Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 225: Chương 225



Nếu đi, để toàn bộ mọi thứ lại cho Lưu Bàng, năm đó hai người cùng nhau khởi nghiệp, anh nói không có Lưu Bàng thì không có cái xưởng này.

Sau đó xưởng có thể phát triển tốt như vậy, phần lớn đều là công lao của Phó Cầm Huy.

Chỉ vì đi theo đuổi thứ chưa có đó, Phó Cầm Huy đã bán hết những xưởng riêng của anh.

Dưới sự kinh doanh của anh, giá đã vượt xa giá khi anh mua vào năm đó, kiếm được một số tiền lớn.

Phó Cầm Huy là người lãnh đạo trời sinh, là thanh niên tài tuấn người người trong huyện đều biết.

Những năm qua, Phó Cầm Huy và Lưu Bàng vẫn luôn kinh doanh nghiệp vụ của xưởng cổ vịt.

Lưu Bàng đã trở thành niềm kiêu ngạo của cha anh ấy.

Đám bạn ngày xưa đó không ai có sống tốt hơn anh ấy.

Nhưng chỉ có Lưu Bàng biết anh ấy không phải phát triển tốt, mà chỉ là bắt được cơ ngộ tốt, Lục Hương và Phó Cầm Huy thật sự là quý nhân của anh ấy.

Nhưng bây giờ họ sắp đi rồi!

Nếu cổ phần của xưởng cổ vịt này bán ra chắc chắn ai cũng muốn mua.

Nhưng Phó Cầm Huy vẫn niệm tình cũ, nửa bán nửa tặng số cổ phần này cho Lưu Bàng.

Bây giờ phần lớn cổ phần của xưởng cổ vịt này là Lưu Bàng nắm giữ.

Tuy bề ngoài Lưu Bàng đã nhặt được hời to, nhưng người anh em ban đầu cùng nhau liều bây giờ lại sắp rút lui, một mình anh ấy phải độc lập đối diện với gió mưa, cảm giác này thật sự không chân thật.

Lưu Bàng do dự nói: “Hay là hai người ở lại đi, tôi không lấy thứ này nữa!”

Con người Lưu Bàng dã tâm không lớn, chiến đấu không được, nhưng thủ nghiệp thì được.

Dù sao cũng là con trai của xưởng trưởng trại heo, mưa dầm thấm đất, quản lý không thành vấn đề, chỉ là không nỡ để Phó Cầm Huy đi.

Phó Cầm Huy nói: “Tôi muốn ra ngoài xem thử.” Trước đây anh đã từng nghĩ mở một phân xưởng ở tỉnh, chẳng qua những người ở tỉnh đó quá ngạo mạn, thái độ lại vô cùng kém, Phó Cầm Huy không đi nữa.

Sau khi lãnh đạo tỉnh nghe nói, còn chửi chủ nhiệm chiêu thương đó một trận.

Phó Cầm Huy luôn có một dã tâm mạnh mẽ, cùng với tình hình cải cách khai phóng năm 88, dã tâm này đạt tới cao trào.

Càng huống hồ Lục Hương cật lực ủng hộ anh, nguyện ý bỏ lại mọi thứ ở đây. Vợ chồng đồng lòng, cảm giác này vô cùng hiếm có.

Mọi thứ đều đã nghĩ kỹ, đã không phải là quyết định nông nỗi ngày một ngày hai, không thể tùy tiện thu hồi suy nghĩ được.

Lưu Bàng thấy anh quá đỗi kiên trì, nói: “Vậy được, người anh em, anh ở bên ngoài cố gắng làm, tôi biết anh chắc chắn sẽ được, nếu thực sự không được, chỗ tôi vĩnh viễn có chỗ của anh.”

Lưu Bàng thật sự không nỡ, những năm nay chưa từng thấy anh ấy rơi lệ, lúc này cũng đỏ hoe vành mắt.

Phó Cầm Huy vươn tay vỗ vai Lưu Bàng: “Cảm ơn, người anh em.”

Lưu Bàng nói: “Chuyện chính xác nhất mà tôi làm năm đó chính là học cùng lớp với anh, sau đó lại liên lạc được.” Nghĩ kỹ ra đây cũng là ưu đãi mà ông trời dành riêng cho anh ấy.

Bây giờ người sắp đi rồi, Lưu Bàng nhất quyết muốn tiễn anh một đoạn. Phó Cầm Huy nói: “Tạm thời chưa đi, tôi còn phải xử lý một số chuyện, đợi khi tôi sắp đi sẽ uống rượu cùng cậu!”

Lưu Bàng nói: “Nói lời giữ lời, không được lừa tôi, cho dù là đổ mưa đá, tôi cũng tới uống với anh!”

Khi Lưu Bàng rời đi, vành mắt đã đỏ hoe.

Chung quy cũng là người làm xưởng trưởng, có hơi hình tượng, sau khi nhìn thấy Lục Hương và Phó Tích Niên, chào hỏi một tiếng rồi đi.

Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Huy cũng từ phòng sách đi ra, Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Như thế nào, đã nói xong chưa?”

Phó Cầm Huy gật đầu.

Lục Hương nói: “Sợ là bên phía nhà sẽ có một trận chiến phải đánh.” Muốn vứt bỏ mọi thứ ở đây nam tiến, người nhà là người đầu tiên không đồng ý.

Trong nhà vẫn còn tư tưởng cũ, chỉ hi vọng người một nhà đoàn viên là được.

Hơn nữa tiền Phó Cầm Huy kiếm đã đủ cho anh sống cả đời, lúc này lại dày vò cái gì chứ.

Lục Hương không cần đi cũng biết mọi người sẽ nói gì. Phó Cầm Huy nắm tay của Lục Hương.

Tay của cô vẫn cực kỳ mềm mại, cầm thế nào cũng không đã ghiền.

Nhưng ở trước mặt con trai, Lục Hương rút tay về nói: “Đừng đùa nữa, nói chính sự với anh!”

Phó Cầm Huy nói: “Không sao, có anh đây mà.”

Sau đó ba người cùng nhau về thôn.

Tuy họ ở trong huyện, nhưng có xe, trước đây đều là mỗi tuần về một lần, sau này con lớn, thứ bảy chủ nhật phải đi học vẽ, thời gian dài liền biến thành một tháng về một lần.

Mỗi lần về thôn, ở nhà đều sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ngon.

Nhưng lần này cực kỳ khác, trước khi Lục Hương bọn họ về, gọi anh cả anh hai Phó, chị cả Lục và chị hai Lục trong huyện về luôn, thanh thế rất lớn.

Bảo họ xin nghỉ, nói có chuyện muốn thương lượng.

Lục Hương bọn họ còn chưa tới, người khác đã về tới nhà rồi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, trịnh trọng gọi người về như vậy.

Họ đều tới nhà của Lục Hương trong thôn, nơi đó rộng.

Bình thường hai nhà đều có chìa khóa, lúc rảnh rỗi sẽ tới quét dọn bụi bẩn giúp.

