Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 340: Chương 340



Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ chung với anh cả, hai người vô cùng hưng phấn, lải nhải không ngừng.

Giang Hành thường xuyên nghĩ cuối cùng thì thằng hai và thằng ba cũng trưởng thành, nhưng bây giờ xem bộ dạng lải nhải của bọn họ, lại cảm thấy là do anh đã nghĩ quá nhiều.

Cho đến khi, Giang Nguyên ngượng ngùng hỏi một câu.

“Anh cả, khi nào em mới có thể có đối tượng?”

Giang Hành:?

Rất nhiều năm trước, anh dùng chổi lông gà trị hai thằng em, bây giờ tụi nó trưởng thành, chổi lông gà đã trị không nổi nữa rồi.

Thậm chí một đứa trong đó, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc có đối tượng.

“Em mới bao lớn mà đã muốn có đối tượng?” Giang Hành hỏi.

Giang Nguyên gãi đầu: “Mười sáu.”

“Còn quá sớm.”

“Vậy khi nào mới được? Mười bảy sao?”

“Ít nhất cũng mười tám.”

Giang Nguyên kéo chăn, bọc lấy thân mình: “Cũng đúng.”

Ngày hôm sau, Giang Hành kể lại chuyện này cho Ninh Kiều nghe.

Ninh Kiều kinh ngạc.

Chuyện có đối tượng lớn biết bao nhiêu, phó đoàn trưởng Giang cứ thế mà nhẹ nhàng bâng quơ?

“Giang Nguyên có đối tượng à?”

“Là ai?”

“Đã hẹn hò chưa?”

Giang Hành lắc đầu.

Ninh Kiều:?

Anh làm anh cả như thế nào vậy, cái gì cũng không biết!”

—————————————————

Giang Nguyên hỏi anh cả mình có thể có đối tượng chưa, hiển nhiên là anh cả không có sắc mặt tốt, nhưng chị dâu nhỏ thì khác, nghiêm túc thảo luận đề tài này với cậu ấy.

Chàng thiếu niên còn vô cùng ngây thơ trong chuyện tình cảm, chỉ nói lúc ở trường học, có nhận được thư của bạn Hạ Nguyệt Minh ngồi cùng bàn.

Bạn của Giang Nguyên thấy cậu ấy hồi âm vô cùng nghiêm túc, hỏi cậu ấy có phải có đối tượng rồi không, khiến cậu ấy đỏ mặt. Hai người bọn họ là bạn cùng bàn, là bạn tốt, cũng là chiến hữu cùng nhau nỗ lực thi lên phổ thông, nhưng hình như, không phải là đối tượng?

Nghe Giang Nguyên giải thích xong, Ninh Kiều an tâm.

Cô dặn Giang Nguyên, nếu một ngày nào đó, ngoài tình bạn, tình “chiến hữu”, giữa họ còn có tình cảm khác thì nhất định phải đối đãi cho thật tốt.

Giang Nguyên nghe được, nhưng may mắn là cậu ấy còn chưa thông suốt hoàn toàn, nên việc này cứ thế mà trôi qua.

——————————————

Chương trình học phổ thông theo quy chế hai năm học, sau khi Giang Nguyên tốt nghiệp phổ thông, thuận lợi thi đậu vào đồn công an Tây Thành, trở thành một đồng chí công an.

Ngày đó, Giang Nguyên mặc đồng phục công an về khu người nhà, bị đám đông vây quanh.

“Thành công an thật sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ nói miệng mà thôi.”

“Có nhiều cháu trai cháu gái, cháu cả là quân nhân, cháu thứ thì thành công an, ông cụ Giang nở mày nở mặt trước mấy người trong Càn Hưu Sở quá rồi!”

“Trước kia cứ thấy ba anh em nhà họ Giang còn nhỏ, không ngờ chớp mắt cái mà Giang Nguyên đã tham gia công tác.”

Lưu Lệ Vi cũng lại gần xem, nhưng bà ta còn chưa thấy rõ, Giang Nguyên đã bước tới gần.

Giang Nguyên đứng trước mặt bà ta, chầm chậm mà dạo quanh một vòng, sau đó xoay người về nhà.

Lưu Lệ Vi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Giang Nguyên, lúc này bà ta đã suy nghĩ cẩn thận.

Hoá ra Giang Nguyên đặc biệt mặc đồng phục công an lắc lư trước mặt bà ta, là muốn cho bà ta mở mang tầm mắt!

Lưu Lệ Vi mắng chửi trong lòng.

Ai nói con thứ nhà họ Giang trưởng thành? Vẫn đáng ghét như vậy!

Sau khi Giang Nguyên thành công an liền ở tại ký túc xá đơn vị, ngày lễ ngày tết mới trở về, đồng thời năm trước, Giang Kỳ cũng thuận lợi thi lên phổ thông.

Rốt cuộc lúc ấy giám đốc ở tiệm cơm quốc doanh có nói, phải có bằng phổ thông trước thì sau đó mới suy xét đến việc nhận lời mời.

Chương trình tiểu học theo quy chế 5 năm, năm ấy, Giang Quả Quả thuận lợi tốt nghiệp, trở thành một học sinh trung học.

Cô bé trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, một vài lãnh đạo ở bộ đội từng gặp qua Thẩm Hoa Lâm đều nói, cô bé lớn lên rất giống mẹ.

Có vài lần Giang Quả Quả soi gương, sau đó hỏi Ninh Kiều: “Chị dâu nhỏ, bọn họ đều nói em lớn lên giống mẹ, nếu một ngày nào đó em gặp bà ấy trên phố, có phải chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra không?”

“Bà ấy cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra em sao?”

Giang Quả Quả càng lúc càng lớn, số lần nhắc tới mẹ cũng càng ngày càng ít.

Cô bé đã nhận thức được, có nhắc cũng vô dụng, nhưng có đôi khi vẫn nhịn không được.

Lúc này, không đợi Ninh Kiều trả lời, Giang Quả Quả lại lắc đầu, tự trả lời: “Dù em có nhận ra bà ấy, em cũng sẽ không nhận, ai bảo bà ấy không cần em!”

Mấy năm nay, phần lớn các hộ gia đình trong khu người nhà đều không thay đổi, nhưng lục tục có mấy đôi quan quân cùng người nhà dọn vào.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 341: Chương 341



Một đôi là cán bộ văn chức Phương Kỳ Thắng cùng vợ Đinh Lệ Quyên cựu thành viên của đoàn văn công.

Còn có một đôi, là Hạ Vĩnh Ngôn cùng vợ anh ta — La Cầm.

Năm bảy mươi lăm, Hạ Vĩnh Ngôn cùng La Cầm còn nhìn nhau không vừa mắt, đơn giản là cha Hạ và mẹ Hạ một hai phải ép Hạ Vĩnh Ngôn tìm đối tượng, anh ta quýnh lên, tìm La Cầm giúp đỡ, hai người mới có giao thoa.

La Cầm ưu tú lại xinh đẹp, đối với việc Hạ Vĩnh Ngôn động lòng với cô ta là chuyện hết sức bình thường, chẳng qua Hạ Vĩnh Ngôn không biết ăn nói, ngày đó ở bến tàu đuổi theo La Cầm, nói với La Cầm hãy suy xét đến anh ta, vì lúc trước trực tiếp chạy đến đơn vị gọi La Cầm ra, sợ hỏng thanh danh của cô ta.

La Cầm vừa nghe, lửa giận “Tạch” một cái liền bùng lên.

Cái gì thanh danh hay không thanh danh chứ, cô ta còn phải vì cái gọi là “thanh danh” trong miệng người khác mà ép dạ cầu toàn*?

*Ép dạ cầu toàn: nhân nhượng vì muốn mọi chuyện được êm xuôi hay chiều theo một cách miễn cưỡng.

