Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 391: Chương 391



Bây giờ cô ta chẳng qua là không thể đi học, không thể thi vào đại học mà thôi.

Đời người có nhiều đường như thế, nếu Lý Ưu Ưu lại đủ thông suốt. Cái loại người vô lương tâm không chừa thủ đoạn này ấy mà, không có đường bọn họ còn có thể tự tạo ra một con đường ấy chứ.

Mà việc của Ngu Thanh Nhàn là phá hủy từng con đường cô ta tạo ra, nếu không thì sao có thể an ủi nguyên thân được?

"Cô ta thích đến thì cứ đến đi. Bà nội à, con nói bà nghe, con mở một tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, đã kiếm được tiền rồi. Chờ con mua được nhà ở Yến Kinh, con đón mọi người lên đây nhé, để con chăm sóc mọi người lúc về già." Mọi người ở đây tất nhiên sẽ bao gồm cả bác trai Đường và bác gái Đường rồi.

Nói bằng lương tâm thì bác trai Đường và bác gái Đường đúng là rất xứng chức, không kém gì so với cha mẹ ruột của cô cả.

Bà cụ Đường vui mừng cười toe: "Được được được, chờ con mua được nhà lớn đón chúng ta lên đó dưỡng lão. Chờ chút nữa về nhà bà nói với ông nội con, đảm bảo bọn họ cười tít mắt cho xem."

Bà cháu hai người nói chuyện thêm vài phút, cuối cùng vẫn là bà cụ Đường đau lòng tiền điện thoại đắt đỏ nên bảo Ngu Thanh Nhàn tắt máy đi.

Cúp máy rồi, và tâm tình của bà cụ Đường vẫn chưa hết vui vẻ. Điện thoại đặt ở nhà văn hóa của đại đội, trước khi đến nhận điện thoại thì bà cụ đang ngồi dưới tàng cây dương để làm đế giày, sau khi biết bà cụ đến nhận điện thoại, mấy bà bạn già cùng ngồi đó với bà cụ cũng theo đến.

Bà cụ Đường vừa cúp điện thoại, đám bạn già của bà cụ đứng cạnh đã vội hỏi: "Chị dâu hai, Nhàn Nhàn nhà bà nói gì thế?"

Từ lúc Ngu Thanh Nhàn về thôn đến giờ, mỗi lần bà cụ Đường nói chuyện với đám chị em, hai ba câu cũng không rời khỏi cháu gái.

Mà cháu gái của bà cụ đúng thật là cũng không chịu thua kém, chỉ mỗi điểm thi đại học của cô thôi cũng đủ để bà cụ Đường khoe khoang một thời gian rồi.

"Nó nói nó mở một cửa tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, buôn bán lời được không ít tiền. Chờ nó mua được nhà ở Yến Kinh sẽ đón chúng tôi đến đó dưỡng lão." Bà cụ Đường cười toét miệng.

Cho dù bà cụ có thể đi đến Yến Kinh hay không đi nữa, thì cháu gái có lòng này cũng đủ bà cụ vui vẻ rồi.

Bà lão vừa hỏi bà cụ Đường vô cùng hâm mộ: "Yến Kinh chính là thủ đô đấy. Nhàn Nhàn nhà bà cũng hiếu thuận quá đi, bà cũng rất có phúc khí. Nếu cháu trai của tôi cũng có thể hiếu thuận với tôi như thế thì tốt rồi."

"Lời này của bà đúng là vô lý mà. Tiểu Đào nhà bà còn chưa đủ hiếu thuận á? Từ nhỏ đến lớn nó có gì ngon cũng phải để phần cho bà một nửa đấy." Bà cụ Đường cũng không khách khí thổi phồng bạn già lên đến tận trời.

Những người đi theo bà cụ Đường đến đây đều là đám chị em tốt của bà cụ cả, họ cũng thật lòng hâm mộ bà cụ Đường. Bà cụ Đường ngẩng đầu ưỡn ngực, nhận lấy lời ca ngợi của các chị em.

Khi về nhà, Bà cụ Đường kể lại những gì Ngu Thanh Nhàn nói trong điện thoại với đám người bác gái Đường.

Bác gái Đường vui mừng đến độ ăn nhiều thêm một cái bánh mì.

Đường Hải, Đường Hà bây giờ đang được nghỉ ở nhà, nghe thế thì hỏi: "Vậy có phải chúng ta sẽ có hộ khẩu ở Yến Kinh không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 392: Chương 392



Việc sản xuất hộ cá thể chưa được vài năm mà thành thị và nông thôn đã phân hóa vô cùng nghiêm trọng.

Nhất là trong trường học, có không ít đứa trẻ thành phố đều không thích đám dân quê bọn họ. Đường Hà và Đường Hải lắm lúc hi vọng mình cũng có hộ khẩu thành phố.

Bà cụ Đường lấy ngón tay chọc chọc trán Đường Hải: "Anh ba nhỏ của bà, con nghĩ cái gì thế hả? Con cứ làm như hộ khẩu thành phố dễ lấy lắm ấy."

Đường Hải thất vọng thở dài, lại cầm một cái bánh mì lên ăn.

Khác với không khí hòa thuận vui vẻ của nhà họ Đường, cuộc sống của Lý Hải Anh ở trong ngục giam nữ không tốt cho lắm.

Chiều hôm đó, bà ta nhận được điện tín mà chị dâu cả viết cho bà ta, trong thư viết chuyện cả nhà chị dâu cả sẽ lên Yến Kinh sống.

