Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 510: Chương 510



Hai bố con về đến nhà.

Vương Tuệ Lan vừa nghe tiếng xe đạp dừng trước cổng, liền vội vàng chạy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Á Á, cô lập tức phát hiện đôi bàn tay nhỏ của cô bé đã lạnh cóng.

Cô nhíu mày, khom người nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Á Á, lo lắng trách: "Sao không đeo găng tay? Cóng hết rồi này, để mẹ xoa tay cho con."

Cô bé ngước đôi mắt long lanh nhìn cô, bỗng nhiên mềm mại gọi một tiếng: "Mẹ, con không lạnh đâu."

Vương Tuệ Lan sửng sốt, cứ thế ngây người nhìn con bé.

Cô không dám tin vào tai mình.

Cô quay sang nhìn Lục Phi, như muốn xác nhận lại.

Lục Phi bật cười: "Á Á nói em là một người mẹ tốt."

Trong khoảnh khắc ấy, viền mắt Vương Tuệ Lan đỏ hoe.

Cô không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Cô vươn tay ôm chặt lấy Á Á, giọng nghẹn lại: "Cảm ơn con, Á Á."

Lục Phi cười, rút khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô: "Khóc gì chứ? Đây là chuyện vui mà."

Vương Tuệ Lan cười trong nước mắt: "Em không nhịn được... Thực sự quá cảm động."

Không lâu sau, Hứa An Hoa và Lục Dao cũng đến.

Từ lúc Thanh Thanh gặp chuyện, mọi người vẫn luôn giấu Lục Dao. Bởi vì cô đang mang thai, ngày dự sinh chỉ còn một tuần nữa, cả nhà đều sợ cô kích động ảnh hưởng đến thai nhi.

Giờ Thanh Thanh đã bình an trở về, mọi người mới dám kể chuyện này cho cô nghe.

Vừa hay, Vương Tuệ Lan lại có tin vui mang thai, cả nhà liền quyết định tổ chức một bữa cơm sum họp.

Dư Hoa bảo người giúp việc chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Trong bữa ăn, ai nấy đều vui vẻ, bầu không khí ấm áp tràn ngập trong căn nhà.

Lục Dao tranh thủ nhờ bố mình – Lục Quốc An đặt tên cho em bé.

Lục Quốc An nghe vậy thì bật cười: "Tên của đứa bé nên để ông bà nội đặt. Để bố đặt thì không hay lắm đâu."

Lục Dao lắc đầu: "Bố, đây là ý của bố mẹ chồng con. Hai người họ đã đặt tên ở nhà rồi. Bé gái gọi là Ni Ni, bé trai là Đản Đản. Tên chính thức thì nhờ bố đặt giúp."

Lục Quốc An hơi ngượng ngùng, nhưng rõ ràng trong mắt ông ánh lên niềm vui.

Thực ra, ông đã âm thầm suy nghĩ tên cho cháu ngoại từ lâu rồi. Chỉ là trước đó chưa ai mở lời nên ông cũng không nhắc đến.

Bây giờ, con gái đã trực tiếp hỏi, ông đương nhiên không giấu nữa.

Ông đặt đũa xuống bàn, giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Được rồi, vậy để bố nghĩ một cái tên thật hay."

"Là thế hệ chữ 'Tinh', nếu con trai thì đặt là Hứa Tinh Dã, còn con gái thì là Hứa Tinh Nguyệt. Các con thấy thế nào?" Lục Quốc An cười nói.

"Tên này hay quá! Bố ơi, cảm ơn bố. Con thích lắm!"

"Con cũng đồng ý! Vẫn là bố biết đặt tên." Hứa An Hoa vui vẻ hưởng ứng.

Lục Dao ngồi bên cạnh, xoa bụng cười: "Giá mà con cũng sinh đôi một trai một gái như chị dâu thì hay quá, có thể dùng cả hai cái tên này. Đáng tiếc, trong bụng con chỉ có một bé thôi."

"Cái này không cưỡng cầu được. Nếu không muốn lãng phí tên, thì sinh tiếp là xong. Ha ha ha!" Dư Hoa cười lớn, nét mặt tràn ngập niềm vui.

Bà thực sự rất vui.

Chỉ tiếc rằng Lục Trầm không có mặt ở đây. Nhưng cũng sắp rồi, đứa con trai ấy cũng sắp trở về. Khi đó, cả nhà sẽ thực sự đoàn tụ.

Không uống rượu mà mặt bà đã ửng hồng vì hạnh phúc.

Không khí bữa cơm trở nên rộn ràng vui vẻ, ai nấy đều ăn uống ngon miệng hơn hẳn.

Tối hôm đó, vợ chồng Hứa An Hoa cùng cả nhà Lục Phi đều không về, mà ở lại khu nhà quân đội.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện quân đội để làm thủ tục đăng ký.

Làm việc trong bệnh viện quân đội đồng nghĩa với việc cô chính thức trở thành nhân viên biên chế của quân đội, cũng là người của quốc gia.

Lần này, khoa đông y của bệnh viện tuyển ba bác sĩ. Một là Trọng Dương, hai là Tần Chiêu Chiêu, còn người thứ ba tên Trương Tam Phong.

Cái tên Trương Tam Phong quá nổi tiếng trong kiếp trước, vì thế cô mới dễ dàng nhớ được.

Nghe nói y thuật của người này không tầm thường. Theo lời thầy Trọng Dương, hắn là truyền nhân của phòng khám đông y nhà họ Trương—một trong ba gia tộc đông y lớn ở Hải Thị.

Hiện tại, hắn chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại là người bất cẩu ngôn tiếu, khó gần.

Tần Chiêu Chiêu đã từng thấy sự cô độc của hắn trong kỳ thi tuyển.

Thành thật mà nói, cô không thích giao tiếp với người có tính cách như vậy.

Lúc đăng ký, cô chỉ lịch sự gật đầu chào hắn một cái, rồi nhanh chóng làm thủ tục của mình.

Trọng Dương lớn hơn Trương Tam Phong đến cả chục tuổi, vậy mà khi thầy chủ động chào hỏi, người kia chỉ gật đầu hờ hững.

Tần Chiêu Chiêu thấy thế bèn bất bình thay thầy: "Thầy xem kìa, mắt nhìn cao tận đỉnh đầu! Thầy nói chuyện với anh ta, anh ta còn làm bộ làm tịch."

Trọng Dương bật cười ha ha, nhìn theo bóng lưng Trương Tam Phong đang rời đi: "Di truyền cả đấy. Bố cậu ta cũng y hệt như vậy. Cô quen rồi thì sẽ thấy cậu ta cũng không tệ lắm đâu.

Cậu ta chỉ không giỏi giao tiếp thôi, chứ trong giới đông y, danh tiếng của cậu ta rất tốt."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu vẫn không cảm thấy người này dễ gần hơn chút nào.

Sau khi hoàn thành thủ tục, cả ba người mới được gặp giám đốc bệnh viện quân đội.

Giám đốc bệnh viện tên Ngô Bá Ân. Chính ông là người đề xuất mở khoa đông y tại bệnh viện quân đội.

Ông tin vào đông y, cũng muốn phát huy nền y học này. Nhưng ông biết rõ, chuyện này không hề dễ dàng.

Đông y bị đàn áp đã nhiều năm. Đa số những người học tây y đều coi thường nó, cho rằng đông y chỉ là y học giả.

Vậy nên, để có được khoa đông y như hiện tại, ông đã phải nỗ lực vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hiện tại, bệnh viện quân đội chỉ mới có ba phòng khám đông y, chia thành ba khoa riêng biệt.

Ông muốn chờ đến khi danh tiếng của đông y được truyền bá rộng rãi, giúp nhiều người hơn được tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của nó. Đến lúc đó, số lượng khoa sẽ tiếp tục được mở rộng.

Giám đốc Ngô Bá Ân rất tự tin vào điều này.

Và nguồn tự tin của ông đến từ ba người bọn họ—Trọng Dương, Trương Tam Phong và Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng khi thấy giám đốc cũng tính cả mình vào.

Dù sao cô còn quá trẻ.

Bệnh viện quân đội có thể bỏ qua tuổi tác mà tuyển cô vào làm, chứng tỏ giám đốc Ngô Bá Ân là một người không tầm thường—là người có thể làm nên chuyện lớn.

Về phần Trương Tam Phong, hắn quả thực không thích nói chuyện.

Suốt buổi trò chuyện với giám đốc, gần như chỉ có Trọng Dương lên tiếng.

Chỉ khi nào giám đốc trực tiếp hỏi, hắn mới mở miệng đáp lại.

Không nịnh nọt, cũng không cúi đầu lấy lòng.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới tin lời thầy Trọng Dương nói—tính tình người này đúng là không câu nệ tiểu tiết.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 511: Chương 511



Tần Chiêu Chiêu chợt có ấn tượng tốt hơn nhiều với hắn. Không nói chuyện với cô không có nghĩa là hắn có ý kiến gì.

Ngô Bá Ân tán dương cô một phen, khen cô còn trẻ mà y thuật đã cao, có thể nổi bật giữa những ứng viên khác. Nhân tiện, ông ta hỏi cô học từ đâu.

Tần Chiêu Chiêu không thể nói thẳng. Tất cả những thành tựu chói lọi của cô đều đến từ kiếp trước, không thể tiết lộ ra được. Cô định đáp rằng mình tự học, nhưng chưa kịp mở miệng thì Trọng Dương đã lên tiếng trước.

"Con bé là học trò của tôi."

Ngô Bá Ân kinh ngạc: "Hóa ra ông còn có học trò nữ? Chẳng trách tuổi trẻ mà y thuật đã xuất sắc như vậy."

Trọng Dương là một nhân vật tiếng tăm trong giới Đông y ở Hải Thị, luôn tâm huyết với sự phát triển của ngành. Ngô Bá Ân tất nhiên biết rõ về ông. Ngay cả Trương Tam Phong, người vẫn luôn không để tâm đến người khác, cũng tỏ vẻ hứng thú nhìn về phía Tần Chiêu Chiêu.

Trọng Dương không nói gì thêm.

Tần Chiêu Chiêu thầm cảm kích thầy. Tự học và có người hướng dẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Huống hồ, thầy của cô còn là Trọng Dương – một người có y thuật cao hơn cả những gì sách vở ghi lại. Có ông làm chỗ dựa, địa vị của cô lập tức được nâng cao, giám đốc cũng coi trọng cô hơn.

Ba người ở trong văn phòng giám đốc gần một tiếng mới rời đi.

Khoa Đông y vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, toàn bộ công việc phải đợi thêm một thời gian nữa. Thời gian cụ thể sẽ có thông báo sau.

Tần Chiêu Chiêu không vội, Trọng Dương và Trương Tam Phong lại càng không. Hai người đều có phòng khám riêng, việc chờ đợi không ảnh hưởng nhiều đến họ.

Rời khỏi bệnh viện, Trương Tam Phong gật đầu với Trọng Dương và Tần Chiêu Chiêu coi như chào hỏi, rồi rời đi.

Tần Chiêu Chiêu cùng Trọng Dương đến phòng khám kiểm tra xem thuốc trị tê cóng đã được điều chế xong chưa.

Trọng Dương vốn định tổ chức một buổi lễ nhận học trò thật hoành tráng. Nhưng tình hình bây giờ không thích hợp. Mặc dù ông không trực tiếp nói Tần Chiêu Chiêu là học trò của mình, nhưng Ngô Bá Ân tự mặc định như thế. Ông cũng không giải thích.

Huống hồ, ngay lúc đó còn có Trương Tam Phong – người của phòng khám Trương Thị. Nếu giờ tổ chức một buổi lễ nhận đồ đệ, chuyện này có thể bị bại lộ.

Tất nhiên, buổi lễ nhận học trò vẫn sẽ diễn ra, nhưng theo cách kín đáo hơn.

Trọng Dương dự định chờ sản xuất xong và vận chuyển hết lô thuốc trị tê cóng, sau đó sẽ chính thức nhận cô làm học trò.

Tần Chiêu Chiêu không phản đối, cô đồng ý ngay.

