Thi Kiến Thiết đi bệnh viện quân khu, là muốn nhờ bác sĩ làm giả giấy chứng nhận mang thai.”

Ninh Kiều kinh ngạc: “Làm sao có thể làm giả được?”

“Anh ta định đưa vợ anh ta đến bệnh viện rút máu, bảo bác sĩ làm giả, nói là vợ anh ta mang thai, không cho cô ta đi thi đại học.” Đinh Lệ Quyên nói.

Ninh Kiều và La Cầm đều sững sờ.

Trong khu nhà này cũng có nhiều quân nhân phản đối vợ mình đi thi đại học, nhưng thường thì vợ chồng cùng thương lượng với nhau, đâu như Thi Kiến Thiết, bất chấp thủ đoạn, nghĩ ra cách hèn hạ như vậy.

“Rồi sao nữa?”

“Sao nữa à, bác sĩ tất nhiên không đồng ý. Thi Kiến Thiết lại nghĩ ra cách khác, nhờ người lấy tờ giấy có in tên bệnh viện, tự mình giả mạo bệnh án.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta biết Lại Tiểu Sương chưa từng trải, dễ bị lừa.”

“Anh ta năn nỉ mãi, Lại Tiểu Sương mới đồng ý không đi thi, an tâm sinh con. Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, Lại Tiểu Sương nghe nói bệnh án phải có dấu mộc, cô ta muốn đi thi, nhưng thẻ dự thi đã bị Thi Kiến Thiết xé nát.”

“Lại Tiểu Sương khóc cả đêm, làm ầm ĩ ở nhà, đến nửa đêm hai, ba giờ sáng, chạy đến nhà xe phá phách. Thi Kiến Thiết không ngăn cản, chỉ nói mình biết lỗi, để cô ta muốn làm gì với xe đạp thì làm.”

La Cầm nhíu mày: “Sao cô biết?”

“Nhà tôi ở sát bên bọn họ.” Đinh Lệ Quyên nói, “Tôi mới mang thai không lâu, ngày nào cũng nôn, nôn đến mức không ăn được gì, nửa đêm lại thèm ăn, kêu chồng tôi dậy nấu cho tôi. Tiếng ồn từ nhà bên cạnh tôi nghe rõ mồn một. Nhưng lúc đó tôi không rõ cô ta phá gì ở nhà xe, sáng hôm sau nghe mọi người kể lại mới biết.”

“Mấy ngày nay chủ nhiệm Bạch đang điều tra vụ xích xe đạp...” La Cầm nói.

Đinh Lệ Quyên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi thấy Lại Tiểu Sương cũng đáng thương, dù sao cuối cùng các thí sinh cũng không trễ giờ, nên tôi không nỡ nói. Theo tôi, việc này phải trách Thi Kiến Thiết, ai lại bắt nạt người như vậy chứ?”

“Lại Tiểu Sương không đi thi được, còn hại người khác, thật quá đáng.” La Cầm nói, “Tôi nghĩ nên tố cáo.”

“Thi Kiến Thiết nói dối lừa vợ, còn tự ý xé thẻ dự thi của cô ta, hơn nữa vợ anh ta đi tháo xích xe đạp người khác anh ta cũng không cản, bây giờ lãnh đạo đang điều tra, anh ta còn bao che nữa.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta là người tốt sao?”

Đinh Lệ Quyên và La Cầm tranh cãi xem ai trong hai người họ phạm lỗi nặng hơn.

Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng——”

Đinh Lệ Quyên và La Cầm đồng loạt nhìn cô.

“Bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.” Ninh Kiều nói.

Đinh Lệ Quyên và La Cầm ngây ra một lúc.

Có lý, hai người bọn họ đều phải nhận đơn tố cáo!

——————————————

Ba đồng chí nữ cùng tố cáo Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương.

Do ảnh hưởng xấu, tổ chức nhanh chóng xử lý.

Khi tận mắt thấy Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương bị buộc phải chuyển ra khỏi khu người nhà quân khu, các thí sinh suýt nữa lỡ kỳ thi đại học đều cảm thấy hả hê.