Đứa cháu gái kia của bà ta vốn bị phán nửa năm tù, nhưng đến bây giờ cũng mới được có hai tháng, dùng ngón chân cũng biết nhất định là Lý Diệu Tông đã tìm biện pháp để nộp tiền bảo lãnh Lý Ưu Ưu ra ngoài.

Lý Hải Anh nhớ đến cái lần gặp mặt Lý Diệu Tông sau khi bà ta bị phán quyết. Lý Diệu Tông nói ông ta không còn cách nào khác cả, ông ta chỉ là một người thường thôi, vừa không có tiền vừa không có quan hệ, sao có thể giúp bà ta thoát ngồi tù cơ chứ.

Lý Hải Anh cười nhạo một tiếng. Không phải nói là không có tiền, không có quan hệ thì không thể cứu bà ta ra đấy ư?

Vậy sao bây giờ Lý Ưu Ưu lại ra ngoài được? Nói vậy là vì không muốn cứu bà ta chứ gì?

Lý Hải Anh cảm thấy số cả nửa đời người bà ta tiêu tiền rồi tính toán cho nhà mẹ đẻ đều là một trò hề cả.

"38438, cô đang làm gì thế hả? Nhanh đi lao động đi." 38438 là số hiệu của Lý Hải Anh, vì cái số này mà ngày ngày bà ta đều bị đám bạn cùng phòng giam cười nhạo.

Lý Hải Anh ném thư vào thùng rác, lên tiếng đáp lời rồi đi ra ngoài. Hôm nay bọn họ phải cắt cỏ, nhổ hết cỏ ở xung quanh tường viện và miếng đất trống kia.

Lý Hải Anh còn chưa cắt được bao nhiêu thì đám bạn cùng phòng giam của bà ta đột nhiên xông đến: "Mùi vị bị vứt bỏ thế nào hả? Không phải cô nói anh trai chị dâu cô đối xử với cô vô cùng tốt đấy ư? Tôi thấy cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Cô nói xem cô nghĩ ngu ngốc gì thế hả? Con mình dứt ruột đẻ ra thì không thương, lại đi thương yêu một đứa cháu gái. Cuối cùng thì sao, gà bay trứng vỡ đúng không?"

Trong phòng giam của Lý Hải Anh không có ai phạm tội nặng cả, tội danh của họ cũng không giống nhau, nhưng mà đúng thật là không có ai tham tiền trợ cấp của chồng mà phải vào đây như bà ta cả.

Giữa đám tù nhân cũng coi thường lẫn nhau. Đám tù nhân nam bên kia thì coi thường bọn buôn người cưỡng h**p, còn đám tù nhân nữ thì coi thường gái m** d*m.

Nhưng từ sau khi Lý Hải Anh vào đây, họ còn nảy sinh ra một đối tượng khinh bỏ mới.

Chính là cái loại phụ nữ vì nhà mẹ đẻ mà tình nguyện hủy hoại con gái ruột của mình, chắc chắn đáng bị khinh bỉ.

"Chậc chậc, nghe nói trước khi c.h.ế.t chồng cô đối xử với cô rất tốt. Cô trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mà anh ta cũng không nói gì cả, còn cho cô đứng tên nhà ở, c.h.ế.t rồi vẫn để lại tiền trợ cấp cho cô nữa kìa. Nhà chồng cô cũng tốt không kém, cô muốn làm gì thì làm đó, cha mẹ chồng cũng không quản thúc cô. Cô nói xem có nhà chồng như thế cô còn mong gì nữa hả?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 393: Chương 393



"Đúng đấy, nếu tôi mà là cô á, tôi đã cung phụng cả nhà chồng luôn rồi."

"Bây giờ cô thành thế này, cô đã hối hận chưa?"

Lý Hải Anh cắt cỏ với đôi mắt vô hồn. Hối hận chứ, sao có thể không hối hận cho được? Đặc biệt là sau khi bị một nhà anh cả phản bội, Lý Hải Anh càng hối hận hơn.

Trước kia, Lý Hải Anh cảm thấy chỉ có nhà mẹ đẻ mới có thể làm chỗ dựa cho mình, ngoại trừ người nhà mẹ đẻ ra thì ai cũng có ý đồ xấu cả, thậm chí ngay cả con gái ruột của mình mà bà ta cũng không thích. Sau khi bị nhà chồng kiện ra tòa, bị bỏ tù, Lý Hải Anh đã bắt đầu hối hận rồi.

Trong thời gian ở trong ngục giam này, bà ta ngày nào cũng phải nhận lấy sự châm chọc khiêu khích của đám bạn tù. Buổi tối sau khi làm việc xong, Lý Hải Anh nằm trên giường bắt đầu hổi tưởng lại nửa đời trước của mình.

Bà ta bỗng nhiên phát hiện ra hóa ra anh trai ruột của bà ta cũng không tốt giống như trong tưởng tượng của bà ta vậy. Trong trí nhớ của bà ta, những người, những chuyện khiến bà ta cảm động cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có một hai chuyện mà thôi.

So sánh với Lý Diệu Tông chỉ có ít ỏi một hai chuyện, thì Đường Kiến Thành luôn luôn che chở bà ta có nhiều hơn.

Ông sẽ che chở cho bà ta trước mặt cha mẹ, ông sẽ làm chỗ dựa cho bà ta khi bà ta bị đám đồng nghiệp coi thường, ông sẽ chăm sóc, chiếu cố bà ta mọi lúc.

