Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 215: Chương 215



Lần này mở chi nhánh, đã chọn xong mặt bằng rồi, gia vị đều là từ tiệm chính đã phối xong đưa tới. Chị hai Phó một mình đảm đương, còn chuyên môn tới đây học kinh nghiệm.

Chị cả Lục trực tiếp cho chị ấy làm quản lý mấy ngày, cuối cùng cũng thành thạo.

Lục Hương thấy chị hai Phó có áp lực hơi nặng, nói: “Không sao, lâu dần sẽ tốt thôi! Mới đầu xảy ra chút sai sót cũng không sao.”

Lục Hương còn nói: “Khai trương, em định tổ chức chút hoạt động, nếu ăn ở quán sẽ được tặng một chai nước ngọt.”

Mùa hè có nhu cầu nước ngọt cao, ăn một bát ma lạt thang kèm với một chai nước ngọt đã thành tiêu chuẩn rồi.

Chị hai Phó có hơi tiếc, bán riêng trong tiệm, một chai cũng hai hào rồi.

Lục Hương nói: “Chúng ta chỉ tặng bảy ngày, náo nhiệt một chút.”

Lúc này chị hai Phó mới đồng ý, trước khi đi còn nói với Lục Hương: “Em biết vì sao đối diện bán chạy không?”

Lục Hương hỏi: “Vì sao?”

Chị hai Phó nói: “Cô ta bỏ chất gây nghiện ở bên trong.”

Lục Hương sững sốt: “Lời này không thể nói lung tung đâu!”

Chị hai: “Dì làm chung với chị nói, lần trước nhìn thấy cô ta mua một túi!”

Thứ này người trẻ không nhận ra, nhưng dì đã có tuổi đều từng nhìn thấy, tránh như rắn rết.

Từ nhiều năm trước đã có người từng dùng, sau này bị nghiêm trị mới giảm đi, ai ngờ lại lòi ra.

Lục Hương đã hiểu, trong lòng cũng tin bảy tám phần.

Chắc liều lượng đối phương dùng không ít.

Rõ ràng ngày đầu tiên ngay cả một bát cũng không ăn hết, còn tới tiệm Lục Hương mắng đối phương làm dở, nhưng ngày hôm sau lại ngoan ngoãn tới chỗ người phụ nữ tóc xoăn đó điểm danh.

Dùng thứ này không tốt với cơ thể.

Nghĩ ngợi, Lục Hương gọi điện thoại cho đồn cảnh sát, không nói danh tính của mình, trực tiếp nói chuyện này.

Quả nhiên đồn cảnh sát rất coi trọng, lập tức có hành động, dẫn mấy người tới hai tiệm kiểm tra.

Tiệm Lục Hương dĩ nhiên cho phép điều tra, cảnh sát không phát hiện ra gì.

Nhưng tiệm đối phương lại ngăn cản: “Dựa vào đâu tới tra tôi?”

Cảnh sát nói: “Có người tố cáo, trong nước dùng của cô bỏ chất gây nghiện.”

Tố chất tâm lý của người phụ nữ tóc xoăn rất tốt, lập tức nói: “Không thể nào, chỉ là có người đố kỵ chúng tôi buôn may bán đắt!”

Sau đó hung hăng trừng tiệm Lục Hương.

Nhưng Lục Hương vốn không quan tâm họ.

Khi cảnh sát tới, trong tiệm còn có người đang ăn. Vừa nghe vậy, không đợi kiểm tra, trong lòng họ đã tin mấy phần: “Chẳng trách tôi ngày nào cũng muốn ăn!”

“Tôi nói mà, khẩu vị này kém xa bên kia, sao còn thèm dữ dội như vậy.”

“Mau bắt cô ta!”

Người phụ nữ tóc xoăn không ngờ bị khách hàng của mình đâm một dao.

Cảnh sát nói: “Chúng tôi vào trong lục soát chút, có hay không ắt sẽ biết.”

Người phụ nữ này không cho, còn hét to, khiến người ăn ở tiệm Lục Hương bưng bát chạy ra xem náo nhiệt.

Định sau đó về kể cho người trong xưởng nghe.

Loại người không phối hợp này, cảnh sát cũng không khách sáo với cô ta, trực tiếp xông vào, quả nhiên tìm được một túi to trong góc, có những ba ký.

Lần này các khách hàng không ở yên nữa, lập tức đòi người phụ nữ tóc xoăn giải thích.

Cảnh sát nói: “Cô đi với tôi một chuyến, tiệm niêm phong đợi xử lý!”

Sao người phụ nữ tóc xoăn có thể chấp nhận được kết quả này, bây giờ buôn bán tốt, một ngày có thể kiếm một hai trăm tệ, nếu niêm phong, đi đâu kiếm tiền nữa!

Cô ta không dám làm gì với lực lượng của nhà nước, trực tiếp xông tới phía đối diện, nói: “Có phải cô đố kỵ tôi không?”

Lục Hương bị logic thần thánh này của cô ta chọc cho tức cười: “Bản thân cô làm ăn không đúng quy định, có liên quan gì tới người khác. Có thời gian cãi nhau với người ta, chi bằng cố gắng mày mò khẩu vị.”

Sau đó tiệm cô ta bị niêm phong. Cô ta nhập hai nghìn tệ gia vị còn chưa dùng hết đã bị hủy giấy kinh doanh, không chỉ thế, sau này không cho phép bọn họ làm ngành liên quan tới thực phẩm nữa. Bản thân cô ta bị giam ba tháng.

Người phụ nữ tóc xoăn nghe xong lập tức đờ đẫn, cô ta là thấy Lục Hương kiếm tiền nên ganh tỵ, cũng muốn kiếm một khoản, ai ngờ vừa kiếm được tiền đã xảy ra chuyện.

Tiệm người phụ nữ tóc xoăn xảy ra chuyện, mọi người lại về tiệm Lục Hương ăn.

Khiến cho tiệm bọn họ mấy hôm nay đều bận không xuể.

Hôm thứ bảy, khách còn đông hơn bình thường. Bây giờ người bảo Lục Hương kinh doanh ngày chủ nhật ngày càng nhiều, Lục Hương có hơi không cầm cự nổi.

Thứ bảy cô tới tiệm, thấy một người đàn ông trung niên thử thách ma lạt thang cay nhất trong tiệm.

Vừa nhìn thấy trong bát nổi một lớp ớt màu đỏ, chưa ăn đã cảm thấy cay.

Người đàn ông trung niên này lại hoàn toàn không có cảm giác, ăn từng miếng to rất ngon lành.

Đợi ăn xong, móc khăn tay ra lau miệng, nhìn Lục Hương.

Lục Hương không biết vì sao lại cảm thấy khí chất của ông ta rất giống lãnh đạo huyện.

Lục Hương nói: “Có muốn uống thêm một chai sữa đậu phộng không, vừa hay có thể giải cay!”

Người đàn ông trung niên này cũng mua một chai. Vừa ăn xong một bát ma lạt thang nóng hổi, uống thêm một chai sữa đậu phộng, thoải mái đến mức muốn híp mắt lại.