Hai người bọn họ đóng cửa làm loạn thế nào thì không liên quan đến mọi người, nhưng vì tâm lý không tốt, suýt nữa liên lụy mọi người bỏ lỡ kỳ thi quan trọng như vậy, là không thể chấp nhận.

Các thí sinh và gia đình nhớ lại tình cảnh lúc đó, đều có chút sợ hãi. Nếu không nhờ Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đến đơn vị, xin xe quân đội, thì chỉ có thể đợi đến năm sau thi lại.

——————————————

Thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai, gần hai ngàn giáo viên ở Tây Thành tham gia chấm thi đại học.

Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có kết quả.

Trong số các đồng nghiệp ở nhà trẻ, cũng có người đang chờ kết quả thi đại học.

Mọi người ngoài mặt nói chỉ thi cho vui, nhưng thực ra ai mà không để ý đến điểm số cuối cùng.

Lư Thành Phúc hỏi Ninh Kiều: “Phó viện trưởng Ninh, cô có lo lắng không?”

Ninh Kiều gật đầu: “Lo đến mức ngủ không yên.”

Lư Thành Phúc cười lớn: “Cô thật thà quá.”

Ninh Kiều mong ngóng đến lúc có kết quả thi đại học, nhưng lại lo lắng lúc đó mình không dám nhìn kết quả cuối cùng.

Cứ như thế, ngày đêm trông ngóng, cuối cùng khi cô đang làm việc, thì nghe tin có kết quả.

Ninh Kiều ngỡ ngàng.

“Mau đi xem!” Viện trưởng Nhiếp nói.

Ninh Kiều bừng tỉnh, lập tức chạy ra ngoài.

Khu người nhà quân khu gần nhà trẻ, cô đi làm thường không đi xe, bây giờ muốn đến cổng phòng tuyển sinh xem điểm, phải đi bộ. Đúng lúc nhà trẻ đang mua sắm một lượng lớn đồ dùng, tài xế nhà máy lái xe giao hàng đến, chưa kịp quay đầu, bỗng thấy viện trưởng Nhiếp ra sức vẫy tay.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 356: Chương 356



“Chờ chút!” Viện trưởng Nhiếp gọi to, “Có thể cho mấy đồng chí ở đây đi nhờ đến phòng tuyển sinh không?”

Đi phòng tuyển sinh cũng tiện đường, tài xế đồng ý, nhưng khi chở mọi người đi, vẫn còn ngơ ngác.

Nhà trẻ quân khu là đơn vị tốt như thế, sao lại muốn thi vào đại học?

Đúng là có chí tiến thủ.

Ngồi trên xe, mấy đồng chí đều hồi hộp, không còn lòng dạ nào mà nói chuyện.

Đến khi có người nhắc nếu không đỗ thì làm sao, tài xế phía trước nói: “Không đỗ thì sao? Chẳng lẽ c.h.ế.t à?”

“Không phải ai cũng có thể trở thành sinh viên đại học, người trẻ à, có chí cầu tiến là tốt, nhưng cũng phải bình tĩnh.”

“Cứ để mọi việc tự nhiên, dù sao các cô cũng có đơn vị tốt, không đỗ đại học vẫn có cơm ăn!”

Lời này làm mọi người sáng suốt ra, kể cả Ninh Kiều.

Dù thi không đỗ, cũng không thay đổi được hiện tại.

Con đường tương lai còn dài, tham gia kỳ thi đại học, đã thêm một trải nghiệm phong phú cho cuộc sống, vậy là đủ.

Xe dừng gần cổng phòng tuyển sinh.

Các đồng chí ở nhà trẻ cảm ơn bác tài xế, rồi ngay lập tức chen vào đám đông.

Đây là kỳ thi đại học đầu tiên sau khi được khôi phục, chỉ công bố điểm chuẩn và danh sách trúng tuyển.

Trước tấm giấy đỏ lớn dán ngoài phòng tuyển sinh, rất nhiều người tụ tập, kẻ vui người buồn. Sau khi xem xong danh sách trúng tuyển và điểm chuẩn, nhiều đồng chí ngơ ngác, chưa rời đi ngay, khiến đám đông ngày càng đông hơn, Ninh Kiều hoàn toàn không chen vào được.