Tuy không có ai ở nhưng vẫn luôn giữ vô cùng sạch sẽ.

Thấy đã trưa, người còn chưa về.

Trong lòng Tiêu Thái Liên có dự cảm không tốt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Chắc chắn có chuyện, nhưng lại không biết là chuyện gì, trong lòng rất lo lắng.

Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều là người có suy nghĩ, chị yên tâm đi, không có chuyện lớn gì đâu!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng rất tò mò.

Sau khi chị cả chị hai Lục về, cũng hỏi thăm nhau, đều không biết là chuyện gì.

Bây giờ, gia đình hiển hách nhất thôn Đại Vũ chính là nhà họ Lục và nhà họ Phó, bây giờ người hai nhà đều tụm lại một chỗ, liền biết Lục Hương sắp về.

Xa xa đã có thôn dân tới gõ cửa nói: “Dô, đây là sao vậy?” Bây giờ người trong thôn đều lấy Lục Hương làm gương.

Bốn năm trước, Lục Hương gióng trống khua chiêng mua nhà trong tỉnh, người mua theo cô đều kiếm được tiền, bây giờ giá nhà tăng gấp ba, còn đang tiếp tục tăng. Người không mua được đều hối hận muốn chết.

Gia đình mua nhà ở tỉnh cười chỉ thấy răng không thấy mắt, nói: “Chỉ cần rụt tay là hết ngay, nhà tốt như vậy lúc đầu ôm nợ cũng mua một căn là được rồi!”

Vốn dĩ những người đó đã hối hận, nghe nói như vậy càng thêm hối hận, năm đó họ có thể mua nổi, kết quả lại không nỡ, bây giờ giá nhà tăng vọt càng không mua nổi!

Trơ mắt bỏ lỡ cơ hội phát tài, hận không thể có thêm lần nữa, cho nên mỗi lần Lục Hương về, đều muốn hỏi thử còn có căn nhà nào để mua không?

Những người nói mua nhà vô dụng lúc trước, bây giờ cũng không dám hó hé.

Nghe nói vẫn đang tăng, càng tăng giá, trong lòng họ càng khó chịu.

Sao khi đó lại hồ đồ như vậy chứ!

Theo Lục Hương chưa từng thất thủ bao giờ, sao lại tiếc tiền chứ!

Bây giờ thôn cũng giàu có, chủ yếu là gia đình cần mẫn, làm lều rau, lại chăm bẩm lương thực trong ruộng.

Bình thường bán chút chân vịt các loại, đàn ông ra ngoài làm thuê, bây giờ nhà trong thôn xây san sát, ai cũng là nhà đất đổi sang nhà ngói gạch sáng sủa.

Xây ít nhất là bốn phòng to, sân trước sân sau, rất đẹp, mọi người đều không quên đây là công lao của Lục Hương và Phó Cầm Huy.

Thôn gióng trống khua chiêng xây nhà như vậy, nhà họ Lục và nhà họ Phó ngược lại thấp điệu hơn nhiều.

Vẫn sống ở căn nhà đó, cũng không nói sẽ xây mới.

Nhà họ Phó nhiều con trai như vậy, ai cũng có tiền đồ, nghe nói mỗi tháng còn gửi tiền cho mẹ, điều này khiến đám người cao tuổi trong thôn nghe xong không khỏi ngưỡng mộ Tiêu Thái Liên.

Họ cũng muốn như vậy, đáng tiếc nhà con trai chỗ nào cũng cần dùng tiền, không tìm cha mẹ xin thêm đã coi như tốt rồi.

Còn nhà họ Lục trước đây không có con trai, ở trong thôn bị khi dễ, bây giờ ai dám khi dễ?

Nếu nói nhà ăn thịt tự do trong thôn, cũng chỉ có nhà họ.

Một năm chỉ riêng nhà họ ăn thịt heo đã phải mổ hai ba con.

Ngay cả trưởng thôn cũng không thể muốn ăn là ăn, nhà họ thì được.

Bây giờ hai nhà bọn họ rất có tiếng nói trong thôn, thôn không có ai không ngưỡng mộ hai nhà bọn họ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 226: Chương 226



Người trong thôn tập trung lại một chỗ đều là nói chuyện về hai nhà này. Xa xa đã nói: “Có phải là Lục Hương về không, tôi nghe thấy tiếng động cơ rồi!”

Nhìn kỹ lại thật sự là họ, Phó Cầm Huy đang lái xe ô tô về.

Họ vừa vào thôn đã bị thôn dân nhiệt tình trong thôn vây lại.

Người quá đông, không lái xe được, sau đó họ tìm một chỗ trống trải đỗ xe, ba người xuống xe.

Mỗi lần về thôn họ đều xách túi lớn túi nhỏ, hôm nay có việc phải bàn bạc, không cầm theo gì cả!

Điều này đối với người trong thôn mà nói, rất hiếm thấy. Bọn họ lập tức nói: “Sao vậy, có phải lại sắp mua nhà rồi không?”

Họ nôn nóng muốn mua căn nhà như thế.

Nguồn tin của họ ít, ra ngoài sợ bị gạt nên muốn theo phía sau Lục Hương, để Lục Hương chỉ cho họ bí tịch phát tài.

Họ theo phía sau làm theo là được.

Lục Hương biết bây giờ mua nhà trong tỉnh đều kiếm được tiền. Nhưng kiểu mua vào bốn năm đã gấp ba giá như họ vẫn rất ít, dù sao vị trí địa lý bày ra đó.

Chỉ cần có thể liều, mua vào vẫn sẽ tăng giá.

Nhưng mọi người ôm tâm trạng này, Lục Hương cũng không dám giới thiệu cho họ. Bởi vì nhà ở tỉnh bây giờ cũng đắt, trước đây không mua, bây giờ muốn mua phải bỏ ra nhiều tiền hơn, hơn nữa chưa chắc có thể nhìn thấy hồi báo ngay được.

Lục Hương nói: “Không có!”

Mọi người có hơi thất vọng, quả nhiên cơ hội kiếm tiền không phải muốn có là có.

Hỏi Lục Hương lần này về làm gì.

Lục Hương nói con nhớ bà nội.

Mọi người nói thật hiếu thuận!

Bây giờ huyện và thôn có thể thông nhau, rất nhiều người vào huyện làm thuê, nhưng những người đã ra khỏi thôn đó không muốn về nữa.

Lục Hương bọn họ đã lăn lộn tới địa vị này, vẫn nghĩ tới gia đình, lâu lâu lại về.

Đối với người già mà nói, đây chính là niềm vui lớn nhất, vừa hiếu thảo vừa có bản lĩnh, đứa con như vậy đi đâu tìm?

Nghe nói Lục Hương về, ngay cả trưởng thôn cũng ra đón.

“Về thì tốt, ở thêm vài ngày!” Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương đều rất khách sáo.

Lục Hương cũng nói: “Vâng, trưởng thôn vẫn khỏe mạnh như thế.”

