Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 250: Chương 250



Lộc Minh Sâm cứ lẳng lặng như vậy, nhìn Lộc Trường Hà suy yếu giãy giụa, bất lực với hộp thuốc cứu mạng rõ ràng là gần trong gang tấc.

Cuối cùng Lộc Trường Hà mới lộ vẻ mặt cầu xin Lộc Minh Sâm, miệng cố gắng mấp máy, có thể nhìn ra được ông ta đang kêu “Cứu mạng”.

Lộc Minh Sâm lại há miệng cười rộ lên, hứng thú nhìn ông ta: “Năm đó không phải ông cũng như vậy sao?”

Anh ngước mắt nhìn qua khe cửa phòng ngủ chính, người trong đó đã tìm thấy vị trí giấu chìa khóa rồi, vì không để người khác lấy được chìa khóa, gần như đã loạn thành một đống.

Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Lộc Trường Hà, tò mò thảo luận với ông ta: “Ông nói xem, thật sự không ai trong số bọn họ phát hiện ra ông sao? Hay là giống các người năm đó, chỉ giả vờ không biết.”

“Vừa rồi tôi trông thấy bà cụ nhìn ông, thật ra tôi cho rằng không chỉ mình bà cụ phát hiện, mà tất cả bọn họ đều phát hiện ra.”

“Bọn họ đều muốn ông c.h.ế.t đó, khả năng là chịu đựng đủ tác phong bá đạo của ông rồi. Nếu ông bị bệnh, hoặc ông c.h.ế.t đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận phân chia tài sản của ông.”

“Chậc chậc, không hổ đều là con trai con gái ông dạy dỗ, giống ông như đúc nhỉ? Ông có kiêu ngạo không?”

Lúc này Lộc Trường Hà đã hoàn toàn nói không nên lời, môi ông ta trắng bệch, tay ôm chặt lấy ngực, thân thể cứng còng, chỉ qua ánh mắt trợn trừng đầy hoảng sợ mới nhận ra ý thức của ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Khả năng là biết Lộc Minh Sâm sẽ không cứu mình, ánh mắt ông ta chuyển sang phía Tô Nhuyễn cầu cứu.

Cô gái nhỏ còn chưa từng trải sự đời, có lẽ sẽ không đáng sợ như Lộc Minh Sâm. Dù Lộc Minh Sâm có độc ác cỡ nào đi nữa, chẳng lẽ còn g.i.ế.c người trước mặt vợ mới cưới của mình sao?

Nhìn Tô Nhuyễn chậm rãi đi tới, đáy mắt ông ta cháy lên hy vọng mãnh liệt, phảng phất như sắp được cứu tới nơi rồi.

Ý cười trên khóe miệng Lộc Minh Sâm rút đi, đứng thẳng tắp như một bức tượng điêu khắc m.á.u lạnh vô tình, dường như cũng không quan tâm tới Tô Nhuyễn định làm gì.

Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi không phải đơn giản là vì Lộc Mãn Tường hy sinh.

Cô không cách nào tưởng tượng nổi, một đứa trẻ sáu tuổi phải trơ mắt nhìn mẹ ruột c.h.ế.t ngay trước mặt mình chỉ vì ông bà nội tham lam cố ý gây ra, sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Thậm chi vì trốn tránh trách nhiệm hai vợ chồng già nhà họ Lộc còn đổ lỗi nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi lên đầu anh…

Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao ông cụ Lộc lại đối xử tàn nhẫn với Lộc Minh Sâm như vậy, bởi vì ông ta chột dạ, ông ta biết mình là kẻ thù g.i.ế.c mẹ của Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn nghi ngờ nếu không phải vì muốn hưởng lợi từ danh hiệu liệt sĩ của cha Lộc Minh Sâm, có lẽ Lộc Trường Hà cũng đã hại c.h.ế.t Lộc Minh Sâm rồi.

Không thể hại chết, nên liều mạng chèn ép, khinh nhục, tra tấn anh, muốn anh hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng.

Nhưng mà trong hoàn cảnh như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn trưởng thành xuất sắc như bây giờ.

Trong ánh mắt chờ đợi của Lộc Trường Hà, Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, đứng cùng một chỗ với anh, cùng nhau lạnh lùng nhìn Lộc Trường Hà giãy chết.

Lộc Minh Sâm cũng bị hành động của cô làm cho khiếp sợ, quay đầu nhìn lại, hooàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.

Tô Nhuyễn vỗ tay anh trấn an, mỉm cười với anh, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Lộc Trường Hà, ánh mắt không thể tin nổi.

Cô tỏ vẻ còn kinh ngạc hơn ông ta: “Vậy mà ông lại trông cậy tôi cứu ông?”

“Ông cụ, ông phải tin nhân quả báo ứng.”