Mà bà ta thì sao, bà ta ôm nỗi oán hận ở bên Đường Kiến Thành, ôm nỗi oán hận kết hôn với ông.

Sau khi kết hôn thì luôn cho rằng bản thân mình chịu tủi thân, chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào mắt ông một lần nào cả. Ngay cả con của họ đến bây giờ vẫn không được bà ta thích, còn làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô.

Nếu nhân sinh có thể quay lại, Lý Hải Anh nghĩ, nhất định bà ta sẽ đối xử tốt với Đường Kiến Thành, đối xử tốt với con của họ, bà ta nhất định sẽ không sống thành dáng vẻ này nữa.

"Nhàn Nhàn ơi, Lý Hải Anh hối hận rồi." Sau khi Ngu Thanh Nhàn hoàn thành liên tục hai nhiệm vụ thì hệ thống cũng đã thăng cấp, bây giờ nó có thể đi vòng quanh tất cả những nhân vật trong sách kia.

"Bà ta nói nếu nhân sinh có thể quay lại, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với cha của nguyên thân, nhất định sẽ đối xử tốt với nguyên thân đấy. Nhàn Nhàn ơi, đây không phải cái loại tiểu thuyết ăn năn trọng sinh trên diễn đàn văn học mạng Lục Giang kia đấy ư?"

Nhiều năm đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình của hệ thống cũng không phải chỉ xem cho có, cái motip này trong đầu nó có một đống.

"Có lẽ vậy." Cái motip trọng sinh này cũng quá thối nát, cũng quá lừa người.

Sau khi trải qua mấy thế giới trong sách, Ngu Thanh Nhàn không hề tin chuyện trọng sinh lại một lần có thể tốt như trong sách viết.

Lấy Lý Hải Anh làm ví dụ đi. Nếu bà ta thật sự sống lại, Ngu Thanh Nhàn cũng không tin bà ta có thể sống an ổn với cha của nguyên thân.

Thành kiến của bà ta với cha của nguyên thân đã có cả đời rồi, cái loại thành kiến này đã xâm nhập vào xương cốt, bà ta có thể nhịn xuống thành kiến đó để đối xử tốt với cha nguyên thân và nguyên thân trong chốc lát, chứ có thể nhịn cả đời được ư?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 394: Chương 394



Nếu bà ta có thể nhịn, thì cuộc sống của nguyên thân cũng không thảm đến mức ấy đâu.

Hơn nữa, ai có thể đảm bảo con người vĩnh viễn không thay đổi.

Đến lúc đó, bà ta phát hiện ra, nguyên thân và cha của nguyên thân không giống với những gì bà ta tưởng tượng, bà ta có thể tiếp tục đối xử tốt ư?

Hệ thống cảm khái một chút rồi tiếp tục đi đọc tiểu thuyết của nó.

Sau kì nghỉ Quốc khánh, Ngu Thanh Nhàn đăng thông báo tuyển người làm công, cùng ngày hôm đó tuyển được một cô gái mười tám tuổi.

Cô gái đó tên là Ngô Quế Phân, là người tỉnh Hà Nam. Cô ta theo vị hôn phu đến Yến Kinh làm thuê, vị hôn phu của cô ta làm thuê ở gần trung tâm thương mại, còn cô ta làm người bán hàng ở khách sạn.

Ông chủ khách sạn của cô ta là một tên d* x*m, không chỉ khấu trừ tiền lương của cô ta mà còn động tay động chân với cô ta nữa, tính tình của cô ta không nhịn được nên đánh ông chủ một trận sau đó thì từ chức.

Phố mỹ thực cách nơi cô ta sống không xa, trước kia Ngô Quế Phân chưa đi dạo bao giờ, hôm qua cô ta đến đây dạo phố nhân tiện tìm việc làm, không ngờ thật sự tìm được việc thật.

Ngô Quế Phân rất thông minh, cô ta pha trà sữa rất ngon. Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị hồng trà và những thứ khác xong thì để cô ta pha chế. Hồng trà này được cô pha bằng nước linh tuyền, cũng cùng một công thức, hồng trà được pha bằng nước linh tuyền và hồng tra không pha bằng nước linh tuyền có khác biệt rất lớn, nên Ngu Thanh Nhàn cũng không sợ công thức bị lộ ra ngoài.

Hơn nữa, lấy trí thông minh của người trong nước, chưa đến tháng sau, chắc chắn trên con đường này sẽ xuất hiện thêm vài tiệm trà sữa nữa.

"Bình thường tôi phải đi học, nếu được nghỉ thì tôi sẽ đến đây. Bình thường thì tiệm giao lại cho cô để ý, từng tháng tôi sẽ phát tiền lương cho cô. Cô làm cẩn thận nhé."

Ngô Quế Phân vui mừng đồng ý: "Bà chủ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt."

Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng với Ngô Quế Phân, nên cô bắt đầu dạy cô ta làm trà sữa, tối hôm đó đóng của xong Ngu Thanh Nhàn mới về trường học.

Bên ngoài bức tường bao quanh trường học có một người đang đứng đó. Nghe thấy tiếng bước chân thì người kia quay lại - là Hàn Dục.

Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh đi đến trước mặt anh ta, dừng lại cách anh ta một mét, hai người yên lặng đối diện nhau dưới ngọn đèn đường mờ nhạt: "Anh là ai?"

Dưới ngọn đèn mờ ảo, mặt mũi Hàn Dục trở nên thâm trầm hơn. Anh nhìn Ngu Thanh Nhàn một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng nói: "Không phải em đã đoán được rồi ư?"