Hạ Vĩnh Ngôn nói sai, dẫn tới đoạn tình cảm vừa mới nảy sinh bị dập tắt.

Vì thế, liền bỏ lỡ gần hai năm.

Sau đó vẫn là dưới sự cổ vũ của Ninh Kiều và Giang Hành, anh ta mới lại lần nữa có đủ dũng khí.

Lúc này Hạ Vĩnh Ngôn đã 28-29 tuổi, cuối cùng cũng cưới được người con gái mình yêu về nhà, quả thực là vui như nở hoa.

La Cầm tỏ ra không sao cả, thật ra cũng đã lặng yên để bụng.

Chẳng qua khi đồng ý kết hôn với Hạ Vĩnh Ngôn, cô ta bĩu môi, giọng điệu rất đạm nhiên mà nói: “Kết hôn thì kết hôn đi, vừa lúc cha mẹ tôi cũng thúc giục mãi.”

Hạ Vĩnh Ngôn cũng không biết La Cầm là thật sự thích chính mình, hay là bởi vì không lay chuyển được cha mẹ, mới đáp ứng hôn sự này.

Phó doanh trưởng Hạ lo được lo mất, thường xuyên tố khổ với Giang Hành.

Nhưng sự tố khổ của phó doanh trưởng Hạ, cũng không nhận lại được lời an ủi nào.

Bởi vì phó đoàn trưởng Giang sống trong ân ái ngọt ngào, lười để ý đến anh ta.

Thời gian càng qua càng nhanh, nhanh đến sắp không bắt được.

Ninh Kiều đã sớm bình tĩnh lại, không hề ngóng trông tin tức khôi phục kỳ thi đại học. Tình tiết trong cốt truyện gốc không nhất định chính xác, tuy cô vẫn luôn chờ mong thi đậu đại học, nhưng sinh hoạt cũng không nên bị quấy rầy bởi tin tức chưa xuất hiện.

Lịch trong nhà bị thay đổi hết quyển này đến quyển khác.

Ninh Kiều lại xé một tờ, dừng lại tại ngày 21 tháng 10 năm 1977, chính là ngày hôm nay.

Ngày này, Giang Hành nghỉ phép.

Giang Hành và Ninh Kiều đi bộ trong khu người nhà, gặp phải Phương Kỳ Thắng và Đinh Lệ Quyên.

Đôi vợ chồng này có xích mích với Ninh Kiều.

Nói đúng ra, ngoài Ninh Kiều, bọn họ còn cùng ba đồng chí nữ khác có xích mích.

Việc này phải kể từ đầu.

Lúc ấy Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng cùng dọn vào khu người nhà quân khu, Đinh Lệ Quyên lui khỏi đoàn văn công, vốn tưởng rằng bản thân là đồng chí nữ thời thượng nhất trong khu người nhà, đi đường đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, lại không nghĩ rằng, trong khu người nhà này không chỉ có một đồng chí nữ thời thượng là cô ta, giống Phó Thiến Nhiên, Thẩm Ngọc Tuyết, La Cầm và Ninh Kiều đều là những đồng chí nữ vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú trong miệng của mọi người.

Sau khi hỏi thăm, Đinh Lệ Quyên biết được cả bốn người đều có công việc chính thức ở đơn vị. Phó Thiến Nhiên là chủ nhiệm lớp của trường tiểu học quân khu, Thẩm Ngọc Tuyết là nhân viên ngân hàng, La Cầm là MC trạm phát thanh, còn Ninh Kiều, chức lớn hơn nữa, là phó viện trường nhà trẻ.

Trước đây, Đinh Lệ Quyên là một nhành hoa của đoàn văn công, tâm cao khí ngạo, nào có bị người ta đem ra so sánh bao giờ.

Tới khu người nhà, trong lòng Đinh Lệ Quyên khó chịu, liền ồn ào với Phương Kỳ Thắng.

Đinh Lệ Quyên ồn ào, Phương Kỳ Thắng không cảm thấy Đinh Lệ Quyên không nói lý, ngược lại bắt đầu ghét bỏ bốn đồng chí nữ trẻ tuổi trong khu người nhà gây phiền toái cho anh ta.

Mạch não của đôi vợ chồng này có chút không giống người bình thường, sau khi đơn phương tuyên chiến với bốn đồng chí nữ, hai người bắt đầu nghĩ mọi biện pháp chèn ép các cô.

Biện pháp bọn họ nghĩ ra, chính là sinh em bé.

Đã sinh một đứa nhưng còn chưa đủ, phải sinh thêm một đứa nữa, sinh nhiều con thì càng nhiều phúc, mục đích là để cho người ta cực kỳ hâm mộ!

Lúc này, Phương Kỳ Thắng đi từ xa đã thấy Giang Hành và Ninh Kiều.

Phương Kỳ Thắng lập tức đỡ lấy Đinh Lệ Quyên, đi thật cẩn thận, động tác muốn chậm bao nhiêu liền chậm bấy nhiêu.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 342: Chương 342



Không ít người trong khu người thấy liền cảm thấy lạ, nhìn qua hướng của bọn họ.

Đây là sợi dây thần kinh nào có vấn đề?

Phương Kỳ Thắng đỡ Đinh Lệ Quyên chậm rãi đi tới.

Khu người nhà rất rộng, hai người bọn họ không chọn chỗ trống trải ngồi lại cố tình đi về hướng của Ninh Kiều và Giang Hành.

Ninh Kiều và Giang Hành lui qua bên trái, hai người bọn họ liền đi bên trái, hai người lui qua phải, bọn họ cũng hướng bên phải.

Cuối cùng, hai vợ chồng dừng chân bất động.

Đây rõ ràng là nhắm vào bọn họ.

Tư thế đi đường của Đinh Lệ Quyên vô cùng phù hoa*, tư thế Phương Kỳ Thắng đỡ cô ta cũng phù hoa không kém.

*Phù hoa: có cái vẻ đẹp phô trương bề ngoài.

Ninh Kiều đứng một bên, quan tâm hỏi: “Lệ Quyên, cô không khoẻ sao?”

“Không phải.” Phương Kỳ Thắng cười ha ha nói, “Vợ tôi có thai!”

Ninh Kiều vội vàng chúc mừng, đồng thời lui sang bên cạnh, nhường đường cho cô ta.

Phương Kỳ Thắng cười, vừa đỡ Đinh Lệ Quyên vừa dặn dò.

“Vợ à, em phải cẩn thận, đừng để bị động thai.”

“Mấy chuyện nặng nhọc như giặt giũ quần áo, cứ để đó cho anh.”

“Còn nữa, nhất định không được bò lên bò xuống làm việc nhà, anh lo lắm.”

Đinh Lệ Quyên đẩy n.g.ự.c Phương Kỳ Thắng: “Ai nha, lại không phải chuyện gì to tát, ai mà chưa từng mang thai.”

“Có nhiều lắm đâu.” Lời Phương Kỳ Thắng nói đầy ẩn ý.

Chẳng qua hai người bọn họ diễn một hồi lâu, cũng không có người phụ hoạ.

Ninh Kiều và phó đoàn trưởng Giang đã sớm xoay người đi, vừa đi còn vừa thương lượng chuyện xem phim ở ngoài trời tại sân thể dục của bộ đội.

Đinh Lệ Quyên nhíu mày.

Thím Tú Lan rất khôn khéo, liếc mắt một cái đã nhìn ra hai vợ chồng này có ý gì, liền cười với thím Ngô bên cạnh.

Vành tai Đinh Lệ Quyên nóng lên, dùng sức đẩy chồng một chút.

Chuyện cô ta mang thai, căn bản không chọc Ninh Kiều tức giận được!

Đúng lúc này, một đứa trẻ chạy vào khu người nhà.

