Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 471: Chương 471



Bốn cha con về nhà, ghế còn chưa ngồi nóng, cha mẹ Khương Hiểu Điềm đã chạy tới như cơn gió: "Con bé Thanh Nhàn này, cháu và Hiểu Điềm cùng xuống nông thôn, hai người là chị em từ nhỏ đến lớn, sao cháu không trông chừng nó, để nó kết hôn ở nông thôn? Thím đã tìm thấy một người tốt cho nó trong thị trấn, chỉ chờ khi nó về rồi tính chuyện thôi.”

Nhà họ Tưởng cách nhà họ Dư không xa, ở thời đại không có chuyện giải trí này, tin tức truyền đi rất nhanh, Ngu Thanh Nhàn vừa về đến nhà không lâu, cha Khương và mẹ Khương đã nhận được tin tức, hai người nhận được tin liền đến nhà họ Dư ngay.

"Uổng công chúng tôi còn xem cô là bạn tốt nhất của Hiểu Điềm nhà chúng tôi, cô như thế mà được xem là bạn tốt sao?" - Cha Khương và mẹ Khương đều cố kìm nén bực bội trong lòng.

Khương Hiểu Điềm là cô gái có dáng dấp xinh đẹp nhất của nhà họ Khương, trước đó Khương Hiểu Điềm xuống nông thôn, hai người cũng chẳng có gì phải không nỡ, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, vợ chồng ông căn bản không quan tâm. Nhưng bây giờ thì khác, một chủ nhiệm mất vợ trong nhà máy của cha Khương tuyên bố muốn tìm một cô vợ trẻ.

Em trai của Khương Hiểu Điềm là Khương Hiểu Phong cũng vừa tốt nghiệp năm nay, hiện đang rảnh rỗi ở nhà. Nếu có thể dựa vào vị chủ nhiệm này, công việc của Khương Hiểu Phong còn cần phải lo lắng sao?

Đáng tiếc, không đợi cha Khương hành động đã nhận được thư của Khương Hiểu Điềm gửi về, cô ta cư nhiên ở sau lưng bọn họ mà kết hôn tại nông thôn! Đây chắc chắn là tin sét đánh giữa trời quang đối với cha Khương.

Lúc này, cha Khương vô cùng tức giận, Ngu Thanh Nhàn một mình trở về vừa vặn đ.â.m vào họng s.ú.n.g của ông ta.

Ngu Thanh Nhàn vừa muốn quay đầu, mẹ Ngu bỗng mở miệng: "Ôi chao, lời này thật buồn cười, con gái của ông và con gái của tôi chỉ là bạn bè, người không biết nghe được lời ông, còn tưởng con gái của ông là con gái của con gái tôi đấy."

Cảm giác của mẹ Ngu đối với Khương Hiểu Điềm trước đây rất tốt, dù sao đó cũng là một cô gái đáng thương, Ngu Thanh Nhàn chia đồ ăn cho cô ấy, mẹ Ngu cũng chưa từng nói câu nào, về sau khi chuẩn bị thứ gì bà đều sẽ chuẩn bị thêm một phần.

Nhưng bây giờ thì khác, con gái của bà nói với bà rằng cô và Khương Hiểu Điềm đã trở mặt, Khương Hiểu Điềm còn tính rộm đồ của cô. Như vậy sao được, con gái của bà ở trong thôn vốn đã đủ khổ rồi, nếu bị trộm đồ nữa thì sẽ sống thế nào đây?

Hiện giờ Mẹ Ngu đối với Khương Hiểu Điềm tràn đầy chán ghét. Con gái bà tốt với cô ta bao nhiêu, kết quả thế này đây? Đúng là một con sói mắt trắng mà. Mẹ Ngu phẫn nộ bất bình.

Ở thời đại này, cửa nhà nào cũng không đóng, khi Ngu Thanh Nhàn trở về, đa số những người đến thăm đều là những người có quan hệ tốt với nhà họ Ngu. Bọn họ đến sau, nhưng điều này không ngăn họ nghe thấy những lời vô liêm sỉ của cha Khương và mẹ Khương.

Mọi người đi đến tìm ghế ngồi xuống phía sau lưng mẹ Ngu, xì xào bàn tán.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 472: Chương 472



Nét mặt của cha Khương có chút xấu hổ. Ngược lại da mặt mẹ Khương rất dày: “Thanh Liên, lời này của bà không đúng lắm, lần này lên phố, Thanh Nhàn nhà bà và Hiểu Điềm nhà tôi cùng ở chung, hai đứa nó lại là bạn tốt, duyên phận sâu đậm bao nhiêu chứ? số phận này? Mọi người nói có đúng hay không?"

Đây là sự thật, mọi người nhao nhao gật đầu. Mẹ Khương nói tiếp: "Hiểu Điềm nhà chúng tôi không hiểu chuyện, tự gả mình đến nông thôn. Thanh Nhàn thân là bạn tốt nhất của Hiểu Điềm nhà chúng tôi, sao không biết khuyên nhủ nó chứ?"

Mẹ Khương không nói toẹt ra như cha Khương, nhưng ý nghĩa đằng sau những lời này là đang trách Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn cười khẩy, cô nói: "Câu bạn tốt nhất tôi không dám nhận đâu, tôi coi người ta như bạn thân, nhưng người ta lại coi tôi như một đầy tớ."

