Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 300: Chương 300



Trước đó, mẹ cậu ta đã gọi điện thoại qua nói rằng gia đình của Tô Trà mãi mới có cơ hội đến Bắc Kinh một lần, vừa lúc cậu ta cũng ở Bắc Kinh nên phải tiếp đón gia đình họ thật tốt.

Chương trình học năm nhất của Trầm Nghiễm đã kết thúc, trước đó cậu ta đã trở về thành phố C một chuyến, sau lại đến Bắc Kinh bởi vì cậu ta tìm được một công việc bán thời gian đó là giúp người ta dạy kèm một tháng ở Bắc Kinh, nhân dịp nghỉ hè kiếm chút tiền cũng tốt.

Thấy Trầm Nghiễm hào phóng, sảng khoái như vậy, Tô Trà cười vỗ vỗ cánh tay Trầm Nghiễm, suýt chút nữa quen miệng mà nói "Anh em tốt".

Vương Tú Mi và những người khác không có ý kiến gì về công việc của con gái họ cả, dù sao mục đích chính của họ là đến đây chơi, vả lại công việc của con gái họ quan trọng hơn, bọn họ lớn bằng này tuổi rồi cũng không cần con gái lúc nào cũng phải đi theo.

Sau khi chào tạm biệt mẹ và mọi người, Tô Trà và Trương Huy cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.

Vài phút sau, Tô Trà ngồi lên xe và lên đường đến căn cứ.

Xe chạy trên đường, Tô Trà hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thoải mái mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xe chạy càng ngày càng nhanh, cảnh vật trong mắt cô cũng bị bỏ lại phía sau.

——

Ở một góc nào đó, một người đàn ông và một người phụ nữ trông như đang thảo luận điều gì.

Vài phút sau, cả hai nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ lập tức bước ra.

Vừa đi ra ngoài, người phụ nữ đụng phải một người.

“Ai da!” Một giọng nói vang lên.

Đột nhiên bị đụng phải, Vương Tú Mi sững sờ trong chốc lát. Khi bà định thần lại, nhìn thấy hai người trước mặt thì ngay lập tức cau mày.

Nhìn hai người bọn họ, Vương Tú Mi bắt đầu suy nghĩ, sao hai người này lại đột nhiên lại chạy ra ngoài như vậy, bộ dạng này không phải tới để ăn vạ bà đó chứ?

Tô Thắng Dân ở phía sau cũng đang nghi ngờ nhìn đối phương, nhanh chóng bước lên hai bước đứng bên cạnh Vương Tú Mi.

Ngay cả Tô Bảo còn nhỏ như vậy cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, chạy về phía trước với vẻ mặt cảnh giác.

Trầm Nghiễm đi phía sau nhìn thấy động tĩnh thì lập tức ôm máy ảnh chạy lên phía trước, đầu tiên là hỏi Vương Tú Mi: "Dì, dì không sao chứ?"

"Dì không sao." Vương Tú Mi nhìn chằm chằm vào người đã va phải bà.

Người nọ tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Vương Tú Mi, ngẩng đầu lên nhìn bà sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Em cũng không có vấn đề gì, đều là do vừa rồi em đi đường không nhìn rõ phía trước, thành thật xin lỗi, chị có sao không ạ? Nếu chị có bị thương ở đâu thì chúng ta đi bệnh viện thử xem, tiền em sẽ trả."

Nghe những lời này cũng không giống như đang tống tiền người khác, tầm mắt bà đảo qua hai người, sau đó Vương Tú Mi xua tay nói: "Không sao."

Tuy nhiên, đối phương quá nhiệt tình, liên tục thuyết phục Vương Tú Mi đến bệnh viện kiểm tra thử xem nhưng Vương Tú Mi vẫn từ chối.

Có lẽ là bởi vì thái độ kiên quyết của Vương Tú Mi nên đối phương cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định đưa Vương Tú Mi đi bệnh viện, sau đó nở nụ cười chân thành và bắt đầu làm quen: "Chị, chị đến từ thành phố C đúng không? Em cảm thấy giọng điệu của chị rất chuẩn, quê hương của em cũng ở đó, trùng hợp quá, chúng ta thật sự có duyên."

Đứng trước mặt Vương Tú Mi và những người khác là một nam một nữ, mà người vừa nói chính là người phụ nữ trong số họ.

Hai người họ có diện mạo bình thường, quần áo của họ cũng bình thường, nhưng Vương Tú Mi cảm thấy thái độ lôi kéo làm quen này của đối phương có gì đó không thích hợp.

Vương Tú Mi vốn là một người hướng ngoại nhưng bà cũng không có hứng thú lôi kéo người trên đường tới trò chuyện với mình, còn không nói đến việc họ hoàn toàn không quen biết nhau, trên thực tế chỉ là những người xa lạ mà thôi.

Vì vậy Vương Tú Mi nói: "Ừm, tôi là người tỉnh Z, tỉnh bên cạnh thành phố C, có lẽ hai nơi tương đối gần nhau nên giọng điệu cũng có chút giống nhau. Ai da, thật đúng là không may, bây giờ chúng tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước đây."

Vương Tú Mi vừa nói dứt lời thì lập tức đi ngay.

Muốn dùng cái cớ cùng quê mà bắt chuyện với bà sao? Thật xin lỗi, bà không tốt đến nỗi làm theo ý muốn của đối phương đâu, chao ôi, tất cả là nói đùa đó.

Dù sao người ở đâu là do bà quyết định.

Sau đó, không đợi hai người kia kịp phản ứng, Vương Tú Mi đã đi về phía trước, Tô Thắng Dân, Tô Bảo và Trầm Nghiễm đuổi theo bà mà không nói lời nào.

Khi mọi người đã đi xa, một nam một nữ đang xấu hổ mới hồi phục lại tinh thần, biểu cảm trên mặt trông rất khó coi.

"Không phải người kia nói cho chúng ta biết những người vừa nãy là người thành phố C sao? Sao bọn họ lại nói là không phải?"

"Làm sao tôi biết. cô hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai?"

"Vậy tiền người kia đưa cho chúng ta không cần trả lại đúng không?"

"Tất nhiên là không, dù sao đối phương nói chuyện này có thành công hay không cũng không cần trả lại tiền, nhưng lần sau chúng ta cứ thử tìm cơ hội xem có thể tiếp cận những người này hay không."

"Vậy là tốt rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếng xì xầm dần dần biến mất.

Buổi tối về nhà, Vương Tú Mi thuận tiện đề cập đến hai người bà gặp ban ngày.

"Con gái, con xem hai người này có phải rất kỳ quái hay không, đụng phải mẹ cũng không tống tiền mà còn muốn đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Hơn nữa, hai người này còn nói giọng nói của mẹ rất đặc trưng, còn hỏi mẹ có phải là người thành phố C không, ý của họ là gì? Đồng hương thấy đồng hương đều nước mắt lưng tròng như vậy sao?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Nghe những lời cằn nhằn của mẹ, sắc mặt Tô Trà lập tức trở nên nghiêm túc.

Chuyện này quả thực là kỳ quái nhưng hiện tại Tô Trà cũng không xác định được tình huống này là như thế nào.

Tuy nhiên, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì nhờ Trương Huy đi kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao?

May mắn là hôm nay Vương Tú Mi hết sức cảnh giác, nếu như Vương Tú Mi tiếp xúc với đối phương nhiều hơn, đến lúc xảy ra chuyện gì thì cũng đã muộn rồi.

"Mẹ, lần sau mẹ đừng đợi con về nữa, mẹ đi ngủ sớm một chút đi, con đã ăn ở căn tin rồi, sẽ không để bản thân bị đói đâu." Hôm nay mẹ lại đợi cô đến mười một giờ nên Tô Trà mới nói như vậy.

"Không sao đâu, dù sao mẹ cũng không có việc gì làm, chờ con về mẹ cũng có thể làm một chút đồ ăn cho con." Vương Tú Mi nói.

Thấy con gái đi sớm về muộn Vương Tú Mi không biết có thể giúp gì cho cô, chờ con gái trở về rồi nấu đồ ăn cho cô ăn cũng khiến Vương Tú Mi cảm thấy rất vui rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 301: Chương 301



Hai mẹ con trò chuyện rôm rả trong phòng khách, đợi Tô Trà ăn xong, Vương Tú Mi bảo Tô Trà mau về phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhìn thấy Vương Tú Mi vào phòng, Tô Trà lạnh mặt mở cửa chính.

Cửa vừa mở ra, Trương Huy lập tức từ trong bóng tối đi tới.

“Tô Trà, đã muộn như vậy rồi mà em còn muốn đi ra ngoài sao?” Vẻ mặt Trương Huy nghi hoặc hỏi một câu.

"Không phải, anh Trương, em có chuyện muốn làm phiền anh một chút." Tô Trà nói.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, Trương Huy cũng trở nên nghiêm túc.

“Em nói đi."

"Là như thế này. Ban ngày, khi gia đình em ra ngoài đã xảy ra một chuyện..." Tô Trà thuật lại một lượt chuyện Vương Tú Mi vừa nói sau đó nói tiếp: "Em muốn nhờ anh đi điều tra chuyện này một chút, nếu không có chuyện gì thì tốt, nếu thực sự có chuyện vậy thì anh giúp em điều tra rõ rốt cuộc nguyên nhân có thể khiến đối phương tiếp cận gia đình em là gì."

Bây giờ, gia đình chính là chiếc vảy ngược của Tô Trà.

Tô Trà cũng sẽ không tức giận nếu đối phương có bất kỳ suy nghĩ nào hướng trực tiếp vào cô, nhưng nếu ai đó cố ý tiếp cận gia đình cô vì lý do nào đó, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua.

Sau khi nghe Tô Trà nói, trong lòng Trương Huy lập tức chú ý đến vấn đề này, bọn họ vốn được cấp trên cử đến để bảo vệ Tô Trà, không chỉ an toàn cá nhân của Tô Trà mà cả những người và sự việc xung quanh Tô Trà cũng cần được chú ý.

Hơn nữa, Trương Huy vừa nghe đã chắc chắn rằng chuyện này không có khả năng là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Huống chi Trương Huy cũng không loại trừ khả năng có ai đó đã nghe được tin tức, tình huống xấu nhất là có người đã biết thông tin của Tô Trà, hơn nữa còn biết rằng gia đình Tô Trà hiện giờ đang ở Bắc Kinh vì vậy bên kia đã cử người tới tiếp cận gia đình Tô Trà.

Trương Huy không chắc mục đích của đối phương là gì nhưng miễn là sự việc có liên quan đến Tô Trà anh ấy đều phải báo cáo với cấp trên của mình.

Sau khi rời khỏi chỗ của Tô Trà, Trương Huy gọi một cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại này được gọi đi, rất nhiều người đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ.

Các cuộc điện thoại khác lần lượt được gọi đi, có người suốt đêm xuất phát để bắt đầu điều tra.

Trong vòng chưa đầy hai giờ, người đàn ông và người phụ nữ ban ngày kia đã bị Bộ Quốc phòng đưa ra khỏi nhà.

Khi bị bắt, hai người vô cùng hoang mang, hơn nửa đêm bọn họ đang ngủ ngon ở nhà thì những người này lại xông vào nhà họ, sau đó không nói một lời mà trực tiếp bắt bọn họ đi.

