Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 220: Chương 220



Mãi cho đến trước giờ đi ngủ, cửa phòng ngủ phụ vẫn không động tĩnh. Mặt Tô Nhuyễn không chút biểu cảm buông sách giáo khoa xuống, thầm nghĩ, cô phải không nói chuyện với Lộc Minh Sâm một tháng! Không, ngày ki cô sẽ chuyển đến ký túc xá trong trường, để Lộc Minh Sâm ở nhà một mình!

Nghĩ như vậy, cô căm giận đẩy cửa phòng vệ sinh ra, chuẩn bị tắm rửa, nào ngờ lại sững sờ.

Lộc Minh Sâm đang đứng trong phòng vệ sinh, soi gương bôi thuốc làm mờ sẹo. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, phác họa rõ ràng toàn bộ đường cong cơ bắp xinh đẹp phần thân trên, dưới người là chiếc quần bộ đội, bởi vì soi gương người anh hơi cúi xuống, eo nhỏ m.ô.n.g cong, càng gợi cảm.

Khi ánh mắt Tô Nhuyễn sắp dính vào bên đó, cô lại trông thấy rõ ràng ai kia đang cố ý hóp bụng…

Tô Nhuyễn:……

Dây thần kinh bị quyến rũ lập tức tỉnh táo, cô phải cắn môi mới ngăn được bản thân bật cười.

Lộc Minh Sâm lại giả vờ vừa nhìn thấy cô, còn làm trò cẩn thận bôi kem trị sẹo lên vết sẹo trên mặt, chỉ thiếu điều nói thẳng “Xem anh có nghe lời không này”.

Tô Nhuyễn làm lơ ân cần trong mắt anh, chỉ nheo mắt đảo qua dáng người hấp dẫn trước mặt, lộ vẻ tán thưởng không hề keo kiệt.

Mỹ nhân kế cũng đã dùng rồi, không có lý nào cô không hưởng thụ phúc lợi này.

Không quá nửa phút sau, Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Em định đi tắm à? Anh ra ngoài ngay đây.” Sau đó gần như chạy trối chết.

Nhìn hai tai đỏ bừng của anh, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, ngây thơ muốn c.h.ế.t còn dám dùng mỹ nhân kế, không biết tự lượng sức mình.

Khi Tô Nhuyễn cho rằng chiêu trò hôm nay đã chấm dứt, cô lại phát hiện ra, anh chàng Lộc Minh Sâm này vô cùng có nghị lực.

Lúc cô vừa đắp mặt nạ xong chuẩn bị nằm xuống, Lộc Minh Sâm xách theo thảm lông gõ cửa bước vào, trên người vẫn mặc bộ quần áo “Quyến rũ” trước đó, không biết phải xây dựng tâm lý bao lâu, anh mới dùng ngữ điệu tự nhiên nói: “Lưng và chân anh đau quá, phiền em xoa bóp giúp anh một chút.”

Tô Nhuyễn ngồi dậy, ánh mắt trắng trợn quét quanh eo anh một vòng: “Eo với đùi cũng xoa bóp?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng, rồi kiên định nói: “Xoa!”

Tô Nhuyễn nghe ra được vài phần khí thế đập nồi dìm thuyền, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây.”

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, hình như sợ Tô Nhuyễn đổi ý, vội vàng nằm xuống giường, còn tự giác phủ tấm thảm lông lên lưng mình.

Tô Nhuyễn lại xốc thảm lông lên: “Em mệt, không có sức, không xoa bóp qua thảm lông, được không?”

Cơ thể Lộc Minh Sâm cứng đờ, cuối cùng vẫn nói: “Được!”

Nhưng mà tay Tô Nhuyễn vừa chạm vào lưng anh, hai tai anh đã lập tức đỏ bừng. Cô giả vờ muốn chạm vào eo anh, Lộc Minh Sâm vẫn nằm yên giả chết, chỉ là cả lỗ tai đã đỏ lên.

Giống như mỹ nam đáng thương nhỏ yếu bất lực, không dám phản kháng trước bạo quân Tô Nhuyễn.

Trong lòng Tô Nhuyễn thoải mái không ít, cuối cùng liếc mắt thưởng thức một lần cơ thể hấp dẫn kia, sau đó đắp thảm lông lại cho anh, rồi bắt đầu nghiêm túc mát xa.

Dù anh không nói cô cũng biết, sức khỏe của anh còn chưa tốt ngồi xe ô tô bốn năm ngày chắc chắn không dễ chịu.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra Tô Nhuyễn đang nghiêm túc mát xa thả lỏng cơ bắp giúp mình, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác áy náy. Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi.”

Tô Nhuyễn “Ừ” một tiếng, động tác tay không ngừng lại, vừa đặt câu hỏi không nghe ra được buồn vui: “Vì sao?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, mới mở miệng: “Rạng sáng hôm đó nhận được tin tức chiến hữu hy sinh, vội vàng về tham dự tang lễ.”

Tô Nhuyễn biết Lộc Minh Sâm có một chiếc máy nhắn tin chuyên dùng nhận nhiệm vụ, nghe thấy lý do này cô dừng một chút, sau đó vẫn lạnh lùng hỏi tiếp: “Cho nên?”

“Đây là lý do anh ra đi không lời từ biệt sao?”

Lộc Minh Sâm yên lặng một lúc lâu, sắc đỏ trên tai nhanh chóng rút đi, chỉ nhìn qua gáy cũng có thể cảm nhận được cảm xúc uể oải trên người anh.

Tô Nhuyễn không muốn ép buộc anh lắm, nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội khó có được, ít nhất cô phải biết rõ khúc mắc trong lòng anh, để sau này bốc thuốc đúng bệnh.

Ngay khi cô không nhịn được muốn từ bỏ, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Con cậu ấy mới ba tuổi, vợ cậu ấy khóc ngất đi, còn cả cha mẹ cậu ấy…”

Tô Nhuyễn mơ hồ hiểu được một chút suy nghĩ của Lộc Minh Sâm.

Nghe Lý Nhược Lan kể là biết, tình cảm giữa Lâm Vi Vi mẹ của Lộc Minh Sâm và Lộc Mãn Tường cha anh rất tốt, mà cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi, chắc hẳn có quan hệ rất lớn với việc cha anh hy sinh.

Chuyện này cũng trở thành một khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm, bản thân anh không sợ chết, lại không muốn thấy người khác bi thương.

Cho nên anh cứng rắn chặt đứt mọi ràng buộc, không chỉ vì để bản thân có thể ra đi không hề vướng bận, còn vì không muốn người khác khổ sở đau lòng vì anh.

Trong khoảnh khắc ấy Tô Nhuyễn có chút đau lòng, thật ra người này có một trái tim yếu ớt, nhưng nghĩ đến cách anh làm, còn cả đời trước nhiều người đau lòng vì anh như vậy, cô lại không nhịn được nổi giận.

“Cho nên thế nào?” Cô vỗ mạnh một cái, khiến Lộc Minh Sâm đang lâm vào cảm xúc uể oải giật mình ngẩng đầu lên.

Tô Nhuyễn lén lút rụt tay lại, có chút xấu hổ. Vì nhất thời tức giận, cô không để ý, trực tiếp thuận tay vỗ xuống… Đúng là rèn luyện từ s.ú.n.g thật d.a.o thật có khác, co dãn không tệ.

Cũng may linh hồn cô là người trải đời vài thập niên rồi, nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lộc Minh Sâm, cô lập tức tỏ vẻ hoàn toàn không nhận ra mình vừa làm gì, cả giận mắng: “Anh sợ anh c.h.ế.t đi, em với mẹ em sẽ đau lòng giống vợ và cha mẹ chiến hữu anh, cho nên dứt khoát không để ý tới mọi người?”

Anh đúng là khôi hài thật đấy, không muốn mọi người đau lòng, anh có thể lựa chòn đừng c.h.ế.t mà!”

“Hoặc là anh muốn chết, nhưng không muốn mọi người đau lòng, vậy sao anh không đi làm người xấu đi, làm cái loại tội ác tày trời ấy!”

“Đảm bảo anh bị đem đi xử bắn, mọi người không chỉ không đau lòng vì anh, còn vỗ tay tỏ ý vui mừng, hoan hô nhảy nhót đó!”

Lộc Minh Sâm nhất thời á khẩu không trả lời được.

Vân Chi

Lửa giận của Tô Nhuyễn vẫn chưa tắt: “Anh chọn chức nghiệp vĩ đại như vậy, lại làm tốt như vậy, khiến mọi người tôn kính anh, thích anh, nhưng lại không muốn người khác nhớ thương anh. Chính anh muốn làm hòa thượng, còn ép người khác cũng phải vô tình vô nghĩa giống anh, em thấy anh là ỷ vào mọi người thích anh, mới không kiêng nể gì bắt nạt người khác nhỉ?”

“Hay là nên nói, lãnh đạo của anh, chiến hữu của anh, quần chúng nhân nhân… Tất cả đều có quyền nhớ thương anh, chỉ có em là không thể, em không có tư cách ấy có phải không?”

Cô càng nói càng giận, trực tiếp đẩy anh một cái: “Vậy sao anh phải đối xử tốt với em như thế? Vì sao phải tới cứu em? Bây giờ lại dỗ em làm gì?”

“Anh mau đi đi, em đảm bảo sẽ lập tức quên anh, sau này không bao giờ gặp anh nữa!”

Dứt lời cô thở phì phì, xoay người đắp chăn ngủ.

Một lúc lâu sau, tuy rằng Lộc Minh Sâm không nói gì, nhưng vẫn nằm đó không rời đi.

Tô Nhuyễn âm thầm thở phào một hơi, khúc mắc hơn hai mươi năm không phải dăm ba câu là có thể cởi bỏ, nhưng anh chịu nói ra vài câu, rõ ràng còn vướng bận cô, chứng tỏ đã có chút thay đổi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn đứng dậy tắt đèn, chủ động vươn người qua, vén một góc chăn lên đắp giúp anh: “Không đi thì tới gần chút, em sợ.”

Lộc Minh Sâm yên lặng xoay người ngồi dậy, sang phòng cách vách.

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh lại giở chứng, đang nghĩ nên làm gì bây giờ, thì trông thấy Lộc Minh Sâm ôm chăn tới.

Khi anh giũ chăn ra định nằm xuống, Tô Nhuyễn càng nghĩ càng giận, bực mình đá qua một cái: “Nói một câu sẽ c.h.ế.t à!”

Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn co chân lại như không có chuyện gì, con mẹ nó co dãn đàn hồi thật!

Ừm, hết giận rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 221: Chương 221



Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn một chuyến.

