Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 361: Chương 361



"Vâng ạ, con thấy năm ngoái khi con dâu của Kiến Đảng ở trong thành phố về, cô ta mặc một cái áo gì mà ba-đờ-xuy được làm bằng vải nỉ ấy, ở tiệm vải hình như cũng có bán. Chút nữa con mua về chúng ta tự mình làm nhé, cái vải đó mà làm quần thì cũng đẹp lắm."

"Được được được. Con cứ xem mà làm, có đủ tiền không?"

"Đủ ạ, đủ ạ." Mấy năm trước thôn cho nhận thầu hai ngọn ngúi ở phía bắc thôn, ngay cả cái hồ nước kia cũng cho thầu luôn.

Cả nhà họ Đường sau khi bàn bạc xong thì nhận thầu hai ngọn núi này, trồng cây hạnh.

Năm nay hạnh cũng được mùa, chất lượng rất tốt, xưởng sản xuất đồ uống trong trấn nhìn thấy thì quyết định mua toàn bộ. Bọn họ không những thu được toàn bộ tiền vốn trước đây về, mà còn lời được không ít đâu.

Hơn nữa trong hồ kia cũng thả không ít cá, một tháng họ sẽ bán đi một lần, phí sinh hoạt cũng đủ dùng.

Chỉ là mua cho cháu gái chút vải làm quần áo mà thôi, bác gái Đường không đau lòng chút nào cả.

Bà cụ Đường nhìn bác gái Đường đi vào thị trấn, còn bà cụ thì chậm rãi bước về nhà.

Con dâu thứ hai của bà cụ không tốt, chuyên gia quấy rối khiến nhà cửa không yên, còn dâu cả thì lại là người phúc hậu, hiếu thuận với hai ông bà cụ già bọn họ, còn dạy dỗ ba đứa con ngay thẳng, chính trực.

Có được đứa con dâu như thế, là may mắn của nhà họ Đường.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng một cái đã đến ngày nhập học. Bác trai Đường và bác gái Đường đưa Ngu Thanh Nhàn đi.

Họ mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, bác trai Đường còn khiêng hành lý mà bà cụ Đường và bác gái Đường đã chuẩn bị cho Ngu Thanh Nhàn trên lưng, bác gái Đường lại cầm một gói lương khô thật to cho cô ăn trên đường, còn Ngu Thanh Nhàn chỉ đeo một cái túi nhỏ, cả người nhẹ nhàng.

Mọi người tiễn ba người họ đến nhà ga trên thị trấn. Bà cụ Đường nắm tay Ngu Thanh Nhàn không buông: "Đến trường rồi phải chung sống hòa thuận với bạn học nhé, đừng tranh cãi với người khác. Nếu như con bị người ta bắt nạt thì nhớ viết thư về nhà, bà với bác gái con đến đó làm chỗ dựa cho con. Nếu không thì viết thư cho anh cả con cũng được, đại ca con còn đang đóng quân ngay tại Yến Kinh đấy."

Ngu Thanh Nhàn ngoan ngoãn đồng ý, nhưng bà cụ Đường vẫn lo lắng, cố gắng dặn dò hết những gì bà cụ có thể nghĩ ra. Ngu Thanh Nhàn yên lặng lắng nghe, không hề mất kiên nhẫn chút nào.

Mãi cho đến giờ lên xe, bà cụ Đường mới lưu luyến buông tay của Ngu Thanh Nhàn ra.

Bác gái Đường vội vàng kéo Ngu Thanh Nhàn lên xe, Ngu Thanh Nhàn ngồi bên cạnh cửa sổ, cô mở cửa kính xe ra, nói với bà cụ Đường: "Ông bà về đi thôi ạ, nếu được nghỉ thì con sẽ về thăm mọi người."

Bà cụ Đường xoa xoa khóe mắt, phất phất tay với họ, ông cụ Đường dù không nói gì nhưng hốc mắt cũng đỏ lên.

Xe lăn bánh, bác gái Đường nói với Ngu Thanh Nhàn: "Ông bà đều không nỡ để con đi."

Con bé là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Đường, ngoài miệng ông cụ Đường không nói gì, nhưng trong lòng lại rất yêu thích cô. Bà cụ Đường thì càng không cần phải nói, trước đó cứ cách hai ngày lại nhắc đến cô một lần.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 362: Chương 362



"Con biết ạ." Trong lòng Ngu Thanh Nhàn ấm áp, cô cảm thấy được mình thật sự rất may mắn, mỗi một thế giới đều có thể gặp được những người đặc biệt đối xử tốt với cô.

Bác gái Đường sờ đầu của Ngu Thanh Nhàn: "Con sống tốt thì chúng ta đều yên tâm."

-----

Ngồi xe hai tiếng thì cũng đến tỉnh thành. Họ lại tiếp tục bắt xe bus đi từ bến xe tỉnh thành đến nhà ga, đến khi mua phiếu xe lửa xong, ngồi trên xe đã là bảy giờ tối rồi.

Mặt trời vừa mới xuống núi, nắng chiều ở phía chân trời vẫn chưa tan hết.

Tàu chạy loảng xa loảng xoảng suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến nhà ga Yến Kinh.

Xuống xe, bác trai Đường và bác gái Đường đều tò mò nhìn xung quanh. Trời ạ, họ sống nhiều năm như thế rồi, mà vẫn chưa đến thủ đô lần nào đâu.

