Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 110: Chương 110



Suy nghĩ của Trần Di Văn tương tự như lối suy nghĩ của người nhà họ Vương.

Nếu như sau khi ly hôn, Ngu Thanh Nhàn ngoan ngoãn rời khỏi nhà và tiếp tục chăm sóc mẹ của Giang Bảo Quốc thì cuộc sống của Vương Văn Quân và Giang Bảo Quốc đã không bê bết như bây giờ, Vương Văn Quân cũng không bị trẻ con nhà người khác đ.â.m vào dẫn đến sảy thai còn tổn thương nặng nề đến độ suốt đời không thể sinh nở nữa.

Lần trước, khi cô ta gặp Vương Văn Quân, cô ta quả thực không thể tin nổi người đàn bà phờ phạc trước mặt mình là cô gái mới chừng hai mươi.

Thấy cuộc sống của Vương Văn Quân quá gian nan, Trần Di Văn cũng từng khuyên Vương Văn Quân ly hôn đi.

Nhưng em họ cô ta nhất định không chịu. Vương Văn Quân nói, cô ta đã không thể mang thai, lấy người nào thì cũng chẳng thể sống an lành hạnh phúc được đâu.

Giang Bảo Quốc đã dùng đứa con bất hạnh không kịp chào đời của cô ta để tranh thủ giành về cho mình không ít lợi ích, cô ta muốn báo thù.

Trần Di Văn không đành lòng nhìn em họ chịu khổ, cho nên càng thêm thương xót.

Chồng Trần Di Văn là một trong những thư ký của văn phòng thị trưởng ở tòa thị chính.

Anh ta đã sử dụng các mối quan hệ của mình để nhét Trần Di Văn vào cục công thương, lần này khi biết Ngu Thanh Nhàn rơi vào tay mình, cô ta đã kích động đến nỗi không ngủ nổi, vì thế, sáng sớm hôm nay, cô ta đã chờ không kịp, đến đây từ sớm để thị uy.

Trần Di Văn quyết tâm muốn cho Ngu Thanh Nhàn một đòn không gượng dậy nổi, trong tưởng tượng của cô ta, người đàn bà Ngu Thanh Nhàn này chỉ là một nông phụ.

Trông Ngu Thanh Nhàn đẹp như vậy, cô ta đã rất mất hứng, thấy cô không chịu sợ sệt nịnh hót mình thì càng thêm tức giận.

Trong suy nghĩ của cô ta, mình chỉ cần nói mấy lời đó, người đàn bà quê mùa như Ngu Thanh Nhàn nhất định sẽ phải thấp thỏm lo âu làm theo ý mình mới phải.

Trong nhà mẹ đẻ của Trần Di Văn, cô ta là người duy nhất có người nhà làm nhân viên chính phủ, chồng cô ta trong mắt người khác là người quyền cao chức trọng, thường ngày, ai thấy cô ta mà không phải nịnh nọt bợ đỡ đôi câu?

Ở nhà, chồng cô ta luôn chẳng thèm tính toán mấy chuyện vụn vặt đó với cô ta, người thân bên nhà mẹ đẻ và cả người thân bên nhà chồng đều luôn có ý cầu cạnh bọn họ, cho nên luôn có thái độ nhún nhường nịnh bợ. Trần Di Văn đã quen với việc cao ngạo đến tự phụ.

Đã rất lâu rồi, cô ta chưa từng va phải người nào không hề nể mặt cô ta như Ngu Thanh Nhàn, Trần Di Văn tức giận gằn giọng:

“Lời tôi nói chính là văn kiện chính phủ. Tôi nói tôi sẽ một mình chỉ đạo xưởng giấm thì tức là chỉ có mình tôi nắm quyền ở đây. Nếu cô còn dám chống đối tôi nữa thì ngay cả đồng lương kỹ thuật viên này cô cũng đừng mơ lĩnh được, xéo sang một bên mà nhìn thôi.”

“Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, bằng không, đợi khi cấp trên biết được, cô xong đời rồi.” Trần Di Văn còn đe dọa thêm.

Chồng cô ta từng nói với cô ta, xưởng giấm này chỉ là một xưởng sản xuất nhỏ, nếu không nhờ có hương vị nhỉnh hơn những sản phẩm của người khác thì căn bản không đủ điều kiện để được tham gia công tư hợp doanh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 111: Chương 111



Cô ta cho rằng mình tới một xưởng nhỏ làm quản lý là đã giữ thể diện cho chủ xưởng này rồi, ban đầu cô ta cũng định làm thế.

Nhưng khi thấy thái độ của Ngu Thanh Nhàn như vậy, cô ta quyết định, đợi khi lấy được công thức bí mật của xưởng giấm này, cô ta sẽ đá văng Ngu Thanh Nhàn đi.

Ngu Thanh Nhàn liệu có biết sợ ai chăng?

Kẻ trước đó dám cư xử không biết điều với Ngu Thanh Nhàn chính là Giang Bảo Quốc và Lý Mãn Trụ, nhưng hai người này có ai chiếm được chút lợi nào từ cô không?

Ngu Thanh Nhàn xô đẩy Trần Di Văn ra khỏi cửa: “Thứ lừa đảo ở đâu tới đây thế này? Dám giả danh chính phủ tới chỗ này lừa bịp à?”

