Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 10: Chương 10



Tần Chiêu Chiêu không thèm để ý đến lời Lý Kiều Kiều, ánh mắt vẫn bình thản nhìn Trương Mỹ Phượng, nhấn mạnh từng chữ:

“Chị à, chị trả lời câu hỏi của tôi đi. Đây chính là manh mối quan trọng để tìm ra con gà.”

Trương Mỹ Phượng do dự vài giây, rồi ánh mắt dần chuyển hướng sang Lý Kiều Kiều.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn cô ta.

Lý Kiều Kiều lúng túng đảo mắt nhìn quanh, giọng nói có phần gượng gạo:

"Mọi người nhìn tôi làm gì?"

Trương Mỹ Phượng khoanh tay, lạnh lùng đáp:

"Là chính cô nói với tôi rằng đã nhìn thấy con gà nhà tôi lởn vởn trước cửa nhà Tiểu Tần, đúng không?"

Lý Kiều Kiều cứng người. Mọi chuyện đã đến nước này, cô ta biết dù có chối cũng không thể lấp l**m được. Cố gắng ép xuống cảm giác bất an, cô ta hất cằm, mạnh miệng nói:

"Tôi đúng là đã thấy con gà nhà chị ở trước cửa nhà cô ấy. Tôi nói thật, có gì sai à?"

Tần Chiêu Chiêu thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Kiều Kiều:

"Nói thật thì không sao, nhưng vấn đề là chỉ có mỗi cô nhìn thấy. Vậy cô cũng có thể bị nghi ngờ. Giờ nhà tôi đã bị lục soát rồi, có lẽ cũng nên kiểm tra nhà cô xem sao. Ai mà biết được, có khi con gà đang ở nhà cô, rồi cô lại đổ tội cho tôi."

Sắc mặt Lý Kiều Kiều lập tức tái nhợt.

Cô ta không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại dám nghi ngờ mình trước mặt mọi người.

Lý Kiều Kiều nghiến răng, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

"Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có nói bậy! Cô nghĩ ai cũng như cô, tay chân không sạch sẽ à? Mọi người đừng tin cô ta! Con gà nhà Mỹ Phượng chắc chắn là do cô ta giấu đi rồi."

Những bà vợ quân nhân xung quanh không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt họ đã dần thay đổi.

Trước đó, họ vốn đã nghi ngờ Tần Chiêu Chiêu, nhưng giờ nhìn phản ứng của Lý Kiều Kiều, ai cũng thấy có gì đó không đúng. Nếu cô ta trong sạch, sao lại vội vàng phản bác như vậy?

Dương Khánh Mai lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ, trong lòng đã có kết luận.

Cô không ưa những kẻ hay đặt điều nói xấu người khác. Mà Lý Kiều Kiều, chính là loại người như vậy. Vì thế, dù sống chung trong khu gia đình, cô cũng luôn giữ khoảng cách với cô ta, tránh để mình trở thành đề tài sau lưng.

Giờ đây, mọi chuyện đã gần như sáng tỏ. Hóa ra Tần Chiêu Chiêu mời mọi người vào nhà lục soát không phải vì chấp nhận chịu oan, mà là để phản kích lại Lý Kiều Kiều.

Dương Khánh Mai khẽ gật đầu, ánh mắt có chút tán thưởng.

Cô chậm rãi lên tiếng:

"Kiều Kiều, mọi người ở đây đều tin cô. Nhưng Tiểu Tần nói cũng có lý, con gà là do chính cô nhìn thấy đầu tiên, vậy thì cô cũng có thể bị nghi ngờ. Tiểu Tần có suy nghĩ như vậy cũng không sai. Hay là cô dẫn mọi người vào nhà xem một chút đi. Nếu không có gì, Tiểu Tần cũng sẽ không còn gì để nói nữa. Cô thấy sao?"

"Không được!" Lý Kiều Kiều lập tức thốt lên, gần như theo phản xạ.

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:

"Cô lo lắng vậy, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Con gà đang ở nhà cô?"

"Không có! Nhà tôi không có con gà đó!" Lý Kiều Kiều luống cuống, giọng nói có chút run rẩy. "Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có đổ tội cho tôi! Tôi sẽ đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng, để anh ấy xử lý vụ này!"

Nói xong, cô ta lập tức quay người bỏ chạy.

Những người đứng đó đều sững sờ, nhưng chỉ một lát sau, ai cũng hiểu ra.

Cô ta vội vàng bỏ đi như vậy, rõ ràng chính là có tật giật mình.

Mà đúng là như vậy.

Con gà kia hiện đang bị nhốt trong chuồng gà nhà Lý Kiều Kiều.

Đã lâu rồi cô ta không được ăn thịt. Gà nhà mình thì không nỡ ăn, bụng lại thiếu chất. Khi thấy con gà của Trương Mỹ Phượng đi lạc vào sân, cô ta đã nảy ra ý định chiếm đoạt.

Chỉ cần đổ tội cho Tần Chiêu Chiêu, vừa có thể yên ổn giữ con gà, lại vừa khiến danh tiếng của cô thêm tệ hại.

Ai ngờ, kế hoạch này lại phản tác dụng.

Tần Chiêu Chiêu lạnh lùng nắm chặt cổ tay Lý Kiều Kiều, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt:

“Lý Kiều Kiều, cô gấp gáp như vậy chẳng phải là muốn về nhà hủy chứng cứ sao?”

Lý Kiều Kiều giật mạnh tay, cố vùng thoát, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Tần Chiêu Chiêu. Cô ta không đi được, mà nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn mọi người sẽ kéo đến nhà mình.

Cảm thấy tình thế bất lợi, Lý Kiều Kiều lập tức đổi chiến thuật. Cô ta bỗng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ầm ĩ, vẻ mặt đầy oan ức:

“Tần Chiêu Chiêu, cô đánh tôi để trả thù! Cô vốn không có tiếng tốt, bây giờ lại muốn hủy hoại danh dự của tôi. Cô thật ác độc! Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu! Cô muốn đổ tội cho tôi à? Không có cửa đâu!”

Lý Kiều Kiều khóc toáng lên, nhưng những người xung quanh không còn ai tin lời cô ta nữa.

Các chị em trong khu gia đình quân nhân đều đã hiểu rõ. Cô ta khóc lóc chẳng qua là để che giấu sự hoảng loạn mà thôi. Nếu thật sự trong sạch, sao phải sợ bị kiểm tra? Những ánh mắt xung quanh nhìn cô ta giờ đây đã tràn ngập sự khinh thường.

Tần Chiêu Chiêu khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Lý Kiều Kiều, giọng điềm nhiên:

“Lý Kiều Kiều, trò này của cô không có tác dụng đâu. Nếu tôi thực sự vu oan cho cô, chỉ cần chị Mỹ Phượng đến nhà cô kiểm tra một vòng là đủ để khiến tôi phải cúi đầu nhận sai. Nhưng tại sao cô lại phản đối kịch liệt như vậy? Hay là… con gà thực sự đang ở trong nhà cô?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 11: Chương 11



Lý Kiều Kiều rối loạn, vội vàng la lên:

“Không! Tôi không có!”

Đúng lúc đó, một tiếng quát trầm thấp vang lên, mang theo sự uy nghiêm khiến tất cả mọi người đều im bặt:

“Tần Chiêu Chiêu, cô lại đang làm gì nữa đây?”

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng.

Lục Trầm sải bước vào sân, đi bên cạnh anh là Chu doanh trưởng - Chu Phú Quý, chồng của Lý Kiều Kiều.

Vừa nhìn thấy chồng mình, Lý Kiều Kiều như tìm được cứu tinh. Cô ta lập tức đứng bật dậy, lao tới trước mặt Chu doanh trưởng, vẻ mặt đầy oan ức, nước mắt lưng tròng:

“Lục doanh trưởng, anh phải quản lý lại Tần Chiêu Chiêu đi! Cô ta trộm gà của chị Mỹ Phượng rồi đổ tội cho em! Không những thế, cô ta còn ép mọi người đến nhà em lục soát. Em không đồng ý thì cô ta đẩy em ngã xuống đất, còn giữ em lại không cho đi! Hu hu hu…”

Cô ta khóc thút thít, trông chẳng khác gì vừa bị ai ức h**p đến tột cùng.

Lục Trầm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng, giống như tiết trời tháng Chạp, rét buốt đến thấu xương.

Sáng nay, biểu hiện của Tần Chiêu Chiêu khiến anh nghĩ rằng cô thật sự đã thay đổi. Cô thậm chí còn chủ động mời anh về nhà ăn cơm trưa, một điều mà trước đây chưa từng có. Mà không hiểu sao, anh lại thực sự trở về.

Nhưng chưa kịp bước chân vào khu gia đình, anh đã nghe mấy chị em ở đó xì xào bàn tán—Tần Chiêu Chiêu lại trộm gà của Trương Mỹ Phượng, còn bị người ta bắt quả tang, bây giờ mọi người đang lục soát nhà cô.

Lúc đó, đầu anh như muốn nổ tung.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Anh đã nghĩ rằng cô hối cải, nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên tin cô.

