Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 220



"Ngài muốn ngủ thì tôi đưa cho ngài một cái gối! Ngài không cảm ơn tôi sao? Gửi cho ba mẹ tôi thì có ý nghĩa gì chứ? Vui một mình không bằng mọi người cùng vui! Nếu ngài nghĩ thế là chưa đủ đâu. " Phàn Kỳ quay sang nhìn trợ lý

của Lưu Tương Niên: " Bảo người này đích thân đến nhà tôi lấy ba giỏ trứng gà, cho vào túi nhựa, mỗi túi mười quả trứng, đặt những tấm ảnh này của tôi vào trong. Phía trên còn viết con gái của Phàn Vĩnh Khang, Phàn Kỳ, quay phim k.h.i.ê.u d.â.m ở Hồng Kông. Vào khoảng năm giờ

chiều, ở đầu ngõ nhà chúng tôi, đi vào từng nhà một, bảo đảm trong vòng một ngày toàn bộ nhà ở phố chỗ chúng tôi đều biết tôi chụp phim k.h.i.ê.u d.â.m ở Hồng Kông. Bằng cách này thì hiệu quả tuyên truyền sẽ được hơn, ngài sẽ thấy hài lòng thôi. " Ngực của Lưu Tương Niên không ngừng phập phồng, ông ta vốn nghĩ rằng Phàn Kỳ, một cô gái mới ngoài hai mươi nhất định sẽ rất lo lắng khi biết những tấm ảnh này sẽ được gửi cho ba cô. Cô nhất định sẽ ngồi xuống nói chuyện, ông ta chỉ muốn cô chấp nhận căn nhà này mà thôi. Ai biết cô lại như một người đàn bà chanh chua phố phường, đứa cháu trai nho nhã như ngọc của mình mà tại chịu thứ như vậy, thật sự là khiến Chí Khiêm chịu thiệt rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cô tự nhìn đi, dáng vẻ người đàn bà chanh chua này của cô nào xứng với Chí Khiêm?” Lưu Tương Niên không kiềm chế được tức giận đập bàn.

"Một thứ thấp kém, gặp phải một tên vô lại!" Phàn Kỳ thậm chí còn dùng Thượng Hải chửi thề: "Là ai thấp kém? Là ai cầm những tờ giấy này đến uy h.i.ế.p tôi? Tự mình làm ra chuyện rác rưởi, trả đũa nói tôi chanh chua phố phường? Con ba ba già này cũng khá giỏi trong việc gán tội đấy nhỉ. ”

Tiếng Thượng Hải trong lòng Lưu Tương Niên là giọng nói mềm mại trong miệng Trần Uyển Âm, đã bao giờ ông ta nghe những lời th* t*c như vậy đâu? Ông ta dùng ngón tay chỉ vào cô: "Cô mắng ta cái gì?"

"Đừng hiểu lầm tôi! Ba ba già và rùa già không có nghĩa giống nhau trong tiếng Thượng Hải đâu. Còn rùa già thì sao? Nó có nghĩa là một người đàn ông bị cắm sừng đấy. Ba ba già có nghĩa là "Già mà không c.h.ế.t là ăn trộm". Ngài nói xem, ngài có phải là loại ông già khiến mọi người cảm thấy khó chịu không? Tiếng Quảng Đông của tôi không tốt lắm, nhưng tiếng Thượng Hải của tôi rất chính tông nên chắc tôi không nói sai được đâu. " Phàn Kỳ mặt mày hớn hở, còn Lưu Tương Niên nghe xong thì tức giận đến đầu óc mơ hồ.

Lưu Tương Niên quát: "Cô đừng tưởng rằng trong bụng có đứa trẻ thì tôi sẽ không làm gì cô?"

"A Khiêm nói với tôi, ngài chỉ cần vài phút để g.i.ế.c một người nào đó, nếu không thì anh ấy sẽ không tìm ông cụ Viên. Tôi cũng biết rằng họa từ miệng mà ra, nhưng những gì tên rác rưởi nhà ông làm ra thật sự làm cho người ta nhìn không nổi. Thấp kém đến trình độ này thật là khiến ta mở mang tầm mắt mà. Ông muốn mạng của tôi, không sao cả! Gọi người đến g.i.ế.c tôi ngay bây giờ đi. Không sao, tôi c.h.ế.t rồi sẽ chạy đến chỗ bà nội, tôi muốn hỏi Trần Tế Thương và Trần Uyển Âm, sao bọn họ có thể mù quáng đến mức này mà coi trọng một tên rác rưởi như ông chứ?"

Khi Phàn Kỳ nhắc tới Trần Uyển Âm, Lưu Tương Niên hận không thể mặc kệ lý trí, g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ chanh chua trước mắt này. Bản thân còn có bao nhiêu năm để sống đâu? Đi xuống dưới đất, nếu như thứ chanh chua mách lẻo với Uyển Âm thì chỉ sợ bà ấy càng không tha thứ cho mình mất.

“Ra ngoài!” Lưu Tương Niên tối sầm mắt lại vì tức giận, chỉ vào cửa. Phàn Kỳ cầm lấy địa chỉ cô viết trên bàn: "Còn muốn địa chỉ này nữa không?"

Lưu Tương Niên nghiến răng nghiến lợi: "Cút!”

“Được! Vậy tôi đi đây!"

Phàn Kỳ xé nát địa chỉ trước mặt ông ta và ném vào thùng rác. Đọ tâm lý với cô à, tâm lý không ổn sẽ thua thảm hại lắm đấy?Cô cầm túi xách, mở cửa bước ra ngoài. Nhìn thấy Liêu Nhã Triết đứng ở hành lang bên kia, anh ta lập tức hỏi: "Cô thế nào rồi?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 221



Phàn Kỳ suy nghĩ một lúc: "Tôi không sao, nhưng chắc ông cụ Lưu không ổn lắm. Phàn Kỳ thấy bên ngoài trời đã tối dần, cô thấy khá ngại khi để người ta canh ở ngoài cửa lâu như vậy. Cô nói: “Anh muốn ăn gì, tôi mời. ”

"Tâm trạng hôm nay của cô không tốt, ăn chút đồ đơn giản ở đây đi. "

“Được!” Hai người bước vào nhà hàng đồ ăn Nhật Bản.

Phàn Kỳ gọi một bát tonkotsu ramen, trong khi chờ mì, Liêu Nhã Triết không khỏi tò mò hỏi: "Ông ta tìm cô làm gì thế?"

"Ông ta biết chồng tôi đi công tác bên Mỹ nên muốn muốn phá tan nơi này của tôi, hy vọng tôi có thể chấp nhận căn nhà ông ta cho. Khi chồng tôi quay lại thì tất cả đã xong rồi. . . " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết, tên nhiều chuyện này, cô đoán tối nay chắc chắn anh ta sẽ nói với Phùng Học Minh cho xem.

