Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 731: Chương 731



Khi Ngu Thanh Nhàn mở mắt ra thêm lần nữa, cô đang ở trong một gian phòng khách, bên cạnh là một người đàn ông béo như heo, tai to mặt lớn thì cô bằng ánh mắt tục tĩu và ghê tởm.

Ngồi bên cạnh ông ta là một người đàn bà trung niên, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, khiến cho người khác phản cảm.

Hai người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cô, đằng sau họ có hai người đàn ông gầy yếu đứng chờ hai bên, mà bên cạnh hai người phụ nữ trung niên kia có một cô gái vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Cô ta cầm tay của cô, dịu dàng mềm mại nói:

"Chị gái, cha mẹ cũng vì tốt cho chị thôi, chị xem, thanh danh của chị đã bị hủy hoại rồi, chắc chắn gia đình anh Trí Viễn sẽ không chấp nhận chị đâu. Tuy rằng Triệu Ái Dân không ưu tú bằng anh Thanh Phong nhưng điều kiện cũng tốt hơn cái tên khốn đó nhiều mà, đúng không?"

"Chị, chị phải biết rằng, đã có rất nhiều người muốn gả cho Triệu Ái Dân mà không được kia kìa."

Ngu Thanh Nhàn nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh: "Nếu Triệu Ái Dân mà tốt như cô nói, sao cô không gả cho anh ta đi."

Đây là một câu truyện tình yêu trong những năm 80.

Kể về tình yêu giữa cô gái trẻ đáng yêu Bạch Bảo Châu và Cố Thanh Phong, một chàng trai đến từ viện lớn, họ hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau đấu tranh để đạt được thành công và danh tiếng.

Trong quyển sách kia, nhân vật nguyên thân là một cô chị kế bình hoa của nữ chính được yêu thích nhất đoàn - Bạch Bảo Châu, cô xinh đẹp nhưng không có đầu óc, tính cách xấu xa, ngu ngốc, ngoan độc và thích làm trò.

Cô ỷ cha mình là phó giám đốc xưởng Gốm sứ Vĩnh Định ở thành phố Kiền Châu mà bắt nạt Bạch Bảo Châu rất nhiều, sau khi Bạch Bảo Châu trở thành em gái kế của cô, cô càng bắt nạt nhiều hơn.

Cô không quá thông minh, thủ đoạn của cô ngây thơ đến mức làm người ta tuyệt vọng, thủ đoạn lợi hại nhất của cô cũng chỉ là liên kết với các chị em để chèn ép và chế nhạo nữ chính.

Lý do nguyên thân làm như vậy, chính là để cho cha của cô - Bạch Thư Đình hoàn toàn thất vọng về mình, khiến hai anh trai ra ngoài nói chỉ có một người em gái Bạch Bảo Châu bởi vì cô quá mức tùy hứng. Đám chị em cùng cô trêu chọc Bạch Bảo Châu cũng quay lưng tới tấp và trở thành chị em của Bạch Bảo Châu.

Đáng giận hơn chính là, vị hôn phu của nguyên thân - Cố Thanh Phong, ngày ngày đắm chìm trong tình yêu với Bạch Bảo Châu, nhưng lại không thể buông tha nguyên thân trong khi yêu Bạch Bảo Châu, vậy nên anh ta cứ qua lại giữa hai người như Hà Thư Hoàn, không vứt bỏ ai, cũng không buông tha ai.

Hôm nay anh ta cùng nguyên thân đi mua sắm xem phim, ngày mai cùng Bạch Bảo Châu đến thư viện báo chí, giống như một cao thủ quản lý thời gian, nguyên thân không ngốc, Cố Thanh Phong có thái độ gì cô đều có thể thấy rõ.

Cô đau đớn, tuyệt vọng và bất lực, cô lấy cái c.h.ế.t uy h**p, cuối cùng bắt Cố Thanh Phong hứa sau khi tốt nghiệp sẽ trở về đăng ký kết hôn.

Nhưng nguyên thân lại không biết, cô làm như vậy chính là đẩy Cố Thanh Phong càng ngày càng xa, hiện tại Cố Thanh Phong đã tốt nghiệp nửa năm, nhưng anh ta một mực không muốn về nhà, thậm chí còn không trả lời thư.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 732: Chương 732



Nguyên thân bị chúng bạn xa lánh, đối với Bạch Bảo Châu càng thêm oán hận, làm ra việc điên cuồng hơn, thanh danh của cô hoàn toàn bị bôi xấu.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Bạch Bảo Châu trở thành một sinh viên vinh quang, nguyên thân thi rớt đại học nhưng sẵn sàng học lại, cuối cùng cô tiến vào một xưởng gốm sứ và trở thành nhân viên của bộ phận sản xuất.

Mới ngày hôm qua, lúc đến kho hàng kiểm kê một lô bát sứ, nguyên thân bị nhốt trong nhà kho, người bị nhốt cùng còn có công nhân bốc vác Tạ Uẩn.

Nói đến Tạ Uẩn, anh cũng là một nhân vật nổi tiếng trong xưởng gốm sứ, không ai trong xưởng là không biết đến anh, anh là một tên côn đồ lừng danh trong xưởng.

Hút thuốc, uống rượu hay đánh nhau, cái gì cũng giỏi, những kẻ vô công rỗi nghề lang thang bên ngoài không có ai là không nhận ra anh.

