Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 150: Chương 150



Lời nói của cô khiến cả Thu Cúc và Lý Khánh Mai đều gật đầu đồng tình.

Sau đó, xe dừng lại trước ký túc xá. Thu Cúc xuống xe, chào tạm biệt hai người. Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai tiếp tục lên đường, hướng về khu nhà gia đình quân nhân, nơi họ sẽ đưa Lý Khánh Mai về.

Buổi trưa, Tần Chiêu Chiêu theo xe đến doanh trại.

Hôm nay, Lục Trầm không thể đi cùng cô và mọi người đến nhà Dương Tiểu Yến vì biên giới vừa xảy ra một vụ việc nghiêm trọng.

Khi đội tuần tra đang làm nhiệm vụ, họ bất ngờ chạm trán một nhóm tội phạm buôn lậu. Một cuộc đấu súng ác liệt nổ ra. Các chiến sĩ biên phòng đã tiêu diệt một số tên, bắt giữ hai kẻ còn lại—một bị thương nặng, một chỉ bị thương nhẹ.

Đáng tiếc, trong cuộc đọ súng đó, hai chiến sĩ đã hy sinh.

Nhóm tội phạm này vận chuyển một lượng lớn hàng cấm, lên đến 10kg. Tuy một số bị tiêu diệt và bắt giữ, nhưng thực tế, những vụ việc như thế này không bao giờ có hồi kết.

Buôn lậu là một ngành siêu lợi nhuận. Một đường dây bị triệt phá, sẽ có đường dây khác thay thế. Một nhóm tội phạm bị bắt, sẽ lại có kẻ khác trỗi dậy.

Hai tên tội phạm lần này là người từ bên kia biên giới, sống ngay sát cột mốc, thậm chí nói tiếng Hoa rất lưu loát.

Tên bị thương nặng đã không qua khỏi dù được cấp cứu. Tên còn lại, chỉ bị thương nhẹ ở vai, bị đưa về doanh trại để thẩm vấn.

Từ lời khai của hắn, Lục Trầm nắm được thông tin quan trọng: đây là lần đầu tiên chúng vận chuyển hàng qua tuyến đường này. Chúng tưởng sẽ an toàn, nhưng không ngờ bị đội tuần tra phát hiện.

Người nhận hàng là một kẻ có biệt danh “Thiên ca,” và điểm hẹn giao dịch nằm trong một nhà máy gạch bỏ hoang gần doanh trại tiểu đoàn hai.

Ngoài thông tin này, tên tội phạm không biết gì thêm.

Lục Trầm biết rất rõ về nhà máy gạch đó.

Trước đây, khi đơn vị xây dựng doanh trại, họ đã lập ra một lò gạch riêng để tự cung ứng vật liệu. Sau khi công trình hoàn thành, nhà máy này bị bỏ hoang.

Với kinh nghiệm lâu năm, Lục Trầm linh cảm rằng đường dây buôn lậu này có liên quan đến A Khôn.

Sau khi triệt phá sào huyệt của Vương lão đại, tuyến cũ đã bị chặn, nhưng chắc chắn A Khôn sẽ không ngồi yên. Hắn nhất định sẽ tìm ra một con đường mới để tiếp tục hoạt động.

Nếu bắt được “Thiên ca,” có thể lần theo manh mối để tóm gọn cả đường dây.

Lục Trầm quyết định cải trang thành dân biên giới vận chuyển hàng để tiếp cận kẻ này. Đồng thời, anh bố trí một đội mai phục xung quanh nhà máy gạch bỏ hoang.

Những người tham gia hành động lần này đều là những xạ thủ giỏi nhất doanh trại.

Chỉ cần “Thiên ca” xuất hiện, hắn sẽ không có cơ hội trốn thoát.

Khoảng gần trưa, xe chở Tần Chiêu Chiêu đến doanh trại.

Lúc đó, Lục Trầm vừa hoàn tất kế hoạch và chuẩn bị xuất phát.

Vương Đức Thuận lái chiếc xe Jeep dừng ngay trước văn phòng.

Lục Trầm nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi ở ghế phụ.

Cô cũng nhìn thấy anh, liền vội vàng bước xuống xe.

Chưa kịp để anh hỏi han gì, cô đã nhanh chóng kéo tay anh lại: “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Lục Trầm cau mày, giọng gấp gáp: “Anh đang có nhiệm vụ rất quan trọng, không có thời gian. Đợi khi anh về rồi nói có được không?”

Tần Chiêu Chiêu kiên quyết lắc đầu: “Không được! Chuyện này phải nói ngay, nếu chậm trễ, có thể sẽ không kịp nữa. Anh vào phòng đi, em sẽ nói rõ.”

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Lục Trầm gật đầu rồi đi theo vào văn phòng.

Vừa vào trong, Tần Chiêu Chiêu lập tức nói: “Dương Tiểu Yến đã chết rồi. Em đã tận mắt nhìn thấy anh rể cô ấy—tay phải chỉ có bốn ngón!”

Lục Trầm giật mình, ánh mắt sắc lạnh.

Tần Chiêu Chiêu tiếp tục: “Em không biết liệu anh ta có liên quan đến A Khôn hay không… Nhưng em nhớ rất rõ, A Khôn từng bị thương ở tay, mất đi một ngón. Anh nghĩ xem, có khi nào…”

Lục Trầm cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nghe tin về cái chết đột ngột của Dương Tiểu Yến. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm xuống:

"Em nói rõ hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Anh vừa dứt lời liền gọi Vương Đức Thuận, dặn dò anh ta thông báo cho các chiến sĩ rằng có việc gấp cần xử lý, mọi kế hoạch phải tạm hoãn.

Sau khi Vương Đức Thuận rời đi, Lục Trầm lại quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Chiêu Chiêu, chờ cô lên tiếng.

Tần Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, kể lại tất cả những gì đã chứng kiến ở nhà Dương Tiểu Yến. Cô thuật lại từ biểu hiện của người nhà họ Ngô đến chi tiết thi thể của Dương Tiểu Yến, rồi cả cuộc trò chuyện trên đường về.

Cuối cùng, cô ngập ngừng nói: "Em không nghĩ Dương Tiểu Yến tự sát. Nếu họ chỉ muốn ép cô ấy ly hôn, đâu cần giết người? Hay là... cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nên bị giết để bịt đầu mối?"

Lục Trầm nheo mắt suy nghĩ, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Một lát sau, anh trầm giọng:

"Em đoán đúng, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hơn nữa, người đàn ông bị mất một ngón út cũng cần được điều tra kỹ. Có thể đó chính là A Khôn."

Anh nhìn cô đầy nghiêm túc:

"Anh sẽ báo cáo ngay lập tức. Em về nhà trước đi, hôm nay có lẽ anh sẽ về trễ. Nhớ chốt cửa cẩn thận, đừng chờ anh. Khu nhà gia đình có cảnh vệ canh gác, sẽ an toàn hơn."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 151: Chương 151



Tần Chiêu Chiêu thoáng chần chừ. Cô biết nhiệm vụ của anh luôn đầy nguy hiểm.

"Anh hứa với em, nhất định phải bình an trở về."

Lục Trầm bật cười, dù nụ cười có chút gượng gạo.

"Anh hứa. Mà em chưa ăn gì đúng không? Anh có mấy phiếu ăn đây, đến căng tin ăn rồi hãy về. Hôm nay có món ngon đấy."

Cô cầm lấy phiếu ăn rồi rời khỏi văn phòng.

Lục Trầm sau đó lập tức gọi điện báo cáo sự việc. Đợi Vương Đức Thuận quay lại, anh nhờ cậu ta hộ tống Tần Chiêu Chiêu về khu gia đình.

"Doanh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa chị dâu về an toàn!"

Nhận được lời cam đoan, Lục Trầm mới an tâm rời đi.

Tần Chiêu Chiêu đến căng tin doanh trại thì thời gian ăn đã qua từ lâu, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn. Khi cô bước vào, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Trương Vi Vi.

Cô ta đang ngồi một mình, không rõ là chờ ai hay chỉ đơn thuần lặng lẽ ăn bữa cơm cuối trong quân đội.

Tần Chiêu Chiêu không muốn để tâm đến Trương Vi Vi, cô dời mắt đi, chọn lấy một ít thức ăn còn sót lại rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.

Không lâu sau, Trương Vi Vi lại chủ động bê khay thức ăn tới, ngồi xuống đối diện cô.

"Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?"

Tần Chiêu Chiêu thoáng khựng lại. Cô không ngờ Trương Vi Vi sẽ đến bắt chuyện với mình.

"Không sao, đây là chỗ công cộng, ai cũng có quyền ngồi."

Trương Vi Vi không vội ăn mà chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.

Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh nhìn ấy, cô ngẩng lên, bình thản hỏi:

"Cô nhìn tôi như vậy, có chuyện gì muốn nói sao?"

Trương Vi Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Chắc cô cũng biết tôi sắp xuất ngũ rồi, đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu đặt đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào cô ta:

"Biết thì sao? Việc đó liên quan gì đến tôi? Tôi không có thói quen quan tâm chuyện người khác."

