Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 381: Chương 381



"Thầy bảo tôi phải đợi học sau năm thứ nhất, nếu lúc đó vẫn muốn chuyển hệ thì hãy nộp đơn xin chuyển hệ, đến lúc đó xem thành tích của tôi rồi mới quyết định có phê chuẩn hay không. Tôi mới đi học một tuần thôi mà đã thấy hệ Tài chính thật sự không thích hợp với tôi rồi." Lưu Ngọc Mai thở dài.

Hai ngươi đều là người có tính cách trầm tĩnh, sau khi tìm một góc ngồi xuống thì tự mình lấy giáo trình ra xem, không chỉ đọc lại hết nội dung của ngày hôm qua, mà còn xem những nội dung chưa học một cách tổng quát, để trong lòng hiểu rõ ràng hơn.

Mãi cho đến khi trời tối đen, hai người mới cùng nhau đi về kí túc xá.

Cuối tháng chín, thời tiết ở Yến Kinh đã bắt đầu trở lạnh, gió cũng mạnh hơn nhiều. Gió thổi bay sợi tóc của Ngu Thanh Nhàn và Lưu Ngọc Mai, Lưu Ngọc Mai được coi là hoa khôi của hệ Tài chính, Ngu Thanh Nhàn cũng không kém.

Nếu Lưu Ngọc Mai dịu dàng động lòng người thì Ngu Thanh Nhàn lại tràn đầy sức sống, hai mỹ nhân có khí chất khác nhau cùng đi trên đường thu hút ánh mắt của không ít người.

Hai người đều đã quen chuyện bị vây xem nên cũng không lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên.

Hai người đi đến dưới lầu kí túc xá, Lưu Ngọc Mai bị người nào đó níu tay lại. Ngay sau đó, giọng nói mang theo ý chất vấn ngầm của Hoàng Chính vang lên bên tai hai người: "Lưu Ngọc Mai, em đi đâu đấy, sao mọi người đều nói em không ở trong kí túc xá. Hả?"

Ngu Thanh Nhàn cau mày, Lưu Ngọc Mai cũng không thoải mái chút nào. Cô ta thoát khỏi tay của Hoàng Chính, xoa xoa cổ tay bị siết đau:

"Anh có bệnh à? Đúng là tôi yêu đương với anh, nhưng ngoại trừ là bạn gái của anh thì tôi còn là sinh viên đấy, tôi cũng cần phải học tập chứ."

Lưu Ngọc Mai cảm thấy Hoàng Chính đúng là trò cười mà.

Mà trong mắt của Hoàng Chính, lời nói của Lưu Ngọc Mai thật sự rất buồn cười:

"Mai Mai, em nói linh tinh cái gì thế? Em là bạn gái của tôi nên tất nhiên phải đặt tôi lên vị trí quan trọng nhất rồi. Hơn nữa bây giờ mới chỉ năm nhất, những kiến thức đó đều quá cơ bản, em học sớm như thế để làm gì?”

“Em đấy, cứ ngoan ngoãn đi theo tôi không tốt à, chờ tốt nghiệp rồi, tôi cưới em, sau đó em trở thành phu nhân nhà họ Hoàng, không cần làm việc gì cả, chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi. Mấy thứ bằng cấp này không có cũng không sao."

Bằng cấp của cha Hoàng Chính - Hoàng Ái Quốc cũng đâu có cao, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong nữa kìa, nhưng mà không phải vẫn làm ông chủ lớn đấy à? Những người có bằng cấp cao không phải đều làm công cho ông ta ư?

Có Hoàng Ái Quốc làm tấm gương, Hoàng Chính căn bản cảm thấy có bằng cấp hay không có bằng cấp đều được cả.

Mà dưới sự hun đúc của Hoàng Ái Quốc, Hoàng Chính cảm thấy phụ nữ ấy mà, nên giúp chồng dạy con, lấy chồng làm trời giống như mẹ anh ta vậy.

Mấy thứ như đi học rồi đi làm gì đó, phụ nữ không nên đụng vào mới phải. Đi học đi làm sẽ thường xuyên tiếp xúc với đàn ông, nếu là trước kia á, thì đã phải bị dìm lồng heo trôi sông rồi.

Tuy Lưu Ngọc Mai là con gái, nhưng lại lớn lên trong sự yêu thương của người nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 382: Chương 382



Từ khi cô ta còn học trung học, mẹ cô ta đã nói phụ nữ phải có sự nghiệp của chính mình, không nên cả đời cũng chỉ quanh quẩn bên cạnh đàn ông.

Nếu có thể gặp được người đàn ông tốt thì không sao, gặp được người đàn ông không tốt á, mỗi ngày không đánh thì mắng, cả đời còn có ý nghĩa gì nữa?

Phụ nữ đều dễ mềm lòng. Mấy ngày này ở bên cạnh Hoàng Chính, Lưu Ngọc Mai tuy không nói đến thương anh ta tha thiết, nhưng ít nhất cũng thinh thích một chút.

Nhưng khi nghe thấy những lời Hoàng Chính vừa nói, lòng Lưu Ngọc Mai rét run: "Hoàng Chính, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau đâu, chia tay đi."

Lưu Ngọc Mai kéo Ngu Thanh Nhàn đi về phía tòa lầu kí túc xá. Hoàng Chính ngẩn người, lúc này anh ta mới nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn.