Trưởng thôn nói: “Bây giờ vẫn ổn!” Bây giờ cuộc sống cũng thoải mái hơn, thời gian trước, ông ấy đã mua tivi, ây dô, người nửa thôn đều tới nhà ông ấy xem tivi.

Với phần náo nhiệt và thể diện này, bây giờ ông ấy ngày nào cũng rất vui.

Bây giờ cũng muốn tìm một thời gian thích hợp, nhường vị trí trưởng thôn cho Đại Tráng, ông ấy cũng phải nghỉ ngơi rồi.

Sau này trưởng thôn cũng học theo dáng vẻ ông cụ trong huyện, cầm máy thu thanh đi dạo khắp nơi, nhàn nhã lại tự tại.

Trưởng thôn thích Lục Hương nhất, hàn huyên cùng cô vài câu.

Sau đó Lục Hương bọn họ mới về nhà.

Phóng mắt nhìn, trong cái sân nhỏ nhà cô, người nhà họ Lục và người nhà họ Phó đã tới đầy đủ.

Tiêu Thái Liên vội vàng hỏi: “Gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?”

Người trong nhà đều hỏi Lục Hương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Hương nói: “Vào nhà nói.”

Cổng đang mở, có không ít thôn dân tò mò, nằm bò trên cửa nhìn vào trong.

Nghe vậy mọi người lại lo lắng, cũng không biết là chuyện gì, làm thần thần bí bí như thế.

Sau khi vào nhà, Phó Cầm Huy nói: “Con định để thằng bé học ở tỉnh, nội trú, sau này nó sống ở trường học luôn.”

Chuyện Phó Tích Niên đến tỉnh học, Tiêu Thái Liên đã biết từ lâu.

Giáo dục ở tỉnh khác với huyện, nhưng nghe nói đứa trẻ nhỏ như vậy phải sống ở trường, bà cũng lo lắng: “Nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên ở bên cạnh nói: “Con sẽ không bị bắt nạt, con cũng muốn tới đó học, hơn nữa con đã lớn rồi!”

Đứa trẻ mới tám tuổi, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con.

Tiêu Thái Liên nói: ‘Ây dô, cháu trai ngoan của bà, nếu con lớn thêm chút nữa, bà cũng không ngăn, nhưng nhỏ như vậy, đến trường va chạm thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên chưa từng chịu ấm ức, bình thường ở đâu cũng có người chiếu cố, nếu sống ở trường, ai lo cho cậu.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi!” Con trai anh anh biết, tuy nói tướng tá trắng trẻo trông sẽ khiến người ta có một số ảo giác, cảm thấy hình như người này rất dễ bắt nạt.Nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn, sống cùng một bầy anh trai, đánh nhau cũng là kỹ năng có sẵn, nếu thật sự có người chọc cậu, ai ức h**p ai còn chưa biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ thấy các con về không phải để thương lượng với chúng ta, chỉ là tới thông báo, cho dù chúng ta không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Bây giờ Tiêu Thái Liên càng lớn tuổi, tính khí càng khó ở, bình thường không ai dám chọc bà.

Bà không đồng ý để cháu trai đi học nhưng con trai và con dâu đều đồng ý, ngay cả cháu trai út cũng không đồng lòng với bà, bà không vui.

Bà không ngăn cản được chuyện này, càng tức giận.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ!”

Chị ba Phó cũng ở bên cạnh khuyên: “Đúng đó mẹ, mẹ cũng phải để thằng bé đi rèn luyện, giống như diều hâu trên núi, nếu không đẩy nó một cái, sao có thể giang cánh bay chứ?”

Chị hai Phó cũng ở bên cạnh nói: “Bây giờ thời đại đã khác, bọn trẻ đều phải tự mình xông pha, không thể sống cả đời dưới đôi cánh của cha mẹ được!”

Bây giờ chị hai Phó làm quản lý trong thành phố, nhiều năm qua đi, kiến thức cũng cao hơn hẳn. Bây giờ các con của chị ấy cũng đều đón vào huyện đi học, trong nhà có ví dụ là Phó Cầm Huy, đi học thay đổi vận mệnh, chị ấy cũng ép các con học.

Chị ba Phó thấy sự thay đổi của chị hai, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Ai có thể ngờ, Lúc đầu nhà chị ba được chia căn nhà ngói to này, ruộng trong nhà cũng cho chị ấy, đã chiếm hời từ việc chia nhà.

Nhưng không ngờ sau khi nhà chị hai ra ngoài lăn lộn cùng Lục Hương, nghe nói tháng nào cũng kiếm được không ít, đàn ông cũng không kiếm nhiều bằng chị ấy.

Bây giờ cũng chú trọng hơn.

So sánh như vậy, tuy chị ấy có căn nhà ngói to, cũng thua mất. Sớm biết đã đổi với chị hai, không giành ruộng đất trong nhà như thế nữa.

Nhặt hạt vừng ném dưa hấu!

Anh cả Phó nói: “Các em gọi bọn anh về rốt cuộc là vì sao?”

Anh cả hỏi vậy, lại kéo lực chú ý của tất cả mọi người về, đúng vậy, trước đó Phó Cầm Huy nói rất chính thức, bảo người có công việc đều xin nghỉ một ngày.

Chắc chắn không phải nói chuyện con trai anh học ở đâu.

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương đã nghiên cứu qua, Lục Hương ở huyện có bốn tiệm, trong đó chị cả và chị dâu hai lần lượt quản lý mỗi tiệm, tặng tiệm đó lại cho các chị!

Chị hai, chị dâu cả và chị dâu ba, hai tiệm ma lạt thang còn lại là của hai chị.

Còn lại một người, em với Lục Hương sẽ giúp chị mở một tiệm, hoàn toàn thuộc về chị! Kiếm được tiền cũng quy về anh chị, nhân viên anh chị cũng tự mình thuê.”

Tiệm ma lạt thang kiếm tiền là điều ai cũng biết, những năm qua, bao nhiêu người làm theo, nhưng vẫn không được gì, thời gian làm dài, chị cả và chị dâu hai cũng biết, bí quyết điều vị nằm ở đâu.

Họ vẫn luôn cẩn trọng quản lý giúp Lục Hương, việc làm ăn kiếm tiền như vậy, đối với họ mà nói, chính là gà mái đẻ trứng vàng.

Nói cho người là cho như vậy, họ không dám tin. Nhưng lại có chút mong đợi, nếu là thật thì phát tài rồi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều không dám thở.

Chị cả với mọi người đưa mắt nhìn nhau, nói: “Đang yên lành vì sao phải như vậy, là ai nói gì rồi sao?”

Lục Hương nói: “Không có ai nói gì, chẳng qua muốn chia đồ ở đây lại!”

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương định xuống phía nam, việc làm ăn ở đây cũng không làm nữa, phân tốt không chảy ruộng ngoài, hi vọng mọi người đều có thể kiếm tiền.”

