Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 530: Chương 530



Ông nhìn thẳng vào mắt Lục Trầm, chậm rãi nói từng chữ:
"Hãy nhớ rằng, ở tiểu đoàn 1 này, không ai muốn cậu rời đi."

Lục Trầm không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi như mưa. Anh lau đi lau lại, nhưng những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy.

"Mọi người đến đây… lòng tôi càng khó chịu hơn. Tôi cảm thấy có lỗi với các cậu."

Tiền Vệ Binh cười khẽ, đưa tay đấm nhẹ vào vai anh, nửa đùa nửa thật:
"Anh nói gì vậy? Từng ấy năm, anh luôn quan tâm đến từng người trong doanh trại, không ngại khó khăn mà giải quyết bao vấn đề giúp chúng tôi.

Không chỉ là găng tay, tất và các nhu yếu phẩm khác được anh lo liệu đầy đủ. Ngay cả kem trị cước, anh cũng để chị dâu bỏ tiền ra làm cho chúng tôi."

Lý Đại Hải gật đầu, giọng trầm ấm:
"Chúng tôi mới là người phải cảm ơn anh vì những gì anh đã làm trong suốt những năm qua."

Lục Trầm lặng người nhìn những gương mặt thân quen. Trong khoảnh khắc này, anh cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết—tình đồng đội thiêng liêng chẳng thể đong đếm bằng lời.

Lý Đại Hải quay lại, nhìn những chiến sĩ đang đứng nghiêm trang phía sau, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự xúc động:

"Các đồng chí, hãy cảm ơn Lục Doanh trưởng vì những gì anh ấy đã làm cho chúng ta trong suốt những năm qua. Lục Doanh trưởng, anh là một chỉ huy xuất sắc, là người anh em mà chúng tôi vô cùng trân trọng. Cảm ơn anh!"

Mọi người đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng khi khoảnh khắc thực sự đến, vẫn không ai kìm được nỗi buồn. Người chỉ huy ấy không chỉ là cấp trên, mà còn là đồng đội, là người anh em cùng vào sinh ra tử. Giờ phút chia xa, lòng ai cũng nặng trĩu.

Tất cả cùng hô vang, giọng nói đầy tiếc nuối và quyến luyến:

"Lục Doanh trưởng, chúng tôi không nỡ xa anh!"

Tiếng hô đồng lòng vang vọng, hòa vào không khí giá lạnh của mùa đông, như thể muốn xua tan đi cái rét cắt da cắt thịt.

Lục Trầm đứng lặng, ánh mắt lướt qua từng gương mặt quen thuộc. Trong khoảnh khắc này, anh không thể nói thành lời. Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, mãi sau mới cất giọng khàn khàn:

"Xin cảm ơn… cảm ơn mọi người!"

Những lời chúc tốt đẹp từ các đồng đội vang lên không ngớt, từng câu, từng chữ như muốn níu giữ anh ở lại. Lục Trầm mỉm cười, lần lượt siết chặt tay từng người, như muốn ghi nhớ tất cả vào lòng.

Bên cạnh, Tiểu Vương đã sắp xếp xong hành lý. Hai chiếc túi lớn chứa quân phục cùng những huân chương ghi dấu thành tích trong suốt những năm qua của anh đã được đặt gọn trong xe.

Chính ủy Tào nhìn đồng hồ, khẽ nhắc:

"Đến giờ rồi, lên xe thôi."

Khoảnh khắc này đánh dấu sự chia ly thật sự. Từ giây phút bước lên xe, Lục Trầm không còn là Doanh trưởng của họ nữa, mà chỉ là một người lính đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi. Anh ngoảnh lại nhìn lần cuối, ánh mắt chất chứa bao điều chưa nói. Nhưng dù lưu luyến đến đâu, anh cũng phải bước tiếp.

Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái. Chính ủy Tào, Lý Đại Hải và Tiểu Vương cũng lên xe, ba người sẽ tiễn anh đến nhà ga.

Khi xe lăn bánh, Lục Trầm quay người ra cửa sổ, giơ tay vẫy chào.

Bỗng nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên.

Các chiến sĩ đồng loạt cất tiếng hát.

Là bài hát của quân đội.

Những ca từ hào hùng nhưng lại chất chứa cảm xúc sâu lắng, từng câu từng chữ như muốn khắc sâu hình bóng người chỉ huy vào ký ức.

Lục Trầm siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa kính, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ tràn ra, lăn dài xuống gò má rồi nhỏ xuống ngực áo. Anh cắn môi, cố kìm nén, nhưng tiếng hát càng vang vọng, cảm xúc càng vỡ òa.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng những người lính vẫn đứng đó, hàng ngũ ngay ngắn, mắt dõi theo chiếc xe đang khuất dần.

Không thể chịu đựng thêm, Lục Trầm đưa tay lên che mặt, từng tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra.

Ba người ngồi phía sau cũng lặng lẽ cúi đầu. Không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng an ủi. Bởi vì họ biết, có những nỗi đau chỉ có thể tự mình đối diện.

Xe rời khỏi doanh trại, đi qua những con đường phủ đầy tuyết trắng. Khi ra khỏi núi, trời đã sập tối. Tuyết vẫn rơi dày, phủ kín mặt đường. Cảnh vật bên ngoài im lìm, chỉ còn lại tiếng động cơ xe phá tan sự tĩnh lặng.

Cuối cùng, họ đến nhà ga khi kim đồng hồ vừa điểm gần tám giờ tối.

Lục Trầm xuống xe, cùng họ vào trong nhà ga, mua vé chuyến tàu 8:30 tối từ Đông Lăng đến Hải Thị. Hành trình kéo dài suốt đêm, mãi đến 10:40 sáng hôm sau mới đến nơi.

Trong phòng chờ, khoảnh khắc chia ly cuối cùng đã đến.

Anh đứng trước ba người đồng đội thân thiết, lòng ngổn ngang trăm mối.

"Cảm ơn mọi người đã đến tiễn tôi." Lục Trầm cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn nghẹn lại. "Lần này rời đi, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại. Mong mọi người giữ gìn sức khỏe. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ quay về thăm mọi người."

Lý Đại Hải nắm chặt tay anh, giọng kiên định:

"Anh đã hứa rồi đấy. Nhất định phải giữ lời, đừng để chúng tôi đợi vô ích."

Chính ủy Tào cũng đưa tay ra, siết chặt tay anh:

"Chúc cậu thượng lộ bình an."

Lục Trầm gật đầu, siết lại bàn tay dày dặn ấy:

"Chính ủy Tào, ông cũng nhớ giữ gìn sức khỏe."

Tiểu Vương không nói gì, chỉ bước tới ôm chặt lấy anh, bàn tay run run không muốn buông.

Tất cả những gì muốn nói đã nói hết.

Tất cả những gì muốn giữ lại cũng không thể giữ nữa.

Tàu sắp rời ga.

Dù luyến tiếc bao nhiêu, anh cũng phải bước đi.

Lục Trầm tìm đúng chỗ ngồi trên tàu, thả người xuống ghế, nhưng lòng anh chẳng thể an yên.

Những khuôn mặt xa lạ xung quanh nhắc anh nhớ rằng mình đã thật sự rời xa doanh trại, rời xa cuộc sống quân ngũ đầy nhiệt huyết và những người đồng đội đã gắn bó bao năm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 531: Chương 531



Anh vẫn mặc quân phục. Người trên tàu nhìn thấy, ai nấy đều có vẻ thân thiện hơn, vài người đến bắt chuyện, có người chỉ lặng lẽ gật đầu chào.

Bất chợt, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi bước đến trước mặt anh, đứng nghiêm, giơ tay chào một cách trang trọng.

Lục Trầm thoáng sững lại, nhưng lập tức ngồi thẳng lưng, điều chỉnh tư thế, đáp lại cậu bé bằng một cái chào tiêu chuẩn.

Cậu nhóc tròn xoe mắt, rồi bật cười thích thú, quay sang mẹ:

"Mẹ ơi! Chú bộ đội chào con này!"

Người phụ nữ đi cùng cậu bé trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc chiếc áo bông kiểu quân đội. Khí chất cô ấy trầm ổn, ánh mắt mang theo sự điềm tĩnh của người từng trải.

Qua vài câu chuyện, Lục Trầm biết được cô ấy là vợ của một quân nhân, cũng là đồng hương ở Hải Thị. Nhưng chồng cô đã hy sinh trong một nhiệm vụ, lần này cô đưa con trai về quê để an táng anh ấy.

Cậu bé không biết cha mình đã mất, chỉ nghĩ rằng ông đang đi công tác xa.

Lục Trầm lặng đi.

Suốt những năm tháng đóng quân nơi biên giới, anh đã tiễn biết bao đồng đội ra đi. Có người không thể đưa về quê ngay, chỉ có thể hỏa táng rồi đợi thân nhân đến nhận tro cốt. Những lúc đó, anh từng chứng kiến nỗi đau xé lòng của người ở lại.

Không ngờ, ngay trên chuyến tàu này, anh lại gặp một câu chuyện như thế.

Cậu bé ríu rít mở túi xách, lấy ra một gói thịt bò khô, đưa cho anh:

"Chú ơi, thịt bò khô này ngon lắm! Con cho chú ăn thử nha!"

Lục Trầm mỉm cười, lắc đầu:

"Chú không ăn đâu, con giữ lại mà ăn."

"Nhà con còn nhiều lắm! Ngồi tàu lâu chán lắm, ăn chút gì đó rồi ngắm cảnh bên ngoài sẽ vui hơn. Năm ngoái ba cũng nói thế với con và mẹ!"

Lục Trầm thoáng nghẹn lại, vừa định từ chối, người mẹ đã dịu dàng bảo:

"Đây là tấm lòng của trẻ con, anh cứ nhận đi."

Anh không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy, xoa đầu cậu bé:

"Chú cảm ơn con nhé."

Cậu nhóc cười hớn hở:

"Không cần khách sáo đâu chú! Sau này con cũng sẽ giống ba, trở thành bộ đội, bảo vệ đất nước!"

Lục Trầm sững lại, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu bé còn nhỏ mà đã có ý chí như thế.

"Chú tin con. Sau này lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ giỏi như ba con."

Đôi mắt cậu nhóc sáng bừng, quay sang mẹ, hăng hái khoe:

"Mẹ ơi, chú bộ đội cũng nói con sẽ giống ba nè!"

Người mẹ bật cười, xoa đầu con:

"Ừ, mẹ cũng tin con."

Trong câu chuyện, Lục Trầm biết người phụ nữ tên Dương Cúc, cậu bé là Quách Khánh Khánh.

Họ sống tại khu tập thể giáo viên trên đường Giáo Dục, thuộc trường tiểu học thực nghiệm.

Anh nhớ đến Giang Tâm Liên – người vợ đã khuất của anh cả, trước đây cũng từng dạy ở ngôi trường đó.

Lục Trầm hứa, khi lo xong việc, anh nhất định sẽ đến tiễn biệt người đồng đội đã hy sinh.

Dù chưa từng quen biết, nhưng một người lính ngã xuống vì Tổ quốc, xứng đáng được đồng đội đến chào tạm biệt.

...

Lục Trầm mua vé giường nằm, chỗ của anh ở tầng dưới cùng.

Mẹ con Dương Cúc ở khoang bên cạnh, còn giường đối diện anh đã có người nằm. Trên tầng trên cũng có một thanh niên trẻ tuổi.

