Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 481: Chương 481



Chỉ có Quách Hải Quân, anh ta có thể làm được loại chuyện kia, chứng tỏ từ đầu đến cuối anh ta vốn là một kẻ điên.

Bây giờ anh ta nói ra, Quách Chấn Đông cũng không cảm thấy kì lạ.

Trương Phượng Lan bê chậu nước bẩn ra ngoài đổ thì nghe thấy âm thanh Quách Chấn Đông đánh con.

Bà ta cầm chậu đi vào nhà, dùng hết dũng khí cả đời nện cái chậu lên đầu của Quách Chấn Đông. Quách Chấn Đông bị đau, buông bàn tay đang túm quần áo của Quách Hải Quân ra.

Trương Phượng Lan nhìn hai má sưng đỏ của Quách Hải Quân, vẻ mặt đau lòng, bà ta che chắn trước mặt Quách Hải Quân, trừng mắt hỏi Quách Chấn Đông:

"Ông đánh nó làm gì? Ông đánh luôn cả tôi đi đây này, đánh c.h.ế.t hai mẹ con tôi đi, đúng lúc nhường chỗ cho con yêu tình già và đứa con hoang của ông."

Trước kia, Quách Chấn Đông và quả phụ Quách còn giấu giếm người khác, nhưng từ sau khi Quách Chấn Tây c.h.ế.t đi, hai người càng không biết kiêng nể ai cả.

Mỗi lần sau khi Quách Hải Bình và Quách Hải Quang đến trường, là đến lúc quả phụ Quách và Quách Chấn Đông gian díu với nhau.

Cả đời Trương Phượng Lan nhát gan. Chồng bà ta ở bên ngoài ăn vụng, bà ta cũng biết đối tượng ăn vụng của chồng bà ta là ai, nhưng bà ta không dám đánh đến cửa, bởi vì bà ta không có can đảm.

Vì sự hòa thuận của gia đình, thậm chí bà ta còn che giấu giúp hai người họ.

Nhưng trong lòng Trương Phượng Lan rất đau khổ, sau khi biết Quách Hải Quân ngủ với con dâu của quả phụ Quách bà ta vui vẻ c.h.ế.t đi được. Bà ta cảm thấy con trai bà ta lớn rồi, cũng giỏi giang hơn trước.

Mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến quả phụ Quách mất hứng, là bà ta sẽ vô cùng vui vẻ.

Quách Chấn Đông ôm đầu, quát Trương Phượng Lan: "Bà làm cái gì thế hả?"

"Đánh ông đấy, ông không thấy à? Tôi nói cho ông biết nhé Quách Chấn Đông, từ hôm nay ông còn dám gian díu với con hồ ly tinh già kia tôi sẽ đến Cách Ủy Hội tố cáo ông, đến công xã tố cáo ông, cho ông thân bại danh liệt."

Quách Chấn Đông cũng không sợ Trương Phượng Lan: "Vậy bà đi đi, thuận tiện tố cáo con trai của bà h.i.ế.p dâm người ta, để con trai bà vào tù mà ăn súng."

Quách Chấn Đông nhìn Quách Hải Quân nói: "Về sau mày yên phận một chút cho ông, còn dám gây chuyện, ông đánh c.h.ế.t mày."

"Mày muốn lật trời à, làm con ông mà còn dám quản đến trên đầu ông luôn rồi. Mày muốn quản ông, ít nhất cũng phải lau khô m.ô.n.g đi rồi hẵng nói. Nếu không, ông đây mà không sống yên, thì mày cũng đừng hòng yên ổn. Mày cho là thanh niên trí thức dễ bị khống chế lắm à? Mày cứ cho rằng mày ngủ với nó một đêm là nó sẽ răm rắp nghe theo mày giống đám phụ nữ ở nông thôn kia à?"

"Cái đầu óc bị ngựa đạp của mày nát của mày, chỉ có chút năng lực đấy thôi mà cũng đòi lợi dụng thanh niên trí thức người ta à, cũng không sợ chơi c.h.ế.t bản thân à?"

Quách Chấn Đông không phải thằng ngu, nếu ông ta ngu thì đã không ngồi được cái chức bí thư chi bộ này rồi. Khi quả phụ Quách nói với ông ta chuyện này, ông ta đã biết ngay là Khương Hiểu Điềm muốn làm gì rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 482: Chương 482



Chuyện này nói dễ thì dễ, mà khó thì khó. Nếu xử lý tốt, đây là cơ hội tạm thời để ông ta trở mình, còn nếu xử lý không tốt, thanh niên trí thức tên Khương Hiểu Điềm này nhất định sẽ dám cá c.h.ế.t lưới rách với bọn họ.

Hơn nữa, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thì mười mấy thanh niên trí thức bên kia sẽ không để yên.

Quan hệ của cô con dâu mà nhà họ cưới vào cửa với đám thanh niên trí thức còn lại quả thật không tốt lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến sự đoàn kết đám thanh niên trí thức cả.

Vài năm trước, cuộc đàm phán của cán bộ đại đội và đám thanh niên trí thức vẫn còn hiện rõ trước mắt đây này. Chuyện này là nhà ông ta không chiếm lý, đến lúc đó, không những đám cán bộ đại đội không giúp ông ta, mà nhà họ Đỗ bên kia còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa.