Tuy rằng Lý Nhược Lan bảo hai người chuyên tâm ôn tập, nhưng mà sau khi xa nhà một chuyến trở về, vẫn phải tới chào hỏi một tiếng, thuận tiện mang quà cho bọn họ.

Ngôn Thiếu Thời nhận được một chiếc đồng đồ điện tử màu lam, cậu cao hứng nhảy lên: “A… Chị, chị tốt quá, em yêu chị!”

Trong niên đại này, đối với học sinh trung học mà nói, đồng hồ điện tử vẫn là hàng xa xỉ, bốn năm chục đồng một cái, hơn nữa thành thị phía bắc bán chỉ có một loại, chiếc màu lam này mới lạ hơn nhiều.

Lý Nhược Lan sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, nói dỗi: “Cần gì tốn kém như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười nói: “Chiến hữu của anh Minh Sâm ở phía nam mang đến, bên đó thứ này không đắt.”

Chợ Nghĩa Ô vẫn luôn là nơi bán đồ rẻ nhất cả nước, giống chiếc đồng hồ điện tử kia của Ngôn Thiếu Thời, ở Đông Lâm phải mất trên dưới bốn chục, nhưng ở bên kia chỉ mất mười mấy đồng.

Cô không nhiều tiền lắm, chỉ mua một vài thứ mới lạ giá rẻ, quà cho Ngôn Thành Nho là một chiếc kẹp trang trí cà vạt, cho Ngôn Thiếu Dục là một chiếc đồng hồ có kèm máy tính.

Nhắc tới Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan thở dài: “Hôm qua trường Thiếu Dục khai giảng, đã đi từ sáng rồi.”

Thấy khuôn mặt bà ấy lộ vẻ u sầu, Tô Nhuyễn nghi hoặc, hỏi: “Anh Thiếu Dục làm sao vậy?”

Ngôn Thiếu Thời thần bí nói: “Bạn gái anh ấy không thích nhà chúng ta, khả năng hai người bọn họ sẽ chia tay.”

Tô Nhuyễn hiểu rõ, lại ra vẻ không hiểu, hỏi: “Sao lại thế?”

“Không biết nữa, chỉ nói là Tiểu Trân không muốn.” Hình như Lý Nhược Lan cũng không hiểu rõ nguyên do: “Rốt cuộc nhà chúng ta làm sao? Chẳng lẽ hôm đó chúng ta có chỗ nào chậm trễ con bé?”

“Không phải là ghét bỏ gia cảnh nhà chúng ta không tốt chứ? Nhưng nhà ta đủ xứng với nhà con bé rồi.”

Hiển nhiên Ngôn Thiếu Dục chưa nói gì với Lý Nhược Lan, nhưng hình như Ngôn Thành Nho biết điều gì đó, ông ấy vội vàng nói: “Được rồi, đừng đoán nữa, khả năng không có duyên thôi. Thiếu Dục đã hai mươi hai rồi, nếu nó cảm thấy không thích hợp, vậy chắc là có đạo lý của nó.”

Lý Nhược Lan nói: “Không phải tại tôi thấy thằng bé buồn rầu sao? Dù sao bọn nó vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì. Lỡ không phải vấn đề gì lớn, không đáng phải khổ sở như vậy, hai nhà kết thân tiếp xúc nhiều thêm vài lần là được.”

Ngôn Thành Nho nói: “Chút năng lực phán đoán này nó vẫn phải có, bà đừng nhọc lòng lung tung.”

Ngôn Thiếu Thời lại rất cao hứng: “Không muốn thì thôi, con cũng không thích cô bạn gái kia của anh ấy lắm.”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm cậu một cái: “Lắm miệng, còn không mau đi làm bài tập đi, ngày mai thi trắc nghiệm đầu năm rồi, nếu thành tích sụt giảm mẹ sẽ tịch thu đồng hồ của con.”

Ngôn Thiếu Thời lập tức cảnh giác ôm lấy đồng hồ chạy về phòng.

Lý Nhược Lan cũng không rối rắm nữa, lại chuyển tay đưa một chiếc túi vải lớn cho Tô Nhuyễn: “Hôm nay hai đứa định tới trường học xem điểm thi nhỉ? Mang mấy thứ này cho Thiếu Dục giúp mẹ.”

“Ngày hôm qua thất thần, nó đi vội quá, đồ ăn cố ý chuẩn bị cho nó cũng chưa kịp mang đi.”

Khi tiễn hai người ra cửa, Lý Nhược Lan nhìn Lộc Minh Sâm đi lại không thoải mái, lo lắng hỏi: “Minh Sâm, con có chỗ nào không thoải mái à?”

Tô Nhuyễn cũng đã phát hiện ra, buổi sáng khi thức dậy anh đi lại đã có chút không bình thường rồi, có điều rất nhanh đã khôi phục lại, cô còn tưởng rằng do buổi tối anh ngủ sai tư thế bị tê chân.

Thấy Lý Nhược Lan cũng hỏi, nghĩ tới mấy ngày vừa rồi vì đuổi theo cô anh đều ngồi trên ô tô, khi ở thành phố Thân còn có hành động cường độ cao, cô lập tức lo lắng: “Không phải hôm qua em mát xa cho anh quá mạnh tay chứ?”

Lộc Minh Sâm khó mà nói bởi tối hôm qua anh nằm mơ, thấy hồi mình còn là tân bị bị huấn luyện viên đá m.ô.n.g cả đêm, dẫn tới lúc nửa tỉnh nửa mê tránh né không cẩn thận bị trệch khớp, chỉ có thể cúi đầu cam chịu.

“Chúng ta tới bệnh viện trước, anh cũng nên kiểm tra lại rồi.”

Bởi vì lần kiểm tra lại này cần hơi nhiều thời gian, Tô Nhuyễn sợ buổi tiều Ngôn Thiếu Dục có tiết học, định nhân lúc nghỉ trưa đưa đồ qua cho anh ấy, bèn phân công nhau hành động. Lộc Minh Sâm ở lại bệnh viện kiểm tra, cô tới trường học tìm người.

Vừa qua tết âm lịch, vườn trường Đại học rất náo nhiệt, sinh viên về trường đều mặc quần áo mới tươi sáng thời thượng, hoặc ôm sách, hoặc kết bạn đi trên đường, trên người tất cả đều mang tinh thần phấn chấn.

Bọn họ có cuộc sống tinh thần phong phú, không mê mang về tương lai, có quy hoạch riêng của mình tất nhiên sẽ có một phần can đảm, đây là cuộc sống đời trước Tô Nhuyễn dốc lòng hướng tới.

Cô chậm rãi đi dạo một lát, sau đó mới tìm người hỏi thăm ký túc xá của Ngôn Thiếu Dục. Đối phương vô cùng nhiệt tình, trực tiếp dẫn đường giúp cô, khi tới ký túc xá còn cố ý chạy lên lầu ba gọi người giúp.

“Bạn cùng phòng của anh ấy nói, Ngôn Thiếu Dục không có nhà. Bảo là tới quán cà phê ở cửa đông, cô biết đường không?” Nam sinh kia nói.

Thấy đối phương còn định dẫn đường, cuối cùng Tô Nhuyễn mới phản ứng lại, hình như đối phương không giống người tiện đường dẫn cô tới đây, cô vội vàng nói: “Không cần, tôi biết đường, cảm ơn anh.”

Nam sinh kia đỏ mặt hỏi: “Đừng khách sáo, tôi là Lý Phi, sinh viên kiến trúc khóa tám mươi tám, cô thì sao?”

Tô Nhuyễn không ngờ đối phương muốn làm quen với mình, vội vàng nói: “Tôi không phải…”

Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao cô lại ở đây?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 222: Chương 222



Giọng nói rất quen tai, Tô Nhuyễn quay đầu lại lập tức trông thấy Tống Tiểu Trân, cô ta đang khoác tay một cô gái khác, trên người mặc một chiếc áo khoác len màu vàng nhạt, phối với quần tất màu đen, dưới chân là đôi boot cổ thấp, trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, dùng ánh mắt Tô Nhuyễn để nói đúng là phong cách tây vô cùng xĩnh đẹp.

Chỉ là cô gái này vừa mở miệng đã khiến người ta không thoải mái: “Cô không phải sinh viên, tới trường chúng tôi làm gì?”

Cô ta híp mắt nhìn Lý Phi nói: “Đừng xum xoe nữa, cô ta ở nông thôn, căn bản không phải sinh viên, hơn nữa đã kết hôn từ lâu rồi.” Trong giọng nói chứa đầy vẻ coi thường.

Lý Phi khiếp sợ nhìn Tô Nhuyễn, cũng không biết là khiếp sợ điểm nào.

Ngược lại Tô Nhuyễn không thèm để ý, nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt.”

Thấy Tô Nhuyễn định đi, Tống Tiểu Trân không vui nhắc nhở: “Cô không phải sinh viên trường chúng tôi, đừng đi dạo lung tung trong trường.”

Coi thường cô là người nhà quê à, Tô Nhuyễn quay đầu lại khẽ cười: “Chị Tống, mặc dù em không phải sinh viên, nhưng em vẫn biết, đại học là nơi ai muốn tới cũng được, ngoài trường quân đội ra, các trường đại học khác trong Hoa Quốc chúng ta, dù nông dân cũng có thể vào học.”

“Ngay cả điều này chị Tống cũng không biết, có phải là hơi mất chất sinh viên hay không?”

Sắc mặt Tống Tiểu Trân thay đổi: “Cô!”

Còn lâu Tô Nhuyễn mới để ý tới cô ta, cô xoay người định đi. Nếu Ngôn Thiếu Dục đã nói với người nhà, vậy chắc chắn sẽ chia tay, cô cần gì phải khách sáo.

Bởi vì khúc nhạc đệm này, Tô Nhuyễn mất hết hứng thú đi dạo, cô đi thẳng tới cửa đông, rất nhanh đã tìm được Ngôn Thiếu Dục trong một quán cà phê gần đó.

Anh đang ngồi với ba người trẻ tuổi, hình như đang thảo luận chuyện lớn gì đó.

Trong ba người có một thanh niên mặt trắng nõn mặc áo khoác da, tóc bóng lộn, vuốt keo ngược ra sau, n.g.ự.c còn treo một chiếc kính râm, ngón tay kẹp một điếu thuốc, đang nói chuyện nước miếng bay tứ tung.

Ngôn Thiếu Dục và người còn lại đều nghiêm túc lắng nghe, Tô Nhuyễn đến gần cũng nghe được anh ta nói: “Thiếu Dục, cậu nghĩ như vậy là đúng. Bây giờ học đại học ra đều phân tới cục giao thông, tiền lương một tháng có bao nhiêu? Ba trăm là cùng! Tôi theo cậu mình xuôi nam một chuyến đã kiếm được bằng này rồi!”