Hai người cũng không dám phản kháng, bọn họ thấy trên tay đối phương có súng, bọn họ cũng sẽ không cho rằng đó là món đồ chơi, chỉ cần nhìn khí thế của đối phương là có thể dễ dàng nhận ra đồ trên tay kia nhất định là đồ thật.

Hai người bị đưa đến hai phòng thẩm vấn khác nhau, vì để tránh hai người thông đồng nên bọn họ sẽ bị thẩm vấn bởi những người khác nhau.

Nhìn thế trận này cả hai đều sợ c.h.ế.t khiếp, nghe thấy là vì chuyện xảy ra ban ngày nên bọn họ mới bị đưa đến đây, cả hai đều kêu to là oan uổng.

Bọn họ chỉ nhận tiền làm việc, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, sao bây giờ lại liên quan đến việc gây nguy hiểm đến cả an nguy cá nhân của nhân vật quan trọng trong nước rồi?

Hơn nữa, một nhà mà họ gặp ban ngày kia nhìn cũng không giống nhân vật quan trọng gì trong nước cả?

Trong quá trình thẩm vấn, họ được yêu cầu khai báo ai đứng đằng sau chỉ đạo họ, chuyện này làm sao họ biết được?

Nhưng hai người họ thực sự rất sợ hãi vì vậy họ đã khai ra đúng sự thật về tất cả những gì họ biết.

Sau quá trình thẩm vấn, sự việc bước đầu được làm sáng tỏ.

Người đàn ông và người phụ nữ lấy tiền để làm việc cho người khác, cụ thể làm việc cho ai còn chưa rõ, chuyện này cần phải lần theo manh mối để tiếp tục điều tra.

Trong hai ngày, sau khi lần theo manh mối, sự việc cần điều tra cuối cùng cũng được tìm ra.

Điều khiến mọi người an tâm là thông tin của Tô Trà không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng người đứng phía sau thì không ai ngờ tới.

Nhà họ Lý, Lý Bạch Lộ.

Dù sao cũng là con cái của gia đình quân nhân, bắt người tới đây cũng hơi khoa trương, một điều nữa là Lý Bạch Lộ cũng không làm gì cả, chỉ là muốn hai người kia tiếp cận với gia đình Tô Trà, tìm hiểu về gia đình và tình hình công việc của Tô Trà.

Sau khi sự việc được điều tra, không thể không khen một câu là đầu óc Lý Bạch Lộ rất thông minh, để tìm hiểu về Tô Trà mà Lý Bạch Lộ đã biến sự việc đơn giản như vậy loanh quanh lòng vòng rất nhiều lần, mục đích chỉ để ngăn mọi người không điều tra ra cô ta.

Nếu người này không phải Tô Trà mà là một cô gái bình thường thì chuyện này không gây chú ý, sẽ không có sự can thiệp của nhiều người như vậy, vì thế những chuyện này đúng là không thể tra ra Lý Bạch Lộ.

Một thời gian trước nhà họ Lý đã được điều tra, cũng không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ nhà họ Lý không biết rằng Lý Bạch Lộ lại làm một việc như vậy.

Tuy nhiên nếu có thể tùy ý tra thông tin của Tô Trà, việc này vẫn cần phải cân nhắc.

Cô ta không phạm tội, pháp luật không có biện pháp để bắt cô ta nhưng cô ta vẫn phải bị phạt cảnh cáo.

Chiều hôm đó, cha của Lý Bạch Lộ, Lý Quốc Lương, được cấp trên gọi đến nói chuyện.

Lý Quốc Lương sắc mặt ảm đạm bước ra khỏi văn phòng lãnh đạo.

Cấp trên yêu cầu ông ta tạm dừng công việc đang làm và bàn giao lại cho người khác, lúc đầu khi Lý Quốc Lương nghe được tin này, nó không khác gì một tia sét đánh ngang tai, ông ta tự thấy rằng mình không có sơ suất gì trong công việc nhưng tại sao cấp trên lại đột nhiên xử lý như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Đối với quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là bổn phận, dù không hiểu nhưng Lý Quốc Lương vẫn tuân lệnh.

Tuy nhiên, sau khi lãnh đạo của Lý Quốc Lương ẩn ý nói ông ta hãy giải quyết ổn thỏa việc trong nhà, ông ta đã lập tức phản ứng lại.

Không phải công việc của ông ta xảy ra vấn đề mà là người trong nhà ông ta đã làm chuyện gì đó khiến ông ta không thể không tạm dừng công việc.

Sau khi sự việc được điều tra rõ, Trương Huy cũng nhận được tin tức, bèn nói chuyện này với Tô Trà.

Nghe việc này điều tra ra lại có liên quan đến Lý Bạch Lộ, Tô Trà hơi kinh ngạc.

Cô và Lý Bạch Lộ mới gặp nhau có một lần mà đối phương lại cử người đến tiếp cận gia đình cô, theo Tô Trà thấy thì cô ta đúng là có bệnh.

Nhưng nếu chuyện đã xử lý xong thì Tô Trà cũng không cần lo lắng nữa, cô ở căn cứ rất bận rộn, gần đây còn không có thời gian đến viện nghiên cứu khoa học cho nên cô không có tâm tư quan tâm đến Lý Bạch Lộ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 302: Chương 302



Sân lớn nhà họ Lý.

Lý Quốc Lương trở về nhà với vẻ mặt u ám, vừa bước vào cửa đã thấy con gái mỉm cười chuẩn bị ra ngoài.

"Con đi đâu?" Lý Quốc Lương nghiêm mặt hỏi.

Nghe được Lý Quốc Lương hỏi, Lý Bạch Lộ lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nhìn vẻ mặt ảm đạm kia của cha thì trong lòng cô ta có chút sợ hãi.

Lý Quốc Lương đã nhập ngũ mấy chục năm, khí thế của ông ta mạnh mẽ đến mức khiến Lý Bạch Lộ đã không thể gần gũi người cha này từ lúc cô ta còn nhỏ, hơn nữa ngày thường ở nhà Lý Quốc Lương đối với những đứa trẻ bọn họ rất nghiêm khắc, thế hệ trẻ trong nhà không ai không sợ ông ta.

"Con ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp." Lý Bạch Lộ trả lời.

“Còn Mai Mai đâu?” Lý Quốc Lương lại hỏi.

Lý Quốc Lương có hai người con, ngoài Lý Bạch Lộ thì còn có một người con trai lớn năm nay đã 25 tuổi, hiện đang làm trong quân đội, Lý Mai Mai là con gái của anh trai Lý Quốc Lương, vì hai vợ chồng anh trai đột ngột qua đời, người già trong nhà cũng đã mất từ lâu nên Lý Quốc Lương nhận Lý Mai Mai về nuôi.

Nói tới chuyện của Lý Mai Mai, Lý Quốc Lương đúng thật là một người quan tâm đến đại cục và cũng là người có phẩm hạnh tốt.

"Cô ấy ở trên lầu."

"Tạm thời con đừng ra ngoài nữa, đi lên lầu kêu mẹ con và Mai Mai xuống dưới, cha có chuyện muốn hỏi." Lý Quốc Lương nói.

Nhìn thấy vẻ mặt của cha mình, Lý Bạch Lộ vội vàng lên lầu gọi người.

Vài phút sau, trong phòng khách.

Vẻ mặt Lý Quốc Lương xụ xuống, ba người còn lại nhìn ông ta như vậy nên không dám nói gì.

Chờ một lúc Lý Quốc Lương mới bắt đầu nói ra chuyện này.

Sắc mặt Lý Bạch Lộ thoạt nhìn trông rất bình tĩnh nhưng không ai phát hiện hai tay buông thõng bên hông của cô ta đã nắm chặt thành nắm đấm, móng tay hơi dài bấm vào lòng bàn tay truyền đến một cảm giác đau đớn.

"Quốc Lương, ông có nhầm lẫn gì không vậy, nhà chúng ta chỉ có mấy người, Bạch Lộ vẫn luôn ở nhà, có tôi thấy, có phải Mai Mai làm cái gì không? Mai Mai, nói cho dì biết, có phải con hay không?"

Mẹ của Lý Bạch Lộ, Phương Bình, ban đầu còn muốn giải thích điều gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì bà ta thấy rằng Lý Quốc Lương không thể tự nhiên nói ra chuyện này vì vậy bà ta lập tức sửa lại lời nói.

Đối với Phương Bình, Lý Mai Mai không quan trọng bằng con gái Lý Bạch Lộ của bà ta.

Sau khi nghe những lời của Phương Bình, Lý Mai Mai sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt kia của Lý Mai Mai trong mắt Phương Bình chính là có tật giật mình, mà Lý Mai Mai đúng thật có hơi chột dạ.

"Mai Mai, nói cho dì nghe con có làm gì không, con cứ nói sự thật, chúng ta đều là người một nhà, nếu có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết." Phương Bình lại nói.

"Mẹ, hai ngày trước Mai Mai đã đánh nhau với con gái nhà họ Giang, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?" Lý Bạch Lộ đột nhiên nói, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lý Mai Mai.

Lý Bạch Lộ đối diện với ánh mắt của Lý Mai Mai, cắn môi nói: "Mai Mai, ngay từ đầu giấu giếm chuyện này là sai rồi, hiện tại còn làm liên lụy đến công việc của cha, cho nên càng không thể giấu giếm chuyện này."

Những gì Lý Bạch Lộ nói rất chính đáng, nhưng trực giác trong lòng mách bảo cô ta rằng công việc của cha cô ta có thể không phải do sự cố của Lý Mai Mai, dù sao thì sự việc này cũng đã trôi qua hơn một tuần.

So với chuyện của Lý Mai Mai thì trong lòng Lý Bạch Lộ rất rõ ràng, lại liên tưởng đến tình huống xe đưa đón của Tô Trà, chuyện này càng có khả năng liên quan đến cô ta hơn.

Tuy nhiên, Lý Bạch Lộ không dám thừa nhận điều đó.

...

Vào buổi tối cùng ngày, có người nhìn thấy Lý Mai Mai ra ngoài với khuôn mặt sưng đỏ, có vẻ như cô ấy đã bị đánh.

Điều này làm cho mọi người trong khu nhà âm thầm suy đoán về chuyện này, tin tức được truyền tai nhau, mọi người sống trong khu nhà đều biết công việc của Lý Quốc Lương bị tạm dừng nên phải về nhà, nghe nói người trong nhà đã làm gì đó liên lụy đến công việc của ông ta.

Bây giờ nhìn như vậy, chẳng lẽ Lý Mai Mai đã làm điều gì?

Khi Tô Trà nghe Phó Kiều Kiều kể chuyện này qua điện thoại, nụ cười của cô xen lẫn chút giận dữ.

Hay thật, Lý Bạch Lộ quả là biết cách đùn đẩy trách nhiệm, đúng là lợi hại.

Tuy nhiên, Tô Trà lại cố tình không muốn Lý Bạch Lộ vượt qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Ai da, Tô Trà đã nói rồi, cô vốn dĩ không phải là người tốt.

Vì vậy, sau khi cúp điện thoại với Phó Kiều Kiều, Tô Trà bèn tìm Trương Huy.