Trương Vi Vi thoáng sầm mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cô ta mím môi, giọng nói có chút oán hận:

"Sao lại không liên quan? Tôi bị đuổi khỏi quân đội, tương lai bị hủy hoại, tất cả đều là do cô! Chính cô đã phá hủy cuộc đời tôi, cả đời này tôi sẽ không quên cô!"

Tần Chiêu Chiêu phì cười, lắc đầu:

"Kết cục của cô hôm nay là do chính cô tự chuốc lấy. Đừng đổ lỗi cho người khác. Người duy nhất hủy hoại cô, chính là bản thân cô."

Giọng cô không hề gay gắt, mà mang theo sự bình thản và chân thành:

"Nếu cô không tự nhìn lại chính mình, không thay đổi, thì tương lai sau này còn tệ hơn nữa. Đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cô, bởi cô vẫn còn trẻ."

Trương Vi Vi cười lạnh, giọng điệu đầy châm chọc: "Cuộc đời ai lận đận hơn, chưa biết được đâu. Đừng nói chắc như vậy. Dù tôi có rời đi, cô và Lục Trầm cũng chẳng thể bên nhau lâu dài đâu."

Tần Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa như cười, vừa như không của Trương Vi Vi. Cô không muốn đôi co, nhưng vẫn cứng rắn đáp lại: "Chuyện đó không cần cô phải lo. Tôi và Lục Trầm sẽ sống hạnh phúc cả đời."

Trương Vi Vi nhún vai, cầm lấy hộp cơm rồi đứng dậy, bật cười: "Ha ha, vậy thì tôi chúc hai người hạnh phúc trọn đời nhé!" Dứt lời, cô ta xoay người rời đi, dáng vẻ đầy tự tin và thách thức.

Tần Chiêu Chiêu không muốn để tâm đến những lời cay độc đó. Cô tự nhủ Trương Vi Vi chỉ đang cố tình chọc giận mình. Mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm vẫn tốt đẹp. Chỉ cần anh không phản bội, cô sẽ cùng anh đi đến cuối con đường. Cô nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, để Trương Vi Vi không còn cơ hội mỉa mai mình nữa.

Thế nhưng, dù đã cố phớt lờ, lời nói cuối cùng của Trương Vi Vi vẫn khiến lòng cô gợn lên chút khó chịu.

Sau bữa ăn, khi vừa rời khỏi nhà ăn, Tần Chiêu Chiêu gặp Vương Đức Thuận.

Anh ta bước đến, nghiêm túc nói: "Chị dâu, doanh trưởng bảo tôi đưa chị về khu nhà."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Đoạn đường này rất an toàn mà. Tôi có thể tự về, cậu cứ làm việc của mình đi, đừng vì tôi mà mất thời gian."

Vương Đức Thuận cười xòa: "Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo chị về nhà an toàn. Đây là lệnh của doanh trưởng, tôi phải hoàn thành."

Anh ta nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười nhưng giọng điệu lại chắc nịch: "Chị không muốn để tôi hoàn thành nhiệm vụ sao? Nếu không, doanh trưởng sẽ mắng tôi đấy!"

Tần Chiêu Chiêu bật cười trước sự nghiêm túc của Vương Đức Thuận: "Cậu chỉ cần nói với doanh trưởng là đã đưa tôi về rồi, vậy là xong mà."

"Không được!" Vương Đức Thuận lắc đầu. "Làm là làm, không làm là không làm. Tôi không thể dối trá, càng không thể lừa doanh trưởng!"

Nhìn dáng vẻ kiên quyết của anh ta, Tần Chiêu Chiêu đành gật đầu: "Được rồi, làm phiền cậu vậy."

Vương Đức Thuận vui vẻ nói: "Không phiền đâu, chị dâu. Chúng ta đi thôi!"

Trời hôm nay rất đẹp, nắng vàng rực rỡ nhưng không còn gay gắt như những ngày đầu thu.

Đến cổng khu nhà, Vương Đức Thuận mới yên tâm quay về.

Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu cứ nghĩ mãi về câu nói của Trương Vi Vi.

Lúc đầu, cô không để tâm, nghĩ rằng Trương Vi Vi chỉ đang khiêu khích mình. Nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy bất an.

Trương Vi Vi nói cô và Lục Trầm không thể bên nhau lâu dài—rốt cuộc có ý gì?

Cô ta chỉ buột miệng nói vậy hay thực sự có âm mưu gì đó?

Chẳng lẽ, Trương Vi Vi muốn phá hoại mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm?
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 152: Chương 152



Nhưng… chỉ dựa vào cô ta thôi sao? Tần Chiêu Chiêu cảm thấy mình đã đánh giá Trương Vi Vi quá cao.

Cái chết của Dương Tiểu Yến đã khiến cô bận tâm suốt cả ngày. Giờ lại thêm Trương Vi Vi, đúng là một ngày chẳng mấy vui vẻ.

Cô lật tờ lịch treo tường, vô tình thấy dòng chữ "Không nên ra ngoài hôm nay."

Tần Chiêu Chiêu thở dài—có lẽ đây chính là lý do khiến cô gặp toàn chuyện không vui. Từ nay, trước khi ra ngoài, cô nhất định phải xem lịch trước.

Hôm nay, các chị em làm việc ở xưởng giày đều được nghỉ, nên không khí trong khu nhà có phần rộn ràng hơn mọi khi.

Vừa về đến nhà chưa bao lâu, Trương Mỹ Phượng đã dẫn theo Tiểu Bảo đến tìm cô trò chuyện.

Sau khi Trương Mỹ Phượng rời đi, Phương Mai lại đến.

Phương Mai vui vẻ rủ cô cùng đi hái rau dại về làm bánh rau.

Cái chết của Dương Tiểu Yến khiến lòng Tần Chiêu Chiêu nặng trĩu, như có tảng đá đè trên ngực, không cách nào trút bỏ. Có lẽ ra ngoài hít thở không khí một chút sẽ giúp cô khuây khỏa phần nào.

Nhưng rồi cô nhớ đến lời Lục Trầm đã dặn.

Tên sát thủ áo đen vẫn chưa bị bắt, cô vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm.

Tần Chiêu Chiêu do dự rồi lắc đầu: "Không được đâu. Gần đây không an toàn, cậu cũng đừng tùy tiện rời khỏi khu nhà thì hơn."

Phương Mai không cho là đúng: "Bọn mình chỉ đi loanh quanh gần đây thôi mà. Ở khu vực này có lính gác, không sao đâu!"

Thấy Phương Mai nhiệt tình thuyết phục, cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu cũng đồng ý cùng cô ấy đi hái rau dại quanh khu nhà.

Trên đường về, họ tình cờ gặp Lý Kiều Kiều.

Đây là lần đầu tiên Tần Chiêu Chiêu chạm mặt Lý Kiều Kiều kể từ sau lần cô ta đến xin lỗi.

Dù đã chấp nhận lời xin lỗi, nhưng cả Tần Chiêu Chiêu và Lý Kiều Kiều đều hiểu rõ, đó chẳng qua là sự ép buộc từ chồng Lý Kiều Kiều mà thôi. Cô ta không thực lòng muốn làm hòa, và Tần Chiêu Chiêu cũng không cần một lời xin lỗi gượng ép như vậy. Cô chọn tha thứ, không phải vì Lý Kiều Kiều, mà là vì nể mặt Chu Phú Quý.

Trong thâm tâm, Tần Chiêu Chiêu chưa từng nghĩ đến việc hóa giải hiềm khích với Lý Kiều Kiều. Từ nay về sau, không qua lại chính là cách tốt nhất.

Hôm đó, khi ra ngoài hái rau dại, cô tình cờ gặp Phương Mai. Hai người vừa chuyện trò thì Lý Kiều Kiều cũng đi tới, chủ động chào hỏi.

"Tần Chiêu Chiêu, cô cũng đi hái rau à?"

Sự thân thiện bất ngờ này khiến Tần Chiêu Chiêu có chút ngạc nhiên. Bản năng khiến cô cảnh giác, bởi từ trước đến nay, cô chưa từng thấy Lý Kiều Kiều có thái độ hòa nhã như vậy. Dù cô ta có cố gắng tỏ ra thân thiện thế nào, Tần Chiêu Chiêu vẫn không thể tin tưởng.

Cô khẽ gật đầu, trả lời đơn giản: "Ừm."

Lý Kiều Kiều nhìn vào giỏ rau của cô, nhận xét: "Rau cô hái già rồi, ăn không ngon đâu. Tôi biết chỗ có rau tươi non, lần sau tôi dẫn mọi người đi hái."

Không chỉ Tần Chiêu Chiêu, mà ngay cả Phương Mai – người vốn không có mâu thuẫn gì với Lý Kiều Kiều – cũng cảm thấy cô ta hôm nay có gì đó khác lạ.

Phương Mai thẳng thắn hỏi: "Hôm nay cô như biến thành một người khác vậy, đến tôi còn thấy không quen. Tiểu Tần, cô thấy đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu không đáp, chỉ khẽ nhếch môi.

