Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 260: Chương 260



Bà Trương ở cách vách cũng ra ngoài sân nhổ rau, đứng cách một bức tường nói chuyện phiếm với Tô Nhuyễn: “Tiểu Tô, nhà bên đấy chắc phải tu sửa lại một chút nhỉ?”

Dễ nhận ra bà ấy thật sự cao hứng: “Ở nơi này ngần ấy năm, nhà bên đó cứ như nhà trống vậy, ngay cả ngủ đoàn trưởng Lộc nhà các cháu cũng không về được mấy đêm.”

Bà ấy không nói, Tô Nhuyễn cũng có thể nghĩ ra đức hạnh của Lộc Minh Sâm.

Bà Trương cảm thán: “Quả nhiên cưới vợ rồi có khác, dì chưa từng thấy cậu ấy cãi nhau với người khác như vậy.”

“Tuy rằng ngày thường nhìn cậu ấy luôn lười nhác, nhưng thực tế lại lạnh như băng, không để ý đến ai, cũng chỉ có thằng nhóc khờ khạo đối diện có thể chọc được cậu ấy ra tay.”

Nghĩ tới cái miệng của Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn cảm thấy chắc chắn năng lực của anh ta cũng rất xuất chúng, nếu không sợ là đã bị người ta đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.

Bà Trương chỉ vào hai căn phòng nhỏ phía đông trong sân nhà mình, nói: “Nếu muốn ở lâu dài, cũng bảo đoàn trưởng Lộc nhà cháu dựng thêm hai căn phòng nhỏ, một làm phòng bếp, một làm phòng tắm. Ngoài thị trường có bán loại téc nước màu đen đấy, cũng không đắt lắm, trữ nước gác trên mái nhà là có thể tắm rửa, rất tiện.”

“Trong sân cũng có chút đất trống, trồng thêm ít rau là đủ hai người các cháu ăn rồi.”

Nghe bà ấy quy hoạch đâu ra đấy, Tô Nhuyễn lại không gật đầu, chỉ cười nói: “Đợi đoàn trưởng Lộc về, cháu sẽ thương lượng với anh ấy.”

Đại học Quốc Phòng cũng gần bên này, Lộc Minh Sâm học nghiên cứu sinh, cuối tuần về bên này càng tiện hơn, nhưng Tô Nhuyễn lại chưa chuẩn bị kế hoạch tùy quân, ban đầu trạng thái lý tưởng nhất mà cô muốn thật ra là thân ai nấy lo.

Hiện tại, cô chưa hề có ý định thay đổi mục tiêu.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng động lớn truyền đến từ căn nhà bên phải.

Tô Nhuyễn hoảng sợ, quay đầu lại, lập tức trông thấy một cô gái khoảng ba mươi tuổi, tức giận thở phì phì đóng cửa thật mạnh, khuôn mặt phẫn nộ, ngay cả động tác rửa rau cũng mang theo oán khí, nhìn qua không phải người thân thiện.

Bà Trương thở dài nói với Tô Nhuyễn: “Đó là cô giáo Hàn nhà đoàn trưởng Dư, ngày thường làm người rất không tồi, chỉ là tính tình như con gái mười tám, suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cáu giận với đoàn trưởng Dư.”

Khi bà ấy đang nói chuyện, Tô Nhuyễn lại trông thấy một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi theo ra ngoài, đối phương đi đến bên người cô giáo Hàn, bất đắc dĩ nói: “Em lại làm sao vậy? Anh cũng không biết vừa rồi anh nói gì sai khiến em tức giận.”

Cô giáo Hàn tức giận vặt lá cải, không thèm để ý tới đối phương, thấy anh ta đến gần, còn nổi giận như nổ thùng thuốc súng: “Đừng lượn lờ trước mặt tôi, tôi già rồi, không tươi mới như người ta, đi tìm Tiểu Vũ của anh đi!”

Đoàn trưởng Dư không hiểu ra sao: “Chuyện này liên quan gì tới Tiểu Vũ? Anh nói cho em biết, em không thể bôi nhọ anh như vậy, đây là vấn đề tác phong đó, anh chỉ quen biết cô ấy mới nói hai câu mà thôi.”

Tô Nhuyễn nhìn hai người kia, vốn dĩ khuôn mặt của cô giáo Hàn đã không thân thiện, lúc này vì tức giận đã trở nên vặn vẹo, đoàn trưởng Dư cảm thấy thật sự nói không thông cũng tức giận, cuối cùng hai người đều mặt nặng mày nhẹ về phòng.

Vân Chi

Bà Trương cũng không biết nên nói thế nào: “Trong quân doanh ít con gái, các cô gái trong đoàn văn công lại xinh đẹp, mỗi lần tới, đừng nói đám đàn ông, ngay cả dì cũng không nhịn được đi xem vài lần.”

“Cô giáo Hàn này… Chỉ là quá để ý, lần nào cũng nổi cơn ghen, cả tháng đều không ngừng nghỉ lấy một lần.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Đoàn văn công thường xuyên tới ạ?”

Bà Trương gật đầu: “Cũng bình thường, biểu diễn cỡ lớn thì một năm hai lần, đoàn đội nhỏ thì hai ba tháng diễn một lần.”

