Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 210



Bản tin vẫn đang tiếp tục, kể chi tiết về cuộc đời của Phương Gia Mẫn. Hai người yên lặng ngồi ở đó, thật lâu sau Phàn Kỳ mới phản ứng lại: "Cô ta c.h.ế.t rồi ư? Chắc chắn cô ta không thể nào tự tử được đúng không anh? Hôm qua cô ta còn muốn giúp Lân Ích Hòa đến lấy quyền đại lý máy chơi game của công ty mà. Sáng nay cô ta còn hẹn với tôi mà! chúng ta có cần đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra không?"

Trần Chí Khiêm không biết tại sao Phương Gia Mẫn lại c.h.ế.t trước thời điểm xảy ra trong kiếp trước. Chẳng lẽ ở kiếp trước, lúc Lâm Ích Hòa đối chọi với Phàn Kỳ, ít nhất cô ta cũng chia sẻ chút hỏa lực? Ở kiếp này, Phương Gia Mẫn và Nhạc Vận Vy đối chọi gay gắt nên chuyện đã xảy ra trước mấy ngày hay sao?

Anh nói: "Không cần, cô ta nhảy từ một tòa nhà ở Cửu Long Trại Thành*, cảnh sát cũng sẽ không vào nơi đó. Đây nhất định chỉ là một mẩu tin tức không hơn không kém. "

*Cửu Long Trại Thành là một khu dân cư đông đúc tồn tại ở Tân Cửu Long, Hồng Kông từ cuối thế kỷ 19 cho tới đầu thập niên 1990 trước khi bị chính quyền Hồng Kông cho di dời và phá bỏ để thay thế bằng công viên Cửu Long Trại Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vài ngày trước, Phàn Kỳ đã nghe chương trình phát thanh quảng bá về Cửu Long Trại Thành, cô cũng biết rằng có một thế giới kỳ lạ như vậy cách nhà cô không xa.

“Ông Trần. ” Cửa kính xe bị gõ làm hai người hoàn hồn.

Trần Chí Khiêm kéo cửa sổ xe xuống, một người đàn ông trẻ tuổi cúi xuống: "Ông Trần, bà Trần, tôi là giám đốc sản phẩm của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa. Ông chủ của chúng tôi đang đợi hai người. "

Phương Gia Mẫn, người rất có khả năng trở thành Lâm phu nhân tiếp theo đã c.h.ế.t mà Lâm Ích Hòa vẫn ở đây chờ bàn bạc công việc với Trần Chí Khiêm ư?

"Tôi nghĩ rằng hôm nay ông chủ Lâm sẽ rất buồn vậy nên hãy hủy bỏ bữa tối này đi!" Trần Chí Khiêm nói.

“Ông chủ của chúng tôi khẳng định phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tuyệt đối không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. ” Vị giám đốc này nói chuyện này rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ nó còn nhẹ nhàng hơn một con mèo hay một con ch.ó c.h.ế.t vậy. Phàn Kỳ nghe vậy đã rất tức giận: "Đây mà là tình cảm cá nhân à? Đây là mạng người đấy. "

Trần Chí Khiêm lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, dọc đường đi cả hai người đều không nói nên lời. Hôm qua Phàn Kỳ chỉ gặp một Phương Gia Mẫn tràn ngập công danh lợi lộc, mà Phương Gia Mẫn trong trí nhớ của nguyên chủ thì cô ta và nguyên chủ chỉ là chị em nhựa*. Cũng có thể cô chỉ cảm thấy buồn bực đến tức n.g.ự.c vì một người đang sống sờ sờ như thế, chỉ vì tranh giành một người đàn ông nhìn như Trư Bát Giới mà chết! Còn người đàn ông kia thì vẫn dựa theo kế hoạch đã định bàn bạc chuyện làm ăn. l*Chị em nhựa hoặc chị em hoa nhựa ý chỉ mối quan hệ giả tạo)

Suốt đường đi hai người đều im lặng, đỗ xe xong, hai người xuống xe đi bộ trên con đường trở về nhà, lúc này chợ đêm đã bắt đầu hoạt động, các gian hàng đã được bày ra. "Hôm nay vốn dĩ sẽ ra ngoài ăn nên ở nhà không chuẩn bị gì cả. Em có muốn ra ngoài ăn chút gì không?" Trần Chí Khiêm hỏi cô. Lý trí nói với cô rằng chuyện đó thực sự không liên quan gì đến cô. Nguyên chủ và Phương Giai Mẫn cũng chỉ là chị em nhựa, còn cô và đối phương chỉ mới quen nhau, cảm tình không tốt lắm, Phàn Kỳ gật đầu: "Được!"

Một đĩa mực tươi chấm muối tiêu, một đĩa gà kho gừng và một đĩa rau muống xào tỏi, vốn dĩ những món ăn đầy mùi vị này là thứ mà Phàn Kỳ rất thích. Nhưng lúc này, cô đang bưng bát cơm nhưng không có cảm giác ngon miệng. "Em đừng buồn nữa, cho dù chúng ta có nhắc nhở cô ta thì cô chắc gì cô ta đã nghe, cho dù có nghe, cô ta cũng chưa chắc tránh được. " Trần Chí Khiêm an ủi Phàn Kỳ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 211



Kỳ thật, Trần Chí Khiêm đã tìm mọi cách để kết nối Chu Nhã Lan và ông chủ Phó, Phàn Kỳ luôn cho rằng anh hơi cố chấp, tại sao phải như vậy chứ? Ngay cả khi đó là công việc kinh doanh của anh, nhưng thị trường Đông Nam Á cũng chỉ là một công việc kinh doanh, anh có nhất thiết phải lợi dụng Chu Nhã Lan không? Cô có thể hiểu được anh để ý việc Uông Thiếu Dương sắp xếp nguyên chủ đi cùng Lân Ích Hòa, nhưng không phải cô không đi à? Thuận tiện trả thù một chút còn chưa tính, như thế quá phiền phức, anh cũng đâu cần cố chấp như thế cơ chứ? Dù sao thì mình cứ sống tốt quan trọng hơn.

Nhưng hiện tại cô lần nữa bị Lân Ích Hòa làm cho buồn nôn.

Nếu Uông Thiếu Dương cút khỏi Hồng Kông, có lẽ sẽ ít đi nhiều nữ nghệ sĩ bị anh ta hại. Nếu Lâm Ích Hòa phá sản thì có lẽ sẽ có ít phụ nữ phải chịu thiệt hơn.