Người đàn ông trung niên này đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là người của huyện Thải Vân, ma lạt thang của các cô, người ở chỗ chúng tôi vô cùng thích, cô gái ở văn phòng tuần nào cũng muốn tới ăn!”

Trước đây, khi ông ta ở văn phòng đã nghe những người này ríu ra ríu rít nói ngon, khiến ông ta ngứa ngáy.

Hôm nay không nhịn được dậy sớm ngồi xe tới, ăn vào quả nhiên danh bất hư truyền, nói: “Tôi muốn mời cô tới huyện Thải Vân chúng tôi mở một tiệm!”

Lục Hương ngơ ra, đây là người đầu tiên mời cô tới vùng ngoài mở tiệm.

Lục Hương dự liệu không sai, ông ta đúng thật là một lãnh đạo, vốn dĩ hai huyện chênh lệch không nhiều, nghèo khó như nhau.

Bây giờ có ma lạt thang, người trong huyện lân cận đều sẽ tới đây ăn ma lạt thang xem phim vào cuối tuần, thi thoảng đến cửa hàng bách hóa dạo, tới một chuyến tốn không ít tiền, cũng coi như là dẫn động các ngành khác phát triển.

Lãnh đạo ở huyện Thải Vân nhìn thấy cũng thèm.

Muốn kéo ma lạt thang ngon này tới vùng của mình.

Hai người đang nói chuyện, không ngờ lãnh đạo trong huyện cũng vào, nói: “Tôi vừa đi ngang qua, nghe bí thư nói anh tới, tôi còn không tin, xem ra là thật, sao lại tới ăn ma lạt thang đặc sắc bản địa chúng tôi rồi, như thế nào?”

Trong ngữ khí của lãnh đạo huyền ngập tràn kiêu ngạo.

Lãnh đạo huyện Thải Vân nói: “Ngon, nếu mở ở huyện chúng tôi thì tốt hơn.” Sau đó nói với Lục Hương: “Lời tôi nói vừa nãy cô hãy suy nghĩ một chút.”

Lãnh đạo bản địa nghe vậy, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác: “Anh thế này không hậu đạo, sao lại tới chỗ tôi đào người chứ, đi đi đi, tới văn phòng tôi nói chuyện, chỗ tôi có trà ngon.”

Thực ra chỉ là muốn ngắt đoạn cuộc đội thoại của họ, Lục Hương là trụ cột trong huyện, nếu thật sự để ông ta đào đi, khóc đến lạc giọng mất.

Lãnh đạo huyện Thải Vân cười ha ha, dường như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, nhưng cũng không nói gì khác, đứng dậy trả tiền sau đó đi cùng ông ta.

Lãnh đạo trong huyện vẫn luôn để mặc cho Lục Hương phát triển, bây giờ thấy có người muốn đào góc liền có cảm giác khẩn cấp, định sau này cho cô chút ưu đãi, không thể để người đến vùng khác được.



Việc kinh doanh ma lạt thang phát triển rất tốt.

Từ sau khi quán đối diện xảy ra chuyện, việc kinh doanh ma lạt thang của Lục Hương càng bận, lãnh đạo huyện còn đặc biệt tìm Lục Hương nói chuyện, hỏi cô có muốn mở thêm mấy chi nhánh không, có thể cho cô một số ưu đãi về thuế.

Trước đây khi mọi người đều khen ma lạt thang kinh doanh tốt, lãnh đạo huyện không có phản ứng gì.

Lục Hương vốn chính là người họ nhìn trúng, luôn rất có năng lực làm việc. Ngay từ khi cô còn ở thôn, đã treo tên ở chỗ tất cả lãnh đạo lớn trong huyện rồi.

Người có năng lực ở đâu cũng có năng lực, làm đồ ăn cũng oanh oanh liệt liệt như vậy.

Đã kinh động huyện cách vách tới đào người rồi.

Lập tức gia tăng cảm giác căng thẳng cho lãnh đạo huyện.

Phát hiện từ sau khi có ma lạt thang, người ở huyện lân cận đều tới huyện họ ăn.

Có đôi lúc lãnh đạo huyện cũng sẽ ăn một bát, nhưng do thân phận và địa vị không tiện ăn ở đó, thông thường đều là gọi người mua phần sống về, rồi bảo nhà ăn nấu.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 216: Chương 216



Ma lạt thang ngon thì ngon, nhưng có một điểm không tốt, chính là mùi vị quá nặng.

Chỉ cần ăn ma lạt thang, ra ngoài toàn thân đầy mùi, sau đó trong văn phòng lại bắt đầu truyền nhau: Lãnh đạo ăn ma lạt thang các kiểu.

Huyện thành bình thường như chỗ họ cũng không có tài nguyên du lịch, vẫn luôn phát triển bình bình.

Bây giờ có ma lạt thang, người ngoại thành tới, cũng muốn tới đây dạo, mua chút đồ, người mở quán ở đây ngày càng nhiều.

Đây chính là một thúc tiến vô cùng tốt đối với nền kinh tế của huyện.

Những người đàm phán với Lục Hương quay lại.

Lãnh đạo lớn lập tức triệu tập: “Như thế nào, chỗ Lục Hương nói thế nào?”

Nhân viên công tác trong huyện hân hoan nói: “Lục Hương quả nhiên là người bản địa chính cống, vẫn luôn hướng về huyện, cô ấy nói rồi, chỉ cần có thời gian và công sức thì sẽ mở thêm vài quán, bây giờ đã định xong bốn quán rồi!”

Lãnh đạo lớn nói: “Mặc kệ là ở đâu, nhất định phải giữ người lại.”

Nếu người của huyện kế bên không ra tay, họ còn không biết Lục Hương được săn đón như vậy.

Nhân viên làm việc trong huyện nói: “Ngài yên tâm đi, bây giờ nếu Lục Hương đi, người dân cả huyện đều không đồng ý, cả huyện không có ai không thích ăn ma lạt thang cả.”

Nói như vậy không hề khoa trương chút nào, khẩu vị ở năm 1983 khá đơn điệu, sự xuất hiện của ma lạt thang là đả kích lớn.

Chỉ cần yêu khẩu vị này, ăn thứ khác đều cảm thấy không đã ghiền, vừa tê vừa cay vừa chua vừa ngọt, đều có thể tự điều tiết.

Mùa hè uống một chai nước ngọt lại ăn một bát ma lạt thang, quả thực là hưởng thụ lớn nhất.



Huyện chịu cho cơ hội này, Lục Hương cũng rất cảm kích, sau đó cũng nói với các nhân viện tromg quán: “Mọi người cố gắng làm, sau này đều có cơ hội làm quản lý!”

Chỉ cần có thể làm quản lý, mức lương khởi điểm chính là một trăm tệ. Bây giờ Lục Hương đã công khai minh bạch chi tiết hóa số tiền này rồi.

Các loại chế độ thăng cấp cũng kèm theo, ngoài quản lý còn có phó quản lý, hai người có thể kìm hãm nhau.

Sau khi mô thức này đi vào quỹ đạo, Lục Hương càng nhẹ nhõm.