Chỉ cần nghĩ thôi mà Quách Chấn Đông đã cảm thấy khó thở rồi. Ông ta lớn ngần này rồi, đã bao giờ chịu tủi thân thế này đâu? Cố tình cái tủi thân này ông ta không thể không chịu.

Hơi thở của Quách Chấn Đông không thông, ông ta đá một cước vào cái tủ trong phòng của Quách Hải Quân, cái tủ vang lên một tiếng to rồi đổ rầm xuống, dọa cho Quách Hải Quân và Trương Phượng Lan sợ hãi.

Quách Chấn Đông chỉ vào Quách Hải Quân nói: "Kéo ông đây xuống ngựa thì mày được hưởng lợi gì hả? Nếu không có ông đây, cái loại phế vật như mày có khả năng nuôi sống chính bản thân mình không? Mày bị bệnh điên gì thế hả? Mày nhớ kĩ cho ông, đây là lần cuối cùng ông đây chùi m.ô.n.g cho mày, nếu mày còn muốn quậy nữa, thì cứ tùy mày, hậu quả tự mày gánh chịu."

Quách Chấn Đông rời đi, Trương Phương Lan cũng bị lời nói vào tù ăn s.ú.n.g của Quách Chấn Đông dọa sợ, bà ta vội vàng nói với Quách Hải Quân: "Quân Quân ơi, con nghe mẹ khuyên một câu đi, đừng quậy nữa, con quậy cũng có lợi gì cho con đâu?"

Quách Hải Quân nhìn bóng lưng xa dần của Quách Chấn Đông, anh ta giật giật khóe miệng muốn cười một tiếng, nhưng vừa động thì nửa bên mặt bị tát sưng kia của anh ta đã đau đớn, khiến anh ta hít một ngụm khí lạnh.

Anh ta không muốn cứ thế mà buông tha cho họ. Cái cảm giác làm cho Quách Chấn Đông mất hết mặt mũi và gây bất lợi cho Quách Hải Bình này quá tuyệt vời, mỗi lần nhớ đến anh ta đều cảm thấy cả người ngây ngẩn, so với ngủ với phụ nữ còn khiến anh ta thoải mái hơn nhiều.

Nhưng bây giờ anh ta phải tạm thời thu tay lại đã. Đúng như Quách Chấn Đông nói, kéo ông ta xuống ngựa không có lợi gì cho anh ta cả, ngược lại còn gây họa cho chính bản thân anh ta.

Vẫn phải chờ thêm chút nữa, chờ một chút nữa. Dù sao anh ta cũng sẽ không để cho Quách Hải Bình sống quá thoải mái.

Quả phụ Quách đi theo Quách Chấn Đông về nhà, sầm mặt lại tự mình đi nấu cơm, sau khi ăn no lại sầm mặt đi làm.

Sau khi ăn cơm xong, Khương Hiểu Điềm đi chậm rì rì đến chỗ làm, nhưng kết quả còn chưa đến chỗ làm, cô ta đã bị người khác gọi về, nói công việc của cô ta thay đổi rồi, bắt đầu từ hôm nay, cô ta sẽ là người tính công điểm cho một tiểu đội.

Một ngày được tám công điểm, ngoại trừ phải ghi chép công điểm lúc vào làm và lúc tan làm, thời gian khác cô ta sẽ được tự do hoạt động.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 483: Chương 483



Nếu không xảy ra chuyện này, vì cuộc sống giàu có về sau, chắc chắn Khương Hiểu Điềm sẽ vắt óc bày mưu nghĩ kế để lấy lòng người nhà họ Quách.

Bây giờ á? Để cả nhà bọn họ ăn phân đi thôi.

Tình huống của nhà họ Quách vẫn luôn được hệ thống cập nhập từng giây từng phút. Khi xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên là nó sẽ chia sẻ với Ngu Thanh Nhàn rồi. Sau khi nghe xong, Ngu Thanh Nhàn cũng không hề ngạc nhiên.

Khương Hiểu Điềm là một người nhỏ mọn, tính cách có thù tất báo, không có chuyện gì cũng có thể bổ não tưởng tượng ra người ta có lỗi với cô ta. Bây giờ nhà họ Quách có lỗi với cô ta thật, cô ta sẽ càng bám lấy nhà họ Quách không tha.

Một mình Khương Hiểu Điềm có lực sát thương bằng mấy người phụ nữ cộng lại, về sau nhà họ Quách sẽ náo nhiệt lắm cho mà xem. Cái câu kia nói thế nào ấy nhỉ?

Chó cắn chó, cắn được một miệng lông.

Có hệ thống phát sóng trực tiếp, ngày nào Ngu Thanh Nhàn cũng có thể nghe được tin tức chiến đấu mới nhất của Khương Hiểu Điềm và quả phụ Quách, đây đều trở thành phương thức giải trí của Ngu Thanh Nhàn.

Mùa xuân này, mọi người đều vô cùng bận rộn. Cây ngô, cây đậu, bí đỏ và khoai lang vừa mới được gieo xuống, cây giống trong ruộng cũng được mang đi trồng. Chờ mọi người bận rộn xong thì cũng qua tháng tư rồi.

Ngày Quốc tế Lao động, tất cả mọi người đều được nghỉ. Tạ Uẩn về thôn, chính thức dẫn theo Ngu Thanh Nhàn đến thăm nhà bà Hà.