Mối làm ăn kiếm tiền như vậy nói cho là cho. Hai người đều không cảm thấy đáng tiếc, Lục Hương biết nhiều công thức nấu ăn như vậy, Phó Cầm Huy từ bàn tay trắng tới xây dựng xưởng, những thứ này đều là tài phú mà người khác không lấy đi được.

Huống hồ hai người kiểm kê tài sản trong tay, không tính nhà ở tỉnh, trong tay có hơn tám mươi vạn.

Hai vợ chồng Phó Cầm Huy sắp đi, đây là tin tức bùng nổ: “Muốn đi đâu?”

Lục Hương nói: “Có thể sẽ đến làng chài phía nam!”

Nơi đó họ thường nghe thấy trong máy thu thanh và trên mặt báo, dường như chỗ nào cũng có cơ ngộ kiếm tiền.

Nhưng người vứt bỏ hết tích lũy của mình như họ thật sự không nhiều.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 227: Chương 227



Lục Hương mau chóng phân chia tiệm, hai chị dâu còn lại đều khiêm nhường để chị hai chọn trước.

Dù sao đây cũng là mối buôn bán của Lục Hương, chị ruột chung quy vẫn thân cận hơn chị dâu.

Chị hai chọn một tiệm gần tiệm may nhà mình hơn.

Chân của chồng chị ấy không tiện, có chuyện gì hai nơi cũng có thể trông coi lẫn nhau. Một tiệm còn lại quy cho chị dâu ba, Lục Hương giúp chị dâu cả mở thêm một tiệm.

Mọi người đều nếm được vị ngọt, nhưng mỗi người cũng đều cảm nhận được quyết tâm muốn đi của họ.

Mẹ Lục nói: “Vậy các con còn quay về không?” Nơi đó quá xa, nếu ngồi tàu lửa, ít nhất hơn bốn mươi tiếng, họ định vào tỉnh đi máy bay.

Tiêu Thái Liên đột ngột bật khóc.

Bà khóc như vậy không ai dễ chịu cả. Ai cũng biết hai vợ chồng Phó Cầm Huy là niềm kiêu ngạo của Tiêu Thái Liên, nói đi là đi như vậy, trong lòng không chấp nhận được.

Phó Cầm Huy vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là chuyện tốt!”

Lục Hương cũng nói: “Đúng vậy, có thể ra ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn hơn.”

Cho dù không được, họ có nhiều nhà ở tỉnh như thế, sau này cũng kiếm được gấp mười gấp trăm. Lúc nào cũng đủ cho họ đông sơn tái khởi.

Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây mẹ luôn cảm thấy các con giỏi giang, bây giờ mẹ lại mong sao các con kém cỏi, ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ, đời này bình bình an an, không phải rất tốt sao?”

Bởi vì quá giỏi giang, cho nên mới muốn đi xa như thế, trong nhà còn không thể ngăn cản sự phát triển của họ.

Ví dụ bây giờ, họ đã phân gia sản rồi, vốn dĩ đây đều là chuyện cha mẹ nên làm.

Hai người họ đều là con út trong nhà, nhưng lại chiếu cố các anh các chị tới như vậy, đứa con giỏi giang khiến người ta đau lòng.

Lục Hương nói: “Mỗi năm đến tết chúng con đều sẽ về!”

Tiêu Thái Liên thấy họ đều đã sắp xếp thỏa đáng chuyện này liền biết không còn đường xoay chuyển, cho dù trong lòng không nỡ, cũng chỉ có thể để họ đi.

Mẹ Lục ở bên cạnh nói: “Vậy còn đứa trẻ thì sao?”

Lục Hương nói: “Con sẽ đến tỉnh định kỳ!” Đi máy bay khá tiện, con được nghỉ hay gì đó, sẽ đón tới cùng sống với họ.

Mọi người thấy họ thật sự đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nghĩ chu toàn mọi mặt. Lúc này cũng không ngăn cản được, tâm trạng náo nhiệt trước đó đã sa sút trầm trọng.

Phó Cầm Huy nói với anh cả và anh hai: “Sau này mẹ nhờ hết vào các anh chăm sóc!”

Anh sắp đi, trước đó tuy đã chuẩn bị rất tốt, nhưng thấy mẹ anh khóc, trong lòng cũng không an ổn.

Anh cả nói: “Em yên tâm đi, mẹ có anh, em muốn làm gì thì làm!”

Lục Hương cũng lần lượt dặn dò chị hai và chị cả chăm sóc cha mẹ.

Chị cả Lục bảo cha mẹ vào huyện để tiện chăm sóc, nhưng cha mẹ Lục nuôi heo tới nghiện, heo của họ ngon, mười dặm tám thôn đều tìm họ mua heo, bây giờ cũng có địa vị trong thôn.

Đây là cuộc đời mà trước đây họ khao khát. Mẹ Lục nói: “Các con yên tâm, không cần lo lắng trước đây mẹ còn sống được, bây giờ tốt hơn trước gấp trăm lần!”

Bà nói: “Hai con đi thử nghiệm, nếu không được thì về. Tuyệt đối đừng ở đó chịu đựng, nghe nói người ngoài kia xấu xa lắm!” Nói mãi nói mãi, vành mắt cũng hơi đỏ.

Thấy mọi người đều khóc, Lục Hương nói: “Không sao, mấy hôm nay chúng con còn sẽ chuẩn bị một chút, không tới mức sẽ đi liền đâu.”

Phó Cầm Huy nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay chúng con sẽ ở thôn, việc bổ củi gánh nước trong nhà đều để con.”

Tiêu Thái Liên tức giận: “Không cần các con làm!” Họ chỉ ở nhà có mấy hôm, ai muốn để họ làm việc, Tiêu Thái Liên sẽ liều với người đó.

Nói hết tất cả mọi việc, Lục Hương vội vàng căn dặn bí phương của ma lạt thang, Phó Cầm Huy đi an ủi mẹ anh.

Lục Hương nói: “Chị dâu cả, chị yên tâm, mặt tiền em đã chọn xong rồi!” Sau đó nói một địa chỉ.

Mấy người thường ở huyện đều nói nơi đó tốt, có nhãn hiệu ma lạt thang này, chắc chắn có thể bật lên.

Chị dâu nói: “Cảm ơn em nhiều lắm!” Nhà chị ấy đông con, gánh nặng lớn, thấy em trai em dâu khác đều phát đạt lên, đang không biết kiếm tiền thế nào, không ngờ Lục Hương lại cho họ một mối làm ăn kiếm được tiền như vậy.

Lập tức khiến cho nhà họ cũng có hi vọng.

Lục Hương nói: “Người một nhà không nói lời khách sáo, các chị khá lên tốt hơn bất cứ thứ gì.”

Sau đó mọi người chỉ có thể giữ niềm cảm kích trong lòng, nói: “Khi nào các em đi, mang cho các em ít đồ ăn, các em ở đó không ăn được đâu.”