Đợi khi hai mẹ con họ rời đi, Lục Trầm mới tháo giày, nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa sổ tối đen, màn đêm dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì ngoài bóng mình phản chiếu trên lớp kính mờ.

Lục Trầm kéo chăn đắp ngang người, lắng nghe những tiếng trò chuyện lác đác từ giường đối diện. Một lát sau, giọng nói dần thưa thớt, chỉ còn lại tiếng ngáy đều đều vang lên trong toa tàu.

Anh nhắm mắt, cố gắng ngủ, nhưng tiếng ngáy lớn nhỏ không ngừng vang lên khiến anh càng thêm trằn trọc. Đã quen với những đêm dài khó ngủ, nhưng hôm nay, tâm trạng nặng trĩu càng khiến anh tỉnh táo hơn. Không biết đã nằm đó bao lâu, cuối cùng anh cũng thiếp đi.

Khi mở mắt, trời đã sáng.

Ánh nắng yếu ớt hắt qua khe cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Người đầu tiên anh nhìn thấy là một cậu bé khoảng tám, chín tuổi, đôi mắt sáng long lanh như chứa đầy những điều muốn nói.

"Chú bộ đội, chú dậy rồi à? Con mang cho chú hai cái bánh bao này."

Vừa nói, cậu bé vừa lấy hai chiếc bánh bao còn ấm từ túi áo ra, đôi bàn tay nhỏ bé đưa về phía anh.

Lục Trầm ngồi dậy, nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng.

"Con ăn sáng chưa?" Anh hỏi.

"Con ăn với mẹ rồi. Chú mau ăn đi, bánh sắp nguội mất!"

Cậu bé thúc giục, ánh mắt mong chờ.

Lục Trầm không nỡ từ chối, nhận lấy bánh bao rồi mỉm cười: "Cảm ơn con."

"Không có gì đâu! Chú ăn đi!"

Dưới sự hối thúc của cậu bé, anh chưa kịp đánh răng đã ăn hết hai chiếc bánh. Cả đêm qua không ăn gì, giờ mới thấy bụng đói cồn cào.

Thấy anh ăn xong, cậu bé hào hứng hỏi: "Chú ăn no chưa?"

Nhìn đứa trẻ đáng yêu, lại ngoan ngoãn lễ phép, Lục Trầm mỉm cười: "Chú no rồi. Mẹ con đâu?"

"Mẹ con đang đi vệ sinh. Chú, để con nói chú nghe một bí mật nhé!"

Cậu bé ghé sát lại, giọng lí nhí nhưng vẫn trong trẻo: "Hình như hôm qua mẹ con khóc, sáng nay mắt mẹ còn sưng lên."

Lục Trầm khẽ thở dài.

Anh hiểu tâm trạng của Dương Cúc.

Người chồng cô ấy yêu thương giờ chỉ còn lại một hộp tro cốt, đặt trong chiếc túi mà cô ấy ôm chặt bên người. Mất đi người thân yêu nhất, bất kể ai cũng sẽ không chịu nổi nỗi đau này.

"Chuyện của người lớn, con chưa hiểu đâu." Anh nhẹ giọng khuyên nhủ, "Chỉ cần ở bên cạnh an ủi mẹ, đừng hỏi gì thêm, được không?"

Quách Khánh Khánh ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."

Bất chợt, một người quấn kín mít từ đầu đến chân đi ngang qua lối đi, tay xách một chiếc túi khá lớn.

Toa tàu chật kín người, nhiệt độ bên trong ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, vậy mà người đó vẫn trùm kín từ đầu đến chân, trông thật đáng ngờ.

Lục Trầm khẽ nhíu mày, ánh mắt dõi theo người kia cho đến khi khuất hẳn.

"Chú đang nhìn gì thế?"

Giọng nói ngây thơ của Quách Khánh Khánh kéo anh về thực tại.

"Không có gì đâu." Anh thu lại ánh mắt, trả lời nhẹ nhàng.

Lúc này, Dương Cúc cũng từ nhà vệ sinh bước ra. Cô ấy đã dùng nước lạnh chườm mắt, nhưng quầng thâm vẫn chưa tan hết.

Thấy con trai đang trò chuyện với Lục Trầm, cô ấy bước đến gần.

"Anh ăn bánh bao rồi à?"

"Ừ, cảm ơn cô."

Hai người nói chuyện một lúc rồi Dương Cúc dắt con trai về chỗ.

Lục Trầm đứng dậy, xỏ giày, cầm cốc và bàn chải, định đi vệ sinh đánh răng.

Vừa bước ra hành lang, một tiếng hét hoảng hốt vang lên:

"Ai lấy mất túi của tôi rồi?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 532: Chương 532



Giọng nói ấy lẫn trong sự hỗn loạn, mang theo nỗi hoang mang tột độ.

Ngay sau đó, Dương Cúc xuất hiện, gương mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn tột cùng.

Nhìn thấy Lục Trầm, cô ấy như vớ được cứu tinh, vội chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay anh, giọng run rẩy:

"Anh làm ơn giúp tôi với! Túi của tôi bị lấy mất rồi! Trong đó có cả tro cốt của chồng tôi!"

Lục Trầm sững người trong chốc lát, nhưng ngay lập tức nhớ đến người vừa nãy quấn kín mít đi ngang qua.

Người đó quá đáng ngờ.

Anh nhanh chóng trấn an: "Cô đừng lo, giữ chặt đứa bé, đừng đi đâu cả. Chuyện này cứ để tôi lo."

"Được, cảm ơn anh!" Dương Cúc bật khóc, nước mắt tràn ra như vỡ đê. "Xin anh nhất định phải tìm lại được tro cốt của chồng tôi!"

Lục Trầm gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén. Anh quay người, lao nhanh về hướng nghi phạm vừa rời đi.

Quách Khánh Khánh kéo tay mẹ, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn:

"Mẹ đừng khóc nữa. Chú bộ đội nhất định sẽ tìm lại được túi của chúng ta."

Dương Cúc ôm chặt con trai.

Nhưng cô ấy không thể chỉ đứng đây chờ đợi.

Thứ bị mất đi không phải tiền bạc hay vật dụng thông thường.

Mà là tro cốt của chồng cô ấy.

Người nhà đang mong ngóng cô ấy mang anh trở về. Nếu đánh mất hộp tro này, cả đời cô ấy cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Vì thế, cô quyết định đi theo.

Lục Trầm bước nhanh qua từng toa tàu.

Nhiều năm đóng quân ở biên giới, đối mặt với đủ loại tội phạm đã giúp anh rèn luyện một đôi mắt sắc bén. Chỉ cần thoáng nhìn, anh có thể đánh giá ai là kẻ đáng nghi.

Nhưng sau khi đi qua ba toa tàu, anh vẫn không thấy bóng dáng kẻ khả nghi đâu cả.

Đúng lúc này, loa tàu vang lên thông báo:

"Tàu sắp đến ga, sẽ dừng lại trong 10 phút."

Lục Trầm lập tức căng thẳng.

Nếu tàu dừng lại, hành khách xuống tàu, túi đồ kia rời khỏi toa thì khả năng tìm lại được gần như bằng không.

Lục Trầm không tiếp tục tìm kiếm một mình mà lập tức chạy đến phòng cảnh sát trên tàu, báo cáo vụ mất tro cốt của đồng đội.

Cảnh sát trên tàu hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức hành động. Họ thông báo qua loa công cộng về việc một kẻ trộm đã lấy cắp tro cốt của một chiến sĩ, đồng thời mô tả màu sắc túi cùng trang phục của nghi phạm để hành khách cảnh giác.

Nghe đến chuyện tro cốt của một người lính bị đánh cắp, mọi người trên tàu phẫn nộ. Hành khách bắt đầu quan sát xung quanh, tìm kiếm kẻ khả nghi theo mô tả từ thông báo.

Đúng lúc đó, tiếng còi tàu vang lên, con tàu chậm rãi tiến vào một sân ga nhỏ rồi dừng lại.

Đây chỉ là một điểm dừng ngắn, phục vụ cho một số ít hành khách xuống tàu.

Để ngăn nghi phạm trốn thoát, nhân viên tàu tập trung cao độ, đứng chặn tại các cửa toa, kiểm tra hành lý từng người trước khi cho phép họ rời đi.

Lục Trầm bước nhanh dọc theo lối đi chật hẹp, mắt không ngừng quét qua những người xung quanh.

Bỗng một giọng phụ nữ vang lên từ phía trước:

"Anh ơi, túi của anh chưa lấy kìa!"

Lục Trầm lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông vừa đứng lên khỏi ghế, khoác chiếc ba lô lên vai, quay lại đáp:

"Tôi đi ra trước xem có cần xếp hàng không, lát nữa quay lại lấy sau."

Nói xong, hắn sải bước nhanh về phía cửa toa.

Người đàn ông mặc chiếc áo bông màu đen, khác với trang phục mà Lục Trầm nhớ được từ trước. Nhưng chiều cao và dáng đi lại khá tương đồng.

Chỉ dựa vào quần áo thì không thể chắc chắn. Lục Trầm vừa muốn kiểm tra chiếc túi bị bỏ lại, vừa lo kẻ kia lợi dụng cơ hội trốn thoát.

Lúc này, hắn ta đã tiến đến cửa toa.

Lục Trầm theo sát phía sau.

Người đàn ông chen lên trước, chủ động mở balo để cảnh sát trên tàu kiểm tra.

Cảnh sát thò tay vào kiểm tra một lượt, không phát hiện vật gì khả nghi nên cho phép hắn xuống tàu.

Nhưng chính giây phút đó, Lục Trầm đã khẳng định: Đây chính là kẻ trộm!

Hắn ta biết mình bị phát hiện, nên cố tỏ ra bình tĩnh để chuồn đi.

Khi vừa nhấc chân định bước xuống, một lực mạnh đột ngột kéo giật hắn ngược trở lại!

"Rầm!"

Người đàn ông ngã nhào xuống sàn tàu. Hành khách giật mình, xôn xao không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Lục Trầm đã nhanh chóng đè hắn nằm sấp xuống, ngồi lên lưng để khống chế. Anh lớn tiếng nói với cảnh sát trên tàu:

"Đây chính là nghi phạm!"

Vừa dứt lời, cửa khoang tàu lập tức đóng lại. Các cảnh sát phối hợp cùng Lục Trầm khóa chặt hai tay hắn ra sau lưng bằng còng số 8.

Nghi phạm vùng vẫy, hét lên đau đớn, nhưng chỉ trong chưa đầy một phút đã hoàn toàn bị chế ngự.

Hành khách trên tàu chưa từng chứng kiến một pha bắt giữ k*ch th*ch như vậy, đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Người đàn ông bị khóa tay vẫn không ngừng la hét:

"Các người bắt nhầm rồi! Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, thả tôi ra ngay!"

Cảnh sát trên tàu nhìn về phía Lục Trầm, có chút do dự.

Từ đầu đến giờ, họ phối hợp bắt người hoàn toàn dựa trên lời khẳng định của anh. Nếu không tìm ra chứng cứ, bắt nhầm người sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của họ, thậm chí có thể bị khiếu nại.

Nhưng Lục Trầm rất chắc chắn. Anh nhìn thẳng vào họ, kiên định nói:

"Chỉ cần bắt nhầm, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhưng tôi tin mình không nhầm. Đi theo tôi."

Dứt lời, anh xoay người, bước về khoang hành khách.

Cảnh sát áp giải nghi phạm theo sau.