Tin tức hai người yêu đương đã được đồn đãi khắp thôn, bà Hà cũng coi Ngu Thanh Nhàn là cháu dâu rồi, khắp nơi chăm sóc quan tâm cô. Lễ thanh minh tháng trước, bà ta còn bảo chắt trai mang đồ ăn đến tặng cho Ngu Thanh Nhàn.

Sau khi nhận được quà của bà Hà, Ngu Thanh Nhàn cũng tặng lại đáp lễ. Cứ qua qua lại lại như thế, mọi người cũng dần quen thuộc hơn.

Nhưng cuối cùng vẫn phải đến cửa chính thức thăm hỏi một lần.

Ngu Thanh Nhàn xin nghỉ một ngày để đi lên trấn trên, mua vài loại trái cây và điểm tâm, lại cầm một vò rượu từ trong không gian ra.

Tạ Uẩn đến đón Ngu Thanh Nhàn từ sáng sớm, hai người đi đến nhà bà Hà, giữa trưa ăn cơm trưa ở nhà họ Hà, sau đó cầm sổ hộ khẩu và chứng minh thư, hai người đi lên cục dân chính ở trấn trên nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Tạ Uẩn đã được vào biên chế, xưởng máy móc cũng đã chia nhà cho anh. Sau khi hai người kết hôn, Ngu Thanh Nhàn vốn có hộ khẩu ở thành phố, chỉ cần đại đội cấp giấy chứng nhận là cô có thể quay trở về thành phố.

Nhà đại đội trưởng Đỗ nhận ân tình của Ngu Thanh Nhàn, nên rất sảng khoái cấp giấy chứng nhận cho cô.

Đám thanh niên trí thức đều không nỡ để Ngu Thanh Nhàn đi, La Tân Lan và Lương Khiết khóc đỏ cả mắt.

Ngu Thanh Nhàn cũng có chút nuối tiếc, cô nói: "Bọn tôi sống ở tòa nhà do xưởng máy móc cấp cho, nếu các cậu có việc thì cứ đến thị trấn tìm mình, nếu giúp được, mình chắc chắn sẽ giúp."

Nhiều người thì sẽ có thêm nhiều cách, đám thanh niên trí thức cũng không từ chối. Họ tặng quà cho cô, phần lớn là những đồ thủ công do chính bọn họ làm, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng quý ở tấm lòng.

Ngu Thanh Nhàn trịnh trọng cảm ơn họ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 484: Chương 484



Căn nhà ở thị trấn đã được Tạ Uẩn dọn dẹp sạch sẽ rồi, Ngu Thanh Nhàn chỉ cần xách đồ vào ở.

Căn nhà của Tạ Uẩn không lớn, chỉ có một gian, chắc khoảng hai mươi mét vuông. Muốn đi vệ sinh thì đến nhà vệ sinh công cộng ở trong khu, còn phòng bếp thì ở ngay lối đi nhỏ trên hành lang.

Giường, tủ quần áo, bàn đều là những đồ vật không thể thiếu, Ngu Thanh Nhàn căng một đoạn dây kẽm lên giữa phòng, rồi bắt Tạ Uẩn đi mua hai miếng vải đến treo lên để làm vách ngăn, chia phòng thành hai gian.

Bên trong là phòng ngủ, là nơi để ngủ và làm việc. Bên ngoài là sô pha và bàn trà mà Tạ Uẩn đã tìm thợ mộc làm. Ở thời đại này, nhà nhà đều thích dùng vải ren để trải lên trên bàn trà, một căn nhà nho nhỏ mà ấp áp đã được bố trí xong xuôi.

Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người vô cùng bình thản, ban ngày Tạ Uẩn đi làm, Ngu Thanh Nhàn đến thư viện tra các loại tư liệu văn hóa để nghiên cứu, tối về đến nhà thì hai người kể cho nhau nghe một số việc đã làm trong ngày, đêm khuya thì ôm nhau ngủ.

Chỉ chớp mắt một cái, thời gian đã trôi đến năm 1971, Ngu Thanh Nhàn xuyên đến đây đã được hai năm rồi.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đã kết hôn được nửa năm. Sáng sớm hôm nay, Tạ Uẩn thức dậy sớm, anh nhóm lò than trên hành lang để đun một ấm nước.

Nước sôi, anh đổ vào phích rồi lại bắc thêm cái nồi cháo gạo kê lên, trong nồi cháo gạo kê bỏ thêm mấy quả trứng gà đã được rửa sạch sẽ để luộc.

Thời gian trôi qua từng chút một, người thức dậy càng lúc càng nhiều hơn, người ra hành lang nấu cơm cũng nhiều lên. Xen lẫn những tiếng đinh đinh đang đang, là âm thanh các hộ gia đình nói chuyện phiếm với nhau.

Ngu Thanh Nhàn thức dậy, sau khi giặt quần áo thì cô đi ra ăn sáng, ăn xong thì đi theo Tạ Uẩn ra ngoài.

Hôm nay là ngày xưởng máy móc tuyển công nhân, Ngu Thanh Nhàn phải đến đó tham gia cuộc thi tuyển.

Thời gian thi từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa, mãi đến khi chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Ngu Thanh Nhàn mới nộp bài.

Ra khỏi trường thi, Tạ Uẩn đã chờ bên ngoài từ lâu, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh tiến lên đón: "Thi thế nào rồi?"

Ngu Thanh Nhàn nói: "Làm được thì em đều làm rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu."

