Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 210



Phùng Xuân Ny nhìn cô, nhướng mày.
“Em đúng là người tốt tính thật. Chị mà là em, chắc chẳng để yên đâu!”

Nói xong, cô lại hớp thêm một ngụm trà sữa, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
“À mà, cái món này vừa là trà vừa là sữa, mà mùi vị đúng là ngon thật đấy. Em đúng là giỏi nghĩ ra những món lạ.”

Khương Ngư cười nhẹ:
“Cách làm món này đơn giản lắm. Để em chỉ cho chị, sau này chị có thể làm cho bọn nhỏ uống thử.”

Phùng Xuân Ny xua tay, cười lớn:
“Thôi đi! Sữa với lá trà này đắt lắm. Làm cho bọn nhỏ, có khi tốn cả gia tài!”

“Vậy thì lúc nào rảnh cứ qua đây, em làm cho mà uống.”

Sau khi Phùng Xuân Ny rời đi, Khương Ngư bế Tiểu Hắc – chú chó cưng của mình – lên. Dạo gần đây, cậu chàng lớn nhanh trông thấy.

“Mày cũng muốn uống trà sữa à?” Khương Ngư bật cười khi thấy Tiểu Hắc nhìn chăm chăm vào cốc trà sữa trên bàn.
“Không được đâu, chó con không uống được mấy thứ này. Mày chỉ uống sữa thôi nhé.”

Nói rồi, cô rót cho Tiểu Hắc một bát sữa tươi. Nhưng đúng lúc đó, Hoắc Diên Xuyên bước vào nhà. Anh vừa nghe loáng thoáng liền hỏi:
“Gì thế? Thằng nhóc này muốn uống trà sữa à?”

Khương Ngư ngẩng lên, nhìn anh cười:
“Ừ, nhưng không được. Trà sữa đâu phải dành cho chó con.”

“Trà sữa? Cái gì thế?” Hoắc Diên Xuyên tò mò, nhìn về phía chiếc cốc trên bàn.

“Anh chưa nghe đến bao giờ à? Đây là món em mới nghĩ ra, vừa có trà, vừa có sữa, uống rất ngon.”

Anh nhướng mày:
“Ngon thật không? Cho anh thử xem nào.”

Khương Ngư không nói gì thêm, rót cho anh một cốc. Hoắc Diên Xuyên nhấp một ngụm, lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào hòa quyện giữa vị trà và sữa. Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Ngon thật! À mà… anh nghe nói gần đây có người gây phiền phức cho em?” Hoắc Diên Xuyên bất ngờ hỏi, ánh mắt nghiêm túc.

Khương Ngư mỉm cười, đáp nhẹ nhàng:
“Ừm, nhưng chuyện đó qua rồi. Không có gì to tát đâu.”

Dáng vẻ hời hợt của cô khiến Hoắc Diên Xuyên cảm thấy khó chịu. Anh nhìn cô, giọng trầm xuống:
“Nhóc con, em phải biết là em có thể dựa vào anh mà. Gặp chuyện gì, đừng tự mình chống đỡ một mình. Em cứ như thế này, anh cảm thấy mình chẳng ra gì cả.”

Những lời nói thẳng thắn của anh khiến trái tim Khương Ngư như thắt lại. Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên đầy chân thành và ấm áp, khiến cô không khỏi xúc động.

Lúc này, cô mới để ý rằng dạo gần đây, Hoắc Diên Xuyên dường như thay đổi. Anh chú ý đến cô nhiều hơn, ân cần hơn, và luôn cố gắng bảo vệ cô. Những lời anh nói hôm nay chẳng khác nào một lời ngỏ ý, muốn cùng cô đi xa hơn, chung sống cùng nhau.

Trong lòng Khương Ngư dâng lên những đợt sóng cảm xúc. Có lẽ, cô thực sự nên cân nhắc việc cho Hoắc Diên Xuyên một cơ hội?
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 211



Khương Ngư vẫn chưa thể đưa ra quyết định liệu có nên tiếp nhận Hoắc Diên Xuyên hay không.

Dù anh đang thể hiện sự chân thành và ân cần, nhưng trong lòng cô, hình bóng của người phụ nữ kia ở kiếp trước vẫn là một cái gai khó nhổ. Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy từng là một vết thương sâu trong tâm hồn Khương Ngư, và giờ đây, dù mọi thứ đã thay đổi, cô vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua được.

Tuy nhiên, Khương Ngư cũng hiểu rằng, từ khi cô sống lại, quỹ đạo của nhiều sự kiện đã không còn giống như trước. Cô không thể nhìn nhận Hoắc Diên Xuyên bằng đôi mắt của quá khứ. Quan trọng hơn, nếu một lần nữa cô chấp nhận chung sống với anh, thì rất có thể đứa trẻ chưa kịp ra đời ở kiếp trước sẽ trở lại bên cạnh cô.