Chu doanh trưởng đi cùng cũng lên tiếng khuyên nhủ:

“Lục doanh trưởng, cậu đừng vội nổi giận. Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng đã.”

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn không nghĩ thế.

Lúc mới gặp Tần Chiêu Chiêu, hắn từng thầm ghen tỵ với Lục Trầm. Một người đàn ông có thể cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, đúng là có phúc lớn. Nhưng sau khi nghe danh tiếng của cô, hắn mới hiểu, hóa ra chẳng có cái gì là hoàn hảo.

Lấy phải một người như Tần Chiêu Chiêu, dù có nhẫn nại đến đâu cũng phải bị cô làm cho tức điên.

Chính vì vậy, khi nghe tin, hắn lo rằng Lục Trầm sẽ không kiềm chế được cơn giận, nên mới quyết định cùng anh trở về.

Vừa bước vào sân, Chu doanh trưởng đã thấy vợ mình, Lý Kiều Kiều, đang ngồi dưới chân Tần Chiêu Chiêu khóc lóc thảm thiết.

Xung quanh, các bà vợ quân nhân vẫn còn đứng đông đủ. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn là vợ mình bị Tần Chiêu Chiêu bắt nạt.

Lý Kiều Kiều vừa chạy đến vừa kể lại sự việc, giọng nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa. Chu doanh trưởng nghe xong, trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ. Dù sao cũng là vợ mình, hắn không thể để cô ta chịu ấm ức.

Hắn tin chắc rằng Lục Trầm sẽ thay hắn đòi lại công bằng cho Lý Kiều Kiều.

Quả nhiên, không cần suy nghĩ nhiều, Lục Trầm lập tức tiến lên, không chút do dự đẩy mạnh Tần Chiêu Chiêu một cái khiến cô lảo đảo suýt ngã.

Giọng anh đầy giận dữ:

"Tần Chiêu Chiêu, cô thật sự không thể cứu vãn được nữa rồi! Hết lần này đến lần khác làm những chuyện mất mặt như vậy, cô còn có chút tự trọng nào không? Con gà cô giấu ở đâu, mau mang ra trả người ta! Cô còn dám đẩy ngã người khác, mau xin lỗi ngay lập tức!"

Tần Chiêu Chiêu đứng vững lại, trái tim bỗng nhiên đau nhói.

Lục Trầm không cần hỏi han, không cần kiểm chứng, chỉ dựa vào lời Lý Kiều Kiều mà đã vội buộc tội cô.

Cảm giác tốt đẹp duy nhất cô dành cho anh bỗng chốc tan biến.

Cơn giận trong cô bùng lên dữ dội:

"Lục Trầm, anh bị điên à? Chỉ nghe một phía mà đã đổ tội cho tôi? Anh quá đáng lắm rồi!"

Lục Trầm thấy cô phản ứng dữ dội, càng nghĩ rằng cô đang chối cãi. Trước đây, cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Giọng anh lạnh băng:

"Cô hết lần này đến lần khác phạm lỗi mà không chịu hối cải, ai mới là người quá đáng đây?"

Trương Mỹ Phượng lúc này mới hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân ban đầu đã quá bốc đồng mà vô tình khiến Tần Chiêu Chiêu chịu oan.

Thấy cô lại bị Lục Trầm trách mắng, cô không thể im lặng được nữa, lập tức bước ra chắn trước mặt Tần Chiêu Chiêu, nghiêm túc nói:

"Lục doanh trưởng, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Anh đã hiểu lầm Tiểu Tần rồi!"

Lục Trầm cau mày, nhìn cô đầy nghi hoặc.

Trương Mỹ Phượng không chần chừ, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết nào.

Cuối cùng, cô kết luận:

"Lý Kiều Kiều không muốn cho mọi người vào nhà, nên mới tự ngồi bệt xuống đất. Tiểu Tần chưa từng đẩy cô ta. Chúng tôi đều có thể làm chứng."

Những người xung quanh cũng đồng loạt gật đầu.

"Mỹ Phượng nói đều là sự thật!"

"Đúng vậy, chúng tôi đều chứng kiến. Lần này anh thật sự hiểu lầm Tiểu Tần rồi!"

Lục Trầm sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Anh không ngờ tất cả chị em trong khu gia đình lại đứng về phía Tần Chiêu Chiêu như vậy.

Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô.

Tần Chiêu Chiêu đang nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, ánh nước long lanh như sắp khóc. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.

Dáng vẻ yếu đuối nhưng đầy uất ức ấy khiến lòng anh dâng lên một nỗi hối hận mơ hồ.

Anh đã trách nhầm cô.

Anh không nên vội vàng buộc tội mà chưa phân rõ đúng sai.

Anh muốn nói lời xin lỗi, nhưng nhất thời lại không biết phải mở miệng thế nào.

Tần Chiêu Chiêu không còn để tâm đến anh nữa. Cô nhìn anh đầy thất vọng, giọng lạnh lùng:

"Lục Trầm, anh quá đáng lắm rồi. Chuyện của tôi không cần anh xen vào, tôi sẽ tự giải quyết."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 12: Chương 12



Dứt lời, cô không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa, bước thẳng đến trước mặt Chu doanh trưởng – người từ nãy đến giờ vẫn đứng im lặng quan sát.

Giọng cô dứt khoát, không chút do dự:

"Chu doanh trưởng, vừa rồi anh cũng đã nghe rõ toàn bộ sự việc. Lý Kiều Kiều luôn miệng nói tôi vu khống cô ta, nhưng khi có cơ hội để chứng minh sự trong sạch, cô ta lại không dám nhận. Vậy tôi chỉ có thể tin rằng, chính cô ta là kẻ trộm gà. Và con gà ấy đang ở nhà anh."

Lý Kiều Kiều cứ ngỡ sẽ được xem một màn kịch hay. Cô ta biết quan hệ giữa Lục doanh trưởng và Tần Chiêu Chiêu căng thẳng đến mức nào. Với tính cách của Lục Trầm, chắc chắn anh sẽ không tin lời vợ mình.

Hơn nữa, chồng cô ta cũng là doanh trưởng, cùng cấp với Lục Trầm. Chỉ cần cô ta không đồng ý cho lục soát nhà, Lục doanh trưởng cũng sẽ không vì Tần Chiêu Chiêu mà phá lệ. Như vậy, kết quả duy nhất chỉ có thể là Tần Chiêu Chiêu bị đổ oan, không cách nào gột sạch tội danh.

Nhưng ngoài dự đoán của cô ta, các chị em quân nhân lại đồng loạt đứng về phía Tần Chiêu Chiêu, còn Lục Trầm cũng không hề có ý định can thiệp như cô ta tưởng tượng.

Đột nhiên, Tần Chiêu Chiêu chuyển mục tiêu sang chồng cô ta. Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng Lý Kiều Kiều. Cô ta vội vàng kéo lấy tay chồng, giọng đầy gấp gáp:

“Phú Quý, anh đừng nghe cô ta nói bậy! Anh còn không biết em là người thế nào sao? Cô ta chỉ muốn trả thù em thôi!”

Chu doanh trưởng vốn tin tưởng vợ mình. Trong mắt hắn, Tần Chiêu Chiêu nổi tiếng là người không đứng đắn, gây chuyện khắp nơi. Cô ta không có bằng chứng gì mà đã ngang nhiên vu cáo vợ hắn trộm gà, điều này thật khó chấp nhận.

Mặc dù hắn và Lục Trầm có quan hệ tốt, nhưng hắn không thể để mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ.

Chu doanh trưởng vỗ nhẹ tay vợ, trấn an cô ta đừng lo lắng, sau đó nhìn Tần Chiêu Chiêu, trầm giọng nói:

“Nếu cô đã nghi ngờ Kiều Kiều, vậy thì cứ đến nhà tôi mà lục soát. Nhưng nếu không tìm được gì, tôi hy vọng cô sẽ xin lỗi vợ tôi. Nếu chị Mỹ Phượng đồng ý, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Tần Chiêu Chiêu không hề do dự, dứt khoát đáp:

“Không vấn đề gì. Nếu tôi vu oan cho Lý Kiều Kiều, tôi sẽ quỳ xuống nhận lỗi, từ nay về sau gọi cô ta là bà cô. Nhưng nếu tìm thấy con gà trong nhà anh, thì Lý Kiều Kiều cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, từ nay phải gọi tôi là bà cô.”

Lục Trầm nghe vậy, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Tần Chiêu Chiêu… có phải đã phát điên rồi không?

Chỉ dựa vào lời kể của Trương Mỹ Phượng, chưa thể khẳng định con gà ở trong nhà Lý Kiều Kiều. Nếu lục soát mà không tìm thấy gì, thì người mất mặt chẳng phải chính là Tần Chiêu Chiêu sao?

Anh trầm giọng nhắc nhở:

“Tần Chiêu Chiêu, cô nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Tần Chiêu Chiêu lạnh lùng lườm anh một cái, giọng đầy xa cách:

“Chuyện của tôi không cần anh lo.”

Lục Trầm bỗng chốc nghẹn lời.

Anh không tức giận, chỉ cảm thấy hơi bối rối. Vì rõ ràng, sáng nay chính anh đã trách oan cô.