Ngu Thanh Nhàn hoàn toàn không có ý giấu giếm cho Khương Hiểu Điềm, kiếp trước Khương Hiểu Điềm và Quách Hải Bình có quan hệ khá tốt, Khương Hiểu Điềm vì có nguyên thân để lợi dụng, vật tư dư dả, thậm chí còn không xích mích với thanh niên tri thức mà đến kết bạn với gia đình góa phụ Quách. Cô ta có ấn tượng rất tốt ở trong lòng Quách Hải Bình.

Tiền hồi môn cho hơn một trăm tệ. Khương Hiểu Điềm vì muốn bịt miệng cha Khương, cô ta đã đặc biệt gửi hơn tám mươi tệ về cho cha Khương và mẹ Khương, đúng lúc năm đó Quách Hải Bình phụ trách chiêu mộ binh lính cho thành phố Dung Khê, dưới sự chiếu cố của Quách Hải Bình, Khương Hiểu Phong đã tiến vào quân đội và trở thành chiến sĩ.

Kiếp này lại không giống vậy, không có nguyên thân để lợi dụng, Khương Hiểu Điềm đuổi tới nhà họ Quách kết bạn, biến mình thành bảo mẫu không nói, còn khiến hình tượng của cô ta trong lòng Quách Hải Bình giảm đi rất nhiều, của hồi môn đã cho, sáu mươi sáu tệ, so với cưới vợ trong thôn cao hơn một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu.

Hơn nữa mấy tháng nay nhà họ Khương không nói gì Khương Hiểu Điềm, còn luôn viết thư kể khổ, yêu cầu cô ta gửi đồ về, nhất là sau khi biết Ngu Thanh Nhàn gửi đồ về, cha Khương và mẹ Khương càng thêm sốt sắng.

Bản thân Khương Hiểu Điềm cũng khó đảm bảo mình, còn gửi đồ gì cho bọn họ chứ? Vả lại Khương Hiểu Điềm vốn không phải là người dễ dàng thỏa mãn, cha mẹ ruột của cô ta đối xử với cô ta coi như không tệ, vậy mà cô ta tràn ngập oán hận với bọn họ. Ở trong lòng của Khương Hiểu Điềm, cha Khương và mẹ Khương còn không quan trọng bằng quả phụ Quách, cô ta chịu đem tiền hồi môn gửi về cho họ mới là lạ.

"Cha mẹ, con còn chưa nói với hai người. Vào tháng mười, lúc Khương Hiểu Điềm ngã bệnh, con coi như cùng nhau lớn lên mà chăm sóc cô ta, kết quả cô ta càng ngày càng quá phận, ăn cơm uống nước xong rồi lên giường cũng thôi đi, đến cả quần áo cũng để con giặt giúp cô ta. Sau này còn quá đáng hơn, khỏi bệnh rồi cũng không đi làm, nói với con bị ốm nên miệng nhạt, bảo con cầm phiếu thịt đi mua thịt về cho cô ta ăn."

"Con không cho, liền cãi nhau với con. Cãi nhau một hồi, lại hỏi con phiếu mua sữa bột, con nói không có, mọi người đoán xem cô ta làm gì?" - Ngu Thanh Nhàn nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người đều đang chờ ăn dưa, nhanh chóng phối hợp hỏi làm gì.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 473: Chương 473



Ngu Thanh Nhàn cười một tiếng rồi nói: "Cô ta thừa dịp lúc con vừa đi làm đã mở ngăn tủ của con, đúng lúc hôm đó trời mưa, bị con bắt gặp."

Ngay khi Ngu Thanh Nhàn nói xong, lời nghị luận của những người hàng xóm trở nên ồn ào hơn. Đầu năm nay người nào cũng chất phác thật thà, gia cảnh bình thường không giàu có, ngày thường nhà ai ném vớ sẽ bị mắng trước cửa cả buổi sáng. Điều mà mọi người ghét nhất là loại người chuyên trộm cắp vặt, càng ghét loại sói mắt trắng và những kẻ hay chìa tay xin xỏ.

Không may, Khương Hiểu Điềm đều có cả hai. Cha Khương và mẹ Khương cũng không phải người dễ hòa đồng, nên họ không được lòng hàng xóm láng giềng cho lắm. Dù da mặt hai người rất dày, nhưng hiện tại bị nhiều ánh mắt khác thường nhìn như vậy cũng có chút xấu hổ.

Cha Ngu vô cùng tức giận, ông rất cưng chiều cô con gái, việc nhà đều để hai đứa con trai làm, vậy mà về quê lại phải làm đầy tớ cho kẻ khác?

Cha Ngu trực tiếp mở miệng nói: "A, tôi còn nói sao hai người lại mặt dày đến nhà tôi nói những chuyện không liên quan này với con gái tôi, thì ra cả nhà các người coi con gái tôi là hầu gái của Khương Hiểu Điềm sao?"

Mẹ Ngu ở chung với cha Ngu nhiều năm, tự khắc ăn ý với nhau, nghe vậy lập tức nói tiếp: “Chẳng trách, chẳng trách. Một màn hôm nay không phải là tiểu thư phạm sai lầm, lão gia và phu nhân tới chất vấn hầu gái thân cận sao?"

Mẹ Ngu nói xong cũng rất tức giận, con gái ngoan của mình sao lại bị coi như hầu gái được. Bà kéo mẹ Khương ra ngoài.