Tên thủ đô trong mỗi thế giới mà Ngu Thành Nhàn xuyên đến cũng không giống nhau, nhưng lịch sử thì lại không khác nhau lắm, phương tiện đi lại trong các thành phố lớn cũng giống đại khái. Trước kia vì việc kinh doanh, cô còn phải thường xuyên đến kinh đô.

Cô dẫn bác trai bái gái lách qua dòng người để rời khỏi nhà ga, hai thiếu niên mặc quân trang màu xanh đứng ở cửa chờ, trong đó có một người căng thẳng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy ba người Ngu Thanh Nhàn thì ánh mắt anh ấy sáng rực lên, chạy vội về hướng họ.

Còn một quân nhân khác đứng bên cạnh anh ấy cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh ấy.

"Cha mẹ." Đường Giang nhìn thấy cha mẹ đã vài năm không gặp, trong lòng vừa kích động vừa chua xót.

Họ đều già rồi, đặc biệt là cha anh ấy, tóc mai đều bạc trắng. Tầm mắt anh ấy chuyển sang bên cạnh, Đường Giang nhìn thấy cô em họ cũng không quen thân lắm: "Nhàn Nhàn."

"Anh cả." Ngu Thanh Nhàn cười với Đường Giang.

Trong trí nhớ của nguyên thân, Đường Giang cả đời làm lính, đến cuối cùng còn trở thành một lãnh đạo lớn trong quân.

Đời trước khi nguyên chủ điều tra chân tướng từng tìm đến nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy không nói hai lời đã vận dụng người và quan hệ của mình để giúp cô ấy.

Hai mắt bác gái Đường mờ đi, bà ta ôm đứa con trai còn cao hơn mình một cái đầu, lau nước mắt sau đó lại để con trai quay vài vòng trước mặt mình: "Đen rồi, cũng gầy đi."

Đường Giang để mặc mẹ mình lắc lư: "Mẹ, con không gầy, đây người ta gọi là rắn chắc."

Đường Giang giải thích xong lại giới thiệu chiến hữu của anh ấy với họ: "Cha mẹ, Nhàn Nhàn, đây là Hàn Dục - chiến hữu của con. Hôm nay đúng lúc nó đến đây có chút việc, nên đi đón mọi người cùng con."

Hàn Dục cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn, lại lễ phép chào hỏi bác gái Đường và bác trai Đường.

Dáng vẻ và tinh thần của Hàn Dục, vô cùng phù hợp với ấn tượng của họ về quân nhân.

Khuôn mặt cương nghị, khí chất trầm ổn, lúc không cười thì lạnh lùng nghiêm túc, nhưng chỉ cần cười rộ lên thì lại giống như ánh mặt trời.

Hàn Dục mở cửa xe, xe của anh ta là một chiếc jeep nhỏ. Cất hành lý vào cốp xong, Ngu Thanh Nhàn ngồi lên xe trước, bác trai Đường và bác gái Đường cũng lên theo.

Họ lớn ngần này rồi mà vẫn chưa từng ngồi xe con như thế này đâu, ngồi cũng câu nệ, cứ làm như nếu không cẩn thận một chút sẽ làm hỏng xe luôn vậy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 363: Chương 363



Mười sáu tuổi Đường Giang tham gia quân ngũ, bây giờ hai mươi tuổi rồi, bốn năm nay anh ấy chưa về nhà lần nào cả.

Vừa lên xe, anh ấy đã hỏi thăm tình hình trong nhà.

Mấy nắm nay tuy anh và gia đình vẫn thư từ qua lại, anh ấy cũng biết đại khái những chuyện xảy ra trong nhà, nhưng mà số chữ trên thư cũng có hạn, sao có thể yên tâm bằng người nhà chính mình kể lại.

Suốt đoạn đường từ nhà ga đến trường học của Ngu Thanh Nhàn, Đường Giang vẫn luôn miệng, anh ấy hỏi đến từng người ở trong nhà.

Bác trai Đường và bác gái Đường trò chuyện với anh ấy nên cũng thả lỏng hơn, Ngu Thanh Nhàn cũng thường xuyên gia nhập cuộc nói chuyện giữa họ.

Mà Hàn Dục rất ít khi mở miệng nói chuyện, làm đúng chức trách của một tài xế.

Xe dừng lại trước cửa trường học. Hàn Dục và Đường Giang cùng lấy hành lý trong cốp xe ra, anh ta nói với Đường Giang: "Tôi về trước nhé, hai ngày sau tôi sẽ đến đón cậu."

Đường Giang liên tục gật đầu: "Được được được, cậu về đi. Đúng rồi, cậu có về nhà không?"

"Có chứ."

Bác gái Đường cũng nói: "Tiểu Hàn à, thật sự ngại quá, làm mất nhiều thời gian của cháu như vậy." Bác gái Đường rất ngượng ngùng.

"Bác gái đừng nói thế, cháu cũng tiện đường thôi mà. Hơn nữa, cháu và Đường Giang cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm nay, nói lời khách sáo thì xa lạ quá."

Hàn Dục nói xong, ánh mắt lơ đãng đảo qua người Ngu Thanh Nhàn, lại tự nhiên rời mắt một cách tự nhiên.

Bác gái Đường cười sảng khoái, lấy một gói hạnh to từ bọc hành lý trên tay bác trai Đường ra, đưa cho anh ta: "Tiểu Hàn à, đây là quả hạnh khô nhà bác tự trồng đấy, chua chua ngọt ngọt, dùng để pha nước hoặc ăn không như vậy cũng ngon lắm, cháu cầm lấy mà nếm thử nhé."