Anh ta vươn năm ngón tay lên, tỏ vẻ trâu bò, để bọn họ đoán.

Nam sinh vóc dáng nhỏ bé bên cạnh kinh ngạc: “Năm trăm?”

“Chậc!” Thanh niên áo khoác da nhìn anh ta khinh bỉ: “Năm ngàn!”

Nghe thấy con số này, người ở đó đều hít sâu một hơi. Một nam sinh cao gầy kinh ngạc cảm thán: “Cao Cường, cậu cũng quá lợi hại rồi.”

“Trong lớp cấp ba chúng ta, chỉ có cậu là có tiền đồ nhất.”

Cao Cường ra vẻ khiêm tốn, xua xua tay: “Làm gì có, so với sinh viên như Thiếu Dục vẫn không cách nào so được. Tôi chỉ có thể kiếm chút tiền thôi, Thiếu Dục vẫn có tiền đồ hơn.”

Tuy rằng anh ta nói vậy, nhưng rõ ràng không hề nghĩ như vậy. Anh ta nói với Ngôn Thiếu Dục, dáng vẻ như chỉ điểm giang sơn: “Tôi cũng không ngờ Thiếu Dục lại có quyết định ấy, sắp được phân phối công việc lại muốn ra ngoài nhận khoán công trình.”

Ngôn Thiếu Dục nói: “Vẫn chưa quyết định chắc chắn, chỉ muốn thử một lần.”

“Thử đi.” Cao Cường cảm thấy hứng thú nói: “Tôi biết nhận khoán công trình đều kiếm được nhiều tiền, như tôi còn phải chạy khắp trời nam biển bắc với cậu mình, khoán công trình chỉ cần dựa vào quan hệ và tiền lót đế.”

“Chỉ cần có thể nhận thầu, thuê thêm vài người công nhân, chúng ta chỉ việc chờ nghiệm thu lấy tiền thôi.”

“Nếu cậu thật sự có biện pháp có thể nhận thầu cả công trình, tôi phụ trách tiền lót đế, bảy tám vạn không thành vấn đề, cậu phụ trách theo dõi quản lý công nhân, đến lúc đó chúng ta chia đôi…”

Khi anh ta đang nói, thì trông thấy Tô Nhuyễn bước tới.

Anh ta khẽ ho một tiếng, kéo áo khoác da lên để lộ ra chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay, giọng cũng cao hơn vài phần: “… Mỗi năm cũng kiếm được mười mấy vạn.”

Hành động khoe khoang quá rõ, khiến Ngôn Thiếu Dục không nhịn được nhìn theo tầm mắt anh ta. Trông thấy Tô Nhuyễn, anh kinh hỉ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, sao em lại tới đây? Đi chơi thế nào?”

“Cũng được, rất k*ch th*ch.” Tô Nhuyễn cười nói, sau đó đưa túi đồ trong tay qua: “Mẹ bảo hôm qua anh đi vội quá, nhờ em đưa đồ qua đây cho anh.”

Ngôn Thiếu Dục vươn tay nhận lấy túi đồ, bất đắc dĩ nói: “Đồ ăn thôi mà, anh còn có thể bị đói sao.”

Vân Chi

Người thanh niên tên Cao Cường kia cũng đứng dậy, nhìn Tô Nhuyễn, cười tủm tỉm hỏi: “Thiếu Dục, cô ấy là ai thế? Cậu quen biết một em gái xinh đẹp như vậy từ bao giờ?”

Ngôn Thiếu Dục giải thích đơn giản: “Cô ấy là em gái tôi.”

Sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ chào tạm biệt đám người Cao Cường: “Các cậu ngồi chơi, tôi có việc về trước đây, lát nữa tôi còn có tiết học.”

Cao Cường vội vàng nói: “Bảo cả em gái cậu ngồi xuống nói chuyện thêm lát nữa, hôm nay tôi mời khách, chúng ta qua tiệm cơm tây bên cạnh ăn cơm.”

“Không cần đâu.” Vừa trải qua chuyện tương tự, Tô Nhuyễn lập tức làm sáng tỏ: “Tôi còn phải tới bệnh viện đón chồng mình.”

“Chồng?” Cao Cường sửng sốt, giật mình hỏi: “Cô kết hôn rồi?”

“Người nhà quê, lại không đi học, đương nhiên kết hôn sớm rồi.”

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, nhìn Tống Tiểu Trân hùng hổ xông tới, đối phương còn muốn đứng giữa cô và Ngôn Thiếu Dục, giống như cô không xứng đứng cạnh Ngôn Thiếu Dục vậy.

Vẻ mặt của Cao Cường còn khoa trương hơn Lý Phi vừa nãy, thái độ của anh ta nhìn Tô Nhuyễn đã vô thức thay đổi: “Ở nông thôn? Đây là thân thích nhà cậu à, Thiếu Dục?”

Sau đó anh ta lại nhìn về phía Tống Tiểu Trân, vẻ mặt kinh diễm: “Thiếu Dục, vị mỹ nữ này là ai thế?”

Ngôn Thiếu Dục thờ ơ nói: “Hoa khôi khoa kiến trúc chúng tôi, Tống Tiểu Trân.”

Sau đó anh dẫn Tô Nhuyễn chào tạm biệt bọn họ: “Chúng tôi đi trước.”

“Không được đi!” Tống Tiểu Trân bị thái độ của anh chọc tức, mở miệng chất vấn: “Anh thật sự định từ bỏ công việc được phân phối đi làm nhà thầu gì đó?”

Thấy Ngôn Thiếu Dục không nói lời nào, Tống Tiểu Trân vô cùng đau đớn nói tiếp: “Cha anh nuôi anh lớn như vậy, quốc gia bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, dạy cho anh nhiều tri thức như vậy, để anh đi giao tiếp với đám công nhân sao?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 223: Chương 223



Tô Nhuyễn nghe thấy mấy lời này của Tống Tiểu Trân, không nhịn được nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, ánh mắt anh trai cô kiểu gì vậy, cho dù nhan khống cũng phải nhìn nhân phẩm chứ.

Hình như Ngôn Thiếu Dục cũng đã hoàn toàn thất vọng về Tống Tiểu Trân, anh nhíu mày nói: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”

Tống Tiểu Trân trợn trừng mắt: “Ngôn Thiếu Dục, anh có ý gì?”

Người bạn đi cùng Tống Tiểu Trân cũng cảm thấy cô ta nói hơi quá đáng, vội vàng hòa giải: “Tiểu Trân, không phải Thiếu Dục cũng vì cậu sao?”

“Mẹ cậu đòi lễ hỏi cao như vậy, nếu anh ấy đi làm nhà nước, sao có thể lấy ra được.” Người bạn gái kia có vẻ hiểu lý lẽ, hiển nhiên cũng cảm thấy nhà Tống Tiểu Trân đòi lễ hỏi cao hơi quá đáng, cô ấy nghiêm túc kiến nghị: “Hai người các cậu cẩn thận thương lượng lại xem.”

Xem rốt cuộc là cậu muốn tiền, hay muốn chồng có công việc có thể diện.

Trên mặt Tống Tiểu Trân lộ vẻ do dự, giống như tương lai của Ngôn Thiếu Dục thật sự tùy cô ta quyết định.

Tô Nhuyễn âm thầm trợn mắt khinh bỉ, khẽ nói với Ngôn Thiếu Dục: “Anh, em mời anh đi ăn cơm tây nhé. Lần này em tới thành phố Thân, ăn bò bít tết hai lần, tuy rằng hơi đắt, nhưng ăn khá ngon.”

“A, đúng rồi.” Cô lấy hộp quà ra đưa qua: “Cái này là quà tặng em mang về cho anh, mở ra xem có thích hay không.”

Vân Chi

Ngôn Thiếu Dục mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ màu đen kèm theo chức năng máy tính, dày nặng nhưng rất cá tính, đàn ông đeo vào chắc là rất đẹp.

Cao Cường giật mình nói: “Cartier? Hàng nhập khẩu?”

Vốn dĩ Ngôn Thiếu Dục rất thích món quà này, nghe vậy anh không khỏi do dự: “Đắt lắm nhỉ.”

Tô Nhuyễn nhìn Tống Tiểu Trân: “Không đáng giá mấy, hai ba ngàn mà thôi, em là người nhà quê, chắc chắn quà tặng cho anh kém người thành phố.”

Tống Tiểu Trân lập tức xù lông, nói với Tô Nhuyễn: “Cô có ý gì?”

Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghi hoặc: “Tôi có ý gì?” Cô bừng tỉnh: “Cô chê món ăn tôi mời và quà tôi tặng anh trai mình đều là đồ giá rẻ à?”

“Ngại quá, tôi là người nhà quê tiết kiệm quen rồi, lỡ làm bẩn mắt cô, hay là cô mời nhé?”

Cô ra vẻ nghiêm túc nói: “Sinh viên cao quý như cô, khả năng ăn bò bít tết chán ngấy rồi nhỉ, vậy chúng ta đi ăn hải sâm bào ngư, mấy món đó chắc có thể xứng với thân phận của cô rồi.”

“Cũng không đúng, thân phận của cô cao quý như vậy, sao có thể ăn đồ ăn qua tay nông dân, ngư dân, quá mất giá.” Tô Nhuyễn vội vàng xin lỗi: “Chắc chắn là cô ăn gió uống sương từ nhỏ, mạo phạm quá.”

Hiển nhiên Tống Tiểu Trân không ngờ Tô Nhuyễn lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, cô ta tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nói với Ngôn Thiếu Dục: “Ngôn Thiếu Dục, anh để mặc cô ta bắt nạt em như vậy?”

Ngôn Thiếu Dục thờ ơ nói: “Là cô bắt nạt em ấy trước, Tống Tiểu Trân, tôi cho rằng lần trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi, bây giờ đây là chuyện của cá nhân tôi, không cần cô nhọc lòng.”

Tống Tiểu Trân không tin nổi: “Anh thật sự chia tay tôi?”

Cao Cường nghe vậy vội vàng bước tới khuyên can: “Ai nha, Thiếu Dục, cậu đừng xúc động, có bạn gái xinh đẹp như vậy, còn là sinh viên, nếu phải tôi, có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”

Vẻ mặt anh ta cực kỳ hâm mộ, nói: “Tôi nghe thấy rồi, không phải là chuyện lễ hỏi sao? Tiểu Trân à, tôi gọi là Tiểu Trân nhé. Một cô gái xinh đẹp ưu tú như vậy, dù là năm vạn tám vạn cũng đáng, cần gì chia tay vì chút chuyện này.”