Tô Nhuyễn:……

Vậy chẳng phải một năm có một nửa thời gian là cô giáo Hàn kia cãi nhau với đoàn trưởng Dư sao?

Bà Trương cũng không hiểu nổi: “Cháu nói xem, cãi nhau khiến người nhà không vui, bản thân cũng không vui, cả ngày mặt ủ mày ê, được cái gì?”

Chỉ là tình yêu làm mờ lý trí mà thôi, chẳng lẽ bản thân cô giáo Hàn không biết làm vậy là không tốt?

Nhưng ai bảo cô ấy yêu đoàn trưởng Dư chứ. Bởi vì yêu nên mới ôm chờ mong, khát vọng đối phương hiểu mình, nuông chiều bao dung mình vô điều kiện, một khi đối phương không làm được, sẽ mất lý trí tra tấn đối phương, cũng tra tấn bản thân.

Cho nên, thà ôm thái độ hợp tác sống chung, giống như cô có thể bao dung, nhân nhượng Lộc Minh Sâm, vì cô coi anh là bạn, là người thân, không can thiệp quá nhiều vào quyết định của đối phương, cũng không phụng hiến quá nhiều, như vậy ngược lại càng dễ hòa thuận yên ấm.

Nếu là người yêu, tạm thời không nói đến việc khác, chỉ nói riêng việc anh không từ mà biệt thôi, chắc chắn Tô Nhuyễn đã kéo anh vào sổ đen rồi, cũng không thèm nói với anh một lời, hung hăng xả giận lên người anh một trận mới thôi.

Nhưng ngẫm lại, làm vậy hại người mà chẳng ích ta, được cái gì?

Thà như hiện tại còn hơn, hai người thấu hiểu bao dung nhau, cô không ôm chờ mong với anh, anh cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô.

Đợi khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm hoàn toàn hóa giải, cô có thể yên tâm đi làm việc của mình, sau này có việc gì thì hỗ trợ nhau, không có việc gì thì không tới quấy rầy.

Nếu một ngày nào đó anh có người mình thích, cô sẽ buông tay…

Tóm lại, cô sẽ không bao giờ biến thành loại người như mình trước kia, đến bản thân cũng chán ghét, cô phải làm một cô gái xinh đẹp, rộng lượng tiêu sái, có cuộc sống xuất sắc.

Khi Lộc Minh Sâm mua cơm về, vừa đẩy cửa phòng ra đã đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tô Nhuyễn, anh cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Làm sao cái gì?”

“Nhìn em có vẻ không vui lắm?” Như muốn đánh anh một trận.

“Không vui chỗ nào?” Tô Nhuyễn nhận lấy hộp cơm: “Em rất vui mà.”

Lộc Minh Sâm nghĩ một chút, lại nói: “Em đừng nghe thằng nhãi Lục Thần Minh kia nói bậy, một năm đoàn văn công không tới được một lần, sao có thể có cô gái…”

Tô Nhuyễn trực tiếp cầm bánh bao cắn một ngụm, híp mắt nói: “A, một năm người ta tới mấy lần cũng biết rõ, ngóng trông à?”

Lộc Minh Sâm:???
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 261: Chương 261



Sau khi ý thức được mình vừa nói gì, Tô Nhuyễn không khỏi che lại mặt.

Lộc Minh Sâm cẩn thận nhìn cô: “Mấy năm tới chúng ta đều về tỉnh Đông Lâm ăn tết, chắc là không thấy được đoàn văn công.”

Tô Nhuyễn nhìn anh như vậy, lại mềm lòng: “Biết rồi, ăn cơm đi, mấy ngày này tính tình em hơi kỳ quái, anh đừng quá để ý.”

Tuy rằng cô nói như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn xuống bếp pha cho cô một ly nước gừng ngọt: “Lát nữa anh phải tới bộ đội một chuyến, hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, trưa anh sẽ bảo người mua cơm mang về cho em.”

“Biết rồi.”

Nhìn Lộc Minh Sâm không yên tâm, Tô Nhuyễn nghĩ thầm, quả nhiên không thể như vậy, nhìn xem bản thân khó chịu còn chưa tính, ngay cả Lộc Minh Sâm cũng cẩn thận lo lắng, đều không thoải mái.

Lộc Minh Sâm có làm sai gì đâu? Chỉ vì anh quá đẹp trai mới hút đào hoa mà thôi. Tô Nhuyễn bình tĩnh uống một ngụm nước gừng ngọt, sau này đều không liên quan đến cô.

Giữa trưa cơm nước xong, Bùi Trí Minh đến đón Tô Nhuyễn tới tòa nhà văn phòng. Anh ta đắc ý tranh công với chính ủy Vương: “Cháu đã nói rồi mà, chắc chắn chị dâu có thể mang lão đại về! Ngài xem, không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Chính ủy Vương nhìn Tô Nhuyễn, ánh mắt vô cùng từ ái: “ Bác sĩ Ôn nói, đây là dấu hiệu vô cùng tốt.”

“Bác sĩ Ôn?”

“Ừ.” Chính ủy Vương nói: “Lần này chúng tôi đã mời đến một bác sĩ tâm lý rất lợi hại, chuyên môn hóa giải khúc mắc trong lòng người bệnh.”

Ông ấy lẩm bẩm: “Đúng là lợi hại thật, bây giờ còn có bác sĩ chuyên môn chữa trị cho người hay miên man suy nghĩ...”