Liêu Nhã Triết đập bàn cười khi nghe giải thích về ba ba già: "Trong tiếng Quảng Đông cũng có một từ chỉ cá nước, nhưng nó khác hoàn toàn. Ý chỉ một người hiền lành và ngu ngốc. "

Một kẻ ngốc dễ bị lừa? May thay là cô đã giải thích rõ ràng, chứ để Lưu Tương Niên hiểu lầm thì không hay lắm. Phàn Kỳ thầm khen mình thật thông minh.

Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Vậy rốt cuộc cô có mang thai không?"

"Tên nhiều chuyện nhà anh, mang cái đầu anh ý!”

“Không mang thai?” Liêu Nhã Triết xác nhận. "Nhảm nhí gì thế? Tôi còn trẻ, sao phải luẩn quẩn trong lòng muốn có con sớm chứ. " Phàn Kỳ nói xong, cô nhìn thấy một chiếc xe cứu thương tới cửa khách sạn qua cửa sổ thủy tinh.

Nhìn thấy vệ sĩ mặc đồ đen của Lưu Tương Niên khiêng cáng đi ra, Phàn Kỳ nói: "Không phải chứ? Dù sao ông ta cũng là ông trùm, sao sức chịu đựng sao lại kém như vậy?"Nhìn thấy cảnh này, Liêu Nhã Triết lập tức đứng dậy, mượn điện thoại từ nhà hàng để gọi điện thoại cho Phùng Học Minh. Khi anh ta quay lại, Phàn Kỳ đã ăn mì xong, có vẻ như cô ăn rất ngon.

“Anh nói với Phùng Học Minh chưa?” Phàn Kỳ hỏi anh ta. "Tôi chỉ nói ông ngoại của anh ta đã lên xe cứu thương, không nói chuyện cô chọc giận ông của anh ta. "Liêu Nhã Triết nói: "Bây giờ đã xảy ra loại chuyện này, Phùng Học Minh không thể yêu cầu cô đi quay quảng cáo nữa. Tôi đã nói với anh ta là lúc trước cô đã đồng ý với tôi đi quay quảng cáo rồi. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này thì thôi. Như vậy chúng ta vừa có thể diện lại vừa không ảnh hưởng đến cô. "Phàn Kỳ cúi đầu ăn hai thìa mì, cô ngẩng đầu nhìn Liêu Nhã Triết, phải làm sao với tên ngốc này đây? Anh ta rất trượng nghĩa, nằng nặc đòi chờ cô đi ra, rồi còn nhờ cô giúp Phùng Học Minh nữa. Trời ơi! Tính cách của người này là như vậy sao?

Phàn Kỳ đành phải nói: "Tùy anh! Chỉ cần anh ta không sợ bị ông ngoại nhìn thấy rồi lại chọc ông ta tức giận là được. "Nếu Phùng Học Minh dám mời cô quay quảng cáo thì ngày nào quảng cáo đó cũng sẽ phát trên TV, chẳng phải là lấy d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c ông ngoại của anh ta sao? Anh ta chắc không phải một đứa cháu ngoan như vậy, đúng không?Sau khi Phàn Kỳ ăn mì xong, cô dùng khăn giấy lau miệng rồi thanh toán, Liêu Nhã Triết chở cô về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay khi Phàn Kỳ bước vào nhà, cô bắt đầu ngâm nga một bài hát, lấy quần áo và vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô lau tóc, mái tóc này thật sự rất khó chịu, sau khi sấy thì sẽ xù lên, rất khó xử lý, cô phải tìm tiệm cắt tóc để cắt nó đi. Sấy khô tóc xong, hôm nay Phàn Kỳ vừa lên giường đã lập tức ngủ ngay, lăn sang trái ôm Phác Phác, lăn sang phải ôm gấu trắng lớn, mặc dù trong lúc ngủ cô phát hiện thiếu thứ gì đó? Nhưng điều đó không ngăn cản cô ngủ một giấc ngon.

Trời đã hửng sáng, lúc tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ, đêm qua ngủ vào khoảng tám giờ, ngủ mười mấy tiếng nên bây giờ cô cảm thấy rất sảng khoái. Trần Chí Khiêm mua hoành thánh da yến ở cửa hàng Phúc Kiến ở khu Bắc Giác, Phàn Kỳ đun nước trong nồi trước khi đánh răng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 222



Chờ cô rửa mặt xong, anh đi ra cắt hành hoa, nhặt cải tím và xoắn một ít da tôm, vớt ra một thìa mỡ tợn và thêm một thìa xì đầum nhạt, nước trong nồi đun sôi, đổ một thìa nước nóng vào bát, cho hoành thánh vào. Canh xì đầu này cũng rất ngon.

Hoành thánh nổi lên rồi múc vào bát, tuyệt vời!

Phàn Kỳ mang hoành thánh đến bàn, lấy bình giấm đổ một thìa giấm. Thật đáng tiếc! Thời đại này hẳn là không có những món từng ăn ở kiếp trước, trong vị chua có chút ngọt ngào, đúng không? Sẽ thật tuyệt vời nếu được kết hợp với giấm chua đó.

Nếu Trần Chí Khiêm ở nhà, nghe thấy cô có nhiều yêu cầu đối với dấm chua như vậy thì chắc chắn anh sẽ chê cô kén chọn, đòi hỏi quá nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn thôi, ăn thôi! Hoành thánh cực kỳ thơm, có hương vị rất ngon miệng.

Phàn Kỳ ăn từng miếng hoành thánh, điện thoại reo lên, cô nhấc máy đáp: “Alo!”

Trong giọng nói của Trần Chí Khiêm có sự lo lắng: "Tối qua anh gọi cho em mà tại sao em không bắt máy?"

“Tám giờ em đã đi ngủ rồi. ” Phàn Kỳ nói.

“Em ngủ được à?” Trần Chí Khiêm có vẻ rất kinh ngạc. "Em ngủ ngon lắm! Em ngủ tận mười tiếng nên giờ cảm thấy rất thoải mái!" Sau khi ngủ đủ giấc, Phàn Kỳ tràn đầy năng lượng, nhanh chóng trả lời, nhưng cô nghe thấy người ở đầu dây bên kia dường như thở ra một hơi nặng nề.

Như thể có điều gì đó không hài lòng muốn truyền tới qua đường dây điện thoại, Phàn Kỳ hỏi: "Anh có chuyện gì sao? Cước gọi quốc tế rất đắt đấy!”

“Không sao, anh chỉ muốn gọi em vậy thôi. ” Trần Chí Khiêm có thể nói gì đây? Buổi sáng gọi điện thoại báo bình an. Cô không nghe điện thoại khiến anh thấy bồn chồn cả ngày. Không ngờ cô lại đang ngủ, còn ngủ rất say nữa, chẳng lẽ cô không nhớ anh một chút nào sao? Vừa mở miệng là bảo cước gọi quốc tế rất đắt, cô không biết. . . Với bộ não của cô, có thể biết được cái gì chứ?