Tô Nhuyễn nghe thấy thế, không khỏi nhìn anh ta một cái.

Vốn dĩ Tống Tiểu Trân đang có chút d.a.o động vì Ngôn Thiếu Dục lạnh lùng nói lời chia tay, nghe thấy lời này của Cao Cường, lại nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tô Nhuyễn, lập tức cảm thấy mình cực kỳ ấm ức, nước mắt tuôn ra như mưa.

Cô ta lau nước mắt, nói: “Chẳng lẽ cha mẹ tôi cẩn thận bồi dưỡng tôi, cuối cùng còn không bằng một cô gái nông thôn sao? Rốt cuộc anh có từng suy xét vì tôi hay không?”

Ngôn Thiếu Dục không nhịn được nói: “Vậy còn cô, cô có từng suy xét vì tôi không?”

Tống Tiểu Trân càng ấm ức: “Chẳng lẽ tôi suy xét vì anh còn chưa đủ? Tiền lễ hỏi tôi muốn đâu phải nhà anh không cho nổi, nếu không phải suy xét vì anh, việc gì tôi phải làm này làm nọ làm việc bản thân chán ghét?”

Hiển nhiên là nói không thông, Ngôn Thiếu Dục không muốn để lộ chuyện không hay trước mặt bạn bè, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi cảm thấy hai ta không thích hợp lắm, cứ như vậy đi.”

Nói xong anh dẫn Tô Nhuyễn ra ngoài.

Nhìn biểu cảm ủ dột của Ngôn Thiếu Dục, Tô Nhuyễn không nhịn được hỏi: “Anh, anh thật sự thích cô ấy à?”

Ngôn Thiếu Dục cười khổ một tiếng: “Khi mới yêu, cô ấy không phải người như vậy.”

Tống Tiểu Trân là mỹ nữ số một số hai ở đại học Đông Lâm, biết ăn mặc, thành tích cũng ưu tú, còn nhiệt tình hoạt động trong các xã đoàn, không ít người theo đuổi, chỉ là cô ta kiêu ngạo, ánh mắt cũng cao, mãi cho tới năm tư đại học vẫn chưa có bạn trai.

Đối với người đẹp, người bình thường đều có ấn tượng tốt, tất nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng không ngoại lệ.

Học kỳ một, khi cô ta đi ngang qua sân thể dục, thiếu chút nữa bị bóng rổ đập trúng, vì cứu cô ta Ngôn Thiếu Dục bị trẹo chân, sau đó mỗi tuần Tống Tiểu Trân đều kiên trì đưa anh đi bệnh viện thay thuốc, hai người tiếp xúc nhiều có cơ hội tiến thêm một bước.

Chỉ tiếc là yêu đương và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Khi yêu, chủ đề nói chuyện của hai người đều là việc học và khát vọng tương lại, thể hiện ra ưu điểm của bản thân. Tống Tiểu Trân thích dương xuân bạch tuyết, Ngôn Thiếu Dục được Ngôn Thành Nho hun đúc cũng có lý giải ở phương diện này, hai người gần như không hề thảo luận chuyện củi gạo mắm muối tục tằng.

Không ai ngờ tới thời điểm bàn chuyện cưới hỏi, cô gái chỉ biết dương xuân bạch tuyết kia lại tính kế tinh ranh như vậy.

Ngôn Thiếu Dục thở dài nói: “Tiền thật sự có thể khiến người ta thay đổi nhiều như vậy sao?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 224: Chương 224



“Cao Cường kia… Thật ra khi còn học cấp ba, quan hệ giữa bọn anh không tồi, tuy rằng thi thoảng cũng tranh cao thấp, nhưng là người rất khiêm tốn, làm việc đáng tin cậy.” Hoàn toàn khác người vừa rồi Tô Nhuyễn nhìn thấy.

Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ, loại người này đời trước cô thấy nhiều rồi.

“Khi học cấp ba, có phải điều kiện gia đình anh ta không tốt lắm hay không?”

“Ừ, cả nhà chỉ dựa vào một mình mẹ cậu ta chống đỡ, cha cậu ta chơi bời lêu lổng cả ngày, không phải đánh bài thì ngồi uống rượu nói khoác, khi ấy bọn anh ngồi cùng bàn, mỗi lần mua văn phòng phẩm anh đều mua giúp cậu ta một phần.”

Tô Nhuyễn hiểu rõ, có những người khi bạn giúp đối phương, đối phương sẽ nhớ ơn. Nhưng cũng có không ít người nội tâm tự ti, sau khi được người khác giúp đỡ sẽ cho rằng đối phương thương hại bố thí mình, ngược lại sinh lòng oán hận.

“Tiền nhiều gan lớn.” Tô Nhuyễn cười nói: “Tiền chỉ có thể phóng đại bản tính con người mà thôi. Người ưu tú có tiền sẽ càng ưu tú, mà người sau khi có tiền thay đổi hoàn toàn, có lẽ là vì trước đó che giấu bản thân vì cuộc sống vất vả mà thôi.”

Ngôn Thiếu Dục ngẫm lại mấy câu này, cười nói: “Em nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn tò mò: “Anh làm khoán công trình thật sự là vì Tống Tiểu Trân à?”

Ngôn Thiếu Dục ngượng ngùng gãi đầu: “Ban đầu đúng là có một chút, người ta luôn nói vợ chồng nghèo trăm sự phiền, anh nghĩ nếu có đủ tiền, cô ấy sẽ không so đo tranh cãi với anh như vậy.”

“Chỉ là sau đó nói chuyện với nhau thêm vài lần anh phát hiện ra, cô ấy vẫn luôn đua đòi, còn chuyện gì cũng nghe lời mẹ, sau này sợ là sẽ khiến gia đình gà chó không yên.”

Vân Chi

Anh vẫn nhớ rõ khi cha mẹ mình chưa ly hôn, cuộc sống gia đình cả ngày gà bay chó sủa, cho nên vô cùng quý trọng bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ hiện giờ, Tống Tiểu Trân có bà mẹ thích gây chuyện như vậy, chắc chắn gia đình không yên.

“Có điều bây giờ chủ yếu là vì không muốn tiếp tục sống cuộc sống lỡ gặp biến cố sẽ rơi xuống vực thẳm.” Ngôn Thiếu Dục nói: “Tuy rằng cuộc sống của gia đình mình hiện giờ rất an ổn, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, sợ là vẫn phải nhìn sắc mặt người khác.”

Tô Nhuyễn bật cười, nhìn Ngôn Thiếu Dục có vẻ ổn trọng, nhưng thực chất vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, hiển nhiên là bị mấy lời của Cao Cường k*ch th*ch.

“Chỉ sợ cha mẹ không đồng ý.”

Trong niên đại này, đa số người có suy nghĩ giống với Tống Tiểu Trân, công việc nhà nước mới là lựa chọn tối ưu, cơ bản những người mạo hiểm kinh thương đều bị nói là đầu óc bã đậu.

Muốn thuyết phục Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan sợ là không dễ dàng.

Ngôn Thiếu Dục nhìn Tô Nhuyễn, sau khi trải qua chuyện Võ Thắng Lợi, anh phát hiện ra cách nói năng hành động của cô em gái này của mình rất không bình thường. Ngôn Thiếu Thời còn quá nhỏ, các anh chị họ bên nhà họ Lý đều là người kiên định, anh em họ nhà họ Ngôn thì không cần nhắc đến, nghĩ tới nghĩ lui, người anh có thể thương lượng vậy mà chỉ còn lại một mình Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không trực tiếp cho anh kiến nghị, mà nghiêm túc phân tích: “Thật ra mỗi bên đều có ưu thế riêng, loại trừ tình huống cực đoan, nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, công việc nhà nước sẽ yên ổn nhẹ nhàng, có điều người mới vào đơn vị như các anh, trừ khi là nhân tài tuyệt diễm, nếu không đều phải làm chân chạy vặt vài năm, sau này cuộc sống sẽ giống như chú Ngôn với mẹ em, thật ra cũng không tồi.”

“Nếu ra ngoài mở công ty, sẽ vô cùng mệt mỏi, không có kinh nghiệm sẽ chịu thiệt nhiều lần, lỡ như thua lỗ, khả năng người nhà sẽ gặp tai ương theo.”

Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Nhưng nếu kiếm được thành quả sẽ rất lớn, không chỉ tiền tài, mạng lưới quan hệ, kinh nghiệm sống, tâm cảnh tu dưỡng, tất cả đều phải thua thiệt một lần, mới có thể thu hoạch được.”

Ngôn Thiếu Dục suy tư, Tô Nhuyễn lại nói tiếp: “Nhưng mà em cảm thấy, hai mươi tuổi là tuổi tranh đua, có thể cố gắng, vẫn còn đường lui.”

“Chẳng lẽ anh đường đường là sinh viên, còn sợ sau này không tìm được việc làm sao?”

Nút thắt trong lòng Ngôn Thiếu Dục được cởi bỏ, suy nghĩ thông suốt: “Để anh cẩn thận ngẫm lại, cảm ơn em.”

Anh cười nói: “Nhận cô em gái này, nhà chúng ta đúng là nhặt được bảo rồi.”

Tô Nhuyễn chắp tay nói: “Như nhau, như nhau.”

Ngôn Thiếu Dục bật cười.

“Có điều tên Cao Cường kia, anh vẫn nên cẩn thận.”

Ngôn Thiếu Dục thở dài nói: “Yên tâm đi, anh biết rồi.”

Nhưng mà, chuyện này không phải Ngôn Thiếu Dục không tìm Cao Cường là được.

Cuối tuần tuần sau đó, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn làm hột vịt muối. Trứng vịt là nhà anh họ con trai cậu Cả nuôi, hôm qua đưa tới hơn tám mươi quả, Lý Nhược Lan gọi Tô Nhuyễn qua học cách làm hột vịt muối.

Trong niên đại này, kỹ năng nấu nước đều dựa vào kinh nghiệm thế hệ trước truyền lại, Lý Nhược Lan nghĩ sau này Tô Nhuyễn sẽ phải theo Lộc Minh Sâm rời khỏi tỉnh Đông Lâm, nên tóm được cơ hội là truyền thụ cho cô đủ loại kỹ năng.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đi cùng, nhân lúc Lộc Minh Sâm và Ngôn Thành Nho, Ngôn Thiếu Thời ra ngoài tìm đất, cô không nhịn được nói với Lý Nhược Lan: “Mẹ, sau này mẹ biết món nào đều dạy anh ấy đi, để anh ấy cải thiện thức ăn cho con, con phải ăn sủi cảo hấp với canh cá viên cả tuần rồi.”