Không chen vào được cũng phải chen.

Dáng người Ninh Kiều nhỏ nhắn, nhưng mắt tốt, khó khăn lắm mới chiếm được vị trí, liếc mắt thấy bóng dáng quen thuộc, nhận ra là Phó Thiến Nhiên.

“Cô đỗ rồi.” Phó Thiến Nhiên chỉ vào hàng đầu tiên trên tấm giấy đỏ, đó là tên của Ninh Kiều, “Nhìn kìa, cô đỗ rồi!”

Xung quanh là tiếng ồn ào.

Trái tim Ninh Kiều chậm một nhịp, ánh mắt nhìn vào tấm giấy đỏ, thấy tên mình.

“Thiến Nhiên, con cũng đỗ rồi!” Lạc Thư Lan cũng đến, kêu lên.

Thời gian như ngừng lại.

Trở lại năm năm trước, khi cô đứng ở khu người nhà, phát hiện mình và Phó Thiến Nhiên đều đỗ vào trường tiểu học quân khu.

Thoáng chốc, năm năm đã qua, lại xảy ra chuyện vui hơn nữa.

Phó Thiến Nhiên xúc động ôm lấy Lạc Thư Lan.

Những đồng chí không đỗ thì bực mình, để hai người ôm nhau một bên.

Ninh Kiều thu ánh mắt lại, bước ra khỏi đám đông, bước chân nhẹ bẫng.

Trái tim cô đập thình thịch, mong muốn chia sẻ tin vui này với Giang Hành.

Ninh Kiều chạy về phía quân khu.

Cô thật sự chạy, không để ý quân khu cách xa bao nhiêu, cũng không để ý chạy bao lâu.

Cho đến khi chạy giữa đường, cô gặp Giang Hành.

Giang Hành nghe nói hôm nay đã công bố danh sách trúng tuyển, anh tạm thời không thể rời đi. Sau khi huấn luyện xong, mới ra khỏi đơn vị.

Anh nghĩ rằng Ninh Kiều chắc chắn không dám xem, mình phải tranh thủ thời gian đi xem danh sách, rồi báo tin cho cô.

Giang Hành hy vọng Ninh Kiều sẽ đỗ.

Nụ cười của cô luôn tươi sáng rạng rỡ, anh chỉ muốn giữ lại vẻ đẹp đó.

Tuy nhiên, phó đoàn trưởng Giang đi xe đến giữa đường, phát hiện mình đã đánh giá thấp vợ.

Ninh Kiều đã sớm đến phòng tuyển sinh xem danh sách trúng tuyển, vội vàng chạy đi gặp anh.

Tháng mười hai, thời tiết tuy không lạnh như các thành phố khác, nhưng cũng có chút se lạnh.

Ninh Kiều mặc khá nhiều, còn quàng chiếc khăn mẹ đan, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tóc cô được ánh nắng nhuộm thành màu vàng nhạt, làm làn da càng trắng hơn, khi thấy anh, chưa kịp mở miệng, đã không kìm được mà cười.

Cô cười đến mức mắt cong lên, biểu cảm rất sống động.

Từ xa chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.

Giang Hành kịp thời phanh xe, chân dài đứng trên đất, giữ thăng bằng cho xe đạp, cười ôm lấy vợ vào lòng.

Anh biết mà, kết quả chắc chắn là tốt.

“Em không khóc à?” Anh hỏi.

Ninh Kiều ngẩng đầu ở trong lòng n.g.ự.c anh: “Sao lại phải khóc?”

“Anh tưởng em sẽ vui đến mức khóc lóc.” Giang Hành cười khẽ, “Anh còn mang theo khăn tay.”

Ninh Kiều bảo anh cất khăn tay đi.

Cô không muốn khóc chút nào, ngược lại cười đến mỏi miệng.

Nhưng niềm vui này thật sự rất có lực lượng.

Ninh Kiều hy vọng cô có thể cười lâu hơn.