Ngay một giây này, Ngu Thanh Nhàn đã xác định được: "Tạ Uẩn."

Phật tử của Vạn Thiền Tông, được coi là thanh minh tử có ánh sáng của phật.

Thanh minh tử tu Phật thanh tịnh, đoạn tình đoạn dục, từng có người nói rằng Thanh minh tử là người có hy vọng phi thăng nhất trong giới tu Phật, là hy vọng của cả giới tu Phật.

Tuy anh ta chỉ lớn hơn Ngu Thanh Nhàn ba trăm tuổi, nhưng tu vi lại ngang ngửa cha của Ngu Thanh Nhàn.

"Đều là anh?"

"Đều là tôi."

Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng kìm nén ánh lệ trong đáy mắt: "Anh để tôi ở một mình đi."

"Được, ngày mai tôi đến tìm em."

"Được." Ngu Thanh Nhàn đi vào trường học, đến đoạn rẽ cô quay đầu lại thì thấy Hàn Dục vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh ta thấy cô quay đầu lại thì phất tay với cô.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 395: Chương 395



Dù lúc Ngu Thanh Nhàn về vẫn chưa muộn lắm, nhưng kí túc xá đã tắt điện rồi. Sinh viên trong kí túc xá thì có người ra ngoài chơi chưa về, có người thì đang ngủ, có người đến ở nhờ chỗ bạn thân rồi.

Ngu Thanh Nhàn nằm lên giường, kéo rèm giường lại, cô đưa tay che kín mắt. Trong đầu cô bây giờ rất loạn, suy nghĩ loạn thành một mớ bòng bong, có tháo thế nào cũng không tháo ra được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đám bạn cùng phòng kí túc xá cũng lục đục quay về. Đèn trong kí túc xá tắt rồi nên việc đi lại trở nên khó khăn hơn.

Cả đêm đó Ngu Thanh Nhàn không ngủ cũng không tu luyện. Trời vừa tờ mờ sáng cô đã thức dậy, vào nhà vệ sinh tắm rửa một lát, chải đầu tóc qua loa rồi thay bộ quần áo đẹp nhất mà cô có. Xong xuôi hết thì cô rời khỏi kí túc xá.

Một cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt.

Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, nhìn sang bên phải, Hàn Dục vẫn đứng ở chỗ này, bên chân rơi đầy tàn thuốc.

Anh đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Em có đói bụng không? Gần đây có một quán bán đồ ăn sáng ngon lắm, đậu phụ non nhà ông ta là ngon nhất, trước kia mỗi tháng tôi còn từng đến đó ăn vài lần."

Đời này, từ khi hai người quen biết cho đến nay, hình như đây là lần đầu tiên Hàn Dục nói nhiều đến vậy.

Ngu Thanh Nhàn cũng đói, nên cô đi theo phía sau Hàn Dục. Hai người im lặng không nói câu nào cả.

Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện trước kia. Ở Tu Chân Giới có rất nhiều bí cảnh, mỗi lần gặp được đại bí cảnh là chuyện lớn của cả Tu Chân Giới, môn phái nào cũng sẽ phái người đi thăm dò, mà người dẫn đội của Vạn Thiền Tông lần nào cũng là Tạ Uẩn.

Cô ở trong đội ngũ của Thục Sơn Tông, chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy anh ta rồi.

Cảm giác thầm mến một người là như thế nào?

Là mỗi động tác của anh cũng đủ để cô mê muội, mỗi câu từ của anh cô cũng có thể lý giải được hàm ý trong đó. Tâm trạng cũng bị anh tác động, lúc chua lúc chát, giống như ăn một quả chanh vậy, sau khi vị chua qua đi lại cảm nhận được vị ngọt.

Ngay cả thổ lộ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không dám. Cô sợ sẽ không có đường lui.

Lần đi vào không gian dị thường đó, Tạ Uẩn cũng không hề rối rắm. Tuy cô cảm thấy bất mãn, nhiều lần kín đáo phê bình anh ta nhưng đôi lúc cô lại cảm thấy may mắn. Đôi khi Ngu Thanh Nhàn sẽ nghĩ, nếu Tạ Uẩn xảy ra chuyện trong không gian dị thường, có lẽ cô sẽ thấy vọng với anh cũng không biết chừng.

Sau khi bị hệ thống trói buộc rồi xuyên qua vài thế giới, ban đầu cô bị Văn Thanh Yến thu hút sự chú ý, chẳng phải vì anh ấy khiến cô cảm nhận được cái cảm giác giống với khi ở bên người kia ư?

Cửa hàng bán đồ ăn sáng cách trường đại học Yến Kinh không xa lắm, chỉ đi đường khoảng mười phút là đến nơi.

Bây giờ vẫn còn khá sớm nên cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng chỉ vừa mở cửa, vợ chồng ông bà chủ đang rất bận rộn.

Hàn Dục hiểu rõ khẩu vị của Ngu Thanh Nhàn, nên anh gọi đồ ăn theo khẩu vị của hai người rồi dẫn Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống một cái bàn trong góc.

"Cha mẹ tôi có khỏe không?" Ngu Thanh Nhàn hỏi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 396: Chương 396



Từ sau khi bị hệ thống trói buộc, người Ngu Thanh Nhàn lo lắng nhất chính là cha mẹ cô. Cha mẹ cô yêu thương, cưng chiều cô như thế, cô xảy ra chuyện, họ sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ?