Lúc này, trên gương mặt kẻ bị bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Lục Trầm đi đến hàng ghế nơi hắn ta ngồi ban nãy, cúi xuống, kéo ra từ gầm ghế một chiếc vali.

Nghi phạm lập tức cứng đờ, mặt trắng bệch.

Chưa kịp mở miệng thanh minh, một tiếng khóc nghẹn vang lên từ phía sau.

Dương Cúc ôm con trai chạy đến, nước mắt lưng tròng. Cô buông con ra, lao tới ôm chặt lấy chiếc vali, khóc nấc:

"Đây là vali của tôi! Là tro cốt của chồng tôi!"

Bàn tay cô run rẩy mở khóa vali.

Bên trong là một chiếc hộp đựng tro màu xám.

Cô vừa nhìn thấy, cả người lập tức sụp xuống, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:

"Anh Quách… em xin lỗi… Đến khi anh chỉ còn lại một nắm tro, em cũng không bảo vệ anh được..."

Tiếng khóc nghẹn ngào của Dương Cúc khiến những người xung quanh không khỏi xót xa. Một người lính đã hy sinh vì đất nước, vậy mà ngay cả tro cốt cũng bị kẻ gian lấy cắp. Sự phẫn nộ lan nhanh trong toa tàu, hành khách nhìn chằm chằm vào gã trộm với ánh mắt đầy căm ghét.

Thế nhưng, tên trộm vẫn ngoan cố chối tội. Hắn lớn tiếng cãi lại, nói chiếc túi không phải của mình, không hề biết gì về chuyện này.

Người phụ nữ ngồi cùng hắn nãy giờ tức giận đến run rẩy, đột nhiên phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt gã, giọng đầy khinh bỉ:

"Đ* c*m th*! Nhìn bên ngoài thì tưởng người tử tế, ai ngờ lại là kẻ khốn nạn như vậy! Tôi ngồi cạnh anh cả đêm, chính mắt tôi thấy anh ôm khư khư cái túi này. Sáng nay, trước khi tôi rời chỗ còn nhắc anh đừng quên vali, thế mà anh lại bảo đi xem có cần xếp hàng xuống tàu không. Hóa ra định nhân cơ hội chuồn mất!"

Nghe vậy, một số hành khách càng tức giận, có người xông đến đòi lôi hắn xuống tàu giao cho cảnh sát. Nhưng gã vẫn không chịu thừa nhận, lớn giọng cãi bướng:

"Cô nói bậy! Tôi cũng có thể bảo cái túi đó là của cô đấy!"

"Anh nói nhảm!"

Giọng nói lạnh lùng của Lục Trầm vang lên, cắt ngang lời biện minh vô nghĩa của gã. Không nói nhiều, anh vung tay tát thẳng vào mặt tên trộm một cái, lực không mạnh nhưng đủ khiến hắn hoảng loạn.

Ánh mắt Lục Trầm sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng vào gã đàn ông trước mặt, chậm rãi lên tiếng:

"Đừng cố chối. Khi cầm cái túi này, anh mặc áo khoác xám, quàng khăn đen, đội mũ đen. Nếu tôi đoán không sai, mấy thứ đó vẫn còn trong túi của anh."

Câu nói vừa dứt, mặt gã trắng bệch.

Không chần chừ, Lục Trầm cúi người giật lấy chiếc túi vải đeo chéo của hắn, mở ra kiểm tra. Quả nhiên, bên trong có đủ chiếc áo khoác xám, khăn quàng cổ và mũ len đen. Anh giơ mấy món đồ lên trước mặt gã, giọng trầm xuống:

"Còn muốn cãi nữa không?"

Tên trộm há miệng nhưng không thốt nên lời. Nhìn những ánh mắt đầy căm phẫn xung quanh, hắn biết mình đã hết đường chối cãi.

Nhân viên tàu lập tức áp giải gã về phòng an ninh. Trên đường đi, hành khách vây quanh phẫn nộ chửi rủa, có người tức giận nhổ nước bọt vào hắn, thậm chí có kẻ bức xúc giơ chân đá vào đầu gối hắn một cái. Nhưng không ai tỏ vẻ thương hại, vì hành vi của hắn quá mức đáng khinh.

Nhân viên tàu cũng không can ngăn, để mặc mọi người trút giận. Cuối cùng, tên trộm bị giải đến phòng an ninh, mặt mày bầm dập, sưng vù.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 533: Chương 533



Trong phòng an ninh, cuộc thẩm vấn diễn ra nhanh chóng.

Hóa ra, gã là một tên trộm chuyên nghiệp, chuyên hoạt động trên các chuyến tàu hỏa. Hắn thường nhắm mục tiêu ngay từ nhà ga, bí mật theo dõi "con mồi", đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay. Lấy được đồ, hắn sẽ nhanh chóng xuống tàu ở ga tiếp theo, tìm mục tiêu mới trên chuyến khác. Nhờ phương thức này mà hắn đã trót lọt nhiều lần, hầu như không để lại dấu vết.

Lần này, hắn nhắm vào mẹ con Dương Cúc vì cảm thấy họ có vẻ không phải người bình thường. Mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng phong thái của Dương Cúc khiến hắn nghĩ cô không phải người nghèo khó. Đặc biệt, khi nghe cô dặn con trai không được ngồi lên vali vì bên trong có thứ rất quan trọng, hắn càng chắc chắn trong đó có đồ giá trị.

Suốt cả đêm hắn không tìm được cơ hội, đến sáng mới lợi dụng lúc Dương Cúc vào nhà vệ sinh để lẻn vào khoang giường nằm, lấy trộm chiếc vali rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thay đồ, định xóa dấu vết. Không ngờ chưa kịp mở vali xem xét thì đã bị phát hiện.

Ban đầu, hắn định bỏ vali lại rồi chuồn đi, nhưng lòng tham đã khiến hắn nghĩ rằng vẫn có cơ hội lừa qua được. Kết quả, chưa kịp rời khỏi tàu thì đã bị tóm gọn.

Sau khi xác minh, nhân viên tàu lập tức bàn giao hắn cho cảnh sát ở ga kế tiếp.

Khi trở về khoang giường nằm, Dương Cúc run rẩy ôm chặt chiếc vali vào lòng. Cô nhìn Lục Trầm, nước mắt tràn ra, giọng nghẹn ngào:

"Cảm ơn anh! Nếu hôm nay không có anh giúp, tôi thật sự không biết phải làm sao... Nếu mất đi tro cốt của chồng, tôi không chỉ không thể tha thứ cho bản thân, mà còn chẳng biết phải nói gì với bố mẹ anh ấy..."

Lục Trầm nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng có chút nặng nề. Một người phụ nữ yếu đuối, mang theo tro cốt chồng về quê, lại gặp phải chuyện như vậy.

Anh vỗ nhẹ lên vai cô, giọng trầm thấp:

"Không sao rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ gìn sức khỏe, còn chặng đường dài phía trước, cô nhất định phải kiên cường."

Dương Cúc cắn môi gật đầu, ôm con trai vào lòng, cố nén tiếng nấc.

Tiếng còi tàu lại vang lên, hòa cùng tiếng bánh xe lăn “keng keng” trên đường ray, kéo con tàu tiếp tục hành trình. Mọi thứ dần trở lại yên bình, như thể những biến cố trước đó chưa từng xảy ra.

Hôm qua, Lục Trầm nhận được một gói thịt bò khô từ một người đồng đội. Sáng nay, anh ăn hai chiếc bánh bao to mà đứa bé Quách Khánh Khánh đưa cho.

Đến trưa, nhân viên bán hàng đẩy xe đi mời cơm hộp. Lục Trầm chủ động mua ba suất, cùng ăn với mẹ con Dương Cúc.

Suốt hai ngày rưỡi trên tàu, Quách Khánh Khánh đã dần trở nên thân thiết với anh.

Sáng ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, khoảng mười giờ rưỡi, tàu vào ga đúng giờ. Hành khách lục tục kéo hành lý xuống.

Tần Chiêu Chiêu cùng bố chồng – Lục Quốc An – đã có mặt tại sân ga từ sớm.

Cửa toa mở ra, dòng người từ trong túa ra ngoài.

Lục Trầm cùng mẹ con Dương Cúc hòa vào dòng người ấy, chậm rãi tiến về phía cửa ra.

Tần Chiêu Chiêu đứng cạnh bố chồng, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đột nhiên, cô khẽ giật mình, giọng có chút kinh ngạc:

“Bố, bố có thấy không? Lục Trầm đang bế một đứa bé kìa!”

Lục Quốc An cũng nheo mắt nhìn theo, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

“Bố có nhìn nhầm không? Nó mà lại đi bế trẻ con sao?”

“Bố không nhìn nhầm đâu.”

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày. Cô chưa từng thấy người phụ nữ đang đi bên cạnh Lục Trầm.

“Sao nó lại bế đứa trẻ đó?” Lục Quốc An thắc mắc.

“Con cũng không biết… Đợi anh ấy qua rồi hỏi là rõ thôi.”

Lúc này, Lục Trầm cũng đã nhìn thấy hai người họ. Nhìn thấy bố và người yêu mà anh ngày nhớ đêm mong, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt ánh lên niềm vui.

“Bố! Chiêu Chiêu!”

Anh vẫy tay chào, sau đó nhanh chân bước đến.

Vừa đến gần, anh đặt Quách Khánh Khánh xuống đất, rồi lần lượt ôm lấy bố và Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhưng cô vẫn không nén nổi tò mò, hỏi:

“Anh, đây là…?”

Không đợi Lục Trầm trả lời, Dương Cúc đã kéo con trai mình đến, lễ phép giới thiệu:

“Chúng tôi quen nhau trên tàu. Anh Lục đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều.”

Cô cúi xuống, dịu dàng nói với con trai:

“Khánh Khánh, chào cô đi con.”

Quách Khánh Khánh ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn Tần Chiêu Chiêu. Cậu bé chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.

Bàn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo mẹ, sau đó lễ phép nói:

“Chào cô! Con là Quách Khánh Khánh. Cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất con từng gặp!”

Lời nói ngây thơ nhưng cực kỳ dễ nghe. Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà bật cười, cảm thấy cậu bé này thật lanh lợi.

“Miệng cậu bé này ngọt ghê, đáng yêu quá.”

Quách Khánh Khánh lại nhìn về phía Lục Quốc An, lễ phép cúi đầu:

“Con chào ông ạ!”

Lục Quốc An cười lớn, gật đầu khen ngợi:

“Thằng bé này tương lai nhất định có tiền đồ!”

Lục Trầm nhìn sang Dương Cúc, hỏi:

“Người nhà cô chưa tới à?”

Dương Cúc khẽ lắc đầu:

“Chắc cũng sắp đến rồi.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn hai mẹ con cô, rồi đề nghị:

“Trời khá lạnh, nếu không ngại thì đi chung xe với bọn tôi đi. Tôi đưa mẹ con cô về.”

Dương Cúc lập tức từ chối. Cô biết người ta có ý tốt, nhưng thứ cô mang theo không phải là đồ vật bình thường, mà là tro cốt của chồng. Trong quan niệm dân gian, mang tro cốt đi nhờ xe của người khác là điều cấm kỵ.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Không cần đâu, người nhà tôi nói sẽ tới đón. Tôi đợi một chút là được, cảm ơn cô.”

Vừa dứt lời, cô nhìn ra xa, thấy một nhóm người đang tiến lại gần. Cô khẽ reo lên:

“Họ đến rồi.”