Trọng Dương hành động rất nhanh. Chưa đầy 48 tiếng, 10.000 lọ thuốc đã được điều chế xong. Còn 2.000 lọ nữa, có lẽ ngày mai sẽ hoàn tất.

Sau khi sản xuất xong, thuốc sẽ được vận chuyển bằng xe tải lớn đến thành phố Đông Lăng.

Bố chồng cô, Lục Quốc An, đã chuẩn bị sẵn phương tiện – xe tải chuyên dụng của quân đội để vận chuyển vật tư. Chỉ cần sản xuất xong là có thể chở đi ngay.

Cô đi một vòng quanh phòng khám, tiện thể lấy về mười lọ thuốc.

Trọng Dương đề nghị lái xe đưa cô về, nhưng cô từ chối. Đã lâu rồi cô chưa về nhà bố mẹ. Ở đây có tuyến xe buýt đi thẳng đến gần nhà.

Thấy cô kiên quyết, Trọng Dương cũng không ép. Ông đứng nhìn cho đến khi cô lên xe mới quay về phòng khám.

Trên xe buýt, hành khách khá đông, chỗ ngồi đã kín hết. Dù có mua vé, cô cũng chỉ có thể đứng.

May mà quãng đường không xa, khoảng hai mươi phút là đến.

Cô đứng cạnh lan can cửa sau, tay bám vào đó để giữ thăng bằng. Thanh lan can sắt lạnh như băng.

Trên tay cô là đôi găng len Vương Tuệ Lan đan cho. Nhưng trong thời tiết âm mười mấy độ, nắm vào lan can lâu vẫn thấy tê buốt.

Cô đành đổi cách, dùng cánh tay kẹp lấy lan can thay vì cầm tay trực tiếp.

Mặc áo bông dày nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Con đường này nằm xa trung tâm thành phố nên không được bằng phẳng, xe chạy khá xóc nảy.

Năm phút trôi qua, chân cô đã bắt đầu mỏi.

May mắn là có một hành khách xuống xe, cô mới có chỗ ngồi.

Bên cạnh cô là một bà lão tóc bạc trắng. Trong lòng bà ôm một đứa trẻ trạc tuổi Thanh Thanh.

Làn da đứa trẻ nứt nẻ, hai má đỏ ửng vì lạnh. Không chỉ mặt, ngay cả tay cũng nứt như bánh bao. Ngón tay nhỏ xíu, nứt nẻ chằng chịt.

Quần áo của đứa trẻ trông vẫn sạch sẽ, có lẽ là từ quê lên.

Nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương như vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi xót xa. Cô nhớ đến lọ cao trị nứt nẻ vừa lấy từ chỗ thầy.

Lẽ ra cô định giữ hai lọ cho bố mẹ mình. Bố cô làm thợ máy trong nhà máy, mùa đông tay thường bị nứt nẻ vì phải sửa chữa thiết bị. Mẹ cô là công nhân dệt, không chỉ phải để tay ngoài trời mà còn thường xuyên tiếp xúc với nước, tay cũng bị nẻ đau đớn.

Lọ cao này giúp giảm bớt cảm giác ngứa ngáy và đau rát do nứt nẻ vào mùa đông.

Cô tính toán sơ qua, ông bà, anh cả và gia đình Lục Dao mỗi nhà hai lọ, cô giữ một lọ, tặng thêm một lọ cho thím Lý. Vậy là vừa tròn mười lọ, đủ để mọi người dùng suốt mùa đông này.

Bên cạnh, đứa trẻ vì ngứa mà không ngừng gãi, càng gãi càng đỏ. Mu bàn tay nó đã rớm máu.

Bà lão ngồi cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó, không để ý đến hành động của đứa trẻ.

Tần Chiêu Chiêu thấy vậy, không nhịn được mà nhắc nhở:

"Không được gãi nữa, tay con chảy máu rồi đấy."

Bà lão giật mình thu ánh mắt về, thấy tay cháu mình bị xước liền vội vàng giữ chặt tay nó lại.

"Không được gãi!"

"Nhưng mà bà ơi, con ngứa lắm!" Đứa trẻ nhỏ giọng than thở, giãy giụa trong lòng bà mình.

"Ngứa cũng phải nhịn, một lát là hết thôi!"

Bà lão đã có tuổi, bế một đứa trẻ lớn như vậy rõ ràng rất vất vả.

"Đừng nghịch nữa. Nếu không nghe lời, mẹ con sẽ không cho con ở lại thành phố đâu, con sẽ phải về quê với bà đấy."

Nghe vậy, đứa nhỏ mới im lặng, không dám giãy giụa nữa.

Tần Chiêu Chiêu mở túi, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp, lập tức có một mùi thuốc Bắc thoang thoảng bay ra.

"Có lọ thuốc này, bôi vào sẽ giúp giảm ngứa và mau lành vết thương."

Bà lão nghe vậy, khuôn mặt khắc khổ hiện lên nụ cười hiếm hoi.

"Thật sao? Cháu gái, để chị bôi thuốc cho con nhé, một lát là hết ngứa ngay thôi."

Nhưng đứa trẻ có vẻ e dè, không dám đưa tay ra.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười dịu dàng:

"Đưa tay cho chị nào."

Thấy cô hòa nhã, đứa bé mới ngập ngừng vươn tay ra.

Tần Chiêu Chiêu lúc này mới nhận ra, cô cứ tưởng đứa trẻ là con trai, hóa ra lại là một bé gái.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 512: Chương 512



Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, nếu không chăm sóc cẩn thận, lớn lên sẽ để lại sẹo, ảnh hưởng đến nhan sắc. Mà với một cô gái, chuyện này không dễ chịu chút nào.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bôi thuốc lên tay cô bé. Khi thuốc thấm vào vết thương, chắc hẳn sẽ hơi xót, nhưng đứa trẻ vẫn cắn môi, không hề rên một tiếng.

Thấy vậy, cô lại bôi thêm một chút lên mặt cô bé.

"Bàn chân cũng bị nẻ, có thể bôi luôn không?"

"Tất nhiên là được."

Cô không hề chê đứa trẻ này bẩn hay phiền phức, chỉ cảm thấy thương xót. Con còn nhỏ thế này mà bị hành hạ đến nông nỗi này, bố mẹ nó rốt cuộc là kiểu người gì chứ?

Nếu con cô mà như vậy, chắc cô xót xa đến chết mất.

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống bôi thuốc lên mu bàn chân bé gái. Đôi chân nhỏ xíu cũng sưng đỏ, vết nẻ kéo dài, nhìn mà thấy xót xa.

Bà lão xúc động nhận lấy lọ thuốc cô đưa, giọng nghẹn ngào:

"Cô thật tốt bụng quá! Cảm ơn cô, thực sự không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ."

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

"Bác đừng khách sáo."

Bà lão thở dài, ôm chặt đứa cháu vào lòng:

"Con bé này đáng thương lắm, bố nó không thương, mẹ nó cũng chẳng yêu. Hai vợ chồng sống ở thành phố, thế mà lại gửi con bé về quê cho tôi nuôi. Nếu nó được ở thành phố, chắc chắn sẽ không bị lạnh cóng đến mức này."

Vừa nói, bà vừa lau nước mắt, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

Tần Chiêu Chiêu thầm thắc mắc, bố mẹ đứa bé đã sống ở thành phố, sao lại để con mình chịu khổ như vậy?

Quan sát cách ăn mặc của bà lão và đứa nhỏ, có vẻ cuộc sống không khá giả gì.

"Có phải trong nhà bác còn nhiều con nhỏ khác, nuôi không nổi nên mới phải gửi cô bé về quê không?"

Bà lão lắc đầu cay đắng:

"Không phải. Nhà tôi chỉ có hai đứa. Một đứa năm nay đã mười tuổi, còn con bé này là đứa thứ hai, năm nay sáu tuổi rồi."

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, nhìn đứa bé trước mặt.

Trông nó nhỏ bé quá, chỉ tầm bốn, năm tuổi, vậy mà đã sáu tuổi rồi sao?

"Có thật là sáu tuổi không ạ? Trông con bé như mới bốn, năm tuổi thôi."

Bà lão khẽ nhíu mày, liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ ngồi trên đùi mình rồi thở dài:

"Con bé này từ trong bụng mẹ đã chịu khổ. Sinh ra chỉ có ba cân, gầy gò như con khỉ nhỏ. Tay chân thì như que củi, da bọc xương.

Chúng tôi không đành lòng bỏ rơi nó nên mang về nuôi. Về nhà rồi mà cứ ba ngày hai lượt lại phải đưa vào viện. Bố nó từng đi lính, xuất ngũ xong được bố trí công việc nhà nước trong thành phố. Mẹ nó thì không có việc làm, chỉ làm nông với ông nhà tôi kiếm thêm chút đỉnh.

Nhưng con bé bệnh tật liên miên, một mình lương của bố nó không đủ. Chúng tôi phải vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho nó. Dần dần, con trai tôi với con dâu cũng chán nản, chẳng còn muốn để tâm nữa.

Từ lúc mới sinh, tôi đã tự tay chăm nó. Tôi không nỡ bỏ cháu nên vợ chồng nó cứ thế giao con bé lại cho tôi. Mới qua cữ, con dâu đã vội vã quay về thành phố. Không lâu sau, nó lại mang thai, rồi năm sau sinh thêm một đứa con gái nữa.

Từ lúc có đứa nhỏ, hai vợ chồng nó dồn hết tâm trí vào con bé kia. Nói rằng kinh tế khó khăn, nhưng thật ra chỉ là không muốn quan tâm đến đứa lớn. Từ nhỏ đến giờ, chúng nó chưa từng mua cho con bé một bộ quần áo mới. Chỉ khi nào dịp lễ Tết, chúng tôi lên thành phố, mẹ nó mới đưa quần áo cũ của em gái để tôi mang về cho nó.

Con bé tuy nhỏ mà hiểu chuyện lắm."

Nói đến đây, bà lão thở dài, ánh mắt đầy xót xa.

"Tôi chăm nó đến tận năm sáu tuổi. Đến lúc đó, đứa em đã đi học rồi mà nó thì vẫn chưa được đến trường. Trong làng, trẻ con đều đi học hết, chỉ có nó là chưa.

Tôi muốn nó đi học. Chỉ có học hành đàng hoàng, sau này mới thoát khỏi cái khổ giống như bố nó. Ngày trước, nếu tôi không cho nó đi học, nó cũng chẳng thể đi lính, càng không có được công việc tử tế như bây giờ.

Nhưng tôi không có khả năng lo cho nó ăn học, đành phải gửi về lại cho bố mẹ để chúng bồi đắp tình cảm. Qua Tết, tôi sẽ nhờ con trai nghĩ cách đưa nó đi học."

Bà lão vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt của cô cháu gái. Giọng bà trầm xuống, mang theo sự chua xót:

"Con bé đáng thương, sinh ra không được vào nhà khá giả, chỉ biết chịu khổ. Ở với chúng tôi thì chỉ có ăn canh nhạt với dưa muối, thiếu dinh dưỡng nên mới gầy yếu như vậy."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy mà không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào trên đời thực sự có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến vậy sao?

Đứa trẻ đó chính là máu thịt của họ mà. Khi con ốm đau, chẳng phải cha mẹ nên dốc hết sức lo chữa trị sao? Chuyện đó không phải là hiển nhiên ư?

Là một người mẹ, cô không thể tưởng tượng nổi việc vì tiền mà bỏ mặc một đứa trẻ vẫn còn sống sờ sờ. Chưa kể, suốt sáu năm trời để mặc con gái cho ông bà già yếu chăm sóc mà không hề đoái hoài, không hề hỏi han.

Những điều này hoàn toàn đi ngược với quan điểm của cô, khiến cô phải suy nghĩ lại về lòng người.

Cô nhìn cô bé nhỏ nhắn bên cạnh. Ánh mắt em rất bình thản, như thể câu chuyện bà nội kể không liên quan gì đến mình. Nhưng trẻ con sáu tuổi đã biết rất nhiều chuyện rồi.