“Nếu không phải tôi nhạy bén, còn có anh Minh Sâm âm thầm bảo vệ, lúc này nói không chừng tôi đang nằm trong nhà tang lễ hoặc là trên giường bệnh đó, sao có thể đứng trước mặt ông thế này? Cho nên, ông cứ coi như mình đã thành công hại c.h.ế.t tôi đi.”

Lộc Minh Sâm nhéo nhéo tay cô: “Đừng nói bậy.”

Tô Nhuyễn thè lưỡi, tiếp tục nói với Lộc Trường Hà: “Anh Minh Sâm cũng vậy.”

“Nếu không phải năng lực của anh ấy xuất chúng, ý chí cường đại, lúc này không biết đã bị nhà ông ném ở xó xỉnh nào nhắm mắt làm ngơ rồi, sao có thể đứng trước mặt ông?”

“Cho nên, ông cầu cứu đám con cái hiếu thuận kia của ông đi.”

“A, a……” Lộc Trường Hà đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, biểu cảm trên mặt cũng không lộ ra được, chỉ có thể nhìn thấy thống khổ và tuyệt vọng qua ánh mắt.

Tô Nhuyễn cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Lộc Minh Sâm, nhìn ông ta dần dần tắt thở như vậy.

Lộc Minh Sâm cảm thấy trên cả người lạnh lẽo, nhưng chút độ ấm truyền đến từ cánh tay liên miên không dứt, lại giống như một cây cầu kéo anh về với nhân gian.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngồi xổm xuống, nhanh chóng đỡ Lộc Trường Hà nằm tra đất, bắt đầu hồi sức tim phổi cho ông ta.

Tô Nhuyễn thấy vậy, cũng đi thẳng tới bàn điện thoại gọi xe cứu thương, nhặt hộp thuốc Lộc Trường Hà làm rơi đặt xuống trong tầm tay của Lộc Minh Sâm.

Ba bốn phút sau, cuối cùng Lộc Trường Hà cũng hít thở lại.

Tô Nhuyễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy rằng đời trước cô biết thời gian tử vong của Lộc Trường Hà, đại khái là Lộc Minh Sâm vẫn cứu người, nhưng khi chưa chắc chắn cô vẫn chưa yên tâm.

Lúc này cô mới mở cửa phòng trộm ra, quay mặt về phía phòng ngủ chính, cả giận quát đám người đang đánh nhau trong đó: “Ông nội đã bị các người chọc giận hôn mê rồi! Các người còn làm gì thế hả? Rốt cuộc tiền quan trọng hay ông nội quan trọng?”

Vân Chi

“A! Chuyện gì vậy?” Hàng xóm ngoài cửa kinh hô.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 251: Chương 251



Tranh chấp trong nhà họ Lộc đã bắt đầu từ sớm, động tĩnh trong phòng rất lớn, đám người thích buôn chuyện đã nhòm ngó tìm hiểu ra vấn đề từ lâu. Lúc này nhìn thấy Lộc Trường Hà nằm trên mặt đất, người sơ cứu lại là Lộc Minh Sâm, tất cả đều giật mình, không ít người thuận thế chạy vào, giúp đỡ là thật, hóng chuyện cũng là thật.

Nhưng trong giây phút nguy hiểm đến tính mạng này, người trong phòng ngủ chính nhà họ Lộc vẫn đánh nhau túi bụi như cũ, chìa khóa hòm sắt đã bị tìm ra, trong đó có thể là tài sản trị giá bốn năm chục vạn, không một ai thoái nhượng.

Hàng xóm đều chậc lưỡi khinh thường: “Bọn họ làm cái gì vậy?”

Tô Nhuyễn đang định nói ra lý do mình biên soạn từ trước, lại nghe thấy Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Cháu tới tìm ông nội, muốn lấy lại di vật trước kia của mẹ cháu, kết quả bọn họ tới trước một bước, phá nát giường ngủ của ông nội tìm ra chiếc hòm sắt kia.”

Chiếc giường trong phòng ngủ chính đã bị phá tan tành, trong phòng càng hỗn độn hơn, còn có đám người đang tranh đoạt nhau một chiếc hòm sắt trong đó, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Có người hỏi: “Ông cụ Lộc còn cất giấu gi vật của mẹ cậu à? Là thứ gì thế?”

“Vòng ngọc mỡ dê với đồng bạc, bây giờ khả năng giá trị khoảng bốn năm chục vạn.”

Vân Chi

Mọi người hít hà một hơi, tuy rằng nhìn đám con cái nhà họ Lộc mặc kệ cha mình sống chết, thể diện cũng không cần, là biết chắc chắn đồ vật rất đáng giá, nhưng không ngờ lại đáng giá như vậy.

“Nhìn tư thế này của bọn họ, sợ là cậu không lấy lại được đâu nhỉ?”