Lý Kiều Kiều cười gượng, nói như giải thích: "Tôi cũng không giấu gì các cô. Chu Phú Quý đã ra tối hậu thư, bảo nếu tôi không hòa đồng với chị em trong khu nhà, anh ấy sẽ không cho tôi theo quân nữa, mà đưa tôi về quê. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình. Những gì tôi làm trước đây khiến các cô phật lòng, tôi thật lòng hy vọng mọi người có thể tha thứ và chấp nhận tôi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ta, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Tha thứ ư? Nếu Lý Kiều Kiều thực sự thay đổi, có lẽ mọi người sẽ mở lòng với cô ta. Nhưng bản thân Tần Chiêu Chiêu không tin điều đó. Một người như Lý Kiều Kiều, vốn dĩ không bao giờ chịu thiệt, nay lại bỗng dưng tỏ ra nhún nhường thế này, chắc chắn có vấn đề.

Cô không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa, liền mỉm cười nói:

"Lý Kiều Kiều, cô không cần nói những lời này với tôi. Chuyện giữa cô và Phó Doanh trưởng Chu không liên quan gì đến chúng tôi. Nếu cô muốn cải thiện mối quan hệ vợ chồng, thì nên tập trung vào Phó Doanh trưởng Chu. Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây."

Phương Mai cũng chẳng muốn ở lại lâu, cô gật đầu: "Tiểu Tần nói đúng."

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi cùng Tần Chiêu Chiêu.

Lý Kiều Kiều đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng hai người dần khuất xa. Khuôn mặt vốn tỏ ra hòa nhã chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt ánh lên tia sắc bén.

Cô ta lẩm bẩm: "Tần Chiêu Chiêu, tôi muốn xem cô có thể kiêu ngạo được bao lâu."

Trên đường về, Phương Mai đi cạnh Tần Chiêu Chiêu, thấp giọng hỏi: "Tiểu Tần, em cũng thấy Lý Kiều Kiều hôm nay có gì đó kỳ lạ, đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: "Chị cũng nhận ra à?"

Phương Mai nhếch môi cười nhạt: "Tất nhiên. Chị lớn tuổi hơn cô ta, lại là vợ của liên trưởng, nhưng từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ gọi chị là chị dâu, lúc nào cũng gọi thẳng tên. Hôm nay đột nhiên lại xưng hô như vậy, không thấy lạ sao?"

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ: "Lý Kiều Kiều là người luôn tính toán lợi ích cho bản thân. Có thể cô ta sợ bị đưa về quê thật, nhưng em nghĩ đó không phải lý do duy nhất. Chắc chắn cô ta còn mục đích khác."

Phương Mai gật gù đồng tình: "Em nói đúng. Tốt nhất là tránh xa cô ta ra thì hơn."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 153: Chương 153



Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi dưới bóng râm và bắt đầu nhặt rau.

Hôm nay cô hái được khá nhiều loại rau dại, dù có vài cọng già nhưng vẫn có thể dùng được.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tần Chiêu Chiêu quyết định làm một ít bánh rau để đổi vị.

Cô ngâm gạo nếp, trộn thêm một ít bột mì để tăng độ kết dính, sau đó cắt nhỏ táo đỏ khô, rồi cho đường đỏ và đường trắng vào trộn đều. Nhờ có bột mì, hỗn hợp này dễ dàng kết dính, cô nặn thành từng viên bánh cỡ quả trứng vịt, sau đó xếp vào nồi, hấp chín.

Hơn một tiếng bận rộn trôi qua, hương thơm từ nồi bánh bốc lên, ngọt ngào và hấp dẫn.

Bánh rau lần này cô làm khác hẳn bánh rau thông thường. Nhờ có sự kết hợp của các nguyên liệu mới, bánh có độ dẻo của gạo nếp, vị ngọt thanh của đường, thêm chút bùi bùi từ táo đỏ, hòa quyện với hương rau dại, tạo nên một hương vị độc đáo, ngon hơn hẳn cách làm truyền thống.

Cô thử một miếng, vị giác như được đánh thức. Mềm, thơm, ngọt dịu, ăn một cái lại muốn ăn thêm. Không kiềm chế được, cô ăn liền bốn, năm cái mà vẫn chưa thấy ngán.

Bánh vừa hấp xong còn nóng, dễ dính vào nhau, cô cẩn thận tách từng cái ra để nguội. Khi nguội, bánh sẽ săn lại, không còn dính nữa.

Lần này cô hấp hai nồi, tổng cộng được bốn mươi chiếc bánh rau. Thời tiết bây giờ không còn quá nóng, để ở nhiệt độ phòng cũng có thể ăn trong hai ngày mà không sợ hỏng.

Cô lấy mười cái bánh, xếp gọn gàng vào một chiếc đĩa, rồi mang sang biếu Trương Mỹ Phượng.

Vừa nhận bánh, Trương Mỹ Phượng lập tức nếm thử. Ăn một miếng, cô ấy không khỏi kinh ngạc: "Đây mà là bánh rau sao? Em làm khác hẳn bình thường, giống như bánh ngọt vậy! Sao em lại nghĩ đến việc dùng mấy nguyên liệu này để làm bánh rau thế? Ngon quá!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Em chỉ làm thử thôi."

Đây là sự thật. Kiếp trước, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc cải tiến món bánh rau này.

Trương Mỹ Phượng vừa ăn vừa xuýt xoa: "Em đúng là thiên tài nấu nướng. Mấy thứ tưởng như chẳng liên quan gì mà em kết hợp lại vẫn hợp vô cùng! Nói thật, nếu em ra chợ mở quầy bán món này, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Hiện tại, nhà nước đã cho phép người dân kinh doanh nhỏ lẻ, ai muốn bán nông sản hay thực phẩm chế biến đều có thể tự mở quầy hoặc cửa hàng mà không bị cấm đoán.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy chỉ cười, cô chưa từng nghĩ đến chuyện buôn bán.

Kiếp trước, cô từng đọc nhiều tiểu thuyết viết về thời kỳ này, cũng hiểu rằng ở thập niên 80, chỉ cần buôn bán chút ít cũng có thể kiếm được tiền. Nếu không đi làm, có lẽ cô sẽ thử kinh doanh nhỏ, chẳng hạn như bán bánh rau ở cổng xưởng giày, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Nhưng đó không phải là mục tiêu của cô. Điều cô thực sự muốn là lấy được giấy phép hành nghề y.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng ăn liền hai cái, xong lại chớp mắt nhìn mẹ, ngập ngừng hỏi: "Mẹ ơi, con ăn thêm được không?"

Trương Mỹ Phượng bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ăn nhiều quá sẽ làm bụng con khó chịu đấy. Chúng ta chờ bố về rồi ăn tiếp, được không?"

Tiểu Bảo nhìn chiếc bánh trong tay, do dự một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, mỉm cười nói: "Em thấy Tiểu Bảo dạo này mặt tròn lên, hình như cũng cao hơn thì phải."

Trương Mỹ Phượng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua chị cân thử, thằng bé nặng hơn trước hai cân. Tất cả là nhờ em chỉ cho chị cách chăm sóc con."

"Giờ hệ tiêu hóa của Tiểu Bảo đã tốt hơn, ăn uống đầy đủ thì cơ thể cũng sẽ phát triển tốt hơn thôi. Trẻ con mà không được chăm sóc đúng cách thì rất dễ còi cọc."

"Chị thấy em nói đúng lắm."

Hai người đứng nói chuyện một lúc, sau đó Tần Chiêu Chiêu quay về nhà.

Lúc này vẫn còn sớm, đồng hồ trên bàn mới chỉ gần ba giờ chiều.

Trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn việc gì cần làm.

Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, định chợp mắt một lát.

Sau khi Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo ra vườn rau ngoài khu nhà gia đình.

Mấy cây ớt nhà cô trồng đã bắt đầu chín đỏ, trái ra lúc lỉu, ăn không hết.

Nhìn những quả ớt đỏ rực trên cây, cô quyết định hái một rổ đầy, dự định mang về làm tương ớt, để dành ăn đến tận Tết.

Thu hoạch xong ớt, cô hái thêm ba quả cà tím lớn, một ít đậu đũa, đậu cô ve, rồi dắt Tiểu Bảo về nhà.

Đi chưa tới cổng khu nhà gia đình, cô đã thấy Lý Kiều Kiều từ trong bước ra, dáng vẻ vội vã, hướng thẳng về phía doanh trại.

Trương Mỹ Phượng thoáng sững người.

Lý Kiều Kiều bị đuổi khỏi xưởng giày, chuyện này ai cũng đã biết. Tần Chiêu Chiêu cũng đã xác nhận tin tức này là thật.

Một công việc tốt như vậy mà cô ta lại đánh mất, đúng là đáng tiếc.

Từ khi Lý Kiều Kiều đi làm ở xưởng giày, Trương Mỹ Phượng hiếm khi nhìn thấy cô ta. Hôm nay, vô tình gặp lại, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Lý Kiều Kiều vội vã đi về phía doanh trại.

Cô khẽ nhíu mày, tự hỏi: "Không biết cô ta đi đâu mà trông có vẻ gấp gáp thế nhỉ?"

Sự tò mò chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi vụt tắt. Dù sao thì chuyện của Lý Kiều Kiều cũng chẳng liên quan đến cô. Nghĩ vậy, Trương Mỹ Phượng tiếp tục dắt Tiểu Bảo về nhà.