Lộc Minh Sâm là người không có h*m m**n hưởng thụ vật chất, tất nhiên là không biết nấu ăn rồi. Hai người đã kết hôn, không tiện tới nhà họ Ngôn ăn chực, vì thế sau khi nhập học Tô Nhuyễn lập tức gặp phải tai ương.

Lộc Minh Sâm không cho Tô Nhuyễn nấu cơm, còn anh chỉ biết có ba món, cháo gạo kê, sủi cảo hấp và canh cá viên.

Cho dù anh có thay đổi các loại nhân sủi cảo, nhưng vẫn là sủi cảo. Sau khi ăn cả tuần, Tô Nhuyễn thật sự muốn nổi điên, nhưng Lộc Minh Sâm nghiêm túc nấu ăn cho cô như vậy, cô khó có thể nói được gì.

Lý Nhược Lan không nhịn được cười: “Minh Sâm cũng phải ôn tập đó, vậy mà mỗi sáng còn đi chợ mua đồ ăn tươi ngon mang về, cách hai ngày lại làm canh cá viên cho con ăn.”

“Mua đồ ăn tươi ngon sao không xào lên ăn!” Tô Nhuyễn nói: “Hình như anh ấy cho rằng tất cả đồ ăn trên đời đều có thể làm thành nhân sủi cảo, mẹ có biết sủi cảo nhân khoai tây hương vị thế nào không?”

“Nhân là khoai tây băm nhỏ xào lên, vỏ là khoai tây nghiền, hương vị đó… Lẽ ra con nên để lại hai cái cho mẹ nếm thử.”

Lý Nhược Lan nhíu mày nghe, sau đó lại cười ha ha: “Minh Sâm cũng nuốt trôi sao?”

Đương nhiên là Lộc Minh Sâm cũng ăn rồi, Tô Nhuyễn nghi ngờ ngoài những thứ không thể ăn, thứ gì anh cũng nuốt nổi.

Tô Nhuyễn hạ quyết tâm cuối tuần này tạm thời dạy thêm cho Lộc Minh Sâm hai món mới, nếu không cô thật sự phải tới trường ở trọ, đồ ăn trong căng tin trường học còn tốt hơn ở nhà.

Khi hai người đang nói chuyện, Lộc Minh Sâm và cha con Ngôn Thành Nho đã đào đất mang về, sau lưng còn có Ngôn Thiếu Dục tức giận đi theo.

Ngôn Thiếu Dục là người tính cách ôn hòa trầm ổn, hiếm khi mọi người thấy anh tức giận như vậy.

Lý Nhược Lan hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngôn Thiếu Dục bực bội nói: “Cậu Phú Quý nói, Cao Cường đã tới tìm ông ấy.”

Biết trong tay ông ta có tin tức về công trình, tới hỏi thăm cũng không phải việc khó, nhưng mà làm như vậy quá ghê tởm.

Lý Nhược Lan cũng nhíu mày, tuy rằng bọn họ vẫn chưa tán đồng chuyện Ngôn Thiếu Dục nhận khoán công trình, nhưng bị người khác bắt nạt lại là chuyện khác.

Tô Nhuyễn nhướng mày nói: “Cậu Phú Quý nói thế nào?”

Ngôn Thiếu Dục đáp: “Thật ra Phú Quý muốn hợp tác với nhà chúng ta hơn, nhưng người quen biết “Chân nhỏ” kia không chỉ mình ông ấy, ông ấy nói Cao Cường lắm tiền nhiều của, sợ là công trình kia sẽ bị nẫng tay trên.”

“Ngày mai anh sẽ qua tìm cậu Phú Quý hỏi thăm tình huống.” Anh nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu thành công, em có tham gia giông?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn gật đầu dứt khoát, nếu anh nhớ không lầm, hình như cô đã bỏ tiền ra mua cổ phiếu hết rồi, tiền tiết kiệm của hai người cộng lại còn chưa tới ba ngàn, cô định tham gia thế nào?

Vì sao anh có cảm giác cô lại sắp làm ra chuyện lớn thế này?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 225: Chương 225



Đúng là Tô Nhuyễn muốn làm một vụ lớn thật, chỉ là cô vẫn đang đợi Ngôn Thiếu Dục, bởi vì cô còn phải ôn thi không có thời gian nhọc lòng những việc này, cũng không định can thiệp quá nhiều.

Giống cách Tô Thanh Thanh mạnh mẽ can thiệp vào chuyện mua cổ phiếu, còn Hoắc Hướng Dương ngay cả cổ phiếu là gì cũng không biết, kết quả gặp phải bao nhiêu chuyện. Chưa nói tới có thể giữ lại cổ phiếu đến sang năm hay không, cho dù giữ lại được, năm sau kiếm lời, trong khoảng thời gian này không biết còn cãi nhau bao nhiêu trận đâu.

Gây dựng sự nghiệp còn khó hơn mua cổ phiếu, đặc biệt trong thời đại ai nấy đều tôn trọng công việc nhà nước này. Chỉ khi Ngôn Thiếu Dục tự mình nghĩ thông suốt, tự mình hạ quyết tâm, mới có thể kiên định đi tiếp.

Không ngờ chuyện Cao Cường làm ra lại khiến anh hoàn toàn quyết tâm, anh trực tiếp gọi điện thoại cho cậu Phú Quý, hẹn ngày mai đi gặp người móc nối họ Trình kia.

Lý Nhược Lan trừng mắt với Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục, nhìn hai người hoàn toàn ngó lơ ý kiến của bọn họ, quyết định việc trọng đại như vậy.

“Hai đứa con!”

Thấy bà ấy định nổi giận, Tô Nhuyễn nhanh chân mang trứng vịt đã rửa sạch ra ban công phơi, sau khi quay lại trực tiếp chạy tới chỗ Lộc Minh Sâm, nghiêm túc dạy anh cách sàng đất.

Hiện giờ nông thôn muối trứng vịt đều dùng bùn đất bọc lại, đất đỏ đào về phải sàng nhỏ mới dùng được.

Lộc Minh Sâm đẩy thẳng cái sàng qua tay cô, dáng vẻ không biết làm gì.

Lý Nhược Lan không có cách nào với Tô Nhuyễn, đành tóm Ngôn Thiếu Dục vào phòng.

Tô Nhuyễn thấy vậy, nở nụ cười với Lộc Minh Sâm, giơ thẳng ngón tay cái lên.

Lộc Minh Sâm bật cười: “Em không đi hát đệm à?”

Tô Nhuyễn nói: “Đệm cái gì mà đệm, đây là chuyện của anh ấy, nếu ngay cả cửa này anh ấy còn không qua được, vậy sau này càng không thể.”

Cô nhún vai: “Dù sao em chỉ phụ trách đầu tư tài chính.”

Sàng đất xong, trong lúc đợi trứng vịt phơi khô, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm xuống phòng bếp: “Xem ra mẹ em chưa thể xong việc ngay được, hôm nay hai ta nấu cơm nhé.”

Cô mở tủ lạnh lấy đậu phụ, bông cải, và nguyên liệu nấu ăn khác ra, đều là đồ đã sơ chế sẵn, theo cô quan sát, kỹ thuật xắt rau của Lộc Minh Sâm chỉ giới hạn trong lóc thịt cá và băm nhân sủi cảo. Vì có thể cải thiện thức ăn cho tuần sau, cô quyết định trước tiên dạy vài món ăn cấp tốc, không cần quá phức tạp.

Cho nên sau khi hai người chui vào phòng bếp, suốt cả quá trình đều là Tô Nhuyễn chỉ đạo, Lộc Minh Sâm vén áo rửa rau, bẻ bông cải, thái đậu phụ, rồi dựa theo lời cô cho gia vị, xào nấu.

Lúc Ngôn Thiếu Thời đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy đến Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực, chỉ chỉ trỏ trỏ với Lộc Minh Sâm, cậu có chút không nhìn nổi: “Chị, chị đừng lúc nào cũng bắt nạt anh rể như vậy.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới phát giác, hình như đúng là cô hơi quá đáng rồi, chủ yếu là vì suốt cả quá trình người này đều chịu thương chịu khó, hoàn toàn không phản đối, tạo cho cô cảm giác đương nhiên.

Tô Nhuyễn xấu hổ sờ sờ mũi: “Còn món cuối để em nấu đi.”

“Không cần.” Lộc Minh Sâm tránh tay cô: “Em cứ nói tiếp là được, sắp xong rồi còn giả vờ làm gì.”

Tô Nhuyễn thè lưỡi, dựa tường nhìn anh.

Hôm nay anh mặc một bồ quần áo lông màu xám nhạt rộng thùng thình, tay áo đã kéo lên tới khuỷu tay, đầu hơi cúi xuống, khi anh nghiêm túc lật đậu phụ, không hiểu sao trong lòng Tô Nhuyễn lại sinh ra xúc động muốn bước đến ôm anh một cái.

Đặc biệt là chiếc tạp dề màu đen thít chặt vòng eo săn chắc kia, khiến cô cảm thấy ôm chắc chắn rất thoải mái.

“Tiếp theo thế nào?” Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cô: “Như vậy là được rồi à? Ngẩn người gì thế?”

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt: “A, phải thêm chút nước vào đậu phụ, hầm thêm một lát.”

Lộc Minh Sâm múc chút nước, dùng mắt dò hỏi. Tô Nhuyễn gật đầu: “Đủ rồi.”

Cho nước vào xong, trong lúc chờ đậu phụ hầm, anh nhìn ra ngoài phòng bếp, nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi: “Em lấy đâu ra tiền?”

Trong khoảnh khắc anh nghiêng người qua, Tô Nhuyễn vô thức nín thở, đợi khi cô ý thức được anh hỏi chuyện gì, cô lại có chút vui vẻ. Hóa ra anh chàng này cũng có lòng hiếu kỳ.

Vân Chi

Cô cũng nghiêng đầu ghé sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh đoán xem?”

Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái: “Anh đoán em muốn tiếp tục ăn sủi cảo.”

Tô Nhuyễn:……

Hóa ra anh cũng biết cô đã ngấy món sủi cảo tới tận cổ rồi.

Nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô, Lộc Minh Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng, mặt mày giãn ra, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt phượng khiến Tô Nhuyễn ngẩn người. Một lát sau cô mới dời ánh mắt, hừ một tiếng che giấu vẻ lúng túng: “Xem lửa đi cẩn thận cháy.”

“Về nhà nói với anh sau.”

Tô Nhuyễn nói: “Chuyện này còn cần anh giúp đỡ, nếu như thuận lợi, còn có thể xử lý luôn cục diện rối rắm nhà họ Lộc gây ra.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 226: Chương 226



Mùng hai tết Lộc Thải Hà bị bắt, khi ấy bà cụ Lộc từng tới tìm hai người bọn họ, đáng tiếc cả hai người đều ra ngoài không có nhà.