Chu doanh trưởng nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy kiên quyết, lại thấy vợ mình mặt mày tái mét, bỗng nhiên có chút dao động.

Lẽ nào… hắn đã đánh giá sai?

Nhưng lời đã nói ra, không còn đường lui.

“Được! Tôi đồng ý! Đi theo tôi!”

Mọi người trong khu gia đình quân nhân vốn đã biết rõ con gà chắc chắn ở nhà Lý Kiều Kiều. Nhưng ai cũng muốn tận mắt chứng kiến kết cục, nên cả đám hăm hở đi theo.

Khi đến nơi, Chu doanh trưởng đẩy cửa sân, quay sang nói với Trương Mỹ Phượng:

“Chị Mỹ Phượng, chuồng gà nhà tôi ở góc sân. Chị cứ tự mình kiểm tra.”

Ở góc tây nam của sân, một chiếc chuồng gà bằng gỗ đơn sơ hiện ra trước mắt mọi người.

Khu gia đình quân nhân chỉ có mười sáu hộ, chia thành hai dãy nhà trước và sau. Nhà nào cũng có một chiếc chuồng gà nhỏ như vậy.

Tần Chiêu Chiêu sống ở dãy trước, còn nhà Lý Kiều Kiều nằm ở dãy sau.

Lần này, Trương Mỹ Phượng không còn chút do dự nào. Cô đã chắc chắn rằng con gà mất tích của mình phần lớn đang ở ngay trong chuồng gà nhà Lý Kiều Kiều. Không chần chừ thêm, cô bước thẳng đến đó.

Quả nhiên, con gà mái già quen thuộc của cô đang nằm gọn trong chuồng.

Lý Kiều Kiều chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Cô ta thầm cầu mong Trương Mỹ Phượng không nhớ rõ đặc điểm con gà của mình. Ban đầu, cô ta không nghĩ sự việc lại diễn biến đến mức này, vì thế chẳng buồn giấu đi mà cứ để yên trong chuồng, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi sẽ làm thịt ăn cho thỏa cơn thèm.

Bây giờ, cô ta thực sự hối hận, nhưng đã quá muộn.

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người đều dõi mắt theo Trương Mỹ Phượng, hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng.

Chỉ có Tần Chiêu Chiêu là vẫn điềm tĩnh như cũ. Cô không hề lo lắng. Nếu con gà không ở trong chuồng, nó chắc chắn vẫn còn đâu đó trong nhà. Hôm nay, dù có phải đắc tội với Chu doanh trưởng, cô cũng nhất định phải lôi con gà đó ra.

Lục Trầm lặng lẽ quan sát cô, trong lòng thoáng xao động.

Kể từ khi cô đồng ý ly hôn với anh vào tối qua, cô gái này dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Vẻ điềm tĩnh, chững chạc này trước đây anh chưa từng thấy ở cô. Trước kia, Tần Chiêu Chiêu lúc nào cũng ầm ĩ, ngang ngược và cố chấp. Cô không giỏi ăn nói, cũng không khéo léo trong cách cư xử, gặp chuyện gì cũng chỉ biết lớn tiếng cãi vã. Nhưng hôm nay, cô bình tĩnh, lý trí đối mặt với vấn đề, không còn bóng dáng của một người phụ nữ bốc đồng như trước.

Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được có ánh mắt đang dừng lại trên mình, cô quay đầu liền bắt gặp ánh nhìn của Lục Trầm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 13: Chương 13



Lục Trầm thoáng sững lại, như bị bắt quả tang, vội vàng quay đi, giả vờ tập trung vào Trương Mỹ Phượng đang đứng cạnh chuồng gà.

Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn anh, đáy mắt thoáng một tia trào phúng, rồi cũng quay lại tiếp tục theo dõi sự việc.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Trương Mỹ Phượng xác nhận con gà này đúng là của mình. Cô cúi xuống, dứt khoát bắt nó ra khỏi chuồng, giơ lên cho mọi người thấy.

Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt tái mét của Lý Kiều Kiều, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đã đỏ bừng vì bẽ bàng của Chu doanh trưởng.

“Đây chính là con gà mái già bị mất của nhà tôi.”

Chu doanh trưởng lập tức quay sang vợ mình, ánh mắt tràn đầy thất vọng:

“Lý Kiều Kiều, chuyện này là thế nào?”

Lý Kiều Kiều không dám thừa nhận, vẫn cố cãi:

“Đó là gà nhà tôi, không phải của chị!”

Lời nói dối trắng trợn của cô ta khiến Trương Mỹ Phượng tức giận đến bật cười.

Cô ta không những trộm gà mà còn ngang nhiên đổ vạ cho người khác. Nếu chỉ đơn thuần là chuyện ăn cắp, có lẽ Trương Mỹ Phượng còn có thể bỏ qua. Nhưng việc lợi dụng cô để bôi nhọ Tần Chiêu Chiêu lại là điều cô không thể chấp nhận.

Trương Mỹ Phượng bước đến trước mặt mọi người, giơ con gà lên, giọng đầy chắc chắn:

“Con gà này có dấu hiệu đặc biệt. Mỏ của nó một nửa màu đen, một nửa màu vàng, còn bị lác một bên mắt. Các chị em trong khu gia đình đều biết nhà tôi có một con gà như thế này.”

Những người xung quanh gật đầu lia lịa. Ai cũng biết con gà mái già bị lác mắt của Trương Mỹ Phượng.

Bây giờ, dù Lý Kiều Kiều có chối cãi thế nào cũng vô ích.

Bầu không khí yên lặng đến mức ngột ngạt. Ai nấy đều cảm thấy xấu hổ thay cô ta.

Trộm gà rồi đổ vạ cho người khác, loại hành vi này thực sự không thể chấp nhận được.

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, ai nấy đều khẳng định con gà kia chính là của Trương Mỹ Phượng. Không khí xung quanh tràn ngập sự phẫn nộ, còn ánh mắt nhìn Lý Kiều Kiều thì đầy khinh bỉ.

Chu doanh trưởng đứng đó, sắc mặt trắng bệch, cảm giác như bị ai đẩy xuống vực sâu không đáy. Hắn không ngờ người vợ mà mình luôn yêu chiều lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Việc này không chỉ khiến hắn mất mặt trước đồng đội mà còn làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của hắn.

Cơn giận bùng lên, hắn giơ tay tát mạnh vào mặt Lý Kiều Kiều, giọng đầy tức giận:

“Lý Kiều Kiều! Tôi có bao giờ để cô thiếu ăn thiếu mặc không? Cô lại dám làm cái chuyện nhục nhã này? Cô khiến tôi quá thất vọng!”

Lý Kiều Kiều bị cú tát mạnh đến mức ngã xuống đất. Cô ta ôm lấy mặt, kinh hãi nhìn chồng mình, không thể tin nổi:

“Chu Phú Quý! Anh dám đánh tôi sao? Anh vì con tiện nhân Tần Chiêu Chiêu mà đánh tôi à?”

Chu doanh trưởng càng giận dữ hơn:

“Cô đáng bị đánh!”

Dứt lời, hắn quay sang Trương Mỹ Phượng, cúi đầu xin lỗi:

“Chị dâu, tôi thật sự không ngờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy. Tôi thay mặt cô ta xin lỗi chị.”

Trương Mỹ Phượng cũng không trách hắn, vì chuyện này vốn không liên quan đến Chu doanh trưởng. Nghe hắn nói vậy, cô liền đáp:

“Doanh trưởng, anh không cần xin lỗi tôi. Nhưng Lý Kiều Kiều phải xin lỗi Tiểu Tần. Cô ta không chỉ trộm gà mà còn cố tình đổ tội lên đầu Tiểu Tần, bôi nhọ danh dự của cô ấy. Là phụ nữ với nhau, vậy mà cô ta lại hành xử ác độc đến mức này. Anh về sau nhất định phải quản lý cô ta cho chặt.”

Chu doanh trưởng gật đầu, giọng đầy lúng túng:

“Chị nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ quản lý cô ta nghiêm hơn.”

Hắn quay lại nhìn vợ mình, ánh mắt lạnh lùng:

“Lý Kiều Kiều, còn không mau xin lỗi chị dâu?”

Lý Kiều Kiều bị chồng đánh, trong lòng đã đầy ấm ức, giờ lại bị ép phải xin lỗi Tần Chiêu Chiêu trước mặt bao nhiêu chị em trong khu, cô ta không thể nào chịu nổi.

Cô ta cắn môi, lắc đầu, bướng bỉnh nói:

“Tôi không!”

Chu doanh trưởng nghiến răng, giọng nói lạnh như băng:

“Nếu cô không xin lỗi, chúng ta ly hôn.”

Hai chữ "ly hôn" như sét đánh ngang tai, khiến Lý Kiều Kiều lập tức cứng đờ.

Cô ta hoảng sợ nhìn chồng. Đây là lần đầu tiên hắn nói đến chuyện ly hôn, hơn nữa trong mắt hắn không hề có chút do dự nào.

Cuộc hôn nhân này là niềm tự hào lớn nhất của cô ta. Gia đình cô ta ai cũng ghen tị vì cô có thể lấy được một doanh trưởng. Chu Phú Quý lại rất cưng chiều vợ, khiến cô ta luôn tự hào khoe khoang với mọi người. Nếu ly hôn, cô ta còn biết tìm đâu ra một người đàn ông tốt như vậy?