Về đến nơi, cô lấy một quả cà tím lớn, ít đậu đũa, đậu cô ve, thêm hai nắm ớt bỏ vào giỏ rồi mang sang nhà Tần Chiêu Chiêu.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vừa mới ngủ dậy, còn đang nằm ườn trên giường, lười biếng chẳng muốn dậy. Mãi đến khi nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, cô mới chịu miễn cưỡng rời giường.

Trương Mỹ Phượng xách giỏ rau bước vào sân, thấy Tần Chiêu Chiêu còn ngái ngủ, liền cười nói:

"Ôi chao, chị có làm phiền em nghỉ ngơi không đấy?"

Tần Chiêu Chiêu vội cười xua tay: "Em dậy lâu rồi, chỉ là chưa ra ngoài thôi. Chị dâu, chị lại mang gì qua cho em thế?"

Trương Mỹ Phượng đưa giỏ rau tới trước mặt cô: "Mang ít rau vườn nhà trồng, cho em ăn dần."

Nhìn thấy giỏ rau đầy ắp, Tần Chiêu Chiêu vừa cảm động vừa buồn cười: "Lần trước chị cho em đậu đũa với đậu cô ve, em mới ăn hết thôi, giờ lại có nữa rồi."

Trương Mỹ Phượng cười híp mắt: "Nhà chị trồng nhiều quá, ăn không hết. Em cũng phải giúp chị chia bớt chứ."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 154: Chương 154



Tần Chiêu Chiêu bật cười, cũng không khách sáo nữa, nhận lấy giỏ rau rồi mang vào bếp.

"Số rau này chắc phải ăn cả tuần mới hết mất."

"Thời tiết dạo này tốt, rau nhà ai cũng xanh tươi cả. Đến cả Lý Kiều Kiều chẳng mấy khi động tay động chân, rau nhà cô ta cũng tốt lắm đấy."

Nhắc đến Lý Kiều Kiều, Trương Mỹ Phượng chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói tiếp: "À, chị vừa đi ngang qua còn thấy cô ta nữa. Cô ta đi về phía doanh trại, trông vội vã lắm, chẳng biết làm gì?"

Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn quan tâm: "Kệ cô ta làm gì, có liên quan gì đến mình đâu."

Thực ra, lúc này Lý Kiều Kiều không đến doanh trại để tìm Chu Phú Quý, mà là để gặp Trương Vi Vi.

Vụ việc của Trương Vi Vi vẫn chưa có quyết định chính thức, nên cô ta vẫn phải tiếp tục làm việc ở trạm xá. Chỉ khi nào văn bản xử lý được ban hành, cô ta mới có thể rời đi.

Trạm xá trong doanh trại thường không quá bận rộn. Các chiến sĩ có thể trạng tốt, hiếm khi ốm đau. Phần lớn bệnh nhân đến khám chỉ là do bị côn trùng cắn khi huấn luyện dã ngoại, phát ban hoặc bị thương nhẹ trong lúc tập luyện.

Dương Khang và Trương Vi Vi vẫn làm chung một phòng khám. Nhưng khác với trước đây, bây giờ họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.

Trước kia, Dương Khang luôn quan tâm, chăm sóc Trương Vi Vi, thậm chí còn chu cấp cho cô ta cả về tinh thần lẫn vật chất. Chỉ cần trong khả năng, anh ta luôn cố gắng giúp đỡ, bảo vệ cô ta trước mọi sóng gió.

Nhưng bây giờ, khi đã thấy rõ con người thật của Trương Vi Vi, sự nhiệt tình trong anh đã hoàn toàn nguội lạnh. Anh dần xa cách cô ta, cho đến khi hoàn toàn buông bỏ.

Trương Vi Vi không quen với sự thay đổi này. Dù không thực lòng thích Dương Khang, nhưng cô ta lại thích cảm giác được anh ta cưng chiều, săn sóc. Bây giờ, danh tiếng bị hủy hoại, ngay cả những chiến sĩ đến khám bệnh cũng tránh mặt cô ta, ai cũng chọn Dương Khang khi anh ta có mặt. Những người lính trẻ từng thầm ngưỡng mộ cô ta trước đây giờ cũng không còn ai để mắt tới.

Tất cả những điều này, cô ta đều đổ lỗi cho Tần Chiêu Chiêu.

Cô ta hận, hận đến tận xương tủy.

Khi Lý Kiều Kiều bước vào trạm xá, Trương Vi Vi đang đứng bên cửa sổ, vừa quay đầu đã thấy cô ta.

Lúc này, Dương Khang đang khám bệnh cho một chiến sĩ trong phòng, Trương Vi Vi liền bước ra ngoài đón Lý Kiều Kiều, giọng đầy cảnh giác:

"Lý Kiều Kiều, cô đến đây làm gì?"

Lý Kiều Kiều ghé sát tai cô ta, hạ giọng nói khẽ: "Tôi có chuyện muốn bàn với cô. Tìm chỗ nào vắng người nói chuyện đi."

Trương Vi Vi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được, theo tôi vào phòng điều trị, chỗ đó không có ai."

Hai người nhanh chóng bước vào phòng điều trị.

Lý Kiều Kiều vừa đóng cửa lại, liền hỏi ngay: "Cô xử lý được Tần Chiêu Chiêu chưa?"

Trương Vi Vi hừ lạnh, ánh mắt lóe lên tia hận thù: "Còn chưa đến lượt tôi ra tay, cô ta đã bị bao nhiêu người chống đối rồi. Nhưng mà… tôi vẫn chưa có cơ hội thật sự khiến cô ta trả giá."

Lý Kiều Kiều lắc đầu, giọng có phần không hài lòng: "Vừa nãy tôi còn đến nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu, nhưng cô ta chẳng thèm để tâm. Tôi đã xin lỗi thêm lần nữa, hy vọng cô ta bỏ qua chuyện cũ, nhưng cô ta vẫn luôn cảnh giác, không tin tôi."

Lý Kiều Kiều chau mày, giọng đầy bất mãn: “Việc cô bảo tôi dụ Tần Chiêu Chiêu đến vách đá quả thật rất khó. Cô ta không tin tôi. Tôi đã cố gắng tiếp cận, xin lỗi, nhưng cô ta vẫn đề phòng.”

Trương Vi Vi im lặng, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. Cô ta biết Tần Chiêu Chiêu không phải người dễ đối phó. Nếu không, chính cô ta đã chẳng thất bại ê chề trước đối phương. Còn Lý Kiều Kiều, dù bề ngoài tỏ ra khôn ngoan nhưng thực chất lại chẳng phải đối thủ của Tần Chiêu Chiêu. Nếu để cô ta phát giác ra điều gì đó bất thường, e rằng mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.

Thấy Trương Vi Vi không lên tiếng, Lý Kiều Kiều mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc phải làm thế nào? Chỉ nghĩ đến cô ta là tôi đã muốn xé nát mặt cô ta rồi!”

Trương Vi Vi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt thoáng lạnh lẽo: “Đừng vội. Nếu cô ta không chịu tin cô, thì đừng tiếp cận nữa. Chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, sau đó báo lại cho tôi. Việc còn lại cứ để tôi lo.”

Lý Kiều Kiều có chút chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu: “Được, tôi nghe theo cô.”

“Nhớ đừng để cô ta phát hiện. Tôi không còn nhiều thời gian. Nếu trước khi rời đi mà chưa thể giải quyết xong chuyện này, thì sau này mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào cô.”

“Bác sĩ Trương, cô cứ yên tâm! Tôi sẽ không để cô ta nghi ngờ.”

“Vậy được rồi, không còn việc gì nữa, cô có thể đi.”

Lý Kiều Kiều gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng điều trị.

Vừa bước ra ngoài, cô ta bất ngờ chạm mặt Dương Khang đang đi vào. Lý Kiều Kiều giật mình, tim đập thình thịch, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Bác sĩ Dương, anh tìm bác sĩ Trương à?”

Dương Khang mỉm cười nhẹ, lắc đầu: “Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Lý Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm. Cô ta nhớ lại lúc nãy mình và Trương Vi Vi nói chuyện rất cẩn thận, hơn nữa khoảng cách khá xa, chắc chắn Dương Khang không thể nghe thấy gì. Nghĩ vậy, cô ta an tâm rời đi.

Hôm đó, người đã bịt miệng Lý Kiều Kiều từ phía sau chính là Trương Vi Vi.

Khi ấy, Lý Kiều Kiều hoảng loạn đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Trương Vi Vi, cô ta lập tức trấn tĩnh lại.

Trương Vi Vi không vòng vo, trực tiếp hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lý Kiều Kiều cũng không giấu giếm, kể lại toàn bộ mọi chuyện.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 155: Chương 155



Cô ta đã biết từ lâu rằng Trương Vi Vi và Tần Chiêu Chiêu có hiềm khích sâu sắc. Ban đầu, quan hệ giữa cô ta và Trương Vi Vi khá tốt, hai người thường xuyên trò chuyện, tâm đầu ý hợp. Lý Kiều Kiều rất tin tưởng Trương Vi Vi. Vì thế, khi Trương Vi Vi tỏ ra bất bình thay cô ta, bảo cô quay về giám sát Tần Chiêu Chiêu, sau đó sẽ nghĩ cách giúp cô ta trả thù, Lý Kiều Kiều đồng ý ngay.