Sau đó cảnh sát bắt đầu điều tra những lời Lộc Thải Hà cho là sự thật, hỏi khắp khu tập thể Đông Cương, cuối cùng không tra ra được bao nhiêu chứng cứ Lộc Minh Sâm không tốt, lại tra ra không ít chuyện nhà họ Lộc đối xử khắt khe với anh.

Không phải mỗi người trong nhà họ Lộc đều tâm cơ thâm sâu, hành động cũng không hề cao minh, chỉ là “Thanh quan khó đoạn việc nhà”, Lộc Minh Sâm lại đúng là người ương bướng, mọi người không tiện nói nhiều mà thôi, trên thực tế trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Nhân chứng đầy đủ, lúc ấy nhà họ Lộc mới biết hóa ra người trong khu tập thể mặt ngoài luôn cười ha hả với mình, thật ra sau lưng đều khinh thường bọn họ, thậm chí còn mắng chửi bọn họ, những thứ bọn họ cho là tôn kính chẳng qua chỉ là trêu đùa trào phúng.

Ông cụ Lộc lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, cộng thêm Lộc Thải Hà bị nhốt một tháng, khiến người nhà họ Lộc đều kinh sợ không ai dám tới quấy rầy Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn.

Nhưng chỉ cần Lộc Minh Sâm vẫn còn giữ tài sản ông ngoại anh để lại, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Còn cả Lộc Thải Hà, tuy rằng chỉ bị nhốt một tháng, nhưng ở niên đại này, một người phụ nữ bị cảnh sát bắt đi trước mặt nhiều người như vậy, còn bị phạt tù, người khác sẽ không quan tâm đối phương phóng hỏa g.i.ế.c người hay phạm phải tội gì, tóm lại đều là tội phạm từng ngồi tù.

Chuyện này gần như là vết thương trí mạng đối với cuộc sống tương lai của bà ta, đầu tiên là không giữ nổi công việc, ngay cả hôn nhân cũng khó nói trước, hơn nữa nghe nói vốn dĩ nhà chồng cũng không thích bà ta cho lắm.

Cùng đường bí lối, đương nhiên sẽ càng mặt dày mày dạn, ai biết bà ta có thể làm ra chuyện gì.

Cho nên Tô Nhuyễn chuẩn bị ra tay trước chiếm lợi thế,

Còn cả việc nhà họ Lộc tuyên truyền cô có tiền khắp nơi nữa, hành động này gây ra không ít rắc rối, trước mắt đã có Lý Phú Quý, Tống Tiểu Trân, hôm trước khi cô tan học về nhà, vậy mà còn có một bà hàng xóm dưới lầu mở miệng ra hỏi cô vay tiền.

Tuy rằng những việc này không phiền toái lắm, nhưng tóm lại vẫn là phiền.

Đợi đồ ăn mang lên bàn xong, Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục cũng ra khỏi phòng, Ngôn Thiếu Dục mỉm cười với cô, có vẻ như đã tạm thời thuyết phục được hai vị phụ huynh.

Tô Nhuyễn cũng mừng thay cho anh, cười nói: “Mau ngồi xuống nếm thử đi, đồ ăn anh Minh Sâm nấu đó.”

Ngôn Thành Nho gắp một miếng đậu phụ, hơi kinh ngạc: “A, lần đầu tiên đã nấu được như vậy, rất không tồi.”

Mấy người Lý Nhược Lan cũng nhanh tay hạ đũa, phản hồi đều tích cực, Tô Nhuyễn rất vui, năng lực tay chân của Lộc Minh Sâm không tệ, cuối cùng tuần sau cô cũng có thể đổi món rồi.

Không biết có phải vì lời khen của mọi người khiến Lộc Minh Sâm có cảm giác thành tựu hay không, mà sau khi cơm nước xong chính thức muối hột vịt, anh làm việc vô cùng tích cực.

Vân Chi

Đất đỏ được sàng nhỏ trộn với một túi muối, thêm nước thành bùn, cho thêm non nửa bình rượu trắng độ cồn cao vào, sau đó mang trứng vịt đã phơi khô vào lăn một vòng, rồi bỏ vào vại gốm đã chuẩn bị từ trước.

Bước này Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục cũng ra trận, cả nhà hi hi ha ha chơi bùn, hai người đàn ông trưởng thành cộng thêm một cậu thiếu niên, vậy mà nghịch bùn vô cùng vui vẻ, chọc Lý Nhược Lan cười mắng một trận.

Trước khi đi, trên mặt Lộc Minh Sâm vẫn mang theo nụ cười, còn phá lệ hỏi trứng vịt phải ướp muối bao lâu mới ăn được.

Tô Nhuyễn nhìn sườn mặt anh, đời trước cô từng nghe một câu, người nhiệt tình yêu thích đồ ăn ngon, chắc chắn là người nhiệt tình yêu thương cuộc sống.

Lộc Minh Sâm như vậy, là dần dần bắt đầu yêu cuộc sống này nhỉ?

Về đến nhà, hai người ai về phòng nấy học hành ôn tập. Thành tích thi lên thạc sĩ của Lộc Minh Sâm không cần anh đi xem, chính ủy Vương đã gọi điện thoại thông báo đầu tiên. Hiển nhiên anh đã thông qua, hai tuần nữa là phải tới thành phố Yến tham gia thi vòng hai, gặp giáo viên hướng dẫn rồi.

Mãi cho đến trước giờ đi ngủ, anh mới chủ động hỏi lại: “Cần anh giúp việc gì?”

Tô Nhuyễn hỏi: “Có phải trong tay anh có nhược điểm của chú ba nhà họ Lộc không?”

Tô Nhuyễn nhớ rõ đời trước nhà họ Lộc suy tàn rất nhanh, chính vào năm na, nếu do Lộc Minh Sâm động tay, vậy thì chắc chắn trong tay anh có thứ gì đó.

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Sao lại hỏi cái này?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Cuối cùng anh cũng xử lý bọn họ mà, vậy thì tận dụng hết lợi ích, để họ giúp chúng ta làm vài việc trước đã.”

Thấy Lộc Minh Sâm nhíu mày, Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm, không phải việc gì trái pháp luật.”

“Em chỉ nghĩ dù sao bọn họ cũng sẽ đến làm phiền chúng ta, thà chúng ta ra tay trước chiếm lợi thế còn hơn, đúng không?”

Giải quyết phiền toái phải nghĩ cách, gây phiền toái không phải đơn giản hơn sao?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 227: Chương 227



Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục đi theo Lý Phú Quý đến nhà tổng giám đốc Trịnh.

Tổng giám đốc Trịnh chính là người móc nối với chủ công trình, nhà ông ta nằm trong một khu dân cư xa hoa, tuy rằng trong mắt Tô Nhuyễn vẫn chưa bằng các khu dân cư đời sau, nhưng đã hơn các khu dân cư hiện tại rất nhiều, có môi trường xanh hóa, còn có bảo vệ.

Vân Chi

Lý Phú Quý vừa đi vừa hâm mộ nói: “Khu dân cư này, Một căn hai tầng, mỗi tậng rộng hơn một trăm mét vuông! Bên trong rất khí phái.”

“Cháu xem nếu chúng ta có người quen, có thể trực tiếp bao thầu công trình, chắc chắn kiếm được không ít đâu.”

Tổng giám đốc Trịnh nhận công trình, đưa lại cho bọn họ nhận thầu, sau đó không cần làm gì cả, ngồi chờ đếm tiền là được, sao có thể không khiến người ta hâm mộ.

Thật ra công ty của Tổng giám đốc Trịnh chỉ là cái vỏ rỗng.

Có điều công ty rỗng ruột hiện giờ không giống các công ty ma chuyên lừa dối đời sau, công ty ma hiện tại đều do người có bối cảnh đặc biệt và có tài nguyên lập nên, bọn họ dùng tin tức và tài nguyên của mình đầu cơ trục lợi.

Sở dĩ có thể làm như vậy là do nền kinh tế thị trường vừa mới khởi bước, tin tức chưa lưu thông, chế độ chưa hoàn thiện, tạo nên “sản vật đặt biệt” ở niên đại này.

Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Đợi chúng ta làm xong công trình đầu tiên, có kinh nghiệm, có mạng lưới quan hệ, có chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng có thể thử trực tiếp nhận thầu công trình từ chính phủ.”

Lý Phú Quý xua tay nói: “Chuyện đó là không thể, muốn nhận thầu từ chính phủ phải có bối cảnh lớn mới được, chúng ta đều là dân đen có thể nhận lại công trình từ người ta đã không tệ rồi.”

Tô Nhuyễn chỉ cười không nói gì. Nhà cô cũng có bối cảnh lớn đó. Không phải chú Ba Lộc đang làm chính ủy thành phố sao? Bọn họ nhờ phúc của Lộc Minh Sâm nhiều năm như vậy, trước khi về vườn đương nhiên phải cống hiến chút giá trị mới được.

Ba người đi đến dưới lầu nhà tổng giám đốc Trịnh thì trông thấy một người thanh niên cao gầy, da mặt trắng nõn, và một người đàn ông trung niên vẻ mặt hưng phấn đi ra từ bên trong.

Sắc mặt cậu Phú Quý thay đổi: “Mẹ kiếp! Thiếu Dục, kia không phải là bạn học của cháu sao? Bọn họ nẫng tay trên rồi à?”

Sắc mặt Ngôn Thiếu Dục hơi trầm xuống. Cao Cường cũng đã trông thấy bọn họ, anh ta có chút sửng sốt rất nhanh đã nở nụ cười: “Thiếu Dục!”

Vậy mà không ngượng ngùng chút nào, còn nhiệt tình giới thiệu cho người đàn ông trung niên bên cạnh: “Cậu, Cậu ấy là Ngôn Thiếu Dục, bạn cấp ba với cháu, bây giờ đang là sinh viên đại họ Đông Lâm, rất có tiền đồ đó!”

Cậu Cao Cường gật đầu hỏi một câu: “Chính là người bạn muốn kết phường làm công trình này với cháu à? Không phải nói không làm nữa sao?”

Lý Phú Quý nhổ nước bọt, mắng: “Chúng tôi nói không làm nữa khi nào? Có ai làm như các ông không?”

Cậu Cao Cường nhíu mày nói: “Ông nói lời này hơi quá rồi, chúng tôi làm thế thì làm sao? Chúng tôi nghe được tin tức đến đây, là trái pháp luật hay phạm tội?”

