Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 205: Chương 205



Tô Nhuyễn đi đến quầy giao dịch cổ phiếu, hiện giờ giá bán cổ phiếu vẫn viết trên bảng đen, hơn nữa còn giới hạn mức độ tăng trưởng mỗi ngày chỉ 1%.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hiện giờ cổ phiếu chưa được chú ý, tốc độ tăng trưởng này kém trái phiếu quốc gia nhiều, phải đợi đến cuối năm nay sau khi hủy bỏ giới hạn tăng trưởng một ngày, giá cổ phiếu mới tăng lên nhanh chóng, sau đó mới xuất hiện khái niệm xào cổ.

Hiện giờ có thể thực hiện giao dịch ủy thác trong ngày, và ủy thác năm ngày, nói cách khác là có thể ủy thác cho giao dịch viên mua vào cổ phiếu mình muốn mua ở mức giá thấp nhất, nhưng đối với Tô Nhuyễn mà nói, thời gian quý giá hơn, cho nên cô lựa chọn trực tiếp mua theo giá thị trường.

Hơn nữa còn không phải muốn mua cổ phiếu nào là có thể mua được cổ phiếu ấy, phải có người đem bán cô mới có thể mua.

Tô Nhuyễn chọn hai mã cổ phiếu đời trước cô từng mua, cộng thêm mấy mã cổ phiếu được nhân viên giao dịch giới thiệu, ai đến cũng không từ chối.

Nhưng mà bởi vì cô tới hơi trễ, đúng ba giờ thị trường chứng khoán đã nghỉ, tạm thời cô chỉ mua được ba ngàn cổ phiếu.

Cất số cổ phiếu mình mua được vào quyển sách bìa cứng giấu trong ba lô xong, cô chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn gần đó ở tạm, định ngày mai lại tới.

Sau khi ra ngoài để đảm bảo an toàn, cô còn tới phòng vệ sinh ngụy trang một chút. Đời trước quanh sàn giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân có rất nhiều vụ án trộm cắp, cướp bóc, thậm chí có cả g.i.ế.c người, nói cho cùng thì người tới nơi này hầu như đều không đi tay không.

Tuy rằng cô không nhớ rõ có phải thời gian này không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, cô là con gái trẻ tuổi còn đi một mình, rất dễ bị theo dõi.

Rất nhanh Tô Nhuyễn đã tìm được một khách sạn có thể xem là chính quy ở gần đó, sau khi làm thủ tục xong, cô cẩn thận đóng kín cửa chính, cửa sổ, rồi mới nằm lên giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai ngày nay đi tàu xe liên tục, đúng là mệt c.h.ế.t cô rồi.

“Anh Hướng Dương.”

Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình, bị dọa tỉnh.

Tô Nhuyễn khó hiểu, sao mình lại mơ thấy Tô Thanh Thanh nhỉ?

Kết quả lại nghe thấy giọng nói của đối phương truyền tới rõ ràng từ ngoài cửa: “Đáng tiếc quá, nếu không phải do tàu hỏa trễ giờ, hôm nay chúng ta đã mua được rồi.”

Giọng cô ta đau lòng không chịu nổi: “Bây giờ lại phải đợi thêm một ngày, kiếm tiền thiếu đi một ngày.”

Giọng Hoắc Hướng Hương hình như lại có chút bất đắc dĩ: “Thanh Thanh, rốt cuộc cổ phiếu là cái gì? Thứ này có đáng tin không?”

“Đây là tiền để chúng ta làm ăn buôn bán đó, cửa hàng của mẹ anh còn trông chờ vào số tiền nhập hàng này, lỡ như thua lỗ…”

Tô Thanh Thanh tỏ vẻ kiên định: “Yên tâm đi, không thua lỗ đâu! Anh cứ nghe em là được…”

Giọng nói đi xa dần, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đã nghĩ ra được nguyên nhân.

Đời trước chuyện bọn họ mua cổ phiếu kiếm được tiền, gần như tất cả bạn bè thân thích đều biết.

Sau khi cô và Hoắc Hướng Dương kết hôn, tân hôn bị mẹ Hoắc gây khó dễ không ít. Từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương luôn săn sóc phái nữ, lại đang trong thời điểm tình nùng ý mật, nên qua mười lăm tháng giêng khi mọi người xuôi nam làm thuê, Hoắc Hướng Dương đã trực tiếp thay đổi kế hoạch, dẫn cô tới thành phố Thân chơi một vòng.