Đó là con gái của Lưu Lệ Vi, năm nay cô bé cũng đã mười mấy tuổi.

Cô bé lớn tiếng nói: “Mẹ! Mẹ! Thi đại học được khôi phục rồi!”

Toàn bộ khu người nhà ầm ĩ lên.

Mỗi nhà đều mở rộng cửa, bước ra ngoài.

“Nói cái gì? Thi đại học được khôi phục rồi ư?”

“Sao có thể, căn bản chưa nghe qua tin tức này, sao vài ngày trước chưa từng nghe chút tiếng gió thế?”

“Thật sự khôi phục! Loa phát thanh của trường học bọn con có nói!”

“Thi đại học được khôi phục? Vậy con trai tôi có phải là được thi đại học rồi không?”

“Con gái tôi mới vừa lên làm thanh niên trí thức năm nay, nếu được thi đại học, vậy không cần xuống nông thôn nữa nhỉ?

Ninh Kiều cũng ngây dại.

Ngày 21 tháng mười năm 1977.

Thì ra tin tức oanh động cả nước được công bố vào ngày này.

Ninh Kiều đã đợi rất lâu, nhưng khi thời khắc này đến, cô lại sửng sốt, sau lúc lâu cũng chưa lên tiếng.

Giang Hành cũng cảm thấy chấn động.

Trong nhà có radio, bật radio lên, vặn âm lượng to.

Đài phát thanh trung ương lặp lại tin tức phấn chấn lòng người này.

Mà cùng lúc đó, Phương Kỳ Thắng nói với vợ anh ta: “Còn ba người nữa, nếu không chúng ta đến trước mặt bọn họ dạo một vòng?”

Đinh Quyên Lệ ấm ức sắp khóc, oán hận trừng anh ta một cái: “Còn dạo cái gì? Khoe khoang cái gì? Bốn người họ, chắc chắn là sẽ đi thi đại học! Đều tại anh, nếu không em cũng có thể thi đại học!”

Cô ta chỉ vào bụng còn bằng phẳng của mình, trái tim sắp nát.

Vì tranh với Phó Thiến Nhiên, Thẩm Ngọc Tuyết, La Cầm và Ninh Kiều, cô ta gả vào không bao lâu, liền sốt ruột hoảng hốt mà mang thai, không nghĩ tới hiện tại truyền đến tin tức thi đại học trở lại. Chờ con cô ta cất tiếng khóc chào đời thì đã qua mười tháng, đến lúc đó, rau kim châm đều lạnh!

Trong khu người nhà, mọi người đã tiếp nhận tin tức thi đại học được khôi phục lại, bắt đầu hoan hô vui mừng, truyền tai nhau.

Con gái của Lưu Lệ Vi nói, tuổi của thí sinh có thể lên đến 31 tuổi, không hạn chế tình trạng hôn nhân, có điều không cho phép học sinh đang học trung học tham gia. Nói cách khác, cô bé phải chờ đến khi lấy được bằng tốt nghiệp mới có thể tham gia báo danh. Trên đài thông báo đều chỉ là những yêu cầu đại khái, cũng không có nội dung kỹ càng tỉ mỉ, Lưu Lệ Vi còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ lượng thông tin lớn này, trạng thái của bà ta như đang trong mơ.

Trong lòng Lưu Lệ Vi xúc động, dặn dò con gái phải chăm chỉ học tập, tương lai tham gia kỳ thi đại học, trở thành sinh viên.

Rất nhiều người nhà trong khu người nhà đã sớm qua 31 tuổi, việc tham gia kỳ thi đại học này căn bản là không có duyên với bọn họ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 343: Chương 343



Bởi vậy, bọn họ là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, sau khi phản ứng lại, bắt đầu có việc vui mới.

“Trong khu người nhà của chúng ta chắc sẽ có không ít đồng chí tham gia báo danh nhỉ?”

“Thiến Nhiên là chắc chắn rồi, lần trước con bé lại ồn ào chia tay với đối tượng, đoán chừng là đã sớm không muốn ở lại quân khu của chúng ta nữa, ước gì thi đậu đại học có thể chạy xa bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu.”

“Thi đại học lại không phải chuyện dễ dàng, thật cho rằng một khi khôi phục thi đại học là người nào đều có thể đậu sao? Hơn nữa, Thiến Nhiên với bác sĩ Hồ của bệnh viện quân khu không có ồn ào đến mức khó coi như thanh niên trí thức lần trước, không đến mức vì anh ta mà chạy xa như vậy.”

“Dù sao Thiến Nhiên chắc chắn sẽ đi, nếu cả Thiến Nhiên đều không đi thì trong khu người nhà sẽ không còn mấy người đi báo danh tham gia kỳ thi đại học.”

Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng dựng lỗ tai lên nghe.

Sau khi mấy thím phân tích tình huống thì Đinh Lệ Quyên mới biết được, thì ra con của Thẩm Ngọc Tuyết đều sáu bảy tuổi, chỉ là vì cô ta thích trang điểm nên trông trẻ hơn tuổi, Đinh Lệ Quyên mới không nhận ra.

Hiện tại Đinh Lệ Quyên loáng thoáng cảm giác được ý tưởng tranh sinh con trước người ta như là người đầu óc vấn đề mới nghĩ ra được, nhưng cũng may, may là cô ta không chạy đến trước mặt Thẩm Ngọc Tuyết đỡ eo khoe khoang, bằng không chắc chắn là người ta sẽ cảm thấy không thể hiểu được.

Phương Kỳ Thắng lộ ra nụ cười thư thái.

Phương Kỳ Thắng nói: “Nghe thấy chưa? Ngoài con gái nhà chính uỷ Phó, mấy người còn lại đều không thể đi tham gia kỳ thi đại học.”

“Đồng chí Thẩm làm việc ở ngân hàng, cô ta gần 30 tuổi rồi, trong nhà còn con nhỏ cần chăm sóc, sao có thể chạy đi thi đại học chứ? Nếu cô ta đi thi đại học, con nhỏ trong nhà làm sao bây giờ, để chồng cô ta lo sao?”

“Đồng chí La nhà phó doanh trưởng Hạ, cũng sẽ không báo danh. Cô ta cùng phó doanh trưởng Hạ mới kết hôn bao lâu? Còn chưa đến một tháng! Hai vợ chồng đang trong thời gian tân hôn, đúng lúc ân ái ngọt ngào nhất, nếu đồng chí La thi đậu đại học, phó doanh trưởng Hạ phải làm sao bây giờ?”

Đổng Tinh Mai liền ở cạnh nhà Hạ Vĩnh Ngôn, nghe thấy lời này, thật sự là không dám gật bừa.

Phó doanh trưởng Hạ cùng đồng chí La Cầm đang lúc ân ái ngọt ngào nhất? Đây là có hiểu lầm gì với hai người bọn họ sao?

“Nhà của phó đoàn trưởng Giang thì càng không thể đi thi đại học, một là tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ rất tốt, thứ hai là, tốt xấu gì đồng chí Ninh cũng là phó viện trường của nhà trẻ, nhà trẻ lại xây dựng thêm, bắt đầu nhận càng nhiều bọn nhỏ trên đảo, đơn vị tốt như vậy, đồng chí Ninh sao nỡ rời đi được? Chẳng lẽ muốn từ chức thật sao?”

Đôi mày của Đinh Lệ Quyên không hề nhíu chặt.

Nói như vậy cũng có lý.

Thế thì có nghĩa là, mặc dù kỳ thi đại học được khôi phục lại, cũng không liên quan gì đến nhóm người nhà trong khu người nhà quân khu.

Cô ta cũng không cần lại cảm thấy tiếc nuối!

Không chỉ có hai người Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng, mà đại đa số người nhà trong khu người nhà đều không cho rằng đồng chí nữ đã kết hôn sẽ đi thi đại học.