Lục Hương nói: “Không cần tiễn, đồ em đã chuẩn bị rồi, anh chị đi tiễn, chúng em cũng khó chịu!” Chia ly vốn là chuyện khó xử.

Tay nghề Lục Hương tốt, trên đường muốn ăn gì tự mình có thể làm.

Mọi người cũng đồng ý.

Tất cả mọi người đều ở đây, Tiêu Thái Liên nói: “Chuyện này tuyệt đối đừng nói với người trong thôn, bây giờ người trong thôn giống như ma ám vậy, thích quấn lấy Lục Hương và Phó Cầm Huy, để họ yên tĩnh mấy hôm đi!”

Người trong thôn muốn nhờ họ tìm con đường tắt phát tài.

Nếu nói họ nam tiến, chắc chắn cũng có người muốn đi! Tới lúc đó không khỏi có người muốn dựa dẫm vào Lục Hương bọn họ.

Trong nhà không thể hỗ trợ gì cho họ, cũng không thể gây thêm phiền phức cho họ.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ nghĩ chu đáo, con cũng muốn an ổn ở bên người nhà.”

Hai người nói như vậy, mọi người cũng vội vàng đồng ý.

Cuối cùng cả nhà ăn cơm, tuy đồ ăn ngon đầy bàn, nhưng không ai có tâm trạng nuốt trôi.

Tối đó, mẹ Lục tới ngủ cùng Tiêu Thái Liên, hai người lải nhải tới nửa đêm: “Bà chị già à, chúng muốn đi thì để chúng đi đi, chị nhiều con trai như vậy mà.

Nghĩ xem những gia đình khác chỉ có một đứa con, muốn đi xa ai có thể ngăn cản được, thế thì phải làm sao? Vẫn nên nghĩ thoáng chút, con có suy nghĩ của con!”

Mẹ Lục sinh con gái, thời khác này bà càng nghĩ thoáng hơn. Dù sao con gái đều phải gả cho người.

Phó Cầm Huy không phải người bình thường, ngay cả xưởng cũng có thể kinh doanh tốt, họ chịu ra ngoài dốc sức là chuyện tốt.

Tiêu Thái Liên nói: “Lời chị nói tôi đều hiểu.”

Con trai út, cháu trai út, m*nh c*n của bà cụ.

Đối với Tiêu Thái Liên mà nói, đây thật sự là đứa con trai út bà yêu thương từ tận đáy lòng.

Anh đi, trong lòng hụt hẫng. Tiêu Thái Liên nói: “Tôi biết chứ, chỉ là không chịu nổi, haiz, bỏ đi, chúng muốn ra ngoài phát triển cũng rất tốt, bây giờ cả nước đều tới đó, tôi tin chúng cũng có thể xông pha ra được một vùng trời!”

Mẹ Lục thấy Tiêu Thái Liên bắt đầu mềm mỏng, lập tức nói: “Đương nhiên rồi, sau này đi máy bay, chúng ta cũng đi, đến chỗ chúng xem thử.

Quay về kể với người trong thôn, chắc chắn bọn họ ngưỡng mộ chết!”

Tiêu Thái Liên nghe tới đề tài này liền không khó chịu nữa: “Vậy rất tốt.”

Trong thôn có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng đi xa, nếu họ đi, nhìn thấy thứ gì, quay về kể lại, người trong thôn đều bội phục họ.

Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều hiếu thảo, thương chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để chúng bận lòng!”

Tiêu Thái Liên cũng lấy lại tinh thần nói: “Đúng, không thể để chúng bận lòng.”

Ngày hôm sau, bà vội vàng điều chỉnh trạng thái, người ở tuổi này đã trải qua rất nhiều chuyện, tốc độ tiếp nhận nhanh hơn người trẻ nhiều. Rất nhanh lại đi thăm con trai và cháu trai như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Lục Hương mở tiệm ma lạt thang cho chị dâu cả, vị trí rất tốt, vừa treo bảng hiệu lên, người lân cận đã chạy tới hỏi thăm khi nào khai trương.

Hàng xóm xung quanh nói: “Ây da, tiệm ma lạt thang mở tới cổng nhà rồi, sau này muốn ăn khi nào cũng có thể ăn được!”

“Đúng vậy, trước đây muốn ăn còn phải đi bộ xa như thế!”

Chủ tiệm xung quanh cũng vui, một tiệm ma lạt thang có thể dẫn sống nhân khí cả con phố. Vội vàng thu dọn tiệm, không cho thuê được thì mình buôn bán nhỏ.

Chị dâu cả và chị dâu ba đến tiệm chị dâu hai thực tập, chị hai đến tiệm chị cả thực tập, đều làm quen trước, sau này phải dựa hết vào bản thân rồi.

Mới đầu mọi người bận tới tối mặt tối mày, sau đó cũng dần đi vào quỹ đạo.

Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng chỉ giống như trong chớp mắt.

Đợi ổn định xong tất cả mọi người, Lục Hương và Phó Cầm Huy đưa con tới trường.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 228: Chương 228



Phó Tích Niên rất thích trường mới. Nộp tiền nội trú nửa năm, mang theo tiền tiêu vặt, nạp đầy thẻ cơm. Thằng bé vẫy tay với cha mẹ, xoay người vào trường.

Lục Hương đột nhiên có hơi mất khống chế, nhào vào trong lòng Phó Cầm Huy, nước mắt thấm lên lồng ng.ực của anh.

Phó Cầm Huy ôm chặt bả vai Lục Hương: “Con sớm muộn sẽ lớn, nhưng anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”



Lục Hương và Phó Cầm Huy ngồi máy bay tới Thâm Quyến.

Nơi này còn là một làng chài nhỏ, xuống máy bay nhìn sang còn chưa to bằng tỉnh.

Người đặc biệt tới đây đãi vàng, nhìn một cái đều sẽ thất vọng. Từ sân bay đi ra, đi xe rất lâu, xung quanh vẫn đều là đất hoang.

Lục Hương tới thẳng thành phố, cuối cùng mới nhìn thấy chút bóng dáng của thành phố.

Họ ổn định trước, Lục Hương không màng nghỉ ngơi và ăn cơm, đến thẳng chỗ ở.

Nơi này không có môi giới bất động sản gì, muốn thuê nhà thì phải dựa vào hỏi thăm.

Lục Hương tìm được một tòa chung cư trong dãy nhà này, cô thấy có người ở bên dưới rửa đồ.

Liền tìm dì này hỏi: “Nhà ở đây có người muốn cho thuê không ạ?” Dì này thấy cô dùng khẩu âm vùng ngoài, nói: “Có.”

Sau đó dùng giọng địa phương gọi một tiếng, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới, nhìn Phó Cầm Huy mấy cái.

Kiểu nhan sắc, dáng người, khí chất này của Phó Cầm Huy, bất luận ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà.

Người phụ nữ này cũng không quên chuyện chính, nói: “Chỗ tôi có ba căn nhà, dẫn hai người đi xem thử!”