Cô mỉm cười, mắt ánh lên niềm vui.

Cuộc sống là phải có hy vọng!

—————————————————

Danh sách trúng tuyển đã có, giờ phải điền nguyện vọng.

Mỗi người được điền ba nguyện vọng, còn được trường nào chấp nhận thì phải đợi nhận được giấy báo trúng tuyển mới biết.

Trong khu người nhà, không nhiều người đỗ đại học.

Ngoài Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đỗ, còn hai người nữa là con gái của tư lệnh và con trai của một cán bộ văn phòng.

Các đồng chí đỗ đại học, lúc này không nên khoe khoang, vì kết quả thi của nhiều người không tốt, giờ mà khoe khoang thì thật thiếu suy nghĩ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 357: Chương 357



Thực ra Giang Quả Quả luôn nhạy bén, chỉ là trước đây còn nhỏ, tính tình kiêu ngạo, không muốn nể mặt người lớn trong khu người nhà, giờ cô bé đã là học sinh trung học, dưới sự chỉ dẫn của chị dâu nhỏ, cô bé dần học được cách để ý đến cảm xúc của người khác, trở nên rất khiêm tốn.

Khiêm tốn đến mức khi chủ nhiệm Bạch đến nhà gõ cửa, cô bé cũng không dám cười.

Mọi người đều buồn, cô bé không nên xát muối vào vết thương.

Chủ nhiệm Bạch nhìn dáng vẻ cúi đầu của Giang Quả Quả, tưởng rằng đứa trẻ này không nỡ rời chị dâu.

Nhưng khi đến gần, phát hiện cô bé đang nén cười, hỏi ra, cô bé cũng nói lời nói thật.

Chủ nhiệm Bạch: ...

Dù sao cũng hiểu chuyện hơn, coi như tiến bộ.

Chủ nhiệm Bạch: “Con tôi gọi điện từ thôn ủy, nói là cũng đỗ đại học rồi.”

Giang Quả Quả mới cười: “Dì Bạch, sao dì không nói sớm!”

Chủ nhiệm Bạch đến tìm Ninh Kiều để hỏi về việc điền nguyện vọng.

Hai người ngồi nói chuyện trong phòng sách một lúc lâu, trời đã tối, Ninh Kiều mới tiễn bà ta ra cửa.

Sau khi chủ nhiệm Bạch đi, Ninh Kiều bắt đầu thảo luận với Giang Hành về nguyện vọng của mình.

Nếu học ở Tây Thành, bọn họ có thể thường xuyên gặp nhau, không có vấn đề về thời gian và khoảng cách.

“Nhưng thực ra em mong muốn vào Đại học Kinh Thị hơn.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều hơi sững sờ: “Sao anh biết?”

Năm Ninh Kiều mười chín tuổi, Giang Hành đã xin nghỉ phép để cùng cô về quê.

Ngoài việc trở về An Thành, bọn họ cũng đến Càn Hưu Sở ở Kinh Thị để thăm ông cụ Giang.

Khi ra khỏi Càn Hưu Sở, Giang Hành đã dẫn cô về nhà lúc nhỏ của mình.

Đó là hai căn tứ hợp viện nằm liền kề nhau, Ninh Kiều đi vào trong và đọc nhật ký của mẹ Giang Hành viết khi anh còn nhỏ, ghi lại từng chi tiết nhỏ về tuổi thơ của Giang Hành.

Lúc đó, rõ ràng Ninh Kiều bị xúc động, và điều khiến cô xúc động hơn nữa là khi ra khỏi tứ hợp viện, đi qua những con ngõ quanh co và đến trước cổng Đại học Kinh Thị.

Khi đó chưa có tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học, Giang Hành nhìn Ninh Kiều nhìn cổng Đại học Kinh Thị rất lâu rất lâu.

Không có học sinh nào mà không khao khát vào học tại Đại học Kinh Thị, trở thành sinh viên của Kinh Đại.

“Kinh Thị cách Tây Thành quá xa.” Ninh Kiều nói, “Đi tàu hỏa cũng mất rất nhiều thời gian, chúng ta khó mà thường xuyên gặp nhau.”