Mọi người nghe còn có thể làm quản lý, đều cật lực biểu hiện, mong muốn có thể thăng chức phát tài.

Lục Hương còn đặc biệt thuê một kế toán, mỗi ngày tính sổ sách giúp cô, bây giờ dòng tiền trong tiệm đã lên tới hàng nghìn.

Trước khi kế toán tới còn khó hiểu sau một tiệm nhỏ còn cần thuê kế toán, sau khi tiếp xúc tới sổ sách liền bị cả kinh.

Một quán ăn thế mà có thể bán được tới dòng tiền cao như vậy, đây là điều anh ta không ngờ tới. Hơn nữa nghe nói tiệm mới bên chỗ chị hai Phó cũng rất hot.

Hai tiệm cộng lại, tốc độ kiếm tiền siêu nhanh, trôi qua hơn một tháng, trên sổ sách đã có hơn năm vạn, cộng thêm một vạn trước đó nữa.

Phó Cầm Huy cho hai vạn, cộng lại là tám vạn.

Chỉ có điều đã rút ra, cung cấp hàng như gia vị, cá viên, rau các loại trong tiệm không thể lập tức thanh toán, may mà Lục Hương làm ra danh tiếng, chậm mấy ngày mọi người đều có thể chấp nhận.

Hơn nữa qua một quãng thời gian nữa, hoa hồng bên xưởng cổ vịt lại chia xuống, lại có thêm một khoản tiền vào nữa.

Tám vạn trong tay Lục Hương đã đủ mua một chiếc xe ô tô rồi.

Tuy trong xưởng Phó Cầm Huy có xe, nhưng Lục Hương ngại dùng.

Nhà họ đông người, có một chiếc xe riêng cũng tiện.

Tối đó Lục Hương nói với Phó Cầm Huy như vậy, Phó Cầm Huy nói: “Được, vừa hay anh quen một xưởng trưởng của xưởng xe ô tô, thích xe gì em tới chọn đi!”

Lục Hương vui vẻ quyết định, ngày hôm sau đi chọn xe. Phó Cầm Huy đi cùng với cô. Lục Hương chọn một chiếc xe ô tô màu đen, cảm thấy rất đẹp.

Phó Cầm Huy nói: “Em cũng phải học lái xe mới được!” Sau đó đăng ký cho cô lớp học lái xe.

Khoảng thời gian sau, Lục Hương không phải ở tiệm thì tức là đang học lái xe.

Lục Hương rất thông minh, ba mươi ngày đã thi đỗ bằng lái xe. Tuy đường cái không đủ rộng rãi, nhưng xe không nhiều, lúc Lục Hương lái xe ô tô về nhà, vẫn rất vững vàng.

Phó Cầm Huy sợ cô căng thẳng, ngồi ở ghế lái phụ, nói với Lục Hương: “Rất tốt đấy.”

Lục Hương nghe xong lại có chút đắc ý: “Em biết em lái tốt, không cần anh ở bên cạnh chỉ đạo! Anh không có mặt em cũng dám lái.”

Phó Cầm Huy nói: “Lợi hại!”

Lục Hương có hơi ngượng, Phó Cầm Huy ở bên ngoài là một thanh niên tài tuấn phong độ nho nhã.

Có thể gánh vác một công ty lớn như vậy, hiện tại trong tay anh đã có ba công ty, sản nghiệp lưu thông hàng hóa cũng được anh thu nạp.

Phó Cầm Huy trải qua đợt rèn luyện này, ngày càng phong độ ngời ngời, cộng thêm mắt kính gọng vàng, tây trang không vết nhăn, khi thâm tình nhìn Lục Hương, Lục Hương đều sẽ đỏ mặt.

Phó Cầm Huy thực sự là đang trêu người trên thẩm mỹ của Lục Hương.

Lục Hương bị anh mê hoặc tới điên đảo, cưỡng chế ho khan một tiếng, coi như kéo lại lý trí của mình: “Chúng ta đi đón con trai đi.”

“Ừm.” Phó Cầm Huy đáp.

Bây giờ tiệm ma lạt thang đã sắp thành sản nghiệp tiêu biểu trong huyện. Lục Hương bận tối mặt tối mày, trong nhà còn đặc biệt thuê một dì bảo mẫu.

Người này cũng là người khác giới thiệu, dì bảo mẫu năm mươi tuổi rất thích sạch sẽ, cũng thích trẻ con.

Trọng điểm là dì bảo mẫu nấu ăn ngon, đây là điều được Lục Hương kiểm chứng qua.

Lục Hương còn cảm thấy ngon, những người khác càng không thành vấn đề.

Dì bảo mẫu xa xa nhìn thấy hai vợ chồng Lục Hương và Phó Cầm Huy tới: “Sao cô cậu tới đây?”

Lục Hương nói: “Bọn cháu tiện đường nên tới.”

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học một chút, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông.

Tất cả bạn nhỏ trong trường đều ở đó xếp hàng, khung cảnh rất đáng yêu.

Sau đó Lục Hương nhìn thấy Tiểu Tích Niên, Tiểu Tích Niên cũng nhìn thấy cô, lập tức nhảy nhót.

Lục Hương với Phó Cầm Huy đều mỉm cười, bạn nhỏ có hăng hái nhất ở đây chính là con của họ.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đều đẹp, đứng chung một chỗ vô cùng dưỡng mắt, khiến người tới đón trẻ cũng lần lượt nhìn sang, muốn xem thử đây là phụ huynh của ai.

Đợi cô giáo nói tan học, Tích Niên giống như mũi tên rời cung, không màng tất cả chạy ra ngoài.

Lục Hương giang tay ra, thằng bé lập tức chui vào vòng ôm của cô, gọi mẹ không ngừng.

Cậu muốn tất cả mọi người đều biết, Lục Hương là mẹ của cậu.

Lục Hương bồng con vào lòng, Tiểu Tích Niên hỏi: “Sao mẹ lại tới đón con?”

Phó Cầm Huy sợ Lục Hương mệt, dù sao con trai bây giờ đã lớn rồi, đỡ lấy thằng bé, nói: “Hôm nay mẹ thi bằng lái, dẫn con đi ô tô.”

Con trai vui mừng khôn siết, sau đó gọi dì bảo mẫu, bốn người cùng nhau về nhà.

Trên đường, Tiểu Tích Niên không ngừng nịnh hót: “Mẹ lợi hại quá!”

“Mẹ biết cả lái xe!”

“Sao mẹ lại lợi hại như thế chứ?”

Lục Hương nghe xong cũng bay bổng theo.

Phó Cầm huy ở bên cạnh nói: “Con đừng khen mẹ con nữa, mẹ con đã không tìm được đông tây nam bắc rồi!”

Bị Lục Hương tức giận nhìn một cái, Phó Cầm Huy im re.

Về tới nhà, dì bắt đầu nấu cơm.

Lục Hương nói với dì: “Đợi lát nữa Lục Bảo tan học, cùng với con của chị hai, dì đi đón nhé!”