Hàn Dục sao có thể nhận quà của bác gái Đường, hai người cứ đẩy qua đẩy lại.

Cuối cùng Đường Giang nhìn không nổi nữa mới cầm lấy gói quả hạnh ấn vào n.g.ự.c của Đường Dục, nói: "Cầm lấy đi. Lần trước mẹ tôi gửi cho tôi không phải cậu còn xông vào cướp à? Hôm nay còn bày đặt ngại ngùng cái gì?"

Hàn Dục trừng mắt nhìn Đường Giang một cái, xấu hổ cười cười: "Vậy cháu đành nhận vậy."

"Vậy mới đúng chứ. Tiểu Hàn, nếu cháu thích ăn thì lần sau bác gửi cho Đường Giang nhiều một chút, cháu muốn ăn thì cứ sang chỗ nó lấy nhé."

Nói thêm vài lời khách sáo nữa, Hàn Dục lên xe jeep rời đi.

Lúc này bác gái Đường mới có cơ hội hỏi Đường Giang: "Tiểu Giang, Tiểu Hàn là người Yến Kinh à?"

Đường Giang khoác hành lý lên lưng, trên tay cũng xách đầy đồ đạc:

"Vâng, là người Yến Kinh ạ. Con cũng không biết trong nhà nó làm gì, dù sao thì giàu có lắm, không giống với nhà chúng ta đâu. Mẹ đừng nhìn nó không khác con bao nhiêu, thật ra nó là trung đội trưởng đấy, sau này sẽ con phát triển hơn nữa."

Sau đó, Đường Giang tiếp tục phổ cập kiến thức về sự ưu tú của Hàn Dục cho ba người họ nghe, ba người nghe xong thì chậc lưỡi không thôi.

Vào đợt khai giảng, bàn đăng kí nhập học của các viện đào tạo được đặt ở cổng trường. Ngu Thanh Nhàn tìm được tờ đăng ký của hệ Y học, cầm tờ giấy có viết số phòng kí túc xá đi về phía ký túc.

Phòng kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn ở lầu ba, tầng này không quá cao cũng không quá thấp mà vừa phải.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 364: Chương 364



Đám người Ngu Thanh Nhàn đến sớm nên chưa có ai đến kí túc xá cả. Những năm này kí túc xá vẫn chưa có phòng tắm và phòng vệ sinh riêng, nhưng mà mỗi tầng đều có một phòng nước.

Bát đũa thau chậu gì cũng được bác gái Đường mang theo rồi. Bà ấy đến phòng nước múc nước rau khô ván giường, rồi lại chỉ huy chồng và con trai treo màn và rèm lên, sau khi treo xong thì bà ấy đặt đồ đạc của Ngu Thanh Nhàn lên giường rồi phủi phủi tay.

"Đi thôi." Một nhà bốn người rời khỏi ký túc ra đi ra ngoài, đặt hai gian phòng ở khách sạn cách trường học không xa.

Còn ba ngày nữa mới đến khai giảng, trong ba ngày này, Ngu Thanh Nhàn và vợ chồng bác gái Đường với hướng dẫn viên thời vụ Đường Giang đi hết tất cả các địa điểm tham quan, chụp rất nhiều ảnh.

Chiều ngày thứ ba, hai anh em đưa vợ chồng bác gái Đường lên xe về nhà với ông bà nội.

Đường Giang đưa Ngu Thanh Nhàn về trường học, trước khi đi anh ấy nói với Ngu Thanh Nhàn: "Anh đã đưa địa chỉ và số điện thoại của quân khu anh cho em rồi đấy, có việc gì thì gọi cho anh nhá, phải đến tìm anh. Nhớ chưa?"

"Dạ, em nhớ rồi."

Đường Giang lại dặn dò lải nhải thêm một lúc lâu nữa, mãi đến khi Hàn Dục đến đón anh ấy mới chịu rời đi, Ngu Thanh Nhàn cũng đi về phía ký túc xá.

Còn chưa đến tòa nhà ký túc xá, Ngu Thanh Nhàn đã bị người ta cản đường: "Xin chào bạn học, chúng ta làm quen một chút nhé! Tôi là Lâm Tuấn Phong của hệ tài chính, Hoàng Chính của hệ chúng tôi muốn làm quen với cậu."

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo tầm mắt của Lâm Tuấn Phong thì nhìn thấy một thanh niên ăn mặc lòe loẹt.

Hai giây sau, Ngu Thanh Nhàn tự nhiên rời mắt đi: "Ngại quá, tôi không muốn làm quen với anh ta."

Ngu Thanh Nhàn bước qua họ rồi đi lên lầu, đứng ở cầu thang lầu hai, Ngu Thanh Nhàn nhìn Hoàng Chính đứng dưới tầng khẽ nhếch khóe môi.

Cô đã dạy dỗ Lý Ưu Ưu xong rồi, người tiếp theo chính là anh ta - Hoàng Chính. Hy vọng người một nhà họ sẽ thật sự giống như hình tượng mà các người xây dựng trên ti vi, là một xí nghiệp thân mật. Nếu không, thế giới này đúng là không có ý nghĩa mà.

Hoàng Chính nhìn thấy cô gái đúng như hình mẫu mà anh ta thích, đi lướt qua bên cạnh anh ta mà không thèm chớp mắt lấy một cái thì vô cùng sững sờ.

Anh ta không nhịn được mà chất vấn Lâm Tuấn Phong: "Tuấn Phong, cậu nói gì với cô ấy thế hả? Sao cô ấy không lại đây làm quen với tôi?"