Trong sách nói rằng một nửa của Trần Chí Khiêm là Bồ tát, anh đã quyên lặng rất nhiều, còn một nửa là ác quỷ, có thù tất báo. Cái này mà ác quỷ gì chứ? Dạng có thù tất báo không phải quá tốt à! Đây gọi là trừ hại cho dân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên và nói với Trần Chí Khiêm: "Trần Chí Khiêm, cố lên!"

“Cố lên cái gì cơ?"

"Trở thành tổng giám đốc bá đạo càng sớm càng tốt, để cho đám rác rưởi này triệt để phá sản. "

Từ những miêu tả trên trang giấy đến khi gặp người thật, anh chưa bao giờ làm cô thất vọng.

Chẳng qua Trần Chí Khiêm đã tự đấu tranh, hòa giải với bản thân mình trong nhiều năm, anh cũng hiểu một người nhỏ bé như thế nào. Anh nói: "Sức lực của cá nhân rất có hạn, giống như bà nội và ông nội ấy, cố gắng hết sức mình thôi!”

“Vâng!" Phàn Kỳ cũng hiểu rằng mong muốn thì rất đẹp, nhưng thực tế thì bất lực. Rõ ràng là đồ ăn ông chủ nấu đều chứa đầy khí chảo, nhưng Phàn Kỳ nhai mực tươi mà như ăn dây thun, cô chẳng muốn ăn nữa, chỉ ăn mỗi cơm trắng, cố ăn mấy miếng rồi nuốt xuống. Sau khi Trần Chí Khiêm ăn xong, anh vươn tay xoa đầu cô: "Không ăn nữa, không ăn nữa, chúng ta về nhà đi!"

Trần Chí Khiêm nhờ ông chủ lấy mấy cái hộp xốp để đóng gói những món ăn còn lại rồi đưa cô về nhà. Hai người vừa về đến nhà thì chuông điện thoại reo, Trần Chí Khiêm bắt máy, Chu Nhã Lan ở đầu dây bên kia nói: "Tôi đã nghĩ kỹ về lời đề nghị lần trước. Anh có thể giới thiệu tôi với ông chủ Phó được không?"Vào Chủ nhật, Trần Chí Khiêm đã liên lạc với ông chủ Phó, không biết có phải ông chủ Phó lo lắng đêm dài lắm mộng hay không, sau khi đêm qua ông ấy nghĩ lại ông ấy vẫn cảm thấy kế hoạch này rất tốt, ngoài việc gặp Chu Nhã Lan, ông ấy liền ngay lập tức yêu cầu Phàn Kỳ liên lạc với Liêu Kế Khánh, sau khi các bên đã đồng ý thì bọn họ lập tức lên lịch gặp nhau. Sau bữa tối Chủ nhật, Trần Chí Khiêm thu dọn hành lý, Phàn Kỳ dựa vào khung cửa nhìn anh xếp tất cả quần áo vào vali, là một người đã ở Mỹ vài năm, Phàn Kỳ nói: "Anh không cần mang nhiều quần áo vậy đâu, anh cứ sang bên đó rồi mua cũng được, nhớ mang theo hai gói mì ăn liền và một ít rau cải muối. ”

Ở kiếp trước của cô, khắp nơi oqr nước Mỹ đều có siêu thị, trừ những thứ đắt tiền ra thì về cơ bản muốn mua gì cũng có thể mua được, kể cả bún ốc. Ở thời đại này thì cô không biết, lý do cô bảo anh đem theo mì và một chút rau cải muối là vì sau hai tuần rời khỏi nước thì chắc chắn anh sẽ thèm đồ ăn ở trong nước. "Anh làm gì có thời gian đi trung tâm mua sắm chứ? Cơ bản anh sang đó làm làm việc không ngừng nghỉ suốt cả ngày lẫn đêm ấy. "Cũng đúng ha! Các nhà sản xuất máy tính ở Thung lũng Silicon, các nhà đầu tư ở New York, các chủ siêu thị ở Bentonvile và các nhà phân phối trò chơi điện tử ở Bắc Mỹ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 212



"Vả lại, A Viễn đều có nhà ở thung lũng Siticon và New York, sao có thiếu cái ăn được chứ?” “A Viễn có nhà ở cả New York vàm Thung lũng Silicon á?"

"Ông nội của anh ấy đã dạy ở Đại học C được 30 năm. Linh Linh, người yêu của A Viễn cũng đang học ở Đại học C, thế nên anh ấy mua nhà ở đó. Công ty của anh ấy ở New York, vậy nên anh ấy cũng mua bất động sản ở New York. Anh ấy cũng có bất động sản ở đây, chỉ là không đến đây thường xuyên thuôi. ”

"Thỏ khôn có ba hang!"

"Nếu như tính luôn ngôi nhà cũ ở Thượng Hải và nhà của ông bà anh ấy ở Bắc Kinh, thì tổng có năm căn. "

Được rồi! Người giàu mua bất động sản trên khắp thế giới là chuyện bình thường mà.

Trần Chí Khiêm đóng vali lại: "Nhớ kĩ này, sau khi hết hành kinh, mỗi ngày một gói, hầm chim bồ câu hoặc gà ác ăn liên tục bốn năm ngày nghe chưa. "

Phàn Kỳ gật đầu.

"Tôi không có ở đây, buổi sáng đừng chạy bộ, sáng sớm không an toàn, biết chưa?"

Phàn Kỳ tiếp tục gật đầu. "Còn nữa, cố gắng đừng ra ngoài sau tám giờ tối. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi biết. ” Phạm Kỳ gật đầu.

"Tôi mua hoành thánh Yến Bì để trong tủ lạnh cho em, em ăn sớm một chút không để lâu sẽ hỏng. ”

“Ừm ừm!”

“Còn có……"

Phàn Kỳ không biết tại sao có thể nặn ra một người đàn ông nói nhiều như vậy, ở kiếp trước không ai bên cạnh chăm sóc cô vẫn sống tốt mà. Cô nói: "Anh cứ yên tâm đi công tác đi. Anh chỉ cần lo tôi có béo lên không chứ đừng lo lắng tôi sẽ bị đói. ”

“Béo hơn cũng không sao, lúc về chúng ta đi tới phòng tập thể hình mở hai thẻ, tôi dẫn em đi rèn luyện cơ bắp. "Trần Chí Khiêm để tay lên rương hành lý rồi nói: "Tôi đi đây. "

Phàn Kỳ đưa anh ra đón taxi, sao người đàn ông này nói nhiều quá vậy? Trong sách ghi rõ là lạnh lùng, cao ngạo, cấm dục mà, nhưng sao trong hiện thực lại như bà mẹ chồng thế này? Cái gì anh cũng quản cô?Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là ném cả ba con búp bê lên giường, tối nay cô ngủ với chúng. Cả một cái giường lớn đều là địa bàn của cô, bên trái ôm gấu trắng lớn, Tiểu lam nằm trên gối với cô, đây là những ngày hạnh phúc nhất của cô! Cô v**t v* cái đầu to của Phác Phác và xoa nhẹ Đại Bạch, chơi đến quên cả trời đất.