Tham gia kỳ thi đại học, vốn dĩ chính là chuyện của học sinh, nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến thanh niên trí thức trong công xã đang vất vả lao động. Các đồng chí nữ đã kết hôn trong khu người nhà quân khu có cuộc sống dễ chịu như vậy, căn bản sẽ không suy xét đến phương diện này.

Nói nữa, muốn thi thật thì bọn họ có thể thắng được học sinh sao?

Nghe âm thanh nghị luận của bọn họ, Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng đều thở phào một hơi, lại ngước mắt nhìn Ninh Kiều và Giang Hành.

Phó viện trường Ninh mong manh yếu đuối tất nhiên luyến tiếc rời xa chồng, càng không dám một mình đi xa nhà.

Phó đoàn trưởng Giang cũng sẽ không đồng ý vợ mình chạy đi thi cái gì đại học.

“Yên tâm đi vợ.” Phương Kỳ Thắng nói.

“Có thể yên tâm thật sao?” Đinh Lệ Quyên hỏi.

“Ổn.” Phương Kỳ Thắng hất cằm.

Phương Kỳ Thắng tiếp tục đỡ Đinh Lệ Quyên chậm rãi đi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Vợ anh ta mang thai là chuyện lớn, phải cho toàn bộ khu người nhà đều biết!

Rốt cuộc, nghe nói khu người nhà đã lâu không có tin tức tốt, đây là năng lực của vợ anh ta, càng là bản lĩnh của anh ta!

Cho đến lúc này, mấy thím mới lại lần nữa chú ý tới hai vợ chồng bọn họ.

Mọi người duỗi dài cổ nhìn.

“Đồng chí Tiểu Đinh của đoàn văn công bị làm sao vậy?”

“Đây là trẹo chân sao, trẹo chân thì cũng đừng dạo tới dạo lui, về phòng nghỉ ngơi đi!”

Phương Kỳ Thắng đỡ vợ, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu lại.

“Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày nha!” Một thím nhiệt tình nhắc nhở.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 344: Chương 344



Từ sự nghi ngờ ban đầu cho đến khi chính tai nghe đài phát thanh thông báo, mười mấy hai mươi phút trôi qua, toàn thể gia đình quân nhân mới tin tưởng, kỳ thi đại học thật sự đã được khôi phục lại.

Lúc này mấy nhà có con cái đều ngóng trông con mình nhanh tan học về nhà. Tuy khó đậu đại học, nhưng trong khu người này, tư tưởng giác ngộ của mọi người đều không thấp, không có bất kì cha mẹ nào cho rằng thi đại học không liên quan đến gia đình mình.

Nếu có thể thi đậu đại học, trở thành một sinh viên, vinh quang biết bao.

Đổng Tinh Mai và chủ nhiệm Bạch đứng chung một chỗ, hai đồng chí nữ thảo luận phải cho con cái nhà mình vào đại học.

Con của Đổng Tinh Mai, có đứa kết hôn, có đứa có công tác ổn định, ngay cả con trai út ồn ào muốn mua xe đạp mới chịu đi học phổ thông cũng đã có tin tức. Có điều đối với người luôn có chấp niệm với văn bằng như Đổng Tinh Mai thì vẫn cho rằng hẳn là nên cổ vũ bọn nhỏ đi thi đại học, tuy rằng không ai biết ý nghĩa của sau khi vào đại học là gì, nhưng có người loáng thoáng cảm thấy, bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào khuôn viên trường đại học thì cuộc đời sẽ bước sang một trang mới.

Mấy năm trước, con của chủ nhiệm Bạch hưởng ứng lời kêu gọi, mà xuống nông thôn. Lúc đi còn rất có chí khí, nhưng mấy năm nay thường xuyên viết thư về nhà, nhờ cha mẹ tìm các mối quan hệ xem có thể trở về thành không. Chủ nhiệm Bạch đương nhiên là đau lòng con cái, hiện giờ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một lát sau lại thấp thỏm bất an: “Đại học dễ thi đậu vậy sao, mấy năm nay bận việc tay chân, làm xong liền chạy nhanh về nghỉ ngơi, sợ đi nhiều vài bước, phỏng chừng kiến thức học mấy năm trước đã sớm trả lại thầy cô hết cả rồi.”

“Không thi đậu, cũng phải thi.” Đổng Tinh Mai nói, “Tốt xấu gì cũng có hy vọng.”

Chủ nhiệm Bạch đoán con của mình đã nghe nói chuyện thi đại học được khôi phục lại, bà ta vội vã về nhà muốn gửi một phong thơ, đốc xúc con cái chăm chỉ ôn tập.

“Đúng rồi, khi nào thi đại học?” Chủ nhiệm Bạch hỏi.

“Không nghe nói.” Đổng Tinh Mai quay đầu hỏi mọi người, “Khi nào thi đại học?”

“Để tôi nhớ lại, vừa rồi phát thanh nói, hình như là ——”

“Ai da, là ngày nào ta?”

“Cuối tháng 11.” Ninh Kiều lên tiếng.

Đổng Tinh Mai sửng sốt một chút: “Cuối tháng 11 của năm nào?”

“Tháng sau?” Chủ nhiệm Bạch kinh hô một tiếng.

“Đúng đúng đúng, chính là cuối tháng 11 năm nay.”

“Vừa rồi phát thanh nói, tôi chưa kịp lấy lại tinh thần.”

“Tháng sau đã thi đại học, vậy sao kịp ôn tập?”

Rất nhiều người nhà không kìm nén được, vội vàng chạy đi tìm con cái nhà mình.

Tháng sau đã phải thi đại học, mỗi một phút một giây đều không thể chậm trễ. Tuy rằng ai cũng biết thi đậu đại học là hy vọng vô cùng xa vời, nhưng nhỡ đâu?

Không ít nhà có con cái đang làm bán thời gian ở đơn vị, lúc này bọn họ nhanh chân chạy đến đơn vị tìm.

Trong khu người nhà lại yên tĩnh lại, Đổng Tinh Mai phát hiện Ninh Kiều cũng chú ý đến tin tức thi đại học, năm nay bọn nhỏ nhà họ Giang đều còn đi học, không có tư cách thi đại học, cô chú ý như thế, phỏng chừng là bản thân cũng hướng tới trường đại học.

Đổng Tinh Mai hỏi: “Đồng chí Tiểu Ninh, cô cũng chuẩn bị thi đại học sao?”

Ninh Kiều đợi quá nhiều năm.

Ngay từ đầu, trong lòng cô tràn đầy chờ mong, xem tới xem đi giáo án, chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ tin tức này được công bố. Nhưng tháng mười mỗi năm đều khiến cô thất vọng, trước sau đợi mấy năm, Ninh Kiều đã sớm nhận định biến hoá trọng đại này trong cốt truyện là lời nói vô căn cứ.

Không nghĩ tới, khi Ninh Kiều đã từ bỏ, ngày này lại đến.

Ninh Kiều không biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nhất thời không nói ra lời.

“Thi.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều ngẩn ra.

Chủ nhiệm Bạch cũng nhìn về phía Giang Hành.

Năm đó khi mới vừa kết hôn, mỗi người trong khu người nhà đều không xem trọng đôi vợ chồng mới cưới này. Bọn họ đều cho rằng mỗi ngày nhà họ Giang sẽ ồn ào nhốn nháo đến gà bay chó sủa, cô dâu mới vào cửa yểu điệu mong manh chắc chắn sẽ không trị được đám em trai em gái nghịch ngợm của Giang Hành, nhưng không nghĩ tới, 5 năm nay, cuộc sống của gia đình anh càng ngày càng tốt, cho dù là một phút hai vợ chồng cũng không lìa xa, mỗi một lần phó đoàn trưởng Giang đi ra ngoài làm nhiệm vụ, khi trở về hai người bọn họ đều là tiểu biệt thắng tân hôn*, xe quân dụng còn chưa tới bộ đội, Ninh Kiều cũng đã đến đón.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 345: Chương 345



Giang Nguyên thi đậu trường công an, rời nhà hai năm, rồi sau đó trực tiếp ở lại Tây Thành làm việc, hai vợ chồng còn cảm thấy trong nhà vắng vẻ. Hiện giờ, nữ chủ nhân này muốn thi đại học, nếu thi đậu thật, vừa rời nhà chính là suốt bốn năm, như vậy không ổn.