Trần Di Văn bị đẩy ra tận cổng, tức giận đến hổn hển liên tục, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, tay run run chỉ vào cửa hồi lâu chưa nói được một lời.

Thật lâu sau, cô ta mới nghiến răng: “Cô cứ chờ đấy cho tôi.”

Trần Di Văn ném lại một câu rồi quay phắt người, bỏ đi.

Ngu Thanh Nhàn quay vào trong nhà, cả nhà đang tụ tập trong phòng bếp ăn cơm.

Văn Thanh Yến đưa đũa cho cô: “Ai đến đấy?”

“Tự xưng là nhân viên nhà nước, muốn tới tiếp quản xưởng giấm, bảo em đừng nhúng tay vào việc khác, chỉ cầm đồng lương kỹ thuật viên là được.” Hiện giờ cả hai nhà đều ăn bên nhà họ Văn, phòng ăn bên này cách cổng nhà họ Lục khá xa, Ngu Thanh Nhàn cãi nhau với Trần Di Văn ở cửa chính, những người khác đều không nghe thấy.

Văn Thanh Yến cau mày: “Người của cục công thương hôm qua đưa văn kiện cho em cũng nói như vậy à?”

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu, bây giờ công tư hợp doanh đều là song phương cộng đồng quản lý.

Ngu Thanh Nhàn nhất định phải đi theo cách thức làm việc của người đi trước, sau lưng cô còn rất nhiều tổ chức và cá nhân sản xuất kinh doanh đang thăm dò thái độ chuẩn bị chờ hợp tác với chính phủ.

Nếu như cô mở đầu một tiền lệ ủy quyền toàn quyền cho chính phủ, những người sau cô cũng phải dựa theo phương thức của cô mà hợp tác.

Xưởng giấm của cô chẳng qua chỉ là một xưởng nhỏ quy mô gia đình, nếu không có Văn Thanh Yến, người bên cục công thương chưa chắc đã thèm để ý đến.

Ngu Thanh Nhàn không quá coi trọng việc quản lý kinh doanh của xưởng giấm, nhưng người khác thì chưa chắc. Cô đã không thể mưu cầu phúc lợi cho họ thì càng không thể hại bọn họ được.

“Là cộng đồng quản lý kinh doanh.”

Văn Thanh Yến nói:

“Có văn kiện hợp đồng thì sợ gì. Nếu cô ta quay lại mà còn nói như vậy, em cứ từ chối đi, cùng lắm thì không làm xưởng giấm này nữa, tiền lương của anh đủ để nuôi nhà ta.”

“Được, vậy em chờ anh nuôi nhé.”

Từ sau khi kết hôn, Văn Thanh Yến luôn nộp toàn bộ tiền lương cho vợ, mỗi tháng, Ngu Thanh Nhàn lại trích ra một phần biếu bố mẹ chồng coi như tiền dưỡng lão, phí sinh hoạt lại tính riêng.

“Anh đang mong lắm đấy.”

Ăn cơm sáng xong, Văn Thanh Yến vội đi làm, chỉ dặn dò Ngu Thanh Nhàn thêm mấy câu rồi ra khỏi nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 112: Chương 112



Ngu Thanh Nhàn tiếp tục ngồi nhà đợi người tới. Gần mười giờ, người của cục công thương mới chính thức tới nhà, người phụ nữ tên Trần Di Văn sáng nay tới nhà cô cũng có mặt trong đoàn người.

Không biết Trần Di Văn đã tranh thủ nói những gì với nhân viên cục công thương, Ngu Thanh Nhàn thấy sắc mặt họ không quá vui vẻ.

Người phụ nữ này đúng là không được thông minh cho lắm, thậm chí còn có vẻ khá ngu xuẩn, Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ.

Nói xấu sau lưng người khác không biết chọn cách thông minh chút à?

Cô mỉm cười đứng lên chào đón: “Ây da, các đồng chí cục công thương tới rồi à? Tôi chờ các đồng chí từ sáng đấy.”

Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời, đồng chí Vương - người dẫn đầu đoàn nhân viên cục công thương gương gạo cười cười, hỏi:

“Đồng chí Lục, hôm qua chúng ta đã bàn bạc và thống nhất ổn thỏa rồi mà, xưởng giấm của đồng chí sẽ hợp tác kinh doanh với nhà nước, sao mới một đêm mà đã đổi ý rồi?”

Ngu Thanh Nhàn làm bộ kinh ngạc, thốt lên:

“Đồng chí Vương, anh nói thế là sao ạ? Mặc dù tôi là phụ nữ nhưng cũng luôn tuân thủ lời nói gói vàng, những điều đã khẳng định trước đó sao lại tùy tiện thay đổi được?”

“Hơn nữa, hợp tác kinh doanh với nhà nước là việc tốt ích nước lợi nhà, nhà nước hỗ trợ cung cấp nguyên vật liệu, giúp chúng tôi tiêu thụ sản phẩm, giúp đưa danh tiếng của xưởng giấm nhà họ Lục tôi phát triển rộng ra ngoài, tôi còn đang mong mãi, sao lại bảo tôi đổi ý?”