Rất nhanh sau đó anh ta đã phản ứng lại, đối với lời chia tay của Lưu Ngọc Mai, Hoàng Chính chỉ cười nhạt.

Từ kì nghỉ hè cấp hai năm đó, Hoàng Chính anh ta được hưởng qua tư vị của phụ nữ. Những người bạn gái anh ta quen biết sau đó, không có ai là không làm được đến bước cuối cùng cả.

Anh ta tiêu phí nhiều thời gian và tiền bạc trên người Lưu Ngọc Mai như thế, bây giờ chia tay không phải anh ta sẽ bị thiệt ư?

Chia tay cũng được thôi, cứ chờ anh ta ngủ xong thì lại nói.

Hoàng Chính nhớ đến Ngu Thanh Nhàn thì lòng lại ngứa ngáy.

Anh ta quyết định sau khi ngủ với Lưu Ngọc Mai xong thì sẽ bắt đầu theo đuổi Ngu Thanh Nhàn, xem tình huống đêm nay thì thấy có vẻ như hai người họ là bạn bè.

Hứng thú trong mắt Hoàng Chính càng đậm hơn.

Anh ta thích nhất là xem tiết mục bạn bè phản bội nhau, đặc biệt là cái loại phản bội nhau vì anh ta ấy, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cả người đã thấy thoải mái rồi.

Hoàng Chính quay về phòng kí túc của anh ta, Lâm Tuấn Phong đang đọc sách, thấy anh ta về thì đặt sách xuống: "Sao thế anh Chính?"

Hoàng Chính nằm lên giường: "Người đàn bà kia nói là đi đọc sách. Tuấn Phong, cậu nói xem cô ta có ngu không cơ chứ? Làm một phụ nữ, học hành có lợi gì đâu? Còn không bằng tập trung vào đàn ông. Đàn ông có thể thi đỗ đại học ai mà không phải là con cưng của trời, đám phụ nữ đó nên nhân lúc bản thân vẫn còn đơn thuần thì chộp họ đến tay mới đúng chứ, đằng này cả ngày cướp đoạt tài nguyên với đàn ông. Cậu nói xem họ nghĩ gì thế?"

Hoàng Chính ỷ vào có chút tiền nên lúc nói năng không biết nghĩ ngợi.

Có vài cậu nam sinh cùng kí túc xá nghe xong lời này của anh ta thì nhíu mày, nhưng vì thời gian này Hoàng Chính thường xuyên mời họ ăn cơm, ăn của người ta thì cũng phải biết nể mặt, nên cũng không ai phản bác anh ta cả.

Có vài người lại hoàn toàn nhất trí với ý kiến của Hoàng Chính.

Lúc này họ vội vàng hùa theo: "Anh Chính nói đúng đấy. Để em nói á, thì phụ nữ trời sinh không thông minh bằng đàn ông rồi, họ chỉ cần hiểu chuyện, chăm sóc tốt chồng và con mình là đã làm được chuyện lớn của đời người rồi, cần gì vất vả như thế đâu?"

Mọi người thảo luận chuyện này với khí thế ngất trời, trong không khí ngập tràn hương vị tự tin.

Mà ở đầu cầu thang, Ngu Thanh Nhàn đang giữ chặt Lưu Ngọc Mai: "Ngọc Mai, cậu thật sự muốn chia tay à?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 383: Chương 383



"Ừm." Lưu Ngọc Mai gật đầu thật mạnh: "Đúng là trong khoảng thời gian hẹn hò này tôi đã được mở mang tầm mắt nhiều lắm, nhưng thành tích học tập của mình lại hạ xuống rất nhiều. Vốn tôi đã không có thông thạo tài chính rồi, những nội dung mà giáo sư nói tôi đều không hiểu gì cả."

"Vốn tôi cũng không phải người thông minh gì, lúc thi đại học đều học bằng cách học thuộc cả. Lúc học cấp ba á, tối nào tôi cũng học đến mười một, mười hai giờ đêm, cuối tuần mà sách vẫn không rời tay."

Yêu đương đúng là chuyện vui, nhưng niềm vui đó lại quá ngắn ngủi.

Sau khi tạm biệt Ngu Thanh Nhàn đi về kí túc xá, nhìn những tri thức mà mình không hiểu chút nào, Lưu Ngọc Mai vô cùng lo lắng.

Ý niệm chia tay đã tồn tại trong đầu cô ta không phải ngày một ngày hai, nhưng mà cô ta vẫn luôn không có dũng khí nói thẳng với Hoàng Chính.

Từ khi quen biết đến nay, Hoàng Chính đối xử với cô ta không tệ lắm, nên tự nhiên mà chủ động đưa ra lời chia tay Lưu Ngọc Mai cũng vô cùng áy náy.

Đêm nay Hoàng Chính chủ động gây khó dễ cho cô, đúng lúc cho cô một cái cớ để nói chia tay.

Cha mẹ cô ta nuôi cô ta ăn học đại học cũng không hề dễ dàng gì.

Nếu không học được gì cả, Lưu Ngọc Mai sẽ cảm thấy lòng dạ bất an.

Nghĩ đến sau này mỗi ngày có thể tập trung toàn lực cho giáo trình, Lưu Ngọc Mai chỉ cảm thấy cả người thoải mái, nụ cười cũng rực rỡ hơn.