Sau khi nghịch chán, Phàn Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn những con gấu Phác Phác ngồi thành hàng trên bệ cửa sổ, đưa tay chạm vào từng con một, sau khi chạm một lúc, cô đưa tay chạm vào con búp bê bên cạnh gối, và thấy rằng nó hiển thị 8:20. Phàn Kỳ vén một góc rèm lên, một người đàn ông ở tòa nhà đối diện đang nằm hút thuốc trên cửa sổ, Phàn Kỳ tắt đèn trong phòng để cô và người đàn ông đối diện không nhìn thấy nhau. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có thể thấy những vì sao mờ nhạt trên bầu trời, ngoài những ngôi sao ra, những thứ có thể nhìn rõ hơn là những chiếc máy bay đang lượn vòng trên bầu trời chờ hạ cánh, hoặc những chiếc máy bay vừa mới cất cánh.

Cô nhìn từng chiếc máy bay đến và đi cho đến khi cô nhìn lại đồng hồ thì đã 8:42. Cô kéo rèm nằm xuống, nghiêng người ôm Phác Phác, không đúng! Hôm nay Trần Chí Khiêm không có ở nhà, cô không cần phải nghiêng người ngủ, cô có thể tự do tự tại rồi. Cô nằm ngửa, duỗi tay ra để bắt con gấu trắng lớn, chơi với con gấu trắng lớn một lúc rồi đến chạm vào con cá heo. Một giờ trôi qua, lại một giờ nữa trôi qua. Tại sao cô càng chơi càng tỉnh táo hơn thế này? Tại sao cô không buồn ngủ nữa?

Cô khuyên bảo bản thân, đây không phải là kiếp trước của cô, kiếp trước cô không thể vừa ngủ vừa chơi búp bê, ngày hôm sau cô chỉ cần thức dậy trước chín giờ là được, đầu bù tóc rối, răng không chải, khuôn mặt chưa rửa, cô ngồi trước máy tính xem hết các cuộc đấu giá, sau đó mới đi rửa mặt ăn sáng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 213



Phàn Kỳ không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chắc chắn là vào nửa đêm, nhược điểm của tòa nhà này là có rất nhiều người ở, cách âm rất kém. Chỉ mới sáng sớm, phòng vệ sinh rửa mặt, người vãng lai ngoài hành lang có thể đánh thức người khác vào đúng giờ

đấy. Cho dù là đêm qua ngủ không ngon, nhưng cô vẫn thức dậy đúng giờ vào buổi sáng, ngủ không đủ giấc nên cả người cô rất buồn ngủ, nhưng cô nằm trên giường không cách nào ngủ lại được . Hết cách, cô vội vàng đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ khác, đi xuống quán trà cách đó không xa gọi một phần bánh mỳ nướng kiểu Tây thêm một ly trà sữa uyên ương.

Trà sữa uyên ương là cà phê thêm trà sữa có thể làm bạn sảng khoái, nhưng bánh mì nướng kiểu Tây quá nhiều dầu và ngọt, Phàn Kỳ cắn hai miếng thì không thấy hứng thú nữa. Cô nghĩ đến hoành thánh Yến Bì trong tủ lạnh, ngày mai nhất định không được lười biếng, ngày mai nhất định phải ăn hoành thánh.

Phàn Kỳ bước vào tàu điện ngầm, cô nhìn một nhóm lớn người đang đợi tàu điện ngầm, mọi người chen chúc bên trong khoang tàu như một đám cá mòi, liều mạng chen đến giữa mới có được chút không gian. Mấy ngày nay ngồi xe của anh, đột nhiên chen tàu điện ngầm khiến cô không thích ứng được.

Cô nhìn xuống thì thấy người đàn ông ngồi trước mặt cô đang đọc báo, trên tờ báo có hai bức ảnh xen kẽ nhau, một là ảnh Lâm Ích Hòa ôm một người phụ nữ và xua tay ngăn phóng viên chụp ảnh, tấm còn lại là một bức ảnh Phương Gia Mẫn dừng lại ở tuổi 23.

Tiêu đề đi kèm là "Phương Gia Mẫn một xác hai mạng, Lâm Ích Hòa và Nhạc Vận Vy xuất hiện tại buổi đấu giá trang sức. "

Thảo nào Nhạc Vận Vy muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Phương Gia Mẫn, hóa ra Phương Gia Mẫn đã mang thai ba tháng.

Nhìn thấy cái tiêu đề này, Phàn Kỳ thở dài trong lòng, Lâm Ích Hòa là một tên cặn bã vô tâm vô ơn như vậy, thật chỉ mong ngày mai ông ta phá sản ngay lập tức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi tàu điện ngầm đến nhà ga, Phàn Kỳ xuống tàu rồi đến công ty môi giới, có rất nhiều người đang đợi thang máy, cô không muốn xen vào thang máy mà các giám đốc điều hành đã đi, cô đi cầu thang bộ và đi hai bước lên Trên sân ga, hai người đàn ông dựa vào cửa sổ và hút thuốc.

“Tôi bỏ vốn hai hào tám tiên mua vào cổ phiếu của Islay Electronics, lúc trước không nỡ nhả ra, giờ đã đăng ký đấu thầu, nghe nói giá trị đấu thầu đã tăng lên gấp đôi rồi. Đồng ý với giá hai hào năm tiên thì chỉ được hơn 40. Để được giá hai hào năm tiên, tôi vẫn chưa thể bán cổ phiếu đi được, không bán thì chẳng biết đến lúc ấy sẽ biến thành thế nào nữa. ”

“Đó là điều chắc chắn. May mà chúng ta chỉ tổn thất số tiền nhỏ! Tổn thất của ông chủ ở đây mới được gọi là nhiều. Ngoài việc mua cho Thiên Thiên, anh ta còn mua cho mình rất nhiều, bây giờ đã trở thành trò cười cho người trong ngành. ”

“Nếu không phải tôi bị ràng buộc ở đây nhiều như vậy thì đừng nói đến người trong ngành, ngay cả tôi đây đều muốn cười vào mặt anh ta, anh ta còn không biết ông chủ Lưu có thể xử lý được cháu trai của mình hay không, nếu tôi biết bọn họ có quan hệ như vậy thì sao tôi có thể đi mua cổ phiếu này chứ, chẳng lẽ tôi lại đi đưa tiền cho người ta à? Não tôi đâu có bị úng đâu?"Anh ta còn đánh cược với Liêu Kế Khánh trên TV, nếu bị thua, anh ta định làm thế nào?"