"Báo bình an. " Trần Chí Khiêm nói. "Ồ, để em nói cho anh nghe hôm qua Lưu Tương Niên tìm gặp em. Ông ta biết anh đi công tác và nghĩ em có thai nên muốn trao căn nhà cho anh qua tay em. ”

“Em nhất định không được nhận đấy. "

"Tất nhiên là em không nhận rồi, nhưng ông ta còn đe dọa em nữa…” Bởi vì các cuộc gọi đường dài quốc tế rất tốn kém nên Phàn Kỳ chỉ nói ngắn gọn rằng: "Em chọc cho ông tức đến mức phải lên cáng xe cứu thương luôn đấy. "Trần Chí Khiêm cười thành tiếng: "Nghịch ngợm! Được rồi, anh cúp máy đây. ”

“Nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đàng hoàng. ” Phàn Kỳ nói.

"Em cũng thế. "Phàn Kỳ cúp điện thoại, tại sao Lưu Tương Niên không nghe thấy cuộc điện thoại này nhỉ? Nếu ông ta biết Trần Chí Khiêm cười rất vui vẻ khi nghe thấy ông ta tức đến hôn mê thì liệu có ngất đi lần nữa hay không?Phàn Kỳ đang thay quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên, cô bước ra nghe điện thoại: "Chị Tú Mẫn, chị tìm em à?"

"Hôm qua lúc em gặp Lưu Tương Niên đã bị người ta chụp ảnh lại. Lưu Tương Niên vào bệnh viện rồi, chị có thể phỏng vấn em một chút không?”

“Chờ em thay quần áo xong sẽ lập tức xuống lầu ngay. "Phàn Kỳ đi xuống lầu, Hà Tú Mẫn đã đợi sẵn, đưa cho cô một tờ báo chiếm một trang rất lớn để đưa tin: Lưu Tương Niên nhập viện cấp cứu, người thừa kế tập đoàn Thiên Hòa trở thành một ẩn số.

Bài báo kèm theo hình ảnh cô và Lưu Tương Niên ở cửa khách sạn, nói rằng hai người đang nói chuyện ở khách sạn, cô đi ra trước rồi ngay sau đó Lưu Tương Niên gọi xe cấp cứu. Phàn Kỳ đã đọc kỹ bài báo này. Bài báo nói rằng hoạt động của Tập đoàn Thiên Hoà rất ổn định, Phùng Học Minh với tư cách là người thừa kế đã nhận được sự thừa nhận của ban quản lý tập đoàn, hơn nữa, Lưu Tương Niên được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thận vào năm ngoái, nội bộ tập đoàn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng kể từ khi Trần Chí Khiêm xuất hiện đã xuất hiện những biến số.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 223



Theo phân tích của bài báo, Lưu Tương Niên cũng đã cố gắng hết sức để đào tạo con trai mình nối nghiệp, con trai xảy ra chuyện, mới đào tạo Phùng Học Minh, Phùng Học Minh là cháu ngoại, vốn là lựa chọn bất đắc đ*. Có Trần Chí Khiêm, con trai cả của vợ đầu, dựa theo tập tục vốn nên "Tam đại hoàn tông" . Hơn nữa, Trần Chí Khiêm có thể nhận được khoản đầu tư từ Dung Viễn, cũng có sự khen ngợi từ Viên Tái Đức và Kiều Bính Vinh, điều này đủ để chứng minh anh ấy vô cùng ưu tú, thích hợp kế thừa Thiên Hoà hơn. Sau khi kết hôn, người chồng và con phải theo họ vợ, đến đời thứ ba mới theo họ gốc của ông ngoại.

Lực cản bây giờ là việc Trần Chí Khiêm không muốn thừa nhận rằng mình có liên quan đến nhà họ Lưu.

Ở Hồng Kông cũng đã có tiền lệ về việc này, trước đây Dung Viễn không muốn thừa nhận mình là con cháu của nhà họ Lận. Nhưng Dung Viễn khác với Trần Chí Khiêm, Dung Viễn là con riêng của chi thứ hai nhà họ Lận, về mặt thừa kế thì không danh chính ngôn thuận như Trần Chí Khiêm.

Kết luận cuối cùng phụ thuộc vào việc di chúc của Lưu Tương Niên như thế nào.

Báo Hồng Kông cũng thật là ác, Lưu Tương Niên vẫn chưa chết! Mà đã quan tâm đến hậu sự của ông ta?

Hà Tú Mẫn bật máy ghi âm: "Phàn Kỳ, hôm qua ông cụ Lưu đã nói gì với em khiến ông cụ phải khẩn cấp chạy chữa?"

"Ông cụ muốn tặng cho Trần Chí Khiêm một căn nhà trên đường Bạc Phù Lâm làm quà. Vì Trần Chí Khiêm đang đi công tác ở Mỹ nên em không thể quyết định nhận món quà như vậy thay cho anh ấy nên đã từ chối. ". Phàn Kỳ hởi với vẻ mặt cạn lời: "Cái gì gọi là khẩn cấp chạy chữa? Chị cho rằng ông cụ đưa đồ cho cháu trai mình, em không muốn nhận nên khiến ông cụ đột nhiên phát bệnh sao?"

Cuộc phỏng vấn được phát đồng thời trên TV và đài phát thanh.

Trong khu VIP của bệnh viện, Lưu Tương Niên đang dựa vào giường và xem tin tức được phát trên TV, trong đó phát đoạn ghi âm cuộc phỏng vấn với Phàn Kỳ. Ông cụ không thèm liếc mắt một cái nghiêng đầu nhìn, bên cạnh ông cụ là cháu ngoại đang ngồi im lặng, còn có Ngô Mỹ Vân đang khóc trên ghế sô pha ở phía xa, bà cụ nói đi nói lại những lời đó. Cô con gái ngồi bên mẹ, thỉnh thoảng hùa theo mẹ của bà ta vài câu, hai mẹ con giống như hát hí khúc, một người hát một người đọc theo, khiến cho ông cụ vô cùng khó chịu. Những lời này lập tức khiến bà cụ Lưu cao giọng: "Ông nghe cháu dâu của ông nói cái gì? Còn không thừa nhận cô ta chọc tức ông. "Lưu Tương Niên nghiêng đầu nhìn bà: "Vậy bà muốn cô ta nói cái gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng lẽ muốn cô ta công bố với bên ngoài rằng ông cụ dùng ảnh k.h.i.ê.u d.â.m ép buộc cô ta nhận căn nhà kia? Mặc dù Lưu Tương Niên chê Phàn Kỳ là một người đàn bà chanh chua, th* t*c, nhưng ông ta cũng biết rằng những thủ đoạn thấp kém của ông ta không thể đặt lên bàn để nói được. Lưu Tương Niên biết Thiên Hòa cần phải đưa ra thông báo vào thời điểm này, tình trạng sức khỏe của ông ta như này nói không có việc gì thì ai mà tin được. Nhất định phải để cho bên ngoài biết Thiên Hòa vẫn đang hoạt động ổn định, cách tốt nhất là Phùng Học Minh có thể lập tức trở lại Thiên Hòa, hơn nữa bày tỏ sẽ giao Thiên Hòa cho Phùng Học Minh. Ông ta nhìn cháu ngoại ngồi bên cạnh, từ hôm qua ông ta tỉnh dậy, cháu ngoại đã ở bên cạnh ông ta, mặc dù trong phòng có y tá túc trực nhưng cháu ngoại ông ta vẫn ở đây cả đêm. Nếu không có cháu trai, cháu ngoại tiếp nhận chức vụ là điều hợp lý. Nhưng ông ta có con trai, có một đứa cháu trai, hơn nữa còn là con của Uyển m, ưu tú xuất sắc như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua? Ông ta chỉ có thể cảm thấy tiếc cho đứa trẻ Học Minh này.