"Anh Trương, hãy để cha của Lý Bạch Lộ biết chuyện này, chuyện này từ đầu nên như thế nào thì thì bây giờ nên như thế đấy, chúng ta không thể làm người không hay biết gì phải không?"

Cô không có thời gian để quan tâm đến cô ta không có nghĩa là cô sẽ đồng ý để Lý Bạch Lộ rút lui một cách an toàn như vậy.

Tô Trà Trà tỏ vẻ: Cô đúng là một tiểu tiên nữ tính toán kỹ càng!

Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chính trực. jpg

...

Trong văn phòng,

Vị lãnh đạo ngồi ở một phía bàn làm việc, đối diện là một chàng trai khoảng chừng hơn hai mươi tuổi mặc quân phục.

“Tại sao lãnh đạo lại không cho tôi tham gia nhiệm vụ lần này ạ?” Lý Hải Ba không vui hỏi, ngay trước khi xuất phát thì bị loại ra, việc này thực sự là một đả kích lớn đối với anh ấy.

Hơn nữa anh ấy tham gia thêm mấy nhiệm vụ nữa là đạt được một số chiến công nhất định, một thời gian nữa có thể được thăng chức, nhưng lúc này lại đột nhiên loại anh ấy ra, còn bắt anh ấy tạm dừng nhiệm vụ về nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Việc này là sao đây?

Lãnh đạo cũng rất cảm thông cho tâm trạng của Lý Hải Ba.

Nhưng việc này liên quan đến anh ấy, họ cũng có những suy nghĩ riêng, đã cân nhắc các yếu tố khác thậm chí mở cả cuộc họp mới đi đến quyết định này.

Biểu hiện của Lý Hải Ba trong quân ngũ không có chỗ nào để chê, nhưng việc này có ảnh hưởng quá lớn, ông cũng không có cách nào khác.

“Lý Hải Ba, tôi biết tâm trạng cậu không ổn, nhưng cậu phải làm theo lệnh, nếu cậu thực sự muốn biết nguyên nhân thì về nhà hỏi em gái Lý Bạch Lộ của cậu đã làm gì ấy.”

Bây giờ đã trực tiếp nhắc tên rồi, chắc là nhà họ Lý cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc rồi.

Gần đây nhà họ Lý bị rất nhiều cơ quan để ý, không làm gì thì không sao, nhưng nếu nhất thời nghĩ quẩn làm ra chuyện gì thì là đúng người đúng tội.

Con gái nhà họ Lý đúng là to gan lớn mật, tưởng ai mình cũng có thể tùy tiện tiếp cận rồi tùy ý điều tra, lần này thì đá phải cục sắt rồi.

Nghe nói nhà họ Lý muốn đẩy Lý Mai Mai ra chịu tội thay, nhưng có người không hài lòng với cách xử lý như vậy, phải để nhà họ Lý làm chuyện này cho ra nhẽ, như vậy mới có thể cho Lý Bạch Lộ một bài học được.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 303: Chương 303



Lý Hải Ba nghe chuyện này có liên quan đến Lý Bạch Lộ thì cũng mơ hồ, theo lý thì anh ấy là bộ đội, dù Lý Bạch Lộ có làm gì thì cũng không liên quan gì đến công việc của anh ấy.

Lý Hải Ba bị lãnh đạo nói đến khó chịu rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.

Cấp trên đã yêu cầu anh ấy về nhà nghỉ ngơi nên Lý Hải Ba về kí túc thu dọn đồ đạc về nhà.

Hai ngày sau, Lý Quốc Lương thấy đột nhiên cậu con trai lại trở về nhà, không biết nghĩ gì, vẻ mặt lại càng khó coi hơn.

“Hải Ba, sao tự nhiên con lại về vậy?”

“Cha, con cũng muốn biết lý do đây, con vốn phải tham gia nhiệm vụ, nhưng trước lúc xuất phát lại nhận được lệnh con phải rút lui, còn bảo con về nhà nghỉ ngơi.”

Lý Hải Ba nói xong thì cũng thấy có điều gì không đúng, bình thường giờ này cha anh ấy không ở nhà, sao hôm nay ông lại ở nhà mà không đi làm?

Lý Quốc Lương thở dài, nói: “Cha cũng bị đình chỉ công tác ở nhà nghỉ ngơi rồi.”

“Là do con bé Mai Mai, nó nói nó đánh nhau với con gái nhà họ Giang, chắc đã đắc tội với người ta rồi, cha tính đợi khi nào nó đi học cho nó ở nội trú luôn, không có việc gì thì không được về nhà, đến khi tốt nghiệp đại học thì tìm cho nó một công việc, sau này bớt liên lạc với nó.”

Nghe tên Lý Mai Mai, Lý Hải Ba sững sờ một lúc, sau đó nói: “Cha, chuyện này không đúng lắm, sao con nghe nói chuyện này có liên quan đến Bạch Lộ?”

“Cái gì? Có liên quan đến Bạch Lộ?” Lý Quốc Lương lập tức nhăn mày hỏi lại.

“Vâng, lãnh đạo của con nói chuyện này có liên quan đến Bạch Lộ, hơn nữa, đám con trai con gái trong khu nhà chúng ta đánh nhau cũng không phải chuyện gì lạ, chuyện này chúng ta cứ tra rõ thì tốt hơn đấy ạ.” Lý Hải Ba trả lời.

Nghe chuyện này có dính líu đến Lý Bạch Lộ, sắc mặt Lý Quốc Lương u ám, nhớ tới bộ dạng lần trước của Lý Bạch Lộ, Lý Quốc Lương nén giận.

Nếu thật sự là do Lý Bạch Lộ, vậy lần trước nó coi ông như kẻ ngốc nên mới hành động như vậy phải không?

“Lý Bạch Lộ, Lý Bạch Lộ, mày xuống đây ngay cho cha!”

Trong phòng khách, tiếng hét tức giận của Lý Quốc Lương khiến Lý Bạch Lộ ở trên tầng hai cũng phải rùng mình.

Mấy hôm nay tâm trạng cha cô ta không tốt, Lý Bạch Lộ cứ trốn ở trong phòng không ra ngoài, ai hỏi thì nói là ở trong phòng học.

Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng gọi giận dữ của cha, Lý Bạch Lộ xoắn xuýt một hồi rồi mới mở cửa bước ra.

Những người khác trong nhà cũng nghe thấy tiếng của Lý Quốc Lương, người đầu tiên đi xuống là Phương Bình, sau đó là Lý Mai Mai.

Người xuống cuối cùng là đương sự Lý Bạch Lộ.

Từ tầng hai đi xuống phòng khách, Lý Bạch Lộ đã nhìn thấy sắc mặt u ám của cha và anh trai Lý Hải Ba lại trở về một cách đột ngột.

“Cha, cha gọi con có việc gì ạ?” Lý Bạch Lộ sợ sệt hỏi.

Phương Bình đứng bên cạnh nhìn bộ dạng sợ hãi của Lý Bạch Lộ thì nói đỡ: “Quốc Lương, có gì từ từ nói, anh đừng dọa Bạch Lộ.”

“Nó mà bị anh dọa sợ, gan nó to bằng trời, em để nó tự nói xem rốt cuộc nó đã làm gì, công việc của anh bị đình chỉ cũng thôi đi bây giờ cả anh của nó cũng bị liên lụy mà phải về nhà, mày còn không chịu nói phải không? Mày muốn cả nhà này phải trả giá thay mày thì mới được đúng không? “ Lý Quốc Lương trợn mắt hung dữ nhìn Lý Bạch Lộ.

Vẻ mặt Lý Hải Ba ở bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, nói: “Bạch Lộ, em nói rõ ra xem nào, rốt cuộc em đã làm gì, nhà chúng ta đã đến nước này rồi, em cũng phải cho mọi người biết lý do chứ?”

Trong lòng Lý Bạch Lộ cũng rất hoảng, khuôn mặt vốn hồng hào giờ đã tái mét.

Cô ta không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng chuyện đến nước này cô ta vẫn không dám thừa nhận, dù c.h.ế.t cũng không thể thừa nhận.

Dù sao thì mọi người cũng không có chứng cứ về những chuyện đã xảy ra

“Cha, con không…”

Lý Bạch Lộ còn chưa nói xong, Lý Quốc Lương nghe cô ta vừa mở miệng đã định chối, tức giận cầm cái chén trà trên bàn ném Lý Bạch Lộ.

Bả vai Lý Bạch Lộ đau đớn, không cần nhìn cũng biết chỗ đó nhất định đã thâm tím rồi, cha cô làm lính đã nhiều năm, sức lực rất lớn, vừa rồi Lý Quốc Lương tức giận nên cũng không nương tay.

“Ôi, Lý Quốc Lương anh điên rồi à!” Phương Bình hét lên, bước lên trước kéo Lý Bạch Lộ ra sau mấy bước, tránh khỏi cơn thịnh nộ của Lý Quốc Lương.

“Mẹ, mẹ đừng giúp Bạch Lộ, công việc của con và cha đều vì nó mới thành ra như vậy, mẹ còn bảo vệ nó như vậy, có phải mẹ muốn con và cha mất việc, sau đó cả nhà chúng ta về quê làm ruộng mẹ mới vừa lòng đúng không?” Lý Hải Ba cũng rất tức giận, khó khăn lắm mới có được cơ hội thăng chức, lại bị Lý Bạch Lộ làm hỏng, tất cả đều mất hết rồi.

Nghe lời của con trai, Phương Bình buông lỏng bàn tay đang nắm cổ tay Lý Bạch Lộ, đấu tranh một hồi rồi nói: “Bạch Lộ, hay là… Con giải thích đi.”

Nhìn thái độ của mẹ thay đổi, Lý Bạch Lộ cảm thấy thất vọng.

Quả nhiên trong mắt mẹ của cô ta, người quan trọng nhất là cha cô ta - Lý Quốc Lương, đứng thứ hai là con trai Lý Hải Ba, sau đó mới đến cô con gái Lý Bạch Lộ này.

“Chuyện con không làm con sẽ không thừa nhận.” Lý Bạch Lộ cắn răng nén cơn đau ở bả vai, tiếp tục phủ nhận.

Chuyện này dù có đánh c.h.ế.t cô ta cũng không thừa nhận.

Lý Quốc Lương và Lý Hải Ba nhìn bộ dạng có c.h.ế.t cũng không nhận của Lý Bạch Lộ, cảm thấy cô ta đúng là hết thuốc chữa rồi.

Bầu không khí nặng nề, cuối cùng Lý Quốc Lương lên tiếng.

“Con đi thu dọn đồ đạc đi, mai cha cho người đưa con về quê.”

Nghe Lý Quốc Lương nói vậy, Lý Bạch Lộ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy sự kinh ngạc

“Cha, con vẫn còn đang đi học, con về quê thì chuyện ở trường phải làm sao?” Lý Bạch Lộ hỏi.

“Còn học hành gì nữa, con xem con đã ra thành bộ dạng gì rồi, con nghĩ con không thừa nhận là xong à, con không cần đi học nữa, về quê, bao giờ biết lỗi mới được quay về.”

Về chuyện trường học, ý của Lý Quốc Lương là cho thôi học, sau đó xem xét thái độ của cô ta thế nào sau đó mới quyết định cho cô ta đi học tiếp hay không.