Phàn Kỳ đi lên, hai người ngừng thảo luận, họ nhìn cô đi lên lầu, bước ra khỏi cầu thang cô đụng phải Liêu Nhã Triết. Người anh em này nhìn cô từ trên xuống dưới: "Phàn Kỳ, người ta nghỉ ngơi thì tinh thần phấn chấn, sao cô nghỉ ngơi mà cứ như bị yêu tinh hút sinh khí vậy? Cả người ủ rũ, mặt mày cau có? Chồng cô không phải là yêu quái thu âm bổ dương đấy chứ?"Thần kinh à! Đêm hôm qua chồng tôi bay qua Mỹ rồi. " Phàn Kỳ nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 214



Liêu Nhã Triết "Chậc chậc" một tiếng, "Cô đây là ở một mình nên khó ngủ. " Ách? Phàn Kỳ đột nhiên cảm thấy rằng có vẻ như. . . giống như có chút. . .

Chẳng lẽ đêm qua cô không ngủ được vì Trần Chí Khiêm không có ở nhà hả? Não cô bị úng nước hả? Ngủ một mình không thích hơn à, tại sao lại muốn chen chúc với anh trên một cái giường nhỏ đấy chứ?

Không thể, chắc chắn là không thể. Hẳn là do ngày hôm qua cô đã uống một ly cà phê trong lúc cùng đợi anh đưa Chu Nhã Lan đi gặp Liêu Kế Khánh và ông chủ Phó.

Nguyên nhân là do cốc cà phê đó.

"Nói dối" Khi hai người đến cửa, Liêu Kế khánh vẫy tay: "Hai người đến phòng làm việc của tôi. " Phàn Kỳ bước vào văn phòng của Liêu Kế Khánh và nói: "Ông Liêu đến sớm

"Tôi tới sớm một tiếng để kiểm tra tình hình cơ bản của Công ty thương mại Ích Hòa. Tình hình của Công ty thương mại Ích Hòa cô cũng đã xem xét cẩn thận, tôi muốn nghe ý kiến của cô. Hôm qua cô đã nói với ông chủ Phó và Chu Nhã Lan chiến lược cơ bản, hôm nay chúng ta hãy thảo luận chiến lược cụ thể đi. " Liêu Kế Khánh nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được rồi. " Phàn Kỳ cầm xấp tài liệu trên bàn của Liêu Kế Khánh, cô giải thích chi tiết hơn cho các chuyên gia. Liêu Kế Khánh và Phàn Kỳ có cùng quan điểm về thương trường, ông ấy cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Công ty Thương mại Ích Hòa trong hai ngày qua, cho dù đã bỏ lỡ, mặc dù bây giờ ông ấy cũng đã tái hôn, nhưng ông ấy vẫn muốn giúp Chu Nhã Lan khi ông ấy có thể.

"Lần này cô thao tác, tôi ở bên cạnh hướng dẫn. ”

“Ông Liêu để Nhã Triết thao tác đi, tôi hỗ trợ anh ấy, ông ở bên cạnh hướng dẫn, tôi chưa được cấp giấy phép đâu!"

"Tôi đang thúc dục giấy phép của cô rồi. Ý tôi là, trước khi cô được cấp bằng, cô chỉ đạo còn Nhã Triết thao tác, để cho Nhã Triết xem toàn bộ quá trình và để cho nó cảm nhận một chút. " Liêu Kế Khánh nói với cô.

“Tôi cũng cảm nhận một chút. ” Phàn Kỳ nói.

"Bởi vì hoạt động mua lại Islay Electronics lần này của Trường Hưng có điểm tương tự rất lớn, hoạt động mua lại Islay Electronics của Trường Hưng đã trở thành trò cười cho người trong ngành. Tôi hy vọng hoạt động của chúng ta lần này sẽ trở thành một trường hợp để so sánh. " Liêu Kế Khánh nói. "Ông Liêu, ông rất không lương thiện nha. " Phàn Kỳ nói.

“Hy vọng chuyện này đừng để quá nhiều người biết, vì tôi e nó sẽ giống như Trường Hưng, nhỡ đâu thất bại thì sẽ bị truyền đi khắp nơi. ” Liêu Kế Khánh dặn dò, nhất là dặn dò con trai ông ấy, “Nhã Triết, đặc biệt là con đấy!”

“Con biết rồi. ” Liêu Nhã Triết gật đầu.

Liêu Kế Thanh đứng dậy: "Đi họp thôi. "Trong cuộc họp buổi sáng, Liêu Kế Khánh chỉ đề cập đến kế hoạch bình thường, không đề cập đến lợi ích và công ty.

Khi phiên giao dịch buổi sáng bắt đầu, Phàn Kỳ và Liêu Kế Khánh ngồi cạnh Liêu Nhã Triết, một người bên trái và người kia bên phải, phương thức áp dụng tương tự như cách Trường Hưng mua lại Islay Electronics bên cạnh.

Tuy nhiên, khi Trường Hưng mua lại Islay Electronics, Trần Chí Khiêm đã nhanh chân đến trước nên không lấy được con chip cuối cùng, nhưng Ích Hòa hiện tại không ở trên đỉnh ngọn gió. Phàn Kỳ yêu cầu Liêu Nhã Triết tiến hành xây dựng d.a.o động hộp.

Thao tác thực tế là mua vào tất cả các lệnh bán, thấy giá sắp tăng thì loại bỏ các lệnh đã mua trước đó để triệt tiêu tích lũy, nhất là khi hiệu suất chia thời gian không tốt, tạo tâm lý hoang mang và bán tháo lớn.

Sau khi ăn cùng nhau ăn trưa trong phòng hội nghị, Phàn Kỳ bị gọi đi thử quần áo cho cuộc thi.

Nhà thiết kế của WO

đang đợi trong phòng họp lớn, lần này Diệu Hoa sẽ cử bốn nhà môi giới chứng khoán tham gia cuộc thi, ngoại trừ Phàn Kỳ và Liêu Nhã Triết, hai người còn lại đều là nhà môi giới chứng khoán cao cấp.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 215



Hai tiền bối, một người cao gầy, một người thấp béo, thân hình không chuẩn, số đo tiêu chuẩn của WO

mặc không được đẹp, may mà nhà thiết kế của WO

đích thân đến, người này đã đo size cho hai trong số họ, và quay tại chỉnh sửa gấp rút. Phàn Kỳ có năm bộ quần áo ở đây, bộ nào cũng vừa vặn, ngay cả Phàn Kỳ thường ăn mặc rất giản dị cũng không thể không thích những bộ quần áo chuyên nghiệp này.