"Đi, chuyện này nhất định phải làm rõ, tôi không biết con gái của tôi bán thân cho nhà họ Khương các người từ lúc nào đấy. Chúng ta đến uỷ ban khu phố nói cho rõ đi."

Hoàn cảnh hiện tại đang ở mức nghiêm trọng nhất, bên ngoài nghe gió chính là mưa, hai ngày trước còn có giáo viên vì nói sai hai câu mà bị bắt và chuyển xuống đây, nếu lúc này mẹ Ngu kéo mẹ Khương đến trước ủy ban khu phố để nộp đơn khiếu nại, bị lên báo là cái chắc.

Cha Khương và anh cả Khương hiện tại đang là công nhân, đến lúc đó không những mất việc, không chừng họ còn bị **.

Tính tình cha Khương nóng nảy nhưng không ngốc, cơ hồ đã nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó ngay lúc mẹ Ngu nói muốn đi cáo trạng, ông ta vội bước tới trước giữ chặt mẹ Khương: “Chị dâu nói lời này hơi quá, hơi quá rồi. Những chuyện Hiểu Điềm làm tại nông thôn, chúng tôi đều không hề biết gì. Hôm nay chúng tôi tới đây cũng là vì lo lắng. Chị nói xem, chuyện đứa bé Hiểu Điềm kia kết hôn tại nông thôn cũng không tiết lộ với chúng tôi, đến tận hôm qua chúng tôi mới nghe tin, các người nói xem nếu đổi lại là các người thì có nổi giận hay không."

Đầu năm nay nhà ai mà không có con đi xuống nông thôn? Đặt mình vào cha Khương một chút, họ cũng sẽ tức giận. Thế là nhao nhao khuyên cha Ngu và mẹ Ngu.

Mẹ Ngu cũng không thật sự nghĩ sẽ kéo cặp vợ chồng nhà họ Khương đi cáo trạng, ngoài miệng nói cũng được, nhưng nếu thật sự đi thì mấy con phố bên cạnh cũng không ai dám đối phó với nhà bọn họ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 474: Chương 474



Mọi người ra sức khuyên can, cha Khương thì liên tục nói xin lỗi, mẹ Khương thuận thế thả tay. Mẹ Khương vừa được tự do liền bị cha Khương lôi đi, sợ đi chậm hơn chút nữa sẽ lại bị mẹ Ngu kéo đến ủy ban khu phố.

Sau khi cha Khương và mẹ Khương rời đi, mẹ Ngu tức giận hồi lâu mới bình tĩnh lại dưới sự khuyên bảo của mọi người. Bà đi mở đống đồ mà Ngu Thanh Nhàn mang về, lấy đặc sản Ngu Thanh Nhàn đã mua và phân phát cho hàng xóm láng giềng, mọi người được ăn, lại được nghe Ngu Thanh Nhàn kể về cuộc sống của cô ở nông thôn, ai nấy đều hài lòng.

Mẹ Ngu nhanh chóng vào bếp lấy mì.

Mì sợi được nấu sốt với cà tím, cà chua và ớt xanh, thêm một ít tóp mỡ băm nhỏ, tương miso là do chính mẹ Ngu nấu, hôm nay con gái trở về, bà không tiếc cho thêm dầu, hai anh em Ngu Thanh Lương và Ngu Thanh Đức ăn đến không ngẩng đầu lên.

Ngu Thanh Nhàn cũng ăn một cách ngon lành.

Sau bữa ăn, anh em Ngu Thanh Lương thu dọn bát đĩa và đi rửa, cha Ngu và mẹ Ngu cũng hỏi về cuộc sống của Ngu Thanh Nhàn ở nông thôn, vừa rồi Ngu Thanh Nhàn ở trước mặt hàng xóm nói nông thôn rất tốt, nhưng nông thôn làm gì tốt trăm phần trăm, ắt có chỗ không xấu, làm cha làm mẹ nếu không hỏi rõ ràng sẽ luôn cảm thấy áy náy.

Ngu Thanh Nhàn cũng đã từng làm cha mẹ của người khác, cô hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cha Ngu và mẹ Ngu, vì vậy cô đã kể cho họ nghe về cuộc sống của mình trong thời gian này, khiến cha Ngu và mẹ Ngu nghe xong lo lắng không thôi.

Chờ nói dứt lời, mẹ Ngu mới nhớ tới đặc sản địa phương mình vừa mang cho hàng xóm: “Nhàn Nhàn à, mẹ thấy con đem về không ít đồ, mà toàn là đồ tốt, con lấy tiền đâu ra mà mua thế?”

Ngu Thanh Nhàn hé miệng cười: "Cái này không phải con mua, mà là con rể tương lai hiếu kính hai người đấy."

Cha Ngu chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, thoáng chốc giọng ông cao hơn vài độ: "Cái gì mà đối tượng con rể tương lai của con? Cha nói cho con biết, cha không đồng ý, con mới mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ lắm!"

Cha Ngu cảm thấy đau xót trong lòng, lúc con cả kết hôn đã lấy đi nửa cái mạng của ông, nếu con thứ kết hôn ở ngoài thành và trở thành con dâu nhà khác, chỉ tưởng tượng thôi ông đã thấy đau lòng.

Phải biết rằng trước khi sinh con ba và con tư, ông đều đã nghĩ kỹ, đợi con cả và con hai trưởng thành sẽ để một đứa ở nhà, đến lúc đó đứa còn lại sẽ cưới gần hơn, điều này tương đương với việc hai đứa con gái đều ở trước mặt ông, ai ngờ con ba và con tư lại đến đây.

