Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 120: Chương 120



Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Đừng khách khí, cũng không có món gì nhiều, toàn thứ đơn giản, ăn vài miếng lót dạ đi.”

Tiểu Chu còn định khách sáo vào câu, Ngu Thanh Nhàn đã bảo Mộc Tâm xới cơm.

Lời từ chối đã ra đến môi nhưng vừa nhìn thấy Mộc Tâm, mặt cậu chàng đã đỏ bừng lên, vội vàng đứng phắt dậy, làm Mộc Tâm giật mình hoảng sợ nhìn chàng trai trẻ.

Mộc Tâm đang định nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Chu, cô bé có vẻ mất tự nhiên.

Ngu Thanh Nhàn không nhận ra điều gì khác lạ, vẫy Tiểu Chu ngồi vào bàn rồi cùng cậu chàng nói đến phương hướng phát triển về sau của xưởng giấm.

Nhắc đến việc chính, chút xao động khi nhìn thấy cô gái trẻ yêu kiều lập tức bị dập tắt, Tiểu Chu nhanh chóng gia nhập cuộc trò chuyện, Mộc Tâm cũng âm thầm thở ra nhè nhẹ.

Thủy Tâm đưa mắt nhìn hai người, thỉnh thoảng lại cười trộm một cái, chẳng biết đang nghĩ gì trong cái đầu tinh quái kia.

Tiểu Chu trình bày ý tưởng của mình cho Ngu Thanh Nhàn nghe, nói xong bèn nhấp một hớp nước bà Lục vừa rót cho, khi ngẩng đầu lại mặt đối mặt với Mộc Tâm.

Cô gái trẻ mới vừa đôi mươi, đang đúng thời kỳ thanh xuân rực rỡ nhất, diện mạo Mộc Tâm lại cực kì giống nguyên thân thời trẻ, nhưng so với nguyên thân, Mộc Tâm có thêm phong độ của người trí thức, tính cách lại hết sức ôn hòa dịu dàng, làm thành một phong thái nhã nhặn đặc biệt.

Một cô gái trẻ thanh lệ như thế chính là một đối tượng có tính hấp dẫn trí mạng đối với nam giới.

Từ thời trung học cơ sở, Mộc Tâm đã nhận được rất nhiều thư tình, Ngu Thanh Nhàn cũng có ý thức giáo dục giới tính và một vài vấn đề nam nữ cho hai cô bé, lại do ảnh hưởng không tốt từ thái độ của Giang Bảo Quốc, Mộc Tâm luôn có sự phòng bị khá lớn đối với nam giới.

Khi thấy cung cách Ngu Thanh Nhàn cùng Văn Thanh Yến ở bên nhau, Mộc Tâm lại bắt đầu mong chờ và hy vọng vào tình yêu.

Cô bé luôn giữ quan niệm thà thiếu cũng không muốn chọn bừa, cho nên trước nay chưa từng để ý đến câu con trai nào, đến hai mươi tuổi còn chưa từng yêu đương một lần.

Cậu chàng Chu Minh này trông ngoại hình cũng khá, mới ngoài hai mươi, đúng thời kì hăng hái phấn chấn tiến lên, phong cách vẫn còn mang theo sự trưởng thành mà học sinh không có, lại lẫn vào chút ngây ngô không thấy được ở một người đàn ông trưởng thành.

Cho tới bây giờ, Mộc Tâm chưa từng gặp một chàng trai nào như thế, cho nên bị cậu chàng thu hút cũng là lẽ thường.

Song, Mộc Tâm vẫn rất thận trọng, tấm gương tày liếp là Giang Bảo Quốc còn đang sừng sững trước mắt, cô bé không muốn bất cẩn kết luận điều gì.

Xưởng giấm thực hiện công tư hợp doanh mới vài ngày, vợ chồng chị Lý trong thành phố đã tới thăm nhà. Sau vài câu thăm hỏi hàn huyên, chị Lý nói thẳng mục đích tới đây.

“Em này, chị với anh rể em tới là muốn hỏi ý kiến em.” Chị Lý đưa mắt ra hiệu cho chồng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 121: Chương 121



Trương Cường nói: “Hiện nay chính phủ đang cổ vũ thực hiện công tư hợp doanh, khách sạn nhà anh chị cũng nằm trong danh sách các ngành được cổ động tham gia, nhưng anh chị không có kinh nghiệm trong việc này, cho nên muốn tới hỏi ý kiến bọn em.”

Hai vợ chồng đều lộ vẻ khó xử, nhưng bọn họ cũng biết, vào thời kỳ này, theo chân nhà nước mới là hướng đi đúng đắn nhất.

Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được tâm tư của hai người, nếu cô là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây, được giáo dục trong hoàn cảnh này, không hiểu xu hướng phát triển của ngày sau, chắc chắn cô cũng sẽ băn khoăn khó nghĩ như họ.

Hai nhà luôn có quan hệ tốt, bao năm qua chưa từng có điều sứt mẻ, Ngu Thanh Nhàn cũng muốn giúp một tay.

Cô tổ chức lại ngôn ngữ, nói một cách thâm sâu: “Anh chị chỉ cần nhớ kỹ một điều này, nước chúng ta là một đất nước theo chủ nghĩa xã hội khoa học, đi theo bước tiến của quốc gia sẽ không lỗ lã được.”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Hiện giờ còn ít quán trọ, khách sạn, nhưng về sau, nếu mọi người đều muốn chọn khách sạn quốc doanh cho an tâm thì anh chị kinh doanh thế nào bây giờ?”