Sau đó trên xe lửa hai người gặp được một vị giáo sư kinh tế, nhìn thấy trên báo viết về sở giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân, đối phương lập tức kể về lịch sử kinh tế thành phố Thân, nói tới ý nghĩa quan trọng của cổ phiếu trong nên kinh tế, đưa ra ví dụ về sự phát triển của Mỹ mấy năm qua, giọng điệu vô cùng kích động và tự hào.

Hoắc Hướng Dương không hề chú ý tới những tin tức ấy, chỉ khi nghe được từ miệng vị giáo sư kia, một cổ phiếu của tập đoàn điện tử nào đó năm 88 chưa tới một trăm đồng, hiện tại chưa tới ba năm đã tăng lên gần hai ngàn đồng một cổ, cảm xúc mới trở nên sôi sục.

Hai người căn bản không hiểu thế nào là cổ phiếu nguyên thủy, chỉ muốn mua cổ phiếu, vì thế sau khi xuống xe ở thành phố Thân, Hoắc Hướng Dương đã dẫn thẳng cô tới sàn giao dịch chứng khoán, cuối cùng cũng không biết nên mua loại nào, vì thể bỏ ra năm trăm đồng cho mỗi loại mua cổ phiếu của tập đoàn điện tử kia và cổ phiếu mà người giáo sư nhắc đến.

Khi ấy Hoắc Hướng Dương còn mỉm cười nói với Tô Nhuyễn: “Coi như chúng ta mua vé số kết hôn, nếu như kiếm được nhiều, chứng tỏ tình cảm của chúng ta sẽ bền lâu.”

Khi ấy Tô Nhuyễn còn hỏi: “Nếu thua lỗ thì sao?”

Miệng Hoắc Hướng Dương vô cùng ngọt, đáp: “Tiêu tiền vì vợ mình, sao gọi là thua lỗ?”

Sau đó chưa tới một năm, từ một ngàn trực tiếp biến thành tám ngàn, đúng lúc vốn quay vòng của bọn họ có chút khó khăn, số tiền này kịp thời hóa giải nguy cơ lửa xém lông mày cho bọn họ.

Vì chuyện này, Hoắc Hướng Dương còn nghiên cứu cổ phiếu một khoảng thời gian, cũng từng muốn gia nhập khi cổ phiếu hot nhất, nhưng bởi vì buôn bán quá bận, lại không ở thành phố Thân, hơn nữa cần có chứng nhận mua sắm của dân bản địa, nên không gia nhập.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ khi cổ phiếu tăng mạnh, anh ta từng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận vì không mua, kết quả khi anh ta cắn răng chuẩn bị lao vào cái vòng này, cơn bão tài chính đổ xuống, mỗi ngày đều có tin tức phú hào táng gia bại sản nhảy lầu tự sát truyền đến, đã dọa sợ anh ta.

Nhưng chỉ một lần đã đủ để anh ta khoe khoang khắp nơi rồi, nói tới nhiều nhất chính là hai mã cổ phiếu bọn họ từng mua: “Khi ấy nếu như mua sớm nửa tháng, bán muộn ba tháng, số tiền kiếm được có thể tăng lên gấp đôi.”

Hiển nhiên Tô Thanh Thanh nhớ kỹ chuyện này, cho nên cũng chọn xuất phát tới thành phố Thân rất sớm.

Vân Chi

Tô Nhuyễn không khỏi nhíu mày, không phải cô để ý Tô Thanh Thanh có kiếm được tiền hay không, chỉ là không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là quả b.o.m Tô Thanh Thanh luôn thích hại người mà chẳng ích ta kia, ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Giống như trong khách sạn không hề cách âm này, cô ta đi ngoài hành lang ồn ào nói muốn mua cổ phiếu gì đó, như sợ người khác không biết cô ta có tiền vậy.

Nhưng mà hiện giờ cả nước chỉ có một sở giao dịch chứng khoán như vậy, xác suất không gặp nhau quá thấp.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được oán hận nghiến răng. Đều tại Lộc Minh Sâm, nếu có anh ở đây, sao cô phải lo lắng nhiều chuyện phiền lòng như vậy, chỉ cần thả anh ra, người nên trốn là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương mới đúng.

Tên khốn Lộc Minh Sâm kia, cứ chờ đó cho bà!

Ở căn cứ huấn luyện quân khu nào đó trong thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng làm việc của Lộc Minh Sâm ra: “Lão đại, anh xong đời rồi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 206: Chương 206



Khi Tô Nhuyễn đang nghĩ xem làm cách nào để tránh mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, phía bên kia trong phòng trị liệu bệnh viện quân khu Thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người bên trong thì quay đầu lại báo cáo: “Chính ủy Vương, lão đại ở trong này.”