Trong biệt thự, chị cả và chị hai đều chuyển đi rồi.

Nhưng họ đều rất bận, không chăm sóc được vấn đề ăn uống của bọn trẻ, vừa hay chỗ Lục Hương có dì bảo mẫu, mỗi ngày đón bọn trẻ tới ăn cơm.

Bọn trẻ cùng nhau làm bài tập, sau đó mẹ chúng sẽ tới đón chúng về.

Dì nói: “Dì biết rồi, hôm nay mua dâu tây tươi, chắc chắn Lục Bảo rất thích!”

Sữa bò ngâm dâu tây, là cách ăn mới của Lục Hương, được bọn trẻ yêu thích. Đặc biệt là Lục Bảo, thà không ăn cơm cũng phải ăn món này.

Bọn trẻ còn một tiếng nữa mới có thể quay về.

Lục Hương với Phó Cầm Huy về phòng.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, Lục Hương nói: “Vào đi.”

Thấy con trai Tiểu Tích Niên ưỡn ẹo đưa cho cô một tờ giấy, sau đó chạy đi nhanh như bay. Thằng bé rất ngại.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 217: Chương 217



Lục Hương mở giấy xem, bên trên là ba người que, dùng bút màu ve, vô cùng trừu tượng.

Lục Hương phân biệt kỹ một lúc, phát hiện có thể người tóc dài là cô, người cao hơn một chút là Phó Cầm Huy, hai đống tròn tròn là Tiểu Tích Niên.

Cậu vẽ một nhà ba người.

Tuy con vẽ quá đỗi đơn giản, nhưng người làm mẹ trên đời đều như nhau, Lục Hương vẫn rất kinh hỉ.

Nói với Phó Cầm Huy: “Con trai em có thiên phú nghệ thuật, có thể học vẽ tranh.”

Phó Cầm Huy nhìn một cái, không nói gì, anh còn chưa thể dối lương tâm gọi trình độ này là thiên phú nghệ thuật.

Hai người ở trong phòng nói chuyện, Lục Hương liền cảm thấy bên ngoài có tiếng động.

Đoán chừng là con trai đưa tranh vẽ xong chưa đi, còn đang đợi được khen.

Lục Hương lập tức nói to: “Tích Niên nhà ta vẽ thực sự quá đẹp.”

Phó Cầm Huy nghe Lục Hương nói ra ngữ điệu khoa trương này liền biết là ý gì, cũng phối hợp khen một lúc.

Qua một lúc, quả nhiên thấy Tiểu Tích Niên đỏ mặt đi vào.

Tiểu Tích Niên chạy tới bên cạnh Lục Hương, giang đôi tay nhỏ ra đòi ôm.

Lục Hương ôm con trai vào lòng mình, nghe cậu nói: “Con vẽ đẹp giống mẹ.”

Lục Hương còn cố ý trêu cậu: “Ồ, ưu điểm đều là giống mẹ, vậy cái gì giống cha?”

Tích Niên ngẩn ra cả buổi mới nói: “Con và cha đều là con trai!”

Lục Hương không nhịn được bật cười.

Cuối cùng ngay cả Phó Cầm Huy cũng bị con trai làm cho cạn lời, não của con trai mình thực sự quá to rồi.

Lục Hương ôm con trai chơi một lúc, Tiểu Tích Niên vui vẻ giống một chú chim non, ở trong phòng lúc thì chạy tới, lúc thì chạy đi.

Sau đó lại nhớ ra gì đó, Tích Niên ngượng ngùng, tựa như có lời muốn nói.

Lục Hương hỏi sao vậy.

Tiểu Tích Niên liền nói: “Mẹ, ngày mai mẹ có thể tới đón con tan học tiếp không, ăn mặc xinh đẹp một chút!”

Lục Hương ngẩn người. Phó Cầm Huy nhìn con trai mình, không ngờ thằng nhóc nhỏ như vậy cũng có lòng hư vinh.

Hôm nay Lục Hương đón cậu tan học, rất hãnh diện trong mắt các bạn nhỏ rồi.

Còn muốn để Lục Hương đi đón cậu.

Chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên Lục Hương không nỡ khiến con trai thất vọng: “Được. Ngày mai mẹ vẫn đi đón con, vậy mẹ thay đồ trước, con xem thử trước, nếu con thích, mẹ sẽ mặc đi đón con!”

Tích Niên nói vâng.

Phó Cầm Huy cho rằng mình có thể ở trong phòng thưởng thức cảnh Lục Hương thay đồ.

Ai biết Lục Hương đuổi hai cha con họ ra ngoài hết.

Rất lâu mới nghe thấy cửa vang lên, hai cha con đều mở to mắt nhìn sang.

Lục Hương từ trong phòng đi ra, một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, một sợi dây chuyền trân châu xinh đẹp, tóc bới lên, để lại hai lọn tóc hai bên.

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn, còn tô son và kẻ mắt, vô cùng xinh đẹp.

Lục Hương bình thường đều là tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, chạy đến các cửa tiệm, mặc quần khá tiện, đã rất lâu không mặc kiểu váy này rồi.

Nhưng nhìn thấy hai cha con họ đều si mê, lại không nhịn được cười: “Đẹp không?”

Tích Niên phản ứng lại trước: “Mẹ quá đẹp, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp.”

Phó Cầm Huy không nói gì, nhưng lại nuốt nước miếng, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, loại cảm giác này thật sự khiến Lục Hương có một loại vui vẻ thầm kín.

Lục Hương nói: “Vậy ngày mai mẹ sẽ thế này đi đón con!”

Phó Cầm Huy nói: “Anh cũng đi.”

Tiểu Tích Niên quá vui mừng: “Vậy con là em bé hạnh phúc nhất trên đời rồi.”

Lục Hương thơm vào cái má phúng phính của con trai, để lại một dấu son môi đỏ đỏ, trông cực kỳ hài hước.

Lục Hương nói: “Con nhất định phải ngoan ngoãn đi hoàn thành bài tập vẽ, nếu không, ngày mai mẹ không đi đón con đâu.”

Tích Niên gật đầu, hôm nay được cha mẹ khen, tràn trề động lực với vẽ tranh.

Hai vợ chồng ai cũng rất ăn ý, không nhắc chuyện vết đỏ trên mặt Tích Niên.

Đợi con trai rời đi, Lục Hương định thay đồ, đề phòng cháu trai và cháu gái nhìn thấy sẽ cười cô.

Ai biết Lục hương vừa vào phòng, Phó Cầm Huy liền chen vào, lập tức ôm Lục Hương vào lòng.

Phó Cầm Huy cố ý nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, chúng ta hẹn hò đi!” Dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, là giở trò lưu manh hợp pháp!

Lục Hương đỏ mặt, sau đó dán vào lồng ng.ực anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng em đã có chồng rồi!”

Lục Hương bình thường chỉ gọi Phó Cầm Huy bằng tên.

Bây giờ Phó Cầm Huy nghe thấy cô nũng nịu gọi một câu chồng, đúng thật là…

Anh không khống chế nổi, tim đập thình thịch.