Lộc Minh Sâm banh mặt không nói lời nào, có người thở dài: “Đây đúng là tạo nghiệt mà……”

Nhìn Lộc Trường Hà nằm hôn mê trên mặt đất, mọi người đều không đồng tình nổi: “Chẳng trách lại tra tấn Minh Sâm như vậy, chắc là quyết tâm chiếm đồ của người ta rồi đây mà.”

“Cả nhà này…”

Có bà cụ nhìn người trong phòng ngủ lắc đầu thở dài: “Cho nên mới nói, không phải đồ của mình thì đừng mơ tưởng, cuối cùng nói không chừng lại là đồ đòi mạng.”

“Cái nhà này, cũng bị hủy rồi.”

Không thể không nói, ánh mắt bà cụ rất chuẩn, đời trước, không phải nhà họ Lộc cũng bị hủy sao?

Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, nhân viên cấp cứu dùng cáng đỡ ông cụ Lộc xuống lầu dưới sự giúp đỡ của hàng xóm lại không thấy ai đi cùng xe, liền cao giọng thúc giục: “Người nh đâu, một người đi cùng!”

Lộc Mãn Cát nhân cơ hội ôm hòm sắt chạy ra, chui thẳng vào xe: “Tôi đi.”

Một giây trước còn cãi nhau ầm ĩ như không hề biết gì cả, lúc này lại nói ra được câu như vậy, bảo bọn họ không chú ý, ai tin?”

Bà cụ Lộc cũng chạy sát theo sau, lại bị Lộc Thải Hà túm chặt: “Mẹ, mẹ cầm chìa khóa, sao hai người có thể ở cùng nhau, không phải mẹ định lén lút cho anh trai con hết đồ chứ? Không được, để con đi!”

Bà cụ Lộc lập tức nói: “Mày không được đi.”

Lý Mai cũng vội vàng la lên với Lộc Mãn Ý: “Chúng ta cũng phải đi theo, dù không có chìa khóa, Lộc Thải Hà có thể đập hòm sắt ra đó, anh có tin không?”

Lộc Mãn Ý nghe vậy lập tức nhảy lên xe, Lộc Thải Hà không cam lòng yếu thế, vốn dĩ hai người anh trai này đã chiếm lợi bao năm qua rồi, bà ta không để ý kỹ, chắc chắn sẽ lừa bà ta tham hết tiền.

Bà cụ nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay càng không thể ở lại, cái hòm kia là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, có thể mang đến cho bà ta cuộc sống an lành, lỡ như bị bà đứa bất hiếu kia đập ra, nửa đời sau của bà ta không cách nào sống thoải mái.

Thùng xe cứu thương phía sau lập tức chen chúc, sắp đè cả lên người Lộc Trường Hà rồi. Nhân viên cứu h tức ộc máu, kéo người xuống: “Cùng lắm là hai người đi cùng, những người khác muốn đi thì tự mình gọi xe, hoặc ngồi xe buýt!”

Nhưng mà người lên xe thế nào, người xuống xe cũng vậy, bởi vì bọn họ sẽ không để bất cứ người nào hoặc là hai ba người nào đơn độc ở bên nhau, hoặc là cả nhà đều đi, hoặc là không ai đi hết, cần tất cả ở bên nhau.

Lúc này nhân viên cứu hộ cũng đã nghe được vài tin bát quái, đối với người nhà này đúng là xem thế đã đủ, anh ta cả giận quát: “Bây giờ ông cụ đang rất nguy kịch, là đoạt mệnh với thời gian đó, mọi người mau đưa ra quyết định đi!”

Quyết định đương nhiên là không ai quyết được, cũng không ai chịu nhượng bộ, ngay cả Lý Mai và Lâm Mỹ Hương cũng không muốn rời khỏi tập thể, nếu thật sự phải tranh đoạt, bọn họ cũng là một phần trợ lực đó, không phải sao?

Tới hiện tại, người nhà họ Lộc đã hoàn toàn không giữ thể diện nữa rồi. Dù sao công việc cũng sắp mất, bọn họ cũng sắp rời khỏi nơi này, thanh danh có ích lợi gì? Lúc này tài sản của ông cụ Lộc mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ.

Cuối cùng vẫn là Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn lên xe, quá châm chọc.

Có điều trước khi lên xe, Tô Nhuyễn vẫn nhắc nhở: “Mọi người vẫn nên gọi taxi đến bệnh viện đi, tiền thuốc men của ông ta, chúng tôi không quản. Đừng nghĩ ném ông ta tới bệnh viện.”

“Tôi sẽ thông báo cụ thể tin tức bệnh viện cho mọi người, nửa tiếng sau nếu không ai tới, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, không quan tâm cha mẹ già bệnh tật chính là tội vứt bỏ.”

“Hàng xóm ở đây đều có thể làm chứng.” Cô nhìn chằm chằm vào két sắt trong tay bọn họ: “Hơn nữa trong đó còn có đồ của anh Minh Sâm, đến lúc đó tôi đưa hết các người vào nhà giam, đồ vật tự nhiên sẽ thuộc về chúng tôi.”