Tần Chiêu Chiêu, Lục Trầm và Lục Quốc An đều quay đầu nhìn theo.

Lục Trầm gật đầu:

“Người nhà cô đến rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Bất chợt, Quách Khánh Khánh níu lấy tay anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lưu luyến:

“Chú Lục… Sau này con còn gặp lại chú nữa không?”

Lục Trầm khẽ cười, cúi xuống xoa đầu cậu bé:

“Đương nhiên là có rồi.”

Anh đứng dậy, nhìn sang Dương Cúc, nghiêm túc nói:

“Đến ngày đưa tiễn, nhớ gọi cho tôi. Tôi muốn tiễn anh ấy một đoạn.”

Dương Cúc nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu và Lục Quốc An không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng cũng không hỏi nhiều. Họ lên xe, rời đi.

Trên đường về nhà, Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc, rồi không kìm được mà lên tiếng:

“Anh… Chuyện của hai mẹ con họ là thế nào vậy?”

Lục Trầm nghe xong, im lặng một chút rồi khẽ thở dài. Giọng anh trầm xuống, mang theo chút nặng nề:

“Dương Cúc là vợ của một quân nhân. Chồng cô ấy đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ trong quân đội.

Cô ấy đưa tro cốt của chồng về quê để an táng. Nhưng trên tàu, có một tên trộm đã để ý đến chiếc vali của cô ấy. Hắn tưởng bên trong có đồ vật giá trị nên bám theo.

Nhân lúc cô ấy sơ ý, hắn lấy đi chiếc vali đựng tro cốt của chồng cô ấy.

Anh đã giúp cô ấy bắt được tên trộm, lấy lại chiếc vali.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ sững người. Cô không ngờ đằng sau đó lại là một câu chuyện như vậy.

Lục Trầm nói tiếp:

“Nhà cô ấy ở Hải Thị. Anh chưa từng quen biết chồng cô ấy, nhưng bọn anh đều là lính. Chồng cô ấy hiến thân vì tổ quốc khi còn trẻ. Là một người lính, anh có trách nhiệm đảm bảo mẹ con cô ấy và tro cốt của chồng được trở về Hải Thị an toàn.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 534: Chương 534



“Do đó, anh muốn tham dự lễ tang của anh ấy, tiễn biệt một đồng đội dù chưa từng gặp mặt.”

Có lẽ, người ngoài sẽ khó hiểu hành động này của Lục Trầm. Nhưng với những ai từng khoác lên mình bộ quân phục, họ sẽ hiểu rõ tình cảm ấy.

Lục Quốc An không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.

Tần Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh, lắng nghe câu chuyện mà lòng chợt trĩu nặng. Cô không ngờ hai mẹ con Dương Cúc lại có hoàn cảnh đáng thương đến vậy.

Người phụ nữ ấy còn trẻ, con vẫn còn nhỏ, vậy mà đã mất đi người chồng yêu dấu. Đứa bé ấy còn chưa hiểu hết thế gian đã phải vĩnh viễn chia xa người cha. Vậy mà cô ấy vẫn kiên cường, một mình mang tro cốt chồng về quê, từng bước đi đều mang theo đau thương lẫn nghị lực.

Không khí trong xe dần trầm lặng. Cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, Lục Trầm bèn chuyển hướng câu chuyện, hỏi cha về tình hình gia đình.

Lục Quốc An mỉm cười:

“Mọi thứ ở nhà đều ổn. Chỉ có Chiêu Chiêu là vất vả hơn một chút. Con bé vừa phải chăm con nhỏ, vừa bận rộn với công việc. Sau Tết, nó còn phải đi làm ở bệnh viện quân khu. Giờ nhà mình có chỗ nào không khỏe cũng chẳng cần chạy ra bệnh viện, có Chiêu Chiêu ở đây, bố mẹ còn khỏe hơn trước nhiều.”

Lục Trầm quay sang, siết chặt tay vợ. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, chân thành nói:

“Vất vả cho em rồi.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ giọng:

“Không sao mà, những việc này là điều em nên làm.”

“Không có gì gọi là nên hay không nên cả. Mọi nỗ lực của con, bố mẹ đều thấy cả. Con là một người vợ tốt.”

Lục Quốc An nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, rồi nghiêm giọng nhắc nhở con trai:

“Lục Trầm, giờ con đã về rồi, sau này nhớ đối xử tốt với Chiêu Chiêu đấy.”

Lục Trầm gật đầu, giọng chắc nịch:

“Con biết rồi. Cô ấy là vợ con, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nói rồi, anh lại siết chặt tay Tần Chiêu Chiêu, trong mắt tràn đầy yêu thương. Cô bị ánh nhìn ấy làm cho đỏ bừng mặt, chỉ biết cúi xuống né tránh. Còn Lục Trầm thì bật cười, vẻ mặt hạnh phúc.

Chiếc xe dần tiến vào cổng khu nhà quân đội.

Những ngày nghỉ lễ, không khí ở đây có phần náo nhiệt hơn thường lệ. Nhiều gia đình tụ tập chuyện trò, trẻ con chạy nhảy nô đùa.

Trước cửa nhà, cả gia đình Lục Phi đã chờ sẵn.

Lục Dao vừa sinh con không đến được, nhưng Hứa An Hoa thì tự mình đến đưa lễ Tết.

Dư Hoa vừa thấy con trai bước xuống xe, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Lục Trầm bước nhanh tới, ôm lấy mẹ thật chặt.

“Con trai, chào mừng con về nhà.”

Vừa buông tay, hai cô bé Á Á và Thanh Thanh đã lon ton chạy tới, ríu rít gọi:

“Chú hai!”

Lục Trầm bật cười, dang hai tay ôm trọn hai đứa nhỏ vào lòng.

Lục Phi đứng bên cười nói:

“Em không biết đâu, hai cô nhóc này nghe nói chú hai sắp về là sáng nay trời còn chưa sáng đã chạy sang phòng anh, bắt anh dậy sớm để đưa chúng tới đây đón chú.”

“Thật vậy sao? Vậy thì chú hai về vội quá, không kịp chuẩn bị quà rồi. Hai đứa muốn gì nào? Chú hai sẽ ra phố mua cho.”

Á Á lắc đầu, nghiêm túc đáp:

“Chú hai, bọn con có nhiều đồ chơi lắm rồi, không cần mua nữa đâu. Chú về nhà được là món quà tuyệt vời nhất rồi.”

Dư Hoa nghe vậy thì bật cười, yêu chiều xoa đầu cháu gái:

“Xem cái miệng nhỏ của Á Á kìa, ngọt như đường! Chắc chú hai con nghe xong sẽ ăn được thêm hai bát cơm đấy!”

Thanh Thanh chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu hỏi:

“Chú hai, con nghe bà nội nói lần này chú về là sẽ không đi nữa, có đúng không?”

Lục Trầm gật đầu chắc nịch:

“Đúng vậy, chú không đi nữa.”

Thanh Thanh lập tức hoan hô:

“Hoan hô! Chú không đi nữa thì con có thể gặp chú thường xuyên rồi!”

Nói rồi, con bé nhón chân, thơm một cái lên má Lục Trầm. Hành động ngây thơ ấy khiến cả nhà bật cười vui vẻ.

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo:

“Con bé Thanh Thanh này, dù còn nhỏ nhưng tình cảm lắm đấy.”

Dư Hoa nhìn trời, nhắc nhở mọi người:

“Hôm nay trời âm u, không có nắng, đứng ngoài lâu dễ bị lạnh. Mau vào nhà thôi.”

Bà nói rồi dẫn đầu bước vào sân.

Lục Trầm bế hai cô nhóc trên tay, quay sang cười với anh trai, chị dâu và Hứa An Hoa:

“Anh cả, chị dâu, An Hoa, chúng ta vào nhà đi.”

Vương Tuệ Lan nhìn hai đứa trẻ trong lòng Lục Trầm, đề nghị:

“Em trai, đi đường xa chắc mệt rồi. Để chị bế hai đứa nhỏ cho.”

“Không sao đâu chị, em đi giường nằm về nên không mệt.”

Cả nhà cùng nhau bước vào phòng khách.

Lò sưởi ở trung tâm tỏa ra hơi ấm dễ chịu, xua tan hết cái lạnh bên ngoài.

Vừa vào nhà, mọi người cởi áo khoác ngoài, treo lên giá.

Người giúp việc không về quê ăn Tết, lúc này bà đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền bước ra.

Nhìn thấy Lục Trầm, bà mỉm cười chào hỏi:

“Cậu Trầm về rồi đấy à?”

Lục Trầm cười đáp:

“Thím không về quê ăn Tết sao?”

Thím Lý cười hiền:

“Nhà thím xa lắm, về một chuyến chẳng dễ dàng. Năm nay chị Dư còn trả thêm gấp đôi lương, thế là chị ở lại. Sau Tết vãn việc, chị xin phép về quê vài ngày cũng được.”

Lục Trầm khẽ gật đầu, nhẹ giọng cảm ơn: “Vậy cũng tốt. Cảm ơn thím nhiều.”

Tiểu Lý mỉm cười hiền hậu: “Được làm việc trong nhà này là phúc phần của thím, đâu có gì cực nhọc. Con đi đường xa về chắc mệt lắm, mau nghỉ ngơi đi.”

Anh khẽ cười rồi lập tức đi thẳng vào phòng lũ trẻ. Đã gần năm tháng trời không được gặp con, nỗi nhớ như vặn xoắn trong lòng, khiến mỗi đêm ở quân ngũ anh đều lấy ảnh gia đình ra xem, thậm chí còn đặt ảnh dưới gối, như thể làm vậy sẽ kéo gần khoảng cách với vợ con hơn một chút.

Nhưng giờ đây anh đã thực sự trở về, chỉ cần với tay là có thể chạm vào hai thiên thần nhỏ của mình.

Tần Chiêu Chiêu theo sau anh, vừa đến cửa thì chị em Thanh Thanh và Á Á cũng lon ton chạy đến. Nhưng còn chưa kịp vào phòng, cả hai đã bị Vương Tuệ Lan kéo lại.

"Để ba mẹ chúng nó có chút thời gian riêng tư."

Hai bé An An và An Ninh vừa mới ăn no, ngủ trưa say sưa trong chiếc nôi nhỏ. Lục Trầm đứng cạnh giường, nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

"Sao ngủ cả rồi?" Anh khẽ hỏi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 535: Chương 535



"Chúng quen thế rồi, ăn xong là ngủ ngay. Có gọi dậy cũng không sao đâu." Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp.

Lục Trầm cúi xuống nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào đang ngủ say, lòng anh mềm hẳn đi. Cả một chặng đường dài chỉ mong được ôm chúng vào lòng, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy rồi, anh lại không nỡ đánh thức.

"Đừng, cứ để bọn nhỏ ngủ đi." Anh khẽ ngăn lại, rồi bất ngờ kéo Tần Chiêu Chiêu vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã ập xuống môi cô, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, như muốn bù đắp hết thảy những ngày xa cách.

Tần Chiêu Chiêu bị sự bá đạo ấy làm cho mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự. Mãi đến khi cảm giác lồng ngực dần cạn không khí, cô mới đẩy nhẹ anh ra, gương mặt ửng hồng.

"Xa cách khiến tình yêu thêm nồng nàn" – câu nói này quả thật quá đúng.

"Nhỡ có ai vào thì sao?" Cô lí nhí, giọng lúng túng.