Phó Cầm Huy còn muốn chơi đùa với cô một chút.

Ai ngờ Lục Hương quá biết câu dẫn.

Vở kịch này anh không diễn tiếp được.

Phó Cầm Huy cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ anh đào mà anh khao khát, khi chạm tới, chỉ cảm thấy sự mềm mại đó trực tiếp tiến vào trong trái tim anh.

Lục Hương lập tức trừng to mắt, không ngờ sau khi kết hôn, Phó Cầm Huy ngày càng lưu manh.

Người từng nói một câu đã đỏ tai cả buổi đó giống như biến mất vậy.

Bây giờ họ ngày ngày ở cạnh nhau, người trước mắt này lại giống như sói hoang đã đói bảy tám bữa. Mỗi lần đều hận không thể hôn người ta tới chết, mãi tới khi không thể thở được, Phó Cầm Huy mới chịu thôi.

Sự nghiệp của Lục Hương và Phó Cầm Huy đều rất tốt đẹp, chớp mắt đã tới cuối năm.

Năm nay, Lục Hương đã mở tổng cộng bốn chi nhánh, bình thường bận không ngơi tay.

Lúc ăn tết, không nhịn được nghỉ dài, tiệm ma lạt thang nghỉ từ hai mươi tám tháng chạp, cho tới mười sáu tháng giêng mới mở cửa kinh doanh.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đã mua rất nhiều đồ từ sớm, chuẩn bị về thôn ăn tết.

Xe sắp chất không hết, Lục Hương ở bên cạnh đếm kỹ, xem thử đồ cần mang có đủ chia cho hai nhà không.

Đồ họ mua là rượu chai cao cấp, giá một chai ngang với năm cân rượu gạo.

Là rượu tốt nhất, cho dù người không hiểu rượu cũng từng nghe nói nhãn hiệu này.

Còn có bốn cái dưa hấu, mùa đông này vốn không ăn được, may mà Lục Hương có chút tài nguyên của lão giáo sư ở viện nông học, nghe nói họ đang gây trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng không nhiều, đều là giữ ăn.

Lục Hương tặng rất nhiều rượu, thuốc, đối phương mới chia cho vài cái, để ở nơi mát mẻ thoáng khí, lúc muốn ăn thì ăn, có thể để hơn mười ngày!

Chỗ họ mùa đông đốt giường lửa, nóng trong người, thích hợp ăn dưa hấu mát mẻ giải khát nhất.

Ngoài những bánh kẹo nước ngọt không thể thiếu, còn có quần áo, trang sức vàng…

Lục Hương nói: “Thêm bốn cây thuốc nữa đi!” Hai vợ chồng họ đều không hút thuốc, nhưng bọn họ đi xã giao nhiều, thứ như rượu, thuốc, trong nhà đều mua theo thùng.

Phó Cầm Huy nói: “Được!”

Lục Hương dẫn con trai và một xe quà tết về trước, định sau khi tới lấy đồ trên xe xuống, lái xe không quay lại, còn phải đón người nữa.

Gia đình chị hai Lục, chị cả và Lục Bảo, gia đình chị hai Phó.

Một xe không đủ chỗ ngồi, may mà Lục Hương và Phó Cầm Huy đều biết lái xe, định lái xe trống quay lại, rồi lái thêm xe ở đơn vị về, hai chiếc xe là đủ.

Họ đều muốn tự về nhưng bị Lục Hương cự tuyệt, xe buýt mùa đông vốn rất ít, người còn đông, đặc biệt là dịp tết, trên xe có trộm ra vào.

Xách túi lớn túi nhỏ không tiện. Lục Hương dứt khoát bảo họ đừng đi, đợi cô đi đón. Tuy hơi phiền phức nhưng mọi người đều có thể cùng về.

Lục Hương và Phó Cầm Huy cùng trở về, con trai Tiểu Tích Niên vẫn luôn lau kính đóng băng, lộ ra chút khe hở nhìn ra thế giới băng tuyết bên ngoài.

Lục Hương nhìn thấy, nói: “Ăn tết xong, con đã ba tuổi rồi!”

Thằng bé có hơi vui vẻ: “Vâng, con là anh trai lớn rồi!” Ở trong nhà, c** nh* nhất, Tiểu Tích Niên khát vọng lớn lên hơn bất cứ ai.

Lục Hương mỉm cười, không nói gì.

Xe chạy một mạch về thôn.

Vừa vào thôn đã thấy không ít người đều đứng ở bên ngoài, Lục Hương bọn họ trực tiếp lái xe về nhà lớn của hai người họ ở trong thôn.

Vừa xuống xe đã bị bao vây: “Lục Hương về rồi.” Đều biết hai vợ chồng Lục Hương với Phó Cầm Huy làm ăn tốt.

Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên mua tủ lạnh trong thôn, bây giờ ngay cả xe cũng mua rồi, xe riêng, trông rất uy phong!
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 218: Chương 218



Nghe những người trong thôn đó nói, một chiếc xe này hết tám vạn tệ, đối với họ mà nói, muốn lấy ra tám nghìn tệ cũng không thể, một lúc lấy ra tám nghìn tệ là cảm nhận gì? Không thể tượng tượng được.

Trước đây đều ở cùng một thôn, bây giờ huy hoàng rồi, cũng bắt đầu đề bạt người trong thôn.

Những người đó bị bác gái lừa tiền, may mà tới xưởng của Phó Cầm Huy vận chuyển hàng, kiếm được chút ít.

Lúc đầu đều là hơn ba mươi tệ tiền lương, làm tốt, một tháng thậm chí có thể kiếm hơn bốn mươi tệ.

Người quay về đều hăng hái nói với người trong thôn, tiêu chuẩn lương của họ giống như trong huyện.

Đợi năm sau huyện cải cách còn sẽ tăng lương nữa, họ cũng tăng theo, nghe vậy mọi người đều có khát vọng.

Người trong thôn không có ai không biết ơn hai người họ.

Dù sao lúc tết tư cũng không có việc đồng áng gì, đều muốn đợi xem họ về nhà có thể mang đồ gì, cho nên mọi người đã sớm tới đây xem.

Quả nhiên là chặn được Lục Hương bọn họ.

Lục Hương nói: “Đứng ở đây làm gì vậy? Lạnh lắm, mau vào nhà đi!”

Người trong thôn lại cười nói không.

Lục Hương bọn họ vào nhà, mới phát hiện trong nhà đã được đốt lửa, vừa vào đã ấm áp. Lục Hương bồng con trai vào, sau đó hai người cùng mang đồ về nhà trước, sau đó chia ra.

Mọi người nhìn thấy, vừa thuốc lá vừa rượu, toàn là đồ tốt, Lục Hương thật phóng khoáng.

Lục Hương vừa tới nhà chưa bao lâu đã thấy Tiêu Thái Liên dẫn chị ba Phó tới.

“Biết ngay mấy hôm nay các con sẽ về nhà, mẹ với chị dâu con đã sớm dọn dẹp nhà cho các con rồi, cũng đốt lửa luôn rồi!” Tiểu Thái Liên nói xong, nhìn thấy Phó Tích Niên.