"Họ khỏe lắm, họ đã trừng phạt tên nhóc trộm bí cảnh kia thật nặng, còn bảo tồn thân thể của em giữa băng tuyết vạn năm, sau đó thì đi tìm phương pháp để gọi em quay về."

Ngu Thanh Nhàn nhấp một ngụm trà nóng, ừ một tiếng.

Hai người lại rơi vào im lặng. Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dục: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào cho đúng đây? Thanh Minh Tử? Tạ Uẩn? Hàn Dục? Hay là một cái tên khác?"

Hàn Dục lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau: "Đó đều là anh mà, gọi thế nào thì tùy em."

Ngu Thanh Nhàn lại cười không nổi, cô nhớ đến giấc mộng đó của mình, cổ họng có chút nghẹn ngào: "Không phải anh là hy vọng của giới tu Phật ư? Không phải anh là người có hi vọng phi thăng thành công nhất ư? Vì sao anh lại đến đây, tu vi của anh có bị phế bỏ không?"

"Cho đến bây giờ, anh đều không phải là hi vọng của giới tu Phật." Hàn Dục nói: "Vạn Thiền Tông bọn anh chỉ chú trọng nhân quả, rất nhiều năm trước tôi nợ em một nhân tình, và cuộc đời sau này của anh, mục đích sống cũng chỉ vì cái quả đó thôi."

Ngu Thanh Nhàn ngẩn người. Hàn Dục lại nói: "Chắc là em không nhớ rõ rồi. Khi đó anh tu luyện mấy trăm năm rồi, nhưng đều không thể hiểu thấu một câu khẩu hiệu của Phật, sư phụ nói đó là do anh chưa đủ từng trải, vì thế anh mới đến nhân gian ngộ Phật. Anh che chắn tu vi của mình, trở thành một tăng nhân bình thường nhất."

"Năm đó trong thành xảy ra bệnh dịch, chúng tôi không hề có biện pháp nào cả, mỗi ngày đều có dân chúng c.h.ế.t đi. Ngay lúc chúng tôi tuyệt vọng nhất, em đến, sau đó em đổ nước linh tuyền vào giếng, để dân chúng còn có đường sống, để chúng tôi chờ được đến khi đại phu nghiên cứu được ra phương thuốc trị bệnh."

Ngu Thanh Nhàn đã sớm quên chuyện này rồi, vẻ mặt của cô mờ mịt khiến Hàn Dục bật cười.

"Chắc chắn là em không nhớ rõ. Không sao cả." Thầm thích một người là cảm giác thế nào? Là sẽ luôn dừng chân lại khi nghe được tin tức của cô, là khi vừa nhìn thấy cô đã vô thức biểu hiện ra tất cả những gì mình xuất sắc nhất.

Ngu Thanh Nhàn thích mình, Hàn Dục biết chứ, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén. Anh vẫn luôn cảm thấy tuổi cô vẫn còn nhỏ, tình cảm vẫn chưa ổn định, muốn đợi thêm một thời gian nữa. Ngay trước khi Ngu Thanh Nhàn xảy ra chuyện, anh đã bắt đầu tính đến chuyện hoàn tục rồi, nhưng vẫn chưa thành công thì Ngu Thanh Nhàn đã gặp chuyện không may, lúc đó anh cũng không quan tâm đến thứ gì khác nữa.

Anh cầu xin sư phụ mình, mượn pháp bảo vô giá của tông môn để tìm kiếm linh hồn của Ngu Thanh Nhàn.

Khi gặp được Ngu Thanh Nhàn là lúc anh đã luân hồi tìm kiếm rất nhiều thế giới trong ba nghìn thế giới rồi.

Có thể tìm được cô là may mắn của anh. Cho dù hai thế giới trước anh không có trí nhớ, mà cô cũng không nhận ra anh. Nhưng thế thì đã sao nào? Cuối cùng anh cũng ở bên cô mà.

Bà chủ bưng đồ ăn mà họ gọi lên, bánh xèo vừa giòn xốp vừa mềm mại và đậu phụ non.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 397: Chương 397



Đậu phụ trắng mềm được rưới nước sốt màu nâu lên, trong nước sốt có thịt thái sợi, mộc nhĩ và một loạt các nguyên liệu khác; khiến cho mùi vị thơm nồng, cắn một miếng đậu phụ thấy vừa mềm vừa thơm.

Hai người im lặng ăn sáng. Ăn xong, Hàn Dục thanh toán tiền rồi đưa Ngu Thanh Nhàn về trường học. Đứng ở cửa trường học, Ngu Thanh Nhàn nói với Hàn Dục: "Anh để em suy nghĩ một lát đã."

"Được." Ngu Thanh Nhàn đi rồi, Hàn Dục cũng đi về nhà.

Anh sống trong đại viện dành cho gia đình quân nhân cách trường đại học Yến Kinh không xa.

Khi anh về đến nhà thì thấy ông nội cũng vừa đi tập luyện về. Cha mẹ anh là sĩ quan, họ đang đóng quân ở tỉnh Hà Nam bên kia, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được một lần. Mà năm đó, ông nội anh còn là cựu Hồng quân, bây giờ đã về hưu rồi.

Bà nội anh là người nội trợ, nhưng năm đó bà cũng lãnh đạo những phụ nữ trong thôn làm giày và bánh mì cỡ lớn để ủng hộ quân đội.

"Về rồi à?" Bà nội Hàn hỏi Hàn Dục một câu rồi lại quay đầu tiếp tục xem ti vi.