Lúc anh bắt đầu làm việc ba ngày lười biếng, bốn ngày trốn việc, mỗi lần trong xưởng mở tiệc cho nhân viên, anh chắc chắn sẽ bị nêu tên và phê bình, là phần tử lạc hậu mà ai trong xưởng cũng biết.

Một người như vậy, chẳng ai muốn gả con gái cho anh, cho nên dù anh năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nhưng vẫn chưa có đối tượng.

Nguyên thân bị nhốt cùng anh không lâu, mới mười phút ngắn ngủi đã được người khác cứu ra ngoài. Nhưng mười phút này cũng đủ phủi bay sự trong sạch của nguyên thân.

Trong suy nghĩ bẩn thỉu của một số người, mười phút đủ để làm nên chuyện.

Danh tiếng của nguyên thân bị hủy hoại, đêm đó Bạch Thư Đình vừa trở về nhà liền nổi giận, các anh trai của cô là Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi, khiến nguyên thân không thở nổi.

Hôm nay, vào giờ khắc này, khoảng cách hôm qua thanh danh bị hủy hoại, vẫn chưa đầy hai mươi bốn tiếng.

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn xẹt qua khuôn mặt ba cha con Bạch Thư Đình, ba người xụ mặt, không nói lời nào. Đối với việc mẹ con Triệu Ái Dân đến cầu thân, họ không ủng hộ cũng không phản đối.

Nhưng Ngu Thanh Nhàn biết, ba cha con họ đã đồng ý gả nguyên thân cho Triệu Ái Dân, mặc dù bọn họ biết rõ Triệu Ái Dân không phải là tên đàn ông tốt, mặc dù họ biết rõ Triệu Ái Dân có tính khí nóng nảy và thích đánh người.

Ngu Thanh Nhàn dời ánh mắt sang mẹ của Bạch Bảo Châu, Lâm Mẫn.

Đây là một người phụ nữ rất mưu mô. Mười tám năm trước, bà ta chỉ là thành viên trong một gia đình bình thường tại xưởng gốm sứ, vì chồng là nhân viên kỹ thuật tại xưởng gốm sứ nên bà ta được sống trong viện.

Năm Bạch Bảo Châu lên bảy tuổi, sau khi chồng bà ta lâm bệnh qua đời, cả nhà mẹ đẻ và mẹ chồng của bà ta đều đến tranh giành quyền nuôi Bạch Bảo Châu, thuận tiện đoạt chỉ tiêu công việc mà chồng bà ta để lại sau khi c.h.ế.t cùng bất động sản trong viện.

Vì vụ náo loạn quá khó coi, nên trong xưởng đã đứng ra giúp bà ta răn đe người bên nhà mẹ đẻ và mẹ chồng của bà ta, đưa lại công việc của chồng cho bà ta, chỉ là bà ta không thể tiếp tục ở trong căn phòng mà xưởng phân cho chồng bà ta được nữa, tuy nhiên họ cũng đã cho bà ta một căn phòng nhỏ.

Ở trong xưởng, Lâm Mẫn làm việc rất chăm chỉ, sau khi tan ca cũng chăm sóc cho Bạch Bảo Châu rất tốt, Giám đốc Liên đoàn Phụ nữ trong xưởng rất thích bà ta.

Tình cờ Bạch Thư Đình lúc ấy chỉ mới là giám đốc bộ phận kỹ thuật vừa góa vợ, để lại hai đứa con trai và một cô con gái.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 733: Chương 733



Sau khi suy nghĩ hồi lâu, giám đốc Liên đoàn Phụ nữ liền đưa hai người đến với nhau.

Khi đó, Bạch Thư Đình đang cần một người phụ nữ để lo liệu việc gia đình, còn Lâm Mẫn đã chán ngấy với công việc vất vả và gian khổ trong xưởng.

Hơn nữa lúc còn trẻ, dáng dấp của Bạch Thư Đình hào hoa phong nhã, nhan sắc tuấn tú, mặc dù Lâm Mẫn cực kỳ mệt mỏi, nhưng rất biết cách ăn mặc.

Hai người ăn ý với nhau và hợp thành một gia đình mới, nói chuyện được hai tuần thì đi đăng ký giấy chứng nhận, mấy ngày sau liền dọn về ở chung.

Năm đó, Bạch Hồng Vận mười ba tuổi, Bạch Hồng Huy mười hai tuổi, nguyên thân mười tuổi, còn Bạch Bảo Châu chín tuổi.

Lâm Mẫn quả thực rất giỏi làm việc nhà và chăm sóc người khác. Bà ta vừa đến đã dọn dẹp nhà họ Bạch gọn gàng sạch sẽ, anh chị em Bạch Hồng Vận cũng được bà ta chăm sóc chu đáo, ra ngoài có ai không khen bà ta là người biết cách sống đâu cơ chứ?

Hơn nữa bà ta nấu ăn vô cùng ngon, ban đầu ba anh chị em nhà họ Bạch rất thích bà ta.

Thế nhưng về sau lại dần dần thay đổi, không biết từ lúc nào, nguyên thân phát hiện Lâm Mẫn đối xử với mình cùng các anh trai khác với Bạch Bảo Châu.

Bọn họ đều đi học giống nhau, sáng sớm Lâm Mẫn sẽ dậy làm bữa sáng, bữa sáng của anh em Bạch Hồng Vận đều như Bạch Bảo Châu, nhưng bữa sáng của nguyên thân lại giống như Lâm Mẫn.

Nếu như không đủ thức ăn, đương nhiên phần ăn của cô nhất định sẽ ít hơn của Bạch Hồng Vận.