Sau đó anh ta mới dùng ánh mắt thương hại nhìn Lộc Minh Sâm đang di chuyển trên máy tập đi, nói: “Lão đại, anh xong đời rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, chính ủy Vương đã bước vào: “Lộc điên kia, cậu lại làm sao thế? Chuyện đã qua hai ngày rồi, sao cậu vẫn chưa về nhà?”

“Người ta chưa vợ chưa con đều chạy về nhà đi xem mắt rồi, cậu đã có gia đình, sao lại bỏ vợ ở nhà một mình không quan tâm thế?”

Thấy có y tá ngó đầu vào hóng chuyện, chính ủy Vương quay đầu sang, nói: “Thượng úy Bùi, đóng cửa lại.”

Chặn đám người muốn nhìn trộm bên ngoài xong, chính ủy Vương mới nhìn về phía Lộc Minh Sâm, quay lại chủ đề chính: “Nói đi, sao lại thế này? Không phải cãi nhau chứ?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống, tay vẫn bám vào thanh vịn, bước chân không ngừng chút nào, nếu không phải giữa mùa đông người anh lại đổ đầy mồ hôi, người ta còn tưởng rằng anh rất thoải mái đó.

Chính ủy Vương lại nhíu mày: “Tôi nhớ rõ bác sĩ Tống từng nói không cho cậu luyện tập quá độ, đúng không?”

“Bùi Trí Minh, kéo cậu ta xuống cho tôi!”

“Vâng!”

Bùi Trí Minh bước đến, nhưng lại không dám kéo Lộc Minh Sâm, đành phải tắt nguồn máy tập khôi phục.

Lộc Minh Sâm cũng không nói gì, máy này đóng thì đổi sang máy khác, anh trực tiếp ngồi xuống máy tập duỗi cơ bên cửa sổ, bắt đầu rèn luyện thân trên.

Chính ủy Vương đã quen tính xấu này của anh rồi, chỉ thở dài nói: “Cậu lại giở trò gì thế? Vừa mới kết hôn xong, đầu xuân năm mới đã bỏ vợ ở nhà một mình, thích hợp không?”

Nói tới đây, đột nhiên chính ủy Vương nghĩ tới điều gì đó: “Không phải cậu vừa nhận được tin tức đã quay về không nói trước một tiếng chứ?”

Động tác của Lộc Minh Sâm ngừng lại một lát, chính ủy Vương trợn trừng mắt: “Cậu thật sự không nói với đồng chí Tô?”

“Cậu… Cậu bảo tôi nên nói cậu thế nào đây?”

Chính ủy Vương cả giận: “Là một người quân nhân, sao cậu có thể không phụ trách nhiệm như vậy?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt không nói lời nào.

Chính ủy Vương đang định nói thêm gì đó, đột nhiên bị tiếng khóc thảm thiết bên ngoài cắt ngang.

Nghe thấy tiếng khóc, người trong phòng đều trầm mặc, chính ủy Vương và Bùi Trí Minh không hẹn mà cùng đi đến bên cửa sổ.

Từ nơi này có thể nhìn thấy một nhà bốn người đang gào khóc trong sân, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ đen khóc gần như thoát lực, được hai chiến sĩ đỡ dậy: “Anh Thần, sao anh lại bỏ em một mình thế này…”

Vân Chi

“Anh đi rồi bảo em biết sống thế nào…”

Ngữ điệu đau thương giống như có thể đi theo người chồng đã mất của mình bất cứ lúc nào, cậu bé ba buổi bên cạnh chị ta thấy vậy, vừa khóc lớn vừa kêu to: “Mẹ!” Tiếng kêu chua xót không thôi…

Bà cụ đứng bên cúi người ôm lấy cậu bé, ngẩng đầu hình như muốn nói gì đó an ủi người phụ nữ kia, cuối cùng chỉ kêu được một câu “Kiến Mai”, sau đó ngược lại cũng bật khóc: “Con trai… Đậu Đậu mới ba tuổi, sao con nỡ… Con mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn vợ và con trai con đi…”

Ông cụ ở bên vẫn luôn nhẫn nại cũng không nhịn được ôm mặt, ngồi xổm trên mặt đất, khóc tu tu…

Chiến sĩ yên lặng đứng sau che chở bọn họ, hốc mắt tất cả đều đỏ bừng.

Trong phòng huấn luyện, chính ủy Vương nhìn áo khoác Lộc Minh Sâm treo trên tường, trên áo vẫn còn treo đóa hóa trắng dùng trong lễ truy điệu, thở dài một tiếng, nặng nề nói: “Lộc Minh Sâm, chức nghiệp của chúng ta có hôm nay không biết có ngày mai không, không biết người nhà chúng ta đã phải trả giá bao nhiêu vì chúng ta, cho nên càng phải quý trọng.”