Nghĩ đến đó, cô ta không cam tâm, nhưng cũng không dám cứng đầu thêm nữa.

Cắn răng, cô ta miễn cưỡng đứng dậy, quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy gượng ép:

“Tần Chiêu Chiêu, tôi xin lỗi.”

Nhưng Tần Chiêu Chiêu không hề có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Cô nhìn sang Chu doanh trưởng, nhắc nhở:

“Phó doanh trưởng, lúc nãy chúng ta đã giao kèo như thế nào?”

Chu doanh trưởng lập tức quay lại nhìn vợ mình, giọng nghiêm nghị:

“Quỳ xuống, gọi là bà cô.”

Lý Kiều Kiều siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy căm hận. Bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi Tần Chiêu Chiêu? Cô ta không đời nào chấp nhận!

Cô ta nhìn sang Lục Trầm, giọng nghẹn ngào cầu xin:

“Lục doanh trưởng, anh với chồng tôi là đồng đội, anh không thể để Tần Chiêu Chiêu làm nhục tôi như vậy!”

Tần Chiêu Chiêu khẽ cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt:

“Chuyện giữa tôi và cô, không liên quan gì đến chồng tôi hay chồng cô. Khi cô định hại tôi, cô đã phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả rồi chứ.”

Lý Kiều Kiều vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tiếp tục nhìn Lục Trầm, mong anh sẽ lên tiếng giúp mình.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 14: Chương 14



Nhưng Lục Trầm chỉ thản nhiên đáp:

“Vợ tôi nói đúng. Đây là chuyện giữa cô và cô ấy, không liên quan gì đến tôi hay Chu doanh trưởng. Đã chấp nhận cược thì phải chịu thua, cô nên làm những gì cần làm.”

Tần Chiêu Chiêu sững người. Cô không thể tin vào tai mình—Lục Trầm vừa gọi cô là "vợ"?

Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Từ khi kết hôn đến giờ, hai từ này chưa bao giờ được thốt ra từ miệng anh. Anh luôn xa cách, lạnh nhạt, chưa từng thật lòng xem cô là vợ. Nhưng giờ đây, giữa bao nhiêu người, anh lại nói ra một cách tự nhiên như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dò xét đầy khó hiểu.

Lục Trầm dường như cũng nhận ra điều này. Anh hơi ngượng ngùng, tránh ánh mắt cô, không dám nhìn thẳng.

Chính anh cũng thấy bối rối. Hai từ ấy sao lại dễ dàng buột miệng như vậy? Anh không biết tại sao mình lại nói như thế, chỉ biết rằng khi thấy cô bị người ta vu oan, khi thấy cô rơi nước mắt, anh đã không thể kiềm chế mà lên tiếng bảo vệ cô.

Lý Kiều Kiều cũng sững sờ.

Chồng cô ta từng nói rằng Lục Trầm đã viết đơn xin ly hôn, quan hệ giữa hai người chưa bao giờ êm ấm, vậy mà giờ đây anh lại gọi Tần Chiêu Chiêu là "vợ"?

Hy vọng duy nhất của cô ta đã tan thành mây khói.

Giờ đây, cô ta chỉ còn biết chấp nhận số phận.

Không còn đường lui, Lý Kiều Kiều quỳ phịch xuống trước mặt Tần Chiêu Chiêu, giọng run rẩy:

"Bà cô, tôi xin lỗi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ta, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một chút hả hê.

Cô không chủ động ép buộc, nhưng cuối cùng Lý Kiều Kiều vẫn phải quỳ xuống trước mặt cô để nhận lỗi.

Dù lời xin lỗi ấy không xuất phát từ chân tâm, nhưng chỉ cần cô ta phải chịu nhục nhã như thế này trước mặt bao nhiêu người, xem như cô đã đòi lại công bằng cho bản thân.

Dù sao, không bao lâu nữa cô cũng sẽ ly hôn với Lục Trầm và rời khỏi nơi này. Cô chẳng còn vướng bận gì.

Lý Kiều Kiều hôm nay đã tự tay đào hố chôn danh dự của mình, từ nay về sau, chẳng ai trong khu gia đình này còn tin tưởng cô ta nữa.

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi cười nhạt:

"Cô đứng dậy đi, bà cô đây tha thứ cho cô rồi."

Lý Kiều Kiều siết chặt tay, trong lòng đầy uất ức.

Cô ta bị Tần Chiêu Chiêu làm nhục, chồng cô ta lại chỉ đứng nhìn, chẳng hề lên tiếng bênh vực. Cảm giác tủi thân như nhấn chìm cô ta, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cô ta bật khóc, quay người chạy thẳng vào nhà, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.

Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại.

Các chị em trong khu gia đình lần lượt ra về, nhưng ánh mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu đã khác trước.

Nếu như trước đây họ luôn giữ khoảng cách với cô, thì giờ đây, họ thực sự bắt đầu chấp nhận cô.

"Tiểu Tần, hôm nay cô xử lý rất tốt. Tôi rất thích những cô gái có tính cách như cô. Sau này rảnh rỗi hãy đến nhà tôi chơi nhé," vợ của Lữ trưởng Tôn, Lý Khánh Mai, nắm tay cô cười nói.

"Đúng đấy, đi lại nhiều hơn sẽ không thấy cô đơn."

Những lời nói ấm áp này khiến trái tim Tần Chiêu Chiêu trở nên nhẹ nhõm.

Cuối cùng, cô cũng thay đổi được cách nhìn của mọi người, giúp nguyên chủ lấy lại danh dự.

Sau khi ly hôn với Lục Trầm, cô có thể yên tâm rời đi mà không còn tiếc nuối gì.

Còn về Lục Trầm, cô cũng chẳng cần để tâm đến anh nữa.

Dù cô có làm tốt đến đâu, những chuyện trước đây nguyên chủ đã làm vẫn in sâu trong lòng anh, trở thành một vết hằn không thể xóa nhòa. Thành kiến ấy sẽ không dễ dàng thay đổi chỉ trong một hai ngày.

Tần Chiêu Chiêu không còn thời gian để lãng phí với Lục Trầm. Anh nghĩ sao cũng được, cô không quan tâm nữa. Dù sao sau khi ly hôn, cô sẽ rời đi. Có thể cả đời này, hai người cũng chẳng gặp lại. Vậy thì ấn tượng tốt hay xấu có còn ý nghĩa gì đâu?

Cô chỉ cần làm tốt mọi việc của mình và chờ đợi một cuộc ly hôn trong bình lặng.

Lục Trầm không hề biết rằng, trong lòng Tần Chiêu Chiêu, anh đã hoàn toàn sụp đổ. Sau khi tiễn khách, chỉ còn lại anh và Chu Phú Quý đứng trước cửa nói chuyện.

"Phú Quý, chuyện giữa phụ nữ với nhau cứ để họ tự giải quyết. Tôi không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta."

Chu Phú Quý cười xòa, vỗ vai anh: "Cậu nói gì vậy? Chúng ta là đồng đội, vào sinh ra tử cùng nhau, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà lại xa cách? Nếu vậy, hai chữ 'đồng đội' chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người bị tổn thương là vợ cậu, tôi thay mặt Kiều Kiều xin lỗi cô ấy. Hy vọng hai người họ có thể giảng hòa."

Nghe vậy, Lục Trầm gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm phần nào. Anh cười đáp: "Được, tôi sẽ nói lại với cô ấy. Cậu cũng nên bảo vợ mình chú ý lời ăn tiếng nói. Tôi về đây."

Trở về nhà, vừa bước vào sân, Lục Trầm đã thấy quần áo, giày dép phơi đầy, sân cũng được quét dọn sạch sẽ.

Tần Chiêu Chiêu đang bưng một thúng gạo từ trong nhà đi ra. Vì bị Lý Kiều Kiều làm phiền nên cô chưa kịp nấu cơm. Giờ đã là giữa trưa, bụng cô đói đến mức kêu réo.

Lục Trầm cũng đã về, vậy nên cô quyết định nấu nhiều hơn một chút. Dù sao trong nhà, mọi thứ đều do anh mang về. Nếu anh ăn thì tốt, không ăn cũng chẳng sao.

Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy Lục Trầm đi tới. Cô không thèm nhìn anh, giọng điệu dửng dưng:

"Tôi nấu đủ cho hai người. Anh có ăn ở nhà không?"

Lục Trầm sững người. Trước đây, mỗi lần anh về, Tần Chiêu Chiêu đều vui vẻ, ríu rít quấn lấy anh. Thậm chí có lúc anh còn cảm thấy phiền, chỉ muốn tránh xa cô một chút.

Thế nhưng hôm nay, cô lại thờ ơ, giữ khoảng cách rõ rệt. Lẽ ra đây là điều anh mong muốn, vậy mà không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy là lạ.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 15: Chương 15



Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, Lục Trầm bỗng thấy mất mát.

Tần Chiêu Chiêu thấy anh mãi không trả lời, cau mày quay lại: "Tôi hỏi anh đấy?"

Anh chợt bừng tỉnh: "Giờ này chắc căng tin hết cơm rồi. Tôi ăn ở nhà."