“Mỗi năm anh đều có phép nghỉ thăm người thân.” Giọng điệu Giang Hành ấm áp, “Em có kỳ nghỉ đông và hè.”

“Cộng lại cũng có——” Giang Quả Quả tính toán cẩn thận.

“Bốn tháng.” Ninh Kiều cười.

Giang Quả Quả càng thêm sầu não, nhìn về phía anh cả.

Anh cả không thể hiện cảm xúc, hiện giờ cô bé không thể đoán được suy nghĩ thực sự của anh cả.

Một năm có bốn tháng có thể gặp nhau, nói ra cũng không ít.

Nhưng đối với cặp đôi quen sống cạnh nhau, thời gian xa cách này quá dài.

Ninh Kiều cầm chiếc cốc tráng men, nước đã nguội, nhưng cô vẫn chưa uống.

Giang Hành nắm lấy tay vợ.

Bề ngoài của vợ anh rất dễ đánh lừa người khác, dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương khiến mọi người tưởng rằng cô rất mềm mỏng, nhưng thực ra, suốt những năm qua, anh chưa bao giờ thấy Ninh Kiều không quyết đoán khi gặp chuyện. Dù là trong cuộc sống hay công việc, một khi Ninh Kiều đã quyết định, cô sẽ không lùi bước, dù giải quyết bằng cách mềm mỏng hơn, mục tiêu của cô vẫn luôn kiên định.

Lần này cô do dự là vì anh.

Vì anh, Ninh Kiều đã nhượng bộ quá nhiều lần.

Lần này, Giang Hành không muốn cô lại hy sinh giấc mơ của mình vì anh, vì gia đình này.

Một đời người rất dài, bốn năm xa cách không phải là ngắn, nhưng trong thời gian này, đâu phải bọn họ không thể gặp nhau.

Hơn nữa, anh cũng đang nỗ lực, có lẽ bọn họ sẽ không cần phải xa nhau suốt bốn năm.

Giang Quả Quả chờ đợi anh cả thuyết phục chị dâu nhỏ, mong chị ấy sẽ về nhà thường xuyên, không đi đến thành phố quá xa.

Nhưng không ngờ, khi cô bé vào bếp pha một cốc sữa mạch nha, trở lại, đã bị Giang Kỳ ngăn lại ngoài cửa.

“Suỵt.” Giang Kỳ ra hiệu im lặng.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Quả Quả hỏi.

“Anh cả đang thuyết phục chị dâu nhỏ học ở Kinh Thị.”

Giang Quả Quả: ???

Anh cả không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho em gái chứ!

——————————————————

Lần này, Giang Hành không nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho các em trong nhà.

Anh khuyến khích Ninh Kiều đăng ký Đại học Kinh Thị, mọi quyết định đều vì cô.

Ninh Kiều ngọt ngào, biết làm nũng, khen ngợi anh tại sao lại tốt như thế.

Giang Hành cười nói: “Anh có chút tâm tư.”

“Tâm tư gì?”

“Khi em đến Kinh Thị, có thể giúp anh chăm sóc ông nội.”

Ninh Kiều cười khẽ.

Anh nói vậy chỉ để cô không mang gánh nặng tâm lý quá nặng nề.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 358: Chương 358



Nhưng thực ra, nghĩ đến việc Kinh Thị gần ông nội, có thể chăm sóc cho ông cụ, về nhà mẹ đẻ cũng không phiền như hiện tại, cô cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Sau khi điền nguyện vọng, cả nhà bắt đầu yên tâm chờ giấy báo trúng tuyển.

Kinh Thị không dễ đỗ, dù cô đã qua điểm chuẩn, nhưng không biết được bao nhiêu điểm, nên cô đã chọn hai trường để dự phòng, một là Đại học An Thành, một là Đại học Tây Thành.

Ninh Kiều viết hai lá thư, gửi cho cha mẹ và anh chị, cùng với ông cụ Giang.