Nhưng trước khi Khương Ngư có thể đưa ra câu trả lời, Hoắc Diên Xuyên đã nhận nhiệm vụ và phải rời đi nửa tháng.

Trong lúc này, một rắc rối khác đã tìm đến Khương Ngư.

Có người từ quê của cô tìm đến tận đây.

“Trời ơi, thành phố lớn đúng là khác biệt quá!”

Người phụ nữ trung niên vừa bước xuống xe vừa cảm thán. Đó chính là Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản – gia đình mà bác cả của Khương Ngư từng muốn bán cô vào.

Bà ta đưa mắt nhìn khu phố sầm uất, không giấu nổi vẻ thán phục:
“Con bé Khương Ngư chết tiệt kia, không ngờ nó lại được sống trong một nơi thế này. Còn nghe nói nó làm quản lý của một xưởng sản xuất lớn nữa chứ!”

Cả gia đình nhà này đến được thành phố cũng là nhờ Từ Uyển sắp xếp.

Mặc dù Từ Uyển không ưa gì Khương Ngư, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng Khương Ngư rất xinh đẹp. Điều này khiến Từ Uyển càng thêm đố kỵ. Trước đây, khi nghe nói Khương Ngư từng sống với gia đình bác cả, Từ Uyển liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Rõ ràng bác cả của cô ta là loại người tham lam, độc ác. Một đứa bé mồ côi xinh đẹp như thế, làm sao có thể thoát được cảnh bị bán rẻ ở cái thôn nhỏ đó mà bình yên lên Kinh Thị, thậm chí kết hôn với Hoắc Diên Xuyên chứ?”

Từ Uyển không tin. Vì vậy, cô ta cố tình tìm hiểu thêm về quá khứ của Khương Ngư. Và rồi, cô ta nghe được một chuyện khiến mình không khỏi kinh ngạc.

Hóa ra, trước đây Khương Ngư từng bị gả cho một gã ngốc trong thôn – chính là Ngưu Đản. Tin tức này khiến Từ Uyển phấn khích tột độ. Cô ta lập tức viết thư cho gia đình Ngưu Đản, kể cho họ nghe chuyện Khương Ngư giờ đây đang sống giàu sang, làm giám đốc xưởng sản xuất lớn, và còn gửi cả lộ phí để mời họ đến thành phố.

Cô ta đoán chắc gia đình này sẽ đến. Vì trong thư, cô ta nhấn mạnh rằng Khương Ngư hiện tại rất có tiền.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 212



Khi gia đình Ngưu Đản đến nơi, Từ Uyển đã đợi sẵn.

“Chào mọi người, có phải mọi người là người nhà ở quê của Khương Ngư không?” – Từ Uyển cười tươi, bước đến gần.

Vương Lan Hoa lập tức cảnh giác.
“Cô là ai? Sao cô biết chúng tôi?”

Dù người phụ nữ này đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ toan tính khiến Vương Lan Hoa không thể không dè chừng.

Từ Uyển đảo mắt nhìn Ngưu Đản. Hắn là một gã đàn ông to lớn, khuôn mặt ngốc nghếch, chỉ biết cười ngây ngô. Trong lòng Từ Uyển tràn đầy sự khinh bỉ, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười giả tạo.

“Đừng lo lắng, cháu không có ý xấu đâu. Lá thư mà mọi người nhận được là do cháu viết.”

“Cô viết?” – Vương Lan Hoa ngạc nhiên, giọng vẫn đầy nghi ngờ. – “Cô viết thư bảo chúng tôi tới đây làm gì?”

Từ Uyển không trả lời ngay, mà liếc mắt nhìn sang Ngưu Đản. Cô ta hỏi một câu khiến sắc mặt Vương Lan Hoa tối sầm lại:
“Ngưu Đản nhà cô vẫn chưa lấy vợ, đúng không?”

Vừa nghe thấy, cơn giận của Vương Lan Hoa bốc lên ngùn ngụt. Bà ta nghiến răng, tức tối nói:
“Còn không phải tại con bé Khương Ngư chết tiệt kia sao! Rõ ràng lúc trước tôi đã đưa năm mươi đồng cho bác cả của nó để cưới về cho thằng Ngưu Đản. Ai ngờ nó lại bỏ trốn! Đúng là đồ vô ơn!”

Dù sau đó gia đình bà ta đã lấy lại số tiền, nhưng danh dự của nhà họ vẫn bị tổn hại nghiêm trọng. Tin đồn rằng Khương Ngư trốn đi, thậm chí tự sát, đã khiến chẳng có cô gái nào trong thôn dám gả cho Ngưu Đản nữa.