Ông ta dặn dò trợ lý: "Hãy đưa ra tuyên bố đi, nói rằng bệnh tình của tôi đã ổn định, tôi có thể trở lại Thiên Hoà sau hai ngày nữa. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 224



Nghe vậy, bà cụ Lưu vội vàng chạy tới: "Ông không muốn cái mạng này nữa có phải không? Vừa rồi ta đã nói với bác sĩ, ông nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, ung thư sẽ tái phát rất nhanh. " Lưu Tương Niên nhắm mắt và cau mày, không để ý tới bà ta.

Thấy ông ta như vậy, bà cụ Lưu càng đau lòng hơn, nói: "Cho dù ông có quỳ trước mặt con trai và cháu trai của người phụ nữ đó, họ cũng sẽ không để ý đến ông. "

Lưu Tương Niên đã nghe bà ta nói "người phụ nữ đó" đủ rồi, ông ta nghiến răng: "Đó là con trai và cháu trai của tôi, con trai cả của nhà chính. Trần Uyển Âm là vợ cả đầu tiên mà tôi cưới hỏi đàng hoàng. "

"Ông cưới vợ đàng hoàng? Ông là. . . "

“Bà ngoại, ông ngoại đang bị bệnh, xin đừng nói nhiều lời. ” Phùng Học Minh khẽ quát, ngăn cản lời bà cụ Lưu sắp nói ra.

Lưu phu nhân kịp thời phanh lại, không nói vẫn cảm thấy khó chịu: "Học Minh, bà chỉ cảm thấy tiếc cho cháu thôi! Người ta là con trai cả, là cháu đích tôn, là vợ cả, còn chúng ta thì sao? Mấy người chúng ta không được ông coi là con người, ở bên cạnh ông. Học Minh theo ông mười mấy năm, cũng chỉ là ở bên canh ông, công ty không có quan hệ gì đến nó hết. " Bà cụ Lưu liên tiếp lên tiếng.

Bà ta khóc sướt mướt kể ra sự chăm chỉ và những cái tốt của Phùng Học Minh.

Sao Lưu Tương Niên có thể không biết về điều này chứ? Nhưng Học Minh là cháu ngoại, còn Chí Khiêm là cháu trai.

Ông ta khàn giọng chất vấn: "Nếu không phải tôi ở trong quán trà chặn chén trà của người kia lại cho bà, có phải sẽ không có tôi của ngày hôm nay hay không? Có phải bà ấy vẫn còn ở đây hay không, Tư Niên và Chí Khiêm đều cũng ở bên cạnh tôi?”

“Tôi ở với ông bốn mươi sáu năm rồi. ” Giọng của bà cụ Lưu buồn bã. "Tôi cũng vì bà mà mất đi bà ấy bốn mươi năm, tôi chỉ muốn bồi thường cho bà ấy và con tôi một ít, bà còn muốn cái gì nữa?" Lưu Tương Niên nhìn trần nhà với vẻ mặt tuyệt vọng, mở miệng nói: "Nếu như có thể trở lại bốn mươi sáu năm trước, tôi ước chưa từng quen biết bà. Tôi ước . . . "Ước tự mình trở về nội địa, bà ấy…

Bà ấy đang ở Hồng Kông với con của mình, khi chiến tranh kết thúc, bà ấy đến sân bay đón mình trở về Phồn Viên. "Bà đã sống cuộc sống rất tốt nhiều năm như vậy, có thể đừng tham lam như vậy, đừng có mà cái gì cũng muốn không?" Lưu Tương Niên khống chế cảm xúc của mình.

“Ba, ba không thể nói như vậy về mẹ được, bà ấy…” Bà Phùng nhịn không được giúp mẹ của bà ta. Phùng Học Minh đi tới và giữ chặt bà Phùng, nói: "Mẹ, hãy để ông ngoại nghỉ ngơi, điều quan trọng nhất là giữ gìn sức khỏe, cháu đưa mọi người về nhà. "

Phùng Học Minh đưa bà ngoại và mẹ đến bãi đậu xe, bà cụ Lưu nắm tay Phùng Học Minh: "Học Minh, bà ngoại đang giúp cháu. ”

“Cháu biết, nhưng ông ngoại có ý nghĩ của riêng mình, không cần phải cãi nhau với ông ngoại vào lúc này đâu, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông. " Phùng Học Minh kéo bà cụ và mẹ lên xe của mình, để xe của bà cụ đi theo phía sau. Sau khi lên xe, hai mẹ con cảm thấy rất oang uổng, không ngừng cằn nhằn ở ghế sau, Phùng Học Minh xen vào: "Bà ngoại, bà đã đăng ký với ông ngoại chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đăng ký?"

"Là đăng ký kết hôn. ”

“Lúc đó, bọn ta không thích chuyện đó, nhưng bà là vợ của ông ấy, không có gì phải nghi ngờ về điều này. ”

“Ông ngoại có thừa nhận không?" Phùng Học Minh hỏi bà cụ, "Có tài liệu nào chứng minh không? Bởi vì đó là những năm 1940, có thể nói rằng khái niệm đăng ký không tồn tại vào thời điểm đó, nhưng nếu ông ngoại có thể đưa ra rất nhiều bằng chứng chứng minh ông ở với bà nhiều năm như vậy chỉ là quan hệ chung sống, mẹ và chú đều là con ngoài giá thú, con ngoài giá thú không có quyền thừa kế. Bà có biết không?" Phùng Học Minh phân tích cho bà và mẹ. "Không thể nào!"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 225



"Tại sao lại không thể?" Phùng Học Minh nhìn bà và mẹ mình qua kính chiếu hậu: "Hai người có thể khôn khéo hơn ông ngoại không? Bà an mphận, ông ấy sẽ giao quyền quản lý cho Trần Chí Khiêm, sau đó để lại một số cổ phần cho nhà chúng ta. Nếu bà không an phận thì sao? Bà cảm thấy ở tuổi này bà có thể chịu đựng được việc ông ấy tuyên bố bà chỉ là vợ lẽ, thậm chí ông ấy còn tuyên bố với bên ngoài bà chẳng là gì sao?" Lần này hai mẹ con thay đổi sắc mặt.