Vội vàng ôm thằng bé, ra sức hôn hít: “Ây dô, cháu trai ngoan của bà nội!”

Tiểu Tích Niên cũng cực kỳ thân với bà nội, thằng bé này IQ cao, nói mấy câu nịnh nọt, dỗ Tiêu Thái Liên nói liền mấy câu: “Tâm can bảo bối của bà!”

Khiến cho chị ba Phó cũng cảm khái, cha mẹ thông minh, con cũng giỏi ăn nói, lại nhìn con trai của mình đần đần, không biết dỗ người khác vui gì cả.

Chị ba Phó nói: “Tối nay làm cá, nhà mẹ chị đã bắt được một con cá to hơn hai mươi cân trong hố băng, chị đã hầm rồi, chắc chắn ngon!” Cá này nhiều thịt, ăn cũng đã, mùa đông có thể ăn được cá cũng rất hiếm.

Đang nói chuyện, mẹ Lục cũng tới, nhìn thấy họ đều ở đây, nói: “Hôm nay tập trung tới nhà mẹ đi, hai hôm trước, cha mẹ vừa mổ heo, đồ ngon đều để dành!”

Tuy nhà họ Lục không mua tủ lạnh, nhưng thời tiết bên ngoài rất lạnh, chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên, sườn heo, đuôi heo gì đó đều không bán.

Phải nói nhà họ Lục không phải thuộc dạng xa xỉ nhất, nhưng về mảng ăn thịt này, trưởng thôn cũng không bì được, người ta ăn tết đã đặc biệt mổ hai con heo cho mình ăn!

Người trong thôn ngưỡng mộ muốn chết, xem xem người ta, thế này mới gọi là biết sống.

Tuy nói cuộc sống bây giờ tốt hơn trước đây, nhưng ai không thèm thịt heo chứ!

Chị ba Phó thèm, nhưng vẫn có quy tắc cơ bản: “Chúng cháu không ăn đâu, trong nhà có chuẩn bị rồi”

Mẹ Lục lập tức nói: “Khách sáo cái gì, thứ này ít người ăn không vui, tới nhà thím đi, dẫn bọn trẻ nữa, thím đã dọn dẹp nhà cửa xong rồi, bày một bàn lớn, cùng nhau náo nhiệt.”

Mẹ Lục sợ họ không chịu tới, nói: “Đã rất lâu không có náo nhiệt như thế này rồi, nhà các cháu đông người, nhà thím ít người, nhất định phải tới đó! Bây giờ thịt đã luộc rồi.”

Tài ăn nói của mẹ Lục cũng mạnh hơn trước, bà nói như vậy, mọi người thật sự không biết tìm lý do gì từ chối.

Tiêu Thái Liên nói: “Vậy được, chúng tôi nhất định tới!”

Mẹ Lục nghe vậy mới nói: “Vậy mọi người nói chuyện, tôi mau chóng quay về nấu đã.”

Bà vừa đi, Lục Hương nói: “Con với Cầm Huy còn phải quay lại đón người, Tích Niên để ở đây trước.”

Tiêu Thái Liên thấy họ còn có việc, lập tức nói: “Vậy các con đi đi, đừng có muộn quá.”

Hai người lái xe về, quả nhiên các chị đều chuẩn bị xong rồi, xách túi lớn túi nhỏ. Bây giờ chị hai Lục đã mở một tiệm may với chồng, cũng kiếm được chút đỉnh.

Nghe nói trong nhà ăn lẩu, họ đều thèm, mong ngóng về mau.

Lục Hương và Phó Cầm Huy lái hai chiếc xe về thôn, lại khiến thôn chấn động, một nữ đồng chí như Lục Hương còn biết lái xe, thật sự không phải người bình thường.

Sau khi quay về, Lục Hương vội vàng tặng quà đã chuẩn bị xong cho mẹ chồng và mẹ ruột.

Nhà họ Phó còn do dự chuyện sang nhà họ Lục, nếu ăn cơm, mỗi anh chị dâu cử một người đại biểu tới là được, nếu không phải bao nhiêu cơm canh mới đủ ăn chứ!

Lục Hương vội vàng nói: “Mẹ con nói rồi, người lớn trẻ nhỏ đều đi, bày ba bàn cho náo nhiệt.” Bây giờ nhà họ Lục nuôi heo khổ trước sướng sau.

Mổ một con heo, thật sự không sợ không đủ ăn.

Mọi người nghe vậy, vội vàng lấy đồ đẹp bình thường không nỡ mặc ra, đến nhà họ Lục ăn cỗ.

Bây giờ nhà họ Phó và nhà họ Lục là gia đình vẻ vang nhất thôn, hai nhà còn cùng nhau ăn tết, khiến người ta ngưỡng mộ muốn chết.

Nhìn thấy ống khói nhà họ Lục bốc khói nghi ngút, mùi thơm rất nhanh bay ra, tuy nói không phải do Lục Hương nấu nhưng thịt là thịt ngon, nấu thế nào cũng thơm.

Năm nay là năm nhà họ Lục vui vẻ nhất.

Gia đình chị hai Lục, chị cả, nhà họ Phó đều tới ăn tết.

Chị cả và chị hai ở trong nhà bếp phụ, Lục Hương cũng muốn vào, kết quả bị đuổi ra, bảo cô nói chuyện cùng mọi người.

Lục Hương nhỏ nhất, bình thường nhà mẹ sủng cô, để cô ở trong nhà cắn hạt dưa nói chuyện là được.

Bọn trẻ đuổi bắt trong nhà.

Mẹ Lục và cha Lục cười thích chí, bình thường họ cô đơn quen rồi, hôm nay thấy trong nhà náo nhiệt như vậy, vui tới nỗi không biết làm thế nào mới tốt.

Họ lấy hết đồ ngon trong nhà ra, kẹo, nước ngọt, bánh ngọt gì đó, còn có sô cô la đồng tiền vàng Lục Hương mang về lần trước, trực tiếp chia hết cho bọn trẻ.

Tiêu Thái Liên nói: “Ây da, thông gia, phung phí đồ tốt hết rồi, đừng cho nữa!”

Mẹ Lục nói: “Mua về chính là cho bọn trẻ ăn mà.”

Mấy chị dâu nhà họ Phó vội vàng bảo các con nói cảm ơn bà, sau đó chúc tết sớm.

Ai biết mẹ Lục đã sớm có chuẩn bị, phát lì xì cho từng đứa, mở ra xem, bên trong đều là năm tệ.

Vội vàng nói: “Thím ơi, nhiều quá rồi!” Họ không cho bọn trẻ nhận.

Đám trẻ này cũng nghe lời, không cho nhận chúng cũng không nhận.

Mẹ Lục nói: “Không nhiều không nhiều, đây là cho bọn trẻ, không phải cho cô cậu, đừng có bóc ra xem!”

Mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể nhận, nghĩ lần sau phải hồi lễ nhiều chút.

Chẳng mấy chốc, lẩu đã bày lên.