Tòa nhà này đều là của cô ta, vừa nghe nói đã khai phóng đặc khu, đều tới thuê nhà. Chỗ cô ta là nhà mới xây, cho thuê cực kỳ nhanh.

Người phụ nữ này vừa dẫn Lục Hương đi xem nhà vừa khen: “Mắt nhìn của hai người rất tốt đó, mười dặm quanh đây không có nhà nào tốt hơn ở đây đâu!”

Chính vì nhà mới xây, cho nên giá cũng đắt hơn xung quanh một chút.

Nữ chủ nhà nói ở đây vốn có hơn bốn mươi căn, cơ bản đều đã cho thuê, bây giờ chỉ còn ba căn.

Một căn là ở tầng trên cùng, mùa hè cực kỳ chói nắng.

Còn có một căn ở lầu 1, mùi nhà vệ sinh sẽ khá nặng.

Lục Hương chọn tầng ở giữa, cũng là căn đắt nhất. Hai mươi ba tệ một tháng.

Ở đây thanh toán nửa năm một lần.

Trước khi tới, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn một ít tiền mặt, lập tức chốt nhà, ký hợp đồng.

Nhà ở đây có hơi giống nhà trọ sau này, vừa vào cửa đã là giường, nhà bếp và nhà vệ sinh là hai khu vực chật hẹp đơn độc.

Đại khái là để tiện cho thuê, cũng không trang trí gì nhiều, vừa vào trông sáng sủa rộng rãi, nhưng trên thực tế chỉ có một cái tủ, một cái giường.

Như nữ chủ nhà nói, nơi này đã được coi là điều kiện tốt ở vùng này rồi.

Nhưng đối với Lục Hương và Phó Cầm Huy mà nói, vô cùng vô cùng đơn sơ, bất luận là ở thành phố hay ở thôn, nhà của họ đều rất thoải mái.

Căn trong thôn là biệt thự kiểu trung, căn trong huyện là nhà kiểu Tây có vườn hoa. Chen chúc trong căn chung cư vẫn là lần đầu tiên trong đời.

Ký hợp đồng xong, chủ nhà nói tiền điện nước họ phải tự trả, còn đi lấy biên lai tiền điện và tiền nước, có thể nộp vào trước một số tiền.

Đợi sau khi người đi, Lục Hương thả lỏng, mặc kệ nhà như thế nào, sau này chính là nơi họ sống.

Đột nhiên, Lục Hương thét một tiếng: “AA!” Sau đó trốn vào trong lòng Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy thuận thế ôm lấy cô, nhìn theo hướng cô thét, trên đất có một con sâu đen to cỡ ngón tay cái.

Phó Cầm Huy lập tức đi đập.

Lục Hương kinh hồn bạt vía, ở đây thế mà còn có sâu.

Phó Cầm Huy nói: “Thế này đi, anh đi mua thuốc diệt sâu, phun trong ngoài một lượt, đóng chặt cửa sổ, ủ mấy ngày, chúng ta ra ngoài ở nhà nghỉ trước, đợi tan thuốc rồi chúng ta hãy tới ở!”

Lục Hương nói: “Cũng chỉ như thế.” Chỉ cần nhìn thấy một con sâu, liền có vô số con sâu ẩn hiện trong góc. Lục Hương chỉ nghĩ thoáng qua đã tê rân da đầu.

Hai người ra ngoài tìm nhà nghỉ. Đi ngang qua tiệm nhỏ, hai người gọi miến xào, đại khái là đi máy bay đói, ăn rất ngon lành.

Cho đồng chí ở chỗ nhà nghỉ xem qua giấy kết hôn, hộ khẩu và chứng minh xong mới có thể vào ở.

Lục Hương lập tức mượn điện thoại ở nhà nghỉ, gọi về thôn.

Quả nhiên trong nhà vẫn luôn nhớ nhung, điện thoại ở thôn vừa vang lên, Tiêu Thái Liên đã nhận liền.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con ở đó như thế nào?”

Lục Hương nói: “Đã thuê xong nhà rồi, rất tốt, sau này đón mọi người tới dạo chơi!”

Tiêu Thái Liên nói: “Chúng ta thì thôi, ra ngoài ăn đồ đều phải tốn tiền, còn không tốt bằng ở thôn!”

Phó Cầm Huy cũng cầm điện thoại nói vài câu.

Tiêu Thái Liên ở bên đó nghe thấy giọng của hai người, cuối cùng cũng yên tâm, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tiền điện thoại cũng rất đắt!” Vội vã cúp máy.

Lục Hương nhìn, số hiển thị bên trên vừa hay dừng ở giây 59.

Phó Cầm Huy bảo Lục Hương ở đây nghỉ ngơi, anh mua thuốc diệt sâu về xử lý một chút.

Tuy Lục Hương mệt nhưng mới tới cũng rất tò mò, muốn đi dạo xung quanh một chút.

Nhìn thấy một trường tiểu học ở gần đây.

Lục Hương rung động, nếu có thể đón Phó Tích Niên tới thì càng tốt, gia đình ba người họ có thể đoàn viên ở đây.

Nhưng hỏi kỹ một chút, lực lượng giáo viên ở trường tiểu học này cũng rất kém, trước khi thành lập đặc khu kinh tế, nơi này chỉ là một làng chài nhỏ.

Như vậy thì thôi.

Hơn nữa, con đã học ở bên đó rồi! Chuyển trường sợ là không thích ứng.

Ngay lúc này, máy tin nhắn của Phó Cầm Huy vang lên, Lục Hương xem, là mẹ nuôi Phó Chi, bảo họ báo tin.

Lục Hương lập tức xuống dưới lầu gọi điện thoại.

Phó Chi hỏi: “Các con tới khi nào cũng không báo tin trước, nếu không phải mẹ gọi điện thoại về thôn, còn chưa biết các con tới.”

Lục Hương nói một địa chỉ.

Đại khái qua một tiếng, phó Chi chạy tới.

Phó Chi cũng tới khi nghe tin quy hoạch đặc khu kinh tế, bà mở siêu thị tới đây rồi.

Bất luận ở đâu, siêu thị đều có ảnh hưởng không nhỏ với bản địa. Tuy là doanh nghiệp ngoại lai, nhưng thích ứng rất tốt, bây giờ đang lúc bận rộn.

Nhưng Phó Chi vừa nghe nói Lục Hương tới, vội vàng tới thăm, thấy người mới nói: “Các con định tới đây làm gì?”

Lục Hương nói: “Cầm Huy vẫn muốn mở xưởng, bây giờ đang khảo sát, con giúp anh ấy, đợi sau khi anh ấy xong xuôi, con vẫn muốn mở một quán ăn.”

Phó Chi im lặng một lúc, bà ấy biết hai người có thể đưa ra quyết định như thế này không dễ.

Dù sao tích lũy ở huyện của Lục Hương không ít. Bây giờ bắt đầu lại từ đầu, hiếm có người có thể vững vàng bắt đầu từ con số 0.