Rốt cuộc, bà Phùng đã từng đi học, nói: "Chẳng lẽ còn không thể kiện ông ta sao?"

“Hãy nghĩ xem liệu có còn mạng sống trước khi kiện không?” Phùng Học Minh nói, “Nếu ông ấy muốn cháu trai mình thừa kế thì ông ấy nhất định sẽ dọn sạch chướng ngại vật cho cháu trai mình, nếu chướng ngại vật là bà ngoại thì ông ấy cũng sẽ cũng sẽ dọn sạch. Cháu nghe nói là bởi vì sự tồn tại của bà ngoại đã ngăn cản ông ấy và người kia bên nhau hạnh phúc đến già, ông ngoại đã bất mãn với cháu từ lâu rồi!”

Bà cụ Lưu nghe vậy khóc rống lên, bà Phùng cả giận nói: "Mẹ không thể g.i.ế.c tên nhóc kia sao?"

"Mẹ đang nói đùa gì vậy? Mẹ không biết sau lưng Trần Chí Khiêm là nhà họ Viên và nhà họ Kiều sao? Mẹ không biết rằng Trần Chí Khiêm có quan hệ thân thiết với Dung Viễn sao? Mẹ không cần mạng nên mang cả con và Tuyết Nghị nhảy vào sao? Hơn nữa, Trần Chí Khiêm bây giờ là mạng sống của ông ngoại. Chỉ là ông ngoại biết, con gái của vợ lẽ là mẹ, g.i.ế.c cháu trai của người trong lòng ông ấy, mẹ còn có mạng ở đây sao?" Phùng Học Minh nói với mẹ anh ta.

"Lẽ nào chúng ta không thể làm gì sao?"

"Tốt nhất là không làm gì cả. " Phùng Học Minh thở ra, "Mẹ cũng thấy rồi đấy, Trần Chí Khiêm căn bản không muốn nhận ông ngoại. Không bằng hai người cứ chờ và dành ít thời gian hơn cho ông ngoại, trước kia sống như thế nào, bây giờ sống như thế. "

"Sao mẹ có thể giống như trước đây? Bây giờ, người bên ngoài đều biết nhà họ Liễu muốn đón con trai trở về, nhà chúng ta cũng sẽ bị tống ra ngoài mất. "

“Vậy thì nhẫn nhịn, nhẫn nhịn anh ta ba năm năm. ” Phùng Học Minh nói rất lớn tiếng, giống như trong lòng có bao nhiêu tức giận không nói nên lời, “Suốt ngày khóc sướt mướt, có ích lợi gì sao?”

Hai mẹ con nghe thấy Phùng Học Minh đột nhiên nổi giận, cả hai đều giật mình, bà cụ Lưu gọi anh ta: "Học Minh!”

“Mẹ, mẹ có thể chịu đựng được ba con mà. Xin hãy thuyết phục bà đi!" Phùng Học Minh nói, kìm nén sự tức giận của mình.

Cho dù có nghe không hiểu hay không rõ ràng như thế nào thì đó cũng là mẹ và bà của anh ta, những người thực sự đối xử tốt với anh ta. Nhưng anh ta cũng cảm thấy thật phiền phức và mệt mỏi!Phùng Học Minh đưa bà và mẹ của anh ta về nhà, Lưu Tuyết Nghi người đã ở lại bệnh viện với ông cụ gần như cả đêm hôm qua đã thức dậy và đang ăn sáng trong nhà hàng.

Thấy anh ta đi vào, cô ta hỏi: "Ông ngoại thế nào rồi?”

“Không có gì nghiêm trọng. " Phùng Học Minh nói.

Lưu Tuyết Nghi nhìn bọn họ với đôi mắt sưng đỏ, nói: "Anh họ, anh vẫn đến chỗ ông ngoại chứ? Em sẽ đến đó với anh. ”

“Được!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà cụ Lưu lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Chờ một chút, đưa canh của bà cho ông ngoại các cháu luôn. "Bà cụ Lưu sai người hầu vào bếp cho canh vào bình, bưng canh cho cháu gái: “Nói với ông ngoại, canh này là do bà nấu, dưỡng âm bổ thận. ”

Lưu Tuyết Nghi cầm lấy canh và đi ra ngoài với Phùng Học Minh, Phùng Học Minh lái xe: "Tuyết Nghi, hãy khuyên bà ngoại đừng suy nghĩ nhiều. ”

“Bà nội sẽ không nghe em đâu. ” Lưu Tuyết Nghi nói.

Phùng Học Minh cũng biết rằng người trong nhà chưa từng coi trọng cô em họ này.

Hai anh em họ cùng nhau vào phòng, Lưu Tương Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Tuyết Nghi lặng lẽ ngồi bên cạnh Lưu Tương Niên, đặt cái bình xuống, một tay che cho Lưu Tương Niên: “Ông ngoại, ông đỡ hơn chưa?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 226



Những ngày này, Lưu Tương Niên rất buồn chán, nhìn thấy cháu gái ngoan ngoãn như vậy, cuối cùng cũng cảm động: “Ông ngoại không sao, Tuyết Nghi thật ngoan!” Lưu Tuyết Nghi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại: "Ông ngoại như vậy cháu thật sự rất không yên tâm. Cháu không về Anh học nữa, được không?"

"Đứa nhỏ ngốc, kỳ nghỉ hè của cháu còn rất lâu! Đến lúc đó ông ngoại cũng có thể đưa cháu đi nước Anh. " trong lòng Lưu Tương Niên lúc này mềm nhũn ra.

"Cháu đã đăng ký một khóa học nghiên cứu mùa hè, hai ngày nữa sẽ về. Lúc trước cháu đã nói với ông rồi!" Lưu Tuyết Nghi bật khóc nói, "Nhưng ông ngoại như vậy, cháu làm sao yên tâm được?"

Lưu Tương Niên không nhớ rõ đứa nhỏ này có từng nói với ông cụ hay không, rất nhiều lúc cháu gái nói với ông cụ, ông cụ nghe xong là sẽ giữ lời, dù sao đứa nhỏ muốn tiền là ông ta sẽ cho, trợ lý nói với ông ta thành tích của đứa nhỏ này rất tốt, cũng không có ăn nhậu chơi bời ở bên ngoài, ông ta cũng yên tâm. Đột nhiên, ông ta cảm thấy có chút áy náy, thấy đứa nhỏ đã nói với ông ta, nhưng ông ta cũng không nhớ. Ông ta vươn tay lau nước mắt cho Lưu Tuyết Nghi: "Học hành quan trọng mà, đi đi! Ông ngoại sẽ không sao. "

Hai mắt Lưu Tuyết Nghi đỏ hoe lắc đầu: "Cháu không đi. "

"Không có gì đáng ngại, trong nhà có anh họ của cháu, còn có bà ngoại và cô, đi đi thôi!" Lưu Tương Niên nói với ngữ khí ôn hòa trước nay chưa từng có.