Từ khi cải cách mở ra, nhà Hoàng Chính nhanh chóng trở thành nhà giàu mới nổi. Nhưng từ trước khi cải cách mở ra, cha của Hoàng Chính - Hoàng Ái Quốc cũng đã lén lút buôn bán rồi.

Hoàng Chính lại là đứa con duy nhất của Hoàng Ái Quốc nên từ nhỏ đã được cưng như cưng trứng rồi. Vì gia đình anh ta có điều kiện tốt, nên từ khi lên cấp hai đến nay bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu bạn gái.

Ôm tâm tình chơi đùa, Hoàng Chính lựa chọn một người có khí chất tốt nhất trong nhóm các cô gái để yêu đương với anh ta.

Chờ anh ta chán rồi, anh ta chỉ cần cho họ một phần phí chia tay kha khá là được. Mới ngay một tuần trước đây chứ đâu, Hoàng Chính vừa mới đá cô gái mà anh ta quen trong một lần đi vũ trường hồi nghỉ hè.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 365: Chương 365



Vừa mới lên đại học nên Hoàng Chính cũng không muốn tìm bạn gái nhanh thế làm gì.

Nhưng mà không ngờ anh ta vừa chỉ mới đứng ở dưới lầu kí túc xá một lát thôi, đã bị cô gái mặc quần áo ka - ki trắng kia thu hút sự chú ý rồi.

Cái khuôn mặt kia, dáng người kia, khí chất kia đều tuyệt vời cả. Vừa thanh thuần, trong sáng, lại xen lẫn trong trẻo, lạnh lùng vì không có ý cười.

Bây giờ Hoàng Chính nhớ lại thôi mà đã thấy tâm trạng nhộn nhạo cả lên rồi.

Anh ta tung hoàng trong bụi hoa nhiều năm như thế, chưa từng gặp một ai ở cái tầm tuổi này mà có khí chất tuyệt vời như thế cả, ngay cả hoa khôi thời trung học của họ cũng không sánh bằng.

Từ thời cấp hai đến nay, Lâm Tuấn Phong đã là chân chạy của Hoàng Chính. Anh ta và Hoàng Chính đều đỗ đại học nhờ vào thành tích thể dục.

Trong đám tân sinh viên vừa trúng tuyển, thành tích của hai người họ người này còn xếp chót hơn người kia.

Đây cũng không phải lần đâu tiên Lâm Tuấn Phong săn gái xinh giúp Hoàng Chính.

Anh ta cũng đang vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng của Ngu Thanh Nhàn: "Tôi vẫn nói giống những lần trước mà."

Dựa theo kinh nghiệm của Lâm Tuấn Phong, trước đây chỉ cần anh ta vừa nhắc đến tên của Hoàng Chính thôi, mấy cô gái kia sẽ lập tức đồng ý làm quen với Hoàng Chính.

Cũng không phải không có ai từ chối, nhưng chỉ cần Hoàng Chính tặng chocolate, tặng hoa, mời đi ăn cơm vài bận là họ sẽ gật đầu đồng ý ngay.

Nếu gặp người quá cứng đầu, họ dẫn anh em đến hù họa vài lần là sẽ đâu vào đấy cả.

Người từ chối rõ ràng lưu loát như Ngu Thanh Nhàn, Lâm Tuấn Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy:

"Anh Chính, có phải uy danh từ thời trung học của anh vẫn chưa kịp truyền lên đại học không? Có lẽ chờ thêm một thời gian nữa thôi, cô ấy sẽ hiểu được anh Chính tốt đến mức nào. Lúc đó, chỉ sợ cô ta sẽ tự động đến cửa làm quen với anh Chính ấy chứ."

Sự tự tin của Hoàng Chính vốn bị người đẹp lạnh lùng không thèm liếc mắt một cái làm cho tụt xuống, lại tăng lên nhờ câu nói của Lâm Tuấn Phong: "Cậu nói đúng, tôi sẽ chờ cô ấy chủ động đến làm quen với tôi."

Hoàng Chính nói xong thì dẫn Lâm Tuấn Phong rời đi.

Đối với Ngu Thanh Nhàn mà nói, thì Hoàng Chính không phải là một nhân vật khó đối phó. Ở đời trước của nguyên thân, Hoàng Chính là một tên công tử phóng đáng, háo sắc.

Cho dù sau khi kết hôn với Lý Ưu Ưu, có hai mặt con rồi, anh ta vẫn không đổi được thói quan tầm hoa vấn liễu của mình như trước, cứ cách ba, năm ngày, báo chí lại đưa tin anh ta với một người phụ nữ khác nhau.

Người khó đối phó chính là cha của Hoàng Chính - Hoàng Ái Quốc kia kìa.

Trước khi cải cách mở ra, Hoàng Ái Quốc đã lén buôn bán ở chợ đêm rồi, nhờ đó mà tiết kiệm được một số tiền lớn.

Năm đầu tiên cải cách, ông ta mua đặc sản bản địa Yến Kinh với giá thấp, sau đó đi đến Quảng Đông bán ra với giá cao, khi trở về lại nhập những đồ của Quảng Đông mà Yến Kinh không có về bán.

Mấy năm đầu thời kỳ cải cách còn được hình dung là khoảng thời gian người nhặt rác cũng có thể kiếm được bộn tiền mà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 366: Chương 366



Hoàng Ái Quốc buôn bán nên nhanh chóng tích được một gia tài lớn. Ở năm 1982, ông ta ký hợp đồng với nhà máy điện bên tỉnh Quảng Đông, giữ trong tay quyền phân phối của nhiều thiết bị điện tử của các hãng lâu đời.