Sau khi tạm biệt Lưu Ngọc Mai, Ngu Thanh Nhàn về đến kí túc xá thì rửa mặt rồi lên gường ngủ.

Cô gọi hệ thống ra nói chuyện: “Hệ thống, ngươi tra xem đời trước khi Lưu Ngọc Mai còn sống ấy, sau khi hẹn hò một thời gian, cô ta có chủ động chia tay với Hoàng Chính không?"

Hệ thống đang ở lúc chột dạ muốn biểu hiện nhất, lập tức đồng ý rồi đi điều tra luôn.

"Cô ta có đề nghị chia tay. Không phải mỗi một lần đâu, nhưng lần nào Hoàng Chính cũng không đồng ý, lý do là Lưu Ngọc Mai tiêu rất nhiều tiền của anh ta rồi, nếu muốn chia tay thì Lưu Ngọc Mai phải trả tiền cho anh ta.”

“Gia đình của Lưu Ngọc Mai cũng chỉ ở làm công ăn lương thôi, căn bản là không có khả năng trả lại. Mà càng ở bên cạnh Hoàng Chính, số tiền cô ta tiêu lại càng nhiều hơn, cứ thế lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn. Nếu không phải cô ta mang thai, sau đó còn bị Hoàng Chính rêu rao chuyện giường chiếu ra ngoài đẩy vào đường cùng, thì có thể chia tay cô ta sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ."

Ngu Thanh Nhàn chửi một câu mẹ nó.

Theo miêu tả của nguyên tác, trong đoạn tình cảm này Lưu Ngọc Mai cũng không hề thuần khiết chút nào, cô ta thích hư vinh, cô ta vì tiền bạc mà đánh mất mình.

Nhưng nội dung trong sách có thể tin được mấy phần đây? Giống như Hoàng Chính và Lý Ưu Ưu kia kìa, dưới vẻ ngoài hoàn mĩ kia của họ có bao nhiêu thứ ghê tởm cơ chứ?

Lưu Ngọc Mai sai ở đâu cơ chứ, chẳng qua là cô ta yêu đương một hồi mà thôi, chuyện này vô cùng đơn giản.

Về phần tiền mà Hoàng Chính bỏ ra cũng là bình thường mà, cô ta cũng đâu có chủ động đòi tiền Hoàng Chính, số tiền tiêu trong lúc họ yêu đương căn bản là do Hoàng Chính sống quá phóng túng mà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 384: Chương 384



Trong đoạn tình cảm này, cũng không phải Lưu Ngọc Mai không bỏ ra gì cả. Cô ta cũng từng tiêu hơn một nửa tháng tiền sinh hoạt của mình để mua cho Hoàng Chính một cái khăn quàng cổ, đó là món quà tốt nhất trong phạm vi chi trả của cô ta rồi.

Vẫn là câu cũ thôi, người khốn nạn mà cô gặp qua cũng không ít, nhưng mà khốn nạn đến trình độ của Hoàng Chính kia thì đúng là hiếm thấy.

Loại đàn ông có phẩm hạnh thế này mà cũng có thể làm nam chính, thế giới trong cuốn sách này đúng là quá vô lý.

Ngu Thanh Nhàn tức giận đến mức không ngủ được. Cô vốn định giúp Lưu Ngọc Mai từ trước rồi, bây giờ có được lời khẳng định chắc chắn của Lưu Ngọc Mai, cô quyết định sẽ ra tay trước.

Hoàng Chính không phải thích nói chuyện giường chiếu ư? Vậy để cho anh ta nếm trải thử cảm giác bị người ta bàn tán về chuyện giường chiếu mà hiếm người biết đi.

Hành trình của Hoàng Chính rất dễ biết, vì cơ bản anh ta đi chỗ nào cũng đều kéo bạn dẫn bè ra khoe, mà những năm tám mươi đúng là thời đại của KTV, sàn nhảy.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn biết Hoàng Chính đang ở sàn nhảy cách trường học không xa thì đi theo đến.

Từ hai ngày trước tên khốn Hoàng Chính này lại bắt đầu quấn lấy Lưu Ngọc Mai, cho dù Lưu Ngọc Mai kiên quyết nói chia tay anh ta cũng coi như không có chuyện gì, vẫn gióng trống khua chiêng giống như trước, người ở kí túc xá của anh ta đã bắt đầu đồn đãi về Lưu Ngọc Mai rồi.

Lưu Ngọc Mai lớn bằng ngần ấy vẫn chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, cô ta tức giận bật khóc, mà người cùng kí túc xá với cô ta vốn đã có phê bình kín đáo với cô ta rồi, nay thấy cô ta bị như vậy lại ngang nhiên cô lập cô ta, thậm chí còn nói xấu về cô ta nữa.

Cô ta không muốn về kí túc xá của mình ở ngồi ngốc trong kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn. Bởi vì cô ta có quan hệ tốt với Ngu Thanh Nhàn nên bạn cùng phòng kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn đối xử với cô ta cũng không tệ lắm, tối cô ta sẽ ngủ cùng Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn đến sàn nhảy này là lén Lưu Ngọc Mai đi.

Còn chưa đến gần sàn nhảy, cô đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc rồi. Lúc này sàn nhảy không thu tiền của phụ nữ, Ngu Thanh Nhàn quang minh chính đại vào cửa, nhân viên gác cửa cũng không nói gì cô cả.