Trợ lý của Lưu Tương Niên nhanh chóng bước vào: "Ông chủ, tuyên bố đã được đưa ra. Có lẽ là do thị trường hôm nay không tốt nên ảnh hưởng không quá lớn. Và khi Phàn Kỳ được phỏng vấn, cô ta chỉ nói rằng cô ta không thể chấp nhận món quà của ngài dành cho cậu chủ, phủ nhận cô ta có liên quan tới việc ngài bị bệnh. Ngài vô duyên vô cớ ngất xỉu như vậy, thị trường cho rằng sức khỏe của ngài có thể đã không đủ để quản lý hoạt động của Thiên Hòa. . . "

Hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Tập đoàn Thiên Hòa đã giảm ba mươi phần trăm, Islay Electronics vốn được ủng hộ đấu thầu thu mua mạnh mẽ đã nhanh chóng giảm xuống, rớt giá xuống dưới một hào tám xu. Thời hạn đấu thầu thu mua một tháng, còn có cơ hội báo danh, các cổ đông tranh nhau đi báo danh đấu thầu thu mua, như vậy Islay Electronics ở trong tay Thiên Hòa càng nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nghe trợ lý báo cáo, Lưu Tương Niên đã ổn định lại và nói: "Buổi chiều tôi về Thiên Hòa. ”

“Ông ngoại, sức khỏe của ông rất quan trọng, ông đừng đi. ” Lưu Tuyết Nghi kéo tay Lưu Tương Niên.

“Tuyết Nghi, cháu không hiểu chuyện làm ăn. ” Lưu Hướng Niên nắm tay cháu gái, “Không có cách nào, ông phải đi ổn định đại cuộc. ”

“Được!” Lưu Tuyết Nghi cầm lấy bình, “Bà ngoại làm canh dưỡng âm bổ thận cho ông, ông uống mấy ngụm. ”

Các y tá tại bệnh viện nâng chiếc giường lên, giúp Lưu Tương Niên ngồi dậy. Đây là một căn phòng gia đình, phòng ngoài có chỗ cho người trong nhà ngủ, còn có một cái bàn ăn loại nhỏ, Lưu Tuyết Nghi đi tới bàn ăn, cầm lấy bát và thìa, múc canh trong bình, bưng cái bát tới, đặt lên chiếc bàn nhỏ. "Ông ngoại, ăn đi!"Lưu Tương Niên nhìn một mảnh mai ba ba và một mảnh đùi ba ba lớn trong bát, hỏi: "Đây là canh gì? "

Phùng Học Minh đi tới xem, cảm thấy có chút kỳ quái, món canh này không phải là món canh mà ông ngoại luôn ăn sao? Cá nước có tác dụng bổ thận. Anh ta trả lời: "Canh cá nước kỷ tử Hoài Sơn!"Tâm trí của Lưu Tương Niên tràn ngập Phàn Kỳ mắng ông ta là "con ba ba già" và "già mà không c.h.ế.t là một tên trộm". Huyết áp của ông ta lại sắp tăng lên, hai mắt đen kịt: "Cầm đi, về sau đừng để thứ này xuất hiện ở trước mặt tôi. "Hai anh em nhìn nhau, Lưu Tuyết Nghi bưng canh ra, quay sang hỏi Phùng Học Minh, "Ông ngoại sao thế?"Phùng Học Minh cũng không biết.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 227



Hai người chờ bệnh viện đưa cơm dinh dưỡng tới, ắn cơm với Lưu Tương Niên, Phùng Học Minh nói với Lưu Tương Niên: "Ông ngoại, buổi chiều ông về Thiên Hòa, huống chi nếu cháu đi Thiên Hòa khó tránh khỏi có lời đồn khác, cháu sẽ không đi cùng ông, WO

còn có rất nhiều chuyện. " Nghe anh ta nói, Lưu Tương Niên hỏi: "Học Minh, cháu có trách ông ngoại không?”

"Cháu không trách, ông đã dạy cháu rất nhiều thứ. Cháu là cháu ngoại của Lưu Hướng Niên, có nhiều tiện lợi như vậy, bây giờ ta chuyên chú vào WO , vậy cũng tốt. " Phùng Học Minh gượng cười nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Học Minh, trong lòng ông ngoại biết rõ. "

"Không sao, ông cứ làm theo ý ông. " Phùng Tuyết Minh nói, "Cháu đưa Tuyết Nghi về nhà."

"Anh họ, tối hôm qua anh ở cùng ông ngoại, em đã nghỉ ngơi một chút, buổi chiều em ở cùng ông ngoại, bằng không ông lại không chịu nghỉ ngơi thật tốt. " Lưu Tuyết Nghi không chịu rời đi.

"Ông ngoại muốn trở về Thiên Hoà. "

“Em đi Thiên Hoà với ông ngoại, trông chừng để ông ấy nghỉ ngơi thật tốt. ” Lưu Tuyết Nghi ngây thơ nói.

"Đứa trẻ này. " Lưu Tương Niên nói, "Được! Chiều nay cháu ở lại với ông. "

Phùng Học Minh đứng dậy, vỗ nhẹ vào đầu Lưu Tuyết Nghi và nói: "Ra ngoài ăn trưa với anh, sau khi ăn trưa lại vào?"Hai anh em ra khỏi khu nhà bệnh viện, ra ngoài tìm một quán ăn nhanh, mua gì đó ăn rồi ngồi xuống, Phùng Học Minh nhìn khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của Lưu Tuyết Nghi trước mặt: “Không phải em đã nói muốn tới WO

thực tập sao? Tại sao lại đăng ký khóa học nghiên cứu mùa hè?"Lời nói dối bị vạch trần, giọng nói của Lưu Tuyết Nghi rất bình tĩnh: “Từ khi ông ngoại nhìn thấy sợi dây chuyền, cả nhà khó chịu c.h.ế.t đi được. Từ khi em có nhận thức, bà ngoại ngày nào cũng ngóng trông mẹ em sinh em trai, ba mẹ em bị tai nạn xe cộ, ông bà ngoại giống như trời sập xuống, sau đó anh được ông ngoại đưa về. Em không muốn nghe bà nội cằn nhằn khóc lóc, đồ đạc trong nhà này là của ai, cũng sẽ không phải của em! Những thứ bà nói có quan hệ gì với em? Còn không bằng đi Anh quốc, ít nhất có thể sống cuộc sống yên bình. ”

Phùng Học Minh nhìn cô em họ bước vào tòa nhà bệnh viện, anh ta đến bãi đậu xe và lái xe trở lại văn phòng WO . Trong văn phòng, anh ta đóng cửa lại, châm một điếu thuốc và hút. Mình sống còn không rõ ràng bằng em họ, có một số việc rõ ràng làm một chút là tốt rồi, cần gì khốn đốn khó chịu chứ?