Tần Chiêu Chiêu nhớ lại kiếp trước, khi cô mới năm tuổi, những ký ức khi ấy vẫn còn rất rõ ràng. Cô có thể chắc chắn rằng tâm lý của đứa trẻ này đã bị ảnh hưởng sâu sắc.

Từ khi có con, trái tim một người mẹ trong cô càng dễ lay động khi nhìn thấy trẻ nhỏ chịu khổ.

Cô nhẹ giọng hỏi:

"Cô bé, tay còn ngứa không?"

Cô bé ngước lên nhìn cô, im lặng.

Bà lão khẽ thúc giục:

"Con à, chị hỏi con đấy."

Lúc này, cô bé mới nhỏ giọng đáp:

"Bây giờ không ngứa nữa."

"Thế còn mặt và chân thì sao?"

Cô bé lắc đầu:

"Em không ngứa nữa. Cảm ơn chị."

Loại thuốc trị cước tay của Tần Chiêu Chiêu có tác dụng hoạt huyết, tiêu viêm, diệt khuẩn. Chỉ cần vết cước chưa bị nứt toác, hiệu quả sẽ đến rất nhanh.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 513: Chương 513



Bà lão nhìn kỹ khuôn mặt cô bé, không giấu nổi ngạc nhiên:

"Hình như hai má con bé bớt đỏ hơn rồi."

Cả mu bàn tay cũng vậy. Vừa nãy vẫn còn sưng đỏ, giờ đã đỡ hơn nhiều.

"Loại thuốc này đúng là đồ tốt. Cháu gái tôi đỡ hẳn rồi!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, dịu dàng dặn dò:

"Chắc chỉ cần hai, ba ngày nữa là mặt, tay và chân sẽ hết sưng đỏ thôi. Khi đó, bà cứ bôi thuốc này như kem dưỡng da để giữ ấm, hạn chế để gió lùa. Khi ra ngoài, nhớ quàng khăn, đeo găng tay, đi giày bông đầy đủ. Như vậy mới không bị tái phát nữa."

Hai bố con ngồi phía sau nghe cuộc trò chuyện, cũng tỏ ra rất quan tâm. Nghe nói loại thuốc bôi này có thể trị cước tay, cước chân, cả hai không khỏi động lòng. Mùa đông đến, ai mà chẳng bị nẻ da, nứt thịt? Đêm nằm trong chăn, hơi ấm vừa lan tỏa đã ngứa đến phát điên, gãi đến rách da cũng không đỡ nổi.

"Loại thuốc này tốt như vậy, cô mua ở đâu thế? Có thể nói cho tôi được không? Đợi đến thành phố, tôi nhất định phải mua vài hũ. Nhà có trẻ nhỏ với người già, ai mà chẳng bị nẻ tay nẻ chân? Cô xem tay tôi đây này..."

Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa đưa tay ra.

Mu bàn tay bà vừa sưng vừa đỏ, da nứt toác thành từng đường sâu hoắm, nhìn mà đau giùm.

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: "Tay bị nặng như vậy, hơn nữa vết thương còn hở, sao không đi bệnh viện? Chắc đau lắm phải không?"

Người phụ nữ lắc đầu cười nhạt: "Chuyện nhỏ thế này mà vào viện thì chúng tôi nào chịu nổi tiền thuốc. Qua mùa đông là tự khỏi thôi."

Bà lão ngồi cạnh Tần Chiêu Chiêu cũng lên tiếng: "Nhà làm nông, vất vả cả năm còn chẳng đủ ăn, làm gì có tiền đi khám cước tay cước chân. Chịu được thì chịu, đau quá thì ra thầy lang mua ít thuốc uống, thế thôi."

Người phụ nữ trung niên ngồi phía sau cũng gật đầu: "Bà nói đúng. Ở vùng quê làm gì có loại thuốc bôi này mà dùng, mùa đông ai chẳng bị cước."

Tần Chiêu Chiêu thoáng giật mình: "Thật sự nhiều người bị cước tay đến vậy sao?"

"Chứ còn gì nữa." Người phụ nữ cười. "Tôi dám cá, trong xe này số người bị cước tay chắc phải chiếm quá nửa!"

"Thật vậy à?"

Người phụ nữ trung niên lập tức lớn giọng: "Mọi người ơi, ai chưa từng bị cước tay, cước chân thì giơ tay lên nào!"

Mọi người trong xe không hẹn mà cùng bật cười. Thời đó con người chất phác, dù không quen biết cũng vui vẻ hòa vào câu chuyện. Một lát sau, chẳng ai giơ tay.

"Bị cước tay vào mùa đông có gì lạ đâu? Ai chẳng bị!" Một người đàn ông cười vang.

"Người thành phố chắc không bị nhỉ?" Một người khác nói. "Họ làm trong nhà, đâu phải ra đồng rét mướt như chúng ta."

Tiếng bàn tán mỗi lúc một rôm rả.

Người phụ nữ trung niên nhìn Tần Chiêu Chiêu, cười hiền: "Giờ cô tin lời tôi nói rồi chứ? Tôi nhìn là biết cô ở thành phố, chắc chắn chưa từng bị cước tay."

Tần Chiêu Chiêu chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nhiều người bị cước tay như vậy, mà thuốc trị cước lại không dễ mua... Nếu có thể sản xuất loại thuốc này để bán, chắc chắn kiếm được bộn tiền

Cô gật đầu đáp: "Đúng là tôi chưa từng bị cước tay, nhưng không phải vì tôi ở thành phố, mà là do tôi luôn bảo vệ tốt da tay. Chứ mùa đông lạnh thế này, người thành phố cũng bị cước như thường."

Người phụ nữ bật cười: "Thật sao? Tôi cứ nghĩ các cô không bị chứ. Mà bảo vệ tốt là nhờ thuốc bôi này phải không? Cô mua ở đâu thế, bao nhiêu tiền? Có đắt lắm không? Nếu đắt quá thì thôi, cô không cần nói đâu."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: "Thuốc này do tôi tự làm, không tốn tiền, cũng không bán ngoài thị trường đâu."

Nghe vậy, người phụ nữ trung niên thất vọng ra mặt: "Hóa ra cô tự làm à? Tôi còn định mua vài hũ. Bây giờ cô còn không? Bán cho tôi một hũ đi!"

"Đúng đấy, tôi cũng muốn mua một hũ!"

"Tôi nữa!"

Khoang xe bỗng náo nhiệt hẳn. Ai cũng tò mò về loại thuốc mà Tần Chiêu Chiêu vừa lấy ra.

Người phụ nữ trung niên đứng ngay sau cô, lên tiếng lớn: "Cô gái, tôi hỏi cô đầu tiên đấy! Nếu có thì nhường tôi một hũ trước nhé!"

Tần Chiêu Chiêu không ngờ loại thuốc này lại được nhiều người quan tâm đến vậy.

Cô chưa từng kinh doanh, cũng không giỏi buôn bán. Nhưng từ lúc bước vào thời đại này, cô luôn đau đầu về chuyện tiền bạc. Hai đứa trẻ cần nuôi lớn, cuộc sống chẳng thể chỉ trông vào đồng lương của Lục Trầm và thu nhập nhỏ nhoi của cô. Nếu có thể sản xuất loại thuốc này, đó sẽ là một nguồn thu đáng kể.

Nhưng hiện tại, số thuốc trong túi cô đã được phân chia sẵn, không thể tùy tiện lấy ra bán.

Nhìn mu bàn tay nứt toác của người phụ nữ kia, Tần Chiêu Chiêu không đành lòng...

Tần Chiêu Chiêu lấy ra một hũ nhỏ từ túi, mỉm cười đưa cho người phụ nữ trung niên: “Đây là phần tôi để dùng cho mình. Thấy tay cô bị nặng như vậy, tôi tặng cô một hũ nhé.”

Người phụ nữ sững sờ, không ngờ mình lại may mắn đến vậy. Nét mặt bà lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Đón lấy hũ kem như một báu vật, bà thốt lên:

“Cô thật sự tặng tôi sao?”

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.

“Hôm nay tôi ra ngoài xem lịch, nói là sẽ gặp quý nhân. Không ngờ quý nhân chính là cô. Tôi vui quá!”

Bà vội vàng mở nắp hũ kem, hương thuốc thoang thoảng tỏa ra. Không chần chừ, bà dùng móng tay múc một ít, nhẹ nhàng xoa lên những vết nứt đỏ trên tay.

“Lạnh mát, dễ chịu thật đấy. Cô gái, tay nghề của cô tốt như vậy, sao không làm nhiều hơn để bán? Đừng bán giá cao quá, khoảng nửa đồng hoặc một đồng thôi, ai cũng mua được. Tôi chắc chắn cô sẽ kiếm được nhiều tiền đấy.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: “Cảm ơn ý kiến của cô. Tôi sẽ thử xem sao.”

Trong lúc trò chuyện, cô biết người phụ nữ này tên là Chu Hòa, gọi thân mật là chị Chu. Chị Chu lên thành phố dự lễ đầy tháng cháu nội, tình cờ gặp cô trên chuyến xe này.

Xe dừng lại, phía trước chính là khu tập thể của nhà máy dệt.

Tần Chiêu Chiêu đứng dậy xuống xe. Chị Chu cùng bà lão và cô gái trẻ ngồi cạnh cũng vẫy tay tạm biệt từ cửa sổ.

Hôm nay, tâm trạng cô thật sự rất tốt.

Chờ xe đi khuất, cô bước hơn hai mươi mét đến khu tập thể.

Người bảo vệ ở cổng thấy cô liền cười chào trước: “Chiêu Chiêu, lâu rồi không thấy con ghé qua.”

“Vâng, lâu rồi không gặp. Dạo này sức khỏe ông vẫn tốt chứ?”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

“Thời tiết lạnh rồi, ông nhớ mặc ấm vào nhé. Chỗ này gió nhiều, dễ cảm lạnh lắm.”

Ông cụ cười ha ha, kéo tay áo khoác kiểu quân đội lên khoe: “Con xem, ông mặc kín mít rồi này. Không lạnh đâu!”

Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Vậy con vào nhà đây, lạnh quá.”

“Ừ, mau vào đi.”

Khu tập thể yên tĩnh lạ thường. Vì thời tiết lạnh, bọn trẻ không chơi ngoài sân, chỉ còn vài người lớn đi lại.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 514: Chương 514



Bố mẹ cô vẫn đang làm việc trong nhà máy. Cửa nhà khóa chặt, nhưng cô có chìa khóa dự phòng nên dễ dàng vào trong.

Ngôi nhà vẫn gọn gàng, sạch sẽ như thường lệ, mang đến cảm giác ấm cúng quen thuộc.

Cô đặt túi xuống, nằm nghỉ trên sofa một lát.

Từ sáng sớm đến giờ, cô chưa ăn được bao nhiêu. Giờ đã hơn mười giờ rưỡi, bụng đói đến mức cồn cào.

Cô đứng dậy vào bếp tìm xem có gì ăn được. Trong tủ có cải thảo, khoai tây, một rổ trứng gà. Đặc biệt, vẫn còn một ít mì sợi từ bữa sáng.

Vậy là cô quyết định làm một bát mì đơn giản.

Cô lấy một thìa mỡ lợn, cho vào nồi đun chảy. Chờ dầu nóng, cô phi thơm hành rồi đổ nước vào.

Khi nước sôi, cô thả mì vào, sau đó đập thêm một quả trứng.

Đậy vung, đun thêm ba phút rồi tắt bếp. Cuối cùng, cô thêm muối và một chút bột ngọt.

Món mì nóng hổi tỏa mùi thơm phức.

Cô mở hũ tương ớt mẹ làm từ hai tháng trước. Hương thơm cay nồng của tỏi ớt lên men khiến cô không khỏi nuốt nước bọt.

Lấy một đũa tương ớt, cô trộn đều vào bát mì.

Sợi mì đậm đà, cay tê nhẹ, càng ăn càng nghiện.

Ăn xong, mồ hôi túa ra, người nóng bừng, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Từ khi sinh con, cô kiêng cay, hôm nay mới có dịp ăn lại.