Tần Chiêu Chiêu không nói gì, chỉ liếc anh một cái rồi bình thản bảo:

"Thời gian không còn nhiều, tôi sợ không kịp. Anh nhóm lửa đi, tôi nấu cơm."

Lục Trầm không nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn đi vào bếp. Là lính, chuyện nhóm lửa với anh dễ như trở bàn tay.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh thành thạo nhóm lửa, trong lòng bất giác thoáng suy nghĩ: Không lẽ hôm nay hắn bị sao vậy?

Nhưng rồi cô lắc đầu, cười nhạt.

"Suy nghĩ nhiều làm gì. Hắn thế nào thì liên quan gì đến mình?"

Lửa đã nhóm, Tần Chiêu Chiêu cũng vừa vo xong gạo.

Cô nhẹ nhàng đổ gạo vào nồi, thêm nước ngập khoảng một đốt ngón tay, sau đó đậy nắp lại rồi dặn Lục Trầm:

"Anh nhớ giữ lửa đều nhé, nếu không cơm sẽ không ngon đâu."

Chưa kịp nghe câu trả lời, cô đã cầm lấy rổ khoai tây, bước ra ngoài.

Lục Trầm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, biết rằng cô vẫn còn giận. Chuyện ban nãy, anh thực sự sai rồi. Không suy xét kỹ đã vội vàng hiểu lầm cô, thậm chí còn đẩy cô ra. Nếu là anh, anh cũng sẽ giận.

Anh không phải người cố chấp, đã biết lỗi thì nhận. Dù chưa nói lời xin lỗi, nhưng anh cũng đã đứng ra bảo vệ cô rồi.

Ngoài hiên, Tần Chiêu Chiêu chăm chú gọt khoai tây.

Cô nói không để tâm, nhưng thực chất trong lòng vẫn còn ấm ức. Càng nghĩ càng tức, lưỡi dao trên tay cũng vô thức di chuyển nhanh hơn.

Gọt xong, cô mang khoai vào bếp, cẩn thận thái thành từng sợi mảnh. Lục Trầm liếc nhìn, bất giác ngạc nhiên—tay nghề của cô thậm chí còn khéo léo hơn cả đầu bếp trong căng tin. Trước đây, anh chưa từng biết cô có thể làm bếp giỏi như vậy.

Nhưng dường như... cô không còn là Tần Chiêu Chiêu của ngày trước nữa.

Không khí trong bếp yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng dao chạm thớt.

Lục Trầm muốn nói gì đó để phá tan sự ngượng ngùng, nhưng nghĩ mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành tiếp tục im lặng. Anh chưa bao giờ mong cô nói nhiều như lúc này—dù là những chuyện vặt vãnh cũng được.

Sau khi thái xong khoai, Tần Chiêu Chiêu lấy một chiếc bát lớn, đổ nước vào rửa sạch, đồng thời cắt thêm ít hành lá, ớt khô và hai tép tỏi.

Thấy cô đã chuẩn bị xong, Lục Trầm nhanh tay đốt nóng chảo.

Tần Chiêu Chiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ đổ dầu vào chảo, thêm hành lá, tỏi, muối và ớt khô phi thơm. Hương thơm cay nồng lan tỏa khắp căn bếp.

Khi dầu sôi nóng, cô trút khoai tây vào, đảo nhanh tay vài lượt rồi thêm một ít giấm. Cách này giúp khoai giữ được độ giòn, không bị mềm nhũn.

Lửa bập bùng phản chiếu bóng hai người trên bức tường bếp.

Tần Chiêu Chiêu tiếp tục đảo khoai tây đều tay, chờ đến khi chín tới, cô mới rắc một chút bột ngọt, rồi tắt bếp, nhanh chóng trút ra đĩa. Một đĩa khoai tây chua cay hấp dẫn đã hoàn thành.

Cô không nghỉ tay mà ngay lập tức đổ một gáo nước vào chảo nóng, dùng bàn chải cọ rửa sạch. Động tác thuần thục như thể đã làm hàng trăm lần.

Mùi thơm của cơm chín hòa quyện cùng hương vị của món ăn, tạo nên một không gian ấm áp lạ thường.

Tần Chiêu Chiêu mở nắp nồi cơm, thấy cơm đã chín tới, hạt gạo nở đều, mềm dẻo.

Cô nhìn Lục Trầm, giọng nói lần đầu tiên vang lên kể từ khi bắt đầu nấu ăn:

"Tắt lửa đi, cơm chín rồi."

Lục Trầm không nói gì, chỉ lẳng lặng làm theo, dùng tro củi dập lửa trong bếp.

Tần Chiêu Chiêu bưng đĩa khoai tây và nồi cơm ra phòng khách, rồi quay lại múc thêm cơm.

Khi trở lại, cô thấy Lục Trầm đã tự mình múc một bát cơm đầy.

"Đưa bát đây cho tôi." Cô chìa tay ra. "Anh đi rửa tay trước đi rồi ăn cơm."

Lục Trầm ngập ngừng một chút rồi đưa bát cơm cho cô, sau đó xoay người ra phía ngoài rửa tay.

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng chia cơm vào hai bát nhỏ, chuẩn bị thêm đôi đũa, rồi mang tất cả ra phòng khách.

Lục Trầm đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô bận rộn dọn bữa. Một cảm giác đặc biệt dâng lên trong lòng—đây mới thực sự giống một ngôi nhà.

Hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.

Thứ cảm giác này, khiến anh thấy ấm lòng.

Khóe môi Lục Trầm khẽ nhếch lên, anh bước tới giếng nước, múc một gáo nước lạnh đổ vào chậu, rửa tay sạch sẽ rồi mới quay vào bàn ăn.

Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ múc cơm từ chiếc bát lớn sang hai bát sứ trắng nhỏ, đặt một phần trước mặt Lục Trầm, kèm theo đôi đũa.

"Ăn đi."

Nói xong, cô không chờ phản ứng của anh mà tự cầm bát lên, bắt đầu ăn.

Lục Trầm cầm bát cơm lên, xúc một miếng đưa vào miệng. Mùi thơm của gạo lan tỏa, hạt cơm mềm dẻo vừa vặn, không quá khô cũng chẳng nhão. Anh gắp một đũa khoai tây xào, vị chua cay hòa quyện, ngon hơn hẳn những lần trước.

Người phụ nữ này rốt cuộc còn bao nhiêu điều khiến anh bất ngờ?

Hôm nay, cô bị vu oan ăn trộm gà nhưng lại xử lý mọi chuyện khéo léo đến mức các chị em trong khu gia đình quân nhân đều đứng ra bênh vực. Điều đó hoàn toàn khác với Tần Chiêu Chiêu trước kia—một người yếu đuối, chỉ biết bám lấy anh, chẳng có chủ kiến.

Ngay cả cơm cô nấu cũng khác. Anh còn nhớ lần trước khi dạy cô nấu ăn, cô đã làm hỏng không ít lương thực. Bây giờ lại có thể nấu ngon đến vậy?

Cô thật sự là Tần Chiêu Chiêu sao? Hay bị ma nhập rồi?

Tần Chiêu Chiêu không biết trong đầu Lục Trầm đang rối ren suy nghĩ điều gì. Giờ phút này, cô chỉ tập trung vào bát cơm trước mặt, ăn từng miếng một, chẳng hề để tâm đến người đối diện.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 16: Chương 16



Lục Trầm lặng lẽ ăn theo, nhưng tâm trạng có chút kỳ lạ. Tuy giọng nói của Tần Chiêu Chiêu không còn chua chát hay lạnh lùng, nhưng ánh mắt và thái độ của cô lại xa cách rõ rệt.

Cô vẫn còn giận.

Trước đây, mỗi khi giận dỗi, cô sẽ làm mình làm mẩy, chờ anh dỗ dành. Nhưng bây giờ, cô không thèm để ý đến anh nữa.

Vừa ăn, anh vừa suy nghĩ xem có cách nào làm dịu mối quan hệ giữa hai người không. Chợt nhớ đến lời Chu Phú Quý trên đường về, anh lên tiếng:

"À, vừa nãy Chu Phú Quý bảo tôi nhắn lại với cô lời xin lỗi. Hy vọng cô đừng chấp nhặt với Lý Kiều Kiều, dù sao sau này vẫn phải sống chung trong một khu."

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, dừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cô bình thản đến mức khiến người khác có cảm giác xa lạ.

"Chuyện giữa tôi và cô ta đã kết thúc rồi. Chúng ta cũng sắp kết thúc. Sau khi ly hôn, tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không còn gặp lại Lý Kiều Kiều nữa. Nên anh nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nói xong, cô lại cúi đầu, tiếp tục ăn, không hề nhìn anh thêm lần nào.

Lòng Lục Trầm bỗng trùng xuống.

Cô thực sự đồng ý ly hôn với anh rồi sao?

Đây chẳng phải điều anh vẫn luôn mong muốn ư? Trước đây, mỗi lần anh nhắc đến chuyện này, cô đều khóc lóc níu kéo, nói rằng không có anh cô sống không nổi.

Vậy mà giờ đây, cô lại bình thản chấp nhận?