Sau khi hút xong một điếu, anh ta dập tắt thuốc rồi gọi cho Liêu Nhã Triết. Đêm qua sau khi bệnh tình ông ngoại ổn định lại, anh ta đã cảm ơn Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết nói với anh ta rằng anh ta đã thuyết phục Phàn Kỳ đóng quảng cáo cho WO , nhưng Liêu Nhã Triết đã nhắc nhở anh ta, Phàn Kỳ giận ông ngoại như vậy, anh ta dám dùng sao? Lúc đó anh ta đành im lặng. Bây giờ, anh ta nói: "Hãy nói với Phàn Kỳ, tôi rất vui vì cô ấy vẫn sẵn sàng quay quảng cáo cho WO . Thứ hai thứ sáu cô ấy phải làm việc ở công ty môi giới của các anh, thứ bảy hẹn thời gian với tôi đến WO

ký hợp đồng. ”

“Lần này là quảng cáo trên TV, anh không sợ ông ngoại anh nhìn thấy sẽ tức c.h.ế.t sao?"

Liêu Nhã Triết nhắc nhở anh ta, anh ta cho rằng Phùng Học Minh sẽ không dùng Phàn Kỳ nên mới nói như vậy, nhưng ai biết được. . . Anh ta nên nói với Phàn Kỳ thế nào đây?"Dùng chứ! Tiền của ông ngoại sẽ đưa cho cháu trai của ông ấy, sau đó muốn chia một chút tình cảm cho tôi. Tôi thì công ra công, tư ra tư. Tại sao lại không mời cô ấy đóng quảng cáo được chứ?" Phùng Học Minh dựa vào trên ghế, gác chân ở trên bàn, anh ta cười khẽ một tiếng: "Tôi không sợ, sao mà ông ấy cam lòng c.h.ế.t cho được? Ông ta còn rất mong được nhìn thấy chắt đấy!”

“Không đâu! Phàn Kỳ đã xác nhận với tôi rằng cô ấy không có thai. "

“Không mang thai?” Phùng Học Minh bật dậy khỏi ghế, nhướng mày cười nói: “Tôi hiểu rồi. ”Phàn Kỳ đang xem tình hình trong sàn giao dịch vào buổi chiều.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 228



Người ta nói rằng trước khi bắt đầu thị trường tăng giá sẽ có một làn sóng hạ xuống, nó đã thực sự đến, sáng sớm hôm nay tình hình rất kém cỏi, rất nhiều cổ phiếu phiên giao dịch trước đó xuất hiện tình trạng hạ giá, bị ảnh hưởng bởi sức khỏe không tốt của Lưu Tương Niên, Thiên Hòa tiếp tục giảm xuống, đã giảm 12, điều này có ảnh hưởnge lớn tới tình hình buôn bán của Thiên Hòa, đối với cổ phiếu có thành tích cũng coi như tốt mà nói, đã coi như là giảm mạnh. Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa còn rớt giá thảm hại hơn, chủ yếu là do Phàn Kỳ yêu cầu Liêu Nhã Triết tận dụng cơ hội để tạo ảo giác về sự sụt giảm quy mô lớn.

Buổi trưa, Hứa Hạt ở sát vách Trường Hưng đã tuyên bố trên đài phát thanh, nói rằng thị trường sẽ giảm trong một thời gian dài, nhất định phải bán ra.

Lần này thì tốt rồi, các cuộc gọi mua bán điên cuồng đổ về vào buổi trưa, buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch, hầu như tất cả các cổ phiếu đều hạ giá, ngay cả Hồng Hi đã rớt hơn 40 cũng hạ giá, Phàn Kỳ muốn ném những cổ phiếu cô đã mua ngày hôm qua đi, góp một phần vào sự suy giảm.

Tại sao Liêu Nhã Triết sao còn chưa xuống?

Cô vội vã lên lầu tìm anh ta, nhưng anh ta không có ở văn phòng, Phàn Kỳ hỏi đồng nghiệp của cô: "Cô có thấy Liêu Nhã Triết không?"

"Anh Liêu đi vệ sinh rồi. "

Phàn Kỳ đứng ở lối đi vào nhà vệ sinh đợi Liêu Nhã Triết, sau khi đợi khoảng mười phút, cô đi đến cửa nhà vệ sinh: "Liêu Nhã Triết, anh có rơi xuống bồn cầu không thế hả?"

Liêu Nhã Triết đang ngồi trong nhà vệ sinh, anh ta đang cảm thấy phiền muốn chết, chuyện này sao có thể nói với Phàn Kỳ được? Phàn Kỳ chắc chắn không muốn đi quay quảng cáo cho Phùng Học Minh. Vì thể diện của mình. . .

Nghe thấy tiếng gọi của Phàn Kỳ, anh ta bước ra khỏi phòng nhà vệ sinh. "Anh đi vệ sinh lâu vậy?”

“Tại sao ngay cả người khác đi vệ sinh mà cô cũng phải quan tâm vậy?" Liêu Nhã Triết cáu kỉnh, sau này thật sự phải quản cái miệng này của mình.

"Nếu tôi có thể tự mình giao dịch thì đã không cần tìm anh rồi! Chiều nay mấy giờ, anh không biết sao?" Phàn Kỳ xoay người đi về phía trước. Liêu Nhã Triết rửa tay, nhanh chóng đuổi kịp cô, xuống tầng với cô. Phàn Kỳ bảo Liêu Nhã Triết nhân lúc phiên giao dịch đang diễn ra, bảo Liêu Nhã Triết ném từng cái Hồng Hi một, vào khoảng 2:30 chiều, Phàn Kỳ yêu cầu Liêu Nhã Triết bắt đầu chậm rãi mua vào, giá cổ phiếu ổn định ở mức năm điểm dưới nước, Ích Hòa cũng thế, mua vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đi tới nhìn Thiên Hoà một chút, Hứa Hạt này thật là thật, tại sao lại làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn vào lúc này? Tút tút tút! Tất cả đều rớt xuống 16, quá thảm!Hôm nay về cơ bản là một kết cục đã được định trước, tài chính nhiều bởi vì mua vào nhiều sẽ ảnh hưởng đến vốn lớn, vì vậy họ phải tạm ứng một số tiền, tài khoản cá nhân của cô có một số tiền nhỏ, theo cường độ của ngày hôm nay, nó sẽ giảm vào phiên giao dịch ngày mai, chỉ cần tận dụng giao dịch sớm thăm dò và mua lại, bắt điểm thấp một chút. Một buổi chiều, Liêu Nhã Triết thỉnh thoảng nhìn cô, trong mắt anh ta có ẩn ý khác, như thể một kẻ ngốc đã làm sai điều gì đó, Phàn Kỳ không biết anh ta đã Phàn sai lầm ở đâu, hỏi: "Anh làm gì vậy? "