Lý Quốc Lương đưa ra quyết định luôn, sau đó còn nói với Phương Bình: “Ngày mai em đến trường làm thủ tục, đặt vé tàu ngày kia cho nó.”

Ở quê có nhà có ruộng, về đó không c.h.ế.t đói được.

Lý Quốc Lương nghĩ rằng Lý Bạch Lộ ngang bướng như vậy là do quá được nuông chiều, lúc ông còn nhỏ, ở quê không được ăn no còn phải làm việc, làm gì có thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa.

“Còn nữa, em không được cho nó tiền.” Lý Quốc Lương dặn dò Phương Bình.

“Không cho tiền, anh định để nó c.h.ế.t à?”

“Không c.h.ế.t được, chút nữa anh gọi điện cho trưởng thôn bảo ông ấy đưa ít lương thực về nhà cũ, không giải thích rõ ràng chuyện này thì đừng có quay về.”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 304: Chương 304



Việc này đã được quyết định như vậy, hôm sau Lý Bạch Lộ bị đưa lên tàu hỏa về quê.

Trước khi cô ta đi, Lý Mai Mai rất lo lắng vì điều kiện ở quê thực sự rất khó khăn, nhưng Lý Bạch Lộ vẫn nhất quyết không nói lời nào.

Sau khi lên tàu hòa rồi, chen chúc trên ghế ngồi, Lý Bạch Lộ vẫn không thấy mình có gì sai.

Cô ta cũng không định làm gì Tô Trà, chỉ định điều tra xong rồi mới tính tiếp, nhưng Lý Bạch Lộ không ngờ Tô Trà lại có thân phận nhạy cảm như thế.

Chỉ mới tiếp cận Tô Trà thôi, còn chưa điều tra được gì thì đã liên lụy đến nhà họ Lý, đây là điều mà Lý Bạch Lộ không lường được.

Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Lý Bạch Lộ cũng sắp rời khỏi đây.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Lý Bạch Lộ âm thầm thề trong lòng cô ta nhất định sẽ trở lại.

Cô ta và Tô Trà, thắng làm vua thua làm giặc!

Lý Bạch Lộ bị đưa về quê, mặt khác, một nhà Tô Thắng Dân đã ở Bắc Kinh được một thời gian rồi, hai vợ chồng đang tính chuyện về quê.

Tô Trà vừa từ viện nghiên cứu khoa học trở về thì nghe tin cha mẹ muốn về quê.

“Cha, mẹ hay cha mẹ chuyển công việc làm ăn lên đây đi ạ, làm vận chuyển ở Bắc Kinh cũng tốt mà, mẹ ở trên này nuôi heo cũng được mà. “

Lên Bắc Kinh nuôi heo à? Như thế có phải hơi quá không?

Người ta lên thành phố lớn để kiếm tiền, bà lại lên để nuôi heo….

Hừm, cái này, có phải hơi thực tế rồi hay không?

Tô Trà nhìn vẻ mặt của mẹ mình là biết bà đang nghĩ gì, ngưng cười nói: “Mẹ, trên Bắc Kinh nhiều người nhưng mà cũng phải ăn thịt heo, cũng có trang trại nuôi heo, nuôi ở trung tâm thì không ổn lắm, nhưng chúng ta có thể mở trang trại ở vùng ngoại ô.”

Nghe con gái nói có thể nuôi ở heo trên thành phố, Vương Tú Mi đã bắt đầu tính toán.

Nuôi heo ở đâu mà chả như nhau, Bắc Kinh là thành phố lớn, nuôi ở đây chưa biết chừng lại tốt hơn?

Dân số đông có nghĩa là người ăn thịt heo cũng nhiều, vậy bà còn thể mở rộng quy mô trang trại nữa.

Có một hai trăm con heo đã là gì, sau này bà phải nuôi nghìn con!

Nghĩ đến đây, Vương Tú Mi bừng bừng nhiệt huyết hận không thể lập tức bắt tay vào làm, nuôi cả nghìn con heo.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải xem xét tình hình thực tế, đàn heo ở trang trại dưới quê vẫn chưa xuất chuồng được, dù có ý tưởng nhưng cũng phải bán hết heo đợt này rồi mới tính tiếp được.

“Con gái con nói cũng có lý, chuyện này để mẹ bàn với cha con đã.” Vương Tú Mi nói.

“Mẹ, mẹ còn nghĩ gì nữa, đến Bắc Kinh vẫn nuôi heo được mà, hơn nữa, không phải trước kia mẹ nói có ai ngấp nghé cha con à, cha mẹ chuyển lên Bắc Kinh, bà ta còn theo lên đây được chắc? Một mũi tên trúng hai đích, tốt thế còn gì?”

“Xì!” Vương Tú Mi bị câu nói này của con gái chọc cười, xua tay nói: “Tốt thì tốt thật nhưng mẹ vẫn phải bàn với cha con đã.”

“Mẹ, mẹ là nóc nhà chúng ta, mẹ nói chẳng nhẽ cha lại dám không theo ạ? Mẹ xem mẹ xa nhà có một xíu mà cha con cũng lẽo đẽo đi theo đấy thôi, mẹ muốn lên Bắc Kinh nuôi heo chẳng nhẽ cha lại không theo?”

“Còn nữa, mẹ là người phụ nữ thông minh nhất con từng thấy, lên Bắc Kinh mở trang trại nuôi heo nhất định sẽ giàu, heo con nào con nấy phải trăm cân rưỡi.”

“Còn nào không đủ trăm cân rưỡi thì không đáng mặt là heo Vương Tú Mi nuôi.”

Tô Trà nịnh nọt dỗ dành bà.

“Ha ha ha, con gái đừng có trêu mẹ nữa, mẹ cười đau cả bụng rồi!” Vương Tú Mi cười ra nước mắt.

Một con heo nặng những trăm cân rưỡi, đúng là dám nghĩ, một con heo nặng trăm cân đã là quá lắm rồi, trăm cân rưỡi là hơi quá rồi.

“Lạch cạch!” Tiếng mở cửa vang lên

Tô Trà và Vương Tú Mi trong phòng khách ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đồng chí Tô Thắng Dân mắt vẫn còn ngái ngủ chạy đến.

“Con gái, bà xã, hai người đang nói gì mà cười vui thế?” Tô Thắng dân ngáp một cái nói.

“Cha mau đến đây, đến đây đi ạ, mẹ con con đang nói chuyện này.” Tô Trà vẫy tay gọi ông đến.

Nhìn hành động của con gái, Tô Thắng Dân đi đến, ngồi xuống cạnh Vương Tú Mi.

“Cha, con vừa nói với mẹ chuyện cha mẹ chuyển lên Bắc Kinh, lên đây cha vẫn làm đội vận chuyển của cha bình thường, cha có thể tìm người làm cùng, cha đóng góp cổ phần, đến cuối năm thì chia lợi nhuận, mẹ con thì lên Bắc Kinh mở trang trại nuôi heo.”

“Cha, con thui thủi một mình ở Bắc Kinh đáng thương biết bao nhiêu, nửa đêm tự nhiên nhớ đến cha mẹ lại không gặp được, muốn về quê lại chẳng có thời gian” Hu hu hu, quá đáng thương!

Đối với mẹ thì dùng chiêu dỗ ngọt, đối với cha thì giả vờ đáng thương, nói chung là không cần biết dùng chiêu gì, có tác dụng là được.

Tô Thắng Dân nhìn bộ dạng đáng thương của con gái, đau lòng c.h.ế.t đi được, lập tức nói: “ Lên chứ, lên Bắc Kinh chứ gì, lên thì lên.”

Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt của Vương Tú Mi lời vừa đến miệng lại vội sửa thành, “Chuyện này mẹ con quyết định, mẹ con là nóc nhà chúng ta, tất cả đều nghe mẹ con hết.”

Nói xong, Tô Thắng Dân còn nịnh nọt nhìn đồng chí Vương Tú Mi.

“Lên thì nhất định sẽ lên, nhưng phải đợi một thời gian nữa, mẹ phải cho đàn heo này xuất chuồng đã. Còn đội vận chuyển của ba con cũng phải nói đi là đi được.”

“Vâng vâng, cha mẹ, con ở Bắc Kinh đợi cha mẹ.” Tô Trà ngọt ngào làm nũng.

Bàn chuyện xong, Tô Trà bị Vương Tú Mi đuổi về phòng đi ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân, Tô Thắng Dân nhìn nét mặt vợ mình, hỏi thăm dò.

“Bà xã, chúng ta chuyển lên đây, có đủ tiền không?”

“Không đủ, nếu lập lại đội vận chuyển của anh thì phải mất bao nhiêu tiền chứ? Dù có tìm người để mua lại xe cũ thì cũng tốn kha khá, em mở trang trại cũng mất không ít tiền, tính hết nước hết cái rồi nhưng chúng ta có ít tiền quá.”

Xe cũ thì ít nhất cũng phải hai mươi nghìn một chiếc, họ nhiều nhất cũng chỉ có một trăm hai mươi nghìn tệ, còn lâu mới đủ.

“Vậy mà em vẫn đồng ý với con?” Tô Thắng Dân hỏi tiếp.

“Em đang nghĩ hay anh không làm đội vận chuyển nữa, về nuôi heo với em? Thế thì không cần nhiều vốn!”

Tô Thắng Dân trợn to mắt, nháy mắt ngơ ra.

Cái gì cơ, nuôi heo?

Tô Thắng Dân tội nghiệp nói: Bà xã, em không thể cưỡng đoạt sự nghiệp của anh được, em thích nuôi heo, còn đội vận chuyển là tình yêu của đời anh đấy.

Đúng lúc Tô Thắng Dân đang ngơ ngác thì cửa phòng Tô Vận lại mở ra, hai vợ chồng nhìn con gái đang cầm gì đó trên tay đi đến.

“Cha mẹ, nãy con quên không nói, đây là tiền tiết kiếm của con, con đưa cha mẹ làm vốn làm ăn.”

Tô Trà vừa nói vừa đi đến, sau đó dúi quyển sổ vào tay mẹ.

Nhìn quyển sổ tiết kiệm trên tay, Vương Tú Mi lập tức muốn đưa lại cho con gái.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 305: Chương 305



“Cha mẹ cầm tiền của con sao được, cha mẹ có tiền mà…”

“Mẹ, còn biết cha mẹ không thiếu tiền nhưng cha mẹ cũng thấy đấy, con cũng chẳng có chỗ tiêu tiền, tiền cũng chỉ để đó không bằng để cha mẹ dùng? Hơn nữa, bây giờ tháng nào con cũng được phát lương, cùng lắm thì sau này cha mẹ kiếm lại được thì lại trả con.” Tô Trà cười hì hì nói, sau đó nhanh chóng quay người về phòng.

Nhìn con gái vội vàng về phòng như sợ cha mẹ đuổi theo trả lại tiền, Vương Tú Mi bật cười.

Hai vợ chồng nhìn quyển sổ trên tay, Vương Tú Mi quyết định mở ra trước.

Sau đó bà bị dãy số không trên quyển sổ tiết kiếm lóe cho mù mắt.

tệ, chục tệ, trăm tệ, nghìn tệ, mười nghìn tệ, trăm nghìn tệ!