Tạ Uẩn gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Chúng ta đến khách sạn quốc doanh ăn đi, anh nghe nói hôm nay ở đó có khay gà lớn."

Đầu bếp ở khách sạn quốc doanh làm món khay gà lớn rất ngon, ai ăn cũng đều khen cả. Những ngày bán món khay gà lớn, trong khách sạn thường kín chỗ.

Vợ chồng hai người đến sớm, họ tìm một bàn ngồi xuống. Tạ Uẩn đứng dậy đi gọi món, còn Ngu Thanh Nhàn thì nhàn nhã rót một ly trà lạnh trên bàn ra uống. Sau khi uống xong, cô quan sát bốn phía xung quanh, đến khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, cô ngẩn người.

"Hệ thống, người đàn ông đối diện Khương Hiểu Điềm kia là ai?"

Hệ thống vẫn luôn đi đầu trong việc ăn dưa, nghe cô hỏi thì vội vàng trả lời: "Đây là bạn trai của Khương Hiểu Điềm, tên là Lý Sĩ Kiệt, là kế toán của cửa hàng quốc doanh trên thị trấn."

"Nhàn Nhàn ơi, tôi lén nói cho cô biết chuyện này nhé. Cái tên Lý Sĩ Kiệt này đã có vợ con ở nông thôn rồi, hơn nữa vợ anh ta đang trên đường đến, không bao lâu nữa cô ta sẽ đến đây."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 485: Chương 485



So với cuộc sống hôn nhân bình yên của Ngu Thanh Nhàn, cuộc sống hôn nhân của Khương Hiểu Điềm càng có nhiều màu sắc hơn.

Hơn nửa năm nay, mỗi ngày cô ta đều cùng quả phụ Quách đấu trí đấu dũng, uy h.i.ế.p quả phụ Quách để sống một cuộc sống tốt hơn.

Quả phụ Quách viết thư cho Quách Hải Bình kể về những việc cô ta đã làm, Quách Hải Bình vốn đã có khúc mắc với cô ta, lúc này thấy cô ta đối xử không tốt với mẹ mình như vậy, thì càng thêm chán ghét cô ta.

Mỗi lần viết thư trở về, từng câu từng chữ trong thư đều là giảng dạy cô ta.

Khương Hiểu Điềm rất tức giận về điều này, càng chiến đấu quyết liệt hơn với quả phụ Quách, hai người đối chọi rất gay gắt, ai cũng không nhường ai.

Đối với Quách Hải Bình, điều này gần như đủ để làm mất dần sự yêu thích đối với cô ta, nhưng lại không thể đủ để cho cô ta rời khỏi Quách Hải Bình. Đời này Quách Hải Bình đừng hòng bỏ cô ta.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể ngăn cản Khương Hiểu Điềm tìm kiếm người đàn ông khác mà mình thích ở bên ngoài, cô ta cảm thấy loại đàn ông tự cao tự đại lại dối trá như Quách Hải Bình không xứng đáng để cô ta toàn tâm toàn ý với anh ta.

Lý Sĩ Kiệt làm quen với Khương Hiểu Điềm vào lúc này. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, cao gầy, dáng người cũng không xấu, là mẫu người mà Khương Hiểu Điềm thích ở thời hiện đại, cũng rất biết ăn nói, luôn có thể làm cho Khương Hiểu Điềm đặc biệt vui vẻ.

Hắn cũng biết tặng quà, quà tặng đều là những thứ mà Khương Hiểu Điềm cần ở giai đoạn này.

Hai người quen nhau đã hai tháng, đây là lần đầu tiên Khương Hiểu Điềm ăn cơm cùng Lý Sĩ Kiệt. Tất cả mọi người đều là nam nữ trưởng thành, lại đều có gia đình riêng, cơm nước xong sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.

Vì đã biết chuyện gì sẽ xảy ra sau một lát nữa, nên mỗi một cái nhìn giữa hai người trong bữa ăn bây giờ đều như những tia lửa. Ăn xong, ở một góc không người nhìn thấy, tay Lý Sĩ Kiệt đã sờ lên đùi Khương Hiểu Điềm.

Khương Hiểu Điềm không ngăn cản, trong lòng Lý Sĩ Kiệt càng thêm nóng bỏng.

Ngay khi hai người đang quấn quýt với nhau, vợ của Lý Sĩ Kiệt đi đến, ánh mắt chị ta như đèn pha, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Sĩ Kiệt.

Chị ta sải bước đi về phía Lý Sĩ Kiệt, một tay kéo Lý Sĩ Kiệt lên, tát vào mặt hắn: "Lý Sĩ Kiệt, anh là một thằng đàn ông đê tiện, bà đây ở nhà sinh con nuôi con cho anh, chăm sóc gia đình anh, một xu tiền chỉ hận không thể bẻ thành hai nửa để chi tiêu, một khối thịt chỉ hận không thể chia thành hai bữa để nấu, anh thì ngược lại, cầm tiền đến nhà hàng quốc doanh cùng ăn uống với con yêu tinh này.”

Vợ của Lý Sĩ Kiệt càng nói càng tức giận, lại tát vào mặt hắn một cái nữa.

Lúc này Lý Sĩ Kiệt không còn thể diện như thường ngày, kính đeo trên mặt đã bị đánh lệch trên sống mũi: "Vợ, sao em tới đây, anh và cô ta chỉ là bạn bè, bọn anh không có gì cả.”