Ngu Thanh Nhàn nhớ lại những chi tiết về tương lai được nhắc tới trong sách, kết hợp với ký ức của nguyên thân.

Vài chục năm sau khi tiến hành cải cách, quốc doanh đều vẫn là trọng điểm đứng đầu từng ngành nghề, dẫn dắt thị trường, điều tiết thị trường, phòng ngừa tư bản khống chế kinh tế thị trường.

Tóm lại, treo hai chữ ‘quốc doanh’ lên là sẽ không thiệt được.

Vợ chồng Trương Cường liếc nhau, không ai lên tiếng, hiển nhiên, vấn đề này họ cũng đã từng nghĩ tới.

Trương Cường cúi đầu suy tư, hồi lâu sau, anh ta mới hạ quyết tâm: “Nếu em Nhàn cũng nói đi theo bước chân của quốc gia là tốt nhất thì bọn anh nghe em.”

Vấn đề này, anh ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, vốn cũng đã có ý tưởng, chỉ là còn chưa hết do dự, đề nghị của Ngu Thanh Nhàn chỉ thúc đẩy anh ta mau chóng quyết định hơn thôi.

Chị Lý cũng mỉm cười: “Mấy ngày nay nhà chị cũng liên tục thảo luận vấn đề này, con trai chị và con dâu đều nói hợp tác với nhà nước là tốt nhất, đây là chiều hướng phát triển về sau, những chuyện nhà nước muốn làm, trước nay chưa có chuyện gì không làm được.”

“Hơn nữa, người tổ chức cuộc họp hôm đó cũng đã giải thích cặn kẽ và động viên bọn chị, chẳng qua bọn chị không dám chắc lắm, về nhà cân nhắc đi cân nhắc lại, lòng vẫn do dự chưa quyết được thôi.”

Ngu Thanh Nhàn cười nói: “Chị cứ nói thế. Em thấy anh rể em vốn đã quyết định đâu vào đó rồi, chỉ thiếu một câu cổ vũ tiến lên thôi, nếu không phải em thì cũng sẽ có người khác làm việc này.”

Chị Lý cười cười, gật đầu: “Em nói cũng đúng.”

Trương Cường đã hạ quyết tâm, hai vợ chồng còn có việc quan trọng cần làm nên ngồi thêm cũng không yên, chỉ nói thêm mấy câu liền đứng dậy vội vã ra về.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 122: Chương 122



Quán trọ và khách sạn nhỏ trong phố nhiều như vậy, người của chính phủ lại cố ý tìm đến nhà anh ta.

Việc này không phải tình cờ đơn giản, nếu để nhà khác tranh mất cơ hội đầu tiên, chỉ sợ khách sạn nhỏ nhà anh ta sẽ không thể thành sản nghiệp quốc doanh được.

Nếu về sau chính sách lại thay đổi, nhà anh ta sẽ chẳng biết đi đằng nào mà khóc mất.

Trương Cường nôn nóng đi thẳng tới cục công thương, người của cục công thương vẫn đang chờ họ, thấy anh ta tới, hỏi rõ ý nguyện liền đưa ra hợp đồng.

Ra khỏi cục công thương, Trương Cường thấy ông chủ khách sạn bên đường kia cũng đang vội vã tới đây, anh ta nhét hợp đồng vào túi, ngẩng đầu đi lướt qua ông ta.

Hai nhà bọn họ đã tranh chấp rất lâu, lúc này, Trương Cường đột nhiên cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.

Ngu Thanh Nhàn cùng Tiểu Chu xác định bao bì đóng gói giấm từ nay về sau, họ muốn dùng bình thủy tinh cỡ nhỏ, như thế vừa có lợi cho vận chuyển lại tiện lợi cho người mua.

Trong thành phố có một nhà máy sản xuất bình thủy tinh, sản phẩm của họ chủ yếu đều cung cấp cho nhà máy sản xuất bia ở đây, một chủng loại sản phẩm, một khách hàng, nếu có đơn đặt hàng mới, chắc chắn họ sẽ rất vui lòng nhận ngay.

Nhãn dán trên bình cũng đã được xác định kích thước và nội dung, sau khi thảo luận nhiều vòng, hai người lựa chọn thiết kế của Mộc Tâm, thiết kế đó cực kì phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.

Trên nhãn có hai ngôi sao năm cánh màu đỏ, được nối với nhau bằng năm đường cong đi từ mỏng đến dày, ở chính giữa có một chữ ‘Giấm’ thật to, bên dưới viết thêm một dòng nhỏ, xưởng giấm thơm liên hợp Lục Thị.

Thiết kế giản đơn lại hào phóng, nhận được sự tán thành của mọi người, Mộc Tâm hưng phấn đỏ mặt.

Cô bé luôn rất có hứng thú với hội họa, sau khi tốt nghiệp tiểu học, Văn Thanh Yến có dẫn cô bé tới gặp một giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình, là vợ chiến hữu của anh.