Tô Thắng Dân dụi mắt, đưa ngón tay ra bắt đầu đếm, một số không, hai số không, ba số không, bốn số không, đúng là có bốn số không rồi còn thêm hai số ở đầu nữa, một số một và một số năm!

Một… Một trăm năm mươi nghìn tệ!

Chỗ này chỗ này, nhiều tiền quá đi!

Hai vợ chồng thấy hơi “say số”.

Hai người mơ hồ cầm quyển sổ về phòng, sau đó giấu quyển sổ dưới gối, thấy không an toàn, lại để trong tủ, nửa đêm mơ màng ngủ hai người lại bàn nhau đổi chỗ giấu…

Sáng hôm sau, Tô Thắng Dân ngủ dậy trước.

“Bà xã, bà xã, hôm qua anh mơ thấy con gái đưa cho chúng ta một trăm năm mươi nghìn tệ. Hê hê hê!”

Tô Thắng Dân lay Vương Tú Mi nói, nói xong còn cười ngốc nghếch.

Vương Tú Mi bị tiếng ông làm cho thức giấc, mở mắt nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Tô Thắng Dân, trợn trắng mắt, nói: “Không phải mơ, anh bị ngốc à?”

“Ôi, con gái đưa tiền cho chúng ta thật sao, thế quyển sổ tiết kiệm đâu, em để đâu rồi?” Tô Thắng Dân xoa tay, muốn nhìn xem quyển sổ tiết kiệm một trăm năm mươi nghìn tệ trông như thế nào.

Vương Tú Mi nghe Tô Thắng Dân nói vậy, vươn tay tìm dưới gối, thấy trống không, cơn ngái ngủ cũng bay mất sạch.

Nhìn vẻ mặt của Vương Tú Mi, lòng Tô Thắng Dân cũng hoảng.

“Sao thế?”

“Dưới gối không có?” Vương Tú Mi trả lời

“Về sau em giấu trong tủ rồi mà?”

Hai người vội vàng tìm trong tủ, cũng không có !

Lại nhớ đến ở dưới cuối giường!

Cũng không có.

Ở đây không có ở kia cũng không có tìm mãi không thấy!

Một trăm năm mươi nghìn tệ đấy, chẳng nhẽ mất rồi!

Lúc Tô Trà tỉnh lại thì nghe thấy tiếng mở tủ lục hòm ở cách vách, làm vệ sinh cá nhân xong cô gõ cửa phòng cách vách.

“Mẹ, cha mẹ làm gì thế?” Tô Trà gõ cửa hỏi.

Đợi một lúc, Tô Trà mở cửa phòng ra.

Trước mắt cô là căn phòng lộn xộn, Tô Trà hoang mang, có chuyện xảy ra thế?

“Cha, mẹ đang làm gì thế?” Tô Trà nghĩ không phải cha mẹ định mang hết đồ đạc trong nhà về quê đấy chứ?

“Không thấy sổ tiết kiệm đâu!” Tô Thắng Dân mặt như đưa đám nói.

“Do cha mẹ hết, tối hôm qua giấu mấy lần giờ quên để ở đâu rồi.”

Đồng chí Vương Tú Mi một nửa thân trên chui vào tìm kiếm ở dưới gầm giường, m.ô.n.g và chân vẫn đang chơi vơi ở ngoài lên tiếng.

“Đều do cha mẹ, tối hôm qua giấu đi giấu lại mấy lần, giờ quên mất để đâu rồi.”

Đồng chí Vương Tú Mi dưới gầm giường, m.ô.n.g ở bên ngoài còn phần thân trên vẫn đang mò mẫm dưới gầm giường.

Tô Trà vô tình nhìn qua đôi chân vẫn ở bên ngoài của mẹ, đột nhiên ánh mắt Tô Trà dừng trên túi quần của mẹ mình.

Cái góc lộ ra đó không phải là sổ tiết kiệm sao?

Cái này là “dưới chân đèn thì tối” trong truyền thuyết à?

Rõ ràng ở ngay trước mắt mà lại không thấy!

“Mẹ, cái thứ ở trong túi quần mẹ trông hơi quen nhỉ?” Tô Trà dở khóc dở cười nói.

Nghe con gái nói thế, Vương Tú Mi còn chưa chui ra ngoài rồi sờ túi quần theo bản năng.

Sờ được quyển sổ nhỏ bìa cứng, bà lấy ra, giọng nói của Vương Tú Mi từ dưới gầm giường vọng ra: “Ôi mẹ ơi, đúng thật này!”

Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, hai vợ chồng nhà này đúng là đỉnh…

“Mẹ hay là mình chui ra ngoài rồi hãy nói tiếp?” Tô Trà nhắc nhở.

“Ôi, Tô Thắng Dân, anh kéo em ra xem nào.” “Cộc” Vương Tú Mi không để ý nên bị cộc đầu.

Tô Thắng Dân vội vàng đi tới, kéo chân vợ mình sau đó mới đỡ bà dậy, hai vợ chồng nhìn quyển sổ tiết kiệm trên tay Vương Tú Mi rồi cũng thở phào một hơi.

“Con gái, con mới dậy đấy à, đợi một lát mẹ đi nấu bữa sáng cho con, sáng nay con muốn ăn gì?” Vương Tú Mi ngẩng đầu nhìn Tô Trà nói.

“Mẹ, con không ăn đâu ạ, cũng muộn rồi, con phải ra ngoài đây ạ.” Tô Trà xua tay từ chối, đúng là cô có việc phải ra ngoài, ở căn cứ còn có việc, có lẽ hai ngày này sẽ bước sang giai đoạn tiếp theo, đến lúc đó sẽ càng bận hơn nữa.

Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, Tô Trà về phòng thay đồ xong thì ra ngoài.

Tô Trà vừa mới ra khỏi nhà thì Tô Bảo dậy, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, trông y hệt đồng chí Tô Thắng Dân.

“Mẹ, tối nay con muốn ăn cháo đậu xanh, mấy hôm nay nóng quá, con bị nóng trong rồi.” Tô Bảo vừa ngáp vừa nói.

“Được, thế hôm nay ăn cháo đậu xanh, con nấu đi.” Vương Tú Mi không thèm ngẩng đầu nói.

Tô Bảo: Con làm?

Tô Bảo nhìn quanh nhà, ra thế, bữa sáng nay chị gái nó không ăn ở nhà.

“Đúng rồi, mẹ muốn ăn bánh bao với bánh quẩy, chút nữa con tranh thủ lúc ninh cháo thì ra ngoài mua cho mẹ.” Vương Tú Mi nói tiếp.

Tô Bảo nhìn mẹ mình không thèm quay đầu mà đi về phòng, thằng bé bày ra vẻ mặt cuộc đời này không còn gì tiếc nuối xuống bếp, vài phút sau ra khỏi nhà bếp, sau đó lại ra ngoài.

Hỏi thằng bé ra ngoài làm gì á, cái này còn phải nói sao, đi mua bánh bao với quẩy cho mẹ chứ còn gì nữa.

Hết cách rồi, ai bảo nó gặp phải hai vợ chồng nhà này chứ.

Mặt khác, Tô Trà đến căn cứ, xe đi vào căn cứ, Tô Trà xuống xe thì đến phòng thực nghiệm luôn.

Những người khác ở phòng thực nghiệm đều đến cả rồi, nhìn thấy Tô Trà đến thì lập tức có người đến kéo Tô Trà về chỗ mình, vừa đi vừa nói gì đó.

Một ngày làm việc nữa lại bắt đầu, gần đây Tô Trà đã quen với mọi người trong tổ dự án, trước đó mọi người đều xem Tô Trà như hậu bối, vì dù sao Tô Trà cũng chỉ xấp xỉ tuổi con của bọn họ.

Nhưng bây giờ khác rồi, họ đều đối xử với Tô Trà như truyền nhân tương lai của thầy Bành, với bộ não và tài năng này của Tô Trà, tương lai nhất định sẽ trở thành thầy Bành thứ hai.

Hơn nữa tài năng của Tô Trà không chỉ ở trên phương diện này, cô còn làm việc ở viện nghiên cứu khoa học nữa, chỉ không biết là Tô Trà sau khi tốt nghiệp thì sẽ đến chỗ thầy Bành hay đến viện nghiên cứu của Cốc Ích thôi.

Nhìn thấy Tô Trà, họ chỉ muốn nói một câu, đúng là tre già măng mọc!

“Tô Trà, em lại đây.”

Bành Trường Phong đột nhiên cất tiếng gọi. Sau khi được thầy gọi lại, cô vẫn luôn đi theo học hỏi thầy Bành, bây giờ thầy Bành cũng thích giành người với bọn họ rồi, cái gì cũng bắt Tô Trà học, cái gì không hiểu thì phải học, cái gì biết rồi, hiểu rồi thì phải thành thạo.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 306: Chương 306



Nháy mắt đã đến lúc mấy người Tô Thắng Dân phải về.

Hôm nay Tô Trà còn xin nghỉ nửa ngày để đến ga tàu tiễn bọn họ.

Ga tàu hỏa khá đông người, lần này Tô Thằng Dân và Vương Tú Mi không hề buồn bã mà ngược lại rất vui vẻ, dù sao thì họ sẽ nhanh chóng trở lại Bắc Kinh.

“Được rồi, con gái công việc của con bận rộn không cần đến tiễn cha mẹ nữa đâu, chút nữa cha mẹ tự lên tàu là được rồi.”

Vương Tú Mi nắm tay con gái, cuối cùng vẫn không kìm được nhắc nhở.

“Con gái này, dù công việc con có bận rộn nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ, mẹ đã mua rất nhiều đồ để trong nhà rồi, con phải ăn đi nhé, không để mấy nữa hết hạn lại hỏng mất, còn nữa, mẹ mang cho con ít thịt treo trong bếp cho con rồi, con không biết nấu thì mang đến nhà ăn nhờ họ nấu cho.”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi, mọi người về đến nhà thì nhớ gọi điện cho con.” Tô Trà trả lời, mẹ nói gì cũng đúng hết.

Gia đình lên ở với cô một thời gian, giờ đột nhiên lại phải về, Tô Trà có hơi không nỡ.

“Chị, em về quê sẽ nhớ chị.” Tô Bảo bên cạnh ôm một cái túi đựng mấy thứ đồ chơi nhỏ của thằng bé, nói là muốn mang về quê bán.

Bạn nhỏ Tiểu Bảo muốn làm bên trung gian kiếm ít chênh lệch, mới bao tuổi đã biết tính toán như vậy, lớn lên nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.

Tô Trà đưa tay xoa đầu Tô Bảo, cô cười nói: “Chị cũng sẽ nhớ em, học hành chăm chỉ, nếu lần sau còn để mẹ nói điểm thi cuối kỳ của em dưới tám mươi điểm, thì đến lúc em lên Bắc Kinh chị sẽ bổ túc cho em một khóa đấy.”

Mới được bao lâu đâu mà điểm đã tụt xuống dưới tám mươi rồi, tinh thần đều tập trung vào chuyện kiếm tiền hết thì sao mà được?

Trẻ con là phải uốn nắn từ nhỏ, phải học hành chăm chỉ ngày ngày tiến bộ!

Nghe chị Tô Trà nhắc đến thành tích của mình, Tô Bảo lập tức chột dạ.