Chủ nhiệm Bạch nghĩ, Giang Hành có cưng chiều vợ, cũng không tới mức này.

Nhưng mà ai biết, phó đoàn trường Giang thế nhưng trước một bước, giúp cô quyết định.

“Đồng chí Tiểu Ninh, cô muốn thi đại học thật sao?” Đổng Tinh Mai kinh ngạc nói.

Ninh Kiều quay đầu nhìn Giang Hành.

Ánh mắt của anh, kiên định bình thản.

Ninh Kiều không khỏi nhớ tới mấy năm trước, bọn họ từng nói qua chuyện thi đại học. Lúc ấy thi đại học căn bản còn chưa có tung tích, cô chỉ là nhớ rõ tình tiết trong cốt truyện, hỏi ý nghĩ của anh. Giang Hành nói, nếu cô thi đậu đại học, thì cứ học, mặc dù hai người hai nơi, anh cũng sẽ tìm mọi cách đi đến bên cạnh cô.

Lúc ấy Ninh Kiều chỉ xem như là anh thuận miệng thôi, trong lòng tuy hơi xúc động, nhưng năm đó tình cảm của hai vợ chồng bọn họ còn chưa tới trình độ chẳng phân biệt là anh hay em, cô cũng không cho rằng rời nhà là lựa chọn rất gian nan.

Hiện tại, 5 năm trôi qua.

Bọn họ trở nên không thể tách rời.

Vợ chồng hẳn là tôn trọng lẫn nhau, Ninh Kiều cho rằng nên thương lượng với anh trước.

Lại không nghĩ rằng, Giang Hành biết ý nghĩ của cô, trực tiếp giúp cô đưa ra quyết định gian nan này.

Các góc trong khu người nhà, đều trải rộng bóng dáng của gia đình quân nhân.

Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng đang chậm rãi đi dạo.

Khi đi qua Ninh Kiều và phó đoàn trưởng Giang, bước chân của bọn họ chậm lại.

Chủ nhiệm Bạch và Đổng Tinh Mai bà một lời tôi một ngữ, thực rõ ràng, phó đoàn trường Giang cũng không có ý ngăn cản vợ mình đi thi đại học.

Đinh Lệ Quyên nghẹn họng nhìn trân trối, nện bước nhanh hơn, kéo chồng cô ta sang một bên: “Anh có nghe thấy không?”

“Vợ, chậm một chút.” Phương Kỳ Thắng vội nói, “Cẩn thận em bé trong bụng.”

“Em bé! Em bé! Em bé! Anh chỉ biết đến con, không thèm quan tâm đến cảm xúc của em sao?” Đinh Lệ Quyên ấm ức nói, “Em hỏi anh, nếu bây giờ em không mang thai, anh có đồng ý hay cho em đi thi đại học không?”

“Thi cái gì, cuộc sống hiện tại của chúng ta không tốt sao, em đi thi đại học, vậy anh phải làm sao bây giờ?” Phương Kỳ Thắng hỏi lại.

“Phó đoàn trường Giang cùng vợ anh ta sống kém hơn chúng ta sao? Người ta đều bằng lòng cho vợ mình đi học đại học!” Đinh Lệ Quyên trừng mắt, “Chỉ vì anh ích kỷ mà thôi!”

Phương Kỳ Thắng bị vợ đổ ập xuống mắng một hồi, cúi đầu đuổi kịp bước chân của vợ, kiên nhẫn dỗ dành.

Nhưng lần này, dỗ thế nào cũng không thấy hiệu quả.

“Anh ta chỉ nói ngoài miệng mà thôi, người ta còn không thật sự đi báo danh.” Phương Kỳ Thắng nói, “Ở bên ngoài thì giữ thể diện cho vợ, về nhà kêu vợ chủ động từ bỏ cơ hội này, người ngoài sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ.”

“Anh ghen ghét! ” Đinh Lệ Quyên tức giận nói.

“Chờ vợ anh ta thi đậu đại học, rời đảo đi học đại học thật, em lại gấp gáp.”

“Phi, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”

Phương Kỳ Thắng bị mắng đến héo rũ, quay đầu lại liếc phó đoàn trường Giang một cái.

Xích mích càng lớn!

——————————————

Ninh Kiều cũng lo lắng Giang Hành là ở trong khu người nhà bị không trâu bắt chó đi cày, ngại ngăn cản cô.

Về nhà đóng cửa lại, Ninh Kiều mới nghiêm túc nói: “Em có thể hiểu, nếu anh cảm thấy việc này thật sự không ổn, chúng ta liền bàn bạc kỹ hơn.”

“Bàn bạc kỹ hơn……” Giang Hành trầm ngâm một lát, “Không thi?”

Ninh Kiều mím môi, nhất thời không đáp.

Lại nâng mắt, thấy dưới đáy mắt của phó đoàn trường Giang chứa ý cười, mới biết được anh chỉ là đang trêu mình.

“Anh thật sự đồng ý sao?”

“Đồng ý, nhưng không nỡ.”

Lời Giang Hành nói chính là lời nói thật.

Nhưng tạm dừng một lát, Giang Hành lại bình tĩnh nói: “Không nỡ thì có thể khắc phục được, nhưng nếu từ bỏ cơ hội thi đại học, em sẽ hối hận.”

Năm nay, Ninh Kiều đã 23 tuổi.

Tuổi tác thi đại học không được quy định quá nghiêm khắc, chưa đến 31 tuổi đều có thể báo danh, nhưng đây là bởi vì, lần này là năm đầu tiên khôi phục kì thi đại học. Ai cũng không biết chờ tới sang năm, năm sau, có còn được như năm nay hay không, nếu tới lúc đó, cô không có tư cách ghi danh, cả đời này liền không có duyên với trường đại học.

Tin tức này tới đột nhiên, Giang Hành tạm thời không có thời gian suy nghĩ tới cảm giác bị nhớ nhung tra tấn sẽ khổ sở đến mức nào.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 346: Chương 346



Giang Hành chỉ biết, vợ anh là cái người đọc sách. Nếu không, công việc ở nhà trẻ bận rộn như thế, sau khi về đến nhà phải lập tức nghỉ ngơi, chứ không thường xuyên lấy sách vở ra nghiên cứu.

Phó đoàn trường Giang không muốn cô hối hận.

Giang Hành nói rất nhiều lời, phân tích cái lợi và hại cho vợ nghe, đến cuối cùng, anh cười nhẹ nói: “Như thế nào mà biến thành anh thuyết phục em rồi?”

“Thật sự có thể đi báo danh sao?” Ninh Kiều nhẹ giọng hỏi.

“Mau lên.” Giang Hành nói.

“Vì sao?”

“Nếu không anh sẽ….” Giang Hành thấp giọng nói, “Đổi ý?”

Ninh Kiều mỉm cười nhào vào lòng anh: “Vậy ngày mai em sẽ đi báo danh ngay!”

Lúc ôm anh, Ninh Kiều nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh, liền trở nên an tâm.

Giang Hành nói anh sẽ đổi ý, nhưng Ninh Kiều biết, anh sẽ không.

Mấy năm nay, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô một cách vô điều kiện.