Nguyên thân từng kháng nghị, nhưng không mấy hiệu quả, sau này lớn lên Lâm Mẫn càng không kiêng nể gì cả.

Vì hòa khí của gia đình, cộng thêm phần của hai đứa con trai không bị cắt xén, nên Bạch Thư Đình đành làm ngơ trước hành động của Lâm Mẫn. Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy là kẻ được lợi, các cậu sẽ không ngu ngốc đi giúp nguyên thân.

Nguyên thân ở trong nhà không được ủng hộ, bị nhắm tới lại càng uất ức nên cô trút hết lửa giận lên đầu Bạch Bảo Châu.

Nhưng Bạch Bảo Châu nào phải đèn dầu đã cạn, thủ đoạn của nguyên thân rất ngây thơ, lợi hại nhất cũng chỉ là liên kết với những đứa trẻ khác trong viện cô lập Bạch Bảo Châu thôi.

Bạch Bảo Châu đã làm cô hài lòng chưa? Không hề, điều này có thể nhìn ra từ một người bạn của nguyên thân từ nhỏ và tiếng xấu của cô.

Bạch Bảo Châu nghe Ngu Thanh Nhàn bác bỏ lời mình, trên mặt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc: "Chị, chị đang nói gì thế? Em nói những lời này không phải đều vì muốn tốt cho chị à, chị không nghe thì thôi, sao lại nói những lời làm tổn thương người khác như vậy chứ?"

Lúc nói câu này, vẻ mặt của Bạch Bảo Châu vừa ấm ức vừa buồn bã, cô bĩu môi và đứng dậy khỏi ghế sô pha, rầu rĩ đi đến đứng sau ghế sô pha của Lâm Mẫn. Theo động tác của cô, ba cha con nhà họ Bạch khẽ nhíu mày.

Ngu Thanh Nhàn cười khẩy trong lòng một tiếng. Ngoại trừ Lý Hải Anh, hầu hết cha mẹ cô gặp ở kiếp trước đều không tệ, đây là lần đầu tiên cô gặp một người thích con của người khác hơn con của mình như thế này.

Đúng là có thêm kiến thức.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 734: Chương 734



Mẹ của Triệu Ái Dân, Vương Quỳnh Phương xua tay, thậm chí không thèm nhìn Ngu Thanh Nhàn, giọng điệu ghét bỏ nói với Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn:

"Ái Dân nhà chúng tôi là một đứa trẻ tốt, từ nhỏ đã tuân theo phép tắt, đều sống chung trong một khu, nhân phẩm của nó các người đều biết mà."

"Thanh Nhàn nhà các người có thanh danh gì, các người tự rõ, trước kia tôi không đồng ý cho Ái Dân nhà chúng tôi cưới cô ta vào cửa, huống hồ bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy. Đều do Ái Dân nhà chúng tôi cố chấp, cha mẹ đâu lay chuyển được con cái chứ?"

"Nhưng đã nói từ trước, Thanh Nhàn nhà các người gả vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đừng mong sính lễ, cô ta mang tiếng xấu, chúng tôi cưới cô ta về không biết sẽ bị chê cười bao nhiêu đâu. Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã không còn can đảm để bước ra cửa nữa.”

"Tuy chúng tôi có thể thiếu sính lễ, nhưng cô ta không thể thiếu của hồi môn. Tôi nghe nói lúc mẹ cô ta qua đời đã để lại không ít tài sản cho gia đình, nghe đâu là một chiếc vòng tay và vòng cổ bằng vàng, mẹ cô ta chỉ có một đứa con gái này, không cho cô ta chẳng lẽ lại cho người khác sao? Làm gì có quy tắc như vậy!"

Vương Quỳnh Phương đã coi hồi môn của Bạch Thanh Nhàn như của mình, thậm chí bà ta còn nghĩ cách phân chia của hồi môn thế nào.

Năm đó Trương Dĩnh, mẹ của Bạch Thanh Nhàn làm phần hồi môn này có rất nhiều người nhìn thấy, bà làm tận ba cái vòng tay bằng vàng, mỗi cái e rằng phải đến hai lượng!

Đợi mấy chiếc vòng tay này đến tay bà ta, bà ta sẽ nấu chảy chúng, làm thành ba chiếc vòng tay nhỏ và một đôi hoa tai bằng vàng.

Cho hai cô con gái của bà ta mỗi người một cái, có chiếc vòng tay vàng này thì địa vị của chúng trong nhà mẹ đẻ sẽ cao hơn một bậc.

Chiếc vòng tay và hoa tai còn lại là của bà ta, bà ta đã chừng này tuổi nhưng vẫn chưa đeo trang sức bằng vàng bao giờ.

Đợi đến khi bà ta trăm tuổi, hai món trang sức này sẽ tùy theo tình hình, nếu Bạch Thanh Nhàn hiếu thảo, hầu hạ con trai bà ta tốt, bụng dạ không tệ thì sẽ để lại món trang sức này cho cô, nếu cô có một điểm không hiếu thảo, bà ta sẽ mang những thứ này xuống đất, không chừa lại cho cô một xu.

Ai bảo cô không kiềm chế trước khi kết hôn chứ!

Vương Quỳnh Phương lẽ thẳng khí hùng.

Mặc dù con trai bà ta có vài khuyết điểm, danh tiếng tuy không tốt lắm, nhưng đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, đàn ông có chút tin đồn cũng không ảnh hưởng, nhưng phụ nữ thì khác, một khi nhiễm loại tin đồn bất chính này sẽ trở nên không đáng giá ngay.

Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Lâm Mẫn nhẹ nhàng nói: "Quỳnh Phương, yêu cầu này của cô là sao? Làm gì có ai gả con gái không có sính lễ, mà còn phải đưa của hồi môn?"

Sống chung trong một khu nhà, Lâm Mẫn và Vương Quỳnh Phương cũng coi như quen biết, người đàn ông của Vương Quỳnh Phương là Triệu Chấn Đức phụ trách bộ phận hậu cần của công ty, phúc lợi và đãi ngộ của các nhân viên đều được bàn giao qua tay ông ta, đó là một bộ phận vô cùng dồi dào.

Những lãnh đạo trong xưởng không ai muốn xung đột với Triệu Chấn Đức, người nhà bọn họ đều tâng bốc Vương Quỳnh Phương.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 735: Chương 735



Dưới sự nịnh hót của bọn họ, tính cách của Vương Quỳnh Phương ngày càng trở nên kiêu ngạo.

Lâm Mẫn chán ghét nhìn khuôn mặt của bà ta. Huống chi, chiếc vòng vàng đã sớm không còn, Lâm Mẫn biết tìm đâu ra để làm của hồi môn cho Bạch Thanh Nhàn?

"Đúng là không có, nhưng cũng sẽ không ai đi cưới một cô gái có danh tiếng xấu. Dù sao nhà họ Triệu chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận, muốn tiến vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đây chính là điều kiện." – Vương Quỳnh Phương kiên định nói, bà ta lại liếc mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại đảo mắt xem thường.

Nếu muốn bà ta nói, bà ta quả thực thấy Bạch Thanh Nhàn chướng mắt, cô gái này cứ khúm núm, trông dáng vẻ không giống thiên kim nhà giàu chút nào.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, tình hình của con trai bà ta như vậy, tìm một cô gái có chính kiến về

cũng không được, tìm cô gái thế này chí ít có thể coi là cao nhất trong đám người lùn.

Người khác không biết về nhà họ Bạch, nhưng chẳng lẽ Vương Quỳnh Phương bà đây còn không biết sao?

Tên Bạch Thư Đình này là người coi trọng thể diện, vì thể diện ông ta có thể hy sinh mọi thứ.

Về phần Lâm Mẫn, bên ngoài có ai không khen bà ta là một người mẹ kế tốt, giống như Bồ tát, nhìn ba đứa con của chồng được bà ta chăm sóc chu đáo bao nhiêu, nhìn anh em nhà họ Bạch kính trọng bà ta đến nhường nào, ai mà chẳng nói bà ta có phúc sau những gian khổ cơ chứ?

Đối với Vương Quỳnh Phương mà nói, Lâm Mẫn là người khá thông minh, bà ta đối với ba anh em nhà họ Bạch tốt thế, nhưng chất chứa biết bao nhiêu bí ẩn.

Bà ta không hề tiết kiệm với đứa cả và đứa hai chút nào, tuy nhiên lại lén cắt xén của

đứa ba, bao lần thể hiện ra ngoài rằng hình tượng của mình rất tốt, ngay cả khi đứa ba đi ra ngoài lên án bà ta đối đãi khác biệt với cô cũng không ai tin.

Nhưng điều đó không liên quan gì đến Vương Quỳnh Phương, bà ta chỉ biết lúc này bà ta đến cửa để cầu thân, Bạch Thư Đình vì thể diện cũng sẽ đồng ý gả Bạch Thanh Nhàn vào nhà mình.

Dù sao so với nhà mình, nhà của tên côn đồ kia thật sự không có gì đáng xem, huống chi sức khỏe của mẹ cậu ta không tốt, quanh năm không ra khỏi cửa làm việc, cộng thêm cậu ta cũng chẳng có gì.

Phàm là người có chút lương tâm, ai lại gả con gái cho cậu ta, nếu gả đi, không biết sẽ bị chọc ghẹo sau lưng thế nào đâu.

Bạch Thư Đình thích thể diện như vậy, ông ta sẽ không làm điều đó, vậy nhà bà ta chính là sự lựa chọn tốt nhất của Bạch Thư Đình.

Bạch Thư Đình cau mày: "Không được, loại yêu cầu này chúng tôi không thể đáp ứng được, chị Triệu, Ái Dân, các người về đi, thứ lỗi cho chúng tôi không thể tiếp đãi các người."

Đương nhiên Vương Quỳnh Phương biết chuyện này lần đầu tiên sẽ không thành, nên phải từ tốn, chờ đến khi Bạch Thư Đình không chịu đựng nổi những lời đồn đại trong xưởng, họ lại đến cầu hôn, ông ta khẳng định sẽ đồng ý.

“Đi thôi, Ái Dân.” – Bà ta đứng dậy, sửa sang quần áo và gọi Triệu Ái Dân vẫn đang si mê ngu ngốc nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Triệu Ái Dân nghe lời mẹ mình nhất, đứng lên, còn không quên nói với Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, ngày mai tôi lại đến tìm cô, ngày mai chúng ta đi xem phim nhé."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 736: Chương 736



Trong lòng của Triệu Ái Dân, Bạch Thanh Nhàn đã thành vợ của anh ta.

Vương Quỳnh Phương lại nhìn Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn, nhàn nhạt nói: "Đây là điều kiện của tôi, hai người tự ngẫm lại đi."