Tuy rằng Ngưu Đản là một tên ngốc nhưng lại là bảo bối trong lòng Vương Lan Hoa.

Vương Lan Hoa tức tối, quay sang nhìn Từ Uyển, giọng đầy phẫn nộ:
“Cô hỏi lắm thế để làm gì? Nếu đã thế, mau đưa chúng tôi đến gặp Khương Ngư! Con khốn đó đã khiến nhà tôi mất mặt như vậy, nhất định lần này phải tìm nó tính sổ!”

Từ Uyển vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt thoáng vẻ toan tính. Cô ta khẽ hạ giọng, cố gắng thuyết phục:
“Thím à, thím đừng nóng vội. Thật ra, cháu thấy Ngưu Đản nhà thím rất tốt, nhưng Khương Ngư lại không biết điều. Vậy thím nghĩ sao nếu để Ngưu Đản lấy lại Khương Ngư? Một khi cưới được cô ta, chẳng phải cả cái xưởng sản xuất kia cũng sẽ thuộc về nhà thím hay sao?”

Nghe đến đây, ánh mắt Vương Lan Hoa lập tức sáng lên.
“Cô nói sao?”

Thấy bà ta bắt đầu dao động, Từ Uyển tiếp tục:
“Cháu nói thật đấy. Chỉ cần Ngưu Đản cưới Khương Ngư, chẳng phải mọi thứ của cô ta cũng là của nhà thím à?”

Ngay cả Ngưu Đản cũng vỗ tay cười ngốc nghếch:
“Khương Ngư! Khương Ngư! Con muốn Khương Ngư!”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 213



Nhưng Vương Lan Hoa không phải kẻ ngốc. Bà ta liếc nhìn Từ Uyển, giọng nghi hoặc:
“Cô gái, cô muốn nói gì thì nói thẳng ra. Người nhà quê chúng tôi không hiểu mấy lời vòng vo đâu. Với lại, tôi nghe nói Khương Ngư đã kết hôn với một người làm sĩ quan quân đội rồi, lại còn làm quản lý xưởng lớn. Làm sao cô ta có thể cưới Ngưu Đản nhà tôi được?”

Từ Uyển mỉm cười, ra vẻ bí hiểm.
“Thím, chuyện là thế này. Đúng là Khương Ngư đã kết hôn và làm xưởng trưởng, nhưng mà quan hệ giữa cô ta và chồng không tốt lắm. Hơn nữa, xưởng của cô ta gần đây gặp vấn đề lớn, có khả năng phải bán đi. Tuy vậy, trong tay cô ta vẫn còn rất nhiều tiền. Cháu nghĩ, đây chính là cơ hội cho nhà mình.”

Vương Lan Hoa nhíu mày, chưa hoàn toàn hiểu ý.
“Cơ hội gì? Cô nói rõ xem nào!”

Từ Uyển tỏ vẻ kiên nhẫn, nói thẳng:
“Chồng của Khương Ngư muốn ly hôn với cô ta, nhưng Khương Ngư không chịu. Anh ấy là sĩ quan quân đội, không muốn làm lớn chuyện nên mới nhờ cháu nghĩ cách. Ý cháu là, nếu mọi người đưa được Khương Ngư đi, anh ấy sẽ càng biết ơn mọi người hơn.”

Nghe đến đây, sắc mặt Vương Lan Hoa đanh lại, giọng đầy khinh miệt:
“Ý cô là bảo chúng tôi đi nhặt đồ rác rưởi về à? Một đôi giày rách bị người ta chơi nát rồi, còn bắt con trai tôi nhận về làm gì?”

Thái độ của bà ta khiến Từ Uyển thoáng giật mình, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại. Với một nụ cười ngọt ngào, cô ta ghé sát, hạ giọng nói nhỏ:
“Thím à, thím hiểu lầm rồi. Khương Ngư không phải là giày rách đâu. Cô ta vẫn còn là gái tơ đấy. Hơn nữa, thím có biết không, cô ta có khả năng sinh đôi nữa cơ!”

Ánh mắt Vương Lan Hoa lập tức thay đổi, từ phẫn nộ chuyển sang bất ngờ, rồi đến phấn khích. Hô hấp của bà ta như ngừng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn thẳng vào Từ Uyển, như muốn xác nhận lời cô ta nói.

“Cô chắc chứ?” – Giọng bà ta đã dịu đi, nhưng vẫn đầy nghi ngờ.

“Thím yên tâm, cháu không lừa thím đâu. Cháu cũng chỉ tình cờ nghe được thôi.” – Từ Uyển ra vẻ chân thành, mặc dù trong lòng thầm nghĩ mấy người nhà quê này đúng là dễ dụ.