"Vâng, bà ơi, ông con đâu ạ?"

"Đi câu cá rồi, nói nếu không nhanh lên thì sẽ bị đóng băng mất." Bà nội Hàn nói xong thì đi đến sô pha cầm cái áo len đang đan dở lên để đan tiếp: "Bà nói mà, ông nội con chỉ làm màu thôi, ông ta đi ra ngoài cả ngày cũng không câu được nổi một con cá nữa kìa. Lần trước bị bà nói nhiều quá nên mất mặt, còn đi chợ mua về cơ. Bà nói mà ông ta không chịu thừa nhận, hài c.h.ế.t người."

Từ lúc còn bé cho đến khi lớn như bây giờ, cha mẹ Hàn Dục đều bận công việc, nên anh ta được ông bà nội nuôi lớn, có quan hệ rất thân thiết với hai ông bà. Nghe thấy bà nội nói thế, anh hiểu ý cười cười.

Anh đi đến ngồi xuống sô pha, vừa xem ti vi vừa trò chuyện cùng bà nội. Đây chính là chuyện bình thường trong mấy năm trở lại đây, bà nội Hàn vô cùng hưởng thụ quãng thời gian được ngồi xem ti vi cùng cháu trai.

Hôm nay xem hết một tập, Hàn Dục mới nhắc đến Ngu Thanh Nhàn với bà nội Hàn: "Bà nội, cháu thích một cô gái."

Bà nội Hàn kinh ngạc đến độ làm rơi cả que đan: "Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám tuổi, tên là Ngu Thanh Nhàn, đang học ở đại học Yến Kinh, là sinh viên khoa Y học thực nghiệm."

Bà nội Hàn nhặt que đan lên: "Học khoa Y à, về sau sẽ làm bác sĩ đúng không? Làm bác sĩ cũng tốt, tốt lắm, có thể cứu sống rất nhiều người, là trụ cột của quốc gia."

Chỉ có người sống ở niên đại chiến loạn mới có thể thấu hiểu tầm quan trọng của bác sĩ.

Ba đời nhà bà nội Hàn đều là nông dân, bà cụ không có dòng dõi hiển hách gì cả. Những năm gần đây, bà cụ giới thiệu cho Hàn Dục hai đối tượng, nhưng cũng không thành công.

Bây giờ Hàn Dục tự tìm được cô gái mà mình thích, bà cụ vô cùng vui mừng: "Có thời gian thì dẫn con bé về nhà ăn một bữa cơm. Thịt viên kho tàu bà làm cũng không tệ lắm đâu, đợi con bé đến bà sẽ bộc lộ tài năng để chiêu đãi."

"Được ạ."

Trưa hôm đó ông nội Hàn về đến nhà, ông cụ cầm theo cần câu và cái xô, trong xô thả một con cá chép nặng một hai cân.

Bà nội Hàn hiểu rõ kĩ thuật câu cá của ông cụ nhà mình, cho dù bà có mù thì cũng biết con cá chép này vừa được mua xong.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 398: Chương 398



Trong lúc làm cá, bà nội Hàn lén nói với Hàn Dục: "Hôm nay ông nội con lại đi mua cá rồi, tiền trong quỹ đen của ông ta đều để mua cá cả."

Trong đầu Hàn Dục hiện lên cảnh tượng ông nội mình giấu giấu giếm giếm mấy đồng tiền, kết quả không câu được cá lại phải móc tiền ra để mua thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

Trên căn phòng ở lầu hai, ông nội Hàn đau lòng thả tiền lẻ còn thừa lúc mua cá về, thả vào chỗ ông cụ thường giấu tiền.

Vất vả lắm Hàn Dục mới về nhà một lần, bà cụ Hàn trổ hết tài năng làm không ít món ngon. Trước khi ăn cơm bà cụ còn gắp riêng thức ăn ra một cái cặp lồng, món nào cũng gắp một chút bỏ xếp hết vào cặp lồng. Chờ đến khi ăn xong, bà cụ nói với Hàn Dục: "Bà có để lại cơm trong phòng bếp rồi đó, con mang đến cho cô bé kia một chút đi. Việc học của sinh viên nặng nề lắm, nên để cô bé ăn no."

Hàn Dục ngoan ngoãn xách cặp lồng ra cửa, anh ta đứng dưới lầu kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn chờ cô xuống. Chưa được bao lâu thì Ngu Thanh Nhàn đã xuống đến.

"Bà nội anh bảo mang chút đồ ăn đến cho em nếm thử."

Ngu Thanh Nhàn im lặng hai giây rồi nhận lấy cặp lồng cơm: "Giúp em cảm ơn bà nội nhé." Dừng một chút, cô lại nói: "Chờ hôm nào có thời gian, em sẽ đến chào hỏi bà."

Ngu Thanh Nhàn không ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dục cho nên cô không thấy được ánh mắt Hàn Dục sáng rực lên, cũng không nhìn thấy được nụ cười anh ta vừa để lộ.

"Bà nội anh mà biết chắc sẽ vui lắm."

Ngu Thanh Nhàn ừ một tiếng, cầm cặp lồng đi về kí túc xá. Lúc đi đến tầng hai cô có nhìn xuống xem, thì thấy Hàn Dục vẫn đang đứng tại chỗ. Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt lại: "Anh trai em nói, gần nơi đóng quân của các anh có một rừng phong, vừa đến mùa thu thì lá vàng phủ kín đỉnh núi. Nếu anh rảnh thì dẫn em đi xem nhé?"