Nghe tới đây, sắc mặt người nhà họ Lộc đều thay đổi.

Tô Nhuyễn lười để ý đến bọn họ, đợi đi theo xe cứu thương đưa Lộc Trường Hà vào bệnh viện, nhìn ông ta vào phòng cấp cứu xong, cũng nhìn thấy người nhà họ Lộc vội vàng theo tới xong, cô trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm ra về.

Nếu người nhà họ Lộc không muốn bị kiện, phải quan tâm chăm sóc Lộc Trường Hà, còn quan tâm chăm sóc thế nào, thì do chính bọn họ.

Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước, qua tiếng cảm thán về tử trạng thê thảm của Lộc Trường Hà của người trong thôn, cũng có thể đoán được đại khái, đừng nói nằm viện điều trị, ở nhà cũng không được chăm sóc tử tế, nghe nói khi chết, toàn bộ thịt sau lưng đều rữa nát, còn có cả giòi bọ.

Bây giờ nghĩ đến đúng là khiến người ta sảng khoái.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 252: Chương 252



Ra khỏi bệnh viện sắc trời đã tối đen, Lộc Minh Sâm đã mất hết dáng vẻ tàn nhẫn sắc bén khi ở nhà họ Lộc, bị Tô Nhuyễn không nói một lời túm trong tay, giống như đứa trẻ bị lạc đường, thi thoảng còn muốn tránh né tay Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn lại túm chặt anh, cô thật sự sợ anh chạy mất, lúc này tuyệt đối không thể để anh ở một mình.

Bây giờ cô cũng mơ hồ hiểu được khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm rồi, không chỉ là bóng ma do mẹ ruột bị ông bà nội hại chết, còn vì kế hoạch báo thù của anh.

Có lẽ anh đã chuẩn bị trước hôm nay sẽ để Lộc Trường Hà chết, cho nên anh bài xích xa cách mọi người, bởi vì sau hôm nay có khả năng anh sẽ trở thành tội phạm g.i.ế.c người.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không phải người tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn vì thế tự ghét bỏ bản thân, mới chán đời như vậy.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy sảy ra, người đàn ông này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, nên để anh hưởng thụ quả ngọt tốt nhất trên thế gian này mới đúng.

Nói đến ngọt, vậy thì bắt đầu từ đồ ngọt trước đi.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm tới chợ: “Hôm nay chúng ta vừa hoàn thành một việc lớn, phải làm một bữa ngon chúc mừng mới được.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm hơi sửng sốt, trong mắt cô, chuyện hôm nay là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ không nên sợ hãi à?

Nhưng mà Tô Nhuyễn không chỉ không sợ, còn ôm chặt cánh tay anh, chủ quán bán trứng gà thấy cô một tay móc tiền một tay vẫn ôm chặt người ta không buông, mở miệng trêu chọc: “Ôm chặt như vậy, sợ cậu ấy chạy mất à?”

“Còn không phải sao?” Tô Nhuyễn làm ra vẻ mặt đau đầu: “Thím không biết anh ấy được người ta yêu thích thế nào đâu, vừa có vẻ ngoài đẹp trai, còn thông minh có năng lực, đặc biệt biết cưng chiều người khác, cháu phải trăm cay ngàn đắng mới cướp đựoc tới tay, để chạy cháu khóc c.h.ế.t mất.”

Bà chủ bị cô chọc cười, tiếng cười hớ hớ hớ làm người ta không nhịn được cũng muốn cười theo, Tô Nhuyễn phát hiện ra tiếng cười của bà chủ này có chút ma tính.

Ông chủ bán bún bên cạnh cũng đã cười ngoác miệng: “Đừng nói đùa với bà ấy, người này vốn dĩ thích cười, tiếng cười còn quá quái, lát nữa mọi người đều cười cho xem.”

Tô Nhuyễn lại cảm thấy thú vị, cô ra vẻ không tin, sau đó chỉ vào Lộc Minh Sâm nói: “Chú xem, anh ấy đâu có cười, biết vì sao không?”

Bà chủ ở bên cạnh cười hớ hớ trêu chọc: “Chẳng lẽ là vì bị cướp không vui?”

“Sai rồi.” Tô Nhuyễn lắc đầu: “Là cháu không cho cười, không cười đã rất câu người rồi, cười lên còn đến mức nào. Cháu phải lên Thiếu Lâm Tự học võ công mấy năm mới giữ được người ở lại đó.”

Bà chủ bị đùa lại cười vang, nghe tiếng hớ hớ càng người xung quanh đều không nhịn được cười rộ lên. Tô Nhuyễn lại cảnh giác dặn dò Lộc Minh Sâm: “Anh, anh đừng bao giờ cười đấy nhé! Cố nhịn lại! Không cho quyến rũ bà chủ, biết chưa?”