Cô rửa sạch bát đũa, rồi lấy một hũ tương ớt cùng hai hũ kem chống cước tay để lên bàn trà.

Trước khi rời đi, cô viết một mảnh giấy nhắn lại cho bố mẹ, báo rằng mình đã ghé qua.

Mọi việc xong xuôi, cô khóa cửa, rời khỏi khu tập thể.

Tại bến xe gần đó, cô bắt chuyến xe về khu quân đội.

Vừa về đến nhà, người giúp việc thím Lý đã vui vẻ chạy ra đón: “Chiêu Chiêu, cuối cùng con cũng về rồi!”

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của thím, cô không khỏi tò mò:

“Có chuyện vui gì à? Trông thím hạnh phúc lắm.”

Thím Lý phấn khởi đáp: “Tất nhiên rồi! Lục Dao vừa sinh một cậu nhóc kháu khỉnh.”

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt.

“Thật sao? Nhưng chẳng phải ngày dự sinh còn một tuần nữa à? Sao lại sinh sớm vậy?”

Thím Lý tiếp lời: "Lúc 11 giờ 40, Hứa An Hoa gọi điện báo tin. Bé trai chào đời vào 10 giờ 50 sáng nay."

Giờ đã hơn 12 giờ trưa, chắc hẳn mẹ chồng cô, bà Dư Hoa, đã đến bệnh viện từ lâu rồi.

"Thím có biết là bệnh viện nào không? Con cũng muốn qua thăm."

"Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Hải Thị."

"Tuệ Lan có biết chưa?"

"Biết rồi. Vừa nhận điện thoại của Hứa An Hoa, chị Dư lập tức báo tin vui này cho Tuệ Lan. Hai người họ đi cùng nhau rồi."

Tần Chiêu Chiêu quay vào phòng thăm con. Đi cả buổi sáng, ngực cô căng tức đến khó chịu.

Sau khi cho bọn trẻ bú xong, cô giao con lại cho thím Lý trông giúp, rồi lấy túi xách đến thẳng Bệnh viện Nhân dân số 1.

Bệnh viện này cô đã từng đến vài lần. Mỗi lần đều đông đúc, người từ khắp nơi đổ về, giọng nói địa phương vang lên khắp hành lang. Hải Thị là một trong những thành phố phát triển bậc nhất, điều kiện y tế hàng đầu cả nước, thế nên nhiều bệnh nhân từ các vùng xa xôi cũng tìm đến đây.

Cô thành thạo đi đến khu sản khoa, hỏi y tá rồi được hướng dẫn đến phòng bệnh của Lục Dao.

Trong phòng đã có đầy đủ người thân: bố chồng cô—Lục Quốc An, mẹ chồng—Dư Hoa, chị dâu—Vương Tuệ Lan, anh chồng—Lục Phi, cô nhóc Thanh Thanh, cùng với bố mẹ của Hứa An Hoa.

Lục Dao trông rất hồng hào, tinh thần tốt đến mức không giống một sản phụ vừa sinh con.

Bé trai được bọc trong chiếc chăn mềm, nằm ngoan ngoãn bên cạnh mẹ. Ánh mắt Lục Dao dịu dàng, ngập tràn yêu thương khi nhìn con.

Mọi người đều vây quanh giường bệnh, hào hứng nhìn đứa trẻ, chẳng ai chú ý Tần Chiêu Chiêu đã đến.

Mãi đến khi cô bước đến gần, Lục Dao mới ngẩng lên, vui vẻ reo: "Chị dâu, chị đến rồi!"

Lúc này, mọi người mới quay lại nhìn cô.

"Chị Chiêu Chiêu, mau đến xem cậu nhóc kháu khỉnh này đi!"

"Thằng bé nặng tận 3,8kg đấy! Là cháu đích tôn nhà họ Hứa!" Mẹ chồng của Lục Dao cười híp cả mắt, giọng đầy tự hào.

Tần Chiêu Chiêu cũng cười, bước đến gần giường bệnh: "Chúc mừng, chúc mừng! Để chị xem cậu nhóc đáng yêu của chúng ta nào."

Bé trai có tên gọi thân mật là "Đản Đản", cái tên do bố mẹ chồng Lục Dao đặt. Ở vùng này, người ta quan niệm rằng trẻ nhỏ càng quý giá càng nên có cái tên mộc mạc, dân dã để dễ nuôi.

Nhà họ Hứa chỉ có mỗi Hứa An Hoa là con trai, thế nên việc sinh được cháu đích tôn là chuyện rất quan trọng.

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống nhìn Đản Đản. Cậu bé mũm mĩm, da trắng hồng, trông lớn hơn hẳn An An và An Ninh lúc mới sinh. Hiện tại, đứa trẻ đang ngủ say, đôi mắt khép chặt, thỉnh thoảng còn nhếch môi như cười trong mơ.

"Thằng bé trông khỏe mạnh lắm. Sau này chắc sẽ cao to như ba nó."

"Ha ha ha, Lục Dao cũng cao trên 1m7, Hứa An Hoa thì 1m83. Bác sĩ đỡ sinh còn nói, thằng nhóc này lớn lên ít nhất cũng phải cao 1m9!" Mẹ của Hứa An Hoa cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy tự hào.

Lục Dao bật cười: "Không nên cao quá đâu, cao quá sau này khó tìm vợ lắm!"

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh giường, tò mò hỏi: "Sao em sinh sớm vậy? Chẳng phải còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh à?"

Lục Dao chớp mắt, rồi nói: "Em cũng không rõ nữa. Đêm qua bị đau bụng vài lần nhưng không kéo dài, em cứ nghĩ là cơn đau chuyển dạ giả nên không báo cho ai.

Đến khoảng 9 giờ sáng, cơn đau đột ngột dồn dập hơn, em đi lại cũng khó khăn.

Lúc đó, em mới gọi điện cho An Hoa. Anh ấy lập tức xin nghỉ rồi chạy về đưa em vào viện.

Bác sĩ kiểm tra xong nói cổ t* c*ng mở được ba phân, bảo phải mất ít nhất năm, sáu tiếng mới sinh. Thế mà em mới nằm chưa đầy một tiếng đã vỡ ối, bị đưa thẳng vào phòng sinh luôn!"

Cô ấy chép miệng, tiếp tục kể: "Lúc đó đau muốn chết luôn á! Loay hoay hơn 50 phút mới sinh ra thằng nhóc này.

Bác sĩ còn bảo, chuyện này bình thường lắm, giống như quả dưa chín cây, đến lúc thì tự rụng cuống thôi."

Bà Dư Hoa bật cười: "Bác sĩ ví von hay thật, nghe dễ hiểu ghê!"

Mọi người cũng bật cười theo, rồi tiếp tục bàn luận về đứa trẻ.

Tần Chiêu Chiêu lắng nghe, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Lục Dao.

Cô ấy vốn khỏe mạnh, sinh thường lại không bị rách mô hay mất máu nhiều, nên phục hồi cực kỳ nhanh. Mới sinh chưa bao lâu mà sắc mặt đã hồng hào, tinh thần tỉnh táo, còn có thể tự thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Lục Dao tự đi lại, chẳng cần ai dìu đỡ, chỉ nói là cảm giác hơi nhẹ người một chút, ngoài ra không gặp khó khăn gì.

Nhìn Lục Dao như vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi nhớ đến bản thân.

Cô từng sinh hai đứa con, mỗi lần đều đau đến tưởng chừng như bước một chân vào cửa tử. Sau khi sinh xong, cơ thể yếu đến mức nằm liệt cả tuần mới hết đau nhức.

Cô thầm thở dài một hơi. Thể trạng mỗi người một khác, mà có lẽ... cô là kiểu người khó sinh điển hình.

Tần Chiêu Chiêu cùng mọi người về nhà Lục Dao.

Căn hộ của cô ấy được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Đây là nhà tập thể do cơ quan bố mẹ chồng phân cho, phúc lợi rất tốt, mùa đông còn có hệ thống sưởi. Dù bên ngoài trời lạnh đến âm mười mấy độ, trong nhà vẫn ấm áp như mùa xuân, không kém gì khu quân đội. Với điều kiện này, Lục Dao không cần lo lắng chuyện hậu sản.

Ngồi thêm một lúc, Lục Dao bắt đầu cảm thấy mệt.

Bà Dư Hoa lấy ra một xấp tiền, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường cô ấy.

"Chỗ này có khoảng năm trăm đồng. Ở cữ cần chi tiêu nhiều, con cứ cầm lấy mà dùng. Muốn ăn gì thì bảo An Hoa mua."

"Mẹ ơi, con có tiền mà, không cần đâu." Lục Dao vội từ chối.

"Con cứ cầm đi, hai đứa mới cưới, tiền tiết kiệm chưa được bao nhiêu. Đây là tấm lòng của mẹ, đừng ngại."

Mẹ chồng Lục Dao thấy vậy liền lên tiếng: "Bà thông gia, sao lại để nhà chị tốn kém thế? Chúng tôi đã để dành cả đời cho hai đứa nó rồi, không thiếu tiền đâu."

Bà Dư Hoa mỉm cười: "Đã đưa rồi thì không lấy lại đâu. Lục Dao, con mà không nhận là mẹ giận đấy."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười nói: "Lục Dao, cứ cầm đi. Đây là tấm lòng của bố mẹ, em không nhận sẽ khiến mẹ buồn đấy."

"Đúng rồi, cứ nhận đi." Vương Tuệ Lan cũng góp lời.

Lục Dao không còn cách nào khác, đành nhận tiền.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Tần Chiêu Chiêu cùng gia đình chồng ra về.

Trên đường, cô hỏi: "Đến đầy tháng Đản Đản, nhà mình định tặng quà gì ạ?"

"Bố mẹ sẽ tặng cháu một chiếc khóa trường mệnh." Lục Quốc An đáp.

"Thế con tặng cháu một đôi vòng bạc nhé? Chị Chiêu Chiêu, chị thấy sao?" Vương Tuệ Lan hỏi.

"Ý hay đấy. Em tặng vòng bạc, vậy chị sẽ tặng cháu một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 515: Chương 515



"Nhưng bố mẹ đã tặng khóa trường mệnh rồi mà?"

"Của bố mẹ chắc chắn là bằng vàng, còn của chị là bạc. Làm sao mà giống được?"

Vương Tuệ Lan gật gù: "Vậy cuối tuần này, chúng ta đến trung tâm thương mại Nhân Dân Ngọc Sơn mua quà nhé."

"Được thôi."

Lục Quốc An chợt hỏi: "Chiêu Chiêu, hôm nay con đến bệnh viện quân khu nộp hồ sơ, có hỏi thầy về thời gian hoàn thành thuốc mỡ chống nứt nẻ không? Bố còn phải sắp xếp xe chở hàng nữa."

Tần Chiêu Chiêu suýt quên mất chuyện này. Cô nhanh chóng đáp: "Thầy đã làm xong mười nghìn lọ rồi, sáng mai sẽ hoàn thành thêm hai nghìn lọ nữa. Chiều mai có thể qua lấy hàng."

"Tốc độ nhanh thật. Ở chỗ Lục Trầm, nhiệt độ xuống đến âm hai mươi sáu, hai mươi bảy độ rồi. Các chiến sĩ biên cương vất vả quá."

Dư Hoa chợt hỏi: "Chiêu Chiêu, bệnh viện đã báo khi nào con đi làm chưa?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: "Phòng thuốc vẫn đang sửa chữa, chắc chưa có thông báo."

"Tết sắp đến rồi, tốt nhất là để sau Tết đi làm, qua năm mới bắt đầu cũng hợp lý."

"Con cũng nghĩ vậy, chắc năm nay không có thông báo đâu."

Lúc này, cô mới nhớ ra số thuốc mỡ chống nứt nẻ trong túi. Cô mang theo mười lọ, đã tặng hai lọ trên xe buýt, giờ còn tám lọ. Cô lấy ra đưa cho mọi người.

"Đây là thuốc mỡ chống nứt nẻ do thầy làm theo công thức của con."