Mà Ninh Kiều cũng hạ quyết tâm, không vì do dự mà quấy rầy bước chân của mình.

——————————————

Hạ Vĩnh Ngôn nghe tin Ninh Kiều muốn tham gia thi đại học, trở nên tâm thần không yên.

Sau khi Hạ Vĩnh Ngôn kết hôn với La Cầm, phần lớn thời gian tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn là khá tốt. Nhưng cũng không biết vì cái gì, La Cầm lại có chút không tự nhiên, khiến anh ta không nhìn ra tâm tư của cô ta.

Đã bắt đầu báo danh thi đại học, Hạ Vĩnh Ngôn muốn hỏi La Cầm xem cô ta có hứng thú đi tham gia không, nhưng lại không dám hỏi.

Sợ hỏi xong ngược lại thành ra là nhắc nhở cô ta.

Hai ngày này, La Cầm chưa từng chủ động đề cập đến chuyện thi đại học.

Nhưng đơn vị công tác của La Cầm rất bận, đi sớm về trễ, thường xuyên không thấy bóng người. Khó được nghỉ ngơi một ngày, Hạ Vĩnh Ngôn cũng dời kỳ nghỉ của mình đến cùng một ngày với cô ta, lại không ngờ sáng sớm tỉnh lại, La Cầm trang điểm xinh đẹp, nói muốn cùng Ninh Kiều đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

“Giáo ủy.”

Bầu trời của Hạ Vĩnh Ngôn sắp sập.

La Cầm muốn đến giáo ủy tham gia báo danh thi đại học sao?

“Em muốn đi ——”

“Trở về rồi nói sau.” La Cầm chỉ ngoài phòng, “Ninh Kiều tới rồi, đừng để cô ấy chờ lâu.”

Hạ Vĩnh Ngôn tiến lên trước một bước, giữ chặt La Cầm.

La Cầm thấy thế, dùng tay vỗ bờ vai của Hạ Vĩnh Ngôn.

Hạ Vĩnh Ngôn:!!!

Ngày thường Hạ Vĩnh Ngôn đều làm thế với chiến hữu ở bộ đội.

Chẳng lẽ, vợ anh ta cũng xem anh ta là anh em?

Hạ Vĩnh Ngôn nhớ tới thái độ do dự của La Cầm lúc đồng ý kết hôn với anh ta, trong lòng lạnh đi một nửa.

Chờ La Cầm đi ra ngoài, Hạ Vĩnh Ngôn cũng không nghỉ mà trở lại sân luyện binh, thở dài một hơi với phó đoàn trường Giang.

“Thật vất vả mới cưới được vợ về nhà, bây giờ lại muốn “bay” mất.”

Giang Hành dùng giọng trầm tĩnh nói: “Sẽ không, đại học có nghỉ đông và nghỉ hè, vợ tôi sẽ trở về. Quanh năm suốt tháng tôi cũng có ngày nghỉ, có thể đến trường học thăm cô ấy.”

Lời này, phó đoàn trưởng Giang còn chưa nói xong, nhưng việc này còn chưa có kết quả, anh cũng không có thói quen nhắc tới quá sớm.

“Không phải vợ của cậu!” Hạ Vĩnh Ngôn u oán nói, “Là vợ tôi kìa.”

Giang Hành:?

Có phải anh hiểu lầm cái gì không?

Trước cửa giáo uỷ, đã có không ít người xếp hàng báo danh.

Đồng chí giáo uỷ phát đơn đăng ký cho bọn họ, đồng thời hướng dẫn cách điền như thế nào. Một ít người không nghe rõ nội dung điền, cũng ngượng ngùng hỏi nhiều. Ninh Kiều thấy, liền nhẹ nhàng nhắc nhở, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.

Khi nộp đơn đăng ký, Ninh Kiều hoàn toàn kiên định.

Bước chân của Ninh Kiều uyển chuyển nhẹ nhàng ra khỏi giáo uỷ, vừa nói vừa cười với La Cầm suốt đoạn đường, hai người còn cùng nhau đến quán trà ăn bánh táo.

Nơi nơi đều là đồng chí tới báo danh, trong đó có vừa thấy liền biết là học sinh non nớt, cũng có thôn dân trên đảo cùng thanh niên trí thức.

Thanh niên trí thức thường là có chút tiền, khó được xin đại đội nghỉ ra ngoài, ngang qua quán trà, liền hẹn nhau vào ăn một ít bánh ngọt. Tin tức thi đại học được khôi phục lại đã được công bố mấy ngày, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không đủ chân thật, một cô gái mặt tròn tròn nhìn về phía người bên cạnh nói: “Cậu véo tôi một cái xem, nhìn xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?”

“Đã véo bao nhiêu lần rồi, mặt sưng lên hết rồi nè!” Đối phương nói.

“Nói bậy!” Cô gái mặt tròn tròn thở phì phì nói, “Mặt của tôi không phải bị véo sưng mà vốn dĩ đã béo!”

Ninh Kiều nghe đối thoại của bọn họ, không khỏi cười ra tiếng.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 347: Chương 347



Vài thanh niên trí thức thấy Ninh Kiều cười, cũng không giận, cô gái kia còn duỗi tay xoa xoa khuôn mặt của mình, lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Toàn bộ quán trà, gương mặt nào gương mặt nấy đều như được tin tức thi đại học khôi phục lại thắp sáng lên, trở nên sức sống mười phần, tinh thần tràn ngập phấn chấn.

“Ăn nhanh chút đi, còn nhanh chân trở về làm việc.”

“Sắp thi đại học rồi, còn làm việc chi nữa!”

“Cậu không nghe đội trưởng đội sản xuất nói sao? Cán bộ thôn chúng ta nhờ người ở địa phương khác gửi sách vở ôn tập qua bưu điện, đội trưởng nói, đến lúc đó người nào ra sức làm việc nhiều nhất thì sẽ cho người đó mượn sách!”

Trên đảo không có nhà sách Tân Hoa, chỉ có trong thành phố mới có, nhưng phải đi tàu hai tiếng mới có thể đến, bọn họ không có nhiều thời gian lăn lộn qua lại như vậy. Lần trước có một thanh niên trí thức giả bệnh lừa dối, đại diện cho mọi người đi mua sách, người đó đã trở lại nhưng hai tay lại trống trơn. Người thanh niên trí thức này nói, hiện giờ nhà sách Tân Hoa cung không đủ cầu, sách vừa mới về, liền lập tức bị người ta tranh nhau mua, căn bản là mua không được. Một vài thanh niên trí thức còn không tin, cho rằng là người đó có tâm tư khác, mua được sách mà giấu làm của riêng, không muốn mọi người trở thành đối thủ cạnh tranh của mình. Nhưng sau lại mấy thanh niên trí thức chạy đến thành phố nhìn một cái, thật đúng là có chuyện như vậy.

Giờ phút này, mấy cái thanh niên trí thức nghe lời này xong, lập tức đem bánh ngọt còn chưa ăn xong nhét vào trong miệng.

Bọn họ phải làm việc cho tốt mới được, mới có thể được đến sách vở ôn tập!

Vài thanh niên trí thức lập tức vội vã lên.

Nhìn theo bóng bọn họ, Ninh Kiều không khỏi nhớ tới lời viện trưởng Nhiếp nói với mình.

Gần nhà trẻ quân khu, có một cái thôn. Thôn này không tính xa, đi bộ chỉ mất 30 phút, có một lần viện trưởng Nhiếp nghe nói trong thôn có một ít thôn dân vừa cõng em bé gào khóc đòi ăn trên lưng vừa kiếm công điểm, trong lòng bà ta không đành lòng. Ninh Kiều thương nghị với bà ta, giữ lại mấy vị trí trong nhà trẻ để lại cho thôn dân thật sự cần giúp đỡ.