Thực tế, Từ Uyển không hề biết liệu Khương Ngư đã từng qua đêm với Hoắc Diên Xuyên hay chưa. Nhưng cô ta cố tình bịa ra chuyện này để khơi gợi lòng tham của Vương Lan Hoa. Trong thâm tâm, cô ta chỉ muốn đẩy Khương Ngư vào tay gia đình này, càng xa càng tốt. Tốt nhất là đẩy cô đến một nơi không ai biết tới, nơi cô phải sống cuộc đời khổ sở, chỉ biết sinh con cho gã ngốc Ngưu Đản.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 214



“Thím nghĩ mà xem, một cô gái xinh đẹp, có khả năng sinh đôi, lại còn nhiều tiền. Chẳng phải là phước lớn cho nhà thím sao?” – Từ Uyển khéo léo thúc đẩy.

Vương Lan Hoa càng nghĩ càng cảm thấy lời Từ Uyển nói có lý. Bà ta quay sang nhìn đứa con trai ngây ngô, rồi cắn răng quyết định:
“Được, vậy cô muốn chúng tôi làm gì?”

Từ Uyển mỉm cười, biết rằng kế hoạch của mình đã thành công. Cô ta nhẹ nhàng nói:
“Đơn giản thôi. Mọi người chỉ cần…”

Cô ta cẩn thận giải thích kế hoạch của mình. Sau khi nghe xong, Vương Lan Hoa thoáng do dự.
“Nhưng mà chồng cô ta liệu có đến tìm không?”

Từ Uyển lập tức trấn an:
“Không đâu, chồng cô ta hiện tại không có ở đây. Chính vì vậy mọi người mới dễ dàng mang cô ta đi. Chỉ cần mọi người làm xong, rời đi ngay lập tức, đừng quay lại cái thôn cũ nữa. Dùng tiền của Khương Ngư mua một căn nhà ở nơi khác mà sống, thế là xong!”

Vương Lan Hoa nhìn đứa con trai mình lần nữa, sau đó nghiến răng gật đầu:
“Được! Chuyện này quyết định vậy đi!”

Nụ cười trên môi Từ Uyển càng trở nên sâu sắc.

Thật ra, Từ Uyển vốn không định ra tay với Khương Ngư sớm như vậy. Nhưng vận khí của Khương Ngư thật sự quá tốt, nhà máy mà cô quản lý nhanh chóng ổn định lại, trong khi nhà họ Từ thì trắng tay sau sự cố lần trước. Dù Từ Mai đã đứng ra gánh tội, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Diên Xuyên hôm đó vẫn khiến Từ Uyển bất an.

Cô ta không chắc Hoắc Diên Xuyên đã nhìn thấu trò bịp bợm của mình hay chưa, nhưng thái độ bảo vệ Khương Ngư mọi lúc mọi nơi của anh khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Rõ ràng, người đàn ông ấy không giống như không có tình cảm với Khương Ngư.

“Người đàn bà này thật sự rất nguy hiểm,” Từ Uyển nghĩ thầm. Trong mắt cô ta, Khương Ngư là một kẻ khó lường, thậm chí còn có chút “tà tính”. Vì thế, khi Hoắc Diên Xuyên không có ở nhà, cô ta lập tức triển khai kế hoạch của mình.

Trùng hợp thay, gần đây có thông tin về một nhóm buôn người đang lẩn trốn ở khu vực này, khiến các đồng chí nữ được khuyến cáo cẩn thận. Tận dụng điều này, Từ Uyển quyết định dùng danh nghĩa “bọn buôn người” để ngụy trang cho gia đình Vương Lan Hoa. Kế hoạch của cô ta là khiến họ bắt cóc Khương Ngư và đưa cô đi thật xa.

Bằng cách này, nếu Hoắc Diên Xuyên có trở về, anh cũng chỉ có thể lần theo dấu vết của bọn buôn người mà điều tra. Còn khi anh tìm thấy Khương Ngư, cô ta tin chắc rằng cô ấy sẽ ở trong tình trạng “to bụng” – lúc đó Hoắc Diên Xuyên liệu còn có thể chấp nhận sống với một “đôi giày rách” hay không?
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 215



Càng nghĩ, Từ Uyển càng cảm thấy hưng phấn. Hình ảnh gương mặt điển trai và dáng người cao ráo của Hoắc Diên Xuyên hiện lên trong đầu khiến cô ta không kìm được sự mong chờ. “Đến lúc đó, anh sẽ cần một người phụ nữ dịu dàng quan tâm. Đó chính là mình,” cô ta tự nhủ.

Để thực hiện kế hoạch, Từ Uyển đã bỏ ra không ít công sức. Cô ta âm thầm theo dõi, nắm rõ lịch trình hàng ngày của Khương Ngư, chứng tỏ bản thân không thiếu năng lực làm “gián điệp”.