Vợ Lý Sĩ Kiệt là người nóng tính, kiểm soát Lý Sĩ Kiệt đến mức phải phục tùng, Lý Sĩ Kiệt chưa bao giờ ngẩng cao đầu trước mặt vợ mình, thấy sự tức giận của vợ mình vẫn còn đó, hắn lập tức run rẩy giải thích.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 486: Chương 486



Vợ của Lý Sĩ Kiệt buông tay ra, đẩy hắn ra sau một cái, Lý Sĩ Kiệt lui về phía sau hai bước, thắt lưng va vào chiếc bàn phía sau, sắc mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn.

Vợ Lý Sĩ Kiệt đánh giá Khương Hiểu Điềm từ trên xuống dưới: "Tôi biết cô, cô là thanh niên trí thức của đại đội Hồng Hạnh, sau này gả cho Quách Hải Bình, lúc cô kết hôn với Quách Hải Bình tôi cũng đến tham dự.”

"Lá gan của cô thật lớn, gả cho quân nhân rồi còn dám làm bậy, quan trọng nhất là, mẹ kiếp, cô lại dám thông đồng với người đàn ông của bà đây?" Vợ của Lý Sĩ Kiệt tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hiểu Điềm.

"Có phải cô cho rằng chuyện mình thông đồng với Lý Sĩ Kiệt không ai biết đúng không? Em gái, em thật ngây thơ. Chúng ta đều là người sinh ra và lớn lên ở cùng huyện, đi trên đường một gậy đập xuống thì có bảy tám người là họ hàng với nhau?”

Sắc mặt Khương Hiểu Điềm tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nhìn vợ của Lý Sĩ Kiệt. Vợ của Lý Sĩ Kiệt cũng không làm khó cô ta, dù sao cô ta và người đàn ông nhà mình tuy rằng mập mờ, nhưng vẫn chưa có quan hệ thực sự gì.

Nhớ tới người đã nhắn tin cho mình, vợ Lý Ký Kiệt biết kết quả của cô ta cũng sẽ không tốt, nên không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn còn rất tức giận, lại tát cô ta thêm một cái nữa, sau đó nắm lấy lỗ tai Lý Sĩ Kiệt và rời đi.

Lý Sĩ Kiệt cho tới bây giờ cũng chưa từng an phận, mỗi năm đều sẽ có vài người như vậy, vợ hắn đều đã quen thuộc với điều này, bây giờ chị ta muốn bắt người đàn ông này về nhà rồi đánh một trận tơi bời.

Lúc này chị ta sẽ không buông tha cho hắn, không ai có thể thuyết phục chị ta được. Chị ta cảm thấy ghê tởm vô cùng khi nhìn thấy người đàn ông này.

Hệ thống vô cùng vui vẻ khi thấy vợ Lý Sĩ Kiệt đến, chỉ chờ người vợ chính thức khí phách này ra tay với kẻ thứ ba, kết quả lại như thế này? Chỉ cần hai cái tát đã xong rồi sao?

Thế nhưng hai người này lại không có đánh nhau, không có lao vào kéo tóc cào mặt nhau

Ngu Thanh Nhàn uống trà, cười nhạt giải thích với hệ thống: "Ngươi không nghe vợ Lý Sĩ Kiệt nói sao? Trong huyện thành này, trong mười người có tám người đều là họ hàng gần xa với nhau. Từ những lời này có thể biết được, hôm nay chị ta có thể kịp thời đến bắt quả tang như vậy khẳng định là có người thông báo tin tức.”

"Ai sẽ đi thông báo tin tức?"

Vợ của Lý Sĩ Kiệt nói chị ta đã từng tham gia hôn lễ của Khương Hiểu Điềm và Quách Hải Bình, vậy chúng ta có thể lớn mật suy đoán, người thông báo tin tức cho chị ta nhất định là người bên nhà họ Quách. Người nào có thể giỏi như vậy, có thể nắm giữ mọi hành động của Khương Hiểu Điềm chứ?”

Hệ thống đột nhiên ý thức được: "Là quả phụ Quách đi thông báo tin tức.”

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: "Không phải bà ta, là người kia của bà ta. Căn cứ vào những lời amh nói với tôi, Khương Hiểu Điềm dựa vào nhược điểm trong tay uy h.i.ế.p quả phụ Quách cùng Quách Chấn Đông trong hơn nửa năm. Quách Chấn Đông cũng không phải là kẻ ngốc, bị Khương Hiểu Điềm uy h.i.ế.p lâu như vậy, ông ta khẳng định phải nhẫn nhịn rất nhiều. Chuyện này đại khái là do ông ta ra tay.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 487: Chương 487



Dù sao nếu quả phụ Quách có thủ đoạn như vậy, cũng sẽ không bị Khương Hiểu Điềm uy h.i.ế.p lâu như thế.

Phân tích của Ngu Thanh Nhàn làm cho hệ thống liên tục gật đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Khương Hiểu Điềm chạy trốn dưới ánh mắt tràn ngập thâm ý của quần chúng vây xem, vội vàng chào hỏi với Ngu Thanh Nhàn rồi đuổi theo Khương Hiểu Điềm.

Chuyện Ngu Thanh Nhàn có thể hiểu rõ, Khương Hiểu Điềm tự nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ việc mình ngoại tình lần này là do Quách Chấn Đông lên kế hoạch để bắt quả tang, để nắm được nhược điểm của cô ta, khi cô ta về đến nhà đã là buổi chiều.