“Cậu nhìn xem, ngoài cậu ra có ai là không muốn ở bên người nhà nhiều một chút, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn cơ hội ở bên bọn họ, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới đứng dậy khỏi máy tập, xuyên qua cửa sổ nhìn cô gái trẻ tuổi kia khóc hôn mê được đỡ vào bệnh viện, thờ ơ nói: “Nếu ngay từ đầu đã không ở bên, cô ấy sẽ không phải thương tâm như vậy.”

“Có thể lần nữa gả chồng, có thể lần nữa sống hạnh phúc.”

Chính ủy Vương trợn trừng mắt: “Cậu…”

Nhất thời vậy mà ông ấy lại không biết nên nói gì mới phải.

Ông ấy vò đầu, tức giận đến mức xoay hai vòng trên mặt đất, trừng mắt với Lộc Minh Sâm: “Cho nên, đây là lý do cậu không về nhà, là lý do bắt nạt đồng chí Tô sao?”

“Chẳng lẽ người tham gia quân ngũ như chúng ta đều phải chặt đứt thất tình lục dục, phải làm hòa thượng có phải không?”

“Không cần quan tâm đến ai, cũng không cần ai quan tâm tới mình, đợi ngày nào đó lặng yên không tiếng động ra đi, tan thành mây khói là xong việc có phải không?”

Chính ủy Vương càng nghĩ càng giận, ông ấy chỉ thẳng vào Lộc Minh Sâm, nói: “Lộc Minh Sâm, cậu nói cho tôi xem, cậu chui ra từ cục đá sao?”

“Cha cậu đã hy sinh, vì sao cậu còn lựa chọn tham gia quân ngũ giống ông ấy?”

Lộc Minh Sâm rũ đầu, không nói lời nào.

“Hay là cậu oán hận cha cậu, oán hận mẹ cậu? Bọn họ đều nên lục căn thanh tịnh, căn bản không nên kết hôn, không nên sinh cậu ra, có phải không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 207: Lộc Minh Sâm, cậu có tim hay không (2)



Ngón tay Lộc Minh Sâm co lại, mím chặt môi.

Chính ủy Vương nói tiếp: “Vậy cậu cũng oán chúng tôi nhỉ, chúng tôi không nên quen biết cậu, không nên quan tâm cậu, để cậu c.h.ế.t chúng tôi không cần thương tâm.”

“Chúng tôi chết, cậu cũng không cần thương tâm, ý cậu là như vậy đúng không?”

“Vậy cậu còn tham gia lễ tang của Trương Thần làm gì? Cậu cài đóa hoa trắng này làm gì? Cậu nên làm như không liên quan tới mình, nằm trên giường ngủ khò khò mới đúng.”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn không nói lời nào như cũ, đột nhiên chính ủy Vương bước đến, nắm lấy cổ áo anh, hung hăng mắng: “Lộc Minh Sâm! Con mẹ nó! Cậu đúng là kẻ nhu nhược!”

“Chính cậu sợ hãi, cậu liền thương tổn người khác.”

“Tôi với đồng chí Tô tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng tôi biết, con bé đối xử với cậu rất tốt.”

“Lần đầu tiên gặp mặt, con bé còn không nỡ để tôi mắng cậu!”

“Con mẹ nó, tiền thưởng, tiền trợ cấp của cậu không có một đồng, con bé cũng không oán hận nửa câu. Cậu đi khắp quân khu này hỏi xem, có ông chồng nào quyên góp một tháng tiền trợ cấp không bị vợ mình cằn nhằn không?”

“Người ta tự mình mua nhà còn để cậu cùng nhau trang hoàng, vì cái gì? Căn nhà kia do người ta tự mình bỏ tiền ra mua, trang hoàng do chính cậu người ta trang hoàng, vì sao phải khăng khăng nghe theo ý kiến của cậu?”

“Còn cả những chuyện phiền lòng của nhà họ Lộc cậu nữa, đồng chí Tô hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, chỉ cần tỏ thái độ nhất trí với cậu, không để ý đến bọn họ có phải nhẹ người không? Nhưng vì sao con bé phải đối đầu với nhà họ Lộc như vậy? Vì sao phải phí hết tâm tư xử lý giúp cậu?”

“Bản thân con bé có bao nhiêu tiền, đều bỏ ra mua nhân sâm đền đáp ân tình cho cậu hết rồi, vì cái gì? Con bé vì bản thân sao?”