Mười mấy phút sau, tàu hỏa đến, tiễn mọi người lên tàu, nhìn tàu hỏa lăn bánh, Tô Trà không khỏi rơm rớm nước mắt.

Tàu hỏa chậm chạp lăn bánh, Vương Tú Mi vẫn còn vẫy tay với Tô Trà qua cửa sổ, sau đó càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của cô…

Tiễn người nhà lên tàu hỏa xong, Tô Trà lại càng tập trung vào công việc hơn.

Đoàn tàu tu tu xình xịch đưa một nhà Vương Tú Mi về quê.

Vương Tú Mi vừa về quê liền đi xem trang trại nuôi heo.

Người trong thôn thấy Vương Tú Mi về thì lũ lượt ra hỏi chuyện.

“Ôi, Tú Mi bà đã về rồi đấy à, nghe nói bà lên tìm con gái à. Tô Trà trên Bắc Kinh thế nào rồi? Có phải con bé muốn đón ông bà lên hưởng phúc không?”

“Việc đó còn phải bàn sao, vợ chồng Tú Mi Thắng Dân đối với Tô Trà tốt như thế, Tô Trà nhất định rất hiếu thảo, mấy nữa nhất định sẽ đón họ lên cùng.”

“Có thật không vậy? Vậy Tú Mi ở Bắc Kinh có gì vui không?”

Trước những lời hỏi thăm của mọi người, Vương Tú Mi rất bình tĩnh, bây giờ trong túi bà còn giấu mấy trăm nghìn tệ của con gái, muốn lên Bắc Kinh chỉ chuyện phút mốt.

Con gái bà hiểu thảo, chuyện này còn phải bàn sao?

“Ôi, con gái tôi cũng hiếu thảo quá rồi, tôi và Thắng Dân đã bàn với nhau một thời gian nữa sẽ lên Bắc Kinh với con gái, dù sao Tô Trà ở trên Bắc Kinh một mình cũng không có ai chăm sóc.”

“Nhưng chúng tôi cũng không cần lo lắng, con bé ra ngoài là có xe đưa xe đón, ôi, tôi còn chưa nói nhỉ, con gái tôi giờ có xe ô tô, đi đâu cũng tiện, còn không mất tiền gọi xe.”

“Còn nữa con gái tôi bây giờ có lương rồi, một tháng được bao nhiêu tôi cũng không hỏi, dù sao cũng là tiền của Tô Trà, chúng tôi cũng không phải lo lắng, người làm cha làm mẹ như chúng ta chỉ mong con cái khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi.”

“À đúng rồi, chúng tôi còn chụp ảnh nữa, nào nào, mọi người xem này, đây là Thiên An Môn, hôm đó chúng tôi cùng đi xem lễ thượng cờ, hôm đó đông người lắm, lễ thượng cờ đẹp lắm.”

Nói đến khoe khoang thì Vương Tú Mi chưa thua ai bao giờ.

Người trông thôn nhìn những bức ảnh Vương Tú Mi lấy ra thì rất lạ lẫm. nhìn quảng trường Thiên An Môn tráng lệ, ai nấy đều vô cùng hâm mộ.

“Ôi, con bé Tô Trà càng ngày càng xinh, sau này phải kiếm một cậu đẹp trai mới xứng với Tô Trà được.”

“Ha ha ha, tất nhiên phải tìm một cậu đẹp trai rồi.”

Nghe lời nói ngưỡng mộ của những người xung quanh, Vương Tú Mi ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

Nhìn đi, đây là con gái bà đấy!

Không hổ là vợ chồng, Vương Tú Mi khoe khoang với mọi người trong làng, thì Tô Thắng Dân cũng khoe với mấy người trong đội vận chuyển, đến cả bạn nhỏ Tô Bảo cũng được dịp lên mặt với bạn bè.

Hê hê, trong đám trẻ thằng bé là đứa nhỏ duy nhất được đi Bắc Kinh, còn được ngồi ô tô, được ăn vịt quay Bắc Kinh, còn được ở nhà to nữa!

Ở Bắc Kinh, sau chuyện lần trước, nhà họ Lý đã kín tiếng được một thời gian rồi.

Lý Quốc Lương ở nhà thì không sao, chuyện ở quê cũng đã sắp xếp xong rồi, ông đã nói mọi người ở quê đừng chiều chuộng Lý Bạch Lộ, Lý Bạch Lộ còn phải xuống ruộng làm đồng với mọi người.

Thôn Sa Bình, Lý Bạch Lộ cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vô cùng mệt mỏi, đến cả làn da trắng của cô ta cũng bị phơi đen đi mấy tông, nhưng Lý Bạch Lô không gọi về Bắc Kinh một cuộc nào, chỉ cắn răng chịu đựng.

Cô ta càng mệt, những cảm xúc tiêu cực xấu xa dành cho Tô Trà lại càng tăng.

Sau sự việc lần trước, cuộc sống của Lý Bạch Lộ luôn bị rất nhiều người giám sát, trước khi loại trừ được mối nguy hiểm Lý Bạch Lộ này, thì cô ta sẽ bị theo dõi, cả Lý gia cũng như vậy.

Chỉ một chuyện nhỏ như vậy của Lý Bạch Lộ cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của những người đang trốn trong thôn.

Chỉ mới vài ngày mà thôn nhỏ như thôn Sa Bình đã bị người ta chú ý.

Đánh hơi được điều gì không đúng nhưng một số thế lực cũng không dám manh động, họ phải xác nhận lại thông tin rồi mới có thể vạch ra kế hoạch được.

Hơn nữa bên cạnh Lý Bạch Lộ có người giám sát, họ không dám manh động, sợ đánh rắn động có, hoặc có thể bị bại lộ, đến lúc đó thì mất cả chì lẫn chài.

Tình hình của Lý Bạch Lộ được báo cáo lên, điều này càng thu hút chú ý hơn.

Thậm chí phía Lý Quốc Lương cũng loáng thoáng nhận được tin tức, Lý Bạch Lộ c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, không chịu mở miệng, Lý Quốc Lương cũng như ngồi trên đống lửa.

Nhỡ đâu vì một mình Lý Bạch Lộ mà cả nhà họ Lý bị kéo xuống nước thì coi như xong.

Nếu nói đương sự Lý Bạch Lộ bị nhiều người theo dõi như vậy mà không có cảm giác gì thì cũng không phải, nhưng cô ta định không thèm để ý.

Tiến độ bên nhà máy Trầm Trang rất nhanh, có chip và bản vẽ thiết kế của Tô Trà nên mọi việc tiến hành rất thuận lợi.

ti vi màu vừa ra đời, Trầm Trang lập tức gọi cho Tô Trà.

Nghe tin tốt này, Tô Trà vô cùng vui vẻ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 307: Chương 307



Con đường làm giàu đang mở rộng vòng tay với cô rồi, cô, tiên nữ Tô Trà sắp bước l*n đ*nh cao cuộc đời mình rồi.

“Hay chúng ta đi ăn một bữa để chúc mừng đi, anh mời, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon.”

Nghe giọng Trầm Trang trong điện thoại, Tô Trà cười nhẹ, cuối cùng vẫn từ chối: “Ăn cơm thì thôi, tôi đang hơn bận, chuyện sau này phải nhờ anh để ý hơn mới được, chỗ tôi thực sự bận không dứt ra được.”

“Không sao, nhưng anh nhớ lần trước em định làm tủ lạnh, chúng ta là chỗ đối tác cũ, em có thể ưu tiên cho anh trước không?” Trầm Trang vừa được nếm quả ngọt, việc sản xuất ti vi sắp đi vào ổn định rồi nên tiếp tục tính toán đến mục tiêu nghiên cứu tiếp theo của Tô Trà.

Đây chính là lợi thế của việc có người quen, nếu không phải nhờ Tô Trà thì Trầm Trang không thể dễ dàng lấy được chip ti vi từ viện nghiên cứu như thế được, việc đầu tư sản xuất cũng rất thuận lợi, tất cả đều là vì có bản thiết kế của Tô Trà.

Trầm Trang lớn như vậy rồi đến giờ mới nếm được mùi vị được ôm đùi, thấy mùi vị của ba từ “được ôm đùi” này đúng là…tuyệt!

Tô Trà ở bên này nghe Trầm Trang nói như vậy thì ngưng cười: “Anh hành động nhanh thật đấy, dù sao cũng là đối tác cũ, hợp tác tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng gần đây tôi hơi bận, phải đợi tôi làm xong đợt này mới có thời gian.”

Trước đây cô đã nói tủ lạnh không đơn giản như ti vi, dù sao cũng phải xem xét nhiều yếu tố như mức tiêu thụ điện năng và mức độ bảo quản làm lạnh, không phải cứ vẽ đại một bản thiết kế là được.

“Không sao, em không phải vội.” ti vi vừa ra mắt, anh ta cũng rất bận.

Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, một chiếc ti vi nội địa đã xuất hiện tại một trung tâm thương mại ở Bắc Kinh.

ti vi được trưng bày, có nhân viên giải thích tính năng, còn được phát thử ngay tại chỗ.

Chiếc ti vi màu ngay lập tức đã gây ra tiếng vang lớn.

Mặc dù nước ngoài cũng có ti vi màu nhưng những chiếc ti vi đó trông có vẻ không cao cấp bằng cái ti vi nội địa này.

Nhìn bề ngoài chiếc ti vi này trông cao cấp sang trọng, mới hơn những chiếc ti vi nhập khẩu kia nhiều.

Hơn nữa chất lượng hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ ràng, giá cả cũng rẻ hơn mấy trăm tệ so với những chiếc nhập khẩu.

Trung tâm thương mại vốn đã nhiều người, chiếc ti vi màu này xuất hiện lại càng thu hút nhiều người hơn, dù không có tiền mua thì đến nhìn một cái cũng được. Chiếc ti vi này vừa ra mắt, những chiếc ti vi nhập khẩu từ nước ngoài đã không còn hấp dẫn nữa.

Dù sao chiếc ti vi này cũng được gọi là ti vi hiệu “Yêu nước”, những người có tiền muốn mua ti vi sau khi nghe tên thương hiệu này thì đều muốn mua một chiếc.

Dù họ giàu nhưng cũng muốn làm giàu cho đất nước của mình.

Chỉ trong vòng mấy ngày nhà nhà người người đều biết đến ti vi hiệu “Yêu nước”.

Còn có một câu nói rất nổi tiếng đó là “Xem ti vi, cũng phải xem ti vi hiệu ‘Yêu nước’.”

Mặt khác, sáng sớm Vương Tú Mi đã nhận được một bọc hàng khá lớn.

“Cái gì thế, con gái lại gửi đồ về à?” Đúng lúc Tô Thắng Dân đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy bọc hàng lớn trước cửa thì ngồi xổm xuống, hai tay bê vào trong sân.

“Đây là gì thế, khá nặng đấy.” Tô Thắng Dân để đồ xuống, lau mồ hôi.

“Em cũng không biết, con gái cũng cũng không gọi điện về bảo gì, hay mình giở ra xem thử đi?”

Nói là làm, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân giở bọc hàng ra.

“Xoạt xoạt” mấy tiếng gỡ thùng các tông xong, hai vợ chồng sững sờ nhìn thứ bên trong.