Hai mẹ con họ ra về.

Họ vừa ra khỏi cửa không bao lâu, Bạch Thư Đình đột nhiên đứng dậy, hất chiếc cốc sứ trên bàn trước mặt xuống đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ngu Thanh Nhàn:

"Mày đúng là làm cho cả nhà hổ thẹn, từ hôm nay trở đi, mày đừng nghĩ bước ra khỏi cửa nửa bước."

Ông ta lại nhìn sang Lâm Mẫn: "Còn bà, đừng mong cầu xin cho nó, đây là nó tự làm tự chịu."

Trong mắt Bạch Thư Đình, mặc dù Lâm Mẫn hơi bạc đãi với con gái mình, nhưng ngón tay còn có dài có ngắn, bốn đứa trẻ trong nhà đều dựa vào tiền lương của ông ta nuôi sống.

Lâm Mẫn đối xử khác nhau với một trong số họ là điều bình thường, chớ đừng nói đến việc Lâm Mẫn bạc đãi con gái mình, nhưng vẫn ăn chung đồ ăn với con gái mình.

Bạch Thư Đình không xem đó là vấn đề lớn, cũng đâu thể để Bạch Bảo Châu chịu thiệt thòi?

Nếu thực sự để Bạch Bảo Châu chịu thiệt, mọi người sẽ nghĩ thế nào về ông ta? Sao ông ta còn làm phó giám đốc xưởng được, sao ông ta có thể thăng tiến được?

Hơn nữa, đứa nhỏ Bảo Châu này quả thực tốt tính, dịu dàng hiểu chuyện, thông minh nhu thuận, ai gặp cũng thích.

So với Bạch Thanh Nhàn, tính tình cô nóng nảy nhưng nhu nhược, trong viện nhiều trẻ con như vậy, tuy nhiên chẳng có ai làm bạn với cô.

Có đôi lúc Bạch Thư Đình tiếc nuối vì sao Bạch Bảo Châu không phải là con gái ruột của ông ta.

Vẻ mặt Lâm Mẫn khó xử: "Chuyện này nói ra cũng không phải lỗi của Thanh Nhàn, không biết tên đáng c.h.ế.t nào lại khóa cửa nhà kho nữa! Nếu để tôi biết được, tôi nhất định sẽ băm hắn ra!"

Càng về cuối, giọng điệu của Lâm Mẫn càng trở nên hung ác. Nét diễn xuất này của bà ta, nếu không biết rõ nội tình của nhà họ Bạch, còn tưởng rằng bà ta là mẹ ruột của nguyên thân.

Bạch Hồng Vận ngồi một lúc lâu, đã sớm mất hết kiên nhẫn, anh ta đứng dậy và nói: "Được rồi, con sẽ đi điều tra chuyện này. Hôm nay là tiệc chiêu đãi Thanh Phong tốt nghiệp trở về, con phải đi một chuyến, Hồng Huy, em có đi không?”

Bạch Hồng Huy cầm lấy chìa khóa trên bàn trà: "Đi, sao có thể không đi được, dù sao cũng cùng nhau lớn lên mà."

Hai anh em sóng vai đi ra ngoài, lúc sắp đến cổng, Bạch Hồng Huy quay người hỏi: "Bảo Châu, em có đi không?"

Bạch Bảo Châu thận trọng nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, lại nhìn anh em nhà họ Bạch đang đợi cô ta, cắn môi: "Đi ạ. Chị ơi, em đi đây."

Nói xong, Bạch Bảo Châu tràn ngập vẻ áy náy nhìn Ngu Thanh Nhàn một chút, rồi bước mấy bước nhỏ chạy đi, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi Ngu Thanh Nhàn có đi hay không.

Dù lúc này Cố Thanh Phong vẫn đang là vị hôn phu của nguyên thân.

Trong trí nhớ của nguyên thân, từ nhỏ đến lớn, những chuyện tương tự nhiều không kể xiết.

Ngu Thanh Nhàn cụp mắt xuống, lớn lên trong gia đình như vậy, nguyên thân sao có thể không nổi điên, không phát cuồng chứ?

Rõ ràng là cha của cô, anh trai của cô, nhưng lại đứng bên cạnh người khác.

Bạch Thư Đình giận dữ quay về phòng, Lâm Mẫn kiên nhẫn dỗ dành Ngu Thanh Nhàn vài câu rồi đi theo, Ngu Thanh Nhàn cũng về phòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 737: Chương 737



Xưởng gốm sứ Vĩnh Định là xưởng gốm sứ lớn nhất ở Kiền Châu và là xưởng gốm sứ hàng đầu trong thành phố, hiệu quả và lợi ích của xưởng rất tốt, khu tập thể cũng được xây dựng vô cùng khang trang.

Xưởng gốm sứ có một quản đốc xưởng và hai phó giám đốc xưởng, nhà của họ tốt nhất trong cả khu, đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, có sân trước và sân sau.

Phòng bếp, phòng khách và phòng vệ sinh đều ở tầng một, ngoài ra tầng một còn có hai phòng nhỏ.

Tầng hai đều là phòng ngủ, ánh sáng tốt nhất, diện tích lớn nhất là phòng ngủ chính của Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn.

Bạch Hồng Vận, Bạch Hồng Huy và Bạch Bảo Châu mỗi người một phòng, đám người bọn họ vừa vặn chiếm tất cả các phòng trên tầng hai.