Ninh Kiều và viện trưởng Nhiếp cùng đi một chuyến đến thôn này, dưới ánh mặt trời chói chang, mấy người phụ nữ dùng móc treo cột em bé lên trên lưng, em bé ở trên lưng, vất vả lao động, khiến bọn họ gầy trơ xương, em bé cũng bị phơi đến khuôn mặt nhỏ đen lại.

Viện trưởng cùng phó viện trưởng ở nhà trẻ quân khu nói có thể miễn phí để mấy đứa nhỏ vào nhà trẻ, vài vị đồng chí vui mừng khôn xiết, cảm động đến rơi nước mắt. Rồi sau đó Ninh Kiều cùng viện trưởng Nhiếp, còn thấy rất nhiều đồng chí thanh niên trí thức trong đất. Bọn họ một lần lại một lần múa may cái cuốc trong tay, sắc mặt c.h.ế.t lặng, khi mồ hôi như hạt đậu nhỏ giọt xuống, thậm chí không có giơ tay đi lau.

Lúc ấy viện trưởng Nhiếp nói, đối với những người thanh niên trí thức này mà nói, lao động lại khổ lại mệt, kỳ thật cũng sẽ không đánh mất ý chí của bọn họ. Chân chính khiến lòng bọn họ vô vọng, là sự mê mang đối với tương lai.

Mà hiện giờ, tương lai của bọn họ, cuối cùng cũng không còn mê mang nữa.

—————————————————

Ra khỏi quán trà, Ninh Kiều về đơn vị, báo cho viện trưởng Nhiếp tin cô đã tham gia báo danh thi đại học.

Cửa văn phòng viện trưởng rộng mở, lời Ninh Kiều nói, các đồng nghiệp khác đều có thể nghe thấy. Mọi người lẩm nhẩm lầm nhầm, nói là viện trưởng Nhiếp bồi dưỡng vị phó viện trưởng trẻ tuổi này một cách tỉ mỉ, hiện tại Ninh Kiều nói đi là đi, chỉ sợ viện trưởng Nhiếp sẽ hoàn toàn thất vọng.

“Thi đại học?” Viện trưởng Nhiếp nghiêm túc nghe Ninh Kiều nói xong, cười nói, “Đây là chuyện tốt nha!”

Ninh Kiều chần chờ nói: “Viện trưởng Nhiếp, bà cứ yên tâm, trong lúc ôn tập, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc của đơn vị.”

Viện trưởng Nhiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh Ninh Kiều.

Năm đó lựa chọn đồng chí trẻ tuổi này trở thành phó viện trưởng của đơn vị, không ít công nhân đều ngầm nghị luận bà ta quá hồ đồ, đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy. Nhưng sau đó, Ninh Kiều một mình trụ vững trước áp lực, dùng năng lực chứng minh cho toàn bộ công nhân trong đơn vị thấy cô hoàn toàn xứng đáng với chức vị phó viện trưởng này.

Sau khi nhậm chức, Ninh Kiều vì nhà trẻ quân khu làm không ít cống hiến, cô tổ chức hoạt động từ lớn đến bé, còn cải cách phương thức giáo dục của giáo viên với bọn nhỏ, ngay cả để phần cho mấy đứa trẻ của thôn dân trên đảo, đều là ý tưởng của cô.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 348: Chương 348



Chỉ mấy năm ngắn ngủi, dưới sự dìu dắt của phó viện trưởng, đồng chí các bộ phận hợp tác, sóng vai chiến đấu, nụ cười ngây ngô trong sáng trên mặt bọn nhỏ, cùng bài thi của đội ngũ đầu năm nay tham gia tuyển dụng nộp cho viện trưởng Nhiếp đều đạt điểm tối đa.

Trong lúc công tác ở đơn vị, Ninh Kiều tận tâm tận lực.

Mà hiện giờ, người trẻ tuổi đối mặt với cơ hội tốt hơn, đương nhiên viện trưởng Nhiếp tán thành Ninh Kiều phải năm chặt cơ hội, cố gắng tranh thủ.

“Không cần nhọc lòng công việc của đơn vị, thời gian ôn tập chỉ còn lại có một tháng, cô cố gắng đặt hết tâm sức vào ôn tập đi.” Viện trưởng Nhiếp nói, “Tôi chờ mong đơn vị của chúng ta có một sinh viên chân chính.”

Ninh Kiều cũng cười nói: “Viện trưởng Nhiếp, bà đừng làm tôi áp lực, rất có thể là thi không đậu.”

“Có áp lực liền có động lực.” Viện trưởng Nhiếp cười nói, “Nhất định có thể thi đậu.”

Cửa văn phòng, từ đầu đến cuối đều mở.

Mấy đồng nghiệp quen thuộc với Ninh Kiều cũng cười cổ vũ.

“Đừng ở chỗ này trì hoãn làm gì, nhanh về nhà ôn tập đi!” Viện trưởng Nhiếp thúc giục.

Chờ đến khi Ninh Kiều đi xa, đáy mắt viện trưởng Nhiếp có vui mừng, càng có rất nhiều cảm thán.

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Dù viện trưởng Nhiếp không muốn buông tay, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, phó viện trưởng của bọn họ, có đủ năng lực cùng quyết đoán.

Ninh Kiều hẳn là đi tìm phương trời rộng lớn hơn.

———————————————

Từng nhà trong khu người nhà, đều chìm đắm trong bầu không khí học tập.

Có nhà có con cái muốn ôn tập, có còn lại là lại qua hai ba năm phải tham gia thi đại học, phải vun đắp cơ sở vững chắc.

Ngoài bọn nhỏ tham gia báo danh thi đại học, trong khu người nhà, thế nhưng cũng có không ít vợ của quân nhân tham gia báo danh.

Lúc này La Cầm nói chuyện này với Hạ Vĩnh Ngôn.

“Mấy thím trong khu người nhà còn nói vợ của quân nhân sẽ không tham gia báo danh, dù sao trợ cấp của chồng bọn họ cao, ăn ngon ở tốt, ăn mặc không lo, không cần thiết mù quáng lăn lộn. Thật là nói bừa, ngày đó em đều thấy, không ít người báo danh, như là Hạo Trúc, Tân Nhu, gần đây đều đang xem sách vở.”

Sắc mặt Hạ Vĩnh Ngôn ảm đạm ngẩng đầu lên.

La Cầm tiếp tục nói: “Có rất nhiều người cảm thấy đây là cơ hội khó được, chính mình tốt xấu cũng tốt nghiệp trung học cơ sở, tuổi tác cũng không qua 31 tuổi, có tư cách ghi danh, đi thi thử xem, nói không chừng liền mèo mù gặp phải chuột chết.”

“Còn có người, là vì thoát khỏi tình cảnh hiện tại.” La Cầm đè thấp thanh âm, “Anh biết cô vợ Tiểu Sương của Thi Kiến Thiết không?”

“Cô ta bị sao vậy?”

Tuổi tác của Thi Kiến Thiết không nhỏ, trước đây là người độc thân có tiếng trong là bộ đội. Thật vất vả đợi đến thời gian nhập ngũ mười lăm năm, mới có tư cách cho người nhà theo tuỳ quân, lúc này mới chạy nhanh trở về thôn tìm vợ, cưới vào cửa, đưa tới trên đảo.

Vợ của Thi Kiến Thiết nhỏ hơn anh ta mười mấy tuổi, hai người một người thì cao lớn thô kệch, một người thì văn nhã lại có khí chất, nhìn không xứng đôi, không có chủ đề chung. Ở trong khu người nhà không có bí mật, nghe nói là trong nhà cô vợ Lại Tiểu Sương quá nghèo, thấy nhà họ Thi đưa lễ hỏi phong phú, trực tiếp gả con gái lại đây. Sau khi kết hôn, cả ngày Lại Tiểu Sương ở trong nhà khóc, la hét phải về nhà mẹ đẻ, còn nói nguyện ý trả tiền lễ hỏi lại cho anh ta.