Tô Nhuyễn bật cười, chính ủy Vương nói tiếp: “Chúng tôi cũng hết cách rồi, vốn đang sợ không bắt được thằng nhóc Lộc Minh Sâm kia, may mà có cháu.”

Tô Nhuyễn bảo Lộc Minh Sâm dẫn cô theo, về bộ đội, đương nhiên không phải vì làm sáng tỏ tin đồn gì đó, dù sao cô cũng không định tùy quân, người nơi này nhìn cô thế nào liên quan gì đến cô?

Mục đích chủ yếu cô dẫn anh về, là muốn Lộc Minh Sâm tiếp thu trị liệu tâm lý. Có điều chính ủy Vương sợ Lộc Minh Sâm biết sẽ kháng cự, dù sao từ trước đến nay người nọ luôn phong bế cảm xúc của mình, vừa có thể đánh còn có thể chạy, ông ấy sợ bác sĩ tâm lý không có cách nào, mới bảo Tô Nhuyễn nghĩ biện pháp đưa người về.

Nhưng mà không ngờ lại đơn giản như vậy, chính ủy Vương rất vui mừng: “Thằng điên Lộc kia cưới cháu, thật sự cưới đúng người rồi.”

Bùi Trí Minh bĩu môi: “Chính ủy, ngài nên nói lời này với Lục Thần Minh mới đúng, hôm nay cháu nghe được anh ta nói cái gì mà lão đại chúng cháu sợ mất mặt, cố ý tìm chị dâu tới diễn trò.”

“Cháu thấy, vì anh ta sợ y tá Mễ không bằng chị dâu chúng cháu, mới cố ý nói hươu nói vượn như vậy. Chính ủy Vương, ngài phải làm chứng cho lão đại và chị dâu chúng cháu, cho anh ta tức chết!”

Chính ủy Vương bật cười: “Chuyện trẻ con các cậu, tôi không thèm quan tâm.”

Ông ấy quay sang Tô Nhuyễn, nói: “Thằng nhóc Lục Thần Minh kia có nói gì, cháu cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”

“Thật ra con người cậu ta không xấu, bác sĩ Ôn lần này, là do cậu ta nghe chị họ mình nhắc đến, sau đó mới trăm phương nghìn kế hỏi thăm mời về.”

“Tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ như cậu ta luôn đối đầu với Minh Sâm, nhưng thực tế lại coi Minh Sâm là mục tiêu.”

Bùi Trí Minh hơi bất ngờ: “Thật sự do anh ta mời đến?”

Tô Nhuyễn lại không bất ngờ lắm, dù sao đời trước vị sư trưởng Lục kia vẫn luôn tự cho mình là bạn tri kỷ của Lộc Minh Sâm mà.

Cô chỉ thở dài: “Con người khá tốt, đáng tiếc cái miệng quá thèm đòn.”Chính ủy Vương và Bùi Trí Minh nghiền ngẫm lời này, phát hiện ra nó vô cùng khớp với Lục Thần Minh. Bùi Trí Minh xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, hiển nhiên định dùng lời này trước mặt đối phương.

“Sáng nay bác sĩ Ôn đã nói chuyện với Minh Sâm cả buổi sáng, lát nữa muốn tâm sự với cháu, nhìn xem sau này nên chữa trị tật xấu ấy thế nào.”

Tất nhiên là Tô Nhuyễn không từ chối rồi.

Bình thường chữa trị về tâm lý đều cần người nhà và bạn bè phối hợp.

Bác sĩ Ôn là thanh niên khoảng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhập gia tùy tục cũng mặc một bộ thường phục mùa hè, trên mặt mang cặp kính tơ vàng, khí chất nho nhã, khi nói chuyện giọng điệu rất ôn hòa, khiến người ta vô thức thả lỏng.

Chính ủy Vương cố ý dành một phòng riêng cho hai người nói chuyện, đầu tiên bác sĩ Ôn hỏi thăm Tô Nhuyễn một vài thói quen làm việc và biểu hiện thường ngày của Lộc Minh Sâm, cùng chuyện nhà họ Lộc, cuối cùng mới phân tích.

“Từ sáu đến mười tám tuổi, chính là tuổi tạo nên nhân sinh quan và thế giới quan của một người, nhưng mà chắc hẳn quanh cậu ấy đều là tiếng chửi bới và nguyền rủa của người nhà họ Lộc.”

“Từ phong cách làm việc của bọn họ, có thể phỏng đoán. Trong mắt người nhà họ Lộc, Lộc Minh Sâm làm gì cũng là sai, càng khỏi nói đến lỗi lầm thật, có lẽ chỉ là sai lầm nho nhỏ mà mọi đứa trẻ đều mắc phải, nhưng qua miệng bọn họ đều bị khuếch đại thành tội ác ngập trời.”

“Người sống lâu trong hoàn cảnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh ra suy nghĩ bản thân không xứng được sống trên thế giới này, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ấy chán đời.”

“Nói thật, nếu là người bình thường có lẽ đã sa đọa từ lâu hoặc đã đứng ở mặt trái của xã hội rồi, nhưng Lộc Minh Sâm có ý chí phí thường khiến người ta bội phục, có lẽ là dựa vào một chút ký ức cha mẹ lưu lại khi còn nhỏ, giúp cậu ấy có thể chống đỡ được tới hiện tại.”