Đồng chí Vương đưa mắt liếc sang phía Trần Di Văn, ánh nhìn thâm trầm hẳn.

Phía sau, một anh chàng nhân viên trẻ tuổi cũng đưa mắt nhìn Trần Di Văn rồi lại liếc sang Ngu Thanh Nhàn: “Chị Trần bên chúng tôi…”

Cậu cán bộ trẻ chưa nói hết câu, Ngu Thanh Nhàn mới nhìn về phía Trần Di Văn rồi tỏ vẻ sửng sốt, kinh ngạc nói:

“Ôi chao, thì ra cô đúng là cán bộ của cục công thương à? Vậy thì đã hiểu lầm to rồi.”

Thu hút mọi ánh mắt về phía mình rồi, Ngu Thanh Nhàn mới cười khổ một tiếng, nhìn đồng chí Vương:

“Sáng sớm nay, chúng tôi còn chưa kịp ăn sáng thì vị nữ đồng chí này đã tới, tự xưng là đồng chí Trần. Vừa gặp tôi, câu đầu tiên đồng chí Trần đã nói luôn rằng từ nay về sau, việc quản lý kinh doanh của xưởng giấm sẽ do đồng chí ấy xử lý một mình, tôi nhận đồng lương kỹ thuật viên là được rồi.”

“Tôi mới nói với đồng chí ấy rằng nội dung văn kiện tôi nhận được không phải như thế, đồng chí liền bực mình, bảo tôi nên biết điều một chút, bằng không sẽ cho tôi cút sang một bên mà nhìn.”

Ngu Thanh Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi ấy tôi còn tưởng gặp phải dân lừa đảo ở đâu tới chứ, cho nên mới đuổi đồng chí ấy ra.”

Rồi bỗng cô cất cao giọng:

“Hiện giờ nếu đã xác định được đồng chí Trần đây đúng là người của cục công thương, vậy thì tôi xin hỏi một câu: Có phải đúng như đồng chí Trần đây đã nói, về sau quyền quản lý kinh doanh của xưởng giấm sẽ phải giao toàn quyền cho đại diện của nhà nước phái tới, còn tôi chỉ có thể đứng sang một bên?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 113: Chương 113



“Nếu đúng như thế thì xin hỏi hợp đồng hôm qua tôi ký vì sao không nói rõ ra, còn phải cố tình đợi tới hôm nay mới đến gây khó dễ cho tôi?”

“Hay là hợp đồng hôm qua chúng ta ký không đồng nhất, trong hợp đồng tôi ký thì không có yêu cầu này, còn trong hợp đồng bên phía quý cục giữ thì lại có?”

Đồng chí Vương thật không ngờ Trần Di Văn lại gây ra chuyện lớn như vậy.

Nghĩ đến tác phong thường ngày của cô ta, đồng chí Vương hoàn toàn không hề hoài nghi lời Ngu Thanh Nhàn nói.

Anh ta trừng mắt nhìn Trần Di Văn một cái rồi trả lời:

“Đồng chí Lục nói quá lời rồi. Chúng tôi làm việc luôn phải tuân thủ nghiêm ngặt theo điều lệ và chế độ của nhà nước. Hợp đồng của chúng tôi giữ cũng giống như bản hợp đồng đã giao cho đồng chí, đều đặt ra điều lệ song phương đồng thời quản lý và kinh doanh xưởng giấm, hoàn toàn không hề đề ra điều lệ đại diện nhà nước quản lý toàn bộ.”

Ngu Thanh Nhàn như sực tỉnh: “Vậy đồng chí Trần nói thế là sao? Giỡn chơi với tôi đấy à?”

Đồng chí Vương vội vàng xin lỗi:

“Đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi đã sắp xếp không được chu toàn. Tiểu Chu, về sau công việc liên quan đến xưởng giấm sẽ do cậu trao đổi trực tiếp với đồng chí Lục nhé.”

Anh chàng Tiểu Chu bị điểm danh đột ngột, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, vội vã ngoác miệng bước lên:

“Xin chào đồng chí Lục, tôi họ Chu, tên là Chu Minh, năm nay hai mươi hai, chưa có bạn gái.”

Đồng chí Tiểu Chu lần đầu được ủy thác trọng trách, mồm miệng nhanh hơn não, suýt thì khai cả ra chỗ giấu tiền riêng của mình luôn.

Ngu Thanh Nhàn bật cười vui vẻ, không khí căng thẳng ban đầu đã bị xua tan, vẻ nặng nề trên mặt đồng chí Vương cũng tan đi không ít, còn mỉm cười theo.

Chỉ có Trần Di Văn, sắc mặt lúc đỏ hồng lúc xanh mét, thay đổi luân phiên như bị nhuộm màu.

Ngu Thanh Nhàn cười bảo: “Đồng chí Chu không cần khẩn trương quá đâu, sau này chúng ta là đồng nghiệp, hi vọng hai bên cùng nhau tiến lên.”

Đồng chí Tiểu Chu gật lấy gật để.

Đồng chí Vương cũng rất đỗi vui mừng, mục đích chuyến này của anh ta coi như đã hoàn thành mỹ mãn.