“Còn nữa, ngày cô út cậu tới tìm cậu đã xảy ra chuyện gì? Khi thằng nhóc cậu nổi điên, đám lính dưới trước cậu đều sợ hãi, đồng chí Tô thì sao? Khi ra khỏi bệnh viện tay con bé đều bị thương, nhưng Hoàng Hải Uy nói con bé vẫn luôn dỗ dành cậu, sau khi con bé ra về cậu đã không vấn đề gì.”

“Cái tính thối này của cậu, người quen biết có ai là chưa từng mắng cậu vài câu, nhưng Hoàng Hải Uy và Bùi Trí Minh đều nói, từ trước đến nay đồng chí Tô chưa từng giận cậu lần nào, cậu tức giận, cậu không vui, người ta đều dỗ dành cậu, chưa từng cưỡng ép cậu lấy một lần!”

“Cậu cho rằng con bé là người máy, không có hỉ nộ ái ố, không biết đau buồn, không biết tức giận sao?”

“Hay là cậu cho rằng trên đời này cậu là người đáng thương nhất? Con bé vẫn còn là trẻ con đó, mười tám năm đầu đời con bé không khổ sao? Không đáng thương sao? Dựa vào đâu người ta phải bao dung cậu?”

“Lộc Minh Sâm, cậu có trái tim không?”

Lộc Minh Sâm mím chặt môi, yết hầu lên xuống một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Đau dài không bằng đau ngắn!”

“Cậu!”

Chính ủy Vương nghẹn lời, tức giận đến mức túm Lộc Minh Sâm ném văng ra ngoài: “Lộc Minh Sâm! Cậu là kẻ đào ngũ! Kẻ nhu nhược!”

“Ông đây mặc kệ cậu! Cậu thích làm gì thì làm đi!”

Dứt lời ông ấy sập cửa bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, càng nghĩ càng giận, lại xoay người vào phòng trị liệu, nói: “Lộc Minh Sâm, nhân lúc còn sớm cậu mau viết báo cáo ly hôn đi! Cậu không xứng kết hôn!”

Vân Chi

Y tá và bác sĩ bên ngoài nghe thấy thế, liếc nhau, ánh mắt tò mò liếc vào phòng trị liệu.

Trong phòng, Bùi Trí Minh cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài: “Lão đại, anh… Sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tuy rằng có những đồng chí hy sinh như đồng chí Trương Thần, nhưng chúng ta huấn luyện mỗi ngày không phải là vì cuộc sống tốt hơn, vì bảo vệ quốc gia, vì tranh vinh quang về cho người nhà sao?”

“Sao anh vừa cưới chị dâu, đã nghĩ tới chuyện sau khi hy sinh rồi?”

Ngẫm nghĩ một lát, anh ta nói thêm: “Tuy rằng chị dâu Trương khóc rất đau lòng, nhưng chắc chắn chị ấy không hề hối hận khi gả cho đoàn trưởng Trương.”

Lộc Minh Sâm thờ ơ nói: “Sao cậu biết?”

Bùi Trí Minh cắn chặt răng: “Chẳng lẽ anh cho rằng mẹ anh hối hận vì gả cho cha anh sao?”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua, Bùi Trí Minh lập tức lui về phía sau một bước: “Anh suy nghĩ cẩn thận đi, chuyện giữa anh với chị dâu, chính ủy Vương không biết, nhưng em biết rõ, nếu anh định ngưng hẳn hợp đồng với chị dâu…”

Anh ta hít sâu một hơi, giọng kiên định, nói: “Em sẽ nghiêm túc theo đuổi chị ấy, chắc chắn em sẽ không để một cô gái tốt như vậy phải sống khổ sở.”

Đồng tử trong mắt Lộc Minh Sâm co lại, nhìn chằm chằm vào đối phương. Bùi Trí Minh hoảng sợ bỏ lại một câu “Em đi gọi điện thoại cho chị dâu” rồi chạy mất.

Lộc Minh Sâm vô thức đuổi theo hai bước, nhìn chằm chằm ra cửa lớn, cuối cùng vẫn không nhịn được cất bước ra ngoài.

……

“Đoàn trưởng Lộc thật sự muốn ly hôn…”

“Chắc chắn là không hài lòng người do trưởng bối ép cưới rồi, kết hôn còn chưa tới mười ngày đâu, đã tình nguyện ở lại quân khu không về nhà rồi…”

“Nghe nói là gái nông thôn, không biết kém cỏi đến mức nào.”

“Lần này y tá Mễ không cần ghen ghét nữa rồi, cô Bạch cũng không cần khóc nữa, tất cả đều có cơ hội…”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm quay đầu nhìn về phía quầy tiếp tân.