“Có điều, ký ức ấy cũng khiến cậu ta đối xử với bản thân vô cùng khắc nghiệt.”

“Chỉ cần là người đều từng có sai lầm, kể cả sau này khi chúng ta lớn lên cũng sẽ phạm phải sai lầm, có khi còn là sai lầm lớn, nhưng bản thân mỗi người đều có năng lực tự mình hóa giải, tự tô vẽ cho đẹp theo bản năng, hoặc trốn tránh trách nhiệm, hoặc dùng một lý do không hề logic để hợp lý hóa tất cả, cuối cùng tự nói với bản thân, thật ra cũng không phải lỗi lầm gì lớn, thật ra vẫn ổn… Mỗi người đều sẽ tự mình điều tiết như vậy.”

“Nhưng Lộc Minh Sâm thì không, bởi vì người nhà họ Lộc, với cậu ấy mà nói, sai lầm nhỏ đều sẽ bị phóng đại, khiến cậu ấy cảm thấy như mình vừa làm ra tội ác tày trời, thời gian trôi qua sẽ phá hủy tinh thần và lòng tin của cậu ấy, bởi vậy một chút sai lầm cũng dễ dàng khiến cảm xúc của cậu ấy hạ xuống.”

“Hơn nữa với những thứ tốt đẹp, khiến người ta hạnh phúc, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là bài xích và rời xa, cảm thấy mình không xứng có được, sớm hay muộn sẽ bị hủy diệt.”

Tô Nhuyễn xoa tay, thật sự hận không thể g.i.ế.c hết đám người nhà họ Lộc.

Bác sĩ Ôn nhìn cô cười nói: “Cũng may cậu ấy lựa chọn cái nghề quân nhân này, may mắn cậu ấy vô cùng ưu tú, công huân sẽ mang đến tự tin cho cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa, bản thân nó cũng là một quá trình chữa khỏi.”

“Có điều quan trọng nhất vẫn là cô.”

Bác sĩ Ôn cười nói: “Nghe chính ủy Vương miêu tả bệnh trạng của cậu ấy, sau khi kết hôn với cô, tình hình đã khá hơn rất nhiều.”

“Sáng nay tôi đã trò chuyện với cậu ấy, dưới tình huống bình thường, cảm xúc tự ghét của cậu ấy đã không còn nghiêm trọng, chắc hẳn đều là công lao của cô.”

Vân Chi

“Cậu ấy đã bằng lòng nghe cô phân tích và giải thích, cũng thử thay đổi, sau này sẽ dần dần học được cách tự khuyên bản thân.”

Tô Nhuyễn:… Biện pháp càn quấy, cưỡng từ đoạt lý của cô?

“Cũng đã bằng lòng nếm thử một vài món ngon, nhắc đến đồ ăn có thể nói ra hương vị cụ thể, đây đều là biểu hiện cậu ấy đã bắt đầu mở lòng tiếp thu những thứ tốt đẹp, tuy rằng tạm thời đều là bị động.”

Tô Nhuyễn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Cho nên về sau chúng tôi nên phối hợp với ngài thế nào để trị liệu cho anh ấy?”

Bác sĩ Ôn cười ha hả nói: “Biện pháp của cô vô cùng tốt, cứ tiếp tục là được.”

Quả nhiên, cho nên anh gọi tôi tới đây để nói chuyện phiếm à?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 262: Chương 262



Hình như đoán ra được suy nghĩ của Tô Nhuyễn, bác sĩ Ôn cười rộ lên: “Yêu là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa khỏi tất cả tổn thương tâm lý, Lộc Minh Sâm rất may mắn khi tìm được người có thể bao dung cậu ấy.”

Tô Nhuyễn càng nghe càng nghi ngờ đối phương là kẻ lừa đảo.

Trước khi đi, bác sĩ Ôn nói thêm: “Cô Tô cũng là người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, có điều tôi thấy khúc mắc trong lòng cô cũng không ít hơn Lộc Minh Sâm.”

Tô Nhuyễn vô cùng tích cực hỏi: “Vậy ngài có thể nhìn ra được là gì sao? Có thể chữa khỏi không?”

Bác sĩ Ôn cười ha ha: “Đợi cô trị khỏi cho Lộc Minh Sâm, cậu ấy cũng sẽ chữa khỏi cho cô.”

Tô Nhuyễn:……

Chắc chắn là kẻ lừa đảo! Nghĩ đến Lục Thần Minh khờ khạo kia, anh ta có thể tìm được người đáng tin mới là lạ!

Bác sĩ Ôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nói: “Có điều tốt xấu gì chúng ta cũng tâm sự một lần, không làm gì hình như không tốt lắm.”

“Lát nữa có cần tôi phối hợp một chút không?”

Tô Nhuyễn đang nghi hoặc, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngooài truyền đến, sau đó cửa phòng bị gõ vang.

Tô Nhuyễn nhìn khuôn mặt đột nhiên lộ vẻ thâm tình của bác sĩ Ôn, thầm nghĩ: Kỹ thuật diễn tốt thật.

“Mời vào.”