Sau khi thương thảo, hai bên nhất trí đổi tên xưởng giấm Lục thị thành Xưởng giấm thơm liên hợp Lục thị thành phố Cáp.

Sau khi xác nhận mọi chi tiết, đồng chí Vương và đoàn người của cục công thương mới rời khỏi nhà Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn đứng lên, vươn vai giãn gân cốt rồi đi sang nhà bên. Bà Lục cùng hai cô cháu gái đang giặt đồ bên giếng:

“Mẹ, cái người gọi là đồng chí Tiểu Chu ban nãy ấy, về sau sẽ là quản lý của xưởng giấm nhà ta à?”

Vừa rồi Tiểu Chu tự giới thiệu bản thân mà như đi xem mắt, giọng lại còn oang oang, khiến ba bà cháu ở nhà bên cũng nghe thấy rõ ràng.

“Đúng vậy.”

Thủy Tâm phì cười: “Người đó có vẻ thú vị ghê.”

Mộc Tâm nhớ lại những gì anh chàng kia vừa nói, cũng cười theo, làm Ngu Thanh Nhàn và bà Lục đều nở nụ cười lây, khắp sân tràn đầy không khí vui sướng khoan khoái.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 114: Chương 114



Đối lập với bầu không khí vui vẻ bên này, đoàn người của đồng chí Vương từ lúc rời khỏi nhà Ngu Thanh Nhàn thì bầu không khí đã lại trở nên nặng trĩu.

Ra khỏi nhà Ngu Thanh Nhàn, Trần Di Văn liền bắt đầu hầm hừ: “Cục trưởng, trước khi tới chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Hạng mục này do tôi quản lý mà.”

Cục trưởng Vương hừ một tiếng, trào phúng nói: “Để cô quản lý? Để cô làm thì hạng mục này đi đứt rồi.”

Cục trưởng Vương càng nói càng giận dữ:

“Ban đầu để cô làm người đại diện phía chính phủ tham gia quản lý là vì cho rằng cô với đồng chí Lục đều là nữ giới, phái cô qua thì hai người sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn. Nhưng kết quả thế nào? Hả? Cô đã gây ra chuyện gì thế này? Cô thì có năng lực gì?”

“Cho cô toàn quyền kinh doanh thì cô sẽ kinh doanh kiểu gì? Cô thì biết cái gì? Cô biết rõ sổ sách kế toán của xưởng này chắc? Lại còn dám dọa dẫm người ta, cô coi việc công tư hợp doanh là cái gì đấy hả? Hả?”

“Đồng chí Lục đồng ý hợp tác làm ăn cùng nhà nước là sẽ trở thành tấm gương đi đầu cho các xí nghiệp tư nhân khác, tất cả mọi người còn đang chờ xem thế nào, thế mà cô lại dám gây ra chuyện như vậy, chuyện này mà lan ra ngoài, những xí nghiệp đang quan vọng sẽ nghĩ gì, nghĩ gì về chúng ta? Nghĩ gì về việc hợp tác với nhà nước?”

“Cô còn định cho người ta xong đời! Cô là hạng ăn cướp à? Cô thấy mình lợi hại lắm thì quay lại cho người ta xong đời đi xem nào!”

Nghĩ đến chồng Ngu Thanh Nhàn là ai, đồng chí Vương lại hừ một tiếng:

“Tôi đúng là muốn xem xem, người ta cho cô xong đời trước hay là cô cho người ta xong đời trước đây.”

Sắc mặt Trần Di Văn đã rất xấu xí, cô ta vốn cũng không phải hạng người thông minh hay giàu kiến thức, cái đầu ỳ trệ của cô ta đến giờ mới nhớ ra một điều.

Mặc dù người đàn bà họ Lục kia là một người bị chồng bỏ nhưng người ta mới kết hôn với một ông chồng mới cực kì có bản lĩnh, ngay cả chồng cô ta cũng từng khen người đó không tiếc lời.

Chuyện tốt không ai hay, nhưng chuyện xấu lan rất nhanh.

Chồng Trần Di Văn là thư lý của thị trưởng đã nhanh chóng biết được chuyện vợ mình gây ra.

Tối đó, khi vừa về nhà, Trần Di Văn đã bị túm tóc giật ngửa đầu ra sau, chồng cô ta vung tay, tát liên tiếp vào mặt cô ta.

“Tôi đã nói với cô bao lần rồi, rụt bớt cái vòi lại cho tôi, khiêm tốn xuống cho tôi. Tôi đưa cô vào cục công thương là để cô đi tạo mạng lưới quan hệ cho tôi.”

“Kết quả thì sao, cô xem thử xem cô đã gây ra chuyện gì vậy, còn chưa tạo được mạng lưới quan hệ gì đã khiến tôi lãnh đủ hậu quả xấu.”

“Trước tôi chỉ biết cô ngu, nhưng tôi không ngờ cô lại ngu đến độ này. Hạng mục công tư hợp doanh lớn cỡ nào, quan trọng cỡ nào, toàn bộ chính phủ đều đang toàn lực thúc đẩy nó, nhưng cô thì thích ngược dòng, cản chân tôi mới vui à?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 115: Chương 115



“Ông đây khó khăn lắm mới chạy cho cô được cơ hội hợp tác với xưởng giấm là để cô làm quen với bên đó, tiện thể tạo quan hệ với cục trưởng Văn chồng người ta, nhưng con mẹ cô chứ, cô lại làm gì, cô vừa ra mặt liền kênh kênh lên rước về cho tôi một đống phiền phức.”