Ngày hôm sau, Trương Vi Vi phát hiện Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai lên xe jeep của doanh trại đi đâu đó. Lý Kiều Kiều cũng nhanh chóng báo lại rằng chồng cô ta – Chu Phú Quý – đã ép cô ta phải xin lỗi Tần Chiêu Chiêu, đồng thời kể về việc Tần Chiêu Chiêu ra ngoài.

Nghe xong, Trương Vi Vi suy nghĩ một lát rồi đề nghị Lý Kiều Kiều tìm cách hòa giải với Tần Chiêu Chiêu, dụ cô ta đến vách đá. Chỉ cần đưa được cô ta đến đó, phần còn lại cứ để Trương Vi Vi lo liệu.

Lý Kiều Kiều ban đầu có chút do dự, nhưng rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

Ai ngờ rằng Tần Chiêu Chiêu lại không dễ bị gạt đến vậy. Việc giành được lòng tin của cô ta gần như là điều không thể.

Kế hoạch thất bại, Lý Kiều Kiều không cam lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cô ta biết mình không thể ép buộc Tần Chiêu Chiêu đến vách đá.

Bây giờ, cô ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Trương Vi Vi.

Lý Kiều Kiều chưa từng tự hỏi: Vì sao Trương Vi Vi lại xuất hiện ở nơi đó vào đúng thời điểm ấy?

Sau khi Lý Kiều Kiều rời đi, Trương Vi Vi cũng tìm lý do để rời khỏi trạm xá.

Lúc này vẫn chưa đến giờ tan làm.

Cô ta nói với Dương Khang: “Tôi có chút việc riêng, cần đi sớm một chút.”

Hiện tại trạm xá không có bệnh nhân nào, Dương Khang liền đồng ý.

Trương Vi Vi nhanh chóng trở lại phòng khám, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi trong vội vã.

Dương Khang nhìn theo bóng dáng cô ta, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư. Anh không thể hiểu nổi Trương Vi Vi. Từ sau khi sự thật về con dao phẫu thuật bị phơi bày, cô ta đã kiên quyết rời khỏi quân ngũ, chấp nhận bị ghi kỷ luật nặng trong hồ sơ cá nhân.

Anh biết điều đó có ý nghĩa gì.

Hồ sơ cá nhân vô cùng quan trọng. Một khi bị ghi kỷ luật nặng, đó sẽ trở thành vết nhơ suốt đời.

Trương Vi Vi rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Dù sau này Trương Vi Vi có giải ngũ và trở về, bất kỳ đơn vị nào khi nhìn vào hồ sơ kỷ luật cũng sẽ không nhận cô ta vào làm.

Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu cô ta muốn tiếp tục hành nghề bác sĩ trong bệnh viện, sẽ gặp vô vàn khó khăn. Không chỉ bệnh viện, mà bất kỳ cơ quan nhà nước nào cũng sẽ từ chối.

Dương Khang không tin rằng Trương Vi Vi không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc này. Nhưng cô ta vẫn chọn rời quân ngũ.

Rõ ràng, có điều gì đó bất thường.

Anh ta cũng không nghĩ rằng Trương Vi Vi vì bị Lục Trầm tổn thương mà lại sẵn sàng phá hủy cả tiền đồ của mình. Dựa trên sự hiểu biết của anh ta về cô, Trương Vi Vi không phải kiểu người hành động nông nổi như vậy.

Chắc chắn, cô ta còn có lý do khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Khang trầm xuống. Vừa rồi, khi Lý Kiều Kiều đến, Trương Vi Vi đã chủ động đi ra đón rồi cả hai cùng vào phòng điều trị. Lúc Lý Kiều Kiều nhìn thấy anh ta, vẻ sợ hãi lộ rõ trên mặt, càng khiến anh ta chắc chắn giữa hai người họ có bí mật gì đó.

Bây giờ, Lý Kiều Kiều vừa rời đi thì Trương Vi Vi cũng vội vàng ra ngoài.

Sự trùng hợp này càng làm dấy lên nghi ngờ trong lòng anh ta.

Không chần chừ thêm, Dương Khang lặng lẽ đi theo.

Sau khi rời khỏi doanh trại, Trương Vi Vi liên tục quay đầu nhìn xung quanh, như thể đang đề phòng ai đó theo dõi.

Nhưng Dương Khang đã chuẩn bị từ trước, giữ khoảng cách an toàn, nên cô ta không phát hiện ra.

Anh ta theo sát, thấy Trương Vi Vi đi về hướng khe núi lớn. Cô ta men theo bờ đá gập ghềnh, đi sâu vào bên trong, rồi dừng lại ở một khu vực kín đáo phía sau ngọn núi.

Cô ta đứng im, đưa mắt quan sát xung quanh, gương mặt thấp thỏm lo lắng.

Rõ ràng, cô ta đang chờ ai đó.

Dương Khang tìm một chỗ nấp an toàn nhưng vẫn có thể quan sát tình hình rõ ràng.

Dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ và cử chỉ của Trương Vi Vi, anh ta vẫn có thể suy đoán được phần nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng tối dần buông xuống, nhiệt độ cũng giảm nhanh, hơi lạnh thấm vào da thịt.

Trương Vi Vi bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô ta liên tục ngó nghiêng xung quanh, dáng vẻ nôn nóng, đi qua đi lại mấy lần, rồi lẩm bẩm một mình:

"Sao giờ vẫn chưa đến? Không lẽ anh ta gặp chuyện gì rồi sao?"

Cô ta siết chặt hai cánh tay, vẻ mặt bồn chồn bất an.

Tình huống này chưa từng xảy ra trước đây.

Nhưng bây giờ trời sắp tối, cô ta không thể chờ thêm được nữa.

Nơi này rất nguy hiểm, nếu lỡ trượt chân rơi xuống khe núi hoặc bị rắn độc cắn, hậu quả sẽ khó lường.

Cuối cùng, Trương Vi Vi cắn răng, quyết định quay về.

Dương Khang vẫn ẩn mình trong bóng tối, mắt hơi nheo lại, cảm thấy có chút thất vọng vì chưa thu được thông tin gì quan trọng. Nhưng đồng thời, anh ta cũng xác định được một điều—Trương Vi Vi tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cô ta đang che giấu bí mật gì đó.

Trên đường trở về, vì tâm trạng không yên nên Trương Vi Vi luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Nơi hoang vắng thế này, nếu gặp kẻ có ý đồ xấu hoặc thú dữ, cô ta sẽ không có đường chạy thoát.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, khiến bước chân cô ta càng lúc càng nhanh hơn.

Cuối cùng, gần như là chạy.

Mãi đến khi ra khỏi núi, nhìn thấy ánh đèn từ nhà khách doanh trại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 156: Chương 156



Dương Khang âm thầm bám theo, thấy Trương Vi Vi đi thẳng về phía nhà khách, anh ta mới quay người trở lại Y Vụ Sở.

Đêm nay, anh ta cần sắp xếp lại toàn bộ những gì mình biết về Trương Vi Vi, từ khi cô ta đến đây cho đến tận bây giờ.

Trước nay, Trương Vi Vi chưa từng rời khỏi khu vực doanh trại. Cô ta không có bất kỳ hành động đáng ngờ nào.

Ở một nơi xa xôi như thế này, trong môi trường quân đội khép kín, người duy nhất cô ta có thể tiếp xúc chỉ là các chiến sĩ trong đơn vị.

Nhưng hôm nay, cô ta lại bí mật hẹn gặp một ai đó ở nơi hẻo lánh, hiển nhiên là không muốn ai biết về chuyện này.

Nếu chỉ là bạn bè bình thường, cô ta hoàn toàn có thể gặp mặt một cách công khai.

Vậy người mà Trương Vi Vi hẹn gặp rốt cuộc là ai?

Và... cô ta đang che giấu điều gì?

Dương Khang chợt sững người. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: quyết định giải ngũ của Trương Vi Vi có liên quan đến người mà cô ta hẹn gặp hôm nay sao?

Người này rốt cuộc là ai mà có thể khiến Trương Vi Vi chấp nhận một vết nhơ trong hồ sơ, từ bỏ cả sự nghiệp?

Linh cảm chẳng lành bất chợt dâng lên trong lòng Dương Khang. Anh cảm thấy có điều gì đó mờ ám mà mình chưa nhìn thấu được.

Sự tò mò mãnh liệt thôi thúc anh muốn tìm hiểu sự thật.

...

Lục Trầm khoác lên mình một bộ quần áo cũ, cố tình cải trang thành một tên tội phạm đang lẩn trốn. Trên lưng anh là một chiếc balo đen, bên trong chứa "hàng" mà bọn chúng muốn có.

Nhà máy gạch bỏ hoang hiện ra trước mắt anh, hoang tàn, lạnh lẽo. Trong sân vẫn còn những viên gạch cháy hỏng chất đống, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Một con đường lát đá xanh duy nhất xuyên qua đám cỏ, dẫn vào sâu bên trong.

Lục Trầm bước chậm rãi, ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp nơi.

Vị trí này rất gần với doanh trại tiểu đoàn hai, chỉ cách khoảng hai dặm. Rõ ràng, bọn tội phạm đã tính toán rất kỹ, tin rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu không có manh mối, quả thật rất khó phát hiện ra bọn chúng đang ẩn náu ở đây.