Đối mặt với Ngôn Thiếu Dục, ông ta lại tỏ vẻ ôn hòa, khen tặng: “Người ta là sinh viên, tiền đồ vô lượng, ngồi văn phòng uống trà đọc báo, có thể diện hơn đám chân chạy dãi nắng dầm mưa chúng ta nhiều.”

“Tại thằng cháu trai này của tôi không có tiền đồ, nếu nó cũng là sinh viên, sao phải chạy ra ngoài làm công việc này, dù kiếm được vài đồng cũng phải ăn nói khép nép nhìn sắc mặt người khác.”

Dáng vẻ châm chọc này khiến Lý Phú Quý tức không chịu nổi: “Phi! Đừng nói mấy lời dễ nghe đó, việc này các ông cũng làm ra được, phải nhìn sắc mặt người khác cũng đáng đời.”

Sắc mặt Cao Cường hơi trầm xuống, ngược lại cậu anh ta lại không coi vào đâu, chỉ lắc đầu cười nói: “Còn không phải sao, trời sinh mệnh tiện rồi, cho nên có thể kiếm được tam dưa hai táo cũng đã thỏa mãn.”

Câu này khiến Lý Phú Quý nghẹn họng nói không ra lời.

Lúc này Cao Cường mới kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục nói: “Thiếu Dục, không phải cậu đã quyết định sẽ nhận khoán công trình chứ?”

“Tôi thấy cậu do do dự dự cả tuần, còn tưởng rằng cậu định làm việc nhà nước.” Anh ta thở dài: “Hôm trước Tiểu Trân còn khóc với tôi nói không muốn để cậu ra ngoài bươn chải, chỉ muốn cuộc sống yên ổn, cho nên tôi không dám tới tìm cậu nữa. Bạn gái cậu xinh đẹp như vậy, lỡ vì tôi xen vào hai người không đến được với nhau, tôi còn mặt mũi nào gặp lại cậu.”

Lúc này Lý Phú Quý đã coi Cao Cường là sói mắt trắng chân chính, ông ta lập tức cảnh giác, hỏi: “Bạn gái Thiếu Dục sao lại tìm cậu khóc?”

Cao Cường bất đắc dĩ đáp: “Không phải hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện lễ hỏi sao, Tiểu Trân không tìm được Thiếu Dục, tôi là anh em tốt của cậu ấy chẳng lẽ không giúp đỡ.”

Nói xong, anh ta bước đến khoác vai Ngôn Thiếu Dục: “Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng bạn gái xinh như vậy, còn là sinh viên nữa, sao cậu nỡ để cô ấy thương tâm thế?”

“Hay là thế này nhé, nếu cậu vẫn muốn nhận công trình này, tôi có biện pháp đẹp cả đôi đàng. Tuy rằng công trình này chúng tôi đã nhận rồi, nhưng chúng ta vẫn giống như trước kia, cậu phụ trách quản lý, dù sao cậu cũng là sinh viên, còn học chuyên ngành này, tôi tin tưởng cậu.”

“Từ giờ đến khi cậu tốt nghiệp không phải còn vài tháng nữa sao? Cậu có thể vừa làm vừa ngẫm lại, đợi khi tốt nghiệp, nếu cảm thấy không thích hợp, không muốn làm nữa, vẫn có thể vào đơn vị nhà nước, vừa kiếm được tiền vừa tích cóp được kinh nghiệm, không phải thay đổi công việc, không chậm trễ gì.”

“Còn về tiền, chúng ta là anh em tốt, chắc chắn tôi không để cậu chịu thiệt đâu, không phải chỉ ba vạn lễ hỏi à? Đến lúc đó nếu không đủ người anh em này sẽ cho cậu mượn!”

Vốn dĩ tâm trạng Ngôn Thiếu Dục đang ủ dột, nghe thấy mấy lời khoe khoang và châm biếm này xong, liền trở lại bình thường. Một kẻ tiểu nhân như vậy, đâu xứng làm bạn với anh.

Anh khẽ nở nụ cười, nhấc cánh tay đang khoác trên vai mình ra, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Cao Cường, bình thản nói: “Ý tốt của cậu lòng tôi nhận, có điều tôi sẽ không trộn lẫn vào chuyện của cậu, cậu cố gắng làm cho tốt, chúc cậu tiền đồ như gấm.”

Ngẫm nghĩ một lát anh lại bổ sung: “Ừm, phát đại tài!”

Sau đó Ngôn Thiếu Dục nói với Tô Nhuyễn: “Đi thôi.”

Cao Cường không ngờ anh lại phản ứng như vậy, ngược lại sửng sốt một lúc lâu.

Tô Nhuyễn đuổi kịp Ngôn Thiếu Dục: “Anh, vẫn là anh rộng lượng, đúng là người anh em này của anh còn cần công trình này hơn anh, không có công trình này cùng lắm anh quay về ăn lương nhà nước, còn anh ta không có công trình này, khả năng lại lần nữa phải quay về vẫy đuôi lấy lòng người khác cầu xin bố thí.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 228: Chương 228



Sắc mặt Cao Cường sa sầm xuống, nhưng mà Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục không thèm liếc anh ta một cái, đã trực tiếp vào nhà.

Anh ta không nhịn được cao giọng nói: “Tôi đã bao thầu cả công trình này rồi, mấy người còn vào làm gì?”

Tô Nhuyễn quay đầu lại chớp chớp mắt, nói: “Tới cũng tới rồi, đi tâm sự với Tổng giám đốc Trịnh thôi, sao hả? Hai người ký hợp đồng chưa?”

Ngôn Thiếu Dục thì không thèm quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.

Sắc mặt Cao Cường thay đổi, cậu Cao Cường cũng nhíu mày: “Con nhóc kia là ai thế?”

Cao Cường trầm giọng nói: “Con gái của mẹ kế Ngôn Thiếu Dục, nghe Tiểu Trân nói gả cho cái kẻ có tiền, chắc là Ngôn Thiếu Dục định kết phường với cô ta.”

Cậu Cao Cường nói: “Chúng ta đã tặng lễ rồi, Tổng giám đốc Trịnh cũng đã gật đầu, chắc sẽ không thay đổi ý định đâu.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng trước khi ký hợp đồng, khả năng nào cũng có thể sảy ra.

Bên này một câu của Tô Nhuyễn khiến hai người kia lo lắng đề phòng, bên kia, Lý Phú Quý lên lầu lại cao hứng hỏi: “Chúng ta thật sự có thể nẫng tay trên của bọn họ?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Không cần thiết, trên đời đâu phải chỉ có một công trình đó, cần gì phải lãng phí tinh lực trên người bọn họ, bọn họ muốn làm thì để bọn họ làm đi.”

Lý Phú Quý cười mỉa: “Chưa chắc bọn họ đã thành công đâu. Nếu nhà chúng ta nhận công trình này, Mao Hắc Tử còn không dám quấy nhiễu, hai người bọn họ nhận, cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có trò vui.”

Nhìn Tô Nhuyễn vẫn đi lên lầu, Lý Phú Quý nghi hoặc: “Đã không có công trình, còn lên lầu làm gì?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Trong tay Tổng giám đốc Trịnh sao chỉ có mỗi công trình này, dù sao cũng tới rồi, lên hỏi thử xem.”

Quả nhiên trong tay Tổng giám đốc Trịnh không chỉ có một công trình, cậu ruột của đối phương làm trong chính ủy thành phố, trong tay nắm giữ không ít tin tức, công trình nhỏ như Cao Cường, Mao Gia Đống nhận chỉ có thể kiếm chút tiền trinh, không có hàm lượng kỹ thuật gì, căn bản đối phương lười nhắc đến công trình lớn hơn.

Vân Chi

Nghe nói Ngôn Thiếu Dục là sinh viên khoa kiến trúc đại học Đông Lâm, Tổng giám đốc Trịnh còn có chút kinh ngạc, tất nhiên tin tức ông ấy lộ ra cũng khác bình thường: “Đúng là trong tay tôi còn hai công trình thích hợp với cậu, là đoạn đông, đoạn tây quốc lộ Đông Du, đoạn đông nằm trong thành phố chúng ta, cả công trình dự toán năm mươi vạn, còn đoạn tây thì kéo dài tới thành phố Du, dự toán một trăm hai mươi vạn.”

Lý Phú Quý vừa nghe đã choáng váng, năm mươi vạn? Cả hai ông ta đều không dám mơ tưởng. Khi ông ta đang nghĩ sợ là hôm nay mất công đi một chuyến rồi, thì nghe thấy cháu gái vàng bạc bên cạnh nói: “Chúng tôi có thể xem đoạn Đông kia trước được không?”

Vốn dĩ Ngôn Thiếu Dục cũng định từ bỏ, nghe thấy thế lập tức giật mình, công trình trước cửa thôn Lý nằm trong thành phố kia dự toán hai mươi vạn anh mới dám nghĩ đến, bởi vì tiền lót đế chỉ bảy tám vạn, cố gắng gom góp một chút còn có thể gom đủ, nhưng dự toán năm mươi vạn, ít nhất cũng phải lót đế hai mươi vạn…

Nhưng mà nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của Tô Nhuyễn, anh cảm thấy mình là anh trai không thể kém được, đành phải gật đầu theo.

Tổng giám đốc Trịnh là người có trách nhiệm, nói kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ về tình hình công trình, Ngôn Thiếu Dục xuất thân từ khoa kiến trúc, Tô Nhuyễn cũng hiểu không ít đương ngang lối tắt trong đó, khiến Tổng giám đốc Trịnh cảm thấy nói chuyện với hai người vô cùng thuận lợi, cũng rất yên lòng. Tuy rằng đối phương lấy phần trăm giới thiệu, nhưng cũng hy vọng công trình mình cho bên ngoài thầu có thể làm tốt.

“Cô cậu về ngẫm nghĩ kỹ lại đi, một nhà khác cũng nhìn trúng công trình này, nếu hai người muốn thì tranh thủ nắm lấy.”

Lời này không biết thật giả, nhưng cũng đại biểu cho có thể hợp tác, xem như khởi đầu tốt, có lẽ đám người Cao Cường cũng đi qua lưu trình tương tự.

Khi ba người xuống lầu, Lý Phú Quý liếc mắt nhìn người đứng ngoài hàng hiên, kinh ngạc nói: “Ơ, hai tên kia vẫn ở đây?”

Tròng mắt ông ta xoay chuyển, nhanh chóng hiểu ra lý do: “Làm chuyện trái với lương tâm trong lòng không yên ổn nhỉ?”

Ông ta cũng rất khôi hài, khi ra khỏi hàng hiên lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, chắp tay sau lưng ra vẻ hợp đồng đã tới tay, cao giọng nói: “Được rồi, chúng ta mau về tuyển người thôi, tháng sau băng vừa tan là có thể khởi công rồi!”