Đây, đây không phải là chiếc ti vi màu hiệu “Yêu nước” mà mọi người nhắc đến gần đây sao?

Tô Thắng Dân đột nhiên trở nên căng thẳng, ôi trời, ông vừa bê nó vào, không biết có vô ý va vào đâu không?

“Anh có va vào đâu không?” Vương Tú Mi hỏi.

Không thể không nói, hai vợ chồng nhà này đúng là trời sinh một cặp, đều quan tâm những thứ giống nhau.

“Anh không.”

“Thế thì tốt, cái này còn đáng giá hơn anh đấy.”

“Ừ, đúng là đáng giá hơn anh.” Tô Thắng Dân gật đầu đồng ý với lời của vợ mình.

“Có bán cả anh đi thì cũng mua nổi cái ti vi này.” Tô Thắng Dân lẩm bẩm.

“Chứ còn gì, anh còn không được giá bằng mấy con heo ở trong trại của em.” Vương Tú Mi nói.

Tô Thắng Dân lại gật đầu tán thành, câu này của vợ không sai vào đâu được.

Ơ, Tô Thắng Dân gãi đầu.

Nghi ngờ.

Lời này của vợ ông nghe cứ sai sai thế nào ấy…

Cái này lắp làm sao? Chúng ta có biết lắp cái này đâu, con gái gửi về bọc đồ to như vậy, lại còn khó lắp nữa.” Vương Tú Mi nhìn chiếc ti vi to có hơi sầu não.

Tô Thắng Dân đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của Vương Tú Mi, đứng thẳng lưng vỗ n.g.ự.c nói: “Không sao, không phải còn có anh hay sao? Có mỗi cái ti vi màu thôi chẳng nhẽ anh lại không lắp được sao?”

Ngay khi ông xắn tay áo chuẩn bị thể hiện tay nghề thì Vương Tú Mi tạt cho ông một gáo nước lạnh.

“Ôi trời, anh đừng có nói nhảm nữa, đến cả ti vi đen trắng anh cũng không biết lắp, anh còn định lắp linh tinh cái này, nhỡ anh làm hỏng thì lại tốn tiền sửa, tốt nhất là anh đừng có động vào, ngày mai chúng ta đến cửa hàng bách hóa tìm người hỏi xem họ có về nhà mình lắp giúp được không, nếu không được thì trả họ tiền để họ lắp.”

“Ừ, em nói có lý, không cần đợi đến mai đâu, hôm nay anh đi tìm người luôn, hôm nay lắp xong để còn xem ti vi màu này trông thế nào chứ,”

Tô Thắng Dân nói xong thì vội vội vàng vàng ra ngoài.

Vương Tú Mi cũng không định đi xem trang trại heo trong thôn nữa, bà phải ở đây trông cái ti vi màu chứ, biết đâu lại có người vào trộm, cái này cũng phải mấy nghìn tệ đấy.

Sau đó Tô Bảo từ trong phòng ra nhìn thấy ti vi màu thì vô cùng sửng sốt, nhất là sau khi nhìn thấy nhãn hiệu, thằng bé cười toe toét nói câu cửa miệng hay nói khi chơi với đám bạn gần đây “Xem ti vi cũng phải xem ti vi hiệu “Yêu nước”!”.

“Mẹ, đây là ti vi màu nhà chúng ta ạ? Chị gửi về ạ?” Tô Bảo vừa nhảy chân sáo đến, vừa ngắm nghía kỹ càng cái ti vi màu vừa hỏi mẹ.

Nghe con trai nói vậy, Vương Tú Mi cười nói: “ Sao con biết cái này là do chị con gửi về chứ không phải cha mẹ mua?”

“Mẹ và cha con làm sao mà nỡ tiêu tiền chứ? Hôm qua cha mới nói muốn mua một đôi giày da đã bị mẹ cằn nhằn.” Người nắm tay hòm chìa khóa của cả cái nhà này đều là mẹ, đừng nói là cha muốn mua ti vi màu, đến số tiền cha mượn nó khi còn trên Bắc Kinh còn chưa trả kìa.

Vợ chồng nhà này ai nấy đều keo kiệt, Tô Bảo vừa nhắc tới chuyện trả nợ, cha mẹ đã hợp tác với nhau kiếm cớ quỵt luôn.

Đứa trẻ như nó kiếm tiền dễ dàng sao, vậy mà lại đi lừa đứa trẻ như nó?

Vẫn là câu nói đó, không nói nữa, nói nữa cũng chỉ toàn là nước mắt.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 308: Chương 308



“Tiểu Minh, nhà cậu có ti vi màu à?”

“Chị tớ gửi về, chị tớ tốt với tớ lắm, nhất định là vì thương tớ nên mới gửi về.”

“Cậu không biết đâu trong nhà chị tớ tốt với tớ nhất, sau này chị ấy già rồi tớ sẽ nuôi chị ấy.”

“Ha ha ha, chị tớ tốt thế đấy hâm mộ không.”

“Cậu bị ngốc à, cha mẹ cậu giờ chỉ có thể sinh cho cậu em trai em gái thôi, làm sao mà sinh chị gái được!”

“Ti vi màu nhà tớ là hiệu “Yêu nước” đấy, nhìn xịn lắm nhé, đợi khi nào lắp xong tớ sẽ cho cậu sang nhà tớ xem ti vi!”

“Tiểu Thạch Đầu, cậu không được đi, lần trước cậu nói xấu tớ, không cho cậu sang nhà tớ xem ti vi!”

Tô Bảo khoe khoang cả một buổi sáng mới hớn hở về nhà, Vương Tú Mi ở trong bếp nấu cơm trưa, Tô Bảo lấy cái ghế đẩu nhỏ ngồi trong sân trông cái ti vi màu, nhỡ đâu có ai đến trộm mất, nó phải ngồi trông mới được

Đến giờ cơm trưa, Vương Tú Mi và Tô Bảo cùng ngồi trong sân cầm ăn.

Đi từ thị trấn lên thành phố cũng phải mất hơn một giờ, Tô Thắng Dân cả đi cả về mất bốn năm tiếng đồng hồ.

Ba giờ chiều, Tô Thắng Dân cuối cùng cũng gọi được người về.

Tô Thắng Dân không hề lười biếng, người này rất khó thuê về, người này cứ khăng khăng rằng ông không mua ti vi màu trong trung tâm thương mại, Tô Thắng Dân nhất định muốn chọc ông ta, nên không chịu theo ông về.

Sau đó Tô Thắng Dân phải nói hết nước hết cái mãi mới khiến người ta tin nhà ông thật sự có ti vi màu, hơn nữa phải đưa tiền trước người ta mới chịu đến.

Vừa vào cửa, người thợ đến lắp ti vi nhìn thấy chiếc ti vi màu to trong sân cũng sững sờ một lúc, kinh ngạc nhìn gia đình này.

Ông ta còn tưởng Tô Thắng Dân đùa, dù sao thì trong thành phố chỉ có mỗi bách hóa của ông ta có bán ti vi màu, mà không phải hôm nào cũng có người đến mua.

Người đàn ông đã nhận tiền rồi nên không nói hai lời liền bắt tay vào việc, bận rộn kéo dây, mất gần một giờ đồng hồ mới lắp xong, lắp xong rồi mở thử thấy không có vấn đề gì rồi mới rời đi.

Người đàn ông lắp xong thì rời đi, trong nhà chỉ còn lại ba người nhà họ Tô, ba người nhìn những thước phim màu trên ti vi, thấy vô cùng lạ lẫm.

Cái này tốt hơn xem ti vi đen trắng nhiều, hình ảnh trông cũng sắc nét hơn, âm thanh cũng to hơn, còn không tự nhiên bị mất tín hiệu phải chỉnh đi chỉnh lại.

Thích thú với cái ti vi mới xong, Vương Tú Mi đứng dậy gọi điện cho con gái, nhưng không có ai bắt máy, Vương Tú Mi suy nghĩ chắc là con gái không ở nhà, đang đi làm rồi.

Lúc ăn cơm tối, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi còn nhắc đến chuyện này, rõ ràng con gái đã đưa hết tiền cho họ rồi, sao vẫn còn tiền mua ti vi màu?

Họ cũng không biết tại sao, điện thoại gọi thì không có ai bắt máy, có hỏi cũng không có ai trả lời.

Không hiểu sao Tô Thắng Dân cảm thấy từ khi bọn họ quyết định đối tốt với con gái, con gái lại trở nên không khiến họ phải bận tâm phiền lòng chút nào.

Lúc đầu ông muốn mua nhà cho con gái trong thành phố, kết quả là con gái thi đỗ đại học trên Bắc Kinh, căn nhà mua trong thành phố cũng không dùng đến.

Sau đó ông chuẩn bị mua nhà cho con gái trên Bắc Kinh, kết quả là con gái lại được cấp nhà, còn có cả xe, ông muốn con gái cuộc sống tốt, con gái lại đưa tiền tiết kiệm cho ông, ông định cố gắng kiếm tiền để sau này trả cho con gái, cuối cùng con gái lại gửi ti vi về.

Ông có cảm giác chỉ cần nằm nhà dựa vào con gái là cái gì cũng có.

Cái này gọi là gì nhỉ, dùng năm chữ để miêu tả đó chính là ngồi mát ăn bát vàng.

Bắc Kinh.

Tô Trà không biết tình hình ở quê, cô vừa ở ngoài về, ti vi là Trầm Trang cho cô, nói đây là phúc lợi của cổ đông, cô cả ngày từ sáng đến tối làm gì có thời gian ở nhà xem ti vi, nên mới dứt khoát gửi phần phúc lợi của cổ đông này về hiếu kính cha mẹ.

Ti vi hiệu “Yêu nước” này vừa ra mắt đã cạnh tranh thị trường với những thương hiệu khác, những thương hiệu đầu tiên chịu ảnh hưởng đó chính là các hãng ti vi nhập khẩu nước ngoài, sau đó bất kể là ti vi đen trắng hay ti vi màu đều không cạnh tranh được với hiệu “Yêu nước”.

Người dân đều rất yêu nước, chỉ cần nhìn vào cách họ mua ti vi thôi là có thể thấy được điều này.

Nói theo cách của người tiêu dùng thì là người Trung phải dùng hàng Trung, hơn nữa, thương hiệu quốc nội của chúng ta còn tốt hơn loại nhập khẩu từ nước ngoài, chúng ta sao phải đi cống tiền cho người nước ngoài chứ, làm giàu cho nước mình chẳng tốt hơn sao?

Mà mấy thương hiệu nước ngoài cũng đã hơi nóng mắt, họ vốn muốn kiếm được một khoản lớn, cuối cùng lại phải chịu lỗ phí vận chuyển,

Không biết các bên khác nghe được thông tin chip ti vi “Yêu nước” là do họ tự nghiên cứu chế tạo ra ở đâu.

Chuyện kiếm tiền tạm gác lại trước đã, phải biết cân nhắc nặng nhẹ, nếu chỉ là chuyện tiền nong còn tính được, nhưng vấn đề hiện tại là họ làm thế nào mà làm được con chip?

Trừ phi là ăn cắp công nghệ của bọn họ?

Đây là thứ duy nhất mà họ có thể nghĩ ra.