Hai bên đường cỏ mọc cao đến nửa mét, nhưng với chiều cao 1m83 của mình, Lục Trầm vẫn có thể quan sát toàn bộ xung quanh.

Dựa vào lời khai của tên tội phạm bị bắt trước đó, anh tìm đến điểm hẹn.

Đây là lối vào của lò gạch cũ, nằm quay lưng lại với cổng chính. Nhờ được che giấu giữa đám cỏ rậm rạp, người đi vào sân sẽ không thể nhìn thấy bên trong. Nhưng từ vị trí này, bọn tội phạm lại có thể quan sát mọi động tĩnh bên ngoài.

Lục Trầm cúi xuống, nhận ra cỏ xung quanh có dấu vết bị dẫm nát. Nhưng đó không phải là dấu vết mới.

Anh cẩn thận kiểm tra xung quanh. Ngoài những dấu vết ở đây, một số nơi khác cũng có. Điều đó có nghĩa là bọn chúng đã từng sử dụng địa điểm này nhiều lần. Nhưng liệu Thiên Ca – kẻ cầm đầu – có thực sự đang ẩn nấp ở đâu đó, âm thầm quan sát anh hay không?

Lục Trầm không vội vàng hành động. Anh đi quanh một vòng, làm ra vẻ cảnh giác, sau đó quay lại điểm giao dịch, ôm chặt balo vào lòng và ngồi chờ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bóng tối dần bao trùm.

Nhưng Thiên Ca vẫn chưa xuất hiện.

Lục Trầm không rời đi. Anh biết bọn tội phạm rất thận trọng, chúng có thể đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, quần áo đủ dày để chống chọi với cái lạnh.

Trước khi rời đi, anh đã dặn Tần Chiêu Chiêu rằng tối nay có thể anh sẽ không về.

Vì vậy, cô không chờ đợi anh cùng ăn tối.

Tần Chiêu Chiêu ngồi trên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn vào chiếc dao lớn mà cô vừa mài sắc. Cô đặt nó ngay đầu giường, trong tầm với.

Khi trời vừa sập tối, cô khóa chặt cổng từ bên trong, sau đó vào phòng, chốt kỹ cửa và đóng kín cửa sổ. Mọi rèm cửa cũng được kéo kín mít.

Đề phòng mất điện, cô còn chuẩn bị sẵn một vài cây nến trên bàn.

Sau khi kiểm tra mọi thứ cẩn thận, cô mới lên giường. Nhưng dù đã nhắm mắt, cô vẫn không tài nào ngủ được.

Cả người cô căng thẳng, cứ hễ bên ngoài có tiếng động nhỏ, cô lập tức bật dậy lắng nghe.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Đến tận nửa đêm, Lục Trầm vẫn chưa về.

Nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng lớn. Nhưng cuối cùng, vì quá mệt mỏi, cô cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Tiếng gà gáy vang lên, kéo Tần Chiêu Chiêu ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

Cô giật mình ngồi dậy, với tay lấy đồng hồ.

5 giờ sáng.

Căn phòng vẫn tối om, bên ngoài trời chưa sáng hẳn.

Cô bước xuống giường, khoác thêm áo rồi ra ngoài sân.

Không một bóng người.

Lục Trầm vẫn chưa về.

Điều này có nghĩa là nhiệm vụ của anh chưa hoàn thành. Nếu không, anh nhất định đã quay về nhà.

Một cơn bất an dâng lên trong lòng cô.

Cô quay trở lại giường, cố gắng chợp mắt thêm một chút, nhưng lòng cứ thấp thỏm, không sao ngủ lại được. Đợi đến tận 7 giờ sáng, ánh nắng mới len lỏi vào phòng, cô mới rời giường.

Ra ngoài sân, cô đi một vòng kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận rằng đêm qua không có ai đột nhập. Sau đó, cô mới mở cổng.

Đứng trước cổng, cô nhìn dọc theo con đường dẫn vào khu nhà, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc.

Nhưng không.

Vẫn không có ai.

Khói bếp từ các căn nhà xung quanh bắt đầu bay lên, uốn lượn trong không khí se lạnh của buổi sáng.

Cô siết chặt bàn tay, cố gắng trấn tĩnh.

Lục Trầm rất giỏi, anh sẽ không sao đâu.

Tần Chiêu Chiêu tự nhủ như vậy, rồi xoay người vào bếp. Cô nhóm lửa, nấu cháo, hấp lại bánh rau từ hôm qua.

Từng phút trôi qua.

7 giờ 30.

Vẫn không thấy anh.

Đúng lúc này, Phương Mai đến tìm cô.

Không có tin tức của Lục Trầm, Tần Chiêu Chiêu chẳng còn tâm trí nào để đi làm. Nếu có cố gắng đến xưởng, cô cũng không thể tập trung vào công việc.

Cô quyết định đến doanh trại để hỏi thăm tình hình.

"Chị dâu, chồng em đi làm nhiệm vụ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về, em lo quá. Em muốn đến doanh trại xem sao."

Phương Mai hiểu cảm giác này. Nếu chồng cô ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng sẽ thấp thỏm không yên. Nhìn quầng thâm dưới mắt Tần Chiêu Chiêu, cô biết rõ người trước mặt mình đã mất ngủ cả đêm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 157: Chương 157



"Tiểu Tần, đừng lo quá. Doanh trưởng Lục nhà em đâu phải người bình thường, tội phạm thấy anh ấy còn phải run bần bật, không có chuyện gì đâu. Em cứ xin chị Khánh Mai cho nghỉ hôm nay đi, đừng cố đi làm."

"Nhưng em mới làm được ba ngày, giờ xin nghỉ e là không hay lắm. Em sẽ đến doanh trại hỏi rồi quay lại xưởng."

"Vậy bọn chị sẽ đi cùng em. Một mình em đi không an toàn, bọn chị cũng không yên tâm. Chị Khánh Mai chắc chắn cũng không để em đi một mình đâu. Đi thôi, chị đi cùng em."

Thấy Phương Mai kiên quyết như vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không từ chối nữa. Cô chưa kịp ăn sáng, vội khóa cửa rồi cùng Phương Mai đến nhà Lý Khánh Mai.

Nghe cô trình bày xong, Lý Khánh Mai lập tức đồng ý cho nghỉ.

Tần Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng: "Như vậy có hơi quá không chị?"

"Không sao cả. Ai mà chẳng có lúc cần nghỉ phép. Em nhìn mắt mình xem, cả đêm không ngủ đúng không? Chồng không có tin tức, làm sao yên lòng? Nếu đi làm trong trạng thái này, em dễ xảy ra sai sót lắm. Cứ nghỉ ngơi một ngày đi, đừng lo xưởng sẽ đánh giá gì em, đã có chị lo rồi."

Lời nói chân thành của Lý Khánh Mai khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy ấm lòng.

Vì Trương Thiến và Tôn Nhi chưa đến, Lý Khánh Mai và Phương Mai phải chờ họ. Nhưng Tần Chiêu Chiêu không đợi được nữa, cô nóng lòng muốn biết tin tức của Lục Trầm, liền quyết định đi trước một mình.

Cô vừa bước ra khỏi khu nhà thì gặp thím Lưu.

Tần Chiêu Chiêu vốn không có ấn tượng tốt với bà ấy, nhưng dù sao cũng là người cùng khu, lại lớn tuổi, không chào hỏi thì không đúng phép.

"Thím Lưu, thím ăn sáng chưa ạ?"

Thím Lưu cười, nhìn cô tò mò: "Ăn rồi. Mà cháu định đi đâu thế? Sao không đi cùng Khánh Mai và mọi người? Bình thường các cháu đều đi cùng nhau mà?"

Tần Chiêu Chiêu không có tâm trạng nói chuyện nhiều, chỉ đáp qua loa: "Cháu có chút việc. Cháu đi trước nhé, thím."

Nói xong, cô vội vã rời đi.

Thím Lưu nhìn theo bóng cô, lẩm bẩm: "Gấp gáp thế nhỉ?"

Bà định quay về, nhưng vừa lúc thấy Lý Khánh Mai và Phương Mai đang đi tới cùng mấy người khác, lòng tò mò lại trỗi dậy.

Lý Khánh Mai mỉm cười chào thím Lưu.

Bà Lưu tranh thủ hỏi ngay: "Vừa nãy tôi thấy Tần Chiêu Chiêu đi đâu một mình đấy. Sao cô ấy không đi cùng mọi người?"

Lý Khánh Mai vẫn giữ nụ cười: "Cô ấy hôm nay không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi."

Thím Lưu còn muốn hỏi thêm, nhưng Lý Khánh Mai đã nhanh chóng cắt lời: "Thím, bọn cháu phải đi làm rồi, không nói chuyện lâu được."

Thím Lưu không tiện gặng hỏi thêm, chỉ đành cười gượng, vẫy tay chào rồi đứng nhìn họ rời đi.

Cùng lúc đó, Trương Vi Vi đã giao cho Lý Kiều Kiều nhiệm vụ theo dõi mọi động tĩnh của Tần Chiêu Chiêu.