Dư Hoa cầm lấy một lọ, mở nắp ra. Mùi thảo dược thơm nhè nhẹ tỏa ra rất dễ chịu. Bà bôi thử lên tay, cảm giác mềm mịn tức thì.

"Chất kem rất mịn, còn tốt hơn cả kem tuyết hoa. Hiệu quả thật sự tốt như con nói chứ?"

"Tất nhiên rồi mẹ. Lúc đi xe buýt, con gặp một bé bị nứt nẻ đến chảy máu. Con bôi thuốc này cho bé, ngay lập tức không còn đau hay ngứa nữa. Cả xe biết đều muốn mua."

"Thật à? Vậy đây đúng là một sản phẩm tuyệt vời."

Vương Tuệ Lan nghe vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

"Chị Chiêu Chiêu, hiện tại thuốc chống nứt nẻ rất khó mua. Nếu thuốc của chị tốt như thế này, sao mình không làm ra bán? Chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Tần Chiêu Chiêu không ngờ Vương Tuệ Lan lại có cùng suy nghĩ với mình.

"Chị cũng đang nghĩ như vậy."

"Con dâu, có muốn nghe ý kiến của mẹ không?" Dư Hoa lên tiếng.

Chị em Vương Tuệ Lan quay lại nhìn bà.

"Mẹ, mẹ nói đi."

"Làm bác sĩ rất bận rộn. Đến lúc con vào làm ở bệnh viện quân khu, chắc chắn sẽ không có thời gian để kinh doanh. Hơn nữa, nếu lãnh đạo biết con buôn bán bên ngoài, có thể ảnh hưởng không tốt đến công việc."

Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ điều này. Thời điểm hiện tại, việc kinh doanh vẫn chưa được nhìn nhận tích cực. Một khi đã có công việc ổn định, hầu hết mọi người đều chọn gắn bó, chẳng ai muốn ra ngoài buôn bán.

"Chúng con chỉ nói vậy thôi."

Sáng hôm sau, khoảng mười giờ, Trọng Dương lái xe đến thông báo lô thuốc mỡ đã hoàn thành. Tần Chiêu Chiêu lập tức gọi điện cho Lục Quốc An. Chẳng bao lâu sau, bố chồng cô điều động xe quân dụng đến lấy hàng.

Sau khi xe rời đi, cô mới ngỏ ý với Trọng Dương về việc kinh doanh thuốc mỡ chống nứt nẻ. Loại thuốc hiệu quả như vậy lại rất khó mua, nếu có thể đưa ra thị trường, không chỉ giúp ích cho nhiều người mà còn có cơ hội kiếm thêm thu nhập.

Trọng Dương không những không phản đối mà còn tán thành: "Miễn là không ảnh hưởng đến công việc chính, thì không có vấn đề gì cả."

Nghe thầy nói vậy, Tần Chiêu Chiêu càng thêm quyết tâm.

"Thầy, ngày mai con muốn mời thầy và mọi người trong xưởng đến nhà hàng Hòa Bình ăn một bữa. Coi như cảm ơn mọi người đã vất vả trong thời gian qua."

"Không cần khách sáo vậy đâu. Đi theo thầy, thầy có cái này muốn cho con xem."

Tần Chiêu Chiêu không hiểu thầy muốn đưa mình đi đâu, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng bước theo.

Lên đến tầng hai, Trọng Dương dẫn cô đến cuối hành lang, nơi có một cánh cửa khóa kín.

Sự tò mò trào dâng, cô không kìm được lên tiếng: "Thầy, thầy đưa con đến đây là để...?"

Trọng Dương lấy chìa khóa, tra vào ổ rồi mở cửa.

Bên trong căn phòng không có cửa sổ, nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.

Đối diện cửa ra vào là một bàn thờ lớn, phía trên đặt ngay ngắn nhiều bài vị. Trước bàn thờ có một lư hương đang tỏa khói, mùi trầm hương thoang thoảng khắp phòng.

Hai cây nến đỏ cháy dở, ánh sáng vàng nhàn nhạt phản chiếu lên những dòng chữ khắc trên bài vị, khiến khung cảnh vừa trang nghiêm vừa tĩnh mịch.

Nhìn những bài vị xếp ngay ngắn, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra—đây là nhà thờ tổ của gia đình Trọng Dương.

Kiếp trước, nhà họ Tần cũng có một gian thờ tổ như thế. Hiệu thuốc gia truyền của cô đã truyền qua ba đời, lẽ ra cô sẽ là người nối nghiệp nếu không xuyên không đến đây.

Những nơi như thế này vô cùng linh thiêng, thông thường người ngoài không được phép bước vào.

Vậy mà Trọng Dương lại đưa cô đến đây.

Lòng cô thoáng xao động.

Ông ấy coi trọng mình đến vậy sao?

Trọng Dương bước vào trong, giọng trầm ổn: "Hiệu thuốc nhà thầy đã truyền qua ba đời. Những bài vị này đều là tổ tiên họ Trọng.

Hôm nay thầy đưa con đến đây là để báo với tổ tiên rằng, thầy đã tìm được người có thể kế thừa y thuật nhà họ Trọng.

Trước mặt tổ tiên, thầy chính thức nhận con làm học trò.

Từ nay về sau, con chính là truyền nhân y thuật của dòng họ Trọng."

Tần Chiêu Chiêu đứng lặng người trước bàn thờ.

Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng cô.

Không chỉ là sự xúc động khi được thầy coi trọng, mà còn vì ký ức kiếp trước chợt ùa về.

Lần đầu tiên ông nội đưa cô đến nhà thờ tổ, ông cũng nói những lời tương tự.

Lẽ ra y thuật gia đình sẽ được truyền cho bố cô, nhưng ông ấy lại chẳng mấy hứng thú với nghề. Khi còn nhỏ, mỗi lần ông nội muốn dạy, ông ấy đều viện cớ đau đầu hay đau bụng để trốn tránh. Cuối cùng, ông nội từ bỏ, dồn tâm huyết vào cô.

Nếu gia đình còn có con trai khác, ông nội chắc chắn sẽ không chọn cô.

Trọng Dương tiến đến bàn thờ, thắp ba nén nhang rồi c*m v** lư hương.

Sau đó, ông quỳ xuống trước bàn thờ.

Tần Chiêu Chiêu đã từng trải qua nghi lễ này nên không cần ai nhắc nhở.

Cô quỳ xuống bên cạnh ông, vai kề vai.

Trọng Dương thành kính cúi đầu, giọng nói trầm ổn vang lên:

"Bố, ông nội...

Con đã tìm được người có thể phát huy y thuật nhà họ Trọng.

Con bé tên là Tần Chiêu Chiêu.

Dù không có ai chỉ dạy, nhưng nó lại có thể tự học đông y.

Hơn nữa, con bé có thiên phú hiếm có.

Mặc dù tổ tiên có di huấn rằng y thuật chỉ truyền cho con cháu họ Trọng, nhưng con trai con, Trọng Diệu Tổ, dù đã theo học từ năm mười tuổi, con dốc hết tâm huyết dạy suốt hai mươi năm, giờ đã ba mươi lăm tuổi, mà vẫn chỉ học được bề nổi..."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 516: Chương 516



"Muốn nó truyền thừa y thuật là chuyện không thể."

Giọng Trọng Dương đầy tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại kiên quyết. Ông chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu trước bài vị tổ tiên.

"Vì sự kế thừa của y thuật dòng họ, con không thể lãng phí thêm thời gian nữa."

Ông dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục:

"Con đã tìm được một truyền nhân xứng đáng, đồng thời muốn truyền toàn bộ y thuật cho người học trò này. Mong tổ tiên lượng thứ cho con vì không làm tròn di huấn."

Nói xong, ông cúi đầu lạy ba lần.

Tần Chiêu Chiêu cũng quỳ xuống bên cạnh, thành kính hành lễ theo.

Đứng dậy, cô chắp tay trước ngực, giọng nói rõ ràng, trang nghiêm:

"Trước tổ tiên, con là Tần Chiêu Chiêu. Kính chào tổ sư gia, thái tổ sư gia."

Dứt lời, cô cúi lạy ba lần nữa.

Trọng Dương nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng. Ông đứng dậy, khẽ cười:

"Lạy tổ tiên xong, từ nay con là học trò cuối cùng của thầy."

Tần Chiêu Chiêu liền cúi người, giọng đầy kính trọng:

"Thưa thầy, xin nhận lễ bái của học trò!"

Dứt lời, cô quỳ xuống, hành lễ một lần nữa.

Trọng Dương vội đỡ cô dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng:

"Đứng lên đi. Từ nay, con chính là truyền nhân của thầy."

Cô mỉm cười, gọi một tiếng "thầy", còn ông cũng đáp lại bằng một giọng đầy ấm áp.

Ra khỏi nhà thờ tổ, hai thầy trò gặp ngay Trọng Diệu Tổ.

Vừa thấy cô, hắn cười tươi rói, giơ tay vỗ vai cô một cái:

"Đàn em, chào mừng em trở thành truyền nhân y thuật nhà họ Trọng! Cuối cùng anh cũng được giải thoát rồi!"

Tần Chiêu Chiêu bật cười. Cô biết Trọng Diệu Tổ không hề thích nghề y. Hôm nay, thầy chính thức nhận cô làm truyền nhân, có nghĩa là hắn có thể thoát khỏi áp lực từ gia đình, tự do làm điều mình muốn.

Thế nhưng, niềm vui của hắn nhanh chóng bị dập tắt bởi giọng nói nghiêm nghị của Trọng Dương:

"Đừng vội mừng. Con chỉ không phải học y nữa thôi, nhưng vẫn phải quản lý hiệu thuốc khi bố đến bệnh viện quân khu khám bệnh."

Trọng Diệu Tổ nhún vai, vẻ mặt bất cần:

"Miễn là không phải học y, bảo con làm gì con cũng chịu!"

Trọng Dương thở dài, phất tay:

"Đi đi, nhìn con là bố lại bực bội."

Trọng Diệu Tổ chẳng những không đi, mà còn cười toe toét:

"Bố, con là con trai bố mà! Nhìn con thì bố phải vui chứ, vui vẻ mới sống lâu được. Đừng giận nhiều mà tổn thọ nha!"

Trọng Dương lườm hắn một cái, mắng:

"Đã lớn đầu mà chẳng ra gì!"

Tuy mắng vậy, nhưng nét mặt ông đã dịu dàng hơn nhiều.

Sau đó, Trọng Dương dẫn Tần Chiêu Chiêu đến hiệu thuốc, chính thức giới thiệu cô với mọi người.

Từ lời của Trọng Diệu Tổ, cô biết rằng trước đây chưa từng có đệ tử nào của thầy được dẫn vào nhà thờ tổ. Điều này càng chứng tỏ thầy rất coi trọng cô.

Trưa hôm đó, mọi người cùng ăn cơm trong nhà ăn. Mãi đến chiều, cô mới quay về.

Dư Hoa vừa nghe tin cô đã chính thức bái thầy, hơn nữa còn vào nhà thờ tổ để nhận tổ quy tông, bà vui mừng ra mặt.

"Chiêu Chiêu, con nhất định không được phụ lòng kỳ vọng của thầy. Phải học thật tốt để truyền thừa y thuật của dòng họ Trọng đấy."

"Con biết rồi ạ."

Dư Hoa đi làm, để Tần Chiêu Chiêu ở nhà trông bé. Trong lúc chơi với con, đầu óc cô không ngừng nghĩ đến chuyện sản xuất thuốc trị nứt nẻ.

Ý tưởng này một khi đã xuất hiện trong đầu thì không thể gạt đi được. Cô lập tức gọi điện cho Vương Tuệ Lan để bàn bạc.

Thực ra, Vương Tuệ Lan cũng đang nghĩ về chuyện này. Cô ấy biết rõ, thuốc trị nứt nẻ là sản phẩm theo mùa, chỉ dùng vào mùa đông. Sang ba mùa còn lại, sẽ không ai cần đến.

Mà bây giờ, Tết đang đến gần, thời tiết lạnh giá cũng sắp qua. Nếu chậm trễ, trời bắt đầu ấm lên, sản xuất ra cũng chẳng còn tác dụng gì.