Hôm nay ngoài đồng không có việc gì nhiều, mọi người cũng không tan làm, quả phụ Quách nắm một nắm hạt bí nói chuyện phiếm với hàng xóm, thấy cô ta trở về cũng đi theo vào phòng.

“Ồ, thanh niên trí thức Khương trở về rồi sao? Thế nào, hẹn hò có sướng không?”

Khương Hiểu Điềm từng hỏi quả phụ Quách rằng khi bà ta ngoại tình với anh trai chồng có sướng không, hôm nay quả phụ Quách lại trả lại những lời này cho cô ta.

Những lời này đã chứng thực chuyện quả phụ Quách biết việc bắt gian vào hôm nay, còn việc có phải do bà ta xúi giục hay không cũng không còn quan trọng với Khương Hiểu Điềm nữa.

Quả phụ Quách còn đang bật cười: "Thanh niên trí thức Khương à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với con trai tôi, về sau hai người không còn liên quan gì dến nhau nữa, cô đi tìm tình nhân ở bên ngoài tôi cũng không so đo, tôi cũng sẽ giấu chuyện này với con trai tôi.”

Quả phụ Quách tự giác nắm được nhược điểm của Khương Hiểu Điềm, giờ phút này cảm thấy sảng khoái vô cùng, quét sạch những uất ức trong hơn nửa năm qua khi bị Khương Hiểu Điềm áp chế.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Khương Hiểu Điềm, quả phụ Quách cười đắc ý, tay nắm hạt dưa đi vào nhà.

Khương Hiểu Điềm đứng trong sân một lúc, hai gò má bị vợ Lý Sĩ Kiệt đánh vẫn còn nóng bỏng đau đớn, cô ta nhìn thoáng qua phòng quả phụ Quách, cười lạnh một tiếng. Đi ra ngoài, đi đến văn phòng đại đội.

Văn phòng của đại đội không có ai, Khương Hiểu Điềm nghênh ngang đi vào, lục lọi trên bàn làm việc một lát, cô ta đã tìm được mấy tờ giấy trắng rồi đóng dấu của đại đội trưởng lên.

Trở lại nhà quả phụ Quách, cô ta khóa cửa phòng lấy bút viết một phong thư giới thiệu, cô ta chỉ gói ghém một túi đồ, rồi cất số tiền mà cô ta đã lừa được từ quả phụ Quách trong khoảng thời gian này vào túi.

Đêm đã khuya, Khương Hiểu Điềm vác hành lý rón rén đi ra khỏi nhà quả phụ Quách, tìm một chỗ ở lại đến khi trời sáng, ném một cục giấy vào nhà chị dâu hai Dương ở đầu thôn.

Cũng trùng hợp, chị dâu hai Dương vừa mới từ nhà xí trở về đã bị cục giấy đập vào đầu, bà ta ôm đầu nhìn cục giấy kia rồi đứng chống nạnh ở trong sân mắng chửi. Bà ta nghĩ rằng đây là một trò đùa của một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó.

Con trai bà ta bị đánh thức, nhặt lên cục giấy trên mặt đất và theo bản năng mở ra đọc, mở to hai mắt khi nhìn thấy dòng chữ đầu tiên bên trong: "Mẹ ơi, mẹ đừng mắng nữa, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 488: Chương 488



Chị dâu hai Dương ngáp một cái trợn trắng mắt: "Có thể xảy ra chuyện lớn gì, trời sập xuống à?"

"Cũng gần như vậy. Tờ giấy nói rằng bí thư thôn Quách Chấn Đông ngoại tình với em dâu của ông ta, Quách Hải Vinh là con gái riêng của hai người."

“Cái gì, con đang nói về cái gì vậy?” Chị dâu hai Dương tỉnh ngủ hẳn, vội vàng đi tới bên cạnh con trai mình, thúc giục nó đọc bức thư này từ đầu đến cuối , chị dâu hai Dương ở bên cạnh lắng nghe rất nghiêm túc.

Nửa giờ sau, Khương Hiểu Điềm thuận lợi ngồi lên xe đưa đón đi đến huyện thành, mà chuyện tình cảm của Quách Chấn Đông và quả phụ Quách cũng lan truyền khắp thôn.

Nhìn khung cảnh đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa kính xe, Khương Hiểu Điềm cười lạnh một tiếng.

Có một câu tục ngữ nói thế này? Con thỏ khi nóng nảy cũng có thể cắn người. Nhà họ Quách khinh người quá đáng, thế nhưng chơi loại thủ đoạn bẩn thỉu đó, thậm chí còn tìm người dụ dỗ mình, rồi tìm người bắt gian, để hủy hoại thanh danh của mình.

Làm sao Khương Hiểu Điềm có thể chịu được sự uất ức này?

Tới đi, thương tổn lẫn nhau, cá c.h.ế.t lưới rách, Khương Hiểu Điềm cô sợ ai? Quả phụ Quách và Quách Chấn Đông tính kế như vậy, chẳng phải là vì bắt được nhược điểm của cô ta để xoay người sao? Cô ta sẽ không thực hiện mong muốn của họ, cô ta còn muốn vạch trần chuyện này.

Đợi lát nữa đến huyện thành, cô ta sẽ đưa bức thư tối hôm qua cô ta viết để tố cáo Quách Hải Quân h.i.ế.p dâm mình mê gian mình ra ngoài, còn có Quách Hải Bình, anh ta cũng đừng nghĩ được thoải mái, cuộc sống của cô ta đã trở thành như ngày hôm nay, anh ta chính là hung thủ lớn nhất.