Sau khi gặp mặt, Mộc Tâm đã theo học vẽ với cô giáo kia một thời gian. Mấy năm gần đây, dù bài vở nặng đến đâu, mệt mỏi đến đâu, cô bé vẫn duy trì thói quen mỗi ngày vẽ một bức họa.

Nhưng cho tới nay, cô bé chưa từng nghĩ đồ án thiết kế của mình sẽ trở thành nhãn hiệu của nhà máy.

Mộc Tâm mừng đến rơi nước mắt, lòng tràn đầy vui sướng và tự hào, thành công này giúp cô bé một lần nữa khẳng định, mình là một người có ích.

Ngu Thanh Nhàn đưa ra lời công nhận giá trị của cô bé: “Mộc Tâm giỏi lắm.”

Thủy Tâm ngồi bên cũng khẳng định: “Chị hai thật quá lợi hại.”

Hôm sau, Văn Thanh Yến tan tầm về nhà, mua cho Mộc Tâm một hộp bút vẽ mới đang rất được yêu thích gần đây, Thủy Tâm cũng được một cây bút máy mới.

Nhãn trên sản phẩm đã được xác định, tiếp đó là công tác tuyển công nhân. Tin này vừa được thả ra, nhà Ngu Thanh Nhàn đã chật ních người trong thôn tới hỏi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 123: Chương 123



Có tới nịnh bợ cô, cũng có tới nịnh bợ bà Lục, ngay cả thím ba đã yên ắng nhiều năm không dám giở trò gì cũng tới góp vui, nhưng chẳng ai để ý đến bà ta.

Ngu Thanh Nhàn không phụ trách việc tuyển công nhân mới mà giao toàn quyền cho Tiểu Chu.

Sau khi phỏng vấn, cậu tuyển được bốn công nhân, hai người là người trong thôn có nhân phẩm tốt, tuổi tầm trung niên, còn hai người kia là người trong thành phố tới ứng tuyển.

Ngoài ra, Tiểu Chu còn tuyển thêm một kế toán tới quản lý tài vụ trong xưởng.

Các vị trí cơ bản trong xưởng đã xếp đủ, tiếp đó là chính thức tổ chức sản xuất.

Ngày khởi công, Tiểu Chu tổ chức hoạt động cắt băng khánh thành, mời rất nhiều lãnh đạo thành phố tới tham dự.

Đây là dịp triển khai hạng mục lớn nhất của năm, tất cả mọi người đều rất nể mặt, số lượng khách mời tới không ít.

Nghi thức cắt băng khánh thành do Ngu Thanh Nhàn và cục trưởng cục công thương cùng cắt, sau khi cắt băng, hai người cũng phối hợp với báo chí thành phố Cáp để làm một cuộc phỏng vấn.

Hôm sau, vừa rạng sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thấy tờ báo hôm nay do Thủy Tâm vào phố mua về, cô đứng cắt băng cùng cục trưởng cục công thương, hai bên bắt tay, những hình ảnh này được treo trên trang nhất của nhật báo thành phố.

Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng cũng có đặt báo hàng ngày, ảnh chụp của Ngu Thanh Nhàn cứ thế treo ngay nơi dễ nhìn nhất, mọi người trông thấy đều cảm khái vô vàn.

Đến trưa, ngay cả người trong khu nhà dành cho người thân cũng đã biết việc này.

Có người qua nhà Giang Bảo Quốc nói cho bà Giang biết, sắc mặt bà ta trở nên khó coi cực kì.

Tối đó, Giang Bảo Quốc về nhà, sắc mặt tối tăm, lại nổi nóng mắng chửi Vương Văn Quân một chầu.

Bà Giang cũng đang rất khó chịu, cố tình thêm mắm dặm muối bên cạnh, hai mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau chửi rủa Vương Văn Quân, dẫm đạp cô ta như thể giẻ rách chẳng đáng một xu.

Sau khi hợp lực đối phó với Vương Văn Quân, đôi mẹ con vừa mới trình diễn mẹ hiền con thảo lại lâm vào nội chiến.

“Mẹ, Lục Thanh Nhàn biết làm giấm, vì sao mẹ không nói sớm cho con?” Giang Bảo Quốc chỉ trích bà Giang.

Bà Giang vội kêu oan: “Mẹ có biết nó làm giấm được đâu. Con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó chẳng biết học được ở đâu, hồi đó ở nhà, bố con sắp bệnh c.h.ế.t đến nơi cũng không thấy nó làm tí giấm để cải thiện sinh hoạt trong nhà.”

“Con khốn đê tiện đó, nhà ta nuôi nó, cho nó chỗ che mưa chống gió mà nó bội bạc như vậy, hai con ranh con gái nó cũng là thứ vô ơn y như mẹ.”

Bà Giang mắng xối xả, nước miếng văng tứ tung.

Sau ngày cắt băng khánh thành, xưởng giấm cũng dần đi vào nề nếp.

Ngu Thanh Nhàn là cổ đông kiêm kĩ thuật viên cũng trở nên bận rộn hơn.

Để bảo đảm bí mật chế biến của xưởng giấm, dưới yêu cầu kiên quyết của Tiểu Chu, quy trình làm giấm được tiến hành theo dây chuyền công nghiệp, từng khâu sản xuất đều khác nhau, như thế vừa tăng nhanh tốc độ sản xuất lại vừa tăng một tầng bảo mật cho công thức riêng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 124: Chương 124



Mấy năm nay, lòng hăng hái muốn phát triển sự nghiệp của ông Văn được khuyến khích nên bành trướng rất nhiều, giờ đột nhiên nhàn hạ lại, ông cụ uể oải như vừa thất tình, cả ngày chỉ ngồi ngây người thở ngắn than dài.