Có phải thay đổi này quá nhanh không?

Trong lòng có một cảm giác khó chịu lan tràn, ngay cả cơm cũng chẳng còn thấy ngon miệng nữa.

Lục Trầm chậm rãi ăn miếng cuối cùng, rồi đặt đũa xuống, trầm giọng nói:

"Tôi ăn xong rồi."

Tần Chiêu Chiêu vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu ngắn gọn:

"Tối nay anh còn về ngủ không?"

Lục Trầm nghe cô hỏi vậy, trong lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Giọng anh trầm ổn:

"Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về. Nếu không về thì chắc là có chuyện."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu nhàn nhạt:

"Tôi biết rồi."

Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc nhìn anh dù chỉ một lần. Điều đó khiến lòng Lục Trầm có chút hụt hẫng.

Anh im lặng bước đi, nhưng vừa được hai bước, đột nhiên dừng lại. Không quay đầu, anh chậm rãi lên tiếng:

"Tôi xin lỗi... Lúc nãy chưa hiểu rõ tình hình mà đã nổi giận với cô."

Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình. Cô ngước lên, ngỡ ngàng nhìn bóng lưng anh. Đây là lần đầu tiên anh chủ động xin lỗi cô.

Cơn giận trong lòng cũng vơi đi phần nào, nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương anh gây ra đã lành. Dù sao thì, hình ảnh của anh trong lòng cô cũng không thể quay về như trước nữa.

Cô giữ giọng bình thản, nói rõ ràng từng chữ:

"Anh không cần để bụng. Chúng ta đã nói rõ sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi hy vọng trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất, cả hai có thể cư xử hòa hợp với nhau."

Lục Trầm hơi sững lại.

Cô thật sự rất nóng lòng, câu nào cũng nhắc đến chuyện ly hôn. Anh còn chưa vội đến vậy, vậy mà cô cứ như muốn nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ này.

Một cơn giận vô cớ trào lên, anh không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng bỏ đi.

Vì quay lưng lại với cô, nên Tần Chiêu Chiêu không nhìn thấy gương mặt anh thoáng vẻ giận dữ.

Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ—mình đã nói sai điều gì sao? Ít nhất anh cũng nên đáp lại một câu, đó mới là phép lịch sự tối thiểu chứ.

Nhún vai, cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, lặng lẽ thu dọn bát đũa rồi bước ra khỏi bếp.

Sân nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lòng vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.

Ở kiếp trước, cô là người tin vào chủ nghĩa duy vật, không hề tin vào ma quỷ hay thần thánh. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô.

Trong nhà không có ti vi, không radio, không điện thoại di động, thậm chí chẳng có lấy một cuốn tiểu thuyết để đọc. Mọi thứ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua từng nhành cây.

Cô thở dài. Buổi trưa nóng nực, mặt trời như một chảo lửa treo lơ lửng trên bầu trời. Ban nãy còn định đi dạo một vòng, nhưng ngẩng lên thấy nắng gắt như vậy, cô lập tức từ bỏ ý định.

Xa xa là những ngọn núi trập trùng xanh biếc.

Ánh mắt cô rơi xuống đống quần áo phơi ngoài sân. Cô chạm vào, thấy vải đã khô cong dưới cái nắng gay gắt. Nếu phơi quá lâu, vải sẽ bị bạc màu.

Quần áo của chủ nhân cũ vẫn còn rất mới, đa phần chỉ mặc một hai lần rồi cất đi, chưa từng giặt.

Cô vốn cũng là người thích ăn diện, thích mặc những bộ trang phục đẹp và chăm chút cho bản thân. Điều này, cô và nguyên chủ rất giống nhau.

Nghĩ vậy, cô gom quần áo vào nhà, đặt ngay ngắn trên giường, rồi cẩn thận gấp từng chiếc, sắp xếp vào tủ.

Sau khi gấp gọn, quần áo không còn chiếm nhiều diện tích như trước. Chiếc tủ từng chật ních giờ lại trống ra một khoảng rộng.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc giường đơn giản.

Chiếu trúc vẫn trải ngay ngắn.

Dù tối qua cô không ngủ, nhưng ban đêm ở đây nhiệt độ hạ xuống khá thấp. Không có chăn, chắc chắn sẽ lạnh lắm.

Cô khẽ siết chặt tay, cảm thấy mọi thứ vẫn còn thật xa lạ, nhưng dù sao, đây cũng là cuộc sống mới của cô rồi.

Tần Chiêu Chiêu trải một lớp nệm mỏng của quân đội lên chiếc giường đơn rộng 1m2. Không phải giường đôi. Có lẽ ngay từ đầu, Lục Trầm chưa từng nghĩ đến việc giữa họ sẽ có một kết cục khác.

Cô nhẹ nhàng phủ tấm ga trải giường màu hồng phấn in hoa mẫu đơn, một phong cách cổ điển đầy hoài niệm. Hồi bé, cô từng thấy bà nội dùng loại ga này, nên khi nhìn lại, cảm giác thân thuộc ùa về.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 17: Chương 17



Tiếp theo, cô bọc vỏ gối viền ren màu hồng, đắp tấm chăn mỏng cùng tông. Nguyên chủ hẳn là một cô gái có trái tim thiếu nữ, vẫn ôm mộng mơ dù đang sống trong một cuộc hôn nhân không như ý.

Căn phòng thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ. Suốt cả ngày cửa sổ được mở rộng, ánh nắng tràn vào, quần áo cũng đều được giặt sạch bằng xà phòng, tạo nên một mùi hương trong trẻo—mùi của nắng và xà phòng, thứ hương thơm mà cô yêu thích nhất.

Cô bước đến góc sân, lấy đôi giày đã giặt sạch và phơi ngoài bờ tường vào. Từng đôi được cô cẩn thận xếp gọn dưới gầm giường. Nếu không phải sắp rời đi, cô nhất định sẽ tự tay đóng một chiếc kệ giày. Nhìn đôi giày được xếp ngay ngắn, cô chợt nghĩ, đặt trên kệ chắc chắn sẽ gọn gàng và đẹp hơn, cũng không lo bị ẩm.

Dọn dẹp xong, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo. Trong ấm vẫn còn nước sôi cô đã đun trước đó, liền pha thêm chút nước mát vào thau sứ, dùng khăn lau người, rửa sạch mùi mồ hôi.

Thay bộ áo phông trắng cùng chân váy xếp ly xám dài ngang gối, cô nhìn vào gương. Cô gái trong gương trẻ trung, rạng rỡ, tuổi mười tám như một đóa hồng chớm nở. Một gương mặt đẹp thế này, vậy mà Lục Trầm lại không hề để tâm.

Lục Trầm trở lại đơn vị, lập tức đến Ủy ban Đoàn.

Bí thư Đoàn, Trương Đào, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thấy anh bước vào liền cười nói:

"Đúng là trùng hợp, đơn xin ly hôn của cậu đã được duyệt rồi. Tôi vừa định bảo cận vệ mang cho cậu đây."

"Nhanh vậy sao?" Lục Trầm có chút bất ngờ.

“Tất nhiên rồi. Cậu đã trình bày lý do rõ ràng, tôi cũng cho người xác minh ngay sau đó, nên đơn được phê duyệt rất nhanh. Khi nào có thời gian, cậu chỉ cần đến ký tên là có thể giải quyết xong mọi chuyện."

Lục Trầm cầm lấy tờ đơn ly hôn, nhưng cảm giác trong lòng lại nặng trĩu một cách khó hiểu.

Chỉ cần anh ký vào đây, anh và Tần Chiêu Chiêu sẽ thực sự trở thành người xa lạ. Không còn là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng chẳng còn mối liên hệ nào nữa.

Nếu là hôm qua, anh nhất định sẽ không chút do dự kéo cô ra ngay lập tức để ký giấy ly hôn. Nhưng hôm nay, anh lại có chút băn khoăn.

Bởi vì Tần Chiêu Chiêu không còn khiến anh khó chịu như trước nữa.

Nếu cô có thể tiếp tục giữ thái độ điềm tĩnh và chững chạc như hôm nay, có lẽ anh có thể cho cô một cơ hội. Hoặc cũng có thể, anh đang tự cho chính mình một cơ hội.

Dù sao, anh cũng đã 26 tuổi. Cho dù ly hôn, cha mẹ anh cũng sẽ tiếp tục thúc giục anh kết hôn lần nữa.

Thay vì rơi vào một vòng lặp rắc rối, sao anh không thử cùng Tần Chiêu Chiêu thêm một lần?

Cô mới chỉ 18, nếu ly hôn, cô sẽ trở thành một phụ nữ đã qua một đời chồng. Mà thời đại này, người ta vẫn còn đầy định kiến với phụ nữ ly hôn.

Với anh, là đàn ông thì không sao. Nhưng Tần Chiêu Chiêu mới chỉ mười tám tuổi, nếu ly hôn bây giờ, cuộc đời sau này của cô có thể sẽ bị hủy hoại.

Trương Đào nhìn Lục Trầm đang chăm chú vào tờ đơn ly hôn, gương mặt đăm chiêu, không có lấy một nụ cười. Anh không hiểu rốt cuộc Lục Trầm đang nghĩ gì.