Nhìn bà chủ cao to vạm vỡ, đã qua tuổi bốn mươi, Lộc Minh Sâm:…

Trái tim chìm đắm trong ủ dột bị cô gái nhỏ này càn quấy một hồi kéo lại, những tiếng hi hi ha ha hắc hắc hớ hớ ầm ĩ bên tai cũng xua tan hết mấy thứ khiến người ta hít thở không thông kia.

Nhất thời trong đầu toàn là tiếng cười hớ hớ hớ.

Anh thở dài, nhận lấy trứng gà từ tay bà chủ.

Tô Nhuyễn thấy thế đắc ý khoe khoang: “Thấy không? Sợ cháu mệt đó.”

Bà chủ lại cười hớ hớ, lớn tiếng khen: “Ừ, người chồng tốt.”

Lộc Minh Sâm xúc động muốn ôm đầu, không nhịn được kéo Tô Nhuyễn đi, khả năng trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không tới khu chợ này nữa.

Sau khi đi một quãng xa, Tô Nhuyễn bên cạnh Lộc Minh Sâm bắt đầu học tiếng cười của bà chủ bán trứng: “Điệu cười này thế nào? Thú vị nhỉ? Ha ha… Hớ hớ hớ…”

Lộc Minh Sâm không nhịn nổi nữa, vươn tay che miệng cô lại: “Yên tĩnh.”

“Được, hớ hớ hớ……”

Lộc Minh Sâm:……

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Tô Nhuyễn tràn ngập cảm giác thành tựu, học càng hăng say, cuối cùng thành công chọc cười Lộc Minh Sâm.

Sau đó hai người lại mua mật ong và nho khô, vốn dĩ Tô Nhuyễn còn muốn mua máy đánh trứng, nhưng mà hiện giờ bánh kem vẫn chưa phổ biến, máy đánh trứng càng ít người nghe qua, cô đành phải mua một bình nước khoáng, định về nhà tự mình làm.

Về đến nhà, cất gọn đồ xong, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đến phòng tắm rửa sạch tay, rồi ấn anh ngồi xuống trước bàn ăn, bắt đầu hành động: “Hôm nay sẽ nấu một món cực ngon đảm bảo anh chưa từng được ăn, vừa mềm vừa thơm vừa ngon miệng, ăn vào sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Đôi >Văn Án: Thịnh Ngọc Châu thân là con nhà giàu, ngày thường được nuông chiều từ bé, ỷ vào cha mẹ nuông chiều tác oai tác phúc, chẳng may tai nạn xe cộ, xuyên vào một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ xinh đẹp ngốc nghếch trong sách.

Khác với nữ chính độc lập tự chủ, chăm chỉ làm giàu, nữ phụ Thịnh Ngọc Châu ích kỷ lười biếng, người gặp người ghét, khi tranh đoạt nam chính với nữ chính sử dụng đủ loại chiêu trò nham hiểm, cuối cùng bị nam chính tính kế gả cho kẻ vô lại trong thôn, bị gia bạo đi đời nhà ma.

Biết trước kết cục của mình, Thịnh Ngọc Châu lập tức bái bai đám thiểu năng trí tuệ kia, không ngờ sau khi tạm biệt, bản thân lại rơi vào cảnh bụng đói còn phải ra đồng làm việc, vừa khổ vừa mệt…Bất đắc dĩ cô đành quyết định tìm chỗ dựa.

Kinh nghiệm kiếp trước nói cho cô, không có năng lực, hay gây chuyện cũng chẳng sao, chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh, không có gì là không thể.

Sau đó cô phát hiện ra, người đàn ông làm việc ngoài đồng gần chỗ mình vừa có khả năng, vừa chịu thương chịu khó, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rất anh tuấn, tương lai còn là nhà giàu số một… Vì thế mỗi ngày Thịnh Ngọc Châu đều quấn lấy đối phương, cầu ôm đùi.

Sau lại… Người đàn ông không kiên nhẫn ấn cô vào tường, hai tai đỏ ửng, hung ác nói: “Đừng làm nũng với tôi nữa... Nếu không...”

Một câu tóm tắt: Sau khi xuyên thành pháo hôi xinh đẹp ta ôm được đùi vàng.

Tag: Niên đại văn, ngọt sủng, xuyên sách, ngôn tình
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 253: Chương 253



Cô lấy ra sáu bảy quả trứng gà, tách riêng lòng đỏ và lòng trắng ra đặt vào hai bát, sau đó cầm bát đựng lòng trắng trứng lên, nói với Lộc Minh Sâm: “Em có thể làm đông lòng trắng trứng lại dưới điều kiện không đun nóng, anh có tin không?”