Nguyên thân không còn cách nào khác đành phải ở tầng một, so với phòng ở tầng hai của Bạch Bảo Châu, gian phòng tầng một nhỏ hơn rất nhiều.

Một chiếc giường khung sắt rộng một mét năm, một tủ sách và một tủ quần áo chiếm hết diện tích cả căn phòmg, ở giữa có một lối đi nhỏ.

Ngu Thanh Nhàn nằm trên giường, trong đầu hiện ra căn phòng lớn của Bạch Bảo Châu, có tủ quần áo, bàn đọc sách và giường, ngoài ra còn bày một bộ ghế sô pha nhỏ.

Trong sách nhiều lần miêu tả, việc Bạch Bảo Châu thích làm nhất chính là nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ và đọc sách.

So sánh cả hai với nhau, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy nguyên thân thật đáng thương.

Rõ ràng là con gái ruột, nhưng lại sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược với con gái riêng, làm sao cam tâm, làm sao vui nổi?

Nguyên thân nhắm vào Bạch Bảo Châu nhiều như vậy, đây không phải điều dễ hiểu sao? Tại sao trong sách, các loại hành vi của nguyên thân lại biến thành ác độc như vậy?

Nguyên thân ngủ căn phòng nhỏ thế này, ở nhà người khác, căn phòng nhỏ như vậy là phòng cho bảo mẫu ở, vì sao nhiều năm vậy mà không có ai nhắc tới?

Những đứa trẻ trong viện kia thường xuyên đi theo Bạch Bảo Châu, cũng thường xuyên đến nhà họ Bạch, chẳng lẽ không biết nguyên thân ở chỗ nào?

Vậy tại sao họ không truyền ra ngoài?

Ngu Thanh Nhàn trở mình, đây có lẽ là hào quang của nhân vật chính. Cũng giống như Lương Hồng Ngọc ở kiếp trước, vì ngón tay vàng quá mạnh, quá lớn nên mọi người đều cố tình phớt lờ cảm giác không hài hòa xảy ra trên người cô.

Đoán chừng thế giới này cũng giống như vậy, số mệnh của nữ chính quá mạnh, mạnh đến mức làm cho mọi người trở nên mù quáng, chỉ có thể nhìn thấy thứ mình muốn thấy.

Ngu Thanh Nhàn c.h.ế.t lặng.

Cô từ trên giường ngồi dậy, mở tủ lấy quần áo của nguyên thân ra. Cô không định ở lại nhà họ Bạch, cũng sẽ không chịu sự oanh tạc khuyên bảo của họ như nguyên thân mà kết hôn với Triệu Ái Dân.

Đó là một tên b**n th**, một tên ngu xuẩn. Nguyên thân ở kiếp trước gả cho anh ta, bị anh ta đánh mắng là chuyện bình thường.

Chỗ kia của anh ta không được, nên việc anh ta thích làm nhất chính là hành hạ nguyên thân trên giường.

Cha mẹ của Triệu Ái Dân đã sớm biết con mình không được. Ngay thời khắc biết chuyện, hai vợ chồng ông ta liền nghĩ cách tìm một cô con dâu có gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn và không tùy tiện ly hôn.

Tìm kiếm năm năm, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nguyên thân vừa ý về mọi mặt, sau khi cưới nguyên thân về nhà, việc đầu tiên bọn họ phải làm chính là trấn áp sự kiêu ngạo của nguyên thân, đè bẹp lòng tự tôn của cô, huấn luyện cô trở thành một con rối không có bản thân và chỉ nghe lời cả nhà bọn họ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 738: Chương 738



Những lần hành hạ nguyên thân, Vương Quỳnh Phương đều ở đó, coi như không có mặt, cũng sẽ ở ngoài góc tường nghe.

Nguyên thân bị đối đãi tàn nhẫn suốt một năm, cuối cùng cô đã trở thành người mà gia đình Triệu Ái Dân mong muốn, vì vậy nhà họ Triệu lập tức triển khai kế hoạch thứ hai, mượn giống.

Mà hạt giống mượn chính là của cha Triệu Ái Dân.

Thế nên sau khi nguyên thân bị Triệu Ái Dân hành hạ, lại bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt. Mỗi lần bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt xong, điều nguyên thân phải đối mặt là sự trả thù từ Vương Quỳnh Phương và Triệu Ái Dân.

Cô từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhà họ Bạch, nhưng những điều cô nói quá kinh khủng, đến nỗi không ai trong nhà họ Bạch tin chúng.

Bọn họ chẳng những không tin, mà còn không cho phép nguyên thân ra ngoài ăn nói lung tung, bởi vì chuyện cô nói quá vi phạm luân lý đạo đức, nếu như cô nói ra, thể diện nhà họ Bạch sẽ không còn ánh sáng.

Nguyên thân định nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng chú của Triệu Ái Dân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát, cô vừa bước chân trước vào cục cảnh sát, chân sau đã bị người nhà họ Triệu kéo cô về.

Sau khi trở về nhà, cô sẽ bị đánh đập và làm nhục tàn khốc hơn.

Vào mùa thu năm thứ hai khi nguyên thân được gả cho Triệu Ái Dân, cô mang thai, cả nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết, lần đầu tiên đối với nguyên thân khá hơn, cũng buông lỏng cảnh giác với cô.

Nguyên thân không muốn sinh ra tên nghiệt chủng kia. Cô cắt tay mình nhỏ đầy một bát máu, viết một “lá thư máu” đẫm nước mắt, nhân lúc tan ca liền chạy lên nóc nhà của văn phòng lớn trong khu xưởng.