Chồng Trần Di Văn chỉ là một thư ký bình thường ở tòa thị chính, không phải người được coi trọng nhất.

Lần này anh ta nỗ lực thúc đẩy chuyện hợp tác là vì muốn nhúng tay vào hạng mục hợp tác với xưởng giấm được đánh giá là rất quan trọng khi nó còn ở quy mô nhỏ, đợi ngày sau nó phát triển lên, tiền từ đây sẽ chảy vào túi anh ta.

Nhưng con ả ngu xuẩn này vừa ra mặt liện vác về cho anh ta một phiền toái lớn.

Một cơ hội vàng cứ thế để lọt vào tay gã nhân viên non choẹt khác.

“Có biết hôm nay tôi bị thị trưởng phê bình thế nào không? Hả?”

Chồng Trần Di Văn đã giận đến phát điên, anh ta nắm tóc vợ kéo vào phòng vệ sinh, khóa cửa từ bên ngoài:

“Cô làm thế là để trút giận cho con ranh em họ cô đúng không? Thế thì cô cứ ở trong đó tự kiểm điểm lại bản thân cho tôi, kiểm điểm xem hôm nay cô làm đúng hay sai?”

“Trần Di Văn, chuyện khác tôi có thể châm chước cho cô, nhưng nếu cô dám làm hỏng tiền đồ của tôi thì cô cứ liệu hồn. Con ranh em họ cô cũng liệu hồn đấy.” Nói xong, anh ta mới hùng hổ bỏ đi.

Phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, Trần Di Văn không sợ bị chồng đánh, chỉ sợ nhất mỗi khi anh ta dùng phương thức này trừng phạt mình, Cô ta ôm đầu dựa vào cạnh cửa, ngồi xổm xuống.

Cô ta hối hận rồi, hối hận vì sao mình lại đi chọc vào người đàn bà kia?

Nhưng vì sao Tân Cường lại tức giận như vậy nhỉ?

Trước đây cô ta cũng từng nhiều lần ỷ vào chức vị của chồng để diễu võ giương oai trước mặt đám thương nhân kia mà?

Chẳng lẽ là vì cô ta không nhận tiền từ tay đám thương nhân đó mang về đưa cho anh ta?

Nhưng chẳng phải anh ta đã nói rồi sao?

Thời thế thay đổi rồi, tiền biếu quyết không thể nhận. Trần Di Văn rất hậm hực, đồng thời trong lòng lại bắt đầu trách lây sang cả Vương Văn Quân.

Tất cả là tại Vương Văn Quân, nếu không phải tại nó cứ suốt ngày tố khổ với mình thì mình sẽ không nghĩ đến chuyện ra mặt trút giận thay cho nó, không ra mặt thay cho nó thì mình cũng sẽ không bị Tân Cường đánh.

Tối đó, Ngu Thanh Nhàn đã biết mọi thứ về Trần Di Văn.

Nghe xong, cô quả thực không biết nên nói gì, thành thật mà nói, nếu hôm nay không gặp người này, cô đã quên mất đôi vợ chồng mặt dày mày dạn kia lâu rồi:

“Cô ta có vấn đề ở não à? Em họ cô ta sống không hạnh phúc thì liên quan gì đến em? Chẳng lẽ em ly hôn rồi thì còn phải tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà họ Giang đấy, để em họ cô ta có thể sống vui sướng thoải mái không cần lo lắng phiền muộn chuyện gia đình, chỉ cần yêu đương là đủ?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 116: Chương 116



Ngu Thanh Nhàn thật muốn bổ đầu cô ả Trần Di Văn kia ra xem bên trong có gì, cô ta vĩ đại thế thì sao tự cô ta không đón bà già nằm liệt kia về nhà mình mà chăm sóc, để em họ cô ta được sống thanh nhàn?

Chuyện không liên quan đến mình thì nói hay lắm.

Văn Thanh Yến nhìn Ngu Thanh Nhàn, nói: “Quan tâm cô ta làm gì? Cô ta cũng không nhảy nhót được lâu nữa đâu.”

“Em nghe nói chồng cô ta đang làm việc ở văn phòng thị trưởng, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh chứ?”

Văn Thanh Yến đã hỏi thăm rõ ràng, anh đáp: “Anh ta còn chưa có bản lĩnh đó, yên tâm.”

“Lúc còn trẻ, chồng cô ta chỉ là một trong những thư ký ở phòng hành chính thị trấn, dựa vào năng lực nịnh bợ và theo đúng chủ nên mới trèo lên tới văn phòng thành phố, từ viên chức tép riu từng bước thăng lên văn phòng thư ký như bây giờ, nhưng ‘ông chủ’ của anh ta sắp bị điều nhiệm lên thủ đô rồi, ông ta có cấp dưới thân cận khác, chắc sẽ không mang theo chồng Trần Di Văn đi đâu.”