Tiểu Chu đi ngang qua, thấy thế, lòng lập tức nổi lên một ý định.

Thời gian này, cậu chàng thường gặp được Mộc Tâm, trong lòng cũng bắt đầu tơ tưởng xa xôi, đây chính là dịp tiến hành thúc đẩy chuyện tình cảm của mình thêm một bước.

“Ông ơi, hiện giờ xưởng giấm muốn mời nhân viên lâm thời đến làm công việc dán bao bì, ông xem có thời gian không ạ? Việc này không phải việc nặng, mà ông cũng có thể kiếm tiền.”

Ánh mắt ông Văn đột ngột sáng bừng, ông cụ nhìn Tiểu Chu, dõng dạc nói: “Để ông, ông làm được, ông không ngại mệt ngại khổ, đi thôi.”

Tiểu Chu ngớ người ra, còn chưa hoàn hồn đã bị ông Văn lôi đi, cậu chàng thật không ngờ ông cụ lại nhiệt tình đến thế.

Hướng dẫn ông Văn dán bao bì xong, cậu lại chạy sang khu sản xuất tìm Ngu Thanh Nhàn, cô đang trông phôi giấm: “Dì ơi, à ừm, vừa rồi cháu có gọi ông qua làm việc tạm thời bên khu đóng gói, ông đã lớn tuổi rồi, liệu làm việc đó có ổn không ạ?”

Không biết từ bao giờ, Tiểu Chu đã đổi xưng hô với Ngu Thanh Nhàn từ chị sang dì, Ngu Thanh Nhàn không quá để ý, bởi dẫu sao, nếu tính theo tuổi thật của cô thì Tiểu Chu có gọi cô là bà cũng không quá.

Ngu Thanh Nhàn đặt phôi giấm xuống, phủi tay: “Không sao, ông cụ khỏe mạnh lắm.”

Tiểu Chu nghe nói thế mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nhắc mình phải thường xuyên qua khu đóng gói để trông chừng, nếu ông cụ có làm sao thì cũng có thể nhanh chóng phát hiện được.

Sau một tháng chính thức đổi tên thành xưởng giấm liên hợp, lọ giấm đầu tiên trong bao bì mới đã được đưa đến tiêu thụ ở các cửa hàng lớn trong thành phố.

Tiểu Chu quả là một thiên tài quảng bá, cắt băng khánh thành đã mời báo chí tới viết bài, nay đi tiêu thụ còn thuyết phục chủ cửa hàng tích cực đề cử sản phẩm của xưởng giấm liên hợp Lục Thị mỗi khi có khách mua, nếu lượng tiêu thụ cao, xưởng giấm của bọn họ còn có phần thưởng riêng nữa.

Đồng thời, cậu chàng còn mua kem dụ dỗ đám nhỏ trong hẻm đang nghỉ hè rảnh rỗi ở nhà quậy phá, bảo bọn nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền về sự kiện giấm thơm của Lục Thị đã được thay bao bì nhãn mác mới.

Một tuần sau khi xuất xưởng đi vào tiêu thụ là thời điểm quan trọng nhất, Tiểu Chu đã không còn vẻ lạc quan như trước, thay vào đó là thái độ nôn nóng, thấp thỏm không yên.

Ngu Thanh Nhàn khuyên mấy câu không được, đành từ bỏ.

Trưa hôm nay, Tiểu Chu tan làm không về nhà, ngồi trong sân nhà Ngu Thanh Nhàn than ngắn thở dài, Mộc Tâm nghĩ một chút rồi cầm quả dưa chuột từ trong bếp đi ra.

“Ăn dưa chuột không?”

Giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tiểu Chu lập tức đứng phắt dậy, luống cuống nhận quả dưa từ tay Mộc Tâm: “Cảm, cảm ơn.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 125: Chương 125



“Không cần khách sáo.”

Mộc Tâm cắn một quả khác, ăn xong mới nghiêng đầu hỏi Tiểu Chu:

“Có phải anh đang lo nguồn tiêu thụ cho giấm? Thực ra anh không cần lo lắng quá đâu, giấm mẹ tôi làm có hương vị đặc biệt ngon, mà đã một tháng không có hàng bán, những nhà mua giấm quen hẳn cũng đã ăn hết giấm cũ rồi, hiện giờ đưa ra thị trường hẳn sẽ bán rất chạy.”

Tiểu Chu trước đó cũng đã biết đến danh tiếng của xưởng giấm Lục Thị, giấm nhà cậu ăn cũng mua ở đây, cậu chàng biết nó rất ngon, nhưng vẫn không biết rõ lượng tiêu thụ giấm nên không yên tâm.

“Những cái đó tôi cũng biết, chỉ sợ có gì bất ngờ thôi.”

Mộc Tâm không nói gì thêm, ăn xong dưa chuột liền vào phòng.

Thủy Tâm nãy giờ vẫn bám cửa sổ rình coi, thấy chị mình về bèn trêu ghẹo: “An ủi xong rồi cơ à?”