Sau khi thu hút được sự chú ý của nhiều người, cô ném lá thư m.á.u xuống đất, rồi nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống, một xác hai mạng.

Cô đánh đổi mạng sống của mình để cả nhà Triệu Ái Dân bị trừng phạt, nhưng mạng của cô ngoài việc khiến cha con Bạch Thư Đình rơi nước mắt thì không ảnh hưởng gì đến họ.

Khi được hỏi liệu họ có biết về sự tra tấn vô nhân đạo mà cô phải chịu ở nhà họ Triệu hay không.

Bọn họ đều nói không biết, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói nguyên thân sau khi gả vào nhà họ Triệu không thường xuyên về nhà, có về thì cũng tốt khoe xấu che, bình thường đều ở trong phòng, nguyên thân cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Có người tin lời bọn họ nói, có người không tin, những thứ này đối với nguyên thân đều không quan trọng.

Lúc đó, Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu đã kết hôn, trong bụng của Bạch Bảo Châu đang mang thai kết tinh tình yêu của họ.

Cố Thanh Phong vô cùng sốc khi nghe tin người cũ qua đời, còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Bạch Bảo Châu chợt khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Sau khi cô ta tỉnh lại, liền tiếp tục một phen khóc lóc tự trách, suy nghĩ của Cố Thanh Phong cũng biến mất giữa tiếng khóc đầy áy náy của vợ, đồng thời anh ta hạ quyết tâm phải đối xử tốt hơn với Bạch Bảo Châu.

Cuối cùng cái c.h.ế.t của nguyên thân, ở trước mặt hai người này, bỗng trở thành tinh chất nuôi dưỡng tình yêu của họ, như đá mài d.a.o trên đường.

Sau khi nguyên thân chết, linh hồn của cô dần dần tiêu tán, lúc bị hệ thống thu nạp, linh hồn của cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần thoáng một chút ánh sáng là có thể tan thành mây khói.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 739: Chương 739



Nguyên thân nói cả đời này của cô chỉ có hai nguyện vọng, một là rời xa nhà họ Bạch, sống thoải mát một chút, vui vẻ một chút, tự cường một chút. Hai là khiến cả nhà Triệu Ái Dân bị báo ứng, để họ không còn làm hại những cô gái khác.

Hai nguyện vọng này đều không khó.

Quần áo của nguyên thân không ít, trong những công trình thể diện như thế này Lâm Mẫn luôn hoàn thành tốt, chỉ là quần áo của cô được cắt may theo kiểu bình thường, không sang trọng như của Bạch Bảo Châu.

“Cộc cộc cộc.” - Cửa phòng bị gõ vang, Ngu Thanh Nhàn thu dọn quần áo bỏ vào tủ rồi mới mở cửa.

Lâm Mẫn bưng trên tay một bát mì, khẽ cười nhìn cô: "Thanh Nhàn, có đói bụng không? Dì làm cho con một bát mì, con ăn lúc còn nóng đi."

Đó là mì cà chua trứng, trứng gà màu vàng cam lấp ló trong nước súp màu đỏ của cà chua, sợi mì vừa mềm lại vừa trắng, bên trong còn có một vài rau xanh và hành lá.

Trông rất tuyệt.

Lâm Mẫn cũng không cần Ngu Thanh Nhàn đáp lời, bà ta đi thẳng vào phòng và đặt mì lên bàn sách: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng để đông lại. Dì nhớ món con thích ăn nhất là mì trứng cà chua."

Người phụ nữ Lâm Mẫn này am hiểu nhất là đánh vào tâm lý. Nguyên thân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nếu người khác dành cho cô một chút yêu thương, cô sẽ có thể vì người khác mà hy sinh bản thân.

Cô biết Lâm Mẫn là loại người như thế nào, nhưng đôi lúc vẫn cảm động trước những hành động lơ đãng của Lâm Mẫn.

Bà ta nhớ tất cả sở thích của mọi người trong nhà, bà ta nhớ rõ nguyên thân thích mì trứng gà cà chua, nhớ rõ nguyên thân thích màu đỏ, không thích màu xanh.

Nguyên thân biết Lâm Mẫn không có lòng tốt, nhưng cô quá thiếu thốn tình cảm, lần nào cũng không thể từ chối Lâm Mẫn.

Lâm Mẫn biết điểm này, vì vậy bà ta dùng điểm này để dụ dỗ nguyên thân làm rất nhiều chuyện. Đây cũng là cách Lâm Mẫn cướp đi chiếc vòng tay mà mẹ ruột của nguyên thân để lại.

Khi đó nguyên thân chưa đầy mười tuổi, Lâm Mẫn vừa mới gả vào nhà họ Bạch không đến một năm.

Nguyên nhân nguyên thân thích ăn mì trứng cà chua rất đơn giản, bởi vì đó là món ăn mẹ ruột cô thích ăn nhất, mỗi khi mẹ ruột cô xuống bếp nấu ăn, mười lần thì hết tám lần đều nấu món này.

Đời này Ngu Thanh Nhàn đã ăn vô số sơn hào hải vị, một bát mì trứng cà chua không là gì đối với cô.