Lục Trầm bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: "Sẽ không đâu. Dù có tìm thì họ cũng gõ cửa trước."

Anh vừa dứt lời, một âm thanh non nớt chợt vang lên từ góc phòng.

Cả hai cùng quay lại nhìn.

Hai đứa nhỏ không biết đã tỉnh từ lúc nào, nằm trong nôi quơ tay múa chân, miệng líu lo phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.

Lục Trầm cười khẽ: "Hai nhóc con này, tỉnh từ bao giờ thế?"

Anh vươn tay bế An An lên, dịu dàng nói: "Con gái, còn nhớ bố không?"

An An chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn anh chăm chú. Rồi đột nhiên, một tiếng gọi trong trẻo bật ra từ miệng cô bé:

"Bố!"

Khoảnh khắc ấy, cả Tần Chiêu Chiêu lẫn Lục Trầm đều sững sờ.

Anh nhìn vợ, vẻ mặt không thể tin nổi: "Chiêu Chiêu, anh không nghe nhầm chứ? Con bé gọi anh là bố phải không?"

Tần Chiêu Chiêu cũng không giấu nổi xúc động, gật đầu lia lịa: "Anh không nghe nhầm đâu! Đây là lần đầu tiên em nghe thấy!"

Lục Trầm vui mừng đến mức mắt cũng hơi đỏ lên. Anh ôm con gái vào lòng, giọng khàn khàn đầy yêu thương: "An An, áo bông nhỏ của bố, con gọi lại lần nữa đi nào?"

An An như hiểu ý, bàn tay nhỏ vung vẩy đầy phấn khích, cái miệng nhỏ nhắn liên tục gọi: "Bố, bố, bố!"

Nghe được tiếng gọi ấy, trái tim anh như muốn vỡ ra vì hạnh phúc.

Ngay lúc ấy, An Ninh nằm bên cạnh cũng ê a đáp lại: "Bố… bố…"

Lục Trầm bật cười sảng khoái, lập tức bế An Ninh lên, ghé sát vào tai thằng bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Nào, con gọi mẹ đi!"

An Ninh nhìn chằm chằm vào miệng anh, cố gắng máy môi nhưng chỉ thổi ra vài bọt khí nhỏ, cuối cùng vẫn không thể bật ra tiếng "mẹ".

Lục Trầm tiếp tục kiên nhẫn dạy dỗ: "Nào, An Ninh, gọi mẹ nào…"

Nhưng thằng bé chỉ tròn mắt nhìn rồi lại phát ra những tiếng ê a vô nghĩa.

Anh giả vờ thở dài, chọc chọc vào má con trai: "Con đúng là nhóc ngốc, nhìn em gái con kia kìa!"

Anh vừa định quay sang trêu An An thì bất chợt, một âm thanh non nớt vang lên.

"Mẹ!"

Lục Trầm sửng sốt quay phắt lại, nhìn thấy An Ninh đang tròn mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu.

Anh kinh ngạc quay sang vợ: "Thằng nhóc này vừa gọi mẹ rồi! Không uổng công em yêu thương nó suốt thời gian qua!"

Tần Chiêu Chiêu lặng đi vì xúc động, khóe mắt đỏ hoe. Cô vươn tay đón An Ninh từ tay chồng, giọng run run: "Con trai ngoan, gọi thêm lần nữa đi con, mẹ ở đây."

An Ninh ngoan ngoãn lặp lại, miệng nhỏ xinh cất tiếng gọi: “Mẹ… mẹ…”

“Đúng là con trai ngoan của bố! Ha ha ha!” Lục Trầm vui vẻ hôn nhẹ lên trán con trai, trong mắt tràn đầy yêu thương.

An An thì chẳng cần ai dạy, thấy An Ninh ríu rít gọi mẹ, cô bé cũng bắt chước theo, giọng trong trẻo hô một tiếng “Mẹ!” vô cùng tự nhiên.

Lục Trầm cười rạng rỡ: “Quả nhiên con gái cưng của bố thông minh nhất!”

Tần Chiêu Chiêu xúc động không kìm được niềm vui: “Chúng ta ra ngoài báo tin này cho bố mẹ đi! Để họ thấy hai đứa con của mình biết gọi bố, gọi mẹ rồi!”

Lục Trầm đồng ý ngay, niềm hạnh phúc này phải để cả nhà cùng chia sẻ.

Hai vợ chồng mỗi người bế một đứa trẻ bước ra phòng khách.

Trong phòng khách đang rộn ràng tiếng cười nói. Ngoại trừ Dư Hoa đang dưới bếp, những người còn lại đều ngồi ở đó.

Thấy vợ chồng Lục Trầm bế con ra, Lục Quốc An mỉm cười: “Đám trẻ dậy rồi à? Qua đây ngồi đi.”

Hai người tiến đến, ngồi xuống bên cạnh ông.

Lục Quốc An đưa tay ra: “Đưa đây, để ông bế một lát nào.”

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đặt An An vào vòng tay ông nội.

Nhìn cháu gái nhỏ trong lòng, Lục Quốc An vui vẻ nói: “An An của ông dậy rồi sao?”

An An nhoẻn miệng cười khanh khách, ánh mắt cong cong đáng yêu.

Lục Quốc An cũng bật cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt.

“Con có tin vui muốn thông báo với cả nhà!” Lục Trầm lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ thần bí.

Mọi người thấy anh tỏ vẻ hào hứng thì lập tức tò mò.

Lục Quốc An bật cười: “Đừng có úp mở nữa, có chuyện gì thì nói luôn đi.”

“An An và An Ninh đã biết gọi bố, gọi mẹ rồi!”

Trong bếp, Dư Hoa đang nhặt rau với thím Lý, vừa nghe câu đó liền giật mình, vui mừng đặt rổ rau xuống: “Mới hơn bốn tháng đã biết gọi bố, gọi mẹ rồi sao?”

Thím Lý cũng phấn khởi: “Hai đứa nhỏ đúng là thông minh, biết nói sớm thế này là chuyện tốt.”

Dư Hoa mừng rỡ: “Không được, tôi phải ra xem ngay mới được!”

Bà vội vàng rửa tay dưới vòi nước, lau sạch trên tạp dề rồi bước nhanh ra phòng khách: “Nào, gọi cho bà nghe thử xem nào.”

An An và An Ninh không làm mọi người thất vọng, giọng bi bô gọi “bố”, “mẹ” rất rõ ràng.

Cả nhà sửng sốt giây lát rồi đồng loạt bật cười vui vẻ.

Dư Hoa hạnh phúc đến mức mắt rơm rớm: “Từ lúc hai đứa nhỏ này sinh ra đến giờ, con đều xa nhà. Bây giờ con vừa trở về, chúng liền cất tiếng gọi đầu tiên. Gọi bố, gọi mẹ rõ ràng thế kia, con thấy chưa?”

Lục Trầm nghe vậy càng thêm hạnh phúc, giọng anh ấm áp: “Con trai, gọi bà nội đi nào!”

Dạy vài lần, An Ninh cũng bập bẹ được một tiếng “bà”. Dù phát âm chưa rõ nhưng vẫn đủ khiến Dư Hoa vui đến mức cười không khép miệng.

Lục Quốc An cũng kiên nhẫn dạy An An gọi “ông”. Hai bé không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếng bi bô vang lên khiến cả nhà ai cũng hớn hở.

Á Á và Thanh Thanh cũng chạy đến, chớp đôi mắt tròn xoe, hào hứng nói: “An An, An Ninh, gọi ‘chị’ đi nào!”

Dưới sự cổ vũ của cả nhà, hai bé con gọi theo.

“Thím ơi, thím xem! An An gọi con là chị rồi! Con vui quá!” Á Á reo lên.

Thanh Thanh cũng hớn hở níu tay Tần Chiêu Chiêu: “Em trai nhỏ gọi con là chị! Thím ơi, con cũng có em trai gọi chị rồi!”

Hai cô nhóc vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, không ngừng ôm lấy An An và An Ninh.

Vợ chồng Lục Phi đứng bên cũng cười theo.

Cả nhà quây quần trong niềm vui không dứt.

Dù sau đó, hai vợ chồng có cố gắng dạy thế nào, An An và An Ninh vẫn chưa chịu gọi “bác”, nhưng cũng chẳng ai để bụng.

Việc hai đứa trẻ hơn bốn tháng tuổi có thể bi bô gọi bố mẹ, ông bà, chị dù phát âm chưa tròn vành rõ chữ đã là một niềm hạnh phúc lớn lao với cả nhà.

Bầu không khí ấm áp bao trùm.

Lục Trầm trò chuyện với mọi người một lúc rồi hỏi thăm tình hình của Lục Dao và đứa con mới sinh của cô ấy.

Hứa An Hoa cười nói: “Hai mẹ con đều khỏe. Đặc biệt là nhóc con nhà em, mở mắt ra là chỉ tìm ăn. Một ngày ăn bảy tám bữa, chưa đầy tháng mà đã béo tròn như con heo nhỏ rồi.”

Tần Chiêu Chiêu cười tiếp lời: “Trẻ con ăn ngủ tốt là lớn nhanh. An An và An Ninh cũng vậy mà.”

Lục Trầm nghe xong bật cười: “Mai anh và chị dâu sẽ qua thăm mẹ con cô ấy. Anh vẫn chưa được gặp nhóc con đâu.”

Hứa An Hoa nhẹ nhàng nói: “Lục Dao biết anh về, cũng muốn bế con qua đây thăm. Nếu là mùa hè thì không sao, nhưng giờ trời lạnh quá, gió Tây Bắc thổi mạnh. Mọi người đều lo cô ấy bị nhiễm lạnh, dễ mắc bệnh hậu sản. Đây là chuyện có thể ảnh hưởng cả đời, nên ai cũng ngăn không cho cô ấy đi.”

Lục Trầm gật đầu tán thành: “Em làm rất đúng. Nếu cô ấy qua đây, anh cũng phải nhắc nhở mấy câu.”

Dư Hoa nhân tiện nói thêm: “Còn ba ngày nữa là đến Tết rồi. Tuệ Lan với Lục Phi vừa mang lễ Tết qua, năm nay nhà mình chuẩn bị khá đầy đủ.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 536: Chương 536



Lục Trầm khẽ gật đầu: "Vậy cũng tốt. Mai mẹ con cứ về bên ngoại trước, hôm sau chúng ta sẽ qua thăm Lục Dao cũng không muộn."

Tần Chiêu Chiêu thấy đi sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau là mấy. Hàng tuần cô đều về nhà mẹ một lần, hai nhà lại ở gần nhau, ngày cuối năm về cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Lục Trầm và Lục Dao là anh em thân thiết. Lần này cô ấy sinh con, anh lại không kịp về, bây giờ ghé thăm cũng là chuyện bình thường.

"Không sao đâu mẹ. Từ lúc Lục Dao sinh con đến giờ, con cũng chưa qua. Ngày mai con sẽ cùng Lục Trầm đến thăm em ấy."

Dư Hoa nghe vậy thì gật đầu, cũng không phản đối nữa.

"Được rồi, con thấy ổn thì cứ làm vậy. Mẹ và bố đã bàn rồi, qua Tết cả nhà sẽ đến chúc Tết nhà An Hoa, ngày mai không đi cùng các con được."

"Vâng ạ. Ngày mai vợ chồng con qua nhà Lục Dao, hôm sau sẽ về nhà mẹ để đưa lễ Tết."

Cả nhà ngồi trò chuyện thêm một lúc lâu. Lục Trầm còn đấu cờ với bố, kết quả anh thua liền mấy ván.