Cánh đàn ông đều vây lại một bàn uống rượu, cha Lục vô cùng vui vẻ. Trước đây muốn uống cũng không có nhiều người uống cùng ông như vậy.

Phó Cầm Huy bình thường không uống rượu mấy, nhưng tới đây, cũng uống cùng với mọi người.

Chị hai Lục nói: “Em đã mua bao nhiêu rượu vậy, chị thấy cha vui, chắc chắn sẽ uống sạch rượu cho coi!”

Lục Hương nói: “Nếu thích uống, sau này lại mua cho ông ấy, rượu này tốt, uống cũng không say lắm.”

Trong nhà rôm rả, đám trẻ chụm lại uống nước ngọt, còn có tiền mừng tuổi.

Cánh phụ nữ vây lại một bàn, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn riêng lì xì to cho chị hai Phó và chị cả Lục, may nhờ họ giúp đỡ, trong tiệm mới có thể thuận lợi như vậy.

Ở trước mặt mọi người, cho mỗi chị em dâu một sợi dây chuyền vàng, loại bảy tám gam.

Dây chuyền vàng mặc kệ ở đâu cũng đều là đồng tiền mạnh, vừa lấy dây chuyền ra, mọi người cũng đều ngơ ngác, liên tục nói không nhận, cô quá tốn kém rồi.

Lục Hương nói: “Không sao, năm nay kiếm được chút ít.”

Mọi người nói: “Tiền em kiếm, nhưng tiêu cũng nhiều, mua xe lại mua xăng dầu, tốn bao nhiêu tiền chứ? Lần sau không được mua như vậy nữa!”

Lục Hương gật đầu, mọi người mới nhận dây chuyền. Sau đó mọi người náo nhiệt ăn cơm.

Nụ cười trên mặt cha mẹ Lục chưa từng tắt, chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lục Hương ngồi gần hơn, vội vàng ra mở cửa, mở cửa ra nhìn, kinh hỉ gọi: “Mẹ nuôi?”

Phó Chi từ ngày đến tỉnh cũng không quay về nữa, ngay cả hoa hồng ở xưởng cổ vịt đều là kế toán gửi vào tài khoản của bà ấy.

Nhưng mỗi lần Phó Cầm Huy vào tỉnh xử lý công việc, Phó Chi đều sắp xếp người tiếp đãi, đặc biệt chiếu cố anh.

Việc làm ăn bây giờ của Phó Cầm Huy có thể tốt như vậy, Phó Chi cũng giúp đỡ không ít.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 219: Chương 219



Hai vợ chồng nghĩ gặp mặt nhất định phải nói tiếng cảm ơn, sau đó mãi vẫn chưa gặp mặt được.

Phó Chi nhìn thấy Lục Hương, cười nói: “Con vẫn không thay đổi gì!” Bà ấy vừa tới, mọi người lại tìm cái, thêm bát đũa cho bà ấy.

Phó Chi cười nói: “Không cần phiền phiwcs, tôi có một chỗ là được, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!”

Mẹ Lục vừa nhìn thấy bà ấy liền hỏi: “Sao chị không quay về lần nào thế?”

Phó Chi nói: “Trong tỉnh luôn có việc nên chậm trễ, chị sẽ ở đây ăn tết, buổi tối chúng ta ở một phòng, gọi Lục Hương nữa, buổi tối chúng ta nói chuyện.”

Lục Hương vâng một tiếng: “Hôm nay con ở với mẹ nuôi!”

Phó Chi cười nói: “Chỉ sợ Cầm Huy không nỡ?”

Mọi người lại cười nói với Phó Cầm Huy: “Dô, vậy hôm nay em phải độc thủ phòng trống rồi?”

Phó Cầm Huy nói: “Đúng, cho nên em phải cùng cha uống thêm một chút!” Anh nói vậy, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Người càng đồng, trong nhà càng thêm nóng, hết cách, vẫn phải mở cửa sổ ra thông khí một chút.

Một nồi lẩu nóng hôi hổi ra lò, món chính là bánh dán và cơm.

Mẹ Lục thật sự là người thành thật, nấu tận mấy chậu cơm, nói: “Ăn thả ga nhé, tuyệt đối đừng dè dặt, quay về sẽ đói!”

Mấy anh trai nhà họ Phó đều nói: “Thím, thím yên tâm, đồ ăn ngon như vậy, chúng cháu không khách sáo nổi đâu!” Đàn ông ở chung với nhau chém gió.

Phụ nữ nói chuyện con cái.

Lục Hương rất tò mò về Phó Chi.

Phó Chi ngồi bên cạnh Lục Hương ăn lẩu, nói: “Vẫn là lẩu ở đây ngon!” Ăn một miếng, toàn thân ấm áp, ở nơi khác không ăn ra hương vị này.

Mẹ Lục vội vàng nói: “Heo của em ngon, cho ăn toàn là thức ăn ngon, nhà ai nỡ cho ăn như vậy đâu!”

Có hai con là bà đặc biệt để lại cho mình ăn, cho ăn chu đáo hơn, thịt mỡ mổ ra đều trắng nõn, đồ tể người ta còn nói mổ nhiều heo như vậy, lần đầu tiên thấy thịt ngon như thế này.

Hôm nay thịt đầy nồi, đám đàn ông ăn tới thỏa mãn, ăn từng miếng thịt to rồi lại uống một ngụm rượu, thích mê. Họ tiếp tục nói chuyện, cuộc sống này dù cho trước đây nằm mơ cũng chưa từng mơ tới.

Lục Hương gọi: “Mẹ nuôi?”

Phó Chi nói: “Sao vậy?”

Cô hỏi: “Những năm qua mẹ đi đâu vậy? Sao không về?”

Phó Chi nói: “Nói ra thì vốn dĩ muốn về, nhưng luôn có chuyện dây dưa nên không về! Bây giờ mẹ có một suy nghĩ, muốn mở một cái siêu thị.”

Người khác không biết siêu thị là gì, nhưng Lục Hương vừa nghe tới siêu thị, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Bây giờ trong nước vẫn chưa xuất hiện khái niệm siêu thị này, thế nhưng đầu năm 84, Phó Chi đã có suy nghĩ này rồi.

Thật sự không phải người bình thường, chẳng trách sau này có thể trở thành đại lão.

Mắt nhìn của bà ấy thật sự quá tiên tiến!

Tối đó mọi người ăn tận hứng, uống cũng sảng khoái, đều say khước cả.

May mà phụ nữ còn tỉnh táo, cả kéo cả lôi đưa chồng mình về nhà.

Lục Hương là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Phó Cầm Huy, không dày vò gì, anh chẳng qua chỉ mang theo thâm tình nhìn Lục Hương, nếu không phân biệt kỹ, căn bản không nhìn ra anh say rồi.

Nhưng Phó Cầm Huy quả thực giống như một hòn vọng thê, bình thường thu liễm tình cảm, sau khi uống say lại giải tỏa hết ra ngoài.

Lục Hương nói với Phó Chi và mẹ Lục: “Con đưa anh ấy về nhà trước!”

Lục Hương định ở lại nhà mẹ Lục, Tiểu Tích Niên đã được bà nội dẫn đi rồi.