Cô nhìn Lâm Mẫn: “Dì Lâm, lúc dì mới gả vào nhà con, dì nói chiếc vòng tay vàng mà mẹ con tặng rất đẹp mắt, muốn hỏi mượn xem thử, con cho dì mượn, về sau con hỏi dì có muốn không, dì nói chiếc vòng quá quý giá, dì giúp con giữ, đã nhiều năm trôi qua, dì có thể trả lại chiếc vòng cho con được không?"

Năm đó sau khi mẹ của nguyên thân qua đời, bà sợ Bạch Thư Đình trọng nam khinh nữ, không đưa của hồi môn bà làm cho con gái, nên bà mới đưa chiếc vòng tay cho nguyên thân trước khi c.h.ế.t và nhiều lần căn dặn không được đưa vòng tay cho bất cứ ai.

Nguyên thân nghe theo, về sau mẹ ruột cô qua đời, ai đến hỏi muốn chiếc vòng tay kia cô đều không cho, mãi cho đến khi Lâm Mẫn được gả vào nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 740: Chương 740



Trong khoảng thời gian đầu, nguyên thân thật lòng coi Lâm Mẫn như mẹ ruột của mình, cho nên cô mới không đề phòng Lâm Mẫn, Lâm Mẫn muốn xem, cô liền cho, Lâm Mẫn nói giúp cô giữ, cô cũng cho.

Sau này hai người trở mặt, nguyên thân đã nhiều lần yêu cầu Lâm Mẫn đưa lại vòng tay, nhưng lần nào Lâm Mẫn cũng chuyển chủ đề, thỉnh thoảng Bạch Thư Đình ở nhà phát hiện ra, cũng không để tâm đến chuyện này, thậm chí mắng nguyên thân lòng dạ hẹp hòi, cho đồ còn muốn đòi lại.

Nguyên thân tổn thương trong lòng, cuối cùng không hỏi tung tích của chiếc vòng nữa.

Nhưng Ngu Thanh Nhàn thì khác, cô không sợ đau lòng, hơn nữa đây là đồ của cô, dù có làm lớn chuyện, huyên náo cho cả khu tập thể biết thì cũng là cô có lý.

Trong khu tập thể, ai không biết mẹ ruột của nguyên thân làm cho cô một chiếc vòng tay? Ai mà không biết đây là hồi môn của cô, một người mẹ kế như Lâm Mẫn vừa tới đã lấy đi của hồi môn người ta đưa cho con gái mình là có ý gì?

Khi đó, dù Lâm Mẫn ở trong khu tập thể có thế lực, có quan hệ tốt đến đâu cũng không cứu được.

Lời thuyết phục của Lâm Mẫn cứ thế nghẹn lại trong bụng, nụ cười gượng gạo trên mặt cứng đờ: "Thanh Nhàn, chẳng phải chúng ta đã nói không đề cập tới chuyện này nữa sao?"

Lúc trước Bạch Thư Đình nói chuyện Lâm Mẫn lấy chiếc vòng tay của nguyên thân đến đây chấm dứt, về sau không ai được phép nhắc đến.

Ngu Thanh Nhàn cười khẩy trong lòng một tiếng, Bạch Thư Đình thực sự rất hào phóng với người khác.

Nguyên thân chịu đựng oan ức, trong lòng ông ta không đáng một đồng, không quan trọng bằng việc gia đình ổn định.

Nhưng nếu có thể hy sinh để gia đình ổn định, ông ta có thể không chút do dự đẩy nguyên thân ra.

Đổi thành hai đứa con trai của ông ta xem? Chỉ cần Lâm Mẫn dám lườm với hai đứa con trai của ông ta một cái, ông ta có thể xốc cả đỉnh đầu của Lâm Mẫn lên.

"Nói xong? Ai nói với bà xong rồi? Ai đồng ý? Tôi đồng ý sao? Lúc trước chính bà nói với tôi muốn làm cho Bạch Bảo Châu một cái vòng tay giống của tôi, nên mượn vòng tay của tôi xem một chút, bây giờ đã mười mấy năm trôi qua rồi, ngày nào cũng xem hẳn phải phát chán chứ? Mau đổi lại cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo."

Sắc mặt Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng, Lâm Mẫn biết, Bạch Thư Đình không ở bên cạnh mình, trong chuyện này bà ta là người đuối lý, đối đấu với Bạch Thanh Nhàn vốn không có phần thắng.

Thế là bà ta trầm mặc một hồi, hạ giọng nói: "Thanh Nhàn, con tranh thủ ăn mì đi, chuyện này tối nói tiếp."

Lâm Mẫn xông ra khỏi cửa.

Ngu Thanh Nhàn còn không thèm nhìn vào bát mì, cô ngồi xuống giường, đợi Bạch Thư Đình đến.

———

Lâm Mẫn che mặt trở về phòng, ánh mắt Bạch Thư Đình từ tờ báo chuyển sang bà ta: "Sao thế?"

Lâm Mẫn dùng sức dụi mắt đến đỏ bừng, bà ta gạt ra hai giọt nước mắt, nhìn Bạch Thư Đình, ấm ức mở miệng: “Thư Đình, tôi vừa đi đưa cơm cho Thanh Nhàn, Thanh Nhàn lại hỏi tôi chiếc vòng tay kia. Nó nói, nếu không trả lại chiếc vòng tay cho nó, thì nó sẽ làm ầm ĩ lên."

Sắc mặt Bạch Thư Đình nhất thời trầm xuống: "Không phải tôi đã nói với bà rồi sao? Bảo bà đừng quan tâm nó nữa mà? Bà còn đi quan tâm nó làm gì?"
 
Back
Top Bottom