Phó Chi nói: “Cái khác chỉ là thứ yếu, mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con, dạo này đã xem xong một con cổ phiếu, các con cũng đến sở giao dịch mở tài khoản đi, thứ này mẹ thấy kiếm được tiền hơn bất cứ thứ gì!”

Sau đó Phó Chi viết số giao dịch cổ phiếu lên.

Lục Hương biết lúc này chính là lúc thị trường cổ phiếu hot lên, giống như nhặt tiền hời vậy, ai vào người đó kiếm tiền.

Lục Hương hỏi: “Con có tư cách mở tài khoản không?”

Phó Chi nói: “Con tới sở giao dịch hỏi thử, nếu không được, mẹ quen một người có thể mở giúp! Con cố gắng gửi nhiều một chút, ba vạn năm vạn, nếu không có, mẹ có thể cho các con mượn một ít.”

Phó Chi chỉ có một cô con gái nuôi là Lục Hương, thật sự đối tốt với cô.

Cổ phiếu vào một tháng trước của bà ấy, mua vào ba tệ năm, bây giờ đã tăng tới tám tệ. Trong vòng một tháng đã tăng nhiều như vậy, còn đang tăng tiếp.

Thấy giá cả tăng lên, vội vàng kéo Lục Hương bọn họ nhập cuộc.

Lục Hương nói: “Được.”

Phó Chi còn mang một ít đồ cho Lục Hương, đều là đồ dùng hằng ngày.

Phó Chi nói: ‘Dù sao mẹ ở đây, chúng ta chăm sóc lẫn nhau!”

Lục Hương nói: “Đợi con ổn định nhà cửa, mời mẹ tới nhà ăn cơm.”

Phó Chi cười nói: “Đã lâu không ăn cơm con nấu rồi, rất nhớ! Chỗ con cũng có rất nhiều chuyện phải làm nhỉ? Mẹ đi trước nhé, nhớ giúp mẹ hỏi thăm Phó Cầm Huy!”

Lục Hương nói: “Mẹ yên tâm!”

Lúc này Phó Chi mới rời đi.

Phó Cầm Huy ra ngoài hơn hai tiếng mới về.

Anh đã phun không ít thuốc diệt sâu, trên người có mùi, tắm thay đồ ở nhà nghỉ mới đi ra.

Lục Hương nói: “Mẹ nuôi mới tới!” Sau đó nói những chuyện thị trường cổ phiếu cho anh nghe.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 229: Chương 229



Lục Hương nói muốn lấy ra ba mươi vạn đầu tư, đầu tư mấy nhánh, kiếm chút tiền.

Phó Cầm Huy nói: “Được, chuyện này em quyết đi.” Dù sao kiếm tiền không phải để tiêu sao.

Lục Hương hỏi: “Như thế nào, phun hết trong nhà rồi?”

Phó Cầm Huy nói: “Ừm, anh hỏi thăm một chút rồi, đường ống ở đây theo chuỗi, sâu sẽ thuận theo đường ống bò tới. Vừa nãy anh đã gọi thợ, bịt hết lỗ trong nhà lại, sau đó lại phun thuốc, có thể sẽ còn một ít!”

Lục Hương nói: “Dọa chết em!”

Phó Cầm Huy nói: “Không cần sợ, nếu thực sự không được thì chúng ta đổi căn nhà khác!”

Lục Hương cười nói: “Anh khờ rồi à, nhà này đều là người bản địa xây xong liền cho thuê, dĩ nhiên là dùng tiêu chuẩn kém nhất để xây!” Thuê nhà khác cũng như vậy.

Phó Cầm Huy nói: “Không thì chúng ta cũng mua miếng đất, tự mình xây nhà đi.” Phó Cầm Huy rất xót Lục Hương.

Chỗ Lục Hương sống đều thoải mái rộng rãi, bây giờ hai người chen chúc ở đây, anh thì không sao, trước đây anh ở xưởng trải chiếu dưới đất cũng ngủ được.

Nhưng lại không nỡ để Lục Hương theo anh chịu khổ.

Cộng thêm lần này xuống phía nam là chủ trương của Phó Cầm Huy, càng muốn chăm sóc tốt vợ hơn.

Lục Hương nói: “Đất dễ mua như thế?”

Phó Cầm Huy nói: “Anh đã hỏi thăm xong rồi, ở đây vẫn đang bán đất!” Từ khi có suy nghĩ này, anh đã bắt đầu hỏi thăm.

Trước đây Phó Cầm Huy làm xưởng trưởng, biết ăn nói, người bình thường thật sự không làm lại.

Nơi này là đặc khu kinh tế, rất nhiều người tới đều nhắm vào kiến thiết.

Không chỉ thương nhân lớn cần đất, thương nhân nhỏ cũng đang khoanh vùng.

Người tới đãi vàng nhiều, nhà thuê đã không đủ nữa. Xây nhà thu tiền thuê không phải rất tốt, bây giờ cục đất đai đã phê không ít đất rồi.

Lục Hương dao động, xây nhà ở đây, nghe rất vĩ mô. Cô nói: “Chúng ta mua thì đừng chỉ xây cho mình. Hay là xây nhà lầu, tới lúc đó sống ở nhà lầu của mình, hoặc cho thuê hoặc bán đều được.”

Phó Cầm Huy nói: “Được, sau này anh nghiên cứu thêm!” Vừa hay bây giờ anh cũng không biết làm gì.

Muốn mở xưởng còn phải ra ngoài khảo sát nhiều lần, hiện giờ có một cơ hội như vậy, có thể thử.

Lục Hương nói: “Vậy em khoan bày sạp đã, đi cùng anh!”

Phó Cầm Huy tới vội vã, một thân một mình có nhiều chỗ không tiện, năng lực quản lý của Lục Hương mạnh, có thể phụ giúp nhau một chút.

Lục Hương càng chu đáo, Phó Cầm Huy càng ảo não: “Để em ấm ức rồi!”

Lục Hương nói: “Có gì mà ấm ức chứ, em cảm thấy nơi này rất tốt.”

Phó Cầm Huy vốn có hơi do dự, thấy Lục Hương nói như vậy, trong lòng an ổn hơn chút.

Nếu đã quyết định rồi, anh định đến cục đất đai hỏi thử.

Chính vì khai phóng đặc khu, đất lập tức đáng tiền, ngay cả những khu cỏ mọc um tùm kia cũng trở thành cái bánh thơm.

Hiện giờ, nơi hẩm hiu như cục đất đai đã sắp bị người tới mỗi ngày giẫm nát bậc cửa.

Lúc Lục Hương vào, thế mà thật sự hỏi thăm được ba miếng đất.

Nhìn vị trí đất, và khu vực trên bản đồ, còn đang ở khu khai phá, khu khai phá đã phá thổ khởi công khác đã sớm hết chỗ rồi. Nhưng nơi này cũng không xa!