Cha Ngu càng nghĩ, trong lòng càng thất vọng.

Mẹ Ngu liếc một cái: "Đừng quan tâm đến cha con, con nói mẹ nghe xem, lai lịch của con rể tương lai thế nào."

Ngu Thanh Nhàn cũng cảm thấy dáng vẻ đó của cha Ngu rất buồn cười. Trong trí nhớ của nguyên thân, cha Ngu là một người cực kỳ cưng chiều con gái, khi còn bé, hai chị em các cô được yêu thích hơn cả hai đứa con trai, bởi vì hai cô muốn thứ gì, cha Ngu sẽ mua cho bọn họ thứ đó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 475: Chương 475



Quần áo, giày dép đẹp khỏi phải nói, đến cả đồ ăn vặt ở nhà cũng chưa bao giờ thiếu. Về sau có em trai, việc nuôi dạy bốn đứa con của gia đình trở nên khó khăn hơn, nhưng cha Ngu luôn tìm cách khiến hai chị em không thiệt thòi.

Có thể nói, hai chị em lớn lên trong sự cưng chiều, mà trẻ con được yêu thương sẽ luôn tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, tự tin nên hai cô đã nhận được không ít thư tình từ khi còn học cấp 2. Nếu không phải nguyên thân đi nông thôn, kiếp trước sẽ không tới phiên Quách Hải Bình đến cưới cô.

"Nói đến chuyện này, vẫn là do chị gái làm mai cho con, chị ấy và anh rể đã nhờ người chuyển đồ đến cho con." - Ngu Thanh Nhàn nói qua về bối cảnh gia đình của Tạ Uẩn. Cô còn lấy ra tấm ảnh Tạ Uẩn dặn phải giấu kín cho cha Ngu và mẹ Ngu xem.

Tạ Uẩn làm mấy đời lính, trên người mang theo vẻ chính nghĩa, xem xét tinh thần, loại khí chất này là loại mà trưởng bối thích, sau khi xem ảnh, sự bất mãn trong lòng cha Ngu vơi đi một ít. Mẹ Ngu thì càng xem càng thích.

Ngu Thanh Lương cũng hết sức hài lòng về người anh rể này, chí ít dáng dấp tuấn tú, có thể mang ra ngoài được.

Đợi Ngu Thanh Nhàn kể chuyện của Tạ Uẩn xong, mẹ Ngu cảm thán nói: "Là một đứa trẻ tốt, các con cứ ở thế trước, khi nào có thời gian, dẫn cậu ấy tới nhà ngồi một chút."

Đừng nhìn cha Ngu lẩm bẩm ô ô, nhưng nhà họ Ngu đều do mẹ Ngu làm chủ, chuyện mẹ Ngu đã quyết định cơ bản đều là ván đã đóng thuyền.

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ: "Đúng lúc lắm, bọn họ sắp được nghỉ rồi, đoán chừng mấy ngày nữa anh ấy sẽ tới thăm."

Tạ Uẩn đã sắp ba mươi, bà Hà sốt ruột, chính anh cũng rất sốt ruột, mà anh đối với bản thân tràn đầy tự tin, căn bản không sợ cha mẹ vợ không thích anh.

Mẹ Ngu hứng khởi nói: "Vậy phải sớm chuẩn bị thôi, để cha con đi nông thôn bắt mấy con gà về, chờ thêm chị con trở về, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ."

Còn không đợi giao thừa, hai mươi chín Tết Tạ Uẩn đã xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện tại nhà họ Ngu, đêm hôm đó, cha Ngu đưa anh rể Trương Tử Minh đến rót rượu cho Tạ Uẩn, cuối cùng hai người ôm ly rượu ngã xuống bàn, Tạ Uẩn nhìn nửa chai rượu còn lại mà khóc không ra nước mắt.

Anh làm sao ngờ cha vợ và anh rể hùng hổ doạ mình ngàn ly không say, nhưng thực chất chỉ mới rót hai ly đã gục chứ?

Lúc này, Tạ Uẩn chỉ muốn đi đăng hỏi một câu cho thế hệ sau, tiêu đề viết rằng: Con rể lần đầu đến nhà, nên làm gì với cha vợ và anh rể uống say ngất.

Cha Ngu cảm thấy bị mất mặt trước mặt con rể tương lai, hôm sau tỉnh dậy lại bày ra bộ mặt khó chịu, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Trước khi chị cả Ngu Thanh Thục mang anh rể trở về, người anh em Ngu Thanh Lương đã từng có một lần vết xe đổ, lần này họ rất thức thời đi vòng quanh, sợ không cẩn thận sẽ trở thành nơi trút giận. Mẹ Ngu quả thực không nhìn được nữa, nên kéo cha Ngu vào trong phòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 476: Chương 476



"Ngu Hành Sơn, ông tranh thủ thấy tốt thì lấy, rượu kia là ông nhất định phải uống, bản thân uống không được còn quăng sắc mặt cho người khác nhìn? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính tình nhỏ nhen như vậy, không sợ bọn nhỏ chê cười ông sao?" - Tửu lượng của cha Ngu quả thực rất kém, hôm qua uống hai ly, đến trưa nay mới dậy, mẹ Ngu ở cùng Tạ Uẩn cả buổi sáng, bà lặng lẽ quan sát thấy anh là một đứa trẻ tốt, Thanh Nhàn nhà bà và anh ở bên nhau cũng không lỗ.