Ngọn đèn trong sàn nhảy mờ nhạt, ánh đèn năm màu di chuyển khắp trần nhà mà không biết mệt, giữa phòng là một sân khấu vô cùng lớn, đám nam nữ ăn mặc thời thượng uốn éo cơ thể trên sân khấu.

Trong một quầy ba gần đó, Hoàng Chính đang uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu của anh ta.

Sau vài lần liên tiếp bị Lưu Ngọc Mai làm bẽ mặt, Hoàng Chính vô cùng không vui.

Thân làm quân sự quạt mo của anh ta, Lâm Tuấn Phong vội vàng hiến kế: "Anh Chính à, sàn nhảy này của anh họ tôi vừa lấy được một thứ, sau khi uống xong thì phụ nữ dù có trong trắng đến mức độ nào cũng đều trở nên mềm mại đáng yêu tận xương tủy. Anh có muốn thử một lần không?"

Đầu năm nay pháp luật vẫn chưa được hoàn thiện, mấy loại mê dược này vẫn có thể thường thấy ở mấy sàn nhảy như thế này.

Hoàng Chính nhướng mày: "Thật à? Anh cậu còn có thứ tốt thế này á?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 385: Chương 385



Hoàng Chính cho dù có chơi bời, nhưng trên phương diện nam nữ từ trước đến nay vẫn luôn là anh tình tôi nguyện. Đối với Lưu Ngọc Mai, anh ta sắp mất hết kiên nhẫn luôn rồi.

Nhưng mà nếu cứ buông tay đúng như ý nguyện của Lưu Ngọc Mai thì anh ta không cam lòng, cảm thấy mình đúng là coi tiền như rác.

"Vậy cậu lấy cho tôi một bao đi." Hoàng Chính bắt tréo chân: "Nhưng mà phải xem hiệu quả thế nào đã."

Hoàng Chính di truyền cái tính gian xảo từ cha anh ta.

Lâm Tuấn Phong đi theo Hoàng Chính lâu như thế nên hiểu rõ tính tình của Hoàng Chính như lòng bàn tay, anh ta cười một cách đáng khinh: "Chuyện này không phải đơn giản ư."

Ánh mắt anh ta đảo một vòng quanh sàn nhảy, chọn một cô gái mặc váy trắng. Anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi về phía văn phòng đằng sau sàn nhảy, chỉ một lát sau đã cầm theo một cốc nước đi về phía cô gái váy trắng kia.

Cô gái kia cũng là sinh viên, hôm nay bị bạn cùng phòng kéo đến đây trải nghiệm việc đời. Bạn cùng phòng của cô ta đi khiêu vũ rồi, cô ta đành ngồi một mình ở đây.

Lâm Tuấn Phong tiến lên bắt chuyện, dáng vẻ của anh ta đúng kiểu mặt người dạ chó, lại biết nịnh nọt người khác nên không tốn quá nhiều công sức, cô gái đơn thuần kia đã uống xong ly nước mà Lâm Tuấn Phong đưa qua.

Chưa bao lâu sau thì cô gái kia ngủ mất, Lâm Tuấn Phong vẫy vẫy tay với Hoàng Chính. Hoàng Chính đặt ly xuống rồi bước qua, vén tóc che mặt của cô gái kia ra, cười nói: "Đêm nay tôi dẫn người đi nhé?"

Lâm Tuấn Phong ra thủ thế xin cứ tự nhiên. Hai người họ cười cười ngầm hiểu ý nhau rồi đỡ cô gái lên: "Anh Chính, con gái hôn mê đều hơi nặng một chút, em đỡ giúp anh. Đúng rồi, trên lầu anh trai em có một gian phòng, chìa khóa vẫn đang ở chỗ em đây. Anh xem?"

Cô gái bị bỏ thuốc có diện mạo thanh thuần, đúng là loại hình mà Hoàng Chính thích. Hơn nữa bao lâu nay bị cấm dục nên Lâm Tuấn Phong vừa nói thế anh ta đã động lòng.

"Đi thôi."

Hai người đỡ cô gái kia rời khỏi sàn nhảy, đi về phía cửa sau của sàn nhảy. Ngu Thanh Nhàn vội vàng đuổi theo, trong một cái ngõ nhỏ tối tăm, Ngu Thanh Nhàn đánh Hoàng Chính và Lâm Tuấn Phong hôn mê rồi cứu cô gái kia đi.

Cô lại lột hết quần áo của hai người Hoàng Chính, bày ra dáng vẻ họ vừa làm chuyện cẩu thả, sau đó dẫn theo cô gái kia nghênh ngang đi về.

Ngu Thanh Nhàn đưa cô gái ra khỏi ngõ nhỏ, rồi lại cho cô ta uống một ngụm nước suối. Rất nhanh sau đó cô ta đã tỉnh lại, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì hoảng sợ kêu lên: "Cô là ai? Sao tôi lại ở chỗ này?"

Tôn Hiểu Linh hoảng sợ nhìn bốn phía, nhìn thấy con đường tối đen, cô ta lại càng sợ hãi hơn. Cô ta nhớ lúc nãy mình vẫn còn ở trong sàn nhảy nói chuyện với nam sinh viên của đại học Yến Kinh mà, sao bây giờ cô ta đã ở đây rồi?