“An ủi cái gì? Chỉ nói mấy câu vu vơ thôi.”

“Em không tin nhé, nếu chị không có ý gì với người ta mà chị lại lo lắng cho người ta đến độ phải ra tận nơi trấn an à?”

Mộc Tâm liếc nhìn Thủy Tâm một cái: “Em còn dám nói linh tinh, chị sẽ đi nói với mẹ là em yêu đương rồi nhé.”

Thủy Tâm tức thì nhảy dựng lên: “Chị, chị yêu quý, em sai rồi, em là đồ không biết điều, em không bao giờ nói bậy bạ nữa, chị rộng lượng tha cho em lần này đi, nha.”

Mộc Tâm ‘chậc’ một tiếng: “Để xem xem tâm trạng thế nào đã.”

Thủy Tâm nịnh nọt nhảy qua bóp vai cho Mộc Tâm: “Chị, chị thấy lực thế này đủ chưa? Có được không?”

“Bên trái, nhích qua trái một chút, chỗ đó hơi mỏi.”

“Được, được liền.”



Một tuần sau, lượng tiêu thụ giấm thơm được thống kê ra, giấm sau khi thay đổi bao bì bán chạy hơn giấm bán lẻ trước đây.

Đúng như Mộc Tâm đã nói, sau một tháng không có giấm mới bán, các nhà dùng quen giấm thơm Lục Thị đã dùng hết giấm cũ, vừa nghe nói giấm thơm bắt đầu bán trở lại liền đi mua ngay.

Vì thế, kim ngạch tiêu thụ tuần thứ nhất tương đối cao, ngày thứ hai về cục công thương họp, Tiểu Chu và Ngu Thanh Nhàn đều được cấp trên biểu dương và phát thưởng.

Thời kỳ này, phần thưởng đều mang đặc sắc của thời đại vô cùng rõ ràng, một chiếc khăn lông trắng, một cốc tráng men.

Sau ngày nhận thưởng cũng là ngày Mộc Tâm và Thủy Tâm tới trường đại học báo danh.

Trường học của cả hai cô bé đều ở trong thành phố này, nhưng một ở phía Đông, một ở phía Tây.

Sáng ngày đi báo danh, Văn Thanh Yến lái xe jeep của cục vũ trang đưa hai con gái tới trường.

Lên đại học là một sự kiện hết sức vinh dự, ông Văn cùng bà Lục không muốn bỏ qua dịp này, vì thế, cả nhà cùng đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm đi học.

Ông Văn vô cùng kích động, đưa hai cháu đến trường còn lén giấu bà Lục giúi cho mỗi cô bé mấy chục đồng, đó là toàn bộ vốn riêng của ông cụ.

Mộc Tâm và Thủy Tâm đều ấm lòng và hạnh phúc vô cùng.

Tuổi thơ của hai cô bé quả thật rất bất hạnh, nhưng không sao, thời thiếu niên của họ đã tràn ngập ánh sáng và ấm áp, đây chính là những hồi ức quý giá nhất, cả hai đều tin tưởng vào tương lai, tin rằng những ngày tháng về sau của mình đều sẽ tốt đẹp như vậy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 126: Chương 126



Hai cô bé đã quyết định sẽ nỗ lực hết sức để biến những năm tháng thanh niên, trung niên, lão niên của mình đều trở nên tốt đẹp.

Mộc Tâm và Thủy Tâm đi học rồi, mọi người trong nhà chưa quen sự vắng mặt ấy. Đặc biệt là bà Lục cưng chiều bọn trẻ, mỗi sáng bà vẫn gọi bọn trẻ dậy theo thói quen, đến trước cửa phòng mới nhớ chúng đi học rồi.

Rồi sau đó bà sẽ trở nên lạc lõng. Qua bao năm bà đã quen việc Mộc Tâm và Thủy Tâm ồn ào náo nhiệt ở nhà, sự vắng lặng bất thình lình này đã lâu không trải qua, bà Lục thấy trống trải trong lòng.

“Ông nói xem, sao trường lại bắt ở lại chứ, người vùng này cho về nhà ở không được à?"

Ông Văn cúi đầu húp cháo: "Bà nói gì lạ, trường học có quy định của trường học, hơn nữa có phải hai đứa nhỏ ở đó luôn đâu, cuối tuần vẫn về kia mà.”

Bà Lục bực mình trừng mắt nhìn ông: "Ông thì biết cái gì.”

Ông Văn rụt cổ, quyết định hảo hán không chấp nữ nhân, dù sao cũng đấu không lại, nhiều năm qua, ông chưa từng đấu thắng bà già nhà ông.

Mấy ngày khó chịu rồi cũng qua đi, Ngu Thanh Nhàn bắt đầu chuyên tâm vào công việc bận rộn của mình.

Năng lực của Tiểu Chu thực sự rất cao, lúc này mới có bao lâu đâu cậu đã bán hết số giấm cho các huyện lị hương trấn.

Nhu cầu đặt hàng tăng đột biến, với vai trò là nhân viên kỹ thuật và đảm bảo chất lượng của nhà máy, Ngu Thanh Nhàn càng thêm bận rộn.

Ngu Thanh Nhàn dự tính sẽ không lâu nữa phường dấm của họ sẽ lại tuyển dụng công nhân.