Tuy nhiên, nhà thiết kế vẫn có chút không hài lòng, người đó nói muốn trở về sửa lại một chút

"Sửa cái gì? Như thế này không phải khá tốt rồi sao?" Phàn Kỳ hỏi.

“Gần đây ông chủ dồn hết tâm trí cho WO , ông ấy hy vọng WO

có thể vực dậy càng sớm càng tốt, thế nên ông ấy rất khắt khe với chúng tôi. ”

"Nhà thiết kế vừa ghi chép vừa nói: "Tấm áp phích quảng cáo lần trước anh chụp rất hiệu quả, mẫu áp phích lần này bán rất chạy. Thế nên ông ấy hy vọng rằng trang phục cô mặc trong cuộc thi này cũng sẽ phát huy tác dụng. "

Liêu Nhã Triết nhân cơ hội nói: "Phàn Kỳ, Phùng Học Minh nói tôi hỏi cô, cô có thể giúp anh ta quay một quảng cáo truyền hình không?"

Những điều Phùng Học Minh đã làm khiến Phàn Kỳ rất chán ghét, cho dù cô thích quần áo của WO

thì sau này cô sẽ mua về mặc, nhưng quay quảng cáo thì thôi đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, Liêu Nhã Triết mở miệng thay Phùng Học Minh vào lúc này, nếu cô trực tiếp từ chối thì không tốt lắm: "Tôi không rảnh, gần đây tôi muốn học lái xe, thứ bảy và chủ nhật đều không rảnh. Thời gian còn lại thì anh biết rồi đấy. Để anh ta mời người khác đi!"

"Học lái xe á? Không thành vấn đề, tôi dạy cô!" Liêu Nhã Triết nói, "Đừng lo lắng! Bao thi bao đậu, cô học số sàn hay số tự động?”

“Số sàn!”

“Con gái mà học số sàn làm gì? Cô không biết cảm giác dùng tay để điều khiển là như thế nào đâu?"

“Con gái không thể học số sàn, nhưng vợ của Dung Viễn, Trang Linh, còn lái cả phi cơ mà, đúng chứ?” Mặc dù Phàn Kỳ thích sự đơn giản hộp số tự động, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể chấp nhận việc phân biệt giới tính. Liêu Nhã Triết không ngờ một câu như vậy lại chọc vào thần kinh của Phàn Kỳ, anh ấy nói: "Ý tôi là . . . thôi bỏ qua đi! Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ nghĩ rằng nếu không phải chúng ta thích cảm giác lái thì không cần thiết phải học điều khiển cần số bằng tay. "Khi anh nói vậy, Phàn Kỳ không quan tâm đến anh nữa, cô thở dài: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng Trần Chí Khiêm nói tốt hơn là nên học điều khiển cần số bằng tay. Dù sao thì anh ấy cũng đã so sánh rất nhiều lý do tại sao giỏi điều khiển cần số bằng tay là tốt hơn là hộp số tự động. Tôi đã báo lên học số sàn rồi."

"Vậy thì tôi không hiểu. Nếu một người đàn ông nói với cô điều đó, thì tôi chắc rằng anh ta muốn lợi dụng chiếm tiện nghi cô bằng cách dạy cô lái xe. Nhưng đây là chồng cô, đều là vợ chồng già với nhau, đâu cần phải như thế đúng không? " Liêu Nhã Triết nhún vai nói. Phàn Kỳ không thể hiểu được: "Điều khiển cần số bằng tay cũng cần đạp chân côn, chân trái cũng cần sử dụng. Hộp số tự động không có chân côn. Đó là điểm khác biệt sao?”

“Tay mà!” Liêu Nhã Triết chán ghét nói.

"Tay á?”

“Điều khiển cần số bằng tay cần sang số, điều này rất phổ biến đối với người mới, một người đàn ông muốn cô học số sàn là anh ta muốn nắm tay cô, dạy cô, và ăn đậu phụ của cô. " Liêu Nhã Triết cũng khoanh tay biểu thị ý nói với cô: "Nhưng đó là chồng cô mà, chắc là cũng sờ chán tay cô nên không có ý nghĩ đó đâu ha?”

“Anh cút luôn đi! Đầu óc anh toàn nghĩ cái gì không thế?" Phàn Kỳ lắc đầu, đám ăn chơi này đúng là hết cứu nổi

Sau khi liên lạc với nhà thiết kế, cô đi ra ngoài, Liêu Nhã Triết đi theo: "Phàn Kỳ, thành thật mà nói, cô có thể giúp Phùng Học Minh, Lưu Tương Niên đã xác định rằng chồng cô là người thừa kế của Thiên Thiên. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 216



“Những tài sản kia của Phùng gia chắc chắn Phùng Thế Xương sẽ con trai thứ hai là Phùng Học Kiệt. Hiện tại anh ta đang kìm nén để tìm thời cơ giúp WO

nổi lên. Tấm áp phích cô chịu chụp cho anh ta có hiệu quả rất tốt, hiện tại anh ta không muốn lấy thêm tiền của ông ngoại, cô cũng biết mời người nổi tiếng quay quảng cáo áp phích tốn rất nhiều chi phí, mà chưa chắc đã đạt được hiệu quả cao như vậy. " Phàn Kỳ dừng bước: “Liêu Nhã Triết, tôi không biết tại sao một người như cha anh, người muốn giúp đỡ bạn gái cũ cũng sẽ đưa vợ đi cùng, lại có thể nuôi dạy một người không phân biệt đúng sai như anh? Ngay từ khi vừa bắt đầu, Phùng Học Minh đã không có ý tốt với tôi, sau khi biết chuyện, tôi đã từ chối thù lao vô lý của anh ta, anh ta biết tôi đã kết hôn, nhưng vẫn gửi hoa, đêm khuya còn hẹn tôi ra ngoài. Xin anh nói tại với anh ta dùm tôi, tôi không muốn dính dáng gì tới anh ta nữa. "

Liêu Nhã Triết thở ra một hơi: "Được! Tôi sẽ nói cho anh ta biết. "

Thời gian gần hết, Phàn Kỳ đi xuống phòng giao dịch ở tầng dưới, phiên giao dịch buổi chiều đã mở cửa, các biển cổ phiếu vận tải đã ngủ yên từ lâu bắt đầu có vốn tham gia, Hồng Kông vốn là một thành phố cảng, nhưng vì sau cuộc khủng hoảng thứ hai vào cuối những năm 1970 và đầu những năm 1980, ngành vận tải biển của thế giới bị ảnh hưởng nặng nề, một số tập đoàn vận tải biển ở thành phố cảng, một số đổi nghề thành công, một số may mắn sống sót sau thảm họa, một số đứt mắt xích tài chính và cuối cùng chỉ có thể phá sản, tóm lại thời gian mấy năm này rất khó khăn.