Ngôn Thiếu Dục và Tô Nhuyễn nghẹn cười phối hợp.

Đợi ba người đi một đoạn xa, Lý Phú Quý mới quay đầu lại: “Hai người bọn họ lại lên lầu, còn mang theo quà tặng, chắc là đã chuẩn bị từ trước.”

Ngay sau đó ông ta lại nở nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa: “Dáng vẻ sốt ruột này, chậc chậc, chắc chắn phí giới thiệu và phần trăm hoa hồng của Tổng giám đốc Trịnh sẽ tăng lên. Đáng đời!”

“Không bao thầu được thì thôi, cậu hỏi thăm người khác, nếu có công trình thích hợp lại tìm hai đứa.” Ông ta quay sang an ủi Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục.

Tô Nhuyễn hỏi ông ta: “Nếu chúng cháu bao thầu công trình năm mươi vạn kia, cậu có tham gia không?”

Lý Phú Quý trợn trừng mắt: “Công trình đó bao thế nào được? Quá lớn rồi, đừng hồ nháo.”

Hiển nhiên là không định tham gia. Không chỉ Lý Phú Quý không dám nghĩ, mà Ngôn Thiếu Dụ vẫn luôn trấn định đợi Lý Phú Quý đi khỏi cũng lộ ra vẻ mặt thấp thỏm: “Công trình năm mươi vạn có phải quá lớn hay không? Anh không bao thầu nổi.”

“Bao nổi.” Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Cứ dựa theo những gì chúng ta nói trước đó, em phụ trách bỏ tiền ra, anh phụ trách quản lý công trình.”

Thái độ nghiêm túc và tín nhiệm này của Tô Nhuyễn cổ vũ Ngôn Thiếu Dục rất nhiều: “Thật sự có thể bao thầu?”

“Có thể, chỉ xem anh có dám làm hay không.”

Ngôn Thiếu Dục bị cô khơi lên lửa nhiệt tình: “Có gì không dám làm, anh không tin anh không làm được!”

“Lát nữa hai ta cùng đi tìm luật sư ký hợp đồng chính thức, cũng để cha mẹ yên tâ,.”

Phong cách làm việc dứt khoát này của nhà họ Lý khiến người ta rất yên tâm.

Chuyện sau đó tất nhiên là không cần Tô Nhuyễn quan tâm rồi, một tuần sau, Ngôn Thiếu Dục mang hợp đồng công trình tới, hai người chính thức ký hợp đồng hợp tác.

Đợi Tô Nhuyễn chuyển tiền vào tài khoản của Ngôn Thiếu Dục, người nhà mới biết, tiền vốn Tô Nhuyễn bỏ ra căn bản không phải tiền do ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, mà là cô cầm hợp đồng công trình tới ngân hàng vay vốn.

Tiền vay một kỳ là mười lăm vạn, không giống lần trước vay hộ Võ Đại Minh, mà là chính Tô Nhuyễn ký tên vay, tiền lãi một năm là mười phần trăm, người nhà biết tin đều bị dọa sợ.

Lý Nhược Lan trực tiếp nhảy dựng lên: “Tô Nhuyễn!!! Gan chó của con lớn quá rồi!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 229: Chương 229



Tô Nhuyễn đã dự liệu mẹ mình sẽ nổi giận, nhưng không ngờ bà ấy giận đến mức chửi tục.

Cũng may cô đã dự liệu trước, lúc này nhanh chóng kéo Lộc Minh Sâm ra đỡ đạn, từ trước tới giờ, tấm chắn đạn này luôn dùng rất tốt.

Nhưng mà Lộc Minh Sâm vừa vào phòng đã yên lặng dịch sang bên cạnh, để mình cô đối mặt với chổi lông gà trong tay mẹ cô.

Tô Nhuyễn khiếp sợ nhìn Lộc Minh Sâm, lại thấy anh và ba cha con nhà họ Ngô đều mang vẻ mặt nghiêm túc đứng chung một chỗ nhìn mình, hiển nhiên cũng không tán đồng cách làm lần này của cô.

Lý Nhược Lan lấy chiếc chổi lông gà thường xuyên đánh Ngôn Thiếu Thời ra, đập “Bạch bạch” lên bàn, khiến Tô Nhuyễn hãi hùng khiếp vía.

Vân Chi

Tuy rằng khí thế hung dữ, nhưng thực tế bà ấy cũng rất chấn kinh. Lý Nhược Lan cả giận mắng: “Tô Nhuyễn, sao con dám? Con, con muốn…”

Tô Nhuyễn vội vàng trấn an bà ấy: “Mẹ, mẹ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại trước đã, mẹ nghe con giải thích.”

“Mẹ bình tĩnh thế nào? Con nói xem mẹ bình tĩnh thế nào?” Lý Nhược Lan cả giận: “Mười lăm vạn, bán cả nhà đi cũng không đủ lấp lỗ thủng này.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ, không đến mức ấy, mình con đã hơn mười lăm vạn rồi.”

“Con còn dám ba hoa với mẹ!”

Thấy chọc cười không dùng được, Tô Nhuyễn đành phải nghiêm túc giải thích: “Mẹ, con đã tìm hiểu chính sách, nhà bạn Hoàng Lệ Lệ lớp chúng con cũng làm về công trình, công trình của cha cô ấy mấy trăm vạn đều đi vay, mỗi năm ít nhất kiếm được gần trăm vạn.”

“Công trình này của anh trai con, anh ấy đã dự toán rõ ràng, ngoài máy móc, nguyên vật liệu, và tiền lương công nhân ra, sang năm kết toán, hai chúng con mỗi người có thể được chia tám chín vạn đó. Cho dù phải trả hơn hai vạn tiền lãi vay, con vẫn kiếm được sáu bảy vạn.”

Cuối cùng Lý Nhược Lan không nhịn được vỗ mạnh vào lưng cô một cái: “Con chỉ nghĩ tới kiếm được tiền, lỡ như trong quá trình đó sảy ra chuyện gì, thua lỗ thì sao?”

Tô Nhuyễn kiên định nói: “Con tin anh trai con! Nhất định anh ấy sẽ thành công.”

Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô, quả nhiên Lý Nhược Lan đã chuyển mũi giáo về phía Ngôn Thiếu Dục. Nói cho cùng, đều do thằng nhãi này khăng khăng đòi bao khoán công trình gây ra.

Tô Nhuyễn nở nụ cười ngượng ngùng với Ngôn Thiếu Dục, không có cách nào khác, lúc này đành phải bán anh em cầu đường sống.

Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô một cái, yếu ớt biện giải: “Con cho rằng em ấy đã thương lượng với Minh Sâm chuyện đầu tư.”

Lộc Minh Sâm bổ thêm một đao: “Con không biết gì cả, cô ấy không hề nói gì với con.”

Tô Nhuyễn nhe răng với anh: “Anh đứng đây xem náo nhiệt làm gì?”

Lý Nhược Lan lại vung chổi lông gà lên: “Người ta là chồng con, sao lại là xem náo nhiệt?”

“Rõ ràng trong nhà có tiền sao không dùng, cần gì phải đi vay?”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, Lộc Minh Sâm nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch của mình, có chút chột dạ.

Tô Nhuyễn nói: “Tiền trong nhà với tiền đi vay không phải đều là tiền sao? Bà ngoại nói anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, sao con có thể dùng tiền của anh Minh Sâm.”

Lý Nhược Lan giận quá hóa cười: “Lôi bà ngoại con ra để áp chế mẹ đúng không? Anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, con với Minh Sâm là anh em ruột à?”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm liếc nhau, hai người đều chột dạ, hiện giờ hai người bọn họ… Cùng lắm cũng là anh em tốt nhỉ?”

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Mai con phải tới thành phố Yến thi vòng hai rồi, khi quay lại con sẽ mang chút tiền về, trả khoản tiền vay trước đã.”

“Không cần.” Tô Nhuyễn vội vàng nói, thấy Lý Nhược Lan trừng mình, cô vẫn kiên trì: “Tài sản ông ngoại anh Minh Sâm để lại là của anh ấy, sao có thể tùy tiện động vào.”

Cô cười hì hì bước đến, kéo tay Lý Nhược Lan, nói: “Mẹ, thật sự không cần ngài lo lắng đâu, chuyện này thật ra là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Nào, bịa đi, con bịa ra lý do cho mẹ, để mẹ xem tốt chỗ nào.”

Tô Nhuyễn không hề lúng túng, bẻ đầu ngón tay phân tích cho bà ấy: “Ngài xem, nếu số tiền này mượn từ bạn bè thân thích, có phải sẽ có gánh nặng tâm lý không? Nợ chỗ này, nợ chỗ kia, gặp nhau sẽ ái ngại.”

“Bây giờ con chỉ nợ mình ngân hàng, không cần mang theo gánh nặng tâm lý.”

Lý Nhược Lan không nhịn được duỗi tay véo cô một cái.

Tô Nhuyễn linh hoạt né tránh, nói tiếp: “Lại nói tới tiền lãi vay, tuy rằng một hai vạn có vẻ nhiều, nhưng nếu như con muốn đi vay mười hai mươi vạn này, ít nhất cũng phải đi vay hai ba mươi nhà, bạn bè thân thích nào cũng phải tới mượn.”

“Đợi sau này kiếm được tiền rồi, chẳng lẽ không phải tặng bao lì xì cảm tạ người ta sao? Vừa phải tặng quà, vừa nợ nhân tình, không phải một hai vạn là có thể giải quyết, đúng không?”

Ngôn Thiếu Dục suy tư một lát, sau đó gật đầu tán đồng.

Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Bớt lừa gạt mẹ, hai đứa không nhận thầu công trình, không phải là không cần vay tiền, cũng không cần nợ nhân tình sao?”

Tô Nhuyễn nói: “Lý tưởng của anh Thiếu Dục và cơ hội kiếm tiền của con, sao có thể bỏ lỡ.”

Cô dứt khoát ôm lấy Lý Nhược Lan chơi xấu: “Bây giờ công trình đã nhận rồi, tiền cũng vay rồi, còn có thể làm thế nào? Bây giờ chuyện ngài nên nhọc lòng là công trình của anh trai con ra sao, chứ không phải chuyện con vay tiền.”

Tô Nhuyễn cười hì hì nói: “Chỉ cần anh Thiếu Dục làm tốt công trình này, tiền vay hoàn toàn không thành vấn đề.”

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời đều nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan cũng lườm anh một cái.

Ngôn Thiếu Dục:…… Cảm thấy ngày lành của mình đã hết.
 
Back
Top