Và sự thật đã chứng minh Ngu Thanh Nhàn đã đúng.

Sau khi Thủy Tâm, Mộc Tâm đi học được một tháng, phường dấm lại bắt đầu tuyển người, lần này họ nhận hai người.

Cùng lúc ấy, cuộc thương thảo trong thôn đã có kết quả, họ đồng ý với phương án đền bù chiếm dụng đất do chính quyền thành thị đưa ra. Thôn Điền Dương thoáng chốc từ hộ khẩu nông thôn nhảy lên hộ khẩu thành thị.

Năm nay là năm Phùng Cương kết hôn với Mộc Tâm, mức độ quan tâm của Ngu Thanh Nhàn dành cho Mộc Tâm và Thủy Tâm lên đến đỉnh điểm.

Cô cũng thay đổi thái độ thờ ơ với Giang Bảo Quốc và bắt đầu chú ý đến tình hình của anh ta.

Cô cũng không giấu Văn Thanh Yến:

"Em luôn cảm giác Giang Bảo Quốc đang bưng bít thứ gì đó chẳng lành. Em hiểu con người anh ta nhất, tính trọng nam khinh nữ ăn sâu tận tủy. Bây giờ Mộc Tâm đã hai mươi tuổi, đã đến tuổi lấy chồng, em sợ anh ta xen vào chuyện cưới hỏi của Mộc Tâm.”

Văn Thanh Yến nhíu mày, nghĩ Ngu Thanh Nhàn nói có lý.

Giang Bảo Quốc đã ngoài bốn mươi, không còn trẻ nữa, anh ta với Vương Văn Quân không có lấy mụn con.

Anh ta đã ngồi vị trí phó đoàn trưởng lâu lắm rồi. Chẳng có thời cơ lập công trên nông trường, nếu anh ta muốn tiến thêm một bước thì ngoài dùng con gái kết thông gia thì chẳng còn đường nào khác.

Văn Thanh Yến không ưa tính nết của Giang Bảo Quốc.

Nếu nhân phẩm anh ta tốt thực, anh ta đã không đến dây dưa với vợ cũ mà kêu vợ cũ chăm sóc mẹ anh ta.

Nhớ đến câu sẽ thường tới lui gặp Ngu Thanh Nhàn của Giang Bảo Quốc, m.á.u nóng lại bừng bừng, anh lại muốn nhân trời tối đi bao bố lên người Giang Bảo Quốc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 127: Chương 127



“Để tôi đi hỏi, nếu anh ta dám động vào Mộ Tâm, tôi nhất định khiến anh ta trả giá.”

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Ừm, anh hỏi xem, ngày mai em đến thăm bọn trẻ.”

"Đi đi, sáng nay mẹ bảo đã làm hai lọ thịt bằm nấm hương, em mang cho xấp nhỏ. Đồ ăn ở trường không ngon, đem ít tương kèm cơm cũng ăn được nhiều đồ ăn. Lần trước về đứa nào cũng gầy. Nhất là Thủy Tâm." Văn Thanh Yến xót xa.

Thủy Tâm học tại một học viện quân sự, việc rèn luyện thể chất là bắt buộc. Nhập học mới hơn một tháng mà con bé vừa gầy lại vừa đen, nhưng được cái tinh thần khỏe khoắn lắm.

“Dạ.”

Ngu Thanh Nhàn đến chỗ bà Lục để lấy một ít sốt, gần trưa mới lên trường của Mộc Tâm.

Mộc Tâm vừa về ký túc xá để cất sách, một bạn nữ đã đến tìm và báo rằng mẹ cô đến rồi.

Mộc Tâm kinh nhạc lấy làm mừng rỡ, cô bé chạy ra hành lang và nhìn xuống, Ngu Thanh Nhàn đang đứng dưới gốc cây dương dưới lầu ký túc xá.

Mộc Tâm chạy lẹt đẹt xuống dưới.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

“Tới dắt con đi ăn cơm.” Ngu Thanh Nhàn nói xong liền lấy khăn tay từ trong lồng n.g.ự.c ra đưa cô bé lau mồ hôi: “Đi từ từ thôi, chạy gấp thế làm gì, trán đổ đầy mồ hôi kìa.”

Mộc Tâm mím môi cười, giang tay ôm mẹ cánh tay: "Mẹ ăn cơm chưa, con mời mẹ vào căn tin trường con nhé, hôm nay bên đó nấu thịt kho tàu, thơm lắm lắm.”

"Duyệt. Đúng lúc bà nội con làm sốt thịt bằm nấm hương, nhờ mẹ mang cho này."

Mộc Tâm mừng quýnh: "Tuyệt quá. Đồ ăn ở trường con ngoài mấy món ngon ngon thì còn lại nhạt nhẽo lắm. Lần nào ăn con cũng nhớ mấy loại sốt nội làm.”

Mộc Tâm kéo Ngu Thanh Nhàn đến căn tin.

Lấy đồ ăn, hai mẹ con ngồi một góc vắng người, Ngu Thanh Nhàn mở sốt thịt bằm nấm hương, Mộc Tâm kìm lòng không đậu bèn múc một muỗng cho vào miệng: "Chính là mùi vị này, nhớ c.h.ế.t mất. "

Mộc Tâm không phải là một đứa khéo nói, phấn khích đến như vậy, xem ra mấy ngày nay thực sự đói lắm.