Bây giờ, trong mỗi trung tâm thương mại nổi tiếng của Vương Phủ tỉnh, đều có cửa hàng bán thiết bị điện của ông ta. Sau vài năm hoạt động thì cũng có chút danh tiếng.

Mà Ngu Thanh Nhàn hiện tại một nghèo hai trắng, muốn đạp Hoàng Ái Quốc ngã ngựa không dễ chút nào. Nhưng mà cô cũng không sốt ruột, cô có nhiều thời gian lắm.

Phòng ký túc xá của Ngu Thanh Nhàn là phòng dành cho tám người ở, Ngu Thanh Nhàn ngủ ở giường dưới.

Lúc cô về đến kí túc xá thì đám bạn cùng phòng đều đến cả rồi, đều tự giới thiệu tên và ngành học của mình. Tám người trong phòng đều học hệ Y học, nhưng lại khác khoa.

Khoa kiểm nghiệm chỉ có mỗi một mình Ngu Thanh Nhàn, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng mấy đến việc giao lưu của mấy cô gái.

Chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ, mọi người đã thân quen hơn, thậm chí đi vệ sinh cũng rủ nhau đi cùng.

Ngày hôm sau, trong lớp thông báo một chuyện mà tân sinh viên khóa nào cũng phải làm - đó là huấn luyện quân sự.

Tháng chín, thời tiết ở Yến Kinh rất đẹp, trời cao trong xanh, làn gió khe khẽ thổi qua, khiến cho đám người Ngu Thanh Nhàn xếp hàng theo kiểu quân đội dưới ánh mặt trời có thể mát mẻ thêm một chút.

Nhưng mà so với ánh mặt trời gắt gỏng, chỉ một cơn gió đó thôi thì không đủ, mồ hôi chảy từ trán của Ngu Thanh Nhàn xuống.

Đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn là Kim Lệ Quyên - bạn cùng phòng học Khoa Lâm sàng của cô - người mà ngủ ở giường đối diện cô, qua vài ngày ở chung, quan hệ của hai người cũng trở nên than thiết hơn.

Mỗi một giây phơi nắng đều dài như một năm vậy. Cuối cùng huấn luyện viên cũng cho nghỉ ngơi, những cô gái vừa đứng thẳng như cây bạch dương nhỏ cũng thả lỏng người, vội vàng chạy ra chỗ có tán cây.

Lúc này đám con gái cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, đặt m.ô.n.g ngồi phệt xuống đất.

Sau đó vơ vội cốc nước mà họ đã đặt ở đây từ trước uống lấy uống để. Sau khi uống hơn nửa cốc, mọi người mới cảm thấy như được sống lại.

"Đã quá." Kim Lệ Quyên đậy nắp cốc lại, rồi vuốt phần tóc mái đã bị thấm ướt mồ hôi của mình lên trên đỉnh đầu.

Ngu Thanh Nhàn đặt cốc xuống đất, đúng lúc này Kim Lệ Quyên xoay người qua nhìn cô, không nhịn được sự hâm mộ: "Thanh Nhàn ơi, mọi người đều phải phơi nắng giống nhau mà, sao cậu phơi mãi mà không đen thế?"

Huấn luyện quân sự được một tuần rồi, đám con gái hệ Y đều đen đi một vòng, thế nên Ngu Thanh Nhàn - người mà phơi thế nào cũng không đen - khi đứng chung một chỗ với họ cứ giống như hạc trong bầy gà ấy.

Gần đây Ngu Thanh Nhàn đã nghe quá nhiều mấy câu hỏi như vì sao phơi nắng mà không đen rồi.

"Trời sinh, trời sinh." Ngu Thanh Nhàn có thói quen uống nước linh tuyền trong không gian, có nước suối nồng đậm linh khí tẩm bổ, cho dù cô muốn đen cũng không đen được.

Ngu Thanh Nhàn nói thế khiến một đám người ghen tị.

Được nghỉ ngơi hơn mười phút, huấn luyện viên lại tuýt còi, mọi người vội vội vàng vàng tập hợp.

Đến giữa trưa, khi Ngu Thanh Nhàn định đi ăn cơm cùng đám bạn cùng phòng thì bị huấn luyện viên gọi lại.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 367: Chương 367



Ngu Thanh Nhàn bị giữ lại, đám người Kim Lệ Quyên vừa đi vừa quay đầu lo lắng.

Mấy ngày nay không phải chưa từng có ai bị huấn luyện viên gọi lại, những người bị gọi lại đều không tránh khỏi việc phải huấn luyện thêm.

Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, thầy gọi em ạ?"

Hàn Dục ừ một tiếng: "Anh em biết tôi đến trường các em huấn luyện quân sự, nên mới nhờ tôi đưa chút đồ cho em. Chút nữa em đi theo tôi."

Nói cũng trùng hợp thật, huấn luyện viên năm này của các cô là đại đội của Hàn Dục.

Chẳng qua từ khi bắt đầu huấn luyện đến bây giờ, Hàn Dục cũng không hề đối xử đặc biệt với cô mà trái lại đối xử bình đẳng như các bạn học khác, đến bây giờ cũng chưa từng nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý kiến gì về chuyện này cả. Dù sao thì cô và Hàn Dục cũng chỉ là hai người xa lạ mới gặp qua một lần mà thôi, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.