Quả nhiên, người đẩy cửa vào là Lộc Minh Sâm, nhìn thấy bác sĩ Ôn, anh hơi sửng sốt: “Bác sĩ Ôn, sao anh cũng ở chỗ này?”

Bác sĩ Ôn cười nói: “Tới tìm chính ủy của các cậu, đúng lúc cô Tô cũng ở đây, chính ủy các cậu có việc bận, hai chúng tôi ngồi luôn ở đây tâm sự.”

Lộc Minh Sâm không hề nghĩ nhiều, nói với Tô Nhuyễn: “Nếu chính ủy không có việc gì, chúng ta về nhà đi.”

Tô Nhuyễn gật đầu, vừa mới đứng dậy, lại nghe thấy bác sĩ Ôn mở miệng: “Tôi đoán hôn nhân giữa hai người không phải sự thật đúng không?”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hẹn mà cùng trợn tròn mắt.

Bác sĩ Ôn nhìn biểu cảm trên mặt hai người, cười nói: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

“Là hợp tác cho đến khi một bên tìm được người mình thích à? Hay là hợp đồng sau khi giải quyết xong phiền toái sẽ tách ra?”

Thấy Lộc Minh Sâm cảnh giác, bác sĩ Ôn cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu.”

Nói xong anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Tôi chỉ muốn biết, thời gian hợp tác của hai người là bao lâu? Tôi muốn theo đuổi cô Tô, có được không?”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm theo bản năng.Lộc Minh Sâm lại trực tiếp đi tới chắn trước người Tô Nhuyễn, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào bác sĩ Ôn, nói: “Tôi nhớ rõ anh vừa nói, đây là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.”

“Đúng vậy,” bác sĩ Ôn bật cười: “Ngay lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết cậu là người quang minh lỗi lại, chắc chắn sẽ nghiêm túc làm theo hợp đồng.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Không thể.”

Bác sĩ Ôn nói: “Vì sao không thể? Hơn nữa tôi chỉ nói là theo đuổi, nếu sau này không thích hợp còn có thể chia tay.”

Vân Chi

Mắt phượng của Lộc Minh Sâm đột nhiên trở nên sắc bén, anh trầm giọng nói: “Anh coi cô ấy là cái gì?”

Bác sĩ Ôn đáp trả: “Đương nhiên là một cô gái xinh đẹp ưu tú, xứng đáng theo đuổi rồi.”

Anh ta tự giới thiệu: “Tôi du học bên Pháp ba năm, nghê nghiệp là bác sĩ, trong nhà có chút tài sản, bản thân cũng không có bất kỳ tật xấu nào, tự nhận thấy có đủ tư cách theo đuổi cô Tô.”

Lộc Minh Sâm mím môi, ngẫm nghĩ: “Anh quá lớn tuổi.”

Bác sĩ Ôn sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Lộc Minh Sâm sẽ nói ra lý do này. Anh ta không nhịn được bật cười: “Đoàn trưởng Lộc, có lẽ cậu không biết, đàn ông lớn tuổi càng biết bao dung, cô Tô còn trẻ như vậy, nên được yêu thương nuông chiều mới đúng.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Lộc Minh Sâm vô cùng khó chịu, trực tiếp kéo Tô Nhuyễn ra ngoài: “Tôi không đồng ý, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Bác sĩ Ôn truy vấn: “Đoàn trưởng Lộc, anh lấy thân phận gì ngăn cản?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng, không nói gì, kéo Tô Nhuyễn đi nhanh hơn.

Tô Nhuyễn nhìn anh tức giận thở phì phì, khóe miệng vô thức cong lên.

Sau khi xuống lầu, tới nơi yên tĩnh rồi, Lộc Minh Sâm mới buông tay Tô Nhuyễn ra: “Em muốn tìm bạn trai cũng được, nhưng người kia thì không.”

Sắc mặt Tô Nhuyễn đã trở lại bình thường, cô nheo mắt nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Lộc Minh Sâm cho rằng cô không vui vì mình can thiệp vào chuyện của cô, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau vẫn kiên trì nói: “Người kia tuyệt đối không được, tuy rằng nhìn có vẻ không tồi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt con gái nhà người ta đã nói theo đuổi gì đó, có thể thấy không đáng tin cậy. Du học về không phải cái gì cũng tốt, nghe nói nước ngoài rất cởi mở, người cũng tùy tiện.”

Tô Nhuyễn thờ ơ hỏi lại: “Cho nên, ngoài anh ta ra, ai cũng được?”

Lộc Minh Sâm yên lặng một lát, mí mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Người tốt mới được.”

“Tuy rằng trong hợp đồng có gì, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, nhưng tốt xấu gì hai ta cũng là bạn…” Hình như câu sau anh không nói được nữa.

Tô Nhuyễn bị chọc giận: “Vậy có phải em nên cảm ơn anh đã trấn cửa ai cho em không?”

Lộc Minh Sâm không nói lời nào, nhưng dáng vẻ vẫn rất kiên trì.

Tô Nhuyễn vô cùng muốn đá cho anh một phát, đáng tiếc không có danh phận.

Cho nên mới nói, yêu đương cái gì, chưa yêu đã chọc người ta tức c.h.ế.t rồi!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 263: Chương 263



Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, nói với bản thân: Đừng tức giận, đừng tức giận, Lộc Minh Sâm chỉ là đối tượng hợp tác, cũng coi cô là bạn tốt mới có trách nhiệm như vậy, người ta cũng chỉ tốt bụng.