Tuy nhiên, kể từ khi ký kết "Thông cáo chung", tình hình đã ổn định và với việc mở cửa của Đại lục, các công ty Trung Quốc từ Đài Loan và thậm chí cả Đông Nam Á đã vào Đại lục trước, các công ty ở châu Âu và Mỹ cũng đã bắt đầu dần dần đầu tư vào Đại lục. Thành phố Hồng Kông đã trở thành điểm trung chuyển tốt nhất. Trong hai năm qua, ngành vận tải biển đã bắt đầu phục hồi và cổ phiếu ngành vận tải biển cũng trải qua một làn sóng đầu cơ. Tuy nhiên, do cổ phiếu ngành vận tải biển đã giảm quá nhiều trước đó, thị trường điều chỉnh đi ngang nhưng ngành vận tải biển điều chỉnh giảm gần 30 điểm.

Nhiều cổ phiếu đã đi ngang quá lâu và sẽ có một khoảng trống trước khi thị trường bắt đầu tăng giá. Nếu lúc này bán tháo, bán khống là lựa chọn tốt nhất, thì còn một cách khác là mua những cổ phiếu đã giảm mạnh trong giai đoạn trước, nhưng thị trường chung đã được cải thiện, vì vậy bạn có thể ngã trước tên sau. Phàn Kỳ chia sẻ ý kiến của cô với Liêu Kế Khánh, Liêu Kế Khánh nói: "Hãy nhìn vào Tập đoàn Hồng Hi, vì sự mở rộng nhanh chóng của nó mà nó đã gặp phải một cuộc khủng hoảng trong ngành vận tải biển và trải qua quá trình tái cơ cấu và sáp nhập. Trước đó, nó đã dậy sóng vì của Lân Long Investent của Dung Viễn. Sau đó, vì hiệu quả hoạt động đột ngột được cải thiện, nó đã giảm gần 40. Nó đã được điều chỉnh hoàn toàn. Và nếu cô muốn đầu cơ vào cổ phiếu vận chuyển, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến phải là Tập đoàn Hồng Hi. Nó là cổ phiếu vận chuyển đầu tiên tại thời điểm đó nở mày nở mặt, tính thay đổi càng dễ đạt tới. "

Phàn Kỳ mở cổ phiếu ra và hỏi sau khi đọc: “Ông Liêu, ông muốn xây d.a.o động hộp hả? Tôi nghĩ vị trí đó cũng khá tốt. "

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy. Trước tiên hãy xây một cái hộp trước đã, chờ điều chỉnh xong mới thu thêm vào. "

Phàn Kỳ đã thảo luận với Liêu Nhã Triết và một số nhà môi giới khác về chiến lược xây dựng chiến lược.

Đêm qua cô ngủ không ngon, hôm nay cô đi làm lại phải phân tích chiến lược về vấn đề liên quan đến cổ phiếu vận tại của Công ty thương mại Ích Hòa, hôm nay cô đã vận dụng trí óc của mình quá nhiều. Khi Phàn Kỳ bước ra khỏi tòa nhà sau giờ làm việc, cô cảm thấy cả người mệt mỏi.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 217



Tuy nhiên, cái người đàn ông lắm mồm Liêu Nhã Triết vẫn không buông tha cho cô: “Phàn Kỳ, vừa rồi Phùng Học Minh xin nhờ tôi, vất vả lắm anh ta mới bán chạy, thực sự không có cách nào để thay người. Tuy cô không phải người trong giới giải trí, nhưng ngày nào cũng lên báo. . . " Phàn Kỳ đang định trừng mắt với Liêu Nhã Triết thì cô nghe thấy: "Cô Phàn. "

Một người đàn ông mặc đồ đen lạ mặt xuất hiện trước mặt cô.

Lúc này là giờ tan tầm cao điểm, người của các công ty lần lượt ra khỏi cửa.

Phàn Kỳ đề phòng nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen ở đằng xa với logo Lying Lady của Rols Royce bắt mắt.

Người đàn ông vạm vỡ và lực tưỡng nói với giọng điệu rất lịch sự: "Cô Phàn, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô. " Phàn Kỳ không ngờrằng Trần Chí Khiêm vừa mới rời đi vào đêm qua mà hôm nay Lưu Tương Niên đã đến gặp cô rồi. Cô nhớ lại những gì Trần Chí Khiêm đã nói, Lưu Tương Niên g.i.ế.c người dễ đàng như g.i.ế.c một con gà, cô nói: "Xin lỗi, tôi không có quan hệ gì với ông chủ của anh, tôi không có hứng thú gặp ông ta. " Liêu Nhã Triết đứng bên cạnh Phàn Kỳ: "Có chuyện gì vậy?”

"Tôi không biết! Ông cụ Lưu muốn tìm tôi có chuyện gì?" Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết, lỡ như người ta nhất định phải kéo cô đi thì cũng phải có người biết.

“Cô Phàn, cô đừng lo lắng, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô Phàn thôi. ” Người đàn ông nói. Xa xa, Lưu Tương Niên xuống xe, chậm rãi đi tới, ông ta hỏi: "Cô lo lắng à, cũng đã đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đến khách sạn ăn cơm tối không?"

Phàn Kỳ nhìn theo ánh mắt của ông cụ, thấy là tòa nhà cao tầng đối diện, cô bèn gật đầu: "Được!"Liêu Nhã Triết nói: "Tôi đi cùng cô đến đó. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cô Phàn và tôi có chuyện riêng cần nói. ” Lưu Tương Niên từ chối Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết nói: "Hai người nói chuyện của hai người, tôi chờ ở bên cạnh, không nghe nội dung trò chuyện của hai người. Ông đến gặp cô ấy trong khi chồng cô ấy đi công tác. Tôi nghi ngờ ông cũng là chuyện rất bình thường phải không?"

Lưu Tương Niên tức giận: "Lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử. ”

“Nếu thẳng thắn vô tư thì có gì không thể nói trước mặt chồng cô ấy chứ?" Liêu Nhã Triết phản bác.

Mặc dù anh chàng này rất nhiều chuyện, logic cũng rất cạn lời nhưng làm bạn bè quả thật rất trượng nghĩa, cô nói: “Cám ơn anh!”Liêu Nhã Triết đi cùng Phàn Kỳ qua đường đến lối vào đại sảnh khách sạn. Con đường chỉ có vài bước chân, vào giờ cao điểm lái xe qua lại nên đi cũng không dễ dàng, mười phút sau, chiếc Rols-Royce của Lưu Tương Niên đã đến trước cửa khách sạn, người giữ cửa đeo găng tay trắng mở cửa xe.