Lúc nãy khi bị anh ta gọi lại, Ngu Thanh Nhàn còn cảm thấy tò mò, vừa nghe thấy anh ta nói giúp Đường Giang đưa vài thứ linh tinh, Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng hiểu ra.

Người anh này của nguyên thân cũng không tệ lắm, trước khi đi còn đưa tiền cho cô, nói cho cô mua quà vặt, cô không muốn nhận cũng không được.

Hàn Dục nói xong thì quay người đi. Dáng người anh ta cao lớn, bước chân cũng dài, nên chỉ chốc lát sau đã đi được một đoạn xa rồi.

Tuy Ngu Thanh Nhàn không lùn, bây giờ cô cao một mét sáu mươi tám, đứng trong đám con gái thì cũng rất nổi bật rồi, nhưng so với Hàn Dục thì cô vẫn lùn hơn không ít.

Ngu Thanh Nhàn đoán, chắc Hàn Dục cũng phải cao đến một mét chín mươi.

Ngu Thanh Nhàn đi theo Hàn Dục đến kí túc xá tạm thời của anh ta, Hàn Dục cầm một cái túi to để ở cửa và một cái to đặt trên giường:

"Đây là đồ mà anh trai em gửi cho em. Bên trong có tương nấm do đầu bếp ở căn tin quân khu bọn tôi làm, nấm là do anh trai em kiếm trong lúc rảnh rỗi khi huấn luyện, mùi vị không tệ đâu, em nếm thử chút đi."

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Mấy hôm trước hai người bác gái còn khá tò mò về cuộc sống ở bộ đội của Đường Giang, nhất là bác gái Đường, chỉ tập trung hỏi Đường Giang ăn uống thế nào, chỉ sợ anh ấy ở quân đội ăn không ngon ngủ không yên.

Thức ăn của bộ đội tất nhiên là tốt rồi, có vài món ngon đến độ anh ấy miêu tả như thức ăn trên trời ấy, nhất là tương nấm, Đường Giang vừa nhắc đến vừa ch** n**c miếng.

Ngu Thanh Nhàn không ngờ Đường Giang thế mà lại gửi thứ này cho cô. Trong lúc nhất thời cô có chút cảm động: "Cảm ơn huấn luyện viên đã mang đến cho em nhé."

Khuôn mặt nhăn nhó của Hàn Dục thả lỏng hơn, thản nhiên gật đầu.

Ngu Thanh Nhàn cũng không tiếp tục ở lại với anh ta nữa: "Vậy em đi trước nhé huấn luyện viên."

"Đi đi."

Ngu Thanh Nhàn xách túi đồ ra ngoài.

Hàn Dục đợi Ngu Thanh Nhàn đi khỏi thì bước đến đứng bên cửa sổ, anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ngu Thanh Nhàn xuất hiện ở dưới lầu thì nhìn theo bóng lưng chậm rãi xa dần của cô, mãi cho đến khi khuất hẳn.

Khi không có người bên cạnh, ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng thâm trầm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 368: Chương 368



Khi Ngu Thanh Nhàn đến căn tin, Kim Lệ Quyên đã giữ chỗ cho cô, Ngu Thanh Nhàn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

"Huấn luyện viên tìm cậu làm gì thế?" Kim Lệ Quyên vô cùng tò mò. Hàn Dục là người có dáng vẻ tốt nhất trong đám huấn luyện viên, không chỉ nữ sinh hệ các cô mà những nữ sinh ở hệ khác cũng giả bộ vô tình đi ngang qua chỗ các cô huấn luyện, âm thầm nhìn lén huấn luyện viên.

Đáng tiếc lòng dạ của huấn luyện viên của các cô sắt đá, không thèm quan tâm đến đám nữ sinh đó.

Lúc này nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn cầm đồ từ chỗ huấn luyện viên về, không chỉ Kim Lệ Quyên mà những bạn khác trong kí túc xá cũng vô cùng tò mò.

"Anh trai mình cùng một đại đội với huấn luyện viên, anh ấy nhờ huấn luyện viên mang đồ đến cho mình."

Ai cũng biết chuyện Ngu Thanh Nhàn có một người anh trai tham gia quân ngũ, họ nghe thấy thế thì ồ lên một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ngu Thanh Nhàn mở một bình tương nấm ra đặt giữa bàn, đám người Kim Lệ Quyên cũng không lấy nhiều, mỗi người chỉ múc một thìa trộn cơm, rất có chừng mực.

Ngu Thanh Nhàn vốn định chờ sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng bây giờ cô nghĩ lại rồi, dù sao cô cũng chưa từng tiếp xúc với cái ngành Kiểm nghiệm học này, nên cô muốn tập trung vào nó nhiều một chút.

Nếu đám bạn kí túc xá cũng không khó ở chung, vậy cô ở lại kí túc xá cũng rất vui vẻ.

Nấm hương vừa thơm vừa tươi mới, lại có thêm vị mặn, quả nhiên ngon giống như Đường Giang nói.

Ngu Thanh Nhàn trộn tương nấm hương với cơm, cơm tập thể nhạt nhẽo ở căn tin cũng trở nên ngon hẳn.

Ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn với đám bạn cùng phòng đi về kí túc xá ngủ trưa, ngủ hai tiếng, khi tiếng kẻng vang lên, mọi người lại vừa than thở vừa đi ra huấn luyện.

Trường các cô chỉ cần huấn luyện nửa tháng, chỉ chớp mắt là xong. Giống như thường lệ, hôm nay các cô cần huấn luyện duyệt binh.