Hôm qua, khi đến nộp đơn, Lục Trầm có vẻ sốt ruột đến mức không thể chờ thêm một giây nào. Nhưng giờ mọi việc đã xong, anh lại trông có vẻ do dự. Điều này khiến Trương Đào không khỏi tò mò.

"Lục Trầm, cậu đang suy nghĩ gì về tờ đơn ly hôn đó à?"

Lục Trầm thoáng giật mình, như vừa bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh ngập ngừng một lát rồi chậm rãi nói:

"Tôi có thể rút lại không?"

Trương Đào nhướng mày, ngạc nhiên:

"Giấy đã trao cho cậu rồi, còn muốn rút lại gì nữa?"

"Tôi muốn thu hồi đơn xin ly hôn. Tôi không muốn ly hôn nữa."

Trương Đào nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Hôm qua cậu đâu có nói vậy, sao đột nhiên lại đổi ý? Có phải sợ mọi người dị nghị không? Nếu vì lý do đó thì cậu không cần lo, vợ cậu đã vi phạm pháp luật, trong trường hợp này, ly hôn là lựa chọn đúng đắn."

Lục Trầm lắc đầu.

"Không phải đâu. Cô ấy còn trẻ, tôi muốn cho cô ấy thêm thời gian. Dù sao, hôn nhân không phải trò đùa. Ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả hai. Chỉ là... mấy ngày trước cô ấy làm tôi tức giận, tôi nóng nảy quá nên mới nộp đơn."

Nghe vậy, Trương Đào gật gù.

"Vậy là cậu đã suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. Cậu cũng không còn trẻ nữa, sống một mình trong quân đội bao năm nay cũng không dễ dàng gì. Vợ cậu còn nhỏ, gặp chuyện thì nên đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, đừng căng thẳng quá. Thay vì la mắng, cứ nói chuyện nhẹ nhàng, sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."

Lục Trầm không ngờ Bí thư Đoàn lại nói với anh những lời này, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có lý.

Anh nhìn xuống tờ đơn trên bàn, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

"Vậy tờ đơn này tôi nên xử lý thế nào?"

"Cứ giữ nó đi. Nếu sau này hai người thật sự không thể tiếp tục chung sống, cậu chỉ cần mang đơn này tới ký tên là xong."

Nghe vậy, Lục Trầm liền gấp tờ đơn lại, cẩn thận nhét vào túi áo.

"Bí thư Trương, vậy tôi xin phép về trước."

"Được, cậu cứ đi đi."

Lục Trầm rời khỏi Ủy ban Đoàn, quay về doanh trại.

Vừa vào văn phòng, anh rót một ngụm nước uống rồi lấy xe đạp xuống các tiểu đội kiểm tra tình hình huấn luyện.

Doanh trại của anh có năm tiểu đội, mỗi tiểu đội nằm cách nhau khoảng một cây số, rải rác quanh khu vực.

Thông thường, họ tập luyện vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu. Còn thứ bảy, chủ nhật thì chủ yếu dành cho việc dọn dẹp nội vụ.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 18: Chương 18



Chỉ khi nào có huấn luyện, anh mới đạp xe đi kiểm tra. Doanh trại có một chiếc xe Jeep, nhưng anh hầu như không bao giờ dùng đến nó.

Nhiệm vụ chính của đơn vị anh là tuần tra và bảo vệ đường biên giới. Phía bên kia là lãnh thổ nước khác, nơi thường xuyên xảy ra các hoạt động phi pháp như buôn lậu, vận chuyển m* t**, buôn bán người, thậm chí có cả những kẻ gây rối ở biên giới.

Vì vậy, công việc của anh không chỉ đơn thuần là huấn luyện, mà còn phải cảnh giác với những mối đe dọa từ bên ngoài.

Chưa kịp rời khỏi doanh trại, Lục Trầm đã thấy quân y Trương Vi Vi bước tới. Trên môi cô ta là một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như đã chờ sẵn từ lâu.

“Anh Lục!”

Lục Trầm nhận ra cô ta, liền mỉm cười, dừng xe đạp lại và bước xuống.

“Trương Vi Vi, cô định đi đâu vậy?”

“Tôi đang tìm anh. Còn anh thì định đi đâu thế?”

“Tôi xuống tiểu đội. Cô tìm tôi có chuyện gì à?”

Trương Vi Vi bước tới gần hơn, giọng điệu đầy mong đợi: “Bố mẹ tôi tới thăm, họ sẽ đến lúc 6 giờ tối nay. Tôi muốn nhờ anh lái xe ra đón họ.”

Doanh trại có một chiếc xe Jeep chuyên dùng để đón tiếp thân nhân binh sĩ, chuyện này không có gì khó khăn. Lục Trầm gật đầu mà không cần suy nghĩ:

“Không vấn đề gì.”

Trương Vi Vi mừng rỡ: “Tốt quá! Cảm ơn anh.”

Lục Trầm không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay lại xe đạp: “Vậy tôi đi trước đây.”

Nói xong, anh đạp xe rời đi, bóng dáng dần khuất sau con đường đất.

Trương Vi Vi đứng nhìn theo, bàn tay vô thức chạm lên má. Cô ta có thể cảm nhận được làn da mình đang nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.

Cô ta đã ở doanh trại này được một năm, và chính Lục Trầm là người lái xe đưa cô ta đến đây. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã bị thu hút bởi vẻ ngoài cương nghị và phong thái điềm tĩnh của anh.

Là một cô gái lớn lên ở phương Bắc, lần đầu đặt chân đến miền Nam, cô ta không thể thích nghi ngay với khí hậu và môi trường khác biệt. Chỉ sau hai ngày, cô ta đã bị bệnh vì không hợp nước.

Lục Trầm, với tư cách là lãnh đạo, không chỉ đến thăm cô ta mà còn mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết. Anh nói nếu cô ta có khó khăn gì, cứ nói với anh, anh sẽ giúp đỡ.

Chính sự quan tâm ấy khiến cô ta cảm động sâu sắc. Ở nơi xa lạ này, anh chính là chỗ dựa vững chắc đầu tiên mà cô ta tìm thấy.

Công việc trong trạm y tế bận rộn, còn Lục Trầm cũng có nhiệm vụ của riêng mình, nhưng mỗi khi có cơ hội, cô ta luôn tìm lý do để đến gần anh.

Lục Trầm đối xử với cô ta rất tốt. Chính vì vậy, cô ta đã nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với mình, chỉ là chưa nói ra. Cô ta quyết định chờ anh chủ động thổ lộ.

Nhưng không ngờ, sau một lần về thăm nhà, anh lại trở về với một cuộc hôn nhân đã hoàn tất.

Khi biết tin này, cô ta như bị sét đánh ngang tai. Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng ngập tràn tiếc nuối.

Cô ta trách bản thân vì sao lại do dự, vì sao không chủ động hơn. Nếu cô ta mạnh dạn bày tỏ tình cảm sớm hơn, có lẽ bây giờ người ở bên anh đã là cô ta, chứ không phải một người phụ nữ nào khác.

Nhưng dù đau lòng, cô ta vẫn cố gắng giữ khoảng cách. Là một quân y, cô ta hiểu rõ hậu quả của việc chen chân vào hôn nhân của người khác.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến khi vợ của Lục Trầm đến doanh trại.

Từ miệng của Lý Kiều Kiều, cô ta biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là sự ép buộc từ gia đình, giữa hai người không hề có tình cảm. Việc ly hôn chỉ là sớm muộn.

Lúc ấy, một tia hy vọng lại bùng lên trong lòng cô ta.

Bình thường, cô ta rất khó có cơ hội ở gần Lục Trầm. Nhưng lần này, với lý do bố mẹ đến thăm, cô ta đã tìm được cách để tiếp cận anh nhiều hơn.

Cô ta muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ suy nghĩ thật sự của anh. Nếu có thể, cô ta sẽ tìm cách khiến anh rời xa người phụ nữ kia.

Bỗng nhiên, Tần Chiêu Chiêu hắt hơi hai cái liền.

Cùng lúc đó, hai con quạ đen từ đâu bay tới, đậu trên cành cây trước cửa nhà cô rồi cất tiếng kêu chói tai.

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày. Khi còn nhỏ, bà nội cô rất ghét việc có quạ kêu trước cửa, bà luôn nói rằng đó là điềm báo chẳng lành. Mỗi lần như vậy, bà lập tức đuổi lũ quạ đi ngay.

Nghĩ đến đây, cô cũng thuận tay nhặt một viên đá dưới đất rồi ném về phía con quạ đang kêu inh ỏi. Bị dọa sợ, đôi quạ vỗ cánh bay tán loạn, tiếng kêu của chúng cũng dần xa.

Lúc này, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo bước ra khỏi nhà, trên lưng còn đeo một cái giỏ tre.

Tần Chiêu Chiêu thấy vậy liền lên tiếng chào:

"Chị dâu, chị định đi đâu thế?"

Trương Mỹ Phượng ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười thân thiện.