Giám đốc khách sạn vội vàng đi ra, cúi người chờ ở cửa xe, đợi Lưu Tương Niên xuống xe. Lưu Tương Niên đứng yên nhìn Phàn Kỳ, thấy cô bơ phờ giống như đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ vậy.

Lưu Tương Niên hỏi: "Cô muốn đồ ăn Nhật Bản hay đồ ăn Trung Quốc?"

“Không muốn ăn gì cả, quán cà phê thì sao?“ Phàn Kỳ che miệng kiêm chế cảm giác muốn ngáp. "Sắp xếp một phòng nghỉ. Mang một ít trà bánh lên. " Lưu Tương Niên nói với giám đốc khách sạn. "Vâng. "

Liêu Nhã Triết muốn đi theo nhưng các vệ sĩ của Lưu Tương Niên đã chặn đường anh ta, Phàn Kỳ dừng lại.

Giám đốc khách sạn đưa họ lên tầng hai, một nhân viên khác dẫn họ vào một phòng nghỉ, lần này vệ sĩ thật sự chặn anh ta ở cửa.

Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ: "Tôi sẽ đợi cô ở cửa, tôi sẽ không rời đi cho đến khi cô ra đâu. "

"Được. "

Phàn Kỳ đi theo Lưu Tương Niên vào phòng.

Lưu Tương Niên quay đầu nhìn cô: "Cô được nhiều đàn ông để mắt quá nhỉ?"

"Sức lôi cuốn đấy. Bà nội cũng có rất nhiều bạn nam. Cho dù bốn mươi năm không gặp, ông nội Viên cũng nhớ tư thế hiên ngang oai hùng của bà năm đó thôi. Thật đáng tiếc cho bà ấy. Đó là vẻ đẹp tiềm ẩn ở bên trong!" Phàn Kỳ thản nhiên ngồi xuống sô pha đối diện Lưu Tương Niên.

"Nhanh mồm nhanh miệng. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 218



“Chỉ là kiến thức uyên bác thôi. ” Phàn Kỳ kiềm chế bản thân để không trợn trắng mắt. Người phục vụ đi vào bưng nước chanh lên cho hai người, có vẻ như giám đốc toà nhà này tới đưa thực đơn cho Lưu Hướng Niệm: "Ông chủ. "

"Để cô Phàn chọn. " Lưu Tương Niên nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người này đi tới trước mặt Phàn Kỳ: "Cô Phàn, đồ ăn ở đây của chúng tôi rất ngon, đầu bếp được mời từ Pháp tới, cô có muốn ăn thử không?"

Phàn Kỳ: "Không cần, tôi uống nước thôi. "

"Khẩu vị không tốt à?" Lưu Tương Niên hỏi.

Nhìn thấy ông thì tôi còn khẩu vị gì được nữa không chứ? Phàn Kỳ gật đầu: "Đúng vậy!"

"Cũng bình thường thôi. Hồi đó bà nội cô có bố chồng cô, khẩu vị cũng không tốt, còn đặc biệt dễ mệt mỏi. Cô có muốn ăn mì hay gì không? Quản lý công ty cả ngày rồi chắc cũng mệt mỏi và đói bụng nhỉ?”

Thái độ của Lưu Tương Niên quá tốt, chắc ông ta xem tin tức rồi nghĩ cô có thai nhỉ?

Đúng! Cô chưa bao giờ thanh minh gì cả, ngay cả khi tên ngốc Liêu Nhã Triết đó hỏi thì cô cũng chỉ mắng anh ta thôi chứ không nói rõ gì. Vậy nhìn xem trong hồ lô già này bán thuốc gì lý nói ông ta có ý gì? Phàn Kỳ nói: "Không cần, có gì thì ngài cứ nói ra, không cần vòng vo. "Lưu Tương Niên vẫy tay, bảo những người phục vụ và nhân viên ra ngoài, để lại ông ta, Phàn Kỳ và trợ lý của ông ta trong phòng.

Ông ta lại tỉ mỉ đánh giá Phàn Kỳ, cô bé khá ưa nhìn. Trưa hôm đó, cô chậm rãi nói chuyện trên bàn ăn, cho dù những quan điểm kia của cô hẳn là cháu trai dạy cô, nhưng cũng phải dạy được mới có thể nói ra. Trước đây ông ta cho rằng Liêu Kế Khánh vừa ý cô, chẳng qua là vì muốn lấy cô ra để thu hút sự chú ý của mọi người, sau khi nghe những nhận xét của cô về kinh tế, cũng có thể là nhìn trúng cô. Trừ việc…Trừ việc từng quay phim khiêu dâm, không có khuyết điểm nào khác ngoại trừ việc không biết chừng mực. Mấy ngày nay, Lưu Tương Niên nói chuyện với Hứa Hạt rất nhiều lần, càng cảm thấy Hứa Hạt tính toán chi li và vô cùng thiếu kiên nhẫn, cô gái nhà họ Hứa không ưa nhìn, làm việc thật sự không có chút đầu óc gì cả.

Hơn nữa, ôngta có thể nhìn thấy hành vi và tình cảm của cháu trai mình dành cho Phàn Kỳ trong bữa ăn ngày hôm đó, cháu trai của ông ta thích cô. Bây giờ cô ấy đã có con, chỉ cần cô có thể hiền lành một chút, có thể thuyết phục tốt cháu trai thì ông ta không cần đi so đo quá khứ của cô. "Hai người có con khiến tôi thấy rất vui, cô cũng biết sức khỏe của tôi không tốt, nếu có thể nhìn thấy chắt thì tôi có thể nhắm mắt xuôi tay rồi. "

Phàn Kỳ nói: "A Khiêm đã nói với ngài rất rõ ràng rồi, không cần tôi lặp lại nữa đâu nhỉ. "Lưu Tương Niên tỏ ra chân thành: "Chí Khiêm rất bướng bỉnh. Đàn ông là lửa và phụ nữ là nước. Khi một người đàn ông mất đi lý trí thì cần một người phụ nữ thuyết phục và dỗ dành anh ta. Phàn Kỳ, cô là một cô gái thông minh. Tôi hy vọng có thể nói chuyện xong việc với cô. ”

“Tôi cho rằng A Khiêm lý trí hơn tôi nhiều. Lần nào bốc đồng anh ấy cũng là người dỗ dành tôi rồi thuyết phục tôi. Ngài tìm nhầm người rồi. " Phàn Kỳ không muốn nghe ông ta nói lời vô nghĩa nữa.