Lúc này trong đầu Lộc Minh Sâm đều là dư âm “Hớ hớ hớ”, nghe cô nói vậy, lại nhìn sang lòng trắng trứng trong suốt, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy: “Đông lạnh à?”

“NO, NO, NO, phương pháp vật lý, giữa mùa hè nắng nóng còn không có tủ lạnh, đông lạnh thế nào?”

Cô đổ nước khoáng vừa mua về ra bát, sau đó cắt đôi chai nước ra, giữ lại nửa trên, bên dưới cắt thành hình tam giác thon dài, giống hình răng cưa, một chiếc máy đánh trứng đơn giản đã hoàn thành.

Cô bỏ thêm hai muỗng đường vào lòng trắng trứng, rồi đưa tất cả qua cho Lộc Minh Sâm: “Quấy nhanh theo chiều kim đồng hồ, rồi anh sẽ trông thấy kỳ tích.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nửa tin nửa ngờ, làm vậy có thể khiến lòng trắng trứng đông lại sao?

Tô Nhuyễn cười nói: “Thật đó, năm phút thôi có lẽ là thấy hiệu quả rồi.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái, khẽ hừ: “Em không phải người giống anh, không lừa người khác.”

Lộc Minh Sâm mím môi, có chút nghi ngờ Tô Nhuyễn đang cố ý tìm việc cho mình làm, nhưng vẫn bắt tay vào làm theo lời cô nói.

Tô Nhuyễn thì bắt tay vào xử lý lòng đỏ trứng, cô cho thêm vào đó chút muối rồi đánh tan ra, định làm món souffle. Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên. Ban đầu Tô Nhuyễn nghĩ đến bánh kem, nhưng niên đại này rất ít cửa hàng bánh ngọt, có cũng đa phần là chất lượng kém.

Tự mình làm lại không đủ trang bị, nên cô nghĩ tới món souffle này, vừa ngon vừa đơn giản, có thể làm ở nhà, hơn nữa đánh lòng trắng trứng bông lên còn giúp Lộc Minh Sâm có cảm giác thành tựu, vô cùng hoàn mỹ.

Vốn dĩ đang chìm đắm trong cảm xúc tiêu cự, năm phút sau nhìn thấy lòng trắng trứng bông lên thành bọt màu trắng, trong mắt Lộc Minh Sâm lộ vẻ kinh ngạc.

Tô Nhuyễn cười: “Không lừa anh chứ?”

Lộc Minh Sâm không nói gì, nhưng động tác tay lại nhanh hơn chút, không lâu sau dưới bàn tay anh, lòng trắng trứng đã hoàn toàn biến thành trạng thái bơ.

Tô Nhuyễn đổ lòng đỏ và lòng trắng trứng vào nhau, quấy lên, sau đó xuống bếp lấy chảo ra, bôi thêm chút dầu thực vật vào, đổ hỗn hợp vừa rồi vào chảo, dùng muỗng dàn đều, bật lửa nhỏ nhất.

Lộc Minh Sâm chủ động đi theo vào xem, Tô Nhuyễn vừa bỏ vung nồi ra, một mùi hương nồng đậm lập tức tràn vào mũi.

Cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Thơm nhỉ?”

Nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh, Lộc Minh Sâm vô thức gật đầu.

Rắc lên trên một lớp nho khô, Tô Nhuyễn lại dùng muỗng gấp bánh souffe lại, khẽ vỗ lên, bánh trứng màu vàng rung rinh mềm mại như thạch trái cây vậy.

Sau khi ra nồi lại cho thêm một lớp mật ong, bánh souffle nho khô đã hoàn thành.

Cô gấp không chờ nổi múc một thìa đưa tới bên miệng Lộc Minh Sâm: “Nếm thử xem.”

Lộc Minh Sâm chần chừ một lát, mới há miệng.

Tô Nhuyễn lấy thêm một chiếc muỗng khác, cũng ăn thử một miếng: “Ừm, ngon quá…”

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của cô, cộng thêm vị mềm xốp ngọt ngào thơm lừng trong khoang miệng, trong lòng Lộc Minh Sâm cũng sinh ra cảm giác vui sướng.

Nhìn đôi mày anh giãn ra, khóe miệng Tô Nhuyễn bất giác cong lên.

Buổi tối rửa mặt xong, Lộc Minh Sâm trở lại phòng ngủ phụ, lúc anh đang định đóng cửa, thì Tô Nhuyễn ôm chăn gối chui vào nhảy lên giường.

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Anh không đi đâu.”

Trên mặt Tô Nhuyễn viết rõ hai chữ “Em tin”, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em sợ ma, có anh ở bên mới có cảm giác an toàn.”

Lộc Minh Sâm thở dài, cũng biết mình không lay chuyển được ý của Tô Nhuyễn, đành phải ôm chăn trên giường, đi theo cô chuyển sang phòng ngủ chính. Chủ yếu là vì giường trong phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai người nằm trên đó gần như dán sát vào nhau, mùa hè quần áo mỏng manh, chăn cũng mỏng, có chút bất tiện.