Cha Ngu không nhịn được, nói: “Tôi xem ai dám!” - Ông nhướng cổ, vẻ mặt quật cường. Mẹ Ngu cười thành tiếng: "Được rồi, được rồi, tôi biết ông thương con gái của ông, ông nói xem ông đấy, chuyện lúc ấy của Thanh Thục ông đã làm ầm ĩ một lần rồi, lần này còn làm ầm ĩ nữa sao?"

Nói đến đây cha Ngu liền nổi giận, nếu không phải dùng trên người Trương Tử Minh thành công, sao hôm qua ông lại diễn lại trò cũ chứ? Lúc trước con cả đưa anh ta về, ông cũng mua một chai rượu đế về uống chung, đến cuối ông vẫn ổn, còn Trương Tử Minh thì chui gầm bàn, từ đó Trương Tử Minh luôn tôn kính với ông, ông nói cái gì thì chính là cái đó.

Cha Ngu nằm mơ cũng không ngờ con rể mới lại uống rượu giỏi như vậy, nếu sớm biết con rể mới uống rượu giỏi đến thế, ông tuyệt đối sẽ không mời anh uống rượu!

Mẹ Ngu nhìn bộ dạng kỳ lạ của ông rất chướng mắt, liền dặn dò: "Ông thôi đi, lát nữa ông ra ngoài nhớ cho người ta sắc mặt tốt một chút, tôi sẽ để mắt đó, đứa nhỏ này không tệ đâu."

“Được thôi.” - Cha Ngu bất đắc dĩ nói.

Mẹ Ngu đi ra ngoài, cha Ngu ở trong phòng đợi một lúc cũng ra theo. Thấy ông đi ra, Tạ Uẩn lập tức bưng ly nước mật ong đến cho cha Ngu uống.

Mật ong này do Tạ Uẩn tìm nhân viên tạp vụ để đổi, là mật ong táo tàu trăm phần trăm, thoang thoảng mùi táo tàu. Nước thì âm ấm, vừa miệng, uống một cốc nước vào bụng, đầu óc vốn đã hỗn độn vì say rượu chợt dễ chịu hơn chút, nghĩ đến lời căn dặn của cô vợ trẻ nhà mình, sắc mặt cha Ngu dịu đi phân nửa, nhẹ gật đầu với Tạ Uẩn.

"Tạ Uẩn, cậu biết đánh cờ tướng không?"

Chơi cờ tướng nhất định sẽ được, thế là cha Ngu bảo Ngu Thanh Lương bày một ván cờ, hai người bắt đầu chiến đấu trong bóng râm dưới chân tường. Ngu Thanh Nhàn pha cho bọn họ một ấm trà.

Kỹ thuật đánh cờ của cha Ngu cũng tệ như khả năng uống rượu của ông ấy, Tạ Uẩn tính toán để nhường ông, đến mức mệt mỏi.

Âm thanh gọi ăn cơm của mẹ Ngu quả thực đã cứu anh. Cha Ngu cũng nhịn không nổi nữa, bỏ cờ tướng sang một bên và dậm chân đi về phía phòng bếp.

Ăn xong cũng không có việc gì làm, Ngu Thanh Nhàn liền đề nghị đưa Tạ Uẩn ra ngoài đi dạo, anh em Ngu Thanh Lương cũng đi theo, Tạ Uẩn cho cả hai ít tiền, vậy là hai anh em vô tâm đi mua nước ngọt uống.

Ngu Thanh Nhàn nhìn hai anh em vui vẻ bỗng nghẹn lời: "Nếu hai đứa này bị cha em phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh một trận."

Tạ Uẩn nhìn theo ánh mắt của cô, cười nói: "Vậy cũng rất tốt mà, khá hoạt bát."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 477: Chương 477



Ngu Thanh Nhàn cũng cảm thấy rất tốt, tính cách của hai anh em không tệ.

Hai người ung dung đi dạo một vòng thành phố Dung Khê, buổi chiều trở về đúng lúc đang nấu bữa tối, Tạ Uẩn muốn bày tỏ thành ý nên chủ động đề nghị nấu cơm, mẹ Ngu yên tâm giao phòng bếp cho Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn dùng thức ăn trong bếp để nấu bốn món ăn và một món canh cho bữa tối, đầy đủ màu sắc và hương vị, điều này đã khiến cha Ngu thay đổi cách nhìn về Tạ Uẩn.

Bữa cơm giao thừa cũng do Tạ Uẩn chuẩn bị, anh nấu món cá chép chua ngọt, được mọi người đón nhận nồng nhiệt.

Tạ Uẩn ở với Ngu Thanh Nhàn cho đến năm lớp mười thì vội vã quay lại. Kỳ nghỉ của Ngu Thanh Nhàn vừa kết thúc, cả hai liền cùng nhau trở về.

Vào ngày này, Ngu Thanh Thục cũng tới tiễn cô, chờ chuyến tàu chở hai người họ lăn bánh, cả nhà họ Ngu mới quay về, thậm chí Ngu Thanh Thục còn chưa kịp nói vài câu với cha Ngu và mẹ Ngu thì đã lái xe về nhà. Chưa qua mùng năm chính là Tết, nhà các cô khá đông khách.