Nhưng nếu triển khai ngay, họ vẫn có thể kiếm được một khoản kha khá.

Nhận được điện thoại của Tần Chiêu Chiêu, cô ấy mừng rỡ vô cùng.

Không chậm trễ dù chỉ một phút, Vương Tuệ Lan vội vàng dắt theo con gái Thanh Thanh, đi thẳng đến khu nhà ở quân đội.

Vừa đến nơi, Tần Chiêu Chiêu đã thấy cô ấy thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cô lo lắng:

"Tuệ Lan, sao em gấp gáp thế? Không nhớ mình đang mang thai à?"

"Không sao, sức khỏe em ổn mà."

"Thôi nào, lại đây nghỉ ngơi chút đã."

Tần Chiêu Chiêu kéo cô ấy ngồi xuống ghế sofa.

Vương Tuệ Lan vẫn còn phấn khích, đôi mắt sáng rực:

"Em không mệt đâu. Chị Chiêu Chiêu, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chị nghĩ kỹ chưa?"

Tần Chiêu Chiêu rót một cốc nước, đặt trước mặt Vương Tuệ Lan.

"Không phải gọi em đến đây để bàn bạc sao? Chị chưa từng kinh doanh, không hiểu rõ chuyện này lắm."

"Kinh doanh thì đơn giản lắm, chỉ có hai chữ 'mua' và 'bán' thôi. Chúng ta làm ra sản phẩm, sau đó bán cho những người cần. Họ có được thứ họ muốn, mình thì kiếm được tiền. Đó chính là kinh doanh."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu. Nguyên lý này cô tất nhiên hiểu, chỉ là chưa từng thực hành.

"Bây giờ cũng sắp đến Tết rồi. Qua Tết chưa đến một tháng đã vào mùa thu. Kem chống nứt da thuộc dạng sản phẩm theo mùa, chỉ bán được trong một thời gian ngắn."

Vương Tuệ Lan hơi nhíu mày, có vẻ đang cân nhắc.

"Ban đầu chị định hợp tác với thầy, để người của thầy hỗ trợ sản xuất. Nhưng mùa đông năm nay cũng không còn bao lâu, chị nghĩ không cần thiết nữa. Nếu chỉ hai chúng ta làm, mỗi ngày cũng chẳng sản xuất được bao nhiêu. Em lại đang mang thai, chị còn phải chăm con. Hay tìm thêm người hỗ trợ đi?"

Nghe vậy, Vương Tuệ Lan mừng rỡ: "Tất nhiên là được rồi! Chúng ta có thể chào bán kem chống nứt da cho các hợp tác xã, cửa hàng tạp hóa, thậm chí cả cửa hàng của anh trai em nữa. Nếu có thể bán quanh năm thì càng tốt!"

Tần Chiêu Chiêu tán thành.

Công thức làm kem chống nứt da là bí phương của nhà họ Tần, truyền từ đời cụ tổ. Đã qua bao nhiêu thế hệ kiểm chứng, hiệu quả thực sự không cần bàn cãi. Cô tin rằng chỉ cần khách hàng mua một lần, họ nhất định sẽ quay lại.

Nếu không phải vì thiếu vốn, cô đã muốn thuê một cửa hàng, làm giấy phép kinh doanh đàng hoàng, rồi sản xuất thêm kem dưỡng da, son dưỡng môi… Khi đó, không chỉ bán theo mùa mà còn có thể kinh doanh quanh năm, thậm chí xây dựng thương hiệu riêng.

"Không phải không thể đâu. Chị còn biết cách làm kem dưỡng da với son dưỡng môi nữa."

Vương Tuệ Lan nghe vậy, đôi mắt sáng lên: "Thật sao? Vậy quá tốt rồi! Chúng ta có thể kiếm tiền cả năm luôn! Chị Chiêu Chiêu, hay thuê hẳn một xưởng lớn để sản xuất luôn đi! Vừa làm kem chống nứt da, vừa làm kem dưỡng da với son dưỡng môi. Mấy thứ này dễ bán lắm!"

Tần Chiêu Chiêu cười, lắc đầu: "Thuê xưởng cần tiền, thiết bị cần tiền, nguyên liệu cũng cần tiền. Công nhân, giấy phép kinh doanh, đăng ký thương hiệu… tất cả đều phải dùng đến tiền. Hiện tại, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Sự hào hứng của Vương Tuệ Lan lập tức bị dập tắt. Cô ấy thở dài: "Làm giấy phép kinh doanh, đăng ký thương hiệu cũng phải tốn tiền sao? Mà đăng ký thương hiệu có tác dụng gì không?"

"Tất nhiên là có. Có giấy phép kinh doanh thì mới được pháp luật công nhận là hộ kinh doanh hợp pháp. Còn đăng ký thương hiệu thì nhãn hiệu đó thuộc về chúng ta. Chỉ cần có ai tự ý sử dụng mà không được phép, họ sẽ phạm pháp."

"Thật vậy sao?"

"Tất nhiên rồi. Nếu ai cũng có thể tùy tiện dùng chung một thương hiệu, chẳng phải sẽ loạn hết lên sao?"

Vương Tuệ Lan bỗng hiểu ra, gật đầu tán thành: "Chị Chiêu Chiêu, chị biết nhiều thật đấy. Em từng kinh doanh, nhưng chỉ làm buôn qua bán lại, không ngờ còn nhiều thứ phức tạp như vậy."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 517: Chương 517



Tần Chiêu Chiêu biết nhiều điều nhờ kiếp trước cô từng tiếp xúc với mạng xã hội, các nền tảng video cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích. Bất cứ khi nào không hiểu điều gì, cô đều tìm hiểu đến nơi đến chốn.

Nhưng hiện tại, không cần nghĩ quá xa. Trước mắt, chỉ cần tập trung kiếm tiền từ kem chống nứt da trước đã.

Sau một hồi bàn bạc, hai chị em quyết định mỗi người góp 500 đồng để khởi động. Trước tiên sẽ sản xuất thử, xem tình hình kinh doanh thế nào rồi mới tính tiếp. Lợi nhuận chia đôi.

Thống nhất xong, cả hai lập tức bắt tay vào hành động.

Tần Chiêu Chiêu gọi điện cho Trọng Dương. Ông ấy là người nắm giữ công thức, có thể phối nguyên liệu thành bột.

"Thầy sẽ làm sẵn, con chỉ việc mang ra bán."

"Không được đâu thầy. Phòng khám của thầy bận rộn như vậy, con đã thấy ngại khi làm phiền thầy giúp nghiền bột rồi."

"Con bé này, nói gì thế? Thầy là thầy của con mà."

"Con hiểu lòng thầy. Nhưng lần này con muốn thử sức mình, xem bản thân có thể làm được đến đâu."

Trọng Dương im lặng một lúc, sau đó cười hài lòng: "Được, nghe theo con. Tối nay bột sẽ xong. Thầy còn ít bao bì, nếu con cần thì thầy sẽ gửi qua."

"Thầy bận thì không cần gửi đâu ạ. Tối nay con nhờ anh chồng lái xe qua lấy là được."

"Ừ, cũng được. Để xem tình hình đã. Rảnh thì thầy sẽ mang qua."

"Vậy con cảm ơn thầy. Thầy cứ làm việc đi ạ, con cúp máy đây."

Cúp điện thoại, Tần Chiêu Chiêu quay sang Vương Tuệ Lan, thấy cô ấy vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên.

“Mọi chuyện xong rồi à?”

“Xong rồi.”

“Thầy của chị đúng là người tốt.”

Không về nhà ngay, Vương Tuệ Lan gọi cho Lục Phi, nói đơn giản rằng cô cần 500 đồng để hùn vốn với Tần Chiêu Chiêu, làm kem chống nẻ.

Lục Phi không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Anh hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của vợ và Tần Chiêu Chiêu.

“Em cứ làm đi, anh ủng hộ.”

“Anh yên tâm, em sẽ không để lỗ đâu.”

“Có lỗ cũng không sao. Biết đâu lần sau em sẽ lời gấp bội.”

Sự tin tưởng tuyệt đối của chồng khiến Vương Tuệ Lan rất cảm động.

Trọng Dương hành động nhanh gọn.

Đúng 5 giờ chiều, ông mang nguyên liệu đến cho Tần Chiêu Chiêu. Không chỉ nghiền thảo dược thành bột, ông còn nấu theo công thức.

Cô không cần tự tay nấu nữa, chỉ việc làm thành phẩm.

Cảm kích tấm lòng của Trọng Dương, Tần Chiêu Chiêu mời ông ở lại ăn cơm.

Nhưng ông chỉ cười, nói còn có việc quan trọng.

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không giữ lại, để ông về.

Hai thùng nguyên liệu lớn, tổng cộng 50 cân, được đặt ngay mép bàn gỗ trong phòng khách.

Đây mới chỉ là một phần nhỏ. Nếu lô hàng này bán hết, Trọng Dương sẽ tiếp tục mang thêm.

Chiều muộn, Dư Hoa tan làm về nhà, thấy hai cô con dâu cùng thím Lý đang ngồi trong phòng khách, tay không ngừng bận rộn.

Trên bàn trà, trong cái khung nhỏ đan bằng liễu gai, đã có sẵn hai ba chục hũ kem chống nẻ.

Ban đầu, Dư Hoa không hiểu họ đang làm gì.

“Mấy đứa làm gì thế?”

“Bọn con làm kem chống nẻ.”

Dư Hoa thoáng ngạc nhiên.

“Làm nhanh vậy sao?”

“Kiếm tiền thì phải nhanh chứ mẹ. Mùa đông sắp qua rồi, bọn con không còn nhiều thời gian nữa.” Vương Tuệ Lan cười, giọng hồ hởi.

“Không phải thiếu tiền tiêu mà sao con ham tiền thế?”

Vương Tuệ Lan bật cười, biết mẹ chồng đang trêu mình.

“Có tiền không kiếm thì phí lắm. Con đâu có ngốc, ha ha ha.”

Có việc để làm, cô cảm thấy lòng mình vững vàng hơn bao giờ hết.

“Đừng cố quá mà kiệt sức. Bây giờ con không còn một mình nữa đâu.” Dư Hoa ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu.

“Ngồi đây làm tay chân một chút, không mệt đâu mẹ. Con vẫn thấy bình thường.”

“Cơ thể con, con phải chú ý. Nếu không khỏe thì nghỉ ngay.”

“Mẹ yên tâm, con biết giới hạn của mình mà.”

Dư Hoa cầm một lọ kem chống nẻ đã làm xong, ngắm nghía rồi hỏi:

“Mấy đứa định bán bao nhiêu?”

“Năm hào một lọ, trong đó bọn con lời bốn hào.” Tần Chiêu Chiêu đáp.

Đây là mức lợi nhuận Trọng Dương tính toán sau lô hàng trước.

Dư Hoa kinh ngạc: “Kiếm tiền dễ vậy à?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu. “Thầy con lấy nguyên liệu trực tiếp từ nguồn dược liệu, số lượng lớn. Không qua thương lái trung gian, nên bọn con hưởng lợi nhuận cao nhất.”

Dư Hoa bắt đầu tính toán:

“Một lọ lời bốn hào, mười lọ là bốn đồng, một trăm lọ bốn mươi đồng, một nghìn lọ bốn trăm đồng, một vạn lọ... trời ơi, bốn nghìn đồng?”

Nghĩ đến đây, bà không dám tính tiếp nữa.

Vương Tuệ Lan cười lớn:

“Kinh doanh là vậy đó mẹ. Không đến một năm, bọn con có thể thành hộ nghìn đô rồi!”

Dư Hoa biết buôn bán lời lãi nhiều, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến vậy.

“Nghe hấp dẫn quá, mẹ cũng muốn nghỉ việc đi làm với mấy đứa đây. Mà mấy đứa làm xong thì tự mang đi bán à? Trời lạnh thế này, sao chịu nổi?”

“Tự bán thì chậm lắm mẹ. Cửa hàng của anh trai con toàn phụ nữ vào cắt vải, may quần áo. Bày trên quầy, chắc chắn bán được.”