Không cần đoán cũng biết hai bên phụ huynh sẽ vui mừng như thế nào, chắc chắn khi nhận được thư sẽ cười rộn ràng trong sân. Chẳng bao lâu, tất cả mọi người trong khu nhà công nhân viên chức nhà máy luyện kim An Thành và Càn Hưu Sở ở Kinh Thị sẽ biết tin vui này.

Cuối tháng mười hai, Phó Thiến Nhiên và con gái của tư lệnh trong khu người nhà đã nhận được giấy báo nhập học của mình. Một người đỗ Đại học Lăng Thành, một người đỗ Tân Thị. Con trai của một cán bộ văn phòng thì đỗ vào một trường cao đẳng ở Tây Thành.

Còn giấy báo nhập học của Ninh Kiều mãi vẫn chưa được gửi tới.

Ngày nào cô cũng chờ, thỉnh thoảng còn chạy ra bưu điện hỏi xem có phải giấy báo của mình bị lạc mất không.

Nhân viên bưu điện quen thuộc với cô, cũng hiểu tâm trạng lo lắng của cô, nên nói: "Cô đừng lo, khi nào nhận được giấy báo, chúng tôi sẽ lập tức gửi tới cho cô."

Chẳng bao lâu sau, thật sự có một nhân viên bưu điện tới.

Ninh Kiều và Giang Hành vui mừng chạy ra, nhưng nhận được chỉ là thư hồi âm của ông cụ Giang.

Nhân viên bưu điện mặt chữ điền nhìn lại giỏ xe đạp của mình.

Gần đây, các quân nhân và người nhà trong khu người nhà đều nói, phó đoàn trưởng Giang và vợ thật thoải mái.

Ninh Kiều không giống các đồng chí nữ khác trong khu người nhà, không phải gánh vác gia đình, thích học ở đâu thì học ở đó, nhưng cô đã kết hôn rồi, dù phó đoàn trưởng Giang đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên không khuyên nhủ sao?

Bây giờ, thấy Ninh Kiều nhận được thư hồi âm của ông cụ Giang, lập tức có người tiến lên nói: "Đồng chí Tiểu Ninh, mở thư ra xem, có phải ông cụ có ý kiến gì không?"

"Không đâu." Giang Hành nói.

"Các người còn trẻ, không hiểu lòng người già." Một thím nói rất chắc chắn, "Kết hôn bao năm, cũng không sinh con, còn đi học đại học gì chứ, ông cụ chắc chắn có ý kiến."

Giang Kỳ nghe thấy động tĩnh từ trong nhà, liền nhận lấy thư: "Để em xem."

Mọi người nhìn chằm chằm vào Giang Kỳ, muốn nghe ông cụ trách mắng cặp đôi này thế nào!

Cậu ấy nhìn qua thư, khẽ ho một tiếng, đọc: "Ông Tôn nói ông khoe khoang, không tin cháu thật sự đỗ đại học, càng không tin cháu đỗ Kinh Đại. Sau khi nhận được giấy báo nhập học, biết thời gian nhập học, hãy nhanh chóng viết thư hồi âm."

Giang Kỳ cười, chỉ vào dòng chữ trong thư nói: "Ông còn giục chị dâu nhỏ của cháu, bảo khi nhập học thì đến sớm, đến Càn Hưu Sở cho các cụ ông cụ bà xem giấy báo nhập học của Kinh Đại."

"Các người không tin, thì tự xem đi." Giang Kỳ nói.

Không ai nhận lấy lá thư trong tay cậu ấy.

Dù bịa ra, cũng không giống đến thế chứ!

Ông cụ này, thật là không đoán được...

"Đến bây giờ vẫn chưa nhận được." Ninh Kiều than thở, "Có lẽ không có hy vọng rồi?"

Có phải vì điểm của cô không đủ vào tất cả các trường? Ninh Kiều lo lắng, sợ rằng hy vọng sẽ tan biến, lòng dạ bồn chồn.

"Đừng lo nghĩ lung tung, chờ thêm chút nữa." Giang Hành ôn hòa nói.

Vừa dứt lời, nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên giòn giã.

Không xa đó, một nhân viên bưu điện khác mặc đồng phục bưu điện, một tay cầm tay lái xe đạp, tay kia giơ cái gì đó, vội vã đi tới.