Bây giờ, ấn tượng của chị về Tần Chiêu Chiêu đã tốt hơn trước rất nhiều. Không chỉ vì cô từng giúp mình tìm lại con gà, mà quan trọng hơn là chị hiểu rằng những hành động trước đây của Tần Chiêu Chiêu đều có nguyên do, không phải bản chất cô ấy xấu.

Cô ấy thậm chí còn chủ động xin lỗi trước mặt mọi người, điều đó chứng tỏ cô có lòng tự trọng và biết suy nghĩ.

"Đại Hải nhà chị thèm bánh bao, nên chị ra ngoài hái ít rau dại về làm nhân."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 19: Chương 19



Nghe hai chữ "bánh bao", Tần Chiêu Chiêu lập tức thấy hứng thú. Đúng lúc cô cũng đang rảnh rỗi, liền nảy ra ý định đi hái rau cùng chị để làm bánh bao.

Trong việc nhà, quan điểm của mẹ và bà cô rất rõ ràng: Dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, để dù sống ở đâu cũng không phụ thuộc vào người khác.

Vì vậy, cô biết nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, những kỹ năng cơ bản này cô đều thành thạo.

"Chị dâu, cho em đi cùng với! Em cũng muốn hái một ít rau về làm bánh."

Trong núi này cái gì cũng thiếu, chỉ có rau dại là không bao giờ thiếu.

Trương Mỹ Phượng thấy cô nhiệt tình như vậy cũng vui vẻ gật đầu:

"Được, chị chờ em. Em vào nhà lấy rổ với xẻng đi."

Nghe chị đồng ý, Tần Chiêu Chiêu mừng rỡ, vội chạy vào nhà lấy đồ rồi nhanh chóng quay ra.

"Đi thôi, chị dâu!"

Tiểu Bảo nép vào người mẹ, len lén nhìn cô. Cậu bé từng chứng kiến Tần Chiêu Chiêu chống nạnh cãi nhau với mẹ mình nên có chút sợ hãi cô gái xinh đẹp này.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới để ý thấy gương mặt Tiểu Bảo vàng vọt, người gầy yếu, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng và tỳ vị hư tổn.

Vốn có kiến thức về y học, cô buột miệng hỏi:

"Chị dâu, Tiểu Bảo nhà chị có phải ăn nhiều mà vẫn mau đói, tiêu hóa không tốt, ngủ không ngon và hay đổ mồ hôi không?"

Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên, vội gật đầu:

"Đúng rồi! Sao em biết vậy?"

Tần Chiêu Chiêu đưa tay nhẹ nhàng vạch miệng Tiểu Bảo ra, thấy lợi cậu bé bị lở loét, lập tức hiểu ra cậu bé mắc chứng cam tích.

Đây là bệnh thường gặp ở trẻ nhỏ do ăn uống không hợp lý, thức ăn tích tụ lâu ngày trong dạ dày, sinh ra nhiệt ẩm. Nhiệt ẩm bốc lên gây lở loét khoang miệng, hoặc tạo điều kiện cho giun phát triển, dẫn đến sâu răng và các bệnh về tiêu hóa.

Nếu dùng đúng bài thuốc trị cam tích cho trẻ, bệnh sẽ nhanh chóng thuyên giảm.

Nếu không được điều trị kịp thời, đứa trẻ sẽ bị suy dinh dưỡng, chậm phát triển, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.

Tần Chiêu Chiêu không thể nói mình là bác sĩ.

Hiện tại, cô chỉ là một người vợ nhỏ sống trong khu gia đình quân nhân, nếu nói ra cũng chẳng ai tin.

Cô liền nghĩ đến những lần ở phòng khám Đông y của nhà mình kiếp trước, rồi nhẹ giọng giải thích:

“Nhà bà ngoại em ở cạnh một thầy thuốc Đông y. Em từ nhỏ đã thích sang đó chơi, xem ông ấy khám bệnh. Ông ấy có rất nhiều sách y học, rảnh rỗi em thường sang đọc, cũng học được chút ít.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì ngạc nhiên: “Thật sao? Vậy em thử nói xem, Tiểu Bảo bị bệnh gì? Có chữa được không? Liệu có ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe của nó không?”

Thấy chị lo lắng, Tần Chiêu Chiêu dịu giọng an ủi:

“Chị dâu đừng lo quá. Tiểu Bảo chỉ mắc bệnh nhỏ thôi. Chị đừng cho nó ăn trứng luộc nữa. Trứng luộc khó tiêu hóa, mà tỳ vị của nó vốn đã hư tổn, ăn vào càng dễ bị tích thực. Nếu còn tiếp tục ăn thường xuyên, bệnh sẽ nặng hơn. Tiểu Bảo bị cam tích rồi.”

Trương Mỹ Phượng nghe cô nói có lý thì càng tin tưởng hơn, sốt ruột hỏi: “Tiểu Tần, em có cách chữa không?”

Tần Chiêu Chiêu không ngờ chị lại tin tưởng mình đến vậy, nhưng trong tình cảnh hiện tại, cô không giúp gì được nhiều.

“Có cách chữa. Chỉ cần dùng hai vị thuốc hùng hoàng và đình lịch. Lấy lượng bằng nhau, tán thành bột, hòa với mỡ lợn cho tan, sau đó dùng cành hòe buộc bông vào đầu, nhúng vào thuốc nóng rồi bôi lên chỗ bị lở, mỗi ngày bôi ba lần. Đồng thời, chị cần điều chỉnh chế độ ăn cho Tiểu Bảo, thay trứng luộc bằng trứng hấp vì dễ tiêu hóa hơn. Các món khó tiêu thì nên hạn chế. Trong ba ngày sẽ thấy hiệu quả rõ rệt.”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Nhưng giờ em không có sẵn thuốc, cũng không giúp chị được. Ở khu có y vụ sở mà, chị thử đưa Tiểu Bảo đến đó khám xem sao.”

Lúc này, Trương Mỹ Phượng chỉ còn nghĩ đến con trai, chẳng còn tâm trí đi hái rau nữa. Cô ấy vội vã quyết định:

“Tiểu Tần, thật sự cảm ơn em. Chị cứ nghĩ mỗi ngày cho con ăn hai quả trứng luộc, cơm cũng ăn không ít, vậy mà nó vẫn gầy yếu. Không ngờ lại là do bệnh. Chị phải đưa nó đến y vụ sở ngay, chắc không đi hái rau được rồi.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: “Ừ, con cái quan trọng hơn mà.”

Trương Mỹ Phượng chỉ về một ngọn đồi nhỏ gần đó, dặn dò:

“Ngay dưới chân đồi đó có nhiều rau dại, em tự đi hái nhé. Nhưng cẩn thận một chút, có thể có rắn rết hay bọ cạp đấy.”

“Không sao đâu, chị cứ đi đi. Lát nữa em sẽ hái nhiều một chút rồi mang về cho chị.”

“Vậy cảm ơn em trước nhé. Chị đi đây.”

Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, vội vã rời đi.

Tần Chiêu Chiêu khoác giỏ lên vai, men theo con đường nhỏ đi về phía ngọn đồi mà chị đã chỉ.

Đến nơi, cô thấy rất nhiều loại rau dại quen thuộc như rau sam, diếp cá, rau tề, mã đề, bồ công anh, hành dại, rau chân vịt, rễ cây kim ngân, cải đắng...

Nhiều loại trong số đó không chỉ là rau ăn mà còn là dược liệu quý, có thể dùng để chữa bệnh.

Cái giỏ mà Tần Chiêu Chiêu mang theo hơi nhỏ, nên cô chọn hái rau tề là chính. Loại rau này mềm, thơm, làm nhân bánh bao thì ngon không gì sánh bằng.

Ở đây, rau tề mọc xanh mướt, lá dày và mập mạp. Chẳng mấy chốc, cô đã hái đầy nửa giỏ. Sau đó, cô hái thêm một ít diếp cá. Diếp cá có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, đặc biệt thích hợp để ăn trong thời tiết nóng nực như thế này. Loại rau này có thể làm gỏi, xào, thậm chí nấu cháo đều ngon, cũng rất tốt cho Tiểu Bảo.

Cuối cùng, cô hái thêm một ít hành dại. Lúc này, người cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Trời ngày càng nóng bức, nếu ở lại lâu hơn, e rằng cô sẽ bị say nắng. Nghĩ vậy, cô quyết định quay về.

Nhưng đúng lúc vừa đứng dậy, cô bỗng phát hiện một con bọ cạp đen lớn từ khe đá bò ra, cái đuôi cong lên đầy cảnh giác.

Tần Chiêu Chiêu thầm mừng rỡ. Con bọ cạp này vừa lớn vừa béo, là thứ cực kỳ hiếm gặp.

Trong Đông y, bọ cạp hoang dã có giá trị rất cao. Cả thân nó đều có thể làm thuốc, giúp chữa các chứng co giật, đau nhức khớp, tiêu viêm, giải độc. Nếu bắt được con này mang về, chắc chắn sẽ rất hữu ích.

Nhưng hiện tại cô không có dụng cụ để bắt nó, cũng không thể dùng tay không mà liều lĩnh. Cô quyết định ghi nhớ chỗ này, lần sau sẽ quay lại bắt nó.

Con bọ cạp dường như không hề sợ người, chậm rãi bò lại gần chân cô.
 
Back
Top Bottom