Liêu Nhã Triết nói với cô: "Phùng Học Minh nghe nói. . . cô có thể quay quảng cáo cho anh ta, anh ta rất vui. ”

“Hả?” Phàn Kỳ sửng sốt. "Ý là anh ta còn muốn cô quay quảng cáo giúp anh ta. "

Nhớ tới ngày hôm qua nói chuyện với Lưu Tương Niên xong, lúc cô đi ra ngoài ăn mì với Liêu Nhã Triết, anh ta nói anh ta sĩ diện, cho nên nói với Phùng Học Minh, cô có thể quay quảng cáo này cho Phùng Học Minh. Khi đó, cô vẫn chìm đắm trong cảm xúc căm ghét Lưu Tương Niên. Cũng tán thành suy nghĩ của Liêu Nhã Triết, Phùng Học Minh không có khả năng đến tìm cô nữa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 229



Phùng Học Minh này thật đúng là trâu bò, anh ta chê ông ngoại anh ta không bị cô tức c.h.ế.t và muốn làm cho mọi thứ tồi tệ hơn? Thật là một đứa cháu hiếu thảo. “Ai bảo anh to mồm!“ Phàn Kỳ nghĩ thầm — — chân đạp c.h.ế.t tên ngốc này, cô đối với Phùng Học Minh tránh còn không kịp!

“Phàn Kỳ, giúp tôi với!” Liêu Nhã Triết cầu xin cô.

"Không bao giờ!"

Bảo Muội xuống dưới tìm Phàn Kỳ, nói là Chu Nhã Lan đến.

Phàn Kỳ không để ý đến Liêu Nhã Triết, cô lên lầu trước, dù sao Chu Nhã Lan và cả ông chủ Phó đều xem như khách của cô, có lẽ cô là nhà môi giới chứng khoán Trung Quốc đầu tiên có khách hàng lớn ngay cả khi còn chưa có giấy phép môi giới.

Phàn Kỳ đi lấy lài liệu, ngày đó lúc ăn cơm uống trà bàn chuyện, hôm nay cô muốn nói về số liệu cụ thể với Chu Nhã Lan, hướng đi đã xác định xong cả rồi cho nên Liêu Kế Khánh sẽ không tham gia, Phàn Kỳ biết ông ấy đang tránh bị nghi ngờ.

Cô kêu Bảo Muội pha cà phê đem vào, chờ nói chuyện xong thì hai người nói chuyện phiếm, Chu Nhã Lan nói với cô: "Buổi sáng hôm nay tôi đã đến Cẩm Thành để làm xong thủ tục nhậm chức, ngày mai sẽ chính thức gia nhập vào Cẩm Thành. "

"Chúc mừng!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cũng muốn cảm ơn ba của cô, ông ấy đúng là một câu đã làm người trong mộng tỉnh lại. "Thì cũng muốn chị cảnh giác mà. " Sau đó Phàn Kỳ mới chú ý đến kiểu tóc Chu Nhã Lan đã thay đổi: "Chị Nhã Lan, chị cắt tóc ngắn nhìn đẹp lắm. ”

“Đẹp à? Bây giờ cô mới để ý à?" Chu Nhã Lan cười. "Thật đấy! Nhìn trông rất có kinh nghiệm, lại có khí chất, rất thích hợp với chị. " Cô lay tóc của mình một chút: "Chị cắt tóc ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi cắt. "

Chu Nhã Lan vui vẻ: "Tôi đưa cô đi nhé?”

“Vâng!"Phàn Kỳ được Chu Nhã Lan đưa đến một thẩm mỹ viện tạo hình do một người nước ngoài mở để cắt tóc, lúc Chu Nhã Lan nhìn cô cắt tóc, nói chuyện phiếm về việc cô ấy không tập luyện nên dáng người đã thay đổi đến mức khó nhìn nổi, phải dựa hết vào quần áo để che giấu mỡ. Người trong thẩm mỹ viện đều nghe thấy, bắt đầu đề cử thẻ ưu đãi của họ cho cô, hơn nữa lúc Phàn Kỳ nhìn thấy kiểu tóc ngắn của mình trong gương, kiểu tóc này đúng thật là cũng khá ổn, cũng bị bọn họ chào mời mà mở thẻ.

Nhất là thẻ này còn là thẻ al-in-one, vừa có thể làm tóc làm đẹp, vừa có thể dùng tập thể hình luôn, giá gốc 8888 đã giảm chỉ còn 3888, mua chỉ có lợi không hại, mua cũng coi như xứng đáng. Cho nên cả hai người đều mua, Phàn Kỳ ngồi trên xe của Chu Nhã Lan, trong lòng đang rỉ máu, sao cô lại tiêu 3888 để mua một cái thẻ thế này?"Mua thì cũng mua rồi, với cô thì tôi phát hiện cùng lắm cũng chỉ dùng làm tóc, thật sự không biết dùng. Tôi cũng xem như hiểu lời cô nói rồi, kiểu đẩy mạnh tiêu thụ này nhìn như nâng cao hiệu quả, nhưng cuối cùng khách hàng mua xong chỉ có hối hận và mắc mưu. " Chu Nhã Lan vừa lái xe vừa nói: "Đúng thật sau này không thể dùng cách này nữa. ”

“Thì vậy đó! Bây giờ có người da mặt mỏng nên không biết từ chối, có người thì thật sự xúc động muốn mua. Nhưng sau khi trở về thì hơn một nửa sẽ nghĩ lại, sẽ hối hận. Cho nên, bởi vì để phục vụ, cũng để cho khách hàng có thời gian suy nghĩ, để cho bọn họ tự do lựa chọn. " Phàn Kỳ thở dài.

Nghĩ lại Trần Chí Khiêm không có ở nhà, nơi này cách công ty môi giới rất gần, cô cũng không cần tham gia buổi kết toán chiều lúc bốn giờ. Đến cuối ngày tới đây tập luyện một chút cũng không phải không thể, dù sao cũng đã tiêu tiền rồi. Chu Nhã Lan nghe quyết định này của Phàn Kỳ thì nói: "Lần nào tôi cũng quyết tâm phải tập luyện, cuối cùng thì chẳng đâu vào đâu. Hai chúng ta làm đôi bạn cùng tiến, đi tập thể hình chung đi?"Mấy chuyện này thật sự phải có bạn đi chung, Phàn Kỳ gật đầu: "Vậy cứ thế đi. "
 
Back
Top Bottom