Không ai có thể nghĩ đến việc làm tổn thương bản thân cô ta! Trong hình ảnh phản chiếu của kính xe, ánh mắt Khương Hiểu Điềm âm u và độc ác.

Địa điểm doanh trại bộ đội có Quách Hải Bình tham gia đóng quân cách huyện thành nơi mà đại đội Hồng Hạnh ở không xa, chỉ mất 10 giờ đi tàu để đến đó. Từ trên tàu đi xuống, trời còn chưa sáng, Khương Hiểu Điềm tìm một chỗ ngồi ở gần phòng bảo vệ của nhà ga.

Trời vừa sáng, cô ta đã đi tìm người để hỏi cách đi đến bến xe khách, rồi lên xe đưa đón của bộ đội đi đến chỗ Quách Hải Bình.

Lắc lư hai tiếng đồng hồ, Khương Hiểu Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xuống xe, Khương Hiểu Điềm hỏi đồng hương đang làm việc trong ruộng, đi hơn mười phút cô ta mới nhìn thấy một cánh cổng cao chót vót, bên cạnh cửa chính có hai binh lính vác s.ú.n.g đứng canh gác.

Nhìn bóng dáng màu xanh ô liu kia, hốc mắt Khương Hiểu Điềm bỗng chốc đỏ lên.

Cô ta tiến lên, nói với binh lính tình hình của mình, đưa ra giấy tờ tùy thân giả mạo của mình, binh lính cẩn thận đối chiếu rồi mang theo Khương Hiểu Điềm đi vào phòng chờ.

Không bao lâu sau, Quách Hải Bình đi tới, anh ta mặc đồng phục huấn luyện, trên người còn mang theo chút bùn đất, trong lòng anh ta không hề vui sướng chút nào khi có vợ tới thăm, chỉ tràn đầy sự tức giận và chán ghét.

Anh ta đang trách cứ mẹ mình sao không trông chừng Khương Hiểu Điềm, để cho cô ta chạy tới đây, lại không nhịn được trách cứ Khương Hiểu Điềm có tật xấu gì mà không ngoan ngoãn ở nhà chờ lại chạy ra ngoài, không biết rụt rè gì cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 489: Chương 489



Trong lòng Khương Hiểu Điềm còn có một chút chờ mong đối với Quách Hải Bình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Quách Hải Bình từ xa xa, trái tim Khương Hiểu Điềm đập loạn một nhịp.

Quách Hải Bình cũng không muốn cô ta tới tìm mình.

Cũng đúng, nếu cô ta là Quách Hải Bình, cô ta cũng không muốn gặp người đã cắm sừng mình. Nhưng cô ta có muốn làm thế không?

Người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện không phải là cô ta sao?

Trước khi xuyên không, từ khi còn nhỏ, việc Khương Hiểu Điềm hay làm nhất là hăng say tranh giành mọi thứ với em trai, cô ta cũng biết rõ tầm quan trọng của việc đánh đòn phủ đầu.

Cô ta hiểu được, tình hình trước mắt rất bất lợi đối với bản thân, nếu không làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ sợ cũng không thể kết thúc được.

Còn không phải sao, trước khi cô ta đến đây đã tố cáo tất cả đám người Quách Chấn Đông không sót một ai rồi?

Nơi mà Khương Hiểu Điềm đang ở bây giờ là phòng tiếp tân của tòa nhà văn phòng chính phủ, có thể nói tất cả lãnh đạo doanh trại đều làm việc ở đây, người ra vào nơi đây đều là sĩ quan cao cấp.

Nhìn thấy Quách Hải Bình càng lúc càng đi tới gần, ánh mắt Khương Hiểu Điềm trở nên mạnh mẽ, cô ta đứng lên chạy ra ngoài. Các sĩ quan đi qua nhìn thấy cô ta như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tỏ vẻ hiểu rõ.

Hiển nhiên có không ít những người vợ quân nhân như Khương Hiểu Điềm, khi nhìn thấy chồng mình đều không thể chờ đợi được mà chạy ra cửa nghênh đón.

Mọi người bất giác đi chậm lại, chuẩn bị nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng trẻ này tâm sự với nhau.

Khương Hiểu Điềm chạy đến trước Quách Hải Bình, vung tay tát mạnh Quách Hải Bình một cái, cô ta dùng hết sức lực, bị phản lực ảnh hưởng, tay cô ta cũng phát đau.

Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm cực kỳ khó chịu, cô ta lại tát một cái nữa.

"Quách Hải Bình, mẹ kiếp, anh đúng là kẻ hèn nhát. Thế quái nào anh vẫn là quân nhân? Anh có một chút dòng m.á.u mà một người đàn ông nên có không? Hả?"

Nghĩ đến cuộc sống khuất nhục trong hơn nửa năm này, nghĩ đến ánh mắt đê tiện của thằng ch.ó Quách Hải Quân mỗi khi nhìn mình, nghĩ đến lòng dạ ác độc của người nhà họ Quách khi cố ý tìm người quyến rũ mình để mình ngoại tình rồi lại làm mất hết danh dự, Khương Hiểu Điềm càng tức giận.