Ngu Thanh Nhàn chỉnh lại quần áo trên người: "Tôi đi qua chỗ này, thấy cô đang ngồi ngủ ở đây nên mới đánh thức cô. Nếu cô đã tỉnh rồi thì tôi đi đây, bạn bè tôi còn đang đợi tôi đi ăn khuya."

Nói xong thì Ngu Thanh Nhàn nâng que nướng đang cầm trong tay lên ăn. Đây là đồ mà trước đó cô mua rồi đặt trong không gian phòng lúc thèm thì ăn. Nói xong, chưa đợi Tôn Hiểu Linh kịp phản ứng, cô đã đi rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 386: Chương 386



Tôn Hiểu Linh đứng trong gió lạnh một lát, mãi đến khi ven đường có người xuất hiện, cô ta mới vội vàng chạy về phía có người.

Cô ta đến thẳng đồn công an bên cạnh báo án. Rõ ràng cô ta đang ở trong sàn nhảy, bỗng nhiên lại xuất hiện ở chỗ không người như thế thì đúng là không bình thường.

Sau khi đồn công an nghe Tôn Hiểu Linh khai báo chuyện của cô ta xong thì vô cùng xem trọng, gọi người đến sàn nhảy.

Sàn nhảy vốn náo nhiệt nay bị công an kéo đến thì chạy náo loạn, người của sàn nhảy đang trao đổi với công an.

Người dẫn đội công an đến đang nói chuyện cùng người phụ trách của sàn nhảy, nhóm công an còn lại thì chia ra tìm kiếm xung quanh.

Cứ thế, Lâm Tuấn Phong và Hoàng Chính bị l*t s*ch quần áo đang nằm trong ngõ nhỏ cũng bị phát hiện ra.

Có không ít sinh viên đến sàn nhảy khiêu vũ, còn có vài sinh viên học ở đại học Yến Kinh, mà Hoàng Chính bây giờ lại là nhân vật phong vân trong trường nên có không ít người biết anh ta.

Chuyện anh ta và Lâm Tuấn Phong c** s*ch quần áo nằm cùng nhau bị đồn đãi khắp trường học.

Thời niên đại có tác phong bảo thủ, cho dù là vợ chồng đã kết hôn thì khi ra ngoài cũng không dám biểu hiện quá mức thân mật, mà kiểu như Hoàng Chính và Lâm Tuấn Phong này từ trước đến nay vẫn chưa từng có. Chuyện xấu của bọn họ thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Thời nào cũng có Gia Cát Lượng, khi ở trường học Hoàng Chính và Lâm Tuấn Phong lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau, đây chính là bằng chứng cho tình cảm của bọn họ, hành vi nịnh nọt của Lâm Tuấn Phong cũng được giải thích thành vì yêu nên mới hèn mọn.

Ngay cả chuyện Hoàng Chính theo đuổi Lưu Ngọc Mai rầm rộ trước đó cũng bị nói thành cái cớ để che giấu tình cảm của họ.

Trong lúc nhất thời, Lưu Ngọc Mai nhận được vô số lời đồng tình.

Mà Hoàng Chính thì bị mất sạch thanh danh, những ngày sau đó anh ta cứ ru rú trong nhà không thèm ra khỏi cửa.

Hoàng Ái Quốc biết được chuyện của con mình ở trường học từ miệng của đối tác. Ông ta đi đến phòng của Hoàng Chính, đá một cú khiến Hoàng Chính dán vào tủ quần áo, sau đó ông ta túm cổ áo của Hoàng Chính tát cho anh ta hai cát tát:

"Đồ nghiệp chướng nhà mày. Ông đây đúng là xui xẻo tám kiếp mới sinh ra mày mà, mày làm loạn với phụ nữ còn chưa tính, bây giờ ngay cả đàn ông mà mày cũng muốn làm à?"

Việc làm ăn của Hoàng Ái Quốc càng lớn, thì dã tâm của ông ta lại càng lớn theo. Ông ta biết chút thành tích của ông ta ở cái đất Yến Kinh này thật ra vẫn chẳng đáng vào đâu.

Ông ta không có bối cảnh, cũng không có lai lịch, càng không có mối quan hệ, dưới tình huống như thế, nếu ông ta muốn tiến lên tiếp xúc với gia tộc giàu có chân chính thì vô cùng khó khăn.

Mà theo sự phát triển của quốc gia, ông ta cũng biết đọc sách rất có lợi, cho nên ông ta mới có thể bắt ép Hoàng Chính đi học.

Lúc Hoàng Chính đỗ đại học Yến Kinh không biết ông ta vui vẻ đến mức nào đâu, là đại học Yến Kinh đấy, đại học hàng đầu của nước đấy.

Nếu đặt ở cổ đại, thi vào đại học Yến Kinh có khác gì thi đỗ tiến sĩ đâu. Hoàng Ái Quốc vui vẻ đặt hơn mười bàn tiệc ở khách sạn, khi về quê còn làm thêm ba bàn tiệc cơ động nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 387: Chương 387



Đối với chuyện Hoàng Chính ham chơi, đổi hết người bạn gái này đến bạn gái khác, Hoàng Ái Quốc cũng cảm thấy chả có vấn đề gì.

Có phụ nữ nguyện ý ở bên cạnh đó cũng là bản lĩnh của đàn ông, hơn nữa, đàn ông lăng nhăng một chút cũng không sao, ở thời cổ đại, một người đàn ông còn có tận ba vợ bốn cô hầu cơ mà.