Nhưng mà đợi đến khi nằm trên giường ngủ trong phòng ngủ chính rồi, Lộc Minh Sâm mới phát hiện ra, ngủ ở hai bên thật sự không có gì khác nhau, bởi Tô Nhuyễn đã trực tiếp lấy khăn tay cột chặt cánh tay anh và cô lại với nhau rồi.

Mặt anh đầy bất đắc dĩ, nhưng mà ai bảo anh có tiền án chứ, căn bản Tô Nhuyễn không hề tin tưởng anh, khi nằm xuống cô còn cảnh cáo: “Tốt nhất anh đừng lộn xộn, miệng vết thương trên eo em vẫn chưa lành đâu đó, lỡ như bị nứt ra anh phải chịu trách nhiệm.”

Nhìn cánh tay buộc c.h.ặ.t t.a.y mình, không liên quan đến eo chút nào, Lộc Minh Sâm không nhịn được nói: “Vậy sao em không trói anh vào eo em đi?”

Tô Nhuyễn trừng mắt, cảnh giác che chắn eo mình: “Em nói này, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn sàm sỡ em hả?”

Lộc Minh Sâm:……

Không lay chuyển được ý, cũng không tranh luận nổi, Lộc Minh Sâm nhắm mắt nằm yên, dùng trầm mặc để kháng nghị.

Tô Nhuyễn tắt đèn “Bụp” một tiếng, nói cho anh biết kháng nghị vô hiệu.

Căn phòng rơi vào bóng tối, không lâu sau bầu không khí khiến người ta hít thở không thông lại lần nữa lặng lẽ dâng lên như thủy triều.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 254: Chương 254



Cặp mắt sợ hãi tràn đầy tuyệt vọng của Lâm Vi Vi thay thế Lộc Trường Hà xuất hiện trong đầu Lộc Minh Sâm, cánh môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, phảng phất như muốn nói: Mày là tội phạm g.i.ế.c người…

Còn có rất nhiều ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào anh.

Con trai của Lộc Mãn Tường và Lâm Vi Vi là tội phạm g.i.ế.c người…

Vân Chi

Anh là con cháu nhà họ Lộc, dòng m.á.u chảy trong người cũng dơ bẩn như đám người Lộc Trường Hà, cũng là tội phạm g.i.ế.c người như bọn họ…

Tội phạm g.i.ế.c người…

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo cắt qua những tiếng ồn ào đáng sợ đó, đập thẳng vào tai anh: “Anh Minh Sâm, hôm nay anh thật sự đẹp trai ngây người, đúng là sứ giả của chính nghĩa.”

Lộc Minh Sâm mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng nói hơi khàn: “Em không cảm thấy anh đáng sợ sao?”

“Vì sao lại đáng sợ?” Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Lão già kia thật sự xấu xa, hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi.”

Lộc Minh Sâm trầm mặc một lát, mới gian nan mở miệng: “Chuyện hôm nay không phải trùng hợp.”

Tô Nhuyễn nói: “Em biết mà, nếu không sao lại nói anh ngầu chứ! Làm vô cùng đẹp!”

Lộc Minh Sâm cho rằng cô nghe không hiểu, nói tiếp: “Hôm nay bệnh tim của ông ấy đột phát là do anh thiết kế.”

“Trước đó anh khiến ông ta bị kinh hãi trên đường, còn cố ý ép ông ta phải đi bộ rất lâu, đồ ông ta giấu đi cũng là do anh nói cho ba anh em nhà họ Lộc, muốn ông ta chịu k*ch th*ch.”

“Từ khoảnh khắc biết được ông ta bị bệnh động mạch vành, anh vẫn luôn tính toán chuyện hôm nay.”

Vốn dĩ anh cho rằng Tô Nhuyễn sẽ sợ hãi, nào ngờ cô lại tiếp tục khen ngợi: “Không hổ là đoàn trưởng, quả nhiên có dũng có mưu còn có kiên nhẫn.”

“Nếu là em, khả năng chỉ có thể trực tiếp cá c.h.ế.t lưới rách với bọn họ.”

Lộc Minh Sâm thở dài nói thẳng: “Hôm nay thiếu chút nữa anh đã g.i.ế.c ông ta.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn ngồi bật dậy.

Khi trái tim Lộc Minh Sâm dần trầm xuống, lại nghe thấy Tô Nhuyễn cả giận quát: “Anh có ý gì hả?”

Lộc Minh Sâm lạnh nhạt đáp: “Ý là anh đã lên kế hoạch để g.i.ế.c ông ta.”

Tô Nhuyễn nghe vậy, lại quát anh một tiếng: “Cho nên ý của anh, anh là tội phạm g.i.ế.c người, còn em là đồng lõa hả?”