Cô ta chỉ vào mũi Quách Hải Bình: "Mẹ nó, anh có phải là đàn ông không? Vợ của người đàn ông bình thường bị cưỡng h**p, gian dâm, họ còn không đánh c.h.ế.t kẻ làm chuyện xấu? Còn anh thì sao, mẹ nó, anh đã làm gì?”

"Tôi đã làm gì sai? Tôi là một cô gái tốt, trước khi gả cho anh cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, sau khi gả cho anh lại bởi vì chuyện ngoại tình giữa bác anh và mẹ anh mà bị bỏ thuốc rồi xâm hại?”

Khương Hiểu Điềm vừa nghĩ đến chuyện lần đầu tiên của mình là cho thằng đàn ông hèn mọn như Quách Hải Quân, cơm ăn từ đêm qua rồi cũng muốn nôn ra hết.

Cô ta nhớ tới cha ruột của mình, người đàn ông luôn giấu giếm vợ, chuyện gì cũng không nói cho vợ biết, nhưng lại ghen tuông khi mẹ cô ta tán gẫu với đàn ông khác, Quách Hải Bình thì sao, cô ta bị người khác ngủ cùng, anh ta còn không có phản ứng gì cả?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 490: Chương 490



Ồ, cũng không phải không có, còn không phải là lạnh nhạt với cô ta sao? Ngay cả một lá thư cũng không viết cho cô ta.

Lý do mà Khương Hiểu Điềm tiếp xúc với Lý Sĩ Kiệt, còn không phải là cô ta cảm giác mình và Quách Hải Bình không còn có cách nào cùng sống tiếp với nhau hay sao?

Cô ta không nghĩ đến chuyện ly hôn, dù sao Quách Hải Bình cũng là nam chính trong sách, nhất định sẽ thành đạt vô cùng, rời khỏi anh ta, cô ta sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý ở đâu?

Hơn nữa, trên đầu Quách Hải Bình cũng không phải không có sừng, vốn dĩ luôn có, còn quan tâm nhiều hơn một cái hay ít hơn một cái sao?

Cằm các sĩ quan qua lại nơi đây đều sắp rơi xuống đất, bọn họ đã nghe được điều gì? Những người như bọn họ có thể nghe miễn phí câu chuyện mà vợ của Quách Hải Bình nói sao? Hả?

Các sĩ quan cũng không rời đi, mọi người dừng bước, đường hoàng nhìn thẳng.

Nhìn thấy khuôn mặt Khương Hiểu Điềm đầy nước mắt, lại nhìn Quách Hải Bình bị tát đỏ mặt, nghe thấy tin tức càng lúc càng bùng nổ, trên mặt mọi người vẫn duy trì thể diện của người lính, nhưng thực ra trong lòng sớm đã sớm cắn đậu phộng, ngồi hóng chuyện, hận không thể thì thầm thảo luận với nhau ngay tại chỗ này.

Cũng có người thông minh, chạy vào tòa nhà văn phòng để tìm lãnh đạo trung đoàn của Quách Hải Bình, giải thích rõ ràng tình hình.

Chính ủy trung đoàn của Quách Hải Bình đang viết báo cáo tổng kết công tác, khi nghe được người đến báo tin, ông ta khiếp sợ đến mức ngay cả mũ cũng không kịp đội đã vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Người vây xem đã nhiều hơn một chút.

Chính ủy trung đoàn đi vào trong đám người, khuyên Khương Hiểu Điềm và Quách Hải Bình đi vào phòng khách, binh lính cảnh vệ thông minh rót nước cho mọi người.

Chính ủy trung đoàn an ủi Khương Hiểu Điềm vài câu, rồi nghiêm mặt gọi Quách Hải Bình vào phòng bên cạnh để tìm hiểu tình hình, trước khi ra khỏi cửa còn dặn dò binh lính cảnh vệ đi gọi vợ của ông ta.

Không bao lâu sau, vợ của Chính ủy trung đoàn đã đến. Bà ta đã biết được tình hình từ những người cảnh vệ trên đường đi tới đây. Đối mặt với Khương Hiểu Điềm, trong lòng bà ta vô cùng thương tiếc.

Dưới sự an ủi của bà ta, Khương Hiểu Điềm lại bật khóc. Cô ta thật sự cảm thấy bản thân rất uất ức, trước khi kết hôn cô ta đã bị quả phụ Quách coi thành bảo mẫu. Trước khi yêu Quách Hải Bình thì mỗi ngày cô ta đều phải nấu cơm không ngừng nghỉ.

Sau khi kết hôn với Quách Hải Bình, mọi chuyện càng không dễ dàng, cô ta không chỉ nấu cơm mà còn phải dọn dẹp, cho gà vịt ăn, chăm sóc con cái.

Thằng bé Triệu Phàm kia không làm người ta bớt lo lắng chút nào, thằng bé đã bốn năm tuổi, ngay cả đi vệ sinh cũng không tự biết c** q**n, không kịp cởi cho nó thì nó sẽ đi ngay trong quần.

Quả phụ Quách lại không thích rửa ráy cho nó, cuối cùng vẫn do Khương Hiểu Điềm nhịn xuống sự ghê tởm mà rửa cho nó.

Những điều này cũng coi như thôi, vì vinh hoa phú quý sau này cô ta nhịn được. Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô càng khó khăn hơn, quả phụ Quách hay mắng chửi cô ta, cô ta không chỉ phải làm việc đồng áng mà khi về còn phải giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà.
 
Back
Top