Ngu Thanh Nhàn là một trong những nữ sinh cao nhất, bởi vì có hình tượng tốt nên được Hàn Dục chọn làm người đứng đầu hàng. Cùng trúng cử với cô còn có một nữ sinh Khoa Lâm sàng tên là Lý Mộc Vũ, mỗi ngày hai người đều phải huấn luyện nhiều hơn người khác nửa tiếng đồng hồ.

Ngày huấn luyện duyệt binh, trời có mưa nhỏ. Nhưng trời mưa cũng không gây ảnh hưởng lớn đến tâm trạng hừng hực khí thế của mọi người.

Trong tiếng giải thích rõ ràng dõng dạc của phát thanh viên, hai người Ngu Thanh Nhàn hô khẩu hiệu rồi vào hàng.

Khi đứng vào hàng rồi, Ngu Thanh Nhàn và Lý Mộc Vũ hô bước đều, bước, sau đó hai cô dẫn hàng ngũ phía sau diễu hành qua khán đài với ánh mắt kiên định và kính cẩn.

Ngu Thanh Nhàn trắng nõn xinh đẹp thu hút ánh mắt của không ít thiếu niên. Hàn Dục ngồi trên bục diễu hành, anh ta nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên dáng vẻ của cô gái kia.

Vẫn trước sau như một khiến tâm trạng của anh ta hoảng loạn. Một đêm đó, trong giấc mơ của Hàn Dục toàn là hình bóng của Ngu Thanh Nhàn.

Lúc thì là dáng vẻ hiên ngang khi cô mặc trang phục màu hồng cầm kiếm, khi thì cô mặc một bộ quần áo đơn giản ngồi trên xe trâu. Lát sau, cô lại biến thành một cô gái chật vật.

Hàn Dục tỉnh dậy khỏi giấc mộng, anh ta lấy chuỗi phật châu dưới gối ra nắm chặt trong tay, trong bóng đêm, anh ta thở dài từng tiếng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 369: Chương 369



Chiều hôm đó Hàn Dục rời đi, tất cả mọi người đều không nỡ.

Mặc dù họ mới chỉ quen biết nhau được khoảng nữa tháng, mặc dù họ không ít lần nói xấu sau lưng đám huấn luyện viên mặt lạnh lòng dạ đen tối, nhưng đến giờ khắc chia tay, mọi người ai nấy đều vô cùng đau lòng.

Có một vài cô gái đặc biệt nhạy cảm còn khóc thành tiếng luôn rồi, trong nhất thời bầu không khí càng thêm thương cảm.

Nhóm huấn luyện viên cũng chỉ hơn nhóm sinh viên năm nhất này vài tuổi, họ nhảy lên xe đến đón họ về doanh trại, phất phất tay tạm biệt.

Là huấn luyện viên trưởng dẫn đội trong lần huấn luyện quân sự này, Hàn Dục ngồi ở ghế lái đằng trước.

Anh ta là người cuối cùng lên xe, cửa sổ của vị trí ghế lại đúng lúc lại đối viện với ký túc xá của mấy người Ngu Thanh Nhàn.

Anh ta nhìn thấy cô gái khiến mình ngày đêm nhớ mong kia đang nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy cô nói nói cười cười với mấy người bạn cùng phòng, ánh mắt càng mềm mại hơn.

Cảm xúc của tu sĩ vẫn luôn rất nhạy bén, Ngu Thanh Nhàn cũng vậy.

Cô cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, cô nhìn theo phương hướng đó thì đối diện với ánh mắt của Hàn Dục vẫn chưa kịp thu lại.

Ngu Thanh Nhàn không ngờ Hàn Dục lại đang nhìn mình, cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Dựa theo lễ nghi xã giao, cô cũng lễ phép đáp trả Hàn Dục bằng một nụ cười, Hàn Dục cũng cười lại, sau đó hai người đều tự dời mắt đi.

Trong thời khắc xe nổ máy kia, Hàn Dục lại tìm kiếm Ngu Thanh Nhàn nhưng Ngu Thanh Nhàn đã đi từ sớm rồi.

"Dì cả" của Kim Lệ Quyên đột nhiên đến, mà cô ấy lại không có cảm giác gì, nên quần bị ướt một mảng lớn.

Kim Lệ Quyên đột nhiên bị Ngu Thanh Nhàn kéo đi thì không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau khi Ngu Thanh Nhàn chỉ chỉ phía sau quần của cô ấy thì cô ấy mới phản ứng lại.

Cô ấy luống cuống cởi áo khoác sáng nay mới mặc ra buộc vào thắt lưng: "Thứ này của mình vẫn luôn không đều, có đôi khi một tháng đến hai lần, có khi lại hai tháng mới đến một lần, có khi nửa năm cũng chả thấy đâu. Mẹ mình dẫn mình đi khám, bác sĩ bảo chỉ có thể điều dưỡng cơ thể. Nhưng điều dưỡng đến điều dưỡng đi cũng không thấy tốt lên chút nào. May mà sáng nay mình mặc thêm áo khoác, nếu không thì quá xấu hổ rồi."

Ngu Thanh Nhàn đã làm phụ nữ nhiều đời rồi, khi ở Tu Chân Giới, phụ nữ có thể khống chế sự trao đổi chất của chính mình, cái loại như kinh nguyệt này cũng có thể tự mình khống chế.

Chẳng hạn như cô đây, ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau đó cô cũng không phải chịu loại khổ sở đó nữa.