Hai cô y tá bị ánh mắt anh dọa sợ: “Đoàn… Đoàn trưởng Lộc!”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Làm tốt việc của các cô đi, vợ tôi, không đến lượt các cô nghị luận.”

Hai cô y ta kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ đoàn trưởng Lộc luôn mặt lạnh như tiền sẽ nói ra lời như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại được kiến thức tốc độ thay đổi sắc mặt chưa từng có của đoàn trưởng Lộc.

“Lão đại!”

Bùi Trí Minh vội vàng chạy tới: “Chị dâu mất tích rồi!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 208: Đuổi theo (1)



Sau khi nghe xong lời này, hai cô y tá lập tức trông thấy sắc mặt luôn lười nhác của đoàn trưởng Lộc đại biến: “Cậu nói gì cơ?”

Bùi Trí Minh nôn nóng nói: “Mới rồi em định gọi điện thoại cho chị dâu, thông báo tình hình thay anh, kết quả mẹ chị ấy hỏi em trước, chị dâu ở bên này thế nào, chơi có vui không, khi nào quay về.”

“Em không dám nhiều lời, sợ lộ tẩy, nhưng nghe ý của mẹ chị ấy, hôm kia chị dâu đã dẫn theo dì Phúc xuất phát tới thành phố Yến tìm anh rồi.”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng lộ vẻ nôn nóng, anh lập tức chống nạng lên, đi về phía phòng làm việc.

Chính ủy Vương đang ở trong phòng, thấy anh vừa vào đã định gọi điện thoại, ông ấy nhanh tay cướp lấy ống nghe: “Cậu không sợ lộ sao? Số của dì Phúc!”

Lộc Minh Sâm nhanh chóng đọc ra một dãy số, sau khi bấm gọi rất nhanh đã có người nghe máy: “Alo.”

“Chào dì, tôi là lãnh đạo của Lộc Minh Sâm…”

Vân Chi



“Đúng vậy, cậu ấy nhận nhiệm vụ ở nhiều nơi, đúng là điện thoại không cố định, để tôi bảo đồng chí Tô chủ động gọi điện thoại cho dì.”

“Đúng vậy đúng vậy, sáng sớm mùng bốn đã đón được người, a, tôi nhớ lầm, là mùng năm, sáng sớm mùng năm, bốn giờ sáng đã xuất phát à…”

“Vợ chồng mới cưới có khác… Yên tâm, yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bảo Minh Sâm đưa con bé về đúng thời hạn.”

Nói dối xong xuôi, chính ủy Vương cúp điện thoại.

“Dựa theo tin tức dì Phúc và mẹ đồng chí Tô cung cấp, sáng mùng bốn đồng chí Tô đã đưa đồng chí Lâm Phú về thành phố Yến, sáng mùng năm nói muốn tới quân khu tìm cậu, rạng sáng bốn giờ đã xuất phát.”

“Bọn họ đều cho rằng hiện giờ đồng chí Tô đang ở quân khu.”

Chính ủy Vương nhìn Lộc Minh Sâm: “Nhưng mà cậu không hề đi đón con bé, hôm nay đã là mùng bảy.”

“Ở ga tàu hỏa không ít kẻ lừa bán phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi xinh đẹp như đồng chí Tô… Một khi trúng chiêu…”

Chính ủy Vương không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều có thể tượng tượng ra hậu quả sẽ thế nào.

Lộc Minh Sâm xoay người định ra ngoài, nhưng không biết có phải vừa rồi do tập luyện quá sức hay không, cả người anh nghiêng ngả một cái, thiếu chút nữa đã té ngã.

Mặt chính ủy Vương không chút biểu cảm, nói: “Vương Kiệt, Dương Cương!”

“Có!”Hai chiến sĩ bước ra từ sau cánh cửa.

“Đưa đoàn trưởng Lộc về phòng nghỉ ngơi!”

Lộc Minh Sâm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chính ủy Vương, chính ủy Vương chỉ thờ ơ nói: “Chắc cậu cũng không quan tâm, thôi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Sau đó ông ấy dặn dò Bùi Trí Minh: “Tôi sẽ liên lạc với đòn công an ga tàu hỏa thành phố Yến, cậu tới tỉnh Đông Lâm một chuyến.”

Nói tới đây ông ấy liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, nói tiếp: “Xem xem là do đồng chí Tô tức giận quá bỏ nhà ra đi, hay là vì ra ngoài tìm người nào đó đã xảy ra chuyện.”

Lộc Minh Sâm không khống chế được cảm xúc muốn xông ra ngoài, lại bị hai chiến sĩ kia ngăn cản.