“Mấy năm nay, chồng cô ta dựa vào chức vị của Trần Di Văn ở cục công thương cùng với chức vị của gia đình Vương Văn Quân đã vơ vét vô số của cải, đợi khi ‘ông chủ’ kia đi rồi, sẽ có rất nhiều người muốn đạp bọn họ xuống.”

“Đáng đời.” Ngu Thanh Nhàn nhớ tới Vương Văn Quân, bèn hỏi, “Giang Bảo Quốc và gia đình anh ta thì thế nào?”

Ngu Thanh Nhàn quá bận rộn, cho nên bao lâu nay không chú ý tới tình hình bên phía Giang Bảo Quốc.

Văn Thanh Yến lại thỉnh thoảng nghe được chút ít tin tức từ bên đó. Ban đầu, khi mới kết hôn, anh cũng từng thăm dò nói ra vài lần, thấy Ngu Thanh Nhàn cùng hai cô con gái chẳng có phản ứng gì nhiệt tình lắm mới yên tâm, từ đó tới nay chưa hề đề cập tới.

“Anh cũng có nghe nói đôi chút. Hình như năm chúng ta kết hôn, Vương Văn Quân từng bị một đứa bé trai trong khu tập thể đó đ.â.m phải dẫn đến sảy thai, có người nói là nghiêm trọng đến độ về sau không thể sinh nở được nữa.”

Ngu Thanh Nhàn sửng sốt, không ngờ sự tình lại như thế, trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác rất quái dị: “Đứa nhỏ đ.â.m phải cô ta họ gì?”

Điều này Văn Thanh Yến cũng biết, thậm chí sau khi biết Vương Văn Quân bị tổn thương dẫn đến không thể sinh nở.

Anh còn từng âm thầm điều tra rõ chuyện này để chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất là Giang Bảo Quốc bị k*ch th*ch sẽ chạy tới tranh quyền nuôi con với vợ chồng anh:

“Họ Phùng, bố nó tên là Phùng Cương, góa vợ, chưa tái hôn.”

Khớp rồi! Tất cả đều khớp, trong khoảnh khắc, Ngu Thanh Nhàn sung sướng và thoải mái như thể ngày hè ăn một miếng dưa ướp lạnh vậy.

Đời trước, Mộc Tâm bị con trai Phùng Cương đ.â.m phải, dẫn đến sảy thai phải vào viện.

Vương Văn Quân vào thăm, ý trong ý ngoài lời nói đều đổ cho Mộc Tâm không cẩn thận, thằng bé nhà họ Phùng còn nhỏ, chắc chắn không phải cố ý, không có đứa nhỏ này thì sinh đứa khác là được, không thể mang thai cũng không cần sợ hãi, Phùng Cương đã có hai đứa con trai rồi, không thiếu con cái.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 117: Chương 117



Cô ta không nói thế còn không sao, nói ra càng khiến Mộc Tâm mang áp lực tâm lý nặng nề hơn.

Năm năm tháng tháng sinh hoạt chung một chỗ với hai đứa con của Phùng Cương, Mộc Tâm cũng biết hai đứa kia không phải người dễ sống chung.

Bản thân Mộc Tâm không thể sinh nở, Phùng Cương trước đó đã thiên vị con mình, về sau càng thêm thiên vị, dù ông ta biết tính tình con mình xấu thế nào cũng chưa từng nỡ nói nặng một câu.

Mộc Tâm không có con, tâm tư vốn đã nặng nề mẫn cảm, lại thấy như thế thì càng thêm khẳng định nửa đời sau không có chỗ dựa rồi, thân thể càng thêm lụn bại.

Cái c.h.ế.t của Mộc Tâm có tám phần trách nhiệm ở nhà họ Phùng, nhưng cũng có hai phần là ở Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân.

Hiện giờ cô ta cũng đã phải nếm trải nỗi khổ mà Mộc Tâm từng phải chịu ở đời trước, chẳng biết những lời khuyên nhủ cô ta dành cho Mộc Tâm khi ấy có tác dụng an ủi chính cô ta hay chăng.

Hẳn là không có khả năng đó đâu nhỉ, vì tính tình gã Giang Bảo Quốc này thế nào, Ngu Thanh Nhàn cũng đã rõ, lại thêm thói kênh kiệu hách dịch của bà Giang mẹ anh ta nữa, chắc chắn cuộc sống của Vương Văn Quân sẽ chẳng dễ thở chút nào.

Hai người kia đặc biệt trọng nam khinh nữ, đối với bà Giang, việc nguyên thân không thể sinh được một đứa con trai chính là một trọng tội, mà Vương Văn Quân thậm chí còn không thể sinh nổi, tội này nên đày xuống địa ngục, dù bọn họ có dằn vặt cô ta thế nào cũng không tính là quá đáng.

Ngu Thanh Nhàn lúc này thật muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.

Trời xanh có mắt! Nếu nguyên thân thấy được, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ, đúng không?

Mắt sóng sánh ý cười, cô vui vẻ nói: “Vương Văn Quân mất con, chẳng lẽ Giang Bảo Quốc không tỏ thái độ gì?”

“Cần phải tỏ thái độ gì? Phùng Cương vừa mới nói riêng gì đó với Giang Bảo Quốc vài câu, sự tình liền chấm dứt ở đó.”