Khương Ngư không hay biết gì về những nguy hiểm đang cận kề. Từ khi Hoắc Diên Xuyên rời nhà đã một tuần, cô vẫn bận rộn với công việc, học hành và kiếm tiền. Hôm nay, hiếm hoi có chút thời gian rảnh, cô quyết định vào thành phố dạo chơi, tiện thể mua ít vải để may vài bộ quần áo bông cho mùa đông.

Từ Uyển đã chờ sẵn ở bên ngoài từ sớm. Khi thấy Khương Ngư bước ra, cô ta lập tức bám theo.

Khương Ngư không đi xe đạp mà bắt xe buýt vào thành phố. Từ Uyển cũng nhanh chóng lên cùng chuyến xe, thậm chí còn cười chào hỏi.
“Khương Ngư, cô đi đâu thế?”

Khương Ngư thoáng liếc qua, đáp lại bằng một ánh mắt thờ ơ. “Tôi đi thành phố,” cô nói ngắn gọn, rồi quay mặt đi, không muốn tiếp tục đối thoại.

Nụ cười trên môi Từ Uyển khựng lại, vẻ mặt cô ta thoáng trở nên cứng ngắc. Trong lòng, cô ta gầm lên: “Đồ khốn! Cứ đắc ý đi, tao muốn xem mày còn cười được đến khi nào!”

Khi xe đến trung tâm thành phố, Khương Ngư xuống xe tại một trạm đông người. Từ Uyển cũng âm thầm xuống theo, hòa lẫn vào dòng người để tránh bị chú ý.

Khương Ngư dự định đi bộ đến cửa hàng bách hóa gần đó. Nhưng khi ngang qua một con hẻm nhỏ, cô chợt dừng lại. Trong con hẻm vắng lặng, có một bà lão nằm co quắp trên đất, miệng lẩm bẩm gọi yếu ớt:
“Ông ơi… ông ơi…”

Thoáng chút do dự, Khương Ngư nhìn quanh. Không thấy ai khác, cô quyết định tiến lại gần.
“Bà ơi, bà sao vậy?”

Nghe thấy tiếng hỏi, bà lão mở mắt, giọng run rẩy:
“Cô gái, làm ơn giúp tôi với… Tôi và ông nhà tôi đến đây tìm người thân, nhưng chưa tìm được thì tiền đã bị trộm hết rồi. Cô có thể rủ lòng thương giúp đỡ chúng tôi được không?”

Khương Ngư nghe vậy, nhìn kỹ sắc mặt bà lão thấy không được tốt, cô lấy từ trong túi ra hai đồng tiền.
“Đây, bà cầm lấy mà đi ăn một bữa. Sau đó, tốt nhất là đến báo công an.”

Bà lão nhìn chằm chằm vào hai đồng tiền trên tay Khương Ngư. Ánh mắt thoáng hiện vẻ tham lam, nhưng bà ta lập tức kiềm chế. Nghĩ đến món tiền lớn sẽ nhận được nếu hoàn thành kế hoạch, bà ta nhẫn nhịn, xua tay từ chối:
“Cô gái, cô là người tốt, nhưng chúng tôi không phải kẻ ăn xin. Chúng tôi thật sự không quen chỗ này. Cô có thể dẫn chúng tôi đi ăn cơm được không?”

Nói rồi, bà ta bất ngờ nắm chặt lấy tay Khương Ngư.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 216



Khương Ngư giật mình, không ngờ một bà lão đã lớn tuổi như vậy mà sức lực lại mạnh đến thế. Hành động thô bạo của bà ta khiến cô cảm thấy không thoải mái, như thể người này đang ép buộc cô.

Sự phiền chán dâng lên trong lòng, Khương Ngư lập tức lạnh giọng:
“Chỗ này tôi cũng không quen, hai người cứ cầm tiền đi. Phía trước có một tiệm cơm quốc doanh, ăn hai bát mì là đủ.”

Dứt lời, cô nhanh chóng rút tay ra và chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa quay đi, ông lão lúc nãy còn nằm bất động dưới đất đã bật dậy. Ông ta cùng bà lão kia lao đến ôm chặt lấy Khương Ngư. Chưa kịp phản ứng, Khương Ngư kinh hoàng nhận ra trong tay ông lão còn cầm một con dao sáng loáng.

Cô hít sâu một hơi, vừa hoảng sợ vừa tức giận:
“Các người muốn làm gì?”

Bà lão nở một nụ cười giả lả, cố gắng trấn an:
“Cô gái, cô đừng sợ. Chúng tôi không có ý xấu gì cả, chỉ là muốn nhờ cô dẫn đi ăn một bữa cơm thôi. Trong ngõ này có một quán ăn giá rẻ, chúng ta đến đó ăn mì cũng được.”