Ngu Thanh Nhàn trở về cùng Tạ Uẩn đã khiến cả đại đội Hồng Hạnh chấn động, đặc biệt là Khương Hiểu Điềm, cô ta quả thực sợ ngây người.

Ngoại trừ Quách Hải Bình, Khương Hiểu Điềm không đem người đàn ông khác để trong mắt, cho dù dáng dấp của Tạ Uẩn có đẹp trai hơn nữa, cô ta cũng không mảy may rung động. Ngược lại, chuyện Tạ Uẩn từ bỏ công việc của mình trong đội vận tải và tiến vào nhà máy sản xuất máy móc khiến cô ta cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Cho tới bây giờ, Khương Hiểu Điềm chưa từng so sánh hai kẻ chẳng chút liên quan nào với nhau như Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn. Thời điểm biết hai người hẹn hò, Khương Hiểu Điềm cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trong suy nghĩ của cô ta, loại phụ nữ đạo đức giả như Ngu Thanh Nhàn không nên nhận được hạnh phúc, không có nam chính định mệnh Quách Hải Bình, Ngu Thanh Nhàn nên sống nghèo khổ suốt đời, cả đời này phải ngước nhìn cô ta, đến khi già đi, cô phải nhìn lại bản thân hào hoa của mình và hối hận vì đã không đối xử tốt với bản thân khi còn trẻ.

Nhưng hiện tại Ngu Thanh Nhàn tìm được một người có vẻ ngoài và vóc dáng không thua Quách Hải Bình, thậm chí còn cao hơn Quách Hải Bình một bậc, trong thâm tâm của Khương Hiểu Điềm vô cùng bực bội.

Cô ta muốn trút giận, nhưng sẽ không ai nuông chiều cô ta. Địa vị của cô ta ở nhà họ Quách cũng ngày càng lụn bại, trước khi kết hôn quả phụ Quách còn đối xử hòa nhã với cô ta, ai ngờ kết hôn xong lập tức lộ nguyên hình, đối với cô mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.

Còn có Quách Hải Bình, đêm tân hôn bỏ rơi cô thì thôi, khoảng thời gian này thỉnh thoảng mới trả lời một bức thư cô viết, nội dung trong thư cũng không còn ngọt ngào như trước, xa cách bình thản như thể cô ta là người xa lạ.

Ngẫm lại Khương Hiểu Điềm liền ấm ức.

Về đến nhà trông thấy khuôn mặt vô cảm của quả phụ Quách, trong lòng Khương Hiểu Điềm tràn ngập oán hận.

Khương Hiểu Điềm bất mãn với quả phụ Quách, quả phụ Quách cũng không khác gì Khương Hiểu Điềm, một người phụ nữ ph*ng đ*ng đã mất trinh trong đêm tân hôn, hoàn toàn không xứng với đứa con trai ưu tú của bà ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 478: Chương 478



Đặc biệt cô ta còn lười, ngày nào cũng thi nhau ngủ đến mặt trời mọc ba sào mới dậy, nấu cơm cũng ngày càng qua loa, không nhiệt huyết như trước khi kết hôn.

Quả phụ Quách thấy cô ta lại đi ra ngoài tán gẫu trở về, hếch mặt nói: "Cô lại đi đâu đấy? Trong nhà lợn không cho ăn, gà không cho ăn, cơm cũng không nấu."

Quả phụ Quách đã có tuổi, thích nhất là lải nhải: "Cô đi ra cửa hỏi thăm một chút, làm gì có vợ nhà nào ngủ phơi m.ô.n.g đến sáng mới rời giường chứ? Đúng là lười vô biên."

Vì giữ thể diện cho Quách Hải Bình, nên Khương Hiểu Điềm phớt lờ bà ta, cũng không nấu ăn như ý muốn của quả phụ Quách, hôm nay tâm trạng cô ta không tốt, không muốn hầu hạ.

Quả phụ Quách không ngờ Khương Hiểu Điềm vậy mà bỏ đi không làm, nên đứng tại chỗ bắt đầu chửi bới trong sân, Khương Hiểu Điềm nằm trên giường trùm kín chăn, không hiểu vì sao thái độ của Quách Hải Bình lại thay đổi nhanh đến vậy.

Hết năm không bao lâu, mùa xuân liền đến, mọi người lại bắt đầu một năm bận rộn. Sau khi Khương Hiểu Điềm kết hôn, tương đương với việc ở lại nông thôn, đại đội sẽ không phát lương cho cô ta. Trợ cấp của Quách Hải Bình cũng không gửi đến tay Khương Hiểu Điềm, quả phụ Quách càng ngày càng khó hầu hạ, vì không để cho mình đói, Khương Hiểu Điềm đành phải đến nông trại.

Nơi Khương Hiểu Điềm được phân đến hơi xa thôn, cô ta làm việc lại chậm chạp, lúc trở về thì trời đã tối, Khương Hiểu Điềm đang định rẽ vào cổng nhà, chợt bị người khác kéo tới căn phòng ở rãnh cống ngầm sau nhà.

Khương Hiểu Điềm nắm chặt lưỡi liềm trong tay vung về phía sau, lại bị người đó dễ dàng bắt được, lưỡi liềm bị giật ném sang một bên, Khương Hiểu Điềm sợ hãi run lên: "Anh là ai, tôi cho anh biết, anh nên thức thời một chút, nhanh chóng thả tôi ra, nếu không người đàn ông của tôi sẽ không bỏ qua cho anh, chú cả của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

"Vậy cô mau đi nói cho bọn họ biết, để bọn họ nhanh chóng không buông tha cho tôi đi."