Văn Thanh Yến nghĩ tới điều này, lòng càng thêm coi thường Giang Bảo Quốc.

Nếu là anh, con mình bị con người khác vô tình đ.â.m cho bị sảy, anh không nuốt sống người kia đã tính là rất nhân từ rồi, muốn anh tiếp tục thân thiết hòa hoãn với người kia như chưa từng xảy ra chuyện gì, Văn Thanh Yến tự thấy anh không làm được.

Ngu Thanh Nhàn chép miệng một cái: “Vương Văn Quân lúc này chỉ e đã căm hận anh ta muốn chết. Không biết giờ cô ta có còn yêu nổi Giang Bảo Quốc nữa không nhỉ.”

Hẳn là yêu không nổi nữa đâu, bởi vì trừ một số kẻ b**n th** ra, người bình thường ai có thể thích nổi một người ngày ngày nhục mạ và sử dụng bạo lực lạnh với mình cơ chứ.

Ngu Thanh Nhàn đi ra cửa, hô to: “Mẹ ơi, hôm nay con đang vui, muốn ăn thịt gà nha.”

Bà Lục từ bếp bước ra, cũng hô to: “Ông nó, ông nó, đi bắt gà đi, bắt con nào non non chút, già quá ăn không ngon.”

“Thế cho khoai tây hay cho nấm nhỉ? Thôi cho khoai tây đi, khoai tây ngon, hầm nhừ một chút, trộn cơm ăn.”

“Được, chúng ta hòa thêm ít bột làm sủi cảo nhân trứng gà với rau hẹ đi, nguyên do ấy à, đơn giản là vì đang vui thôi.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 118: Chương 118



“Trong bếp còn có ít tôm khô đó, bỏ thêm chút vào canh sẽ càng thơm ngon đấy. Vậy lần này không làm khoai tây hầm gà, ta cho hạt tiêu đi, đặc biệt ngon.”

Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, cuộc sống như bây giờ thật là nhẹ nhàng vui sướng, cô quay sang nói với Văn Thanh Yến:

“Hì hì, biết được kẻ thù cũ sống không hạnh phúc, em rất hài lòng.”

Văn Thanh Yến nghe cô nói thế cũng bật cười theo.

Tối đó họ ăn thịt gà, gà được hầm đến mềm ra, lại rắc thêm ít tiêu vào, thịt gà non mềm ngấm tiêu cay, vô cùng ngon miệng.

Ngu Thanh Nhàn còn cầm một lọ rượu gạo ủ riêng đã lâu ra, rót cho mỗi người một cốc đầy: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, mọi người đều phải uống một cốc lớn chúc mừng.”

Cả nhà cùng nâng cốc.

Từ Chính Đức lâu nay vẫn dùng cơm cùng nhà bọn họ, hiện giờ xưởng giấm đã thực thi công tư hợp doanh.

Vì anh là một cực binh xuất ngũ, một anh hùng trong chiến đấu nên cục công thương đã cho anh một danh ngạch công nhân. Từ nay về sau, anh đã có một nguồn thu nhập đảm bảo.

Con trai Từ Chính Đức đã tám tuổi, đang học tiểu học, thường ngày bài vở có chỗ nào không hiểu đều sẽ tới hỏi Mộc Tâm Thủy Tâm.

Hai chị em rất kiên nhẫn giảng bài cho cậu bé, thành tích học tập của cậu bé cũng ngày một đi lên, cuối kì vừa rồi còn được điểm tối đa cả hai môn.

Cuộc sống đã có đảm bảo, con trai cũng tấn tới, không có gì phải sầu lo, hôm nay Từ Chính Đức cũng vui vẻ cởi mở hơn, còn hăng hái nói mấy câu. Văn Thanh Yến rất hiểu anh, cũng uống cùng vài chén.

Đêm đến, khi đã lên giường, Văn Thanh Yến ôm Ngu Thanh Nhàn vào lòng, cảm thấy đời này của mình đã thật mỹ mãn.

Cục vũ trang lại có dịp uống rượu mừng, vị chính ủy Trương đang hợp tác với Văn Thanh Yến mới có thêm một cô con gái khi đã bước vào tuổi trung niên, nay là dịp đầy tháng bèn tổ chức tiệc nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nghe nói liền trầm mặc hồi lâu.

Đợi khi xung quanh không có ai, cô bèn hỏi Văn Thanh Yến: “Anh có muốn thêm một đứa nhỏ nữa không?”

Văn Thanh Yến sửng sốt nhìn cô rồi bối rối sờ mũi:

“Anh thì không có ý kiến gì, việc sinh con đẻ cái, anh vốn cũng không cống hiến nhiều sức lực, người chịu khổ là em, em muốn sinh thì chúng ta sinh, không muốn thì không cần sinh làm gì, anh tôn trọng mọi quyết định của em.”

Văn Thanh Yến không mong mỏi quá nhiều trong vấn đề con cái.

Nếu có, anh sẽ cho đứa bé ấy những gì tốt nhất mà anh giành được, để nó bình yên khỏe mạnh trưởng thành, không có cũng không sao, người sống trên đời không nhất định phải nối dõi tông đường:

“Hơn nữa, chúng ta có Mộc Tâm, Thủy Tâm rồi, cả hai đứa đều có phẩm hạnh tốt như thế, anh chẳng cần lo lắng về già không ai chịu dưỡng lão.”