Nói xong, hai người kéo Khương Ngư đi sâu vào con hẻm. Cô vùng vẫy muốn thoát thân, nhưng đường phố lúc này vắng tanh, không một bóng người.

Không còn cách nào khác, Khương Ngư đành im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh để tìm cơ hội chạy trốn.

Chẳng mấy chốc, cả ba đã đi sâu vào trong con hẻm hẹp và tối. Một nhóm người đang chờ sẵn ở đó. Trước mặt Khương Ngư là một phụ nữ trung niên với đôi mắt tam giác sắc lẹm, dáng vẻ đầy ác ý, cùng một người đàn ông có vóc dáng thô kệch và một thanh niên trông hơi đần độn.

Bà ta lên tiếng với vẻ mặt hớn hở:
“Đây rồi! Chúng tôi mang người đến rồi. Nhanh đưa tiền đây.”

Khương Ngư trừng mắt nhìn bọn họ, giọng nói sắc lạnh:
“Mấy người là ai? Muốn gì thì nói thẳng, nếu là tiền, tôi có thể cho. Mau thả tôi ra!”

Một cái tát như trời giáng từ người phụ nữ trung niên làm Khương Ngư choáng váng. Giọng bà ta chua loét vang lên:
“Im ngay, đồ giẻ rách! Còn dám lớn tiếng à?”

Ánh mắt của bà ta lướt qua Khương Ngư từ đầu đến chân. Thoạt đầu, bà ta hơi ngỡ ngàng. Trong ký ức, Khương Ngư chỉ là một cô gái đen nhẻm, gầy gò. Nhưng người trước mặt lại trắng trẻo, xinh đẹp, dáng người đẫy đà đầy sức sống. Bà ta l**m môi, trong lòng thầm nghĩ: “Trông thế này thì chắc chắn là mắn đẻ!”

Nhìn bộ quần áo trên người Khương Ngư, bà ta càng chắc chắn cô đã “phất lên”. Một ý nghĩ tham lam lóe lên trong đầu.

Người phụ nữ trung niên rút ví của Khương Ngư ra và mở nó. Khi thấy trong đó có đến mười tờ đại đoàn kết, bà ta sững sờ. Trái tim đập loạn nhịp, ánh mắt ánh lên vẻ tham lam.

“Trời ơi, đúng là con gà vàng!” Bà ta thốt lên.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 217



Dù tiếc nuối, bà ta rút ra một tờ mười đồng đưa cho đôi vợ chồng giả danh. Tuy nhiên, bà lão kia không phải dạng vừa. Nhìn thấy số tiền trong ví, bà ta lập tức đòi thêm:
“Mười đồng không đủ! Phải hai mươi, nếu không chúng tôi đến đồn công an tố giác các người ngay!”

“Bà già này đúng là thứ lưu manh!” Vương Lan Hoa, người phụ nữ trung niên, nghiến răng nghĩ thầm. Nhưng nhìn con d.a.o trong tay bà lão, bà ta đành nhịn, lấy thêm một tờ nữa đưa ra.

Trong lúc bọn họ cãi nhau, Khương Ngư nhân cơ hội vùng chạy.

“Chạy! Nó chạy rồi!”

Vương Lan Hoa hoảng hốt hét lên. Bà ta vội đuổi theo nhưng không may vấp ngã sấp mặt. Một chiếc răng cửa văng ra, bà ta đau đớn ôm miệng r*n r*:
“Ai da, đau c.h.ế.t tôi rồi!”

Nhưng thấy Khương Ngư đã chạy xa, bà ta không kịp để ý đến vết đau, chỉ hét lớn:
“Ngưu Đản! Vợ mày chạy kìa, mau túm lại cho tao!”

Ngưu Đản – người đàn ông đần độn – phản ứng nhanh chóng. Chỉ vài bước, hắn đã bắt kịp Khương Ngư, túm lấy cô kéo lại.

Vương Lan Hoa tiến tới, m.á.u chảy từ miệng xuống cằm, ánh mắt độc ác nhìn xoáy vào Khương Ngư. Bà ta không nói không rằng, giáng thẳng một bạt tai vào mặt cô.
“Con khốn! Sao không chạy nữa? Chạy đi chứ!”

Khương Ngư choáng váng, tai ù đi vì đau đớn.

Ngưu Đản đứng bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt ngờ nghệch, cười ngây ngô:
“Mẹ, vợ con đây rồi! Vợ con xinh đẹp quá!”

Khương Ngư giật mình, cái tên “Ngưu Đản” vừa nghe đã khiến cô nhớ lại mọi chuyện. Gia đình này chính là nhà họ Vương – những người mà bác cả cô từng nhẫn tâm bán cô cho.

Từ trong bóng tối, Từ Uyển chậm rãi bước ra, đôi mắt đầy đắc ý nhìn cảnh tượng trước mặt.