Từ đêm qua, Lý Kiều Kiều đã bí mật giám sát. Cô ta biết Lục Trầm không về nhà, đoán rằng anh đang làm nhiệm vụ, còn Tần Chiêu Chiêu thì lo lắng đến mất ngủ.

Sáng nay, thấy Tần Chiêu Chiêu đi cùng Phương Mai, cô ta đoán họ đi làm. Nhưng vì không còn là nhân viên xưởng, Lý Kiều Kiều không thể theo dõi cô trong đó.

Sau một đêm thức khuya theo dõi và sáng nay lại dậy sớm, Lý Kiều Kiều mệt mỏi quay về. Cô ta định nấu một bữa sáng đơn giản, dọn dẹp sân rồi ngủ bù một chút.

Vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, Lý Kiều Kiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô ta giật mình, lập tức nghĩ rằng có thể chồng mình đã về. Cơn buồn ngủ lập tức bị đánh tan, cô ta nhanh chóng ngồi dậy, kéo vội chiếc áo khoác rồi chạy ra mở cửa.

Nhưng khi cánh cửa bật mở, người đứng bên ngoài lại không phải là chồng cô ta, mà là thím Lưu – hàng xóm của cô.

Thím Lưu tươi cười, vẻ mặt hào hứng như có chuyện muốn nói ngay.

"Kiều Kiều, cháu dậy rồi à? Thím đến sớm thế này có làm phiền cháu không?"

Lý Kiều Kiều thoáng sững người, sau đó vẻ mặt liền trở nên uể oải. Cả đêm qua cô ta ngủ không ngon, bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi thêm một lát.

"Thím Lưu, có chuyện gì quan trọng không ạ? Nếu không thì để lát nữa hãy nói được không? Cháu thực sự rất mệt, muốn ngủ thêm một chút."

Thím Lưu nhìn cô ta, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng. Bà đã đợi cả buổi sáng chỉ để chia sẻ tin tức này với cô, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Thấy Lý Kiều Kiều có vẻ không mặn mà, bà ta liền hạ giọng, ghé sát vào cô ta, nói nhỏ:

"Cháu biết không? Sáng sớm nay, Tần Chiêu Chiêu đã vội vàng đến doanh trại. Không biết cô ta đi làm gì nữa?"

Nghe đến đây, mí mắt Lý Kiều Kiều giật giật.

"Tần Chiêu Chiêu đến doanh trại?" Cô ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên. "Thím chắc chứ?"

"Chắc chắn! Thím tận mắt nhìn thấy cô ta rời nhà từ sáng sớm, còn đi rất vội vàng nữa."

Lý Kiều Kiều không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu cô ta.

Trong khi đó, tại nhà máy gạch bỏ hoang, Lục Trầm vẫn đang chờ đợi.

Suốt một đêm dài, anh không hề chợp mắt. Nhưng dù đã kiên trì đến cùng, vẫn không có ai xuất hiện.

Thiên Ca, kẻ đáng lẽ phải đến giao dịch với anh, đã không xuất hiện.

Lục Trầm cau mày, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.

Chẳng lẽ Thiên Ca đã nhận ra điều gì đó? Hắn biết rằng nhóm người vận chuyển hàng đã bị tiêu diệt nên cố tình lẩn trốn?

Nhưng không thể nào.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 158: Chương 158



Vì để giữ bí mật, ngay cả cấp trên cũng chưa hề được báo cáo về vụ việc này. Ngoài một số ít người trong doanh trại, không ai có thể biết được sự thật.

Ngay sau khi bắt được nhóm tội phạm kia, Lục Trầm lập tức cải trang rồi đến điểm giao dịch. Khoảng thời gian quá ngắn, không thể nào có chuyện tin tức đã bị rò rỉ.

Có lẽ Thiên Ca gặp phải chuyện gì đó nên không thể đến đúng hẹn.

Dù thế nào, đêm nay xem như vô ích.

Lục Trầm đành ra lệnh cho các chiến sĩ đang phục kích gần đó rút lui. Chỉ để lại hai người tiếp tục giám sát khu vực này, đề phòng khả năng bọn tội phạm sẽ quay lại.

Dù không cam lòng, anh vẫn phải rời khỏi nhà máy gạch và quay về doanh trại.

Vừa về đến nơi, Lục Trầm lập tức gọi điện cho Doanh trưởng tiểu đoàn hai, Tôn Vĩ, để hỏi về vụ việc của Dương Tiểu Yến.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Giọng nói trầm ổn của Tôn Vĩ vang lên:

"Lục Trầm, cậu gọi đúng lúc lắm. Sau khi nhận được cuộc gọi của cậu hôm qua, tôi đã đích thân dẫn người đến đưa cả gia đình Ngô Bình về doanh trại. Chúng tôi lập tức cho pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi của Dương Tiểu Yến."

Nghe đến đây, Lục Trầm căng thẳng nắm chặt điện thoại.

"Kết quả thế nào?"

Tôn Vĩ chậm rãi đáp:

"Kết quả cho thấy cô ấy chết do treo cổ. Ngoài một vài vết bầm tím cũ, không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy bị sát hại. Ngô Bình thừa nhận ba ngày trước vợ chồng họ có xảy ra mâu thuẫn, những vết thương đó là do giằng co chứ không phải do anh ta bạo hành."

Lục Trầm khẽ nhíu mày.

"Bên khu nhà gia đình thì sao? Có ai từng nghe thấy họ cãi nhau hay chứng kiến cảnh Ngô Bình đánh vợ không?"

"Tôi đã thăm dò rồi. Các chị em trong khu nhà gia đình đều nói vợ chồng Ngô Bình rất hòa thuận, chưa từng thấy họ đánh nhau hay cãi vã lớn tiếng. Nếu có bạo hành, có lẽ chỉ là suy đoán."

Tôn Vĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Còn về anh rể của Ngô Bình – Lưu Ngọc Bảo, anh ta là thư ký của thị trưởng thành phố Đông Lăng. Chiếc xe anh ta lái là xe công. Ngón tay út bị mất là do tai nạn từ nhỏ, sau này phải cắt bỏ vì hoại tử. Hồ sơ của anh ta không có gì bất thường."

"Vậy tức là... không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Dương Tiểu Yến bị sát hại?"

"Đúng vậy. Vì thế, chúng tôi đang chuẩn bị trả họ về. Ngô Bình cũng đã xin nghỉ một tuần để đưa vợ về quê an táng."

Nghe vậy, Lục Trầm trầm mặc.

Anh có linh cảm mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nhưng hiện tại, anh không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh điều đó.

Cảm giác bế tắc khiến anh thấy vô cùng khó chịu.

Ngồi xuống bàn làm việc, anh day trán, cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Một lúc sau, anh quyết định gọi điện cho Hạ Đông Hải – Cục trưởng Cục Công an thành phố Đông Lăng.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm ổn của Hạ Đông Hải vang lên:

"Lục Trầm? Có chuyện gì vậy?"

Lục Trầm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Cục trưởng Hạ, tôi muốn nhờ ông điều tra về Lưu Ngọc Bảo – thư ký của thị trưởng."

Bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng Hạ Đông Hải trầm xuống:

"Lưu Ngọc Bảo? Cậu chắc chứ? Anh ta là người được thị trưởng tin tưởng, nếu không có bằng chứng cụ thể, điều tra anh ta sẽ rất rắc rối. Nếu không cẩn thận, có thể rước họa vào thân đấy."

Lục Trầm hiểu rõ điều đó. Nhưng chừng nào A Khôn chưa bị bắt, vùng biên giới vẫn sẽ không được yên ổn. Trong chiến dịch vừa rồi, hai chiến sĩ đã hy sinh, anh nhất định phải tìm ra tên trùm tội phạm này.

Anh siết chặt điện thoại, giọng nói kiên định:

"Tôi biết chuyện này không dễ dàng. Nhưng nếu chúng ta bí mật điều tra, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Chúng ta nhất định phải bắt được A Khôn. Nếu không, thành phố Đông Lăng sẽ mãi không được yên ổn."

Hạ Đông Hải im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài:

"Được rồi. Tôi sẽ xem xét việc này. Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, đừng manh động."

Hạ Đông Hải suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng cũng gật đầu:

"Được, tôi sẽ điều tra."

Nghe anh trả lời chắc chắn, Lục Trầm mới cảm thấy yên tâm phần nào.

Vừa cúp máy, anh liền thấy Tần Chiêu Chiêu đi cùng Vương Đức Thuận vào doanh trại.

Ngay khi đến nơi, cô đã gặp Vương Đức Thuận và biết rằng Lục Trầm đã trở về an toàn. Trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, cô không định làm phiền công việc của anh, nhưng nỗi nhớ và lo lắng khiến cô không kìm được mà muốn gặp anh.

Lục Trầm trông rất mệt mỏi, hẳn là anh đã có một đêm đầy căng thẳng và vất vả.

Anh đứng dậy, nhìn cô với nụ cười nhẹ trên môi:

"Chiêu Chiêu, sao em lại đến đây?"

Hiểu ý, Vương Đức Thuận liền rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Tần Chiêu Chiêu bước tới, dịu dàng nói:

"Tối qua anh không về nhà, em lo quá nên đến xem anh thế nào."

Lục Trầm không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình:

"Anh không sao. Làm em lo lắng rồi. Mà giờ cũng hơn tám giờ rồi, hôm nay em không đi làm sao?"