Văn Thanh Yến nói những lời này chủ yếu là để trấn an Ngu Thanh Nhàn.

Tiền lương của anh vốn rất cao, sau này về hưu còn có thể có lương hưu, xưởng giấm bên chỗ Ngu Thanh Nhàn nếu cứ tiếp tục phát triển như bây giờ thì đến già cũng có bảo đảm.

Mộc Tâm và Thủy Tâm hiếu thảo phụng dưỡng, bọn họ sẽ nhận, không muốn cũng không sao, họ không cần phải trông cậy vào điều đó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 119: Chương 119



“Hơn nữa, người ta nói có tuổi mà sinh nở thì nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, tuy đối với anh, em mãi mãi luôn 18 tuổi nhưng anh vẫn rất sợ.”

Vì thế, chút gượng gạo mất tự nhiên trong mắt Ngu Thanh Nhàn đã tan biến sạch, cô hôn nhẹ lên khóe miệng Văn Thanh Yến một cái: “Cảm ơn anh.”

Văn Thanh Yến cầm tay cô: “Cảm ơn anh gì chứ, chúng ta là vợ chồng, nói cảm ơn thì quá khách sáo rồi. Nhưng nếu em muốn cảm ơn cũng không phải không được, lấy thân báo đáp nhé.”

Ngu Thanh Nhàn chưa kịp đáp lời đã bị Văn Thanh Yến đè ngã xuống giường.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngu Thanh Nhàn nhìn những dấu vết loang lổ trên người bèn phỉ nhổ Văn Thanh Yến một trận, đã một đống tuổi rồi mà còn dám càn rỡ như thế.

Văn Thanh Yến cũng thấy, ngại ngùng sờ mũi cười cười với cô:

“À thì, tại mấy chục năm trước đây phải sống thanh tâm quả dục như hòa thượng, mãi mới có dịp được ăn mặn, cũng phải cho anh có cơ hội bù lại chứ?”

Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: “Dậy mau, không đi làm chắc?”

Văn Thanh Yến đứng dậy thay đồ, ngó ra ngoài thấy trời đã sáng, bèn chép miệng một cái: “Giờ anh đã thực sự hiểu được vì sao thời cổ đại lại lưu truyền câu thơ kia.”

Ngu Thanh Nhàn đang chải đầu, nghe anh nói thế bèn tò mò hỏi: “Câu thơ gì?”

“Đêm xuân ngắn ngủi, trời đã rạng, từ đó quân vương chẳng lên triều sớm.”

Văn Thanh Yến chưa nói hết câu đã vội ngửa người ra sau né, một chiếc lược rơi xuống sát cạnh anh.

Ngu Thanh Nhàn càng lườm dữ dội hơn, tò mò hại c.h.ế.t người, mình hỏi mấy thứ vớ vẩn này làm gì cơ chứ?

Đã ở bên nhau bao năm rồi, tính tình Văn Thanh Yến cổ quái tinh ranh cỡ nào, chẳng lẽ cô mới biết hôm qua sao?

Bộ dạng như hôm nay còn ít gặp hay sao?

Sau khi kết hôn, Văn Thanh Yến có còn liên quan gì đến anh lính lạnh lùng nghiêm nghị ngày trước nữa đâu?

Tất cả đều chỉ là ảo giác do chưa thân thuộc với nhau mà thôi. Vì sao cô không thể khống chế được m.á.u tò mò trong mình cơ chứ?

Ngu Thanh Nhàn vừa lườm Văn Thanh Yến vừa ảo não tự trách mình.

Văn Thanh Yến cười ha ha không ngừng.

“Cười cười cười, cười c.h.ế.t luôn đi.”

“Thế thì không được, anh mà chết, chẳng phải em không chồng hay sao? Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”

Ngu Thanh Nhàn không nhịn được, cũng phải bật cười.

Hai vợ chồng chí chóe đùa vui, một ngày mới lại bắt đầu.

Bữa sáng chưa kết thúc, đồng chí Tiểu Chu đã tới. Đêm qua anh chàng kích động cả đêm, sáng sớm rời giường liền nhanh nhẹn đến ngay thôn Điền Dương, không chờ nổi đến giờ hành chính.

“Chào chị Lục.” Sau một đêm cân nhắc, Tiểu Chu đã học hỏi được từ vụ Trần Di Văn, thái độ đối với Ngu Thanh Nhàn hết sức kính trọng.

Đã có Trần Di Văn làm mẫu so sánh, ấn tượng của Ngu Thanh Nhàn dành cho Tiểu Chu cũng hết sức tốt đẹp.

“Tiểu Chu tới rồi à? Ăn sáng chưa? Chưa thì ngồi vào cùng ăn với chúng tôi cho vui?”

Tiểu Chu đúng là có hơi đói, nhưng cậu chỉ sờ sờ bụng, từ chối: “Không cần đâu ạ.” Mới nói đến đó, bụng cậu chàng đã réo lên sùng sục.
 
Back
Top Bottom