Khương Hiểu Điềm giật mình, giọng nói này cô ta đã từng nghe qua, là giọng của anh họ Quách Hải Bình, Quách Hải Quân.

Quách Hải Quân tiếp tục nói: "Có muốn biết tại sao người đàn ông của cô lại bỏ rơi cô trong đêm tân hôn không? Có muốn biết tại sao sau khi kết hôn với cô, cậu ta như biến thành người khác không? Có muốn biết tại sao mẹ chồng cô lại nhìn cô không vừa mắt như thế không?"

"Có biết tại sao đêm tân hôn cô lại ngủ say như c.h.ế.t không?"

"Bởi vì tôi đã đánh thuốc mê cô, tôi còn cùng cô động phòng nữa đấy."

"Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không, có k*ch th*ch không?"

"Chuyện k*ch th*ch hơn vẫn còn ở đằng sau, vì sao người đàn ông và mẹ chồng của cô biết chuyện này mà không nói? Bởi vì mẹ chồng cô chột dạ, bởi vì người đàn ông của cô đạo đức giả, cậu ta sợ làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của cậu ta. Còn mẹ chồng cô sợ khi chuyện này lộ ra ngoài, mọi người sẽ chỉ vào mũi bà ta và mắng bà ta đồ đê tiện dụ dỗ anh chồng."

Quách Hải Quân nói xong thì rời đi, để lại Khương Hiểu Điềm ngồi im tại chân tường một lúc lâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 479: Chương 479



Trách không được, trách không được đêm tân hôn cô ta lại ngủ say như chết, trách không được sau khi kết hôn, thái độ của Quách Hải Bình và quả phụ Quách đối xử cô ta lại thay đổi đến mức đó.

Từ trước đến nay Khương Hiểu Điềm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình bị thất thân, rốt cuộc ai mà tưởng tượng được cơ chứ? Cho dù tiểu thuyết ngôn tình cũng không quá đáng đến mức đó.

Khương Hiểu Điềm bước từng bước nhẹ tênh đi về nhà, nằm trên giường suy nghĩ cách giải quyết.

Khương Hiểu Điềm hiểu rõ hơn ai hết những tính tình xấu của đàn ông.

Chẳng hạn như cha ruột của cô ta, năm cô ta mười tuổi, ông ta ngoại tình một lần, lúc đi thuê phòng cùng người phụ nữ kia còn bị cô ta bắt gặp tận hai lần liền, nếu không phải cha cô ta dùng tiền hối lộ cô ta, cô ta đã quậy to chuyện cho cả thiên hạ đều biết rồi.

Nhưng sau đó khi mẹ cô ta cùng người đàn ông khác nói nhiều thêm vài câu, hoặc là trò chuyện trên ứng dụng chat, thì cha cô ta lại không chấp nhận được. Ngày nào ông ta cũng làm ầm lên, về sau cả thiên hạ đều biết chuyện này.

Từ đó về sau, Khương Hiểu Điềm hiểu ra, đàn ông ngoại tình... thì sẽ coi như phạm vào một sai lầm mà đám đàn ông trong thiên hạ đều sai, nhưng phụ nữ ngoại tình... thì đúng là loại lăng loàn không biết xấu hổ, điển hình cho tiêu chuẩn kép mà.

Khương Hiểu Điềm không tin Quách Hải Bình là ngoại lệ.

Nếu anh ta là ngoại lệ, thì tại sao lại né tránh không thèm gặp cô ta. Nhưng chuyện này cũng đâu phải do cô ta sau đâu cơ chứ?

Cô ta cũng đâu muốn bị người đàn ông khác ngủ ngay đêm tân hôn. Không phải cô ta cũng là người bị hại đấy ư?

Quách Hải Quân là tội phạm h.i.ế.p dâm, thế mà người nhà họ Quách, ai cũng giống ai, đều nhất trí bao che cho tội phạm.

Vì sao hôm nay Quách Hải Quân lại nói chuyện này cho cô ta biết?

Nhớ đến lời Quách Hải Quân nói, rằng Quách Chấn Đông vả quả phụ Quách gian díu với nhau, cô ta không kiềm chế được nỗi hận trong lòng. Khương Hiểu Điềm bỗng nhiên hiểu ra, cô ta đang bị lợi dụng.

Nhưng Khương Hiểu Điềm sẽ không làm theo ý anh ta. Bản thân cô ta chỉ là một thanh niên trí thức, nhà mẹ lại không có chút thế lực nào, cô ta không quyền không thế sao có thể đấu lại được bọn rắn độc nhà họ Quách đây?

Cô ta muốn lợi dụng chuyện này để đạt được lợi ích lớn nhất, giống như cái lần mà cô ta phát hiện cha cô ta ngoại tình vậy.

Đêm đó Khương Hiểu Điềm không ngủ. Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, quả phụ Quách đã thức dậy.

Năm nay sức khỏe của con gái bà ta tốt hơn rồi, nên không cần gửi Triệu Phàm cho bà ta trông hộ nữa.