Thấy có thêm một nhân viên bưu điện nữa tới, mắt Ninh Kiều sáng lên, phấn khích nắm lấy vạt áo Giang Hành.

Đó có phải giấy báo nhập học của cô không?

Anh ta lớn tiếng nói: "Hình Đại Chí, Hình Đại Chí! Giấy báo nhập học đại học!"

Hai người nhìn nhau, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cảm giác này, thật sự rất khổ sở.

"Hình Đại Chí là ai?"

"Ở đây không có ai tên Hình Đại Chí cả!"

"Nhân viên bưu điện, có phải cậu giao nhầm chỗ không?"

Nhân viên bưu điện cầm tay lái xe đạp, mặt không hề bối rối một chút nào.

Anh ta dừng xe giữa đám đông, bước về phía Ninh Kiều.

"Tôi nhận ra cô, cô thường đến bưu điện của chúng tôi." Anh ta đưa giấy báo nhập học trong tay, "Đồng chí Ninh Kiều, đây là giấy báo nhập học của cô."

Nhân viên bưu điện vừa gửi thư hồi âm của ông cụ Giang xin lỗi: "Tôi vội vàng ra ngoài, quên mang theo giấy báo nhập học của cô rồi."

Ninh Kiều nhận lấy giấy báo nhập học bằng hai tay, vẫn chưa hết bàng hoàng: "Giấy báo nhập học này, không phải của Hình Đại Chí sao?"

"Tôi chính là Hình Đại Chí." Nhân viên bưu điện mặt chữ điền vụng về gãi đầu, "Anh ta đang gọi tôi."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 359: Chương 359



Giang Quả Quả bước ra khi anh ba đang đọc thư.

Những năm trước, Giang Quả Quả vô tư, không lo nghĩ. Nhưng giờ cô bé cũng bắt đầu có những nỗi lo lắng khi trưởng thành. Cô bé sợ trở thành người lớn, lo rằng người lớn ai cũng phải nghiêm túc, suy nghĩ kỹ lưỡng, không để xảy ra sai sót như anh cả. Gánh nặng trưởng thành đè lên vai cô bé như một tảng đá lớn, khiến cô bé thấp hơn anh hai và anh ba cả mười mấy, hai mươi centimet! Sau này, chị dâu nhỏ bảo với cô bé rằng cô bé có thể trở thành người mà cô bé muốn, không cần phải giống như một cây thước đo chuẩn mực, rồi cẩn thận thích nghi với thế giới của người lớn.

Lời của chị dâu nhỏ cũng có chút tác dụng, nhưng lúc đó Giang Quả Quả vẫn còn mơ hồ, bán tín bán nghi. Cho đến bây giờ, khi cô bé thấy nhân viên bưu điện làm việc cẩu thả.

Ai cũng biết, bưu điện là một đơn vị làm việc rất tốt, trở thành nhân viên bưu điện cũng là ước mơ của nhiều người. Nhưng hóa ra, những người thành công như vậy cũng có lúc phạm sai lầm. Và khi họ phạm sai lầm, không ai đặc biệt trách mắng, chuyện này nhanh chóng được bỏ qua!

Tảng đá trong lòng Giang Quả Quả cuối cùng cũng rơi xuống, cô bé quay lại nhìn giấy báo nhập học của chị dâu nhỏ.

Sau khi nhân viên bưu điện mặt chữ điền xin lỗi Ninh Kiều, mọi người mới biết tại sao đồng chí này sau khi đưa thư xong lại không đi ngay, mà cứ đứng ngẩn ngơ trong khu người nhà. Hóa ra sau khi đưa thư xong, anh ta mới phát hiện mình quên mang giấy báo nhập học, nên cứ do dự xem có nên về lấy ngay hay báo cho Ninh Kiều biết trước.

Bây giờ đồng nghiệp của anh ta đã mang giấy báo nhập học tới, anh ta mới yên tâm.