"Chị Khánh Mai biết anh đi làm nhiệm vụ chưa về, nên cho em nghỉ một ngày. Hôm nay em không phải đi làm."

Lục Trầm nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự quan tâm:

"Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi. Nhìn mắt em kìa, thâm quầng hết rồi. Về ngủ một giấc bù lại đi."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, rồi chợt hỏi:

"Nhiệm vụ của anh xong rồi, vậy anh cũng có thể về nhà nghỉ ngơi chứ?"

Lục Trầm khẽ thở dài, lắc đầu:

"Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, tội phạm không xuất hiện. Đêm qua chỉ là một đêm chờ đợi vô ích. Anh vẫn còn nhiều việc phải làm, không có thời gian nghỉ ngơi đâu. Em về trước đi."

Tần Chiêu Chiêu hiểu nỗi vất vả của anh, nhưng vẫn thấy tiếc nuối:

"Vâng, em biết rồi. Em không làm phiền anh nữa. Chỉ cần biết anh bình an là em yên tâm. Em về trước đây."

Nói rồi, cô khẽ siết lấy tay anh, như không muốn rời đi.

Lục Trầm bật cười, trong ánh mắt anh tràn đầy yêu thương:

"Chiêu Chiêu, vất vả cho em rồi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 159: Chương 159



"Em không thấy vất vả, mà là anh quá cực khổ. Không thể về nhà nghỉ ngơi thì cũng tranh thủ nghỉ một chút, đừng để kiệt sức."

"Được, anh nghe lời em."

Tần Chiêu Chiêu định đứng dậy rời đi, nhưng Lục Trầm bỗng nhớ ra chuyện của Dương Tiểu Yến, anh liền gọi cô lại:

"Chiêu Chiêu, anh có chuyện muốn nói với em. Là về Dương Tiểu Yến."

Thực ra, cô cũng muốn hỏi về vụ này, nhưng thấy anh quá mệt mỏi, cô không muốn tạo thêm áp lực. Giờ anh chủ động nhắc đến, cô lập tức dừng bước, nhìn anh chờ đợi:

"Vụ của Dương Tiểu Yến có tiến triển gì sao?"

Lục Trầm khẽ gật đầu:

"Anh vừa gọi cho Doanh trưởng tiểu đoàn hai. Kết luận là Dương Tiểu Yến tự tử, không liên quan đến gia đình Ngô Bình. Bọn họ đã được thả."

Tần Chiêu Chiêu tròn mắt kinh ngạc:

"Không thể nào! Dương Tiểu Yến không thể tự tử được. Chắc chắn gia đình Ngô Bình có liên quan. Họ có điều tra kỹ không? Nếu bây giờ thả họ đi, rồi đem thi thể Dương Tiểu Yến rời khỏi đây, sau này muốn điều tra sự thật cũng chẳng còn cơ hội!"

Lục Trầm cũng trầm giọng:

"Chiêu Chiêu, kết quả là do pháp y xác nhận, chắc chắn không sai. Họ cũng đã thăm dò tại khu nhà của gia đình đó, kết luận rằng vợ chồng Ngô Bình luôn hòa thuận, chưa từng xảy ra tranh chấp nghiêm trọng. Còn anh rể của Ngô Bình là thư ký của thị trưởng Đông Lăng, anh ta lại càng không có động cơ. Không có chứng cứ, bọn anh không thể giữ họ được."

Tần Chiêu Chiêu không ngờ thân phận của chị gái Ngô Bình lại lớn như vậy.

Cô cảm thấy bất lực, giọng nói thoáng chút tuyệt vọng:

"Vậy chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?"

Lục Trầm nhìn cô đầy kiên định:

"Em yên tâm, anh sẽ tiếp tục điều tra."

Sau đó, anh đích thân đưa cô ra cổng doanh trại. Đến khi nhìn thấy cô an toàn quay về khu nhà gia đình, anh mới quay người trở lại.

Tại sân khu nhà, Lý Kiều Kiều đang ngồi trò chuyện cùng thím Lưu.

Bỗng nhiên, cô ta thấy Tần Chiêu Chiêu từ doanh trại quay lại.

Ánh mắt lóe lên tia tính toán, Lý Kiều Kiều lập tức đứng dậy, định đi tìm Trương Vi Vi để báo rằng Tần Chiêu Chiêu đã không đi làm.

Thím Lưu thấy vậy, liền hỏi:

"Kiều Kiều, cháu không ngồi thêm chút nữa sao?"

Lý Kiều Kiều cười nhạt, lắc đầu:

"Không đâu thím, cháu có chút việc ở doanh trại."

Nói xong, cô ta rời đi ngay.

Từ sáng sớm, Trương Vi Vi đã có mặt tại trạm xá, nhưng cả buổi đều tỏ ra bồn chồn, mất kiên nhẫn.

Dương Khang ngồi gần đó, quan sát cô ta một lúc, trong lòng thầm suy đoán.

Chắc hẳn hôm qua cô ta không gặp được người mà cô ta muốn tìm, nên mới có thái độ này. Nhưng người đó rốt cuộc là ai?

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy tò mò.

Sáng nay, chỉ có hai chiến sĩ bị thương nhẹ đến trạm xá xử lý vết thương. Sau khi băng bó xong, Trương Vi Vi ngồi thẫn thờ tại bàn làm việc, ánh mắt vô định, trông có vẻ không có tinh thần.

Dương Khang thấy vậy cũng không quấy rầy cô, anh rời khỏi trạm xá, ra sân tập thể dục, giãn gân giãn cốt một chút.

Lúc này, Lý Kiều Kiều bước vào.

Thấy Dương Khang đang vận động, cô ta tươi cười chào hỏi:

“Bác sĩ Dương, anh đang rèn luyện sức khỏe à?”

Dương Khang mỉm cười, gật đầu:

“Cũng không hẳn, chỉ là ngồi mãi hơi chán nên ra ngoài vận động chút thôi. Cô thấy không khỏe ở đâu à? Hôm qua tôi thấy cô đến khám rồi, sao hôm nay lại đến nữa?”

Lý Kiều Kiều làm bộ xoa xoa trán, giọng điệu tỏ vẻ mệt mỏi:

“Cũng có chút không thoải mái, nên tôi muốn nhờ bác sĩ Trương xem thử. Cô ấy có trong phòng không?”

Dương Khang chỉ tay vào trong:

“Cô ấy đang ở đó, cô vào đi.”

Trong phòng khám, Trương Vi Vi đã thấy Lý Kiều Kiều từ xa. Vừa thấy cô ta bước vào, ánh mắt mệt mỏi của Trương Vi Vi bỗng chốc trở nên sắc sảo hơn.

Lý Kiều Kiều kéo ghế ngồi xuống, hạ giọng nói:

“Hôm nay Tần Chiêu Chiêu không đi làm.”

Trương Vi Vi liếc nhìn ra cửa rồi nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao?”

“Chồng cô ta đi làm nhiệm vụ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về. Vừa nãy còn chạy đến doanh trại hỏi thăm tin tức của anh ta. Tôi thấy cô ta về khu gia đình rồi mới đến báo cô.”

Trương Vi Vi nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:

“Thật là tình cảm sâu đậm, lo đến mức không đi làm nổi cơ đấy.”

Lý Kiều Kiều bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường:

“Ai mà chẳng biết chứ. Cứ như thể chỉ có chồng cô ta là đi làm nhiệm vụ thôi ấy.”

Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một chiến sĩ bước vào trạm xá, Dương Khang cùng anh ta tiến về phía phòng khám.

Trương Vi Vi lập tức hạ giọng, nói nhanh:

“Đừng nói nữa, tôi biết rồi. Cô về trước đi.”

Lý Kiều Kiều nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, biết có người sắp vào, cũng không nhiều lời nữa. Cô ta đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng như thể vừa khám bệnh xong:

“Bác sĩ Trương, tôi về trước đây.”

Dương Khang nhìn cô ta, thấy tay không cầm theo gì, liền hỏi:

“Khám xong rồi à?”

“Vâng, xong rồi.”

“Không lấy thuốc sao?”

“Không cần đâu, tôi chỉ đến hỏi chút thôi. Bác sĩ Dương cứ làm việc đi, tôi đi trước.”

Nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi trạm xá.

Ra ngoài, Lý Kiều Kiều dự định đi tìm chồng mình – Chu Phú Quý. Nhưng khi đến doanh trại hỏi thăm, cô mới biết anh ta không có ở đó. Cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng, cô đành quay về khu nhà.

Đã hai ngày rồi cô không gặp được Chu Phú Quý.

Chồng cô bắt cô phải làm lành với Tần Chiêu Chiêu, nhưng Tần Chiêu Chiêu lại tỏ thái độ không muốn hòa giải. Chu Phú Quý cứ mãi ép cô phải nhún nhường, nếu không thì dọa ly hôn.

Nghĩ đến điều này, Lý Kiều Kiều vừa giận vừa uất ức, nhưng ly hôn thì cô ta không thể chấp nhận được.

Chỉ cần Tần Chiêu Chiêu còn tồn tại, cuộc sống của cô ta sẽ không bao giờ yên ổn!
 
Back
Top Bottom