Phó Cầm Huy không giống những người khác, không cần chật vật kéo đi, Lục Hương vừa kéo, Phó Cầm Huy đã đi theo cô rồi, khiến Phó Chi ở bên cạnh không nhịn được nói với mẹ Lục: “Em xem hai đứa này thật tốt.”

Mẹ Lục cũng cảm khái: “Đúng vậy, chuyện tình cảm này đúng thật là kỳ diệu, lúc đầu ai có thể ngờ hai đứa chúng nó có thể ở bên nhau.”

Lục Hương đưa Phó Cầm Huy về phòng, cởi áo khoác ngoài của anh, dìu anh lên giường, còn tỉ mỉ đắp chăn cho anh.

Nhiệt độ trong thôn tới sau nửa đêm sẽ giảm xuống, không đắp chăn kỹ rất dễ bị lạnh.

Ai biết khi Lục Hương toan đi, Phó Cầm Huy lại nắm tay cô lại: “Đừng đi.” Ngữ khí đột nhiên có hơi đáng thương.

Rất giống dáng vẻ giở trò vô lại của Tiểu Tích Niên.

Lục Hương nói: “Anh ngoan ngoãn nào, ngủ một giấc tỉnh lại em sẽ quay lại.”

Anh giả vờ như con nít, Lục Hương cũng coi anh như con nít mà dỗ dành.

Ai biết Phó Cầm Huy lại không thỏa mãn, vươn tay ra, ôm Lục Hương vào trong lòng, hôn hai cái, nói: “Vậy em về sớm chút!” Uống say mới sẽ hiện rõ d.ục vọ.ng chiếm hữu siêu mạnh của anh.

Phó Cầm Huy lấy gương xuống, bỏ ở bên giường, trong đôi mắt sắc lẹm tràn ngập khát vọng đối với Lục Hương, hầu kết chuyển động lên xuống, thấy Lục Hương im lặng, lại ghé tới hôn cô một cái, giống như không đủ vậy.

Trước đây Phó Cầm Huy cũng từng đi công tác, chỉ cần anh có thể về, nhất định sẽ về nhà sớm nhất có thể.

Cho dù là ngồi xe mấy ngày, anh cũng sẽ không nghỉ lại một đêm ở bên ngoài giữa chặng.

Sau khi hai người kết hôn, rất ít khi ngủ riêng. Lục Hương nói: “Ngủ đi!” Sau đó hôn anh một cái.

Ngay lập tức, mắt của Phó Cầm Huy bùng lên ánh sáng đặc sắc, tựa như có được một phần thưởng từ trên trời rơi xuống: “Anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy em?”

Lục Hương ừm một tiếng.

Lúc này Phó Cầm Huy mới nhắm mắt lại, Lục Hương cũng thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy say rượu cũng khá khó dỗ.

Lục Hương rón rén đóng cửa lại, mới ra ngoài. Trên người cô cũng bám chút hơi rượu, không khó chịu lắm.

Lục Hương đợi hơi rượu biến mất rồi mới quay về nhà họ Lục, lúc đi ngang qua phòng khác, nghe thấy anh rể hai ngáy như sấm.

Lúc Lục Hương về, mẹ Lục với Phó Chi đang thì thầm nói chuyện.

Hôm nay mẹ Lục bận rộn suốt, cũng có hơi buồn ngủ rồi.

Đợi thấy Lục Hương quay lại, nói với cô: “Khóa cửa chưa?”

Lục Hương nói khoa rồi, mùa đông nông thôn phải khóa mấy lớp khóa, nếu không không yên tâm.

Mẹ Lục lại ở bên cạnh nói: “Thật sự có hơi buồn ngủ rồi!”

Phó Chi nói: “Vậy em ngủ đi, chị với Lục Hương nói chuyện chút, không ảnh hưởng em ngủ chứ!”

Mẹ Lục nói: “Không có, hai người nói tự nhiên.”

Sau đó Lục Hương chui vào chăn, tay cô lạnh cóng, Phó Chi vội vàng ủ ấm tay chân cho cô.

Bà ấy nói: “Như thế nào, Cầm Huy ngủ rồi?”

Lục Hương vâng một tiếng.

Phó Chi nói: “Trước đây mẹ đều không tin vào tình yêu, vừa nhìn thấy con với Cầm Huy hạnh phúc như vậy, mẹ mới thay đổi cách nhìn nhận của mình!”

Lục Hương bị nhắc tới có hơi ngại, qua loa nói một câu cũng ổn ạ.

Sau đó chuyển chủ đề, hỏi chuyện mở siêu thị mà cô quan tâm nhất.

Phó Chi nói: “Suy nghĩ siêu thị này do một người bạn ở nước ngoài viết thư nói cho mẹ biết, mẹ thấy trong nước vẫn chưa có, cảm thấy có thể sẽ kiếm được tiền!”

Lục Hương gật đầu, đâu chỉ là kiếm được tiền, siêu thị có thể xử sạch tất cả bán sỉ và bán lẻ, là vương giả trong sản nghiệp tiêu thụ.

Lục Hương nói: “Chỗ mẹ có tiền không? Nếu không có, con có thể lấy ra một chút.” Lúc đầu bà ấy cho Lục Hương một vạn, bây giờ cô vẫn mong muốn trả lại.

Càng huống hồ mẹ nuôi còn nhiều lần giúp đỡ chồng cô.

Phó Chi cười nói: “Tiền của con vẫn nên giữ lại bản thân con dùng đi, chỗ mẹ có tiền.”

Lục Hương vâng một tiếng: “Vậy nếu khi nào mẹ cần dùng, nhất định phải nói với con!”

Cuộc đời của Phó Chi trắc trở, có loại người nào chưa từng gặp qua? Vừa nghe thấy Lục Hương nói vậy liền biết là thật lòng thật dạ, trong lòng cũng ấm áp hơn, nói: “Mẹ biết rồi.”

Chó Chi nói: “Mẹ thấy mấy anh trai của Cầm Huy hôm nay ít nhất cũng có hai đứa con, cậu cả đã có ba đứa rồi, con không định cùng Cầm Huy sinh thêm một đứa.”

Lục Hương đỏ mặt: “Sao lại nói tới cái này?”

Nhưng Phó Chi lại thích chọc cô, liên tục truy hỏi.

Lục Hương qua loa nói: “Chuyện này xem ý trời đi!”

Hơn nữa nhà họ có một đứa con cũng rất tốt.

Thấy gò má của cô hơi phiếm hồng, Phó Chi nói: “Các con định ở huyện mãi?”

Câu này hỏi rất có kỹ xảo, Lục Hương vội khó hiểu nhìn bà ấy.

Phó Chi nói: “Bây giờ trong tỉnh đang xây nhà thương phẩm, làm quy hoạch lại bắt đầu xây tuyến đường sắt, mỗi ngày đều có thay đổi mới, bây giờ giá nhà lầu ở đó khá cao, nhưng mua nhà tặng hộ khẩu!”

Lục Hương nghe xong, tim đập thình thịch.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back