Lộc Minh Sâm bị mạch não của cô làm sửng sốt, vội vàng biện giải theo bản năng: “Anh không có ý đó.”

“Vậy ý của anh là gì?”

Nhất thời Lộc Minh Sâm Lộc Minh Sâm trả lời thế nào.

Tô Nhuyễn lại nổi giận: “Quả nhiên là anh có ý đó.”

“Cho nên anh đã lên kế hoạch mưu hại Lộc Trường Hà từ rất lâu rồi, hôm nay thiếu chút nữa đã thành công trở thành tội phạm g.i.ế.c người, mà em, người cùng anh xem ông ta giãy giụa hấp hối chẳng phải là đồng lõa sao?”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời.

Tô Nhuyễn càng nói càng giận: “Hóa ra trong lòng anh, em chính là đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người có phải không?”

Lộc Minh Sâm đau đầu đưa tay lên xoa huyệt thái dương: “Anh không có ý đó.”

“Vậy là ý gì? Anh nói đi!”

Lộc Minh Sâm phát hiện ra căn bản mình không thể nói nên ời, chỉ cần anh nói mình là tội phạm g.i.ế.c người, vậy thì Tô Nhuyễn chắc chắn trở thành đồng lõa.

“Nào, để em hỏi anh.”

Tô Nhuyễn dùng sức kéo cánh tay, kéo cả Lộc Minh Sâm lên theo, giận dữ hỏi: “Để em hỏi anh nhé, bệnh của ông ta là do anh hạ độc à?”

Khí thế trên người Lộc Minh Sâm vô thức giảm xuống: “Không phải, là tự mình bị.”

“Hôm nay anh dọa ông ta thế nào?”

Lộc Minh Sâm nhỏ giọng nói: “Chỉ xuất hiện trước mặt ông ta.”

“A, vậy anh xuất hiện trước mặt ông ta, phạm vào điều nào của luật pháp? Sau đó anh k*ch th*ch ông ta thế nào?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Nói cho ba anh em nhà họ Lộc, ông ta cất giấu di vật của mẹ anh.”

Tô Nhuyễn hỏi: “Vậy ông ta có cất giấu di vật của mẹ anh không? Anh muốn lấy về di vật của mẹ mình, có gì sai?”

“Mẹ em nhìn thấy anh, vui mừng còn không kịp, vì sao Lộc Trường Hà nhìn thấy anh lại bị kinh sợ? Chính ông ta không dạy dỗ tốt con trai con gái mình, bị bọn họ k*ch th*ch có liên quan gì với anh? Con trai con gái ông ta do anh dạy à?”

“Từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào không phải do chính ông ta gây nên? Chính ông ta gieo hạt xấu gặt quả xấu, anh là người bị hại lớn nhất chẳng lẽ còn không được đánh trả?”

“Ví dụ như phạm nhân chạy trốn bị cảnh sát đuổi bắt, tự mình lao vào ô tô, c.h.ế.t người, chẳng lẽ tài xế xe là tội phạm g.i.ế.c người sao?”

“Còn chuyện lấy thuốc giúp kia, có điều nào trong luật pháp quy định, khi nhìn thấy người bệnh tim tái phát trước mặt, chúng ta buộc phải lấy thuốc cho đối phương? Giúp đỡ là tốt, không giúp cũng không sai!”

“Nếu không đưa thuốc tính là g.i.ế.c người, vậy thì năm đó bọn họ phải bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi, còn đến phiên anh bây giờ trở thành tội phạm g.i.ế.c người sao? Càng chưa nói cuối cùng anh vẫn cứu ông ta.”

“Hay là anh cảm thấy anh báo thù cho mẹ mình là sai? Là lạm sát người vô tội? Là làm thất thoát lợi ích quốc gia?”

Lời Tô Nhuyễn như pháo nổ oanh tạc Lộc Minh Sâm một trận, cuối cùng cô tức giận tổng kết: “Thế mà anh còn thẹn với kẻ thù, biến em thành đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người.”

Bị cô mắng như vậy, đầu óc Lộc Minh Sâm rơi vào tình trạng ngây ngốc. Còn Tô Nhuyễn nổi giận xong đã nằm xuống, lần này cô trực tiếp lựa chọn quay lưng về phía anh.

Nhưng mà vì tay hai người còn cột vào nhau, cánh tay Lộc Minh Sâm rơi thẳng xuống hông Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn tức giận quay đầu lại, quát: “Đừng chạm vào em!”

Lộc Minh Sâm vội vàng nâng cánh tay lên, kết quả lại kéo cả cánh tay Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cả giận mắng: “Hôm nay anh cố ý chọc giận em có đúng không?”

Lộc Minh Sâm:……

Lúc này đột nhiên Lộc Minh Sâm cảm thấy, hình như Lộc Trường Hà cũng không phải vấn đề gì khó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back