Nhìn Ninh Kiều và gia đình cô, cùng những đồng chí trong khu người nhà mặt mày rạng rỡ, nụ cười rạng ngời, nhân viên bưu điện mặt chữ điền cũng thấy ấm lòng. Ban đầu khi vào làm việc tại bưu điện, anh ta chỉ nghĩ rằng công việc này khá trang trọng, nhưng dần dần, sau ba năm làm việc, anh ta thực sự yêu thích công việc này.

Vì công việc này mang lại sự kết nối và ước mơ từ xa cho mọi người, trách nhiệm lớn lao và ý nghĩa sâu sắc!

Nhân viên bưu điện mặt chữ điền và đồng nghiệp đạp xe trở về.

Trên đường về, hai người trò chuyện với nhau.

"Tôi nhìn thấy chữ trên phong bì, đó là giấy báo nhập học của Đại học Kinh Thị!"

"Đại học Kinh Thị rất tốt à?"

"Tất nhiên rồi! Đó là một trong những trường đại học hàng đầu. Đỗ đại học đã khó rồi, mà còn đỗ được vào Đại học Kinh Thị nữa chứ!"

Không chỉ có hai nhân viên bưu điện cảm thán, mà các đồng chí trong khu người nhà cũng kinh ngạc.

Đỗ đại học không phải là chuyện lạ, mọi người sớm đã biết rồi, lạ là cô lại đỗ vào Đại học Kinh Thị, trường mà bao người mơ ước, đúng là người có học vấn!

Quay lại vấn đề, Đại học Kinh Thị cách hòn đảo này rất xa, về nhà một chuyến cũng không tiện, tại sao Ninh Kiều lại đưa ra được quyết định này, và phó đoàn trưởng Giang còn đồng ý nữa?

Mọi người lén lút quan sát biểu cảm của hai vợ chồng họ.

Nhận được giấy báo nhập học của Đại học Kinh Thị, đương nhiên Ninh Kiều vui mừng khôn xiết, còn sắc mặt của phó đoàn trưởng Giang không có chút nào không hài lòng, ngược lại, anh thậm chí còn tự hào về vợ mình.

"Anh xem! Thật là Đại học Kinh Thị!" Ninh Kiều đưa giấy báo nhập học cho Giang Hành xem, quá vui mừng, cô nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại.

Giang Hành cười nhẹ: "Vợ anh sắp trở thành sinh viên Đại học Kinh Thị rồi."

Giang Kỳ và Giang Quả Quả nhìn chằm chằm vào giấy báo nhập học của Đại học Kinh Thị, thật sự mở rộng tầm mắt.

Chị sâu nhỏ sắp rời nhà, đi tới Kinh Thị xa xôi, tuy bọn họ không nỡ, nhưng lúc này vì ánh mắt của các quân nhân và người nhà trong khu người nhà, nên tự hào hãnh diện vô cùng. Ánh mắt này, bọn họ từng thấy qua khi chị dâu nhỏ vượt qua phỏng vấn tuyển giáo viên ở trường tiểu học quân khu, khi cô từ chức chưa lâu thì viện trưởng Niếp đã chủ động tới mời cô làm giáo viên ở nhà trẻ, khi cô trở thành phó viện trưởng nhà trẻ quân khu ở tuổi mười chín... rồi sau này, khi danh sách trúng tuyển đại học dán ngoài phòng tuyển sinh có tên của chị dâu nhỏ, Giang Kỳ và Giang Quả Quả cũng không ngạc nhiên, vì bọn họ biết, bất cứ điều gì chị dâu nhỏ muốn làm, cuối cùng đều sẽ thành công. Bao gồm cả việc điền bốn chữ "Đại học Kinh Thị" vào nguyện vọng thi đại học, bọn họ cũng không cảm thấy mạo hiểm.

Giang Quả Quả bị lòng hư vinh che mờ lý trí, bắt đầu tự hào vì chị dâu nhỏ.

Nhưng những lời quan tâm xung quanh dần dần khiến cô bé tỉnh ngộ. Bọn họ nói, chị dâu nhỏ đi học ở Kinh Thị, gia đình này sẽ ra sao, không quan tâm nữa sao?
 
Back
Top Bottom