Công nghệ tạo ra con chip đánh dấu sự phát triển của cả một quốc gia, công nghệ chip phát triển có nghĩa là đất nước mà họ coi thường đang bắt đầu phát triển, thậm chí nền kinh tế cũng phát triển với tốc độ chóng mặt.

Đầu tiên là công nghệ chế tạo máy bay không người lái, sau đó là công nghệ chip, sau đó sẽ còn là gì nữa?

Đến một ngày nào đó khi họ mở mắt ra lại nghe đất nước này đã phát minh ra gì đó, sau đó từng bước vượt qua các nước phát triển như bọn họ?

Vừa nghĩ đến đây, các bên này đã không ngồi yên được nữa.

Nhất định phải tạo áp lực, dù với bất kỳ lý do nào cũng không thể để nó tiếp tục phát triển, nếu không bên chịu thiệt chính là đất nước bọn họ.

Bước đầu tiên để gây áp lực, đó chính là Bộ Ngoại giao nhận được một bức thư khiếu nại từ một nước khác.

Mỗi câu trong bức thư đều chỉ trích họ là kẻ trộm, tố cáo họ đã ăn trộm công nghệ của đối phương, yêu cầu họ phải xin lỗi đối phương và lập tức dừng việc nghiên cứu và phát triển, vô số lời lên án không căn cứ như đây là hành vi ăn cắp đáng xấu hổ, đáng bị lên án.

Bộ Ngoại giao nhìn thấy bức thư thì chỉ thấy nực cười, đúng là một trò đùa lố bịch.

Ôi thế giới rộng lớn như vậy chỉ có quốc gia của các người mới có công nghệ này, còn không cho người khác nghiên cứu phát triển công nghệ con chip à?

Đúng là buồn cười, bọn họ ăn ngay nói thật, sao phải sợ mấy câu chỉ trích lố bịch của mấy người chứ.

Hơn nữa, mấy người nói ăn cắp là ăn cắp à? Vậy bao nhiêu di tích cổ vật của họ bị lưu lạc đến quốc gia của mấy người thì sao, sao mấy người không trả lại, những di tích cổ vật này sao lại bị lưu lạc mấy người chẳng nhẽ còn không rõ sao?

Chỉ cho quan đốt nhà lửa, không cho dân thắp đèn à, đừng có chơi chiêu này với bọn họ!

Hơn nữa bọn họ cũng không ăn cắp công nghệ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 309: Chương 309



Nhưng bức thư khiếu nại này lại nhận được sự ủng hộ của những bên khác, bọn họ lũ lượt ám chỉ họ ăn cắp.

Về phía viện nghiên cứu, Cốc Ích và Chương Hạc Chi rất tức giận.

Toàn nói vớ va vớ vẩn, đây là do bọn họ ghen tị, đây là ghen tị trắng trợn.

Công nghệ chip do chính bọn họ nghiên cứu phát triển sao lại thành đồ đi ăn trộm rồi? Miệng chó không nhả được ngà voi, đúng là có bệnh!

Nhưng trước áp lực của dư luận quốc tế, họ buộc phải đứng ra làm rõ, nhưng họ sẽ không chịu nỗi oan ức này.

Buổi chiều, Tô Trà đến văn phòng của Cốc Ích, nghe Cốc Ích tức giận chỉ mắng chửi những người không biết xấu hổ đó cả nửa tiếng đồng hồ.

Mắng đủ rồi, Cốc Ích mới hỏi Tô Trà nghĩ gì về vấn đề này.

Tô Trà ngồi trên ghế, cô cười lạnh nói: “Không phải đối phương cáo buộc chúng ta ăn cắp sao? Nhưng có lẽ đối phương không biết rằng con chip của chúng ta vượt trội hơn nhiều so với cái của bọn họ.”

Điều này có nghĩa là gì?

Chương Hạc Chi và Cốc Ích đều nhìn về phía Tô Trà.

“Rất đơn giản, con chip chúng ta sản xuất tốt hơn của bọn họ, muốn dìm người khác cũng không soi lại bản thân ở đâu.”

“Lúc em nghiên cứu phát triển con chip này cũng đã nghiên cứu đối chiếu với con chip của bọn họ, nhưng khi đó chất lượng con chip của họ quá kém nên em đã loại bỏ một số công nghệ của bọn họ, con chip mà chúng ta nghiên cứu phát triển tốt hơn của họ rất nhiều.”

“Chuyện họ cáo buộc chúng ta ăn cắp, việc thanh minh rất đơn giản, để em về viết hai bản báo cáo, đối chiếu một chút là rõ ràng rồi.”

Nghe Tô Trà nói vậy, Cốc Ích và Chương Hạc Chi thở phào một hơi.

Không có căn cứ mà lại vu oan người ta ăn cắp, đối phương thực sự đã đi quá giới hạn rồi, đối phương không có chứng cứ, còn nói bọn họ ăn trộm.

Tô Trà thấy hành động này của đối phương dùng để hình dung bốn từ này rất chuẩn xác đó chính là “một trời một vực”!

“Nhưng giáo sư Chương, em sẽ không đứng ra thanh minh chuyện lần này, đợi em viết và sắp xếp xong báo cáo nhờ thầy thay em đứng ra thanh minh ạ, dạo này em hơi bận, không có thời gian ạ.”

“Được được, em không đi lại càng tốt, ngoài kia có bao nhiêu người nghe ngóng thực lực của em, em đi thì lộ hết mất. Hơn nữa những người đó là muốn ép em ra mặt nên mới làm như vậy, chúng ta không được mắc bẫy.” Chương Hạc Chi vừa nói vừa vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “ Tôi đi thay em, em yên tâm đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, em không đi được, không chừng đối phương đang chú ý đến em, em cứ bận việc đi, chuyện này cứ giao cho thầy là được.” Cốc Ích cũng vội vàng nói.

Bây giờ Tô Trà là con cưng trong viện nghiên cứu của bọn họ, định động tay động chân với cô á, đừng có mơ.

Vài ngày sau, Tô Trà đưa báo cáo so sánh con chip cho Chương Hạc Chi.

Bộ Ngoại giao cũng đã có động thái đáp trả, nói sẽ sớm làm rõ sự việc này.

Chuyện này đã lan truyền trong dân chúng, người dân không hiểu gì nên đa phần mọi người đều tin vào lời đồn, dù sao họ vẫn chưa tin được đất nước mình có thể nghiên cứu phát triển công nghệ chip.

Nhưng không tin là một chuyện, đối ngoại lại là một chuyện khác, mặc dù chuyện ăn cắp người dân có biết cũng tuyệt đối không thừa nhận.

Dựa vào đâu mà nói bọn họ ăn cắp chứ, lấy bằng chứng ra rồi nói chuyện tiếp!

Nghe tin chuyện này sắp được làm sáng tỏ, người dân ai cũng phấn khởi, mong chờ.

Khi các bên khác nghe chuẩn bị làm sáng tỏ, còn có cả báo cáo, những người đó lập tức có hành động, có rất nhiều quốc gia cử người đến hội nghị báo lần này.

Trong suy nghĩ của họ, thanh minh có nghĩa là người phụ trách dự án chip cũng sẽ tham dự, bất kể kết quả hội nghị báo như thế nào, họ có thể biết người đó là ai, xuất thân như thế nào thì đều không lỗ.

Cuối cùng, dưới sự chú ý của mọi người, hội nghị báo đã được diễn ra.

Cấp trên rất coi trọng hội nghị lần này, thậm chí còn có quan chức chính phủ đến tham gia hội nghị lần này.

Các quan chức chính phủ đến tham gia hội nghị lần này cũng nghe tin tức từ Chương Hạc Chi, hôm nay họ đến để xem mấy người kia bị vả mặt.

Mặc dù không vui vẻ gì nhưng Bộ Ngoại giao vẫn bố trí một phòng hội nghị lớn để chào đón các vị khác nước ngoài.

Đây là nghi thức cơ bản, họ là nước chủ nhà, những nghi thức tiếp khác cơ bản cũng phải biết.

Hơn nữa, bố trí một phòng hợp lớn để tiếp đại bọn họ, sau đó xem bọn họ bị vả mặt cũng không lỗ.

Dù sao phòng hội nghị lớn hôm nay được thắp sáng rực rỡ đó nha!

Đến lúc bọn họ bị vả mặt, biểu cảm của bọn họ dưới ánh nhất định rất là rõ ràng.

Aiyo, phòng hợp lớn này là nơi thích hợp nhất để xem cảnh đó đó

Những người đến tham gia hội nghị lần lượt có mặt, bộ Ngoại giao cũng sắp xếp người tiếp đãi, dẫn họ đến chỗ ngồi, những chuyện khác họ không quan tâm nữa.

Đối với những người muốn hỏi người phụ trách dự án con chip, xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ.

Đừng có hỏi, có hỏi chúng tôi cũng không nói cho mấy người!

Nếu hỏi thì trả lời:

“Xin lỗi, tôi không biết.”

“Xin lỗi, tôi không rõ.”

“Xin lỗi, tôi không trả lời cho ngài được.”

Thái độ tiếp khách của Bộ Ngoại giao rất tốt, nhưng họ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến con chip cả, dù là người phụ trách dự án con chip hay là chuyện liên quan đến nội dung con chip, đều nói là không biết.

Khi phòng họp đã chật kín người, cửa phòng lại mở ra lần nữa, nghe tiếng mở cửa, mọi người trong phòng họp đều ngẩng đều nhìn về phía cửa phòng họp.

Nhịp tim của những người được quốc gia khác cử đến đập nhanh hơn, người sắp xuất hiện chính là mục tiêu của bọn họ.

Dưới ánh mắt của mọi người, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện ở cửa.

Đó là một người đàn ông.

Khi Chương Hạc Chi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, mấy người từ ngoài có cảm xúc muốn mắng người.

Bọn họ đều biết Chương Hạc Chi, hơn nữa dựa vào những thông tin mà bọn họ thu thập, họ có thể khẳng định chắc chắn rằng người phụ trách dự án con chip tuyệt đối không thể là Chương Hạc Chi.

Trên mặt Chương Hạc Chi hiện ra ý cười, nhìn lướt qua những người đang ngồi trong phòng họp, đường hoàng tự nhiên bước đến vị trí đầu tiên.

Là nhân vật chính thay thế cho Tô Trà ngày hôm nay, vị trí đầu tiên tất nhiên là thuộc về Chương Hạc Chi.

Chương Hạc Chi lại nở nụ cười với những người ngồi dưới, Chương Hạc Chi thể hiện: đến lúc ông xuất hiện rồi!

“Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi thay mặt tham dự, mọi người đường xa tới, chắc vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, tôi cũng không nhiều lời nữa, chúng ta trực tiếp đi vào vấn đề chính.”

“Đối với việc quốc gia nào đó cáo buộc chúng tôi ăn cắp công nghệ chip, chúng tôi kiên quyết bác bỏ lời cáo buộc này, tục ngữ có câu: thời gian và khoa học không có biên giới, quốc gia nào cũng có quyền được nghiên cứu và phát triển công nghệ, con chip của nước đó và con chip mà chúng tôi mới nghiên cứu và phát triển không hề giống nhau, mọi người có thể xem ở đây…”
 
Back
Top