Đừng nói Hoàng Chính vẫn chưa cưới vợ, cho dù anh ta có cưới vợ đi chăng nữa, ra ngoài chơi phụ nữ cũng chẳng có gì to tát cả. Giống như ông ta đây này, không phải ở ngoài ông ta cũng có vài cô đấy ư?

Nhưng mà chơi phụ nữ thì không sao, chơi đàn ông lại không được. Nhớ đến lời đối thủ một mất một còn nói ở khách sạn hôm nay, nói gì mà đàn ông thích đàn ông đúng là có bệnh tâm thần, ánh mắt của Hoàng Ái Quốc lại càng thâm trầm hơn.

Ông ta không thừa nhận rằng Hoàng Chính có bệnh, cũng không cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là có bệnh gì cả, ông ta tức giận là vì Hoàng Chính ngủ với đàn ông còn không biết giấu kĩ càng một chút, gây ra ồn ào cho tất cả mọi người cùng biết, khiến ông ta cảm thấy nhục nhã.

"Hoàng Chính, ông đây cũng chỉ có một đứa con là mày thôi, nhưng mà chỉ cần ông đây muốn, vài phút sau là sẽ sinh được thêm mấy đứa nữa. Mày an phận cho ông, lần này ông đây giúp mày đè chuyện này xuống, nếu lần sau vẫn còn loại chuyện thế này, mày cứ vào viện tâm thần mà ngây ngốc ở đó cho ông." Hoàng Ái Quốc cảnh cáo Hoàng Chính xong thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Hoàng Chính vuốt vuốt cổ áo của mình, trong đôi mắt nhuốm đầy sự tàn nhẫn.

Tối hôm đó khi anh ta và Lâm Tuấn Phong đi đến ngõ nhỏ thì bị ai đó đánh đến hôn mê, ánh mắt đầu tiên khi tỉnh lại đã thấy mình bị cảnh sát và đám người hóng chuyện vây xem, còn cô gái mà đêm đó họ dẫn đi lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Anh ta bị tính kế. Mấy ngày nay chuyện của anh ta và Lâm Tuấn Phong bị đồn đãi ầm ĩ khắp nơi, anh ta giải thích thế nào cũng không có tác dụng, càng giải thích lại càng bị cho rằng đang cố gắng che giấu.

Mấy ngày nay anh ta không đến trường mà vì muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ làm chuyện thiếu đạo đức thế này. Ngay cả đối tượng nghi ngờ mà anh ta cũng không tìm thấy, dù sao thì anh ta cũng đắc tội với nhiều người lắm.

Chờ đi, đừng để anh ta phát hiện ra ai là người hãm hại anh ta, nếu không dù thế nào anh ta cũng phải lột da rút xương người nọ.

Từ lúc chuyện xấu bị lộ ra ánh sáng, Hoàng Chính không đến trường học nữa, mà trong nhà Lâm Tuấn Phong cũng không giàu có gì cho cam, vất vả lắm anh ta mới thi đỗ đại học Yến Kinh, anh ta không dám bỏ học.

Mỗi ngày ở trường học đều phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, càng ngày Lâm Tuấn Phong càng im lặng, không còn cảnh tượng bạn bè đàn đúm như trước kia nữa, ngay cả đám bạn cùng phòng từng xưng anh em với anh ta cũng mặc kệ anh ta.

Đúng lúc này hệ thống xuất hiện, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, tôi tra được rồi, cô gái mà tối hôm đó chúng ta cứu ấy, cũng có xuất hiện trong tiểu thuyết.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 388: Chương 388



Cô ta bị bỏ thuốc mê trong sàn nhảy, sau đó cô ta cũng từng báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát đến lại không tra được hung thủ là ai.

Nhưng mà trong phiên ngoại của sách có ghi rằng, Lâm Tuấn Phong thường xuyên chuốc thuốc mê những cô gái đến sàn nhảy của anh trai anh ta, mà Tôn Hiểu Linh là một trong số đó."

Ngu Thanh Nhàn ừ một tiếng, cảm thấy tác giả viết quyển sách kia đúng là đầu óc có vấn đề mà. Viết ra toàn những nhân vật không tuân thủ pháp luật.

Hoàng Chính không đến trường khiến Lưu Ngọc Mai tạm thời thoát khỏi anh ta, mỗi ngày cô ta chỉ đi qua đi lại bốn điểm căn tin - phòng học - thư viện - kí túc xá.

Chẳng qua cô ta vẫn không thích quay về kí túc xá của mình như trước, những lúc cô ta không ngủ được thì thường ngây ngốc trong kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn.

Ngoại trừ đi học, Lưu Ngọc Mai và Ngu Thanh Nhàn như hình với bóng, trước mắt cũng chỉ có một mình cô ta biết chuyện Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị kinh doanh.

Đảo mắt đã sắp tới kì nghỉ lễ Quốc khánh, tiệm trà sữa của Ngu Thanh Nhàn cuối cùng cũng được khai trương rồi.

Cô đốt pháo ở bãi đất trống trước cửa tiệm, trong âm thanh bùm bùm, Ngu Thanh Nhàn vội vàng chạy vào tiệm.

Được nghỉ Quốc khánh nên người đến phố mỹ thực càng nhiều hơn, không chỉ có sinh viên của các trường học, mà những người dân sống gần đó cũng đến đây mua sắm.