Hơn nữa không phải vừa rồi bác sĩ Ôn cũng nói, Lộc Minh Sâm sẽ đẩy mọi thứ tốt đẹp có thể mang đến hạnh phúc ra xa theo bản năng sao? Không phải cô cũng hiểu rất rõ, từ trước tới nay anh ấy chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn à?

Hiện giờ người ta chỉ thể hiện thái độ, cô nên ngoan ngoãn phối hợp mới đúng.

Vân Chi

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, mặc niệm hai câu “Nam mô a di đà phật” để bình phục cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu cười, nói với Lộc Minh Sâm: “Anh nói rất đúng, với giao tình giữa hai ta, đổi lại là em, em cũng không nỡ nhìn anh gửi gắm sai người.”

“Tháng chín tới trường học sẽ khai giảng, trong trường đại học chắc chắn có rất nhiều nam sinh ưu tú, đến lúc đó phải làm phiền anh rồi!”

Dứt lời cô đi thẳng về nhà.

Lộc Minh Sâm nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của cô, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tức vừa giận, lầm bầm một câu, năm trước không phải vì không muốn kết hôn cô ấy mới ký hợp đồng với mình à? Sao chưa tới một năm đã thay đổi rồi?

Nhưng anh lại quên mất, không phải năm trước khi ký hợp đồng anh cũng chỉ coi chuyện này như trò đùa, định đợi sau khi giúp cô thoát khỏi nhà họ Tô sẽ tách ra sao?

Trước hàng hiên, Hoàng Hải Uy trơ mắt nhìn hai người một trước một sau rời đi, dường như không hề trông thấy anh ta.

Hách Đán ở bên cạnh nói: “Đó là chị dâu trong truyền thuyết à? Quả nhiên đẹp thật đấy, y tá Mễ cũng không so được, tôi thấy khả năng đoàn trưởng Tiểu Lục cách vách lại sắp xù lông rồi.”

“Ơ, mà không phải lão đại bảo cậu đứng đây chờ, nói muốn đưa chị dâu về à? Sao lại đi luôn rồi?”

Cho nên Hoàng Hải Uy mới cảm thấy nghi hoặc: “Nơi này không gần khu tập thể đâu, bọn họ định đi bộ về à?”

Hoàng Hải Uy không hiểu ra sau, hình như Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng không ý thức được bản thân đang làm gì, đã lập tức ra ngoài rồi,

Khi hai người đi đến một khu nhà nào đó, mơ hồ nghe được tiếng cười đùa hi hi ha ha của một đám người trẻ tuổi, ngay sau đó có mấy cô gái đùa giỡn lao ra từ hàng hiên, một cô trong số đó chạy giật lùi, không cẩn thận vấp ngã, mấy người khác vội vàng chạy tới đỡ, cả đám người cứ như vậy lao thẳng về phía Tô Nhuyễn.

Có điều còn cách một khoảng nữa mới chạm vào cô. Tô Nhuyễn đang định nghiêng người né tránh, cánh tay đã bị giữ chặt, ngay sau đó cả người bị kéo mạnh về phía sau, trực tiếp ngã vào lòng n.g.ự.c ai kia.

Giọng Lộc Minh Sâm truyền đến từ đỉnh đầu: “Cẩn thận chút.”

Tô Nhuyễn ôm lấy eo anh theo bản năng, ngẩng đầu, giọng đầy bất đắc dĩ: “Khoảng cách xa như vậy, em vẫn có thể tự né tránh.” Cô còn chưa đến mức vô dụng như vậy có được không?

Lộc Minh Sâm mím môi không nói gì, đỡ bả vai để cô đứng vững.

Tô Nhuyễn tò mò nhìn đám con gái trước mặt, chờ bọn họ đi qua, không ngờ bọn họ lại đồng loạt xoay người chào hỏi Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc.” Biểu cảm đều vô cùng cao hứng.

Một cô gái diện mạo xinh đẹp đáng yêu trong số đó còn không giấu nổi vui mừng: “Đoàn trưởng Lộc!”

Cô gái nhỏ kia dáng người yểu điệu, chắc vì thường xuyên khiêu vũ, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất kiêu sa, trước n.g.ự.c còn ôm một quyển sách, đôi mắt nai sáng lấp lánh lánh nhìn Lộc Minh Sâm, e lệ ngượng ngùng nói: “Không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này.”

Mấy cô gái phía sau đều xô đẩy cô ấy tiến về phía trước, như để cổ vũ. Một cô gái trong đó còn cười hì hì, nói: “Nguyễn Linh nhà chúng tôi vừa nói muốn đi thăm đoàn trưởng Lộc, không ngờ vừa dứt lời đã gặp được, chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?”

Mấy cô gái khác thì làm mặt quỷ, ồn ào trêu chọc.

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái theo bản năng, ho khan một tiếng, giọng điệu xa cách: “Khách sáo rồi, đều đi thôi.”

Hiển nhiên Nguyễn Linh kia không cam tâm rời đi như vậy, cô ấy nghiêng đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, còn để ý cả bàn tay rắn chắc đang đặt trên vai cô, mím môi ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá, có phải dọa cô rồi không?”