Bùi Trí Minh do dự nhìn anh một cái, rồi xoay người đi luôn.

Lộc Minh Sâm gầm lên: “Tránh ra!”

Chính ủy Vương nhìn anh giãy giụa: “Cậu làm gì thế hả? Không phải cậu nói, đau dài không bằng đau ngắn sao? Nếu cậu cho rằng người khác không cần để ý đến cậu, vậy thì cậu cũng đừng để ý đến người khác.”

“Nếu thuận lợi tìm được đồng chí Tô, tôi sẽ phê chuẩn cho hai người ly hôn, tìm cho con bé người tốt hơn, nếu không tìm thấy…”

Chính ủy Vương trào phúng: “Nói với cậu làm gì chứ, dù sao cậu cũng không thèm để ý.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm đỏ bừng, cả giận quát to: “Bây giờ là lúc nói những lời này sao?”

Chính ủy Vương học dáng vẻ ban nãy của anh, mí mắt rũ xuống, thờ ơ nói: “Bây giờ là lúc nào? Tổn thương tình cảm của người khác còn phải chọn lúc à? Khi người ta vui vẻ chọn làm tổn thương, khi xảy ra chuyện thì tiếp tục tình sâu nghĩa nặng?”

Nói xong ông ấy lại ra lệnh cho hai chiến sĩ kia: “Áp tải cậu ta về đi!” Sau đó xoay người ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía sau truyền đến, chính ủy Vương mỉm cười khinh bỉ: “Thằng oắt con, không tin không trị nổi cậu!”

***

Lúc Bùi Trí Minh vừa khởi động xe jeep, một bóng người đột nhiên xông tới, dọa anh ta hoảng sợ.

Đợi sau khi dẫm phanh lại nhìn rõ người nọ, kinh hãi càng lớn hơn, người này vẫn là lão đại từ trước tới nay luôn thong dong của mình sao?

Quần áo hỗn độn, cả người nhếch nhác, giống như vừa bò từ đâu tới, có điều ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như định xé anh ta thành tám mảnh vậy.

Cửa xe bị kéo ra đột ngột, Lộc Minh Sâm ném gậy chống, nhanh chóng lên xe: “Đi!”

Xe jeep chạy nhanh như chớp, áp suất thấp đến mức dọa người. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng tắp, không nói câu nào, Bùi Trí Minh nghi ngờ nếu như không phải còn cần anh ta lái xe, khả năng lão đại nhà anh ta đã trực tiếp đá anh ta xuống đường rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 209: Đuổi theo (2)



Nhìn sắc mặt đối phương càng lúc càng đáng sợ, Bùi Trí Minh khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng nói: “Thật ra, hôm qua chị dâu vừa mới gọi điện về nhà báo tin bình an rồi, nói là đang ở quân khu, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, lão đại đừng quá lo lắng.”

Nghe thấy thế Lộc Minh Sâm lập tức quay sang nhìn anh ta, Bùi Trí Minh túm chặt lấy tay lái, vội vàng biện giải: “Do chính ủy Vương ra lệnh không cho em nói.”

Lộc Minh Sâm mở miệng: “Báo bình an khi nào, cụ thể nói những gì?” Vì cảm xúc căng thẳng giọng nói cũng hơi nặng nề.

Bùi Trí Minh vội vàng đáp: “Ngoài ngày mùng năm ra, mùng bốn và mùng sáu đều gọi điện thoại, bình thường đều gọi vào giữa trưa và buổi tối, nói ở quân khu đợi anh làm xong nhiệm vụ rồi về…”

Cơ thể căng chặt của Lộc Minh Sâm chậm rãi dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bùi Trí Minh phỏng đoán: “Em nghĩ khả năng chị dâu ở ngay tỉnh Đông Lâm, có lẽ vì anh đột nhiên trốn đi, chị dâu không tiện nói sự thật với người nhà, nên mới nói đến tìm anh, dù sao chị ấy cũng là người sĩ diện như vậy…”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, đã cảm nhận được ánh mắt như muốn đ.â.m thủng anh ta phát ra từ ghế bên cạnh, khiến cả người anh ta cứng đờ: “Sao… Sao thế?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt: “Lái nhanh lên!”

Dưới áp lực đáng sợ, xe jeep chạy nhanh như bay, may mà hiện giờ còn chưa có luật giới hạn tốc độ, quãng đường dài bảy tám tiếng đồng hồ, bọn họ chỉ mất năm tiếng đã đến nơi.

Xe trực tiếp dừng lại trước cửa khu tập thể Bình An, sau khi lên lầu, Bùi Trí Minh đợi Lộc Minh Sâm mở cửa.