Sau này khi xuyên thành những người phụ nữ trong các thế giới, thế mà cô lại phải trải nghiệm hết thảy những nổi khổ của phụ nữ: "Cậu đã có băng vệ sinh chưa?"

Kim Lệ Quyên kinh ngạc nhìn Ngu Thanh Nhàn, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh: "Ôi chao, sao cậu có thể nói chuyện này một cách công khai như thế chứ? Nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ bị cười nhạo."

Ở thập niên tám mươi, băng vệ sinh vẫn chưa thông dụng trên toàn Trung Quốc, dân phong lại quá bảo thủ, nên mỗi lần đến tháng, phụ nữ đều che che giấu giấu, từ lời nói đến việc làm của họ đều vô cùng mẫu mực.

Thậm chí trẻ con cũng biết được chuyện này vô cùng xấu hổ, không nên tùy tiện nói ra như thế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 370: Chương 370



Ngu Thanh Nhàn sống mấy đời rồi, đã sớm tê liệt với những nhận thức này của họ rồi. Cô nói với Kim Lệ Quyên: "Đừng quan tâm đến chuyện này vội, cậu có không, nếu không có thì dùng tạm của mình trước, mình vẫn luôn mang theo bên người."

Kim Lệ Quyên cũng bất chấp xấu hổ nói: "Cảm ơn cậu nhé Thanh Nhàn, đúng là mình không có thật. Mình vừa mới bị một lần vào đầu tháng, mình nghĩ ít nhất cũng phải đầu tháng sau mới bị lại, nên vẫn chưa kịp chuẩn bị."

"Đừng khách sáo." Ngu Thanh Nhàn thò tay vào túi, lấy băng vệ sinh từ trong không gian ra đưa cho Kim Lệ Quyên.

Trong trường học có nhà vệ sinh công cộng, Kim Lệ Quyên vào nhà vệ sinh thay xong thì kéo Ngu Thanh Nhàn đi về kí túc xá, vừa đi vừa tám chuyện bát quát trong trường học với Ngu Thanh Nhàn.

Những bát quái này đều là do Kim Lệ Quyên hỏi thăm trong thời gian nghỉ ngơi khi huấn luyện quân sự, chỉ mất nửa tháng thôi, những chuyện nên biết hay không nên biết, cô ấy đều biết hết rồi.

"Thanh Nhàn, mình nói cho cậu biết nhé, hoa khôi của Hệ Tài chính kia, từ lúc bắt đầu huấn luyện đến giờ vẫn luôn lượn lờ trước mặt hệ chúng ta, cũng chính là cái cô mà múa điệu múa Tân Cương trong tiệc văn nghệ tối hôm ấy đấy, tên là Lưu Ngọc Mai. Cô ta ấy à, đang ở bên cậu ấm Hoàng Chính của khoa Tài chính đấy."

Cô gái mà Kim Lệ Quyên đang nói, đúng thật là Ngu Thanh Nhàn có chút ấn tượng, điệu múa Tân Cương kia của cô ấy đúng thật rất đẹp mắt: "Sao cô ấy lại nhìn trúng Hoàng Chính cho được?"

Nhắc đến Hoàng Chính, chỉ mất nửa tháng ngắn ngủn thôi mà anh ta đã kịp nổi danh trong trường học rồi. So với những người khác nổi tiếng bằng ngoại hình và tài năng, Hoàng Chính nổi tiếng bằng tin đồn.

Trong lúc huấn luyện quân sự, Hoàng Chính chi một khoản tiền khổng lồ để mời bạn học nam cùng hệ ăn dưa hấu, nước uống cũng là nước khoáng đóng chai, đó là càng chưa tính đến những lần ăn vặt, ăn đồ nướng các thứ.

Trong khoảng thời gian này, nhóm ông bà chủ ở phố ăn vặt phía sau trường vui đến hỏng người luôn rồi.

Kim Lệ Quyên dán sát vào người Ngu Thanh Nhàn, khẽ thì thầm bên tai cô: "Vốn cô ta cũng không đồng ý đâu, nhưng nếu cô ta thích Hoàng Chính thì cũng đã không giả vờ đi qua Phương Trận hệ chúng ta."

"Nghe nói là Hoàng Chính thích cô ta nên tiến hành theo đuổi kịch liệt, hôm nay tặng hoa thì ngày mai tặng đồ ăn ngon, nghe nói còn tặng cả vòng cổ bằng vàng ấy chứ. Hơn nữa đám bạn trong ký túc xá của cô ta cũng khuyên đôi lời, lòng Lưu Ngọc Mai không vững nên mới đồng ý."

Kim Lệ Quyên nói đến đây, trong giọng nói không giấu được sự hâm mộ, nào có người con gái nào không hâm mộ đâu? Người theo đuổi vừa có tiền, dáng vẻ lại không tệ lắm, có thể thi đỗ vào ngôi trường này, cho dù có xếp chót thì cũng coi như con cưng của trời rồi.

Lưu Ngọc Mai không vững lòng trước loại công kích này thì cũng bình thường thôi.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Chúng ta đi nhanh lên đi, về thay quần áo xong chúng ta còn có thể ngủ một chút, chiều nay chúng ta còn phải đến đại hội chào tân sinh viên mà."

Ngu Thanh Nhàn không muốn bàn luận quá nhiều về bát quái người khác, đặc biệt là bát quát của Hoàng Chính nữa chứ, chỉ cần nghe đến tên của anh ta, cô đã cảm thấy ghê tởm rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back