Lưu Tương Niên nhìn cô, trên mặt không che giấu được có chút mệt mỏi. "Phàn Kỳ, cô đang mang thai. Chí Khiêm lại bận rộn với công việc kinh doanh, đi công tác ở Hoa Kỳ. Căn nhà xoay người cũng khó khăn mà các cô đang ở, đợi tới lúc sinh con ra thì có đủ chỗ không?" Lưu Tương Niên lấy một hợp đồng và đặt một chùm chìa khóa lên bàn, nói: "Tôi biết tính khí của Chí Khiêm, đây là một căn phòng độc lập trên đường Bạc Phù Lâm, rộng hơn 3. 000 mét vuông, hai người cộng thêm đứa bé, tìm thêm hai người giúp việc người Philippines là đủ ở rồi. Tôi không có ý gì khác , tôi chỉ muốn cô và Chí Khiêm sống thoải mái hơn. Nếu có điều kiện thì cô cũng không muốn đứa bé phải chịu thiệt, đúng không? Dù sao, ngôi nhà các cô đang sống bây giờ đã rất chật chội rồi. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 219



Phàn Kỳ đột nhiên hiểu rằng ông ta muốn từng bước dụ đỗ cô, bắt đầu từ cô trước, chỉ cần cô nhận căn nhà này thì khi Trần Chí Khiêm trở lại, mọi việc sẽ đâu vào đấy để ông ta có thể tiến hành bước tiếp theo. Cô thì không nói bất cứ điều gì, chỉ tỏ vẻ cứ tiếp tục diễn đi. Thấy cô im lặng, Lưu Tương Niên mỉm cười: "Cô đừng lo lắng, tôi không có bất kỳ điều kiện gì cả, chỉ là một bậc cha chú muốn cháu trai của mình có thể sống tốt một chút, chắng qua là muốn bù đắp những năm qua không hoàn thành nghĩa vụ của một bậc cha chú mà thôi. Chí Khiêm không nhận tôi, căn nhà này cũng là của các cô, quà tặng không có bất kỳ điều kiện nào thêm vào. ”

"Nếu muốn cho anh ấy thì ngài có thể nói với anh ấy, tôi không có tư cách nhận cái nhà này thay anh ấy. " Phàn Kỳ đứng lên: "Thật xin lỗi, tôi phải trở về rồi, ngài cứ tự nhiên. "

"Cô biết đấy, tôi tìm nó thì nó nhất định sẽ không muốn. Cho nên tôi mới tới tìm cô, hoàn toàn là có mục đích tốt. "

"Tôi cũng nói rồi, không thể nhận lòng tốt của ngài đối với anh ấy, chuyện giữa các người thì các người tự mình giải quyết đi. "

Phàn Kỳ xoay người đi ra cửa thì lại bị vệ sĩ ngăn lại, cô quay đầu lại: "Không phải chỉ nói vài câu thôi sao? Còn có chuyện gì sao?"

Trợ lý lấy ra mấy tấm ảnh đưa cho Lưu Tương Niên, Lưu Tương Niên nặng nề đặt tờ giấy lên bàn với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đây là những tấm ảnh trong phim cô đóng, cô tự mình tới đây xem đi. "

Phàn Kỳ quay lại và nhìn xuống, tấm ảnh đầu tiên là bức ảnh hở lưng của cô, tấm tranh thứ hai là hình cô mặc áo n.g.ự.c khoác lụa mỏng với đôi mắt quyến rũ như tơ, tấm thứ ba là cô hở lưng ngồi trong bể bơi ngoái đầu nhìn lại, nữ chính trong hồ bơi lộ nửa người trên, còn có hình cô mặc bikini bơi lội.

Phàn Kỳ lật xem những bức ảnh, cô đã xem những bức ảnh này đến nát luôn rồi, cô ngẩng đầu lên hỏi Lưu Tương Niên: "Những bức ảnh này có vấn đề gì vậy?"

Lưu Tương Niên trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi ông ta vẫn còn tốt bụng hiền từ, nhưng bây giờ lại trở nên lạnh lùng hà khắc, ông ta chế nhạo nói: "Nếu tôi gửi những bức ảnh này cho ba của cô, cô nói xem liệu ông ấy nhìn thấy nó thì sẽ thế nào?"Phàn Kỳ từ từ ngồi xuống, ánh mắt cô rơi vào tấm ảnh. Lưu Tương Niên cười mỉa mai, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho sắc mặt tốt thì không cần, không cho mặt mũi mới đồng ý nói chuyện.

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên và hỏi trợ lý của Lưu Tương Niên: "Làm phiền đưa cho tôi giấy và bút. "Trợ lý của Lưu Tương Niên không biết cô muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn đưa giấy bút cho cô. Phàn Kỳ mở nắp bút, nghiêng người trên bàn cà phê và bắt đầu viết, sau khi viết xong vài dòng, cô đưa tờ giấy cho Lưu Tương Niên. Lưu Tương Niên nhìn vào tờ giấy trong tay cô, chữ viết trên đó phóng khoáng, bay bổng với một dòng tên và địa chỉ trên đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta nghe thấy cô nói một cách lịch sự rằng: “Ông cụ Lưu, đừng làm phiền đồng chí của liên hiệp Hoa Kiều, tôi đã ghi địa chỉ của ba mẹ tôi, đơn vị công tác của anh trai tôi và địa chỉ nhà của chúng tôi để ông dễ dàng hơn trong việc gửi cho họ rồi đây. Bởi vì tôi đã từng quay phim và ba tôi làm việc trong một xưởng phim. Tôi quen thuộc với các đồng nghiệp, lãnh đạo trong đơn vị của ông ấy hơn, tôi cũng viết tên văn phòng lên đây rồi, ngài có thể gửi lần lượt đến đấy. Ngoài ra, tôi còn viết luôn tên của những người hàng xóm ở khu vực xung quanh, ngài cũng có thể tiện thể gửi cho họ. ”Lưu Tương Niên đột nhiên bị choáng ngợp, ông ta không biết phải làm thế nào, nhìn thấy vẻ mặt của Phàn Kỳ thay đổi từ nghiêm túc sang một bà cô buôn chuyện trong ngõ, nói bằng tiếng Thượng Hải: "Để cho bọn họ xem con gái Phàn Vĩnh Khang quay phim k.h.i.ê.u d.â.m ở Hồng Kông. Ai ui, lộ ra bộ dạng gì rồi? Thật là chăm chỉ nha!”

“Cô… " Liễu Tương Niên không kịp suy nghĩ: "Phàn Kỳ, cô làm gì vậy?"
 
Back
Top Bottom