“Mấy thím trong khu người nhà đều khuyên cô ta, chờ sinh con thì sẽ tốt hơn. Trong nhà có em bé, hai người bọn họ ngày thường vây quanh con cái, tóm lại là có thể nói chuyện với nhau.” La Cầm lắc đầu, thở dài nói, “Lại Tiểu Sương cũng là người đáng thương, nếu có thể thi đậu đại học, phỏng chừng cô ta sẽ đề nghị ly hôn.”

“Ly hôn?” Mí mắt của Hạ Vĩnh Ngôn giật giật.

“Nhưng mà em đoán cô ta thi không đậu, nói là có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng mà cũng là donnăm đó công xã của bọn họ cấp, chủ nhiệm hội phụ nữ giúp cô ta tranh thủ cơ hội đi học, học phí cũng không cần đóng, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Không phải ai cũng có thể đậu đại học, em thấy là vô vọng.”

“Em có bằng tốt nghiệp phổ thông…” Hạ Vĩnh Ngôn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình cũng vô vọng, một giây nữa vợ anh ta sẽ đến đề nghị ly hôn.

“Em có bằng tốt nghiệp phổ thông thì có ích lợi gì?” La Cầm cười nói, “Cũng không thể đưa bằng của em cho cô ta mượn.”

Hạ Vĩnh Ngôn nghe vậy thì sửng sốt một chút: “Em không cần sao?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 349: Chương 349



“Em đâu có thi đại học.” La Cầm nói.

Đầu óc Hạ Vĩnh Ngôn “Ong” một tiếng, thiếu chút nữa đã quên tư tưởng.

Hạ Vĩnh Ngôn ngơ ngác nhìn La Cầm, qua một lúc lâu, La Cầm khó hiểu duỗi tay, quơ quơ trước mặt Hạ Vĩnh Ngôn.

“Anh làm sao vậy?”

“Anh còn tưởng rằng ngày đó em đến giáo ủy báo danh.”

“Em đi cùng Ninh Kiều đến báo danh thôi, em không báo.” La Cầm nói, “Cha mẹ em ở trên đảo, công việc cũng ở trên đảo, hơn nữa, kết hôn chưa bao lâu, hiện tại chạy tới tham gia kỳ thi đại học, thì anh làm sao bây giờ?”

Hạ Vĩnh Ngôn vui vẻ nói: “Anh còn tưởng rằng em cũng muốn ly hôn!”

“Đang êm đẹp, ly hôn cái gì? Ly hôn là việc hãnh diện lắm sao?” La Cầm kỳ quái nói.

Trái tim đang treo trên cổ họng của Hạ Vĩnh Ngôn, cuối cùng cũng rơi xuống.

Cũng nhờ cơ hội này, Hạ Vĩnh Ngôn có thể cùng vợ mở lòng tâm sự một chút.

“Trước kia em nói, là bị cha mẹ thúc giục quá, mới gả cho anh.”

“Cha mẹ em thúc giục cũng rất nhiều năm rồi, em cũng không có gả cho người khác!”

“Vậy là em thật sự bằng lòng kết hôn với anh sao?”

“Nếu không thì sao nữa?”

Hạ Vĩnh Ngôn vui mừng khôn xiết, ôm chằm lấy La Cầm.

La Cầm bất đắc dĩ nói: “Anh thật ngốc nha.”

La Cầm dám yêu dám hận, năm đó lúc có tình cảm với Giang Hành thì không thèm để ý tới mấy lời nghị luận bàn tán của người khác, hiện giờ càng sẽ không vì cha mẹ thúc giục, sốt ruột hoảng hốt tùy tiện tìm một người gả cho.

Bọn họ quen biết 5 năm, ngay từ đầu giống oan gia, thật ra cũng là không đánh không quen nhau.

Sau đó thiếu chút nữa Hạ Vĩnh Ngôn và La Cầm đã đến được với nhau, lại không cẩn thận vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau, cuối cùng còn có thể đi đến bước này, thật đúng là không dễ dàng.

Hôn nhân của La Cầm và Hạ Vĩnh Ngôn vừa mới bắt đầu.

Có rất nhiều chỗ cần phải tiếp xúc.

La Cầm không tự tin như Ninh Kiều, dám rời nhà mấy năm, theo đuổi ước mơ.

Ai có chí nấy, La Cầm không muốn rời xa cha mẹ và chồng, cũng không muốn bỏ công việc này.

Từ bỏ tham gia thi đại học, La Cầm cũng không tiếc nuối.

Trong cuộc sống, mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau, La Cầm tin, con đường mà bản thân lựa chọn cũng sẽ sáng lạn xuất sắc không kém.

———————————————

Sau khi chân chính quyết định tham gia kỳ thi đại học, Ninh Kiều một lòng một dạ ôn luyện.

Từ mấy năm trước, Ninh Kiều đã dốc sức học tập, nhưng sau đó vì cho rằng thi đại học chỉ là tác giả bịa chuyện, liền chậm trễ đôi chút. Nhưng cũng may cơ sở của cô vững chắc, bây giờ ôn luyện cũng không quá sức.

Đến bây giờ Ninh Kiều còn chưa mua được tài liệu ôn tập của nhà sách Tân Hoa.

Nghe nói sáng sớm hôm nay sẽ có một đợt tài liệu mới đến cửa hàng, Ninh Kiều thức dậy từ sớm, chờ xuất phát.

Chặng đi chặng về rất tốn thời gian, nhưng vì tài liệu ôn tập, có đi thêm mấy lần nữa cũng đáng giá.

Ninh Kiều cầm một cái bánh bao ra cửa, mới vừa bước ra cửa một bước, Giang Kỳ và Giang Quả Quả liền theo kịp.

“Chị dâu nhỏ, tụi em đi chung với chị.”

“Mấy đứa không đi học sao?”

Giang Quả Quả nói: “Xin nghỉ một ngày cũng chẳng sao, thêm một người thì thêm một phần sức lực!”

Ninh Kiều dẫn theo Giang Kỳ và Giang Quả Quả đi ngồi thuyền.

Bây giờ, đi thuyền hai giờ đối với Ninh Kiều là quá nhẹ nhàng, khi rời thuyền cô vẫn còn có tinh thần, rất có phong thái của ông cụ Giang.

Dọc theo đường đi đến nhà sách Tân Hoa ở Tây Thành có rất nhiều người chen chút nhau.

Đây đã là tình trạng bình thường, Ninh Kiều thấy nhiều không trách, kêu Giang Quả Quả nhớ phải theo sát cô.

Giang Quả Quả quay đầu lại hỏi Giang Kỳ: “Anh ba, có phải chị dâu nhỏ quên em đã lên trung học rồi không?”

Bên ngoài nhà sách Tân Hoa.

Hiệu sách còn chưa mở cửa mà đã có rất nhiều người đến rồi, có người có đồng hồ, sát giờ mới đến tính toán thời gian để lát nữa lao vào.

Người qua đường bên cạnh hỏi giờ, người có đồng hồ lập tức che tay lại kín mít, tất cả người đứng bên cạnh đều là đối thủ cạnh tranh, cũng không thể quá tốt bụng được.

Ninh Kiều ngừng thở, đợi một lúc lâu.

Cho đến khi thấy người bán hàng chậm rãi mở cửa nhà sách Tân Hoa, cô cũng chuẩn bị chen về phía trước.

Nhưng thật sự là quá khó khăn.

Vóc người cô nhỏ xinh, chưa kịp chen về phía trước thì đã bị dòng người đẩy về phía sau.

Giang Kỳ nhảy lên, hô to một tiếng: “Mau tránh ra!”
 
Back
Top Bottom