“Sáng mai con sẽ mang kem đến đó.”

Dư Hoa gật gù: “Ừ, cửa hàng của anh trai con làm ăn tốt, để ở đó bán đúng là hợp lý.”

Bên ngoài, Lục Quốc An đứng ở cổng lớn, thấy Lục Phi đang đạp xe chở Thanh Thanh và Á Á về.

Từ miệng con trai, ông nghe được chuyện Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan hợp tác làm kem chống nẻ.

Hôm qua, Dư Hoa cũng đã nhắc qua chuyện này.

Nên khi Lục Phi kể, ông không lấy làm lạ.

Lục Quốc An bế Á Á lên xe, khởi động máy rồi lái đi.

Lục Phi đạp xe về nhà, vừa lúc Lục Quốc An cũng bế Á Á xuống xe. Ba người cùng nhau bước vào.

Trong nhà khách rộn ràng tiếng cười nói.

"Hôm nay náo nhiệt thế? Tôi còn chưa vào đã nghe thấy tiếng cười rồi, có chuyện gì vui à?" Lục Quốc An cười hỏi.

"Mọi người đang nói chuyện vui thôi."

Bà cầm một lọ kem chống nẻ, giơ lên cho Lục Quốc An và Lục Phi xem: "Hai người nhìn này, một lọ kem này bán được năm hào đấy."

"Thế thì có gì lạ đâu mẹ? Ngoài tiệm cũng bán giá này mà." Lục Phi ngồi xuống ghế sofa.

"Nhưng có biết một lọ này lời bao nhiêu không?"

Lục Quốc An suy nghĩ rồi đoán: "Hai hào?" Nhưng ngay lập tức lại cảm thấy hơi nhiều. "Một hào?"

Lục Phi lắc đầu: "Chắc không ít vậy đâu bố. Mấy thứ này ít nhất cũng phải lời một nửa giá bán."

Anh ta có một người bạn làm hộ cá thể, kiếm được kha khá. Chính mắt anh ta thấy người đó chỉ trong một năm đã trở thành hộ nghìn đô.

Dư Hoa xua tay: "Sai hết rồi! Hai người vẫn còn quá bảo thủ! Một lọ kem chống nẻ bán năm hào, nhưng Chiêu Chiêu và Tuệ Lan lời tận bốn hào đấy. Nghe có hoảng không?"

Bố con Lục Phi thực sự sững sờ.

"Lời thế thật à?" Lục Quốc An không dám tin.

"Không tin thì thôi. Nhưng đúng là vậy."

Dư Hoa bỏ lọ kem vào giỏ tre. Lúc này, thím Lý đã bưng thức ăn lên bàn, gọi mọi người vào ăn.

Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan dừng tay. Tuệ Lan cúi xuống, đếm số lọ kem trong giỏ.

"Tổng cộng khoảng ba mươi lọ, vậy là mười lăm đồng. Mỗi lọ lời bốn hào, mới có chừng này thôi mà đã kiếm được mười hai đồng rồi. Làm xong hai thùng này thì sẽ được bao nhiêu nhỉ?"

Vương Tuệ Lan hớn hở kéo tay Tần Chiêu Chiêu hỏi.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Không biết, chắc cũng được vài trăm đồng."

Dư Hoa dắt Á Á và Thanh Thanh rửa tay xong, từ nhà vệ sinh bước ra. Nhìn thấy hai cô gái vẫn đứng đó, bà nhíu mày.

"Sao chưa vào ăn cơm? Mau đi rửa tay đi, thức ăn nguội thì không ngon nữa đâu."

Lúc này hai người mới vội vàng đi rửa tay rồi vào bàn cùng ăn.

Bữa cơm đầy ắp tiếng cười nói.

Ăn xong, cả nhà lại cùng nhau làm kem chống nẻ. Gia đình Lục Phi cũng ở lại giúp.

Mọi người làm từ sáu giờ đến khoảng bảy giờ tối. Giỏ tre đầy ắp, tổng cộng hai trăm lọ kem chống nẻ.

Thời này, người ta không thức khuya. Trời tối là đi ngủ.

Tần Chiêu Chiêu cũng đã quen với nhịp sống này. Cả ngày hầu như không nghỉ ngơi, giờ cô mệt đến mức ngáp liên tục.

Những người khác cũng vậy, ai nấy đều uể oải.

Công việc kết thúc.

Tắm rửa xong, từng người về phòng nghỉ ngơi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 518: Chương 518



Sáng hôm sau là cuối tuần, nhưng không ai ngủ nướng.

Ăn sáng xong, Lục Quốc An và người giúp việc trông hai đứa trẻ.

Dư Hoa cùng Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan tiếp tục làm kem chống nẻ.

Lục Phi lái xe chở Vương Tuệ Lan, mang theo giỏ kem đến cửa hàng của anh trai cô, Từ Bình An.

Vì là cuối tuần, phố xá đông đúc hơn hẳn.

Hôm nay trời đẹp, nắng ấm, không có gió.

Mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng vẫn dễ chịu hơn những ngày trước.

Trái tim Vương Tuệ Lan rộn ràng, nhưng đồng thời cũng thấp thỏm lo âu.

Cô không biết chuyện này có thành công không.

Lọ kem chống nẻ trong giỏ không chỉ là sản phẩm, mà còn là hy vọng của cô.

Lục Phi thấy vợ im lặng suốt quãng đường, liếc nhìn cô một cái: "Sao thế? Áp lực à?"

Vương Tuệ Lan gật đầu: "Có chứ. Anh kiếm tiền đâu có dễ. Em ra tay một lần đã tốn năm trăm tệ, lỡ như..."

Cô chưa nói hết câu, Lục Phi đã ngắt lời: "Đã làm thì phải dấn thân. Đừng nghĩ nhiều quá."

"Chiêu Chiêu cũng dùng kem này rồi, hiệu quả rất tốt. Anh còn thoa thử lên mặt, thấy rất ẩm mà không bị khô. Còn tốt hơn cả kem dưỡng da anh hay dùng nữa."

"Anh tin rằng chỉ cần ai dùng thử một lần, cũng sẽ nghĩ giống anh thôi."

Vương Tuệ Lan cũng hiểu sẽ không đến nỗi tệ, nhưng khi nghe Lục Phi an ủi, cô mới thực sự bình tĩnh lại.

Dù sao thì cũng đã làm ra, nếu không bán được cũng phải tìm cách đẩy đi.

Chiếc xe dừng lại bên lề đường, ngay trước cửa tiệm vải của Từ Bình An.

Bên trong có không ít khách ra vào, nhưng so với mùa thu thì vắng hơn hẳn. Trời lạnh, ai cũng ngại ra ngoài.

Lục Phi xuống xe, cầm chiếc giỏ lớn từ ghế sau. Vương Tuệ Lan đi vòng qua đầu xe, cùng chồng bước vào cửa hàng.

Từ Bình An đang bận tiếp khách, chị dâu ngồi trước máy khâu, đo vải cho khách rồi ghi số liệu vào sổ.

Hai vợ chồng vừa vào, không ai chú ý.

Vương Tuệ Lan tiến đến gần chị dâu, gọi: "Chị dâu."

Lúc này, chị dâu mới ngẩng lên, thấy hai vợ chồng, liền cười rạng rỡ, đứng dậy.

"Ôi, Tuệ Lan, Lục Phi! Mau ngồi đi." Chị kéo hai chiếc ghế đẩu trống qua một bên, dọn chỗ.

Rồi chị gọi với sang chồng: "Bình An, em gái và em rể đến này!"

Từ Bình An ngẩng đầu, cười tươi. Hắn quay sang khách hàng, hào hứng giới thiệu:

"Loại vải này là mẫu mới nhất năm nay, anh tìm cả Hải Thị cũng không có loại thứ hai đâu. Nếu anh tìm được chỗ nào giống hệt, tôi tặng anh miễn phí luôn. Nói thật, không mua là tiếc đấy. Anh cứ xem đi, tôi ra chào người nhà một chút."

Người đàn ông mặc áo bông kẻ ô vuông đỏ đen, quần xanh đậm, giày bông tự làm. Sau lưng hắn là chiếc ba lô lính bạc màu, tóc lởm chởm chấm vai, khuôn mặt không có gì nổi bật, nhưng ánh mắt gian xảo.

Hắn cười cười: "Anh cứ tiếp khách đi, tôi cứ từ từ xem."

Từ Bình An cười, bước nhanh tới. "Lâu rồi hai đứa chưa về nhà, bố mẹ nhớ lắm đấy."

Lục Phi đáp: "Gần Tết, đơn vị bận rộn lắm, chưa có thời gian về thăm mọi người."

"Anh biết mà." Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc giỏ bên chân Vương Tuệ Lan. "Mang gì mà đầy vậy?"

Vương Tuệ Lan cúi xuống, lấy ra một hũ nhỏ, đưa cho anh trai.

Từ Bình An nhận lấy, mở nắp. "Thơm đấy. Cái gì đây?"

"Kem chống nẻ. Giữ da tay, da mặt khỏi nứt nẻ, chảy máu. Còn trị cả vết sưng tấy, mưng mủ nữa. Chưa đến một tuần là lành. Hơn hẳn mấy loại kem ngoài chợ."

Từ Bình An không mấy quan tâm đến công dụng, hắn chỉ tò mò: "Lấy đâu ra nhiều thế này? Mang đến làm gì?"

"Em và chị Chiêu Chiêu làm, bí quyết của chị ấy. Hai bọn em mỗi người góp 500 đồng mua nguyên liệu. Ở đây khách đông, em muốn gửi bán."

Nghe vậy, Từ Bình An cười lớn. "Thế thì để đây, anh bán giúp."

Chị dâu Vương Tuệ Lan vốn không để ý, nhưng nghe em dâu nói như thần dược, lại động lòng.

Làm nghề may vá, suốt ngày tay ngâm nước, lại phải cầm kéo, kim chỉ, mùa đông đến là nứt nẻ, rớm máu. Từ nhỏ đã bị, lớn lên có giữ gìn hơn, nhưng từ khi mở tiệm, công việc ngày càng nhiều, tay càng khô rát hơn.

Chị đã thử đủ loại kem chống nẻ, dầu vừng, cả mấy bài thuốc dân gian, nhưng chẳng thứ nào ăn thua.

"Bình An, đưa em xem lọ kem chống nẻ đi."

Từ Bình An nhớ đến tay vợ mình bị nẻ nứt, liền cười, đưa lọ kem qua.

"Vừa hay tay em cũng bị nẻ. Chiêu Chiêu có tay nghề chữa bệnh, Tuệ Lan lại nói đây là bí quyết riêng của cô ấy, chắc chắn hiệu quả rất tốt. Để em thử xem."

Vương Tuệ Lan nhận lấy lọ kem, tiến đến chỗ chị dâu, nở nụ cười: "Chị dâu, để em bôi cho chị nhé."

Vợ Từ Bình An cười khẽ, chìa ra đôi tay sưng đỏ: "Mong là có tác dụng thật. Mỗi tối chị ngứa đến mức không ngủ nổi."

Tần Chiêu Chiêu đã nói với cô về công dụng của lọ kem này.

Những người xung quanh đều dùng thử và khen tốt, quan trọng hơn cả là cô tin tưởng Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu bảo rằng, chỉ cần ba ngày là vết nẻ sẽ khỏi. Ba ngày, chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Vương Tuệ Lan nhẹ nhàng thoa kem lên mu bàn tay sưng đỏ của chị dâu, rồi bôi đều cả hai tay.

"Mát lạnh, dễ chịu quá!"

"Trong này có thảo dược giúp hoạt huyết hóa ứ, giảm sưng rất tốt. Tối nay là thấy tác dụng ngay thôi."

"Thật sự có hiệu quả nhanh như vậy sao?" Chị dâu cô vẫn còn hoài nghi.

"Chị cứ thử rồi sẽ biết."

Đám đông trong tiệm đã chú ý đến tình huống bên này. Nhiều người tò mò vây lại xem.

Họ bắt đầu xì xào.

"Có thật là hiệu quả không đấy? Mới bôi mà đã thấy khác à?"