Lộc Minh Sâm lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trộm, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Anh không có chìa khóa nhà à?”

Bùi Trí Minh kinh ngạc, thấy mí mắt Lộc Minh Sâm rũ xuống như sắp khéo lại, anh ta vạn phần kinh hãi: “Lão đại, anh đừng sốt ruột, chắc chắn nhà mẹ chị ấy có chìa khóa dự phòng, để em đi lấy, em sẽ nói là có việc đi ngang qua, tiện thể lấy cho chị ấy chút đồ.”

Thấy Lộc Minh Sâm lại ngước mắt nhìn mình, hiện tại Bùi Trí Minh vô cùng hối hận vì nhất thời trí tưởng tượng bay xa nói ra câu sẽ theo đuổi Tô Nhuyễn. Bây giờ mình nên đi hay không nên đi đây?

Anh ta cẩn thận hỏi: “Hay là anh tự đi nhé? Nhưng mà sợ lộ tẩy.”

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào Bùi Trí Minh: “Cậu đi.”

Bùi Trí Minh:……

Không dám, nhưng không thể không đi.

Khi chạy xuống lầu trong lòng anh ta âm thầm mắng chính ủy Vương một câu, nhiệm vụ yêu đương sao không phải Hoàng Hải Uy tới? Anh ta luôn có cảm giác, lần này quay về mạng nhỏ của anh ta khó giữ nổi.

Mang theo chìa khóa về từ nhà Lý Nhược Lan, hai người thuận lợi vào phòng. Trong phòng trống rỗng, Bùi Trí Minh sờ bụi bẩn bám trên bàn, nhíu mày: “Mấy ngày nay chị dâu đều không ở nhà.”

Lộc Minh Sâm lập tức đi vào phòng ngủ chính, trên giường cũng không lưu lại dấu vết có người từng ngủ. Cô ấy không lén lút ở trong nhà, vậy thì đi đâu được?

Bùi Trí Minh suy đoán: “Có thể là ra ở khách sạn hay không?”

Lộc Minh Sâm hít sâu một hơi, cẩn thận đảo qua khắp nơi trong phòng, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối.

Giây phút này, anh vô cùng kỳ vọng Tô Nhuyễn để lại một tờ giấy, ít nhất để anh biết cô đã đi đâu, đi làm gì, để anh không cần lo lắng như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Lộc Minh Sâm ngây người, khi anh rời đi, có phải Tô Nhuyễn cũng lo lắng hãi hùng như vậy hay không?

“Lão đại!” Bùi Trí Minh sợ hãi kêu lên: “Chị dâu nói chị ấy xuôi nam rồi!”

Lộc Minh Sâm lập tức quay đầu sang, lúc này Bùi Trí Minh đang đứng trước bàn trang điểm, trong tay cầm một tờ giấy, chỉ vào ngăn kéo bên cạnh, nói: “Tìm được ở chỗ này.”

Lộc Minh Sâm vội vàng cướp lấy: “Mẹ, đừng lo lắng cho con, con với anh Minh Sâm xuống phía nam chơi một vòng.”

Bùi Trí Minh nhíu mày nói: “Chắc là vì lừa mẹ chị ấy, khả năng sợ trong thời gian ngắn anh chưa quay về, nên mới nói đi tới nơi xa như vậy.”

Lộc Minh Sâm lại nhìn về phía tờ báo đặt trên bàn, đó là tờ báo giữa tháng mười hai năm trước.

Mấy chữ “Ngày 19 tháng 12 sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thân bắt đầu hoạt động.” được khoanh lại.

Nghĩ tới điều gì đó, Lộc Minh Sâm vươn tay kéo tấm ảnh kết hôn treo trên đầu giường lên, lấy ra chùm chìa khóa, mở ngăn kéo tủ sách.

Bên trong là hai quyển sổ tiết kiệm, số tiền trên sổ không còn nhiều lắm.

“Cô ấy thật sự vào nam rồi.”

Bùi Trí Minh trợn trừng mắt: “Không phải chứ? Đi xa như vậy? Chị dâu còn chưa xa nhà lần nào, sao chị ấy dám đi một mình?”

Nhưng ngay sau đó nghĩ tới lá gan của Tô Nhuyễn, Bùi Trí Minh lại cảm thấy không có việc gì cô không dám làm. Anh ta không khỏi lo lắng: “Em nghe nói bên đó có đám xe đua, chuyên cướp bóc con gái trẻ tuổi, chị dâu…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn còn mang theo nhiều tiền như vậy, Lộc Minh Sâm chưa hoàn toàn thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Anh khóa ngăn kéo lại, nói: “Đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back