Lục Quốc An thừa biết con trai cố tình nhường mình, nhưng ông không vạch trần mà chỉ cười hài lòng. Niềm vui chiến thắng khiến ông phấn chấn hẳn lên.

Hứa An Hoa ở lại đến tận hai giờ chiều mới về.

Sau đó, vợ chồng Lục Trầm chuẩn bị đến trung tâm thương mại Nhân Dân Ngọc Sơn mua chút quà cáp.

Tần Chiêu Chiêu vốn không định qua nhà Lục Dao vào đầu năm, nên chưa chuẩn bị gì. Giờ Lục Trầm muốn đi sớm, hai người đành tranh thủ mua ít quà cho mẹ con cô ấy.

Vừa đến trung tâm thương mại, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến cả hai không khỏi ngạc nhiên.

"Quả nhiên mỗi dịp lễ Tết, nơi này lúc nào cũng đông đúc nhất." Lục Trầm cảm thán.

"Không chỉ lễ Tết đâu, ngày thường cũng rất đông. Đi nào, chúng ta vào xem thử."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười khoác tay chồng, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.

Khắp nơi đều là những gương mặt hân hoan. Người lớn, trẻ con ai cũng diện đồ mới, trong tay cầm túi to túi nhỏ, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nhìn cảnh tượng ấy, Tần Chiêu Chiêu chợt xúc động. Dù cuộc sống hiện tại còn nhiều thiếu thốn, nhưng con người vẫn tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Lục Trầm thấy cô bỗng nhiên cười tủm tỉm, liền hỏi: "Thấy gì mà vui thế?"

Tần Chiêu Chiêu chỉ về phía trước, nơi có một cặp vợ chồng già tóc đã bạc nhưng vẫn tay trong tay bước đi chậm rãi.

"Em muốn chúng ta cũng như họ, có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời."

Lục Trầm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, siết chặt bàn tay đang khoác trên tay mình: "Chúng ta nhất định sẽ như vậy."

Câu nói của anh khiến Tần Chiêu Chiêu vô cùng hài lòng.

Hai người lên tầng hai, chọn mua sữa dê, bột mạch nha, bánh trứng, bánh đào, đồ hộp các loại. Lục Trầm còn mua thêm hai chai rượu Ngũ Lương Dịch và một bao thuốc lá có đầu lọc.

"Bố của An Hoa thích uống rượu, hút thuốc." Anh giải thích.

Tần Chiêu Chiêu nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay chồng, gật đầu: "Vậy chắc đủ rồi."

"Ừ, thôi về thôi."

"Khoan đã, để anh để đồ vào xe rồi lên mua thêm chút quà cho bố mẹ em."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Bố mẹ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, không cần mua thêm đâu."

"Khác mà. Đây là tấm lòng của anh."

Nói xong, Lục Trầm xoay người chen vào dòng người đông đúc.

Tần Chiêu Chiêu đứng chờ ở chân cầu thang, đưa mắt quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên, một lực va chạm từ phía sau khiến cô loạng choạng.

Cùng lúc đó, tiếng trẻ con khóc ré lên.

Cô quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng trong chiếc áo khoác dạ, trên tay ôm một bé gái chừng bốn, năm tuổi.

Bé con mặc áo bông đỏ tươi, đội chiếc mũ len cùng màu, trông vô cùng đáng yêu. Trong tay bé còn cầm một xiên kẹo hồ lô, nước mắt lưng tròng, có vẻ vừa bị đau.

Bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông đeo kính gọng đen, trông giống như giáo viên hoặc nhân viên văn phòng.

Người va phải Tần Chiêu Chiêu lại là một cô bé gầy gò, mặc chiếc áo bông hoa đỏ đã cũ. Dù được giặt sạch sẽ nhưng màu vải đã bạc đi nhiều.

Tóc cô bé cắt ngắn ngang vai, gương mặt ửng đỏ vì gió lạnh, bàn tay nhỏ nhắn nứt nẻ. Đôi chân mang đôi giày bông cũ, có lẽ là hàng thủ công. Cú va chạm khiến cô bé ngã ngồi xuống đất, hai mắt đỏ hoe, miệng khẽ nấc lên những tiếng khóc thút thít.

Ngay lập tức, một bà lão hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị theo kiểu nông thôn vội chạy tới, cúi xuống đỡ cô bé dậy. Vừa vỗ về đứa trẻ, bà vừa nhìn người phụ nữ trẻ kia trách móc:

"Con bé còn nhỏ như thế này, sao con có thể nhẫn tâm đến vậy?"

Người phụ nữ trẻ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không vui:

"Nó nhỏ mà không biết điều. Thấy em gái muốn ăn kẹo hồ lô cũng đòi ăn theo. Không mua cho nó thì cứ lải nhải mãi! Con nói thật, mẹ xem mình đã nuông chiều nó thành cái gì rồi? Chỉ toàn tật xấu!"

Giọng bà lão nghẹn lại, đầy phẫn nộ:

"Con nói thế mà nghe được à? Con mua cho đứa út, vậy sao không thể mua thêm một cái cho con bé? Nó cũng chỉ mới sáu tuổi thôi! Làm mẹ mà bất công đến thế sao?"

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng nhiều, người đi đường tò mò đứng lại theo dõi.

Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu cũng tưởng đây chỉ là một vụ va chạm bình thường, không ngờ sau khi nghe đối thoại giữa hai người, cô bỗng vỡ lẽ.

Thì ra đứa bé bị bỏ rơi kia cũng là con gái ruột của người phụ nữ này.

Chẳng trách cô bé chỉ dám đứng lặng, đôi mắt ầng ậng nước, vừa sợ hãi vừa tủi thân.

Người xung quanh dần hiểu ra câu chuyện, có người khe khẽ lắc đầu, có người nhỏ giọng chỉ trích.

"Đúng là thiên vị quá đáng!"

"Đều là con mình sinh ra, vậy mà đối xử khác biệt như thế..."

Bị ánh mắt của đám đông nhìn chằm chằm, người phụ nữ trẻ thoáng đỏ mặt vì xấu hổ. Cô ta huých nhẹ cùi chỏ vào người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh, giọng bực bội:

"Đã bảo mua thêm một cái nữa, anh cứ nhất quyết chỉ mua một cái. Bây giờ thì hay rồi, để người ta cười nhạo mình đấy. Anh mãn nguyện chưa?"

Người đàn ông cau mày, nét mặt khó chịu. Những lời bàn tán xung quanh khiến anh ta bực bội ra mặt.

Nhưng chưa đợi anh ta lên tiếng, người phụ nữ trẻ đã quay sang mẹ chồng, cố làm dịu tình hình:

"Mẹ, mẹ đừng giận. Con sẽ đưa Đại Nha đi mua thêm một cái ngay bây giờ."

Nghe đến cái tên "Đại Nha", Tần Chiêu Chiêu lập tức nhớ ra.

Hóa ra là họ! Không trách được cô cứ thấy quen mắt.

Chính là hai bà cháu mà cô từng gặp trên xe buýt lần trước. Khi ấy, đôi tay và khuôn mặt Đại Nha nứt nẻ vì giá rét, cô đã đưa cho hai bà cháu một hộp kem trị nẻ. Bây giờ, vết nứt trên mặt cô bé đã mờ đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự cam chịu và cô đơn.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ lại gặp họ ở đây.

Người đàn ông đeo kính hắng giọng, cố gắng kéo cô bé đứng bên cạnh bà lão đi. Nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị bà lão gạt phắt đi.

Giọng bà run lên vì giận:

"Con như thế mà cũng gọi là cha à?"

"Mẹ đừng làm ầm lên nữa! Mất mặt quá!" Người đàn ông mất kiên nhẫn, giọng điệu gắt gỏng. "Con đã nói sẽ mua cái khác cho nó rồi, mẹ còn không chịu thì rốt cuộc muốn thế nào đây?"

Bà lão nhìn con trai mình, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên nỗi thất vọng khôn cùng.

"Mẹ không sợ mất mặt! Nếu có mất mặt thì cũng là do vợ chồng con thôi!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 537: Chương 537



Giọng bà run rẩy, nhưng từng câu từng chữ đều chất chứa đau lòng.

"Mẹ và Đại Nha đến nhà con đã hơn một tháng rồi. Nhìn xem, con bé đang phải mặc gì? Toàn là quần áo cũ của Nhị Nha bỏ lại!

Sắp Tết đến nơi rồi, hai đứa cũng không thèm mua cho Đại Nha một bộ đồ mới.

Trong nhà, con bé chẳng khác gì người dưng. Vợ con mua đồ ngon thì lén lút trốn trong phòng cho Nhị Nha ăn. Mẹ không tin con không biết chuyện này!

Mấy đứa ghét bỏ nó đủ thứ. Nhưng có bao giờ nghĩ, nó cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi thôi không?

Hôm nay con bảo đưa bà cháu ra ngoài đi dạo, mẹ còn tưởng con sẽ mua cho Đại Nha một bộ quần áo mới. Không ngờ con chỉ mua đồ cho Nhị Nha!

Con nói không mang đủ tiền, chỉ đủ mua một bộ quần áo.

Nếu không đủ tiền thì sao còn dắt mẹ và Đại Nha ra đây chỉ để nhìn mình mua đồ cho Nhị Nha?

Nhị Nha đã có bao nhiêu quần áo rồi? Cả tủ toàn đồ của nó!

Làm cha mẹ, đừng thiên vị đến mức này! Con nghĩ con bé không hiểu gì sao?

Nó hiểu hết!

Đến lúc các con muốn bù đắp, có lẽ đã quá muộn rồi!"

Nói đến đây, giọng bà lão đã nghẹn ngào, từng câu từng chữ như cứa vào lòng.

Xung quanh, tiếng bàn tán của đám đông ngày càng lớn.

"Sao lại có bậc cha mẹ như vậy chứ? Nhìn là biết đứa trẻ này không được yêu thương rồi."

"Dù là con nuôi cũng không thể đối xử thế này. Đứa nhỏ này chắc khoảng sáu tuổi, thế mà trông gầy gò, nhỏ bé như mới ba, bốn tuổi."

"Nhìn đứa em kìa, còn lớn hơn cả nó mà được bế trên tay, ăn mặc tươm tất. Còn nó thì sao? Thật là, thiên vị quá đáng!"

"Sống bạc bẽo như vậy, sau này thế nào cũng bị báo ứng cho xem!"

Giữa những tiếng xì xào, người phụ nữ trẻ đang bế con đỏ bừng cả mặt.

Đúng lúc này, Lục Trầm vừa xếp đồ xong, bước đến bên cạnh Tần Chiêu Chiêu.

"Chuyện gì thế?"

"Đợi lát nữa em kể."

Nghe vợ nói vậy, Lục Trầm không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.

Giữa đám đông, người phụ nữ kia cuối cùng không nhịn được nữa, bực bội lên tiếng:

"Mẹ, mẹ nói như vậy chẳng phải đang hại danh tiếng của con và anh ấy sao? Anh ấy là trụ cột duy nhất của gia đình, phải lo cho tất cả. Nhà mình đâu có dư dả gì!"

Bà lão đối diện vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người phụ nữ trẻ tiếp tục nói, giọng không cam lòng:

"Nhị Nha từ nhỏ đã yếu ớt, cần bồi bổ nhiều hơn, ăn ngon hơn một chút thì có gì sai? Còn chuyện quần áo, Nhị Nha lớn nhanh, đồ chật rồi để lại cho Đại Nha mặc, đó không phải là chuyện bình thường à?