"Biết đâu lại là chiêu trò lừa đảo, bây giờ nhiều trò bịp bợm lắm."

Giọng nói không lớn nhưng đứng gần thì nghe rất rõ.

Vương Tuệ Lan không hề khó chịu. Trước những ánh mắt dò xét, cô bình thản nói: "Có phải hàng tốt hay không, tôi nói cũng chẳng có ích. Ai bị nẻ cứ đến đây trải nghiệm miễn phí. Nếu thấy hiệu quả thì mua một lọ về dùng thử. Dù tay có nẻ nặng đến đâu, bôi vào đều có thể khỏi."

Nghe thấy vậy, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội.

Ngay khi cô dứt lời, rất nhiều người liền giơ tay xin bôi thử.

Đám đông chen lấn, náo loạn cả lên. Những bàn tay từ khắp nơi đưa tới, tranh nhau chờ bôi kem.

Giỏ đựng kem đặt dưới đất. Thấy đám đông xô đẩy, Lục Phi sợ giỏ bị đổ nên vội cúi xuống, nhấc lên đặt dưới chân máy may.

Vương Tuệ Lan không biết nên bôi cho ai trước, bèn đề nghị: "Mọi người xếp hàng đi nào!"

Nhưng dù nói bao nhiêu lần, vẫn không ai chịu nghe.

Lục Phi bắt đầu thấy khó chịu. Anh ta vốn cao lớn, giọng nói lại sang sảng, lập tức quát: "Mọi người ai cũng có phần, đừng chen lấn! Xếp hàng đi, ai cũng sẽ được thử. Đứng lộn xộn chỉ làm mất thời gian thôi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 519: Chương 519



Lời anh nói lập tức có tác dụng.

Ai cũng muốn giữ thể diện, chẳng ai muốn bị xem là kẻ vô ý thức.

Dưới sự sắp xếp của Lục Phi, đám đông bắt đầu trật tự hơn, tự giác xếp hàng ngay ngắn.

Cửa tiệm vốn nhỏ, chỉ rộng hơn trăm mét vuông. Một bên bán vải, một bên nhận may đo quần áo.

Giờ đây, hàng người xếp dài ra tận ngoài cửa. May mà hôm nay trời nắng đẹp, không có gió, đứng bên ngoài còn thấy ấm hơn trong nhà.

Những người xếp hàng chờ thử kem không ai than phiền, nhưng cảnh tượng này lại khiến người đi đường hiếu kỳ.

Thấy một tiệm bán vải mà lại có hàng dài người đứng chờ, ai cũng tò mò hỏi thăm.

Khi biết ở đây đang cho thử kem trị cước miễn phí, không ít người liền nhập vào hàng.

Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh trai và chị dâu, Vương Tuệ Lan dời sang một góc tiệm, vừa bôi kem cho khách, vừa trông chừng giỏ hàng.

Những người đã thử xong thì ở lại xem vải, kẻ thì mua vài thước, người thì đo may quần áo.

Từ Bình An bận tối mắt tối mũi, nào là cắt vải, nào là xé vải, không có lúc nào ngơi tay.

Cửa tiệm vốn chỉ có mười mấy khách, giờ đây đã chật kín người.

Vương Tuệ Lan vừa bôi kem vừa kinh ngạc: "Sao đông vậy nhỉ?"

Cô quay sang nói với Lục Phi: "Anh ra ngoài xem thử, có chuyện gì mà đông người thế?"

Lục Phi bước ra cửa, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.

Hàng người đã kéo dài mãi tận cuối phố.

Một niềm vui dâng trào trong lòng anh.

Người thử càng đông, khả năng bán kem càng lớn.

Danh tiếng lan xa, sau này chẳng cần lo kem trị cước không có người mua nữa!

"Để anh làm cho, em nghỉ một lát." Lục Phi cầm lấy hộp kem từ tay Vương Tuệ Lan.

Cô ngơ ngác: "Có chuyện gì vậy?"

"Em ra mà xem."

Vương Tuệ Lan bước ra cửa, nhìn hàng dài nối tiếp mà sững sờ, há hốc miệng: "Sao lại đông thế này? Chẳng lẽ ai cũng bị cước tay cước chân à?"

Sau phút ngỡ ngàng, niềm vui ập đến. Tiếc rằng hôm nay Chiêu Chiêu không có mặt. Nếu cô ấy thấy cảnh tượng này, chắc chắn cũng sẽ vui mừng không kém.

Vào trong tiệm, Vương Tuệ Lan càng bất ngờ hơn. Trước quầy của anh trai, khách chen chúc chọn vải. Máy may của chị dâu cũng đông nghịt người. Quần áo may sẵn treo ở phía sau vơi đi trông thấy.

Lúc này, một người vừa thử kem xong đã cảm nhận hiệu quả rõ rệt, liền tiến đến hỏi mua hai hũ.

Thấy vậy, những khách thử kem ban đầu cũng lần lượt bước lên. Ai cũng ngạc nhiên vì công dụng nhanh chóng, thế là thi nhau mua.

Hầu như ai cũng lấy hai hũ một lần.

Chẳng mấy chốc, giỏ kem vốn đầy ắp chỉ còn một nửa. Nhìn kem trong giỏ ngày một vơi, những người còn lưỡng lự cũng lập tức rút tiền mua ngay.

Không bao lâu sau, giỏ kem trống trơn. Những khách đến muộn đành tiếc nuối.

"Hôm nay đã bán hết rồi. Nhưng ai chưa mua được vẫn có thể thử miễn phí. Nếu thấy hiệu quả, trưa mai quay lại, đúng 12 giờ chúng tôi sẽ nhập thêm hàng."

Nghe vậy, những người không mua được cũng không làm ầm ĩ.

Lục Phi bận rộn đến mức hai cánh tay rã rời. Chớp mắt đã hai tiếng trôi qua. Anh có cảm giác như cả thành phố đổ về đây, thật khó tin.

Khi lọ kem cuối cùng được dùng hết, đám đông cũng dần rời đi.

Từ Bình An vui đến mức miệng không ngậm lại được.

"Hôm nay đúng là một ngày quá tuyệt vời! Doanh thu ít nhất cũng phải gấp bốn lần bình thường."

"Còn hơn thế nữa! Anh nhìn xem, cả những bộ quần áo treo làm mẫu cũng bán sạch rồi. Đơn đặt hàng cũng nhận được không ít. Năm nay chắc chắn là năm đại thắng! Tuệ Lan, chị sẽ dọn riêng một góc tiệm để em chuyên bán thuốc trị cước. Chúng ta hợp tác, cùng có lợi nhé, ha ha ha!"

Chị dâu Vương Tuệ Lan mừng đến nỗi không giấu được tiếng cười.

"Không vấn đề gì đâu, chị dâu." Tuệ Lan đáp, rồi lấy tiền trong túi ra đếm lại.

Trong giỏ ban đầu có hai trăm hộp kem trị cước, mỗi hộp năm hào, tổng cộng phải thu được một trăm đồng. Cô đếm kỹ lại nhưng thấy thiếu năm hào.

"Em quên rồi à? Lúc nãy em lấy một hộp trong giỏ ra bôi thử cho khách đó."

Lục Phi nhắc, lúc này Tuệ Lan mới sực nhớ, mặt đỏ bừng ngại ngùng.

"Đúng là vui quá hóa lú mất rồi. Chúng ta về thôi, em phải báo tin này cho chị Chiêu Chiêu. Về nhà rồi sẽ làm thêm nhiều hơn!"

Lục Phi nhìn cô đầy yêu chiều, cười: "Được, về thôi."

"Anh, chị dâu, bọn em về trước nhé."

"Được, chị không giữ hai đứa lại đâu. Tuệ Lan, em đang mang thai, nhớ đừng làm việc quá sức. Về nghỉ ngơi đi!"

"Em biết rồi, tạm biệt anh chị!"

Vương Tuệ Lan và Lục Phi lên xe rời đi.



Ở nhà, Tần Chiêu Chiêu cũng không nhàn rỗi. Hai đứa trẻ chơi một lúc rồi ngủ say. Bố mẹ chồng cùng người giúp việc Tiểu Lý, kể cả cô, đều bận rộn làm thuốc trị cước.

Khi vợ chồng Lục Phi trở về, nửa thùng nguyên liệu đã dùng hết. Một thùng khác cũng đã hoàn thành được một phần. Tổng cộng, số thành phẩm hiện tại lên đến bốn trăm hộp.

Thấy hai người trở về, Tần Chiêu Chiêu nhìn chiếc giỏ rỗng Lục Phi cầm trên tay, kinh ngạc:

"Không lẽ bán hết sạch rồi à?"

"Đúng vậy, sạch sành sanh luôn! Chị không biết đâu, người ta giành mua điên cuồng lắm. Còn rất nhiều người chưa kịp mua, trưa mai em phải quay lại tiếp. Chị Chiêu Chiêu, chiều nay đi cùng em, chị sẽ thấy cảnh tượng náo nhiệt đến cỡ nào!"

Vương Tuệ Lan vừa nói vừa lấy tiền ra, đặt lên bàn: "Tổng cộng 99 đồng 5 hào. Còn một hộp kem em để khách thử rồi."

Trên bàn, tiền giấy xếp thành từng chồng. Tờ lớn nhất là 1 đồng, nhỏ nhất là 1 hào. Tiền 5 hào, 2 hào chiếm phần lớn.

Hai trăm hộp kem, tiền chất thành một đống.

Kem bôi nẻ bỗng chốc hóa thành tiền, khiến Tần Chiêu Chiêu lần đầu thử sức kinh doanh đã cảm thấy vô cùng tự hào.

Cô cũng không khỏi khâm phục khả năng bán hàng của Vương Tuệ Lan.

Cô ấy nghĩ ra cách cho khách dùng thử miễn phí để thu hút họ. Dùng thử trước, thích rồi mới mua—chiêu này đơn giản nhưng hiệu quả lại ngoài mong đợi.

Thực ra, kinh doanh cũng cần có năng khiếu. Mà Vương Tuệ Lan thì đúng là có khả năng đó.

"Được, ăn cơm xong chị sẽ đi xem cùng em."

Vương Tuệ Lan cười, đẩy tiền về phía cô: "Chị Chiêu Chiêu, chị cất tiền đi. Mới nửa ngày mà đã bán được thế này, chiều chắc còn bán nhiều hơn."

"Ừ, cứ để tiền ở đây đi. Bán hết lô này, chúng ta chia sau."

Dư Hoa và Lục Quốc An ngồi trên ghế sô pha, không khỏi kinh ngạc vì kem bôi nẻ bán chạy đến vậy.

Trước đó còn lo không ai mua, giờ thấy hết veo trong buổi sáng, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một buổi sáng mà kiếm được bằng nửa tháng lương, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy kinh doanh kiếm tiền thật dễ. Cô không ngớt lời khen Vương Tuệ Lan vì đã giúp bán hết số hàng.

"Chị đếm thử rồi, tổng cộng 390 lọ. Làm thêm 10 lọ nữa cho tròn số."

Nói rồi, cô tiếp tục làm.

Mọi người cùng góp sức, chẳng mấy chốc đã xong thêm 10 lọ, vừa đủ 400.

Thím Lý bưng thức ăn lên bàn, gọi cả nhà ra ăn cơm.

Vợ chồng Dư Hoa đứng dậy rửa tay chuẩn bị ăn.

"Cả buổi sáng mệt rồi, mấy đứa ra ăn đi." Mẹ chồng đi ngang qua, nói với Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan.

Tần Chiêu Chiêu vẫn chưa dừng tay: "Con làm thêm hai lọ nữa để tặng cho khách dùng thử. Xong rồi con ăn sau ạ."

"Ừ, vậy làm nhanh lên nhé."

Dư Hoa dẫn hai đứa trẻ rời đi. Lục Phi cũng theo sau.

Tần Chiêu Chiêu vẫn tiếp tục làm kem bôi nẻ, trong khi Vương Tuệ Lan đếm lại số hàng đã hoàn tất.

Bốn trăm lọ, không thừa không thiếu.
 
Back
Top Bottom