“Thật ra chúng tôi vẫn nhìn đường, cách xa như vậy, sẽ không chạm vào cô.”

Không cần cô ấy ám chỉ Tô Nhuyễn cũng hiểu được, nếu không phải đầu sỏ gây tội chính là Lộc Minh Sâm, vừa rồi khoảng cách xa như vậy, hành vi ngã vào lòng anh ấy, dù ai nhìn thấy cũng sẽ nói cô là một đáo bạch liên hoa tâm cơ.

Cô gái vừa hát đệm cho Nguyễn Linh, lầm bầm khinh bỉ: “Tôi thấy cô ta cố ý thì có.”

Nguyễn Linh quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sẵng giọng: “Tiểu Vũ, đừng nói bậy.”

Nói xong muốn bước đến kéo tay Tô Nhuyễn: “Ngại quá, cho tôi xin lỗi nhé.”

Cô gái trẻ này… Công lực vẫn chưa đủ thâm hậu, tuy rằng miệng nói xin lỗi cô, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lộc Minh Sâm
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 264: Chương 264



Lộc Minh Sâm quét mắt nhìn qua cô gái tên Tiểu Vũ kia một cái, vươn tay ngăn cản Nguyễn Linh đang định tới gần, lại lần nữa mở miệng: “Chỗ này không còn việc gì nữa, các cô bận việc của các cô đi.”

Dứt lời anh ôm lấy bả vai Tô Nhuyễn, kéo cô đi về phía trước, Tô Nhuyễn muốn tránh cũng không tránh được.

Nguyễn Linh sửng sốt, mấy cô gái còn lại cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Lộc Minh Sâm anh đều lạnh lùng hờ hững, bọn họ cũng quen rồi, dù sao tính cách anh là vậy. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, anh ấy đối xử với cô gái kia rất khác.

Vân Chi

Trong lòng Nguyễn Linh lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ, là một cô gái dám yêu dám hận, cô ấy lập tức đuổi theo, dang hai tay ra, chắn trước mặt hai người.

Ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, hỏi thẳng: “Đoàn trưởng Lộc, vị này là ai?” Cảm xúc chưa khống chế tốt, giọng nói mang theo vẻ chất vấn.

Tô Nhuyễn rất hứng thú nhìn cô ấy, chờ Lộc Minh Sâm mở miệng, kết quả lại không nghe thấy động tĩnh gì, cô ngẩng đầu lên lại thấy anh ấy cũng đang nhìn mình, như chờ cô xử lý.

Tuy rằng dựa theo hợp đồng và thói quen trước kia, việc này đúng là nên do Tô Nhuyễn xử lý, có điều Lộc Minh Sâm đã chuẩn bị tìm bạn trai cho cô rồi, vậy cô cũng không cản đào hoa của Lộc Minh Sâm nữa.

Vì thế Tô Nhuyễn chỉ cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Linh, không nói lời nào.

Nhìn nụ cười quen thuộc mình vừa trông thấy buổi sáng, Lộc Minh Sâm lập tức rùng mình, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Cô là ai thế? Có chuyện gì sao?”

Nguyễn Linh trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Đoàn trưởng Lộc?! Sao phải tuyệt tình như vậy? Năm kia anh từng tặng hoa cho em đó.”

Tô Nhuyễn nghe vậy, nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Chưa từng tặng, là đại biểu trung đoàn tặng cho đoàn văn công.”

Tô Nhuyễn nheo mắt lại: “Nhớ rõ như vậy, xem ra đúng là từng tặng nhỉ, sao phải giả vờ không quen con gái người ta thế?”

Lộc Minh Sâm nói: “Thật sự không nhớ.”

Hai mắt Nguyễn Linh đã đỏ lên: “Đooàn trưởng Lộc!”

Sau đó cô ta lại nhìn sang Tô Nhuyễn, hỏi lại: “Cô là ai? Vì sao lại can thiệp vào chuyện của đoàn trưởng Lộc?”

Lộc Minh Sâm đang định trả lời, Tô Nhuyễn đã cười tủm tỉm nói trước: “Tôi là em gái anh ấy.”

Lộc Minh Sâm khiếp sợ nhìn cô.

Nguyễn Linh cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt khẽ thả lỏng, giọng nói cũng hiền hòa hơn trước: “Chào chị, em là Nguyễn Linh thuộc đoàn văn công.”

Tô Nhuyễn:……

Cô cảm thấy đóa đào hoa này của Lộc Minh Sâm không được, nên đổi người khác, vì thế mặt không biểu cảm bổ sung: “Em gái yêu.”

Nguyễn Linh sửng sốt: “Em gái ruột?”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Y- Ê - U, cong lưỡi, y ê u, yêu.”

Nguyễn Linh bật thốt lên: “Cô nói bậy, đoàn trưởng Lộc vừa ly hôn.”

Lộc Minh Sâm chỉ cảm thấy đau đầu: “Ai nói thế, tôi chưa ly hôn, cô ấy chính là vợ tôi, cô mau đi làm việc của mình đi.”

Nguyễn Linh lại không buông tay, vẫn muốn níu giữ: “Đoàn trưởng Lộc, có phải anh đang trách em không? Trách em không đến thăm anh lúc anh bị thương?”