Hàn Dục ngẩng đầu lên nói: "Rảnh chứ. Chiều nay anh có thời gian rảnh. Vậy chiều nay anh sẽ đến đón em."

Hàn Dục nói xong thì không cho Ngu Thanh Nhàn có cơ hội từ chối, xoay người chạy đi ngay lập tức.

Nơi đóng quân của Hàn Dục là ở vùng ngoại thành Yến Kinh. Từ trước đến nay nơi này có một danh thắng, danh nhân đến đây du ngoạn làm thơ nhiều vô số kể.

Mà đời sau lại khai phá nơi này ở mức lớn nhất, lúc đó mỗi người đến Yến Kinh du lịch đều phải tới thánh địa này để ghi dấu.

Hàn Dục đã chuẩn bị rất nhiều cho việc đi ngắm lá phong. Anh đến nhà bạn thân mượn máy ảnh, lại tới tòa nhà bách hóa mua ba cuộn phim. Bên cạnh tòa nhà bách hóa có rất nhiều cửa hàng, Hàn Dục và trong tiệm bánh ngọt, mua một phần bánh kem mà anh cho rằng Ngu Thanh Nhàn sẽ thích ăn.

Ra khỏi tiệm bánh ngọt sẽ đi ngang qua tiệm cắt tóc, anh nương theo gương của tiệm cắt tóc tự soi mình, cuối cùng quyết định đi vào cắt tóc.

Rời khỏi tiệm cắt tóc, anh cảm thấy bây giờ mình chính là người đẹp nhất con phố này.

Nhưng vẫn chưa đủ, mặc dù Ngu Thanh Nhàn sẽ bị gương mặt điển trai của anh mê hoặc, nhưng thích nhất là các loại đồ ăn ngon.

Đây là buổi hẹn đầu tiên của hai người từ lúc quen nhau đến giờ, nó có ý nghĩa rất to lớn.

Hàn Dục nhớ chỗ đầu khu Tuyên Vũ mới mở một nhà hàng món Quảng Đông, đồ ăn sáng bên trong có vị rất chính cống. Người đã từng đi qua không có ai là nói không ngon cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 399: Chương 399



Hàn Dục đi xe vào quán ăn Quảng Đông, gọi một phần cánh gà hấp, một phần sườn bò tiêu đen, một phần sủi cảo tôm cùng những món đặc sản của đất Quảng.

Hai giờ chiều anh chạy đến đón Ngu Thanh Nhàn, cô đã chờ sẵn ở cửa.

Ngu Thanh Nhàn cũng rất coi trọng buổi hẹn hò hôm nay, cô thay một chiếc áo len cổ tròn màu trắng, một chiếc váy dài màu khói, bên ngoài mặc áo gió dài màu kaki, tóc không buộc lên, cứ để xõa tự nhiên trên đầu vai.

Không những vậy, cô còn đặc biệt trang điểm.

Trang điểm và không trang điểm thực sự khác biệt quá lớn, lúc cô trang điểm xong ra khỏi ký túc xá, Kim Lệ Quyên trợn mắt hét ầm lên gần hai phút.

Ngồi lên ghế lái phụ của Hàn Dục, Ngu Thanh Nhàn không nói gì, Hàn Dục lại có rất nhiều điều ấp ủ muốn nói với cô.

Anh kể cho Ngu Thanh Nhàn về gia thế của mình, kể những chuyện lý thú từ nhỏ đến lớn của anh, kể về cuộc sống trong quân đội.

Ngu Thanh Nhàn lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu chứng tỏ mình đang nghe.

Đợi Hàn Dục nói xong, Ngu Thanh Nhàn mới hỏi anh:

"Anh vẫn luôn có ký ức à?"

Hàn Dục lắc đầu:

"Ở kiếp đầu tiên anh không hề có ký ức gì, ở kiếp thứ hai trước khi kết hôn với em, anh thường hay nằm mơ thấy một hòa thượng ở cạnh một cô gái, nhưng sau khi cưới em, những giấc mơ này không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến khi qua đời anh mới nhớ lại tất cả. Ở kiếp này vừa ra đời anh đã có ký ức."

Ngu Thanh Nhàn mím môi, hỏi:

"Vì sao anh lại tới?"

Hàn Dục nhìn đường phía trước, cong miệng cười:

"Trước khi em xảy ra chuyện, anh đã bắt đầu chuẩn bị việc sẽ ở cùng em. Sư phụ anh từng khẳng định, cả đời anh đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải trắc trở gì, mà nếu anh muốn tiến thêm một bước thì phải độ kiếp. Lúc kiếp nạn của anh tới, anh lại không muốn độ."

Cuộc sống tu luyện buồn tẻ đến mức nào chứ? Mỗi ngày làm bạn với kinh phật, mở mắt nhắm mắt đều là các loại phật lý, thứ đập vào mắt hôm nay giống hệt hôm qua.

Hàn Dục vốn cho rằng cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt.

Cho đến hôm đó, Ngu Thanh Nhàn xông vào thế giới của anh, trong thế giới của anh ngoại trừ phật pháp phật lý thì thêm một vệt màu hồng. Sư phụ anh nói tình kiếp của anh đã đến, nếu vượt qua kiếp nạn này anh có thể tu thành đại đạo.

Hàn Dục không muốn vượt qua, anh muốn vào hồng trần, nắm lấy tay người, cùng cười ngắm mây bay, cùng tiến cùng lui với cô, cho dù phía trước là núi cao biển lửa, phía sau là vực sâu vạn trượng.