“Về nhà nói với nội, nội nhất định sẽ rất vui."

“Ông nội và bà nội thế nào rồi mẹ? Khỏe cả chứ?" Mộc Tâm hỏi xong câu này lại tiếp câu kia: "Còn mẹ với chú?"

“Mọi người đều khỏe, hôm nay mới thứ sáu, bộ cuối tuần con không về sao?”

“Sao giống nhau được? Con về chỉ ngủ một đêm, tối chủ nhật phải trở lại trường, không được biết nhiều thứ, nếu mọi người có chuyện gì giấu con con cũng chẳng hay.”

“Mẹ giấu con chuyện gì?”

Hai mẹ con ăn cơm gần xong, Ngu Thanh Nhàn nói với Mộc Tâm: "Năm nay con hai mươi tuổi rồi, cũng đến tuổi lấy chồng, bố con nhiều năm không có con cái, chắc chắn sẽ chú ý đến con và Thủy Tâm. Nếu bố con tìm con hay có người mượn danh nghĩa mai mối đến tìm con, con phải gọi ngay về nhà.”

Tiểu Chu đã lắp điện thoại cho phường dấm, để sát vách nhà, reo một tiếng là nghe ngay.

“Cũng có thể gọi văn phòng của chú, hiện tại chú con không chạy việc bên ngoài, mỗi ngày đều làm trong văn phòng."

Bộ Vũ trang năm 54 đổi tên thành cục nghĩa vụ quân sự, cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự cũ đã về hưu từ năm ngoái, Văn Thanh Yến ngồi lên vị trí cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự một cách hợp tình hợp lý.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 128: Chương 128



Nụ cười trên mặt Mộc Tâm đông cứng lại: "Sao ông ta không tha cho con chứ?”

Sau lần chia tay chẳng mấy vui vẻ với Giang Bảo Quốc khi cô bé học tiểu học, hai chị em cô cũng chưa gặp lại Giang Bảo Quốc lần nào.

Qua bao năm tháng, nghe lại tin tức của ông ta lại cảm thấy chán ghét và kinh tởm như thấy phân chuột.

“Chính là hạng người như vậy đấy. Mẹ đến là muốn nhắc con cẩn thận, em gái con từ nhỏ đã mạnh mẽ, lại học trường quân sự, mẹ yên tâm về con nhưng không yên tâm về nó.”

"Mẹ yên tâm, con không dại mà để ông ta thao túng." Cuộc sống của mình khó khăn lắm mới tươi sáng trở lại, Giang Bảo Quốc đứng hòng phá hoại chúng.

“Mẹ tin con.”

Ăn xong, Ngu Thanh Nhàn lên ký túc xá của Mộc Tâm, nói vài lời với bạn cùng phòng cô bé rồi rời đi.

Cô đến trường của Thủy Tâm, Thủy Tâm nghe mục đích đến đây của Ngu Thanh Nhàn liền khịt mũi.

“Ông ta có giỏi thì đến đây, con hô một tiếng, xem đồng đội của con xử ông ta thế nào."

Thủy Tâm chỉ chỉ các bạn mặc quân phục đang đi lại trong trường.

Học trong một ngôi trường thế này, cảm giác an toàn mười phần đủ mười.

“Biết rồi, vậy mẹ về nhé, cuối tuần nhớ về. Có muốn ăn gì không? Chị gái con thèm sườn hầm, còn con?"

“Con muốn ăn giò heo, giò heo kho của bà nội.”

“Rồi, về nhà nấu cho con.”

Ra khỏi trường học của Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn đến cửa hàng tạp hóa trên đường mua giấy viết thư và bút máy, tìm một nơi không có người và bắt đầu viết thư tố cáo.

Giang Bảo Quốc lên chức phó đoàn trưởng không chịu an phận, trong sách ấy, một trong các tội danh tố cáo anh ta và giáng chức chính là tham ô hối lộ, đầu cơ vật tư nông trường.

th*m nh*ng, hối lộ trong bất kỳ thời đại nào cũng là trọng tội chứ không chỉ riêng thời đại này.

Lý do Ngu Thanh Nhàn để mặc Giang Bảo Quốc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trong suốt ngần ấy năm là đợi anh ta phạm sai lầm, đợi đến ngày hôm nay.

Kiếp trước, Giang Bảo Quốc không lo cơm ăn áo mặc mà cũng làm liều vì tiền, kiếp này tiền tiết kiệm của anh ta bị cô vắt cạn, cô không tin anh ta sẽ tuân thủ pháp luật.

Hơn nữa, loại thư tố cáo này rơi vào tay quản lí cấp cao của nông trường, bất luận thư tố cáo là thật hay giả, phía nông trường đều sẽ cử tổ điều tra đến điều tra.

Qua bao năm đằng đẵng, chắc hẳn Giang Bảo Quốc đã thu về tay không ít, đủ để kết tội.

Đợi chờ đã lâu, đến lúc thu lưới rồi.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn viết xong bức thư, cô nhét phong bì vào hộp thư trước bưu điện, đi dạo phố rồi về thẳng nhà.

Đêm xuống, tại nhà họ Phùng ở nông trường Ngũ Nguyệt Hồng, Giang Bảo Quốc và Phùng Cương đang ngồi nhăm nhi với nhau.