“Em cũng tự trách bản thân, trách em cách xa như vậy không có cách nào kịp thời tới bên anh, để anh một mình đối mặt với thống khổ như vậy.”

Cô ta khổ sở nói: “Nhưng anh phải tin, em chưa từng có ý nghĩ từ bỏ anh.”

“Lúc ấy, chúng em vừa đến biên cương, vừa bắt đầu nhiệm vụ an ủi chiến sĩ biên phòng. Khi nhận được tin tức đã là một tháng sau đó, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ trở về cũng đã qua nửa năm, vừa về em đã lập tức tới bệnh viện tìm anh, nhưng lại nhận được tin anh đã rời bộ đội, anh không biết lòng em thống khổ thế nào đâu.”

Giọng nói và biểu cảm ấy, không hiểu sao Tô Nhuyễn cảm thấy rất quen.

Sau đó cô lại nghe thấy đối phương nói tiếp: “Em không giống y tá Mễ.”

Hốc mắt cô ta đỏ bừng, thâm tình nhìn Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, em thích anh, cho dù cả thế giới vứt bỏ anh, em vẫn thích. Cho dù anh muốn vứt bỏ cả thế giới, em vẫn muốn theo anh.”

Tô Nhuyễn nổi cả da gà, ánh mắt rơi xuống bìa quyển sách trong tay đối phương, cô không có ấn tượng gì với cái tên trên bìa sách, nhưng tên tác giả là “Quỳnh Dao” cô lại quá quen thuộc.

Tô Nhuyễn lập tức cảm thấy khả năng phiền toái lớn rồi, một câu đã kết hôn có lẽ có thể đuổi những người khác, nhưng mà má Quỳnh Dao chính là người phản đối ép duyên, mang tư tưởng tình yêu chân chính có thể vượt mọi rào cản, cuối thập niên 90 đầu thế kỷ hai mươi, có rất nhiều cô gái fan “Quỳnh Dao” căn bản không để bụng chuyện có gia đình hay chưa, dùng danh nghĩa tình yêu chân chính chỉ cầu một tình yêu oanh liệt nhất thời.

Tô Nhuyễn nhớ rõ má Quỳnh Dao từng có một câu buồn nôn như sau: “Một người vợ không có cách nào giữ chồng bên người, đó là thất bại của phụ nữ.”

Cho nên nhóm fan mù quáng của Quỳnh Dao, còn vô cùng thích làm khó phụ nữ.

Mặt Lộc Minh Sâm đã đen xì, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: “Đồng chí Nguyễn, mong cô tự trọng, tôi đã kết hôn, tình cảm giữa hai chúng tôi rất tốt.”

Dứt lời, anh không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp ôm Tô Nhuyễn đi về phía trước. Nguyễn Linh lại quật cường giang tay ngăn cản. Lộc Minh Sâm lại không hề dừng bước, trực tiếp vươn tay đẩy đối phương. Nguyễn Linh ôm cánh tay mình, hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi.

Sau đó quả nhiên cô ta đã chĩa mũi dùi về phía Tô Nhuyễn: “Hôn nhân ép buộc sẽ không hạnh phúc! Tôi…”

Tô Nhuyễn cũng đau đầu, vì ngăn chặn hậu hoạn, cô xoay người nói: “Có hạnh phúc hay không, không cần cô quan tâm, có điều cô còn như vậy sẽ phạm phải tội phá hoại quân hôn đó.”

“ Nếu đoàn trưởng Lộc cũng cho rằng hành vi của cô mang tính quấy rầy, tôi chỉ cần đi tìm lãnh đạo của các cô, khả năng không đến mức ngồi tù, nhưng chắc chắn đoàn văn công tuyệt đối sẽ không giữ cô lại.”

Cô nhìn mấy cô gái xem náo nhiệt phía sau, nói tiếp: “Nghe nói cô ta là trụ cột của đoàn văn công các cô à? Vậy mau bảo lãnh đạo các cô bồi dưỡng người khác đi.”

Sắc mặt Nguyễn Linh lập tức thay đổi, ngậm chặt miệng không dám nói nữa.

Tô Nhuyễn cười mỉa, tình yêu chân chính có thể vượt mọi rào cản sao? Chẳng qua là cái giá phải trả chưa đủ lớn mà thôi.

Hai người đi tiếp một lúc lâu, Tô Nhuyễn nhún vai, Lộc Minh Sâm mới phản ứng lại, vội vàng buông tay xuống.

Cô nhìn anh, mặt đầy ý cười, hỏi: “Ngoài Nguyễn Linh này ra, còn ai nữa? Nói luôn ra để em chuẩn bị sẵn sàng.”

Vậy mà Lộc Minh Sâm còn nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Không biết, về hỏi Bùi Trí Minh đã.”

Tô Nhuyễn:……

Thấy Tô Nhuyễn định đi thẳng ra đường lớn, Lộc Minh Sâm vội vàng nói: “Không phải bên đó!”

Lúc này dường như anh mới nhớ ra: “Xe đâu?”

Tô Nhuyễn:……

Đúng vậy, xe đâu? Cô đúng là… Giận quá mất khôn rồi, anh ấy cũng choáng váng sao?

Cô cong mắt hỏi: “Có phải là đi chở đám đào hoa của anh rồi không? Một xe đủ chứ?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back