Khương Ngư giật mình nhìn Từ Uyển. Cô không hiểu nổi Từ Uyển đóng vai trò gì trong chuyện này. Theo lý thuyết, Từ Uyển đâu có quen biết những người kia.

Hơn nữa, kiếp trước cũng không xảy ra chuyện này, khiến ánh mắt Khương Ngư vừa ngạc nhiên vừa thoáng chút chán ghét.

Từ Uyển nhận ra ánh mắt của Khương Ngư, liền nghiến răng, căm hận không thôi.

Con tiện nhân này đến nước này mà vẫn giữ thái độ cao ngạo như vậy sao?

Nhưng nghĩ đến việc Khương Ngư sắp trở thành vợ của tên ngốc Ngưu Đản, lòng Từ Uyển lại thấy sảng khoái.

Cô ta tiến lên, túm lấy cằm Khương Ngư, giọng nói đầy khinh thường:

"Khương Ngư, bất ngờ lắm đúng không?"

Khương Ngư lạnh giọng: "Từ Uyển, cô muốn làm gì?"

Từ Uyển nhếch môi cười nhạt: "Làm gì ư? Chuyện này là do cô tự chuốc lấy! Ai bảo cô dám chiếm lấy vị trí bên cạnh Hoắc Diên Xuyên? Tôi muốn làm bà Hoắc, thế nên cô buộc phải biến mất!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 218



Nói xong, Từ Uyển vỗ nhẹ lên mặt Khương Ngư, giọng đầy mỉa mai:

"Khuôn mặt này cũng đẹp đấy, mềm mại thật, nhưng tiếc là lại bị tát sưng lên. Thấy vậy tôi càng thêm yêu thích. Có điều, yên tâm đi, cô vốn dĩ thuộc về Ngưu Đản. Cô và anh ta sẽ sống rất ‘hạnh phúc’, sinh thật nhiều con. Nơi này không phải chỗ của cô, từ giờ cứ để tôi chăm sóc đoàn trưởng Hoắc thay cô nhé."

Vương Lan Hoa, mẹ của Ngưu Đản, sốt ruột cắt ngang: "Thôi đủ rồi! Lắm lời làm gì? Mau mang con nhãi này đi!"

Từ Uyển tỏ vẻ hài lòng: "Đương nhiên rồi."

Khương Ngư lấy lại bình tĩnh, nhìn Từ Uyển chằm chằm: "Từ Uyển, chẳng lẽ cô không sợ Hoắc Diên Xuyên sao? Cô bán tôi cho đám người này, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Nghe vậy, Từ Uyển bật cười khinh khỉnh: "Khương Ngư, cô nghĩ mình quan trọng đến mức đó sao? Hoa quốc lớn như vậy, chỉ cần thím Vương và Ngưu Đản đưa cô đến một xó xỉnh nào đó, cô nghĩ Hoắc Diên Xuyên có thể tìm ra cô à? Mơ đi! Lo mà yên phận làm vợ Ngưu Đản, sinh cho anh ta vài đứa trẻ là được rồi."

Từ Uyển tiếp tục cười nhạt: "Thôi không nói nhiều nữa. Cô nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ có ai đến cứu được cô chắc?"

Sau đó, cô quay sang Vương Lan Hoa: "Thím à, con nhãi này trốn được một lần thì sẽ có lần sau. Tốt nhất thím cứ đánh cô ta ngất đi rồi mang đi cho nhanh."

Vương Lan Hoa vốn đã tức giận vì chuyện mình bị mất một chiếc răng, liền đồng ý ngay. Bà ta bảo Ngưu Đản ra tay. Chỉ một cú đấm, Khương Ngư ngất lịm và bị Ngưu Đản vác lên vai, mang đi.

Đám người Vương Lan Hoa nhanh chóng biến mất ở góc đường. Phía sau, khóe môi Từ Uyển nhếch lên một nụ cười thỏa mãn:

"Tạm biệt, Khương Ngư."

Khi tỉnh lại, Khương Ngư cảm thấy đầu óc choáng váng, trong mũi ngập tràn một mùi hôi khó chịu.

Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe kéo hàng. Bên cạnh, Vương Lan Hoa và Ngưu Đản ngủ ngon lành. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Ý nghĩ nhảy khỏi xe chợt lóe lên nhưng cô lập tức gạt đi. Nếu không may bị thương, cô sẽ chẳng thể chạy thoát.

Cảm giác được hai người kia sắp tỉnh, Khương Ngư nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.

Ngưu Đản cất giọng ngờ nghệch: "Mẹ ơi, sao vợ con còn chưa tỉnh?"

Vương Lan Hoa trừng mắt nhìn Khương Ngư, giọng khó chịu: "Con bé này rồi sẽ tỉnh thôi, Đản à. Con cứ yên tâm."

Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Khương Ngư cảm thấy một chiếc bao tải lớn phủ lên người mình, sau đó bị ai đó khiêng đi.

Ngưu Đản vui vẻ hỏi: "Mẹ, bao giờ thì vợ con có thể sinh em bé cho con?"

Vương Lan Hoa cười đáp: "Đêm nay! Đêm nay Đản nhà ta sẽ làm chú rể!"

Nghe thấy cuộc trò chuyện, bàn tay Khương Ngư siết chặt lại, trong lòng lạnh toát.

Mặc dù vẫn nhắm mắt, nhưng cô không dám buông lỏng cảnh giác.

Đột nhiên, Vương Lan Hoa tiến tới, nhìn thấy Khương Ngư vẫn bất tỉnh. Bà ta liền dội thẳng một chậu nước lạnh lên người cô.

Khương Ngư giật mình mở mắt ra.

"Hừ, con ranh! Tối nay mày phải hầu hạ con trai tao cho tử tế! Nếu không, cứ liệu mà chịu hậu quả!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 219



Khương Ngư tức giận nhìn Vương Lan Hoa, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và khó hiểu. Tại sao những người này có thể vô lý và ngang ngược đến mức này?

"Vương Lan Hoa, bà có biết lừa bán người là phạm pháp không?"

Vương Lan Hoa thoáng giật mình trước ánh mắt sắc bén của Khương Ngư. Nhưng ngay sau đó, bà ta cười khẩy, lấy lại sự tự tin.

"Ha, cô đang dọa tôi đấy à? Một con bé bị trói như cô thì làm gì được?"

"Tôi không hù dọa bà," Khương Ngư bình tĩnh đáp, cố gắng giữ giọng điệu không kích động đối phương. "Tôi không biết Từ Uyển đã nói gì để thuyết phục bà, nhưng các người đã bị cô ta lừa rồi. Nếu bây giờ bà thả tôi ra, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của các người."

Nghe những lời đó, Vương Lan Hoa thoáng chần chừ. Trong lòng bà ta nổi lên chút nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, một người bị trói chặt như Khương Ngư làm sao có thể gây nguy hiểm? Bà ta cười lạnh.

"Con ranh, đừng mong gạt được tôi! Cô nghĩ cô là ai chứ? Từ Uyển nói rõ ràng cô có thể sinh con trai, còn là thai đôi! Ngưu Đản nhà tôi không chê cô là phúc phận của cô, thế nên đừng ở đây mà lên mặt!"

Khương Ngư nghe những lời đó, trong lòng băng giá. Những con người này thật sự đã bị lòng tham làm cho mù quáng.

"Cô nghe đây!" Vương Lan Hoa tiếp tục, giọng nói tràn đầy đe dọa. "Nếu cô còn dám chạy trốn, tôi sẽ bẻ gãy chân cô và dùng dây xích trói lại! Lúc đó đừng trách tôi ác độc!"

Khương Ngư cảm nhận được sự nguy hiểm từ những lời này. Cô biết, nếu bây giờ không giữ bình tĩnh, cơ hội trốn thoát sẽ càng mong manh.

Vì muốn ép Khương Ngư suy yếu, Vương Lan Hoa không cho cô ăn uống gì cả. Qua ngày hôm sau, Vương Lan Hoa khóa chặt cửa rồi rời khỏi phòng để chuẩn bị cho "đám cưới".

Khương Ngư nhân cơ hội này quan sát xung quanh. Cô liếc thấy trên bàn có một chiếc chén, liền đẩy nó rơi xuống đất. Tiếng chén vỡ làm Vương Lan Hoa vội vàng chạy vào.

"Con ranh! Cô phá của à? Cô nghĩ đây là nhà cô chắc?!" Bà ta không ngần ngại tát mạnh vào mặt Khương Ngư.

Mặc dù bị đánh đau, Khương Ngư vẫn giữ bình tĩnh, nhân lúc Vương Lan Hoa thu dọn mảnh vỡ, cô nhanh tay giấu hai mảnh nhỏ vào tay áo.

Vương Lan Hoa hùng hổ ra ngoài, không quên khóa kỹ cửa.

Khi chắc chắn bà ta đã đi xa, Khương Ngư lặng lẽ lấy mảnh vỡ ra và bắt đầu cắt dây thừng trói tay. Dây thừng không quá chắc chắn, nhưng việc cắt đứt nó cũng khiến tay cô rướm máu. Cô cắn răng chịu đựng, không dám phát ra tiếng động.

Sau khi thoát khỏi dây trói, Khương Ngư vẫn nằm im như cũ, giả vờ như không có gì xảy ra. Cô biết ban ngày không phải lúc để trốn thoát, bởi trong làng, người qua lại sẽ rất dễ phát hiện.
 
Back
Top Bottom