Quả phụ Quách cũng không nhàn rỗi, bà ta cũng phải đi làm. Nhưng công việc của bà ta chẳng qua là nhờ có Quách Chấn Đông làm hậu thuẫn, cho nên toàn được phân công làm những công việc nhẹ nhàng ít công điểm, chỉ đủ nuôi sống một mình bà ta.

Trước đây quả phụ Quách đều phải tự mình nấu cơm, từ sau khi Khương Hiểu Điềm đến đây bà ta mới có thể giải thoát. Trong khoảng thời gian này, thái độ của bà ta đối với Khương Hiểu Điềm không tốt, vì lấy lòng bà ta, Khương Hiểu Điềm đã dậy từ sáng sớm nấu cơm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 480: Chương 480



Quả phụ Quách nghĩ rằng hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chờ đến khi bà ta chậm rì rì rửa mặt rồi đi đến phòng bếp, bà ta ngẩn cả người.

Phòng bếp lạnh toát, làm gì có cơm mà ăn?

Lửa giận của quả phụ Quách bùng lên, bà ta đi thẳng đến phòng của Quách Hiểu Điềm, thấy Khương Hiểu Điềm đang ngủ ngon lành thì bà ta lập tức xông vào xốc chăn của Khương Hiểu Điềm lên.

Bây giờ vừa mới vào đầu xuân, thời tiết vừa ấm vừa lạnh. Nhất là nhiệt độ buổi tối, ổ chăn ấm áp vừa bị xốc lên, không khí lạnh đã tràn vào ngay lập tức, khiến Khương Hiểu Điềm tỉnh lại vì lạnh.

Cô ta vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt già nua của quả phụ Quách, sắc mặt của Khương Hiểu Điềm lập tức lạnh đi.

Quả phụ Quách tức đến điên rồi, bà ta chỉ vào Khương Hiểu Điềm mắng:

"Đồ đàn bà lười biếng kia, cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi hả, sao bây giờ cô vẫn còn ngủ? Cô đi khắp cái thôn này mà xem, có vợ nhà ai ngủ giống cô không hả? Nhanh vào bếp nấu cơm cho bà nhanh lên."

Khương Hiểu Điềm mặc áo khoác vào, ngồi trên giường nhìn quả phụ Quách bằng ánh mắt trào phúng:

"Dựa vào đâu mà tôi phải làm? Tự bà không làm được à? Bà luôn bảo tôi đi khắp thôn này mà xem, xem có người vợ nhà ai giống tôi không á, vậy sao bà không đi khắp thôn xem có người đàn bà nào d*m đ*ng như bà không? Thật ra tôi rất muốn đi hỏi mấy bác gái, xem chuyện em dâu và anh chồng gian díu với nhau có đúng lẽ thường hay không đây."

Đầu của Quả phụ Quách ong ong, bà ta không còn nghe thấy gì nữa. Bà ta chỉ có thể lùi về phía sau từng bước, nhìn Khương Hiểu Điềm bằng vẻ mặt hoảng sợ. Khương Hiểu Điềm biết rồi ư? Cô ta biết bao nhiêu rồi?

Sao cô ta lại biết được chuyện này cơ chứ? Đêm đó không phải bọn họ đã bàn bạc kĩ rồi ư? Chuyện này giấu trong bụng, ai cũng không được để lộ, không phải ư?

Khương Hiểu Điềm thấy quả phụ Quách như thế thì cười lạnh một tiếng.

Quả phụ Quách tông cửa xông ra ngoài. Bà ta chạy thẳng đến nhà Quách Chấn Đông.

Quách Chấn Đông vừa thức dậy, Quách Hải Quân vẫn còn đang ngủ, Trương Phượng Lan thì đang nấu cơm ở phòng bếp.

Quả phụ Quách lao thẳng vào lồng n.g.ự.c của Quách Chấn Đông, Quách Chấn Đông vòng tay ôm ngược lại quả phụ Quách, hỏi bà ta: "Em sao thế?"

Quả phụ Quách dựa vào n.g.ự.c của Quách Chấn Đông, ngẩng đầu đáp: "Chấn Đông, chuyện của chúng ta bị Khương Hiểu Điềm phát hiện rồi."

Quách Chấn Đông biến sắc, vội vàng đẩy quả phụ Quách ra: "Sao cô ta biết được? Em để lộ à?"

Hai mắt quả phụ Quách chứa lệ, bà ta lắc đầu: "Không phải, hôm qua mọi chuyện vẫn êm đẹp mà. Nhưng sáng nay vừa tỉnh giấc, cô ta đã thay đổi rồi."

Quách Chấn Đông nhớ đến thằng con trai mình đêm hôm qua về muộn, thì vội vàng đi đến phòng của Quách Hải Quân.

Quách Hải Quân vẫn còn đang ngủ thì bị cha mình dốc dậy. Chưa đợi anh ta kịp phản ứng lại, Quách Chấn Đông đã tát một cái lên mặt của anh ta: "Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Không phải mày muốn ép c.h.ế.t tao mới bằng lòng bỏ qua đấy chứ hả?"

Đứa bé Quách Hải Bình kia từ nhỏ đã nghe lời, lại biết lấy đại cục làm trọng, nên tất nhiên cho dù anh ta không cách nào chấp nhận được chuyện này thì anh ta cũng sẽ không nói lung tung, lại càng không vạch trần chuyện này trước mặt Khương Hiểu Điềm, làm vậy có khác nào tự chui đầu vào rọ đâu.
 
Back
Top