Ngu Thanh Nhàn nghiêng đầu nhìn cửa sổ, trên cửa kính phản chiếu bóng hình Hàn Dục, anh không giống Phật tử kia lắm, Phật tử kia thanh tú hơn một chút, lúc đó hắn mặc áo cà sa, cầm phật châu, trách trời thương dân.

Hôm nay anh mặc quân phục, cử chỉ lời nói đều mang theo mùi khói lửa.

Ngu Thanh Nhàn bỗng mỉm cười, có anh thực ra cũng tốt, ít nhất cô viết mình không tương tư đơn phương, ít nhất cô biết trong thế giới nhỏ xa lạ, cô có một người có thể thật lòng tin tưởng, thật lòng dựa vào.

"Em bị bắt đến "hệ thống pháo hôi phản công", nhiệm vụ chính là giúp đỡ những cô gái pháo hôi có kết cục thê thảm trong truyện, hoàn thành tâm nguyện của họ. Đây là thế giới thứ ba mà em xuyên không đến, sau này có lẽ còn rất nhiều thế giới em phải xuyên không đến, anh cũng muốn đi theo sao?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 400: Chương 400



Phía trước vừa vặn gặp một khúc quanh, Hàn Dục đánh tay lái:

"Chân trời góc bể anh đều đi theo em."

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ, cô khịt mũi một cái:

"Em ngửi thấy mùi thơm của sữa, anh mua bánh ngọt à?"

"Để ở ghế sau đấy, em tự lấy đi."

Ngu Thanh Nhàn cởi dây an toàn, cầm chiếc túi lớn ở phía sau lên, mở ra, lấy ra hai miếng bánh ngọt được gói cẩn thận, cô mở một miếng ra tự ăn trước, một miếng khác đợi Hàn Dục dừng xe rồi mới bảo anh ăn.

Thời đại này bánh ngọt thường làm rất ngọt, Hàn Dục là một người không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhiều kiếp thiếu ăn thiếu mặc đã cho Hàn Dục biết tầm quan trọng của lương thực, bởi vậy cho dù ngọt đến khé cổ anh cũng ăn hết miếng bánh ngọt mà mặt không đổi sắc.

Ngu Thanh Nhàn đã ở bên anh qua ba đời, làm sao còn không biết tính anh? Cô lấy trà hoa quả để ở trong không gian của mình ra, đưa đến trước mặt anh, Hàn Dục tranh thủ uống một hớp.

Nước trà thanh mát lập tức hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, Hàn Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ăn một miếng bánh gatô, uống một chén trà, Ngu Thanh Nhàn ngáp một cái:

"Đêm qua em ngủ không ngon, bây giờ em ngủ bù một giấc, bao giờ tới anh gọi em dậy nhé."

"Được." Hàn Dục vừa dứt lời được một giây, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Ngu Thanh Nhàn.

Ý cười vương trên khóe miệng Hàn Dục không hề biến mất.

Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc vừa sâu vừa thoải mái, sau khi tỉnh lại họ đã đến nơi, cô vẫn còn ngủ trong xe, Hàn Dục đang nói chuyện với một người mặc quân phục ở bên ngoài.

Ngu Thanh Nhàn khẽ xoa mặt một cái, đẩy cửa xe đi xuống, Hàn Dục phát hiện thấy cô trước, đi tới hỏi:

"Tỉnh rồi à, bọn anh làm ồn đến em sao?"

"Không có, em tỉnh rồi." Ngu Thanh Nhàn theo bước Hàn Dục đi đến trước mặt người vừa nói chuyện với anh: "Đây là..."

"Giới thiệu với anh, đây là đối tượng của tôi, Ngu Thanh Nhàn. Đây là trại trưởng của anh, Trương Cương.

Trạm trưởng Trương mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn: "Chào cô."

Ngu Thanh Nhàn cũng mỉm cười đáp lại: "Chào anh."

Trương Cương thấy đối tượng của Hàn Dục đã tỉnh dậy không ở lại thêm nữa:

"Tôi về trước, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, chị dâu cậu hai hôm trước còn nhắc đến cậu đấy."

"Chắc chắn rồi, trạm trưởng đi thong thả."

Trương Cương cầm đồ ra về.

Hàn Dục kéo tay Ngu Thanh Nhàn dẫn cô lên núi:

"Nơi này rất gần nơi đóng quân của bọn anh, cũng rất gần khu nhà ở cho người thân. Theo đường này đi xuống không lâu là đến một khu chợ do thôn dân tự mở. Vừa rồi trại trưởng từ chợ quay về, thấy anh đỗ xe bên đường nên đến nói chuyện với anh mấy câu."

Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến chuyện này lắm, cô lại khá tò mò về khu nhà ở dành cho người thân trong bộ đội:

"Khu nhà dành cho người thân của các anh thế nào, có rộng không, có đông người ở không?"

"Phương diện này của bọn anh cũng có điều kiện, mấy năm trước đã đầy người ở trong khu nhà, toàn là nhà tầng, một tòa nhà có năm tầng, mỗi tầng có bốn gia đình, hiện giờ người đi theo quân ngày càng đông, trong đoàn đang nghiên cứu xây thêm mấy khu nhà ở nữa."

"Đông người thật đấy, hẳn là rất náo nhiệt." Nhiều náo nhiệt chắc chắn cũng nhiều thị phi.
 
Back
Top