Nên dần dần, phố mỹ thực ngoại trừ bán đồ ăn vặt, cũng dần xuất hiện các cửa tiệm bán quần áo, bách hóa gì đó.

Trà sữa là món đồ uống chưa từng xuất hiện, ngoại trừ trà sữa, Ngu Thanh Nhàn còn làm thêm trà hoa quả và trà chanh, đây đều là những thức uống giải nhiệt tốt nhất.

Nước trà được bỏ thêm đá lấy trong tủ lạnh ra, đá được Ngu Thanh Nhàn làm bằng nước sôi để nguội, thời tiết tháng mười khô nóng, uống một ngụm đã thấy cả người khoan khoái.

Người có thể đến phố mỹ thực đi dạo cũng không thiếu tiền mua một ly trà sữa. Khai trương chưa được hai tiếng đồng hồ, cô đã bán hết hơn phân nửa số trà sữa mà mình chuẩn bị rồi; hồng trà và trà xanh cũng đã chạm đáy, nhưng mà cái này cũng không có vấn đề gì lớn, trong không gian Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chuẩn bị không ít, nên cô hoàn toàn không lo lắng chút nào.

Ngu Thanh Nhàn bận rộn từ sáng sớm đến tận đêm khuya, chờ phố mỹ thực dần dần vắng khách, Ngu Thanh Nhàn kéo cửa cuốn xuống, ở lại cửa tiệm đến tiền xong mới quay về kí túc xá.

Hôm nay cô làm ăn không tệ lắm, từ tiền vốn đi thì cô lãi được hơn hai trăm tệ. Đối với niên đại này mà nói thì hai trăm tệ đã là một số tiền lớn rồi.

Vài ngày sau đó không ngày nào Ngu Thanh Nhàn rảnh rỗi cả. Mãi mới có dịp vắng khách, Ngu Thanh Nhàn kéo cái ghế dựa ra ngồi xuống, lấy phần mì lúc trước mua ở cửa hàng đối diện ra ăn.

Mới ăn được hai miếng đã có người tiến vào tiệm.

"Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?" Ngu Thanh Nhàn không ngẩng đầu lên mà hỏi.

"Hai chén hồng trà."

Giọng nói có chút quen tai, Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu thật mạnh: "Anh cả!"

Người đến là Đường Giang: "Anh đây."

Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi ra sau quầy, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh quầy ra để Đường Giang và Hàn Dục vẫn luôn im lặng nãy giờ đi vào, sau đó cô lấy hai chén hồng trà từ tủ lạnh ra đưa đến trước mặt hai người.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 389: Chương 389



Đường Giang đúng thật rất khát, anh ấy cũng không khách khí với em gái nhà mình làm gì, nhận một chén hồng trà rồi uống cạn sạch: "Sảng khoái."

So sánh với Đường Giang thì thấy Hàn Dục uống rụt rè hơn nhiều.

"Các anh ăn cơm chưa? Đối diện có một tiệm mỳ nhỏ ngon lắm, có muốn em gọi giúp hai anh mỗi người một phần không?" Lúc này đang là giữa trưa, chỗ đóng quân của Đường Giang cách chỗ này không gần chút nào, Ngu Thanh Nhàn đoán có lẽ họ còn chưa ăn cơm đâu.

"Vẫn chưa ăn."

Ngu Thanh Nhàn chống tay lên quầy hét về phía đối diện: "Chị ba Lưu ơi, cho em hai chén mì nhé."

Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời đã có người đáp lại: "Muốn ăn vị gì?"

Đường Giang và Hàn Dục đều đã từng ăn mì ở đây rồi. Đường Giang nói: "Ruột già."

Còn Hàn Dục thì ăn mì sườn. Bà chủ cửa tiệm nhỏ tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã đưa hai chén mì lại đây.

Chị ta không lấy tiền, chỉ xin mấy cốc trà sữa. Đầu óc của bà chủ tiệm mỹ cũng rất thông minh, từ khi Ngu Thanh Nhàn khai trương tiệm trà sữa không bao lâu, chị ta đã chủ động tìm đến hợp tác.

Mỗi ngày Ngu Thanh Nhàn đều phải cung cấp trà sữa cho chị ta, nhưng giá cả phải rẻ hơn so với cô bán trực tiếp trong tiệm.

Ngu Thanh Nhàn đồng ý, sau khi thấy bà chủ tiệm mỳ nhập hàng từ chỗ cô thì các ông bà chủ ở những tiệm khác trong phố mỹ thực cũng học theo, đây cũng là nguồn thu lớn nhất của Ngu Thanh Nhàn.

Đường Giang nhìn xung quanh tiệm rồi chậc chậc trong miệng: "Cửa tiệm em mở cũng không tệ lắm nha."

Ngu Thanh Nhàn lại rót cho anh ấy thêm một ly hồng trà nữa: "Không tệ thật, em quăng hết số tiền bà nội cho vào đây đấy, mới khai trương được bảy ngày mà em đã kiếm về được một nửa rồi."

Đường Giang tất nhiên biết Ngu Thanh Nhàn có bao nhiêu tiền, anh ấy ồ lên: "Lợi nhuận cao thế à? Khó trách mọi người đều nói làm tên lửa còn không có lãi bằng bán trứng luộc nước trà đâu."