Nghe nói năm sau sẽ hoàn toàn khai phá nơi này. Lục Hương nhìn lộ trình đạp xe đạp ba mươi phút, hơn nữa trong ba miếng đất có một miếng hai nghìn mét vuông, rất vuông vức.

Chính là miếng đất quy hoạch xây lầu.

Diện tích này rất ngượng ngùng, nhà đầu tư lớn không nhìn trúng, nhà đầu tư cá nhân lại không mua nổi.

Lục Hương hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên công tác nói giá niêm yết ba mươi vạn, một trăm rưỡi một mét vuông.

Lợi ích duy nhất chính là nơi này là đất hoang, không có người, nếu là nhà trệt dọn dẹp lại còn khá phiền phức.

Lục Hương với Phó Cầm Huy nhìn nhau, đều cảm thấy nơi này không tồi.

Bây giờ cục đất đai chỉ coi nơi này là xó xỉnh, giống như miếng thịt vụn, ném ra cũng không tiếc.

Nhưng nơi này là tuyến 1 trong tương lai, không có miếng đất nào không đáng giá.

Không ngừng nhìn về tương lai, nếu có miếng đất này, rất lợi hại, đây có thể xây được ba tòa nhà lầu năm tầng. Vị trí cũng vuông vức.

Lục Hương nói: “Hay là chúng ta mua đi!”

Phía sau họ cũng có người tới xem đất.

Đất to cần phải đấu giá, đất nhỏ đều có giá niêm yết.

Ngoài nơi này, những nơi khác vẫn chưa tới phiên hộ cá nhân ngoại lai như họ.

Phó Cầm Huy nói được.

Hai người liền ký hợp đồng mua miếng đất này.

Người ở cục đất đai không ngờ, họ thật sự có thể mua.

Chủ yếu là họ quá trẻ, vừa bỏ ra ba mươi vạn cũng không chớp mắt, quá có thực lực!

Lục Hương với anh đến khu đất thực tế xem thử đất ở đây, Lục Hương nói: “Đợi năm sau quy hoạch rồi cùng khởi công.”

Bọn họ là lần đầu tiên xây nhà, phải học hỏi kỹ càng chút.

Bây giờ trên sổ còn có hai mươi vạn, đủ cho họ dùng rồi.

Phó Cầm Huy nói: “Anh muốn đến công trường dạo!”

Lục Hương chỉ coi là anh muốn đi tham quan một chút.

Ai ngờ Phó Cầm Huy thế mà lại ứng tuyển làm công nhân công trường, làm một ngày về, vừa mệt vừa bẩn.

Lục Hương đau lòng nói: “Hay là đừng làm nữa, kéo một đội thi công có tư chất là được. Bây giờ khu khai phá loại bao thầu nào cũng có!” Hà tất phải chịu khổ như vậy.

Phó Cầm Huy lại không nghe, thể chất anh tốt, cộng thêm trẻ, làm chút việc không tính là gì.

Học vấn trong xây nhà rất quan trọng, nếu không biết, công nhân có thể gạt là gạt, anh đều không nhìn ra được.

Phó Cầm Huy nói: “Em yên tâm, anh có thể thu gặt được!”

Anh làm ở đây ba tháng, thuộc nằm lòng quy trình xây nhà, mới rời đi tìm đoàn đội.

Dọn dẹp khu đất hoang này trước, sau đó dùng máy móc lớn.

Tiếng máy móc uỳnh uỳnh uỳnh, sắp sửa xây lên một số căn nhà.

Phó Cầm Huy nói với cấp dưới, muốn xây nhà chất lượng cao.

Bất luận là ở nông thôn hay là huyện đều sống ở nhà tốt, họ đã quen rồi, nhà chất lượng kém cơ bản không thuận mắt.

Như vậy, chi phí liền tăng lên gấp đôi, nhưng Phó Cầm Huy không quan tâm.

Chung quy, Phó Cầm Huy lớn lên ở nông thôn, chỉ nhận một đạo lý ngốc, chỉ cần là đồ tốt, nhất định sẽ được chào đón.

Không phải có câu tục ngữ sao, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Chất lượng nhà bày ra đây, tốt xấu nhìn một cái là biết.

Phó Cầm Huy xây nhà, phải tìm được bên hợp tác.

Ít nhất cần một người có tư chất xây nhà, cái này rất khó tìm.

Thời này là mùa xây nhà, một số người xây nhà hoặc là hợp tác với bản địa, hoặc là tự mình mua đất làm. Trong tay đều đầy việc.

Phó Cầm Huy đang lo tìm đoàn đội, có người tìm tới hỏi miếng đất ba mươi vạn đó của anh, bây giờ muốn thu mua sáu mươi vạn, hỏi anh có bán không.

Phó Cầm Huy không cần suy nghĩ đã từ chối, nếu đất vừa tới tay anh đã chuyển bán, quả thật là thuần lãi, nhưng bây giờ anh đã đến công trường chịu khổ, chịu mệt một lần, bây giờ bảo anh bán, anh không chịu.

Cũng có một số người xây nhà tìm tới cửa muốn hợp tác, cũng không biết những đàn anh đàn chị ở Thâm Quyến này có thần thông gì, ngay cả việc anh thiếu tư chất xây nhà cũng biết.

Thái độ cầu hợp tác vô cùng ngạo mạn, còn muốn dùng vật liệu dởm, thu lấy tiền xây nhà chất lượng cao của anh.

Bị Phó Cầm Huy từ chối.

Đám người này coi anh là thằng ngốc mà đùa bỡn sao?

Trước đây Phó Cầm Huy không hiểu biết, nhưng anh đặc biệt đi học và trải nghiệm một khoảng thời gian, chính là để đề phòng thủ đoạn này.

Tìm tới cửa cũng không thành thật, tìm hiểu càng nhiều Phó Cầm Huy càng thất vọng. Sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyện này vẫn phải tự mình đi tìm mới thỏa đáng.

Ra ngoài tìm kiếm một vòng, Phó Cầm Huy cũng có hơi mơ màng, những người này chuyên môn đều là xây nhà chất lượng kém, mục đích là sau này cho thuê.

Chi phí có thể ép rút rất thấp, các loại vật liệu xây dựng đều là chọn loại rẻ nhất mà mua.

Bây giờ mọi người đều muốn xây nhanh, thậm chí có thể xây xong trong vòng bốn tháng, vừa xây vừa bán, không hề chậm trễ thời gian chút nào.

Phó Cầm Huy đi tìm liên tục ba ngày cũng không có thu hoạch gì, anh cũng hơi sốt ruột rồi.

Dù sao họ đã bỏ hết mọi thứ ở nhà, không màng tất cả tới đây, mình chịu khổ thì không sao, còn liên lụy Lục Hương chịu khổ cùng mình.

Lục Hương khuyên Phó Cầm Huy nói không sao, lập nghiệp cứ từ từ mà làm.

Phó Cầm Huy gật đầu: “Nếu có một người hợp tác đáng tin thì tốt rồi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back