Hai con trai của Phùng Cương ăn no đã ra ngoài chơi.

Không phải Phùng Cương bao năm nay chưa từng kết hôn, mà là ông ta qua lại biết bao cô, bây giờ đang quen một cô ở thôn bên cạnh.

Phùng Cương được thăng chức Lữ đoàn trưởng vào năm trước, là thời điểm đường làm quan rộng mở.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 129: Chương 129



Phùng Cương nhấp một ngụm rượu, đã ngà ngà say, ánh mắt mơ màng nhìn Giang Bảo Quốc:

"Ông Giang, tôi thực sự có lỗi với ông, nếu không phải vì thằng con ngu dốt của tôi, thì đã không hại ông đến ngày hôm nay vẫn chưa có con, tôi đây có lỗi với ông.”

Giang Bảo Quốc nhớ đến đứa con bị va chạm mà sẩy, trong lòng không chút đau đớn.

Bào thai đó còn chưa biết trai hay gái, chỉ to bằng hột đậu nành, lấy ra chỉ là một cục máu, không có gì đáng đau xót.

Giang Bảo Quốc ra vẻ thống khổ, ngẩng đầu hớp một ngụm:

"Ông Phùng nói nghe sao nặng quá, chuyện ấy cũng không thể trách thằng nhóc nhà ông, nói tới nói lui vẫn là tôi đây không có duyên con cái.”

Giang Bảo Quốc lau lau "giọt nước mắt cá sấu": "Hai cô con gái bị mẹ nó xúi không được lại gần tôi, Văn Quân lại không mang thai, trời ơi.”

Ánh mắt Phùng Cương lóe lên: "Vợ cũ của ông đáng giận quá, nghe nói cô ta lấy Cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự?"

Giang Bảo Quốc nghĩ đến Văn Thanh Yến liền bực mình: "Thì đó, khá rồi giỏi rồi, thộ không nói nữa, uống đi, uống rượu đi.”

Hai người uống thêm vài ly nữa.

Phùng Cương bốc một nắm đậu phộng, dùng đầu ngón tay xát lớp vỏ đậu: "Ông Giang, nghe nói hai cô con gái của ông đều đậu đại học?"

Nghe cung đàn cũng hiểu được nhã ý, Giang Bảo Quốc giơ tay cầm ly rượu lên uống, trong lúc ngửa đầu, khóe miệng thoáng cong lên.

"Đúng vậy, hai đứa nó giỏi lắm. Đứa lớn học khoa Văn ở Đại học Hắc Long Giang, đứa thứ học Học viện Kỹ thuật quân sự. Tốt nghiệp xong sẽ là sĩ quan."

“Khoa Văn à, tài nữ nha ông Giang. Không ngờ ông lại có gen ưu tú như vậy. Sau này con rể ông hưởng phúc rồi."

Phùng Cương gặp Mộc Tâm khi cô bé mười bốn tuổi, nhưng lúc đó Phùng Cương hoàn toàn không để ý Mộc Tâm.

Cũng là cách đây không lâu, ông ta cùng con gái lớn của em trai đến Đại học tỉnh Hắc Long Giang, bắt gặp một cô gái khiến ông ta động lòng.

Phùng Cương phấn khích không yên đã nhờ người hỏi thăm mới biết người đó chính là Lục Mộc Tâm.

Sau khi điều tra thêm, cô bé ấy trùng hợp lại là con gái Giang Bảo Quốc! Đây chính là mục đích Phùng Cương mời rượu Giang Bảo Quốc hôm nay.

Ông ta và Giang Bảo Quốc đều là người quen, ông ta tin Giang Bảo Quốc là một người thông minh, sẽ hiểu ý của ông ta.

“Trời, nặng lời rồi, nặng lời rồi.”

Phùng Cương liếc nhìn Giang Bảo Quốc:

"Ông Giang, vài ngày nữa tôi có việc vào thành phố, có muốn đi cùng tôi không?"

“Sẵn dịp ông đi thăm con ông luôn, lâu lắm rồi không thấy ông rước về ở mấy hôm, tình cảm không kết nối sẽ sinh lạ đấy. Dù thế nào chăng nữa, hai bên cũng là bố con, ông lại không còn đứa nào khác, bây giờ ông ra sức làm ăn, mai mốt ông trăm tuổi, tài sản không chia cho chúng thì chia cho ai?!”

"Lữ đoàn trưởng, ông suy nghĩ thấu đáo, tiếc là hai đứa con gái của tôi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Mấy năm qua, mỗi khi nghĩ đến chúng, tôi lại cảm thấy áy náy, có lỗi với chúng. Không phải là tôi không muốn bù đắp, chỉ là chúng quá có thành kiến với tôi.” Giang Bảo Quốc giả vờ đau khổ, cố rặn ra nước mắt.

“Hầy, để cho thời gian lo liệu vậy, lâu dần rồi chúng tự nhiên sẽ hiểu ông thôi, tình cha con qua một đêm không còn nhớ hận thù."

“Mong là vậy, mong là vậy.” Cả hai cụng ly, và điều chưa nói hết là: “Ngày mai Lữ đoàn trưởng đi nhớ gọi tôi.”
 
Back
Top Bottom