Mẹ lúc nào cũng thương Đại Nha, nhưng mẹ có nghĩ cho tụi con không? Mẹ nói mấy lời này trước mặt bao nhiêu người như vậy, rốt cuộc có mục đích gì chứ? Làm mất mặt con dâu và con trai mẹ thì mẹ thấy vui à?"

Người đàn ông bên cạnh cô ta – cũng là con trai của bà lão – sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Bà lão nghe con dâu nói vậy thì cười lạnh, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

"Mẹ không hề bôi nhọ ai cả, mẹ chỉ nói sự thật thôi. Nếu các con không quá đáng, mẹ đâu có tức giận đến mức này?

Lúc Đại Nha mới đầy tháng, con còn đang ở cữ mà đã bỏ nó lại, theo chồng lên thành phố. Năm đầu tiên, hai đứa còn gửi về 50 đồng, sau đó thì sao? Có gửi thêm được đồng nào không?

Nó đi làm nuôi sống vợ con nó chứ đâu phải để nuôi mẹ! Mấy năm qua, mẹ phải còng lưng trông vào hai mẫu ruộng để nuôi con các con.

Thế mà bây giờ, nhìn Đại Nha đi, sao nó lại gầy gò, nhỏ bé hơn cả Nhị Nha? Vì hai bà cháu chỉ có bánh ngô với dưa muối mà ăn, một tuần may ra mới có được một quả trứng!"

Nói đến đây, bà lão nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp:

"Còn chuyện quần áo, Đại Nha chưa bao giờ than vãn dù phải mặc đồ cũ của em nó.

Nhưng hôm nay là ngày Tết, chính hai đứa nói sẽ dẫn mẹ và bọn trẻ đi mua sắm. Đã mua đồ mới cho Nhị Nha, tại sao lại không thể mua cho Đại Nha một bộ?

Nó là con gái ruột mà con đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng đấy!"

Nói đến đây, bà lão lau nước mắt, nhìn con trai và con dâu bằng ánh mắt kiên quyết:

"Hôm nay, hai đứa phải mua cho Đại Nha một bộ quần áo mới, còn phải xin lỗi con bé. Nếu không, chuyện này không thể bỏ qua đâu!"

Người phụ nữ nghe vậy, như thể vừa nghe phải chuyện nực cười nhất trên đời, trừng mắt nhìn mẹ chồng, giọng điệu đầy phẫn nộ:

"Mẹ là bề trên mà lại nói ra mấy lời này sao?

Chúng con đã làm gì có lỗi với nó chứ? Chỉ là lỡ đá nó một cái thôi mà cũng phải xin lỗi? Nếu cần xin lỗi, vậy thì để con trai mẹ xin đi! Con không còn đồng nào đâu!"

Nói xong, cô ta lạnh lùng bế con chen qua đám đông bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.

Người đàn ông đứng bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu, tức giận nói:

"Mẹ, mẹ đang định ép chết con sao? Chuyện có gì lớn lao đâu mà mẹ phải làm ầm lên như vậy? Có gì về nhà nói không được à?"

Bà lão nhìn con trai mình bằng ánh mắt thất vọng, rồi hất mạnh tay khi anh ta cố kéo bà đi.

"Nếu hai đứa chịu làm tròn bổn phận bố mẹ dù chỉ một chút thôi, mẹ cũng sẽ nhịn!

Đại Nha không được lớn lên bên bố mẹ đã đủ đáng thương rồi, vậy mà hai đứa còn không thể chia sẻ chút tình thương với nó sao?

Bảo mua cho nó một bộ quần áo mà cũng khó đến thế à?"

Người đàn ông lúng túng sờ túi áo, lấy ra một đồng tiền rồi thấp giọng nói:

"Trên người con chỉ còn một đồng, mai con qua đây mua có được không? Mẹ về nhà với con đi."

Bà lão kiên quyết lắc đầu, giọng không chút do dự:

"Giờ vẫn còn kịp, con về nhà lấy tiền ngay đi. Mẹ sẽ đứng đây đợi!

Hôm nay nếu con không mua quần áo mới cho Đại Nha, mẹ con ta cắt đứt quan hệ.

Con trả lại hết số tiền mẹ nuôi con ăn học, trả luôn cả tiền mẹ cưới vợ cho con.

Từ nay về sau, ai sống đời nấy, không qua lại nữa!"

Người đàn ông nghe vậy thì biến sắc, hoảng hốt giữ chặt tay bà lão:

"Mẹ! Sao mẹ lại nói ra những lời như vậy?

Con nghe lời mẹ là được mà, con đi lấy tiền ngay! Mẹ cứ đợi con ở đây!"

Nói xong, anh ta thở dài, cúi đầu rời đi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 538: Chương 538



Bà lão nhìn quanh rồi thở dài:

"Mọi người tản ra đi, không có gì đáng xem nữa đâu."

Đám đông thấy chuyện đến đây đã rõ ràng, không còn gì hấp dẫn nữa, cũng lần lượt rời đi.

Bà lão cúi xuống ôm Đại Nha vào lòng, khẽ vỗ về rồi định quay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu bước lên một bước, chặn trước mặt bà, giọng cô dịu dàng:

"Bà ơi, bà không nhận ra con sao?"

Bà lão khựng lại, ngước lên nhìn kỹ cô. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc của bà thoáng ánh lên chút kinh ngạc, rồi dần dần lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Là cháu gái tốt bụng đã tặng chúng tôi thuốc trị cước trên xe buýt đây mà!"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, mỉm cười: "Vâng, là con đây."

Bà lão cũng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo, mang theo cả nỗi buồn. Bà cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Đại Nha:

"Đại Nha, con còn nhớ chị này không?"

Cô bé ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước nhìn chằm chằm Tần Chiêu Chiêu. Đôi mắt vốn u ám vì tủi thân nay bỗng sáng lên, long lanh một cách kỳ lạ.

Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ gầy gò, rụt rè của Đại Nha mà lòng chợt nhói lên. Từ khi làm mẹ, cô càng không chịu nổi khi thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy lại phải chịu khổ.

Cô thật sự không hiểu nổi, vì sao một người mẹ có thể đối xử với con mình như thế?

Đứa trẻ bé bỏng thế này, lẽ ra phải được mẹ yêu thương ôm ấp, chở che, chứ không phải là đối xử thiên vị đến tàn nhẫn như vậy.

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Nha, giọng dịu dàng:

"Đại Nha ngoan lắm."

Bà lão thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút ngượng ngùng:

"Để cháu cười chê gia đình tôi rồi."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: "Sao bố mẹ con bé lại như vậy chứ? Nhìn con bé đáng yêu thế này mà nỡ lòng nào…"

Bà lão lại thở dài, ánh mắt xa xăm:

"Tôi cũng không hiểu nổi. Dù gì nó cũng là con ruột của tụi nó mà… Sao có thể đối xử khác biệt đến vậy?

Khi Đại Nha mới được một tháng, mẹ nó đã bỏ con bé lại cho tôi, vội vàng theo con trai tôi lên thành phố. Không lâu sau, con dâu tôi lại mang thai, rồi sinh ra đứa thứ hai.

Đứa nhỏ ấy thể trạng không tốt, thường xuyên ốm đau, sốt liên miên. Hai vợ chồng nó dồn hết tâm sức chăm lo cho con bé kia, mà hoàn toàn bỏ quên Đại Nha.

Họ để con bé ở lại quê, giao cho tôi nuôi nấng, chẳng hỏi han gì mấy năm trời. Mỗi lần về nhà, cũng chỉ mang theo quần áo cũ của đứa em. Cháu không biết đâu, năm nay Đại Nha đã sáu tuổi rồi mà chưa từng mặc một bộ quần áo mới nào do bố mẹ nó mua.

Đứa trẻ này… thật sự đáng thương."

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà thở dài.

"Bà không thể nói chuyện với con dâu thì cũng phải nói với con trai mình chứ. Nếu làm lớn chuyện thì sau này biết phải làm sao?"

Bà lão lắc đầu, giọng nói đượm vẻ bất lực:

"Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

Từ năm năm tuổi, đứa em của nó đã được đi học. Vậy mà Đại Nha sắp bảy tuổi rồi vẫn chưa ai ngó ngàng gì đến chuyện học hành của con bé cả.

Lần này tôi mang con bé lên đây, cũng chỉ vì việc đó.

Mẹ nó bảo rằng áp lực thành phố lớn quá, không thể nuôi nổi hai đứa con, kêu tôi đưa con bé về quê đi học.

Nhưng cháu nói xem, trường học ở quê sao có thể bằng trên này được? Tôi biết tụi nó muốn bỏ mặc con bé.

Nhưng Đại Nha còn nhỏ quá, nếu tôi không đứng ra đấu tranh cho nó, cứ mang nó về quê như vậy thì cuộc đời con bé coi như hết.

Lỡ một ngày nào đó tôi nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ ra sao đây?

Bây giờ con bé còn chưa hiểu chuyện. Nhưng đợi đến khi lớn lên, nó nhất định sẽ oán hận cha mẹ nó.

Đến lúc đó, cái nhà này làm sao mà còn nguyên vẹn được nữa?"

Tần Chiêu Chiêu lặng người.

Người mẹ kia, ngay cả một cây kẹo hồ lô cũng không muốn mua thêm cho con mình. Chỉ một chi tiết nhỏ ấy thôi đã đủ chứng minh cô ta chẳng có chút tình cảm nào với đứa trẻ.

Còn người bố, có lẽ khá hơn một chút. Nhưng chỉ cần nhìn thái độ thờ ơ nãy giờ cũng đủ hiểu, tình cảm anh ta dành cho con bé chẳng nhiều nhặn gì.

Ép hai vợ chồng nhận lại đứa trẻ cũng không có nghĩa là họ sẽ đối xử tốt với nó. Nếu không có bà nội che chở, cuộc sống của Đại Nha cũng chẳng khá hơn.

Tần Chiêu Chiêu chần chừ một lát rồi nhẹ giọng nhắc nhở:

"Con bé ở lại đây, thì bà cũng phải ở lại. Bằng không, nó sẽ không sống yên ổn đâu."

Bà lão khẽ run lên, nhìn Tần Chiêu Chiêu một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

"Tôi biết chứ.

Chỉ cần con bé được đi học, có bữa cơm no, như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với về quê ăn cháo rau với tôi rồi."

Bà cười khổ, ánh mắt đầy xót xa.

"Dù gì Đại Nha cũng là con ruột. Ở với nhau lâu ngày, tình cảm sẽ dần lớn lên.
Nếu tôi mang con bé về quê, xa cách nhau, thì sau này sẽ chẳng còn chút tình thân nào nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy anh chị em ruột mà lại như kẻ thù."

Tần Chiêu Chiêu nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài. Bà ấy khổ tâm như vậy, nhưng chuyện gia đình người khác, cô không tiện xen vào quá sâu.
Tuy nhiên, cô thực sự khâm phục tấm lòng của bà.

Cô quay sang nói với Lục Trầm: "Anh đi mua cho Đại Nha một xiên kẹo hồ lô đi."

Lục Trầm đứng bên nãy giờ đã nghe rõ mọi chuyện, không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu: "Được." Sau đó xoay người rời đi.