Đường Giang cũng không có ý gì khác, anh ấy chỉ cảm thấy vui mừng vì em gái buôn bán lời nhiều tiền thôi, chứ không hề có chút ý nghĩ tham lam nào khác.

Anh ấy thích tham gia quân ngũ, giấc mộng từ nhỏ đến lớn của anh ấy là trở thành một quân nhân bảo vệ quốc gia giống như chú hai. Anh ấy đã tính trước rồi, chỉ cần bộ đội còn cần anh ấy, anh ấy sẽ không chủ động xuất ngũ.

"Cũng đâu có giống nhau đâu ạ. Bây giờ chính sách của quốc gia chúng ta tốt, việc kinh doanh càng về sau sẽ càng khó khăn. Nhưng sản xuất tên lửa thì khác, đó là vì nước nhà phục vụ mà, có thể cống hiến cho nước nhà, cho dù ở thời đại nào cũng đều là hành động vĩ đại nhất. Giá trị của hai nghề này không giống nhau."

Đường Giang liên tục gật đầu.

Ngu Thanh Nhàn lại hỏi Đường Giang: "Các anh được nghỉ ạ?"

Đường Giang lắc đầu: "Gần đây bọn anh huấn luyện khẩn, nên không được nghỉ. Hôm nay anh đặc biệt xin nghỉ phép để đến tìm em đấy. Bà nội gửi điện tín cho em nhưng mãi mà không thấy em trả lời, bà sợ em xảy ra chuyện gì nên bảo anh mau đến xem em."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 390: Chương 390



Ngu Thanh Nhàn vỗ đầu: "Gần đây trong tiệm bận rộn quá, mỗi ngày về đến kí túc xá thì ngã xuống giường đã ngủ mất, sáng sớm lại đi đến tiệm nên thậm chí em còn không biết bà gửi điện tín cho em ấy chứ. Nhưng em có viết thư báo cho bà nội chuyện em mở quán rồi, có lẽ hai ngày nữa thư sẽ đến nơi. Đợi chút nữa rảnh rồi em đi gọi điện thoại cho bà."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại lo lắng: "Bà có nói với anh là bà tìm em vì chuyện gì không? Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"

Thời kỳ này thư từ đều tính chữ để thu tiền. Bà cụ Đường vẫn luôn hào phóng với Ngu Thanh Nhàn, mà đối xử với bản thân thì lại vô cùng tiết kiệm. Bà cụ có thể tiêu tiền gửi điện tín, chỉ sợ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Trong nhà xảy ra chuyện anh còn có thể bình tĩnh ngồi đây cãi lộn với em à? Trong nhà không có chuyện gì cả, hình như là có quan hệ với nhà bà ngoại em đấy."

Ngu Thanh Nhàn thở phào: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, chút nữa em gọi điện thoại cho bà."

"Được."

Quân nhân tham gia quân ngũ đều ăn nhanh uống nhanh, bát mì của Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn xong thì Đường Giang và Hàn Dục đều ăn xong hết rồi.

Hai người uống thêm một chén trà nữa thì rời đi. Đường Giang xin nghỉ một ngày, trước sáu giờ tối phải có mặt tạ đơn vị, mà họ còn phải mua đồ linh tinh giúp chiến hữu nữa, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không về kịp.

Hàn Dục đi sau Đường Giang nửa bước, đi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô bằng giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tạm biệt."

Từ lúc vào tiệm đến giờ Hàn Dục không nói một lời nào cả, bây giờ nói với giọng điệu trân trọng thế này khiến Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.

Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, một lát sau, Ngu Thanh Nhàn mới nói: "Tạm biệt."

Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn ghé vào quầy hàng trầm tư.

Cô cảm thấy ánh mắt Hàn Dục nhìn cô không thích hợp cho lắm, lại hồi tưởng lại cảnh tượng ở chung với Hàn Dục mấy ngày trước, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

Cô có một loại cảm giác, cái ánh mắt Hàn Dục nhìn cô giống như nhìn một người đã từng quen biết vậy.

Lại có khách đến mua trà sữa, Ngu Thanh Nhàn đành vứt Hàn Dục ra sau đầu. Sau khi bận xong Ngu Thanh Nhàn bớt chút thời gian đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh trường học, dùng điện thoại công cộng gọi về Đường gia thôn, không bao lâu sau bà cụ Đường đã nghe máy.

Hỏi thăm đơn giản xong, bà cụ Đường kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Cái ông cậu cả kia của cháu, không biết làm cách nào mà chuộc chị họ cháu ra rồi. Bây giờ họ đang chuẩn bị đến Yến Kinh, bà sợ họ tìm cháu gây phiền toái. Tóm lại là cháu cẩn thận chút nhé, có việc thì cứ gọi cho anh cả cháu."

Yến Kinh lớn như thế, cho dù Lý Ưu Ưu có đến hay không cô cũng không thèm để ý, chỉ cần những người này đừng múa máy trước mặt cô là được.

Nhưng mà Lý Ưu Ưu không có khả năng vừa trở nên nổi bật vừa có cuộc sống hạnh phúc giống như đời trước nữa. Đời trước nguyên thân bị họ hủy hoại cả đời vẫn chưa đủ, ngay cả c.h.ế.t rồi mà vẫn còn phải góp một viên gạch cho tình yêu của họ.
 
Back
Top