Người phụ nữ vội vàng đưa tay ngăn lại, xua tay liên tục: "Cô gái ơi, tôi biết cô là người tốt, nhưng thật sự không cần đâu…"

"Bà à, bà đừng khách sáo như vậy. Chỉ là một xiên kẹo hồ lô thôi mà, chẳng đáng là bao. Hôm nay tình cờ gặp nhau, có duyên nên con muốn làm chút gì đó cho con bé."

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc. Một người dưng qua đường lại sẵn sàng mua kẹo cho cháu mình, trong khi chính cha mẹ nó thì tiếc từng đồng một.

Bà lão nhẹ giọng hỏi: "Cô gái, có thể cho tôi biết tên cô được không?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Dạ, con tên Tần Chiêu Chiêu."

Bà lão khẽ gật gù, ánh mắt có chút hoài niệm: "Tần Chiêu Chiêu, cái tên đẹp thật. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên này. Tôi năm nay cũng gần sáu mươi rồi, sống từng này tuổi nhưng chưa gặp được bao nhiêu người tốt bụng như cô. Tôi sẽ cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho cô."

Tần Chiêu Chiêu lặng người trong giây lát. Người phụ nữ trước mặt này thật đáng thương. Cả đời bà đã trải qua bao nhiêu vất vả, đến tuổi này vẫn còn phải lo nghĩ vì cháu gái.

Cô không phải kiểu người dễ dàng xúc động, cũng không phải thường xuyên giúp đỡ người khác. Nhưng hôm nay, cô thực sự muốn giúp bà.

Không chần chừ, cô lấy ví ra, đếm năm tờ tiền lớn rồi đưa cho bà lão: "Bà à, con không giúp được nhiều, nhưng số tiền này bà cứ cầm lấy, lo liệu trước mắt nhé."

Bà lão giật mình, vội vàng lùi lại, hai tay siết chặt tà áo: "Tôi không thể nhận tiền được, cô mau cất đi."

Năm mươi đồng không phải con số nhỏ. Đối với những người khó khăn như bà, một khoản tiền lớn như vậy có thể giúp ích rất nhiều. Nhưng sắc mặt khó xử của bà lão lại khiến Tần Chiêu Chiêu nhận ra, có lẽ cách cô làm quá thẳng thắn.

Cô chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, con không có ý gì đâu..."

Bà lão, ánh mắt ôn hòa nhưng kiên quyết: "Tôi hiểu mà, cảm ơn tấm lòng của cô. Nhưng cô hãy cất tiền lại đi, ai cũng vất vả mới kiếm được tiền."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 539: Chương 539



Tần Chiêu Chiêu nhìn bà, biết bà thực sự không muốn nhận, nếu cứ ép nữa chỉ khiến bà khó xử hơn. Nghĩ vậy, cô không miễn cưỡng nữa.

"Được rồi, con cất lại vậy."

Cô thu lại số tiền, nhưng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt bà lão: "Đây là danh thiếp của con, trên đó có số điện thoại và địa chỉ xưởng của con. Nếu sau này có chuyện gì, bà cứ đến tìm con."

Bà lão chần chừ một chút, rồi mới nhận lấy, nhìn qua tấm danh thiếp một lượt trước khi cẩn thận bỏ vào túi áo.

Bà khẽ thở dài: "Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi thật không biết phải nói gì nữa..."

Tần Chiêu Chiêu khẽ mỉm cười: "Vậy thì bà không cần nói gì cả."

Cuối cùng, khuôn mặt khắc khổ của bà lão cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lúc này, Lục Trầm đã quay lại, trên tay cầm một xiên kẹo hồ lô đỏ au. Anh đưa nó cho Tần Chiêu Chiêu.

Cô nhận lấy, ngồi xuống ngang tầm với cô bé nhỏ, nhẹ giọng nói: "Cô bé, cầm lấy đi. Cái này là của em."

Đại Nha tròn xoe mắt nhìn xiên kẹo, trong ánh mắt lóe lên tia khao khát, nhưng lại không dám vươn tay ra nhận. Cô bé khẽ xoay người, ngước lên nhìn bà nội.

Bà lão nhìn cháu mình, trong lòng đau xót đến khó tả.

"Đứa nhỏ này thật đáng thương… Lẽ ra nó không nên sinh ra trong một gia đình như vậy."

Mỗi lần nhìn thấy đứa cháu nhỏ của mình, trái tim bà lại nhói lên từng cơn. Một đứa trẻ bé xíu, không được cha mẹ yêu thương, chỉ có thể bám víu vào bà mà lớn lên trong gian khổ.

Bà lão cười hiền từ, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Chị ấy tặng con, con cứ cầm lấy đi."

Được bà nội cho phép, gương mặt Đại Nha lập tức bừng sáng. Cô bé rụt rè vươn tay nhận lấy xiên kẹo hồ lô, cẩn thận ôm vào ngực như thể sợ bị lấy mất.

Bà lão dịu dàng nhắc: "Nói cảm ơn với anh chị đi con."

Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Em cảm ơn anh chị!"

Bà lão quay sang Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy áy náy: "Hai cô cậu còn có việc, cứ đi làm đi. Làm phiền hai người mất nhiều thời gian quá rồi."

Vừa dứt lời, một giọng nói nặng nề cất lên phía sau.

"Mẹ, sao mẹ lại để con bé nhận đồ của người ngoài?"

Nụ cười trên mặt bà lão lập tức tắt ngấm. Đôi mắt già nua nhìn con trai mình, trong đó không có sự trách móc, chỉ còn lại một nỗi thất vọng vô hạn.

Bà siết chặt tay, chậm rãi nói: "Họ không phải người ngoài."

"Mẹ ở quê, sao lại quen biết người ta được?" Người đàn ông liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm, vẻ tò mò xen lẫn nghi hoặc.

"Chuyện đó không cần con quan tâm." Bà lão lạnh giọng đáp, rõ ràng không hài lòng với thái độ thiếu tôn trọng của con trai.

Bị mẹ chặn họng, người đàn ông đành im lặng, chỉ có nét khó chịu vẫn hiện rõ trên mặt.

"Con về đây là để mua quần áo cho Đại Nha, đúng không?" Bà lão hỏi, ánh mắt như muốn xác nhận lại.

Dù trong lòng không vui vì mẹ làm mình mất mặt giữa chốn đông người, nhưng trước mặt bao người, anh ta cũng không dám tỏ thái độ quá đáng. Tuy nhiên, giọng điệu vẫn đầy bực bội.

"Mẹ định cắt đứt quan hệ với con, con không mua có được à?"

"Con còn biết nghĩ như vậy, xem như mẹ cũng bớt thất vọng về con." Bà lão nói, giọng lạnh nhạt nhưng trong đó vẫn có chút nhẹ nhõm.

Sau đó, bà quay sang đôi vợ chồng trẻ, gật đầu xin lỗi: "Thật ngại quá, con trai tôi hiểu nhầm hai cô cậu rồi."

"Không sao đâu ạ. Gia đình bà đã đoàn tụ rồi, bọn con xin phép đi trước. Tạm biệt bà." Lục Trầm mỉm cười, vẫy tay chào bà lão, sau đó cùng Tần Chiêu Chiêu rời đi.

Phía sau họ, người đàn ông vẫn không giấu được thắc mắc, quay sang mẹ hỏi: "Mẹ, rốt cuộc hai người đó là ai? Mẹ quen họ thế nào?"

"Không cần biết đâu, chỉ cần nhớ họ là người tốt." Bà lão dứt khoát nói rồi đưa tay ra: "Nào, bế con gái con đi."

Tần Chiêu Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông miễn cưỡng đón Đại Nha từ tay bà lão. Cô bé nhỏ xíu nép vào ngực bố, ánh mắt dè dặt nhưng vẫn có chút mong đợi. Người đàn ông ôm con gái, cùng mẹ đi về phía trước.

Cô khẽ thở dài: "Mong bố con bé có thể thay đổi, để nó có một tuổi thơ ấm áp hơn."

Lục Trầm nắm tay cô, giọng điềm đạm: "Đừng lo, dù sao cũng là con ruột, có tệ thế nào thì vẫn còn bà nội thương yêu."

"Ừ, ít nhất vẫn có một người yêu thương con bé thật lòng."

Thấy tâm trạng vợ không tốt, Lục Trầm nắm chặt tay cô, kéo đi: "Nào, lên tầng ba thôi."

Tầng ba là khu vực bán trang sức vàng bạc. Tần Chiêu Chiêu nhìn anh đầy nghi hoặc: "Anh định mua trang sức cho bố mẹ em à?"

Lục Trầm cười: "Đúng vậy. Anh muốn mua vàng cho mẹ em."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Chẳng phải năm ngoái anh đã mua rồi sao?"

"Năm ngoái mua một kiểu, năm nay mua kiểu khác."

Nhìn thấy sự chu đáo của Lục Trầm dành cho bố mẹ mình, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng ấm áp. Không phải vì trang sức đắt tiền, mà vì tấm lòng anh dành cho người thân của cô.

"Anh không thấy tiếc tiền sao? Vàng đâu có rẻ." Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.

Lục Trầm cười khẽ: "Kiếm tiền là để tiêu. Chỉ cần tiêu đúng chỗ thì chẳng có gì phải tiếc."

Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Em còn nhớ không? Trước mặt bố mẹ em, anh đã từng nói, họ không có con trai thì anh sẽ là con trai của họ. Anh phải làm tốt hơn cả con ruột để bố mẹ em không bị ai coi thường."

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, lòng dâng tràn cảm xúc. Đúng vậy, anh đã nói những lời đó, và chưa từng nuốt lời.

Năm ngoái, ông bà nội cùng chú thím hai tới nhà họ, muốn nhận con trai của chú thím làm con thừa tự cho bố mẹ cô. Mục đích chẳng có gì tốt đẹp, chỉ là nhắm vào tài sản của bố mẹ cô mà thôi.

Bố mẹ cô kiên quyết từ chối. Nhưng những lời chê bai, gièm pha vẫn không dứt. Ông bà nội nói bố mẹ cô không có con trai, sau này qua đời sẽ chẳng ai lo hương khói, thậm chí còn không ai tiễn đưa.

Lúc ấy, cô tức giận đến run người. Nhưng ngay lúc đó, Lục Trầm đã đứng ra, bình thản nhưng kiên định: "Bố mẹ vợ chính là bố mẹ ruột của con. Sau này mọi việc của bố mẹ, con đều lo liệu." Một câu nói, khiến đám người tham lam kia không nói được lời nào mà rời đi.

Tần Chiêu Chiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng càng thêm cảm kích. Có một người chồng như thế, cô thực sự cảm thấy may mắn.

Hai người cùng lên tầng ba, bước vào một cửa hàng vàng bạc lâu đời. Cửa hàng này đã tồn tại hàng chục năm, hầu hết trang sức vàng mà Tần Chiêu Chiêu từng mua đều từ đây.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô liền niềm nở chào hỏi: "Cô lại đến mua trang sức rồi à? Lần này muốn mua gì vậy? Đây là mẫu mới nhất, mời cô xem qua."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Được, để tôi xem."

Lục Trầm đứng bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi một chiếc vòng tay vàng. Thiết kế đơn giản, không chạm khắc hoa văn cầu kỳ, trông vừa thanh lịch vừa tinh tế, rất hợp với mẹ vợ.

"Em thấy cái này thế nào?" Anh hỏi.

Tần Chiêu Chiêu nhìn qua, lập tức gật đầu tán thành: "Đẹp đấy." Cô quay sang nhân viên bán hàng: "Cho tôi xem thử được không?"
 
Back
Top Bottom